Boss Là Nữ Phụ
Chương 146: Học sinh cá biệt (27)
Chương 146HỌC SINH CÁ BIỆT (27)
Nói chuyện?
Nói chuyện mà trói chặt như thế này thì nói thế nào?
“Cô có gì muốn nói với chúng tôi thì chỉ cần trực tiếp gọi điện đến nhà tôi là được, hà tất phải làm thế này?” Ông Bắc trấn tĩnh nói.
“Tôi trói các người cũng chỉ là hạ sách cuối cùng.” Thời Sênh làm mặt vô tội, “Bây giờ tôi là một cô nhi, thứ nhất không có thế lực, thứ hai không có hậu thuẫn, làm sao có thể mời các người được chứ, vì vậy chỉ có hạ sách này thôi.”
Ông Bắc: “...”
Chẳng phải bây giờ Phó gia là hậu thuẫn của cô hay sao?
Không có sự giúp đỡ của Phó gia, làm sao cô có thể dễ dàng bắt trói họ như thế được chứ?
“Yên tâm, tôi sẽ không làm gì hai người đâu.” Thời Sênh vẫy vẫy tay, “Hai người cũng là những nhân vật có máu mặt, tôi nào dám tùy tiện tìm chỗ để xử lý như vậy được chứ?”
Nghe Thời Sênh nói như vậy, ông Bắc thở dài một tiếng, chỉ cần cô không có ý đồ gì khác là được.
Sự nhẹ nhõm còn chưa kịp lắng xuống đã lại nghe cô gái đối diện nói như tự lẩm bẩm: “Làm thế nào để phát sóng trực tiếp tất cả các mạng, như vậy mới xứng đáng với giá trị của các người được.”
Ông Bắc suýt chút nữa thì hộc máu ra ngoài.
Đúng là nuôi ong tay áo.
Thời gian mười năm, cứ cho là nuôi một con chó thì nó cũng nể mặt chủ.
“Tiện nhân, cô cho rằng cô chạy thoát được sao? Chúng tôi mất tích là chuyện lớn, cảnh sát sẽ nhanh chóng tìm được đến đây, lúc đo cho cô ngồi tù suốt đời! Điều tôi hối hận nhất là khi đó đã nhận cô về nuôi.”
“Ha ha, Bắc tiên sinh, ông hãy quản cái miệng của vợ ông cho cẩn thận, nếu như làm tôi tức giận, tôi thực sự không dám chắc chắn hôm nay có phải là ngày chết của các người không đấy.” Thời Sênh cười mà như sắp có đại họa xảy ra, “Hơn nữa, tôi cũng không muốn ông ngăn cản tôi, chi bằng để tôi dùng máu của vợ ông để tế đao. Bắc tiên sinh, ý ông thế nào?”
“Bắc Chỉ, cô dám?” Ông Bắc gầm lên một tiếng, “Cô muố cái gì cứ nói thẳng ra đi.”
Thời Sênh đi lòng vòng tại chỗ, miệng cười cười một cách nham hiểm, “Thứ mà tôi muốn đã có người mang đến rồi, đợi chờ thật là vô vị, chi bằng chúng ta cùng chơi một trò chơi đi?”
“Bắc Chỉ, cô đừng lại ngay. Cô muốn cái gì, chỉ cần Bắc thị có, tôi nhất định sẽ cho cô cả.” Bọn họ bị trói cũng sắp được hai giờ rồi? Cảnh sát có lẽ cũng đã biết tin, nếu như vẫn còn kéo dài thời gian thì nhất định bọn họ sẽ được cứu.
Ông Bắc cố gắng nhắc nhở bà Bắc đừng nói thêm gì, cứ để ông ta vòng vo với Thời Sênh.
Thời Sênh dương như không nghe thất những gì ông Bắc nói, “Yên tâm, chỉ là một trò chơi thôi.”
“Quy tắc của trò chơi rất đơn giản, trên phim các người cũng xem qua rồi. Hai chọn một, ông chết thì bà ta sống, ông sống thì bà ta chết.”
Thời Sênh rút điện thoại ra, loay hoay sắp xếp một lúc, rồi để cho hai người cách nhau một khoảng cách nhất định, làm sao cho cả hai người không nhìn thấy được đối phương, sau đó mới đặt điện thoại trước mặt ông Bắc.
“Được rồi, lady first, Bắc tiên sinh chọn trước nhé?” Trên màn hình điện thoại là tấm ảnh của ông ta và vợ, phía bên trên có đánh thêm số, “Chọn ai, ai phải chết, chỉ cần đọc ra con số là được.”
Ưu tiên phụ nữ, vậy tại sao ông ta lại chọn đầu tiên?
“Bắc Chỉ, tại sao cô không nói cho tôi biết cô muốn thứ gì?” Bắc phụ nhìn tấm ảnh trên màn hình điện thoại rồi ngước lên hỏi Thời Sênh.
Loại câu hỏi lựa chọn này, ông ta có điên mới chọn.
“Không phải tôi đã nói rồi sao? Thứ mà tôi cần có người đang mang đến rồi, giờ có thời gian rảnh nên chúng ta chơi một trò chơi thôi.” Thời Sênh kiên nhẫn giải thích, nhưng sau đó một giây cô đã rút ra một thiết kiếm, đặt ngang vào cổ của bà Bắc, “Tôi cho ông thời gian là 3 giây, ông không chọn thì tôi sẽ chọn thay ông.”
Bắc mẫu cảm thấy trên cổ của mình đúng là kiếm thật, gương mặt trở lên trắng bệch, có muốn mắng cô ta thì giờ cũng chẳng thể dám.
Trong không khí như truyền đến một luồng khí có sức nén cực mạnh.
“Ba…”
“Hai...”
Hơi thở của ông Bắc càng lúc càng gấp gáp, ông ta không tin Thời Sênh sẽ ra tay thật, hành động đó là giết người!
“Một...”
Theo giọng đếm đó, thì lực trên tay của Thời Sênh cũng bắt đâu mạnh hơn, trên cổ trắng ngần của bà Bắc bất ngờ xuất hiện vệt máu.
“Đừng! Tôi chọn 1, chọn 1!” Ông Bắc kinh sợ, giọng lạc đi.
“Chọn sớm có phải tốt hơn không, thì đã không phải ép tôi làm như thế, làm mất hình tượng của tôi.” Thời Sênh rút kiếm khỏi cổ của bà Bắc rồi lại đặt vào cổ của ông Bắc, “Như vậy, bà Bắc, bà được sống rồi.”
Bà Bắc bị cú vừa rồi dọa cho tái mặt, nhìn vào tấm ảnh trên điện thoại, lại nhìn thấy ông Bắc, vẻ mặt bà ta dường như có chút gì đó không dám tin, bà ta hét to, “2, tôi chọn 2.”
“Thục Dung, bà đang làm cái gì vậy?” Ông Bắc có chút gấp gáp.
Bà Bắc không biết mình gây ra họa gì, “Tôi làm gì? Tôi còn muốn hỏi ông, ông muốn làm cái gì?”
“Thục Dung?”
Bà Bắc đột nhiên nhìn ông Bắc bằng ánh mắt thù hận, “Xem như tôi nhìn lầm ông rồi.”
“Thục Dung, bà nói gì thế, tôi vừa mới...”
Thời Sênh cười tít mắt, lắc lắc chiếc điện thoại, rồi cắt ngang lời ông Bắc, “Trò chơi kết thúc. Tôi sẽ chẳng làm gì các người, không cần phải vội vàng thế đâu, chỉ là một trò chơi giết thời gian rảnh thôi mà.”
Ông Bắc, bà Bắc: “...” Dáng vẻ của cô vừa rồi không giống chơi một trò chơi chút nào cả.
Vừa rồi, Thời Sênh đưa cho ông Bắc xem, tấm một là ông Bắc, tấm 2 là bà Bắc. Ông Bắc chọn một, có nghĩa là chính mình.
Nhưng khi đưa cho bà Bắc xem, thì tấm một lại là bà Bắc, tấm hai là ông Bắc. Bà Bắc cho rằng ông Bắc đã chọn bà ta, vì vậy mới chọn hình hai là ông Bắc.
Loại trò chơi này, nếu một người thông minh và tin đối phương một chút thì sẽ dễ dàng nhận ra được, rõ ràng giữa vợ chồng ông bà Bắc lại không có thứ này.
Lòng tin giữa hai người thật quá mong manh.
Thời Sênh nói trò chơi kết thúc, đương nhiên là kết thúc thật, cô còn dán miệng của hai người họ lại, sau đó Thời Sênh đi khỏi, chỉ còn lại mấy người cao lớn canh chừng họ.
Thời Sênh đi xuống tầng ba, xe của Bắc Trạch cũng vừa đến, phía sau không thấy có cảnh sát đi theo, Thời Sênh nhìn anh ta với ánh mắt hài lòng.
“Bắc Chỉ.” Bắc Trạch nhìn thất Thời Sênh, đáy mắt như có lửa, tham lam nhìn chằm chằm vào Thời Sênh không rời.
Nhìn hắn gầy hơn trước khá nhiều, cả người trông rất suy sụp, nhưng vẻ điển trai vẫn không hề kém đi chút nào.
Đương nhiên, nam chính dù thế nào chăng nữa cũng vẫn đẹp trai.
“Đem đồ đến chưa?” Thời Sênh chau mày nhìn Bắc Trạch.
Bắc Trạch bị nhắc nhở, vội vàng nói: “Bắc Chỉ, đồ mà em muốn anh mang đến rồi, em đừng làm hại họ, suy cho cùng... họ cũng đã từng nuôi dưỡng em.”
Thời Sênh đưa tay ra có ý bảo hắn đưa cho cô.
Bắc Trạch do dự một lúc sau đó mới đưa đồ ra.
Thời Sênh xem quyền sổ hộ khẩu, sau khi xác nhận chính xác, cô bước sang bên cạnh vài bước nhường đường, “Bọn họ ở trên tầng.”
Bắc Trạch muốn nói chuyện với Thời Sênh, nhưng lo lắng cho ông bà Bắc nên đành chạy lên cứu ba mẹ mình.
Sau khi đã cứu được bố mẹ, quay trở lại phía dưới thì đã không nhìn thấy bóng dáng của Thời Sênh đâu nữa.
Ánh mắt Bắc Trạch hiện lên sự thất vọng, nhưng hắn không có thời gian thất vọng quá lâu, bên tai đột nhiên nghe thấy tiếng ba mẹ tranh cãi.
“Thục Dung, bà phải nghe tôi giải thích, lúc đó thực sự tôi đã chọn chính tôi.”
“Bây giờ không sao nữa tôi, đương nhiên là ông sẽ nói thế. Tôi nói cho ông biết, chuyện này chưa xong đâu, chúng ta li hôn.” Bà Bắc nói mà như hét lên.
“Thục Dung, đây là âm mưu của Bắc Chỉ, cô ta chắc chắn đã giở trò, bà phải tin tôi, tôi thực sự đã chọn chính mình.”
Bà Bắc cười nhạt, “Bây giờ con tiện nhân Bắc Chỉ không còn ở đây, đương nhiên ông sẽ nhận là ông.”
Bà ta thấy rõ ràng, con tiện nhân Bắc Chỉ lúc cầm điện thoại không hề chạm vào màn hình thì làm sao cô ta có thể giở trò được chứ?
Nói chuyện?
Nói chuyện mà trói chặt như thế này thì nói thế nào?
“Cô có gì muốn nói với chúng tôi thì chỉ cần trực tiếp gọi điện đến nhà tôi là được, hà tất phải làm thế này?” Ông Bắc trấn tĩnh nói.
“Tôi trói các người cũng chỉ là hạ sách cuối cùng.” Thời Sênh làm mặt vô tội, “Bây giờ tôi là một cô nhi, thứ nhất không có thế lực, thứ hai không có hậu thuẫn, làm sao có thể mời các người được chứ, vì vậy chỉ có hạ sách này thôi.”
Ông Bắc: “...”
Chẳng phải bây giờ Phó gia là hậu thuẫn của cô hay sao?
Không có sự giúp đỡ của Phó gia, làm sao cô có thể dễ dàng bắt trói họ như thế được chứ?
“Yên tâm, tôi sẽ không làm gì hai người đâu.” Thời Sênh vẫy vẫy tay, “Hai người cũng là những nhân vật có máu mặt, tôi nào dám tùy tiện tìm chỗ để xử lý như vậy được chứ?”
Nghe Thời Sênh nói như vậy, ông Bắc thở dài một tiếng, chỉ cần cô không có ý đồ gì khác là được.
Sự nhẹ nhõm còn chưa kịp lắng xuống đã lại nghe cô gái đối diện nói như tự lẩm bẩm: “Làm thế nào để phát sóng trực tiếp tất cả các mạng, như vậy mới xứng đáng với giá trị của các người được.”
Ông Bắc suýt chút nữa thì hộc máu ra ngoài.
Đúng là nuôi ong tay áo.
Thời gian mười năm, cứ cho là nuôi một con chó thì nó cũng nể mặt chủ.
“Tiện nhân, cô cho rằng cô chạy thoát được sao? Chúng tôi mất tích là chuyện lớn, cảnh sát sẽ nhanh chóng tìm được đến đây, lúc đo cho cô ngồi tù suốt đời! Điều tôi hối hận nhất là khi đó đã nhận cô về nuôi.”
“Ha ha, Bắc tiên sinh, ông hãy quản cái miệng của vợ ông cho cẩn thận, nếu như làm tôi tức giận, tôi thực sự không dám chắc chắn hôm nay có phải là ngày chết của các người không đấy.” Thời Sênh cười mà như sắp có đại họa xảy ra, “Hơn nữa, tôi cũng không muốn ông ngăn cản tôi, chi bằng để tôi dùng máu của vợ ông để tế đao. Bắc tiên sinh, ý ông thế nào?”
“Bắc Chỉ, cô dám?” Ông Bắc gầm lên một tiếng, “Cô muố cái gì cứ nói thẳng ra đi.”
Thời Sênh đi lòng vòng tại chỗ, miệng cười cười một cách nham hiểm, “Thứ mà tôi muốn đã có người mang đến rồi, đợi chờ thật là vô vị, chi bằng chúng ta cùng chơi một trò chơi đi?”
“Bắc Chỉ, cô đừng lại ngay. Cô muốn cái gì, chỉ cần Bắc thị có, tôi nhất định sẽ cho cô cả.” Bọn họ bị trói cũng sắp được hai giờ rồi? Cảnh sát có lẽ cũng đã biết tin, nếu như vẫn còn kéo dài thời gian thì nhất định bọn họ sẽ được cứu.
Ông Bắc cố gắng nhắc nhở bà Bắc đừng nói thêm gì, cứ để ông ta vòng vo với Thời Sênh.
Thời Sênh dương như không nghe thất những gì ông Bắc nói, “Yên tâm, chỉ là một trò chơi thôi.”
“Quy tắc của trò chơi rất đơn giản, trên phim các người cũng xem qua rồi. Hai chọn một, ông chết thì bà ta sống, ông sống thì bà ta chết.”
Thời Sênh rút điện thoại ra, loay hoay sắp xếp một lúc, rồi để cho hai người cách nhau một khoảng cách nhất định, làm sao cho cả hai người không nhìn thấy được đối phương, sau đó mới đặt điện thoại trước mặt ông Bắc.
“Được rồi, lady first, Bắc tiên sinh chọn trước nhé?” Trên màn hình điện thoại là tấm ảnh của ông ta và vợ, phía bên trên có đánh thêm số, “Chọn ai, ai phải chết, chỉ cần đọc ra con số là được.”
Ưu tiên phụ nữ, vậy tại sao ông ta lại chọn đầu tiên?
“Bắc Chỉ, tại sao cô không nói cho tôi biết cô muốn thứ gì?” Bắc phụ nhìn tấm ảnh trên màn hình điện thoại rồi ngước lên hỏi Thời Sênh.
Loại câu hỏi lựa chọn này, ông ta có điên mới chọn.
“Không phải tôi đã nói rồi sao? Thứ mà tôi cần có người đang mang đến rồi, giờ có thời gian rảnh nên chúng ta chơi một trò chơi thôi.” Thời Sênh kiên nhẫn giải thích, nhưng sau đó một giây cô đã rút ra một thiết kiếm, đặt ngang vào cổ của bà Bắc, “Tôi cho ông thời gian là 3 giây, ông không chọn thì tôi sẽ chọn thay ông.”
Bắc mẫu cảm thấy trên cổ của mình đúng là kiếm thật, gương mặt trở lên trắng bệch, có muốn mắng cô ta thì giờ cũng chẳng thể dám.
Trong không khí như truyền đến một luồng khí có sức nén cực mạnh.
“Ba…”
“Hai...”
Hơi thở của ông Bắc càng lúc càng gấp gáp, ông ta không tin Thời Sênh sẽ ra tay thật, hành động đó là giết người!
“Một...”
Theo giọng đếm đó, thì lực trên tay của Thời Sênh cũng bắt đâu mạnh hơn, trên cổ trắng ngần của bà Bắc bất ngờ xuất hiện vệt máu.
“Đừng! Tôi chọn 1, chọn 1!” Ông Bắc kinh sợ, giọng lạc đi.
“Chọn sớm có phải tốt hơn không, thì đã không phải ép tôi làm như thế, làm mất hình tượng của tôi.” Thời Sênh rút kiếm khỏi cổ của bà Bắc rồi lại đặt vào cổ của ông Bắc, “Như vậy, bà Bắc, bà được sống rồi.”
Bà Bắc bị cú vừa rồi dọa cho tái mặt, nhìn vào tấm ảnh trên điện thoại, lại nhìn thấy ông Bắc, vẻ mặt bà ta dường như có chút gì đó không dám tin, bà ta hét to, “2, tôi chọn 2.”
“Thục Dung, bà đang làm cái gì vậy?” Ông Bắc có chút gấp gáp.
Bà Bắc không biết mình gây ra họa gì, “Tôi làm gì? Tôi còn muốn hỏi ông, ông muốn làm cái gì?”
“Thục Dung?”
Bà Bắc đột nhiên nhìn ông Bắc bằng ánh mắt thù hận, “Xem như tôi nhìn lầm ông rồi.”
“Thục Dung, bà nói gì thế, tôi vừa mới...”
Thời Sênh cười tít mắt, lắc lắc chiếc điện thoại, rồi cắt ngang lời ông Bắc, “Trò chơi kết thúc. Tôi sẽ chẳng làm gì các người, không cần phải vội vàng thế đâu, chỉ là một trò chơi giết thời gian rảnh thôi mà.”
Ông Bắc, bà Bắc: “...” Dáng vẻ của cô vừa rồi không giống chơi một trò chơi chút nào cả.
Vừa rồi, Thời Sênh đưa cho ông Bắc xem, tấm một là ông Bắc, tấm 2 là bà Bắc. Ông Bắc chọn một, có nghĩa là chính mình.
Nhưng khi đưa cho bà Bắc xem, thì tấm một lại là bà Bắc, tấm hai là ông Bắc. Bà Bắc cho rằng ông Bắc đã chọn bà ta, vì vậy mới chọn hình hai là ông Bắc.
Loại trò chơi này, nếu một người thông minh và tin đối phương một chút thì sẽ dễ dàng nhận ra được, rõ ràng giữa vợ chồng ông bà Bắc lại không có thứ này.
Lòng tin giữa hai người thật quá mong manh.
Thời Sênh nói trò chơi kết thúc, đương nhiên là kết thúc thật, cô còn dán miệng của hai người họ lại, sau đó Thời Sênh đi khỏi, chỉ còn lại mấy người cao lớn canh chừng họ.
Thời Sênh đi xuống tầng ba, xe của Bắc Trạch cũng vừa đến, phía sau không thấy có cảnh sát đi theo, Thời Sênh nhìn anh ta với ánh mắt hài lòng.
“Bắc Chỉ.” Bắc Trạch nhìn thất Thời Sênh, đáy mắt như có lửa, tham lam nhìn chằm chằm vào Thời Sênh không rời.
Nhìn hắn gầy hơn trước khá nhiều, cả người trông rất suy sụp, nhưng vẻ điển trai vẫn không hề kém đi chút nào.
Đương nhiên, nam chính dù thế nào chăng nữa cũng vẫn đẹp trai.
“Đem đồ đến chưa?” Thời Sênh chau mày nhìn Bắc Trạch.
Bắc Trạch bị nhắc nhở, vội vàng nói: “Bắc Chỉ, đồ mà em muốn anh mang đến rồi, em đừng làm hại họ, suy cho cùng... họ cũng đã từng nuôi dưỡng em.”
Thời Sênh đưa tay ra có ý bảo hắn đưa cho cô.
Bắc Trạch do dự một lúc sau đó mới đưa đồ ra.
Thời Sênh xem quyền sổ hộ khẩu, sau khi xác nhận chính xác, cô bước sang bên cạnh vài bước nhường đường, “Bọn họ ở trên tầng.”
Bắc Trạch muốn nói chuyện với Thời Sênh, nhưng lo lắng cho ông bà Bắc nên đành chạy lên cứu ba mẹ mình.
Sau khi đã cứu được bố mẹ, quay trở lại phía dưới thì đã không nhìn thấy bóng dáng của Thời Sênh đâu nữa.
Ánh mắt Bắc Trạch hiện lên sự thất vọng, nhưng hắn không có thời gian thất vọng quá lâu, bên tai đột nhiên nghe thấy tiếng ba mẹ tranh cãi.
“Thục Dung, bà phải nghe tôi giải thích, lúc đó thực sự tôi đã chọn chính tôi.”
“Bây giờ không sao nữa tôi, đương nhiên là ông sẽ nói thế. Tôi nói cho ông biết, chuyện này chưa xong đâu, chúng ta li hôn.” Bà Bắc nói mà như hét lên.
“Thục Dung, đây là âm mưu của Bắc Chỉ, cô ta chắc chắn đã giở trò, bà phải tin tôi, tôi thực sự đã chọn chính mình.”
Bà Bắc cười nhạt, “Bây giờ con tiện nhân Bắc Chỉ không còn ở đây, đương nhiên ông sẽ nhận là ông.”
Bà ta thấy rõ ràng, con tiện nhân Bắc Chỉ lúc cầm điện thoại không hề chạm vào màn hình thì làm sao cô ta có thể giở trò được chứ?
Tác giả :
Mặc Linh