Boss, Hạnh Vận Lai Tập
Chương 69
“Chúng ta đón chuyến sau đi.” Ân Thứ nói.
Anh cũng không biết những người trên xe sẽ chết, chỉ nghĩ lên xe sẽ có nguy hiểm.
Tề Dịch thấy rõ, nhưng lại không thể nói rõ.
Chiếc bus công cộng chậm rãi dừng lại trước mặt hai người, Tề Dịch do dự một lát, cuối cùng vẫn kéo Ân Thứ lên xe, hai vệ sĩ ở phía sau cũng vội vàng chạy tới, lên xe.
Trên xe, tính cả tài xế thì tổng cộng có mười bảy người, cộng thêm Tề Dịch, Ân Thứ cùng hai vệ sĩ chính là hai mươi mốt. Tề Dịch tùy ý quét một vòng, sau đó đi tới chỗ ngồi gần tài xế nhất. Chính là vị trí gần nhất đã có người, Ân Thứ liền ngồi xuống bên cạnh, Tề Dịch thì ngồi cạnh anh. Hai vệ sĩ chọn chỗ ngồi đối diện, cùng bọn họ đối mặt.
Tề Dịch chú ý, sau khi bốn người bọn họ lên xe thì quỷ khí bắt đầu hỗn loạn, này đại biểu tương lai sẽ xuất hiện chuyện xui rủi, kết cục của bọn họ là chết không thể nghi ngờ.
Hiện giờ điều Tề Dịch phải làm là tìm kiếm ngọn nguồn. Căn cứ theo quỷ khí biến hóa, Tề Dịch xác định nguyên nhân tử vong đến từ hành khách trên xe chứ không phải do ngoại lực.
Trước hết làm cậu chú ý có năm người, sở dĩ chú ý tới bọn họ là vì theo tính chất quỷ khí phán đoán thì bọn họ vốn là cùng một nhóm nhưng lại chia ra ngồi ở các vị trí bất đồng. Hai người ngồi phía trước, một là người đàn ông nhỏ gầy ngồi bên cạnh Ân Thứ, một là người tóc vàng ngồi băng ghế đối diện, ở gần cửa trước.
Hai người còn lại ngồi ở vị trí dành riêng cho người già yếu, một người tai phải đeo khuyên, miệng nhai kẹo cao su, người phía sau thì đầu đội mũ, hai tay đút vào túi.
Người cuối cùng ngồi ở vị trí thứ hai từ dưới đếm lên, mặt đeo khẩu trang, đang cúi đầu nghịch di động.
Năm người này trử bỏ tử khí thì còn một luồng hơi thở dơ bẩn, không phải loại người lương thiện. Nếu bọn họ ngồi cùng nhau, có lẽ Tề Dịch sẽ đoán bọn họ là hành khách qua đường, nhưng phân tán như vậy, hơn nữa còn chiếm cứ những vị trí có lợi thế, này làm người ta không thể không cảnh giác.
Ngoại trừ điều này, Tề Dịch cũng khá để tâm tới tài xế. Quỷ khí của người này nộng đậm hơn bất kì ai khác, ông ta một là chết trước khi sự việc xảy ra hoặc chết trong khi xảy ra, tóm lại là tính mạng khó giữ. Nếu tài xế chết trước, vậy có nghĩa là chiếc xe này sẽ mất điều khiển trong khoảng thời gian ngắn, như vậy tỉ lệ phát sinh chuyện ngoài ý muốn sẽ rất cao.
Tề Dịch bắt đầu suy đoán, cậu lấy di động ra gửi tin cho hai vệ sĩ, bảo bọn họ chú ý tới hành vi của năm người nọ. Ân Thứ cũng nhìn thấy tin nhắn của Tề Dịch, tầm mắt lạnh như băng liếc về phía người đàn ông nhỏ gầy ngồi bên trái mình.
Người nọ bị trừng tới run lẩy bẩy, suýt chút nữa nhịn không được bật dậy khỏi chỗ ngồi, cũng may Ân Thứ chỉ liếc mắt một cái liền thu hồi tầm mắt, chính là người nọ thì tự nảy sinh tâm lý dày vò, cứ ảo tưởng mình có tật giật mình.
Bất quá người này thoạt nhìn đã biết giàu có, đi xe bus cùng đám nghèo bọn họ thực sự có khoa học không a? ! Người nọ căm giận lầm bầm trong lòng.
Xe bus băng băng lao tới, trong xe một mảnh yên tĩnh. Ngay lúc sắp tới trạm kế tiếp thì người đàn ông bên cạnh Ân Thứ động, người nọ đứng lên, ra dáng chuẩn bị xuống xe, tay phải đút vào túi, lẳng lặng lôi ra một con dao gọt trái cây, đang định uy hiếp tài xế thì đột nhiên bị một bàn tay từ phía sau túm chặt lấy cổ tay.
Người đàn ông nhỏ gầy nọ kinh hãi, quay phắt đầu lại, chống lại là một đôi mắt lạnh lẽo.
Trái tim gã run lên, gương mặt lộ ra chút bối rối, bất quá lập tức gầm nhẹ một tiếng: “Buông ra cho ông!”
Còn chưa dứt lời, Ân Thứ đã buông tay ra, người bọ không ngờ đối phương dứt khoát thả tay như vậy, nhất thời dùng lực quá lớn, chỉ nghe phập một tiếng, con dao cắm phập vào bả vai mình, máu tươi nhất thời phun ra.
“A!” Gã đau tới rống lên, thống khổ trừng Ân Thứ, bảo buông liền buông, mày có chút nguyên tắc nào không hả!
Ân Thứ: “…”
Tề Dịch: “…” Không trực tiếp đâm trúng tim kì thực đã may lắm rồi.
Vệ sĩ: “…” Chưa từng thấy kẻ nào ngu tới vậy.
Đồng lõa: “…” Chê mặt mình dày quá à!
Hành khách: phía trước đang chơi trò gì vậy a?
Biến cố này chỉ phát sinh trong vòng hai ba giây, đồng lõa người nọ còn chưa kịp phối hợp đã sững sờ tại chỗ.
Còn ngây ngốc cái gì, mau ra tay!” Người đàn ông nhỏ gầy kia thẹn quá thành giận quát to.
Lúc này mấy người kia mới bừng tỉnh, kẻ cướp đứng gần ông ta nhất ra tay đầu tiên, nhanh chóng bổ nhào về phía tài xế. Bất quá người này lại càng bi kịch hơn người nhỏ gầy kia, bởi vì ngồi hai bên anh ta chính là hai ngài vệ sĩ. Hai vệ sĩ nhanh tay lẹ mắt, một người đoạt dao, một người túm lấy kẻ cướp, chỉ trong vòng một phút đã giải trừ nguy hiểm.
Lúc này hai người ngồi trên ghế dành riêng đã rút dao ra chỉ về phía hành khách, thấy đồng lõa bị chế phục, trái tim đã lạnh hết phân nửa. Mẹ nó, hôm nay đi cướp khẳng định đã quên xem hoàng lịch!
Người đeo hoa tai túm lấy một cô gái, rống to với đám Ân Thứ: “Thả bọn họ ra!”
Cô gái bị bắt sợ tới trắng bệch mặt, kêu cũng không dám kêu.
Ân Thứ thờ ơ, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm bọn họ.
Tề Dịch thì chuyên chú quan sát quỷ khí biến hóa, cũng không đám lại.
Tài xế thì vừa lái xe vừa phân tâm quan sát tình huống phía sau, khẩn trương nghĩ xem nên lái tiếp hay dừng lại.
Tử khí dần dần trở nên dày đặc.
Tề Dịch hơi nheo mắt, tầm mắt chỉ nhìn thấy một mảnh sương đen quỷ dị. Cậu chậm rãi quay đầu lại, nói với đối phương: “Bác tài, dừng xe đi.”
Tài xế đang định nghe theo thì chợt nghe một tiếng gầm giận dữ từ phía sau vang tới: “Không được ngừng, dám ngừng tao liền chết chết con ả này.”
Tay tài xế run lên, thân xe lắc lư một chút.
“Nghe, ông cũng không muốn nháo lớn chuyện, chỉ cần các người giao hết đồ đáng giá trong người ra, ông sẽ không làm khó dễ.” Người đeo khuyên tai nói: “Ai dám phản kháng, vậy đừng trách ông đây không khách khí.”
Nói xong, anh ta rạch mạnh một dao lên tay cô gái.
Cô gái hét thảm một tiếng, đặc biệt chói tai. Tất cả hành khách đều sợ hãi, không khí trong xe trở nên ngưng trọng dị thường.
“Về phần các người.” Gã nọ trừng mắt nhìn đám Ân Thứ, cười lạnh: “Thức thời thì thành thật ngồi im, chờ chúng ta lấy đồ xong sẽ đổi người.”
Kỳ thực trong lòng gã đang nơm nớp lo sợ, không dám xung đột thẳng mặt.
Hai kẻ cướp bị chế phục nhăn nhó đau khổ, thầm nghĩ, đồng lõa kiếm được tiền còn có thể quản sống chết của bọn họ sao?
Tề Dịch lưu ý tới người đàn ông đeo khẩu trang ở phía sau vẫn không nhúc nhích, bộ dáng hoàn toàn không quen biết đám cướp.
Nếu chỉ muốn tiền tài, Tề Dịch quả thực không ngại tổn thất, vấn đề là có khả năng dẫn tới tử vong, cậu không thể không suy xét.
“Tốt.” Tề Dịch đột nhiên nói: “Các người muốn tiền cũng được, nhưng trước tiên dừng xe lại.”
“Ha ha, mày tưởng tao ngu vậy à? Một khi ngừng xe, người bên ngoài rất nhanh sẽ phát hiện tình huống trong xe, sau đó sẽ báo nguy, chúng tao làm sao thoát được.”
Người đội nón bên cạnh thúc giục: “Đừng nhiều lời, mày canh chừng, tao soát người.”
Gã đeo hoa tai gật đầu.
Người đội nón bắt đầu cướp đoạt, vừa cầm dao vừa lấy đồ.
Hành khách không ai dám phản kháng, tất cả đều run rẩy lấy tiền lấy đồ đưa ra.
Một vệ sĩ nhìn về phía Ân Thứ, nhỏ giọng hỏi: “Hiện giờ làm sao?”
Ân Thứ liếc mắt về phía tài xế, ý bảo mau dừng lại. Đột nhiên thắng gấp lại người trong xe theo quán tính bổ nhào tới trước, lúc này cũng chính là thời cơ động thủ tốt nhất. Với bản lĩnh của vệ sĩ, trong vòng mười giây đã có thể chế phục hai kẻ cướp đi.
Vệ sĩ hiểu ý, vừa định hành động thì nghe gã đeo khuyên cảnh cáo: “Đừng có lộn xộn, nếu không tao sẽ chặt ngón tay con ả này xuống.”
“Cầu xin anh mà, thả tôi ra đi.” Cô gái khóc thảm, không ngừng cầu xin.
“Câm miệng!” Gã đeo khuyên rống một tiếng, sau đó nói với tài xế: “Lái xe tới nơi hẻo lánh một chút.”
Thông qua kính chiếu hậu, tài xế liếc nhìn thảm trạng của cô gái, chỉ có thể nghe theo. Tinh thần ông đang khẩn trương cao độ, tốc độ trái tim nảy lên ngày càng nhanh, hô hấp cũng bắt đầu có chút khó khăn.
Tề Dịch đột nhiên quay đầu lại, không chút chuyển mắt nhìn chằm chằm tài xế.
Là ông ta!
Đúng vậy, ngọn nguồn tử vong nằm trên người ông ta.
Vừa rồi tên cướp vừa nói xong câu kia thì tử khí trên người tài xế bắt đầu đen đặc dị thường. Này thuyết minh ông sắp qua đời, cũng chân chính là nguồn cội đi tới cánh cửa tử vong cho chuyến bus này.
Tề Dịch nhanh chóng suy nghĩ vị trí địa lý phụ cận nơi này, nếu đi thẳng thì rất nhanh sẽ tới một ngã rẽ, một thông tới tỉnh ngoại thành, một là ra quốc lộ Bàn Sơn. Thực hiển nhiên tài xế sẽ chọn đường Bàn Sơn tương đối heo lánh.
Ai cũng biết, chạy xe trên đường bàn Bàn Sơn phải vô cùng cẩn thận, nếu không bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra tai nạn chết người.
“Bác tài, quẹo trái ra vùng nghĩa trang ngoại thành đi.” Tề Dịch đột nhiên lên tiếng.
Tài xế theo bản năng chuyển hướng, chếch khỏi hướng đi tới đường Bàn Sơn.
“Mày muốn làm gì?” Gã đeo khuyên quát.
“Không phải anh nói muốn tới nơi hẻo lánh à? Còn nơi nào vắng hơn nghĩa trang nữa?” Sắc mặt Tề Dịch thực bình tĩnh.
“Tốt nhất mày đừng để tao biết mày đang tính toán gì đó…” Gã hung tợn uy hiếp.
Tề Dịch cười cười, phát hiện quỷ khí trở nên nhạt hơn hẳn, bất quá uy hiếp tử vong vẫn chưa hoàn toàn giải trừ.
Xe bus chạy khoảng mười phút thì tiến vào vùng ngoại thành đen kịt, gió lạnh bần bật, một mảnh tĩnh mịch, mấy ngọn đèn đường u ám chiếu rọi lên mặt đường lạnh lẽo, thoạt nhìn đặc biệt dọa người.
Lực chú ý của đám cướp đều đặt lên tiền tài, không có tâm tình chú ý tới hoàn cảnh xung quanh.
Bọn họ cướp xong, bắt đầu cùng nhóm Ân Thứ đàm phán.
“Hiện giờ, bọn này thả đồng bọn tao ra, chúng tao lập tức chạy đi, từ nay về sau hai bên không liên quan gì nhau nữa.” Gã xoay xoay con dao trong tay, hống hách nói.
“Mày phải đi trước, không cần đàm tiều kiện.” Ân Thứ bình tĩnh ngồi trên ghế, không hề có ý tứ thỏa hiệp.
“Mày không sợ tao giết người à?”
“Không quan hệ.” Ân Thứ nhìn gã: “Mày dám giết người, tao cũng dám giết mày.”
Gã hoảng sợ, ngoài mạnh trong yếu nói: “Mày nghĩ tao sợ à? Không sợ tao giết người thì cứ thử xem.”
Cô gái bị gã túm lấy quỳ sụp xuống, khóc lóc kể lể: “Mấy người thả người ra đi mà! Tôi thực sự không chịu nổi.”
“Nghe thấy không? Mọi người đều đang chờ mày thả người.” Gã đeo khuyên cảm nhận được nhóm hành khách tỏ ra bất mãn với nhóm Ân Thứ.
Lúc này, Tề Dịch đột nhiên mở miệng: “Tới nghĩa trang rồi.”
“Cái gì?” Đám cướp sửng sốt, lập tức nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy bên ngoài tối đen như mực, đèn xe chiếu sáng con đường phía trước, chạy tới một nơi đen tối không rõ. Xuyên qua ánh đèn mong manh, có thể nhìn thấy những hàng bia mộ san sát chỉnh tề.
Sắc mặt đám cướp hơi biến sắc, hôm nay xe cộ qua lại có phải hơi ít không? Tuy bọn họ chọn chuyến bus cuối, nhưng bình thường mười một mười hai giờ hẵn vẫn còn xe qua lại a.
Mà lúc này, Tề Dịch lại mỉm cười.
….
Hoàn Chương 69.
Tiểu kịch trường——-
Kẻ cướp 1: nó cười gì vậy?
Kẻ cướp 2: có thể chỉ là đang hoạt động cơ mặt thôi.
Kẻ cướp 1: nó nhìn nghĩa trang cười gì chứ!
Kẻ cướp 2: có thể chỉ là đang hoạt động cơ mặt thôi.
Kẻ cướp 1: mày nói coi, trong nghĩa trang liệu có người mai phục không?
Kẻ cướp 2: tao nghĩ, nếu thực sự có mai phục, kia chắc chắn là quỷ chứ không phải người.
Kẻ cướp 1: …. vì cái gì tao cảm thấy mày vừa nói ra chân tướng?
…
Anh cũng không biết những người trên xe sẽ chết, chỉ nghĩ lên xe sẽ có nguy hiểm.
Tề Dịch thấy rõ, nhưng lại không thể nói rõ.
Chiếc bus công cộng chậm rãi dừng lại trước mặt hai người, Tề Dịch do dự một lát, cuối cùng vẫn kéo Ân Thứ lên xe, hai vệ sĩ ở phía sau cũng vội vàng chạy tới, lên xe.
Trên xe, tính cả tài xế thì tổng cộng có mười bảy người, cộng thêm Tề Dịch, Ân Thứ cùng hai vệ sĩ chính là hai mươi mốt. Tề Dịch tùy ý quét một vòng, sau đó đi tới chỗ ngồi gần tài xế nhất. Chính là vị trí gần nhất đã có người, Ân Thứ liền ngồi xuống bên cạnh, Tề Dịch thì ngồi cạnh anh. Hai vệ sĩ chọn chỗ ngồi đối diện, cùng bọn họ đối mặt.
Tề Dịch chú ý, sau khi bốn người bọn họ lên xe thì quỷ khí bắt đầu hỗn loạn, này đại biểu tương lai sẽ xuất hiện chuyện xui rủi, kết cục của bọn họ là chết không thể nghi ngờ.
Hiện giờ điều Tề Dịch phải làm là tìm kiếm ngọn nguồn. Căn cứ theo quỷ khí biến hóa, Tề Dịch xác định nguyên nhân tử vong đến từ hành khách trên xe chứ không phải do ngoại lực.
Trước hết làm cậu chú ý có năm người, sở dĩ chú ý tới bọn họ là vì theo tính chất quỷ khí phán đoán thì bọn họ vốn là cùng một nhóm nhưng lại chia ra ngồi ở các vị trí bất đồng. Hai người ngồi phía trước, một là người đàn ông nhỏ gầy ngồi bên cạnh Ân Thứ, một là người tóc vàng ngồi băng ghế đối diện, ở gần cửa trước.
Hai người còn lại ngồi ở vị trí dành riêng cho người già yếu, một người tai phải đeo khuyên, miệng nhai kẹo cao su, người phía sau thì đầu đội mũ, hai tay đút vào túi.
Người cuối cùng ngồi ở vị trí thứ hai từ dưới đếm lên, mặt đeo khẩu trang, đang cúi đầu nghịch di động.
Năm người này trử bỏ tử khí thì còn một luồng hơi thở dơ bẩn, không phải loại người lương thiện. Nếu bọn họ ngồi cùng nhau, có lẽ Tề Dịch sẽ đoán bọn họ là hành khách qua đường, nhưng phân tán như vậy, hơn nữa còn chiếm cứ những vị trí có lợi thế, này làm người ta không thể không cảnh giác.
Ngoại trừ điều này, Tề Dịch cũng khá để tâm tới tài xế. Quỷ khí của người này nộng đậm hơn bất kì ai khác, ông ta một là chết trước khi sự việc xảy ra hoặc chết trong khi xảy ra, tóm lại là tính mạng khó giữ. Nếu tài xế chết trước, vậy có nghĩa là chiếc xe này sẽ mất điều khiển trong khoảng thời gian ngắn, như vậy tỉ lệ phát sinh chuyện ngoài ý muốn sẽ rất cao.
Tề Dịch bắt đầu suy đoán, cậu lấy di động ra gửi tin cho hai vệ sĩ, bảo bọn họ chú ý tới hành vi của năm người nọ. Ân Thứ cũng nhìn thấy tin nhắn của Tề Dịch, tầm mắt lạnh như băng liếc về phía người đàn ông nhỏ gầy ngồi bên trái mình.
Người nọ bị trừng tới run lẩy bẩy, suýt chút nữa nhịn không được bật dậy khỏi chỗ ngồi, cũng may Ân Thứ chỉ liếc mắt một cái liền thu hồi tầm mắt, chính là người nọ thì tự nảy sinh tâm lý dày vò, cứ ảo tưởng mình có tật giật mình.
Bất quá người này thoạt nhìn đã biết giàu có, đi xe bus cùng đám nghèo bọn họ thực sự có khoa học không a? ! Người nọ căm giận lầm bầm trong lòng.
Xe bus băng băng lao tới, trong xe một mảnh yên tĩnh. Ngay lúc sắp tới trạm kế tiếp thì người đàn ông bên cạnh Ân Thứ động, người nọ đứng lên, ra dáng chuẩn bị xuống xe, tay phải đút vào túi, lẳng lặng lôi ra một con dao gọt trái cây, đang định uy hiếp tài xế thì đột nhiên bị một bàn tay từ phía sau túm chặt lấy cổ tay.
Người đàn ông nhỏ gầy nọ kinh hãi, quay phắt đầu lại, chống lại là một đôi mắt lạnh lẽo.
Trái tim gã run lên, gương mặt lộ ra chút bối rối, bất quá lập tức gầm nhẹ một tiếng: “Buông ra cho ông!”
Còn chưa dứt lời, Ân Thứ đã buông tay ra, người bọ không ngờ đối phương dứt khoát thả tay như vậy, nhất thời dùng lực quá lớn, chỉ nghe phập một tiếng, con dao cắm phập vào bả vai mình, máu tươi nhất thời phun ra.
“A!” Gã đau tới rống lên, thống khổ trừng Ân Thứ, bảo buông liền buông, mày có chút nguyên tắc nào không hả!
Ân Thứ: “…”
Tề Dịch: “…” Không trực tiếp đâm trúng tim kì thực đã may lắm rồi.
Vệ sĩ: “…” Chưa từng thấy kẻ nào ngu tới vậy.
Đồng lõa: “…” Chê mặt mình dày quá à!
Hành khách: phía trước đang chơi trò gì vậy a?
Biến cố này chỉ phát sinh trong vòng hai ba giây, đồng lõa người nọ còn chưa kịp phối hợp đã sững sờ tại chỗ.
Còn ngây ngốc cái gì, mau ra tay!” Người đàn ông nhỏ gầy kia thẹn quá thành giận quát to.
Lúc này mấy người kia mới bừng tỉnh, kẻ cướp đứng gần ông ta nhất ra tay đầu tiên, nhanh chóng bổ nhào về phía tài xế. Bất quá người này lại càng bi kịch hơn người nhỏ gầy kia, bởi vì ngồi hai bên anh ta chính là hai ngài vệ sĩ. Hai vệ sĩ nhanh tay lẹ mắt, một người đoạt dao, một người túm lấy kẻ cướp, chỉ trong vòng một phút đã giải trừ nguy hiểm.
Lúc này hai người ngồi trên ghế dành riêng đã rút dao ra chỉ về phía hành khách, thấy đồng lõa bị chế phục, trái tim đã lạnh hết phân nửa. Mẹ nó, hôm nay đi cướp khẳng định đã quên xem hoàng lịch!
Người đeo hoa tai túm lấy một cô gái, rống to với đám Ân Thứ: “Thả bọn họ ra!”
Cô gái bị bắt sợ tới trắng bệch mặt, kêu cũng không dám kêu.
Ân Thứ thờ ơ, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm bọn họ.
Tề Dịch thì chuyên chú quan sát quỷ khí biến hóa, cũng không đám lại.
Tài xế thì vừa lái xe vừa phân tâm quan sát tình huống phía sau, khẩn trương nghĩ xem nên lái tiếp hay dừng lại.
Tử khí dần dần trở nên dày đặc.
Tề Dịch hơi nheo mắt, tầm mắt chỉ nhìn thấy một mảnh sương đen quỷ dị. Cậu chậm rãi quay đầu lại, nói với đối phương: “Bác tài, dừng xe đi.”
Tài xế đang định nghe theo thì chợt nghe một tiếng gầm giận dữ từ phía sau vang tới: “Không được ngừng, dám ngừng tao liền chết chết con ả này.”
Tay tài xế run lên, thân xe lắc lư một chút.
“Nghe, ông cũng không muốn nháo lớn chuyện, chỉ cần các người giao hết đồ đáng giá trong người ra, ông sẽ không làm khó dễ.” Người đeo khuyên tai nói: “Ai dám phản kháng, vậy đừng trách ông đây không khách khí.”
Nói xong, anh ta rạch mạnh một dao lên tay cô gái.
Cô gái hét thảm một tiếng, đặc biệt chói tai. Tất cả hành khách đều sợ hãi, không khí trong xe trở nên ngưng trọng dị thường.
“Về phần các người.” Gã nọ trừng mắt nhìn đám Ân Thứ, cười lạnh: “Thức thời thì thành thật ngồi im, chờ chúng ta lấy đồ xong sẽ đổi người.”
Kỳ thực trong lòng gã đang nơm nớp lo sợ, không dám xung đột thẳng mặt.
Hai kẻ cướp bị chế phục nhăn nhó đau khổ, thầm nghĩ, đồng lõa kiếm được tiền còn có thể quản sống chết của bọn họ sao?
Tề Dịch lưu ý tới người đàn ông đeo khẩu trang ở phía sau vẫn không nhúc nhích, bộ dáng hoàn toàn không quen biết đám cướp.
Nếu chỉ muốn tiền tài, Tề Dịch quả thực không ngại tổn thất, vấn đề là có khả năng dẫn tới tử vong, cậu không thể không suy xét.
“Tốt.” Tề Dịch đột nhiên nói: “Các người muốn tiền cũng được, nhưng trước tiên dừng xe lại.”
“Ha ha, mày tưởng tao ngu vậy à? Một khi ngừng xe, người bên ngoài rất nhanh sẽ phát hiện tình huống trong xe, sau đó sẽ báo nguy, chúng tao làm sao thoát được.”
Người đội nón bên cạnh thúc giục: “Đừng nhiều lời, mày canh chừng, tao soát người.”
Gã đeo hoa tai gật đầu.
Người đội nón bắt đầu cướp đoạt, vừa cầm dao vừa lấy đồ.
Hành khách không ai dám phản kháng, tất cả đều run rẩy lấy tiền lấy đồ đưa ra.
Một vệ sĩ nhìn về phía Ân Thứ, nhỏ giọng hỏi: “Hiện giờ làm sao?”
Ân Thứ liếc mắt về phía tài xế, ý bảo mau dừng lại. Đột nhiên thắng gấp lại người trong xe theo quán tính bổ nhào tới trước, lúc này cũng chính là thời cơ động thủ tốt nhất. Với bản lĩnh của vệ sĩ, trong vòng mười giây đã có thể chế phục hai kẻ cướp đi.
Vệ sĩ hiểu ý, vừa định hành động thì nghe gã đeo khuyên cảnh cáo: “Đừng có lộn xộn, nếu không tao sẽ chặt ngón tay con ả này xuống.”
“Cầu xin anh mà, thả tôi ra đi.” Cô gái khóc thảm, không ngừng cầu xin.
“Câm miệng!” Gã đeo khuyên rống một tiếng, sau đó nói với tài xế: “Lái xe tới nơi hẻo lánh một chút.”
Thông qua kính chiếu hậu, tài xế liếc nhìn thảm trạng của cô gái, chỉ có thể nghe theo. Tinh thần ông đang khẩn trương cao độ, tốc độ trái tim nảy lên ngày càng nhanh, hô hấp cũng bắt đầu có chút khó khăn.
Tề Dịch đột nhiên quay đầu lại, không chút chuyển mắt nhìn chằm chằm tài xế.
Là ông ta!
Đúng vậy, ngọn nguồn tử vong nằm trên người ông ta.
Vừa rồi tên cướp vừa nói xong câu kia thì tử khí trên người tài xế bắt đầu đen đặc dị thường. Này thuyết minh ông sắp qua đời, cũng chân chính là nguồn cội đi tới cánh cửa tử vong cho chuyến bus này.
Tề Dịch nhanh chóng suy nghĩ vị trí địa lý phụ cận nơi này, nếu đi thẳng thì rất nhanh sẽ tới một ngã rẽ, một thông tới tỉnh ngoại thành, một là ra quốc lộ Bàn Sơn. Thực hiển nhiên tài xế sẽ chọn đường Bàn Sơn tương đối heo lánh.
Ai cũng biết, chạy xe trên đường bàn Bàn Sơn phải vô cùng cẩn thận, nếu không bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra tai nạn chết người.
“Bác tài, quẹo trái ra vùng nghĩa trang ngoại thành đi.” Tề Dịch đột nhiên lên tiếng.
Tài xế theo bản năng chuyển hướng, chếch khỏi hướng đi tới đường Bàn Sơn.
“Mày muốn làm gì?” Gã đeo khuyên quát.
“Không phải anh nói muốn tới nơi hẻo lánh à? Còn nơi nào vắng hơn nghĩa trang nữa?” Sắc mặt Tề Dịch thực bình tĩnh.
“Tốt nhất mày đừng để tao biết mày đang tính toán gì đó…” Gã hung tợn uy hiếp.
Tề Dịch cười cười, phát hiện quỷ khí trở nên nhạt hơn hẳn, bất quá uy hiếp tử vong vẫn chưa hoàn toàn giải trừ.
Xe bus chạy khoảng mười phút thì tiến vào vùng ngoại thành đen kịt, gió lạnh bần bật, một mảnh tĩnh mịch, mấy ngọn đèn đường u ám chiếu rọi lên mặt đường lạnh lẽo, thoạt nhìn đặc biệt dọa người.
Lực chú ý của đám cướp đều đặt lên tiền tài, không có tâm tình chú ý tới hoàn cảnh xung quanh.
Bọn họ cướp xong, bắt đầu cùng nhóm Ân Thứ đàm phán.
“Hiện giờ, bọn này thả đồng bọn tao ra, chúng tao lập tức chạy đi, từ nay về sau hai bên không liên quan gì nhau nữa.” Gã xoay xoay con dao trong tay, hống hách nói.
“Mày phải đi trước, không cần đàm tiều kiện.” Ân Thứ bình tĩnh ngồi trên ghế, không hề có ý tứ thỏa hiệp.
“Mày không sợ tao giết người à?”
“Không quan hệ.” Ân Thứ nhìn gã: “Mày dám giết người, tao cũng dám giết mày.”
Gã hoảng sợ, ngoài mạnh trong yếu nói: “Mày nghĩ tao sợ à? Không sợ tao giết người thì cứ thử xem.”
Cô gái bị gã túm lấy quỳ sụp xuống, khóc lóc kể lể: “Mấy người thả người ra đi mà! Tôi thực sự không chịu nổi.”
“Nghe thấy không? Mọi người đều đang chờ mày thả người.” Gã đeo khuyên cảm nhận được nhóm hành khách tỏ ra bất mãn với nhóm Ân Thứ.
Lúc này, Tề Dịch đột nhiên mở miệng: “Tới nghĩa trang rồi.”
“Cái gì?” Đám cướp sửng sốt, lập tức nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy bên ngoài tối đen như mực, đèn xe chiếu sáng con đường phía trước, chạy tới một nơi đen tối không rõ. Xuyên qua ánh đèn mong manh, có thể nhìn thấy những hàng bia mộ san sát chỉnh tề.
Sắc mặt đám cướp hơi biến sắc, hôm nay xe cộ qua lại có phải hơi ít không? Tuy bọn họ chọn chuyến bus cuối, nhưng bình thường mười một mười hai giờ hẵn vẫn còn xe qua lại a.
Mà lúc này, Tề Dịch lại mỉm cười.
….
Hoàn Chương 69.
Tiểu kịch trường——-
Kẻ cướp 1: nó cười gì vậy?
Kẻ cướp 2: có thể chỉ là đang hoạt động cơ mặt thôi.
Kẻ cướp 1: nó nhìn nghĩa trang cười gì chứ!
Kẻ cướp 2: có thể chỉ là đang hoạt động cơ mặt thôi.
Kẻ cướp 1: mày nói coi, trong nghĩa trang liệu có người mai phục không?
Kẻ cướp 2: tao nghĩ, nếu thực sự có mai phục, kia chắc chắn là quỷ chứ không phải người.
Kẻ cướp 1: …. vì cái gì tao cảm thấy mày vừa nói ra chân tướng?
…
Tác giả :
Tuyết Nguyên U Linh