Bựa Nhân Sát Vách
Chương 125 - chương 125
Anh nhìn tôi bằng đôi mắt mờ đục, miệng phả ra một
làn hơi ấm và nóng, tôi biết anh đang rất muốn, còn tôi thì ngại ngùng mà cắn
môi, hai má nóng rực cả lên...
Anh nhìn tôi đắm đuối, giúp tôi kéo khóa váy xuống rồi cởi bỏ chiếc váy ra khỏi cơ thể tôi. Bàn tay của anh mang theo nhiệt, giống như một con rắn trườn lên đùi tôi, giang chân tôi ra rồi bất ngờ đặt một nụ hôn lên cô bé nhạy cảm...
Anh lại như vậy nữa rồi, anh toàn làm trò kỳ cục thôi... Cách một lớp quần con mỏng, nụ hôn của anh khiến chiếc quần nhỏ ướt át... Tôi ngại ngùng khép hai chân lại.
- Vũ Đình Phong... anh kỳ quá!
Anh nhìn tôi, bật cười rồi cởi quần nhỏ của tôi ra, vùng bí ẩn bày lộ ra trước mặt anh khiến tôi ngại ngùng vô cùng.
- Sao lúc nào em cũng xấu hổ như vậy hả? Mình làm chuyện đó đâu phải lần một lần hai đâu...
Tôi nhíu mày không phục nhìn anh.
- Em đâu có bạo như anh đâu... Dù sao, sự trong sạch của em cũng bị anh phá hủy mà.
Anh nghe vậy thì bật cười, chẳng hề để tâm tới lời nói của tôi nữa mà cúi xuống tiếp tục đặt một nụ hôn tràn đầy say mê lên nơi cấm cung ướt át...
- Vũ Đình Phong...
Lần nào anh làm vậy tôi cũng không kìm nén được mình mà gọi tên anh. Anh mặc kệ tôi rên lên, mặc kệ tôi cựa quậy giãy giụa, anh cố tình để lưỡi của anh xâm nhập tại nơi đó, làm cho nơi bí ẩn trở nên ướt nhẹp anh mới buông tha cho tôi.
- Vũ Đình Phong... anh là đồ xấu tính!!!!
Anh ngước mặt lên nhìn tôi, gương mặt đẹp trai vẫn chưa bao giờ khiến tôi hết si mê... Nhất là lúc này. Anh nhếch đôi môi đẹp đẽ của mình lên cười một cách ranh ma.
- Xấu với em thôi đấy.
Dứt lời, không nhanh không chậm, anh đưa vật to lớn lại gần rồi xâm nhập vào nơi bí ẩn đó, lần nào khởi đầu cũng khó khăn như vậy. Thực sự, tôi vẫn chưa thể tiếp nhận được sự to lớn quá mức của anh.
- Cố gắng thả lỏng nào, đừng căng thẳng quá.
Tôi nghe lời anh, cố điều chỉnh lại nhịp thở đang càng lúc càng gấp gáp của mình. Cố gắng căng mình đón nhận từng đợt tiến công mạnh mẽ của anh.
- Nhẹ... nhẹ một chút thôi, có được không...
Anh nghe tôi nài nỉ liền cố kìm lại sức lực của mình, chỉ riêng điều đó thôi cũng khiến trán và lưng anh lấm tấm mồ hôi. Tôi níu chặt lấy ga giường, không ngừng cất ra những tiếng rên kiều mị.
- Ưm...a.... Phong...
- Cô bé của anh lúc nào cũng nhỏ như vậy, đến bao giờ mới thích nghi được anh đây?
Tôi bắt đầu chìm vào trong mê loạn, cảm nhận từng đợt sung sướng đang nhấn chìm cơ thể mình. Anh phủ cả cơ thể to lớn lên người tôi, đôi tay kia không ngừng giày vò hai bên gò bồng đào xinh đẹp.
- Uyển Hạnh, anh thích chúng lắm... Anh yêu em nhiều...
Cả đêm đó, anh không ngừng vận động thắt lưng mình, trên người tôi được phủ khắp dấu hôn của anh... Trong cơn kịch tính, tôi rướn mình ôm chặt lấy tấm lưng của anh.
- Em yêu anh nhiều... Vũ Đình Phong...
- Anh yêu em... nhiều hơn em yêu anh!
Bên ngoài cửa sổ, những cành cây vì không chịu được sức gió mà nghiêng ngả thân mình, mưa bắt đầu nặng hạt dần. Dường như, giông tố đang bắt đầu kéo đến. Nhưng điều đó không thể làm chúng tôi bận tâm, bỏ hết tất cả, chúng tôi lao mình hòa quyện vào nhau, mặc kệ không gian và thời gian...
Chỉ cần ngày hôm nay được ở cạnh anh thôi, đối với em, như vậy là đủ.
______________________
Từ ngày bị hai mẹ con Hồng Hạnh bắt nạt, anh không cho phép tôi đi học mà bắt tạm nghỉ một thời gian vì sợ tôi chạm mặt CMH. Tôi cũng không muốn nhưng buộc lòng phải nghe lời anh, bởi tôi vẫn nhớ như in ngày hôm đó, cô ta nhìn tôi với cặp mắt tràn đầy thù hận. CMH mưu thâm kế hiểm như vậy tôi không tin rằng cô ta sẽ để tôi yên.
Mà để ý một chút, nếu tôi ở nhà anh thì sẽ không xảy ra chuyện nhưng cứ ra ngoài là sẽ có chuyện, vậy nên tôi nghe theo anh, trong thời gian này tôi cố gắng ở nhà, hơn nữa tôi đang mang thai nên cũng rất sợ. Thật may CMH chưa biết chuyện này, nếu cô ta biết e rằng sẽ dùng mọi cách để phá tôi.
Đình Phong lo cho tôi lắm, anh mua điện thoại mới cho tôi, còn mua cả chiếc apple watch định vị cho tôi.
Ở nhà tôi tranh thủ đọc sách, có lúc nghiên cứu tài liệu kinh doanh mà anh đưa cho tôi. Chị Vy cũng thỉnh thoảng hay sang thăm tôi, lần nào đến thăm chị ấy cũng mua cho tôi rất nhiều thứ, nào là quần áo, hoa quả, đồ ăn tẩm bổ cho phụ nữ mang thai, chị ấy và tôi đều nuôi một dự định: chờ tôi sinh con xong sẽ mở một thương hiệu thời trang. Tôi rất nóng lòng nên tranh thủ học hành nhiều thứ, chị Vy nói an tâm vì khi mở chồng chị ấy sẽ là cố vấn giúp đỡ chúng tôi.
Bây giờ đã là tháng một, đã sắp đến tết rồi, tôi mặc một chiếc áo khoác bông, bên trong mặc áo khoác len mà vẫn thấy lạnh. Trong lòng tôi vô cùng rộn ràng với tết năm nay, bởi tôi sẽ được đón giao thừa cùng anh. Là cái tết đầu tiên tôi không phải cô đơn bởi anh đã hứa dù bận thế nào thì đêm 30 vẫn sẽ nhất quyết cùng tôi đi ngắm pháo hoa trên hồ. Tôi hạnh phúc lắm, ngày xưa ở quê đêm 30 mẹ tôi bắt tôi làm đủ thứ từ gói bánh trưng, mua đồ, nấu ăn, chuẩn bị mâm cúng giao thừa và sai thêm mấy việc lặt vặt. Tôi làm mệt xong thì chỉ lăn ra tranh thủ ngủ nên thành ra tôi không được hưởng thụ trọn vẹn không khí ngày tết. Đến ngày mồng 1, người lớn đến thăm và phát lì xì thì mẹ tôi lại bắt tôi ở bếp mà không cho lên, bao lì xì của tôi thì em gái tôi nhận hết. Nghĩ lại ký ức xưa cũ mà tôi buồn.
Tôi cố xóa tan ký ức buồn bã, đặt ngón tay mình lên trang giấy, khẽ lật sang trang tiếp theo thì điện thoại của tôi rung lên, là một số lạ.
Tôi nhíu mày, từ lúc điện thoại hỏng, Đình Phong không những mua điện thoại mới cho tôi mà còn thay cả số để tránh tôi bị làm phiền. Vậy nên số mới này rất ít người biết, ngoài anh và chị Vy ra thì không ai biết nữa. Số lạ, là ai nhỉ? Chắc là gọi nhầm thôi!
Nghĩ vậy, tôi áp điện thoại lên tai nghe:
- Alo.
- Đặng Uyển Hạnh phải không?
Giọng nói có chút chần chừ, nhưng... tôi thực sự ngạc nhiên khi nhận ra giọng nói này... Cao Mỹ Hạnh, tại sao cô ta lại biết số của tôi? Tôi nuốt nước bọt, trong đầu tôi hiện lên đôi mắt tràn đầy căm hận của cô ta. Cuộc gọi này khiến tôi có chút chột dạ, cô ta theo dõi tôi? Cô ta định làm gì chứ? Chưa kịp đợi tôi trả lời, CMH đã nói tiếp.
- Tôi là Cao Mỹ Hạnh đây... Uyển Hạnh... tôi... tôi gọi điện để xin lỗi cậu...
Sống lưng tôi lạnh ngắt, lồng ngực trở nên phập phồng, xin lỗi? CMH xin lỗi tôi... nhưng nghe câu xin lỗi của cậu ta khiến tôi thấy lạ lẫm vô cùng.
- Thời gian qua, tôi đã ngẫm nghĩ lại tất cả mọi chuyện, tôi sai thật rồi Uyển Hạnh, tôi biết lời xin lỗi của tôi quá muộn màng nhưng tôi vẫn không thể ngừng tha lỗi cho bản thân mình. Tôi xin lỗi vì đã phá hỏng tình bạn của chúng ta, xin lỗi cậu về chuyện anh Đình Phong... Cậu khoan hãy trả lời, xin cậu hãy lắng nghe tôi nói hết. Chỉ cần cậu lắng nghe tôi nói thôi, chỉ cần vậy thôi là tôi cảm thấy thanh thản rồi...
Tôi cắn môi, cảm thấy toàn thân căng thẳng, tim như ngừng đập khi nghe CMH nói. Tôi tự dặn lòng mình phải bình tĩnh, CMH rất thâm hiểm, biết đâu cô ta lại định ném đá dấu tay, mô kích tôi và anh Phong thì sao? Tôi vẫn một mực tin anh ấy, anh Phong đã nói rất rõ với tôi rồi, trong chuyện tình yêu chúng tôi phải tin tưởng nhau và không giấu nhau điều gì, tôi cùng anh đã thống nhất chuyện đó. Vả lại, tôi đã học được một bài học đắt giá về việc im lặng mà không nói ra rồi.
Anh nhìn tôi đắm đuối, giúp tôi kéo khóa váy xuống rồi cởi bỏ chiếc váy ra khỏi cơ thể tôi. Bàn tay của anh mang theo nhiệt, giống như một con rắn trườn lên đùi tôi, giang chân tôi ra rồi bất ngờ đặt một nụ hôn lên cô bé nhạy cảm...
Anh lại như vậy nữa rồi, anh toàn làm trò kỳ cục thôi... Cách một lớp quần con mỏng, nụ hôn của anh khiến chiếc quần nhỏ ướt át... Tôi ngại ngùng khép hai chân lại.
- Vũ Đình Phong... anh kỳ quá!
Anh nhìn tôi, bật cười rồi cởi quần nhỏ của tôi ra, vùng bí ẩn bày lộ ra trước mặt anh khiến tôi ngại ngùng vô cùng.
- Sao lúc nào em cũng xấu hổ như vậy hả? Mình làm chuyện đó đâu phải lần một lần hai đâu...
Tôi nhíu mày không phục nhìn anh.
- Em đâu có bạo như anh đâu... Dù sao, sự trong sạch của em cũng bị anh phá hủy mà.
Anh nghe vậy thì bật cười, chẳng hề để tâm tới lời nói của tôi nữa mà cúi xuống tiếp tục đặt một nụ hôn tràn đầy say mê lên nơi cấm cung ướt át...
- Vũ Đình Phong...
Lần nào anh làm vậy tôi cũng không kìm nén được mình mà gọi tên anh. Anh mặc kệ tôi rên lên, mặc kệ tôi cựa quậy giãy giụa, anh cố tình để lưỡi của anh xâm nhập tại nơi đó, làm cho nơi bí ẩn trở nên ướt nhẹp anh mới buông tha cho tôi.
- Vũ Đình Phong... anh là đồ xấu tính!!!!
Anh ngước mặt lên nhìn tôi, gương mặt đẹp trai vẫn chưa bao giờ khiến tôi hết si mê... Nhất là lúc này. Anh nhếch đôi môi đẹp đẽ của mình lên cười một cách ranh ma.
- Xấu với em thôi đấy.
Dứt lời, không nhanh không chậm, anh đưa vật to lớn lại gần rồi xâm nhập vào nơi bí ẩn đó, lần nào khởi đầu cũng khó khăn như vậy. Thực sự, tôi vẫn chưa thể tiếp nhận được sự to lớn quá mức của anh.
- Cố gắng thả lỏng nào, đừng căng thẳng quá.
Tôi nghe lời anh, cố điều chỉnh lại nhịp thở đang càng lúc càng gấp gáp của mình. Cố gắng căng mình đón nhận từng đợt tiến công mạnh mẽ của anh.
- Nhẹ... nhẹ một chút thôi, có được không...
Anh nghe tôi nài nỉ liền cố kìm lại sức lực của mình, chỉ riêng điều đó thôi cũng khiến trán và lưng anh lấm tấm mồ hôi. Tôi níu chặt lấy ga giường, không ngừng cất ra những tiếng rên kiều mị.
- Ưm...a.... Phong...
- Cô bé của anh lúc nào cũng nhỏ như vậy, đến bao giờ mới thích nghi được anh đây?
Tôi bắt đầu chìm vào trong mê loạn, cảm nhận từng đợt sung sướng đang nhấn chìm cơ thể mình. Anh phủ cả cơ thể to lớn lên người tôi, đôi tay kia không ngừng giày vò hai bên gò bồng đào xinh đẹp.
- Uyển Hạnh, anh thích chúng lắm... Anh yêu em nhiều...
Cả đêm đó, anh không ngừng vận động thắt lưng mình, trên người tôi được phủ khắp dấu hôn của anh... Trong cơn kịch tính, tôi rướn mình ôm chặt lấy tấm lưng của anh.
- Em yêu anh nhiều... Vũ Đình Phong...
- Anh yêu em... nhiều hơn em yêu anh!
Bên ngoài cửa sổ, những cành cây vì không chịu được sức gió mà nghiêng ngả thân mình, mưa bắt đầu nặng hạt dần. Dường như, giông tố đang bắt đầu kéo đến. Nhưng điều đó không thể làm chúng tôi bận tâm, bỏ hết tất cả, chúng tôi lao mình hòa quyện vào nhau, mặc kệ không gian và thời gian...
Chỉ cần ngày hôm nay được ở cạnh anh thôi, đối với em, như vậy là đủ.
______________________
Từ ngày bị hai mẹ con Hồng Hạnh bắt nạt, anh không cho phép tôi đi học mà bắt tạm nghỉ một thời gian vì sợ tôi chạm mặt CMH. Tôi cũng không muốn nhưng buộc lòng phải nghe lời anh, bởi tôi vẫn nhớ như in ngày hôm đó, cô ta nhìn tôi với cặp mắt tràn đầy thù hận. CMH mưu thâm kế hiểm như vậy tôi không tin rằng cô ta sẽ để tôi yên.
Mà để ý một chút, nếu tôi ở nhà anh thì sẽ không xảy ra chuyện nhưng cứ ra ngoài là sẽ có chuyện, vậy nên tôi nghe theo anh, trong thời gian này tôi cố gắng ở nhà, hơn nữa tôi đang mang thai nên cũng rất sợ. Thật may CMH chưa biết chuyện này, nếu cô ta biết e rằng sẽ dùng mọi cách để phá tôi.
Đình Phong lo cho tôi lắm, anh mua điện thoại mới cho tôi, còn mua cả chiếc apple watch định vị cho tôi.
Ở nhà tôi tranh thủ đọc sách, có lúc nghiên cứu tài liệu kinh doanh mà anh đưa cho tôi. Chị Vy cũng thỉnh thoảng hay sang thăm tôi, lần nào đến thăm chị ấy cũng mua cho tôi rất nhiều thứ, nào là quần áo, hoa quả, đồ ăn tẩm bổ cho phụ nữ mang thai, chị ấy và tôi đều nuôi một dự định: chờ tôi sinh con xong sẽ mở một thương hiệu thời trang. Tôi rất nóng lòng nên tranh thủ học hành nhiều thứ, chị Vy nói an tâm vì khi mở chồng chị ấy sẽ là cố vấn giúp đỡ chúng tôi.
Bây giờ đã là tháng một, đã sắp đến tết rồi, tôi mặc một chiếc áo khoác bông, bên trong mặc áo khoác len mà vẫn thấy lạnh. Trong lòng tôi vô cùng rộn ràng với tết năm nay, bởi tôi sẽ được đón giao thừa cùng anh. Là cái tết đầu tiên tôi không phải cô đơn bởi anh đã hứa dù bận thế nào thì đêm 30 vẫn sẽ nhất quyết cùng tôi đi ngắm pháo hoa trên hồ. Tôi hạnh phúc lắm, ngày xưa ở quê đêm 30 mẹ tôi bắt tôi làm đủ thứ từ gói bánh trưng, mua đồ, nấu ăn, chuẩn bị mâm cúng giao thừa và sai thêm mấy việc lặt vặt. Tôi làm mệt xong thì chỉ lăn ra tranh thủ ngủ nên thành ra tôi không được hưởng thụ trọn vẹn không khí ngày tết. Đến ngày mồng 1, người lớn đến thăm và phát lì xì thì mẹ tôi lại bắt tôi ở bếp mà không cho lên, bao lì xì của tôi thì em gái tôi nhận hết. Nghĩ lại ký ức xưa cũ mà tôi buồn.
Tôi cố xóa tan ký ức buồn bã, đặt ngón tay mình lên trang giấy, khẽ lật sang trang tiếp theo thì điện thoại của tôi rung lên, là một số lạ.
Tôi nhíu mày, từ lúc điện thoại hỏng, Đình Phong không những mua điện thoại mới cho tôi mà còn thay cả số để tránh tôi bị làm phiền. Vậy nên số mới này rất ít người biết, ngoài anh và chị Vy ra thì không ai biết nữa. Số lạ, là ai nhỉ? Chắc là gọi nhầm thôi!
Nghĩ vậy, tôi áp điện thoại lên tai nghe:
- Alo.
- Đặng Uyển Hạnh phải không?
Giọng nói có chút chần chừ, nhưng... tôi thực sự ngạc nhiên khi nhận ra giọng nói này... Cao Mỹ Hạnh, tại sao cô ta lại biết số của tôi? Tôi nuốt nước bọt, trong đầu tôi hiện lên đôi mắt tràn đầy căm hận của cô ta. Cuộc gọi này khiến tôi có chút chột dạ, cô ta theo dõi tôi? Cô ta định làm gì chứ? Chưa kịp đợi tôi trả lời, CMH đã nói tiếp.
- Tôi là Cao Mỹ Hạnh đây... Uyển Hạnh... tôi... tôi gọi điện để xin lỗi cậu...
Sống lưng tôi lạnh ngắt, lồng ngực trở nên phập phồng, xin lỗi? CMH xin lỗi tôi... nhưng nghe câu xin lỗi của cậu ta khiến tôi thấy lạ lẫm vô cùng.
- Thời gian qua, tôi đã ngẫm nghĩ lại tất cả mọi chuyện, tôi sai thật rồi Uyển Hạnh, tôi biết lời xin lỗi của tôi quá muộn màng nhưng tôi vẫn không thể ngừng tha lỗi cho bản thân mình. Tôi xin lỗi vì đã phá hỏng tình bạn của chúng ta, xin lỗi cậu về chuyện anh Đình Phong... Cậu khoan hãy trả lời, xin cậu hãy lắng nghe tôi nói hết. Chỉ cần cậu lắng nghe tôi nói thôi, chỉ cần vậy thôi là tôi cảm thấy thanh thản rồi...
Tôi cắn môi, cảm thấy toàn thân căng thẳng, tim như ngừng đập khi nghe CMH nói. Tôi tự dặn lòng mình phải bình tĩnh, CMH rất thâm hiểm, biết đâu cô ta lại định ném đá dấu tay, mô kích tôi và anh Phong thì sao? Tôi vẫn một mực tin anh ấy, anh Phong đã nói rất rõ với tôi rồi, trong chuyện tình yêu chúng tôi phải tin tưởng nhau và không giấu nhau điều gì, tôi cùng anh đã thống nhất chuyện đó. Vả lại, tôi đã học được một bài học đắt giá về việc im lặng mà không nói ra rồi.
Tác giả :
Pưn Pưn Chan