Boss Là Nữ Phụ
Chương 224: Hôn ma nghich ngợm (6)
Phong Cẩm phát hiện mấy ngày hôm nay con ma nhà mình có gì rất bất thường, cũng không biết đang làm
trò gì. Thời Sênh đang làm gì?
Cô đang tìm hiểu có phương pháp nào có thể giải trừ quỷ khế, hoặc là làm đảo ngược quỷ khế.
Tât nhiên thực tế đang chứng minh rằng cô đang mơ mộng hão huyền, cho đến hôm nay cô vẫn chưa tìm ra được phương pháp khả thi nào.
Cách duy nhất chính là giải trừ quỷ khế.
Phong Cẩm từ phòng mình đi ra liền trông thấy Thời Sênh đang bay đi bay lại trong phòng khách, toàn thân một màu trắng toát, lại còn đang giữa đêm khuya, nếu đổi lại là một người bình thường trông thấy chắc chắn sẽ bị dọa cho tè cảra quần rồi.
Thời Sênh trông thấy Phong Cẩm đi ra, lập tức bay qua đó, “Đốt giúp tôi thêm mấy bộ quần áo đi, ngày nào cũng mặc mỗi bộ này, trông khó coi chết đi được.”
Phong Cẩm: “...” Cô ấy đúng là không coi mình là người ngoài.
Ủm, ma ngoài!
“Tốt xấu gì tôi cũng là đại diện cho bộ mặt của anh đúng không, sao lại có thể mặc đồ khó coi thế này được, ra bên ngoài sẽ làm anh mất...” Thời Sênh bla bla bla một hồi lâu vẫn chưa nói hết, Phong Cẩm thật sự rất muốn lấy kim khâu chặt miệng cô lại.
Cứ yên lặng mà làm một A Phiêu có phải tốt hơn không?
Thời Sênh thấy Phong Cẩm không nói gì, mặt sa sầm xuống, liền liều lĩnh đưa tay ra sờ hắn.
Vẫn phương thức như trước, cùng một mùi vi.
Thời Sênh ôm lấy cánh tay rồi bay ra bên ngoài cửa số.
Tức chết bản cô nương.
Quần áo thì không cho mặc, thịt thì không cho ăn, người thì không cho chạm, bản cô nương muốn bỏ nhà ra đi!
Phong Cẩm nhìn theo bóng dáng của Thời Sênh dần biến mất trong đêm tối, huyệt thái dương thình thịch giật mạnh mấy cái, hắn đi đến cửa chính rồi đi ra ngoài.
Sau khi xuống lầu, Phong Cẩm từ xa xa đã nhìn thấy Thời Sênh đang đứng cùng một cái bóng màu đỏ, hắn còn chưa nhìn rõ, thanh thiết kiếm đó đã đột nhiên xuất hiện trong tay cô ấy, chém một nhát về phía cái bóng đỏ đối diện.
Tốc độ vô cùng nhanh, bóng đỏ còn không có cơ hội phản kháng đã bị tiêu diệt thành khói bui.
Phong Cẩm cảm thấy trước đây bản thân đã đánh giá quá thấp con ma nhà mình, con ma lúc nãy tuy rằng vẫn chưa phải là ma ác thực sự, nhưng cũng thuộc dạng bắt đầu trở thành ác ma, mà chỉ trong giây lát cô đã tiêu diệt con ma....
Định cướp miếng cơm của người trừ ma à? Có điều...
Phong Cẩm nheo mắt, ở đây sao có thể xuất hiện ác ma chứ?
Thời Sênh đâm thiết kiếm xuống nền đất, vẻ mặt hiện lên vài phần u ám.
Mẹ nó, mặc cả cây màu đỏ, còn định ăn ông, sao ngươi không thăng thiên luôn đi!
Cô vừa quay người liền trông thấy Phong Cẩm đang đứng dưới đèn đường, vẻ mặt không rõ đang nhìn về phía mình, ánh sáng đèn lờ mờ làm bóng người hắn bị kéo thành một cái bóng vừa dài vừa cao lớn.
Trông thấy cô quay người, hắn nhấc chân bước lại gần, “Đi theo tôi.”
“Đi đâu?” Đêm hôm khuya khoắt còn chạy loạn ngoài đường làm gì?
Phong Cẩm liếc mắt nhìn cô một cái, không nói lời nào.
Thời Sênh bỉu bĩu môi, cầm thiết kiếm bay Vào trong Xe.
Phong Cẩm thở dài một hơi, thanh kiếm đó sớm muộn gì cũng sẽ gây ra chuyện.
Lên xe xong, Thời Sênh mân mê sờ vào thiết kiếm, Phong Cẩm phụ trách lái xe, ánh mắt liên tục quét nhìn cô.
Trong xe đang phát một ca khúc gì đó rất cổ quái, nhưng nghe cũng dễ chịu nên Thời Sênh cũng không ý kiên gì.
“Thanh kiếm này của cô có tên không?” Phong Cẩm lên tiếng phá vỡ không khí im lặng.
Hắn lại càng muốn hỏi thanh kiếm này của cô ở đâu mà có.
Không nói đến việc kiểm chém sắt như chém bùn, đến chém ma mà cũng dũng mãnh như Vậy.
Thời Sênh nghiêng đầu, trên mặt lộ ra nụ cười xấu xa, “Anh đã nghe truyền thuyết bao giờ chưa?”
Phong Cẩm trầm mặc.
Truyền thuyết nhiều như vậy, hắn làm sao biết được là chuyện nào?
Thời Sênh cũng không đợi hắn trả lời, nói bằng một giọng nhẹ nhàng, “Trước đây có một vị hoàng đế muốn có một thần binh lợi khí để giúp ông ấy thống nhất thiên hạ. Do vậy có một người đã hiến lên một thanh kiếm và nói với vị hoàng đế này rằng chỉ cần dùng linh hồn để hiển tế thì có thể đúc thành một thanh kiếm của linh hồn, khi thanh kiếm đã trở thành kiếm của linh hồn ông ấy thì bất cứ ai cũng không thể cướp khỏi tay ông ấy và có thể giúp ông ấy thống nhất thiên hạ”
Thời Sênh dừng lại một lúc, áp sát về phía Phong Cẩm rồi cười một cách xấu xa: “Anh nói xem vị hoàng đến đó có hiến tế không?”
“Không hiến” Phong Cẩm khẽ động đôi môi mỏng, phun ra hai từ.
Thời Sênh bỉu môi, ngồi thẳng người lên, “Người hiến tặng kiểm còn nói với ông ấy, nếu không dùng linh hồn của chính ông ấy hiến tế thì có thể sử dụng chín mươi chín linh hồn của trẻ sơ sinh làm đồ hiến tế, vậy nên hoàng đế đã sai người đi bắt đủ chín mươi chín đứa trẻ sơ sinh, dùng chúng để làm đồ tế. Ông ấy dùng thanh kiếm đó thống nhất thiên hạ, nhưng đến ngày đăng cơ, ông ấy bị chết một cách kỳ lạ, thanh kiếm cũng từ đó mà không còn tung tích. Sau đó có người nhìn thấy thanh kiếm đó đang chém giết yêu ma quỷ quái, cho nên người đời sau gọi thanh kiếm đó là -Kiếm Giết Ma.”
Phong Cẩm: “...” Trong lịch sử vốn dĩ không hề có vị hoàng đế nào như cô ậy nói, càng không hề có cái gì gọi là Kiếm Giết Ma cả.
Con ma này đang nói dối.
“Anh không tin à?” Thời Sênh nhìn Phong Cẩm, cười một cách đầy ác ý, “Thật ra tôi cũng không tin, đám trẻ sơ sinh đó bị bắt ép làm đồ hiến tế, sao có thể có khả năng giết ma chứ, chúng nó chính là đang báo thù. Cho nên anh có thể gọi thanh kiếm này Kiếm Khát Ma.”
Phong Cẩm: “...”
#Đầu óc của con ma nhà tôi không bình thường, phải làm sao đây, online chờ, rất gấp #
[...]Kiểm của ký chủ lại đổi tên gọi, phát điên mât.
Xe của Phong Cẩm dừng trước một căn biệt thự tại khu ngoại thành hoang Vu.
Đó là một căn biệt thự màu trắng, trong màu đen thăm thẳm của đêm tối hiện lên rất rõ ràng, xung quanh đều là cây cối, gió đêm thổi khiến đám lá cây xào xạc đung đưa, ánh trăng sáng trên trời không biết từ lúc nào đã bị mây đen che khuất, lúc này nhìn vào căn biệt thự đó chỉ cảm thấy vô cùng rợn người.
Thời Sênh víu vào cửa xe nhìn ra ngoài, "Ở đây có ma không?”
“Không biết.” Phong Cẩm đẩy cửa xera, nhìn Thời Sênh một cái, Thời Sênh lập tức bay qua đó, từ vị trí của hắn mà xuống Xe.
Không biết đến đây làm cái quái gì nữa?
Đứng từ bên ngoài nhìn vào lại càng cảm nhận được cái cảm giác âm u đáng sợ của căn biệt thự đó, đại khái là xuất phát từ cùng một kiểu uy hiếp, cảm giác của Thời Sênh lại càng thêm rõ ràng, cơ thể không thể kìm chế nổi mà run lên bần bật.
“Chúng ta đến để bắt ma à?” Phong Cẩm cũng không giống người có lòng tốt như vậy, trong những ngày này cô có thể biết được cái tên này tâm địa đen tối đến mức nào, hắn còn có thể mở mắt trừng trừng nhìn một người bị magiết chết ngay trước mặt mình.
Tuy cô cũng cảm thấy không có gì là sai, dù gì người ta thứ nhất cũng không cầu xin hắn cứu, thứ hai cũng không bỏ tiền ra để mời hắn.
Thế nhưng là một pháp sư giết ma, trông thây ma liên muốn bắt lại lẽ nào không phải là bệnh nghề nghiệp hay sao?
“Xem tình hình đã?” Xem tình hình gì?
Phong Cẩm nhấc chân bước về hướng biệt thự, hắn vẫn mặc cái áo dài như cũ, màu sắc rất đậm, dường như hòa nhập làm một cùng với màu của đêm tối.
Thời Sênh chán nản ngước mắt lên nhìn trời, tất cả những chuyện này là sao vậy?
Ngoài cửa biệt thự có người đang đứng chờ, là một ông cụ đã ngoài năm mươi tuổi, một nửa người bị che kín bởi bóng tối chỉ để lộ ra một khuôn mặt đầy vết nhăn nheo và một nửa người còn lại, kỳ dị không tảnổi
“Phong. Phong tiên sinh?” Giọng nói khàn khàn của ông cụ làm người nghe cảm thấy hơi chói tai, chứa đầy sự nghi ngờ, dường như đang không dám tin rằng một người trẻ tuổi như thế này lại có thể là một pháp sư diệt ma.
Phong Cẩm khẽ gật đầu nhưng cũng không trả lời ông cụ.
Ông cụ không nói gì nữa, chỉ đưa mắt nhìn về phía sau của hắn, trông thấy một thanh kiếm đang bập bềnh bay trong không trung, cặp đồng tử đục ngầu như cháy rực lên ánh sáng, thái độ cũng chuyển sang cung kính vài phần, “Phong tiên sinh, xin mời vào trong.”
Có thể làm cho thanh kiểm nổi bềnh trong không trung như vậy, vị pháp sư trẻ tuổi này nghe chừng cũng có vài phần bản lĩnh đấy chứ?
Ông chủ của ông được cứu rồi
Phong Cẩm hình như đã biết được ông cụ trong thâm tâm đang nghĩ điều gì nhưng cũng không vạch trần.
Hắn làm sao có thể nói là bên cạnh mình có một con ma đang cầm kiếm được?
Thời Sênh vô tình đã giúp Phong Cẩm khoe mẽ một phen: “...” Những người này đều không ai nhìn thấy cô, trừ điểm!
Thời Sênh cầm thiết kiểm múa loạn xạ bay khắp tứ phía, nhìn trông giống như thiết kiếm đang bị mất khổng chế, ông cụ kinh hồn bạt vía đi theo đằng sau.
Sao bây giờ lại cảm thấy không đáng tin nữa 术· Υ612
trò gì. Thời Sênh đang làm gì?
Cô đang tìm hiểu có phương pháp nào có thể giải trừ quỷ khế, hoặc là làm đảo ngược quỷ khế.
Tât nhiên thực tế đang chứng minh rằng cô đang mơ mộng hão huyền, cho đến hôm nay cô vẫn chưa tìm ra được phương pháp khả thi nào.
Cách duy nhất chính là giải trừ quỷ khế.
Phong Cẩm từ phòng mình đi ra liền trông thấy Thời Sênh đang bay đi bay lại trong phòng khách, toàn thân một màu trắng toát, lại còn đang giữa đêm khuya, nếu đổi lại là một người bình thường trông thấy chắc chắn sẽ bị dọa cho tè cảra quần rồi.
Thời Sênh trông thấy Phong Cẩm đi ra, lập tức bay qua đó, “Đốt giúp tôi thêm mấy bộ quần áo đi, ngày nào cũng mặc mỗi bộ này, trông khó coi chết đi được.”
Phong Cẩm: “...” Cô ấy đúng là không coi mình là người ngoài.
Ủm, ma ngoài!
“Tốt xấu gì tôi cũng là đại diện cho bộ mặt của anh đúng không, sao lại có thể mặc đồ khó coi thế này được, ra bên ngoài sẽ làm anh mất...” Thời Sênh bla bla bla một hồi lâu vẫn chưa nói hết, Phong Cẩm thật sự rất muốn lấy kim khâu chặt miệng cô lại.
Cứ yên lặng mà làm một A Phiêu có phải tốt hơn không?
Thời Sênh thấy Phong Cẩm không nói gì, mặt sa sầm xuống, liền liều lĩnh đưa tay ra sờ hắn.
Vẫn phương thức như trước, cùng một mùi vi.
Thời Sênh ôm lấy cánh tay rồi bay ra bên ngoài cửa số.
Tức chết bản cô nương.
Quần áo thì không cho mặc, thịt thì không cho ăn, người thì không cho chạm, bản cô nương muốn bỏ nhà ra đi!
Phong Cẩm nhìn theo bóng dáng của Thời Sênh dần biến mất trong đêm tối, huyệt thái dương thình thịch giật mạnh mấy cái, hắn đi đến cửa chính rồi đi ra ngoài.
Sau khi xuống lầu, Phong Cẩm từ xa xa đã nhìn thấy Thời Sênh đang đứng cùng một cái bóng màu đỏ, hắn còn chưa nhìn rõ, thanh thiết kiếm đó đã đột nhiên xuất hiện trong tay cô ấy, chém một nhát về phía cái bóng đỏ đối diện.
Tốc độ vô cùng nhanh, bóng đỏ còn không có cơ hội phản kháng đã bị tiêu diệt thành khói bui.
Phong Cẩm cảm thấy trước đây bản thân đã đánh giá quá thấp con ma nhà mình, con ma lúc nãy tuy rằng vẫn chưa phải là ma ác thực sự, nhưng cũng thuộc dạng bắt đầu trở thành ác ma, mà chỉ trong giây lát cô đã tiêu diệt con ma....
Định cướp miếng cơm của người trừ ma à? Có điều...
Phong Cẩm nheo mắt, ở đây sao có thể xuất hiện ác ma chứ?
Thời Sênh đâm thiết kiếm xuống nền đất, vẻ mặt hiện lên vài phần u ám.
Mẹ nó, mặc cả cây màu đỏ, còn định ăn ông, sao ngươi không thăng thiên luôn đi!
Cô vừa quay người liền trông thấy Phong Cẩm đang đứng dưới đèn đường, vẻ mặt không rõ đang nhìn về phía mình, ánh sáng đèn lờ mờ làm bóng người hắn bị kéo thành một cái bóng vừa dài vừa cao lớn.
Trông thấy cô quay người, hắn nhấc chân bước lại gần, “Đi theo tôi.”
“Đi đâu?” Đêm hôm khuya khoắt còn chạy loạn ngoài đường làm gì?
Phong Cẩm liếc mắt nhìn cô một cái, không nói lời nào.
Thời Sênh bỉu bĩu môi, cầm thiết kiếm bay Vào trong Xe.
Phong Cẩm thở dài một hơi, thanh kiếm đó sớm muộn gì cũng sẽ gây ra chuyện.
Lên xe xong, Thời Sênh mân mê sờ vào thiết kiếm, Phong Cẩm phụ trách lái xe, ánh mắt liên tục quét nhìn cô.
Trong xe đang phát một ca khúc gì đó rất cổ quái, nhưng nghe cũng dễ chịu nên Thời Sênh cũng không ý kiên gì.
“Thanh kiếm này của cô có tên không?” Phong Cẩm lên tiếng phá vỡ không khí im lặng.
Hắn lại càng muốn hỏi thanh kiếm này của cô ở đâu mà có.
Không nói đến việc kiểm chém sắt như chém bùn, đến chém ma mà cũng dũng mãnh như Vậy.
Thời Sênh nghiêng đầu, trên mặt lộ ra nụ cười xấu xa, “Anh đã nghe truyền thuyết bao giờ chưa?”
Phong Cẩm trầm mặc.
Truyền thuyết nhiều như vậy, hắn làm sao biết được là chuyện nào?
Thời Sênh cũng không đợi hắn trả lời, nói bằng một giọng nhẹ nhàng, “Trước đây có một vị hoàng đế muốn có một thần binh lợi khí để giúp ông ấy thống nhất thiên hạ. Do vậy có một người đã hiến lên một thanh kiếm và nói với vị hoàng đế này rằng chỉ cần dùng linh hồn để hiển tế thì có thể đúc thành một thanh kiếm của linh hồn, khi thanh kiếm đã trở thành kiếm của linh hồn ông ấy thì bất cứ ai cũng không thể cướp khỏi tay ông ấy và có thể giúp ông ấy thống nhất thiên hạ”
Thời Sênh dừng lại một lúc, áp sát về phía Phong Cẩm rồi cười một cách xấu xa: “Anh nói xem vị hoàng đến đó có hiến tế không?”
“Không hiến” Phong Cẩm khẽ động đôi môi mỏng, phun ra hai từ.
Thời Sênh bỉu môi, ngồi thẳng người lên, “Người hiến tặng kiểm còn nói với ông ấy, nếu không dùng linh hồn của chính ông ấy hiến tế thì có thể sử dụng chín mươi chín linh hồn của trẻ sơ sinh làm đồ hiến tế, vậy nên hoàng đế đã sai người đi bắt đủ chín mươi chín đứa trẻ sơ sinh, dùng chúng để làm đồ tế. Ông ấy dùng thanh kiếm đó thống nhất thiên hạ, nhưng đến ngày đăng cơ, ông ấy bị chết một cách kỳ lạ, thanh kiếm cũng từ đó mà không còn tung tích. Sau đó có người nhìn thấy thanh kiếm đó đang chém giết yêu ma quỷ quái, cho nên người đời sau gọi thanh kiếm đó là -Kiếm Giết Ma.”
Phong Cẩm: “...” Trong lịch sử vốn dĩ không hề có vị hoàng đế nào như cô ậy nói, càng không hề có cái gì gọi là Kiếm Giết Ma cả.
Con ma này đang nói dối.
“Anh không tin à?” Thời Sênh nhìn Phong Cẩm, cười một cách đầy ác ý, “Thật ra tôi cũng không tin, đám trẻ sơ sinh đó bị bắt ép làm đồ hiến tế, sao có thể có khả năng giết ma chứ, chúng nó chính là đang báo thù. Cho nên anh có thể gọi thanh kiếm này Kiếm Khát Ma.”
Phong Cẩm: “...”
#Đầu óc của con ma nhà tôi không bình thường, phải làm sao đây, online chờ, rất gấp #
[...]Kiểm của ký chủ lại đổi tên gọi, phát điên mât.
Xe của Phong Cẩm dừng trước một căn biệt thự tại khu ngoại thành hoang Vu.
Đó là một căn biệt thự màu trắng, trong màu đen thăm thẳm của đêm tối hiện lên rất rõ ràng, xung quanh đều là cây cối, gió đêm thổi khiến đám lá cây xào xạc đung đưa, ánh trăng sáng trên trời không biết từ lúc nào đã bị mây đen che khuất, lúc này nhìn vào căn biệt thự đó chỉ cảm thấy vô cùng rợn người.
Thời Sênh víu vào cửa xe nhìn ra ngoài, "Ở đây có ma không?”
“Không biết.” Phong Cẩm đẩy cửa xera, nhìn Thời Sênh một cái, Thời Sênh lập tức bay qua đó, từ vị trí của hắn mà xuống Xe.
Không biết đến đây làm cái quái gì nữa?
Đứng từ bên ngoài nhìn vào lại càng cảm nhận được cái cảm giác âm u đáng sợ của căn biệt thự đó, đại khái là xuất phát từ cùng một kiểu uy hiếp, cảm giác của Thời Sênh lại càng thêm rõ ràng, cơ thể không thể kìm chế nổi mà run lên bần bật.
“Chúng ta đến để bắt ma à?” Phong Cẩm cũng không giống người có lòng tốt như vậy, trong những ngày này cô có thể biết được cái tên này tâm địa đen tối đến mức nào, hắn còn có thể mở mắt trừng trừng nhìn một người bị magiết chết ngay trước mặt mình.
Tuy cô cũng cảm thấy không có gì là sai, dù gì người ta thứ nhất cũng không cầu xin hắn cứu, thứ hai cũng không bỏ tiền ra để mời hắn.
Thế nhưng là một pháp sư giết ma, trông thây ma liên muốn bắt lại lẽ nào không phải là bệnh nghề nghiệp hay sao?
“Xem tình hình đã?” Xem tình hình gì?
Phong Cẩm nhấc chân bước về hướng biệt thự, hắn vẫn mặc cái áo dài như cũ, màu sắc rất đậm, dường như hòa nhập làm một cùng với màu của đêm tối.
Thời Sênh chán nản ngước mắt lên nhìn trời, tất cả những chuyện này là sao vậy?
Ngoài cửa biệt thự có người đang đứng chờ, là một ông cụ đã ngoài năm mươi tuổi, một nửa người bị che kín bởi bóng tối chỉ để lộ ra một khuôn mặt đầy vết nhăn nheo và một nửa người còn lại, kỳ dị không tảnổi
“Phong. Phong tiên sinh?” Giọng nói khàn khàn của ông cụ làm người nghe cảm thấy hơi chói tai, chứa đầy sự nghi ngờ, dường như đang không dám tin rằng một người trẻ tuổi như thế này lại có thể là một pháp sư diệt ma.
Phong Cẩm khẽ gật đầu nhưng cũng không trả lời ông cụ.
Ông cụ không nói gì nữa, chỉ đưa mắt nhìn về phía sau của hắn, trông thấy một thanh kiếm đang bập bềnh bay trong không trung, cặp đồng tử đục ngầu như cháy rực lên ánh sáng, thái độ cũng chuyển sang cung kính vài phần, “Phong tiên sinh, xin mời vào trong.”
Có thể làm cho thanh kiểm nổi bềnh trong không trung như vậy, vị pháp sư trẻ tuổi này nghe chừng cũng có vài phần bản lĩnh đấy chứ?
Ông chủ của ông được cứu rồi
Phong Cẩm hình như đã biết được ông cụ trong thâm tâm đang nghĩ điều gì nhưng cũng không vạch trần.
Hắn làm sao có thể nói là bên cạnh mình có một con ma đang cầm kiếm được?
Thời Sênh vô tình đã giúp Phong Cẩm khoe mẽ một phen: “...” Những người này đều không ai nhìn thấy cô, trừ điểm!
Thời Sênh cầm thiết kiểm múa loạn xạ bay khắp tứ phía, nhìn trông giống như thiết kiếm đang bị mất khổng chế, ông cụ kinh hồn bạt vía đi theo đằng sau.
Sao bây giờ lại cảm thấy không đáng tin nữa 术· Υ612
Tác giả :
Mặc Linh