Boss Phản Diện Đợi Tôi Tới Cứu
Chương 110
Biên tập: Mun
Hiệu đính: Xiaoxin
Trước cửa cơ sở đào tạo ba lê có một chiếc xe thể thao Maserati matte xám đỗ ở đó.
Sau khi tan học, các giáo viên sôi nổi bàn tán về chiếc xe thể thao ngầu đét kia trong phòng thay đồ.
“Không biết là của ai.”
“Có thể là của phụ huynh học sinh.”
“Xe đẹp quá!”
“Diệp Tử, không phải cô vẫn luôn muốn có một chiếc xe thể thao Maserati sao, đi xem không?”
“Giấc mơ thật viên mãn nhưng hiện thực còn tàn khốc hơn dáng người của tôi.” Liễu Diệp thay quần áo ba lê ra, mặc quần áo thường ngày vào rồi nói: “Không xem, dù sao cũng không mua nổi, càng nhìn càng phiền lòng.”
“Con trai chủ tịch công ty Vân Huy, anh chàng phó tổng giám đốc trẻ không phải theo đuổi cô sao? Nếu cô đồng ý thì chiếc xe này cô có thể mua dùng rồi.”
Liễu Diệp vừa bôi kem dưỡng da vừa nói: “Cậu ấy nhỏ tuổi quá.”
“Trẻ tuổi, sức khỏe tốt lại còn vừa có tiền, vừa đẹp trai. Mà cô nhìn cũng rất trẻ mà, trông như 27, 28 tuổi vậy.”
“Trên thực tế thì cậu ấy có thể làm con tôi.”
Đồng nghiệp vỗ vai bà: “Cô cũng nên tìm một người bên mình, nếu không rất cô đơn.”
Liễu Diệp giấu đi ánh mắt, không trả lời.
Bao nhiêu năm qua bà đều cảm thấy mình đã quên rất nhiều thứ, đó đều là những ký ức quan trọng nhưng lại vĩnh viễn không thể có được một lần nữa.
Mấy năm nay không biết có bao nhiêu đàn ông theo đuổi bà, cũng không phải bà không nghĩ đến cuộc sống mới.
Người trẻ tuổi, trưởng thành, đẹp, có tiền,… đều có.
Bà cũng biết vẻ đẹp và khí chất của mình có thể hấp dẫn rất nhiều đàn ông động tâm vì bà.
Nhưng không hiểu vì sao những người bà đã gặp đó đều không phải người trong lòng bà muốn.
Vậy bà muốn cái gì? Chính bản thân bà cũng không biết.
Liễu Diệp đi đến cửa cơ sở thì thấy bên cạnh chiếc xe Maserati có một người đàn ông trẻ đang cầm bó hoa hồng champagne mỉm cười với mình.
Đó là thiếu gia của tập đoàn Vân Huy – Phó Vân Huy.
Phó Vân Huy năm nay mới 24 tuổi. Nửa năm trước, anh ta cùng bạn đến cơ sở đào tạo đón trẻ thì bắt gặp Liễu Diệp đang múa ba lê.
Anh ta đã yêu bà ngay từ cái nhìn đầu tiên, suốt nửa năm qua mỗi cuối tuần đều tới gặp bà. Qua một khoảng thời gian sẽ thay một chiếc siêu xe đón bà đi hóng gió.
Liễu Diệp chưa từng một lần lên xe của anh, cũng không chỉ một lần nói rõ hai người không hợp.
Nhưng Phó Vân Huy vẫn đầy nhiệt huyết, đầy quyết tâm, thề nếu không theo đuổi được bà thì cả đời không lấy vợ.
Giáo viên trong cơ sở đều rất hâm mộ Liễu Diệp. Bà bây giờ không gia thế, tuổi cũng không nhỏ, dù có đẹp cũng chả có ích gì.
Có cơ hội tốt như vậy phải nắm thật chắc, dù cuối cùng không đến được với nhau cũng không lỗ.
Đây đều là suy nghĩ của những người khác.
Ngoại trừ tuổi tác thì còn có rất nhiều yếu tố khác khiến Liễu Diệp không thích Phó Vân Huy.
Trong cốt cách của bà vốn có sự kiêu ngạo, cao quý, không thể dùng tiền tài để suy xét.
Phó Vân Huy thấy bà đi ra thì lập tức nở nụ cười ấm áp như gió xuân: “Chị tan lớp rồi, vất vả rồi.”
“Cậu không nên gọi tôi là chị.” Liễu Diệp nói tiếp: “Cậu nên gọi tôi là dì.”
“Không phải vậy, chị chính là chị, còn trẻ hơn chị gái em.”
“Tuổi tôi không còn nhỏ.” Liễu Diệp nhìn anh ta: “Cậu chắc hẳn đã biết.”
“Nếu vì nguyên nhân này mà chị vẫn luôn từ chối em thì xem ra em đã nhìn lầm chị!”
Liễu Diệp:?
“Nếu chị vẫn nông cạn quan tâm ánh mắt của những người khác thì chị không xứng đáng để em thích.”
Liễu Diệp: “Đúng đúng đúng! Cậu nhìn lầm tôi rồi, tôi không đáng để cậu thích. Cậu còn rất trẻ, không cần lãng phí thời gian với tôi.”
Phó Vân Huy: “Nếu dễ dàng buông tay như vậy thì không phải tình yêu đích thực. Em yêu chị nên có thể chấp nhận tất cả khuyết điểm của chị.”
Liễu Diệp: …
Bà thật sự không hiểu nổi giới trẻ bây giờ.
“Chị, em đã đặt bàn trên tầng thượng lãng mạn của Universe Century rồi, chúng ta cùng đi ăn nhé.”
“Không, không được. Tôi không muốn ăn với cậu.”
“Chị thẳng quá rồi.”
“Sẽ có ngày tôi không thẳng thắn.”
“Ồ! Chị đã khơi dậy ý chí chiến đấu của em, em chắc chắn sẽ không từ bỏ.”
Đương lúc Phó Vân Huy dây dưa không dứt thì có một bàn tay ấm áp nắm lấy bàn tay mảnh mai của Liễu Diệp và kéo bà ra sau lưng.
Liễu Diệp ngẩng đầu nhìn bóng dáng mạnh mẽ của Tạ Uyên.
Tạ Uyên nhìn thiếu nhiên với sắc mặt lạnh lùng nhưng giọng nói của ông còn lạnh hơn thế: “Cậu có vấn đề gì?”
Phó Vân Huy nhìn chằm chằm bàn tay đang nắm tay Liễu Diệp mà bà cũng không kháng cự. Điều này làm anh ta rất ghen tị: “Ông là ai?”
“Bạn của chị ấy?”
“Tôi là bạn trai chị ấy!”
Tạ Uyên đưa mắt đánh giá anh ta rồi cười nhạt: “Cậu không phải kiểu người cô ấy thích.”
“Ông, ông biết chị ấy thích kiểu người nào chắc?”
Tạ Uyên bình tĩnh nói: “Kiểu người giống tôi.”
“…”
Phó Vân Huy lập tức yếu thế khi phải so sánh với Tạ Uyên. Anh ta cảm thấy bất kể là ngoại hình hay khí chất bản thân đều không thể bằng người đàn ông trước mặt này.
Anh ta quyết định dùng ngoại lực: “Ông biết tôi là ai không? Tôi tên là Phó Vân Huy, ông nghe qua tập đoàn Vân Huy chưa? Ông dám đắc tội với tôi thì đừng mong yên ổn ở cái đất Bắc Thành này!”
“Thì ra là tập đoàn Vân Huy. Cậu là gì của Phó Hoằng Vĩ?”
“Biết bố tôi vậy là tốt rồi.” Phó Vân Huy lấy điện thoại ra nói: “Báo tên của ông để tôi cho ông biết Bắc Thành là địa bàn của ai.”
“Tạ Uyên.”
Phó Vân Huy đã mở điện thoại nhưng khi nghe thấy tên của ông thì khuôn mặt anh ta lập tức cứng đờ.
Ở Bắc Thành này có ai là không biết tiếng tăm của Tạ Uyên.
Tạ Uyên nhìn Phó Vân Huy rồi bình tĩnh nói: “Tôi không biết Bắc Thành là địa bàn của ai nhưng cậu có thể hỏi bố cậu.”
Phó Vân Huy nuốt nước bọt, cắn răng bấm điện thoại.
Không cần hỏi đáp án đã rõ như ban ngày.
Anh ta không cam lòng nhìn Liễu Diệp: “Ờ… chị, hiện tại em không thể so với ông ta nhưng chờ hai năm nữa thôi, em sẽ cố gắng vượt qua ông ta! Khi đó em đến cưới chị!”
Nói đoạn, không đợi Liễu Diệp trả lời Phó Vân Huy đã lên xe vụt đi, chạy trốn mất dạng.
Liễu Diệp nhìn siêu xe biến mất ở chỗ rẽ đầu ngõ rồi nói: “Cậu ấy thật ra cũng không xấu. Tiếc thật! Tôi còn định nể mặt chiếc xe mà đồng ý hẹn hò với cậu ta, ai biết giữa đường lại nhảy ra một Trình Giảo Kim.”
Tạ Uyên nói: “Tôi nhớ là em nói thích chiếc Maserati vì cảm thấy nó rất ngầu.”
“Sao anh lại biết? Anh đã từng hỏi tôi?”
“Không cần hỏi. Những chuyện liên quan đến em anh đều biết.”
Đáng tiếc khi đó ông không có tiền, chỉ có thể đến cửa hàng 4S xem cho đỡ nghiện hoặc thuê một chiếc siêu xe lái thử và chở bà đi một lúc.
Khi đó ông rất tự ti, dù ngồi siêu xe cũng chẳng cảm thấy vui vẻ tí nào. Điều duy nhất khiến ông vui đó là nhìn Bộ Đàn Yên ngồi trong xe vẫy tay cười lớn.
Thật ra bà ấy có thể tự mua một chiếc Maserati cho mình mà không cần ngồi trong xe lái thử cùng ông.
Giữa hai lựa chọn là đi siêu xe hoặc đi xe lái thử cùng một tên nghèo thì Bộ Đàn Yên đã chọn đáp án thứ hai.
Mà hoàn cảnh hiện tại đã thay đổi, Tạ Uyên có thể mua bất kì chiếc Maserati bản giới hạn nào. Ông rất nhiều lần nghĩ rằng nếu có thể gặp lại bà một lần nữa, ông sẽ trả bất cứ giá nào để bà thỏa mãn ước mơ.
Liễu Diệp cau mày nhìn dáng vẻ thâm tình của Tạ Uyên: “Không phải… không phải đúng không? Anh Tạ chẳng lẽ cũng muốn… theo đuổi tôi?”
“Anh có thể theo đuổi em không?”
“Anh hỏi tôi sao? Anh Tạ quá lễ phép rồi, chẳng giống như thằng nhóc Phó Vân Huy kia theo đuổi tôi nửa năm mà cũng không hỏi câu nào.”
Tạ Uyên nở một nụ cười nhẹ nhàng: “Cậu ấy trẻ tuổi còn anh thì không.”
“Thật trùng hợp, em cũng không thích tuổi trẻ sốc nổi.”
Cách nói chuyện của Liễu Diệp rất giống Bộ Đàn Yên năm đó, giọng điệu mang theo sự kiêu ngạo của một thiên kim tiểu thư.
Muốn nói gì thì nói, không cần quan tâm suy nghĩ của người khác.
Tạ Uyên càng thêm chắc chắn người này chính là người mà ông yêu đã xa cách nhiều năm.
“Liễu Diệp, em còn chưa trả lời anh. Anh có thể theo đuổi em không?”
“Anh nói thật sao?”
“Ừ, không lúc nào anh nghiêm túc như lúc này.”
Liễu Diệp hơi khó xử: “Anh thật xảo quyệt đó anh Tạ. Nếu em nói là có thì không phải là đồng ý yêu đương với anh sao. Còn nếu anh theo đuổi em, sau đó em lại từ chối thì không phải là em trêu đùa anh sao. Nhưng em nói không thể thì anh cũng sẽ không nghe theo giống như Phó Vân Huy đúng không.”
Cho nên đồng ý hay không kết quả cũng giống nhau.
“Em rất thông minh, anh không lừa được em.” Tạ Uyên cười rồi nói tiếp: “Nếu cách này không được vậy thì chúng ta làm bạn đi.”
“Làm bạn?”
“Ừ, chúng ta lấy mục tiêu là hẹn hò. Nhưng trước tiên chúng ta có thể làm bạn một thời gian, tìm hiểu nhau. Sau đó quyết định có muốn xác định quan hệ không. Liễu Diệp, em cảm thấy thế nào?”
Không biết vì sao mỗi lần Liễu Diệp nghe người đàn ông này dịu dàng gọi tên mình thì tim bà lại thắt lại.
Liễu Diệp cảm thấy dù là ngoại hình, khí chất hay các phương diện khác của Tạ Uyên đều phù hợp với gu thẩm mỹ của mình.
“Anh Tạ nói vậy khiến tôi thật khó từ chối.”
“Vậy xem như em đồng ý.”
Liễu Diệp cũng không phải người ngượng ngùng hay suy nghĩ linh tinh, bà biết mình đã động lòng với Tạ Uyên.
Nói đi cũng phải nói lại, Tạ Uyên giơ tay hay nhấc chân đều có mị lực của người trải đời, người phụ nữ nào có thể từ chối ông chứ.
Liễu Diệp nở nụ cười: “Vậy anh Tạ, anh muốn tính tiếp cận em như thế nào?”
“Anh tính đưa em đến Mạn Bộ uống một ly rồi chúng ta từ từ tâm sự. Em cảm thấy thế nào?”
“Được đó.”
Liễu Diệp đồng ý lời mời của Tạ Uyên, bà lên chiếc SUV của hãng Bentley.
Tạ Uyên có thể coi như nhân vật đứng đầu Bắc Thành nhưng xe của ông lại rất giản dị, không quá bắt mắt như Phó Vân Huy – một công tử cả ngày chỉ biết lấy xe thể thao để theo đuổi bạn gái.
“Xin lỗi, anh đã lớn tuổi nên không thích đi xe thể thao.”
“Không sao.” Liễu Diệp cười nói: “So với xe thể thao cá tính thì em rất vui lòng chọn người lái xe.”
“Vậy xem ra không cần thiết tiếp cận, Diệp Tử có vẻ rất vừa lòng với anh.”
Nghe thấy từ Diệp Tử, tim của Liễu Diệp lập tức loạn nhịp.
Trên đường đi, Tạ Uyên cứ vô ý hay cố tình mà nói lời đường mật, dịu dàng như lông vũ nhẹ nhàng quét qua vành tai và trái tim Liễu Diệp.
Đến khi xuống xe, mặt Liễu Diệp đã hiện lên một tầng mây hồng.
Hai người đi vào Mạn Bộ, chọn góc tối ngồi xuống rồi gọi hai ly rượu chanh nhẹ, bắt đầu trò chuyện.
Liễu Diệp cảm thấy nghe Tạ Uyên nói chuyện cũng là một hưởng thụ. Người đàn ông này chín chắn, thận trọng mà lại không mất đi sự hài hước, nói vài câu đã khiến bà cười vui vẻ.
Mà trùng hợp bà lại là người rất thích cười.
Chỉ sau vài ba ly rượu, bà cảm thấy có lẽ bản thân đã rơi vào cái bẫy của người đàn ông dịu dàng này rồi.
Mà cảm giác với ông không phải là tự nhiên nảy nở mà là trong lòng vốn đã có hạt giống. Chỉ đợi ngọn gió xuân đến là bắt đầu mọc rễ nảy mầm.
Lúc sau, Liễu Diệp đã ngà ngà say, mỗi hành động của bà đều mang theo sức hấp dẫn trí mạng đối với Tạ Uyên, khiến ông không thể rời mắt.
Quá ba tuần rượu, hai người bắt đầu có hành động thân mật, con ngươi cật lực áp chế dục vọng.
“Kỳ lạ.” Ngón tay trắng nõn tinh tế của Liễu Diệp phác họa gương mặt Tạ Uyên rồi trượt xuống: “Em hình như biết anh rất lâu rồi.”
Khoảng cách giữa hai người rất gần, mặc dù vừa mới xác định quan hệ người yêu nhưng để có những động tác tiếp xúc quá mức thân mật thì cần phải có thời gian.
Nhưng Liễu Diệp không hề giữ khoảng cách với Tạ Uyên. Bà sờ mặt, nắm tay, ôm eo ông,… đều rất tự nhiên.
Ngay cả mùi hương trên người ông, bà cũng cảm thấy quen thuộc.
“Anh có phải chân mệnh thiên tử của em không?” Liễu Diệp vui mừng nói: “Em hình như rất thích anh.”
“Diệp Tử thích anh là vinh hạnh của anh.”
“Anh Tạ thật biết dỗ ngọt phụ nữ.”
Sâu trong đôi mắt của Tạ Uyên hiện lên sự nhớ nhung, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt bà: “Tạ Uyên là một người không thú vị, cho nên dùng tất cả để dỗ một người vui cả đời.”
Hiệu đính: Xiaoxin
Trước cửa cơ sở đào tạo ba lê có một chiếc xe thể thao Maserati matte xám đỗ ở đó.
Sau khi tan học, các giáo viên sôi nổi bàn tán về chiếc xe thể thao ngầu đét kia trong phòng thay đồ.
“Không biết là của ai.”
“Có thể là của phụ huynh học sinh.”
“Xe đẹp quá!”
“Diệp Tử, không phải cô vẫn luôn muốn có một chiếc xe thể thao Maserati sao, đi xem không?”
“Giấc mơ thật viên mãn nhưng hiện thực còn tàn khốc hơn dáng người của tôi.” Liễu Diệp thay quần áo ba lê ra, mặc quần áo thường ngày vào rồi nói: “Không xem, dù sao cũng không mua nổi, càng nhìn càng phiền lòng.”
“Con trai chủ tịch công ty Vân Huy, anh chàng phó tổng giám đốc trẻ không phải theo đuổi cô sao? Nếu cô đồng ý thì chiếc xe này cô có thể mua dùng rồi.”
Liễu Diệp vừa bôi kem dưỡng da vừa nói: “Cậu ấy nhỏ tuổi quá.”
“Trẻ tuổi, sức khỏe tốt lại còn vừa có tiền, vừa đẹp trai. Mà cô nhìn cũng rất trẻ mà, trông như 27, 28 tuổi vậy.”
“Trên thực tế thì cậu ấy có thể làm con tôi.”
Đồng nghiệp vỗ vai bà: “Cô cũng nên tìm một người bên mình, nếu không rất cô đơn.”
Liễu Diệp giấu đi ánh mắt, không trả lời.
Bao nhiêu năm qua bà đều cảm thấy mình đã quên rất nhiều thứ, đó đều là những ký ức quan trọng nhưng lại vĩnh viễn không thể có được một lần nữa.
Mấy năm nay không biết có bao nhiêu đàn ông theo đuổi bà, cũng không phải bà không nghĩ đến cuộc sống mới.
Người trẻ tuổi, trưởng thành, đẹp, có tiền,… đều có.
Bà cũng biết vẻ đẹp và khí chất của mình có thể hấp dẫn rất nhiều đàn ông động tâm vì bà.
Nhưng không hiểu vì sao những người bà đã gặp đó đều không phải người trong lòng bà muốn.
Vậy bà muốn cái gì? Chính bản thân bà cũng không biết.
Liễu Diệp đi đến cửa cơ sở thì thấy bên cạnh chiếc xe Maserati có một người đàn ông trẻ đang cầm bó hoa hồng champagne mỉm cười với mình.
Đó là thiếu gia của tập đoàn Vân Huy – Phó Vân Huy.
Phó Vân Huy năm nay mới 24 tuổi. Nửa năm trước, anh ta cùng bạn đến cơ sở đào tạo đón trẻ thì bắt gặp Liễu Diệp đang múa ba lê.
Anh ta đã yêu bà ngay từ cái nhìn đầu tiên, suốt nửa năm qua mỗi cuối tuần đều tới gặp bà. Qua một khoảng thời gian sẽ thay một chiếc siêu xe đón bà đi hóng gió.
Liễu Diệp chưa từng một lần lên xe của anh, cũng không chỉ một lần nói rõ hai người không hợp.
Nhưng Phó Vân Huy vẫn đầy nhiệt huyết, đầy quyết tâm, thề nếu không theo đuổi được bà thì cả đời không lấy vợ.
Giáo viên trong cơ sở đều rất hâm mộ Liễu Diệp. Bà bây giờ không gia thế, tuổi cũng không nhỏ, dù có đẹp cũng chả có ích gì.
Có cơ hội tốt như vậy phải nắm thật chắc, dù cuối cùng không đến được với nhau cũng không lỗ.
Đây đều là suy nghĩ của những người khác.
Ngoại trừ tuổi tác thì còn có rất nhiều yếu tố khác khiến Liễu Diệp không thích Phó Vân Huy.
Trong cốt cách của bà vốn có sự kiêu ngạo, cao quý, không thể dùng tiền tài để suy xét.
Phó Vân Huy thấy bà đi ra thì lập tức nở nụ cười ấm áp như gió xuân: “Chị tan lớp rồi, vất vả rồi.”
“Cậu không nên gọi tôi là chị.” Liễu Diệp nói tiếp: “Cậu nên gọi tôi là dì.”
“Không phải vậy, chị chính là chị, còn trẻ hơn chị gái em.”
“Tuổi tôi không còn nhỏ.” Liễu Diệp nhìn anh ta: “Cậu chắc hẳn đã biết.”
“Nếu vì nguyên nhân này mà chị vẫn luôn từ chối em thì xem ra em đã nhìn lầm chị!”
Liễu Diệp:?
“Nếu chị vẫn nông cạn quan tâm ánh mắt của những người khác thì chị không xứng đáng để em thích.”
Liễu Diệp: “Đúng đúng đúng! Cậu nhìn lầm tôi rồi, tôi không đáng để cậu thích. Cậu còn rất trẻ, không cần lãng phí thời gian với tôi.”
Phó Vân Huy: “Nếu dễ dàng buông tay như vậy thì không phải tình yêu đích thực. Em yêu chị nên có thể chấp nhận tất cả khuyết điểm của chị.”
Liễu Diệp: …
Bà thật sự không hiểu nổi giới trẻ bây giờ.
“Chị, em đã đặt bàn trên tầng thượng lãng mạn của Universe Century rồi, chúng ta cùng đi ăn nhé.”
“Không, không được. Tôi không muốn ăn với cậu.”
“Chị thẳng quá rồi.”
“Sẽ có ngày tôi không thẳng thắn.”
“Ồ! Chị đã khơi dậy ý chí chiến đấu của em, em chắc chắn sẽ không từ bỏ.”
Đương lúc Phó Vân Huy dây dưa không dứt thì có một bàn tay ấm áp nắm lấy bàn tay mảnh mai của Liễu Diệp và kéo bà ra sau lưng.
Liễu Diệp ngẩng đầu nhìn bóng dáng mạnh mẽ của Tạ Uyên.
Tạ Uyên nhìn thiếu nhiên với sắc mặt lạnh lùng nhưng giọng nói của ông còn lạnh hơn thế: “Cậu có vấn đề gì?”
Phó Vân Huy nhìn chằm chằm bàn tay đang nắm tay Liễu Diệp mà bà cũng không kháng cự. Điều này làm anh ta rất ghen tị: “Ông là ai?”
“Bạn của chị ấy?”
“Tôi là bạn trai chị ấy!”
Tạ Uyên đưa mắt đánh giá anh ta rồi cười nhạt: “Cậu không phải kiểu người cô ấy thích.”
“Ông, ông biết chị ấy thích kiểu người nào chắc?”
Tạ Uyên bình tĩnh nói: “Kiểu người giống tôi.”
“…”
Phó Vân Huy lập tức yếu thế khi phải so sánh với Tạ Uyên. Anh ta cảm thấy bất kể là ngoại hình hay khí chất bản thân đều không thể bằng người đàn ông trước mặt này.
Anh ta quyết định dùng ngoại lực: “Ông biết tôi là ai không? Tôi tên là Phó Vân Huy, ông nghe qua tập đoàn Vân Huy chưa? Ông dám đắc tội với tôi thì đừng mong yên ổn ở cái đất Bắc Thành này!”
“Thì ra là tập đoàn Vân Huy. Cậu là gì của Phó Hoằng Vĩ?”
“Biết bố tôi vậy là tốt rồi.” Phó Vân Huy lấy điện thoại ra nói: “Báo tên của ông để tôi cho ông biết Bắc Thành là địa bàn của ai.”
“Tạ Uyên.”
Phó Vân Huy đã mở điện thoại nhưng khi nghe thấy tên của ông thì khuôn mặt anh ta lập tức cứng đờ.
Ở Bắc Thành này có ai là không biết tiếng tăm của Tạ Uyên.
Tạ Uyên nhìn Phó Vân Huy rồi bình tĩnh nói: “Tôi không biết Bắc Thành là địa bàn của ai nhưng cậu có thể hỏi bố cậu.”
Phó Vân Huy nuốt nước bọt, cắn răng bấm điện thoại.
Không cần hỏi đáp án đã rõ như ban ngày.
Anh ta không cam lòng nhìn Liễu Diệp: “Ờ… chị, hiện tại em không thể so với ông ta nhưng chờ hai năm nữa thôi, em sẽ cố gắng vượt qua ông ta! Khi đó em đến cưới chị!”
Nói đoạn, không đợi Liễu Diệp trả lời Phó Vân Huy đã lên xe vụt đi, chạy trốn mất dạng.
Liễu Diệp nhìn siêu xe biến mất ở chỗ rẽ đầu ngõ rồi nói: “Cậu ấy thật ra cũng không xấu. Tiếc thật! Tôi còn định nể mặt chiếc xe mà đồng ý hẹn hò với cậu ta, ai biết giữa đường lại nhảy ra một Trình Giảo Kim.”
Tạ Uyên nói: “Tôi nhớ là em nói thích chiếc Maserati vì cảm thấy nó rất ngầu.”
“Sao anh lại biết? Anh đã từng hỏi tôi?”
“Không cần hỏi. Những chuyện liên quan đến em anh đều biết.”
Đáng tiếc khi đó ông không có tiền, chỉ có thể đến cửa hàng 4S xem cho đỡ nghiện hoặc thuê một chiếc siêu xe lái thử và chở bà đi một lúc.
Khi đó ông rất tự ti, dù ngồi siêu xe cũng chẳng cảm thấy vui vẻ tí nào. Điều duy nhất khiến ông vui đó là nhìn Bộ Đàn Yên ngồi trong xe vẫy tay cười lớn.
Thật ra bà ấy có thể tự mua một chiếc Maserati cho mình mà không cần ngồi trong xe lái thử cùng ông.
Giữa hai lựa chọn là đi siêu xe hoặc đi xe lái thử cùng một tên nghèo thì Bộ Đàn Yên đã chọn đáp án thứ hai.
Mà hoàn cảnh hiện tại đã thay đổi, Tạ Uyên có thể mua bất kì chiếc Maserati bản giới hạn nào. Ông rất nhiều lần nghĩ rằng nếu có thể gặp lại bà một lần nữa, ông sẽ trả bất cứ giá nào để bà thỏa mãn ước mơ.
Liễu Diệp cau mày nhìn dáng vẻ thâm tình của Tạ Uyên: “Không phải… không phải đúng không? Anh Tạ chẳng lẽ cũng muốn… theo đuổi tôi?”
“Anh có thể theo đuổi em không?”
“Anh hỏi tôi sao? Anh Tạ quá lễ phép rồi, chẳng giống như thằng nhóc Phó Vân Huy kia theo đuổi tôi nửa năm mà cũng không hỏi câu nào.”
Tạ Uyên nở một nụ cười nhẹ nhàng: “Cậu ấy trẻ tuổi còn anh thì không.”
“Thật trùng hợp, em cũng không thích tuổi trẻ sốc nổi.”
Cách nói chuyện của Liễu Diệp rất giống Bộ Đàn Yên năm đó, giọng điệu mang theo sự kiêu ngạo của một thiên kim tiểu thư.
Muốn nói gì thì nói, không cần quan tâm suy nghĩ của người khác.
Tạ Uyên càng thêm chắc chắn người này chính là người mà ông yêu đã xa cách nhiều năm.
“Liễu Diệp, em còn chưa trả lời anh. Anh có thể theo đuổi em không?”
“Anh nói thật sao?”
“Ừ, không lúc nào anh nghiêm túc như lúc này.”
Liễu Diệp hơi khó xử: “Anh thật xảo quyệt đó anh Tạ. Nếu em nói là có thì không phải là đồng ý yêu đương với anh sao. Còn nếu anh theo đuổi em, sau đó em lại từ chối thì không phải là em trêu đùa anh sao. Nhưng em nói không thể thì anh cũng sẽ không nghe theo giống như Phó Vân Huy đúng không.”
Cho nên đồng ý hay không kết quả cũng giống nhau.
“Em rất thông minh, anh không lừa được em.” Tạ Uyên cười rồi nói tiếp: “Nếu cách này không được vậy thì chúng ta làm bạn đi.”
“Làm bạn?”
“Ừ, chúng ta lấy mục tiêu là hẹn hò. Nhưng trước tiên chúng ta có thể làm bạn một thời gian, tìm hiểu nhau. Sau đó quyết định có muốn xác định quan hệ không. Liễu Diệp, em cảm thấy thế nào?”
Không biết vì sao mỗi lần Liễu Diệp nghe người đàn ông này dịu dàng gọi tên mình thì tim bà lại thắt lại.
Liễu Diệp cảm thấy dù là ngoại hình, khí chất hay các phương diện khác của Tạ Uyên đều phù hợp với gu thẩm mỹ của mình.
“Anh Tạ nói vậy khiến tôi thật khó từ chối.”
“Vậy xem như em đồng ý.”
Liễu Diệp cũng không phải người ngượng ngùng hay suy nghĩ linh tinh, bà biết mình đã động lòng với Tạ Uyên.
Nói đi cũng phải nói lại, Tạ Uyên giơ tay hay nhấc chân đều có mị lực của người trải đời, người phụ nữ nào có thể từ chối ông chứ.
Liễu Diệp nở nụ cười: “Vậy anh Tạ, anh muốn tính tiếp cận em như thế nào?”
“Anh tính đưa em đến Mạn Bộ uống một ly rồi chúng ta từ từ tâm sự. Em cảm thấy thế nào?”
“Được đó.”
Liễu Diệp đồng ý lời mời của Tạ Uyên, bà lên chiếc SUV của hãng Bentley.
Tạ Uyên có thể coi như nhân vật đứng đầu Bắc Thành nhưng xe của ông lại rất giản dị, không quá bắt mắt như Phó Vân Huy – một công tử cả ngày chỉ biết lấy xe thể thao để theo đuổi bạn gái.
“Xin lỗi, anh đã lớn tuổi nên không thích đi xe thể thao.”
“Không sao.” Liễu Diệp cười nói: “So với xe thể thao cá tính thì em rất vui lòng chọn người lái xe.”
“Vậy xem ra không cần thiết tiếp cận, Diệp Tử có vẻ rất vừa lòng với anh.”
Nghe thấy từ Diệp Tử, tim của Liễu Diệp lập tức loạn nhịp.
Trên đường đi, Tạ Uyên cứ vô ý hay cố tình mà nói lời đường mật, dịu dàng như lông vũ nhẹ nhàng quét qua vành tai và trái tim Liễu Diệp.
Đến khi xuống xe, mặt Liễu Diệp đã hiện lên một tầng mây hồng.
Hai người đi vào Mạn Bộ, chọn góc tối ngồi xuống rồi gọi hai ly rượu chanh nhẹ, bắt đầu trò chuyện.
Liễu Diệp cảm thấy nghe Tạ Uyên nói chuyện cũng là một hưởng thụ. Người đàn ông này chín chắn, thận trọng mà lại không mất đi sự hài hước, nói vài câu đã khiến bà cười vui vẻ.
Mà trùng hợp bà lại là người rất thích cười.
Chỉ sau vài ba ly rượu, bà cảm thấy có lẽ bản thân đã rơi vào cái bẫy của người đàn ông dịu dàng này rồi.
Mà cảm giác với ông không phải là tự nhiên nảy nở mà là trong lòng vốn đã có hạt giống. Chỉ đợi ngọn gió xuân đến là bắt đầu mọc rễ nảy mầm.
Lúc sau, Liễu Diệp đã ngà ngà say, mỗi hành động của bà đều mang theo sức hấp dẫn trí mạng đối với Tạ Uyên, khiến ông không thể rời mắt.
Quá ba tuần rượu, hai người bắt đầu có hành động thân mật, con ngươi cật lực áp chế dục vọng.
“Kỳ lạ.” Ngón tay trắng nõn tinh tế của Liễu Diệp phác họa gương mặt Tạ Uyên rồi trượt xuống: “Em hình như biết anh rất lâu rồi.”
Khoảng cách giữa hai người rất gần, mặc dù vừa mới xác định quan hệ người yêu nhưng để có những động tác tiếp xúc quá mức thân mật thì cần phải có thời gian.
Nhưng Liễu Diệp không hề giữ khoảng cách với Tạ Uyên. Bà sờ mặt, nắm tay, ôm eo ông,… đều rất tự nhiên.
Ngay cả mùi hương trên người ông, bà cũng cảm thấy quen thuộc.
“Anh có phải chân mệnh thiên tử của em không?” Liễu Diệp vui mừng nói: “Em hình như rất thích anh.”
“Diệp Tử thích anh là vinh hạnh của anh.”
“Anh Tạ thật biết dỗ ngọt phụ nữ.”
Sâu trong đôi mắt của Tạ Uyên hiện lên sự nhớ nhung, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt bà: “Tạ Uyên là một người không thú vị, cho nên dùng tất cả để dỗ một người vui cả đời.”
Tác giả :
Xuân Phong Lựu Hỏa