Boss Đột Kích: Vợ Yêu Nằm Xuống, Đừng Nháo!!!!
Chương 165: Trên người là đồ Giả
“Ôn Hướng Dương, đã lâu không thấy a. Đây không phải là váy của Dior số lượng giới hạn sao? Chiếc váy bằng bạc đồng hào này, nhà thiết kế của Dior chính là chỉ thiết kế hai cái, vừa lúc tôi biết hai chiếc váy này được ai sở hữu và hiện đang ở đâu a. Ha hả a, cô thật có bản lĩnh đồ giả như thật, thật đúng là so với một năm trước thuần thục hơn nhiều a.”
Hai người ngăn cản đường đi của ba người các cô, Sam Ngữ Yên còn chưa nói lời nói, Mai Thiến trước đã mở miệng, nói đến chỗ này, còn cố tự nở nụ cười, “Ngữ Yên, câuh không phải nói cô ta bị ba cô ta đuổi ra khỏi nhà rồi sao? Thật là đáng thương a.”
Mai Thiến nhìn Ôn Hướng Dương một trận cười: “Xem ra hiện tại cô cũng cũng chỉ mua nổi đó sơn trại như thế này thôi. Ai, đúng rồi, Ngữ Yên mấy ngày hôm trước còn mang tớ đi tham gia tiệc tối, tớ còn nhìn thấy ba cùng mẹ cô ta còn có muội muội nữa cùng nhau tham gia tiệc tối, thoạt nhìn thật đúng là người một nhà hạnh phúc.”
Ôn Hướng Dương ngó Mai Thiến liếc mắt một cái, Sam Ngữ Yên tìm cô gây phiền toái không phải lần đầu tiên, nhưng mỗi lần đều có nữ nhân Mai Thiến này ở bên cạnh châm ngòi thổi gió. Mai Thiến người cũng như tên, không có tiền. Tiền cô ta dùng đều là tiền của Sam Ngữ Yên, còn muốn lợi dụng quan hệ với Sam Ngữ Yên đi tham gia một vài bữa tiệc tối, thông đồng với một ít nam nhân. Mỗi lần đều phải ở trước mặt Sam Ngữ Yên hạ nhục cô một phen, cùng cô xem xét quần áo trên người.
Nghiêm Hân muốn phản bác lại, chính là lúc cô nhìn lại về phía quần áo trên người Ôn Hướng Dương, bộ quần áo này là lần trước Hướng Dương tham gia hôn lễ của Lâm Hạo mua, chính là mua ở chỗ này, giá cả quần áo giống như Hướng Dương thực sự được mua với giá hấp dẫn, Hướng Dương không phải nói chỉ 3 vạn thôi sao? Nhưng là, theo như hiểu biết của cô đối với loại nhãn hiệu này, cái váy đồng hào bằng bạc này nói ít thì cũng đến vài trăm vạn đi.
Ôn Hướng Dương nhìn Mai Thiến, cũng có chút phiền, nếu không phải do Mai Thiến này thì các cô cùng Sam Ngữ Yên có lẽ sẽ không phát triển cục diện như nước với lửa như ngày hôm nay: “Mai Thiến, có phải đồ giả hay không, không phải cô là có thể định đoạt được. Dù tôi có ăn mặc quần áo mấy trăm khối thì cũng có thể so sánh với cô mặc đồ mấy trăm vạn. Huống chi, không có tiền, cô mua nổi quần áo mấy trăm vạn sao?” Câu nói sau, Ôn Hướng Dương là cố ý nói sai ý.
Mai Thiến thấy Ôn Hướng Dương cư nhiên trào phúng cô ta, cô ta tức giận đến cắn răng, ủy khuất nhìn Sam Ngữ Yên muốn tiếp tục châm ngòi.
Nhưng cô ta còn không có cơ hội mở miệng, Ôn Hướng Dương liền cởi tiểu tây trang trên người mình xuống, mỉm cười: “Cô nếu chú ý tới quần áo của tôi như vậy, nói vậy đối tôi mà nói cái tiểu tây trang sắc xanh nhạt này cũng là thực cảm thấy hứng thú chứ. Tôi là bị người bổ chân, tôi mới đi mua, hay là cô cũng muốn bị cả người màu xanh?”
“Ôn Hướng Dương!” Mai Thiến giận dữ sắc mặt trắng bệch.
Ôn Hướng Dương đột nhiên đáp trả, Sam Ngữ Yên thật ra là muốn đến tìm Ôn Hướng Dương gây phiền toái, muốn động thủ giúp Mai Thiến nhưng giờ một câu nói đều không thốt nên lời. Giúp Trần Vân Hi thông đồng với Lâm Hạo, Sam Ngữ Yên trong lòng kỳ thật là không thoải mái, nhưng là Mai Thiến vẫn luôn nói, nếu không phải vì Ôn Hướng Dương, cô sớm đã cùng nam sinh cô thích ở bên nhau. Là bởi vì Ôn Hướng Dương, nhân tài cô thích mới biến thành như vậy. Cho nên, cô mới giúp. Nhưng chuyện này, ở trong lòng cô chính là cái điều khó nói, thế cho nên hôn lễ Trần Vân Hi muốn mời cô đến, cho cô một cái cơ hội có sẵn cười nhạo Ôn Hướng Dương, cô cũng chưa từng muốn đi.
“Đã sớm bị ba vứt bỏ, còn tưởng chính mình là đại tiểu thư! Một thân đồ giả!” Mai Thiến thấy Sam Ngữ Yên không giúp cô ta nói chuyện, cô ta chỉ có thể lại bắt lấy uy hiếp của Ôn Hướng Dương tiếp tục khai đao.
“Uy, tiểu chú lùn.” Đúng lúc này, Lý Lam Hi bắt lấy kính râm, nhìn Mai Thiến khóe miệng vi câu đã mở miệng: “Cô không phải nói, váy đồng hào bằng bạc trên người Hướng Dương là đồ giả, cô còn biết kia hai cái kia nơi nào của ai sao? Kia hảo, gọi điện thoại đi, làm người đó lấy ra tới cho tôi nhìn một cái.”
“Thật không khéo, tôi cũng biết trong đó một cái ở chỗ nào.” Lý Lam Hi cười vô cùng khiêu khích cao ngạo nói: “Nếu không, tiểu chú lùn, chúng ta liền đều lấy tới nhìn xem, nhìn xem rốt cuộc trong tay ai mới là đồ giả?”
Hai người ngăn cản đường đi của ba người các cô, Sam Ngữ Yên còn chưa nói lời nói, Mai Thiến trước đã mở miệng, nói đến chỗ này, còn cố tự nở nụ cười, “Ngữ Yên, câuh không phải nói cô ta bị ba cô ta đuổi ra khỏi nhà rồi sao? Thật là đáng thương a.”
Mai Thiến nhìn Ôn Hướng Dương một trận cười: “Xem ra hiện tại cô cũng cũng chỉ mua nổi đó sơn trại như thế này thôi. Ai, đúng rồi, Ngữ Yên mấy ngày hôm trước còn mang tớ đi tham gia tiệc tối, tớ còn nhìn thấy ba cùng mẹ cô ta còn có muội muội nữa cùng nhau tham gia tiệc tối, thoạt nhìn thật đúng là người một nhà hạnh phúc.”
Ôn Hướng Dương ngó Mai Thiến liếc mắt một cái, Sam Ngữ Yên tìm cô gây phiền toái không phải lần đầu tiên, nhưng mỗi lần đều có nữ nhân Mai Thiến này ở bên cạnh châm ngòi thổi gió. Mai Thiến người cũng như tên, không có tiền. Tiền cô ta dùng đều là tiền của Sam Ngữ Yên, còn muốn lợi dụng quan hệ với Sam Ngữ Yên đi tham gia một vài bữa tiệc tối, thông đồng với một ít nam nhân. Mỗi lần đều phải ở trước mặt Sam Ngữ Yên hạ nhục cô một phen, cùng cô xem xét quần áo trên người.
Nghiêm Hân muốn phản bác lại, chính là lúc cô nhìn lại về phía quần áo trên người Ôn Hướng Dương, bộ quần áo này là lần trước Hướng Dương tham gia hôn lễ của Lâm Hạo mua, chính là mua ở chỗ này, giá cả quần áo giống như Hướng Dương thực sự được mua với giá hấp dẫn, Hướng Dương không phải nói chỉ 3 vạn thôi sao? Nhưng là, theo như hiểu biết của cô đối với loại nhãn hiệu này, cái váy đồng hào bằng bạc này nói ít thì cũng đến vài trăm vạn đi.
Ôn Hướng Dương nhìn Mai Thiến, cũng có chút phiền, nếu không phải do Mai Thiến này thì các cô cùng Sam Ngữ Yên có lẽ sẽ không phát triển cục diện như nước với lửa như ngày hôm nay: “Mai Thiến, có phải đồ giả hay không, không phải cô là có thể định đoạt được. Dù tôi có ăn mặc quần áo mấy trăm khối thì cũng có thể so sánh với cô mặc đồ mấy trăm vạn. Huống chi, không có tiền, cô mua nổi quần áo mấy trăm vạn sao?” Câu nói sau, Ôn Hướng Dương là cố ý nói sai ý.
Mai Thiến thấy Ôn Hướng Dương cư nhiên trào phúng cô ta, cô ta tức giận đến cắn răng, ủy khuất nhìn Sam Ngữ Yên muốn tiếp tục châm ngòi.
Nhưng cô ta còn không có cơ hội mở miệng, Ôn Hướng Dương liền cởi tiểu tây trang trên người mình xuống, mỉm cười: “Cô nếu chú ý tới quần áo của tôi như vậy, nói vậy đối tôi mà nói cái tiểu tây trang sắc xanh nhạt này cũng là thực cảm thấy hứng thú chứ. Tôi là bị người bổ chân, tôi mới đi mua, hay là cô cũng muốn bị cả người màu xanh?”
“Ôn Hướng Dương!” Mai Thiến giận dữ sắc mặt trắng bệch.
Ôn Hướng Dương đột nhiên đáp trả, Sam Ngữ Yên thật ra là muốn đến tìm Ôn Hướng Dương gây phiền toái, muốn động thủ giúp Mai Thiến nhưng giờ một câu nói đều không thốt nên lời. Giúp Trần Vân Hi thông đồng với Lâm Hạo, Sam Ngữ Yên trong lòng kỳ thật là không thoải mái, nhưng là Mai Thiến vẫn luôn nói, nếu không phải vì Ôn Hướng Dương, cô sớm đã cùng nam sinh cô thích ở bên nhau. Là bởi vì Ôn Hướng Dương, nhân tài cô thích mới biến thành như vậy. Cho nên, cô mới giúp. Nhưng chuyện này, ở trong lòng cô chính là cái điều khó nói, thế cho nên hôn lễ Trần Vân Hi muốn mời cô đến, cho cô một cái cơ hội có sẵn cười nhạo Ôn Hướng Dương, cô cũng chưa từng muốn đi.
“Đã sớm bị ba vứt bỏ, còn tưởng chính mình là đại tiểu thư! Một thân đồ giả!” Mai Thiến thấy Sam Ngữ Yên không giúp cô ta nói chuyện, cô ta chỉ có thể lại bắt lấy uy hiếp của Ôn Hướng Dương tiếp tục khai đao.
“Uy, tiểu chú lùn.” Đúng lúc này, Lý Lam Hi bắt lấy kính râm, nhìn Mai Thiến khóe miệng vi câu đã mở miệng: “Cô không phải nói, váy đồng hào bằng bạc trên người Hướng Dương là đồ giả, cô còn biết kia hai cái kia nơi nào của ai sao? Kia hảo, gọi điện thoại đi, làm người đó lấy ra tới cho tôi nhìn một cái.”
“Thật không khéo, tôi cũng biết trong đó một cái ở chỗ nào.” Lý Lam Hi cười vô cùng khiêu khích cao ngạo nói: “Nếu không, tiểu chú lùn, chúng ta liền đều lấy tới nhìn xem, nhìn xem rốt cuộc trong tay ai mới là đồ giả?”
Tác giả :
Mạc Trầm Dẫn