Bựa Nhân Sát Vách
Chương 57 - chương 57
Lời tôi nói khiến chú mỉm cười, dưới ánh nến mập mờ, tôi có thể nhìn
rõ gương mặt đẹp ấy, đẹp đến từng chi tiết, giống hệt như là tượng tạc
vậy. Tôi nhất thời bị ngây người bởi nụ cười ấy, không phải là nụ cười
khinh hay mỉa mai như mọi khi, cũng chẳng là nụ cười tràn đầy ẩn ý.
Thoạt nhìn, nụ cười ấy rất ấm áp, ánh mắt thì chứa tran bao nhiêu tình
cảm.
Tôi tự đưa tay véo đùi mình một cái để tỉnh lại, chú lại đang dùng nam nhân kế quyến rũ tôi đây mà. Tôi nhất định không bị lừa đâu!
- Em đói rồi đúng không? Ăn đi Uyển Hạnh, anh không cho thứ gì vào đâu.
Có chó mới tin chú!
Tôi chắc chắn là trong thức ăn này đã có gì đó rồi, nhưng tôi không dám nói. Thời gian qua ở với chú tôi đã học được tính nhẫn lại, càng tức càng cứng miệng thì chú càng hả hê. Nhưng chỉ nghĩ tới một lát nữa thôi tôi sẽ lăn ra đó cầu xin chú như hôm nọ thì không đâu nhục nhã bằng.
Thấy tôi cắn môi, chú Phong liền cười rồi rót rượu ra ly, sau đó uống cạn. Tiếp đó, chú đưa dao và dĩa về đĩa của tôi, xẻ lấy một phần thịt rồi bỏ vào miệng ăn trước ánh mắt ngạc nhiên của tôi. Phải công nhận, cử chỉ ăn uống và dao nĩa của chú Phong thật nho nhã. Như là được học rồi ấy, tôi còn đang không biết ăn mấy món này như nào, còn định cầm dĩa cắm vào rồi đưa lên miệng ăn cả tảng thịt.
- Tôi đã nói là trong thức ăn không có gì hết, em mau ăn đi.
Tôi trố mắt nhìn chũ, hóa ra động tác nãy giờ của chú là đang chứng minh cho tôi thấy chú không hề bỏ gì vào thức ăn.
Hôm nay, chú Phong ngã cây rồi sao?
Không! không đúng, nếu không bỏ gì vào đồ ăn thì chắc chắn rằng chú đang có ý định chuốc say tôi hoặc đang có một kế hoạch khác tinh vi hơn mà tôi không biết. Phải, chắc chắn là vậy, chứ đời nào chú chịu tha cho tôi khi tôi đã làm chú nhục nhã đến thế? Với lại lão Phong rất nham hiểm, lão chưa bao giờ dùng đi dùng lại một kế hoạch, lão rất sáng tạo và rất bựa.
- Uyển Hạnh, mau ăn đi không nguội hết rồi.
Nghe lời chú giục, tôi nuốt nước bọt rồi cũng cầm dao và dĩa lên ăn, chú cũng vậy. Không khí căn phòng tự dưng chùng xuống, đối với sự tốt bụng đột xuất này của chú, tôi có chút gượng gạo...
Lần đầu ăn bít tết, tôi cắt mãi không được miếng thịt, thấy tôi loay hoay mãi, chú Phong lại bật cười rồi làm giúp tôi.
- Làm như thế này nhé...
Chú vừa nói vừa hướng dẫn tôi ăn, cử chỉ và giọng nói cứ phả vào tai tôi khiến cả người tôi đột nhiên căng cứng. Sau khi chú hướng dẫn, tôi nắm bắt sơ sơ rồi thì vội nói
- Không cần... tôi tự làm được.
Tôi dùng dĩa và dao như hành động lúc nãy, quả nhiên tôi học rất nhanh, cuối cùng có thể xử lý được tảng thịt to trên đĩa này.
Miếng thịt cho vào miệng, công nhận ngon thật đó. Lần đầu tiên trên đời tôi được ăn món ngon như vậy. Thấy tôi thích thú, chú hỏi:
- Ngon không?
Vì tôi đang vui vẻ, không để ý nên buột mồm nói:
- Ngon! Chú mua ở đâu thế?
Vừa nói xong tôi lại muốn tự cắn đứt lưỡi mình, vốn định hôm nay phải thể hiện trước mặt chú là một cô gái lạnh lùng và phũ phàng. Cớ sao lại vì mấy cái hành động kia mà trở nên dễ dãi rồi? Nghĩ vậy tôi vội sửa lại gương mặt mình sao cho lạnh lùng.
- Tôi làm đấy.
Sặc!
Tôi đang nuốt miếng thịt mà bị hóc phải đưa tay lên ngực vuốt vuốt.
Chuyện này tôi không thể tin được, lão nhất định là đang nói dối để lấy lòng tôi đây mà. Tôi nhìn lão, gương mặt tràn đầy ý cười, hai hạt đậu hiện rõ trên khóe miệng, hàm răng tráng sáng, đôi mắt tràn đầy vẻ nhu tình.
Nhưng mà... sao lão phải lấy lòng tôi chứ? Bình thường lão muốn tôi làm gì thì chỉ cần dọa "tung ảnh" là được mà...
Chắc chắn đây là một cái bẫy rồi! Nghĩ vậy tôi nói:
- Đồ chú làm chẳng ngon gì cả.
- Em vừa khen ngon mà?
- ...
Tôi cứng miệng. Sau khi lấp đầy cái dạ dày đói khát của mình, chú Phong rót cho tôi một ly rượu vang rồi đưa đến trước mặt tôi:
- Uống thử đi.
Tôi vội xua tay từ chối, lại là cái kiểu chuốc say chứ gì. Xời! Tôi đã đọc quá nhiều truyện và phim có tình tiết như vậy rồi nhé!
- Không làm em say được đâu, đây là vang nhẹ, uống một ly không say được. Chỉ là, nó sẽ khiến trí não em thư thái hơn thôi.
Đúng là bác sĩ có khác, ngôn từ đúng chuẩn khoa học. Mà chú nói cũng đúng, tôi đọc báo người ta có viết, rượu vang rất tốt cho da và sức khỏe của phụ nữ, với lại đúng là rượu bia có tác dụng khiến người khác giảm stress. Không phải vì vậy mà đàn ông nghiện rượu bia hay sao? Cũng chỉ là để giải tỏa căng thẳng trong công việc mà thôi. Tôi chưa bao giờ dùng rượu bia, nhưng có chút tò mò. Và lại, từ cái ngày tôi bán thân, lúc nào tôi cũng trong trạng thái u uất nặng nề. Dường như ngày nào cũng có chuyện khiến tôi mệt mỏi, rồi tôi bị kẹt trong mối quan hệ rối rắm giữa tôi và chú... rồi còn chuyện của Mỹ Hạnh, tất cả như khiến tôi phát điên. Ấy vậy mà tôi cũng vượt qua nó, tự cảm thấy tôi thật giống siêu nhân. Nhưng nói gì thì nói, tôi cũng chỉ là con người, cũng cần được giải tỏa.
Tôi đưa mắt nhìn chú, gương mặt chú lúc này rất trong sáng và tràn đầy sự tin tưởng. Tôi tự hỏi: bộ mặt nham hiểm và bẩn bựa thường ngày đâu rồi?
Tôi tự đưa tay véo đùi mình một cái để tỉnh lại, chú lại đang dùng nam nhân kế quyến rũ tôi đây mà. Tôi nhất định không bị lừa đâu!
- Em đói rồi đúng không? Ăn đi Uyển Hạnh, anh không cho thứ gì vào đâu.
Có chó mới tin chú!
Tôi chắc chắn là trong thức ăn này đã có gì đó rồi, nhưng tôi không dám nói. Thời gian qua ở với chú tôi đã học được tính nhẫn lại, càng tức càng cứng miệng thì chú càng hả hê. Nhưng chỉ nghĩ tới một lát nữa thôi tôi sẽ lăn ra đó cầu xin chú như hôm nọ thì không đâu nhục nhã bằng.
Thấy tôi cắn môi, chú Phong liền cười rồi rót rượu ra ly, sau đó uống cạn. Tiếp đó, chú đưa dao và dĩa về đĩa của tôi, xẻ lấy một phần thịt rồi bỏ vào miệng ăn trước ánh mắt ngạc nhiên của tôi. Phải công nhận, cử chỉ ăn uống và dao nĩa của chú Phong thật nho nhã. Như là được học rồi ấy, tôi còn đang không biết ăn mấy món này như nào, còn định cầm dĩa cắm vào rồi đưa lên miệng ăn cả tảng thịt.
- Tôi đã nói là trong thức ăn không có gì hết, em mau ăn đi.
Tôi trố mắt nhìn chũ, hóa ra động tác nãy giờ của chú là đang chứng minh cho tôi thấy chú không hề bỏ gì vào thức ăn.
Hôm nay, chú Phong ngã cây rồi sao?
Không! không đúng, nếu không bỏ gì vào đồ ăn thì chắc chắn rằng chú đang có ý định chuốc say tôi hoặc đang có một kế hoạch khác tinh vi hơn mà tôi không biết. Phải, chắc chắn là vậy, chứ đời nào chú chịu tha cho tôi khi tôi đã làm chú nhục nhã đến thế? Với lại lão Phong rất nham hiểm, lão chưa bao giờ dùng đi dùng lại một kế hoạch, lão rất sáng tạo và rất bựa.
- Uyển Hạnh, mau ăn đi không nguội hết rồi.
Nghe lời chú giục, tôi nuốt nước bọt rồi cũng cầm dao và dĩa lên ăn, chú cũng vậy. Không khí căn phòng tự dưng chùng xuống, đối với sự tốt bụng đột xuất này của chú, tôi có chút gượng gạo...
Lần đầu ăn bít tết, tôi cắt mãi không được miếng thịt, thấy tôi loay hoay mãi, chú Phong lại bật cười rồi làm giúp tôi.
- Làm như thế này nhé...
Chú vừa nói vừa hướng dẫn tôi ăn, cử chỉ và giọng nói cứ phả vào tai tôi khiến cả người tôi đột nhiên căng cứng. Sau khi chú hướng dẫn, tôi nắm bắt sơ sơ rồi thì vội nói
- Không cần... tôi tự làm được.
Tôi dùng dĩa và dao như hành động lúc nãy, quả nhiên tôi học rất nhanh, cuối cùng có thể xử lý được tảng thịt to trên đĩa này.
Miếng thịt cho vào miệng, công nhận ngon thật đó. Lần đầu tiên trên đời tôi được ăn món ngon như vậy. Thấy tôi thích thú, chú hỏi:
- Ngon không?
Vì tôi đang vui vẻ, không để ý nên buột mồm nói:
- Ngon! Chú mua ở đâu thế?
Vừa nói xong tôi lại muốn tự cắn đứt lưỡi mình, vốn định hôm nay phải thể hiện trước mặt chú là một cô gái lạnh lùng và phũ phàng. Cớ sao lại vì mấy cái hành động kia mà trở nên dễ dãi rồi? Nghĩ vậy tôi vội sửa lại gương mặt mình sao cho lạnh lùng.
- Tôi làm đấy.
Sặc!
Tôi đang nuốt miếng thịt mà bị hóc phải đưa tay lên ngực vuốt vuốt.
Chuyện này tôi không thể tin được, lão nhất định là đang nói dối để lấy lòng tôi đây mà. Tôi nhìn lão, gương mặt tràn đầy ý cười, hai hạt đậu hiện rõ trên khóe miệng, hàm răng tráng sáng, đôi mắt tràn đầy vẻ nhu tình.
Nhưng mà... sao lão phải lấy lòng tôi chứ? Bình thường lão muốn tôi làm gì thì chỉ cần dọa "tung ảnh" là được mà...
Chắc chắn đây là một cái bẫy rồi! Nghĩ vậy tôi nói:
- Đồ chú làm chẳng ngon gì cả.
- Em vừa khen ngon mà?
- ...
Tôi cứng miệng. Sau khi lấp đầy cái dạ dày đói khát của mình, chú Phong rót cho tôi một ly rượu vang rồi đưa đến trước mặt tôi:
- Uống thử đi.
Tôi vội xua tay từ chối, lại là cái kiểu chuốc say chứ gì. Xời! Tôi đã đọc quá nhiều truyện và phim có tình tiết như vậy rồi nhé!
- Không làm em say được đâu, đây là vang nhẹ, uống một ly không say được. Chỉ là, nó sẽ khiến trí não em thư thái hơn thôi.
Đúng là bác sĩ có khác, ngôn từ đúng chuẩn khoa học. Mà chú nói cũng đúng, tôi đọc báo người ta có viết, rượu vang rất tốt cho da và sức khỏe của phụ nữ, với lại đúng là rượu bia có tác dụng khiến người khác giảm stress. Không phải vì vậy mà đàn ông nghiện rượu bia hay sao? Cũng chỉ là để giải tỏa căng thẳng trong công việc mà thôi. Tôi chưa bao giờ dùng rượu bia, nhưng có chút tò mò. Và lại, từ cái ngày tôi bán thân, lúc nào tôi cũng trong trạng thái u uất nặng nề. Dường như ngày nào cũng có chuyện khiến tôi mệt mỏi, rồi tôi bị kẹt trong mối quan hệ rối rắm giữa tôi và chú... rồi còn chuyện của Mỹ Hạnh, tất cả như khiến tôi phát điên. Ấy vậy mà tôi cũng vượt qua nó, tự cảm thấy tôi thật giống siêu nhân. Nhưng nói gì thì nói, tôi cũng chỉ là con người, cũng cần được giải tỏa.
Tôi đưa mắt nhìn chú, gương mặt chú lúc này rất trong sáng và tràn đầy sự tin tưởng. Tôi tự hỏi: bộ mặt nham hiểm và bẩn bựa thường ngày đâu rồi?
Tác giả :
Pưn Pưn Chan