Bựa Nhân Sát Vách
Chương 51 - h+++
Đầu tôi trống rỗng không thể nghĩ được bất cứ điều gì, hận thù hay
cắn rứt cũng đã bị trôi dạt đến nơi nào đó. Sâu thẳm trong tôi bây giờ
chỉ còn lại tình yêu và mù quáng...
Những ngón tay ma thuật bắt đầu di chuyển một cách thuần thục như đang chơi trên phím đàn. Hai đôi chân tôi co quắp lại, tôi không chịu nổi sự kích thích đó mà rướn mình kêu.
- Xin... xin...chú...
- Uyển Hạnh, nói muốn tôi đi...
Tôi cắn chặt môi, nhất định tôi không thể để bờ tường kiên cố mình xây dựng bấy lâu xụp đổ được. Nhất định... không thể...
Chú thấy tôi ngang bướng như vậy cũng chỉ bật cười, đôi mắt tràn đầy tự tin và mê luyến, như thể chú chắc chắn rằng rồi tôi cũng sẽ chịu thua.
Chú tiến đến, hôn lên một bên ngực của tôi mà cắn mút, điều đó càng khiến tôi trở nên phát điên!
- Đừng... xin chú đấy...
Chú bỏ qua lời khẩn cầu của tôi, ngón tay ở bên dưới tiến vào sâu hơn, thăm dò nơi bí ẩn ướt át.
Cả cơ thể tôi không ngừng co rút kịch liệt, nước mắt vô thức chảy ra khỏi bờ mi, lần đầu tiên tôi khó kiềm chế đến như thế, lần đầu tiên tôi yếu đuối trước một người con trai đến vậy. Tôi không ngừng cất ra lời nỉ non cầu xin chú, nhưng chú không hề có ý định buông tha tôi. Cây gậy cứng rắn nóng bỏng chạm vào đùi tôi càng khiến trở nên điên đảo...
Cho đến khi, cơ thể tôi cong lên, rướn mình như một con tôm để hứng trọn một đợt khoái cảm đang tiến đến.
Đây là gì? Lần đầu tiên tôi biết đến cảm giác này, giống như là mình đang trôi dạt tại một bờ biển xanh cát trắng nào đó. Cảm giác lâng lâng, dễ chịu và lại muốn nữa...
Tôi xụi lơ ra đó, còn chú thì nhanh chóng cởi bỏ chiếc quần trên người. Dưới ánh đèn dịu nhẹ, lần đầu tiên tôi thấy rõ con quái vật to lớn ấy...
- Uyển Hạnh, phía dưới ướt át thật đấy.
Dứt lời, chú đưa ** *** lại gần nơi ẩm ướt đó, khẽ chà xát bên ngoài, cả cơ thể chú đổ xuống gần tôi, chú nói:
- Xin anh đi, anh sẽ làm nhẹ.
Lần đầu tiên tôi nghe thấy giọng chú ngọt ngào tới vậy, giống như chú đang hạ mình thỏa hiệp cùng tôi, để chúng tôi có thể đạt đến đỉnh cao của tình yêu. Đầu óc tôi mông lung, lúc này tôi cũng đã chìm sâu vào trong cái mùi vị hấp dẫn chết người này, cái miệng nhỏ của tôi vô tình bật ra lời nói:
- Xin anh... nhẹ nhàng.
Chú bật cười đầy thỏa mãn, rồi từ từ đưa ** *** đâm sâu vào trong tôi...
- Ưm....a...
Dù là chầm chậm, nhưng nó cũng rất đau... Đau thật đấy, đau chẳng khác gì lần đầu cả. Lần nào cũng đau như thế.
- Vũ...Đình Phong... đau...
- Tin tôi, rồi em sẽ cảm nhận được nó sớm thôi...
Tin chú? Tôi có nên không... Tin một người đàn ông dối trá như chú...
Hai tay tôi bấu chặt vào cánh tay chú, khảm sâu móng tay vào lớp da thịt rắn chắc của chú, mồ hôi chú lấm tấm trên trán. Như thể chú đang rất cố gắng để làm thật chậm, để tôi có thể thích nghi với nhịp điệu của chú.
- Uyển Hạnh, ngoan...
Chú vừa nói, vừa thúc nhẹ nhàng, cơn đau dần dần biến mất, thay vào đó khoái cảm dạt dào như cuốn bay linh hồn tôi. Lần đầu tiên trong đời tôi cảm nhận được mùi vị tình ái đích thật. Cảm giác đó không thể gọi tên, chỉ biết nó khiến tôi như phát điên lên, không ngừng thốt ra những lời cầu xin:
- Đau...
Gương mặt chú trở nên trầm đục hơn bao giờ hết, việc tôi gọi tên chú càng làm chú phấn khích hơn nữa, chú bắt đầu gia tăng nhanh dần...
- Uyển Hạnh ngoan lắm, anh thưởng bé nhé.
Vừa nói, chú vừa thúc mạnh vào sâu trong tôi, nhưng giờ đây tôi không cảm thấy đau mà chỉ cảm thấy rất hạnh phúc. Từ lần đầu tiên chú và tôi làm chuyện đó, tôi đã nghĩ chuyện đó rất kinh khủng, rất đau đớn, đến nỗi nó gây ra ám ảnh trong tôi. Vậy mà bây giờ tôi không còn cảm giác đó nữa, chỉ thấy rất an toàn, nhất là mỗi khi chú an ủi tôi. Điều đó khiến trái tim giá lạnh của tôi như ấm lại.
Chú không ngừng ra vào nơi đó, chú làm rất lâu, còn tôi thì không ngừng thốt ra những lời cầu xin, suốt cả đêm hôm đó, chú vần tôi đến chết đi sống lại. Mỗi lần kéo dài tới cả tiếng đồng hồ, chú không hề cho tôi ngừng nghỉ, giống như sự chào đón của tôi khiến chú thích và không ngừng ra vào.
- Uyển Hạnh, anh mê đắm cơ thể của em.
Tôi cứ vậy mà bị chú giày vò suốt cả đêm, không biết mình đã ngất đi từ lúc nào không hay...
Những ngón tay ma thuật bắt đầu di chuyển một cách thuần thục như đang chơi trên phím đàn. Hai đôi chân tôi co quắp lại, tôi không chịu nổi sự kích thích đó mà rướn mình kêu.
- Xin... xin...chú...
- Uyển Hạnh, nói muốn tôi đi...
Tôi cắn chặt môi, nhất định tôi không thể để bờ tường kiên cố mình xây dựng bấy lâu xụp đổ được. Nhất định... không thể...
Chú thấy tôi ngang bướng như vậy cũng chỉ bật cười, đôi mắt tràn đầy tự tin và mê luyến, như thể chú chắc chắn rằng rồi tôi cũng sẽ chịu thua.
Chú tiến đến, hôn lên một bên ngực của tôi mà cắn mút, điều đó càng khiến tôi trở nên phát điên!
- Đừng... xin chú đấy...
Chú bỏ qua lời khẩn cầu của tôi, ngón tay ở bên dưới tiến vào sâu hơn, thăm dò nơi bí ẩn ướt át.
Cả cơ thể tôi không ngừng co rút kịch liệt, nước mắt vô thức chảy ra khỏi bờ mi, lần đầu tiên tôi khó kiềm chế đến như thế, lần đầu tiên tôi yếu đuối trước một người con trai đến vậy. Tôi không ngừng cất ra lời nỉ non cầu xin chú, nhưng chú không hề có ý định buông tha tôi. Cây gậy cứng rắn nóng bỏng chạm vào đùi tôi càng khiến trở nên điên đảo...
Cho đến khi, cơ thể tôi cong lên, rướn mình như một con tôm để hứng trọn một đợt khoái cảm đang tiến đến.
Đây là gì? Lần đầu tiên tôi biết đến cảm giác này, giống như là mình đang trôi dạt tại một bờ biển xanh cát trắng nào đó. Cảm giác lâng lâng, dễ chịu và lại muốn nữa...
Tôi xụi lơ ra đó, còn chú thì nhanh chóng cởi bỏ chiếc quần trên người. Dưới ánh đèn dịu nhẹ, lần đầu tiên tôi thấy rõ con quái vật to lớn ấy...
- Uyển Hạnh, phía dưới ướt át thật đấy.
Dứt lời, chú đưa ** *** lại gần nơi ẩm ướt đó, khẽ chà xát bên ngoài, cả cơ thể chú đổ xuống gần tôi, chú nói:
- Xin anh đi, anh sẽ làm nhẹ.
Lần đầu tiên tôi nghe thấy giọng chú ngọt ngào tới vậy, giống như chú đang hạ mình thỏa hiệp cùng tôi, để chúng tôi có thể đạt đến đỉnh cao của tình yêu. Đầu óc tôi mông lung, lúc này tôi cũng đã chìm sâu vào trong cái mùi vị hấp dẫn chết người này, cái miệng nhỏ của tôi vô tình bật ra lời nói:
- Xin anh... nhẹ nhàng.
Chú bật cười đầy thỏa mãn, rồi từ từ đưa ** *** đâm sâu vào trong tôi...
- Ưm....a...
Dù là chầm chậm, nhưng nó cũng rất đau... Đau thật đấy, đau chẳng khác gì lần đầu cả. Lần nào cũng đau như thế.
- Vũ...Đình Phong... đau...
- Tin tôi, rồi em sẽ cảm nhận được nó sớm thôi...
Tin chú? Tôi có nên không... Tin một người đàn ông dối trá như chú...
Hai tay tôi bấu chặt vào cánh tay chú, khảm sâu móng tay vào lớp da thịt rắn chắc của chú, mồ hôi chú lấm tấm trên trán. Như thể chú đang rất cố gắng để làm thật chậm, để tôi có thể thích nghi với nhịp điệu của chú.
- Uyển Hạnh, ngoan...
Chú vừa nói, vừa thúc nhẹ nhàng, cơn đau dần dần biến mất, thay vào đó khoái cảm dạt dào như cuốn bay linh hồn tôi. Lần đầu tiên trong đời tôi cảm nhận được mùi vị tình ái đích thật. Cảm giác đó không thể gọi tên, chỉ biết nó khiến tôi như phát điên lên, không ngừng thốt ra những lời cầu xin:
- Đau...
Gương mặt chú trở nên trầm đục hơn bao giờ hết, việc tôi gọi tên chú càng làm chú phấn khích hơn nữa, chú bắt đầu gia tăng nhanh dần...
- Uyển Hạnh ngoan lắm, anh thưởng bé nhé.
Vừa nói, chú vừa thúc mạnh vào sâu trong tôi, nhưng giờ đây tôi không cảm thấy đau mà chỉ cảm thấy rất hạnh phúc. Từ lần đầu tiên chú và tôi làm chuyện đó, tôi đã nghĩ chuyện đó rất kinh khủng, rất đau đớn, đến nỗi nó gây ra ám ảnh trong tôi. Vậy mà bây giờ tôi không còn cảm giác đó nữa, chỉ thấy rất an toàn, nhất là mỗi khi chú an ủi tôi. Điều đó khiến trái tim giá lạnh của tôi như ấm lại.
Chú không ngừng ra vào nơi đó, chú làm rất lâu, còn tôi thì không ngừng thốt ra những lời cầu xin, suốt cả đêm hôm đó, chú vần tôi đến chết đi sống lại. Mỗi lần kéo dài tới cả tiếng đồng hồ, chú không hề cho tôi ngừng nghỉ, giống như sự chào đón của tôi khiến chú thích và không ngừng ra vào.
- Uyển Hạnh, anh mê đắm cơ thể của em.
Tôi cứ vậy mà bị chú giày vò suốt cả đêm, không biết mình đã ngất đi từ lúc nào không hay...
Tác giả :
Pưn Pưn Chan