Bức Nam Vi Thê
Chương 2
Lâu Tam Phượng quả thật nắm rõ Lạc Phượng thành như lòng bàn tay, nàng dẫn Phượng Cửu Thiên tham quan những danh lam cổ xưa, lại dẫn hắn đi tới phố ẩm thực, dọc đường đi luôn nói lời dí dỏm, thỉnh thoảng Phượng Cửu Thiên cũng mỉm cười tán thưởng.
Không đến nửa giờ, hai người đã giống như những tình lữ khác, sóng vai bước trên đường cái, không biết bao ánh mắt hâm mộ đang nhìn.
Sơn Thủy bước bên họ cứ như hình nhân vô hình, y vốn ngốc nghếch, sao có thể so sánh với Phượng Cửu Thiên bác học đa tài, nhưng trong lòng y không cam tâm, thầm nghĩ biểu muội chỉ nhất thời bị Phượng Cửu Thiên mê hoặc, luận cảm tình, hai người họ là thanh mai trúc mã, trước đây đã bên nhau nhiều năm, dù sao tình cảm của họ cũng tốt hơn! Hắn ta chỉ là công tử phóng đãng, chỉ là một cậu ấm mà thôi. Chính mình hiện tại chưa có cơ hội biểu hiện nên mới bị Phượng Cửu Thiên áp chế.
Đang muốn thể hiện, chợt nghe người phía trước kêu lên: “Nương tử, đợi ta một chút, nàng sao đi nhanh vậy, đợi ta với, đừng để ta một mình.” Thanh âm lỗ mảng vang lên, vừa nghe liền biết đây là tay ăn chơi.
Sơn Thủy nhìn lại, thì một nam tử anh tuấn phi phàm ngả ngớn giữ chặt tay mỹ nam tuấn tú, mỹ nam kia liều mạng thoát khỏi hắn, nhưng làm sao vẫn không thoát được.
Trong lòng y liền tức giận, nhìn nhìn mỹ nam tử tuấn tú kia, mặt mũi tinh xảo làn da trắng nõn, mái tóc đen tuyền mượt mà buộc mặt xõa ngang thắt lưng, kì thật là nữ phẫn nam trang, nhất định là bị cậu ấm này nhìn ra, nên bị trêu chọc không thôi.
Nghĩ đến đây, tinh thần không khỏi run lên, nghĩ cuối cũng cơ hội mình đã đến, mắt lại thấy Phượng Cửu Thiên “Di” một tiếng, liền bước lên, y sợ cơ hội biểu hiện anh hùng mình bị đoạt đi, bởi vậy trong lòng liền khiếp đảm, tiến lên từng bước hét lớn: “Dừng tay, ban ngày ban mặt đùa giỡn dân nữ, nơi này là Lạc Phượng thành không phải là nơi những công tử phóng đãng như ngươi giương oai.”
Phượng Cửu Thiên sửng sốt một chút, thầm nghĩ biểu ca này làm nhiều việc thật ngoài ý muốn, người như y còn có thể lo lắng chuyện bất an của thiên hạ.
Cho đến khi thấy ánh mắt sợ hãi của y, không khỏi âm thầm buồn cười, nghĩ thầm, thì ra là tìm cơ hội thể hiện anh hùng trước mặt mỹ nhân. Đáng tiếc a đáng tiếc, tính toán không tồi, nhưng sợ rằng kết quả không được như ý muốn.
Hắn cũng không phải là quân tử gì, lập tức khoanh tay chế giễu đứng xem kịch vui.
Hai vị nam tử phía trước nghe tiếng rống của Sơn Thủy đều quay đều lại, công tử phóng đãng kia vẫn biểu hiện thái độ bất cần đời, nhưng nam tử tuấn mỹ mặt đã đỏ như tôm luộc, trong mắt nhất thời lộ ra vẻ tức giận, chính là nghĩ Quan Sơn Thủy cũng có ý tốt muốn giúp chính mình, nên cũng không tức giận trước mặt mọi người.
Sơn Thủy cũng không phải là người lanh lợi nhìn thấy như vậy mà vẫn lớn tiếng chỉ trích cậu ấm đó: “Ngươi..... ngươi không mau buông tay ra, xem bộ dáng của cô nương kia đi tức giận đến đỏ mặt, mau buông ra.”
Y vừa nói xong, Phượng Cửu Thiên đã nhịn không được cười đến đau cả thắt lưng.
Quả nhiên, ngay sau đó, vị “cô nương” kia cũng nhịn không được, lạnh lùng trừng mắt nhìn Sơn Thủy, ngữ khí tận lực bình tĩnh: “Vị đại ca này, ngươi bênh vực lẽ phải, ta rất cảm kích, bất quá......”
Thanh âm của cậu chợt cao đến quãng tám: “Ngươi bênh vực kẻ yếu ta không có ý kiến, mà ngươi làm ơn nhìn rõ. Ta.......ta rõ ràng là một nam nhân, ngươi nói hưu nói vượn cái gì đó?”
Sơn Thủy trợn mắt há mồm, nhìn nam tử kia quả thật có bộ ngực bằng phải, lại nhìn lên gương mắt cậu ta, thế nhưng y vẫn chưa có thể tiếp thu nói: “Nam..... nam tử nào có thể xinh đẹp vậy, nữ nhân may ra còn có thể.......”
Trong lời của y có chút ngượng ngùng, nhanh chóng lại liếc nhìn bộ ngực của cậu ta, lại nhanh chóng cúi mi mắt xuống.
Nam tử kia quả thật tức muốn chết, biết Sơn Thủy muốn nói nữ nhân cũng có thể nhỏ như vậy. Cậu ta oán giận ngẩng đầu, chỉ hầu kết của mình nói: “Ngươi nhìn rõ ràng chưa? Thấy rõ không? Ngươi nghĩ có nữ nhân nào có cái này không?” Người sáng suốt đều có thể thấy được, tuy rằng không rõ ràng, nhưng vẫn có thể thấy được hầu kết.
Sơn Thủy thật sự bị đả kích, qua nửa ngày bỗng nhiên nhẹ giọng: “Này......cái này không thể giả?”
Một bên nói một bên rụt rè vươn tay muốn sờ thử, lại bỗng nhiên nghĩ đến nếu người này quả thật là nữ nhân phẫn nam trang, nam nữ thụ thụ bất thân, chẳng phải như vậy là hại người ta, bởi vậy nhanh chóng lùi lại, ha hả ngây ngô cười: “Yêm hiểu được hiểu được, đúng vậy, ngươi là nam tử.”
Nam tử kia có chút thông minh, chỉ nhìn thành thật của nam nhân liền biết y vẫn nghĩ mình là nữ phẫn nam trang, không khỏi cười lạnh một tiếng: “Ta thật xui muốn chết, ngươi đúng là cẩu đuôi, mẹ nó ta không tin không chứng minh được thân phận ta với ngươi.”
Cậu ta nói xong liền nắm tay Quan Sơn thủy đặt lên cổ mình: “Cứ sờ đi, nhìn xem có phải là giả không......”
Sơn Thủy thành thực nhìn, lần đầu gặp người hào phóng như vậy, nghĩ thầm, xem ra mình đã lầm rồi, nếu là nam nhân sờ một chút cũng không có hại gì.
Ai ngờ cách tay không còn cách hầu kết kia bao xa, bỗng nhiên bị một cây quạt chặn lại, sau đó thanh âm công tử phóng đãng kia lại vang lên: “Nếu ngươi dám sờ, ta lập tức khiến cánh tay của ngươi phải rơi xuống đất.”
Thanh âm kia như đến từ mười tám tầng địa ngục, nửa điểm cảm tình cũng không có, vừa nghe liền cảm thấy được như ở trong hầm băng.
Sơn Thủy sợ lập tức thu tay, bất quá cũng đã muộn, nam tử kia cười lạnh: “Tính ra ngươi cũng thu mau, cánh tay không cần rơi xuống đất, nhưng ngươi lại nắm tay hắn, ta quyết phải tính trên người ngươi.”
Nam tử tuấn mỹ kia lập tức kêu lên: “Vạn Nhân Sơn ngươi nói đạo lí cho ta được không? Là ta nắm tay y trước...... “
Không đợi nói xong, cây quạt của Vạn Nhân Sơn đã buông xuống, thanh âm cũng không có một chút cảm tình: “Này, ta mặc kệ, tóm lại ai dám đến gần ngươi đều phải trả giá, để cho ngươi hiểu đươc phải tuân theo chuẩn mực của người làm nương tử.”
Mắt thấy cây quạt sắp rơi vào cổ tay của Sơn Thủy, đương sự cùng Lâu Tam Phượng đều ngây người, trừ bỏ phát ra tiếng hoảng sợ cũng không có phản ứng nào khác. Chợt thấy có một cây quạt khác chặn lại, tiếp theo liền nghe thấy tiếng cười nói: “Sách sách, Vạn huynh ngươi vẫn bộ dáng này sao, một khi ai mà chạm vào tôn phu nhân liền lập tức nổi giận.”
Vạn Nhân Sơn thu quạt lại, ánh mắt đột nhiên trừng lớn, rồi lại khôi phục bộ dáng lúc trước, ha hả cười nói: “Ta còn nghĩ ai có công lực lớn như vậy, thì ra là Phượng huynh a, sao vậy, không phải ngươi nói không muốn đến Lạc Phượng thành sao? Hôm nay sao lại ngoại lệ?”
Phượng Cửu Thiên từ trong đám người đi ra đối diện với Vạn Nhân Sơn, hai người đều có phong độ hơn người, đứng chung một chỗ thật sự thấy mỗi người một vẻ cực kì xuất sắc, bàng quang tất cả ánh mắt của mọi người.
Lâu Tam Phượng nhìn thấy Phượng Cửu Thiên ngay cả Vạn Nhân Sơn nổi danh là đại ma đầu cũng nhận thức được, hơn nữa lại có công phu cao thâm, không khỏi cảm thấy phi thường cao hứng, vội càng bước lên bên cạnh hắn, chính mình cũng cảm thấy được quang vinh.
Phượng Cửu Thiên với Vạn Nhân Sơn không phải là thân giao gì, chỉ là bởi vì Trầm Bách Xuyên nên hai ngươi có dịp gặp vài lần, hiện giờ họ chỉ có thể nói vài lời khách sáo. Liền chỉ Sơn Thủy nói “Người này cùng ta có quan hệ sâu xa, mong rằng Vạn huynh giơ cao đánh khẽ, muốn gì thì tiểu đệ sẽ bồi thường, như thế được không?”
Vạn Nhân Sơn nhìn thoáng qua Sơn Thủy, cũng cười ha ha nói: “Nếu không có Phượng huynh nói giúp, ta quyết sẽ không bỏ qua, quên đi, hôm nay coi như là chuyện ngoài ý muốn, ngày khác ta sẽ mời Phượng huynh một bữa cơm, xin cáo từ.” Nói xong liền chắp tay cáo từ.
Phượng Cửu Thiên cũng vội vàng hành lễ, cười nói: “Không sao không sao, ngày khác thỉnh Vạn huynh đến dùng cơm, tốt xấu gì nơi này cũng coi như cơ nghiệp thứ hai của ta.”
Lời nói này muốn nói các loại sinh ý của Phượng Cửu Thiên đã chiếm một nửa của Lạc Phượng thành.
Nhưng lời nói rắn độc như vậy cũng hoàn toàn đúng.
Vạn Nhân Sơn cũng không từ chối, ha ha cười xoay đi tay không hề rời khỏi Lê Cận.
Phượng Cửu Thiên nghe gã cười ha hả bên tai của cậu ta: “A Cận a, bô dáng ngươi vừa rồi nói lời thô tục mắng người thật sự rất đáng yêu, ta chưa bao giờ thấy người có bộ dáng ngây thơ như vậy, ha ha ha, hôm nay thật sự đã thấy.......”
Còn chưa nói, Lê Cận đã hung hăng đưa chân lên đá gã, sinh khí gầm nhẹ: “Ngươi còn dám nói, đều do tên hỗn đản lưu manh như ngươi mang lại, ta hận không thể một cước đá chết ngươi.........”
Phượng Cửu Thiên nhịn không được bật cười, hắn đã sớm nghe Trầm Bách Xuyên nói họ là oan gia hoan hỉ, không nghĩ tới hôm nay lại được gặp. Chợt thấy Sơn Thủy tiến đến bên người Lâu Tam Phượng, kéo góc áo nàng lắp bắp nói: “ Tam.....Tam muội, cái tên..... ..cái tên đáng sợ kia là ai?”
Lâu Tam Phương không biết phải dùng từ nào để diễn tả, Phượng Cửu Thiên thấy ánh mắt giai nhân nhìn mình, thế là vội vàng cười nói: “Cái tên đó là người trong tà đạo, chính là ánh mắt ngươi hình như có vấn đề. Ân, lời vừa rồi Lê Cận nói với biểu ca, đại khái có thể phiên dịch như thế này, chính là ngươi là đồ mắt cẩu, người ta là nam nhi hàng thật giá thật.”
Hắn cố ý nói như vậy, quả nhiên Sơn Thủy vừa nghe hai từ mắt cẩu liền lập tức sùi bọt mép, rồi lại không biết làm gì, dù sao Phượng Cửu Thiên cũng lấy cái quạt chặn Vạn Nhân Sơn để cứu y. Nửa ngày mới nghẹn nói ra một câu: “Hừ......, ngươi khẳng định cũng là tà phái, bằng không...... bằng không ngươi sao có thể quen biết bọn họ, Biểu muội, chúng ta không nên lui tới với những hạng người như thế, đi.”
Lâu Tam Phượng không chấp nhận nói: “Biểu ca, ca rõ ràng là tự mò, Phượng công tử làm ăn từ Nam ra bắc, đương nhiên phải nhận thức nhiều loại người, huống chi vừa rồi người ta còn cứu ca. Hơn nữa, tà phái thì đã sao? Tà phái vẫn có thể làm việc của anh hùng, Lưu Bang không phải cũng xuất thân từ vô lại sao.”
Quan Sơn Thủy gãi gãi đầu, không cam lòng trừng mắt nhìn Phượng Cửu Thiên, rồi mới hướng biểu muội mình thỉnh giáo: “Lưu Bang? Lưu Bang là ai, cũng là người ngươi nhận thức sao? Yêm dường như chưa gặp qua hắn?” Chỉ một câu đã làm cho Phượng Cửu Thiên cùng Lâu Tam Phượng cười ha hả.
Quan Sơn Thủy ý thức được lời mình nói làm người khác chê cười, khuôn mặt liền đỏ lên, Phượng Cửu Thiên là người vốn không quan tâm đến việc gì cũng hiểu được nam nhân thành thật này thật đáng thương, y liều mạng muốn tìm cơ hội biểu hiện, nhưng đều thất bại.
Nghĩ đến đầy liền nhìn thấy trên vẻ mặt bình thường ấy lại đỏ lên, hắn lại cảm thấy đáng yêu động lòng người, khó trách các huynh đệ đều rơi vào tay của những tên thổ bao tử, đương nhiên chính mình sẽ không giống bọn họ, hắn đối với bản thân mình rất tự tin.
“Cười..... cười cái gì, yêm không biết, chẳng lẽ..... Ngươi cũng biết sao? Đừng tưởng rằng yêm không biết ngươi mới đến Lạc Phượng thành.” Quan Sơn Thủy thẹn quá hóa giận kêu lên, nhất thời làm cho Phượng Cửu Thiên cười ha hả.
“Biểu ca, nếu mấy trăm năm trước ta được sinh ra, cõ lẽ ta sẽ nhận thức được hoàng đế khai quốc ra triều đại Tây Hán, bất quá khi ta sinh ra hắn đã đi đầu thai, dù sao Lưu Bang đã chết lâu rồi.”
Lâu Tam Phượng cũng cười nói: “Biểu ca, Lưu Bang là hoàng đế khai quốc ra nhà Hán, ngay cả điều này ca cũng không biết, sau này a, ca nên đọc nhiều sách một chút, ở nông thôn không có sách đọc, nhưng hiện giờ ca đã đến đây, có rảnh thì tìm ca ca hoặc tỷ phu để họ chỉ giáo cho ngươi, học vấn của bọn họ rất tốt đấy.”
Phượng Cửu Thiên ngạc nhiên nói: “Sao vậy? Biểu ca trước kia ở nông thôn sao?”
Lâu Tam Phượng gật đầu nói: “Đúng vậy a, biểu ca trước đây cứ nhất quyết đòi ở nông thôn, còn nói dì còn rất khỏe mạnh, mỗi khi gửi thư đều nói mình sống rất khỏe, không chịu đến ở cùng với chúng ta, lần này sau khi phụ thân ta làm ăn xa về liền muốn tìm hiểu quá khứ của họ, mới biết bọn họ một chút cũng không tốt, cha ta kiên trì mới có thể đem họ tới nơi này.”
Quan Sơn Thủy tức giận ngẩng đầu nói: “Đích thật đời sống trước đây của yêm tốt lắm, nhưng hai năm trước nơi của yêm buộc phải trồng cây ăn quả, kết quả không có kinh nghiệm, tiền liền bị thâm hụt, cho nên mới..... Mới biến thành như vậy..... ai dám nói trước chuyện gì đã xảy ra? Đâu ai biết được được, cho dù là những thiếu gia giàu có, cũng không chắc sẽ vững vàng sống sung túc....có lẽ.....sẽ có ngày gia nghiệp của bọn họ không còn.”
Phượng Cửu Thiên nở nụ cười, lí luận này dường như hắn đã nghe, lúc trước mấy tên thổ bao tử của các huynh đệ đã nói như vậy với mình, hắn âm thầm buồn cười, nghĩ thầm, thổ bao tử trên thiên hạ này đúng là có cùng suy nghĩ, chẳng qua vị biểu ca này quá mức thẹn thùng, lại nói lắp bắp, khí thế thật khác xa bọn họ.
“Tốt lắm tốt lắm, không nói chuyện đó, đã đến giữa trưa, ta mời mọi người dùng cơm.” Phượng Cửu Thiên đề nghị: “Tam Phượng tiểu thư, ta mang hai người đến tửu lâu tốt nhất ở Lạc Phượng thành mời mọi người ăn vi cá mập được không nào?” Ha hả, có tiền chính là tốt nhất, căn cứ vào kinh nghiệm của mình, nhìn giai nhân này liền biết tiêu tiền như nước, thực đơn sang trọng vậy tất nhiên phải được nàng hoang nghênh.
Nhãn tình của Lâu Tam Phượng quả thật sáng lên, mỉm cười nói: “Tốt lắm a, Phượng công tử tiểu nữ sẽ không khách khí, tửu lâu tốt nhất ở Lạc Phượng thành chính là Thiên Vị Cư của gia tộc Phượng thị các ngươi, công tử sẽ không phải không biết đường đi?”
Nàng lại nhìn về phía Sơn Thủy:” Biểu ca, ca hôm nay thật có lộc ăn, vi cá mập ở Thiên Vị Cư chính là món ngon nhất cả nước, ca không phải chưa ăn bao giờ sao?”
Ngoài ý muốn Quan Sơn Thủy vốn là người luôn rụt rè sợ hãi nay lại nổi giận đùng đùng, y hung hăng liếc Phượng Cửu Thiên một cái, xoay người bước đi, một bên nói: “Yêm không muốn cùng ăn với các ngươi, cái tửu lâu thượng đẳng kia xem ra cũng rất tốt, tam muội ngươi cứ ăn đi, yêm ăn cơm xong sẽ về nhà.” Vừa nói xong liền bước đi.
Phượng Cửu Thiên sửng sốt, chưa có người nào không nể mắt hắn, chỉ là một tên thổ bao tử lại có thể cự tuyệt món vi cá mập hấp dẫn như vậy, cùng làm cho hắn ngoài ý muốn. Tối thiểu hắn cũng mừng vì tên thổ bao tử kia không cùng hắn dùng mỹ vị mà tiêu sái rời đi.
Lâu Tam Phượng cũng sửng sờ, sau một lúc mới hướng Phượng Cửu Thiên nói: “Thực xin lỗi Phượng công tử, biểu ca của ta chính là người như vậy, có đôi khi quật cười như đầu ngưu chứ không có gì đâu.”
“Không quan hệ.” Phượng Cửu Thiên mỉm cười, biểu hiện mình rất phong độ tốt bụng: “Chuyện người ta không thích thì không thể cưỡng cầu.” Ngoài miệng nói thế, nhưng trong lòng hắn lại cười lạnh, dám không nể mặt hắn, ha ha, Quan Sơn Thủy biểu ca, ca hãy chờ xem.
Món vi cá mập ở Thiên Vị Cư quả thật là danh bất hư truyền, Phượng Cửu Thiên cùng Lâu Tam Phượng ăn thập phần ngon miệng, A Xá cùng với A Đắc cũng ngồi xuống, tuy nhiều món như thế nhưng vẫn chưa động đũa đến, không có biện pháp, đồ ăn nhiều thế mà.
Giữa bữa Phượng Cửu Thiên cũng đã hỏi rõ ràng tính cách của Quan Sơn Thủy, theo như lời của Lâu Tam Phương thì biểu ca của nàng là một người câu nệ, dễ dàng thẹn thùng, nhát gan lại sợ phiền phức, lại là người phi thường tiết kiệm, thế nhưng lại thực có khả năng làm việc nhà, cũng có thể tính toán sổ sách, tuy không biết chữ, nhưng sổ sách trong gia y đều tính được.
Tuy rằng đây đã là chuyện mười năm trước, bất quá tục ngữ có câu “Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.” Cho nên Phượng Cửu Thiên tin tưởng cho dù Quan Sơn Thủy có thay đổi như thế nào cũng tuyệt đối không thay đổi nhiều.
Hắn vừa ăn vừa nghĩ đối sách: hừ hừ, Sơn Thủy biểu ca a, ngươi mà còn gặp ta lần nữa, cũng đừng trách lúc đó ta làm cho ngươi nan kham. Càng nghĩ càng đắc ý, nhịn không được liền cười ra tiếng.
“Chuyện gì mà Phượng công tử cao hứng vậy?” Lâu Tam Phượng tò mò hỏi, trước nàng còn sợ vị đại nhân này vì biểu ca mình mà tức giận, hiện giờ xem ra, hắn cũng không có ý tứ này, có lẽ bởi vì chính mình. Nghĩ đến đây, tâm nữ tử này nhịn không được liền nhảy loạn.
“Nga, không có gì, ta lần này đến là nghĩ đến muốn mở rộng sinh ý, có thể chuyển hàng hóa đến Tây Vực hay Tây Phương, quả thật là một vốn bốn lời, không biết lệnh tôn của tam tiểu thư đối với làm ăn này có hứng thú hay không.” Phượng Cửu Thiên mỉm cười, hắn nhất thời tìm cớ.
Lâu Tam Phượng cao hứng nói: “Phụ thân không có ý gì đâu, ông ấy mấy ngày trước trở về có nói qua, đáng tiếc thực lực của chúng ta không đủ, chỉ sợ không đủ tiền cho kế hoạch này. Một vốn bốn lời mua bán như vậy chỉ cần là thương nhân ai cũng muốn.
A Đắc cũng sửng sốt, nhịn không được hỏi: “Sao vậy, gia ngài vì chuyện này mới đến a, vì sao thuộc hạ cùng A Xa đều không biết......” Không đợi hắn nói xong đã bị A Xá dưới bàn đá một cước, nghĩ thầm, ngươi yên lặng chút đi, nếu không gia sẽ làm ngươi bay hơi.
Trên mặt Phượng Cửu Thiên hiện lên một tia xấu hổ, khụ hai tiếng, hung hăng trừng A Đắc một cái, lạnh lùng nói: “Ta muốn làm gì đều phải báo cho ngươi sao? Càng ngày càng không hiểu quy cũ.” Hắn đương nhiên không phải vì kế hoạch này mà đến đây, bất quá nếu hôm nay muốn đến Lâu gia, nhưng không tìm được lí do liền tìm đại lí do này.
Lâu Tam Phượng chỉ là một nữ hài tử khờ dại, tự nhiên không hiểu chủ ý trong lòng của Phượng Cửu Thiên, nghe được lời ấy liền vội vàng mời: “Nếu Phượng công tử có ý, ngươi có thể đến nhà chúng ta cùng phụ thân ta bàn bạc, ta nghĩ ông ta nhất định rất cao hứng khi nhận thức Phượng công tử.”
Lời này thật hợp tâm tư của Phượng Cửu Thiên, lập tức cũng không khách khí cười nói: “Vậy làm phiền. Ân, bởi vì ta mà biểu ca nàng chưa được nếm vi cá mập, ta thật cảm thấy hổ thẹn, trên bàn vẫn còn nhiều đồ ăn cũng chưa động đến, không bằng mang một chút về cho y, nàng cảm thấy như thế nào?”
Lâu Tam Phượng nào biết hắn rắp tâm tính kế, còn tưởng hắn nhớ Quan Sơn Thủy, không khỏi tập phần cảm động, chân thành nói: “Phượng công tử thật là đại nhân đại lượng, biểu ca đối với ngươi như vậy, ngươi còn đối tối với y.......”
Câu còn chưa nói xong, Phượng Cửu Thiên đang uống trà lập tức phun ra.
Cái gì là muốn tốt cho y, lời này có chút gì đó không tự nhiên? Nhưng nhìn ánh mắt chân thành của giai nhân liền không biện pháp nói ra lời ác độc, Phượng Cửu Thiên nghẹn đến muốn nội thương, liền đem tức giận trúc lên người Quan Sơn Thủy vô tội.
Thời điểm tới Lâu gia thì đã giờ mùi, Lâu lão gia còn chưa trở về, chỉ có hai tỷ tỷ của Tam Phượng cùng với hai người dì của nàng ở nhà.
Phượng Cửu Thiên cẩn thận đánh giá phủ đệ một chút, phòng ốc đều được trang trí tỉ mỉ, hậu viện còn có hoa viên nho nhỏ, trong gia còn hơn ba mươi phòng, đại sảnh được bài trí vô cùng cẩn thận, có thể nhìn ra được mặc dù không phải gia tộc đại phú quý gì nhưng cũng là một phú thương.
Đi vào đại sảnh, vừa lúc thấy hai tỷ tỷ cùng người dì của Tam Phượng ngồi tán gẫu việc nhà, nghe nói vị công tử này là Phượng Cửu Thiên, đại nhân vật đứng đầu Lạc Phượng thành, ánh mắt hai trung phụ này như muốn trợn trắng, sao Tam Phượng Lâu bất quá chỉ đi ra ngoài một vòng mà thôi, như thế nào lại mang về một quý nhân kim quy trở về.
Phượng Cửu Thiên còn nhớ đến chuyện của Quan Sơn Thủy, hướng hai nữ nhân này bái kiến, liền mở miệng hỏi: “Không biết Sơn Thủy ca có trở về chưa, ta vừa mới đắc tội y, cho nên mang một ít đồ ăn lại bồi tội.”
Người dì vừa nghe hài tử của mình cũng nhận thức Phượng Cửu Thiên, lập tức loan mặt mày, nếu lúc trước bà không còn cách nào thì cũng sẽ không đến nơi này, ăn nhờ ở đậu quả thật có tư vị khổ sở, lại còn phải nịnh bợ thím hai, nữ nhân chanh chua kia cũng làm bà ăn không ít đau khổ, hiện giờ thấy Phượng Cửu Thiên ăn nói khiêm tốn, liền có chút vui mừng.
Thế là vội vàng nói: “Đã trở về, đã về, canh giờ trước đã về, đem chính mình nhốt trong phòng không biết làm gì, ta cho người đi gọi y.” Nói xong liền hướng đến nha hoàng Tiểu Liên vừa mang trà đến nói: “Nhanh đi gọi Sơn Thủy, khách quý tới nhà trở về cũng không nói thật tiếng, đứa nhỏ này thật là.”
Phượng Cửu Thiên cười nói: “Đừng nói như vậy, biểu ca chính là giận ta, nói Tam Phượng tiểu thư trở về là được rồi.”
Hắn biết Quan Sơn Thủy ái mộ biểu muội của mình, nghe thấy biểu muội về sao lại không chạy ra đây tỏ vẻ ân cần, chính là y trăm triệu lần cũng không dự đoán được, chính mình cũng ở đây, nếu như biết, chỉ sợ y không chịu ra.
Nhị thẩm hừ một tiếng, cho dù không cam lòng nhưng cũng không thể làm gì, thầm nghĩ chờ hài tử của mình trở về sẽ để Tam Phượng giới thiệu Phượng Cửu Thiên cho nó nhận thức, hài tử của mình so với tên thổ bao tử từ nông thôn kia cường hơn a, nói không chừng Phượng công tử nổi lên hứng thú, có thể sắp xếp nó đến Hội An làm quản sự cửa hàng nào đó của gia tộc Phượng thị, như vậy sẽ có tiền đồ hơn so với ở lại Lâu gia nho nhỏ này.
Phượng Cửu Thiên ra lệnh tùy tùng bên người lấy hai viên trân châu lớn ở trong hà bao, cấp cho người dì và thím hai mỗi người một viên, một bên khiêm tốn cười nói: “Ta bất ngờ đến, cũng chưa kịp chuẩn bị lễ vật gì, đây chỉ là lễ mọn, mong rằng nhị vị a di vui lòng nhận cho.”
Không đợi nói xong, hai nữ nhân kia đã vội vàng đem trân chân nắm trong tay, một bên nhìn kỹ tán thưởng.
Thái độ của hai dì lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ, nhiệt tình nhường chỗ ngồi tự mình phụng trà, một bên thúc giục hạ nhân gọi Quan Sơn Thủy ra.
“Không cần gọi, yêm đến rồi đây, tam muội trở về sao? Yêm còn tưởng rằng....”
Thấy thân ảnh của Sơn Thủy xuất hiện ở cửa, Phượng Cửu Thiên liền cười cười nhìn qua, chỉ thấy vẻ mặt vui sướng của y lập tức đông cứng, vẻ mặt giận tái đi, nhìn ra chút bản tính chất phác.
Quan Sơn Thủy vốn tưởng rằng biểu muội mau trở về như thế, khẳng định biết được bộ mặt thật lấy thế áp nhân của Phượng Cửu Thiên, cho nên đối với hắn chết tâm. Liền cao hứng không thôi, ai ngờ vào cửa liển thấy đối thủ một mất một còn của mình hơn nữa dáng vẻ cười cười như hồ li, lại ngồi ở ghế chủ tọa, liền đem y chọc tức đến hộc máu.
“Yêm bỗng nhớ còn có việc, yêm về trước.” Quan Sơn Thủy vừa quay đầu bước đi liền thấy nương đuổi theo, chụp trên vai y, nhỏ giọng nói: “Đừng làm càn, Phượng công tử hảo tâm đến thăm con, con còn không mau ngoan ngoãn ngồi xuống cho ta.”
“Hắn........ Hắn mà hảo tâm?” Quan Sơn Thủy nghĩ muốn nôn mửa, lại bị nương mạnh mẽ lôi kéo đẩy mạnh vào trong phòng.
Quan Sơn Thủy ngồi xuống ghế, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, làm bộ dáng “yêm không trêu ngươi ngươi còn chọc yêm là sao?”
“Biểu ca ăn trưa chưa?” Phượng Cửu Thiên cũng không bị bô dáng của y gây cản trở, còn bước đến phía trước, ngồi vào bên Quan Sơn Thủy. Trên người của nam nhân này lại có hương vị khoan khoái thanh tao nhẹ nhàng thoải mái hơn nhiều so với phấn son trên người nữ nhân.
“Yêm sinh khí.” Quan Sơn Thủy xê dịch cách xa, kiên quyết phân rõ ranh giới với Phượng Cửu Thiên, một bên nhỏ giọng lầm bầm.
Hừ hừ, hồ ly xấu xa này nhất định có âm mưu gì đó, chính mình cách xa chút an toàn hơn.
“Khụ khụ.....” Phía trước truyền đến thanh âm ho khan của lão nương, làm ra vẻ không có gì là giả vờ, nhẹ nhàng nhắc nhở Sơn Thủy không được tiếp tục hồ đồ.
Y nghĩ chỉ cần chính mình không đáp trả, Phượng Cửu Thiên sẽ biết khó mà lui, bất quá rất nhanh y biết mình đã tính toán sai.
“A, thoạt nhìn ngươi chưa ăn gì đi.” Phượng Cửu Thiên căn bản không để ý đến ánh mắt của y, lại nhiệt tình tiến lên, vẫy tay một cái, A Xá phía sau liền cung kính mang mấy tầng đại thực hạp đến.
Phượng Cửu Thiên nhịn cười nói: “Biểu ca ngươi xem xem, ta biết ngươi chưa thử qua bao giờ, cho nên đặc biệt mang đến món vi cá mập, lúc nãy ở đấy, Tam Phượng còn muốn dạo chơi, ta sợ biểu ca chịu đói, nên đề nghị mang về cho ngươi ăn nhân lúc còn nóng.”
Lời này y đương nhiên hiểu được, đừng tưởng rằng biểu muội ngươi xem ngươi như bảo bối, nàng còn muốn cùng ta dạo chơi, người nàng vứa mắt là ta, không phải là ngươi, ngươi nên thức thời đi, đừng không an phận mà nghĩ nhiều.
“Không ăn, ngươi cầm lại đi.” Quan Sơn Thủy đứng dậy, hừ hừ, biết ngay tên hồ li kia không có hảo tâm gì mà, quả nhiên hắn muốn y mất mặt trước nhiều người, y sao có thể yếu thế như vậy.
Nghĩ nghĩ rốt cuộc vẫn nhịn không được, căm giận trừng mắt liếc nhìn Phượng Cửu Thiên: “Ai biết ngươi giở trò gì trong thức ăn? Nói không chừng còn bỏ thuốc diệt chuột vào.”
Trên đùi trúng một cước đau đớn, Quan Sơn Thủy quay qua liền thấy nương trừng y như quỷ dọa xoa, hung tợn nói: “Phượng công tử có hảo ý như vậy, đừng nói đến thuốc diệt chuột, chính là có thạch tín con cũng phải ăn.”
Câu còn chưa nói xong, thím hai đã âm dương quái khí nói: “Uyển Bình muội nói chuyện gì thế, Sơn Thủy đã không hiểu chuyện muội như thế nào cũng không hiểu chuyện như y, Phượng công tử là loại người gì chứ, sao có thể bỏ độc dược vào đồ ăn?”
Dì Uyển Bình lập tức gật đầu nói: “Đúng vậy đúng vậy, ta không hiểu chuyện.” Nói xong liền hung hăng trừng nhi tử của mình, hận không thể đem thực hạp nhét vào miệng y.
Quan Sơn Thủy tính toán không để ý đến nương, lại nghe biểu muội ủy khuất nói: “Biểu ca ngươi vì cái gì lại phải nói như vậy, cái này là do ta cùng Phượng công tử đưa cho ngươi, ngươi nếu còn không tin, ta ăn cho ngươi xem.” Nói xong liền lấy thực hạp ra, cầm đôi đũa gấp một miếng vào miệng.
Quan Sơn Thủy làm sao có thể để biểu muội chịu ủy khuất, vội vàng tiến lên nói: “Biểu muội, yêm ăn, yêm ăn là được phải không? Ngươi không cần sinh khí.” Y nói xong liền trừng mắt nhìn Phượng Cửu Thiên, liền thấy ánh mắt bỡn cợt của hắn nhìn mình, tựa hồ như muốn nói: có gan thì đừng ăn.
“Sách sách, là món vi cá mập a, nghe nói hương vị đứng đầu.” Nhị thẩm phe phẩy quạt: “Ai nha Sơn Thủy ngươi rất có phúc khí a, Phượng công tử xem trọng mặt mũi Tam Phượng, ngay cả ngươi cũng nhớ đến.”
Sơn Thủy suýt nữa hộc máu, đem thực hạp hướng đến trước mặt Nhị thẩm: “Nếu người thích ăn thì ăn đi.”
“Không cần, lần sau ta sẽ tự mình thỉnh nhị vị a di đi ăn món vi cá mập.” Phượng Cửu Thiên cười tủm tỉm: “Biểu ca ngươi còn chưa có ăn gì, hôm nay cố ý để cho ngươi, ngươi mau ăn đi.”
Món vi cá mập thật sự rất thơm ngon, lại còn nóng hầm hập, Quan Sơn Thủy tuy ăn mỹ vị như trong lòng lại lạnh băng, nước mắt lưng tròng một bên nhìn Phượng Cửu Thiên cười đùa với biểu muội, mặc dù ăn mỹ vị so với thạch tín còn khó nuốt hơn
“Lão gia đã về.” Phó nhân Trương mụ tẩu đi vào đại sảnh: ‘Nô tài nói với lão gia có Phượng công tử tới chơi, lão gia thập phần khiếp sợ, ngay lập tức cao hứng, ngài ấy nói đổi xiêm y liền tới, còn nói làm lễ tẩy trần mời mọi người đi Thiên Vị Cư ăn món vi cá mập nổi tiếng.”
Quan Sơn Thủy đang ăn suýt nữa phun ra hết: Cái gì vậy? Chả lẽ vận mệnh muốn nghịch ý ta hay sao? Vì cái gì cũng liên quan tới món vi cá mập này, không biết y vừa nghe tới ba chữ này đã muốn phun ra sao?
Chỉ chốc lát sau, Lâu Trung Phàm Lâu lão gia tiến vào từ cửa sau, thì ra ông bước vào từ sân sau, không bước vào đại sảnh, nên bọn người Phượng Cửu Thiên không thấy.
Lâu Trung Phàm thoạt nhìn là một lão nhân có tinh thần thoải mái, đại khái cũng hơn năm mươi tuổi, vừa nhìn thấy Phượng Cửu Thiên liền cười ha ha nói: “Hôm nay ta nghe chim khách trên cây kêu không ngừng, không nghĩ tới quả thật có khách quý tới nhà, Phượng công tử mau ngồi xuống.”
Phượng Cửu Thiên mỉm cười nói: “Tiểu chất bái kiến bá phụ, trên đường hôm nay ta tình cờ quen biết được Tam Phương, vừa thấy liền cảm thấy hợp ý, lại nói đến sinh ý ở Tây Vực, Tam Phượng nói bá phụ tựa hồ cũng rất hứng thú, bởi vậy tiểu chất mạo muội đến đây, đường đột đến như vậy, thỉnh bá phụ thứ lỗi.”
Ấn tượng của hắn với Lâu Trung Phàm không tồi, ánh mắt khôn khéo nhưng lại thẳng thắn, hẳn là một thương nhân tài giỏi, cũng không hại gì cho lợi ích của chính mình, có lẽ mình có thể yên tâm hợp tác.
“Phượng công tử ngài quá khách khí.” Lâu Trung Phàm ha hả cười, rồi lệnh hạ nhân mang trà, còn cố ý dặn mang Thiết Quan Âm mình trân quý dâng lên, không nói cũng hiểu muốn lôi kéo Phượng Cửu Thiên.
Quan Sơn Thủy ngồi một góc trên ghế đâm đâm thức ăn, càng ngày càng cảm giác được tiền đồ của mình quả thật rất xa vời, xem ý tứ của dượng, quả thật đem Phượng Cửu Thiên như kim phượng hoàng từ trên trời giáng xuống, mà chính mình chỉ sợ so với một con chuột còn kém hơn.
Choạng vạng, Thiên Vị Cư liền mang đến món vi cá mập, Phượng Cửu Thiên cũng bắt đầu bận rộn.
Nhị thẩm vội vàng đem nhi tử của mình giới thiệu cho hắn, nhị phượng cùng với đại phượng cũng vội vàng giới thiệu trượng phu mình, một bên lấy danh nghĩa chị vợ hỏi bối cảnh gia thế của Phượng Cửu Thiên, làm Tam Phượng vô cùng xấu hổ, nhưng cho dù thế nào, Phượng Cửu Thiên cũng có thể ứng phó, nếu không sẽ bị các tỷ tỷ cười chết.
Lâu Trung Phàm nhìn cảnh tượng mọi người “hòa thuận vui vẻ”, không nhịn được cũng gật đầu.
Quan Sơn Thủy cảm thấy mũi đau xót, quay đầu đi ra ngoài, nghĩ thầm, mọi người ai cũng vây quanh Phượng Cửu Thiên, chắc không có ai có thời gian để ý tới y? Vừa nghĩ như vậy, chợt nghe thanh âm quen thuộc nhưng đáng giận vang lên: “Di, biểu ca ngươi muốn đi đâu a?”
Quan Sơn Thủy ngừng cước bộ, cố nén xúc động, trời mới biết y thật sự ao ước có thể lao đến đánh gia khỏa chết tiệt đang trêu ghẹo mình như thế nào, rõ ràng đã đùa giỡn y một lần, vì cái gì còn muốn tiếp tục, bất quá y thật sự không biết người này muốn cái gì?
Lâu Trung Phàm xoay người, cũng kì quái hỏi: “Sơn Thủy a, nhanh ăn cơm đi, ra ngoài làm gì? Mau lại đây, đúng rồi, con còn chưa nhận thức, vị này chính là Phượng công tử nổi danh khắp Lạc Phượng thành, người ta so với con còn nhỏ hơn.”
“Yêm....... đã gặp qua.........” Quan Sơn Thủy thật muốn khóc lớn lên nói cho dượng y, vừa rồi, y rõ ràng ngồi trong góc ăn đồ ăn của gia khỏa kia đưa tới, mà dượng lại xem nhẹ không hề để ý đến.
“Con ngốc lăng đó làm gì, còn không mau quay lại? Không nghe dượng con nói sao?” Dì Uyển Bình thập phần đắc ý gọi nhi tử mình quay lại, một bên cười nói với Lâu Trung Phàm: “Tỷ phu a, Sơn Thủy đã sớm nhận thức Phượng công tử, vừa rồi, Phượng công tử cũng vì nó mang mang đồ ăn trưa lại đây.”
Câu còn chưa nói xong, nhị thẩm không cam lòng bị Sơn Thủy dành hết nổi bật của nhi tử mình liền nói: “Đúng vậy đại ca, giữa trưa quả thật Phượng công tử có mang thức ăn, nhưng ngoại trừ món vi cá mập, những còn lại dường như chỉ là đồ dư mà thôi.”
Phượng Cửu Thiên cười khổ, thầm nghĩ, đây đích thực chính là tranh đấu của nữ nhân trong gia tộc. Cũng may Tam Phượng bên cạnh nhanh miệng nói: “Cái gì mà đồ ăn dư, mấy thứ đó chúng ta còn chưa đụng đũa qua, Phượng công tử là thật tâm quan tâm đến biểu ca.”
“Được rồi, chuyện này nói sau, hiện tại mọi người chuẩn bị dùng cơm đi.” Lâu Trung Phàm ha hả cười, thấy Phượng Cửu Thiên ngồi kế nữ nhi mình, ông cũng không nói gì.
Phượng Cửu Thiên thấy Quan Sơn Thủy ngồi kế Lâu Tam Phượng, không khỏi âm thầm buồn cười, nghĩ thầm, thổ bao tử còn chưa chết tâm a, không được, nhất định không thể để y thực hiện.
Nghĩ đến đây, lại ngẩng mặt lên mỉm cười: “Biểu ca, nơi đó rất chật, không bằng ngươi đến ngồi cạnh ta đi.”
“Đúng vậy, Sơn Thủy con qua ngồi cạnh Phượng công tử đi, các ngươi đều nhận thức nhau, nói chuyện sẽ tiện hơn.” Một lời của Lâu Trung Phàm làm chon nhi tử của Nhị thẩm đang ngồi cạnh Phượng Cửu Thiên ngượng ngùng, chỉ co thể tùy ý tìm chỗ khác mà ngồi xuống.
Quan Sơn Thủy thật tức muốn nội thương, nhưng y đã trải nghiệm nhiều, từ nhỏ không tốt luôn đánh nhau từ đó cũng rút ra được nhiều kinh nghiệm. Không thể trêu vào thì chỉ có thể trốn tránh, bởi vậy y hạ quyết tâm ngồi ăn mà không nói lời nào, mặc kệ Phượng Cửu Thiên trêu chọc y ra sao, y cũng liều mạng mà nhịn xuống.
Phượng Cửu Thiên âm thầm buồn cười, nói nhỏ bên tai của Quan Sơn Thủy: “Biểu ca a, bàn tay dưới bàn của ngươi rất đáng thương a, không biết ngươi có móng tay hay không, nhìn ngươi nắm chặt như vậy, nếu có móng tay nhất định phải chú ý, đừng để bị cắt qua, nếu không huyết nhục mơ hồ, Tam Phượng cùng ta sẽ đau lòng.”
Tay Quan Sơn Thủy run run, khó khăn nhịn xuống, đem xương gà hướng tới chính xác mục tiêu ── đưa vào trong miệng của mình, trời mới biết y đang xem khối xương cốt này thành gương mặt tươi cười kia mà cắn cắn.
“Phụ thân a, hôm hay khi người trở về, đi ngang qua Lê Hoa Uyển có hay không nhìn thấy họ đang chuẩn bị diễn Mộc Quế Anh làm thống soái, người có nhìn thấy không a.” Thanh âm của Lâu Tam Phượng vang lên, lỗ tai của Quan Sơn Thủy lập tức dựng đứng.
“Ân, thấy thấy, vừa lúc ngày mai bắt đầu, Tam Phượng con muốn đi sao?” Lâu Trung Phàm cười cười gật đầu, nói với Phượng Cửu Thiên: “Nha đầu này thật là không hiểu lễ nghĩa, nói gì mà thích nhất là Mộc Quế Anh, bởi vì đó chân chính là nữ trung hào kiệt. Ai, nữ nhân ở Lạc Phượng thành ai cũng vậy, người nào cũng rất thẳng thắn.”
Phượng Cửu Thiên gật đầu cười nói: “Tốt lắm, ta thập phần thích điểm này của Tam Phượng, kì thật nữ nhi không thua gì so với nam tử, chẳng qua từ xưa đến nay luôn bị nam nhân trói buộc mà thôi, bởi vậy khi thấy không khí ở Lạc Phượng thành, ta thập phần tán thưởng.”
Quan Sơn Thủy nhìn thấy biểu muội mình yêu quý chăm chú nghe, lại lộ ra đôi mắt sáng rỡ, trong lòng liền biết Phượng Cửu Thiên nói trúng tâm ý của nàng, trong lòng y liền lo lắng, thầm nghĩ, chính mình thật sự không còn cơ hội sao? Thế cũng vội vàng nói: “Đúng vậy đúng vậy, biểu muội..... ngươi....... từ nhỏ đã thích xem diễn, còn...... nhớ rõ trước đây chúng ta..... thường xuyên cùng nhau...... xem..... ”
Bởi vì khẩn trương nên y có chút nói lắp, ai ngờ còn chưa nói xong, Phượng Cửu Thiên đã vội vàng ngắt lời: “Phải không? Ngày trước biểu ca thường xem với Tam Phượng, kia thật tốt quá.” Hắn chuyển hướng nhìn Tam Phượng: “Ngày mai ta sẽ cùng nhau đi xem, Tam Phượng ý nàng thế nào? Biểu ca vừa mới đến, cũng không nên phiền toái y, có đúng không?”
Lâu Tam Phượng cao hứng gật đầu, nói ở đó hát hí khúc hay như thế nào, tốt như thế nào, bản lĩnh thâm hậu ra sao. Mà Quan Sơn Thủy ngồi kế bên Phượng Cửu Thiên chỉ biết há hốc mồm nhìn biểu muội yêu quý của mình dễ dàng bị tên giảo hoạt đáng giận kia lừa hẹn ra ngoài, y thật sự khóc không ra nước mắt, nghĩ thầm, chính mình nói nhiều như thế thì được gì đâu.
Quan Sơn Thủy trằn trọc một đêm không ngủ, cuối quyết định không dễ dàng buông tha.
Biểu muội là nữ hài tử tốt, như thế nào có thể chắp tay đem nàng tặng cho Phượng Cửu Thiên, nếu hắn là nam tử tốt, chính mình cũng không nói gì, mấu chốt: Tên đó chính là ác lang ăn tươi nuốt sống a, chẳng qua mọi người còn chưa thấy gương mặt thật của hắn mà thôi.
Sáng sớm hôm sau, Quan Sơn Thủy liền chuẩn bị tốt, mặc lên người bộ trường bào mình thích nhất, đem cây trâm bằng gỗ mun cố định mái tóc đen dài của mình gọn gàng, rửa mặt thật sạch, đứng trước gương đồng nhìn hình ảnh mình trên đó, thần thanh khí sảng, lúc này y mới vừa lòng mà đi ra cửa.
Ở trên đường dạo vài vòng, liền đến trưa, lúc này y mới hỏi mọi người rạp hát nằm ở hướng nào, Mộc Quốc Anh làm thống soái giờ mùi mới bắt đầu, nhưng bây giờ chỉ mới giờ ngọ. Y tùy ý tìm một nơi ăn điểm tâm rồi uống nước, đi ngang qua phố ăn vặt, lại mua một miếng đậu hủ chiên cỡ lớn cùng với mấy xâu cá viên, rồi mới bước đến trước cửa rạp hát, đứng ở đó nhìn xung quanh.
Không ngoài suy tính của y, Phượng Cửu Thiên đến Lê Hoa Uyển còn sớm hơn Lâu Tam Phượng một bước. Y thập phần cao hứng, cố gắng diễn tập lại lí do thoái thác vừa nghĩ ra lúc giờ ngọ, bất quá không biết vì cái gì, thấy Phượng Cửu Thiên mỉm cười, khí thế cao quý kia làm cho y sợ hãi, hai chân không tự chủ được mà lui về phía sau.
“Các ngươi đoán xem, vị biểu ca kia như thế nào lại chờ trước cửa rạp hát, là vì cái gì?” Phượng Cửu Thiên cười cười hỏi hai tùy tùng hai bên.
A Đắc mặt không chút thay đổi nói: “Đến rạp hát còn có thể làm gì, đương nhiên là xem diễn rồi.” Vừa nói xong Phượng Cửu Thiên liền mỉm cười lắc đầu.
A Xá đánh ánh mắt vài vòng, bỗng nhiên nói: “Gia, ngài sẽ không phải cho rằng y đến phá hư chuyện của ngài với Lâu tiểu thư chứ? Thuộc hạ nghĩ y hẳn không có lá gan lớn như thế.”
“Vì cái gì không chứ? Các ngươi chờ xem đi.” Phượng Cửu Thiên thu quạt lại, ánh mắt lộ ra ý chiến đấu: Thổ bao tử này thật có dũng khí, thật thú vị.
Bất tri bất giác, Phượng Cửu Thiên đã đứng trước biểu ca thổ bao tử nhát gan đang chà sát đồ vật trong tay.
“A, biểu ca, thật là khéo, ngươi cũng đến xem diễn sao?” Phượng Cửu Thiên lộ ra vẻ mặt vô hại mà cười, trong ánh mắt lại lòe lòe tinh quang, quả thật có chút chờ mong, đến tột cùng thổ bao tử này muốn dùng biện pháp gì để đối phó với mình.
“Ân, nga, đúng vậy.” Quan Sơn Thủy dùng sức nuốt nước miếng một cái, cước bộ không thể tự chủ mà lui ra sau hai bước, kinh ngạc phát hiện mình dường như thật mất mặt, vội vàng ưỡn bộ ngực đi tới hai bước.
“Phượng Cửu Thiên, a, không đúng, là Phượng công tử, biểu muội yêm....... biểu muội yêm hôm nay bị bệnh.......cho nên...... cho nên phải bội ước....... Nói yêm đến đây nói cho ngươi một tiếng.”
“Nga?” Phượng Cửu Thiên chọn cao một bên mi: “Sách sách, biểu ca a, ngươi nếu muốn gạt ta, làm ơn tìm lí do khác không được sao? Tỷ như nói hôm nay Tam Phượng muốn rời cửa, lại phát hiện móc đồ phá hư quần áo của mình, hay là nói nàng khi ăn hoa quả không cẩn thận cắn phải đầu ngón tay của mình, cũng có thể nói, đến tháng nữ nhân phải phiền não, nói như vậy, ta còn có thể miễn cưỡng tin tưởng ngươi.”
Phượng Cửu Thiên ngày càng khoa trương mà lắc đầu than thở, làm vẻ mặt đau lòng nói: “Ngươi hiện tại dùng lí do kém như thế, nếu ta tin ngươi, ta với tên ngốc không khác nhau là mấy, không tin ngươi, dù sao ngươi cũng là biểu ca của Tam Phượng, ta làm như vậy phải là không nể mặt ngươi sao?”
Hắn đung đưa chiết phiến: “Nói đi, ngươi bởi vì chuyện này mới ở đây chờ ta sao? Nếu như vậy, nhiệm vụ của ngươi đã hoàn thành, có thể đi rồi, ta còn muốn tiếp tục chờ Tam Phượng.”
Gương mặt Quan Sơn Thủy nhanh chóng biến thành quan công, y biết Phượng Cửu Thiên không phải người dễ đối phó, lại không nghĩ đến hắn khó đối phó như vậy, bị hắn chèn ép châm chọc như vậy, cho dù bị ức hiếp cũng không thể thẹn quá hóa giận.
“Biểu muội....... nàng bị bệnh, nàng....... Nàng hôm nay không thể tới, ngươi........ Ngươi tốt nhất mau về đi.” Quan Sơn Thủy lớn tiếng nói, lông mày gắt gao nhướng lên, hai phiến môi đỏ mọng đô ra, tựa hồ dùng sức chứng minh điều mình nói là thật.
Không nói, thoạt nhìn tên thổ bao tử này quả thật có chỗ đáng yêu, các huynh đệ có thể thấy mấy điểm đáng yêu này của bọn họ, mới có thể bị mê hoặc. Phượng Cửu Thiên mỉm cười, cảm thế vị biểu ca này quả thật có chút đáng yêu, phong tình.
Hắn ép sát vào Quan Sơn Thủy: “Mặc kệ nàng là bệnh thật hay giả, ta đã quyết định ở chỗ này chờ......”
Một câu còn chưa nói xong, hắn đã kêu lên tiếng sợ hãi, vội vàng lui về sau vài bước, bất quá đã muộn, vừa rồi lúc đang nói chuyện đậu hủ cùng cá viên Quan Ải Thủy cầm trên tay đã “thất thủ” rơi trên trường bào của hắn, tạo ra một vệt dầu mỡ rõ ràng.
“Ngươi......” Phượng Cửu Thiên đột nhiên ngẩng đầu, thật tính sai a, không nghĩ tới có ngày mình cũng gặp chuyện lật thuyền trên mương. Hắn hơi hơi nheo mắt, toàn thân thoát ra bá khí, bất quá người gây ra chuyện Quan Sơn Thủy lại không ý thức được, y còn co hứng còn kém hoa tay múa chân vui sướng mà thôi.
(*) [Lật thuyền trong mương: thành ngữTQ, thuyềnđi trong mương chắc chắn không thểbịlật nhưng thếmàlại lật, hàm nghĩa chuyện không thểxảy ra lại xảy ra,ám chỉxui xẻo, xúi quẩy.]
“A, Phượng công tử, thực ngượng ngùng, ta không phải cố ý, ngươi xem quần áo của ngươi đã dơ như vậy, vừa lúc biểu muội ta cũng bị bệnh, không bằng hôm nay ngươi hãy trở về đi, ta sẽ trở về nói với biểu muội ngươi có đến nơi ước hẹn.....” Y lộ ra ý cười vui vẻ, bất quá chưa kịp cười xong, cổ áo đã nhanh chóng bị Phượng Cửu Thiên nắm chặt.
Cười cười băng lạnh làm cho người khác cảm thấy khiếp đảm, ngữ khí của Phượng Cửu Thiên bình tĩnh: “Tốt lắm, ngươi chắc hẳn rất đắc ý đi? Đem ta đuổi đi, ngươi ở đây có thể chờ Phượng tiểu thư để cùng nhau xem diễn, thật sự tính toán không tồi, đúng hay không?”
Ngữ khí bình tĩnh còn mang theo ý cười, nhưng lại làm sắc mặt Quan Sơn Thủy tái nhợt, không thể di chuyển được nhưng lại thầm nghĩ muốn thoát khỏi bàn tay đang nắm chặt mình khỏi nam nhân đáng sợ trước mắt.
“Yêm...... không....... không có.” Y giãy dụa kêu lên, lại bị Phượng Cửu Thiên đánh gảy: “Không có gì? Ngươi cho rằng ta không biết trong lòng ngươi có chủ ý gì sao? Ngươi có phải thích biểu muội của mình? Cho nên ngươi không muốn ta xen chân vào cướp đi thiên tiên biểu muội của ngươi đúng không?”
Hắn buông tay, Quan Sơn Thủy lập tức sợ hãi chạy đi, nhưng y lại không có công phu, trong nháy mắt liền bị Phượng Cửu Thiên đuổi theo.
“Ta nói cho ngươi biết, ta không thật tâm với Phượng tiểu thư, người như ta sao có thể đi thú một tiểu thư đài các được nuông chiều chứ?”
Phượng Cửu Thiên phát ra nụ cười ác ma: “Chúng ta bất quá chỉ là ngoạn ngoạn mà thôi, cho nên trong thời gian này, ngươi hãy ngoan ngoãn tránh sang một bên, chờ ta ngoạn đủ, rời đi Lạc Phượng thành, ngươi có thể thừa dịp biểu muội ngươi thương tâm mà an ủi nàng, có lẽ lúc đó ngươi sẽ có được tâm của mỹ nhân, đương nhiên, ngươi cũng phải làm biểu muôi ngươi coi trọng mình mới được a.”
Lời nói ác độc, lại tựa như chỉ là bàn chuyện bình thường, Quan Sơn Thủy không dám tin nhìn nam nhân xuất sắc chói mắt trước mặt, không thể tin lời đó nói ra từ cái miệng xinh đẹp kia.
Y tiến lên từng bước, hung tợn nhìn Phượng Cửu Thiên: “Ngươi.....Ngươi..... Phượng Cửu Thiên, yêm ban đầu nghĩ ngươi chính là một ác lang, hiện tại yêm đã biết, ngươi chính là một độc xà, thiên hạ độc nhất chính là độc xà.”
“Ngô, ác lang vẫn tốt hơn, độc xà chỉ dành để hình dung nữ nhân, nhà các ngươi không phải cũng có sao? Nói đến Lâu gia, nhất định Nhị thẩm của ngươi cũng chính là người như thế.” Ha hả, thật sự rất khoái trá, nhìn thổ bao tử khiếp sợ như vậy phẫn nộ của hắn hoàn toàn biết mất, thật là thập phần thoải mái.
“Chủ tử, nhìn dáng vẻ của y, hẳn là có khả năng đang sợ ngài, vì biểu muội của mình, nam nhân này nhất định sẽ trả giá.”
A Xá đằng sau ha hả cười, thấy ánh mắt của Quang Sơn Thủy như chó săn nhìn chủ nhân, ánh mắt bình thường nhìn không ra thần thái gì lúc này đã muốn đỏ bừng.
Trong chớp mắt Phượng Cửu Thiên vung quạt lên: Ân, có lẽ làm cho nam nhân này phẫn nộ cực độ như lúc này cũng là chủ ý tốt.
Nghĩ thế liền làm, hắn di chuyển nhẹ nhàng như nước đến bên Quan Sơn Thủy: “Nga, biểu ca đáng thương, ngươi nhất định đang nghĩ cách nào để cứu biểu muội của ngươi, làm sao để cứu vớt tiểu mỹ nhân trách khỏi người thủ đoạn độc ác như ta phải không? Bất quá ngươi có biện pháp sao? Tiền tài không có, như vậy làm sao có thể đấu lại người từ nhỏ đã ngậm muỗng vàng như ta?” Ha ha ha, sự tình thật sự ngày càng thú vị.
“Hừ, có tiền thì giỏi lắm sao?” Quan Sơn Thủy phẫn nộ gầm nhẹ: “Yêm cùng biểu muội là thanh mai trúc mã, yêm không tin yêm trước mắt nàng kém hơn người vừa mới nhận thức không đến ba ngày như ngươi! Khốn khiếp, yêm trở về nói cho nàng biết ngươi có bao nhiêu độc ác.”
“Sách sách, biểu ca ngươi thật không hiểu nữ nhân, chẳng lẽ ngươi không thấy biểu hiện của biểu muội ngươi đối với ta ngày hôm qua sao? Nàng hoàn toàn đã rơi vào võng tình của ta, ngươi cho rằng nàng sẽ tin tưởng lời của ngươi sao?”
Vẻ mặt Phượng Cửu Thiên tiếc hận lắc đầu: Thổ bao tử chính là thổ bao tử, thật là ngu ngốc.”
“Ngươi.....” Quan Sơn Thủy nghẹn lời, không thể không thừa nhận lời của Phượng Cửu Thiên nói là sự thật.
Nhìn thấy nam nhân kia từng bước tiến đến, nói nhỏ bên tai y: “Nghĩ muốn cứu biểu muội ngươi phải không? Ta dạy ngươi một biện pháp, rất đơn giản, kì thật từ đầu ta đều đã thích ngươi cùng biểu muội ngươi, nếu lựa chon một trong hai, ta tình nguyện chọn ngươi, bộ dạng biểu ca như vậy, chỉ cần ngủ với ta vài buổi, ta nhất định sẽ quên Tam Phượng, ngươi cũng có thể cứu biểu muội xinh đẹp của mình từ ma chưởng của ta.”
Không ngoài sở liệu của Phượng Cửu Thiên, sắc mặt của Quan Sơn Thủy nhanh chóng trắng bệch, y sợ đến mức lui về sau, trên lưng tựa như bị mấy trăm cân tảng đá đè lên không thể động đậy.
“Ngươi...... Ngươi...... Ngươi......” Y không biết mình đang hoảng sợ hay tức giận, một câu cũng không nói nên lời.
“Ta làm sao? Ngươi đáp ứng? Ta đây muốn thu trước tiền đặt cọc.”
Phượng Cửu Thiên nhìn gương mặt kinh sợ trước mắt, cuồng nộ trong ánh mắt liền biến đi sạch sẽ, hắn cười ha ha, tay trái ôm chặt vòng eo của Quan Sơn Thủy, không nghĩ đến đối phương lại ra sức giãy dụa, dùng lực cánh tay cố định đối phương, bởi vì tác dụng của quán tính, Quan Sơn Thủy liền rơi vào cái ôm ấp của Phượng Cửu Thiên, đôi môi cũng vừa lúc chạm vào đôi môi của Phượng Cửu Thiên.
“A a a a......” Quan Sơn Thủy phát ra tiếng kêu to khủng bố, xoay người bỏ chạy, ngay cả khi làm ngã xe hoa quả của người bán hàng rong cũng không quan tâm.
Phượng Cửu Thiên buông tay: “Sách sách, ta thật sự không phải cố ý, rõ ràng là tại ngươi giãy dụa.” Hắn phủi phủi đôi môi mình, ân, xúc cảm vừa rồi không tệ, hơi lạnh nhưng lại mang theo hương mùa xuân thơm ngát, hơn nữa lại bóng loáng, không có mùi vị của son phấn.
“Gia, diễn thật đặc sắc, cái tên thổ bao tử kia chạy trối chết.” A Xá dựng thẳng ngón tay cái lên: “Gia chính là gia, tiểu nhân hôm nay xem như đã mở rộng tầm mắt. Chỉ trong nháy mắt làm cho tên thổ bao tử đang phẫn nộ biến thành kinh sợ.”
“Gặp may mà thôi.” Phượng Cửu Thiên nhàm chán vẫy vẫy tay, liền nghe tiếng gọi quen thuộc.
“Di, Phượng công tử ngươi đã đến khi nào? Có phải hay không chờ đã lâu?” Tiếng nói vang lên, liền thấy Lâu Tam Phượng ăn mặc gọn gàng phong thái oai hùng hiên ngang xuất hiện trước mặt ba người.
“Không có a, tuy ta đến sớm, bất quá có gặp biểu ca, cho nên cũng không thể nói thời gian qua chậm.”
Phượng Cửu Thiên hì hì cười, chỉ vào trường bào dính dầu mỡ của mình: “Nàng xem, biểu ca sợ ta quá anh tuấn mê hoặc người khác, tặng riêng cho ta ấn kí mỡ lợn, nàng thấy không? Nhìn sơ qua thực không bình thường phải không?”
“A, có chuyện này sao?” Lâu Tam Phượng kêu lên sợ hãi.
Phượng Cửu Thiên lại nhẹ nhàng nói: “Không có gì đâu Tam Phượng, biểu ca chính là thích nàng, hiện giờ lại bị ta tung đao đoạt tình, y đương nhiên muốn đem nàng đoạt lại, chúng ta đều là nam nhân, ta có thể giải quyết được, ai, hy vọng biểu ca hiểu được tấm lòng của ta, y đối với ta không có ý tốt, ta chính là sợ y đến trước mặt nàng nói bậy, ta đây thật thảm.”
Gia ngươi thật ngoan độc. Trong lòng A Xá đã muốn dựng thẳng ngón tay cái, Phượng Cửu Thiên quả thật là ác nhân đến trước mặt nữ nhân này cáo trạng trước, không cần nghĩ cũng biết, biểu ca này từ nay trở đi sẽ đánh mất danh dự trước mặt tam tiểu thư.
Quả nhiên, sau khi Lâu Tam Phượng sửng sốt vài giây, liền thở phì phì nói: “Không nghĩ đến biểu ca lại nghĩ như vậy, không được, tối nay ta phải trở về phải nói rõ ràng với y, ta đối với y chỉ có cảm tình huynh muội, căn bản không hề có tình yêu nam nữ.....”
Không đến nửa giờ, hai người đã giống như những tình lữ khác, sóng vai bước trên đường cái, không biết bao ánh mắt hâm mộ đang nhìn.
Sơn Thủy bước bên họ cứ như hình nhân vô hình, y vốn ngốc nghếch, sao có thể so sánh với Phượng Cửu Thiên bác học đa tài, nhưng trong lòng y không cam tâm, thầm nghĩ biểu muội chỉ nhất thời bị Phượng Cửu Thiên mê hoặc, luận cảm tình, hai người họ là thanh mai trúc mã, trước đây đã bên nhau nhiều năm, dù sao tình cảm của họ cũng tốt hơn! Hắn ta chỉ là công tử phóng đãng, chỉ là một cậu ấm mà thôi. Chính mình hiện tại chưa có cơ hội biểu hiện nên mới bị Phượng Cửu Thiên áp chế.
Đang muốn thể hiện, chợt nghe người phía trước kêu lên: “Nương tử, đợi ta một chút, nàng sao đi nhanh vậy, đợi ta với, đừng để ta một mình.” Thanh âm lỗ mảng vang lên, vừa nghe liền biết đây là tay ăn chơi.
Sơn Thủy nhìn lại, thì một nam tử anh tuấn phi phàm ngả ngớn giữ chặt tay mỹ nam tuấn tú, mỹ nam kia liều mạng thoát khỏi hắn, nhưng làm sao vẫn không thoát được.
Trong lòng y liền tức giận, nhìn nhìn mỹ nam tử tuấn tú kia, mặt mũi tinh xảo làn da trắng nõn, mái tóc đen tuyền mượt mà buộc mặt xõa ngang thắt lưng, kì thật là nữ phẫn nam trang, nhất định là bị cậu ấm này nhìn ra, nên bị trêu chọc không thôi.
Nghĩ đến đây, tinh thần không khỏi run lên, nghĩ cuối cũng cơ hội mình đã đến, mắt lại thấy Phượng Cửu Thiên “Di” một tiếng, liền bước lên, y sợ cơ hội biểu hiện anh hùng mình bị đoạt đi, bởi vậy trong lòng liền khiếp đảm, tiến lên từng bước hét lớn: “Dừng tay, ban ngày ban mặt đùa giỡn dân nữ, nơi này là Lạc Phượng thành không phải là nơi những công tử phóng đãng như ngươi giương oai.”
Phượng Cửu Thiên sửng sốt một chút, thầm nghĩ biểu ca này làm nhiều việc thật ngoài ý muốn, người như y còn có thể lo lắng chuyện bất an của thiên hạ.
Cho đến khi thấy ánh mắt sợ hãi của y, không khỏi âm thầm buồn cười, nghĩ thầm, thì ra là tìm cơ hội thể hiện anh hùng trước mặt mỹ nhân. Đáng tiếc a đáng tiếc, tính toán không tồi, nhưng sợ rằng kết quả không được như ý muốn.
Hắn cũng không phải là quân tử gì, lập tức khoanh tay chế giễu đứng xem kịch vui.
Hai vị nam tử phía trước nghe tiếng rống của Sơn Thủy đều quay đều lại, công tử phóng đãng kia vẫn biểu hiện thái độ bất cần đời, nhưng nam tử tuấn mỹ mặt đã đỏ như tôm luộc, trong mắt nhất thời lộ ra vẻ tức giận, chính là nghĩ Quan Sơn Thủy cũng có ý tốt muốn giúp chính mình, nên cũng không tức giận trước mặt mọi người.
Sơn Thủy cũng không phải là người lanh lợi nhìn thấy như vậy mà vẫn lớn tiếng chỉ trích cậu ấm đó: “Ngươi..... ngươi không mau buông tay ra, xem bộ dáng của cô nương kia đi tức giận đến đỏ mặt, mau buông ra.”
Y vừa nói xong, Phượng Cửu Thiên đã nhịn không được cười đến đau cả thắt lưng.
Quả nhiên, ngay sau đó, vị “cô nương” kia cũng nhịn không được, lạnh lùng trừng mắt nhìn Sơn Thủy, ngữ khí tận lực bình tĩnh: “Vị đại ca này, ngươi bênh vực lẽ phải, ta rất cảm kích, bất quá......”
Thanh âm của cậu chợt cao đến quãng tám: “Ngươi bênh vực kẻ yếu ta không có ý kiến, mà ngươi làm ơn nhìn rõ. Ta.......ta rõ ràng là một nam nhân, ngươi nói hưu nói vượn cái gì đó?”
Sơn Thủy trợn mắt há mồm, nhìn nam tử kia quả thật có bộ ngực bằng phải, lại nhìn lên gương mắt cậu ta, thế nhưng y vẫn chưa có thể tiếp thu nói: “Nam..... nam tử nào có thể xinh đẹp vậy, nữ nhân may ra còn có thể.......”
Trong lời của y có chút ngượng ngùng, nhanh chóng lại liếc nhìn bộ ngực của cậu ta, lại nhanh chóng cúi mi mắt xuống.
Nam tử kia quả thật tức muốn chết, biết Sơn Thủy muốn nói nữ nhân cũng có thể nhỏ như vậy. Cậu ta oán giận ngẩng đầu, chỉ hầu kết của mình nói: “Ngươi nhìn rõ ràng chưa? Thấy rõ không? Ngươi nghĩ có nữ nhân nào có cái này không?” Người sáng suốt đều có thể thấy được, tuy rằng không rõ ràng, nhưng vẫn có thể thấy được hầu kết.
Sơn Thủy thật sự bị đả kích, qua nửa ngày bỗng nhiên nhẹ giọng: “Này......cái này không thể giả?”
Một bên nói một bên rụt rè vươn tay muốn sờ thử, lại bỗng nhiên nghĩ đến nếu người này quả thật là nữ nhân phẫn nam trang, nam nữ thụ thụ bất thân, chẳng phải như vậy là hại người ta, bởi vậy nhanh chóng lùi lại, ha hả ngây ngô cười: “Yêm hiểu được hiểu được, đúng vậy, ngươi là nam tử.”
Nam tử kia có chút thông minh, chỉ nhìn thành thật của nam nhân liền biết y vẫn nghĩ mình là nữ phẫn nam trang, không khỏi cười lạnh một tiếng: “Ta thật xui muốn chết, ngươi đúng là cẩu đuôi, mẹ nó ta không tin không chứng minh được thân phận ta với ngươi.”
Cậu ta nói xong liền nắm tay Quan Sơn thủy đặt lên cổ mình: “Cứ sờ đi, nhìn xem có phải là giả không......”
Sơn Thủy thành thực nhìn, lần đầu gặp người hào phóng như vậy, nghĩ thầm, xem ra mình đã lầm rồi, nếu là nam nhân sờ một chút cũng không có hại gì.
Ai ngờ cách tay không còn cách hầu kết kia bao xa, bỗng nhiên bị một cây quạt chặn lại, sau đó thanh âm công tử phóng đãng kia lại vang lên: “Nếu ngươi dám sờ, ta lập tức khiến cánh tay của ngươi phải rơi xuống đất.”
Thanh âm kia như đến từ mười tám tầng địa ngục, nửa điểm cảm tình cũng không có, vừa nghe liền cảm thấy được như ở trong hầm băng.
Sơn Thủy sợ lập tức thu tay, bất quá cũng đã muộn, nam tử kia cười lạnh: “Tính ra ngươi cũng thu mau, cánh tay không cần rơi xuống đất, nhưng ngươi lại nắm tay hắn, ta quyết phải tính trên người ngươi.”
Nam tử tuấn mỹ kia lập tức kêu lên: “Vạn Nhân Sơn ngươi nói đạo lí cho ta được không? Là ta nắm tay y trước...... “
Không đợi nói xong, cây quạt của Vạn Nhân Sơn đã buông xuống, thanh âm cũng không có một chút cảm tình: “Này, ta mặc kệ, tóm lại ai dám đến gần ngươi đều phải trả giá, để cho ngươi hiểu đươc phải tuân theo chuẩn mực của người làm nương tử.”
Mắt thấy cây quạt sắp rơi vào cổ tay của Sơn Thủy, đương sự cùng Lâu Tam Phượng đều ngây người, trừ bỏ phát ra tiếng hoảng sợ cũng không có phản ứng nào khác. Chợt thấy có một cây quạt khác chặn lại, tiếp theo liền nghe thấy tiếng cười nói: “Sách sách, Vạn huynh ngươi vẫn bộ dáng này sao, một khi ai mà chạm vào tôn phu nhân liền lập tức nổi giận.”
Vạn Nhân Sơn thu quạt lại, ánh mắt đột nhiên trừng lớn, rồi lại khôi phục bộ dáng lúc trước, ha hả cười nói: “Ta còn nghĩ ai có công lực lớn như vậy, thì ra là Phượng huynh a, sao vậy, không phải ngươi nói không muốn đến Lạc Phượng thành sao? Hôm nay sao lại ngoại lệ?”
Phượng Cửu Thiên từ trong đám người đi ra đối diện với Vạn Nhân Sơn, hai người đều có phong độ hơn người, đứng chung một chỗ thật sự thấy mỗi người một vẻ cực kì xuất sắc, bàng quang tất cả ánh mắt của mọi người.
Lâu Tam Phượng nhìn thấy Phượng Cửu Thiên ngay cả Vạn Nhân Sơn nổi danh là đại ma đầu cũng nhận thức được, hơn nữa lại có công phu cao thâm, không khỏi cảm thấy phi thường cao hứng, vội càng bước lên bên cạnh hắn, chính mình cũng cảm thấy được quang vinh.
Phượng Cửu Thiên với Vạn Nhân Sơn không phải là thân giao gì, chỉ là bởi vì Trầm Bách Xuyên nên hai ngươi có dịp gặp vài lần, hiện giờ họ chỉ có thể nói vài lời khách sáo. Liền chỉ Sơn Thủy nói “Người này cùng ta có quan hệ sâu xa, mong rằng Vạn huynh giơ cao đánh khẽ, muốn gì thì tiểu đệ sẽ bồi thường, như thế được không?”
Vạn Nhân Sơn nhìn thoáng qua Sơn Thủy, cũng cười ha ha nói: “Nếu không có Phượng huynh nói giúp, ta quyết sẽ không bỏ qua, quên đi, hôm nay coi như là chuyện ngoài ý muốn, ngày khác ta sẽ mời Phượng huynh một bữa cơm, xin cáo từ.” Nói xong liền chắp tay cáo từ.
Phượng Cửu Thiên cũng vội vàng hành lễ, cười nói: “Không sao không sao, ngày khác thỉnh Vạn huynh đến dùng cơm, tốt xấu gì nơi này cũng coi như cơ nghiệp thứ hai của ta.”
Lời nói này muốn nói các loại sinh ý của Phượng Cửu Thiên đã chiếm một nửa của Lạc Phượng thành.
Nhưng lời nói rắn độc như vậy cũng hoàn toàn đúng.
Vạn Nhân Sơn cũng không từ chối, ha ha cười xoay đi tay không hề rời khỏi Lê Cận.
Phượng Cửu Thiên nghe gã cười ha hả bên tai của cậu ta: “A Cận a, bô dáng ngươi vừa rồi nói lời thô tục mắng người thật sự rất đáng yêu, ta chưa bao giờ thấy người có bộ dáng ngây thơ như vậy, ha ha ha, hôm nay thật sự đã thấy.......”
Còn chưa nói, Lê Cận đã hung hăng đưa chân lên đá gã, sinh khí gầm nhẹ: “Ngươi còn dám nói, đều do tên hỗn đản lưu manh như ngươi mang lại, ta hận không thể một cước đá chết ngươi.........”
Phượng Cửu Thiên nhịn không được bật cười, hắn đã sớm nghe Trầm Bách Xuyên nói họ là oan gia hoan hỉ, không nghĩ tới hôm nay lại được gặp. Chợt thấy Sơn Thủy tiến đến bên người Lâu Tam Phượng, kéo góc áo nàng lắp bắp nói: “ Tam.....Tam muội, cái tên..... ..cái tên đáng sợ kia là ai?”
Lâu Tam Phương không biết phải dùng từ nào để diễn tả, Phượng Cửu Thiên thấy ánh mắt giai nhân nhìn mình, thế là vội vàng cười nói: “Cái tên đó là người trong tà đạo, chính là ánh mắt ngươi hình như có vấn đề. Ân, lời vừa rồi Lê Cận nói với biểu ca, đại khái có thể phiên dịch như thế này, chính là ngươi là đồ mắt cẩu, người ta là nam nhi hàng thật giá thật.”
Hắn cố ý nói như vậy, quả nhiên Sơn Thủy vừa nghe hai từ mắt cẩu liền lập tức sùi bọt mép, rồi lại không biết làm gì, dù sao Phượng Cửu Thiên cũng lấy cái quạt chặn Vạn Nhân Sơn để cứu y. Nửa ngày mới nghẹn nói ra một câu: “Hừ......, ngươi khẳng định cũng là tà phái, bằng không...... bằng không ngươi sao có thể quen biết bọn họ, Biểu muội, chúng ta không nên lui tới với những hạng người như thế, đi.”
Lâu Tam Phượng không chấp nhận nói: “Biểu ca, ca rõ ràng là tự mò, Phượng công tử làm ăn từ Nam ra bắc, đương nhiên phải nhận thức nhiều loại người, huống chi vừa rồi người ta còn cứu ca. Hơn nữa, tà phái thì đã sao? Tà phái vẫn có thể làm việc của anh hùng, Lưu Bang không phải cũng xuất thân từ vô lại sao.”
Quan Sơn Thủy gãi gãi đầu, không cam lòng trừng mắt nhìn Phượng Cửu Thiên, rồi mới hướng biểu muội mình thỉnh giáo: “Lưu Bang? Lưu Bang là ai, cũng là người ngươi nhận thức sao? Yêm dường như chưa gặp qua hắn?” Chỉ một câu đã làm cho Phượng Cửu Thiên cùng Lâu Tam Phượng cười ha hả.
Quan Sơn Thủy ý thức được lời mình nói làm người khác chê cười, khuôn mặt liền đỏ lên, Phượng Cửu Thiên là người vốn không quan tâm đến việc gì cũng hiểu được nam nhân thành thật này thật đáng thương, y liều mạng muốn tìm cơ hội biểu hiện, nhưng đều thất bại.
Nghĩ đến đầy liền nhìn thấy trên vẻ mặt bình thường ấy lại đỏ lên, hắn lại cảm thấy đáng yêu động lòng người, khó trách các huynh đệ đều rơi vào tay của những tên thổ bao tử, đương nhiên chính mình sẽ không giống bọn họ, hắn đối với bản thân mình rất tự tin.
“Cười..... cười cái gì, yêm không biết, chẳng lẽ..... Ngươi cũng biết sao? Đừng tưởng rằng yêm không biết ngươi mới đến Lạc Phượng thành.” Quan Sơn Thủy thẹn quá hóa giận kêu lên, nhất thời làm cho Phượng Cửu Thiên cười ha hả.
“Biểu ca, nếu mấy trăm năm trước ta được sinh ra, cõ lẽ ta sẽ nhận thức được hoàng đế khai quốc ra triều đại Tây Hán, bất quá khi ta sinh ra hắn đã đi đầu thai, dù sao Lưu Bang đã chết lâu rồi.”
Lâu Tam Phượng cũng cười nói: “Biểu ca, Lưu Bang là hoàng đế khai quốc ra nhà Hán, ngay cả điều này ca cũng không biết, sau này a, ca nên đọc nhiều sách một chút, ở nông thôn không có sách đọc, nhưng hiện giờ ca đã đến đây, có rảnh thì tìm ca ca hoặc tỷ phu để họ chỉ giáo cho ngươi, học vấn của bọn họ rất tốt đấy.”
Phượng Cửu Thiên ngạc nhiên nói: “Sao vậy? Biểu ca trước kia ở nông thôn sao?”
Lâu Tam Phượng gật đầu nói: “Đúng vậy a, biểu ca trước đây cứ nhất quyết đòi ở nông thôn, còn nói dì còn rất khỏe mạnh, mỗi khi gửi thư đều nói mình sống rất khỏe, không chịu đến ở cùng với chúng ta, lần này sau khi phụ thân ta làm ăn xa về liền muốn tìm hiểu quá khứ của họ, mới biết bọn họ một chút cũng không tốt, cha ta kiên trì mới có thể đem họ tới nơi này.”
Quan Sơn Thủy tức giận ngẩng đầu nói: “Đích thật đời sống trước đây của yêm tốt lắm, nhưng hai năm trước nơi của yêm buộc phải trồng cây ăn quả, kết quả không có kinh nghiệm, tiền liền bị thâm hụt, cho nên mới..... Mới biến thành như vậy..... ai dám nói trước chuyện gì đã xảy ra? Đâu ai biết được được, cho dù là những thiếu gia giàu có, cũng không chắc sẽ vững vàng sống sung túc....có lẽ.....sẽ có ngày gia nghiệp của bọn họ không còn.”
Phượng Cửu Thiên nở nụ cười, lí luận này dường như hắn đã nghe, lúc trước mấy tên thổ bao tử của các huynh đệ đã nói như vậy với mình, hắn âm thầm buồn cười, nghĩ thầm, thổ bao tử trên thiên hạ này đúng là có cùng suy nghĩ, chẳng qua vị biểu ca này quá mức thẹn thùng, lại nói lắp bắp, khí thế thật khác xa bọn họ.
“Tốt lắm tốt lắm, không nói chuyện đó, đã đến giữa trưa, ta mời mọi người dùng cơm.” Phượng Cửu Thiên đề nghị: “Tam Phượng tiểu thư, ta mang hai người đến tửu lâu tốt nhất ở Lạc Phượng thành mời mọi người ăn vi cá mập được không nào?” Ha hả, có tiền chính là tốt nhất, căn cứ vào kinh nghiệm của mình, nhìn giai nhân này liền biết tiêu tiền như nước, thực đơn sang trọng vậy tất nhiên phải được nàng hoang nghênh.
Nhãn tình của Lâu Tam Phượng quả thật sáng lên, mỉm cười nói: “Tốt lắm a, Phượng công tử tiểu nữ sẽ không khách khí, tửu lâu tốt nhất ở Lạc Phượng thành chính là Thiên Vị Cư của gia tộc Phượng thị các ngươi, công tử sẽ không phải không biết đường đi?”
Nàng lại nhìn về phía Sơn Thủy:” Biểu ca, ca hôm nay thật có lộc ăn, vi cá mập ở Thiên Vị Cư chính là món ngon nhất cả nước, ca không phải chưa ăn bao giờ sao?”
Ngoài ý muốn Quan Sơn Thủy vốn là người luôn rụt rè sợ hãi nay lại nổi giận đùng đùng, y hung hăng liếc Phượng Cửu Thiên một cái, xoay người bước đi, một bên nói: “Yêm không muốn cùng ăn với các ngươi, cái tửu lâu thượng đẳng kia xem ra cũng rất tốt, tam muội ngươi cứ ăn đi, yêm ăn cơm xong sẽ về nhà.” Vừa nói xong liền bước đi.
Phượng Cửu Thiên sửng sốt, chưa có người nào không nể mắt hắn, chỉ là một tên thổ bao tử lại có thể cự tuyệt món vi cá mập hấp dẫn như vậy, cùng làm cho hắn ngoài ý muốn. Tối thiểu hắn cũng mừng vì tên thổ bao tử kia không cùng hắn dùng mỹ vị mà tiêu sái rời đi.
Lâu Tam Phượng cũng sửng sờ, sau một lúc mới hướng Phượng Cửu Thiên nói: “Thực xin lỗi Phượng công tử, biểu ca của ta chính là người như vậy, có đôi khi quật cười như đầu ngưu chứ không có gì đâu.”
“Không quan hệ.” Phượng Cửu Thiên mỉm cười, biểu hiện mình rất phong độ tốt bụng: “Chuyện người ta không thích thì không thể cưỡng cầu.” Ngoài miệng nói thế, nhưng trong lòng hắn lại cười lạnh, dám không nể mặt hắn, ha ha, Quan Sơn Thủy biểu ca, ca hãy chờ xem.
Món vi cá mập ở Thiên Vị Cư quả thật là danh bất hư truyền, Phượng Cửu Thiên cùng Lâu Tam Phượng ăn thập phần ngon miệng, A Xá cùng với A Đắc cũng ngồi xuống, tuy nhiều món như thế nhưng vẫn chưa động đũa đến, không có biện pháp, đồ ăn nhiều thế mà.
Giữa bữa Phượng Cửu Thiên cũng đã hỏi rõ ràng tính cách của Quan Sơn Thủy, theo như lời của Lâu Tam Phương thì biểu ca của nàng là một người câu nệ, dễ dàng thẹn thùng, nhát gan lại sợ phiền phức, lại là người phi thường tiết kiệm, thế nhưng lại thực có khả năng làm việc nhà, cũng có thể tính toán sổ sách, tuy không biết chữ, nhưng sổ sách trong gia y đều tính được.
Tuy rằng đây đã là chuyện mười năm trước, bất quá tục ngữ có câu “Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.” Cho nên Phượng Cửu Thiên tin tưởng cho dù Quan Sơn Thủy có thay đổi như thế nào cũng tuyệt đối không thay đổi nhiều.
Hắn vừa ăn vừa nghĩ đối sách: hừ hừ, Sơn Thủy biểu ca a, ngươi mà còn gặp ta lần nữa, cũng đừng trách lúc đó ta làm cho ngươi nan kham. Càng nghĩ càng đắc ý, nhịn không được liền cười ra tiếng.
“Chuyện gì mà Phượng công tử cao hứng vậy?” Lâu Tam Phượng tò mò hỏi, trước nàng còn sợ vị đại nhân này vì biểu ca mình mà tức giận, hiện giờ xem ra, hắn cũng không có ý tứ này, có lẽ bởi vì chính mình. Nghĩ đến đây, tâm nữ tử này nhịn không được liền nhảy loạn.
“Nga, không có gì, ta lần này đến là nghĩ đến muốn mở rộng sinh ý, có thể chuyển hàng hóa đến Tây Vực hay Tây Phương, quả thật là một vốn bốn lời, không biết lệnh tôn của tam tiểu thư đối với làm ăn này có hứng thú hay không.” Phượng Cửu Thiên mỉm cười, hắn nhất thời tìm cớ.
Lâu Tam Phượng cao hứng nói: “Phụ thân không có ý gì đâu, ông ấy mấy ngày trước trở về có nói qua, đáng tiếc thực lực của chúng ta không đủ, chỉ sợ không đủ tiền cho kế hoạch này. Một vốn bốn lời mua bán như vậy chỉ cần là thương nhân ai cũng muốn.
A Đắc cũng sửng sốt, nhịn không được hỏi: “Sao vậy, gia ngài vì chuyện này mới đến a, vì sao thuộc hạ cùng A Xa đều không biết......” Không đợi hắn nói xong đã bị A Xá dưới bàn đá một cước, nghĩ thầm, ngươi yên lặng chút đi, nếu không gia sẽ làm ngươi bay hơi.
Trên mặt Phượng Cửu Thiên hiện lên một tia xấu hổ, khụ hai tiếng, hung hăng trừng A Đắc một cái, lạnh lùng nói: “Ta muốn làm gì đều phải báo cho ngươi sao? Càng ngày càng không hiểu quy cũ.” Hắn đương nhiên không phải vì kế hoạch này mà đến đây, bất quá nếu hôm nay muốn đến Lâu gia, nhưng không tìm được lí do liền tìm đại lí do này.
Lâu Tam Phượng chỉ là một nữ hài tử khờ dại, tự nhiên không hiểu chủ ý trong lòng của Phượng Cửu Thiên, nghe được lời ấy liền vội vàng mời: “Nếu Phượng công tử có ý, ngươi có thể đến nhà chúng ta cùng phụ thân ta bàn bạc, ta nghĩ ông ta nhất định rất cao hứng khi nhận thức Phượng công tử.”
Lời này thật hợp tâm tư của Phượng Cửu Thiên, lập tức cũng không khách khí cười nói: “Vậy làm phiền. Ân, bởi vì ta mà biểu ca nàng chưa được nếm vi cá mập, ta thật cảm thấy hổ thẹn, trên bàn vẫn còn nhiều đồ ăn cũng chưa động đến, không bằng mang một chút về cho y, nàng cảm thấy như thế nào?”
Lâu Tam Phượng nào biết hắn rắp tâm tính kế, còn tưởng hắn nhớ Quan Sơn Thủy, không khỏi tập phần cảm động, chân thành nói: “Phượng công tử thật là đại nhân đại lượng, biểu ca đối với ngươi như vậy, ngươi còn đối tối với y.......”
Câu còn chưa nói xong, Phượng Cửu Thiên đang uống trà lập tức phun ra.
Cái gì là muốn tốt cho y, lời này có chút gì đó không tự nhiên? Nhưng nhìn ánh mắt chân thành của giai nhân liền không biện pháp nói ra lời ác độc, Phượng Cửu Thiên nghẹn đến muốn nội thương, liền đem tức giận trúc lên người Quan Sơn Thủy vô tội.
Thời điểm tới Lâu gia thì đã giờ mùi, Lâu lão gia còn chưa trở về, chỉ có hai tỷ tỷ của Tam Phượng cùng với hai người dì của nàng ở nhà.
Phượng Cửu Thiên cẩn thận đánh giá phủ đệ một chút, phòng ốc đều được trang trí tỉ mỉ, hậu viện còn có hoa viên nho nhỏ, trong gia còn hơn ba mươi phòng, đại sảnh được bài trí vô cùng cẩn thận, có thể nhìn ra được mặc dù không phải gia tộc đại phú quý gì nhưng cũng là một phú thương.
Đi vào đại sảnh, vừa lúc thấy hai tỷ tỷ cùng người dì của Tam Phượng ngồi tán gẫu việc nhà, nghe nói vị công tử này là Phượng Cửu Thiên, đại nhân vật đứng đầu Lạc Phượng thành, ánh mắt hai trung phụ này như muốn trợn trắng, sao Tam Phượng Lâu bất quá chỉ đi ra ngoài một vòng mà thôi, như thế nào lại mang về một quý nhân kim quy trở về.
Phượng Cửu Thiên còn nhớ đến chuyện của Quan Sơn Thủy, hướng hai nữ nhân này bái kiến, liền mở miệng hỏi: “Không biết Sơn Thủy ca có trở về chưa, ta vừa mới đắc tội y, cho nên mang một ít đồ ăn lại bồi tội.”
Người dì vừa nghe hài tử của mình cũng nhận thức Phượng Cửu Thiên, lập tức loan mặt mày, nếu lúc trước bà không còn cách nào thì cũng sẽ không đến nơi này, ăn nhờ ở đậu quả thật có tư vị khổ sở, lại còn phải nịnh bợ thím hai, nữ nhân chanh chua kia cũng làm bà ăn không ít đau khổ, hiện giờ thấy Phượng Cửu Thiên ăn nói khiêm tốn, liền có chút vui mừng.
Thế là vội vàng nói: “Đã trở về, đã về, canh giờ trước đã về, đem chính mình nhốt trong phòng không biết làm gì, ta cho người đi gọi y.” Nói xong liền hướng đến nha hoàng Tiểu Liên vừa mang trà đến nói: “Nhanh đi gọi Sơn Thủy, khách quý tới nhà trở về cũng không nói thật tiếng, đứa nhỏ này thật là.”
Phượng Cửu Thiên cười nói: “Đừng nói như vậy, biểu ca chính là giận ta, nói Tam Phượng tiểu thư trở về là được rồi.”
Hắn biết Quan Sơn Thủy ái mộ biểu muội của mình, nghe thấy biểu muội về sao lại không chạy ra đây tỏ vẻ ân cần, chính là y trăm triệu lần cũng không dự đoán được, chính mình cũng ở đây, nếu như biết, chỉ sợ y không chịu ra.
Nhị thẩm hừ một tiếng, cho dù không cam lòng nhưng cũng không thể làm gì, thầm nghĩ chờ hài tử của mình trở về sẽ để Tam Phượng giới thiệu Phượng Cửu Thiên cho nó nhận thức, hài tử của mình so với tên thổ bao tử từ nông thôn kia cường hơn a, nói không chừng Phượng công tử nổi lên hứng thú, có thể sắp xếp nó đến Hội An làm quản sự cửa hàng nào đó của gia tộc Phượng thị, như vậy sẽ có tiền đồ hơn so với ở lại Lâu gia nho nhỏ này.
Phượng Cửu Thiên ra lệnh tùy tùng bên người lấy hai viên trân châu lớn ở trong hà bao, cấp cho người dì và thím hai mỗi người một viên, một bên khiêm tốn cười nói: “Ta bất ngờ đến, cũng chưa kịp chuẩn bị lễ vật gì, đây chỉ là lễ mọn, mong rằng nhị vị a di vui lòng nhận cho.”
Không đợi nói xong, hai nữ nhân kia đã vội vàng đem trân chân nắm trong tay, một bên nhìn kỹ tán thưởng.
Thái độ của hai dì lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ, nhiệt tình nhường chỗ ngồi tự mình phụng trà, một bên thúc giục hạ nhân gọi Quan Sơn Thủy ra.
“Không cần gọi, yêm đến rồi đây, tam muội trở về sao? Yêm còn tưởng rằng....”
Thấy thân ảnh của Sơn Thủy xuất hiện ở cửa, Phượng Cửu Thiên liền cười cười nhìn qua, chỉ thấy vẻ mặt vui sướng của y lập tức đông cứng, vẻ mặt giận tái đi, nhìn ra chút bản tính chất phác.
Quan Sơn Thủy vốn tưởng rằng biểu muội mau trở về như thế, khẳng định biết được bộ mặt thật lấy thế áp nhân của Phượng Cửu Thiên, cho nên đối với hắn chết tâm. Liền cao hứng không thôi, ai ngờ vào cửa liển thấy đối thủ một mất một còn của mình hơn nữa dáng vẻ cười cười như hồ li, lại ngồi ở ghế chủ tọa, liền đem y chọc tức đến hộc máu.
“Yêm bỗng nhớ còn có việc, yêm về trước.” Quan Sơn Thủy vừa quay đầu bước đi liền thấy nương đuổi theo, chụp trên vai y, nhỏ giọng nói: “Đừng làm càn, Phượng công tử hảo tâm đến thăm con, con còn không mau ngoan ngoãn ngồi xuống cho ta.”
“Hắn........ Hắn mà hảo tâm?” Quan Sơn Thủy nghĩ muốn nôn mửa, lại bị nương mạnh mẽ lôi kéo đẩy mạnh vào trong phòng.
Quan Sơn Thủy ngồi xuống ghế, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, làm bộ dáng “yêm không trêu ngươi ngươi còn chọc yêm là sao?”
“Biểu ca ăn trưa chưa?” Phượng Cửu Thiên cũng không bị bô dáng của y gây cản trở, còn bước đến phía trước, ngồi vào bên Quan Sơn Thủy. Trên người của nam nhân này lại có hương vị khoan khoái thanh tao nhẹ nhàng thoải mái hơn nhiều so với phấn son trên người nữ nhân.
“Yêm sinh khí.” Quan Sơn Thủy xê dịch cách xa, kiên quyết phân rõ ranh giới với Phượng Cửu Thiên, một bên nhỏ giọng lầm bầm.
Hừ hừ, hồ ly xấu xa này nhất định có âm mưu gì đó, chính mình cách xa chút an toàn hơn.
“Khụ khụ.....” Phía trước truyền đến thanh âm ho khan của lão nương, làm ra vẻ không có gì là giả vờ, nhẹ nhàng nhắc nhở Sơn Thủy không được tiếp tục hồ đồ.
Y nghĩ chỉ cần chính mình không đáp trả, Phượng Cửu Thiên sẽ biết khó mà lui, bất quá rất nhanh y biết mình đã tính toán sai.
“A, thoạt nhìn ngươi chưa ăn gì đi.” Phượng Cửu Thiên căn bản không để ý đến ánh mắt của y, lại nhiệt tình tiến lên, vẫy tay một cái, A Xá phía sau liền cung kính mang mấy tầng đại thực hạp đến.
Phượng Cửu Thiên nhịn cười nói: “Biểu ca ngươi xem xem, ta biết ngươi chưa thử qua bao giờ, cho nên đặc biệt mang đến món vi cá mập, lúc nãy ở đấy, Tam Phượng còn muốn dạo chơi, ta sợ biểu ca chịu đói, nên đề nghị mang về cho ngươi ăn nhân lúc còn nóng.”
Lời này y đương nhiên hiểu được, đừng tưởng rằng biểu muội ngươi xem ngươi như bảo bối, nàng còn muốn cùng ta dạo chơi, người nàng vứa mắt là ta, không phải là ngươi, ngươi nên thức thời đi, đừng không an phận mà nghĩ nhiều.
“Không ăn, ngươi cầm lại đi.” Quan Sơn Thủy đứng dậy, hừ hừ, biết ngay tên hồ li kia không có hảo tâm gì mà, quả nhiên hắn muốn y mất mặt trước nhiều người, y sao có thể yếu thế như vậy.
Nghĩ nghĩ rốt cuộc vẫn nhịn không được, căm giận trừng mắt liếc nhìn Phượng Cửu Thiên: “Ai biết ngươi giở trò gì trong thức ăn? Nói không chừng còn bỏ thuốc diệt chuột vào.”
Trên đùi trúng một cước đau đớn, Quan Sơn Thủy quay qua liền thấy nương trừng y như quỷ dọa xoa, hung tợn nói: “Phượng công tử có hảo ý như vậy, đừng nói đến thuốc diệt chuột, chính là có thạch tín con cũng phải ăn.”
Câu còn chưa nói xong, thím hai đã âm dương quái khí nói: “Uyển Bình muội nói chuyện gì thế, Sơn Thủy đã không hiểu chuyện muội như thế nào cũng không hiểu chuyện như y, Phượng công tử là loại người gì chứ, sao có thể bỏ độc dược vào đồ ăn?”
Dì Uyển Bình lập tức gật đầu nói: “Đúng vậy đúng vậy, ta không hiểu chuyện.” Nói xong liền hung hăng trừng nhi tử của mình, hận không thể đem thực hạp nhét vào miệng y.
Quan Sơn Thủy tính toán không để ý đến nương, lại nghe biểu muội ủy khuất nói: “Biểu ca ngươi vì cái gì lại phải nói như vậy, cái này là do ta cùng Phượng công tử đưa cho ngươi, ngươi nếu còn không tin, ta ăn cho ngươi xem.” Nói xong liền lấy thực hạp ra, cầm đôi đũa gấp một miếng vào miệng.
Quan Sơn Thủy làm sao có thể để biểu muội chịu ủy khuất, vội vàng tiến lên nói: “Biểu muội, yêm ăn, yêm ăn là được phải không? Ngươi không cần sinh khí.” Y nói xong liền trừng mắt nhìn Phượng Cửu Thiên, liền thấy ánh mắt bỡn cợt của hắn nhìn mình, tựa hồ như muốn nói: có gan thì đừng ăn.
“Sách sách, là món vi cá mập a, nghe nói hương vị đứng đầu.” Nhị thẩm phe phẩy quạt: “Ai nha Sơn Thủy ngươi rất có phúc khí a, Phượng công tử xem trọng mặt mũi Tam Phượng, ngay cả ngươi cũng nhớ đến.”
Sơn Thủy suýt nữa hộc máu, đem thực hạp hướng đến trước mặt Nhị thẩm: “Nếu người thích ăn thì ăn đi.”
“Không cần, lần sau ta sẽ tự mình thỉnh nhị vị a di đi ăn món vi cá mập.” Phượng Cửu Thiên cười tủm tỉm: “Biểu ca ngươi còn chưa có ăn gì, hôm nay cố ý để cho ngươi, ngươi mau ăn đi.”
Món vi cá mập thật sự rất thơm ngon, lại còn nóng hầm hập, Quan Sơn Thủy tuy ăn mỹ vị như trong lòng lại lạnh băng, nước mắt lưng tròng một bên nhìn Phượng Cửu Thiên cười đùa với biểu muội, mặc dù ăn mỹ vị so với thạch tín còn khó nuốt hơn
“Lão gia đã về.” Phó nhân Trương mụ tẩu đi vào đại sảnh: ‘Nô tài nói với lão gia có Phượng công tử tới chơi, lão gia thập phần khiếp sợ, ngay lập tức cao hứng, ngài ấy nói đổi xiêm y liền tới, còn nói làm lễ tẩy trần mời mọi người đi Thiên Vị Cư ăn món vi cá mập nổi tiếng.”
Quan Sơn Thủy đang ăn suýt nữa phun ra hết: Cái gì vậy? Chả lẽ vận mệnh muốn nghịch ý ta hay sao? Vì cái gì cũng liên quan tới món vi cá mập này, không biết y vừa nghe tới ba chữ này đã muốn phun ra sao?
Chỉ chốc lát sau, Lâu Trung Phàm Lâu lão gia tiến vào từ cửa sau, thì ra ông bước vào từ sân sau, không bước vào đại sảnh, nên bọn người Phượng Cửu Thiên không thấy.
Lâu Trung Phàm thoạt nhìn là một lão nhân có tinh thần thoải mái, đại khái cũng hơn năm mươi tuổi, vừa nhìn thấy Phượng Cửu Thiên liền cười ha ha nói: “Hôm nay ta nghe chim khách trên cây kêu không ngừng, không nghĩ tới quả thật có khách quý tới nhà, Phượng công tử mau ngồi xuống.”
Phượng Cửu Thiên mỉm cười nói: “Tiểu chất bái kiến bá phụ, trên đường hôm nay ta tình cờ quen biết được Tam Phương, vừa thấy liền cảm thấy hợp ý, lại nói đến sinh ý ở Tây Vực, Tam Phượng nói bá phụ tựa hồ cũng rất hứng thú, bởi vậy tiểu chất mạo muội đến đây, đường đột đến như vậy, thỉnh bá phụ thứ lỗi.”
Ấn tượng của hắn với Lâu Trung Phàm không tồi, ánh mắt khôn khéo nhưng lại thẳng thắn, hẳn là một thương nhân tài giỏi, cũng không hại gì cho lợi ích của chính mình, có lẽ mình có thể yên tâm hợp tác.
“Phượng công tử ngài quá khách khí.” Lâu Trung Phàm ha hả cười, rồi lệnh hạ nhân mang trà, còn cố ý dặn mang Thiết Quan Âm mình trân quý dâng lên, không nói cũng hiểu muốn lôi kéo Phượng Cửu Thiên.
Quan Sơn Thủy ngồi một góc trên ghế đâm đâm thức ăn, càng ngày càng cảm giác được tiền đồ của mình quả thật rất xa vời, xem ý tứ của dượng, quả thật đem Phượng Cửu Thiên như kim phượng hoàng từ trên trời giáng xuống, mà chính mình chỉ sợ so với một con chuột còn kém hơn.
Choạng vạng, Thiên Vị Cư liền mang đến món vi cá mập, Phượng Cửu Thiên cũng bắt đầu bận rộn.
Nhị thẩm vội vàng đem nhi tử của mình giới thiệu cho hắn, nhị phượng cùng với đại phượng cũng vội vàng giới thiệu trượng phu mình, một bên lấy danh nghĩa chị vợ hỏi bối cảnh gia thế của Phượng Cửu Thiên, làm Tam Phượng vô cùng xấu hổ, nhưng cho dù thế nào, Phượng Cửu Thiên cũng có thể ứng phó, nếu không sẽ bị các tỷ tỷ cười chết.
Lâu Trung Phàm nhìn cảnh tượng mọi người “hòa thuận vui vẻ”, không nhịn được cũng gật đầu.
Quan Sơn Thủy cảm thấy mũi đau xót, quay đầu đi ra ngoài, nghĩ thầm, mọi người ai cũng vây quanh Phượng Cửu Thiên, chắc không có ai có thời gian để ý tới y? Vừa nghĩ như vậy, chợt nghe thanh âm quen thuộc nhưng đáng giận vang lên: “Di, biểu ca ngươi muốn đi đâu a?”
Quan Sơn Thủy ngừng cước bộ, cố nén xúc động, trời mới biết y thật sự ao ước có thể lao đến đánh gia khỏa chết tiệt đang trêu ghẹo mình như thế nào, rõ ràng đã đùa giỡn y một lần, vì cái gì còn muốn tiếp tục, bất quá y thật sự không biết người này muốn cái gì?
Lâu Trung Phàm xoay người, cũng kì quái hỏi: “Sơn Thủy a, nhanh ăn cơm đi, ra ngoài làm gì? Mau lại đây, đúng rồi, con còn chưa nhận thức, vị này chính là Phượng công tử nổi danh khắp Lạc Phượng thành, người ta so với con còn nhỏ hơn.”
“Yêm....... đã gặp qua.........” Quan Sơn Thủy thật muốn khóc lớn lên nói cho dượng y, vừa rồi, y rõ ràng ngồi trong góc ăn đồ ăn của gia khỏa kia đưa tới, mà dượng lại xem nhẹ không hề để ý đến.
“Con ngốc lăng đó làm gì, còn không mau quay lại? Không nghe dượng con nói sao?” Dì Uyển Bình thập phần đắc ý gọi nhi tử mình quay lại, một bên cười nói với Lâu Trung Phàm: “Tỷ phu a, Sơn Thủy đã sớm nhận thức Phượng công tử, vừa rồi, Phượng công tử cũng vì nó mang mang đồ ăn trưa lại đây.”
Câu còn chưa nói xong, nhị thẩm không cam lòng bị Sơn Thủy dành hết nổi bật của nhi tử mình liền nói: “Đúng vậy đại ca, giữa trưa quả thật Phượng công tử có mang thức ăn, nhưng ngoại trừ món vi cá mập, những còn lại dường như chỉ là đồ dư mà thôi.”
Phượng Cửu Thiên cười khổ, thầm nghĩ, đây đích thực chính là tranh đấu của nữ nhân trong gia tộc. Cũng may Tam Phượng bên cạnh nhanh miệng nói: “Cái gì mà đồ ăn dư, mấy thứ đó chúng ta còn chưa đụng đũa qua, Phượng công tử là thật tâm quan tâm đến biểu ca.”
“Được rồi, chuyện này nói sau, hiện tại mọi người chuẩn bị dùng cơm đi.” Lâu Trung Phàm ha hả cười, thấy Phượng Cửu Thiên ngồi kế nữ nhi mình, ông cũng không nói gì.
Phượng Cửu Thiên thấy Quan Sơn Thủy ngồi kế Lâu Tam Phượng, không khỏi âm thầm buồn cười, nghĩ thầm, thổ bao tử còn chưa chết tâm a, không được, nhất định không thể để y thực hiện.
Nghĩ đến đây, lại ngẩng mặt lên mỉm cười: “Biểu ca, nơi đó rất chật, không bằng ngươi đến ngồi cạnh ta đi.”
“Đúng vậy, Sơn Thủy con qua ngồi cạnh Phượng công tử đi, các ngươi đều nhận thức nhau, nói chuyện sẽ tiện hơn.” Một lời của Lâu Trung Phàm làm chon nhi tử của Nhị thẩm đang ngồi cạnh Phượng Cửu Thiên ngượng ngùng, chỉ co thể tùy ý tìm chỗ khác mà ngồi xuống.
Quan Sơn Thủy thật tức muốn nội thương, nhưng y đã trải nghiệm nhiều, từ nhỏ không tốt luôn đánh nhau từ đó cũng rút ra được nhiều kinh nghiệm. Không thể trêu vào thì chỉ có thể trốn tránh, bởi vậy y hạ quyết tâm ngồi ăn mà không nói lời nào, mặc kệ Phượng Cửu Thiên trêu chọc y ra sao, y cũng liều mạng mà nhịn xuống.
Phượng Cửu Thiên âm thầm buồn cười, nói nhỏ bên tai của Quan Sơn Thủy: “Biểu ca a, bàn tay dưới bàn của ngươi rất đáng thương a, không biết ngươi có móng tay hay không, nhìn ngươi nắm chặt như vậy, nếu có móng tay nhất định phải chú ý, đừng để bị cắt qua, nếu không huyết nhục mơ hồ, Tam Phượng cùng ta sẽ đau lòng.”
Tay Quan Sơn Thủy run run, khó khăn nhịn xuống, đem xương gà hướng tới chính xác mục tiêu ── đưa vào trong miệng của mình, trời mới biết y đang xem khối xương cốt này thành gương mặt tươi cười kia mà cắn cắn.
“Phụ thân a, hôm hay khi người trở về, đi ngang qua Lê Hoa Uyển có hay không nhìn thấy họ đang chuẩn bị diễn Mộc Quế Anh làm thống soái, người có nhìn thấy không a.” Thanh âm của Lâu Tam Phượng vang lên, lỗ tai của Quan Sơn Thủy lập tức dựng đứng.
“Ân, thấy thấy, vừa lúc ngày mai bắt đầu, Tam Phượng con muốn đi sao?” Lâu Trung Phàm cười cười gật đầu, nói với Phượng Cửu Thiên: “Nha đầu này thật là không hiểu lễ nghĩa, nói gì mà thích nhất là Mộc Quế Anh, bởi vì đó chân chính là nữ trung hào kiệt. Ai, nữ nhân ở Lạc Phượng thành ai cũng vậy, người nào cũng rất thẳng thắn.”
Phượng Cửu Thiên gật đầu cười nói: “Tốt lắm, ta thập phần thích điểm này của Tam Phượng, kì thật nữ nhi không thua gì so với nam tử, chẳng qua từ xưa đến nay luôn bị nam nhân trói buộc mà thôi, bởi vậy khi thấy không khí ở Lạc Phượng thành, ta thập phần tán thưởng.”
Quan Sơn Thủy nhìn thấy biểu muội mình yêu quý chăm chú nghe, lại lộ ra đôi mắt sáng rỡ, trong lòng liền biết Phượng Cửu Thiên nói trúng tâm ý của nàng, trong lòng y liền lo lắng, thầm nghĩ, chính mình thật sự không còn cơ hội sao? Thế cũng vội vàng nói: “Đúng vậy đúng vậy, biểu muội..... ngươi....... từ nhỏ đã thích xem diễn, còn...... nhớ rõ trước đây chúng ta..... thường xuyên cùng nhau...... xem..... ”
Bởi vì khẩn trương nên y có chút nói lắp, ai ngờ còn chưa nói xong, Phượng Cửu Thiên đã vội vàng ngắt lời: “Phải không? Ngày trước biểu ca thường xem với Tam Phượng, kia thật tốt quá.” Hắn chuyển hướng nhìn Tam Phượng: “Ngày mai ta sẽ cùng nhau đi xem, Tam Phượng ý nàng thế nào? Biểu ca vừa mới đến, cũng không nên phiền toái y, có đúng không?”
Lâu Tam Phượng cao hứng gật đầu, nói ở đó hát hí khúc hay như thế nào, tốt như thế nào, bản lĩnh thâm hậu ra sao. Mà Quan Sơn Thủy ngồi kế bên Phượng Cửu Thiên chỉ biết há hốc mồm nhìn biểu muội yêu quý của mình dễ dàng bị tên giảo hoạt đáng giận kia lừa hẹn ra ngoài, y thật sự khóc không ra nước mắt, nghĩ thầm, chính mình nói nhiều như thế thì được gì đâu.
Quan Sơn Thủy trằn trọc một đêm không ngủ, cuối quyết định không dễ dàng buông tha.
Biểu muội là nữ hài tử tốt, như thế nào có thể chắp tay đem nàng tặng cho Phượng Cửu Thiên, nếu hắn là nam tử tốt, chính mình cũng không nói gì, mấu chốt: Tên đó chính là ác lang ăn tươi nuốt sống a, chẳng qua mọi người còn chưa thấy gương mặt thật của hắn mà thôi.
Sáng sớm hôm sau, Quan Sơn Thủy liền chuẩn bị tốt, mặc lên người bộ trường bào mình thích nhất, đem cây trâm bằng gỗ mun cố định mái tóc đen dài của mình gọn gàng, rửa mặt thật sạch, đứng trước gương đồng nhìn hình ảnh mình trên đó, thần thanh khí sảng, lúc này y mới vừa lòng mà đi ra cửa.
Ở trên đường dạo vài vòng, liền đến trưa, lúc này y mới hỏi mọi người rạp hát nằm ở hướng nào, Mộc Quốc Anh làm thống soái giờ mùi mới bắt đầu, nhưng bây giờ chỉ mới giờ ngọ. Y tùy ý tìm một nơi ăn điểm tâm rồi uống nước, đi ngang qua phố ăn vặt, lại mua một miếng đậu hủ chiên cỡ lớn cùng với mấy xâu cá viên, rồi mới bước đến trước cửa rạp hát, đứng ở đó nhìn xung quanh.
Không ngoài suy tính của y, Phượng Cửu Thiên đến Lê Hoa Uyển còn sớm hơn Lâu Tam Phượng một bước. Y thập phần cao hứng, cố gắng diễn tập lại lí do thoái thác vừa nghĩ ra lúc giờ ngọ, bất quá không biết vì cái gì, thấy Phượng Cửu Thiên mỉm cười, khí thế cao quý kia làm cho y sợ hãi, hai chân không tự chủ được mà lui về phía sau.
“Các ngươi đoán xem, vị biểu ca kia như thế nào lại chờ trước cửa rạp hát, là vì cái gì?” Phượng Cửu Thiên cười cười hỏi hai tùy tùng hai bên.
A Đắc mặt không chút thay đổi nói: “Đến rạp hát còn có thể làm gì, đương nhiên là xem diễn rồi.” Vừa nói xong Phượng Cửu Thiên liền mỉm cười lắc đầu.
A Xá đánh ánh mắt vài vòng, bỗng nhiên nói: “Gia, ngài sẽ không phải cho rằng y đến phá hư chuyện của ngài với Lâu tiểu thư chứ? Thuộc hạ nghĩ y hẳn không có lá gan lớn như thế.”
“Vì cái gì không chứ? Các ngươi chờ xem đi.” Phượng Cửu Thiên thu quạt lại, ánh mắt lộ ra ý chiến đấu: Thổ bao tử này thật có dũng khí, thật thú vị.
Bất tri bất giác, Phượng Cửu Thiên đã đứng trước biểu ca thổ bao tử nhát gan đang chà sát đồ vật trong tay.
“A, biểu ca, thật là khéo, ngươi cũng đến xem diễn sao?” Phượng Cửu Thiên lộ ra vẻ mặt vô hại mà cười, trong ánh mắt lại lòe lòe tinh quang, quả thật có chút chờ mong, đến tột cùng thổ bao tử này muốn dùng biện pháp gì để đối phó với mình.
“Ân, nga, đúng vậy.” Quan Sơn Thủy dùng sức nuốt nước miếng một cái, cước bộ không thể tự chủ mà lui ra sau hai bước, kinh ngạc phát hiện mình dường như thật mất mặt, vội vàng ưỡn bộ ngực đi tới hai bước.
“Phượng Cửu Thiên, a, không đúng, là Phượng công tử, biểu muội yêm....... biểu muội yêm hôm nay bị bệnh.......cho nên...... cho nên phải bội ước....... Nói yêm đến đây nói cho ngươi một tiếng.”
“Nga?” Phượng Cửu Thiên chọn cao một bên mi: “Sách sách, biểu ca a, ngươi nếu muốn gạt ta, làm ơn tìm lí do khác không được sao? Tỷ như nói hôm nay Tam Phượng muốn rời cửa, lại phát hiện móc đồ phá hư quần áo của mình, hay là nói nàng khi ăn hoa quả không cẩn thận cắn phải đầu ngón tay của mình, cũng có thể nói, đến tháng nữ nhân phải phiền não, nói như vậy, ta còn có thể miễn cưỡng tin tưởng ngươi.”
Phượng Cửu Thiên ngày càng khoa trương mà lắc đầu than thở, làm vẻ mặt đau lòng nói: “Ngươi hiện tại dùng lí do kém như thế, nếu ta tin ngươi, ta với tên ngốc không khác nhau là mấy, không tin ngươi, dù sao ngươi cũng là biểu ca của Tam Phượng, ta làm như vậy phải là không nể mặt ngươi sao?”
Hắn đung đưa chiết phiến: “Nói đi, ngươi bởi vì chuyện này mới ở đây chờ ta sao? Nếu như vậy, nhiệm vụ của ngươi đã hoàn thành, có thể đi rồi, ta còn muốn tiếp tục chờ Tam Phượng.”
Gương mặt Quan Sơn Thủy nhanh chóng biến thành quan công, y biết Phượng Cửu Thiên không phải người dễ đối phó, lại không nghĩ đến hắn khó đối phó như vậy, bị hắn chèn ép châm chọc như vậy, cho dù bị ức hiếp cũng không thể thẹn quá hóa giận.
“Biểu muội....... nàng bị bệnh, nàng....... Nàng hôm nay không thể tới, ngươi........ Ngươi tốt nhất mau về đi.” Quan Sơn Thủy lớn tiếng nói, lông mày gắt gao nhướng lên, hai phiến môi đỏ mọng đô ra, tựa hồ dùng sức chứng minh điều mình nói là thật.
Không nói, thoạt nhìn tên thổ bao tử này quả thật có chỗ đáng yêu, các huynh đệ có thể thấy mấy điểm đáng yêu này của bọn họ, mới có thể bị mê hoặc. Phượng Cửu Thiên mỉm cười, cảm thế vị biểu ca này quả thật có chút đáng yêu, phong tình.
Hắn ép sát vào Quan Sơn Thủy: “Mặc kệ nàng là bệnh thật hay giả, ta đã quyết định ở chỗ này chờ......”
Một câu còn chưa nói xong, hắn đã kêu lên tiếng sợ hãi, vội vàng lui về sau vài bước, bất quá đã muộn, vừa rồi lúc đang nói chuyện đậu hủ cùng cá viên Quan Ải Thủy cầm trên tay đã “thất thủ” rơi trên trường bào của hắn, tạo ra một vệt dầu mỡ rõ ràng.
“Ngươi......” Phượng Cửu Thiên đột nhiên ngẩng đầu, thật tính sai a, không nghĩ tới có ngày mình cũng gặp chuyện lật thuyền trên mương. Hắn hơi hơi nheo mắt, toàn thân thoát ra bá khí, bất quá người gây ra chuyện Quan Sơn Thủy lại không ý thức được, y còn co hứng còn kém hoa tay múa chân vui sướng mà thôi.
(*) [Lật thuyền trong mương: thành ngữTQ, thuyềnđi trong mương chắc chắn không thểbịlật nhưng thếmàlại lật, hàm nghĩa chuyện không thểxảy ra lại xảy ra,ám chỉxui xẻo, xúi quẩy.]
“A, Phượng công tử, thực ngượng ngùng, ta không phải cố ý, ngươi xem quần áo của ngươi đã dơ như vậy, vừa lúc biểu muội ta cũng bị bệnh, không bằng hôm nay ngươi hãy trở về đi, ta sẽ trở về nói với biểu muội ngươi có đến nơi ước hẹn.....” Y lộ ra ý cười vui vẻ, bất quá chưa kịp cười xong, cổ áo đã nhanh chóng bị Phượng Cửu Thiên nắm chặt.
Cười cười băng lạnh làm cho người khác cảm thấy khiếp đảm, ngữ khí của Phượng Cửu Thiên bình tĩnh: “Tốt lắm, ngươi chắc hẳn rất đắc ý đi? Đem ta đuổi đi, ngươi ở đây có thể chờ Phượng tiểu thư để cùng nhau xem diễn, thật sự tính toán không tồi, đúng hay không?”
Ngữ khí bình tĩnh còn mang theo ý cười, nhưng lại làm sắc mặt Quan Sơn Thủy tái nhợt, không thể di chuyển được nhưng lại thầm nghĩ muốn thoát khỏi bàn tay đang nắm chặt mình khỏi nam nhân đáng sợ trước mắt.
“Yêm...... không....... không có.” Y giãy dụa kêu lên, lại bị Phượng Cửu Thiên đánh gảy: “Không có gì? Ngươi cho rằng ta không biết trong lòng ngươi có chủ ý gì sao? Ngươi có phải thích biểu muội của mình? Cho nên ngươi không muốn ta xen chân vào cướp đi thiên tiên biểu muội của ngươi đúng không?”
Hắn buông tay, Quan Sơn Thủy lập tức sợ hãi chạy đi, nhưng y lại không có công phu, trong nháy mắt liền bị Phượng Cửu Thiên đuổi theo.
“Ta nói cho ngươi biết, ta không thật tâm với Phượng tiểu thư, người như ta sao có thể đi thú một tiểu thư đài các được nuông chiều chứ?”
Phượng Cửu Thiên phát ra nụ cười ác ma: “Chúng ta bất quá chỉ là ngoạn ngoạn mà thôi, cho nên trong thời gian này, ngươi hãy ngoan ngoãn tránh sang một bên, chờ ta ngoạn đủ, rời đi Lạc Phượng thành, ngươi có thể thừa dịp biểu muội ngươi thương tâm mà an ủi nàng, có lẽ lúc đó ngươi sẽ có được tâm của mỹ nhân, đương nhiên, ngươi cũng phải làm biểu muôi ngươi coi trọng mình mới được a.”
Lời nói ác độc, lại tựa như chỉ là bàn chuyện bình thường, Quan Sơn Thủy không dám tin nhìn nam nhân xuất sắc chói mắt trước mặt, không thể tin lời đó nói ra từ cái miệng xinh đẹp kia.
Y tiến lên từng bước, hung tợn nhìn Phượng Cửu Thiên: “Ngươi.....Ngươi..... Phượng Cửu Thiên, yêm ban đầu nghĩ ngươi chính là một ác lang, hiện tại yêm đã biết, ngươi chính là một độc xà, thiên hạ độc nhất chính là độc xà.”
“Ngô, ác lang vẫn tốt hơn, độc xà chỉ dành để hình dung nữ nhân, nhà các ngươi không phải cũng có sao? Nói đến Lâu gia, nhất định Nhị thẩm của ngươi cũng chính là người như thế.” Ha hả, thật sự rất khoái trá, nhìn thổ bao tử khiếp sợ như vậy phẫn nộ của hắn hoàn toàn biết mất, thật là thập phần thoải mái.
“Chủ tử, nhìn dáng vẻ của y, hẳn là có khả năng đang sợ ngài, vì biểu muội của mình, nam nhân này nhất định sẽ trả giá.”
A Xá đằng sau ha hả cười, thấy ánh mắt của Quang Sơn Thủy như chó săn nhìn chủ nhân, ánh mắt bình thường nhìn không ra thần thái gì lúc này đã muốn đỏ bừng.
Trong chớp mắt Phượng Cửu Thiên vung quạt lên: Ân, có lẽ làm cho nam nhân này phẫn nộ cực độ như lúc này cũng là chủ ý tốt.
Nghĩ thế liền làm, hắn di chuyển nhẹ nhàng như nước đến bên Quan Sơn Thủy: “Nga, biểu ca đáng thương, ngươi nhất định đang nghĩ cách nào để cứu biểu muội của ngươi, làm sao để cứu vớt tiểu mỹ nhân trách khỏi người thủ đoạn độc ác như ta phải không? Bất quá ngươi có biện pháp sao? Tiền tài không có, như vậy làm sao có thể đấu lại người từ nhỏ đã ngậm muỗng vàng như ta?” Ha ha ha, sự tình thật sự ngày càng thú vị.
“Hừ, có tiền thì giỏi lắm sao?” Quan Sơn Thủy phẫn nộ gầm nhẹ: “Yêm cùng biểu muội là thanh mai trúc mã, yêm không tin yêm trước mắt nàng kém hơn người vừa mới nhận thức không đến ba ngày như ngươi! Khốn khiếp, yêm trở về nói cho nàng biết ngươi có bao nhiêu độc ác.”
“Sách sách, biểu ca ngươi thật không hiểu nữ nhân, chẳng lẽ ngươi không thấy biểu hiện của biểu muội ngươi đối với ta ngày hôm qua sao? Nàng hoàn toàn đã rơi vào võng tình của ta, ngươi cho rằng nàng sẽ tin tưởng lời của ngươi sao?”
Vẻ mặt Phượng Cửu Thiên tiếc hận lắc đầu: Thổ bao tử chính là thổ bao tử, thật là ngu ngốc.”
“Ngươi.....” Quan Sơn Thủy nghẹn lời, không thể không thừa nhận lời của Phượng Cửu Thiên nói là sự thật.
Nhìn thấy nam nhân kia từng bước tiến đến, nói nhỏ bên tai y: “Nghĩ muốn cứu biểu muội ngươi phải không? Ta dạy ngươi một biện pháp, rất đơn giản, kì thật từ đầu ta đều đã thích ngươi cùng biểu muội ngươi, nếu lựa chon một trong hai, ta tình nguyện chọn ngươi, bộ dạng biểu ca như vậy, chỉ cần ngủ với ta vài buổi, ta nhất định sẽ quên Tam Phượng, ngươi cũng có thể cứu biểu muội xinh đẹp của mình từ ma chưởng của ta.”
Không ngoài sở liệu của Phượng Cửu Thiên, sắc mặt của Quan Sơn Thủy nhanh chóng trắng bệch, y sợ đến mức lui về sau, trên lưng tựa như bị mấy trăm cân tảng đá đè lên không thể động đậy.
“Ngươi...... Ngươi...... Ngươi......” Y không biết mình đang hoảng sợ hay tức giận, một câu cũng không nói nên lời.
“Ta làm sao? Ngươi đáp ứng? Ta đây muốn thu trước tiền đặt cọc.”
Phượng Cửu Thiên nhìn gương mặt kinh sợ trước mắt, cuồng nộ trong ánh mắt liền biến đi sạch sẽ, hắn cười ha ha, tay trái ôm chặt vòng eo của Quan Sơn Thủy, không nghĩ đến đối phương lại ra sức giãy dụa, dùng lực cánh tay cố định đối phương, bởi vì tác dụng của quán tính, Quan Sơn Thủy liền rơi vào cái ôm ấp của Phượng Cửu Thiên, đôi môi cũng vừa lúc chạm vào đôi môi của Phượng Cửu Thiên.
“A a a a......” Quan Sơn Thủy phát ra tiếng kêu to khủng bố, xoay người bỏ chạy, ngay cả khi làm ngã xe hoa quả của người bán hàng rong cũng không quan tâm.
Phượng Cửu Thiên buông tay: “Sách sách, ta thật sự không phải cố ý, rõ ràng là tại ngươi giãy dụa.” Hắn phủi phủi đôi môi mình, ân, xúc cảm vừa rồi không tệ, hơi lạnh nhưng lại mang theo hương mùa xuân thơm ngát, hơn nữa lại bóng loáng, không có mùi vị của son phấn.
“Gia, diễn thật đặc sắc, cái tên thổ bao tử kia chạy trối chết.” A Xá dựng thẳng ngón tay cái lên: “Gia chính là gia, tiểu nhân hôm nay xem như đã mở rộng tầm mắt. Chỉ trong nháy mắt làm cho tên thổ bao tử đang phẫn nộ biến thành kinh sợ.”
“Gặp may mà thôi.” Phượng Cửu Thiên nhàm chán vẫy vẫy tay, liền nghe tiếng gọi quen thuộc.
“Di, Phượng công tử ngươi đã đến khi nào? Có phải hay không chờ đã lâu?” Tiếng nói vang lên, liền thấy Lâu Tam Phượng ăn mặc gọn gàng phong thái oai hùng hiên ngang xuất hiện trước mặt ba người.
“Không có a, tuy ta đến sớm, bất quá có gặp biểu ca, cho nên cũng không thể nói thời gian qua chậm.”
Phượng Cửu Thiên hì hì cười, chỉ vào trường bào dính dầu mỡ của mình: “Nàng xem, biểu ca sợ ta quá anh tuấn mê hoặc người khác, tặng riêng cho ta ấn kí mỡ lợn, nàng thấy không? Nhìn sơ qua thực không bình thường phải không?”
“A, có chuyện này sao?” Lâu Tam Phượng kêu lên sợ hãi.
Phượng Cửu Thiên lại nhẹ nhàng nói: “Không có gì đâu Tam Phượng, biểu ca chính là thích nàng, hiện giờ lại bị ta tung đao đoạt tình, y đương nhiên muốn đem nàng đoạt lại, chúng ta đều là nam nhân, ta có thể giải quyết được, ai, hy vọng biểu ca hiểu được tấm lòng của ta, y đối với ta không có ý tốt, ta chính là sợ y đến trước mặt nàng nói bậy, ta đây thật thảm.”
Gia ngươi thật ngoan độc. Trong lòng A Xá đã muốn dựng thẳng ngón tay cái, Phượng Cửu Thiên quả thật là ác nhân đến trước mặt nữ nhân này cáo trạng trước, không cần nghĩ cũng biết, biểu ca này từ nay trở đi sẽ đánh mất danh dự trước mặt tam tiểu thư.
Quả nhiên, sau khi Lâu Tam Phượng sửng sốt vài giây, liền thở phì phì nói: “Không nghĩ đến biểu ca lại nghĩ như vậy, không được, tối nay ta phải trở về phải nói rõ ràng với y, ta đối với y chỉ có cảm tình huynh muội, căn bản không hề có tình yêu nam nữ.....”
Tác giả :
Lê Hoa Yên Vũ