Boss Là Nữ Phụ
Chương 209: A từ, hẹn gặp lại! (25)
Lai lịch Hồng tụ dẫn rất cẩu huyết, có thể tổng kết trong một câu, một vụ huyết án do một nam nhân gây ra.
Trước kia có một đôi vợ chồng, có một ngày người chồng ngoại tình, người vợ không cứu vãn được tình cảm, còn bị người chồng và tiểu tam hành hạ đến sống dở chết dở.
Người vợ không cam lòng, mày mò tự nghiên cứu bao năm, cuối cùng cũng sáng chế ra được một loại cấm thuật.
Cấm thuật đó chính là Hồng tụ dẫn.
Đàn ông nếu trúng phải cấm thuật này sẽ phải uống máu nữ tử mới có thể thuyên giảm.
Mà bắt buộc phải là máu của nữ tử thi triển cấm thuật, người khác không được.
Cho nên, cuối cùng người chồng đó đã hút cạn máu của tiểu tam kia, nhưng sau đó vẫn phải chết.
Từ đó, Hồng tụ dẫn đã được lưu truyền, chuyên dùng để đối phó với những tên đàn ông vong ân phụ nghĩa.
Nhưng mà…
Tại sao Bộ Kinh Vân lại trúng hồng tụ dẫn?
Hắn đã phụ ai?
Hắn cũng không cần phải uống máu tươi của một nữ tử đặc chỉ nào, chỉ cần là nữ, hắn uống vào đều có thể thuyên giảm.
Thời Sênh chỉ cảm thấy từng xô máu chó đang hất vào cô.
Thời Sênh gập sách lại, cô tìm kiếm đã bao lâu nay cũng chỉ tìm được một cuốn sách hữu dụng này, nhưng đúng phần quan trọng nhất lại bị xé mất.
…
Bởi vì thành chủ không quan tâm, nên đại hán vô cùng sầu não.
Nhưng rất nhanh sau đó, ông ta đã phát hiện nỗi lo lắng là dư thừa, đám người công kích bên ngoài tường thành không lâu sau đã từ bỏ.
Bởi vì bên ngoài có ma thú tập kích.
Bọn họ sử dụng linh lực trên phạm vi lớn như vậy, đám ma thú ở rừng rậm Lạc Nhật đã ngửi thấy mùi, chúng liền tức tốc chạy đi tìm thức ăn.
Còn chưa vào đến rừng rậm Lạc Nhật đã bị tổn thất không ít người, đám người đó hận thành Tứ Phương và Thẩm Dao Quang đến tận xương tủy.
Đợi đến khi đủ người đi vào rừng rậm Lạc Nhật, người trong đội ngũ ấy, trừ những người đến sau, dường như tất cả mọi người đều giống như bị hủy diệt quá độ vậy.
Tần Lang Nguyệt gặp được nam phụ thứ N, là thiếu chủ của một binh đoàn nào đó. Do đó, những ngày này, cô ta sống yên ổn hơn những người khác.
Đội quân chia nhau ra đi vào rừng rậm Lạc Nhật, bởi vì không có vị trí chính xác của dị bảo nên những người này đi theo những phương hướng khác nhau.
Khi mới bắt đầu, Tần Lang Nguyệt còn đi theo binh đoàn đó, nhưng sau khi gặp phải bầy sói thì bị mất dấu binh đoàn, ngay cả Giang Mộ cũng không có ở bên cạnh cô ta.
Người ở bên cạnh cô ta chính là – Thời Sênh.
Đừng hỏi Thời Sênh tại sao lại ở cùng nữ chính.
Đó là “tình yêu đích thực” giữa nữ phụ và nữ chính, nếu không ở bên nhau sẽ bị sét đánh.
Cho dù cô đã tách khỏi Tần Lang Nguyệt, nhưng sau đủ mọi sự cố bất ngờ, cuối cùng vẫn gặp phải cô ta.
Tặng thêm một like cho tác giả đại nhân.
Lúc này, Thời Sênh có vẻ khá ung dung, nhưng Tần Lang Nguyệt lại có chút nhếch nhác, giữa hai người có một con suối nhỏ, nước suối chảy tí tách hướng đến phía xa.
Thời Sênh đứng im, Tần Lang Nguyệt cũng không động đậy, chỉ cảnh giác nhìn cô.
Thời Sênh bị nhìn đến mức thấy hơi cay mắt, chớp động hàng mi một hồi, bỗng nhiên lùi lại phía sau rừng cây.
Tần Lang Nguyệt nhìn thấy bóng cô ẩn sau bụi cây, lúc này mới thả lỏng.
Từ khi vào rừng rậm, dường như cô ta đều bôn ba suốt đường đi, không có cơ hội hít thở, gặp Thẩm Dao Quang ở đây là chuyện hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của cô ta.
Nữ nhân này mang lại cho cô ta cảm giác không tốt đẹp gì, cho nên khi gặp cô, phản ứng đầu tiên của cô ta là phòng bị.
Tần Lang Nguyệt đợi một lúc sau, xác định Thời Sênh đi rồi, lúc này mới đến bên dòng suối chỉnh trang lại.
Nước suối rất thanh mát, nhìn thấy nước, cô ta mới nghĩ ra mình đã nhiều ngày liền không tắm rửa.
Đi lên trên thêm một đoạn nữa, xác định bốn phía đều không có ai, cô ta mới yên tâm cởi bỏ y phục xuống suối tắm.
Sau đó, đúng vào lúc cô ta đang tắm rửa thoải mái, mảnh rừng phía trước bỗng nhiên có tiếng vang, có thứ gì đó đang ma sát vào lá cây tạo ra tiếng sát sát.
Cô ta bỗng hoảng hốt, giơ tay lấy y phục, nhưng tay vừa chạm đến y phục thì trong rừng đã có một con sói lao ra như một trận cuồng phong, uy phong lẫm liệt, ánh mắt hung ác, hàm răng sắc nhọn.
Sau khi con sói đầu tiên đi ra, phía sau còn có con thứ hai, con thứ ba…
Tần Lang Nguyệt cứng đờ người, uy lực của sói cuồng phong trước đó cô đã được lĩnh ngộ.
Đó là một loại ma thú sống theo bầy, tốc độ vô cùng nhanh, rất đoàn kết, rất thông minh.
Tần Lang Nguyệt đứng im bất động, bầy sói cũng bất động.
Con sói đi ra đầu tiên rõ ràng là có uy hơn những con còn lại rất nhiều, những con sói khác cũng có tư thế cung kính rõ ràng với nó, đó là vua của bầy sói cuồng phong này.
Đôi mắt xanh lục của vua sói khẽ động, dường như nó đang không hiểu được tại sao người nó đang đuổi theo sao lại thay đổi rồi.
Nhưng loài người đều là sinh vật vô liêm sỉ, đáy mắt vua sói thoáng qua một tia hung ác, nó tru lên một tiếng, bầy sói xung quanh lập tức nhào về phía Tần Lang Nguyệt.
Trái tim Tần Lang Nguyệt như đã vọt lên tận hốc mắt, bầy sói vừa chuyển động, cô ta liền khoác y phục lên người, nhảy lên bờ rồi chạy về phía rừng rậm ở phía xa xa.
Vua sói phẫn nộ tru lên một tiếng, tất cả sói đều nhanh như chớp đuổi theo cô ta.
Rừng rậm Lạc Nhật về cơ bản không có đường, cho nên con người như Tần Lang Nguyệt chạy trong rừng vốn rất yếu thế, không bao lâu sau liền bị bầy sói bao vây.
Thân dưới Tần Lang Nguyệt đang trống không, gió lạnh lùa thẳng vào trong cơ thể cô ta khiến toàn thân nổi da gà, lại thêm có bao nhiêu con sói đang nhìn cô ta làm cô ta không tránh khỏi run rẩy.
Lẽ nào hôm nay phải chịu thiệt ở đây sao?
Khế ước thú trước đây vì giúp cô ta đã rơi vào trạng thái ngủ say, bây giờ cô ta có gọi cũng vô dụng.
Bầy sói càng lúc càng đông, Tần Lang Nguyệt cắn răng, lấy vũ khí bắt đầu tấn công.
Cô ta không thể chết ở đây được.
Người ta xuyên không đều sống vẻ vang huy hoàng, tại sao cô ta không được như vậy, cô ta tuyệt đối không thể chết ở đây được.
Nhưng Tần Lang Nguyệt đã xem nhẹ uy lực của sói cuồng phong, bao nhiêu con sói vây quanh, cô ta chỉ có thể giết từng con từng con một, cũng có lúc rủn tay.
Thể lực Tần Lang Nguyệt dần yếu đi, đan dược khôi phục linh lực cô ta cũng có nhưng lại không có đan dược khôi phục thể lực.
Vua sói nhắm trúng thời cơ, chỉ phút chốc đã bắt được con mồi, miệng sói ngoạm trúng vào cánh tay cô ta.
Tần Lang Nguyệt ngã xuống đất, y phục trên người rách nát, lộ ra thân thể trắng nõn.
Vua sói cắn mạnh cô ta thêm một cái, cô ta còn chưa kịp phản kích đã ngất đi.
Đến khi cô ta tỉnh dậy, đã thấy mình nằm trên một chiếc giường đá, những vết bầm tím trên cánh tay và trên người khiến Tần Lang Nguyệt cảm thấy như sét đánh ngang tai.
Cô ta…
Thất thân rồi sao?
Hơn nữa còn rất có khả năng là một con sói?
Tần Lang Nguyệt càng nghĩ càng thấy buồn nôn, bò ra cạnh giường nôn.
Cô lại bị một con sói… Tần Lang Nguyệt cảm thấy trên cơ thể mình toàn là dấu vết bẩn thỉu, hận không thể lập tức một đao chém chết con vua sói đó.
…
Sau khi Thời Sênh dẫn dụ bầy sói, còn đi theo sau bầy sói xem kịch hay.
Nhìn thấy vua sói định giết Tần Lang Nguyệt, nhưng khi cơ thể trắng nõn của Tần Lang Nguyệt lộ ra, nó lại thay đổi chủ ý, chỉ đánh ngất Tần Lang Nguyệt rồi đưa về.
Khoảnh khắc đó, Thời Sênh bỗng thót tim, tức giận cực độ.
Bà đây muốn ngươi giết cô ta, không phải là tìm vợ cho ngươi.
Ngươi đưa cô ta về là có ý gì hả?
Ngươi là một con sói đó có biết không hả? Cho dù ngươi có thể biến hình thành vua sói, nhưng cũng vẫn chỉ là một con sói, người và thú sẽ không có kết quả tốt đẹp, biết chưa hả?
Thời Sênh suýt nữa không nhịn được ném quả cầu sét cho đám sói ngu xuẩn đó nổ tung luôn.
Trước kia có một đôi vợ chồng, có một ngày người chồng ngoại tình, người vợ không cứu vãn được tình cảm, còn bị người chồng và tiểu tam hành hạ đến sống dở chết dở.
Người vợ không cam lòng, mày mò tự nghiên cứu bao năm, cuối cùng cũng sáng chế ra được một loại cấm thuật.
Cấm thuật đó chính là Hồng tụ dẫn.
Đàn ông nếu trúng phải cấm thuật này sẽ phải uống máu nữ tử mới có thể thuyên giảm.
Mà bắt buộc phải là máu của nữ tử thi triển cấm thuật, người khác không được.
Cho nên, cuối cùng người chồng đó đã hút cạn máu của tiểu tam kia, nhưng sau đó vẫn phải chết.
Từ đó, Hồng tụ dẫn đã được lưu truyền, chuyên dùng để đối phó với những tên đàn ông vong ân phụ nghĩa.
Nhưng mà…
Tại sao Bộ Kinh Vân lại trúng hồng tụ dẫn?
Hắn đã phụ ai?
Hắn cũng không cần phải uống máu tươi của một nữ tử đặc chỉ nào, chỉ cần là nữ, hắn uống vào đều có thể thuyên giảm.
Thời Sênh chỉ cảm thấy từng xô máu chó đang hất vào cô.
Thời Sênh gập sách lại, cô tìm kiếm đã bao lâu nay cũng chỉ tìm được một cuốn sách hữu dụng này, nhưng đúng phần quan trọng nhất lại bị xé mất.
…
Bởi vì thành chủ không quan tâm, nên đại hán vô cùng sầu não.
Nhưng rất nhanh sau đó, ông ta đã phát hiện nỗi lo lắng là dư thừa, đám người công kích bên ngoài tường thành không lâu sau đã từ bỏ.
Bởi vì bên ngoài có ma thú tập kích.
Bọn họ sử dụng linh lực trên phạm vi lớn như vậy, đám ma thú ở rừng rậm Lạc Nhật đã ngửi thấy mùi, chúng liền tức tốc chạy đi tìm thức ăn.
Còn chưa vào đến rừng rậm Lạc Nhật đã bị tổn thất không ít người, đám người đó hận thành Tứ Phương và Thẩm Dao Quang đến tận xương tủy.
Đợi đến khi đủ người đi vào rừng rậm Lạc Nhật, người trong đội ngũ ấy, trừ những người đến sau, dường như tất cả mọi người đều giống như bị hủy diệt quá độ vậy.
Tần Lang Nguyệt gặp được nam phụ thứ N, là thiếu chủ của một binh đoàn nào đó. Do đó, những ngày này, cô ta sống yên ổn hơn những người khác.
Đội quân chia nhau ra đi vào rừng rậm Lạc Nhật, bởi vì không có vị trí chính xác của dị bảo nên những người này đi theo những phương hướng khác nhau.
Khi mới bắt đầu, Tần Lang Nguyệt còn đi theo binh đoàn đó, nhưng sau khi gặp phải bầy sói thì bị mất dấu binh đoàn, ngay cả Giang Mộ cũng không có ở bên cạnh cô ta.
Người ở bên cạnh cô ta chính là – Thời Sênh.
Đừng hỏi Thời Sênh tại sao lại ở cùng nữ chính.
Đó là “tình yêu đích thực” giữa nữ phụ và nữ chính, nếu không ở bên nhau sẽ bị sét đánh.
Cho dù cô đã tách khỏi Tần Lang Nguyệt, nhưng sau đủ mọi sự cố bất ngờ, cuối cùng vẫn gặp phải cô ta.
Tặng thêm một like cho tác giả đại nhân.
Lúc này, Thời Sênh có vẻ khá ung dung, nhưng Tần Lang Nguyệt lại có chút nhếch nhác, giữa hai người có một con suối nhỏ, nước suối chảy tí tách hướng đến phía xa.
Thời Sênh đứng im, Tần Lang Nguyệt cũng không động đậy, chỉ cảnh giác nhìn cô.
Thời Sênh bị nhìn đến mức thấy hơi cay mắt, chớp động hàng mi một hồi, bỗng nhiên lùi lại phía sau rừng cây.
Tần Lang Nguyệt nhìn thấy bóng cô ẩn sau bụi cây, lúc này mới thả lỏng.
Từ khi vào rừng rậm, dường như cô ta đều bôn ba suốt đường đi, không có cơ hội hít thở, gặp Thẩm Dao Quang ở đây là chuyện hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của cô ta.
Nữ nhân này mang lại cho cô ta cảm giác không tốt đẹp gì, cho nên khi gặp cô, phản ứng đầu tiên của cô ta là phòng bị.
Tần Lang Nguyệt đợi một lúc sau, xác định Thời Sênh đi rồi, lúc này mới đến bên dòng suối chỉnh trang lại.
Nước suối rất thanh mát, nhìn thấy nước, cô ta mới nghĩ ra mình đã nhiều ngày liền không tắm rửa.
Đi lên trên thêm một đoạn nữa, xác định bốn phía đều không có ai, cô ta mới yên tâm cởi bỏ y phục xuống suối tắm.
Sau đó, đúng vào lúc cô ta đang tắm rửa thoải mái, mảnh rừng phía trước bỗng nhiên có tiếng vang, có thứ gì đó đang ma sát vào lá cây tạo ra tiếng sát sát.
Cô ta bỗng hoảng hốt, giơ tay lấy y phục, nhưng tay vừa chạm đến y phục thì trong rừng đã có một con sói lao ra như một trận cuồng phong, uy phong lẫm liệt, ánh mắt hung ác, hàm răng sắc nhọn.
Sau khi con sói đầu tiên đi ra, phía sau còn có con thứ hai, con thứ ba…
Tần Lang Nguyệt cứng đờ người, uy lực của sói cuồng phong trước đó cô đã được lĩnh ngộ.
Đó là một loại ma thú sống theo bầy, tốc độ vô cùng nhanh, rất đoàn kết, rất thông minh.
Tần Lang Nguyệt đứng im bất động, bầy sói cũng bất động.
Con sói đi ra đầu tiên rõ ràng là có uy hơn những con còn lại rất nhiều, những con sói khác cũng có tư thế cung kính rõ ràng với nó, đó là vua của bầy sói cuồng phong này.
Đôi mắt xanh lục của vua sói khẽ động, dường như nó đang không hiểu được tại sao người nó đang đuổi theo sao lại thay đổi rồi.
Nhưng loài người đều là sinh vật vô liêm sỉ, đáy mắt vua sói thoáng qua một tia hung ác, nó tru lên một tiếng, bầy sói xung quanh lập tức nhào về phía Tần Lang Nguyệt.
Trái tim Tần Lang Nguyệt như đã vọt lên tận hốc mắt, bầy sói vừa chuyển động, cô ta liền khoác y phục lên người, nhảy lên bờ rồi chạy về phía rừng rậm ở phía xa xa.
Vua sói phẫn nộ tru lên một tiếng, tất cả sói đều nhanh như chớp đuổi theo cô ta.
Rừng rậm Lạc Nhật về cơ bản không có đường, cho nên con người như Tần Lang Nguyệt chạy trong rừng vốn rất yếu thế, không bao lâu sau liền bị bầy sói bao vây.
Thân dưới Tần Lang Nguyệt đang trống không, gió lạnh lùa thẳng vào trong cơ thể cô ta khiến toàn thân nổi da gà, lại thêm có bao nhiêu con sói đang nhìn cô ta làm cô ta không tránh khỏi run rẩy.
Lẽ nào hôm nay phải chịu thiệt ở đây sao?
Khế ước thú trước đây vì giúp cô ta đã rơi vào trạng thái ngủ say, bây giờ cô ta có gọi cũng vô dụng.
Bầy sói càng lúc càng đông, Tần Lang Nguyệt cắn răng, lấy vũ khí bắt đầu tấn công.
Cô ta không thể chết ở đây được.
Người ta xuyên không đều sống vẻ vang huy hoàng, tại sao cô ta không được như vậy, cô ta tuyệt đối không thể chết ở đây được.
Nhưng Tần Lang Nguyệt đã xem nhẹ uy lực của sói cuồng phong, bao nhiêu con sói vây quanh, cô ta chỉ có thể giết từng con từng con một, cũng có lúc rủn tay.
Thể lực Tần Lang Nguyệt dần yếu đi, đan dược khôi phục linh lực cô ta cũng có nhưng lại không có đan dược khôi phục thể lực.
Vua sói nhắm trúng thời cơ, chỉ phút chốc đã bắt được con mồi, miệng sói ngoạm trúng vào cánh tay cô ta.
Tần Lang Nguyệt ngã xuống đất, y phục trên người rách nát, lộ ra thân thể trắng nõn.
Vua sói cắn mạnh cô ta thêm một cái, cô ta còn chưa kịp phản kích đã ngất đi.
Đến khi cô ta tỉnh dậy, đã thấy mình nằm trên một chiếc giường đá, những vết bầm tím trên cánh tay và trên người khiến Tần Lang Nguyệt cảm thấy như sét đánh ngang tai.
Cô ta…
Thất thân rồi sao?
Hơn nữa còn rất có khả năng là một con sói?
Tần Lang Nguyệt càng nghĩ càng thấy buồn nôn, bò ra cạnh giường nôn.
Cô lại bị một con sói… Tần Lang Nguyệt cảm thấy trên cơ thể mình toàn là dấu vết bẩn thỉu, hận không thể lập tức một đao chém chết con vua sói đó.
…
Sau khi Thời Sênh dẫn dụ bầy sói, còn đi theo sau bầy sói xem kịch hay.
Nhìn thấy vua sói định giết Tần Lang Nguyệt, nhưng khi cơ thể trắng nõn của Tần Lang Nguyệt lộ ra, nó lại thay đổi chủ ý, chỉ đánh ngất Tần Lang Nguyệt rồi đưa về.
Khoảnh khắc đó, Thời Sênh bỗng thót tim, tức giận cực độ.
Bà đây muốn ngươi giết cô ta, không phải là tìm vợ cho ngươi.
Ngươi đưa cô ta về là có ý gì hả?
Ngươi là một con sói đó có biết không hả? Cho dù ngươi có thể biến hình thành vua sói, nhưng cũng vẫn chỉ là một con sói, người và thú sẽ không có kết quả tốt đẹp, biết chưa hả?
Thời Sênh suýt nữa không nhịn được ném quả cầu sét cho đám sói ngu xuẩn đó nổ tung luôn.
Tác giả :
Mặc Linh