Boss! Xin Đừng Nóng Nảy
Chương 56: Vân đoá và tiểu hàm (lại một đêm không ngủ!)
Nguyên Triệt từ chức gây ra một chấn động không nhỏ, hắn là cậu hai của nhà họ Nguyên, mới vài năm làm việc ở Nguyên thị đã trở thành trung tâm của tập đoàn, thậm chí có khả năng vượt qua đại thiếu gia Nguyên Trạch để trở thành người thừa kế. Nhưng, thời điểm mấu chốt lại thoát ly Nguyên thị, không khỏi làm người khác miên man bất định. Đông đảo truyền thông muốn câu được tin tức, nên đại lượng phóng viên tập trung ở cổng tập đoàn.
Ông Nguyên không nguyện ý ông bố tin tức Nguyên Triệt từ chức, không chịu tiếp ai. Nguyên Trạch cũng bị nghi ngờ, vô ý bị liên luỵ.
Ngược lại đương sự Nguyên Triệt không đến xỉa, trốn ở trong nhà cùng Phương Nho hưởng thụ cuộc sống hai người hạnh phúc.
“Tối qua em còn gặp ác mộng không?” Hắn vuốt ve trán cậu, hỏi.
Phương Nho lắc đầu, những sợi tóc mềm mại theo cử động lay động sau đó rủ xuống khuôn mặt. Cậu nằm nghiêng trên giường, dùng đôi mắt nhập nhèm, mông lung lẳng lặng nhìn Nguyên Triệt, tựa như con cừu nhỏ chờ đợi được vuốt ve. Nguyên Triệt không nhịn được rục rịch, nhưng xét thân thể mới hồi phục không thích hợp vận động mạnh của cậu nên đành từ bỏ.
“Ngủ tiếp đi!” Nguyên Triệt dùng sức kéo chăn, đem Phương Nho bọc thật chặt, sau đó xoay người xuống vào phòng tắm.
Phương Nho từ trong chăn thò nửa cái đầu ra, kỳ quái nhìn Nguyên Triệt toàn thân xích loã vào phòng tắm. Cậu duỗi duỗi người, mặc quần áo tử tế rồi về phòng mình đánh răng rửa mặt, sau đó ra bếp nấu bữa sáng.
Nguyên Triệt mặc dù không phải làm cho Nguyên thị nữa nhưng hắn không hoàn toàn rảnh rỗi, mỗi ngày sẽ ở thư phòng làm việc bảy đến tám giờ. Lúc thì chỉnh lý văn kiện, hoặc dùng video chat để họp với các đồng sự ở nước ngoài. Phương Nho nhớ năm ngoái có ba người Eric, Nghiêm Tử Thác và Thẩm Mộ từng đến, chắc hẳn bọn họ là đồng sự của hắn.
Nguyên Triệt hiển nhiên đã sớm có chuẩn bị, nếu không thì sao có thể đi một cách nhẹ nhàng và tự nhiên đến vậy. Hắn cơ hồ không lấy đi bất kỳ thứ gì ở Nguyên gia, bởi vì khi hắn du học ở Anh đã bắt đầu gây dựng sự nghiệp. Ông Nguyên vẫn là đánh giá thấp năng lực và quyết tâm của con trai mình, hắn không cần gia nghiệp gia đình, mà tự hắn có thể tự mình xây dựng lên cơ ngơi, khoảng trời riêng của mình.
Bữa sáng được chuẩn bị xong xuôi, hai người trong ánh nắng trong trẻo hưởng thụ mỹ thực.
Nguyên Triệt vẫn kén ăn như cũ, mỗi lần ăn cơm đều phải nghe giáo dục. Mặt ngoài hắn cực kỳ không phối hợp, căn bản là thích thú biểu tình sinh động của Phương Nho khiến khẩu vị của hắn được mở rộng, rất nhiều hương vị được hắn tiếp nhận. Kỳ thật không hề khó ăn như hắn tưởng tượng, ngược lại còn có vị ngon phong tình rất riêng.
Ăn sáng xong là thời gian hai người tách ra làm việc riêng. Nhưng hôm nay tương đối đặc biệt, bọn họ quyết định cùng nhau đi thăm viện phúc lợi.
Nguyên Triệt từng lấy danh nghĩa Nguyên gia để quyên góp cho viện một số tiền rất lớn nên các viện trưởng đối với hai người mười phần nhiệt tình.
Phương Nho trước tiên đi thăm Tiểu Hàm đáng yêu, tiểu quỷ này trước sau như một vẫn luôn hoạt bát, hiếu động. Bé ngước đầu nhỏ lên, dùng đôi mắt vô thần “nhìn chăm chú” hai người, một lát sau cười nói: “Hai người thật đẹp nha! Chú Nguyên như biển lớn, còn thầy Phương là con sứa nhỏ bơi trong biển khơi.”
Một xanh thẳm trầm tĩnh, một trong suốt, trong sáng.
Phương Nho mỗi lần gặp bé thì đều sẽ có cảm giác ngôn dụ, cả giác như bị bé nhìn thấu nhưng lại không sinh ra chán ghét. Cặp mắt của bé được chuẩn đoán rằng võng mạc dị thường, vậy thì bé nhìn ra cái gì? Lần trước bé nói Nguyên Triệt là màu đen, sao bây giờ lại đổi thành màu xanh?
Đột nhiên bé vươn tay đến chỗ Nguyên Triệt, hắn nhìn Phương Nho, chần chờ nắm bàn tay nhỏ bé kia.
“Chú Nguyên, biển rộng của chú có thể thu dưỡng con cá nhỏ này không ạ?” Thần tình bé cực chờ mong: “Con sẽ tự mình tắm, tự mặc quần áo, tự ăn cơm, không nghịch ngợm, không nháo loạn, ngủ sớm dậy sớm, nuôi đặc biệt dễ!”
Nguyên Triệt còn chưa phản ứng mà Phương Nho thấy rất đáng yêu, ngồi xổm xuống ôm cổ bé: “Tiểu Hàm, con thực sự rất đáng yêu, thầy…”
“Khụ!” Hắn ho một tiếng, đánh gãy mộng tưởng.
Phương Nho liếc mắt nhìn hắn, cười với Tiểu Hàm: “Thật muốn ôm con về! Đáng tiếc chúng ta không đủ điều kiện nhận nuôi…”
“Không sao đâu ạ!” Tiểu Hàm không lộ ra thất vọng, vẫn giữ nguyên thần thái sáng láng: “Con sẽ luôn ở đây, chỗ nào cũng không đi!”
Nhìn đôi mắt không tiêu cự trong suốt như nước của bé, Phương Nho đột nhiên có chút thấp thỏm.
Chào tạm biệt Tiểu Hàm, Phương Nho lại thăm mấy đứa nhỏ mình đặc biệt chú ý, cuối cùng là Vân Đoá.
Sau khi Phương Nho đi Pháp một ngày, Vân Đoá liền mất trí nhớ. Nguyên Triệt đưa bé về viện phúc lợi, còn cho người chăm sóc bé.
Khi Phương Nho thấy bé thì Vân Đoá đang ôm chân ngồi dưới một gốc cây, im lặng nhìn các bạn nhỏ khác chơi đùa ngoài sân, biểu tình cô đơn. Vân Đoá không giống với những đứa trẻ khuyết tật khác, ký ức của bé nhiều nhất chỉ có thể lưu lại ba tháng, mà mỗi ngày phải tiếp xúc với không ít người. Vân Đoá phải không ngừng làm quen lại với bọn họ, cũng theo chuyển hoán ký ức mà tính tình cũng khác theo. Có thể nói rằng một lúc trước còn cười nói, sau đó liền trở nên lạnh lùng xa cách. Những đứa nhỏ khác đều coi bé là đứa ngốc hoặc kẻ điên, không nhiều người nguyện ý muốn làm bạn với bé.
“Vân Đoá!” Phương Nho đến bên cạnh bé, mỉm cười: “Chào con, thầy là Phương Nho!”
Vân Đoá ngẩng đầu nhìn cậu, đôi mắt phản chiếu gương mặt đang tươi cười ôn nhu với bé…
Rời khỏi viện phúc lợi, Phương Nho có chút không yên lòng, thường ngẩn người, tình trạng này đã duy trì vài ngày.
Hôm nay tắm xong, Phương Nho nằm trên giường, ngốc ngốc nhìn hoa văn dán trên trần, kể cả Nguyên Triệt đang trêu đùa trên người cũng không để ý.
“A!” Ngực bị cắn một cái, Phương Nho rốt cuộc bị đau mà hồi lại tinh thần.
“Ở trên giường của anh mà em còn tinh lực nghĩ linh tinh?” Nguyên Triệt ôm mặt cậu, bất mãn nói.
Phương Nho nhìn hắn, mở miệng: “Nguyên Triệt, em nghĩ…”
“Đừng có nói những gì em suy nghĩ!” Cậu còn chưa nói xong thì đã bị hắn ngắt lời.
“Anh biết em đang suy tính gì sao?”
“Hừ!” Môi Nguyên Triệt lưu luyến trên xương quai xanh của cậu, bàn tay lần vào trong áo ngủ.
“A…” Phương Nho vặn vẹo muốn tránh thoát, giữ chặt tay hắn, nghiêm mặt nói: “Mấy ngày nay em đã suy nghĩ rồi, vẫn muốn quyết định.”
Nguyên Triệt chặn môi cậu lại, hôn cậu đến choáng váng đầu óc, dùng tay nâng mông Phương Nho lên, hạ thân nóng như lửa cạ cạ, rục rịch đặt tại lối vào.
“Nguyên… A…” Đầu lưỡi Phương Nho bị hắn dây dưa, chỉ có thể phun ra vài từ mơ hồ không rõ ràng.
Nguyên Triệt buông tha môi cậu, chuyển dời xuống những chỗ mẫn cảm khác.
Cả người cậu khô nóng, hai mắt mê ly. Ngay khi Nguyên Triệt đạt đủ mã lực chuẩn bị tấn công thì cậu đột ngột dùng hai chân kẹp lấy thắt lưng hắn, hai tay giữ mặt hắn lại, kiên định nói: “Chúng ta nhận nuôi Tiểu Hàm và Vân Đoá đi!”
Hắn tê liệt ngã xuống người cậu, một bộ hữu khí vô lực.
“Hai ta đều là đàn ông, không thể sinh con, nhận nuôi hai đứa nhỏ không phải rất tốt sao?” Cậu khuyên nhủ.
“Một chút cũng không tốt!” Nguyên Triệt bất vi sở động, hắn không hi vọng có bất kỳ kẻ nào chen vào thế giới hai người của hắn và cậu.
“Nguyên Triệt” Phương Nho hôn mũi hắn, cười nói: “Anh không thấy hai ta rất hợp duyên với chúng sao?”
“Một chút cũng không hợp!”
“Anh không thấy rằng nhà ta có một, hai đứa nhỏ thì sẽ càng đầy đủ hơn sao?”
“Một chút cũng không đầy đủ!”
“Thật sao? Anh cũng thấy là nhà không có trẻ con thì rất vắng vẻ sao, vậy chuyện nhận nuôi hai đứa cứ quyết định vậy đi!”
“Ai nói!” Mặt hắn đen lại: “Anh không đồng ý!”
“Nguyên Triệt…” Phương Nho nâng người dậy, mông đặt trên người hắn, ngón tay vẽ vẽ lên ngực hắn, thổ khí như lan nói: “Vì sao anh không đồng ý?”
“Tiểu quỷ thực phiền!” Hai mắt Nguyên Triệt phát hỏa, cơ bắp căng lên.
Phương Nho rướn lên cắn hầu kết hắn, cái mông trượt xuống, kề sát vào đại gia hoả.
“Sẽ không phiền đâu… nếu không tin thì anh thử xem…”
“Thử… cái gì?” Hô hấp Nguyên Triệt nặng nề, dục hoả càng nóng hơn.
“Cùng hai đứa nhỏ sống với nhau một thời gian…” Hai mắt Phương Nho nửa mở, mị sắc bắn ra.
Hầu kết hắn động đậy, nội tâm đấu tranh.
“Thế nào?” Thanh âm Phương Nho mang theo dụ hoặc, chậm rãi lắc lư vòng eo, dùng mông cọ sát phân thân dựng thẳng của người nào đó.
Ánh mắt Nguyên Triệt nóng cháy, nhẫn nại đến cực hạn, trầm giọng nói: “Ngồi vào nó!”
“Vậy đáp án của anh?”
“Nuôi!” Dứt khoát nâng thắt lưng cậu, đại gia hoả lập tức đâm mạnh vào.
“A…” Thân thể nháy mắt được lấp đầy, Phương Nho không nhịn được rên nhẹ.
… Lại là một đêm mất ngủ…
Sáng hôm sau, Phương Nho tinh bì lực tẫn ngủ thẳng đến giữa trưa mới dậy. Nhìn một thân đầy dấu vết loang lổ, cậu âm thầm ảo não. Muốn đàm phán với dã thú, thì phải trả giá rất lớn.
Nhưng Nguyên Triệt là người rất giữ lời hứa, nếu đã đáp ứng yêu cầu của Phương Nho thì hắn nhất định sẽ làm được.
Tuy hai người tạm thời không đạt điều kiện nhận nuôi, nhưng Nguyên Triệt giúp đỡ viện rất nhiều, dựa thêm chút quan hệ thì chuyện này không khó giải quyết.
Chưa đến một tháng, ngôi nhà nhỏ của Nguyên Triệt và Phương Nho sẽ chào đón hai thành viên mới.
Trước đó, Nguyên Triệt mang Phương Nho qua Anh một chuyến.
Mẹ hắn đã mua một toà biệt thự hai tầng ở bên đó, toàn nhà hai tầng đỉ thẫm cùng một khu vườn, diện tích hơn bốn trăm mét vuông, tuy không rộng nhưng rất đẹp.
Người giúp việc theo định kỳ sẽ đến quét dọn nên bên trong rất sạch sẽ.
Phương Nho thích ứng rất nhanh, đi thăm thú xung quanh. Cậu mở ra một gian, bên trong không có thứ gì, chỉ có một cây đàn dương cầm mới tinh đặt bên cửa sổ sát đất. Rèm cửa sáng màu theo gió đung đưa, ánh mắt trời chiếu vào sắc đen cây đàn, rực rỡ đến loá mắt.
Cậu nhanh chân bước qua, vươn tay nhẹ nhàng mơn trớn thân đàn, vui sướng không thôi. Đây là đàn Steinway, âm sắc rất sống động, đây là cây đàn mà Phương Nho thích và được sử dụng nhiều nhất. Cây đàn ở nhà ông ngoại và ở nhà Nguyên Triệt đều là loại này.
“Đây là tặng cho em sao?” Phương Nho quay đầu hỏi người đàn ông phía sau.
“Đương nhiên.”
“Cảm ơn anh!” Cậu ôm lấy cổ hắn, không chút keo kiệt thưởng một nụ hôn.
Nguyên Triệt vừa muốn đáp lại thì cậu lập tức rời đi, ngồi vào ghế trước đàn, hoạt động chút ngón tay.
“Nguyên Triệt! Anh muốn nghe cái gì?” Cậu cười hỏi.
“Tuỳ em.”
Phương Nho lấy lại bình tĩnh, buông ngón tay xuống phím đàn, một chuỗi âm thanh thánh thót tuôn ra từ những phím đàn.
Nguyên Triệt nhẹ nhàng tựa vào sườn cây đàn, lẳng lặng nhìn vẻ mặt chuyên chú của Phương Nho, tiếng đàn dễ nghe xuôi trong không khí, dường như thế giới chỉ còn hai người bọn họ…
Ông Nguyên không nguyện ý ông bố tin tức Nguyên Triệt từ chức, không chịu tiếp ai. Nguyên Trạch cũng bị nghi ngờ, vô ý bị liên luỵ.
Ngược lại đương sự Nguyên Triệt không đến xỉa, trốn ở trong nhà cùng Phương Nho hưởng thụ cuộc sống hai người hạnh phúc.
“Tối qua em còn gặp ác mộng không?” Hắn vuốt ve trán cậu, hỏi.
Phương Nho lắc đầu, những sợi tóc mềm mại theo cử động lay động sau đó rủ xuống khuôn mặt. Cậu nằm nghiêng trên giường, dùng đôi mắt nhập nhèm, mông lung lẳng lặng nhìn Nguyên Triệt, tựa như con cừu nhỏ chờ đợi được vuốt ve. Nguyên Triệt không nhịn được rục rịch, nhưng xét thân thể mới hồi phục không thích hợp vận động mạnh của cậu nên đành từ bỏ.
“Ngủ tiếp đi!” Nguyên Triệt dùng sức kéo chăn, đem Phương Nho bọc thật chặt, sau đó xoay người xuống vào phòng tắm.
Phương Nho từ trong chăn thò nửa cái đầu ra, kỳ quái nhìn Nguyên Triệt toàn thân xích loã vào phòng tắm. Cậu duỗi duỗi người, mặc quần áo tử tế rồi về phòng mình đánh răng rửa mặt, sau đó ra bếp nấu bữa sáng.
Nguyên Triệt mặc dù không phải làm cho Nguyên thị nữa nhưng hắn không hoàn toàn rảnh rỗi, mỗi ngày sẽ ở thư phòng làm việc bảy đến tám giờ. Lúc thì chỉnh lý văn kiện, hoặc dùng video chat để họp với các đồng sự ở nước ngoài. Phương Nho nhớ năm ngoái có ba người Eric, Nghiêm Tử Thác và Thẩm Mộ từng đến, chắc hẳn bọn họ là đồng sự của hắn.
Nguyên Triệt hiển nhiên đã sớm có chuẩn bị, nếu không thì sao có thể đi một cách nhẹ nhàng và tự nhiên đến vậy. Hắn cơ hồ không lấy đi bất kỳ thứ gì ở Nguyên gia, bởi vì khi hắn du học ở Anh đã bắt đầu gây dựng sự nghiệp. Ông Nguyên vẫn là đánh giá thấp năng lực và quyết tâm của con trai mình, hắn không cần gia nghiệp gia đình, mà tự hắn có thể tự mình xây dựng lên cơ ngơi, khoảng trời riêng của mình.
Bữa sáng được chuẩn bị xong xuôi, hai người trong ánh nắng trong trẻo hưởng thụ mỹ thực.
Nguyên Triệt vẫn kén ăn như cũ, mỗi lần ăn cơm đều phải nghe giáo dục. Mặt ngoài hắn cực kỳ không phối hợp, căn bản là thích thú biểu tình sinh động của Phương Nho khiến khẩu vị của hắn được mở rộng, rất nhiều hương vị được hắn tiếp nhận. Kỳ thật không hề khó ăn như hắn tưởng tượng, ngược lại còn có vị ngon phong tình rất riêng.
Ăn sáng xong là thời gian hai người tách ra làm việc riêng. Nhưng hôm nay tương đối đặc biệt, bọn họ quyết định cùng nhau đi thăm viện phúc lợi.
Nguyên Triệt từng lấy danh nghĩa Nguyên gia để quyên góp cho viện một số tiền rất lớn nên các viện trưởng đối với hai người mười phần nhiệt tình.
Phương Nho trước tiên đi thăm Tiểu Hàm đáng yêu, tiểu quỷ này trước sau như một vẫn luôn hoạt bát, hiếu động. Bé ngước đầu nhỏ lên, dùng đôi mắt vô thần “nhìn chăm chú” hai người, một lát sau cười nói: “Hai người thật đẹp nha! Chú Nguyên như biển lớn, còn thầy Phương là con sứa nhỏ bơi trong biển khơi.”
Một xanh thẳm trầm tĩnh, một trong suốt, trong sáng.
Phương Nho mỗi lần gặp bé thì đều sẽ có cảm giác ngôn dụ, cả giác như bị bé nhìn thấu nhưng lại không sinh ra chán ghét. Cặp mắt của bé được chuẩn đoán rằng võng mạc dị thường, vậy thì bé nhìn ra cái gì? Lần trước bé nói Nguyên Triệt là màu đen, sao bây giờ lại đổi thành màu xanh?
Đột nhiên bé vươn tay đến chỗ Nguyên Triệt, hắn nhìn Phương Nho, chần chờ nắm bàn tay nhỏ bé kia.
“Chú Nguyên, biển rộng của chú có thể thu dưỡng con cá nhỏ này không ạ?” Thần tình bé cực chờ mong: “Con sẽ tự mình tắm, tự mặc quần áo, tự ăn cơm, không nghịch ngợm, không nháo loạn, ngủ sớm dậy sớm, nuôi đặc biệt dễ!”
Nguyên Triệt còn chưa phản ứng mà Phương Nho thấy rất đáng yêu, ngồi xổm xuống ôm cổ bé: “Tiểu Hàm, con thực sự rất đáng yêu, thầy…”
“Khụ!” Hắn ho một tiếng, đánh gãy mộng tưởng.
Phương Nho liếc mắt nhìn hắn, cười với Tiểu Hàm: “Thật muốn ôm con về! Đáng tiếc chúng ta không đủ điều kiện nhận nuôi…”
“Không sao đâu ạ!” Tiểu Hàm không lộ ra thất vọng, vẫn giữ nguyên thần thái sáng láng: “Con sẽ luôn ở đây, chỗ nào cũng không đi!”
Nhìn đôi mắt không tiêu cự trong suốt như nước của bé, Phương Nho đột nhiên có chút thấp thỏm.
Chào tạm biệt Tiểu Hàm, Phương Nho lại thăm mấy đứa nhỏ mình đặc biệt chú ý, cuối cùng là Vân Đoá.
Sau khi Phương Nho đi Pháp một ngày, Vân Đoá liền mất trí nhớ. Nguyên Triệt đưa bé về viện phúc lợi, còn cho người chăm sóc bé.
Khi Phương Nho thấy bé thì Vân Đoá đang ôm chân ngồi dưới một gốc cây, im lặng nhìn các bạn nhỏ khác chơi đùa ngoài sân, biểu tình cô đơn. Vân Đoá không giống với những đứa trẻ khuyết tật khác, ký ức của bé nhiều nhất chỉ có thể lưu lại ba tháng, mà mỗi ngày phải tiếp xúc với không ít người. Vân Đoá phải không ngừng làm quen lại với bọn họ, cũng theo chuyển hoán ký ức mà tính tình cũng khác theo. Có thể nói rằng một lúc trước còn cười nói, sau đó liền trở nên lạnh lùng xa cách. Những đứa nhỏ khác đều coi bé là đứa ngốc hoặc kẻ điên, không nhiều người nguyện ý muốn làm bạn với bé.
“Vân Đoá!” Phương Nho đến bên cạnh bé, mỉm cười: “Chào con, thầy là Phương Nho!”
Vân Đoá ngẩng đầu nhìn cậu, đôi mắt phản chiếu gương mặt đang tươi cười ôn nhu với bé…
Rời khỏi viện phúc lợi, Phương Nho có chút không yên lòng, thường ngẩn người, tình trạng này đã duy trì vài ngày.
Hôm nay tắm xong, Phương Nho nằm trên giường, ngốc ngốc nhìn hoa văn dán trên trần, kể cả Nguyên Triệt đang trêu đùa trên người cũng không để ý.
“A!” Ngực bị cắn một cái, Phương Nho rốt cuộc bị đau mà hồi lại tinh thần.
“Ở trên giường của anh mà em còn tinh lực nghĩ linh tinh?” Nguyên Triệt ôm mặt cậu, bất mãn nói.
Phương Nho nhìn hắn, mở miệng: “Nguyên Triệt, em nghĩ…”
“Đừng có nói những gì em suy nghĩ!” Cậu còn chưa nói xong thì đã bị hắn ngắt lời.
“Anh biết em đang suy tính gì sao?”
“Hừ!” Môi Nguyên Triệt lưu luyến trên xương quai xanh của cậu, bàn tay lần vào trong áo ngủ.
“A…” Phương Nho vặn vẹo muốn tránh thoát, giữ chặt tay hắn, nghiêm mặt nói: “Mấy ngày nay em đã suy nghĩ rồi, vẫn muốn quyết định.”
Nguyên Triệt chặn môi cậu lại, hôn cậu đến choáng váng đầu óc, dùng tay nâng mông Phương Nho lên, hạ thân nóng như lửa cạ cạ, rục rịch đặt tại lối vào.
“Nguyên… A…” Đầu lưỡi Phương Nho bị hắn dây dưa, chỉ có thể phun ra vài từ mơ hồ không rõ ràng.
Nguyên Triệt buông tha môi cậu, chuyển dời xuống những chỗ mẫn cảm khác.
Cả người cậu khô nóng, hai mắt mê ly. Ngay khi Nguyên Triệt đạt đủ mã lực chuẩn bị tấn công thì cậu đột ngột dùng hai chân kẹp lấy thắt lưng hắn, hai tay giữ mặt hắn lại, kiên định nói: “Chúng ta nhận nuôi Tiểu Hàm và Vân Đoá đi!”
Hắn tê liệt ngã xuống người cậu, một bộ hữu khí vô lực.
“Hai ta đều là đàn ông, không thể sinh con, nhận nuôi hai đứa nhỏ không phải rất tốt sao?” Cậu khuyên nhủ.
“Một chút cũng không tốt!” Nguyên Triệt bất vi sở động, hắn không hi vọng có bất kỳ kẻ nào chen vào thế giới hai người của hắn và cậu.
“Nguyên Triệt” Phương Nho hôn mũi hắn, cười nói: “Anh không thấy hai ta rất hợp duyên với chúng sao?”
“Một chút cũng không hợp!”
“Anh không thấy rằng nhà ta có một, hai đứa nhỏ thì sẽ càng đầy đủ hơn sao?”
“Một chút cũng không đầy đủ!”
“Thật sao? Anh cũng thấy là nhà không có trẻ con thì rất vắng vẻ sao, vậy chuyện nhận nuôi hai đứa cứ quyết định vậy đi!”
“Ai nói!” Mặt hắn đen lại: “Anh không đồng ý!”
“Nguyên Triệt…” Phương Nho nâng người dậy, mông đặt trên người hắn, ngón tay vẽ vẽ lên ngực hắn, thổ khí như lan nói: “Vì sao anh không đồng ý?”
“Tiểu quỷ thực phiền!” Hai mắt Nguyên Triệt phát hỏa, cơ bắp căng lên.
Phương Nho rướn lên cắn hầu kết hắn, cái mông trượt xuống, kề sát vào đại gia hoả.
“Sẽ không phiền đâu… nếu không tin thì anh thử xem…”
“Thử… cái gì?” Hô hấp Nguyên Triệt nặng nề, dục hoả càng nóng hơn.
“Cùng hai đứa nhỏ sống với nhau một thời gian…” Hai mắt Phương Nho nửa mở, mị sắc bắn ra.
Hầu kết hắn động đậy, nội tâm đấu tranh.
“Thế nào?” Thanh âm Phương Nho mang theo dụ hoặc, chậm rãi lắc lư vòng eo, dùng mông cọ sát phân thân dựng thẳng của người nào đó.
Ánh mắt Nguyên Triệt nóng cháy, nhẫn nại đến cực hạn, trầm giọng nói: “Ngồi vào nó!”
“Vậy đáp án của anh?”
“Nuôi!” Dứt khoát nâng thắt lưng cậu, đại gia hoả lập tức đâm mạnh vào.
“A…” Thân thể nháy mắt được lấp đầy, Phương Nho không nhịn được rên nhẹ.
… Lại là một đêm mất ngủ…
Sáng hôm sau, Phương Nho tinh bì lực tẫn ngủ thẳng đến giữa trưa mới dậy. Nhìn một thân đầy dấu vết loang lổ, cậu âm thầm ảo não. Muốn đàm phán với dã thú, thì phải trả giá rất lớn.
Nhưng Nguyên Triệt là người rất giữ lời hứa, nếu đã đáp ứng yêu cầu của Phương Nho thì hắn nhất định sẽ làm được.
Tuy hai người tạm thời không đạt điều kiện nhận nuôi, nhưng Nguyên Triệt giúp đỡ viện rất nhiều, dựa thêm chút quan hệ thì chuyện này không khó giải quyết.
Chưa đến một tháng, ngôi nhà nhỏ của Nguyên Triệt và Phương Nho sẽ chào đón hai thành viên mới.
Trước đó, Nguyên Triệt mang Phương Nho qua Anh một chuyến.
Mẹ hắn đã mua một toà biệt thự hai tầng ở bên đó, toàn nhà hai tầng đỉ thẫm cùng một khu vườn, diện tích hơn bốn trăm mét vuông, tuy không rộng nhưng rất đẹp.
Người giúp việc theo định kỳ sẽ đến quét dọn nên bên trong rất sạch sẽ.
Phương Nho thích ứng rất nhanh, đi thăm thú xung quanh. Cậu mở ra một gian, bên trong không có thứ gì, chỉ có một cây đàn dương cầm mới tinh đặt bên cửa sổ sát đất. Rèm cửa sáng màu theo gió đung đưa, ánh mắt trời chiếu vào sắc đen cây đàn, rực rỡ đến loá mắt.
Cậu nhanh chân bước qua, vươn tay nhẹ nhàng mơn trớn thân đàn, vui sướng không thôi. Đây là đàn Steinway, âm sắc rất sống động, đây là cây đàn mà Phương Nho thích và được sử dụng nhiều nhất. Cây đàn ở nhà ông ngoại và ở nhà Nguyên Triệt đều là loại này.
“Đây là tặng cho em sao?” Phương Nho quay đầu hỏi người đàn ông phía sau.
“Đương nhiên.”
“Cảm ơn anh!” Cậu ôm lấy cổ hắn, không chút keo kiệt thưởng một nụ hôn.
Nguyên Triệt vừa muốn đáp lại thì cậu lập tức rời đi, ngồi vào ghế trước đàn, hoạt động chút ngón tay.
“Nguyên Triệt! Anh muốn nghe cái gì?” Cậu cười hỏi.
“Tuỳ em.”
Phương Nho lấy lại bình tĩnh, buông ngón tay xuống phím đàn, một chuỗi âm thanh thánh thót tuôn ra từ những phím đàn.
Nguyên Triệt nhẹ nhàng tựa vào sườn cây đàn, lẳng lặng nhìn vẻ mặt chuyên chú của Phương Nho, tiếng đàn dễ nghe xuôi trong không khí, dường như thế giới chỉ còn hai người bọn họ…
Tác giả :
Tuyết Nguyên U Linh