Boss Đen Tối Đừng Chạy
Chương 5
“Nhóc con đừng vội hiểu lầm, chị đây chỉ tuân lệnh Tiêu tổng ngồi xe về cùng cậu thôi.”
Tiểu Tuấn nghe thế thì hơi cúi đầu, khiến Nặc Nặc thấy rất thương xót, thực ra cậu bé Tiểu Tuấn… cũng rất tốt, vài năm nữa không chừng còn đẹp trai hơn cả ông anh, tính cách dịu dàng lương thiện, nhất định sẽ có rất nhiều cô gái yêu mến. Nặc Nặc tuy có cảm giác đang hủy hoại bông hoa tổ quốc, nhưng vì hạnh phúc của mình và Tiểu Tuấn sau này, vẫn phải dày mặt ra diễn kịch.
“Tiểu Tuấn này, đưa số di động của anh cậu cho tôi đi, tôi muốn vài hôm nữa mời anh ấy ăn cơm. Hê hê, cậu cũng biết là anh cậu vừa đẹp trai lại lắm tiền, còn là lão tổng trong công ty chị, chỉ cần câu được một món lớn như thế thì sau này tôi có thể ăn sung mặc sướng rồi.”
Nặc Nặc cười kì dị, thấy Tiểu Tuấn gục đầu không phản ứng thì lại vỗ vỗ vai cậu: “Thế nên từ nay về sau chúng ta đối xử tốt với nhau nhé, cậu cứ vờ làm em trai ngoan, tôi đóng vai nhân viên giỏi. Chỉ cần cậu không vạch mặt tôi thì sau này cậu đi chơi đâu tôi cũng xem như không nhìn thấy.”
Tiểu Tuấn vẫn túm lấy túi xách không nói gì, Nặc Nặc cuống lên, có khi nào mình quá sốt ruột nên làm hỏng việc, khiến cậu bé ấy chết khiếp rồi không?
Hồi lâu sau, Tiểu Tuấn mới ngẩng lên, nói nhỏ: “Anh nói trước khi công ty phát triển sẽ không kết hôn, em đã tính, với tốc độ phát triển và số vốn hiện nay, chí ít phải cần năm năm, mà mấy hôm trước đi xem mắt là do bị mẹ ép buộc, nên…” Tiểu Tuấn hít một hơi thật sâu, căng thẳng cắn môi, lắp bắp: “Nên… nên chị đợi an hem chi bằng đợi em ba năm thôi, sau này em còn xuất sắc hơn cả anh em.”
Nặc Nặc bị sét đánh đứng hình. Anh trai ghê gớm thì em trai cũng chả kém cạnh, xem ra Tiểu Tuấn còn có vẻ lợi hại hơn Tiêu đại boss nhiều, “Cậu không giận tôi để ý đến tiền của hai anh em cậu à?”
Tiểu Tuấn mặt đỏ bừng, lắc đầu lia lịa như đánh trống trận, “Chị biết nghĩ đến tình hình kinh tế, có nghĩa là thật lòng muốn gả cho người ấy cả đời, chứ không phải chỉ chơi đùa. Em… em rất vui…”
Nặc Nặc khóe miệng giật giật, im bặt.
Kế hoạch kẻ – mê – tiền thất bại. Kế hoạch B: Tôi có bạn trai rồi
“Tôi có bạn trai rồi”. Tuy lý do đó rất tệ rất cũ, có điều Nặc Nặc vẫn cố gắng nói cho ra vẻ. Từ lúc mình yêu sớm từ lâu từ lâu lắm, rồi đã quen bao nhiêu bạn trai, đá biết bao nhiêu anh, đùa bỡn với tình cảm biết bao nhiêu người, Nặc Nặc chỉ thiếu mỗi nước dán cái mác “lăng nhăng đào hoa” lên trên mặt mình thôi.
Kết quả là, đợi Nặc Nặc nói xong, Tiểu Tuấn mới cực kỳ kiên nhẫn tiến lên trước một bước, đôi mắt đen sáng rực, “Nặc Nặc, cám ơn chị.”
“?” Nặc Nặc đần mặt ra, tại sao lại cám ơn cô?
Tiểu Tuấn lắc đầu, cười e thẹn: “Bố mẹ em đều là bác sĩ ngoại khoa, lúc nào cũng bận thảo luận nghiên cứu, phẫu thuật cấp cứu v.v… đến nỗi chân không chạm đất, lúc nhỏ đều do anh trai ở cạnh em, nên… em biết anh rất lo cho em, bảo chị cùng em về là do sợ em trễ nãi việc học hành.”
“Thực ra… Em thực sự chỉ đơn thuần là thích chị, không có ý gì khác… cũng sẽ không ảnh hưởng đến việc thi đại học, nên chị không cần phải bôi xấu mình để khiến em bỏ cuộc.”
Nặc Nặc ngớ người, chớp mắt.
Nói vậy thì, từ đầu cô đã bị vạch trần?
Cứng đờ hai giây, rồi Nặc Nặc nổi cáu, bà nó chứ, chị đây không tin là không đàn áp được nhóc con mười tám tuổi. “Sao cậu biết lúc nãy là tự tôi bôi xấu chứ không phải là thật? Chị đây lớn hơn cậu bao nhiêu tuổi, quen nhiều bạn trai cũng là chuyện thường!”
Tiểu Tuấn nghe thế thì đôi mắt trong sáng chăm chú nhìn Nặc Nặc, rồi lắc đầu, “Không, không phải như chị nói.”
Nặc Nặc mồ hôi tuôn chảy, thầm than, không chuẩn như thế chứ.
Tiểu Tuấn khẳng định chắc nịch: “Lúc chị bằng tuổi em, không hề yêu đương gì cả.”
Lần này Nặc Nặc cuối cùng đã mở tròn mắt, ú ớ, “Sao cậu biết?”
Tiểu Tuấn cười rất ngây thơ, “Em nhìn ra từ vẻ bề ngoài đấy, người ta nói tướng là do tâm mà ra, lúc trước nghỉ hè rảnh rỗi, em học chút cách nhìn diện tướng từ ông ngoại, “dịch kinh” v.v… Nặc Nặc, chỉ cần nhìn là biết chị là một nữ sinh tốt hiền lành trong sáng.”
Tiểu Tuấn dùng hai chữ “nữ sinh” để mặc định cho Nặc Nặc, từ khi Nặc Nặc đi làm thì không còn ai gọi cô bằng danh xưng non nớt đó nữa, có điều lúc này chuyện đó không quan trọng, Nặc Nặc mắt lấp lánh ánh sao kêu lên: “Lợi hại quá, vậy cậu có biết xem chỉ tay không, ôi, mau xem giúp tôi lúc nào thì tiền lương lên hàng vạn được?”
“Hừm, cái này khá khó đoán, nhưng cũng không phải là không thể, tối em về xem sách, ngày mai xem giúp chị.”
“Được được.”
Trong vô thức, Nặc Nặc đã quên bẵng nỗi khổ của mình, lại bất cẩn hứa hẹn ngày mai tiếp tục cùng tương thân tương ái về nhà.
Thế mới nói, rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con trai của chuột sẽ biết đào tường khoét vách. Tiêu gia có một ông anh nham hiểm xấu xa biến thái, thì cậu em làm sao ngốc nghếch cho được.
Kế hoạch cô gái phóng đãng đã thất bại, nữ chính đã bị dụ dỗ.
Nặc Nặc ngồi xe cùng Tiểu Tuấn hơn một tuần cũng chưa nghĩ ra cách giải quyết. Cứ phải giả vờ về nhà cùng cậu, sau đó lại bắt xe đi dạy cho bọn trẻ, ngày nào cũng đau khổ muốn chết.
Nặc Nặc đang vò đầu bứt tai thì công ty lại nảy sinh một sự việc.
Vào buổi trưa hôm ấy, Nặc Nặc đã ăn cơm xong ở nhà ăn, đang chuẩn bị về phòng ngủ trưa thì thấy cô gái tên Lâm phòng hành chính đang vẫy tay vui vẻ với cô. Em Lâm vì dáng vẻ thanh tú nhỏ nhắn, lại vừa hay là mang họ Lâm, nên mọi người đều thân mật gọi là “em Lâm” (Giả Bảo Ngọc gọi Lâm Đại Ngọc là em Lâm – Hồng Lâu Mộng). Rồi đột ngột, em Lâm nhảy ra trước mặt Nặc Nặc, vui vẻ: “Hứa Nặc, chúc mừng cậu nhé!”
Nặc Nặc nghe thế thì thấy da đầu tê liệt, dự cảm không lành, “Chúc mừng gì cơ?”
Em Lâm hất cằm, “Tiêu tổng bảo tớ thông báo cậu biết, nhân lúc nghỉ trưa thì dọn đến tầng mười bảy.”
“Cái! Gì!!!” Nặc Nặc trợn mắt, cằm như muốn rớt xuống đất.
Em Lâm ngỡ người nào đó đang bất ngờ vui sướng, nên vỗ vỗ vai Nặc Nặc với vẻ an ủi: “Vui mừng quá hả? He he, không cần lo, Tiêu tổng thực ra cũng rất dễ tính, thường thì cậu đã được chuyển đến tầng mười bảy rồi thì trở thành nhân viên chính thức cũng là chuyện nhỏ thôi.”
Nặc Nặc tối mắt tối mũi, than thở trong lòng: Bất ngờ thì có, vui mừng thì chả thấy đâu.
Chức vụ của Nặc Nặc là soạn thảo kế hoạch, còn tầng thứ mười bảy là đại bản doanh của phòng kế hoạch, vốn vừa vào công ty đã phải yên ổn ở tầng mười bảy, kết quả là ngày đầu đi làm, trưởng phòng nhân sự đã giải thích: Tầng mười bảy đông người quá rồi, không đủ chỗ, bảo Nặc Nặc đành tạm ở tầng ba vậy.
Nặc Nặc là người mới, đương nhiên là gật đầu đồng ý. Kết quả làm việc ở tầng ba một thời gian mới phát hiện ra một điều kỳ thú. Thì ra tầng ba ngoài các đồng nghiệp phòng nhân sự, lại còn có phòng Mỹ thuật, kỹ thuật, tài nguyên v.v… Mà những đồng nghiệp ấy cùng có một điểm chung – tất cả đều là nhân viên mới chưa được chuyển sang nhân viên chính thức.
Thế là mọi người lĩnh ngộ ra, không phải các tầng trên không có chỗ, mà là sợ các bạn mới không qua được kỳ thử việc, dọn đến dọn đi rất rắc rối. Mà tầng mười bảy lại là văn phòng của đại boss, tất nhiên càng không dễ ngồi rồi. Nên bây giờ em Lâm bỗng thông báo Nặc Nặc chuyển đến đại bản doanh phòng kế hoạch, rõ rành rành là một tin vui với một nhân viên thử việc.
Nhưng mà…
Nặc Nặc nhớ đến những vướng mắc gần đây với đại boss, nghe thấy tin ấy thì chẳng thể vui nổi. Nặc Nặc nhìn trời trong vô vọng, vẫn chưa kịp trả lời thì quả nhiên đã nghe em Lâm nói tiếp: “Còn nữa, Tiêu tổng bảo cậu trước khi dọn đi thì đến gặp anh ấy một lát.”
{{{(>_
Bi kịch rồi. Trực giác phụ nữ mách bảo Nặc Nặc, lần này chắc cô sẽ một đi không trở lại.
Nặc Nặc lừ đừ đến trước văn phòng Tiêu Dật, phát hiện ra một bí mật lớn vô cùng.
Tiêu đại boss đang chơi “Thực vật đại chiến Cương Thi”.
Chuyện đó vô lý như thể ông già sáu bảy mươi tuổi múa ba lê, bà Hứa lắm điều bỗng quan tâm đến quốc gia đại sự vậy, tròng mắt Nặc Nặc như muốn rơi xuống đất. Đại boss bình thường rất nghiêm túc, đến quần tây cũng được là phẳng phiu không một nếp gấp lại đang chơi “Thực vật đại chiến Cương Thi”, trong tích tắc, Nặc Nặc há mồm trợn mắt đứng hình.
Bên này Tiêu Dật thấy Nặc Nặc bước vào cũng không hề có ý ngừng chơi, đợi chơi hết một ván rồi mới ngước lên nhìn Nặc Nặc, thấy đối phương đang bĩu môi, vẻ mặt đau khổ hết sức. Tiêu Dật khẽ ho một tiếng, hơi nheo mắt hỏi: “Nghỉ trưa chơi game không phạm pháp chứ?”
“Không không.” Nặc Nặc khoát tay lia lịa, “Chỉ là…”
Chỉ là không ngờ đại boss anh lại chơi trò game ấu trĩ đó, tôi cứ ngỡ anh chỉ hợp với những game lớn như “Hoàng tử Ba Tư” hoặc CS (viết tắt của Counter-Strike) thôi chứ.
Nặc Nặc nuốt nước bọt, vẫn biết ý mà nuốt câu nói ấy vào bụng, rồi chuyển đề tài: “Mấy hôm nay Tiểu Tuấn rất ngoan, tan học là về thẳng nhà, cũng không nhắc đến chuyện tỏ tình hẹn hò gì cả.”
Nặc Nặc nói xong, bất giác liếc nhìn vẻ mặt Tiêu Dật. Thực ra từ khi ngồi xe về nhà cùng Tiểu Tuấn, Nặc Nặc đã cố sức chuyên nghiệp gửi email cá nhân rất đúng giờ cho Tiêu đại boss, để báo cáo tình hình mỗi ngày của Tiểu Tuấn. Thế nên cô hoàn toàn không rõ tại sao Tiêu Dật hôm nay lại cố ý gọi cô lên đây một chuyến, lẽ nào là không hài lòng với công tác báo cáo định kỳ đó?
Nói đến đó, Nặc Nặc lại thêm một câu, “Mà hôm trước Tiểu Tuấn còn nhờ tôi dạy toán, nên…”
Chưa nói hết, Tiêu đại boss bỗng ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng, “Nên hai người đã hẹn hò như lẽ tất nhiên???”
Tiểu Tuấn nghe thế thì hơi cúi đầu, khiến Nặc Nặc thấy rất thương xót, thực ra cậu bé Tiểu Tuấn… cũng rất tốt, vài năm nữa không chừng còn đẹp trai hơn cả ông anh, tính cách dịu dàng lương thiện, nhất định sẽ có rất nhiều cô gái yêu mến. Nặc Nặc tuy có cảm giác đang hủy hoại bông hoa tổ quốc, nhưng vì hạnh phúc của mình và Tiểu Tuấn sau này, vẫn phải dày mặt ra diễn kịch.
“Tiểu Tuấn này, đưa số di động của anh cậu cho tôi đi, tôi muốn vài hôm nữa mời anh ấy ăn cơm. Hê hê, cậu cũng biết là anh cậu vừa đẹp trai lại lắm tiền, còn là lão tổng trong công ty chị, chỉ cần câu được một món lớn như thế thì sau này tôi có thể ăn sung mặc sướng rồi.”
Nặc Nặc cười kì dị, thấy Tiểu Tuấn gục đầu không phản ứng thì lại vỗ vỗ vai cậu: “Thế nên từ nay về sau chúng ta đối xử tốt với nhau nhé, cậu cứ vờ làm em trai ngoan, tôi đóng vai nhân viên giỏi. Chỉ cần cậu không vạch mặt tôi thì sau này cậu đi chơi đâu tôi cũng xem như không nhìn thấy.”
Tiểu Tuấn vẫn túm lấy túi xách không nói gì, Nặc Nặc cuống lên, có khi nào mình quá sốt ruột nên làm hỏng việc, khiến cậu bé ấy chết khiếp rồi không?
Hồi lâu sau, Tiểu Tuấn mới ngẩng lên, nói nhỏ: “Anh nói trước khi công ty phát triển sẽ không kết hôn, em đã tính, với tốc độ phát triển và số vốn hiện nay, chí ít phải cần năm năm, mà mấy hôm trước đi xem mắt là do bị mẹ ép buộc, nên…” Tiểu Tuấn hít một hơi thật sâu, căng thẳng cắn môi, lắp bắp: “Nên… nên chị đợi an hem chi bằng đợi em ba năm thôi, sau này em còn xuất sắc hơn cả anh em.”
Nặc Nặc bị sét đánh đứng hình. Anh trai ghê gớm thì em trai cũng chả kém cạnh, xem ra Tiểu Tuấn còn có vẻ lợi hại hơn Tiêu đại boss nhiều, “Cậu không giận tôi để ý đến tiền của hai anh em cậu à?”
Tiểu Tuấn mặt đỏ bừng, lắc đầu lia lịa như đánh trống trận, “Chị biết nghĩ đến tình hình kinh tế, có nghĩa là thật lòng muốn gả cho người ấy cả đời, chứ không phải chỉ chơi đùa. Em… em rất vui…”
Nặc Nặc khóe miệng giật giật, im bặt.
Kế hoạch kẻ – mê – tiền thất bại. Kế hoạch B: Tôi có bạn trai rồi
“Tôi có bạn trai rồi”. Tuy lý do đó rất tệ rất cũ, có điều Nặc Nặc vẫn cố gắng nói cho ra vẻ. Từ lúc mình yêu sớm từ lâu từ lâu lắm, rồi đã quen bao nhiêu bạn trai, đá biết bao nhiêu anh, đùa bỡn với tình cảm biết bao nhiêu người, Nặc Nặc chỉ thiếu mỗi nước dán cái mác “lăng nhăng đào hoa” lên trên mặt mình thôi.
Kết quả là, đợi Nặc Nặc nói xong, Tiểu Tuấn mới cực kỳ kiên nhẫn tiến lên trước một bước, đôi mắt đen sáng rực, “Nặc Nặc, cám ơn chị.”
“?” Nặc Nặc đần mặt ra, tại sao lại cám ơn cô?
Tiểu Tuấn lắc đầu, cười e thẹn: “Bố mẹ em đều là bác sĩ ngoại khoa, lúc nào cũng bận thảo luận nghiên cứu, phẫu thuật cấp cứu v.v… đến nỗi chân không chạm đất, lúc nhỏ đều do anh trai ở cạnh em, nên… em biết anh rất lo cho em, bảo chị cùng em về là do sợ em trễ nãi việc học hành.”
“Thực ra… Em thực sự chỉ đơn thuần là thích chị, không có ý gì khác… cũng sẽ không ảnh hưởng đến việc thi đại học, nên chị không cần phải bôi xấu mình để khiến em bỏ cuộc.”
Nặc Nặc ngớ người, chớp mắt.
Nói vậy thì, từ đầu cô đã bị vạch trần?
Cứng đờ hai giây, rồi Nặc Nặc nổi cáu, bà nó chứ, chị đây không tin là không đàn áp được nhóc con mười tám tuổi. “Sao cậu biết lúc nãy là tự tôi bôi xấu chứ không phải là thật? Chị đây lớn hơn cậu bao nhiêu tuổi, quen nhiều bạn trai cũng là chuyện thường!”
Tiểu Tuấn nghe thế thì đôi mắt trong sáng chăm chú nhìn Nặc Nặc, rồi lắc đầu, “Không, không phải như chị nói.”
Nặc Nặc mồ hôi tuôn chảy, thầm than, không chuẩn như thế chứ.
Tiểu Tuấn khẳng định chắc nịch: “Lúc chị bằng tuổi em, không hề yêu đương gì cả.”
Lần này Nặc Nặc cuối cùng đã mở tròn mắt, ú ớ, “Sao cậu biết?”
Tiểu Tuấn cười rất ngây thơ, “Em nhìn ra từ vẻ bề ngoài đấy, người ta nói tướng là do tâm mà ra, lúc trước nghỉ hè rảnh rỗi, em học chút cách nhìn diện tướng từ ông ngoại, “dịch kinh” v.v… Nặc Nặc, chỉ cần nhìn là biết chị là một nữ sinh tốt hiền lành trong sáng.”
Tiểu Tuấn dùng hai chữ “nữ sinh” để mặc định cho Nặc Nặc, từ khi Nặc Nặc đi làm thì không còn ai gọi cô bằng danh xưng non nớt đó nữa, có điều lúc này chuyện đó không quan trọng, Nặc Nặc mắt lấp lánh ánh sao kêu lên: “Lợi hại quá, vậy cậu có biết xem chỉ tay không, ôi, mau xem giúp tôi lúc nào thì tiền lương lên hàng vạn được?”
“Hừm, cái này khá khó đoán, nhưng cũng không phải là không thể, tối em về xem sách, ngày mai xem giúp chị.”
“Được được.”
Trong vô thức, Nặc Nặc đã quên bẵng nỗi khổ của mình, lại bất cẩn hứa hẹn ngày mai tiếp tục cùng tương thân tương ái về nhà.
Thế mới nói, rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con trai của chuột sẽ biết đào tường khoét vách. Tiêu gia có một ông anh nham hiểm xấu xa biến thái, thì cậu em làm sao ngốc nghếch cho được.
Kế hoạch cô gái phóng đãng đã thất bại, nữ chính đã bị dụ dỗ.
Nặc Nặc ngồi xe cùng Tiểu Tuấn hơn một tuần cũng chưa nghĩ ra cách giải quyết. Cứ phải giả vờ về nhà cùng cậu, sau đó lại bắt xe đi dạy cho bọn trẻ, ngày nào cũng đau khổ muốn chết.
Nặc Nặc đang vò đầu bứt tai thì công ty lại nảy sinh một sự việc.
Vào buổi trưa hôm ấy, Nặc Nặc đã ăn cơm xong ở nhà ăn, đang chuẩn bị về phòng ngủ trưa thì thấy cô gái tên Lâm phòng hành chính đang vẫy tay vui vẻ với cô. Em Lâm vì dáng vẻ thanh tú nhỏ nhắn, lại vừa hay là mang họ Lâm, nên mọi người đều thân mật gọi là “em Lâm” (Giả Bảo Ngọc gọi Lâm Đại Ngọc là em Lâm – Hồng Lâu Mộng). Rồi đột ngột, em Lâm nhảy ra trước mặt Nặc Nặc, vui vẻ: “Hứa Nặc, chúc mừng cậu nhé!”
Nặc Nặc nghe thế thì thấy da đầu tê liệt, dự cảm không lành, “Chúc mừng gì cơ?”
Em Lâm hất cằm, “Tiêu tổng bảo tớ thông báo cậu biết, nhân lúc nghỉ trưa thì dọn đến tầng mười bảy.”
“Cái! Gì!!!” Nặc Nặc trợn mắt, cằm như muốn rớt xuống đất.
Em Lâm ngỡ người nào đó đang bất ngờ vui sướng, nên vỗ vỗ vai Nặc Nặc với vẻ an ủi: “Vui mừng quá hả? He he, không cần lo, Tiêu tổng thực ra cũng rất dễ tính, thường thì cậu đã được chuyển đến tầng mười bảy rồi thì trở thành nhân viên chính thức cũng là chuyện nhỏ thôi.”
Nặc Nặc tối mắt tối mũi, than thở trong lòng: Bất ngờ thì có, vui mừng thì chả thấy đâu.
Chức vụ của Nặc Nặc là soạn thảo kế hoạch, còn tầng thứ mười bảy là đại bản doanh của phòng kế hoạch, vốn vừa vào công ty đã phải yên ổn ở tầng mười bảy, kết quả là ngày đầu đi làm, trưởng phòng nhân sự đã giải thích: Tầng mười bảy đông người quá rồi, không đủ chỗ, bảo Nặc Nặc đành tạm ở tầng ba vậy.
Nặc Nặc là người mới, đương nhiên là gật đầu đồng ý. Kết quả làm việc ở tầng ba một thời gian mới phát hiện ra một điều kỳ thú. Thì ra tầng ba ngoài các đồng nghiệp phòng nhân sự, lại còn có phòng Mỹ thuật, kỹ thuật, tài nguyên v.v… Mà những đồng nghiệp ấy cùng có một điểm chung – tất cả đều là nhân viên mới chưa được chuyển sang nhân viên chính thức.
Thế là mọi người lĩnh ngộ ra, không phải các tầng trên không có chỗ, mà là sợ các bạn mới không qua được kỳ thử việc, dọn đến dọn đi rất rắc rối. Mà tầng mười bảy lại là văn phòng của đại boss, tất nhiên càng không dễ ngồi rồi. Nên bây giờ em Lâm bỗng thông báo Nặc Nặc chuyển đến đại bản doanh phòng kế hoạch, rõ rành rành là một tin vui với một nhân viên thử việc.
Nhưng mà…
Nặc Nặc nhớ đến những vướng mắc gần đây với đại boss, nghe thấy tin ấy thì chẳng thể vui nổi. Nặc Nặc nhìn trời trong vô vọng, vẫn chưa kịp trả lời thì quả nhiên đã nghe em Lâm nói tiếp: “Còn nữa, Tiêu tổng bảo cậu trước khi dọn đi thì đến gặp anh ấy một lát.”
{{{(>_
Bi kịch rồi. Trực giác phụ nữ mách bảo Nặc Nặc, lần này chắc cô sẽ một đi không trở lại.
Nặc Nặc lừ đừ đến trước văn phòng Tiêu Dật, phát hiện ra một bí mật lớn vô cùng.
Tiêu đại boss đang chơi “Thực vật đại chiến Cương Thi”.
Chuyện đó vô lý như thể ông già sáu bảy mươi tuổi múa ba lê, bà Hứa lắm điều bỗng quan tâm đến quốc gia đại sự vậy, tròng mắt Nặc Nặc như muốn rơi xuống đất. Đại boss bình thường rất nghiêm túc, đến quần tây cũng được là phẳng phiu không một nếp gấp lại đang chơi “Thực vật đại chiến Cương Thi”, trong tích tắc, Nặc Nặc há mồm trợn mắt đứng hình.
Bên này Tiêu Dật thấy Nặc Nặc bước vào cũng không hề có ý ngừng chơi, đợi chơi hết một ván rồi mới ngước lên nhìn Nặc Nặc, thấy đối phương đang bĩu môi, vẻ mặt đau khổ hết sức. Tiêu Dật khẽ ho một tiếng, hơi nheo mắt hỏi: “Nghỉ trưa chơi game không phạm pháp chứ?”
“Không không.” Nặc Nặc khoát tay lia lịa, “Chỉ là…”
Chỉ là không ngờ đại boss anh lại chơi trò game ấu trĩ đó, tôi cứ ngỡ anh chỉ hợp với những game lớn như “Hoàng tử Ba Tư” hoặc CS (viết tắt của Counter-Strike) thôi chứ.
Nặc Nặc nuốt nước bọt, vẫn biết ý mà nuốt câu nói ấy vào bụng, rồi chuyển đề tài: “Mấy hôm nay Tiểu Tuấn rất ngoan, tan học là về thẳng nhà, cũng không nhắc đến chuyện tỏ tình hẹn hò gì cả.”
Nặc Nặc nói xong, bất giác liếc nhìn vẻ mặt Tiêu Dật. Thực ra từ khi ngồi xe về nhà cùng Tiểu Tuấn, Nặc Nặc đã cố sức chuyên nghiệp gửi email cá nhân rất đúng giờ cho Tiêu đại boss, để báo cáo tình hình mỗi ngày của Tiểu Tuấn. Thế nên cô hoàn toàn không rõ tại sao Tiêu Dật hôm nay lại cố ý gọi cô lên đây một chuyến, lẽ nào là không hài lòng với công tác báo cáo định kỳ đó?
Nói đến đó, Nặc Nặc lại thêm một câu, “Mà hôm trước Tiểu Tuấn còn nhờ tôi dạy toán, nên…”
Chưa nói hết, Tiêu đại boss bỗng ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng, “Nên hai người đã hẹn hò như lẽ tất nhiên???”
Tác giả :
Mèo Lười Ngủ Ngày