Boss Phản Diện Đợi Tôi Tới Cứu
Chương 71
Biên tập: Mun
Hiệu đính: Xiaoxin
—————
Khương Mạn Y rất ngạc nhiên khi nhận được cuộc gọi của Tạ Uyên.
“Từ từ, ông nói là Tiểu Vũ nhận bố? Nó là con ông mà!”
Tạ Uyên vội kể lại mọi chuyện cho Khương Mạn Y nghe, trong đó có cả chuyện chính mình cố gắng ngăn cản cô nhận người khác làm cha.
Hơn nữa ông còn nhấn mạnh từ “nhận giặc làm cha”.
Khương Mạn Y nghe thấy tên Trình Dã mà lập tức sững sờ.
Tại sao Khương Vũ lại biết được chuyện năm đó?
Hôm bà kể chuyện đã giấu rất nhiều tin tức quan trọng, thậm chí là nói sai một số chuyện.
Sao Khương Vũ có thể nghĩ ra được chuyện đó có liên quan đến Trình Dã!
Khương Mạn Y vội vàng giải thích với Tạ Uyên: “Tôi… tôi chưa từng nói với nó về chuyện của Trình Dã, không biết sao nó lại hiểu lầm chuyện này. Tôi nghĩ nó tới Hải Thành chỉ đơn giản là xem ca nhạc, không ngờ là để nhận bố. Xảy ra hiểu lầm lớn này là lỗi của tôi. Xin lỗi ông Tạ! Tôi rất xin lỗi!”
Tạ Uyên nhìn về phía hai “bố con” đang ôm nhau khóc lóc thì lại cảm thấy khó chịu.
Ông ta xoa mắt, tức giận nói với Khương Mạn Y: “Bây giờ hai người kia đã nhận nhầm nhau rồi. Nếu bà không ngăn tôi nhận lại con bé thì mọi chuyện đã không như thế này! Nếu cần thiết tôi sẽ kiện bà.”
Khương Mạn Y nghe vậy cũng tức giận: “Con gái tôi không mua được vé thì sao có thể gặp được Trình Dã. Chính giám đốc Tạ là người tạo ra cục diện này, bây iờ ông còn muốn trách tôi?”
Tạ Uyên nhắm mắt lại, đang âm thầm mắng mình 8000 lần.
Ban đầu ông muốn làm cho con gái vui vẻ nên mới không ngại khó khăn giúp cô gặp được thần tượng. Nhưng ông không ngờ lại thành mình chắp tay nhường con gái cho kẻ khác.
Tạ Uyên không muốn con gái mình gọi một kẻ không liên quan làm bố nên ông ta đã nói với Khương Mạn Y: “Bà lập tức bay ngay đến Hải Thành, giải thích rõ ràng chuyện này cho tôi:”
“Hả. Chuyện này…”
Khương Mạn Y hơi lúng túng: “Tôi đã không gặp… ông ta nhiều năm rồi, tôi… không muốn đi.”
“Bà đã tước quyền được làm bố của tôi!” Tạ Uyên tức giận nói: “Bây giờ lại muốn con gái tôi nhận người khác làm bố. Khương Mạn Y! Bà cảm thấy công bằng với tôi sao!”
“Tôi xin… xin lỗi.” Khương Mạn Y cũng rất áy náy: “Thế này, bây giờ ông đưa điện thoại cho con gái tôi, tôi sẽ giải thích để nó không hiểu lầm nữa!”
Mặt Tạ Uyên hầm hầm đi vào trong phòng, đưa điện thoại cho Khương Vũ: “Mẹ cháu gọi.”
Khương Vũ thấy sắc mặt Tạ Uyên không tốt, biết ngay là ông ta đang không vui.
Dù sao thì cũng là tình địch gặp nhau, chắc chắn là không vui rồi!
Khương Vũ nhận điện thoại rồi đi ra cửa nghe, lo lắng nói: “Mẹ…”
“Tiểu Vũ con nhận nhầm người rồi. Ông ấy không phải bố con, không có quan hệ gì với con hết.”
“Con không nhận nhầm.” Khương Vũ giải thích: “Ông ấy đã thừa nhận tên Khương Vũ là ông ấy đặt cho con đấy! Ngay cả tuổi tác cũng nói đúng.”
“Con nhận nhầm rồi, con phải tin mẹ, mẹ sẽ không nói dối. Ông ấy không phải bố con đâu!”
Vốn dĩ Khương Vũ đang rất vui vì hai bố con nhận nhau nên nghe Khương Mạn Y phủ nhận thì cảm thấy rất khó chịu: “Mẹ! Trước kia con hỏi mẹ bố con là ai thì mẹ nói qua loa là ông ấy đã kết hôn. Bây giờ khó khăn lắm con mới tìm được bố, ông ấy cũng không kết hôn, không có con cái. Hơn hết là ông ấy muốn làm bố con, muốn chăm sóc cho con… Tại sao mẹ lại ngăn cản!”
“Mẹ ngăn cản bởi vì… ông ta không phải bố con!”
“Mẹ, con rất muốn có bố, rất rất muốn…” Khương Vũ buồn bã nói: “Nếu không phải ông ấy thì ai mới là bố con!”
Khương Mạn Y im lặng hồi lâu rồi cuối cùng quyết định nói: “Được rồi, vậy mẹ sẽ theo ý muốn của con. Thật ra bố con là Tạ Uyên.”
Khương Vũ im lặng khiến Khương Mạn Y cho rằng cô đang cố gắng tiếp nhận sự thật khó tin này. Nhưng không ngờ Khương Vũ lại bật cười và nói: “Con biết mẹ và chú Tạ có chút tình cảm nhưng mẹ không cần lừa con như vậy đâu. Mẹ yên tâm, nếu mẹ không thích bố thì con cũng không ép hai người ở bên nhau. Con sẽ không ngăn cản mẹ và chú Tạ ở bên nhau đâu.”
“Không phải… Đây là sự thật, con là con của Tạ Uyên. Còn mẹ và Tạ Uyên không có gì hết!”
“Mẹ có thể tin vào lời của mình nói không.”
“….”
Khương Vũ ngắt điện thoại rồi về lại phòng. Tạ Uyên đứng ở cửa thấy cô quay lại vội hỏi: “Mẹ con nói thế nào?”
“Bà ấy nói chú là bố của con.”
Mắt Tạ Uyên hơi đỏ lên, chuẩn bị dang tay ôm Khương Vũ thì cô đã cười nói: “Chú Tạ yên tâm, cháu không phản đối chú với mẹ cháu đến với nhau. Nhưng bố ruột của cháu thì chỉ có một, đó là Trình Dã. Đương nhiên cháu vẫn chúc phúc cho hai người.”
Tạ Uyên: …
Hiện tại ông ta rất muốn lấy dao ra.
Ra khỏi nhà hàng Hải Thành, Cừu Lệ đang ở bên cạnh nhưng Trình Dã không thèm để ý mà nắm lấy tay Khương Vũ: “Đêm nay bé ngoan ở lại nhà bố đi. Bố sẽ đưa con đến biệt thự lớn nhất ở núi Hải Lộc, từ sân thượng của biệt thự có thể ngắm được toàn bộ cảnh đêm của Hải Thành.”
Khương Vũ định nói “Thật tuyệt!” thì Tạ Uyên lập tức ngăn cản: “Không được, nó không thể theo ông được.”
Trình Dã có cảm giác Tạ Uyên có thù với mình. Nhìn gương mặt đầy áy náy của Khương Vũ, ông ta cũng đoán được một chút.
Vì vậy ông ta cũng chẳng thể hòa nhã với Tạ Uyên: “Tiểu Vũ là con gái tôi, tại sao nó không thể đi cùng tôi.”
“Chưa xét nghiệm ADN thì sao có thể chắc chắn nó là con gái ông.”
“Sao phải xét nghiệm ADN.” Trình Dã bị nói như vậy nên rất tức giận: “Không cần xét nghiệm ADN cũng biết, tên nó là do tôi đặt!”
“Chỉ một cái tên thì không chứng minh được điều gì cả.”
“Nếu tên không thể nói lên điều gì thì ngoại hình sẽ nói lên tất cả.” Trình Dã kéo Khương Vũ đến gần mình: “Con gái tôi có đôi mắt, mũi, miệng rất giống tôi. Điều này chứng minh nó là con gái tôi!”
“…”
Nghe Trình Dã nói mọi người mọi người đều cạn lời.
Giống cái búa.
Khương Vũ là mắt phượng, còn Trình Dã thì có đôi mắt to hai mí. Chỉ riêng điểm này thôi thì hai người đã hoàn toàn không liên quan gì với nhau rồi.
Cừu Lệ nhìn mắt Trình Dã với Khương Vũ, sau đó lại nhìn Khương Vũ và Tạ Uyên.
Bỗng nhiên nhận ra điều gì đó.
Tạ Uyên và Khương Vũ đều có đôi mắt, mũi, miệng… rất giống nhau. Nếu nói là bố con có khi còn dễ tin hơn.
Trình Dã – người mang theo danh “Bố ruột” thì lại hoàn toàn không giống, nhưng lại vẫn kiên quyết nói Khương Vũ là con ruột của ông ta.
Ông ta lạnh lùng nói với Tạ Uyên: “Tổng giám đốc Tạ, ngài quan tâm quá rộng rồi. Đây là việc nhà tôi, chúng tôi có xét nghiệm ADN hay không cũng không liên quan đến ông.”
Tạ Uyên không hổ là người đàn ông làm chao đảo giới kinh doanh trong nhiều năm, ông ta vẫn đúng mực nói: “Mẹ Khương Vũ nhờ tôi chăm sóc nó khi ở Hải Thành, vì vậy tôi không thể để nó đi cùng một người lạ.”
Nhắc đến Khương Mạn Y thì biểu cảm của Trình Dã lại càng trầm xuống, đôi mắt bừng lên ngọn lửa ghen tị: “Ông và Khương Mạn Y có quan hệ gì?”
“Không liên quan đến ông.”
“Sao lại không liên quan. Bà ấy là mẹ của con tôi, chuyện của bà ấy cũng liên quan đến tôi!”
“Bà ấy không phải, ông cũng không phải! Tiểu Vũ là con của riêng tôi.”
“Được lắm. Ông nói xem nếu cho mọi người biết tổng giám đốc của Duyệt Phương ở trên đường tranh giành con gái với tôi thì liệu người hâm mộ của tôi có mắng chết ông không?”
Dứt lời, Trình Dã liền lấy điện thoại ra chụp hình Tạ Uyên.
Hai người đàn ông lớn tuổi cứ vậy mà cãi nhau ngoài đường. May thay là nhà hàng Hải Thành có khuôn viên, có tường bao quanh nên đám phóng viên mới không vào được. Nếu để họ chụp được cảnh này thì chắc chắn hai người sẽ được lên hot search ngay trong đêm nay.
Hai người này đều là những người mà Khương Vũ rất tôn kính. Nhất là Tạ Uyên, ông ta đã giúp cô quá nhiều.
“Đêm nay con sẽ ở khách sạn. Bố đừng cãi nhau với chú Tạ, chú ấy chỉ là quý mến con nên mới lo lắng thôi.”
Trình Dã không nghe lời của bất kì ai, nhưng lời của con gái thì không nghe không được.
Tuy ông ta có rất nhiều chuyện muốn nói với cô nhưng bây giờ trời đã tối, Trình Dã chỉ có thể kiềm nén mà rời đi trước.
Trước khi rời đi, ông ta còn không quên kéo Khương Vũ lại dặn dò: “Bảo Bảo, tháng sau bố có liveshow ở Bắc Thành. Sau liveshow này bố muốn nghỉ một thời gian. Đến lúc đó bố muốn đi du lịch với con và mẹ có được không?”
“Vâng!”
Tạ Uyên ở phía sau vẫn lạnh lùng nói: “Du lịch thư giãn gì đó nói sau, việc cần thiết trước mắt là xét nghiệm ADN.”
“Tôi biết tổng giám đốc Tạ có quyền thế nên việc muốn phong sát tôi, cô lập tôi… đều là việc dễ như trở bàn tay. Chuyện này tôi không có ý kiến gì hết. Nhưng Tiểu Vũ là con gái tôi, dù ông có làm gì thì cũng không thay đổi được sự thật này.”
Khương Vũ vội giải thích: “Chú Tạ Uyên không phải người như vậy, chú ấy sẽ không làm thế đâu.”
Sau khi mọi người đều đi về, Tạ Uyên cũng lên con xe Bentley của mình. Lúc này ông không thể kiềm chế đươc sự tức giận của mình nữa, nói chuyện với Lục Mãnh: “Muốn phong sát một nghệ sĩ cần những gì?”
Lục Mãnh run rẩy nói: “Chơi thuốc hoặc mang thai hộ gì đó.”
“Nếu lừa đảo con gái người ta thì sao?”
“Chuyện này…”
Ban đêm, Cừu Lệ gõ cửa phòng Khương Vũ.
Khương Vũ mở cửa nhưng chỉ mở một khe nhỏ, đủ để cô nhìn thấy Cừu Lệ.
Anh mặc áo ngủ thể thao màu trắng và quần dài dáng rộng màu đen.
Chắc vừa mới tắm xong nên tóc anh hơi ướt.
“Anh có việc gì sao?”
“Phòng của anh bị hỏng điều hòa rồi nên hơi nóng, anh sang đây dùng nhờ điều hòa.”
Khương Vũ cảm thấy xấu hổ hộ với cái lí do vụng về của Cừu Lệ nhưng anh vẫn rất thản nhiên chỉnh lại cổ áo, đôi mắt đen trong suốt hiện lên ý cười: “Anh thật sự rất nóng.”
Khương Vũ bị nụ cười của anh làm cho xao động, ngượng ngùng cho anh vào phòng.
“Hôm nay tâm trạng của bổn cô nương tốt nên sẽ cho anh dùng nhờ điều hòa.”
Nhưng sau khi anh vào phòng thì Khương Vũ lập tức cảm thấy hối hận. Bởi vì cô phát hiện ra một vấn đề rất quan trọng.
Cô… cô không mặc áo trong.
Chiếc váy ngủ lụa mỏng ôm sát cơ thể tôn lên thân hình mảnh mai của cô, nhất là hõm Venus hiện ra rất rõ ràng.
Khương Vũ lập tức đỏ mặt, cô ngại ngùng lên giường ôm lấy gối với tư thế che chắn.
Lúc đầu Cừu Lệ cũng không thấy có gì kì lạ. Cho tới khi thấy mặt và tai Khương Vũ đều đỏ lên khiến cho làn da trắng mịn màng của cô càng trở nên mê hoặc hơn.
Anh quay sang bên cạnh nhìn thì thấy chiếc áo ren nhỏ vẫn treo ở trên giá.
Anh không nói gì, nghiêng người dựa vào tủ TV, nhếch môi, nhìn cô gái đang ngồi trên giường với ánh mắt bình tĩnh.
“Anh nhìn gì chứ, không được nhìn.” Khương Vũ chột dạ, lấy chăn để che người mình lại.
“Anh nhìn bạn gái anh là phạm pháp sao?” Cừu Lệ đi tới bên giường, cúi người gần sát cô rồi nhẹ hít một cái.
Trên người cô có mùi chanh thơm mát của sữa tắm. Trông cô lúc này chắc khác gì con mèo nhỏ đang cuộn mình lại, nâng cao cảnh giác…
Cừu Lệ duỗi tay vén tóc cô ra sau tai, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô hiện ra. Khoảng cách giữa hai người rất gần, Khương Vũ bị anh nhìn chằm chằm hồi lâu nên không chỉ mặt và tai đỏ mà ngay cả toàn thân cô đều trở nên khô nóng.
Có lẽ do ảnh hưởng từ tính cách nên khuôn mặt Cừu Lệ rất có tính công kích.
Kiểu đẹp trai đó là dù không trau truốt nhưng cũng không làm vẻ đẹp đó giảm đi, không cần đến vẻ đẹp bên trong tôn lên. Đó chính là đẹp, chỉ đơn giản là đẹp và đẹp một cách táo bạo.
Bất kể cô gái nào lần đầu nhìn thấy anh đều sẽ phải ngoái nhìn. Nếu va phải ánh mắt của anh thì trái tim sẽ đập loạn nhịp, không kiềm chế được.
Khương Vũ ngừng hô hấp, cô cảm nhận được cánh môi mỏng mềm mại của anh, chóp mũi hai người cũng nhẹ chạm vào nhau.
Cô chớp chớp mắt, tay theo phản xạ mà lấy gối ra che mặt.
Nhưng ngay sau đó tay cô đã bị Cừu Lệ kéo xuống.
“Em che cái gì.”
“Cừu Lệ…”
Cừu Lệ nhìn xuống, sau đó liền liếc sang chỗ khác: “Đêm nay anh sẽ không đi rồi.”
“Anh không về được không?” Anh mong được cô đồng ý: “Tiểu Vũ…”
Khương Vũ nhìn yết hầu anh di chuyển rồi nhìn sang chỗ khác, thì thầm nói: “Ừ.. nhưng anh không được làm loạn.”
Cừu Lệ im lặng hồi lâu rồi mới nằm sang bên cạnh, duỗi tay tắt đèn.
Căn phòng lập tức chìm vào bóng tối.
Khương Vũ không thể nhìn thấy cũng không thể nghe thấy gì ngoại trừ tiếng tim đập hỗn loạn của anh và của chính bản thân.
Cô cuộn mình trong chăn và giữ chặt lấy nó, quay lưng về phía anh.
“Hôm nay em rất vui phải không?”
Khương Vũ đã nhắm mắt rồi nhưng sau đó lại nghe thấy anh hỏi. Cô lại mở mắt ra, nhìn vào bóng đêm: “Đúng vậy. Em không nghĩ là em sẽ dễ dàng nhận lại bố như vậy. Cho nên em rất vui. Ông ấy còn nói sẽ theo đuổi mẹ em lần nữa, muốn kết hôn với mẹ em, muốn gia đình đoàn tụ. Tất cả mọi thứ… giống như mơ vậy.”
“Vậy sao.”
“Ừ. Từ nhỏ em đã rất nhiều lần mơ thấy mình tham gia hôn lễ của bố mẹ, không ngờ bây giờ nó đã thành hiện thực.”
“Nếu, anh chỉ nói là nếu thôi. Nếu Trình Dã không phải bố em, tất cả chỉ là hiểu nhầm thì em sẽ không cảm thấy hạnh phúc sao?”
“Không thể nào!” Khương Vũ quay lại, trong bóng đêm chỉ có thể nhìn thấy anh mờ mờ. Cô kiên định nói: “Chắc chắn ông ấy là bố em. Thời gian, tên tuổi… tất cả đều trùng khớp!”
“Vậy tại sao em không hỏi mẹ em xem tại sao lại rời đi lúc đang mang thai em.”
“Em… em không kịp hỏi. Nhưng chắc chắn em sẽ hỏi.” Khương Vũ cố chấp nói: “Trình Dã là bố em, em đã nhận thì dù xảy ra chuyện gì cũng không thay đổi.”
Cừu Lệ nghe cách nói trẻ con bướng bỉnh của cô thì rất đau lòng.
Anh có thể hiểu được tâm trạng của cô bởi vì bản thân anh cũng như vậy. Cô khao khát có bố cũng như anh rất nhiều lần tỉnh dậy trong đêm rồi bật khóc gọi mẹ.
“Lại đây.”
Cừu Lệ đặt tay mình trên gối, Khương Vũ do dự một lát rồi cũng lại gần, lao vào vòng tay ấm áp của anh.
Cừu Lệ không thể tiếp tục đề tài này vì anh đang ôm cô gái nhỏ ấy trong lòng.
“Cừu Lệ, bây giờ chuyện gì em cũng không cần sợ nữa rồi.” Khương Vũ dựa vào vai anh, nhẹ nhàng nói: “Em đã có bố, lại có một người bạn trai đáng tin như thế này. Em thật sự không còn sợ gì nữa, ai cũng không thể bắt nạt được em.”
Cừu Lệ ôm chặt lấy cô.
“Ngủ đi.”
Hiệu đính: Xiaoxin
—————
Khương Mạn Y rất ngạc nhiên khi nhận được cuộc gọi của Tạ Uyên.
“Từ từ, ông nói là Tiểu Vũ nhận bố? Nó là con ông mà!”
Tạ Uyên vội kể lại mọi chuyện cho Khương Mạn Y nghe, trong đó có cả chuyện chính mình cố gắng ngăn cản cô nhận người khác làm cha.
Hơn nữa ông còn nhấn mạnh từ “nhận giặc làm cha”.
Khương Mạn Y nghe thấy tên Trình Dã mà lập tức sững sờ.
Tại sao Khương Vũ lại biết được chuyện năm đó?
Hôm bà kể chuyện đã giấu rất nhiều tin tức quan trọng, thậm chí là nói sai một số chuyện.
Sao Khương Vũ có thể nghĩ ra được chuyện đó có liên quan đến Trình Dã!
Khương Mạn Y vội vàng giải thích với Tạ Uyên: “Tôi… tôi chưa từng nói với nó về chuyện của Trình Dã, không biết sao nó lại hiểu lầm chuyện này. Tôi nghĩ nó tới Hải Thành chỉ đơn giản là xem ca nhạc, không ngờ là để nhận bố. Xảy ra hiểu lầm lớn này là lỗi của tôi. Xin lỗi ông Tạ! Tôi rất xin lỗi!”
Tạ Uyên nhìn về phía hai “bố con” đang ôm nhau khóc lóc thì lại cảm thấy khó chịu.
Ông ta xoa mắt, tức giận nói với Khương Mạn Y: “Bây giờ hai người kia đã nhận nhầm nhau rồi. Nếu bà không ngăn tôi nhận lại con bé thì mọi chuyện đã không như thế này! Nếu cần thiết tôi sẽ kiện bà.”
Khương Mạn Y nghe vậy cũng tức giận: “Con gái tôi không mua được vé thì sao có thể gặp được Trình Dã. Chính giám đốc Tạ là người tạo ra cục diện này, bây iờ ông còn muốn trách tôi?”
Tạ Uyên nhắm mắt lại, đang âm thầm mắng mình 8000 lần.
Ban đầu ông muốn làm cho con gái vui vẻ nên mới không ngại khó khăn giúp cô gặp được thần tượng. Nhưng ông không ngờ lại thành mình chắp tay nhường con gái cho kẻ khác.
Tạ Uyên không muốn con gái mình gọi một kẻ không liên quan làm bố nên ông ta đã nói với Khương Mạn Y: “Bà lập tức bay ngay đến Hải Thành, giải thích rõ ràng chuyện này cho tôi:”
“Hả. Chuyện này…”
Khương Mạn Y hơi lúng túng: “Tôi đã không gặp… ông ta nhiều năm rồi, tôi… không muốn đi.”
“Bà đã tước quyền được làm bố của tôi!” Tạ Uyên tức giận nói: “Bây giờ lại muốn con gái tôi nhận người khác làm bố. Khương Mạn Y! Bà cảm thấy công bằng với tôi sao!”
“Tôi xin… xin lỗi.” Khương Mạn Y cũng rất áy náy: “Thế này, bây giờ ông đưa điện thoại cho con gái tôi, tôi sẽ giải thích để nó không hiểu lầm nữa!”
Mặt Tạ Uyên hầm hầm đi vào trong phòng, đưa điện thoại cho Khương Vũ: “Mẹ cháu gọi.”
Khương Vũ thấy sắc mặt Tạ Uyên không tốt, biết ngay là ông ta đang không vui.
Dù sao thì cũng là tình địch gặp nhau, chắc chắn là không vui rồi!
Khương Vũ nhận điện thoại rồi đi ra cửa nghe, lo lắng nói: “Mẹ…”
“Tiểu Vũ con nhận nhầm người rồi. Ông ấy không phải bố con, không có quan hệ gì với con hết.”
“Con không nhận nhầm.” Khương Vũ giải thích: “Ông ấy đã thừa nhận tên Khương Vũ là ông ấy đặt cho con đấy! Ngay cả tuổi tác cũng nói đúng.”
“Con nhận nhầm rồi, con phải tin mẹ, mẹ sẽ không nói dối. Ông ấy không phải bố con đâu!”
Vốn dĩ Khương Vũ đang rất vui vì hai bố con nhận nhau nên nghe Khương Mạn Y phủ nhận thì cảm thấy rất khó chịu: “Mẹ! Trước kia con hỏi mẹ bố con là ai thì mẹ nói qua loa là ông ấy đã kết hôn. Bây giờ khó khăn lắm con mới tìm được bố, ông ấy cũng không kết hôn, không có con cái. Hơn hết là ông ấy muốn làm bố con, muốn chăm sóc cho con… Tại sao mẹ lại ngăn cản!”
“Mẹ ngăn cản bởi vì… ông ta không phải bố con!”
“Mẹ, con rất muốn có bố, rất rất muốn…” Khương Vũ buồn bã nói: “Nếu không phải ông ấy thì ai mới là bố con!”
Khương Mạn Y im lặng hồi lâu rồi cuối cùng quyết định nói: “Được rồi, vậy mẹ sẽ theo ý muốn của con. Thật ra bố con là Tạ Uyên.”
Khương Vũ im lặng khiến Khương Mạn Y cho rằng cô đang cố gắng tiếp nhận sự thật khó tin này. Nhưng không ngờ Khương Vũ lại bật cười và nói: “Con biết mẹ và chú Tạ có chút tình cảm nhưng mẹ không cần lừa con như vậy đâu. Mẹ yên tâm, nếu mẹ không thích bố thì con cũng không ép hai người ở bên nhau. Con sẽ không ngăn cản mẹ và chú Tạ ở bên nhau đâu.”
“Không phải… Đây là sự thật, con là con của Tạ Uyên. Còn mẹ và Tạ Uyên không có gì hết!”
“Mẹ có thể tin vào lời của mình nói không.”
“….”
Khương Vũ ngắt điện thoại rồi về lại phòng. Tạ Uyên đứng ở cửa thấy cô quay lại vội hỏi: “Mẹ con nói thế nào?”
“Bà ấy nói chú là bố của con.”
Mắt Tạ Uyên hơi đỏ lên, chuẩn bị dang tay ôm Khương Vũ thì cô đã cười nói: “Chú Tạ yên tâm, cháu không phản đối chú với mẹ cháu đến với nhau. Nhưng bố ruột của cháu thì chỉ có một, đó là Trình Dã. Đương nhiên cháu vẫn chúc phúc cho hai người.”
Tạ Uyên: …
Hiện tại ông ta rất muốn lấy dao ra.
Ra khỏi nhà hàng Hải Thành, Cừu Lệ đang ở bên cạnh nhưng Trình Dã không thèm để ý mà nắm lấy tay Khương Vũ: “Đêm nay bé ngoan ở lại nhà bố đi. Bố sẽ đưa con đến biệt thự lớn nhất ở núi Hải Lộc, từ sân thượng của biệt thự có thể ngắm được toàn bộ cảnh đêm của Hải Thành.”
Khương Vũ định nói “Thật tuyệt!” thì Tạ Uyên lập tức ngăn cản: “Không được, nó không thể theo ông được.”
Trình Dã có cảm giác Tạ Uyên có thù với mình. Nhìn gương mặt đầy áy náy của Khương Vũ, ông ta cũng đoán được một chút.
Vì vậy ông ta cũng chẳng thể hòa nhã với Tạ Uyên: “Tiểu Vũ là con gái tôi, tại sao nó không thể đi cùng tôi.”
“Chưa xét nghiệm ADN thì sao có thể chắc chắn nó là con gái ông.”
“Sao phải xét nghiệm ADN.” Trình Dã bị nói như vậy nên rất tức giận: “Không cần xét nghiệm ADN cũng biết, tên nó là do tôi đặt!”
“Chỉ một cái tên thì không chứng minh được điều gì cả.”
“Nếu tên không thể nói lên điều gì thì ngoại hình sẽ nói lên tất cả.” Trình Dã kéo Khương Vũ đến gần mình: “Con gái tôi có đôi mắt, mũi, miệng rất giống tôi. Điều này chứng minh nó là con gái tôi!”
“…”
Nghe Trình Dã nói mọi người mọi người đều cạn lời.
Giống cái búa.
Khương Vũ là mắt phượng, còn Trình Dã thì có đôi mắt to hai mí. Chỉ riêng điểm này thôi thì hai người đã hoàn toàn không liên quan gì với nhau rồi.
Cừu Lệ nhìn mắt Trình Dã với Khương Vũ, sau đó lại nhìn Khương Vũ và Tạ Uyên.
Bỗng nhiên nhận ra điều gì đó.
Tạ Uyên và Khương Vũ đều có đôi mắt, mũi, miệng… rất giống nhau. Nếu nói là bố con có khi còn dễ tin hơn.
Trình Dã – người mang theo danh “Bố ruột” thì lại hoàn toàn không giống, nhưng lại vẫn kiên quyết nói Khương Vũ là con ruột của ông ta.
Ông ta lạnh lùng nói với Tạ Uyên: “Tổng giám đốc Tạ, ngài quan tâm quá rộng rồi. Đây là việc nhà tôi, chúng tôi có xét nghiệm ADN hay không cũng không liên quan đến ông.”
Tạ Uyên không hổ là người đàn ông làm chao đảo giới kinh doanh trong nhiều năm, ông ta vẫn đúng mực nói: “Mẹ Khương Vũ nhờ tôi chăm sóc nó khi ở Hải Thành, vì vậy tôi không thể để nó đi cùng một người lạ.”
Nhắc đến Khương Mạn Y thì biểu cảm của Trình Dã lại càng trầm xuống, đôi mắt bừng lên ngọn lửa ghen tị: “Ông và Khương Mạn Y có quan hệ gì?”
“Không liên quan đến ông.”
“Sao lại không liên quan. Bà ấy là mẹ của con tôi, chuyện của bà ấy cũng liên quan đến tôi!”
“Bà ấy không phải, ông cũng không phải! Tiểu Vũ là con của riêng tôi.”
“Được lắm. Ông nói xem nếu cho mọi người biết tổng giám đốc của Duyệt Phương ở trên đường tranh giành con gái với tôi thì liệu người hâm mộ của tôi có mắng chết ông không?”
Dứt lời, Trình Dã liền lấy điện thoại ra chụp hình Tạ Uyên.
Hai người đàn ông lớn tuổi cứ vậy mà cãi nhau ngoài đường. May thay là nhà hàng Hải Thành có khuôn viên, có tường bao quanh nên đám phóng viên mới không vào được. Nếu để họ chụp được cảnh này thì chắc chắn hai người sẽ được lên hot search ngay trong đêm nay.
Hai người này đều là những người mà Khương Vũ rất tôn kính. Nhất là Tạ Uyên, ông ta đã giúp cô quá nhiều.
“Đêm nay con sẽ ở khách sạn. Bố đừng cãi nhau với chú Tạ, chú ấy chỉ là quý mến con nên mới lo lắng thôi.”
Trình Dã không nghe lời của bất kì ai, nhưng lời của con gái thì không nghe không được.
Tuy ông ta có rất nhiều chuyện muốn nói với cô nhưng bây giờ trời đã tối, Trình Dã chỉ có thể kiềm nén mà rời đi trước.
Trước khi rời đi, ông ta còn không quên kéo Khương Vũ lại dặn dò: “Bảo Bảo, tháng sau bố có liveshow ở Bắc Thành. Sau liveshow này bố muốn nghỉ một thời gian. Đến lúc đó bố muốn đi du lịch với con và mẹ có được không?”
“Vâng!”
Tạ Uyên ở phía sau vẫn lạnh lùng nói: “Du lịch thư giãn gì đó nói sau, việc cần thiết trước mắt là xét nghiệm ADN.”
“Tôi biết tổng giám đốc Tạ có quyền thế nên việc muốn phong sát tôi, cô lập tôi… đều là việc dễ như trở bàn tay. Chuyện này tôi không có ý kiến gì hết. Nhưng Tiểu Vũ là con gái tôi, dù ông có làm gì thì cũng không thay đổi được sự thật này.”
Khương Vũ vội giải thích: “Chú Tạ Uyên không phải người như vậy, chú ấy sẽ không làm thế đâu.”
Sau khi mọi người đều đi về, Tạ Uyên cũng lên con xe Bentley của mình. Lúc này ông không thể kiềm chế đươc sự tức giận của mình nữa, nói chuyện với Lục Mãnh: “Muốn phong sát một nghệ sĩ cần những gì?”
Lục Mãnh run rẩy nói: “Chơi thuốc hoặc mang thai hộ gì đó.”
“Nếu lừa đảo con gái người ta thì sao?”
“Chuyện này…”
Ban đêm, Cừu Lệ gõ cửa phòng Khương Vũ.
Khương Vũ mở cửa nhưng chỉ mở một khe nhỏ, đủ để cô nhìn thấy Cừu Lệ.
Anh mặc áo ngủ thể thao màu trắng và quần dài dáng rộng màu đen.
Chắc vừa mới tắm xong nên tóc anh hơi ướt.
“Anh có việc gì sao?”
“Phòng của anh bị hỏng điều hòa rồi nên hơi nóng, anh sang đây dùng nhờ điều hòa.”
Khương Vũ cảm thấy xấu hổ hộ với cái lí do vụng về của Cừu Lệ nhưng anh vẫn rất thản nhiên chỉnh lại cổ áo, đôi mắt đen trong suốt hiện lên ý cười: “Anh thật sự rất nóng.”
Khương Vũ bị nụ cười của anh làm cho xao động, ngượng ngùng cho anh vào phòng.
“Hôm nay tâm trạng của bổn cô nương tốt nên sẽ cho anh dùng nhờ điều hòa.”
Nhưng sau khi anh vào phòng thì Khương Vũ lập tức cảm thấy hối hận. Bởi vì cô phát hiện ra một vấn đề rất quan trọng.
Cô… cô không mặc áo trong.
Chiếc váy ngủ lụa mỏng ôm sát cơ thể tôn lên thân hình mảnh mai của cô, nhất là hõm Venus hiện ra rất rõ ràng.
Khương Vũ lập tức đỏ mặt, cô ngại ngùng lên giường ôm lấy gối với tư thế che chắn.
Lúc đầu Cừu Lệ cũng không thấy có gì kì lạ. Cho tới khi thấy mặt và tai Khương Vũ đều đỏ lên khiến cho làn da trắng mịn màng của cô càng trở nên mê hoặc hơn.
Anh quay sang bên cạnh nhìn thì thấy chiếc áo ren nhỏ vẫn treo ở trên giá.
Anh không nói gì, nghiêng người dựa vào tủ TV, nhếch môi, nhìn cô gái đang ngồi trên giường với ánh mắt bình tĩnh.
“Anh nhìn gì chứ, không được nhìn.” Khương Vũ chột dạ, lấy chăn để che người mình lại.
“Anh nhìn bạn gái anh là phạm pháp sao?” Cừu Lệ đi tới bên giường, cúi người gần sát cô rồi nhẹ hít một cái.
Trên người cô có mùi chanh thơm mát của sữa tắm. Trông cô lúc này chắc khác gì con mèo nhỏ đang cuộn mình lại, nâng cao cảnh giác…
Cừu Lệ duỗi tay vén tóc cô ra sau tai, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô hiện ra. Khoảng cách giữa hai người rất gần, Khương Vũ bị anh nhìn chằm chằm hồi lâu nên không chỉ mặt và tai đỏ mà ngay cả toàn thân cô đều trở nên khô nóng.
Có lẽ do ảnh hưởng từ tính cách nên khuôn mặt Cừu Lệ rất có tính công kích.
Kiểu đẹp trai đó là dù không trau truốt nhưng cũng không làm vẻ đẹp đó giảm đi, không cần đến vẻ đẹp bên trong tôn lên. Đó chính là đẹp, chỉ đơn giản là đẹp và đẹp một cách táo bạo.
Bất kể cô gái nào lần đầu nhìn thấy anh đều sẽ phải ngoái nhìn. Nếu va phải ánh mắt của anh thì trái tim sẽ đập loạn nhịp, không kiềm chế được.
Khương Vũ ngừng hô hấp, cô cảm nhận được cánh môi mỏng mềm mại của anh, chóp mũi hai người cũng nhẹ chạm vào nhau.
Cô chớp chớp mắt, tay theo phản xạ mà lấy gối ra che mặt.
Nhưng ngay sau đó tay cô đã bị Cừu Lệ kéo xuống.
“Em che cái gì.”
“Cừu Lệ…”
Cừu Lệ nhìn xuống, sau đó liền liếc sang chỗ khác: “Đêm nay anh sẽ không đi rồi.”
“Anh không về được không?” Anh mong được cô đồng ý: “Tiểu Vũ…”
Khương Vũ nhìn yết hầu anh di chuyển rồi nhìn sang chỗ khác, thì thầm nói: “Ừ.. nhưng anh không được làm loạn.”
Cừu Lệ im lặng hồi lâu rồi mới nằm sang bên cạnh, duỗi tay tắt đèn.
Căn phòng lập tức chìm vào bóng tối.
Khương Vũ không thể nhìn thấy cũng không thể nghe thấy gì ngoại trừ tiếng tim đập hỗn loạn của anh và của chính bản thân.
Cô cuộn mình trong chăn và giữ chặt lấy nó, quay lưng về phía anh.
“Hôm nay em rất vui phải không?”
Khương Vũ đã nhắm mắt rồi nhưng sau đó lại nghe thấy anh hỏi. Cô lại mở mắt ra, nhìn vào bóng đêm: “Đúng vậy. Em không nghĩ là em sẽ dễ dàng nhận lại bố như vậy. Cho nên em rất vui. Ông ấy còn nói sẽ theo đuổi mẹ em lần nữa, muốn kết hôn với mẹ em, muốn gia đình đoàn tụ. Tất cả mọi thứ… giống như mơ vậy.”
“Vậy sao.”
“Ừ. Từ nhỏ em đã rất nhiều lần mơ thấy mình tham gia hôn lễ của bố mẹ, không ngờ bây giờ nó đã thành hiện thực.”
“Nếu, anh chỉ nói là nếu thôi. Nếu Trình Dã không phải bố em, tất cả chỉ là hiểu nhầm thì em sẽ không cảm thấy hạnh phúc sao?”
“Không thể nào!” Khương Vũ quay lại, trong bóng đêm chỉ có thể nhìn thấy anh mờ mờ. Cô kiên định nói: “Chắc chắn ông ấy là bố em. Thời gian, tên tuổi… tất cả đều trùng khớp!”
“Vậy tại sao em không hỏi mẹ em xem tại sao lại rời đi lúc đang mang thai em.”
“Em… em không kịp hỏi. Nhưng chắc chắn em sẽ hỏi.” Khương Vũ cố chấp nói: “Trình Dã là bố em, em đã nhận thì dù xảy ra chuyện gì cũng không thay đổi.”
Cừu Lệ nghe cách nói trẻ con bướng bỉnh của cô thì rất đau lòng.
Anh có thể hiểu được tâm trạng của cô bởi vì bản thân anh cũng như vậy. Cô khao khát có bố cũng như anh rất nhiều lần tỉnh dậy trong đêm rồi bật khóc gọi mẹ.
“Lại đây.”
Cừu Lệ đặt tay mình trên gối, Khương Vũ do dự một lát rồi cũng lại gần, lao vào vòng tay ấm áp của anh.
Cừu Lệ không thể tiếp tục đề tài này vì anh đang ôm cô gái nhỏ ấy trong lòng.
“Cừu Lệ, bây giờ chuyện gì em cũng không cần sợ nữa rồi.” Khương Vũ dựa vào vai anh, nhẹ nhàng nói: “Em đã có bố, lại có một người bạn trai đáng tin như thế này. Em thật sự không còn sợ gì nữa, ai cũng không thể bắt nạt được em.”
Cừu Lệ ôm chặt lấy cô.
“Ngủ đi.”
Tác giả :
Xuân Phong Lựu Hỏa