Boss Phản Diện Đợi Tôi Tới Cứu
Chương 59 Giam Giữ
Gần đến lúc thi đại học thì app “Đã biết” đột nhiên giao nhiệm vụ thường xuyên hơn.
Do chức năng “tìm kiếm xung quanh” nên phần lớn người nhờ vả đều là bạn bè của Khương Vũ.
Có người cô quen, có người từ lớp khác.
Cái đáng tiếc của những người nhờ vả này đều liên quan đến kì thi đại học.
Có người chọn sai chuyên ngành, có người vì yêu đương làm chậm trễ việc học,…
Thế nên trong hai tháng cuối cùng này, thành tích của Khương Vũ không có nhiều tiến bộ.
Bạn bè ngày càng nhiều, mối quan hệ xã giao càng ngày càng phong phú, cho nên cô nhận được nhiều lời mời xem phim và dạo phố nhiều hơn trước kia.
Trước đây cô vốn dĩ là người vô hình, thế mà giờ đây đã thành cô gái được hoan nghênh nhất trường.
Độ hot trong trường cũng tăng vọt.
Những người thích Khương Vũ đều là những người đã được cô giúp nên họ quyết một lòng làm bạn với cô.
Mỗi ngày tan học Cừu Lệ đều phải kéo cô ra từ đám bạn muốn mời cô đi uống trà sữa hay đi ăn mà đưa cô đến thư viện ôn bài.
“Cho dù đã đậu phỏng vấn nhưng điểm tốt nghiệp không được quá thấp.
Nếu không được điểm tối thiểu thì ông trời cũng không cứu nổi em đâu.”
Cừu Lệ xách cô đến bàn tự học có vách ngăn của thư viện.
Anh ấn cô ngồi xuống ghế, lấy ra một đống vở ôn tập và bài tập, nhìn chằm chằm cô: “Mai là ngày thi thử đại học, em chú tâm vào, xem mình đứng thứ mấy của tỉnh để biết đường tính.”
“Biết rồi, biết rồi.” Khương Vũ mở vở ra, ngậm đầu bút: “Em thấy bạn trai mình càng ngày càng không ngầu nữa.”
Cừu Lệ ngồi bên đang ghi chép nội dung quan trọng cho cô nên “ừ” một tiếng: “Em muốn ngầu như nào?”
“Anh có nhớ lúc mới quen không.” Khương Vũ móc ra từ trong túi cái kính to màu đen, đeo lên sống mũi: “Lúc đó bạn trai em đeo kính đen, không yêu ai cả.”
“Bây giờ?”
Khương Vũ vuốt cằm, để kính rơi xuống chóp mũi, dùng ánh mắt hẹp dài nhìn anh: “Bây giờ giống Đường Tăng, mỗi ngày đều ở bên tai em vo ve như muỗi í”
Khương Vũ còn chưa dứt lời, cảm giác dưới eo như bị ai ôm lấy.
Ánh mắt cô nhìn theo tay chàng thiếu nhiên không yên phận đang vuốt ve vòng eo nhỏ nhắn của cô.
Ngay sau đó, anh dùng lực nâng Khương Vũ lên, ép cô đến phía trước, sau đó bịt miệng cô lại.
Khương Vũ mở to hai mắt, mắt lia qua lia lại tứ phía.
Không gian của bàn tự học có vách ngăn không rộng nên sẽ không ai nhìn thấy họ.
Xung quanh rất yên tĩnh, chỉ có tiếng sột soạt viết bài của những bạn bàn xung quanh.
Cừu Lệ tham lam chiếm lấy cô, như muốn cuốn lấy hết tất cả của cô.
Quyển sách bị cô nắm đến nhàu lại.
Mà Khương Vũ cũng không còn hơi để mà thở, cô mau chóng quay mặt đi, dựa vào cổ anh thở hổn hển.
Giọng nói gợi cảm của của anh vang lên bên tai___
“Đường Tăng sẽ làm như vậy sao?”
“…”
Cô thua rồi!
Khương Vũ Đẩy Cừu Lệ ra, hung hăng trừng mắt với anh: “Em nói rồi, anh không được làm thế với em ở trường.”
Cừu Lệ liếm môi: “Ừ, còn chưa thi đại học mà.”
“Anh biết là được.”
“Sau khi thi xong là có thể đúng không?”
“Có thể cái gì?”
Anh đưa tài liệu đã được soạn sẵn tới trước mặt cô, tiện thể áp sát tai cô nhẹ nhàng nói: “Có thể làm những gì mình thích.”
“…”
Cô nằm bò ra bàn, nghiêm túc nói: “Anh còn như vậy là em không học được đâu.”
Cừu Lệ cười nhẹ.
Anh không chọc cô nữa, mở sách ra mà làm đề.
Cừu Lệ lúc làm mấy chuyện xấu cực kì ngả ngớn, bại hoại.
Nhưng lúc anh nghiêm túc lại là kiểu vững chãi, mang lại cảm giác an toàn.
Đôi mắt đen chăm chú vào việc mình đang làm, không phân tâm chút nào.
Tựa như cho dù sao Hỏa va phải Trái Đất, thế giới bị hủy diệt thì cũng không lay động được anh.
“Nếu chị cứ nhìn em như thế thì đừng ở thư viện lãng phí thời gian nữa.” Cừu Lệ không ngẩng đầu lên, thản nhiên nói: “Học xong rồi thì tìm một phòng trống, anh cho em “ngắm” thoải mái.”
Khương Vũ lập tức dời ánh mắt sang chỗ khác, bĩu môi: “Ai ngắm anh chứ.”
Đúng lúc này, chuông thông báo của điện thoại vang lên, app “Đã biết” gửi thông tin nhiệm vụ cho cô.
Cừu Lệ không hài lòng nhìn Khương Vũ, dùng ánh mắt thể hiện ý lúc học thì chú tâm vào.
Khương Vũ vội vàng chấp tay xin lỗi, tỏ ý cô không thể không xem.
App “Đã biết”: Người ủy thác của chức năng “tìm kiếm xung quanh”, thù lao 10 nghìn tệ.
Bạn có nhận nhiệm vụ này hay không?
Đa số những nhiệm vụ mà Khương Vũ nhận trong khoảng thời gian gần đây đều là kiểu tiền thù lao không nhiều, độ khó cũng không cao.
Có lúc chỉ cần chuyển lời thôi là nhiệm vụ đã hoàn thành rồi.
Khương Vũ thấy không ảnh hưởng đến việc học là mấy nên nhận hết các loại nhiệm vụ này.
Bởi vì một khi đã vào Esmeralda thì phải chi trả cho đủ loại phí, cho nên cô cố gắng để giảm bớt gánh nặng cho mẹ.
Cô nhìn Cừu Lệ, lặng lẽ nhấn “Nhận nhiệm vụ”.
Không lâu sau thì có người đàn ông có tên tài khoản là “Tiểu Duệ” kết bạn với Khương Vũ.
Khương Vũ: “Xin hỏi có thể giúp gì cho bạn?”
Tiểu Duệ: “Cậu với tôi là bạn học đúng không? Cũng học trường trung học Duật Hi đúng không?”
Khương Vũ: “Đúng rồi”
Thế là người ủy thác tên Tiểu Duệ này gửi cả đoạn tin nhắn cho cô:
“Tôi là Lưu Văn Duệ, học sinh lớp 12/5.
Ngày mai là kì thi thử của tỉnh và tôi sẽ bị đuổi học.
Bố tôi cũng vì chuyện này mà lâm bệnh, không lâu thì qua đời.
Đây là điều tôi tiếc nhất trong đời, tôi mong cậu có thể giúp tôi thay đổi vận mệnh và hướng đi”
Khương Vũ: “Tại sao cậu lại bị đuổi học? Gian lận thi cử à?”
Tiểu Duệ gửi cho Khương Vũ một đoạn tin nhắn âm thanh: “Thành tích của tôi không tốt, học lệch.
Từ nhỏ đến lớn vẫn không cải thiện được chút nào, cho dù tôi có nỗ lực bao nhiêu cũng không đạt được thành tích như mong muốn.
Bố tôi cho rằng tôi là đồ bỏ đi, vô tích sự, vô dụng.
Sau khi lên cấp 3, vì muốn chứng minh bản thân mà làm thân với một đám rồi tự xưng “anh em” với nhau.”
Khương Vũ lại liếc sang Cừu lệ, thấy anh đang chăm chú làm đề, có vẻ không chú ý đến cử động của mình nên cô lặng lẽ đeo tai nghe lên, nghe đoạn giải thích của Tiểu Duệ:
“Tôi ngu ngốc nghe theo cái gọi là “anh em” mà làm chân chạy vặt cho họ, làm bài tập hoặc truyền ‘phao’ trong lúc thi,… Tất cả đều do tôi tình nguyện.
Bởi vì như thế tôi mới cảm nhận được chút tác dụng nhỏ bé của bản thân, cảm thấy mình không phải đồ bỏ đi.”
“Cho đến khi bố vì chuyện này mà lâm bệnh, tôi mới ý thức được cách nghĩ lúc đó của mình ấu trĩ thế nào.”
“Trước giờ thi thử, cậu “anh em” tốt của tôi gọi nói có một trận đấu quan trọng vì thế mà cậu ta không thể về kịp giờ thi.”
“Nếu như bị 0 điểm và sự việc này được truyền đến tai người nhà thì thể nào họ cũng không bỏ qua cho cậu ta.
Thế là cậu ta đã nhờ tôi viết tên anh ta vào trong bài thi của tôi, chịu oan thay cậu ta.
Và cuối cùng thì tôi đã quyết định làm vậy.”
“Sau đó nhà trường đếm lại bài thi, nếu không đưa ra được lý do chính đáng thì bị đuổi học vì lý do “gian lận trong thi cử”.
Tôi tìm người ‘anh em’ tốt này hỏi chúng ta phải làm thế nào đây, nhưng cậu ta bảo tôi đứng mũi chịu sào, giúp cậu ta lần này.
Sau này cậu ta nhất định sẽ đền đáp tôi, chúng tôi mãi là anh em.”
“Cho nên tôi cắn răng, không “bán đứng” cậu ta.
Thế rồi bị trường đuổi học.
Bố tôi vì chuyện này mà lâm bệnh nặng, không lâu sau thì qua đời.
Mà cái người gọi là “anh em” lại cắt đứt liên lạc với tôi.
Lúc đó, tôi mới ý thức được bản thân đã phạm phải một sai lầm ngu xuẩn như vậy.”
“Tôi mong cậu có thể ngăn cản tôi không phạm phải sai lầm nực cười như thế.”
Trong năm nay, những nhiệm vụ Khương Vũ thực hiện đa số là do suy nghĩ nhất thời mà lầm đường.
Để rồi từ đó sống trong tiếc nuối cả đời.
Khương Vũ không hề cảm thấy cậu bạn Tiểu Duệ này là thằng hề.
Kiếp trước, không phải cô đi sai một bước.
Mà bước nào cũng sai.
Bây giờ có cơ hội cứu vãn tiếc nuối cho những người khác, Khương Vũ đương nhiên sẽ cố gắng sức mà giúp đỡ.
Khương Vũ: Tôi sẽ cố gắng hết sức
Tiểu Duệ: “Cảm ơn cậu.
Tôi biết thù lao không nhiều, nhưng đây là toàn bộ số tiền tôi có được.”
Khương Vũ: “Không có gì, tiện tay thôi.”
***
Chỉ nghe tiếng gõ phím “tạch tạch”, Cừu Lệ bỏ bút xuống, không thể nhịn nữa nhìn cô: “Có phải ngoài múa ra thì những chuyện khác trong lòng em đều không quan trọng.”
Khương Vũ ngơ ra, không ngờ Cừu Lệ sẽ tức giận: “Không, không phải”
“Có thể thi được vào Đại học Bắc Thành hay không, với em mà nói không sao cả.
Em vốn dĩ không để ý, chỉ cần ở lại Esmeralda, chỉ cần được tiếp tục múa thì học ở đâu cũng được đúng không.”
“Không phải đâu.”
“Em thật sự cho rằng, với thành tích bây giờ của mình có thể đậu được sao? Hay là ngay từ lúc bắt đầu đã hi vọng thi không đậu, có như vậy mới có thể tránh anh.”
“…”
Khương Vũ hiểu rồi.
Thằng nhóc này muốn cãi nhau.
Cô thấy trong ánh mắt của Cừu Lệ ẩn chứa sự tức giận.
Tất cả cảm xúc đều kiềm chế trong đôi mắt đen thâm thúy.
So với những chàng trai khác, anh nhạy cảm hơn nhiều.
Hơn nữa cảm xúc cũng không ổn định.
Cô không thể đối xử với anh bình thường như những người khác.
Cô cần cẩn thận hơn một chút, quan tâm hơn một chút.
“Cừu Lệ, em xin lỗi.” Khương Vũ sờ sờ mu bàn tay anh.
Kiên nhẫn vỗ về anh, nói xin lỗi: “Bây giờ em sẽ chăm chỉ học bài, không xem điện thoại nữa.
Nhìn một chút cũng không…”
Cừu Lệ bỏ tay cô ra, lạnh mặt dọn sách, tiện tay đưa cho cô tài liệu đã soạn sẵn rồi bỏ đi.
Anh rất nghiêm túc với tương lai của hai người.
Chính vì thế mà rất khó chấp nhận thái độ qua loa của Khương Vũ.
Có lẽ từ khi bắt đầu đã không ngang hàng.
Khương Vũ có lẽ cũng thích anh, nhưng không như cái cách mà anh thích cô.
Cừu lệ rất tham lam.
Khương Vũ là tất cả đối với anh.
Anh hy vọng mình có thể chiếm giữ lấy tất cả trái tim của cô.
Dù đó chỉ là hy vọng xa vời
Nhưng trái tim của cô quá lớn, anh không thể nào chiếm lấy được.
Đây là chính là vấn đề nan giải của Cừu Lệ.
Anh là một người ích kỷ.
Tình yêu của anh không phải là hy vọng cô hạnh phúc và thành toàn cho cô.
Tình yêu của anh chính là chiếm hữu.
Nhốt cô vào trong lãnh thổ của mình, giam giữ cô trong đó cả đời..