Boss Cẩn Thận, Vợ Hiền Có Độc
Chương 40: Tư lệnh Vũ
Việt cảng.
Nửa đêm 12 giờ, dưới ánh trăng bến tàu hải cảng, bóng tối âm u khiến người khác sợ hãi.
Mặt biển màu đen ngoài khơi yên tĩnh giống như biển chết.
Khói trắng lâng lâng lơ lửng trên không trung phiêu đãng, lúc này khoảng không gian ở bên tàu đen kịt.
“Tôi nói nè Phong Tử, chỗ này cậu phái bao nhiêu công nhân vệ sinh tới quét dọn, mẹ nó, thật sạch sẽ, ngày nào đó nhớ giới thiệu mấy người làm việc nhanh nhẹn cho tôi.”
Uể oải nghiêng người dựa vào thùng đựng hàng, Nguyên Đông Nam hít vào thả ra một làn khói.
Phong Trác khẽ xì một tiếng.
“Cái chuồng heo đó của cậu, có dọn dẹp hay không cũng cùng một dạng, còn nhiệt tình quét dọn cái gì, lãng phí nhân lực sức người, vẫn là nên tiết kiệm tiền giữ lại tìm mỹ nữ làm ấm giường cho cậu còn có lời hơn.”
Áo gió màu đen lạnh lùng tàn khốc, thuốc lá ở giữa ngón tay lóe lên ngọn lửa hồng gần như sắp cháy hết, ngũ quan tuấn mỹ được bao phủ dưới ánh trăng đẹp rất không chân thật, tròng mắt hẹp dài sáng ngời lạnh lùng như đao nhọn cắm ở núi băng ngàn năm, giữa lạnh rét mang theo sự bất cần đời khiến người ta không hiểu, đoán không ra.
Người đàn ông tuấn mỹ nhu hòa, chính là người ta chỉ nghe tên chưa thấy người, còn gọi là giết người không chớp mắt – Phong Trác, chủ tịch tập đoàn Phong Thị.
“Tôi chửi con mẹ nó, chớ nói làm ấm giường với tôi, lần trước lão tử thiếu chút nữa chết ở trên giường, tôi nói tiểu tử cậu sao quá nham hiểm, thừa dịp hôm nay thủ trưởng Chiến có mặt ở đây, cậu có dám thừa nhận cô ta chính là người do cậu phái tới?”
Nhờ Nguyên Đông Nam anh từng vác súng trải qua cuộc chiến đặc biệt bảo vệ Tổ quốc, không chết trên chiến trường mưa bom bão đạn oanh liệt công kích điên cuồng của quân giặc, bốn ngày trước thiếu chút nữa bị người con gái đâm chết ở trên giường, hiện tại bả vai còn băng bó, vết thương mơ hồ đau đớn khiến anh thật muốn giết người.
Vô cùng nhục nhã, trong lòng bị nghẹn vẫn không có chỗ phát tiết.
Phong Trác sững sờ, chuyện khi nào, anh không nhớ rõ có phái người con gái nào đi ám sát Nguyên Đông Nam.
Anh cũng không điên khùng ra tay giết anh em tốt của mình.
Sắc mặt bỗng trầm xuống, lạnh lùng quét mắt qua anh ta, giọng nói sắc bén.
“Tôi không điên tới mức phái người ám sát cậu, dùng đầu heo của cậu suy nghĩ thật kỹ đi, chuyện khi nào hả? Thế nào hiện tại mới nói?”
Nguyên Đông Nam ở bên cạnh cắn môi, muốn nói lại thôi, chuyện xảy ra buổi tối hôm đó, anh khẩn cấp làm nhiệm vụ, anh cũng liền quên sự việc này, sau ngày đó bận rộn bể đầu sứt trán càng thêm không có thời gian gọi điện thoại chất vấn, hôm này nếu như Phong Tử không nhắc một từ tới chuyện làm ấm giường thì đến giờ anh vẫn không nghĩ ra.
Hai người bọn họ vừa gặp mặt đã cãi nhau, Chiến Vân Không dường như coi đó là chuyện quen thuộc.
Đứng ở một bên cũng không lên tiếng, đang nghe chuyện Nguyên Đông Nam thiếu chút nữa chết dưới đao người con gái thì chân mày giật giật.
“Ít đùa giỡn với phụ nữ, có lợi cho sức khỏe lẫn thân thể.”
Trừ phi không nói lời nào, bỗng dưng mở miệng muốn nói chính là một câu kinh điển có thể hù chết người.
Chợt dừng lại, hai người nhìn về phía bến tàu Chiến Vân Không mặc áo che gió màu đen nghiêm nghị đứng ở phía trước, vẻ mặt lúng túng không thể lúng túng hơn.
Đạp tắt tàn thuốc, sờ lỗ mũi một cái, ai cũng không tiếp tục lên tiếng.
Lúc này, mặt biển yên lặng dần dần gợn sóng nhấp nhô, trong sương mù dày đặc hình dáng một chiếc thuyền Khí Luân từ từ hiện ra rõ ràng, hai tiếng còi tín hiệu vang lên, yêu cầu dừng lại cặp bến.
Con mắt Chiến gia hơi thu lại, một ngụm khói thuốc cuối cùng biến mất trong đêm tối, giơ tay lên ra hiệu về phía nào đó.
Phong Trác và Nguyên Đông Nam đứng song song phía sau Chiến Vân Không tạo thành trận hình tam giác vàng vững chắc.
Khí Luân cách bến tàu càng ngày càng gần, sóng biển đánh thẳng vào đáy thuyền phát ra tiếng soạt soạt dọc theo vách đá giữa đêm tối yên tĩnh có vẻ cực kỳ chói tai.
Vũ Liên Phong đứng ở mũi thuyền cầm ống nhòm, khóe miệng nâng lên một cách cuồng ngạo.
Cặp bờ, cặp bến, nhảy xuống thuyền.
Thân hình Vũ Liên Phong cao lớn khí chất nghiêm nghị, con ngươi sắc bén như rắn độc, quét nhìn qua ba người đàn ông trẻ tuổi, trong ánh mắt thoáng qua một tia thưởng thức.
Một vết dao dài 8 cm như một con rết bò trên gương mặt ngăm đen, theo khóe miệng ông cong lên nụ cười cũng quay trái quay phải theo, thoạt nhìn có loại sát khí âm trầm rợn cả tóc gáy.
Lạnh lẽo bức người.
“Ha ha ha… Tối nay Vũ mỗ thật may mắn được thủ trưởng Chiến tự mình hộ tống, lần này mạo hiểm cũng đáng.”
Vũ Liên Phong dẫn đầu hữu nghị đưa tay ra trước mặt người đàn ông trẻ tuổi có thân phận phức tạp danh thủ quốc gia ở nước J.
Nếu nhóm quân hỏa này không đi đường biển Cổ Thành mà lướt qua rừng rậm nguyên thủy ở phía Bắc, vậy năm tỷ đô la ý nghĩa nhóm quân hỏa của Hùng Sư này chính là bàn ăn của phần tử khủng bố La Hải, dễ như trở bàn tay.
Chiến Vân Không giơ tay ra thong dong cười nhạt, cầm tay của ông.
“Tư lệnh Vũ quá khách khí, thế hệ sau chẳng qua dùng chút năng lực non nớt thôi, gần đây vùng biên giới rất không yên ổn, tôi hy vọng quốc gia của tôi không bị chút hỗn loạn, và phiền toái.”
Một câu hai nghĩa, coi như cảnh cáo Vũ Liên Phong trước, đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng.
“Ha ha… Tôi biết rõ lần này phiền toái lão đệ Chiến rồi, thiếu ân tình của lão đệ Chiến, chỗ này tôi sẽ nhớ kỹ.”
Bàn tay thô ráp nắm thành quyền nặng nề gõ lên trái tim anh.
“Có cơ hội nhất định tôi sẽ hoàn trả.”
Chiến Vân Không cười không nói hơi nhếch môi, nghiêng đầu nhìn Phong Trác phía sau, Phong Trác lập tức hiểu ý, đi theo thủ hạ của Vũ Liên Phong lên thuyền, vẻ mặt Nguyên Đông Nam nghiêm túc và trang trọng vẫn luôn cảnh giác đề phòng, cẩn thận quan sát động tĩnh xung quanh.
Tối nay không thể có bất kỳ sơ sót nào, trong vòng 100m đều đã có lính đặc chủng nằm vùng cấp bậc sát thủ, bọn họ không phải xuất thân từ lính đặc chủng nhưng phương thức huấn luyện lại tàn khốc hơn, bọn họ đều do Chiến Vân Không tự mình từ bộ đội địa phương lựa chọn những binh lính siêu cấp, chỉ thuộc về một nhóm quân đội ẩn hình cá nhân Chiến Vân Không – bọn họ gọi là Cực Quang.
“Ân tình thì miễn đi, yêu cầu của tôi rất đơn giản, tư lệnh Vũ ông chỉ cần hằng năm giảm bớt 50% cung ứng vũ khí đối với nước J, cái khác… Chiến mỗ tôi không cần.”
Nhếch môi cười yếu ớt, tròng mắt dã thú liều lĩnh tà tứ chống lại vẻ mặt có chút ngạc nhiên của Vũ Liên Phong, tầm mắt dừng lại ở giữa không trung ánh lửa tỏa khắp nơi.
Sau mấy giây Vũ Liên Phong trầm mặc suy nghĩ, đột nhiên ngửa mặt lên trời cười lớn, tiếng cười vang vọng toàn bộ không trung trên mặt biển, làm kinh động một bãi chim biển đang trong giấc mộng bay tán loạn xung quanh.
“Không thành vấn đề, Vũ mỗ bảo đảm, sẽ xuống tay nhẹ một chút đối với nước J các cậu… Ha ha ha…”
“Chiến mỗ ở chỗ này cảm ơn tư lệnh Vũ trước, ngày khác chắc chắn sẽ tặng một món quà lớn cho tư lệnh Vũ.”
Anh bắt buộc phải tìm đứa con trai thất lạc của Vũ Liên Phong, có nhiều lợi thế, anh có một phần cơ hội nhờ vả Vũ Liên Phong.
Mày rậm nhếch lên, đầy hứng thú nhả ra một làn khói thuốc lá mà Chiến Vân Không đưa tới, “Hả? Rất thần bí? Tôi rất mong chờ.”
Trong cuộc sống mấy chục năm toàn cảnh tàn sát khốc liệt, Vũ Liên Phong ông từng thấy rất nhiều thanh niên tài giỏi, nhưng không có người nào vượt qua được người lính đặc chủng còn quá trẻ Chiến thần trước mặt này, từ trong ra ngoài đều tỏa ra hơi thở kinh người khắp nơi.
Gương mặt nghiêng nước nghiêng thành tà mị tuấn tú mang theo sự lạnh lùng trầm ổn, trí khôn vương giả và sự hiểu biết kiêu ngạo là bản tính vốn có của anh.
10 phút sau.
Phong Trác đến gần bên cạnh Chiến Vân Không, nhỏ giọng nói.
“Toàn bộ đã kiểm tra xong, không có bất cứ vấn đề gì, có thể xuất phát.”
Con thuyền Khí Luân, năm chiếc Hummer chống đạn màu đen, đồng thời lên đường, Hummer ở trên bờ mở đường hộ tống, tất cả hải cảnh đều nhường đường, một chiếc tàu ngầm ẩn núp dưới biển bảo vệ.
Trong chiếc xe dẫn đầu, Nguyên Đông Nam lái xe, Chiến Vân Không ở ghế phụ gọi điện thoại.
“Cô ấy đã ngủ chưa?”
“Ôi chao, tiểu thiếu gia của tôi, sao ngài hành hạ chơi đùa như thế, hiện tại đã mấy giờ rồi, tiểu nha đầu đã sớm ngủ rồi.”
Đường Đóa ở đầu điện thoại bên kia tức giận đến mức muốn bứt tóc, vào lúc hơn nửa đêm đang ngủ say người nào lại cam tâm tình nguyện bị từng cuộc điện thoại của ‘quỷ’ thúc giục làm tỉnh.
Khuôn mặt lạnh lùng hơi thả lỏng một chút, giọng nói vẫn lạnh nhạt như cũ, “Chị đổi thuốc lên vết thương ở đầu gối và mặt chưa, vết thương khép lại như thế nào?”
Tài xế Nguyên đang lái xe, đặc biệt nghiêng đầu nhìn anh một cái.
Cũng có lúc thủ trưởng Chiến quan tâm người khác, Noãn Noãn em làm thế nào mà thuần phục được con dã thú ngang ngược vô địch thế giới này, thật hâm mộ, có cơ hội nhất định phải lãnh giáo cô một chút.
Đường Đóa tức giận muốn điên lên rồi, lại không thể mắng to, kiềm chế cơn tức giận.
“Đổi rồi, vô cùng cẩn thận đổi thuốc, vết thương căn bản tốt lắm rồi, máu trên mặt tiêu tán một chút rồi, khẩu vị cũng tốt, tinh thần cũng tốt, hiện tại cũng đặc biệt ngủ được, hiện tại tôi muốn đi ngủ rồi… Tạm biệt, thủ trưởng Chiến.”
Bộp, điện thoại vô tình cắt đứt, trong điện thoại lưu lại tiếng tút tút vang vọng trên xe…
Nửa đêm 12 giờ, dưới ánh trăng bến tàu hải cảng, bóng tối âm u khiến người khác sợ hãi.
Mặt biển màu đen ngoài khơi yên tĩnh giống như biển chết.
Khói trắng lâng lâng lơ lửng trên không trung phiêu đãng, lúc này khoảng không gian ở bên tàu đen kịt.
“Tôi nói nè Phong Tử, chỗ này cậu phái bao nhiêu công nhân vệ sinh tới quét dọn, mẹ nó, thật sạch sẽ, ngày nào đó nhớ giới thiệu mấy người làm việc nhanh nhẹn cho tôi.”
Uể oải nghiêng người dựa vào thùng đựng hàng, Nguyên Đông Nam hít vào thả ra một làn khói.
Phong Trác khẽ xì một tiếng.
“Cái chuồng heo đó của cậu, có dọn dẹp hay không cũng cùng một dạng, còn nhiệt tình quét dọn cái gì, lãng phí nhân lực sức người, vẫn là nên tiết kiệm tiền giữ lại tìm mỹ nữ làm ấm giường cho cậu còn có lời hơn.”
Áo gió màu đen lạnh lùng tàn khốc, thuốc lá ở giữa ngón tay lóe lên ngọn lửa hồng gần như sắp cháy hết, ngũ quan tuấn mỹ được bao phủ dưới ánh trăng đẹp rất không chân thật, tròng mắt hẹp dài sáng ngời lạnh lùng như đao nhọn cắm ở núi băng ngàn năm, giữa lạnh rét mang theo sự bất cần đời khiến người ta không hiểu, đoán không ra.
Người đàn ông tuấn mỹ nhu hòa, chính là người ta chỉ nghe tên chưa thấy người, còn gọi là giết người không chớp mắt – Phong Trác, chủ tịch tập đoàn Phong Thị.
“Tôi chửi con mẹ nó, chớ nói làm ấm giường với tôi, lần trước lão tử thiếu chút nữa chết ở trên giường, tôi nói tiểu tử cậu sao quá nham hiểm, thừa dịp hôm nay thủ trưởng Chiến có mặt ở đây, cậu có dám thừa nhận cô ta chính là người do cậu phái tới?”
Nhờ Nguyên Đông Nam anh từng vác súng trải qua cuộc chiến đặc biệt bảo vệ Tổ quốc, không chết trên chiến trường mưa bom bão đạn oanh liệt công kích điên cuồng của quân giặc, bốn ngày trước thiếu chút nữa bị người con gái đâm chết ở trên giường, hiện tại bả vai còn băng bó, vết thương mơ hồ đau đớn khiến anh thật muốn giết người.
Vô cùng nhục nhã, trong lòng bị nghẹn vẫn không có chỗ phát tiết.
Phong Trác sững sờ, chuyện khi nào, anh không nhớ rõ có phái người con gái nào đi ám sát Nguyên Đông Nam.
Anh cũng không điên khùng ra tay giết anh em tốt của mình.
Sắc mặt bỗng trầm xuống, lạnh lùng quét mắt qua anh ta, giọng nói sắc bén.
“Tôi không điên tới mức phái người ám sát cậu, dùng đầu heo của cậu suy nghĩ thật kỹ đi, chuyện khi nào hả? Thế nào hiện tại mới nói?”
Nguyên Đông Nam ở bên cạnh cắn môi, muốn nói lại thôi, chuyện xảy ra buổi tối hôm đó, anh khẩn cấp làm nhiệm vụ, anh cũng liền quên sự việc này, sau ngày đó bận rộn bể đầu sứt trán càng thêm không có thời gian gọi điện thoại chất vấn, hôm này nếu như Phong Tử không nhắc một từ tới chuyện làm ấm giường thì đến giờ anh vẫn không nghĩ ra.
Hai người bọn họ vừa gặp mặt đã cãi nhau, Chiến Vân Không dường như coi đó là chuyện quen thuộc.
Đứng ở một bên cũng không lên tiếng, đang nghe chuyện Nguyên Đông Nam thiếu chút nữa chết dưới đao người con gái thì chân mày giật giật.
“Ít đùa giỡn với phụ nữ, có lợi cho sức khỏe lẫn thân thể.”
Trừ phi không nói lời nào, bỗng dưng mở miệng muốn nói chính là một câu kinh điển có thể hù chết người.
Chợt dừng lại, hai người nhìn về phía bến tàu Chiến Vân Không mặc áo che gió màu đen nghiêm nghị đứng ở phía trước, vẻ mặt lúng túng không thể lúng túng hơn.
Đạp tắt tàn thuốc, sờ lỗ mũi một cái, ai cũng không tiếp tục lên tiếng.
Lúc này, mặt biển yên lặng dần dần gợn sóng nhấp nhô, trong sương mù dày đặc hình dáng một chiếc thuyền Khí Luân từ từ hiện ra rõ ràng, hai tiếng còi tín hiệu vang lên, yêu cầu dừng lại cặp bến.
Con mắt Chiến gia hơi thu lại, một ngụm khói thuốc cuối cùng biến mất trong đêm tối, giơ tay lên ra hiệu về phía nào đó.
Phong Trác và Nguyên Đông Nam đứng song song phía sau Chiến Vân Không tạo thành trận hình tam giác vàng vững chắc.
Khí Luân cách bến tàu càng ngày càng gần, sóng biển đánh thẳng vào đáy thuyền phát ra tiếng soạt soạt dọc theo vách đá giữa đêm tối yên tĩnh có vẻ cực kỳ chói tai.
Vũ Liên Phong đứng ở mũi thuyền cầm ống nhòm, khóe miệng nâng lên một cách cuồng ngạo.
Cặp bờ, cặp bến, nhảy xuống thuyền.
Thân hình Vũ Liên Phong cao lớn khí chất nghiêm nghị, con ngươi sắc bén như rắn độc, quét nhìn qua ba người đàn ông trẻ tuổi, trong ánh mắt thoáng qua một tia thưởng thức.
Một vết dao dài 8 cm như một con rết bò trên gương mặt ngăm đen, theo khóe miệng ông cong lên nụ cười cũng quay trái quay phải theo, thoạt nhìn có loại sát khí âm trầm rợn cả tóc gáy.
Lạnh lẽo bức người.
“Ha ha ha… Tối nay Vũ mỗ thật may mắn được thủ trưởng Chiến tự mình hộ tống, lần này mạo hiểm cũng đáng.”
Vũ Liên Phong dẫn đầu hữu nghị đưa tay ra trước mặt người đàn ông trẻ tuổi có thân phận phức tạp danh thủ quốc gia ở nước J.
Nếu nhóm quân hỏa này không đi đường biển Cổ Thành mà lướt qua rừng rậm nguyên thủy ở phía Bắc, vậy năm tỷ đô la ý nghĩa nhóm quân hỏa của Hùng Sư này chính là bàn ăn của phần tử khủng bố La Hải, dễ như trở bàn tay.
Chiến Vân Không giơ tay ra thong dong cười nhạt, cầm tay của ông.
“Tư lệnh Vũ quá khách khí, thế hệ sau chẳng qua dùng chút năng lực non nớt thôi, gần đây vùng biên giới rất không yên ổn, tôi hy vọng quốc gia của tôi không bị chút hỗn loạn, và phiền toái.”
Một câu hai nghĩa, coi như cảnh cáo Vũ Liên Phong trước, đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng.
“Ha ha… Tôi biết rõ lần này phiền toái lão đệ Chiến rồi, thiếu ân tình của lão đệ Chiến, chỗ này tôi sẽ nhớ kỹ.”
Bàn tay thô ráp nắm thành quyền nặng nề gõ lên trái tim anh.
“Có cơ hội nhất định tôi sẽ hoàn trả.”
Chiến Vân Không cười không nói hơi nhếch môi, nghiêng đầu nhìn Phong Trác phía sau, Phong Trác lập tức hiểu ý, đi theo thủ hạ của Vũ Liên Phong lên thuyền, vẻ mặt Nguyên Đông Nam nghiêm túc và trang trọng vẫn luôn cảnh giác đề phòng, cẩn thận quan sát động tĩnh xung quanh.
Tối nay không thể có bất kỳ sơ sót nào, trong vòng 100m đều đã có lính đặc chủng nằm vùng cấp bậc sát thủ, bọn họ không phải xuất thân từ lính đặc chủng nhưng phương thức huấn luyện lại tàn khốc hơn, bọn họ đều do Chiến Vân Không tự mình từ bộ đội địa phương lựa chọn những binh lính siêu cấp, chỉ thuộc về một nhóm quân đội ẩn hình cá nhân Chiến Vân Không – bọn họ gọi là Cực Quang.
“Ân tình thì miễn đi, yêu cầu của tôi rất đơn giản, tư lệnh Vũ ông chỉ cần hằng năm giảm bớt 50% cung ứng vũ khí đối với nước J, cái khác… Chiến mỗ tôi không cần.”
Nhếch môi cười yếu ớt, tròng mắt dã thú liều lĩnh tà tứ chống lại vẻ mặt có chút ngạc nhiên của Vũ Liên Phong, tầm mắt dừng lại ở giữa không trung ánh lửa tỏa khắp nơi.
Sau mấy giây Vũ Liên Phong trầm mặc suy nghĩ, đột nhiên ngửa mặt lên trời cười lớn, tiếng cười vang vọng toàn bộ không trung trên mặt biển, làm kinh động một bãi chim biển đang trong giấc mộng bay tán loạn xung quanh.
“Không thành vấn đề, Vũ mỗ bảo đảm, sẽ xuống tay nhẹ một chút đối với nước J các cậu… Ha ha ha…”
“Chiến mỗ ở chỗ này cảm ơn tư lệnh Vũ trước, ngày khác chắc chắn sẽ tặng một món quà lớn cho tư lệnh Vũ.”
Anh bắt buộc phải tìm đứa con trai thất lạc của Vũ Liên Phong, có nhiều lợi thế, anh có một phần cơ hội nhờ vả Vũ Liên Phong.
Mày rậm nhếch lên, đầy hứng thú nhả ra một làn khói thuốc lá mà Chiến Vân Không đưa tới, “Hả? Rất thần bí? Tôi rất mong chờ.”
Trong cuộc sống mấy chục năm toàn cảnh tàn sát khốc liệt, Vũ Liên Phong ông từng thấy rất nhiều thanh niên tài giỏi, nhưng không có người nào vượt qua được người lính đặc chủng còn quá trẻ Chiến thần trước mặt này, từ trong ra ngoài đều tỏa ra hơi thở kinh người khắp nơi.
Gương mặt nghiêng nước nghiêng thành tà mị tuấn tú mang theo sự lạnh lùng trầm ổn, trí khôn vương giả và sự hiểu biết kiêu ngạo là bản tính vốn có của anh.
10 phút sau.
Phong Trác đến gần bên cạnh Chiến Vân Không, nhỏ giọng nói.
“Toàn bộ đã kiểm tra xong, không có bất cứ vấn đề gì, có thể xuất phát.”
Con thuyền Khí Luân, năm chiếc Hummer chống đạn màu đen, đồng thời lên đường, Hummer ở trên bờ mở đường hộ tống, tất cả hải cảnh đều nhường đường, một chiếc tàu ngầm ẩn núp dưới biển bảo vệ.
Trong chiếc xe dẫn đầu, Nguyên Đông Nam lái xe, Chiến Vân Không ở ghế phụ gọi điện thoại.
“Cô ấy đã ngủ chưa?”
“Ôi chao, tiểu thiếu gia của tôi, sao ngài hành hạ chơi đùa như thế, hiện tại đã mấy giờ rồi, tiểu nha đầu đã sớm ngủ rồi.”
Đường Đóa ở đầu điện thoại bên kia tức giận đến mức muốn bứt tóc, vào lúc hơn nửa đêm đang ngủ say người nào lại cam tâm tình nguyện bị từng cuộc điện thoại của ‘quỷ’ thúc giục làm tỉnh.
Khuôn mặt lạnh lùng hơi thả lỏng một chút, giọng nói vẫn lạnh nhạt như cũ, “Chị đổi thuốc lên vết thương ở đầu gối và mặt chưa, vết thương khép lại như thế nào?”
Tài xế Nguyên đang lái xe, đặc biệt nghiêng đầu nhìn anh một cái.
Cũng có lúc thủ trưởng Chiến quan tâm người khác, Noãn Noãn em làm thế nào mà thuần phục được con dã thú ngang ngược vô địch thế giới này, thật hâm mộ, có cơ hội nhất định phải lãnh giáo cô một chút.
Đường Đóa tức giận muốn điên lên rồi, lại không thể mắng to, kiềm chế cơn tức giận.
“Đổi rồi, vô cùng cẩn thận đổi thuốc, vết thương căn bản tốt lắm rồi, máu trên mặt tiêu tán một chút rồi, khẩu vị cũng tốt, tinh thần cũng tốt, hiện tại cũng đặc biệt ngủ được, hiện tại tôi muốn đi ngủ rồi… Tạm biệt, thủ trưởng Chiến.”
Bộp, điện thoại vô tình cắt đứt, trong điện thoại lưu lại tiếng tút tút vang vọng trên xe…
Tác giả :
Tinh Tinh Tiểu Bàn Nhi