Boss Là Nữ Phụ
Chương 102: Đế quốc xác sống (16)
Chương 102ĐẾ QUỐC XÁC SỐNG (16)
Thời Sênh châm ngòi ly gián xong liền không nói gì nữa, mặc kệ mấy người đó tự xử với nhau.
Người của Thường Tân đều đi giúp hắn vì vậy cô liền được tự do.
“Lão đại, cô thật quá lợi hại…” Thanh Ngọc lặng lẽ ra dấu tay tán thưởng với Thời Sênh.
“Xác sống bên ngoài thật sự do ZF làm ra sao? Trời ạ, nghĩ lại vẫn thấy thật khủng khiếp. Lão đại, cho tôi ăn gì đi, tôi muốn lấy thức ăn đè sự sợ hãi này xuống.” Tiểu Bàn phi phò chìa tay ra trước mặt Thời Sênh.
“Bàn Tử, câu sau của cậu mới là trọng điểm đúng không?” Lâm Phong nhìn thấy người nào đó liền phá đám. “Nhưng nơi này nhìn đúng là rất quỷ dị.”
Thời Sênh ném ba lô cho Tiểu Bàn, bên trong không có gì, chỉ có mình Bạch Hổ.
“Lão đại, chúng ta cũng không ra được sao?” Lâm Phong bắt đầu buồn lo vô cớ.
“Có lão đại ở đây, chắc chắn có thể ra ngoài.” Thanh Ngọc sùng bái một cách mù quáng. “Cậu cứ yên tâm đi, Tiểu Bàn, cậu ăn một mình không sợ no chết à, mang tới cho lão đại ăn nữa đi.”
Lâm Phong ngẫm nghĩ thấy cũng đúng, hình như chưa có việc gì mà lão đại nhà hắn không làm được.
Hiển nhiên bọn họ đã quên, lúc bọn họ gặp nhau, lão đại không gì không làm được nhà họ lại không thể lấy ra xăng để đổ vào xe.
Thời Sênh ăn một chút rồi uống một hộp sữa.
Thừa dịp mọi người bên kia đang tranh cãi tối tăm mặt mũi, Thời Sênh liền đi dạo một vòng quanh phòng thí nghiệm.
Đồ đạc trong này không nhiều nhưng rất ngăn nắp, chứng minh rằng lúc rút lui, những người ở đây hoàn toàn không có chút kinh hoảng nào.
Thời Sênh dừng ở một cái bảng đen, trên bảng dán mấy tờ giấy A4, cô đang muốn đưa tay lên lấy thì một bàn tay đã vươn ra giật xuống trước.
Thời Sênh thu tay lại, nhíu mày, chủ nhân bàn tay ấy là Tống Thập.
“Cố Nam, cô châm ngòi ly gián bọn họ như thế thấy hay lắm sao?” Giọng Tống Thập lạnh như băng.
“Có chứ.” Thời Sênh cười gật đầu. “Dùng sự thật để chứng minh bọn họ ngu ngốc tới cỡ nào.”
Tống Thập. “…” Cô gái này rõ ràng có khuynh hướng phản xã hội.
“A Thập… Em họ, em, sao em cũng ở đây?” Thích Minh Tuyết từ xa đi tới, một bộ kinh ngạc khi thấy Thời Sênh.
Sau đó lại ủy khuất cúi đầu, giống như Thời Sênh bắt nạt cô ta vậy.
A Thập… Bà đây ị vào!
Thời Sênh trợn trắng mắt: “Đừng có gọi bậy bạ, muốn ôm đùi tôi thì cô cũng phải xếp hàng.”
“Phì…” Thanh Ngọc vừa bước tới, nghe thấy vậy liền bật cười rất không khiêm tốn.
Nói thật, hắn càng ngày càng cảm thấy lão đại nhà mình bị bệnh tự kỷ không nhẹ.
Vẻ mặt Thích Minh Tuyết cực kỳ khó coi, nhưng vẫn ra vẻ quật cường, nói: “Em họ, dù em không thích chị thì cũng không cần phải nhục nhã chị như thế.”
“Tôi nhục nhã cô khi nào vậy? Tai nào của cô nghe ra điều đó thế?”
Thanh Ngọc cực kỳ phối hợp lắc lắc đầu, rõ ràng lão đại nhà hắn không thích cô em này… mặc dù hắn cảm thấy cô em này cũng khá xinh đẹp.
Nhưng lão đại đã không thích thì hắn cũng không thể thích.
Đây chính là không nói đạo lý đấy!
“Em họ, em…”
Thời Sênh nhếch mép cười: “Thích Minh Tuyết, muốn chết không? Phần ăn xa hoa, chiết khấu tám phần, cơ hội khó có được lắm, có muốn thử một phen không?”
Thanh Ngọc: “…” Lão đại có thể bình thường chút được không? Đang nói chuyện lại hỏi người ta có muốn chết không, cô nhìn người ta bị dọa tới ngốc luôn rồi kìa.
“Cố Nam.” Cuối cùng, Tống Thập không nhịn được quát lên, sát khí lan tràn bốn phía.
Lần đầu tiên gặp mặt hắn đã không thích Cố Nam này, lần thứ hai gặp lại hắn vẫn không thể thích nổi…
“Chỉ đùa một chút thôi mà, sao các người lại không có khiếu hài hước gì thế nhỉ?” Thời Sênh tươi cười. “Mà nói đi phải nói lại… Thích Minh Tuyết, cô có đồ gì thì nên giấu cho tốt, nếu tôi là cô thì tuyệt đối sẽ không lấy ra đâu, rốt cuộc đồ vật kia cũng có chỗ lợi với dị năng mà, đúng không?”
Ban đầu, Thích Minh Tuyết còn không hiểu ý của Thời Sênh là gì, nhưng đến đoạn cuối cùng, sao cô ta còn không hiểu nữa chứ.
Ý cô muốn nói tới dị năng không gian kia.
Cô đã biết.
Sao cô ấy lại biết chứ?
Rõ ràng cô ta đã cướp mất ngay từ đầu rồi mà…
Thích Minh Tuyết luống cuống cả người, dù cô ta đã xem qua toàn bộ tiểu thuyết nhưng cô ta vẫn phải thừa nhận là nữ chính cực kỳ lợi hại. Hơn nữa trước khi cô ta xuyên không thì cũng chỉ là một người thường mà thôi.
“… Em đang nói gì vậy chứ?” Thích Minh Tuyết trắng mặt nói một câu, sau đó liền kéo tay Tống Thập: “A Thập, em cảm thấy không thoải mái, chúng ta qua bên kia nghỉ ngơi một chút đi.”
Tống Thập cũng không để tâm những lời nói của Thời Sênh, nhưng biểu hiện của Thích Minh Tuyết lại làm hắn chú ý.
Tiểu thuyết này rất dài, nam chính lại có bối cảnh cơ bản rất cao, vì vậy ở thời điểm này, hắn mới chỉ đánh giá Thích Minh Tuyết ở mức thưởng thức một chút.
Những lời này của Thời Sênh đã gieo vào lòng hắn một hạt giống nghi ngờ, hắn sẽ vô ý thức mà để ý Thích Minh Tuyết, cuối cùng phát hiện ra có gì đó không bình thường…
Thích Minh Tuyết rất sợ Thời Sênh nói ra cái gì, vì vậy vội vàng lôi kéo Tống Thập đi.
…
Thích Minh Tuyết đi rồi, Thanh Ngọc mới tiến lên.
“Lão đại, cô xem cái này đi.” Không biết từ đâu hắn moi ra được một quyển sổ, lật ra một trang, trang giấy rất cũ, chữ trên đó đã rất mờ.
“Năm 1995, ngày 25 tháng 7, mưa to
Đây đã là ngày thứ sáu mưa to liên tục, rất nhiều nơi đều xuất hiện thiên tai, thời gian gặp mặt của mình với anh cũng bị kéo dài thêm, thật sự hy vọng có thể gặp anh ấy.”
“Năm 1995, ngày 30 tháng 7, trời âm u
Hôm nay, lúc ở phòng nghiên cứu có nghe nói ở địa phương đó tìm được một thi thể rất kỳ quái, nhưng kỳ quái thế nào thì đồng nghiệp của mình không nói rõ.
Thi thể kia hình như đã tồn tại từ rất lâu, được bảo hộ nghiêm mật.
Thật sự là có chút tò mò.”
“Năm 1996, ngày 27 tháng 8, trời âm u
Mình gia nhập tổ nghiên cứu mới.
Hạng mục nghiên cứu chính là thi thể thần bí được chuyển tới kia. Cấp trên đều bắt mọi người kí hiệp nghị bảo mật, không một ai được hé lộ ra với bên ngoài một chữ nào về việc trong phòng thí nghiệm.”
“Năm 1996, ngày 11 tháng 10, trời quang.
Anh ấy tới.”
…
“Năm 1997, ngày 22 tháng 10, trời âm u.
Mình đã nhìn thấy khối thi thể mà mọi người phải ký hiệp nghị bảo mật kia.
Mình không biết phải hình dung như thế nào, thật sự cổ quái, làm người ta cảm thấy rất không thoải mái, nhưng người trong phòng thí nghiệm lại vô cùng hưng phấn, mình nhìn thấy biểu tình trên mặt họ, chỉ có cảm giác không khỏe trong người.”
…
Nhật ký bị đứt quãng, không có nhiều ghi chép liên quan tới khối thi thể cổ xưa kia, nhưng mỗi lần nhắc tới nó đều dùng mấy từ cổ quái, sau đó chủ nhân của nhật ký lại nói không thoải mái, hoặc không có từ nào để diễn tả hết cảm giác của mình.
Trong đó còn nhắc tới một người, có lẽ là người mà chủ nhân cuốn nhật ký này yêu, cũng không nói nhiều lắm, chỉ có mấy chữ, mà cũng chỉ dùng “anh ấy” để gọi thay tên.
Vài tờ sau đó còn có vết máu loang lổ.
“Năm 1998, ngày 6 tháng 7, trời mưa.
Mình có thai rồi, mình rất vui. Có lẽ không lâu sau mình sẽ có một đứa con trai rất đáng yêu… Ừ, cũng có thể là một đứa con gái. Dù là con trai hay con gái thì mình sẽ cho nó những thứ tốt đẹp nhất trên đời này.”
“Năm 1998, ngày 18 tháng 7, mưa to.
Mình cảm thấy bọn họ đều điên hết rồi.”
“Năm 1998, ngày 19 tháng 10, trời quang.
Mình muốn bỏ trốn.”
“Năm 1998, ngày 25 tháng 10, mưa to.
Anh ấy sẽ giúp mình, vì con.”
“Năm 1998, ngày 2 tháng 11, trời quang.
Mình đã chuẩn bị tốt mọi thứ, mình không thể để bản thân và con của anh ấy…”
Nhật ký tới đây liền dừng lại.
Nhưng cuối cùng lại có một cái tên làm Thời Sênh sửng sốt.
Trình Tố.
Mẹ của Cố Nam.
Thời Sênh bỗng có chút cảm thán, thân thể này rốt cuộc chính là nữ chính, vị diện tự động bổ sung bối cảnh thật phong phú…
Khó trách cô lại nhận được nhiệm vụ nhánh.
Thời Sênh châm ngòi ly gián xong liền không nói gì nữa, mặc kệ mấy người đó tự xử với nhau.
Người của Thường Tân đều đi giúp hắn vì vậy cô liền được tự do.
“Lão đại, cô thật quá lợi hại…” Thanh Ngọc lặng lẽ ra dấu tay tán thưởng với Thời Sênh.
“Xác sống bên ngoài thật sự do ZF làm ra sao? Trời ạ, nghĩ lại vẫn thấy thật khủng khiếp. Lão đại, cho tôi ăn gì đi, tôi muốn lấy thức ăn đè sự sợ hãi này xuống.” Tiểu Bàn phi phò chìa tay ra trước mặt Thời Sênh.
“Bàn Tử, câu sau của cậu mới là trọng điểm đúng không?” Lâm Phong nhìn thấy người nào đó liền phá đám. “Nhưng nơi này nhìn đúng là rất quỷ dị.”
Thời Sênh ném ba lô cho Tiểu Bàn, bên trong không có gì, chỉ có mình Bạch Hổ.
“Lão đại, chúng ta cũng không ra được sao?” Lâm Phong bắt đầu buồn lo vô cớ.
“Có lão đại ở đây, chắc chắn có thể ra ngoài.” Thanh Ngọc sùng bái một cách mù quáng. “Cậu cứ yên tâm đi, Tiểu Bàn, cậu ăn một mình không sợ no chết à, mang tới cho lão đại ăn nữa đi.”
Lâm Phong ngẫm nghĩ thấy cũng đúng, hình như chưa có việc gì mà lão đại nhà hắn không làm được.
Hiển nhiên bọn họ đã quên, lúc bọn họ gặp nhau, lão đại không gì không làm được nhà họ lại không thể lấy ra xăng để đổ vào xe.
Thời Sênh ăn một chút rồi uống một hộp sữa.
Thừa dịp mọi người bên kia đang tranh cãi tối tăm mặt mũi, Thời Sênh liền đi dạo một vòng quanh phòng thí nghiệm.
Đồ đạc trong này không nhiều nhưng rất ngăn nắp, chứng minh rằng lúc rút lui, những người ở đây hoàn toàn không có chút kinh hoảng nào.
Thời Sênh dừng ở một cái bảng đen, trên bảng dán mấy tờ giấy A4, cô đang muốn đưa tay lên lấy thì một bàn tay đã vươn ra giật xuống trước.
Thời Sênh thu tay lại, nhíu mày, chủ nhân bàn tay ấy là Tống Thập.
“Cố Nam, cô châm ngòi ly gián bọn họ như thế thấy hay lắm sao?” Giọng Tống Thập lạnh như băng.
“Có chứ.” Thời Sênh cười gật đầu. “Dùng sự thật để chứng minh bọn họ ngu ngốc tới cỡ nào.”
Tống Thập. “…” Cô gái này rõ ràng có khuynh hướng phản xã hội.
“A Thập… Em họ, em, sao em cũng ở đây?” Thích Minh Tuyết từ xa đi tới, một bộ kinh ngạc khi thấy Thời Sênh.
Sau đó lại ủy khuất cúi đầu, giống như Thời Sênh bắt nạt cô ta vậy.
A Thập… Bà đây ị vào!
Thời Sênh trợn trắng mắt: “Đừng có gọi bậy bạ, muốn ôm đùi tôi thì cô cũng phải xếp hàng.”
“Phì…” Thanh Ngọc vừa bước tới, nghe thấy vậy liền bật cười rất không khiêm tốn.
Nói thật, hắn càng ngày càng cảm thấy lão đại nhà mình bị bệnh tự kỷ không nhẹ.
Vẻ mặt Thích Minh Tuyết cực kỳ khó coi, nhưng vẫn ra vẻ quật cường, nói: “Em họ, dù em không thích chị thì cũng không cần phải nhục nhã chị như thế.”
“Tôi nhục nhã cô khi nào vậy? Tai nào của cô nghe ra điều đó thế?”
Thanh Ngọc cực kỳ phối hợp lắc lắc đầu, rõ ràng lão đại nhà hắn không thích cô em này… mặc dù hắn cảm thấy cô em này cũng khá xinh đẹp.
Nhưng lão đại đã không thích thì hắn cũng không thể thích.
Đây chính là không nói đạo lý đấy!
“Em họ, em…”
Thời Sênh nhếch mép cười: “Thích Minh Tuyết, muốn chết không? Phần ăn xa hoa, chiết khấu tám phần, cơ hội khó có được lắm, có muốn thử một phen không?”
Thanh Ngọc: “…” Lão đại có thể bình thường chút được không? Đang nói chuyện lại hỏi người ta có muốn chết không, cô nhìn người ta bị dọa tới ngốc luôn rồi kìa.
“Cố Nam.” Cuối cùng, Tống Thập không nhịn được quát lên, sát khí lan tràn bốn phía.
Lần đầu tiên gặp mặt hắn đã không thích Cố Nam này, lần thứ hai gặp lại hắn vẫn không thể thích nổi…
“Chỉ đùa một chút thôi mà, sao các người lại không có khiếu hài hước gì thế nhỉ?” Thời Sênh tươi cười. “Mà nói đi phải nói lại… Thích Minh Tuyết, cô có đồ gì thì nên giấu cho tốt, nếu tôi là cô thì tuyệt đối sẽ không lấy ra đâu, rốt cuộc đồ vật kia cũng có chỗ lợi với dị năng mà, đúng không?”
Ban đầu, Thích Minh Tuyết còn không hiểu ý của Thời Sênh là gì, nhưng đến đoạn cuối cùng, sao cô ta còn không hiểu nữa chứ.
Ý cô muốn nói tới dị năng không gian kia.
Cô đã biết.
Sao cô ấy lại biết chứ?
Rõ ràng cô ta đã cướp mất ngay từ đầu rồi mà…
Thích Minh Tuyết luống cuống cả người, dù cô ta đã xem qua toàn bộ tiểu thuyết nhưng cô ta vẫn phải thừa nhận là nữ chính cực kỳ lợi hại. Hơn nữa trước khi cô ta xuyên không thì cũng chỉ là một người thường mà thôi.
“… Em đang nói gì vậy chứ?” Thích Minh Tuyết trắng mặt nói một câu, sau đó liền kéo tay Tống Thập: “A Thập, em cảm thấy không thoải mái, chúng ta qua bên kia nghỉ ngơi một chút đi.”
Tống Thập cũng không để tâm những lời nói của Thời Sênh, nhưng biểu hiện của Thích Minh Tuyết lại làm hắn chú ý.
Tiểu thuyết này rất dài, nam chính lại có bối cảnh cơ bản rất cao, vì vậy ở thời điểm này, hắn mới chỉ đánh giá Thích Minh Tuyết ở mức thưởng thức một chút.
Những lời này của Thời Sênh đã gieo vào lòng hắn một hạt giống nghi ngờ, hắn sẽ vô ý thức mà để ý Thích Minh Tuyết, cuối cùng phát hiện ra có gì đó không bình thường…
Thích Minh Tuyết rất sợ Thời Sênh nói ra cái gì, vì vậy vội vàng lôi kéo Tống Thập đi.
…
Thích Minh Tuyết đi rồi, Thanh Ngọc mới tiến lên.
“Lão đại, cô xem cái này đi.” Không biết từ đâu hắn moi ra được một quyển sổ, lật ra một trang, trang giấy rất cũ, chữ trên đó đã rất mờ.
“Năm 1995, ngày 25 tháng 7, mưa to
Đây đã là ngày thứ sáu mưa to liên tục, rất nhiều nơi đều xuất hiện thiên tai, thời gian gặp mặt của mình với anh cũng bị kéo dài thêm, thật sự hy vọng có thể gặp anh ấy.”
“Năm 1995, ngày 30 tháng 7, trời âm u
Hôm nay, lúc ở phòng nghiên cứu có nghe nói ở địa phương đó tìm được một thi thể rất kỳ quái, nhưng kỳ quái thế nào thì đồng nghiệp của mình không nói rõ.
Thi thể kia hình như đã tồn tại từ rất lâu, được bảo hộ nghiêm mật.
Thật sự là có chút tò mò.”
“Năm 1996, ngày 27 tháng 8, trời âm u
Mình gia nhập tổ nghiên cứu mới.
Hạng mục nghiên cứu chính là thi thể thần bí được chuyển tới kia. Cấp trên đều bắt mọi người kí hiệp nghị bảo mật, không một ai được hé lộ ra với bên ngoài một chữ nào về việc trong phòng thí nghiệm.”
“Năm 1996, ngày 11 tháng 10, trời quang.
Anh ấy tới.”
…
“Năm 1997, ngày 22 tháng 10, trời âm u.
Mình đã nhìn thấy khối thi thể mà mọi người phải ký hiệp nghị bảo mật kia.
Mình không biết phải hình dung như thế nào, thật sự cổ quái, làm người ta cảm thấy rất không thoải mái, nhưng người trong phòng thí nghiệm lại vô cùng hưng phấn, mình nhìn thấy biểu tình trên mặt họ, chỉ có cảm giác không khỏe trong người.”
…
Nhật ký bị đứt quãng, không có nhiều ghi chép liên quan tới khối thi thể cổ xưa kia, nhưng mỗi lần nhắc tới nó đều dùng mấy từ cổ quái, sau đó chủ nhân của nhật ký lại nói không thoải mái, hoặc không có từ nào để diễn tả hết cảm giác của mình.
Trong đó còn nhắc tới một người, có lẽ là người mà chủ nhân cuốn nhật ký này yêu, cũng không nói nhiều lắm, chỉ có mấy chữ, mà cũng chỉ dùng “anh ấy” để gọi thay tên.
Vài tờ sau đó còn có vết máu loang lổ.
“Năm 1998, ngày 6 tháng 7, trời mưa.
Mình có thai rồi, mình rất vui. Có lẽ không lâu sau mình sẽ có một đứa con trai rất đáng yêu… Ừ, cũng có thể là một đứa con gái. Dù là con trai hay con gái thì mình sẽ cho nó những thứ tốt đẹp nhất trên đời này.”
“Năm 1998, ngày 18 tháng 7, mưa to.
Mình cảm thấy bọn họ đều điên hết rồi.”
“Năm 1998, ngày 19 tháng 10, trời quang.
Mình muốn bỏ trốn.”
“Năm 1998, ngày 25 tháng 10, mưa to.
Anh ấy sẽ giúp mình, vì con.”
“Năm 1998, ngày 2 tháng 11, trời quang.
Mình đã chuẩn bị tốt mọi thứ, mình không thể để bản thân và con của anh ấy…”
Nhật ký tới đây liền dừng lại.
Nhưng cuối cùng lại có một cái tên làm Thời Sênh sửng sốt.
Trình Tố.
Mẹ của Cố Nam.
Thời Sênh bỗng có chút cảm thán, thân thể này rốt cuộc chính là nữ chính, vị diện tự động bổ sung bối cảnh thật phong phú…
Khó trách cô lại nhận được nhiệm vụ nhánh.
Tác giả :
Mặc Linh