Boss Trở Thành Chồng
Chương 234
Ngày 28 tháng 8.
Đạo diễn Trịnh Đông chọn ngày.
Hôm này là ngày bắt đầu quay chính thức của <>, trước buổi tối ngày hôm đó Tô Tố nhận được một cuộc gọi điện thoại của đạo diễn Trịnh Đông, bởi vì <> đã ký hợp đồng về việc phát sóng với đài Mango và trên hợp đồng nói rằng <> được phát sóng hàng tuần như một chương trình trên đài của họ. Thứ 7 hàng tuần phát sóng một tập, chủ nhật phát sóng một tập. Và bộ phim này gan dạ chọn hình thức song song vừa quay vừa phát, điều này có nghĩa là đoàn phim của họ phải đảm bảo ít nhất hai tập mỗi tuần. Thành thật mà nói, thời gian vẫn còn tương đối gấp gáp.
Cô ta là nữ vai chính, vai diễn gánh nặng hơn, cho nên đạo diễn Trịnh Đông gọi điện thoại cho cô ấy để cô ấy đóng gói hành lý và trực tiếp vào đoàn phim ngủ.
Tô Tố bắt xe đến học viện điện ảnh, trên đường đi không thể nhịn cười.
Tối hôm qua đạo diễn Trịnh Đông gọi điện thoại đến, khuôn mặt Tiêu Lăng lúc đó được gọi là tối tăm, tối đến như trời sắp mưa.
Nhưng mà Tô Tố cảm thấy vậy khá tốt, đúng lúc cho hai người họ một chút thời gian bình tĩnh lại, cũng đúng lúc cho cô ấy chút thời gian để làm lành Tiêu Lăng.
Cô chạm vào vết sẹo trên trán, sự khó chịu trong lòng cô ta vẫn chưa hoàn toàn biến mất.
……..
Lúc 7 giờ sáng Tố Tố đã xách chiếc vali vào học viện điện ảnh, vào lúc này một số học sinh đã bắt đầu vào khoá học, còn một số chưa bắt đầu khoá học cũng đã sắp bắt đầu rồi. Cho nên hầu hết các sinh viên đều vào trong trường rồi.
<> đoàn làm phim thuê một toà nửa mới không mấy cũ của học viện điện ảnh. Trường học của họ đúng lúc đã xây một toà nhà mới, các sinh viên đều chuyển qua bên đó rồi, thế nên toà này đã được đạo diễn Trịnh Đông thuê rồi. Toà nhà trường độc lập này gần đó có một toà ký túc xá, khoảng cách rất gần và quan trọng hơn là nó chỉ nằm trong một bức tường thành, hoàn cảnh như vậy đối với những sinh viên tò mò là rất hợp.
Khi Tô Tố đến, toà ký túc xá và toà nhát mới đã bị cô lập lại rồi, nhưng mà Tô Tố trong thời gian này ở trên tin tức đã nổi tiếng, các nhân viên đều quen biết cho nên lập tức nói với cô ta.
“Cô Tô, đạo diễn Trịnh Đông nói khi nào cô đến thì cô đi gặp anh ta một lát, đạo diễn là nhân viên công tác đang ở toà ký túc xá bày trí.”
“Được rồi.” Tô Tố mỉm cười, “Cảm ơn.”
Tô Tố xuống toà ký túc xá với sự hướng dẫn của nhân viên, sàn nhà bày bừa lộn xộn, cảnh quay đầu tiên diễn ra ở trong toà nhà ký túc xá do đó đạo diễn Trịnh Đông và nhân viên công tác của đoàn làm phim đang làm bước chuẩn bị cuối cùng.
Thực ra tối hôm qua ký túc xá đã chuẩn bị xong rồi, bởi vì nó là một bộ phim truyền hình, muốn đuổi theo một bối vẻ đẹp của bối cảnh cho nên căn phòng bố trí rất đẹp. Bởi vì bốn cô gái trong ký túc xá đều là chuyên ngành máy tính nên trong đầu mỗi người đều có một chiếc máy tính.
Nhân viên công tác trong phòng ra ra vào vào, không chút náo nhiệt.
“Không đúng không đúng, còn thiếu một cái gì đó, gọi người làm rối tung căn phòng một chút, gọn gàn quá một chút mạnh mẽ phong phú cũng không có.
“Vâng thưa đạo diễn.”
“Thông báo các diễn viên chưa, 9 giờ chính thức quay, đoàn phim của tôi không cho phép bất kỳ diễn viên nào trễ.”
“Đã thông báo rồi.”
……….
Trong tầng lầu ký túc xá một đám bận rộn.
Tô Tố cẩn thận tránh dây điện của máy móc trong phòng và đi đến bên cạnh Trịnh Đông, “đạo diễn, em đến rồi.”
Trịnh Đông cứ tưởng là ai đang kêu anh ta, ban đầu là một gương mặt nghiêm túc, vừa quay sang nhìn thấy Tô Tố thì dịu hẳn đi, “là Tô Tố à, mới chỉ…..” anh ta nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay, “Mới 7 giờ rưỡi thôi tại sao lại đến rồi, các nhu yếu phẩm hằng ngày của cô đã mang theo hết chưa? Tại sao chỉ có một chiếc hộp nhỏ này thôi, qua đây qua đây, đúng lúc tôi tìm cô có chút việc, đến đây với tôi một lúc.” Anh ta quay đầu nhìn nhân viên công tác và hét thật to, “Các cô cậu tiếp tục làm việc đi.”
“Dạ vân thưa đạo diễn.”
Đi ra khỏi lầu ký túc xá, Trịnh Đông ga lăng cầm chiếc va li từ trên tay Tô Tố.
“Không cần không cần, em tự xách được rồi, nó cũng không nặng lắm.”
Chuyện đùa, ai dám để đạo diễn xách va li của cô ta chứ.
Trịnh Đông cũng không nhất quyết, đưa Tô Tố xuống tầng dưới, một lầu của ký túc xá có 6 căn phòng, phòng để để quay phim ở lầu 4, Trịnh Đông đưa Tô Tố đến một phòng của tầng 3. Lầu 3 không có nhiều nhân viên công tác, tương đối yên tĩnh hơn tầng 4, đạo diễn Trịnh Đông đẩy ra cánh cửa của một căn phòng và ra hiệu cho Tô Tố vào.
“Đạo diễn?”
“Tô Tố, đây là căn phòng mà cô ở lại trong quá trình quay phim, có thể nó hơi đơn giản một chút, cô dọn dẹp đồ đạc một chút sau đó 9 giờ bắt đầu quay phim rồi.”
Tô Tố giật mình.
Trước hết, cô không nghĩ rằng đạo diễn tìm cô là vì đưa cô đến căn phòng cô ta ở, điều vô cùng nhỏ nhặt này chỉ cần tìm một trợ lý là có thể đưa cô ta đến đây rồi.
Tiếp theo là sự ngạc nhiên về căn phòng này, căn phòng này cũng được xem là tồi tàn, mặc dù chỉ chỉnh sửa đơn giản nhưng mà căn phòng rất rộng rãi, phòng ký túc xá bình thường có 4 tấm giường nhưng phòng này chỉ có 2 tấm giường. Các mặt hàng gia dụng đều rất đầy đủ, Tô Tố đi một vòng và bất ngờ, phát ra hiện ra thậm chí máy giặt, máy lạnh và tủ lạnh đều có và có một phòng tắm nho nhỏ. Mặc dù có chút nhỏ nhưng máy thông gió rất tốt, điều quan trọng nhất là có nước nóng. Ở trong đoàn phim có thể có được môi trường sống như vậy thì đã rất tốt rồi.
Sự ngạc nhiên trên khuôn mặt Tô Tố không thể nguỵ trang.
Cô ta nghĩ rằng ở trong đoàn phim thì tuỳ tiện tìm một căn phòng ở là được nhưng căn phòng này có thể so sánh với khách sạn rồi.
Trong lòng Tô Tố cảm thấy ấm áp, cô ta gây rất nhiều ảnh hưởng xấu đến đoàn phim, Trịnh Đông sử dụng cô ta đã là rất tốt rồi, mà thậm chí còn đối xử cô ta tốt như vậy, “Đạo diễn, làm phiền anh rồi….”
Trịnh Đông loé lên một ánh nhìn ngạc nhiên.
Nhìn dáng vẻ Tô Tố, hình như hoàn toàn không biết rằng căn phòng này là ai đó đặc biệt sắp xếp cho cô ấy.
Anh ta ngập ngừng hỏi, “Tô Tố, cô có biết nhà đầu tư của vở kịch này không?”
Tô Tố ngơ ngác, trả lời ngẫu nhiên, “người đầu tư? Ai?”
Trịnh Đông nhình khuôn mặt cô ấy hoang mang, không hỏi nữa và mỉm cười nói, “Không có gì, cô đến sớm rồi, các diễn viên khác còn chưa đến, cô dọn dẹp đồ đạc một chút sau đó làm quen với kịch bản một chút. Thời gian quay tiếp theo có thể khó khăn hơn, nên chuẩn bị tinh thần. Đây là chìa khoá phòng, cô cầm lấy.”
“Vâng, cám ơn đạo diễn.”
Trịnh Đông rời khỏi phòng liền thấy bên ngoài phòng là Mộ Bạch dựa vào tường nhìn anh ấy. Thấy anh ấy bước ra và vẫy tay kêu anh, Trịnh Đông mau chóng qua đây.
Đúng vậy, ở kế bên Tô Tố chính là Mộ Bạch.
Đây là đoàn làm phim nên không chú ý về việc phân ký túc xá nam nữ, tất cả đều sống cùng một lầu của toà ký túc xá, phòng của Tô Tố được sắp xếp bởi Mộ Bạch.
“Mộ Bạch, Tô Tố hình như cô ta không hề biết là cậu….”
Mộ Bạch mỉm cười, “Tôi biết, tôi hi vọng đạo diễn cũng đừng nói với cô ta về chuyện này, hãy đối xử với cô ấy như một nữ diễn viên bình thường là được.”
Nếu không thì với sự thông minh của Tô Tố, chắc chắn có thể đoán được điều gì đó vô lý.
Đạo diễn cảm thấy nhẹ nhõm, “Như vậy là tốt rồi.”
Điều mà một người đạo diễn sợ là phía sau nữ diễn viên có người quyền lực giúp đỡ, bất kể làm việc gì đều phải quan tâm đến, bản thân sợ rằng có một chút đối đãi không tốt đặc biệt là có liên quan đến người đầu tư. Vấn đề này trong vòng này có không ít. Những nữ diễn viên chính biết họ có quyền lực thì tự ý thay đổi kịch bản và đổi cảnh. Ban đầu anh ta đoán rằng Tô Tố là……người gì đó của Mộ Bạch, đặc biệt đối đãi với cô ta, nhưng không ngờ rằng Tô Tố thực sự hoàn toàn không nhận ra Mộ Bạch.
Nhưng mà như vậy tốt nhất rồi, họ có thể làm việc với sự an tâm.
Đạo diễn Trịnh Đông chọn ngày.
Hôm này là ngày bắt đầu quay chính thức của <
Cô ta là nữ vai chính, vai diễn gánh nặng hơn, cho nên đạo diễn Trịnh Đông gọi điện thoại cho cô ấy để cô ấy đóng gói hành lý và trực tiếp vào đoàn phim ngủ.
Tô Tố bắt xe đến học viện điện ảnh, trên đường đi không thể nhịn cười.
Tối hôm qua đạo diễn Trịnh Đông gọi điện thoại đến, khuôn mặt Tiêu Lăng lúc đó được gọi là tối tăm, tối đến như trời sắp mưa.
Nhưng mà Tô Tố cảm thấy vậy khá tốt, đúng lúc cho hai người họ một chút thời gian bình tĩnh lại, cũng đúng lúc cho cô ấy chút thời gian để làm lành Tiêu Lăng.
Cô chạm vào vết sẹo trên trán, sự khó chịu trong lòng cô ta vẫn chưa hoàn toàn biến mất.
……..
Lúc 7 giờ sáng Tố Tố đã xách chiếc vali vào học viện điện ảnh, vào lúc này một số học sinh đã bắt đầu vào khoá học, còn một số chưa bắt đầu khoá học cũng đã sắp bắt đầu rồi. Cho nên hầu hết các sinh viên đều vào trong trường rồi.
<
Khi Tô Tố đến, toà ký túc xá và toà nhát mới đã bị cô lập lại rồi, nhưng mà Tô Tố trong thời gian này ở trên tin tức đã nổi tiếng, các nhân viên đều quen biết cho nên lập tức nói với cô ta.
“Cô Tô, đạo diễn Trịnh Đông nói khi nào cô đến thì cô đi gặp anh ta một lát, đạo diễn là nhân viên công tác đang ở toà ký túc xá bày trí.”
“Được rồi.” Tô Tố mỉm cười, “Cảm ơn.”
Tô Tố xuống toà ký túc xá với sự hướng dẫn của nhân viên, sàn nhà bày bừa lộn xộn, cảnh quay đầu tiên diễn ra ở trong toà nhà ký túc xá do đó đạo diễn Trịnh Đông và nhân viên công tác của đoàn làm phim đang làm bước chuẩn bị cuối cùng.
Thực ra tối hôm qua ký túc xá đã chuẩn bị xong rồi, bởi vì nó là một bộ phim truyền hình, muốn đuổi theo một bối vẻ đẹp của bối cảnh cho nên căn phòng bố trí rất đẹp. Bởi vì bốn cô gái trong ký túc xá đều là chuyên ngành máy tính nên trong đầu mỗi người đều có một chiếc máy tính.
Nhân viên công tác trong phòng ra ra vào vào, không chút náo nhiệt.
“Không đúng không đúng, còn thiếu một cái gì đó, gọi người làm rối tung căn phòng một chút, gọn gàn quá một chút mạnh mẽ phong phú cũng không có.
“Vâng thưa đạo diễn.”
“Thông báo các diễn viên chưa, 9 giờ chính thức quay, đoàn phim của tôi không cho phép bất kỳ diễn viên nào trễ.”
“Đã thông báo rồi.”
……….
Trong tầng lầu ký túc xá một đám bận rộn.
Tô Tố cẩn thận tránh dây điện của máy móc trong phòng và đi đến bên cạnh Trịnh Đông, “đạo diễn, em đến rồi.”
Trịnh Đông cứ tưởng là ai đang kêu anh ta, ban đầu là một gương mặt nghiêm túc, vừa quay sang nhìn thấy Tô Tố thì dịu hẳn đi, “là Tô Tố à, mới chỉ…..” anh ta nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay, “Mới 7 giờ rưỡi thôi tại sao lại đến rồi, các nhu yếu phẩm hằng ngày của cô đã mang theo hết chưa? Tại sao chỉ có một chiếc hộp nhỏ này thôi, qua đây qua đây, đúng lúc tôi tìm cô có chút việc, đến đây với tôi một lúc.” Anh ta quay đầu nhìn nhân viên công tác và hét thật to, “Các cô cậu tiếp tục làm việc đi.”
“Dạ vân thưa đạo diễn.”
Đi ra khỏi lầu ký túc xá, Trịnh Đông ga lăng cầm chiếc va li từ trên tay Tô Tố.
“Không cần không cần, em tự xách được rồi, nó cũng không nặng lắm.”
Chuyện đùa, ai dám để đạo diễn xách va li của cô ta chứ.
Trịnh Đông cũng không nhất quyết, đưa Tô Tố xuống tầng dưới, một lầu của ký túc xá có 6 căn phòng, phòng để để quay phim ở lầu 4, Trịnh Đông đưa Tô Tố đến một phòng của tầng 3. Lầu 3 không có nhiều nhân viên công tác, tương đối yên tĩnh hơn tầng 4, đạo diễn Trịnh Đông đẩy ra cánh cửa của một căn phòng và ra hiệu cho Tô Tố vào.
“Đạo diễn?”
“Tô Tố, đây là căn phòng mà cô ở lại trong quá trình quay phim, có thể nó hơi đơn giản một chút, cô dọn dẹp đồ đạc một chút sau đó 9 giờ bắt đầu quay phim rồi.”
Tô Tố giật mình.
Trước hết, cô không nghĩ rằng đạo diễn tìm cô là vì đưa cô đến căn phòng cô ta ở, điều vô cùng nhỏ nhặt này chỉ cần tìm một trợ lý là có thể đưa cô ta đến đây rồi.
Tiếp theo là sự ngạc nhiên về căn phòng này, căn phòng này cũng được xem là tồi tàn, mặc dù chỉ chỉnh sửa đơn giản nhưng mà căn phòng rất rộng rãi, phòng ký túc xá bình thường có 4 tấm giường nhưng phòng này chỉ có 2 tấm giường. Các mặt hàng gia dụng đều rất đầy đủ, Tô Tố đi một vòng và bất ngờ, phát ra hiện ra thậm chí máy giặt, máy lạnh và tủ lạnh đều có và có một phòng tắm nho nhỏ. Mặc dù có chút nhỏ nhưng máy thông gió rất tốt, điều quan trọng nhất là có nước nóng. Ở trong đoàn phim có thể có được môi trường sống như vậy thì đã rất tốt rồi.
Sự ngạc nhiên trên khuôn mặt Tô Tố không thể nguỵ trang.
Cô ta nghĩ rằng ở trong đoàn phim thì tuỳ tiện tìm một căn phòng ở là được nhưng căn phòng này có thể so sánh với khách sạn rồi.
Trong lòng Tô Tố cảm thấy ấm áp, cô ta gây rất nhiều ảnh hưởng xấu đến đoàn phim, Trịnh Đông sử dụng cô ta đã là rất tốt rồi, mà thậm chí còn đối xử cô ta tốt như vậy, “Đạo diễn, làm phiền anh rồi….”
Trịnh Đông loé lên một ánh nhìn ngạc nhiên.
Nhìn dáng vẻ Tô Tố, hình như hoàn toàn không biết rằng căn phòng này là ai đó đặc biệt sắp xếp cho cô ấy.
Anh ta ngập ngừng hỏi, “Tô Tố, cô có biết nhà đầu tư của vở kịch này không?”
Tô Tố ngơ ngác, trả lời ngẫu nhiên, “người đầu tư? Ai?”
Trịnh Đông nhình khuôn mặt cô ấy hoang mang, không hỏi nữa và mỉm cười nói, “Không có gì, cô đến sớm rồi, các diễn viên khác còn chưa đến, cô dọn dẹp đồ đạc một chút sau đó làm quen với kịch bản một chút. Thời gian quay tiếp theo có thể khó khăn hơn, nên chuẩn bị tinh thần. Đây là chìa khoá phòng, cô cầm lấy.”
“Vâng, cám ơn đạo diễn.”
Trịnh Đông rời khỏi phòng liền thấy bên ngoài phòng là Mộ Bạch dựa vào tường nhìn anh ấy. Thấy anh ấy bước ra và vẫy tay kêu anh, Trịnh Đông mau chóng qua đây.
Đúng vậy, ở kế bên Tô Tố chính là Mộ Bạch.
Đây là đoàn làm phim nên không chú ý về việc phân ký túc xá nam nữ, tất cả đều sống cùng một lầu của toà ký túc xá, phòng của Tô Tố được sắp xếp bởi Mộ Bạch.
“Mộ Bạch, Tô Tố hình như cô ta không hề biết là cậu….”
Mộ Bạch mỉm cười, “Tôi biết, tôi hi vọng đạo diễn cũng đừng nói với cô ta về chuyện này, hãy đối xử với cô ấy như một nữ diễn viên bình thường là được.”
Nếu không thì với sự thông minh của Tô Tố, chắc chắn có thể đoán được điều gì đó vô lý.
Đạo diễn cảm thấy nhẹ nhõm, “Như vậy là tốt rồi.”
Điều mà một người đạo diễn sợ là phía sau nữ diễn viên có người quyền lực giúp đỡ, bất kể làm việc gì đều phải quan tâm đến, bản thân sợ rằng có một chút đối đãi không tốt đặc biệt là có liên quan đến người đầu tư. Vấn đề này trong vòng này có không ít. Những nữ diễn viên chính biết họ có quyền lực thì tự ý thay đổi kịch bản và đổi cảnh. Ban đầu anh ta đoán rằng Tô Tố là……người gì đó của Mộ Bạch, đặc biệt đối đãi với cô ta, nhưng không ngờ rằng Tô Tố thực sự hoàn toàn không nhận ra Mộ Bạch.
Nhưng mà như vậy tốt nhất rồi, họ có thể làm việc với sự an tâm.
Tác giả :
Vô Danh