Boss Là Nữ Phụ
Chương 427: Chuyện hàng ngày ở ma giáo (hoàn)
Lúc ta sinh ra, nghe nói là một ngày tuyết lớn.
Do thời tiết quá lạnh, cơ thể của mẹ ta đã không chống chọi được qua mùa đông đó.
Còn ta thì vốn bị sinh non, lại không có sữa mẹ, nên cũng để lại mầm bệnh.
Lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, là khi ta và cha đến gặp Dược bà bà, là Dược bà bà được giang hồ gọi là thần y.
Cô đang ngồi trong sân của Dược bà bà. Ta vừa bước vào thì đã nhìn thấy cô ấy. Một cô gái trắng trẻo non nớt. Mặc dù trên người cô chỉ mặc bộ y phục vải thô, nhưng không hề che đi dáng vẻ xinh đẹp của cô ấy.
Cha và Dược bà bà vào phòng nói chuyện, còn ta thì đứng trong sân.
Từ khi ta đến, cô ấy vẫn ngồi yên như vậy, ta rất tò mò muốn biết cô ấy đang xem cái gì, nên ta đã chầm chậm bước đến.
“Muội đang xem gì vậy?” Khi đó ta mới tám tuổi, dáng người tương đối cao, vì vậy khi đứng trước mặt cô ấy, hình như đã chắn toàn bộ ánh sáng trước mặt cô ấy.
Cô ấy ngẩng đầu, đưa tay đẩy ta một cái, “Ngươi làm gì thế, giẫm phải sâu của ta rồi.”
Sâu?
Ta cúi đầu xuống nhìn, đâu phải sâu gì, chỉ có một con bọ cạp đang nhe nanh múa vuốt chuẩn bị kẹp ta.
“Á”. Ta hét to một tiếng, rồi vội lùi về sau, sống lưng bỗng nhiên lạnh toát.
Dược bà bà ở trong phòng nghe thấy tiếng động, từ trong vội vàng bước ra, rồi vặn tai cô ấy, “Nha đầu thối, đây là khách, con lại dọa nạt người ta có đúng không? Bắt tiểu tử của con lại, không được dọa tiểu ca ca.”
Vẻ mặt cô ấy uất ức, tủi thân, “Con không ức hiếp hắn.”
Mặc dù nhìn Dược bà bà rất tức giận, nhưng bà không mạnh tay chút nào cả. Cuối cùng cha ta ra nói, chuyện con nít không cần bận tâm.
Đợi sau khi họ vào trong, tiểu nha đầu lập tức đứng dậy, vênh mặt đi đến trước mặt ta, còn đạp cho ta một cái.
Lúc đó, ta vốn bị hù dọa, lại bị đạp một cái, đau đến mức suýt chút nữa lại hét lên.
Khi đó, ta nghĩ, nha đầu này sao lại đáng ghét như vậy.
Nhưng ta không biết, sự đáng ghét của cô ấy không chỉ có vậy.
Cha ta để ta ở lại chỗ Dược bà bà để điều dưỡng thân thể. Kể từ đó về sau, có lẽ là bắt đầu ác mộng của ta.
Buổi tối, lúc đi ngủ, thì nhìn thấy có rắn trong chăn, lúc xỏ giày thì bị bọ cạp cắn, lúc ăn cơm thì ăn phải sâu.
Những chuyện như vậy nhiều vô số kể.
Sau này ta phát hiện, những thứ mà cô ấy thả thực ra không có độc, nếu như có bị rắn cắn cũng không đáng ngại.
Có lẽ cô ấy cũng phát hiện rằng ta đã biết, nên không làm những chuyện như vậy nữa, lại đổi cách khác trêu chọc ta.
Một ngày nọ, lại có thêm một cậu bé chừng tuổi ta được đưa đến chỗ Dược bà bà.
Từ khi cậu bé đó đến, ta phát hiện sự chú ý của cô ấy không còn tập trung vào ta nữa, ngược lại, cô ấy bắt đầu hành hạ cậu bé kia.
Lúc đó, ta không hiểu, tại sao cô ấy lại đáng ghét như vậy.
Mãi sau này, ta hồi tưởng lại lúc sắp rời đi, cô ấy đột nhiên đối xử rất tốt với ta, có vẻ như hận không thể lập tức đóng gói ta gửi đi.
Có lẽ cô ấy cho rằng, ta đến để cướp đi sự yêu thương của Dược bà bà với cô ấy.
Khi đó cô ấy mới 5 tuổi, lúc mà vẫn còn đang dựa dẫm vào người lớn, thì có suy nghĩ như vậy cũng là điều bình thường.
Vừa từ biệt, ấy vậy mà cũng đã 7 năm.
Khoảng thời gian chia tay cô ấy, thỉnh thoảng ta vẫn nhớ lại dáng vẻ cô ấy khi trêu chọc ta.
Ta luôn nghĩ rằng ta ghét cô ấy, dù gì ta cũng bị cô ấy trêu chọc.
Nghe tin Dược bà bà qua đời, đúng là khi ta dẫn Ma giáo trốn ra ngoài.
Thân là thiếu chủ của Ma giáo, ta phải chống đỡ Ma giáo, ta không thể đi lúc này.
Vì vậy, ta không biết, thời gian đó, cô ấy đã xảy ra những chuyện gì.
Đến khi ta và cô ấy gặp lại, thì chính là ở Bích Thủy sơn trang.
Cũng không đúng, ta đã từng gặp cô ấy mấy lần, chỉ là hình như cô ấy không có một chút ấn tượng gì về ta, cứ giống như người xa lạ vậy.
Lúc đó, ta cũng không hiểu tại sao tức giận, sau đó còn đấu đá với nhau.
Sau này ta mới hiểu, khi đó, ta giận có lẽ là tại cô ấy không nhớ mình.
Nghĩ đến lúc cô ấy muốn giết mình, ta rất giận, vì vậy thái độ với cô ấy càng tồi tệ hơn.
Những lời đồn thổi bên ngoài về cô ấy, ta cũng đã nghe hết, nhưng ta không tin, cô ấy tuyệt đối không phải người như vậy.
Thiên hạ không dung nạp cô ấy, vì vậy ta cho cô ấy một nơi có thể che mưa che gió.
Đó là điều duy nhất ta có thể làm cho cô ấy.
Hành động ở Đế Sơn, cô ấy đến cũng hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của ta.
Cuối cùng, vẫn là ta được cô ấy cứu.
Cha ta từng nói, những thứ đồ này sẽ trở thành tai họa của Ma giáo, năm đó cha ta định tiêu hủy, kết quả lại không kịp, Ma giáo đã bị bao vây tấn công.
Vào Đế Sơn, ta cũng không nghĩ rằng có thể sống nổi.
Có thể thấy ánh mặt trời lần nữa, trái tim ta không nói hết được cảm giác vui mừng hay gì khác nữa.
Ta chỉ biết, ta thích cô ấy.
Nhưng hình như cô ấy không thích ta.
Bất luận ta làm gì, cô ấy đều tỏ ra rất bình tĩnh.
Ta nghĩ, nhất định là do ta quá yếu, vì vậy ta chọn bế quan, khiêu chiến tầng 9 U Minh Quyết.
Nếu thành công, trên giang hồ sẽ không ai là đối thủ của ta.
Nếu không thành công...
Thì ta cũng không có tư cách đứng cạnh cô ấy.
Lúc đi vào, ta nói với cô ấy, nếu như ta xuất quan, ta sẽ cưới cô ấy.
Khi đó, thậm chí ta không dám nhìn biểu cảm của cô ấy.
Ta đưa đồ cho cô ấy, là những đồ chơi nhỏ mà khi ở chỗ Dược bà bà, ta đã lén lút lấy của cô ấy.
Nhưng ta nghĩ, có lẽ cô ấy không còn nhớ nữa.
Lúc cô ấy nhìn mấy thứ đồ ấy, gương mặt như chẳng biết gì cả.
Nói không thất vọng là giả.
Rõ ràng nó thuộc về hồi ức của hai người, nhưng lại chỉ có một mình ta nhớ kỹ.
Để khiến cho mình dễ chịu hơn, ta chỉ có thể tự an ủi bản thân, khi đó cô ấy vẫn còn quá nhỏ, không nhớ cũng là chuyện thường.
Khiêu chiến tầng 9 U Minh Quyết đương nhiên không thuận lợi, mấy lần suýt chút nữa thất bại, nhưng chỉ cần nhớ đến những gì ta đã nói với cô ấy, ta liền nghiến răng tiếp tục tu luyện.
Cuối cùng, ta đã thành công.
Vừa ra khỏi mật thất thì nhìn thấy cô ấy đang ngồi bên ngoài, nhưng ta còn chưa kịp vui, thì cô ấy lại muốn lấy máu của ta.
Trong lòng ta biết rõ cô ấy không hề thích ta, nhưng ta vẫn không nhịn được tức giận.
Cô ấy đợi ở bên ngoài không phải là lo lắng cho ta, mà chỉ là muốn lấy máu của ta.
Ta đoán cô ấy muốn lấy máu của ta có lẽ liên quan đến thanh kiếm kia, nhưng ta không cho cô ấy.
Ta không biết nếu ta cho cô ấy, thì cô ấy có bỏ Ma giáo đi không.
Vì vậy ta không dám cho.
Dù cô ấy không thích ta, ta cũng muốn cô ấy ở trong tầm mắt của ta.
Từ khi biết được cô ấy đã có người mà mình thích, tâm trạng ta rất phức tạp.
Ta đã cố gắng bao năm, nhưng cuối cùng vẫn không thể trở thành người quan trọng trong lòng cô ấy.
Sau đó, cô ấy bỏ Ma giáo đi. Ta gióng trống khua chiêng đi tìm cô ấy, nhưng trong lòng ta rất rõ, dù có tìm được cô ấy thì đã sao, cô vẫn sẽ không thích ta.
Ta không biết tại sao ta lại chắc chắn rằng cô ấy không thích mình như vậy, đó chỉ là trực giác.
Mặc dù U Minh Quyết rất lợi hại, nhưng tuổi thọ sẽ ngắn ngủi, không có được người mình thích, thì thực sự ta cũng không sợ chết, chỉ sợ sau này cô ấy sống không được tốt.
Vì vậy ta cho Thính Phong đi mời cô ấy. Cô ấy ở nơi nào, ta đều biết.
Lúc sắp chết có thể gặp cô ấy, ta rất vui.
Di nguyện duy nhất.
Là ta chưa từng tham gia vào những năm tháng tươi đẹp nhất trong cuộc đời của cô ấy, chưa từng cho cô ấy một chỗ dựa khi cô ấy cần nhất, chưa từng có một vị trí trong lòng cô ấy.
Vô Tranh, ta thích nàng!
__Giang Trạm __
Do thời tiết quá lạnh, cơ thể của mẹ ta đã không chống chọi được qua mùa đông đó.
Còn ta thì vốn bị sinh non, lại không có sữa mẹ, nên cũng để lại mầm bệnh.
Lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, là khi ta và cha đến gặp Dược bà bà, là Dược bà bà được giang hồ gọi là thần y.
Cô đang ngồi trong sân của Dược bà bà. Ta vừa bước vào thì đã nhìn thấy cô ấy. Một cô gái trắng trẻo non nớt. Mặc dù trên người cô chỉ mặc bộ y phục vải thô, nhưng không hề che đi dáng vẻ xinh đẹp của cô ấy.
Cha và Dược bà bà vào phòng nói chuyện, còn ta thì đứng trong sân.
Từ khi ta đến, cô ấy vẫn ngồi yên như vậy, ta rất tò mò muốn biết cô ấy đang xem cái gì, nên ta đã chầm chậm bước đến.
“Muội đang xem gì vậy?” Khi đó ta mới tám tuổi, dáng người tương đối cao, vì vậy khi đứng trước mặt cô ấy, hình như đã chắn toàn bộ ánh sáng trước mặt cô ấy.
Cô ấy ngẩng đầu, đưa tay đẩy ta một cái, “Ngươi làm gì thế, giẫm phải sâu của ta rồi.”
Sâu?
Ta cúi đầu xuống nhìn, đâu phải sâu gì, chỉ có một con bọ cạp đang nhe nanh múa vuốt chuẩn bị kẹp ta.
“Á”. Ta hét to một tiếng, rồi vội lùi về sau, sống lưng bỗng nhiên lạnh toát.
Dược bà bà ở trong phòng nghe thấy tiếng động, từ trong vội vàng bước ra, rồi vặn tai cô ấy, “Nha đầu thối, đây là khách, con lại dọa nạt người ta có đúng không? Bắt tiểu tử của con lại, không được dọa tiểu ca ca.”
Vẻ mặt cô ấy uất ức, tủi thân, “Con không ức hiếp hắn.”
Mặc dù nhìn Dược bà bà rất tức giận, nhưng bà không mạnh tay chút nào cả. Cuối cùng cha ta ra nói, chuyện con nít không cần bận tâm.
Đợi sau khi họ vào trong, tiểu nha đầu lập tức đứng dậy, vênh mặt đi đến trước mặt ta, còn đạp cho ta một cái.
Lúc đó, ta vốn bị hù dọa, lại bị đạp một cái, đau đến mức suýt chút nữa lại hét lên.
Khi đó, ta nghĩ, nha đầu này sao lại đáng ghét như vậy.
Nhưng ta không biết, sự đáng ghét của cô ấy không chỉ có vậy.
Cha ta để ta ở lại chỗ Dược bà bà để điều dưỡng thân thể. Kể từ đó về sau, có lẽ là bắt đầu ác mộng của ta.
Buổi tối, lúc đi ngủ, thì nhìn thấy có rắn trong chăn, lúc xỏ giày thì bị bọ cạp cắn, lúc ăn cơm thì ăn phải sâu.
Những chuyện như vậy nhiều vô số kể.
Sau này ta phát hiện, những thứ mà cô ấy thả thực ra không có độc, nếu như có bị rắn cắn cũng không đáng ngại.
Có lẽ cô ấy cũng phát hiện rằng ta đã biết, nên không làm những chuyện như vậy nữa, lại đổi cách khác trêu chọc ta.
Một ngày nọ, lại có thêm một cậu bé chừng tuổi ta được đưa đến chỗ Dược bà bà.
Từ khi cậu bé đó đến, ta phát hiện sự chú ý của cô ấy không còn tập trung vào ta nữa, ngược lại, cô ấy bắt đầu hành hạ cậu bé kia.
Lúc đó, ta không hiểu, tại sao cô ấy lại đáng ghét như vậy.
Mãi sau này, ta hồi tưởng lại lúc sắp rời đi, cô ấy đột nhiên đối xử rất tốt với ta, có vẻ như hận không thể lập tức đóng gói ta gửi đi.
Có lẽ cô ấy cho rằng, ta đến để cướp đi sự yêu thương của Dược bà bà với cô ấy.
Khi đó cô ấy mới 5 tuổi, lúc mà vẫn còn đang dựa dẫm vào người lớn, thì có suy nghĩ như vậy cũng là điều bình thường.
Vừa từ biệt, ấy vậy mà cũng đã 7 năm.
Khoảng thời gian chia tay cô ấy, thỉnh thoảng ta vẫn nhớ lại dáng vẻ cô ấy khi trêu chọc ta.
Ta luôn nghĩ rằng ta ghét cô ấy, dù gì ta cũng bị cô ấy trêu chọc.
Nghe tin Dược bà bà qua đời, đúng là khi ta dẫn Ma giáo trốn ra ngoài.
Thân là thiếu chủ của Ma giáo, ta phải chống đỡ Ma giáo, ta không thể đi lúc này.
Vì vậy, ta không biết, thời gian đó, cô ấy đã xảy ra những chuyện gì.
Đến khi ta và cô ấy gặp lại, thì chính là ở Bích Thủy sơn trang.
Cũng không đúng, ta đã từng gặp cô ấy mấy lần, chỉ là hình như cô ấy không có một chút ấn tượng gì về ta, cứ giống như người xa lạ vậy.
Lúc đó, ta cũng không hiểu tại sao tức giận, sau đó còn đấu đá với nhau.
Sau này ta mới hiểu, khi đó, ta giận có lẽ là tại cô ấy không nhớ mình.
Nghĩ đến lúc cô ấy muốn giết mình, ta rất giận, vì vậy thái độ với cô ấy càng tồi tệ hơn.
Những lời đồn thổi bên ngoài về cô ấy, ta cũng đã nghe hết, nhưng ta không tin, cô ấy tuyệt đối không phải người như vậy.
Thiên hạ không dung nạp cô ấy, vì vậy ta cho cô ấy một nơi có thể che mưa che gió.
Đó là điều duy nhất ta có thể làm cho cô ấy.
Hành động ở Đế Sơn, cô ấy đến cũng hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của ta.
Cuối cùng, vẫn là ta được cô ấy cứu.
Cha ta từng nói, những thứ đồ này sẽ trở thành tai họa của Ma giáo, năm đó cha ta định tiêu hủy, kết quả lại không kịp, Ma giáo đã bị bao vây tấn công.
Vào Đế Sơn, ta cũng không nghĩ rằng có thể sống nổi.
Có thể thấy ánh mặt trời lần nữa, trái tim ta không nói hết được cảm giác vui mừng hay gì khác nữa.
Ta chỉ biết, ta thích cô ấy.
Nhưng hình như cô ấy không thích ta.
Bất luận ta làm gì, cô ấy đều tỏ ra rất bình tĩnh.
Ta nghĩ, nhất định là do ta quá yếu, vì vậy ta chọn bế quan, khiêu chiến tầng 9 U Minh Quyết.
Nếu thành công, trên giang hồ sẽ không ai là đối thủ của ta.
Nếu không thành công...
Thì ta cũng không có tư cách đứng cạnh cô ấy.
Lúc đi vào, ta nói với cô ấy, nếu như ta xuất quan, ta sẽ cưới cô ấy.
Khi đó, thậm chí ta không dám nhìn biểu cảm của cô ấy.
Ta đưa đồ cho cô ấy, là những đồ chơi nhỏ mà khi ở chỗ Dược bà bà, ta đã lén lút lấy của cô ấy.
Nhưng ta nghĩ, có lẽ cô ấy không còn nhớ nữa.
Lúc cô ấy nhìn mấy thứ đồ ấy, gương mặt như chẳng biết gì cả.
Nói không thất vọng là giả.
Rõ ràng nó thuộc về hồi ức của hai người, nhưng lại chỉ có một mình ta nhớ kỹ.
Để khiến cho mình dễ chịu hơn, ta chỉ có thể tự an ủi bản thân, khi đó cô ấy vẫn còn quá nhỏ, không nhớ cũng là chuyện thường.
Khiêu chiến tầng 9 U Minh Quyết đương nhiên không thuận lợi, mấy lần suýt chút nữa thất bại, nhưng chỉ cần nhớ đến những gì ta đã nói với cô ấy, ta liền nghiến răng tiếp tục tu luyện.
Cuối cùng, ta đã thành công.
Vừa ra khỏi mật thất thì nhìn thấy cô ấy đang ngồi bên ngoài, nhưng ta còn chưa kịp vui, thì cô ấy lại muốn lấy máu của ta.
Trong lòng ta biết rõ cô ấy không hề thích ta, nhưng ta vẫn không nhịn được tức giận.
Cô ấy đợi ở bên ngoài không phải là lo lắng cho ta, mà chỉ là muốn lấy máu của ta.
Ta đoán cô ấy muốn lấy máu của ta có lẽ liên quan đến thanh kiếm kia, nhưng ta không cho cô ấy.
Ta không biết nếu ta cho cô ấy, thì cô ấy có bỏ Ma giáo đi không.
Vì vậy ta không dám cho.
Dù cô ấy không thích ta, ta cũng muốn cô ấy ở trong tầm mắt của ta.
Từ khi biết được cô ấy đã có người mà mình thích, tâm trạng ta rất phức tạp.
Ta đã cố gắng bao năm, nhưng cuối cùng vẫn không thể trở thành người quan trọng trong lòng cô ấy.
Sau đó, cô ấy bỏ Ma giáo đi. Ta gióng trống khua chiêng đi tìm cô ấy, nhưng trong lòng ta rất rõ, dù có tìm được cô ấy thì đã sao, cô vẫn sẽ không thích ta.
Ta không biết tại sao ta lại chắc chắn rằng cô ấy không thích mình như vậy, đó chỉ là trực giác.
Mặc dù U Minh Quyết rất lợi hại, nhưng tuổi thọ sẽ ngắn ngủi, không có được người mình thích, thì thực sự ta cũng không sợ chết, chỉ sợ sau này cô ấy sống không được tốt.
Vì vậy ta cho Thính Phong đi mời cô ấy. Cô ấy ở nơi nào, ta đều biết.
Lúc sắp chết có thể gặp cô ấy, ta rất vui.
Di nguyện duy nhất.
Là ta chưa từng tham gia vào những năm tháng tươi đẹp nhất trong cuộc đời của cô ấy, chưa từng cho cô ấy một chỗ dựa khi cô ấy cần nhất, chưa từng có một vị trí trong lòng cô ấy.
Vô Tranh, ta thích nàng!
__Giang Trạm __
Tác giả :
Mặc Linh