Boss, Hạnh Vận Lai Tập
Chương 17
Chuyện Ân Thứ cùng Vinh Trinh đánh cược rất nhanh đã lan truyền khắp giới. ‘Uy danh’ hở đổ là thua của Ân Thứ rất nhiều người từng nghe được, bọn họ đều cho rằng kết quả ván bài này cơ hồ không có gì hồi hộp.
Mặc kệ người khác nghị luận thế nào, Ân Thứ vẫn như cũ đúng hẹn dẫn theo Tả Thành, Tề Dịch cùng vài vệ sĩ tiến vào JS, bồi bàn đưa bọn họ lên lầu hai.
Tiến vào ghế lô, Ân Thứ nhìn xung quanh một vòng, mở miệng: “Tôi nghĩ ván bài này chỉ có tôi cùng Vinh thiếu tham dự.”
Vinh Trinh đứng dậy chào đón, cười nói: “Ân tổng cần chi nghiêm túc như vậy? Càng đông không phải càng vui sao?”
Những người khác cũng đứng dậy, bất quá không dám tới gần.
“Những vị đây Ân tổng đều quen đi.” Vinh Trinh giới thiệu: “Tào Nguyên, Lục Trạch, Khương Hiên, Kha Thiếu Uy.”
Mọi người đều gật đầu chào.
Tề Dịch đứng sau lưng Ân Thứ nghe thấy ba chữ ‘Kha Thiếu Uy’ thì khẽ động, này không phải anh trai cùng cha khác mẹ của Kha Thiếu Thừa cùng Kha Thiếu Úc sao?
Kha Thiếu Uy tầm bốn mươi tuổi, dáng người gầy gò, ánh mắt ti hí, có chút ngông cuồng. Lúc nhìn thấy Tề Dịch, phản ứng đầu tiên là sửng sốt, sau đó hung hăng trừng mắt, trong mắt rõ ràng không có thiện ý.
Tề Dịch dời tầm mắt, làm bộ như không nhìn thấy.
Ân Thứ ngồi xuống sô pha bên cạnh, thản nhiên hỏi: “Vinh thiếu định chơi thế nào?”
“Rất đơn giản, mỗi người có 500w chip, ai thua hết chip thì bị loại, hai người cuối cùng sẽ dùng một ván định thắng thua.” Vinh Trinh giảo hoạt cười nói: “Nếu Ân tổng nửa đường bị KO thì tính là thua.”
Tả Thành ở bên cạnh thầm nôn mửa một phen, cả năm nhà hợp lại vây đánh boss, không thể vui vẻ công bằng chơi một trận à?
Ân Thứ im lặng không nói.
Vinh Trinh lại nói: “Vì để công bằng, dealer cho Ân tổng đích thân chọn lựa.”
Còn công bằng nữa! Quả thực là quá vô sỉ mà! Tả Thành hướng Ân Thứ nháy nháy mắt điên cuồng, hi vọng anh không đáp ứng.
Ân Thứ nói: “Vinh thiếu nếu đã tìm tới nhiều bằng hữu như vậy, kia tôi kêu thêm một người cũng không sao đi?”
“Đương nhiên.” Vinh Trinh hào phóng đồng ý, anh không nghĩ thêm một người thì có thể thay đổi được tình thế.
Ân Thứ liền quay đầu nói với Tề Dịch: “Cậu chơi thay tôi.”
“Tôi?” Cậu vốn định im lặng làm người đứng xem a!
Ân Thứ trấn an nói: “Thắng thuộc về cậu, thua thì tính cho tôi, không cần sợ.”
Cậu quả thực không sợ, chỉ là không muốn gây náo loạn mà thôi. Ân Thứ là hễ đổ là thua, nhưng cậu là hễ đổ là thắng a!
Tả Thành đỡ trán, chơi vậy thật sự tốt sao? Ân tổng, hôm nay ngài cố ý đến đây để thua tiền đi? Bất quá cẩn thận ngẫm lại, để Tề Dịch chơi so với Ân tổng tự chơi vẫn tốt hơn, ít ra còn có chút hi vọng thắng.
Vinh Trinh nhìn về phía Tề Dịch, hứng thú hỏi: “Vị này là?”
“Tề Dịch.” Ân Thứ chỉ nói tên, không có tính toán giới thiệu nhiều, nói thẳng: “Nếu đã nói rõ ràng thì bắt đầu đi.”
“Tốt.” Vinh Trinh đứng dậy, nói với mọi người: “Chúng ta bắt đầu thôi.”
Tề Dịch sắc mặt thản nhiên cùng vài vị quý công tử ngồi xuống bàn đánh bạc, Ân Thứ ngồi bên cạnh, hệt như thần thủ hộ. Bất quá vị thần này không tốt lành gì, tuyệt đối là kẻ mà những vị khách đánh bạc không muốn dính tới nhất.
Ánh mắt những người khác đều quét qua quét lại giữa Tề Dịch cùng Ân Thứ, lộ ra ý tứ không rõ hoặc tươi cười thấu hiểu.
Lúc này, dealer Ân Thứ chọn đã tới, sau khi mọi người ngồi ổn, trước tiên theo lệ nói quy tắc chơi bài, sau đó bắt đầu kiểm bài và xào bài.
“Nhóc Tề trước kia từng chơi Texas poker chưa?” Vinh Trinh cười hỏi.
“Có chơi vài lần.” Sự thực, Tề Dịch đều chơi thử qua tất cả hạng mục đánh bạc, tỷ lệ thắng vượt hơn 90%, ngay cả máy đánh bạc lừa đảo cũng không thắng nổi vận may của cậu.
“Hôm nay có Ân tổng làm hậu thuẫn, nhóc không cần khẩn trương, cứ chơi vui là được.”
Ha hả, cậu một chút cũng không khẩn trương, trên người các vị ở đây đều đang tỏa ra quỷ khí a.
Bắt đầu khá nhẹ nhàng, mọi người chỉ đặt cược từ 10w đến 30w một lần.
Dealer chia bài, sau đó small blind và big blind bắt đầu đặt cược.
Ngón tay Tề Dịch vuốt nhẹ lá bài vài cái, tầm mắt xẹt nhanh qua mặt những người khác. Vận may trời sinh làm cậu có trực giác vượt xa người bình thường, có thể nháy mắt quyết định lựa chọn có lợi nhất cho mình. Tỷ như ván này, tuy chỉ mới có hai lá bài tẩy nhưng trực giác nói cho cậu biết, ván này nên theo tới cùng.
Vì thế ở lần chia bài tiếp theo, cậu tiếp tục cược.
J bích, 7 rô, 7 chuồn, thoạt nhìn không tính là tốt lắm, so với thùng, sảnh của những người kia thì phần thắng của cậu nhỏ hơn.
“Nhóc, còn muốn cược sao?” Kha Thiếu Uy cười trào phúng: “Mặc dù có Ân tổng ra tiền, nhưng tốt xấu gì cũng phải suy nghĩ nặng nhẹ một chút a.”
Tề Dịch còn chưa kịp phản ứng, Ân Thứ đã lên tiếng: “Kha tổng không cần lo lắng, chút tiền ấy tôi thua được.” Người này đoạn thời gian trước tới tìm Tề Dịch gây phiền, anh còn chưa tính toán, giờ lại dám vác mặt tới tìm xui.
“Hừ, Ân tổng đúng là một kim chủ hào phóng.” Lời này rõ ràng nói Tề Dịch là MB bị Ân Thứ bao dưỡng.
Thật sự là một kẻ giỏi lôi kéo cừu hận, quỷ khí của Ân Thứ vùn vụt phóng về phía Kha Thiếu Uy. Những người khác không hiểu sao cảm thấy có hơi lạnh, thầm nghĩ có phải nhiệt độ máy lạnh thấp quá không a?
“Kha tổng nếu ghen tị, kia cứ tìm một kim chủ hào phóng cho mình đi.” Ân Thứ không phủ nhận quan hệ ‘bao dưỡng’, chỉ nhàn nhạt đáp lại một câu.
Biểu tình mọi người lập tức trở nên quái dị vô cùng.
Kha Thiếu Uy tức tới muốn hộc máu, rồi lại không thể phát tác, thấy tới lúc mở bài, liền dẫn đầu mở hai lá bài chưa lật: “5, 6, 7, 10,Q bích, Flush (thùng).”
Những người khác cũng theo thứ tự lật bài, bất quá không mạnh bằng Kha Thiếu Uy.
Kha Thiếu Uy nheo mắt, đắc ý nói: “Mau lật bài a, để tôi xem xem lá bài của nhóc lớn cỡ nào.”
“Cũng không phải rất lớn.” Tề Dịch mở lá đầu tiên, là J cơ: “Chỉ vừa vặn lớn hơn anh mà thôi.” Lá thứ hai là 7 cơ, một bộ ba lá cùng một đôi, vừa lúc tạo thành Fullhouse (cù lủ).
Biểu tình Kha Thiếu Uy nháy mắt ngưng trệ, trơ mắt nhìn dealer chuyển chip cho Tề Dịch.
Vinh Trinh vội vàng mở miệng: “Mới ván đầu mà thôi, không vội không vội, chúng ta chơi típ nào.”
Kha Thiếu Uy lạnh mặt, nghiến răng nghiến lợi trừng Tề Dịch.
Tề Dịch thầm nghĩ, người này thiếu kiên nhẫn như vậy sao có thể làm đối thủ của Kha Thiếu Úc? Quyền lực Kha gia sớm muộn gì cũng rơi vào tai Kha Thiếu Úc.
Ván thứ hai bắt đầu, dealer vừa chia hai con bài tẩy, Tề Dịch vừa đưa tay chạm một cái đã phun ra hai chữ: “Bỏ bài.”
Kha Thiếu Uy đang định dựa vào ván này xoay chuyển, nào ngờ Tề Dịch nhanh như vậy đã bỏ bài, liền nhịn không được châm chọc: “Thế nào? Sợ?”
“Đúng vậy.” Tề Dịch cười tủm tỉm, hoàn toàn không để ý tới khiêu khích ác ý của đối phương.
Ở đây trừ bỏ Kha Thiếu Uy, những người khác đều có chút hảo cảm với Tề Dịch. Trong trường hợp này mà vẫn thản nhiên như vậy, phần khí độ cùng thái độ này cũng đủ làm người ta xem trọng. Mọi người không khỏi hoài nghi, Tề Dịch thực sự là MB do Ân Thứ bao dưỡng sao?
Rất nhanh, bọn họ liền có cái nhìn mới về Tề Dịch. Sau sáu bảy ván bài, Tề Dịch thoại nhìn có thua có thắng, nhưng chip lại không ngừng tăng lên. Lại qua thêm hai ván, chip của Kha Thiếu Uy đã hết sạch, vinh dự trở thành người bị KO đầu tiên. Sau ba ván, Khương Hiên, Tào Nguyên cũng lần lượt bị loại.
Trước mắt chỉ còn lại Vinh Trinh, Lục Trạch cùng Tề Dịch. Trong ba người, Tề Dịch nhiều chip nhất, khoảng 1600w, Vinh Trinh cùng Lục Trạch thì phân biệt là 830w cùng 570w. Lúc này, không còn ai dám xem thường Tề Dịch, cậu nhóc này không hề vô hại như vẻ ngoài, vẻ bình thản ban đầu không phải là biểu hiện ngông nghênh của nghé con mới sinh, mà là nắm chắc thắng lợi a!
Ván mới bắt đầu, bài chung của Tề Dịch rất tốt, là J, Q, K chuồn, nhưng Ân Thứ cùng Tả Thành đều biết hai lá bài tẩy của cậu rất lém, là 2 chuồn cùng 4 rô.
Hai nguồi vốn tưởng Tề Dịch sẽ bỏ bài, nào ngờ cậu không chút biến sắc theo cược!
Lòng bàn tay Tả Thành ứa mồ hôi lạnh, biểu tình không dám lộ ra một tia khác thường nào, nhưng nhìn tiền cược không ngừng tăng lên, trái tim anh cũng sắp nhảy lên tới cổ họng.
Anh khẩn trương, hai người đang đối chiến với Tề Dịch lại càng khẩn trương hơn.
Dựa theo kinh nghiệm mấy ván trước, nếu trên tay Tề Dịch không có bài tốt thì nhất định sẽ không theo cược như vậy, nhưng rất khó nói bài Tề Dịch nhất định lớn hơn mình.
Vinh Trinh nhìn lại bài mình, Four of a kind (tứ quý), chỉ cần Tề Dịch không phải Royal Flush (thùng phá sảnh), tiếp tục cược chỉ có đường chết.
Tính toàn chip một chút, nếu thắng, chip của anh sẽ tăng lên 1200w; thua thì chỉ sợ chỉ còn không tới 250w, muốn xoay người cũng khó; nếu như bỏ bài, anh giữ được 700w gốc, đủ chiến lực cho trận sau.
Nhìn bài chung của Lục Trạch, cao lắm cũng chỉ được thùng, phần thắng còn không lớn bằng anh. Lục Trạch hiển nhiên cũng suy nghĩ tới điểm này, vì thế dẫn đầu bỏ bài.
Vinh Trinh nhìn Tề Dịch ở đối diện, thấy đối phương hướng mình mỉm cười, nhất thời một cỗ áp lực đập thẳng vào mặt, đầu ngón tay đang cầm chip cũng có chút run rẩy. Anh sợ không phải thua, mà là phán đoán sai lầm. Khoảng cách thằng lợi chỉ có một bước, nhưng bước này lại không thể nào bước ra, cảm giác này thật sự làm người ta dày vò không chịu thấu.
Vinh Trinh nhắm mắt lại, ánh mắt lộ ra một tia quyết tuyệt, phun ra hai chữ: “Bỏ bài.”
Hiện giờ Lục Trạch không sai biệt lắm đã bị KO, anh phải tích góp sức lực để chiến trận cuối cùng với Tề Dịch, không thể thua lúc này. Bài chung mặc dù phần thắng cao hơn 50% nhưng anh vẫn không dám cược. Nghĩ thông suốt điểm này, Vinh Trinh liền nhanh chóng lựa chọn bỏ bài.
Nghe thấy Vinh Trinh nói ra hai chữ ‘Bỏ Bài’, Tả Thành không thể tin nổi trừng to mắt. Bài tốt như vậy cư nhiên bỏ bài, chẳng lẽ bài tẩy của anh ta cũng rất kém?
Biểu tình Tề Dịch vẫn thực bình tĩnh, trong mắt thậm chí còn lộ ra một tia tiếc nuối, thở dài: “Sao lại bỏ bài nha?”
Tả Thành vô ngữ, được tiện nghi còn khoe mẽ? Bài thối như vậy cư nhiên lại có thể chiến thắng, cậu là con riêng của nữ thần may mắn đúng không?
Ân Thứ lẳng lặng nhìn Tề Dịch, bất đồng với cảm giác ấm áp thường ngày, lúc này cậu thực bình tĩnh, trầm ổn như núi, cả người giống như tỏa sáng làm người ta không thể nào dời tầm mắt.
Tề Dịch cũng coi như phúc hậu, cuối cùng cũng không lộ ra hai lá bài tẩy của mình, bằng không không biết Vinh Trinh cùng Lục Trạch sẽ ảo não cỡ nào a.
Lại một ván qua đi, Lục Trạch bị KO. Cuối cùng chỉ còn lại Vinh Trinh cùng Tề Dịch, một ván định thắng thua.
…
Mặc kệ người khác nghị luận thế nào, Ân Thứ vẫn như cũ đúng hẹn dẫn theo Tả Thành, Tề Dịch cùng vài vệ sĩ tiến vào JS, bồi bàn đưa bọn họ lên lầu hai.
Tiến vào ghế lô, Ân Thứ nhìn xung quanh một vòng, mở miệng: “Tôi nghĩ ván bài này chỉ có tôi cùng Vinh thiếu tham dự.”
Vinh Trinh đứng dậy chào đón, cười nói: “Ân tổng cần chi nghiêm túc như vậy? Càng đông không phải càng vui sao?”
Những người khác cũng đứng dậy, bất quá không dám tới gần.
“Những vị đây Ân tổng đều quen đi.” Vinh Trinh giới thiệu: “Tào Nguyên, Lục Trạch, Khương Hiên, Kha Thiếu Uy.”
Mọi người đều gật đầu chào.
Tề Dịch đứng sau lưng Ân Thứ nghe thấy ba chữ ‘Kha Thiếu Uy’ thì khẽ động, này không phải anh trai cùng cha khác mẹ của Kha Thiếu Thừa cùng Kha Thiếu Úc sao?
Kha Thiếu Uy tầm bốn mươi tuổi, dáng người gầy gò, ánh mắt ti hí, có chút ngông cuồng. Lúc nhìn thấy Tề Dịch, phản ứng đầu tiên là sửng sốt, sau đó hung hăng trừng mắt, trong mắt rõ ràng không có thiện ý.
Tề Dịch dời tầm mắt, làm bộ như không nhìn thấy.
Ân Thứ ngồi xuống sô pha bên cạnh, thản nhiên hỏi: “Vinh thiếu định chơi thế nào?”
“Rất đơn giản, mỗi người có 500w chip, ai thua hết chip thì bị loại, hai người cuối cùng sẽ dùng một ván định thắng thua.” Vinh Trinh giảo hoạt cười nói: “Nếu Ân tổng nửa đường bị KO thì tính là thua.”
Tả Thành ở bên cạnh thầm nôn mửa một phen, cả năm nhà hợp lại vây đánh boss, không thể vui vẻ công bằng chơi một trận à?
Ân Thứ im lặng không nói.
Vinh Trinh lại nói: “Vì để công bằng, dealer cho Ân tổng đích thân chọn lựa.”
Còn công bằng nữa! Quả thực là quá vô sỉ mà! Tả Thành hướng Ân Thứ nháy nháy mắt điên cuồng, hi vọng anh không đáp ứng.
Ân Thứ nói: “Vinh thiếu nếu đã tìm tới nhiều bằng hữu như vậy, kia tôi kêu thêm một người cũng không sao đi?”
“Đương nhiên.” Vinh Trinh hào phóng đồng ý, anh không nghĩ thêm một người thì có thể thay đổi được tình thế.
Ân Thứ liền quay đầu nói với Tề Dịch: “Cậu chơi thay tôi.”
“Tôi?” Cậu vốn định im lặng làm người đứng xem a!
Ân Thứ trấn an nói: “Thắng thuộc về cậu, thua thì tính cho tôi, không cần sợ.”
Cậu quả thực không sợ, chỉ là không muốn gây náo loạn mà thôi. Ân Thứ là hễ đổ là thua, nhưng cậu là hễ đổ là thắng a!
Tả Thành đỡ trán, chơi vậy thật sự tốt sao? Ân tổng, hôm nay ngài cố ý đến đây để thua tiền đi? Bất quá cẩn thận ngẫm lại, để Tề Dịch chơi so với Ân tổng tự chơi vẫn tốt hơn, ít ra còn có chút hi vọng thắng.
Vinh Trinh nhìn về phía Tề Dịch, hứng thú hỏi: “Vị này là?”
“Tề Dịch.” Ân Thứ chỉ nói tên, không có tính toán giới thiệu nhiều, nói thẳng: “Nếu đã nói rõ ràng thì bắt đầu đi.”
“Tốt.” Vinh Trinh đứng dậy, nói với mọi người: “Chúng ta bắt đầu thôi.”
Tề Dịch sắc mặt thản nhiên cùng vài vị quý công tử ngồi xuống bàn đánh bạc, Ân Thứ ngồi bên cạnh, hệt như thần thủ hộ. Bất quá vị thần này không tốt lành gì, tuyệt đối là kẻ mà những vị khách đánh bạc không muốn dính tới nhất.
Ánh mắt những người khác đều quét qua quét lại giữa Tề Dịch cùng Ân Thứ, lộ ra ý tứ không rõ hoặc tươi cười thấu hiểu.
Lúc này, dealer Ân Thứ chọn đã tới, sau khi mọi người ngồi ổn, trước tiên theo lệ nói quy tắc chơi bài, sau đó bắt đầu kiểm bài và xào bài.
“Nhóc Tề trước kia từng chơi Texas poker chưa?” Vinh Trinh cười hỏi.
“Có chơi vài lần.” Sự thực, Tề Dịch đều chơi thử qua tất cả hạng mục đánh bạc, tỷ lệ thắng vượt hơn 90%, ngay cả máy đánh bạc lừa đảo cũng không thắng nổi vận may của cậu.
“Hôm nay có Ân tổng làm hậu thuẫn, nhóc không cần khẩn trương, cứ chơi vui là được.”
Ha hả, cậu một chút cũng không khẩn trương, trên người các vị ở đây đều đang tỏa ra quỷ khí a.
Bắt đầu khá nhẹ nhàng, mọi người chỉ đặt cược từ 10w đến 30w một lần.
Dealer chia bài, sau đó small blind và big blind bắt đầu đặt cược.
Ngón tay Tề Dịch vuốt nhẹ lá bài vài cái, tầm mắt xẹt nhanh qua mặt những người khác. Vận may trời sinh làm cậu có trực giác vượt xa người bình thường, có thể nháy mắt quyết định lựa chọn có lợi nhất cho mình. Tỷ như ván này, tuy chỉ mới có hai lá bài tẩy nhưng trực giác nói cho cậu biết, ván này nên theo tới cùng.
Vì thế ở lần chia bài tiếp theo, cậu tiếp tục cược.
J bích, 7 rô, 7 chuồn, thoạt nhìn không tính là tốt lắm, so với thùng, sảnh của những người kia thì phần thắng của cậu nhỏ hơn.
“Nhóc, còn muốn cược sao?” Kha Thiếu Uy cười trào phúng: “Mặc dù có Ân tổng ra tiền, nhưng tốt xấu gì cũng phải suy nghĩ nặng nhẹ một chút a.”
Tề Dịch còn chưa kịp phản ứng, Ân Thứ đã lên tiếng: “Kha tổng không cần lo lắng, chút tiền ấy tôi thua được.” Người này đoạn thời gian trước tới tìm Tề Dịch gây phiền, anh còn chưa tính toán, giờ lại dám vác mặt tới tìm xui.
“Hừ, Ân tổng đúng là một kim chủ hào phóng.” Lời này rõ ràng nói Tề Dịch là MB bị Ân Thứ bao dưỡng.
Thật sự là một kẻ giỏi lôi kéo cừu hận, quỷ khí của Ân Thứ vùn vụt phóng về phía Kha Thiếu Uy. Những người khác không hiểu sao cảm thấy có hơi lạnh, thầm nghĩ có phải nhiệt độ máy lạnh thấp quá không a?
“Kha tổng nếu ghen tị, kia cứ tìm một kim chủ hào phóng cho mình đi.” Ân Thứ không phủ nhận quan hệ ‘bao dưỡng’, chỉ nhàn nhạt đáp lại một câu.
Biểu tình mọi người lập tức trở nên quái dị vô cùng.
Kha Thiếu Uy tức tới muốn hộc máu, rồi lại không thể phát tác, thấy tới lúc mở bài, liền dẫn đầu mở hai lá bài chưa lật: “5, 6, 7, 10,Q bích, Flush (thùng).”
Những người khác cũng theo thứ tự lật bài, bất quá không mạnh bằng Kha Thiếu Uy.
Kha Thiếu Uy nheo mắt, đắc ý nói: “Mau lật bài a, để tôi xem xem lá bài của nhóc lớn cỡ nào.”
“Cũng không phải rất lớn.” Tề Dịch mở lá đầu tiên, là J cơ: “Chỉ vừa vặn lớn hơn anh mà thôi.” Lá thứ hai là 7 cơ, một bộ ba lá cùng một đôi, vừa lúc tạo thành Fullhouse (cù lủ).
Biểu tình Kha Thiếu Uy nháy mắt ngưng trệ, trơ mắt nhìn dealer chuyển chip cho Tề Dịch.
Vinh Trinh vội vàng mở miệng: “Mới ván đầu mà thôi, không vội không vội, chúng ta chơi típ nào.”
Kha Thiếu Uy lạnh mặt, nghiến răng nghiến lợi trừng Tề Dịch.
Tề Dịch thầm nghĩ, người này thiếu kiên nhẫn như vậy sao có thể làm đối thủ của Kha Thiếu Úc? Quyền lực Kha gia sớm muộn gì cũng rơi vào tai Kha Thiếu Úc.
Ván thứ hai bắt đầu, dealer vừa chia hai con bài tẩy, Tề Dịch vừa đưa tay chạm một cái đã phun ra hai chữ: “Bỏ bài.”
Kha Thiếu Uy đang định dựa vào ván này xoay chuyển, nào ngờ Tề Dịch nhanh như vậy đã bỏ bài, liền nhịn không được châm chọc: “Thế nào? Sợ?”
“Đúng vậy.” Tề Dịch cười tủm tỉm, hoàn toàn không để ý tới khiêu khích ác ý của đối phương.
Ở đây trừ bỏ Kha Thiếu Uy, những người khác đều có chút hảo cảm với Tề Dịch. Trong trường hợp này mà vẫn thản nhiên như vậy, phần khí độ cùng thái độ này cũng đủ làm người ta xem trọng. Mọi người không khỏi hoài nghi, Tề Dịch thực sự là MB do Ân Thứ bao dưỡng sao?
Rất nhanh, bọn họ liền có cái nhìn mới về Tề Dịch. Sau sáu bảy ván bài, Tề Dịch thoại nhìn có thua có thắng, nhưng chip lại không ngừng tăng lên. Lại qua thêm hai ván, chip của Kha Thiếu Uy đã hết sạch, vinh dự trở thành người bị KO đầu tiên. Sau ba ván, Khương Hiên, Tào Nguyên cũng lần lượt bị loại.
Trước mắt chỉ còn lại Vinh Trinh, Lục Trạch cùng Tề Dịch. Trong ba người, Tề Dịch nhiều chip nhất, khoảng 1600w, Vinh Trinh cùng Lục Trạch thì phân biệt là 830w cùng 570w. Lúc này, không còn ai dám xem thường Tề Dịch, cậu nhóc này không hề vô hại như vẻ ngoài, vẻ bình thản ban đầu không phải là biểu hiện ngông nghênh của nghé con mới sinh, mà là nắm chắc thắng lợi a!
Ván mới bắt đầu, bài chung của Tề Dịch rất tốt, là J, Q, K chuồn, nhưng Ân Thứ cùng Tả Thành đều biết hai lá bài tẩy của cậu rất lém, là 2 chuồn cùng 4 rô.
Hai nguồi vốn tưởng Tề Dịch sẽ bỏ bài, nào ngờ cậu không chút biến sắc theo cược!
Lòng bàn tay Tả Thành ứa mồ hôi lạnh, biểu tình không dám lộ ra một tia khác thường nào, nhưng nhìn tiền cược không ngừng tăng lên, trái tim anh cũng sắp nhảy lên tới cổ họng.
Anh khẩn trương, hai người đang đối chiến với Tề Dịch lại càng khẩn trương hơn.
Dựa theo kinh nghiệm mấy ván trước, nếu trên tay Tề Dịch không có bài tốt thì nhất định sẽ không theo cược như vậy, nhưng rất khó nói bài Tề Dịch nhất định lớn hơn mình.
Vinh Trinh nhìn lại bài mình, Four of a kind (tứ quý), chỉ cần Tề Dịch không phải Royal Flush (thùng phá sảnh), tiếp tục cược chỉ có đường chết.
Tính toàn chip một chút, nếu thắng, chip của anh sẽ tăng lên 1200w; thua thì chỉ sợ chỉ còn không tới 250w, muốn xoay người cũng khó; nếu như bỏ bài, anh giữ được 700w gốc, đủ chiến lực cho trận sau.
Nhìn bài chung của Lục Trạch, cao lắm cũng chỉ được thùng, phần thắng còn không lớn bằng anh. Lục Trạch hiển nhiên cũng suy nghĩ tới điểm này, vì thế dẫn đầu bỏ bài.
Vinh Trinh nhìn Tề Dịch ở đối diện, thấy đối phương hướng mình mỉm cười, nhất thời một cỗ áp lực đập thẳng vào mặt, đầu ngón tay đang cầm chip cũng có chút run rẩy. Anh sợ không phải thua, mà là phán đoán sai lầm. Khoảng cách thằng lợi chỉ có một bước, nhưng bước này lại không thể nào bước ra, cảm giác này thật sự làm người ta dày vò không chịu thấu.
Vinh Trinh nhắm mắt lại, ánh mắt lộ ra một tia quyết tuyệt, phun ra hai chữ: “Bỏ bài.”
Hiện giờ Lục Trạch không sai biệt lắm đã bị KO, anh phải tích góp sức lực để chiến trận cuối cùng với Tề Dịch, không thể thua lúc này. Bài chung mặc dù phần thắng cao hơn 50% nhưng anh vẫn không dám cược. Nghĩ thông suốt điểm này, Vinh Trinh liền nhanh chóng lựa chọn bỏ bài.
Nghe thấy Vinh Trinh nói ra hai chữ ‘Bỏ Bài’, Tả Thành không thể tin nổi trừng to mắt. Bài tốt như vậy cư nhiên bỏ bài, chẳng lẽ bài tẩy của anh ta cũng rất kém?
Biểu tình Tề Dịch vẫn thực bình tĩnh, trong mắt thậm chí còn lộ ra một tia tiếc nuối, thở dài: “Sao lại bỏ bài nha?”
Tả Thành vô ngữ, được tiện nghi còn khoe mẽ? Bài thối như vậy cư nhiên lại có thể chiến thắng, cậu là con riêng của nữ thần may mắn đúng không?
Ân Thứ lẳng lặng nhìn Tề Dịch, bất đồng với cảm giác ấm áp thường ngày, lúc này cậu thực bình tĩnh, trầm ổn như núi, cả người giống như tỏa sáng làm người ta không thể nào dời tầm mắt.
Tề Dịch cũng coi như phúc hậu, cuối cùng cũng không lộ ra hai lá bài tẩy của mình, bằng không không biết Vinh Trinh cùng Lục Trạch sẽ ảo não cỡ nào a.
Lại một ván qua đi, Lục Trạch bị KO. Cuối cùng chỉ còn lại Vinh Trinh cùng Tề Dịch, một ván định thắng thua.
…
Tác giả :
Tuyết Nguyên U Linh