Boss Là Nữ Phụ
Chương 129: Học sinh cá biệt (10)
Chương 129HỌC SINH CÁ BIỆT (10)
Cô gái dung mạo xinh đẹp, không biết làm sao mà thần tình lại không được tốt, có thể thấy rõ sự bực bội, thế nhưng điều đó lại không ảnh hưởng gì đến vẻ xinh đẹp của cô.
Cô không cần làm gì cả, chỉ cần đứng ở đây thôi là đã toả ra khí chất không lời nào diễn tả được.
Thời Sênh thấy Phó Khâm nhìn tới, cũng không nói gì cả, xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.
Mẹ nó chứ, lần sau sẽ không chơi cái nhiệm vụ liên hoàn này nữa, mệt chết đi được.
Ken két…
Cửa phòng bệnh đóng lại, cả căn phòng tiếp tục chìm vào yên tĩnh.
Phó Khâm từ từ kéo chăn ngồi lên, ôm bó hoa kia lại trước mặt, nhìn bó hoa một lúc.
Lúc chú Giản quay về phòng bệnh nhìn thấy hoa hồng rơi lả tả đầy phòng bệnh. Thiếu gia nhà mình thì dựa vào giường bệnh cúi đầu nghịch điện thoại di động, bên cạnh còn rơi mấy cánh hoa.
Ông ta chỉ ra ngoài mua cơm thôi mà, sao phòng bệnh lại biến thành cái dáng vẻ này?
“Hoa ở trong phòng là ở đâu ra thế?” Hỏi thiếu gia nhà mình chắc chắn là không được, chú Giản chỉ có thể hỏi mấy vệ sĩ đứng ngoài cửa phòng.
“Bắc tiểu thư đem tới.” Vệ sĩ trả lời thật thà.
Sắc mặt chú Giản lập tức khó coi, tặng hoa hồng, cô ta đang có ý gì? Nhìn trúng thiếu gia hả?
Không được, thiếu gia tuyệt đối không thể ở cạnh nữ sinh này được, bọn họ không hợp nhau.
Ngày hôm đó, chú Giản liền làm thủ tục xuất viện cho Phó Khâm.
Cho nên, mấy ngày sau đó, Thời Sênh không phải nhận nhiệm vụ mục tiêu gì cả. Không có nhiệm vụ, cô hưng phấn vô cùng, lúc xuất viện mới biết Phó Khâm đã sớm xuất viện rồi.
…
Thời Sênh quay về biệt thự liền nghe thấy bên trong truyền ra tiếng nói cười.
Trong phòng khách, Kỷ Tiểu Ngư ngồi cùng với Bắc Trạch, đối diện là một đôi vợ chồng trung niên trẻ hơn tuổi thực khá nhiều.
Thời Sênh ngẩn ra một lát, từ kỳ ức mà đối chiếu lên hai người kia.
Ông Bắc, bà Bắc.
Bọn họ đã trở về?
Có điều Kỷ Tiểu Ngư...
Thay đổi này cũng thật lớn a!
Khoảng thời gian cô không có ở đây, chắc chắn là Kỷ Tiểu Ngư sống không tồi nhỉ?
Lúc này, trên người Kỷ Tiểu Ngư mặc toàn hàng hiệu, trên cổ trên tay còn đeo đồ trang sức mới, cũng không quên trang điểm nhẹ nhàng, hoá thành bộ dạng xinh đẹp, nụ cười trên mặt nhiều hơn mấy phần tự tin, bộ ngực khẽ ưỡn ra để làm nổi bật sự tồn tại của mình.
Tuy rằng mặc đồ hiệu thế nhưng là khí chất vẫn không theo kịp, nhìn có mấy phần kỳ lạ.
Bắc Trạch nhìn thấy Thời Sênh đầu tiên, hắn từ từ đứng lên, dường như muốn đi về phía Thời Sênh, thế nhưng một giây sau lại cúi người lấy chén nước ở trên bàn: “Uống chút nước đi.”
“Cám ơn.” Sắc mặt Kỷ Tiểu Ngư khẽ đỏ, không tự nhiên nói một câu.
“Đồ ngốc.” Bắc Trạch xoa xoa đầu Kỷ Tiểu Ngư: “Ba mẹ, con đưa Tiểu Ngư đi một vòng.”
“Được, đi đi, lát nữa là ăn cơm rồi.” Bà Bắc cười gật đầu, dường như rất yêu thích Kỷ Tiểu Ngư.
Đợi sau khi Bắc Trạch đi rồi, Thời Sênh mới tiến vào, ông bà Bắc đối với việc Thời Sênh quay về cũng chỉ hỏi đơn giản mấy câu, thái độ miễn cưỡng cho có.
Lúc cô nằm viện có gọi điện thoại về nhà, thế nhưng thái độ của bọn họ qua loa như vậy đủ để cho Thời Sênh thể nghiệm được nguyên chủ đã sống ở đây như thế nào?
Bị xem nhẹ thế này, trong lòng còn có tình cảm không thể nói, nguyên chủ cứ cho là bị hoá đen thành BOSS cũng không kỳ quái.
Thời Sênh quay về phòng thay bộ quần áo khác, lúc ăn cơm, chú Hà đến gọi cô, vốn dĩ cô không muốn xuống, thế nhưng nghĩ lại một chút, nữ chủ đang ở đây, dù thế nào cũng phải xuống dưới xem chứ.
Bữa trưa chuẩn bị rất phong phú, lúc Thời Sênh xuống, tất cả mọi người đã bắt đầu ăn rồi.
“Tiểu Chỉ, cô ở nhà à?” Kỷ Tiểu Ngư nhìn thấy Thời Sênh thì lộ ra biểu tình kinh ngạc: “Xin lỗi nhé, Tiểu Chỉ, tôi không biết là cô ở nhà, không đợi cô xuống...”
Thời Sênh kéo ghế, quét ánh mắt nhìn Kỷ Tiểu Ngư, không nói lời nào, ngồi xuống, cầm lấy đũa bắt đầu ăn cơm.
Kỷ Tiểu Ngư nhìn Thời Sênh khó xử.
“Bắc Chỉ, sao lại không biết lễ phép thế hả?” Bà Bắc khẽ tức giận trừng mắt nhìn Thời Sênh một cái.
“Không sao đâu Tiểu Ngư, mau ăn đi.”
Kỷ Tiểu Ngư cười cười với bà Bắc, bắt đầu ăn cơm.
Thời Sênh chỉ là nhìn cô ta một cái, sau đó lại cúi đầu ăn đồ ăn của mình. Động tác của cô như mây bay nước chảy, khí chất tao nhã tự thành. Kỷ Tiểu Ngư lại có chút cứng nhắc, cô ta muốn học làm thiên kim quý tộc, thế nhưng cô ta lại chưa trải qua rèn luyện nên có vẻ vẽ hổ không thành lại thành chó.
Bắc Trạch nhìn động tác của Kỷ Tiểu Ngư, khe khẽ nhíu mày. Kỷ Tiểu Ngư cũng có chút gấp, bọn họ làm nhìn có vẻ đơn giản mà tại sao mình làm lại khó như thế?
Ăn cơm xong, bà Bắc dẫn Kỷ Tiểu Ngư đi, ông Bắc cũng có việc phải làm, chỉ còn lại Bắc Trạch và Thời Sênh.
Thời Sênh uống trà, ánh mắt luôn nhìn vào điện thoại di động, đối với việc Bắc Trạch luôn ngồi đối diện không chịu đi, đáy lòng cũng có chút nghi hoặc.
“Bắc Chỉ.” Hắn đột nhiên gọi cô một tiếng.
Thời Sênh ngẩng đầu nhìn hắn, không hiểu ra sao cả.
Nam chủ đại nhân muốn làm gì thế?
Bắc Trạch nhìn Thời Sênh nửa ngày mới không nhịn được mà hỏi một câu: “Em không có gì muốn nói à?”
“Nói cái gì?” Bản cô nương lẽ nào phải nói chúc mừng? Quan hệ của bọn họ không tốt như thế, nói cái này làm cái gì?
Bắc Trạch đột nhiên tức giận, sắc mặt âm u bỏ đi.
Thời Sênh: “...”
Không phải là nam chủ đại nhân mặt rất dày sao?
Ông bà Bắc chỉ ở nhà có hai ngày, thời gian này Kỷ Tiểu Ngư cũng ở Bắc gia, lúc nào cũng lóng nga lóng ngóng nhưng ông bà Bắc lại coi như không thấy, lúc đi còn bảo Kỷ Tiểu Ngư ở lại Bắc gia.
Kỷ Tiểu Ngư đương nhiên là nửa phần từ chối, nửa phần đồng ý đầy khó xử rồi.
Lần nữa tiến vào Bắc gia, Kỷ Tiểu Ngư lại không muốn ở tầng ba mà muốn lên tầng bốn của Bắc Trạch ở.
Ai mà biết được Bắc Trạch lại cự tuyệt làm cho Kỷ Tiểu Ngư vừa khó xử vừa tủi thân, sau cùng vẫn phải về căn phòng cũ.
…
Hôm sau, sáng sớm…
“Tiểu Chỉ, đợi tôi với.” Kỷ Tiểu Ngư chạy từ biệt thự ra: “Tiểu Chỉ, cùng nhau đi học nhé?”
“Đi xe của Bắc Trạch đi.” Thời Sênh liếc Kỷ Tiểu Ngư một cái.
Nữ chủ không có chuyện gì chạy đến đây trêu chọc bản cô nương làm cái gì?
“Trạch nói hôm nay có việc, bảo tôi đi xe của cô.” Kỷ Tiểu Ngư khí thế vừa đủ, lúc nói chuyện cái cằm cũng khe khẽ hếch lên.
Bây giờ cô ta cũng là người có tiền rồi, không cần phải thấp hèn hạ khí thế nữa.
“ A, vậy tôi cự tuyệt.” Thời Sênh kéo cửa xe vào, “rầm” một tiếng đóng cửa xe lại, tài xế lập tức khởi động xe chạy đi.
Mặt Kỷ Tiểu Ngư vô cùng khó ngửi, sắc mặt khó chịu nhìn chằm chằm về phía chiếc xe.
Trước đây coi thường thì cũng thôi đi, bây giờ cô ta cũng là người có tiền rồi lại vẫn dám coi thường cô ta như thế.
Kỷ Tiểu Ngư nắm chặt tay lại, quay người đi tìm quản gia bảo chuẩn bị cho mình một chiếc xe.
Trước đây cô ta là người giúp việc, nhưng bây giờ cô ta lại là khách ở đây.
Lúc Kỷ Tiểu Ngư đến trường, vừa hay nhìn thấy Thời Sênh đi cùng với một thiếu niên vào trường, thiếu niên đó...
Nói thế nào nhỉ?
Cảm thấy vô cùng đẹp trai.
So với Bắc Trạch còn đẹp trai hơn.
Sau lưng hắn còn có mấy vệ sĩ áo đen đi theo, duy trì cự ly nhất định với hai người họ, bên cạnh thiếu niên còn có một con chó rất to đi cùng.
Người xung quanh ào ào cách xa bọn họ ra, thế nên bọn họ đặc biệt nổi bật, khiến người khác chú ý.
Kỷ Tiểu Ngư từ đám nói chuyện bên cạnh nghe thấy tên của thiếu niên đó.
Phó Khâm.
Chính là Phó Khâm vô cùng thần bí mà trong trường đồn đại đó.
Cô gái dung mạo xinh đẹp, không biết làm sao mà thần tình lại không được tốt, có thể thấy rõ sự bực bội, thế nhưng điều đó lại không ảnh hưởng gì đến vẻ xinh đẹp của cô.
Cô không cần làm gì cả, chỉ cần đứng ở đây thôi là đã toả ra khí chất không lời nào diễn tả được.
Thời Sênh thấy Phó Khâm nhìn tới, cũng không nói gì cả, xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.
Mẹ nó chứ, lần sau sẽ không chơi cái nhiệm vụ liên hoàn này nữa, mệt chết đi được.
Ken két…
Cửa phòng bệnh đóng lại, cả căn phòng tiếp tục chìm vào yên tĩnh.
Phó Khâm từ từ kéo chăn ngồi lên, ôm bó hoa kia lại trước mặt, nhìn bó hoa một lúc.
Lúc chú Giản quay về phòng bệnh nhìn thấy hoa hồng rơi lả tả đầy phòng bệnh. Thiếu gia nhà mình thì dựa vào giường bệnh cúi đầu nghịch điện thoại di động, bên cạnh còn rơi mấy cánh hoa.
Ông ta chỉ ra ngoài mua cơm thôi mà, sao phòng bệnh lại biến thành cái dáng vẻ này?
“Hoa ở trong phòng là ở đâu ra thế?” Hỏi thiếu gia nhà mình chắc chắn là không được, chú Giản chỉ có thể hỏi mấy vệ sĩ đứng ngoài cửa phòng.
“Bắc tiểu thư đem tới.” Vệ sĩ trả lời thật thà.
Sắc mặt chú Giản lập tức khó coi, tặng hoa hồng, cô ta đang có ý gì? Nhìn trúng thiếu gia hả?
Không được, thiếu gia tuyệt đối không thể ở cạnh nữ sinh này được, bọn họ không hợp nhau.
Ngày hôm đó, chú Giản liền làm thủ tục xuất viện cho Phó Khâm.
Cho nên, mấy ngày sau đó, Thời Sênh không phải nhận nhiệm vụ mục tiêu gì cả. Không có nhiệm vụ, cô hưng phấn vô cùng, lúc xuất viện mới biết Phó Khâm đã sớm xuất viện rồi.
…
Thời Sênh quay về biệt thự liền nghe thấy bên trong truyền ra tiếng nói cười.
Trong phòng khách, Kỷ Tiểu Ngư ngồi cùng với Bắc Trạch, đối diện là một đôi vợ chồng trung niên trẻ hơn tuổi thực khá nhiều.
Thời Sênh ngẩn ra một lát, từ kỳ ức mà đối chiếu lên hai người kia.
Ông Bắc, bà Bắc.
Bọn họ đã trở về?
Có điều Kỷ Tiểu Ngư...
Thay đổi này cũng thật lớn a!
Khoảng thời gian cô không có ở đây, chắc chắn là Kỷ Tiểu Ngư sống không tồi nhỉ?
Lúc này, trên người Kỷ Tiểu Ngư mặc toàn hàng hiệu, trên cổ trên tay còn đeo đồ trang sức mới, cũng không quên trang điểm nhẹ nhàng, hoá thành bộ dạng xinh đẹp, nụ cười trên mặt nhiều hơn mấy phần tự tin, bộ ngực khẽ ưỡn ra để làm nổi bật sự tồn tại của mình.
Tuy rằng mặc đồ hiệu thế nhưng là khí chất vẫn không theo kịp, nhìn có mấy phần kỳ lạ.
Bắc Trạch nhìn thấy Thời Sênh đầu tiên, hắn từ từ đứng lên, dường như muốn đi về phía Thời Sênh, thế nhưng một giây sau lại cúi người lấy chén nước ở trên bàn: “Uống chút nước đi.”
“Cám ơn.” Sắc mặt Kỷ Tiểu Ngư khẽ đỏ, không tự nhiên nói một câu.
“Đồ ngốc.” Bắc Trạch xoa xoa đầu Kỷ Tiểu Ngư: “Ba mẹ, con đưa Tiểu Ngư đi một vòng.”
“Được, đi đi, lát nữa là ăn cơm rồi.” Bà Bắc cười gật đầu, dường như rất yêu thích Kỷ Tiểu Ngư.
Đợi sau khi Bắc Trạch đi rồi, Thời Sênh mới tiến vào, ông bà Bắc đối với việc Thời Sênh quay về cũng chỉ hỏi đơn giản mấy câu, thái độ miễn cưỡng cho có.
Lúc cô nằm viện có gọi điện thoại về nhà, thế nhưng thái độ của bọn họ qua loa như vậy đủ để cho Thời Sênh thể nghiệm được nguyên chủ đã sống ở đây như thế nào?
Bị xem nhẹ thế này, trong lòng còn có tình cảm không thể nói, nguyên chủ cứ cho là bị hoá đen thành BOSS cũng không kỳ quái.
Thời Sênh quay về phòng thay bộ quần áo khác, lúc ăn cơm, chú Hà đến gọi cô, vốn dĩ cô không muốn xuống, thế nhưng nghĩ lại một chút, nữ chủ đang ở đây, dù thế nào cũng phải xuống dưới xem chứ.
Bữa trưa chuẩn bị rất phong phú, lúc Thời Sênh xuống, tất cả mọi người đã bắt đầu ăn rồi.
“Tiểu Chỉ, cô ở nhà à?” Kỷ Tiểu Ngư nhìn thấy Thời Sênh thì lộ ra biểu tình kinh ngạc: “Xin lỗi nhé, Tiểu Chỉ, tôi không biết là cô ở nhà, không đợi cô xuống...”
Thời Sênh kéo ghế, quét ánh mắt nhìn Kỷ Tiểu Ngư, không nói lời nào, ngồi xuống, cầm lấy đũa bắt đầu ăn cơm.
Kỷ Tiểu Ngư nhìn Thời Sênh khó xử.
“Bắc Chỉ, sao lại không biết lễ phép thế hả?” Bà Bắc khẽ tức giận trừng mắt nhìn Thời Sênh một cái.
“Không sao đâu Tiểu Ngư, mau ăn đi.”
Kỷ Tiểu Ngư cười cười với bà Bắc, bắt đầu ăn cơm.
Thời Sênh chỉ là nhìn cô ta một cái, sau đó lại cúi đầu ăn đồ ăn của mình. Động tác của cô như mây bay nước chảy, khí chất tao nhã tự thành. Kỷ Tiểu Ngư lại có chút cứng nhắc, cô ta muốn học làm thiên kim quý tộc, thế nhưng cô ta lại chưa trải qua rèn luyện nên có vẻ vẽ hổ không thành lại thành chó.
Bắc Trạch nhìn động tác của Kỷ Tiểu Ngư, khe khẽ nhíu mày. Kỷ Tiểu Ngư cũng có chút gấp, bọn họ làm nhìn có vẻ đơn giản mà tại sao mình làm lại khó như thế?
Ăn cơm xong, bà Bắc dẫn Kỷ Tiểu Ngư đi, ông Bắc cũng có việc phải làm, chỉ còn lại Bắc Trạch và Thời Sênh.
Thời Sênh uống trà, ánh mắt luôn nhìn vào điện thoại di động, đối với việc Bắc Trạch luôn ngồi đối diện không chịu đi, đáy lòng cũng có chút nghi hoặc.
“Bắc Chỉ.” Hắn đột nhiên gọi cô một tiếng.
Thời Sênh ngẩng đầu nhìn hắn, không hiểu ra sao cả.
Nam chủ đại nhân muốn làm gì thế?
Bắc Trạch nhìn Thời Sênh nửa ngày mới không nhịn được mà hỏi một câu: “Em không có gì muốn nói à?”
“Nói cái gì?” Bản cô nương lẽ nào phải nói chúc mừng? Quan hệ của bọn họ không tốt như thế, nói cái này làm cái gì?
Bắc Trạch đột nhiên tức giận, sắc mặt âm u bỏ đi.
Thời Sênh: “...”
Không phải là nam chủ đại nhân mặt rất dày sao?
Ông bà Bắc chỉ ở nhà có hai ngày, thời gian này Kỷ Tiểu Ngư cũng ở Bắc gia, lúc nào cũng lóng nga lóng ngóng nhưng ông bà Bắc lại coi như không thấy, lúc đi còn bảo Kỷ Tiểu Ngư ở lại Bắc gia.
Kỷ Tiểu Ngư đương nhiên là nửa phần từ chối, nửa phần đồng ý đầy khó xử rồi.
Lần nữa tiến vào Bắc gia, Kỷ Tiểu Ngư lại không muốn ở tầng ba mà muốn lên tầng bốn của Bắc Trạch ở.
Ai mà biết được Bắc Trạch lại cự tuyệt làm cho Kỷ Tiểu Ngư vừa khó xử vừa tủi thân, sau cùng vẫn phải về căn phòng cũ.
…
Hôm sau, sáng sớm…
“Tiểu Chỉ, đợi tôi với.” Kỷ Tiểu Ngư chạy từ biệt thự ra: “Tiểu Chỉ, cùng nhau đi học nhé?”
“Đi xe của Bắc Trạch đi.” Thời Sênh liếc Kỷ Tiểu Ngư một cái.
Nữ chủ không có chuyện gì chạy đến đây trêu chọc bản cô nương làm cái gì?
“Trạch nói hôm nay có việc, bảo tôi đi xe của cô.” Kỷ Tiểu Ngư khí thế vừa đủ, lúc nói chuyện cái cằm cũng khe khẽ hếch lên.
Bây giờ cô ta cũng là người có tiền rồi, không cần phải thấp hèn hạ khí thế nữa.
“ A, vậy tôi cự tuyệt.” Thời Sênh kéo cửa xe vào, “rầm” một tiếng đóng cửa xe lại, tài xế lập tức khởi động xe chạy đi.
Mặt Kỷ Tiểu Ngư vô cùng khó ngửi, sắc mặt khó chịu nhìn chằm chằm về phía chiếc xe.
Trước đây coi thường thì cũng thôi đi, bây giờ cô ta cũng là người có tiền rồi lại vẫn dám coi thường cô ta như thế.
Kỷ Tiểu Ngư nắm chặt tay lại, quay người đi tìm quản gia bảo chuẩn bị cho mình một chiếc xe.
Trước đây cô ta là người giúp việc, nhưng bây giờ cô ta lại là khách ở đây.
Lúc Kỷ Tiểu Ngư đến trường, vừa hay nhìn thấy Thời Sênh đi cùng với một thiếu niên vào trường, thiếu niên đó...
Nói thế nào nhỉ?
Cảm thấy vô cùng đẹp trai.
So với Bắc Trạch còn đẹp trai hơn.
Sau lưng hắn còn có mấy vệ sĩ áo đen đi theo, duy trì cự ly nhất định với hai người họ, bên cạnh thiếu niên còn có một con chó rất to đi cùng.
Người xung quanh ào ào cách xa bọn họ ra, thế nên bọn họ đặc biệt nổi bật, khiến người khác chú ý.
Kỷ Tiểu Ngư từ đám nói chuyện bên cạnh nghe thấy tên của thiếu niên đó.
Phó Khâm.
Chính là Phó Khâm vô cùng thần bí mà trong trường đồn đại đó.
Tác giả :
Mặc Linh