Boss, Hạnh Vận Lai Tập
Chương 48
Nắng sớm ngoài cửa sổ xuyên qua khe hở rèm cửa chiếu rọi vào phòng, Tề Dịch híp mắt nằm trên giường, vùi đầu vào gối, cả người bủn rủn không muốn nhúc nhích.
“Tề Dịch, em là của tôi, là của tôi.” Âm thanh Ân Thứ vẫn không ngừng vang vọng bên tai, cùng với động tác kịch liệt của anh, một lần lại một lần lưu lại dấu vết trên cơ thể cậu.
“Ngô.” Tề Dịch lau mặt, xem nhẹ khô nóng trong người, xoay người bước xuống giường, lơ đãng nhìn thoáng qua mấy cái áo mưa vứt dưới đất, trong lòng thoáng an ủi, cuối cùng cũng không cầm thú tới quá phận.
Giờ đã chín giờ, Ân Thứ hẳn đã tự mình tới công ty. Tề Dịch cũng không quá để ý, sau khi rửa mặt thì ra phòng khách, nào ngờ nhìn thấy Ân Thứ một mình ngồi trên sô pha, không biết đang nghĩ gì, bóng dáng có chút ảm đạm.
Cũng đúng, khi biết chuyện kia, ngoài mặt thoạt nhìn bình tĩnh nhưng kỳ thực trong lòng vẫn rất khó chịu đi?
Tề Dịch đi qua hỏi: “Hôm nay không tới công ty sao?”
Ân Thứ thấy Tề Dịch mặc một thân áo ngủ rộng thùng thình, trên mặt mang theo chút lười biếng vừa mới ngủ dậy, dưới cổ áo mở rộng lộ ra xương quai xanh gợi cảm, thoạt nhìn đặc biệt hấp dẫn.
Anh đưa tay ôm lấy eo Tề Dịch, tựa đầu vào ngực cậu, chỉ cần ngửi thấy hơi thở người này, trong lòng liền cảm thấy bình yên.
“Ăn sáng chưa?” Tề Dịch nhịn không được xoa xoa đầu anh, cảm xúc không tệ.
“Chưa.” Ân Thứ đầu tóc rối bù ngẩng đầu lên: “Tôi muốn ăn mì em nấu.”
“Tốt, để tôi nấu cho anh.” Tề Dịch định đi vào phòng bếp, Ân Thứ giữ chặt tay cậu, nghiêm túc nói: “Tề Dịch, chúng ta không phải bằng hữu.”
“Hử?”
“Chúng ta là người yêu.” Ân Thứ khẳng định nói: “Tối qua em không có uống rượu, cũng không cự tuyệt, phản ứng cơ thể thực thành thực, em cũng thích tôi.”
Vẻ mặt anh rõ ràng vẫn như bình thường, nhưng vì sao lại làm người ta có cảm giác thực quả quyết. Tề Dịch nhìn anh một lúc lâu mới nói: “Ai nói tôi không cự tuyệt, tôi nói không cần bao nhiêu lần rồi, anh không nghe thấy à?”
“Khi đó em nói ‘không cần’ không phải một loại tình thú à?” Ân Thứ dùng thái độ tham khảo hỏi.
Tề Dịc tận lực ôn hòa nói: “Thế tôi bảo đau cũng là tình thú à?”
“Này quả thực tôi có chút thô lỗ.” Ân Thứ thẳng thắn thành khẩn nhận sai: “Sau này tôi nhất định sẽ cố gắng tăng cao kĩ thuật, chỉ cần em nguyện ý cho tôi cơ hội, tôi cam đoan sẽ làm em đạt được hưởng thụ cực hạn.”
“Trọng điểm là…” Tề Dịch rối rắm biểu thị: “Cái kia của anh quá lớn, vô luận tiền diễn tốt cỡ nào, lúc tiến vào cũng sẽ đau đớn.”
Biểu tình Ân Thứ ngưng trọng, tựa hồ đang cố gắng duy trì bộ dáng nghiêm túc: “Tề Dịch, em kỳ thực rất hài lòng với kích cỡ của tôi đi?”
“Này không phải vừa lòng, là căm thù, căm thù đó biết không hả?” Tề Dịch đưa tay điểm điểm trán anh: “Anh quả thực là kẻ địch của nam giới mà!”
Khóe miệng Ân Thứ rốt cuộc nhịn không được nhếch lên, ôm lấy cậu nặng nề nói: “Kẻ địch của nam giới không phải đã bị em thu phục rồi sao? Từ nay về sau tuyệt tích giang hồ, không bao giờ có thể làm xằng làm bậy được nữa. Hiện giờ tôi phải là bằng hữu của nam giới mới đúng.
Tề Dịch bĩu môi xem thường, đang muốn đả kích tính tự đại bành trướng thái quá của anh thì phát hiện không biết từ khi nào tay anh đã chui vào trong áo ngủ, càn rỡ sờ soạng.
“Ân Thứ!” Tề Dịch vội vàng né tránh.
“Tôi cảm thấy.” Ân Thứ kéo cậu ngã xuống sô pha: “Nói nhiều cũng vô ích, bằng không dùng hành động thực tế nghiệm chứng đi.”
“Đứng lên cho tôi, tối qua còn chưa đủ à!” Tề Dịch dùng cả tay lẫn chân giãy dụa.
“Sao đủ chứ?” Ân Thứ một tay giữ lấy hai tay cậu, chen vào giữa hai chân, nắm lấy thứ yếu ớt của cậu, cao thấp vỗ về chơi đùa.
“Ưm… Ân Thứ, đừng…”
Ân Thứ hôn lên môi cậu, nuốt xuống hết toàn bộ tiếng rên rỉ của cậu.
Hai người quần áo hỗn độn ôm hôn trên sô pha chật hẹp, động tác càng lúc càng kịch liệt, ngay cả sô pha cũng chịu không nổi sức nặng mà phát ra tiếng kẽo kẹt có tiết tấu…
“Quay, quay về phòng đi, ở đây không có áo…” Tề Dịch ý thức mông lung nhưng vẫn nhớ rõ áo mưa.
Ân Thứ vươn tay qua, mở ngăn kéo dưới bàn trà, từ bên trong lôi ra một hộp áo mưa.
Tề Dịch: “…”
Ân Thứ thuần thục xé mở bao bì, thở dốc nói: “Không cần lo lắng, bất luận là phòng ngủ, phòng khách, phòng bếp hay phòng tắm, ban công, tôi đều để sẵn mấy hộp, đảm bảo có thể sử dụng bất kì lúc nào.”
Tề Dịch: “…” Sát!
Chờ hai người lăn xong thì đã là hai tiếng sau. Tề Dịch rốt cuộc không có cách nào nhúc nhích, Ân Thứ giúp cậu tắm rửa xong thì gọi thức ăn bên ngoài.
Lúc ăn cơm, Ân Thứ lại lần nữa xác định quan hệ của bọn họ: “Chúng ta là người yêu.”
“Ừ, người yêu.” Tề Dịch ỉu xìu thừa nhận.
Ân Thứ cảm thấy mỹ mãn đút cậu một miếng đậu hủ.
Hôm sau, Ân Thứ bởi vì dâm dục cá nhân mà bỏ bê công việc suốt một ngày thần thanh khí sảng đi làm. Anh bắt đầu thu thập tư liệu về Triệu gia, anh cần chính xác ngày sinh tháng đẻ cùng vị trí mộ địa của bọn họ, tận hết khả năng lội ngược dòng về hai trăm năm trước. Nhân số càng nhiều thì tỷ lệ hóa giải càng lớn. Bất quá cũng không phải tất cả thành viên của Triệu gia đều có thể chia sẽ oán lực.
Tề Dịch nghỉ việc bảo vệ, liên hệ với Vô Định đại sư, nhờ ông trợ giúp. Vô Định đại sư thực sảng khoái đáp ứng, chính là cần hai ba tháng đề chuẩn bị vật phẩm hoàn oán.
Tề Dịch cũng không gấp, tính toán nhân cơ hội này thả lỏng một chút.
“Lần trước thật sự ngại quá.” Tề Dịch cười cười xin lỗi Kha Thiếu Úc. Cậu chưa từng thất lễ cự tuyệt bạn bè ngoài cửa như vậy, Ân Thứ thực sự là hại cậu phá vỡ không ít nguyên tắc mà!
Kha Thiếu Úc chú ý tới dấu hôn trên cổ Tề Dịch, ánh mắt tối sầm, sau một lúc lâu mới hỏi: “Cậu cùng Ân Thứ ở cùng một chỗ?”
“Ừ.” Tề Dịch gật đầu, cũng không giấu diếm.
“Có phải anh ta ép buộc không?”
“Không phải, là tôi tự nguyện.”
Ngón tay cầm tách cà phê của Kha Thiếu Úc hơi buộc chặt, trong lòng dâng lên cảm giác buồn phiền khó kiềm nén.
“Cậu… không thương anh tôi sao?” Giọng nói cứng ngắc ẩn ẩn có vài phần lên án.
Tề Dịch trầm mặc một hồi mới nói: “Kỳ thực tôi với anh anh…”
“Tề Dịch.” Kha Thiếu Úc đánh gảy: “Ân Thứ không thích hợp với cậu, anh ta quá nguy hiểm, cậu lại quá ôn hòa, hoàn toàn không phải đối thủ của anh ta.”
“Tôi làm đâu phải đấu thủ.” Tề Dịch cười nói: “Thích hợp hay không, phải ở chung mới biết được.”
Vì cái gì phải chọn Ân Thứ? Nếu có thể yêu người khác ngoài anh hai, kia vì cái gì không phải là anh?
Kha Thiếu Úc thầm chất vấn trong lòng, biểu tình thì vẫn duy trì bộ dáng kiêu ngạo.
“Nếu đây là lựa chọn của cậu, tôi sẽ tôn trọng. Chỉ hi vọng cậu nhớ kỹ, tôi vĩnh viễn là bằng hữu của cậu, nếu có khó khăn, bất cứ lúc nào cũng có thể tới tìm tôi.” Kha Thiếu Úc rốt cuộc cũng giấu đi tâm tư của mình, tạm thời bảo vệ lằn ranh bằng hữu.
“Tốt, cám ơn.”
“Hiện giờ vẫn còn sớm, cùng đi dạo mát một vòng đi?” Kha Thiếu Úc đề nghị: “Trước đó tôi mới mua một chiếc xe thể thao, còn chưa để ai ngồi lên đâu.”
“Tốt.” Tề Dịch cũng không dị nghị.
Kha Thiếu Úc mua một chiếc Lamborghini màu vàng, hệt như tính cách của anh, cao ngạo mà phóng khoáng, đường cong thân xe lưu sướng, hoa lệ như quý tộc.
Kha Thiếu Úc thực thân sĩ mở cửa, mời Tề Dịch lên xe, ngón tay giống như lơ đãng xẹt qua eo cậu.
Tề Dịch cũng không để ý, trước khi quen Ân Thứ, cậu chưa bao giờ cảm thấy nam nam đụng chạm có gì cổ quái. Cho dù hiện giờ cùng Ân Thứ ở cùng một chỗ, cậu cũng không nghĩ toàn bộ nam giới trên thế giới này đều là gay.
Cậu thích xe, đương nhiên, thích nhất vẫn là bé tiểu cừu nhà cậu. Giá cả tuy còn không bằng số lẻ của chiếc Lamborghini này, nhưng chất lượng thì rất tốt, nhỏ nhắn linh động, cộng thêm cái tên cậu đặt, quả thực không có điểm nào không tốt!
Nếu Kha Thiếu Úc biết Tề Dịch thế nhưng lại lấy chiếc tiểu cừu so sánh với chiếc xe thể thao của mình, không biết sẽ lộ ra biểu tình gì.
Kha Thiếu Úc mang theo Tề Dịch một đường băng băng trên quốc lộ, bất quá mùa này hiển nhiên không phải thời điểm tốt để hóng gió, không quá vài phút sau, Kha Thiếu Úc không thể không giảm tốc độ lại, gió lạnh thổi quét làm cả hai run bắn.
Kha Thiếu Úc dừng xe lại, ở ven đường mua hai ly thức uống nóng, thuận tay mua luôn một đóa hoa hồng cho Tề Dịch.
“Tặng cho tôi?” Tề Dịch nhận hoa cùng thức uống, có chút kỳ quái hỏi: “Sao đột nhiên lại tặng hoa cho tôi?”
“Hôm nay là trùng cửu.” Kha Thiếu Úc cao ngạo đáp.
Tề Dịch trầm mặc một lát mới nói: “Trùng cửu tặng cúc không phải càng thích hợp hơn à?” Hơn nữa vì cái gì lại tặng quà dịp này, đây là ngày lễ tế tổ được không?
Kha Thiếu úc nói: “Tôi chờ cậu tặng.”
Tề Dịch: “…” Cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng…
Hai người lại đi dạo một hồi, Kha Thiếu Úc đưa Tề Dịch tới dưới lầu thì lái xe rời đi.
Tề Dịch cầm hoa hồng đứng tại chỗ, suy nghĩ xem nên xử lý thế nào, cầm về nhà thì khẳng định là phải giải thích này nọ nửa ngày. Lúc đang do dự thì đột nhiên nhìn thấy Tống Ngọc Huân dắt Mạch Nha đi tới.
“Anh Tống.” Tề Dịch lập tức bước qua, cười cười chào hỏi.
Mạch Nha thấy Tề Dịch thì hưng phấn vô cùng, cứ quấn quanh bên chân cậu.
Tề Dịch xoa xoa đầu nó, sau đó đưa hoa trong tay cho Tống Ngọc Huân: “Hôm nay trùng cửu, hoa này tặng cho anh.”
“Trùng cửu tặng hoa hồng?” Tống Ngọc Huân cười nói: “Này không phải người thầm mến tặng cho em đi?”
“Anh Tống nghĩ nhiều rồi, tôi làm gì có người thầm mến chứ?” Tề Dịch ngồi xổm xuống chơi đùa với Mạch Nha.
“Ô? Còn tưởng là Ân Thứ tặng cho em chứ.” Tống Ngọc Huân vui đùa nói: “Xem ra là em sợ người ta hiểu nhầm nên mới đưa hoa cho anh.”
“Anh Tống.” Tề Dịch ngửa đầu lên: “Anh không hổ là nhà văn viết tiểu thuyết, lối suy nghĩ nhạy bén đáng sợ a.”
Tống Ngọc Huân phốc một tiếng bật cười: “Quên đi, không đùa với em nữa, anh dẫn Mạch Nha ra ngoài tản bộ đây, cám ơn hoa của em.”
Sau khi Tống Ngọc Huân đi rồi, Tề Dịch nghĩ nghĩ một chút rồi xoay người đi ra ngoài tiểu khu, tìm tới một cửa hàng hoa, mua một bó cúc. Nhìn thời gian, cũng tới giờ đi đón Ân Thứ rồi.
Xe đúng giờ chạy tới trước công ty, Ân Thứ nhận được tin nhắn liền xuống lầu, ngồi vào ghế phó lái, nghiêng người qua cho Tề Dịch một nụ hôn.
Tề Dịch đưa tay ra ghế sau cầm lấy bó hoa, đưa cho Ân Thứ: “Tặng anh, trùng cửu vui vẻ.”
Ân Thứ cầm bó hoa rực rỡ, tâm tình cũng sáng lán theo, bùm bùm phóng ra tim hồng.
Đêm đó, Ân Thứ gấp rút đặt hàng, đáp lễ cho Tề Dịch một chậu cherry bonsai.
Đợi đến khi làm tình, Ân Thứ mãnh liệt hơn bất cứ lần nào trước kia, Tề Dịch mơ mơ màng màng nhìn thấy bó cúc cùng chậu cherry bên cửa sổ, đột nhiên cảm thấy trùng cửu thực sự là một ngày hội không nên lưu hành…
…
“Tề Dịch, em là của tôi, là của tôi.” Âm thanh Ân Thứ vẫn không ngừng vang vọng bên tai, cùng với động tác kịch liệt của anh, một lần lại một lần lưu lại dấu vết trên cơ thể cậu.
“Ngô.” Tề Dịch lau mặt, xem nhẹ khô nóng trong người, xoay người bước xuống giường, lơ đãng nhìn thoáng qua mấy cái áo mưa vứt dưới đất, trong lòng thoáng an ủi, cuối cùng cũng không cầm thú tới quá phận.
Giờ đã chín giờ, Ân Thứ hẳn đã tự mình tới công ty. Tề Dịch cũng không quá để ý, sau khi rửa mặt thì ra phòng khách, nào ngờ nhìn thấy Ân Thứ một mình ngồi trên sô pha, không biết đang nghĩ gì, bóng dáng có chút ảm đạm.
Cũng đúng, khi biết chuyện kia, ngoài mặt thoạt nhìn bình tĩnh nhưng kỳ thực trong lòng vẫn rất khó chịu đi?
Tề Dịch đi qua hỏi: “Hôm nay không tới công ty sao?”
Ân Thứ thấy Tề Dịch mặc một thân áo ngủ rộng thùng thình, trên mặt mang theo chút lười biếng vừa mới ngủ dậy, dưới cổ áo mở rộng lộ ra xương quai xanh gợi cảm, thoạt nhìn đặc biệt hấp dẫn.
Anh đưa tay ôm lấy eo Tề Dịch, tựa đầu vào ngực cậu, chỉ cần ngửi thấy hơi thở người này, trong lòng liền cảm thấy bình yên.
“Ăn sáng chưa?” Tề Dịch nhịn không được xoa xoa đầu anh, cảm xúc không tệ.
“Chưa.” Ân Thứ đầu tóc rối bù ngẩng đầu lên: “Tôi muốn ăn mì em nấu.”
“Tốt, để tôi nấu cho anh.” Tề Dịch định đi vào phòng bếp, Ân Thứ giữ chặt tay cậu, nghiêm túc nói: “Tề Dịch, chúng ta không phải bằng hữu.”
“Hử?”
“Chúng ta là người yêu.” Ân Thứ khẳng định nói: “Tối qua em không có uống rượu, cũng không cự tuyệt, phản ứng cơ thể thực thành thực, em cũng thích tôi.”
Vẻ mặt anh rõ ràng vẫn như bình thường, nhưng vì sao lại làm người ta có cảm giác thực quả quyết. Tề Dịch nhìn anh một lúc lâu mới nói: “Ai nói tôi không cự tuyệt, tôi nói không cần bao nhiêu lần rồi, anh không nghe thấy à?”
“Khi đó em nói ‘không cần’ không phải một loại tình thú à?” Ân Thứ dùng thái độ tham khảo hỏi.
Tề Dịc tận lực ôn hòa nói: “Thế tôi bảo đau cũng là tình thú à?”
“Này quả thực tôi có chút thô lỗ.” Ân Thứ thẳng thắn thành khẩn nhận sai: “Sau này tôi nhất định sẽ cố gắng tăng cao kĩ thuật, chỉ cần em nguyện ý cho tôi cơ hội, tôi cam đoan sẽ làm em đạt được hưởng thụ cực hạn.”
“Trọng điểm là…” Tề Dịch rối rắm biểu thị: “Cái kia của anh quá lớn, vô luận tiền diễn tốt cỡ nào, lúc tiến vào cũng sẽ đau đớn.”
Biểu tình Ân Thứ ngưng trọng, tựa hồ đang cố gắng duy trì bộ dáng nghiêm túc: “Tề Dịch, em kỳ thực rất hài lòng với kích cỡ của tôi đi?”
“Này không phải vừa lòng, là căm thù, căm thù đó biết không hả?” Tề Dịch đưa tay điểm điểm trán anh: “Anh quả thực là kẻ địch của nam giới mà!”
Khóe miệng Ân Thứ rốt cuộc nhịn không được nhếch lên, ôm lấy cậu nặng nề nói: “Kẻ địch của nam giới không phải đã bị em thu phục rồi sao? Từ nay về sau tuyệt tích giang hồ, không bao giờ có thể làm xằng làm bậy được nữa. Hiện giờ tôi phải là bằng hữu của nam giới mới đúng.
Tề Dịch bĩu môi xem thường, đang muốn đả kích tính tự đại bành trướng thái quá của anh thì phát hiện không biết từ khi nào tay anh đã chui vào trong áo ngủ, càn rỡ sờ soạng.
“Ân Thứ!” Tề Dịch vội vàng né tránh.
“Tôi cảm thấy.” Ân Thứ kéo cậu ngã xuống sô pha: “Nói nhiều cũng vô ích, bằng không dùng hành động thực tế nghiệm chứng đi.”
“Đứng lên cho tôi, tối qua còn chưa đủ à!” Tề Dịch dùng cả tay lẫn chân giãy dụa.
“Sao đủ chứ?” Ân Thứ một tay giữ lấy hai tay cậu, chen vào giữa hai chân, nắm lấy thứ yếu ớt của cậu, cao thấp vỗ về chơi đùa.
“Ưm… Ân Thứ, đừng…”
Ân Thứ hôn lên môi cậu, nuốt xuống hết toàn bộ tiếng rên rỉ của cậu.
Hai người quần áo hỗn độn ôm hôn trên sô pha chật hẹp, động tác càng lúc càng kịch liệt, ngay cả sô pha cũng chịu không nổi sức nặng mà phát ra tiếng kẽo kẹt có tiết tấu…
“Quay, quay về phòng đi, ở đây không có áo…” Tề Dịch ý thức mông lung nhưng vẫn nhớ rõ áo mưa.
Ân Thứ vươn tay qua, mở ngăn kéo dưới bàn trà, từ bên trong lôi ra một hộp áo mưa.
Tề Dịch: “…”
Ân Thứ thuần thục xé mở bao bì, thở dốc nói: “Không cần lo lắng, bất luận là phòng ngủ, phòng khách, phòng bếp hay phòng tắm, ban công, tôi đều để sẵn mấy hộp, đảm bảo có thể sử dụng bất kì lúc nào.”
Tề Dịch: “…” Sát!
Chờ hai người lăn xong thì đã là hai tiếng sau. Tề Dịch rốt cuộc không có cách nào nhúc nhích, Ân Thứ giúp cậu tắm rửa xong thì gọi thức ăn bên ngoài.
Lúc ăn cơm, Ân Thứ lại lần nữa xác định quan hệ của bọn họ: “Chúng ta là người yêu.”
“Ừ, người yêu.” Tề Dịch ỉu xìu thừa nhận.
Ân Thứ cảm thấy mỹ mãn đút cậu một miếng đậu hủ.
Hôm sau, Ân Thứ bởi vì dâm dục cá nhân mà bỏ bê công việc suốt một ngày thần thanh khí sảng đi làm. Anh bắt đầu thu thập tư liệu về Triệu gia, anh cần chính xác ngày sinh tháng đẻ cùng vị trí mộ địa của bọn họ, tận hết khả năng lội ngược dòng về hai trăm năm trước. Nhân số càng nhiều thì tỷ lệ hóa giải càng lớn. Bất quá cũng không phải tất cả thành viên của Triệu gia đều có thể chia sẽ oán lực.
Tề Dịch nghỉ việc bảo vệ, liên hệ với Vô Định đại sư, nhờ ông trợ giúp. Vô Định đại sư thực sảng khoái đáp ứng, chính là cần hai ba tháng đề chuẩn bị vật phẩm hoàn oán.
Tề Dịch cũng không gấp, tính toán nhân cơ hội này thả lỏng một chút.
“Lần trước thật sự ngại quá.” Tề Dịch cười cười xin lỗi Kha Thiếu Úc. Cậu chưa từng thất lễ cự tuyệt bạn bè ngoài cửa như vậy, Ân Thứ thực sự là hại cậu phá vỡ không ít nguyên tắc mà!
Kha Thiếu Úc chú ý tới dấu hôn trên cổ Tề Dịch, ánh mắt tối sầm, sau một lúc lâu mới hỏi: “Cậu cùng Ân Thứ ở cùng một chỗ?”
“Ừ.” Tề Dịch gật đầu, cũng không giấu diếm.
“Có phải anh ta ép buộc không?”
“Không phải, là tôi tự nguyện.”
Ngón tay cầm tách cà phê của Kha Thiếu Úc hơi buộc chặt, trong lòng dâng lên cảm giác buồn phiền khó kiềm nén.
“Cậu… không thương anh tôi sao?” Giọng nói cứng ngắc ẩn ẩn có vài phần lên án.
Tề Dịch trầm mặc một hồi mới nói: “Kỳ thực tôi với anh anh…”
“Tề Dịch.” Kha Thiếu Úc đánh gảy: “Ân Thứ không thích hợp với cậu, anh ta quá nguy hiểm, cậu lại quá ôn hòa, hoàn toàn không phải đối thủ của anh ta.”
“Tôi làm đâu phải đấu thủ.” Tề Dịch cười nói: “Thích hợp hay không, phải ở chung mới biết được.”
Vì cái gì phải chọn Ân Thứ? Nếu có thể yêu người khác ngoài anh hai, kia vì cái gì không phải là anh?
Kha Thiếu Úc thầm chất vấn trong lòng, biểu tình thì vẫn duy trì bộ dáng kiêu ngạo.
“Nếu đây là lựa chọn của cậu, tôi sẽ tôn trọng. Chỉ hi vọng cậu nhớ kỹ, tôi vĩnh viễn là bằng hữu của cậu, nếu có khó khăn, bất cứ lúc nào cũng có thể tới tìm tôi.” Kha Thiếu Úc rốt cuộc cũng giấu đi tâm tư của mình, tạm thời bảo vệ lằn ranh bằng hữu.
“Tốt, cám ơn.”
“Hiện giờ vẫn còn sớm, cùng đi dạo mát một vòng đi?” Kha Thiếu Úc đề nghị: “Trước đó tôi mới mua một chiếc xe thể thao, còn chưa để ai ngồi lên đâu.”
“Tốt.” Tề Dịch cũng không dị nghị.
Kha Thiếu Úc mua một chiếc Lamborghini màu vàng, hệt như tính cách của anh, cao ngạo mà phóng khoáng, đường cong thân xe lưu sướng, hoa lệ như quý tộc.
Kha Thiếu Úc thực thân sĩ mở cửa, mời Tề Dịch lên xe, ngón tay giống như lơ đãng xẹt qua eo cậu.
Tề Dịch cũng không để ý, trước khi quen Ân Thứ, cậu chưa bao giờ cảm thấy nam nam đụng chạm có gì cổ quái. Cho dù hiện giờ cùng Ân Thứ ở cùng một chỗ, cậu cũng không nghĩ toàn bộ nam giới trên thế giới này đều là gay.
Cậu thích xe, đương nhiên, thích nhất vẫn là bé tiểu cừu nhà cậu. Giá cả tuy còn không bằng số lẻ của chiếc Lamborghini này, nhưng chất lượng thì rất tốt, nhỏ nhắn linh động, cộng thêm cái tên cậu đặt, quả thực không có điểm nào không tốt!
Nếu Kha Thiếu Úc biết Tề Dịch thế nhưng lại lấy chiếc tiểu cừu so sánh với chiếc xe thể thao của mình, không biết sẽ lộ ra biểu tình gì.
Kha Thiếu Úc mang theo Tề Dịch một đường băng băng trên quốc lộ, bất quá mùa này hiển nhiên không phải thời điểm tốt để hóng gió, không quá vài phút sau, Kha Thiếu Úc không thể không giảm tốc độ lại, gió lạnh thổi quét làm cả hai run bắn.
Kha Thiếu Úc dừng xe lại, ở ven đường mua hai ly thức uống nóng, thuận tay mua luôn một đóa hoa hồng cho Tề Dịch.
“Tặng cho tôi?” Tề Dịch nhận hoa cùng thức uống, có chút kỳ quái hỏi: “Sao đột nhiên lại tặng hoa cho tôi?”
“Hôm nay là trùng cửu.” Kha Thiếu Úc cao ngạo đáp.
Tề Dịch trầm mặc một lát mới nói: “Trùng cửu tặng cúc không phải càng thích hợp hơn à?” Hơn nữa vì cái gì lại tặng quà dịp này, đây là ngày lễ tế tổ được không?
Kha Thiếu úc nói: “Tôi chờ cậu tặng.”
Tề Dịch: “…” Cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng…
Hai người lại đi dạo một hồi, Kha Thiếu Úc đưa Tề Dịch tới dưới lầu thì lái xe rời đi.
Tề Dịch cầm hoa hồng đứng tại chỗ, suy nghĩ xem nên xử lý thế nào, cầm về nhà thì khẳng định là phải giải thích này nọ nửa ngày. Lúc đang do dự thì đột nhiên nhìn thấy Tống Ngọc Huân dắt Mạch Nha đi tới.
“Anh Tống.” Tề Dịch lập tức bước qua, cười cười chào hỏi.
Mạch Nha thấy Tề Dịch thì hưng phấn vô cùng, cứ quấn quanh bên chân cậu.
Tề Dịch xoa xoa đầu nó, sau đó đưa hoa trong tay cho Tống Ngọc Huân: “Hôm nay trùng cửu, hoa này tặng cho anh.”
“Trùng cửu tặng hoa hồng?” Tống Ngọc Huân cười nói: “Này không phải người thầm mến tặng cho em đi?”
“Anh Tống nghĩ nhiều rồi, tôi làm gì có người thầm mến chứ?” Tề Dịch ngồi xổm xuống chơi đùa với Mạch Nha.
“Ô? Còn tưởng là Ân Thứ tặng cho em chứ.” Tống Ngọc Huân vui đùa nói: “Xem ra là em sợ người ta hiểu nhầm nên mới đưa hoa cho anh.”
“Anh Tống.” Tề Dịch ngửa đầu lên: “Anh không hổ là nhà văn viết tiểu thuyết, lối suy nghĩ nhạy bén đáng sợ a.”
Tống Ngọc Huân phốc một tiếng bật cười: “Quên đi, không đùa với em nữa, anh dẫn Mạch Nha ra ngoài tản bộ đây, cám ơn hoa của em.”
Sau khi Tống Ngọc Huân đi rồi, Tề Dịch nghĩ nghĩ một chút rồi xoay người đi ra ngoài tiểu khu, tìm tới một cửa hàng hoa, mua một bó cúc. Nhìn thời gian, cũng tới giờ đi đón Ân Thứ rồi.
Xe đúng giờ chạy tới trước công ty, Ân Thứ nhận được tin nhắn liền xuống lầu, ngồi vào ghế phó lái, nghiêng người qua cho Tề Dịch một nụ hôn.
Tề Dịch đưa tay ra ghế sau cầm lấy bó hoa, đưa cho Ân Thứ: “Tặng anh, trùng cửu vui vẻ.”
Ân Thứ cầm bó hoa rực rỡ, tâm tình cũng sáng lán theo, bùm bùm phóng ra tim hồng.
Đêm đó, Ân Thứ gấp rút đặt hàng, đáp lễ cho Tề Dịch một chậu cherry bonsai.
Đợi đến khi làm tình, Ân Thứ mãnh liệt hơn bất cứ lần nào trước kia, Tề Dịch mơ mơ màng màng nhìn thấy bó cúc cùng chậu cherry bên cửa sổ, đột nhiên cảm thấy trùng cửu thực sự là một ngày hội không nên lưu hành…
…
Tác giả :
Tuyết Nguyên U Linh