Bức Tranh Ấy Em Vẽ Vì Anh
Chương 36: Mạt chược
Người ở trong phòng không nhiều lắm, chỉ có hai người, Hà Hoài và Lâm Trứ, Lưu Tử Đồng vừa nhìn thấy Lâm Trứ thì hơi sửng sốt, vội vàng quay lại nhìn Lâm Đế, Lâm Đế im lặng nắm tay cô, dắt cô vào trong, Triệu Tiểu Ai cười hì hì đứng bên cạnh Lưu Tử Đồng, nói: “Mấy hôm nay vừa lúc Lâm tổng đang ở đây…. Cho nên mới cùng nhau gặp mặt.”
“À à.” Lưu Tử Đồng gật đầu, cô chào hỏi từng người.
Hà Hoài cười gật đầu, Lâm Trứ ngậm thuốc lá, trong tay cầm một bộ bài poker, liếc nhìn cô một cái, giọng nói lành lạnh: “Chào cô, Lưu tiểu thư.”
“Xin chào Lâm tổng.”
Triệu Tiểu Ai cười tủm tỉm nói: “Trước tiên chúng ta chơi mạt chược (1) đã nhé, sau đó lại ăn cơm được không?”
(1) Mạt chược: Mạt chược là một môn chơi cờ có nguồn gốc từ Trung Hoa, có thể đến 4 hay 6 người chơi cùng lúc.
Không ai phản đối, vì thế Triệu Tiểu Ai trải lên bàn một tấm vải màu đỏ để chơi mạt chược, hỏi Lưu Tử Đồng: “Biết đánh không?”
Lưu Tử Đồng cười nói: “Mười tuổi đã biết.”
“Vậy thì tốt.” Triệu Tiểu Ai nói, cô ấy kéo Lưu Tử Đồng qua, quay đầu kêu những người khác: “Lại đây.”
Lâm Đế kéo qua một cái ghế, ngồi bên cạnh Lưu Tử Đồng, Lâm Trứ tiến đến bàn, Hà Hoài và Triệu Tiểu Ai mỗi người chiếm một góc, Lâm Trứ thả bài poker ra, nhìn bọn họ, “Đấu cặp đôi à?”
Hà Hoài cười: “Nếu không thì đấu anh em được không?”
Lâm Đế đưa tay giúp Lưu Tử Đồng sắp xếp lại bài mạt chược, nhàn nhạt nói: “Để Đồng Đồng chơi trước.”
Triệu Tiểu Ai ‘a’ một tiếng: “Ách, nhường cô ấy sao.”
Lưu Tử Đồng đỏ mặt, sau hai ba lần anh đã sắp xếp xong bài cho cô, cô nhìn mà hoa cả mắt. Mặc dù lúc nhỏ đã học qua cách chơi, nhưng sau khi lớn lên cơ bản rất ít khi chơi, ngày thường không có việc gì làm thì cô chỉ ngồi trong phòng để vẽ tranh, loại mạt chược này chỉ có mẹ cô mới thích, nay chơi lại quả thật đúng là không biết chơi như thế nào.
Lâm Đế đưa mắt nhìn lên dãy bài đặt trên bàn, ngón tay cầm một con bài Đông, nhẹ nhàng gõ gõ.
Đối diện chính là Lâm Trứ, đầu ngón tay Lâm Trứ kẹp điếu thuốc, bộ dạng đang nhìn bài giống Lâm Đế đến chín phần, mặt hai người đều không có biểu tình gì, mày đen rủ xuống, nhìn bài trong tay, khớp xương ở đầu ngón tay khi làm động tác ra bài đều dứt khoác, Lưu Tử Đồng quan sát một lúc, Lâm Đế thu lại cánh tay, ôm cô đến gần anh hơn, thấp giọng nói: “Em kêu Ù, em biết nó gọi là gì không?”
Lúc này Lưu Tử Đồng mới hoàn hồn, nhìn bài trên bàn, “Gọi là Lục Cửu Sách?” (2)
(2) Cái này mình không hiểu lắm, Sách là một hàng trong một bộ khung Xanh, nguyên mẫu câu này là “叫六九索?”. Vì mình đọc trong luật chơi lại không có Lục Cửu Sách nên không biết ý câu này ra sao nữa, ai biết thì chỉ mình với nhé. Cảm ơn mọi người.
“Ừa.” Lâm Đế từ phía sau ôm lấy cô, cơ thể mang theo nhiệt độ ấm áp, cổ áo anh hơi chạm vào khuôn mặt cô, Lưu Tử Đồng không nhịn được liền giơ tay, sờ soạng cánh tay anh.
Bên tai Lâm Đế hồng hồng: “Đừng động đậy.”
Trên bàn còn những người khác, Triệu Tiểu Ai cười ái muộn.
Gương mặt Lưu Tử Đồng có chút nóng lên.
Lúc này bên ngoài cửa vang lên chuông, Triệu Tiểu Ai nhìn thấy cô giúp việc còn bận làm trong phòng bếp, đứng lên nói với bọn họ: “Chờ một chút, để tôi đi mở cửa xem là ai tới.”
Bởi vì bên ngoài có thêm một cái cửa sắt, Triệu Tiểu Ai đứng ở bên trong là có thể nhìn thấy người ở bên ngoài, vừa nhận ra người đến cô ấy sửng sốt.
Cô ấy quay đầu nói với Lưu Tử Đồng: “Đồng Đồng! Mẹ em đang ở ngoài cửa!”
Hai từ ‘mẹ em’ này làm tay Lưu Tử Đồng run lên, thiếu chút nữa đem Lục Sách (3) ném ra bàn, Lâm Đế cầm kịp lại con Lục Sách, bình tĩnh nói: “Ù.”
(3) Lục Sách: một quân trong hàng Sách, hàng Sách có chín quân, được đánh chữ từ Nhất đến Cửu (1 đến 9)
Lưu Tử Đồng vội vàng đứng dậy, đi đến bên cạnh Triệu Tiểu Ai, nhìn ra bên ngoài, quả thật đúng là Chu Tố Mẫn, Triệu Tiểu Ai thấp giọng hỏi: “Quan hệ của em với Lâm Đế đã công khai chưa?”
“Vẫn chưa….” Lưu Tử Đồng lắc đầu.
“Hiện tại muốn công khai không?” Triệu Tiểu Ai lại hỏi, Lưu Tử Đồng nhất thời không có ý định đó, từ đằng sau Lâm Đế tiến lại, anh khom lưng, hôn lên mặt Lưu Tử Đồng, nói: “Để cho dì vào đi.”
Lưu Tử Đồng nói: “….Hình như không tốt đâu?”
Lâm Đế kéo eo cô lại: “Anh biết dì thích chơi mạt chược, anh để cho dì ấy thắng tiền được không?”
“Vậy em thì sao?”
Lâm Đế cong môi: “Tùy em thôi.”
Triệu Tiểu Ai nghe liền hiểu, cô ấy cười nói: “Ý của Lâm Đế là muốn lấy hảo cảm từ mẹ em đó, Tử Đồng, nếu không em trốn trước đi?”
Trong lòng Lưu Tử Đồng tự hỏi, lập tức cũng hiểu ra ý Lâm Đế, mặc kế như thế nào, cô đây vẫn đang lừa gạt Chu Tố Mẫn, bây giờ để Lâm Đế xuất hiện cùng với cô, Chu Tố Mẫn sẽ không vừa lòng, ngược lại nếu cô không lộ mặt, để Lâm Đế đơn thân đối mặt thì có khả năng hiệu quả sẽ tốt hơn một chút.
Cô nhón chân hôn lên mặt Lâm Đế, “Cố lên, Lâm Lâm.”
Lâm Đế: “…. Được.”
Triệu Tiểu Ai cười, dẫn Lưu Tử Đồng lên lầu, sau đó lại đi xuống dưới, chuông cửa vẫn còn vang, trước đó cô ấy và Chu Tố Mẫn đã quen biết nhau, cô đi ra ngoài mở cửa, tự mình tiếp đón Chu Tố Mẫn, “Chào dì, ngọn gió nào đưa dì đến đây vậy ạ?”
Chu Tố Mẫn cầm áo khoác, nhìn về phía Triệu Tiểu Ai, cười gượng: “Một người bạn của dì ở nhà cách vách đây, vừa đúng lúc nhìn thấy…nhóm của con ở trong sân, nên mới đến đây hỏi thăm một chuyến.”
“Bên ngoài rất lạnh, con vẫn còn đang nghĩ qua hai ngày nữa sẽ đến nhà dì chào hỏi một tiếng.” Triệu Tiểu Ai biết bà nhắc đến ‘nhóm con’ là đã bao gồm Lưu Tử Đồng, có lẽ còn có Lâm Đế, nhưng cô ấy vẫn giả ngây thơ, thân mật kéo tay Chu Tố Mẫn, nói, “Dì vào đây đi ạ, trong nhà ấm lắm.”
Chu Tố Mẫn vẫn còn đang suy nghĩ nên lấy cớ gì để vào nhà, không nghĩ Triệu Tiểu Ai lại chủ động như vậy, bà cũng không khách khí, vắt áo choàng lên tay, đôi mắt híp lại, vừa vào đến cửa đã nghe được tiếng đánh mạt chược, theo tiếng phát ra nhìn qua, bà liền thấy ba người đàn ông ngồi bên bàn mạt chược, bộ dáng thong thả mà chơi.
Nghe được âm thanh bà vào nhà, ba người đàn ông cũng đồng loạt quay qua, bà không biết Hà Hoài, Hà Hoài liền đứng dậy cười nói với bà: “Chào dì.”
“Chào cậu.” Ánh mắt bà đánh qua bên cạnh, nhìn thấy Lâm Trứ ở đây bà ngẩn người: “Lâm tổng, sao cậu lại ở đây?”
Lâm Trứ nói: “Chơi mạt chược với bọn họ.”
Vừa nhìn thấy Lâm Trứ, mục đích quan sát hiện trường xung quanh của Chu Tố Mẫn đã tiêu tan đi một ít, lại nhìn về phía người ngồi đối diện Lâm Trứ, bà có chút kinh ngạc và hốt hoảng, tầm mắt cứ nhìn giữa Lâm Trứ và Lâm Đế.
Gặp quỷ rồi sao, hai người này sao lại có điểm giống nhau vậy.
Lâm Đế cũng lễ phép chào hỏi một tiếng: “Chào dì.”
Theo bản năng Chu Tố Mẫn đáp lời, Triệu Tiểu Ai cười kéo tay Chu Tố Mẫn: “Dì ơi, dì chơi mạt chược cùng bọn con được không ạ? Con không biết đánh, luôn bị mấy người đàn ông đó khi dễ, dì giúp con chơi một ván nhé?”
Chu Tố Mẫn nói: “Dì không phải đến đây để chơi mạt chược….”
“Di ơi, giúp con đánh một ván thôi ạ.” Triệu Tiểu Ai kéo tay Chu Tố Mẫn tới bàn mạt chược, tầm mắt Chu Tố Mẫn vẫn còn dừng lại trên gương mặt của Lâm Đế, quay qua nhìn về phía Lâm Trứ, đang trong lúc bà không chú ý, người đã bị Triệu Tiểu Ai đè ngồi lên ghế…
Nghe được âm thanh những quân bài mạt chược đang xáo trộn, tay Chu Tố Mẫn có chút ngứa, trước đây thời điểm học chơi mạt chược đều là để tạo quan hệ với một số người, nên bà có hiểu biết một chút.
Sau này đánh nhiều lại thành ra nghiện, ngồi chơi vừa có thể nghe được một số tin tức lại vừa có thể thỏa mãn một số niềm vui, nên bà lại càng không thể không chơi mạt chược.
Mắt thấy tất cả mọi người đều đã lấy bài, bà cũng chỉ có thể đưa tay lấy, cầm quân bài nhìn về phía Lâm Đế, hỏi: “Cậu tên là Lâm Đế đúng không?”
Khóe môi Lâm Đế cong lên, đưa mắt lên nhìn bà, lễ phép đáp: “Chào dì, con là Lâm Đế.”
“Cậu là diễn viên?” Chu Tố Mẫn thả ra một quân bài, hỏi, mỗi lần có người này xuất hiện trên phim truyền hình hoặc phim điện ảnh, Lưu lão gia đều rất thích xem, ông còn nói trong số những người trẻ tuổi chỉ có anh là hợp mắt, hơn nữa đối với sự kiện làm trợ lý trước đó của Lưu Tử Đồng khiến cho ấn tượng của người này trong Chu Tố Mẫn càng sâu sắc.
“Dạ đúng vậy.” Lâm Đế buông một quân bài, trả lời, ánh mắt anh nhẹ nhàng đảo qua trên bàn, giây tiếp theo, thả một ra quân Đông Phong (4).
(4) Đông Phong (gió đông): 1 trong 7 quân nằm trong Tài phao (hay còn gọi là gió).
Chu Tố Mẫn đang còn muốn hỏi, vừa thấy bài đã nhanh chóng nói: “Cống!”
Nhanh tay lấy mất Đông Phong, Hà Hoài cười nói: “Nhanh như vậy mà Lâm Đế đã thả Cống ra rồi…..”
Chu Tố Mẫn đến được cửa đầu tiên liền cười lên.
Qua hết một vòng, Chu Tố Mẫn còn thừa một quân Tam Sách, đã sắp được ù, bà nhìn xung quanh, lại nhìn Lâm Trứ đang hút thuốc, hỏi anh: “Lâm tổng, thân thể Lâm lão gia như thế nào rồi?”
Lâm Trứ hút một hơi thuốc, thả một con Ngũ Điều (5), nói: “Vẫn tốt, nhưng ông cứ nhớ thương em trai của tôi thôi.”
(5) Cái này mình không chắc do mình không tìm được quân này trong cách chơi, nguyên văn của nó là “五条”. Ai biết giúp mình với nhé. Cảm ơn mọi người.
“Em trai cậu? Cậu còn có em trai sao?” Tay Chu Tố Mẫn đang tìm kiếm bài vẫn chưa chú ý lắm, sau khi nghe thấy lời nói này thì sửng sốt, tay cầm bài cũng khựng lại.
Lâm Trứ nói: “Có, lưu lạc bên ngoài đã nhiều năm rồi.”
Chu Tố Mẫn: “Thật đáng thương.”
“Tự mạc.” Bà vừa thấy bài, đuôi lông mày nhếch lên vui vẻ, hiện tại bà là người dẫn đầu, Hà Hoài cười nói: “Dì lợi hại quá.”
“Vận may tốt, vận may tốt.” Chu Tố Mẫn cười trả lời, sau nhìn lại Lâm Đế, bà hỏi Lâm Đế: “Nhà của cậu…còn ai nữa không?”
Biểu tình của Lâm Đế vẫn nhàn nhạt nhưng giọng nói vẫn rất tôn trọng: “Ở nhà còn có mẹ nữa ạ.”
Chu Tố Mẫn nhìn thấy sắc mặt anh bình tĩnh, không kiêu ngạo nịnh nọt, tuy rằng mặt không có biểu cảm gì nhưng giọng nói vẫn mang lại cảm giác được tôn trọng, rất lễ phép làm tâm tình của bà không tức giận gì nữa.
Bà gật đầu, vừa xáo bài vừa nhìn bài, không hỏi tiếp nữa.
Thật ra bà cũng không mặn không nhạt nói một câu: “Giới giải trí bây giờ rất loạn.”
Hà Hoài cười nói: “Cũng không phải rất loại đâu dì, không phải ít nhất con với Lâm Trứ cũng đang trong giới giải trí đó sao.”
Triệu Tiểu Ai ở một bên cũng chen vào cười nói: “Con cũng vậy.”
Chu Tố Mẫn chia bài, nói: “Biết là vậy nhưng các con cũng đừng học hư nhiều, dì nhìn thấy ít nhất Lâm tổng chắc chắn sẽ không.”
Lời này tất nhiên càng thêm tín nhiệm Lâm Trứ, bà lại lần nữa xem bài, vừa thấy trên bàn có quân bài, mặt mày tươi cười chọn: “Ám cống!”
Triệu Tiểu Ai ai nha một tiếng: “Vậy may của dì sao mà tốt như thế chứ.”
Chu Tố Mẫn nhìn Lâm Đế một cái, nói: “Nếu không phải cậu Lâm này vừa mới chạm vào bài thì dì cũng không có được quân tốt như thế….”
“Vậy ạ? Vẫn là vận may của dì tốt thôi.” Triệu Tiểu Ai khảy tóc, cười tươi, Chu Tố Mẫn tiếp tục ra bài, bà đột nhiên hỏi Lâm Đế: “Sao tôi cứ có cảm giác cậu nhớ bài vậy?”
Lâm Đế nói: “Là do dì có vậy may tốt ạ.”
Chu Tố Mẫn cười cười, nhìn bài trên bàn, bà không ngốc, bà đã chơi bài bao nhiêu lâu chứ, bà rất rõ ràng anh đây là muốn đưa bài tốt cho mình, hay nói cách khác là cho bà ăn tiền, đã đánh bài nhiều thì sao lại không hiểu, nhưng mà người này thông minh và nhạy bén thả ra bài như thế này thật làm cho bà kinh ngạc.
Đàn ông thông minh thì ai mà không thích.
Nhưng nếu nghĩ kỹ lại thì đột nhiên giúp đỡ nịnh nọt chính là có ý đồ, bà nâng tầm mắt quét một vòng trong phòng, chắc chắn Lưu Tử Đồng có ở trong căn nhà này.
Bà làm như lơ đãng mà hỏi Lâm Đế: “Lần trước Tử Đồng đi làm trợ lý cho cậu, nó không gây phiền phức cho cậu chứ?”
Lâm Đế xáo bài, nói: “Không có, là do con không chiếu cố cô ấy tốt.”
Chu Tố Mẫn nói: “Vậy là tốt rồi, tôi cứ sợ con bé gây phiền toái cho cậu, đứa nhỏ này có chút tùy hứng, cái gì cũng phải tự mình làm chủ, nhưng có một số việc không thể tự mình làm chủ được….. Lâm Đế, cậu nói có phải hay không?”
Lâm Đế nói: “Dì nói đúng ạ.”
Lúc này điện thoại trong tay anh vang lên, là cuộc gọi của Triệu Lí, anh không né tránh, trực tiếp bắt máy, ở đầu bên kia Triệu Lí nói: “Ngày mai Thụy Hân muốn tổ chức họp cổ đông, cậu phải đến đúng giờ đấy.”
Lâm Đế: “Được.”
Triệu Lí lại lải nhải dài dòng nói gì đó, anh một mực không trả lời, chỉ chuyên tầm chơi bài.
Chu Tố Mẫn lại một lần nữa xáo bài, lần này được hết một màu, bà càng vui hơn, Lâm Đế cũng vừa lúc cúp điện thoại, Hà Hoài hỏi Lâm Đế: “Ngày mai Thụy Hân muốn mở cuộc họp ư?”
Lâm Đế: “Ừ.”
Triệu Tiểu Ai cười nói: “Nghe nói lúc sau anh là cổ đông đã đóng băng Giang Lâm?”
Tay Chu Tố Mẫn đang xếp bài khựng lại.
Bà cười hỏi: “Lâm Đế là cổ đông của Thụy Hân sao? Chuyện này khi nào vậy?”
“Gần đây thôi ạ.” Triệu Tiểu Ai cười đáp.
“À à.” Lưu Tử Đồng gật đầu, cô chào hỏi từng người.
Hà Hoài cười gật đầu, Lâm Trứ ngậm thuốc lá, trong tay cầm một bộ bài poker, liếc nhìn cô một cái, giọng nói lành lạnh: “Chào cô, Lưu tiểu thư.”
“Xin chào Lâm tổng.”
Triệu Tiểu Ai cười tủm tỉm nói: “Trước tiên chúng ta chơi mạt chược (1) đã nhé, sau đó lại ăn cơm được không?”
(1) Mạt chược: Mạt chược là một môn chơi cờ có nguồn gốc từ Trung Hoa, có thể đến 4 hay 6 người chơi cùng lúc.
Không ai phản đối, vì thế Triệu Tiểu Ai trải lên bàn một tấm vải màu đỏ để chơi mạt chược, hỏi Lưu Tử Đồng: “Biết đánh không?”
Lưu Tử Đồng cười nói: “Mười tuổi đã biết.”
“Vậy thì tốt.” Triệu Tiểu Ai nói, cô ấy kéo Lưu Tử Đồng qua, quay đầu kêu những người khác: “Lại đây.”
Lâm Đế kéo qua một cái ghế, ngồi bên cạnh Lưu Tử Đồng, Lâm Trứ tiến đến bàn, Hà Hoài và Triệu Tiểu Ai mỗi người chiếm một góc, Lâm Trứ thả bài poker ra, nhìn bọn họ, “Đấu cặp đôi à?”
Hà Hoài cười: “Nếu không thì đấu anh em được không?”
Lâm Đế đưa tay giúp Lưu Tử Đồng sắp xếp lại bài mạt chược, nhàn nhạt nói: “Để Đồng Đồng chơi trước.”
Triệu Tiểu Ai ‘a’ một tiếng: “Ách, nhường cô ấy sao.”
Lưu Tử Đồng đỏ mặt, sau hai ba lần anh đã sắp xếp xong bài cho cô, cô nhìn mà hoa cả mắt. Mặc dù lúc nhỏ đã học qua cách chơi, nhưng sau khi lớn lên cơ bản rất ít khi chơi, ngày thường không có việc gì làm thì cô chỉ ngồi trong phòng để vẽ tranh, loại mạt chược này chỉ có mẹ cô mới thích, nay chơi lại quả thật đúng là không biết chơi như thế nào.
Lâm Đế đưa mắt nhìn lên dãy bài đặt trên bàn, ngón tay cầm một con bài Đông, nhẹ nhàng gõ gõ.
Đối diện chính là Lâm Trứ, đầu ngón tay Lâm Trứ kẹp điếu thuốc, bộ dạng đang nhìn bài giống Lâm Đế đến chín phần, mặt hai người đều không có biểu tình gì, mày đen rủ xuống, nhìn bài trong tay, khớp xương ở đầu ngón tay khi làm động tác ra bài đều dứt khoác, Lưu Tử Đồng quan sát một lúc, Lâm Đế thu lại cánh tay, ôm cô đến gần anh hơn, thấp giọng nói: “Em kêu Ù, em biết nó gọi là gì không?”
Lúc này Lưu Tử Đồng mới hoàn hồn, nhìn bài trên bàn, “Gọi là Lục Cửu Sách?” (2)
(2) Cái này mình không hiểu lắm, Sách là một hàng trong một bộ khung Xanh, nguyên mẫu câu này là “叫六九索?”. Vì mình đọc trong luật chơi lại không có Lục Cửu Sách nên không biết ý câu này ra sao nữa, ai biết thì chỉ mình với nhé. Cảm ơn mọi người.
“Ừa.” Lâm Đế từ phía sau ôm lấy cô, cơ thể mang theo nhiệt độ ấm áp, cổ áo anh hơi chạm vào khuôn mặt cô, Lưu Tử Đồng không nhịn được liền giơ tay, sờ soạng cánh tay anh.
Bên tai Lâm Đế hồng hồng: “Đừng động đậy.”
Trên bàn còn những người khác, Triệu Tiểu Ai cười ái muộn.
Gương mặt Lưu Tử Đồng có chút nóng lên.
Lúc này bên ngoài cửa vang lên chuông, Triệu Tiểu Ai nhìn thấy cô giúp việc còn bận làm trong phòng bếp, đứng lên nói với bọn họ: “Chờ một chút, để tôi đi mở cửa xem là ai tới.”
Bởi vì bên ngoài có thêm một cái cửa sắt, Triệu Tiểu Ai đứng ở bên trong là có thể nhìn thấy người ở bên ngoài, vừa nhận ra người đến cô ấy sửng sốt.
Cô ấy quay đầu nói với Lưu Tử Đồng: “Đồng Đồng! Mẹ em đang ở ngoài cửa!”
Hai từ ‘mẹ em’ này làm tay Lưu Tử Đồng run lên, thiếu chút nữa đem Lục Sách (3) ném ra bàn, Lâm Đế cầm kịp lại con Lục Sách, bình tĩnh nói: “Ù.”
(3) Lục Sách: một quân trong hàng Sách, hàng Sách có chín quân, được đánh chữ từ Nhất đến Cửu (1 đến 9)
Lưu Tử Đồng vội vàng đứng dậy, đi đến bên cạnh Triệu Tiểu Ai, nhìn ra bên ngoài, quả thật đúng là Chu Tố Mẫn, Triệu Tiểu Ai thấp giọng hỏi: “Quan hệ của em với Lâm Đế đã công khai chưa?”
“Vẫn chưa….” Lưu Tử Đồng lắc đầu.
“Hiện tại muốn công khai không?” Triệu Tiểu Ai lại hỏi, Lưu Tử Đồng nhất thời không có ý định đó, từ đằng sau Lâm Đế tiến lại, anh khom lưng, hôn lên mặt Lưu Tử Đồng, nói: “Để cho dì vào đi.”
Lưu Tử Đồng nói: “….Hình như không tốt đâu?”
Lâm Đế kéo eo cô lại: “Anh biết dì thích chơi mạt chược, anh để cho dì ấy thắng tiền được không?”
“Vậy em thì sao?”
Lâm Đế cong môi: “Tùy em thôi.”
Triệu Tiểu Ai nghe liền hiểu, cô ấy cười nói: “Ý của Lâm Đế là muốn lấy hảo cảm từ mẹ em đó, Tử Đồng, nếu không em trốn trước đi?”
Trong lòng Lưu Tử Đồng tự hỏi, lập tức cũng hiểu ra ý Lâm Đế, mặc kế như thế nào, cô đây vẫn đang lừa gạt Chu Tố Mẫn, bây giờ để Lâm Đế xuất hiện cùng với cô, Chu Tố Mẫn sẽ không vừa lòng, ngược lại nếu cô không lộ mặt, để Lâm Đế đơn thân đối mặt thì có khả năng hiệu quả sẽ tốt hơn một chút.
Cô nhón chân hôn lên mặt Lâm Đế, “Cố lên, Lâm Lâm.”
Lâm Đế: “…. Được.”
Triệu Tiểu Ai cười, dẫn Lưu Tử Đồng lên lầu, sau đó lại đi xuống dưới, chuông cửa vẫn còn vang, trước đó cô ấy và Chu Tố Mẫn đã quen biết nhau, cô đi ra ngoài mở cửa, tự mình tiếp đón Chu Tố Mẫn, “Chào dì, ngọn gió nào đưa dì đến đây vậy ạ?”
Chu Tố Mẫn cầm áo khoác, nhìn về phía Triệu Tiểu Ai, cười gượng: “Một người bạn của dì ở nhà cách vách đây, vừa đúng lúc nhìn thấy…nhóm của con ở trong sân, nên mới đến đây hỏi thăm một chuyến.”
“Bên ngoài rất lạnh, con vẫn còn đang nghĩ qua hai ngày nữa sẽ đến nhà dì chào hỏi một tiếng.” Triệu Tiểu Ai biết bà nhắc đến ‘nhóm con’ là đã bao gồm Lưu Tử Đồng, có lẽ còn có Lâm Đế, nhưng cô ấy vẫn giả ngây thơ, thân mật kéo tay Chu Tố Mẫn, nói, “Dì vào đây đi ạ, trong nhà ấm lắm.”
Chu Tố Mẫn vẫn còn đang suy nghĩ nên lấy cớ gì để vào nhà, không nghĩ Triệu Tiểu Ai lại chủ động như vậy, bà cũng không khách khí, vắt áo choàng lên tay, đôi mắt híp lại, vừa vào đến cửa đã nghe được tiếng đánh mạt chược, theo tiếng phát ra nhìn qua, bà liền thấy ba người đàn ông ngồi bên bàn mạt chược, bộ dáng thong thả mà chơi.
Nghe được âm thanh bà vào nhà, ba người đàn ông cũng đồng loạt quay qua, bà không biết Hà Hoài, Hà Hoài liền đứng dậy cười nói với bà: “Chào dì.”
“Chào cậu.” Ánh mắt bà đánh qua bên cạnh, nhìn thấy Lâm Trứ ở đây bà ngẩn người: “Lâm tổng, sao cậu lại ở đây?”
Lâm Trứ nói: “Chơi mạt chược với bọn họ.”
Vừa nhìn thấy Lâm Trứ, mục đích quan sát hiện trường xung quanh của Chu Tố Mẫn đã tiêu tan đi một ít, lại nhìn về phía người ngồi đối diện Lâm Trứ, bà có chút kinh ngạc và hốt hoảng, tầm mắt cứ nhìn giữa Lâm Trứ và Lâm Đế.
Gặp quỷ rồi sao, hai người này sao lại có điểm giống nhau vậy.
Lâm Đế cũng lễ phép chào hỏi một tiếng: “Chào dì.”
Theo bản năng Chu Tố Mẫn đáp lời, Triệu Tiểu Ai cười kéo tay Chu Tố Mẫn: “Dì ơi, dì chơi mạt chược cùng bọn con được không ạ? Con không biết đánh, luôn bị mấy người đàn ông đó khi dễ, dì giúp con chơi một ván nhé?”
Chu Tố Mẫn nói: “Dì không phải đến đây để chơi mạt chược….”
“Di ơi, giúp con đánh một ván thôi ạ.” Triệu Tiểu Ai kéo tay Chu Tố Mẫn tới bàn mạt chược, tầm mắt Chu Tố Mẫn vẫn còn dừng lại trên gương mặt của Lâm Đế, quay qua nhìn về phía Lâm Trứ, đang trong lúc bà không chú ý, người đã bị Triệu Tiểu Ai đè ngồi lên ghế…
Nghe được âm thanh những quân bài mạt chược đang xáo trộn, tay Chu Tố Mẫn có chút ngứa, trước đây thời điểm học chơi mạt chược đều là để tạo quan hệ với một số người, nên bà có hiểu biết một chút.
Sau này đánh nhiều lại thành ra nghiện, ngồi chơi vừa có thể nghe được một số tin tức lại vừa có thể thỏa mãn một số niềm vui, nên bà lại càng không thể không chơi mạt chược.
Mắt thấy tất cả mọi người đều đã lấy bài, bà cũng chỉ có thể đưa tay lấy, cầm quân bài nhìn về phía Lâm Đế, hỏi: “Cậu tên là Lâm Đế đúng không?”
Khóe môi Lâm Đế cong lên, đưa mắt lên nhìn bà, lễ phép đáp: “Chào dì, con là Lâm Đế.”
“Cậu là diễn viên?” Chu Tố Mẫn thả ra một quân bài, hỏi, mỗi lần có người này xuất hiện trên phim truyền hình hoặc phim điện ảnh, Lưu lão gia đều rất thích xem, ông còn nói trong số những người trẻ tuổi chỉ có anh là hợp mắt, hơn nữa đối với sự kiện làm trợ lý trước đó của Lưu Tử Đồng khiến cho ấn tượng của người này trong Chu Tố Mẫn càng sâu sắc.
“Dạ đúng vậy.” Lâm Đế buông một quân bài, trả lời, ánh mắt anh nhẹ nhàng đảo qua trên bàn, giây tiếp theo, thả một ra quân Đông Phong (4).
(4) Đông Phong (gió đông): 1 trong 7 quân nằm trong Tài phao (hay còn gọi là gió).
Chu Tố Mẫn đang còn muốn hỏi, vừa thấy bài đã nhanh chóng nói: “Cống!”
Nhanh tay lấy mất Đông Phong, Hà Hoài cười nói: “Nhanh như vậy mà Lâm Đế đã thả Cống ra rồi…..”
Chu Tố Mẫn đến được cửa đầu tiên liền cười lên.
Qua hết một vòng, Chu Tố Mẫn còn thừa một quân Tam Sách, đã sắp được ù, bà nhìn xung quanh, lại nhìn Lâm Trứ đang hút thuốc, hỏi anh: “Lâm tổng, thân thể Lâm lão gia như thế nào rồi?”
Lâm Trứ hút một hơi thuốc, thả một con Ngũ Điều (5), nói: “Vẫn tốt, nhưng ông cứ nhớ thương em trai của tôi thôi.”
(5) Cái này mình không chắc do mình không tìm được quân này trong cách chơi, nguyên văn của nó là “五条”. Ai biết giúp mình với nhé. Cảm ơn mọi người.
“Em trai cậu? Cậu còn có em trai sao?” Tay Chu Tố Mẫn đang tìm kiếm bài vẫn chưa chú ý lắm, sau khi nghe thấy lời nói này thì sửng sốt, tay cầm bài cũng khựng lại.
Lâm Trứ nói: “Có, lưu lạc bên ngoài đã nhiều năm rồi.”
Chu Tố Mẫn: “Thật đáng thương.”
“Tự mạc.” Bà vừa thấy bài, đuôi lông mày nhếch lên vui vẻ, hiện tại bà là người dẫn đầu, Hà Hoài cười nói: “Dì lợi hại quá.”
“Vận may tốt, vận may tốt.” Chu Tố Mẫn cười trả lời, sau nhìn lại Lâm Đế, bà hỏi Lâm Đế: “Nhà của cậu…còn ai nữa không?”
Biểu tình của Lâm Đế vẫn nhàn nhạt nhưng giọng nói vẫn rất tôn trọng: “Ở nhà còn có mẹ nữa ạ.”
Chu Tố Mẫn nhìn thấy sắc mặt anh bình tĩnh, không kiêu ngạo nịnh nọt, tuy rằng mặt không có biểu cảm gì nhưng giọng nói vẫn mang lại cảm giác được tôn trọng, rất lễ phép làm tâm tình của bà không tức giận gì nữa.
Bà gật đầu, vừa xáo bài vừa nhìn bài, không hỏi tiếp nữa.
Thật ra bà cũng không mặn không nhạt nói một câu: “Giới giải trí bây giờ rất loạn.”
Hà Hoài cười nói: “Cũng không phải rất loại đâu dì, không phải ít nhất con với Lâm Trứ cũng đang trong giới giải trí đó sao.”
Triệu Tiểu Ai ở một bên cũng chen vào cười nói: “Con cũng vậy.”
Chu Tố Mẫn chia bài, nói: “Biết là vậy nhưng các con cũng đừng học hư nhiều, dì nhìn thấy ít nhất Lâm tổng chắc chắn sẽ không.”
Lời này tất nhiên càng thêm tín nhiệm Lâm Trứ, bà lại lần nữa xem bài, vừa thấy trên bàn có quân bài, mặt mày tươi cười chọn: “Ám cống!”
Triệu Tiểu Ai ai nha một tiếng: “Vậy may của dì sao mà tốt như thế chứ.”
Chu Tố Mẫn nhìn Lâm Đế một cái, nói: “Nếu không phải cậu Lâm này vừa mới chạm vào bài thì dì cũng không có được quân tốt như thế….”
“Vậy ạ? Vẫn là vận may của dì tốt thôi.” Triệu Tiểu Ai khảy tóc, cười tươi, Chu Tố Mẫn tiếp tục ra bài, bà đột nhiên hỏi Lâm Đế: “Sao tôi cứ có cảm giác cậu nhớ bài vậy?”
Lâm Đế nói: “Là do dì có vậy may tốt ạ.”
Chu Tố Mẫn cười cười, nhìn bài trên bàn, bà không ngốc, bà đã chơi bài bao nhiêu lâu chứ, bà rất rõ ràng anh đây là muốn đưa bài tốt cho mình, hay nói cách khác là cho bà ăn tiền, đã đánh bài nhiều thì sao lại không hiểu, nhưng mà người này thông minh và nhạy bén thả ra bài như thế này thật làm cho bà kinh ngạc.
Đàn ông thông minh thì ai mà không thích.
Nhưng nếu nghĩ kỹ lại thì đột nhiên giúp đỡ nịnh nọt chính là có ý đồ, bà nâng tầm mắt quét một vòng trong phòng, chắc chắn Lưu Tử Đồng có ở trong căn nhà này.
Bà làm như lơ đãng mà hỏi Lâm Đế: “Lần trước Tử Đồng đi làm trợ lý cho cậu, nó không gây phiền phức cho cậu chứ?”
Lâm Đế xáo bài, nói: “Không có, là do con không chiếu cố cô ấy tốt.”
Chu Tố Mẫn nói: “Vậy là tốt rồi, tôi cứ sợ con bé gây phiền toái cho cậu, đứa nhỏ này có chút tùy hứng, cái gì cũng phải tự mình làm chủ, nhưng có một số việc không thể tự mình làm chủ được….. Lâm Đế, cậu nói có phải hay không?”
Lâm Đế nói: “Dì nói đúng ạ.”
Lúc này điện thoại trong tay anh vang lên, là cuộc gọi của Triệu Lí, anh không né tránh, trực tiếp bắt máy, ở đầu bên kia Triệu Lí nói: “Ngày mai Thụy Hân muốn tổ chức họp cổ đông, cậu phải đến đúng giờ đấy.”
Lâm Đế: “Được.”
Triệu Lí lại lải nhải dài dòng nói gì đó, anh một mực không trả lời, chỉ chuyên tầm chơi bài.
Chu Tố Mẫn lại một lần nữa xáo bài, lần này được hết một màu, bà càng vui hơn, Lâm Đế cũng vừa lúc cúp điện thoại, Hà Hoài hỏi Lâm Đế: “Ngày mai Thụy Hân muốn mở cuộc họp ư?”
Lâm Đế: “Ừ.”
Triệu Tiểu Ai cười nói: “Nghe nói lúc sau anh là cổ đông đã đóng băng Giang Lâm?”
Tay Chu Tố Mẫn đang xếp bài khựng lại.
Bà cười hỏi: “Lâm Đế là cổ đông của Thụy Hân sao? Chuyện này khi nào vậy?”
“Gần đây thôi ạ.” Triệu Tiểu Ai cười đáp.
Tác giả :
Bán Tiệt Bạch Thái