Boss, Hạnh Vận Lai Tập
Chương 62
Hôm sau, Hoắc Dương quả nhiên tìm tới cửa.
“Chuyện lần trước rất cám ơn cậu, người cậu chỉ quả thực chính là kẻ mà chúng tôi đang tìm, ông ta một manh mối quan trọng trong vụ án mà chúng tôi đang điều tra.”
Tề Dịch nhìn Hoắc Dương một lúc lâu mới hỏi: “Vụ án các anh đang điều tra không phải có quan hệ tới Triệu Minh Huy chứ?”
Hoắc Dương mặt không biểu tình, ánh mắt khẽ lóe sáng một chút: “Cậu có phát hiện gì à?”
“Này thì không.” Tề Dịch nhún vai: “Bất quá vụ nổ tối qua hẳn là do ông ta đứng sau.”
“Vì cái gì?” Hoắc Dương hỏi: “Ông ta có thù oán với cậu hay Ân Thứ à?”
“Quả thực là có thù.” Tề Dịch cân nhắc một chút: “Chuyện này tôi không tiện nhiều lời, nhưng nếu anh muốn điều tra Triệu Minh Huy, tôi nhất định sẽ phối hợp.”
Triệu Minh Huy đối với Ân Thứ hệt như một quả bom hẹn giờ, phải mau chóng giải quyết, bằng không sớm muộn gì cũng mang phiền toái tới cho bọn họ.
Hoắc Dương gật gật đầu, từ túi tiền lấy ra một tấm ảnh đặt lên bàn trà: “Lần này lại phải làm phiền cậu hỗ trợ tìm người.
Tề Dịch cầm tấm hình lên, bó tay nói: “Lần trước anh đưa bức hình dao găm bảo tôi tìm người, lần này lại là một đống ma túy?”
“Cậu có thể mà.” Hoắc Dương khô khan khen ngợi: “Số ma túy này là chúng ta vừa tìm được cách đây không lâu, đáng tiếc không tra ra nguồn hàng, tôi hi vọng cậu có thể cung cấp một chút manh mối.”
“Không phải các anh đã sớm có manh mối rồi sao?” Tề Dịch ý chỉ.
“Cái gì?”
“Triệu Minh Huy.” Tề Dịch quơ quơ bức ảnh trong tay: “Tỉ mỉ điều tra ông ta, khẳng định có kinh hỉ.”
“Cậu biết được gì?”
“Tôi chỉ biết người các anh bắt lần trước có liên hệ với ông ta.”
Vừa nói vậy, Hoắc Dương liền hiểu ra, trọng tâm điều tra của bọn họ là tổ chức xã hội đen, cũng không quá chú ý tới các xí nghiệp có quan hệ với chúng, dù sao cũng có không ít xí nghiệp có chút liên hệ với xã hội đen, nhưng phần lớn chỉ là xã giao, không có mấy người chân chính giao thiệp.
Hoắc Dương từ chỗ Tề Dịch có được manh mối, liền đứng dậy cáo từ.
Tề Dịch trong lúc vô tình đã tìm được trợ lực giúp Ân Thứ đối phó Triệu Minh Huy, có cảnh sát theo dõi, Triệu Minh Huy hẳn không có tinh lực tới quấy rầy bọn họ nữa.
Nhìn nhìn thời gian, đã sắp giữa trưa, Ân Thứ vẫn còn ngủ. Tề Dịch nhẹ nhàng đi vào phòng ngủ, cúi người nhéo nhéo tai anh, nhẹ giọng gọi: “Còn chưa dậy à? Sắp tới giờ cơm trưa rồi.”
Ân Thứ mắt cũng không thèm mở: “Ngủ thêm năm phút nữa.”
Tề Dịch nằm xuống bên cạnh, im lặng nghịch tai anh.
Ân Thứ quay đầu qua, trợn mắt nhìn cậu.
“Còn chưa đủ năm phút.” Tề Dịch cười nói.
“Năm phút rõ ràng không đủ.” Nói xong, anh duỗi tay qua kéo Tề Dịch vào trong chăn, gây sức ép một trận.
Năm mươi phút sau, Ân Thứ ăn no lửng bụng hưng phấn ôm Tề Dịch từ phòng tắm bước ra.
“Có thể rời giường ăn cơm chưa?” Tề Dịch xoa xoa thắt lưng, liếc mắt nhìn Ân Thứ.
Ân Thứ gật đầu.
Tề Dịch cầm quần áo đưa qua, tự mình cũng cởi áo khoác tắm, bắt đầu mặc quần áo. Ân Thứ lẳng lặng nhìn cậu, thân thể này mới vừa nãy uyển chuyển nằm dưới thân anh, da thịt dẻo dai xích lõa tràn đầy dấu vết mập mờ, đó là dấu vết của anh, dấu vết chỉ thuộc về anh.
Thấy cậu mặc áo vào, che đi một mảng lớn da thịt, chỉ lộ ra hai cẳng chân thon dài, Ân Thứ nhịn không được vươn tay ôm lấy cậu, cúi đầu nhẹ nhàng ấn một nụ hôn xuống gáy cổ.
“Ngứa.” Tề Dịch dùng khủy tay huých huých Ân Thứ: “Đừng quậy, mau thay đồ đi.”
“Lúc em không mặc đồ là đẹp nhất.” Ân Thứ nghiêm túc đánh giá.
Tề Dịch quay đầu lại, tầm mắt quét nhìn anh từ trên xuống dưới một lần, cuối cùng dừng ở vị trí giữa hai chân: “Anh thì lúc mặc quần áo đỡ làm người ta căm hận hơn.”
Ân Thứ sáp tới, giống như có có việc gì mà đỉnh đỉnh, trung khuyển biểu thị: “Cho nên tôi chỉ cho mình em xem thôi.”
“Hừ.” Má Tề Dịch nóng lên, cũng không chịu để anh tiếp tục, bằng không hôm nay bọn họ đừng hòng ăn cơm.
Bất quá Ân Thứ hiển nhiên không muốn buông tha, túm lấy thứ yếu ớt của cậu, cao thấp vỗ về chơi đùa.
“Anh… ưm, đừng.” Tề Dịch ưỡn người, có chút không thể đứng vững.
Ân Thứ đỡ eo cậu, thừa cơ này từ phía sau xâm nhập.
“Chúng ta không ăn cơm trưa nữa.” Ân Thứ áp sát bên tai cậu thở dốc.
Tề Dịch một tay chống đỡ lên tường, đã không nói nên lời.
Buổi chiều hơn ba giờ, Tề Dịch mặc áo lông ấm áp ngồi xếp bằng trên nệm mềm, tay cầm tách trà nóng, hai mắt đỏ lên nhìn Ân Thứ.
Ân Thứ xoa xoa đầu cậu, giống như đang trấn an, bất quá biểu tình không hề có chút áy náy nào.
“Anh mà còn không biết tiết chế như vậy, tôi sẽ bỏ nhà trốn đi đấy.” Tề Dịch khàn giọng uy hiếp.
“Tôi sẽ kiểm điểm.” Ân Thứ đưa qua một khối chocolate.
Tề Dịch há miệng, cắn rôm rốp. Chocolate chỉ có thể mua chuộc cái loại không có tiết tháo như Ân Thứ mà thôi, cậu sẽ không thỏa hiệp!
“Ngày mai tôi phải đi làm.” Ân Thứ lưu luyến nói: “Đi làm rồi thời gian ở cùng em sẽ ít đi.”
“Mỗi ngày chúng ta đều gặp mà?”
“Kia không giống.” Thời gian làm tình chỉ còn lại có mỗi buổi tối.
“Ngoan ngoãn đi làm kiếm tiền đi, tôi còn đang chờ anh nuôi đây.” Tề Dịch sảng khoái uống trà.
“Ừ.” Tề Dịch đáng yêu như vậy, anh thực vui sướng mà dưỡng.
“Hôm nay không có khí lực nấu cơm, chúng ta ra ngoài ăn đi?”
“Tốt.”
Hai người năm giờ xuất môn, vừa mới bước ra ngoài hàng hiên thì thấy bầu trời lả tả vài bông tuyết.
“Tuyết rơi rồi.” Trận tuyết đầu mùa năm nay tới khá muộn.
Tề Dịch nhìn không trung, Ân Thứ nhìn cậu.
“Ân Thứ.” Cậu nhìn về phía anh, đang định nói gì đó thì đột nhiên biến sắc, hô to một tiếng: “Cẩn thận!”
Cậu dùng sức đẩy Ân Thứ, theo một trận tiếng banh xe ma xát, thân thể bị đụng bay lên không, lướt qua rào chắn, rớt thẳng xuống dòng sông lạnh như băng.
“Tề Dịch!”
Khoảnh khắc chìm vào trong nước, Tề Dịch nghe thấy tiếng kêu hoảng sợ của Ân Thứ.
Nước sông tràn vào mũi, cơ thể đau đớn đến chết lặng, ý thức cũng trở nên mơ màng. Kỳ Quá, vì sao lần này cậu không nhìn thấy điềm báo? Thẳng tới vài giây trước khi tai nạn phát sinh mới cảm ứng được. May mắn của cậu đã sắp cạn hết rồi sao? Cậu biết tình huống của mình có quan hệ với Ân Thứ, ngay từ lúc cậu quyết định vứt bỏ hết thảy băn khoăn cùng anh ở cùng một chỗ thì đã sớm dự cảm tới ngày này, chỉ là không ngờ lại tới nhanh như vậy.
Quỷ khí của Ân Thứ có ảnh hưởng rất lớn với cậu, không chỉ tiêu hao tuổi thọ, còn ức chế may mắn. Bất quá cậu không hối hận, điều duy nhất lo lắng là nếu mình cứ vậy rời đi, Ân Thứ nhất định sẽ phi thường thống khổ…
Tề Dịch!
Trong bóng tối, dường như lại nghe thấy tiếng kêu ầm ĩ.
Tề Dịch!
Ân Thứ, tôi ở đây.
Tề Dịch!
Tề Dịch hơi mở mắt, trong tầm mắt mơ hồ dường như nhìn thấy một bóng người đang bơi nhanh về phía mình.
Cậu mỉm cười. Cậu, vẫn chưa chết…
Trong phòng Vip bệnh viện, Ân Thứ ngồi bên giường bệnh, lẳng lặng nhìn người nằm trên giường. Tay phải cậu quấn đầy băng vải, trên trán cũng có vết bằm, nhưng trên người thì căn bản không bị thương tổn.
“A Thứ, con đã ở đây canh suốt hai ngày rồi, về nghỉ ngơi chút đi?” Mẹ Ân khuyên can.
“Con phải đợi em ấy tỉnh lại.” Ân Thứ bình tĩnh đáp.
Mẹ Ân thở dài một hơi, nhìn người trên giường một lúc rồi xoay người rời khỏi phòng bệnh.
Ba Ân đứng ngoài cửa, thấp giọng căn dặn cấp dưới làm việc, thấy mẹ Ân đi ra liền hỏi: “Tình huống thế nào?”
Mẹ Ân lắc đầu không nói.
Ba Ân trầm giọng: “Kẻ lái xe kia đã chết.”
“Sao lại thế?”
“Tai nạn giao thông.” Ba Ân đáp: “Sau khi gây ra tai nạn, người này cuống cuồng lao ra đường cái, lúc tới ngã tư thì tông phải một chiếc xe tải lớn, chết tại chỗ.”
Mẹ Ân cười lạnh: “Chết thì tốt.”
“Chính là cứ vậy thì không biết kẻ đứng sau là ai.” Ba Ân nhìn vào trong phòng bệnh, có chút đăm chiêu nói: “Chỉ sợ A Thứ có việc giấu chúng ta.”
“Tạm thời đừng hỏi, tăng mạnh bảo vệ, không thể để sự tình này tiếp tục phát sinh.”
Ba Ân gật đầu. Bất quá không hỏi không có nghĩa là không điều tra.
Tề Dịch chậm rãi mở mắt, ánh sáng bên ngoài chiếu vào có chút chói, làm cậu nhịn không được híp mắt lại.
“Em tỉnh rồi.” Âm thanh ôn hòa của Ân Thứ truyền vào trong tai, lập tức một bàn tay to lớn nhẹ nhàng vuốt ve gò má cậu.
Tề Dịch thích ứng với ánh sáng, nhìn người đàn ông bên giường, cười nói: “Anh biến thành xấu rồi.”
Cằm đầy râu ria, quần mắt đen xì, sắc mặt âm trầm, bộ dáng cứ như đang bệnh nguy kịch, so với người bị thương là cậu còn có vẻ thống khổ hơn.
“Tôi đi tu chỉnh một chút.”
“Khoan, đừng đi.” Tề Dịch dùng cái tay không bị thương giữ anh lại, nhẹ nhàng nói: “Khó lắm mới thấy bộ dáng này của anh, để tôi nhìn một lúc đã.”
Ân Thứ đỏ hốc mắt, môi hé mở vài lần, tựa hồ muốn nói gì đó.
“Đừng xin lỗi.” Tề Dịch ngăn cản những lời sắp nói ra của anh: “Nếu hôm nay người nằm trên giường bệnh là anh, có lẽ tôi cũng sẽ giống như anh vậy, trở nên thực đáng sợ, tôi muốn bảo vệ hình tượng đẹp trai rạng ngời của mình a.”
Ân Thứ im lặng, Tề Dịch không biết mình lúc này có bộ dáng gì, gương mặt tiều tụy, tinh thần uể oải, làm gì còn hình tượng mà nói?
Tề Dịch như vậy làm anh đau lòng không thôi.
Tề Dịch phát hiện quỷ khí trên người anh bất đồng với bình thường, nó hệt như một đoán áp lực u ám nặng trịch, làm trái tim cậu nảy lên thình thịch.
“Ân Thứ, tôi hôn mê bao lâu rồi?” Tề Dịch hỏi.
“Hai ngày.”
“Là anh kéo tôi từ dưới sông lên?”
“Ừ.”
“Không ngờ anh còn biết bơi a.” Tề Dịch trêu chọc.
“Ừm.” Kỳ thực anh không biết bơi, khi ấy không chút suy nghĩ đã lao xuống theo, tiếp đó dựa theo bản năng cầu sinh mà kéo Tề Dịch lên. Anh nghĩ rất đơn giản, nếu không thể cùng nhau sống, kia cứ cùng chết đi. May mắn dục vọng cầu sinh của anh cùng Tề Dịch đều rất mạnh, so với tử vong, bọn họ hiển nhiên càng hi vọng được sống sót, cùng nhau sống sót.
Lúc này, bác sĩ tiến vào, sau khi kiểm tra thì cười nói: “Khôi phục không tệ, nghĩ ngơi mười ngày nửa tháng gì không còn việc gì nữa.” Cậu nhỏ này bị xe đụng văng ra khỏi rào chắn rớt xuống sông, thế nhưng chỉ bị gãy xương nhẹ cùng chấn động não, chỉ bị xuất huyết bên trong một chút, cơ bản không nguy hiểm tới tính mạng, thật sự là quá may mắn.
“Cám ơn bác sĩ.” Tề Dịch lễ phép cám ơn.
“Không, hẳn là tôi cám ơn mới đúng.” Sao có thể không cám ơn? Trước lúc cậu tỉnh, bệnh viện này đã sắp bị người nào đó phá tung rồi a.
Tề Dịch nhìn biểu tình có chút vặn vẹo của bác sĩ, thầm nghĩ, Ân Thứ rốt cuộc đã làm gì bọn họ?
Bác sĩ dặn dò vài câu rồi rời đi.
Ân Thứ lại bồi Tề Dịch một hồi, đút cậu uống chút cháo, chờ cậu ngủ rồi mới rời khỏi phòng bệnh.
Nhẹ nhàng khép cửa lại, biểu tình nhu hòa trên mặt Ân Thứ thoáng chốc trở nên âm trầm đáng sợ.
“Trừ bỏ cha mẹ cùng bác sĩ phụ trách, không cho phép bất cứ nhân viên tạp vụ nào tới gần.” Sau khi căn dặn vệ sĩ, Ân Thứ rút di động nhấn một dãy số, vừa đi ra ngoài vừa nói với đầu dây bên kia: “Bắt đầu chuẩn bị đi, tôi muốn ông ta chết không có chỗ chôn.”
“Chuyện lần trước rất cám ơn cậu, người cậu chỉ quả thực chính là kẻ mà chúng tôi đang tìm, ông ta một manh mối quan trọng trong vụ án mà chúng tôi đang điều tra.”
Tề Dịch nhìn Hoắc Dương một lúc lâu mới hỏi: “Vụ án các anh đang điều tra không phải có quan hệ tới Triệu Minh Huy chứ?”
Hoắc Dương mặt không biểu tình, ánh mắt khẽ lóe sáng một chút: “Cậu có phát hiện gì à?”
“Này thì không.” Tề Dịch nhún vai: “Bất quá vụ nổ tối qua hẳn là do ông ta đứng sau.”
“Vì cái gì?” Hoắc Dương hỏi: “Ông ta có thù oán với cậu hay Ân Thứ à?”
“Quả thực là có thù.” Tề Dịch cân nhắc một chút: “Chuyện này tôi không tiện nhiều lời, nhưng nếu anh muốn điều tra Triệu Minh Huy, tôi nhất định sẽ phối hợp.”
Triệu Minh Huy đối với Ân Thứ hệt như một quả bom hẹn giờ, phải mau chóng giải quyết, bằng không sớm muộn gì cũng mang phiền toái tới cho bọn họ.
Hoắc Dương gật gật đầu, từ túi tiền lấy ra một tấm ảnh đặt lên bàn trà: “Lần này lại phải làm phiền cậu hỗ trợ tìm người.
Tề Dịch cầm tấm hình lên, bó tay nói: “Lần trước anh đưa bức hình dao găm bảo tôi tìm người, lần này lại là một đống ma túy?”
“Cậu có thể mà.” Hoắc Dương khô khan khen ngợi: “Số ma túy này là chúng ta vừa tìm được cách đây không lâu, đáng tiếc không tra ra nguồn hàng, tôi hi vọng cậu có thể cung cấp một chút manh mối.”
“Không phải các anh đã sớm có manh mối rồi sao?” Tề Dịch ý chỉ.
“Cái gì?”
“Triệu Minh Huy.” Tề Dịch quơ quơ bức ảnh trong tay: “Tỉ mỉ điều tra ông ta, khẳng định có kinh hỉ.”
“Cậu biết được gì?”
“Tôi chỉ biết người các anh bắt lần trước có liên hệ với ông ta.”
Vừa nói vậy, Hoắc Dương liền hiểu ra, trọng tâm điều tra của bọn họ là tổ chức xã hội đen, cũng không quá chú ý tới các xí nghiệp có quan hệ với chúng, dù sao cũng có không ít xí nghiệp có chút liên hệ với xã hội đen, nhưng phần lớn chỉ là xã giao, không có mấy người chân chính giao thiệp.
Hoắc Dương từ chỗ Tề Dịch có được manh mối, liền đứng dậy cáo từ.
Tề Dịch trong lúc vô tình đã tìm được trợ lực giúp Ân Thứ đối phó Triệu Minh Huy, có cảnh sát theo dõi, Triệu Minh Huy hẳn không có tinh lực tới quấy rầy bọn họ nữa.
Nhìn nhìn thời gian, đã sắp giữa trưa, Ân Thứ vẫn còn ngủ. Tề Dịch nhẹ nhàng đi vào phòng ngủ, cúi người nhéo nhéo tai anh, nhẹ giọng gọi: “Còn chưa dậy à? Sắp tới giờ cơm trưa rồi.”
Ân Thứ mắt cũng không thèm mở: “Ngủ thêm năm phút nữa.”
Tề Dịch nằm xuống bên cạnh, im lặng nghịch tai anh.
Ân Thứ quay đầu qua, trợn mắt nhìn cậu.
“Còn chưa đủ năm phút.” Tề Dịch cười nói.
“Năm phút rõ ràng không đủ.” Nói xong, anh duỗi tay qua kéo Tề Dịch vào trong chăn, gây sức ép một trận.
Năm mươi phút sau, Ân Thứ ăn no lửng bụng hưng phấn ôm Tề Dịch từ phòng tắm bước ra.
“Có thể rời giường ăn cơm chưa?” Tề Dịch xoa xoa thắt lưng, liếc mắt nhìn Ân Thứ.
Ân Thứ gật đầu.
Tề Dịch cầm quần áo đưa qua, tự mình cũng cởi áo khoác tắm, bắt đầu mặc quần áo. Ân Thứ lẳng lặng nhìn cậu, thân thể này mới vừa nãy uyển chuyển nằm dưới thân anh, da thịt dẻo dai xích lõa tràn đầy dấu vết mập mờ, đó là dấu vết của anh, dấu vết chỉ thuộc về anh.
Thấy cậu mặc áo vào, che đi một mảng lớn da thịt, chỉ lộ ra hai cẳng chân thon dài, Ân Thứ nhịn không được vươn tay ôm lấy cậu, cúi đầu nhẹ nhàng ấn một nụ hôn xuống gáy cổ.
“Ngứa.” Tề Dịch dùng khủy tay huých huých Ân Thứ: “Đừng quậy, mau thay đồ đi.”
“Lúc em không mặc đồ là đẹp nhất.” Ân Thứ nghiêm túc đánh giá.
Tề Dịch quay đầu lại, tầm mắt quét nhìn anh từ trên xuống dưới một lần, cuối cùng dừng ở vị trí giữa hai chân: “Anh thì lúc mặc quần áo đỡ làm người ta căm hận hơn.”
Ân Thứ sáp tới, giống như có có việc gì mà đỉnh đỉnh, trung khuyển biểu thị: “Cho nên tôi chỉ cho mình em xem thôi.”
“Hừ.” Má Tề Dịch nóng lên, cũng không chịu để anh tiếp tục, bằng không hôm nay bọn họ đừng hòng ăn cơm.
Bất quá Ân Thứ hiển nhiên không muốn buông tha, túm lấy thứ yếu ớt của cậu, cao thấp vỗ về chơi đùa.
“Anh… ưm, đừng.” Tề Dịch ưỡn người, có chút không thể đứng vững.
Ân Thứ đỡ eo cậu, thừa cơ này từ phía sau xâm nhập.
“Chúng ta không ăn cơm trưa nữa.” Ân Thứ áp sát bên tai cậu thở dốc.
Tề Dịch một tay chống đỡ lên tường, đã không nói nên lời.
Buổi chiều hơn ba giờ, Tề Dịch mặc áo lông ấm áp ngồi xếp bằng trên nệm mềm, tay cầm tách trà nóng, hai mắt đỏ lên nhìn Ân Thứ.
Ân Thứ xoa xoa đầu cậu, giống như đang trấn an, bất quá biểu tình không hề có chút áy náy nào.
“Anh mà còn không biết tiết chế như vậy, tôi sẽ bỏ nhà trốn đi đấy.” Tề Dịch khàn giọng uy hiếp.
“Tôi sẽ kiểm điểm.” Ân Thứ đưa qua một khối chocolate.
Tề Dịch há miệng, cắn rôm rốp. Chocolate chỉ có thể mua chuộc cái loại không có tiết tháo như Ân Thứ mà thôi, cậu sẽ không thỏa hiệp!
“Ngày mai tôi phải đi làm.” Ân Thứ lưu luyến nói: “Đi làm rồi thời gian ở cùng em sẽ ít đi.”
“Mỗi ngày chúng ta đều gặp mà?”
“Kia không giống.” Thời gian làm tình chỉ còn lại có mỗi buổi tối.
“Ngoan ngoãn đi làm kiếm tiền đi, tôi còn đang chờ anh nuôi đây.” Tề Dịch sảng khoái uống trà.
“Ừ.” Tề Dịch đáng yêu như vậy, anh thực vui sướng mà dưỡng.
“Hôm nay không có khí lực nấu cơm, chúng ta ra ngoài ăn đi?”
“Tốt.”
Hai người năm giờ xuất môn, vừa mới bước ra ngoài hàng hiên thì thấy bầu trời lả tả vài bông tuyết.
“Tuyết rơi rồi.” Trận tuyết đầu mùa năm nay tới khá muộn.
Tề Dịch nhìn không trung, Ân Thứ nhìn cậu.
“Ân Thứ.” Cậu nhìn về phía anh, đang định nói gì đó thì đột nhiên biến sắc, hô to một tiếng: “Cẩn thận!”
Cậu dùng sức đẩy Ân Thứ, theo một trận tiếng banh xe ma xát, thân thể bị đụng bay lên không, lướt qua rào chắn, rớt thẳng xuống dòng sông lạnh như băng.
“Tề Dịch!”
Khoảnh khắc chìm vào trong nước, Tề Dịch nghe thấy tiếng kêu hoảng sợ của Ân Thứ.
Nước sông tràn vào mũi, cơ thể đau đớn đến chết lặng, ý thức cũng trở nên mơ màng. Kỳ Quá, vì sao lần này cậu không nhìn thấy điềm báo? Thẳng tới vài giây trước khi tai nạn phát sinh mới cảm ứng được. May mắn của cậu đã sắp cạn hết rồi sao? Cậu biết tình huống của mình có quan hệ với Ân Thứ, ngay từ lúc cậu quyết định vứt bỏ hết thảy băn khoăn cùng anh ở cùng một chỗ thì đã sớm dự cảm tới ngày này, chỉ là không ngờ lại tới nhanh như vậy.
Quỷ khí của Ân Thứ có ảnh hưởng rất lớn với cậu, không chỉ tiêu hao tuổi thọ, còn ức chế may mắn. Bất quá cậu không hối hận, điều duy nhất lo lắng là nếu mình cứ vậy rời đi, Ân Thứ nhất định sẽ phi thường thống khổ…
Tề Dịch!
Trong bóng tối, dường như lại nghe thấy tiếng kêu ầm ĩ.
Tề Dịch!
Ân Thứ, tôi ở đây.
Tề Dịch!
Tề Dịch hơi mở mắt, trong tầm mắt mơ hồ dường như nhìn thấy một bóng người đang bơi nhanh về phía mình.
Cậu mỉm cười. Cậu, vẫn chưa chết…
Trong phòng Vip bệnh viện, Ân Thứ ngồi bên giường bệnh, lẳng lặng nhìn người nằm trên giường. Tay phải cậu quấn đầy băng vải, trên trán cũng có vết bằm, nhưng trên người thì căn bản không bị thương tổn.
“A Thứ, con đã ở đây canh suốt hai ngày rồi, về nghỉ ngơi chút đi?” Mẹ Ân khuyên can.
“Con phải đợi em ấy tỉnh lại.” Ân Thứ bình tĩnh đáp.
Mẹ Ân thở dài một hơi, nhìn người trên giường một lúc rồi xoay người rời khỏi phòng bệnh.
Ba Ân đứng ngoài cửa, thấp giọng căn dặn cấp dưới làm việc, thấy mẹ Ân đi ra liền hỏi: “Tình huống thế nào?”
Mẹ Ân lắc đầu không nói.
Ba Ân trầm giọng: “Kẻ lái xe kia đã chết.”
“Sao lại thế?”
“Tai nạn giao thông.” Ba Ân đáp: “Sau khi gây ra tai nạn, người này cuống cuồng lao ra đường cái, lúc tới ngã tư thì tông phải một chiếc xe tải lớn, chết tại chỗ.”
Mẹ Ân cười lạnh: “Chết thì tốt.”
“Chính là cứ vậy thì không biết kẻ đứng sau là ai.” Ba Ân nhìn vào trong phòng bệnh, có chút đăm chiêu nói: “Chỉ sợ A Thứ có việc giấu chúng ta.”
“Tạm thời đừng hỏi, tăng mạnh bảo vệ, không thể để sự tình này tiếp tục phát sinh.”
Ba Ân gật đầu. Bất quá không hỏi không có nghĩa là không điều tra.
Tề Dịch chậm rãi mở mắt, ánh sáng bên ngoài chiếu vào có chút chói, làm cậu nhịn không được híp mắt lại.
“Em tỉnh rồi.” Âm thanh ôn hòa của Ân Thứ truyền vào trong tai, lập tức một bàn tay to lớn nhẹ nhàng vuốt ve gò má cậu.
Tề Dịch thích ứng với ánh sáng, nhìn người đàn ông bên giường, cười nói: “Anh biến thành xấu rồi.”
Cằm đầy râu ria, quần mắt đen xì, sắc mặt âm trầm, bộ dáng cứ như đang bệnh nguy kịch, so với người bị thương là cậu còn có vẻ thống khổ hơn.
“Tôi đi tu chỉnh một chút.”
“Khoan, đừng đi.” Tề Dịch dùng cái tay không bị thương giữ anh lại, nhẹ nhàng nói: “Khó lắm mới thấy bộ dáng này của anh, để tôi nhìn một lúc đã.”
Ân Thứ đỏ hốc mắt, môi hé mở vài lần, tựa hồ muốn nói gì đó.
“Đừng xin lỗi.” Tề Dịch ngăn cản những lời sắp nói ra của anh: “Nếu hôm nay người nằm trên giường bệnh là anh, có lẽ tôi cũng sẽ giống như anh vậy, trở nên thực đáng sợ, tôi muốn bảo vệ hình tượng đẹp trai rạng ngời của mình a.”
Ân Thứ im lặng, Tề Dịch không biết mình lúc này có bộ dáng gì, gương mặt tiều tụy, tinh thần uể oải, làm gì còn hình tượng mà nói?
Tề Dịch như vậy làm anh đau lòng không thôi.
Tề Dịch phát hiện quỷ khí trên người anh bất đồng với bình thường, nó hệt như một đoán áp lực u ám nặng trịch, làm trái tim cậu nảy lên thình thịch.
“Ân Thứ, tôi hôn mê bao lâu rồi?” Tề Dịch hỏi.
“Hai ngày.”
“Là anh kéo tôi từ dưới sông lên?”
“Ừ.”
“Không ngờ anh còn biết bơi a.” Tề Dịch trêu chọc.
“Ừm.” Kỳ thực anh không biết bơi, khi ấy không chút suy nghĩ đã lao xuống theo, tiếp đó dựa theo bản năng cầu sinh mà kéo Tề Dịch lên. Anh nghĩ rất đơn giản, nếu không thể cùng nhau sống, kia cứ cùng chết đi. May mắn dục vọng cầu sinh của anh cùng Tề Dịch đều rất mạnh, so với tử vong, bọn họ hiển nhiên càng hi vọng được sống sót, cùng nhau sống sót.
Lúc này, bác sĩ tiến vào, sau khi kiểm tra thì cười nói: “Khôi phục không tệ, nghĩ ngơi mười ngày nửa tháng gì không còn việc gì nữa.” Cậu nhỏ này bị xe đụng văng ra khỏi rào chắn rớt xuống sông, thế nhưng chỉ bị gãy xương nhẹ cùng chấn động não, chỉ bị xuất huyết bên trong một chút, cơ bản không nguy hiểm tới tính mạng, thật sự là quá may mắn.
“Cám ơn bác sĩ.” Tề Dịch lễ phép cám ơn.
“Không, hẳn là tôi cám ơn mới đúng.” Sao có thể không cám ơn? Trước lúc cậu tỉnh, bệnh viện này đã sắp bị người nào đó phá tung rồi a.
Tề Dịch nhìn biểu tình có chút vặn vẹo của bác sĩ, thầm nghĩ, Ân Thứ rốt cuộc đã làm gì bọn họ?
Bác sĩ dặn dò vài câu rồi rời đi.
Ân Thứ lại bồi Tề Dịch một hồi, đút cậu uống chút cháo, chờ cậu ngủ rồi mới rời khỏi phòng bệnh.
Nhẹ nhàng khép cửa lại, biểu tình nhu hòa trên mặt Ân Thứ thoáng chốc trở nên âm trầm đáng sợ.
“Trừ bỏ cha mẹ cùng bác sĩ phụ trách, không cho phép bất cứ nhân viên tạp vụ nào tới gần.” Sau khi căn dặn vệ sĩ, Ân Thứ rút di động nhấn một dãy số, vừa đi ra ngoài vừa nói với đầu dây bên kia: “Bắt đầu chuẩn bị đi, tôi muốn ông ta chết không có chỗ chôn.”
Tác giả :
Tuyết Nguyên U Linh