Boss Cẩn Thận, Vợ Hiền Có Độc
Chương 125-2: Hạnh phúc tràn đầy (đại kết cục) 2
Edit: Tịnh Hảo
Đầy tháng của Tiểu Thất và Tiểu Cửu, vừa đúng cũng là sinh nhật của Mộ Thanh Nhi, có thể nói nhà Họ Chiến rất rộn ràng vang trời, vô cùng náo nhiệt, Hữu Hữu mặc lễ phục dạ hội hăng hái giống như con thỏ nhỏ, Đường Đóa ôm Đường Đường đuổi theo phía sau cậu, “Hữu Hữu, con chậm một chút, cẩn thận đừng để ngã đấy… Còn chạy, chạy nữa coi chừng chú nhỏ của con đánh vào mông con đấy… Con đứng lại cho bác gái.”
Hữu Hữu vừa chạy vừa quay đầu lại, giọng nói non nớt đáng yêu hô to với Đường Đóa, “Bác gái lớn, nhanh lên một chút, sắp đuổi không kịp rồi!”
"Chị dâu, chị ôm Đường Đường định đi đâu ạ.” Phong Tây nửa đường nhảy ra ôm lấy Hữu Hữu, tên nhóc kia giống như tên lửa bắn ra, thật may là bị anh chặn lại, bằng không Noãn Noãn đưa lưng về phía bọn họ sẽ bị Hữu Hữu đụng ngã lăn.
Đường Đóa thở hổn hển, chạy đến không có hơi sức, "Còn không phải là Hữu Hữu, lúc nãy tụi chị tình cờ chạm mặt với Tô Thần, cũng không biết anh ta nói gì với Hữu Hữu, trên đường về cứ la hét nói không còn kịp rồi, xe chưa dừng hẳn đã chạy xuống…”
Nói đến chỗ này Đường Đóa dừng lại, nhìn trong tay Hữu Hữu nắm chặt lá thư, lại suy nghĩ Tô Thần gặp phải ở cửa hàng, dường như bỗng hiểu ra cái gì, “Phong Tây buông Hữu Hữu xuống đi, để thằng bé đi đi, Hữu Hữu làm anh hùng bị chúng ta làm trễ rồi…”
Toàn thân Noãn Noãn đau nhức, ngay cả đầu ngón chân cũng không muốn động, nằm lỳ ở trên giường miễn cưỡng mơ màng, nhắm mắt lại chợp mắt, ngón trỏ của cô bị Tiểu Cửu nắm chặt trong đôi tay nho nhỏ béo ú, hai người một lớn một nhỏ nằm cùng nhau, hình ảnh rất ấm áp, rèm cửa sổ lụa trắng bị gió cuốn bay lên, phất phơ mờ ảo giữa không trung…
Chiến Vân Không đứng lẳng lặng yên tĩnh như vậy, tinh thần tốt giống như đám mây bay giữa trần gian núi xa, nhẹ nhàng không bị gió ràng buộc, chẳng bao lâu sau anh từng nằm mơ cảnh tượng như vậy, có cô, có anh, và đứa con của bọn họ, một đời cùng nhau ngắm mặt trời chiều ngã về tây, cùng nhau nắm tay về nhà.......
Tiểu Thất ở trong ngực Chiến Vân Không, tay nhỏ bé y y a a chơi đùa vui vẻ với Chiến Vân Không, cô thích Tiểu Cửu, thích sờ tay của cô bé, mặc dù cô bé vẫn còn rất nhỏ…
Diệp Tử ở trong khe cửa nhìn cảnh tượng này chừng mười phút, Tiểu Thất và Tiểu Cửu thân với Noãn Noãn và Chiến Vân Không không có quan hệ hơn cả cô ấy là mẹ ruột đây, cô ấy cũng không ghen, có thể nói hai đứa bé là do Noãn Noãn tự tay chăm sóc lớn lên, giống như đứa bé của cô vậy, khẽ đóng cửa.
Về phần Chiến Vân Không, trước kia An An nói với cô ấy, thủ trưởng Chiến là người chuyên chăm sóc đứa bé, cô ấy có chết cũng không tin, Đường Đóa lại nói với cô ấy, thủ trưởng Chiến là một cao thủ chăm sóc đứa bé có kinh nghiệm phong phú, cô ấy có chết cũng không tin, sau này, ngày Tiểu Thất, Tiểu Cửu ra đời, làm cô ấy chính mắt thấy, thì ra truyền thuyết đều là thật…
Con người sắt đá giàu tình cảm, có phải là miêu tả anh không?
Gần bảy giờ tối, bữa tiệc đúng giờ bắt đầu, bởi vì liên quan đến thân phận đặc biệt nhạy cảm của Diệp Tử, nhóm bạn thân vào giữa trưa đã ăn cơm đầy tháng của Tiểu Thất và Tiểu Cửu, Noãn Noãn không tìm thấy Diệp Tử, kỳ lạ, lúc nãy còn nhìn thấy cô ấy ở dưới lầu.
“Thím nhỏ, dì Diệp Tử nói tối nay dì ấy không trở về, bảo chúng ta đừng chờ dì ấy, bà nội gọi chúng ta đi qua cắt bánh ngọt."
Khi Hữu Hữu thuận lợi giao thư cho Diệp Tử thì Diệp Tử suýt chút nữa ném thằng bé đi, tên nhóc thúi giúp ai không giúp, cố tình giúp tên khốn kiếp Tô Thần kia, xem nội dung trong thư xong càng thêm tức điên, a ——! Lần này cô ấy muốn xem rốt cuộc Tô Thần muốn chơi trò gì.
Trên đường về nhà, Noãn Noãn kiệt sức tựa vào trên xe ngủ, Phong Tây ngồi bên ghế tài xế nhìn về phía sau, trêu ghẹo nói, "Anh hai, sao gần đây Noãn Noãn mệt mỏi vậy, chỉ cần ngồi xuống là lập tức có thể ngủ."
Nhìn kính chiếu hậu, dáng vẻ Noãn Noãn ngủ không biết trời đất, cũng cực kỳ giống Tiểu Cửu, “Hôm nay chơi với Tiểu Cửu một ngày, có lẽ là mệt mỏi.”
“Vậy à, Noãn Noãn và Diệp Tử thay phiên chăm sóc đứa bé, cũng may mà Tiểu Thất, Tiểu Cửu coi như nghe lời, không phải đứa bé thích khóc, nếu không có lẽ sẽ mệt hơn bây giờ, Diệp Tử không tin bảo mẫu trong nhà, cái gì cũng tự thân tự lực, thật không nhìn ra, một cô gái miệng toàn lời thô tục, sau khi sinh con xong, vậy mà có thể nâng tố chất lên, không phải hệ thống trên người cô ấy thăng cấp thành hệ thống 2.0 chứ, ha ha.”
Chiến Vân Không cười, hỏi anh ấy, “Đã chuẩn bị xong chưa.”
Phong Tây dương dương tự đắc hài lòng nâng cằm lên, “Tất cả đã chuẩn bị ổn thỏa xong…”
Hummer chạy nhanh trên đường về phía bắc, Phong Tây xuống xe trên phố Kim, liếc Noãn Noãn vẫn ngủ say như cũ, “Anh hai, em nghi ngờ Tiểu Noãn Noãn… có rồi! Tránh trước đây, bye bye!”
Nhăn đầu lông mày, thủ trưởng đang đợi Phong Tây nói “có” là ý gì?
Một cước đạp cần ga, xe như một con báo săn, một tiếng ầm vang lên, xe chạy đi mất.
Nửa đêm yên tĩnh ở dưới biển rộng, như một cánh ve mỏng manh, nhẹ nhàng lơ lửng ở trên mặt biển, cơn gió như lông vũ thổi qua gương mặt mềm mại trắng trẻo như sữa của Noãn Noãn, mặc dù đã là mùa thu nhưng buổi tối vẫn hơi lạnh, mơ màng bị thủ trưởng ôm đặt trên nắp động cơ xe, trên môi ẩm ướt, một nụ hôn kéo dài và dịu dàng làm Noãn Noãn hít thở không thông, cô gái nhỏ miễn cưỡng tựa đầu vào bờ vai rộng chắc của Chiến Vân Không, đôi mắt vẫn trong trạng thái nửa khép nửa hở.
"Em...... Phải về nhà...... Về nhà ngủ...... Thủ trưởng." Trề môi nói khẽ, không rõ mình đang nói gì.
Thủ trưởng ngủ? Vạch đen hiện đầy trán, thủ trưởng Chiến vừa tức vừa buồn cười, đây là con ma ngủ à, bất đắc dĩ, đẩy cơ thể ấm áp của cô ra, để hai người mặt đối mặt, hắng giọng một cái, khụ khụ —— dịu dàng nói, "Phu nhân Chiến, đã đến Vịnh Thiển Thủy của Cố Thành rồi.”
"...... Ừ, quay đầu, em muốn về nhà."
Than thở, giọng điệu này mang bất đắc dĩ cũng hàm chứa sự cưng chìu, toàn quân khu trên dưới ai cũng biết, thủ trưởng Chiến nói một không nói hai, duy chỉ có, duy chỉ có với bà xã, nâng ở lòng bàn tay sợ bể, hứng như hứng hoa.
"Đã trễ rồi, đời này, anh đi đâu thì em đi đó…” Lại gần bên tai cô nói nhỏ, phun ra hơi nóng lượn lờ bên tai Noãn Noãn, lông tơ trên da trắng sáng lất phất, toàn thân cô run rẩy, tỉnh táo một nửa ngẩng đầu lên nhìn anh.
Khuya không trở về nhà, tới nơi này.
"Thủ trưởng, anh sai rồi, phải là em đi đâu thì anh đi đó, kiếp này, kiếp sau, mãi mãi… ôi chao, vậy có phải sẽ có một ngày anh chán em không, vẫn không muốn bỏ, chỉ cần đời này chúng ta không chia ly nữa là tốt rồi.”
Chiến Vân Không nhíu mày, chạm trán cô, trong tay xoa tay trắng mịn mềm mại của cô, giọng nói của anh giống như phong trần xa xa du dương, mang theo quyến luyến và tình yêu sâu thẳm, “Noãn Noãn, nếu như cả đời này anh không gặp được em, em sẽ ở đâu, nếu như anh không gặp được em, cuộc đời này anh sẽ không cưới bất kỳ cô gái nào không phải là em, chúng ta gặp nhau giống như một trò chơi của ông trời, bây giờ nhớ lại anh cũng sợ, sợ nếu như đêm đó anh không đến, thì có phải em sẽ bị…”
Cuối cùng không nói câu kia ra, ngón cái thô ráp vuốt ve gò má hồng hào của cô, cảm giác lưu luyến làm anh yên tâm không buông tay, “Cưới em, là hạnh phúc lớn nhất đời này của Chiến Vân Không, nhóc con, biết chuyện anh tiếc nuối nhất là gì không?”
Nước mắt theo động tác lắc đầu của cô tràn ra từ khóe mắt, ướt bàn tay Chiến Vân Không, mũi hít hít, chua xót.
"Nhóc con ngốc, khóc cái gì." Chiến Vân Không vỗ nhẹ phía sau lưng của cô, lau đi giọt nước mắt cho cô, “Anh hận tại sao mình, tại sao lúc đầu không sắp xếp kín đáo cẩn thận hơn, làm em bị tổn thương lớn như vậy, thật xin lỗi, 4 năm rồi anh nợ em một câu xin lỗi, xin lỗi em vì đã không cứu được em lúc em gặp nguy hiểm nhất, xin lỗi đã để em đau đớn chịu đựng tất cả tổn thương, thực xin lỗi, lúc em cần anh nhất thì đã không ở bên cạnh em, thật xin lỗi Noãn Noãn, từ nay về sau, anh sẽ không làm mất em nữa, anh dùng cả sinh mạng này…”
"Đừng nói nữa...... Xin anh đừng nói nữa…” Ôm lấy anh, hung hăng ôm lấy anh, nước mắt kiên cường của cô, gió biển thổi qua làm mắt vừa đau vừa chát, sao trên bầu trời cao cao, chiếu sáng lấp lóe.
Ở trong tình yêu không có ai xin lỗi ai, yêu chính là yêu, không so đo quá trình, không chấp nhất quá khứ, chỉ mong có thể nắm tay đi tới đầu bạc, bên nhau cả đời, cuối cùng có thể cùng anh đi đến cuối cùng mới là chuyện đáng quý nhất, cuộc đời này của Chiến Vân Không không gặp được Noãn Noãn cũng sẽ không biết yêu, là cô cho anh dũng khí, là cô chiếu sáng thế giới tối tăm của anh, Noãn Noãn chính là tất cả của anh…
Xế chiều hôm nay anh gặp Lãnh Thương, đây cũng là lần đầu gặp mặt sau bốn năm của bọn họ, Lãnh Thương đến đâu cũng đều là dáng vẻ cười ha ha hiền hòa, anh ấy mở miệng trước phá vỡ cục diện bế tắc, anh ấy nói mục đích hôm nay tới tìm thủ trưởng Chiến, anh ấy cũng đang rất muốn hẹn anh để ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng, Chiến Vân Không hỏi tất cả mọi chuyện xảy ra trong bốn năm nay của Noãn Noãn, Lãnh Thương không chút che giấu nói nói cho anh biết… Một đêm kia anh ôm Noãn Noãn ngủ rất yên ổn, mất mà có lại, trằn trọc chờ đợi quanh đi quẩn lại, rốt cuộc anh đã hiểu, thì ra là yêu thì có thể chờ từ mùa xuân đến sang thu, chờ hoa nở rộ…
Trên bầu trời, đột nhiên có một tiếng vang thật lớn, biến thành màn khói nhiều màu sắc trong đêm tối mờ ảo, sáng ngời trong ánh mắt Noãn Noãn, bay như bươm bướm, Noãn Noãn vui mừng ngẩng đầu lên, nhếch miệng lên tạo thành nụ cười xinh đẹp…
"Thật là xinh đẹp......"
"Gả cho anh!" Pháo hoa ở trên bầu trời, giống như mưa cánh hoa muôn màu sắc, từng nhánh nở rộ thành hàng vạn đá thủy tinh, lóa mắt.
Noãn Noãn sững sờ, sờ trán thủ trưởng, gả cho anh? Trong ấn tượng bọn họ đã sớm lãnh giấy chứng nhận rồi, cô cũng đã sớm là phu nhân nhà họ Chiến, không phải anh ngốc rồi chứ, “Không phải em đã gả cho thủ trưởng rồi ư, có phải anh mất trí nhớ không, ừm, có phải, có phải không.” Cô gái nhỏ cười lăn lộn trong ngực Chiến Vân Không dựa vào người thủ trưởng, cô thật sự mệt muốn ngủ đấy, “Anh, em về nhà ngủ nha, em mệt quá.” Kéo dài âm cuối, chiêu làm nũng này của cô gái lần nào cũng chuẩn.
Chạm vào chóp mũi xinh xắn của cô gái, chê cười cô là con heo lười nhỏ, thu chặt cánh tay trên eo cô, “Mặc dù anh và em đã sớm kết hôn, nhưng anh nợ em một hôn lễ, cuộc đời này chuyện khó quên nhất chính là hôn lễ, anh muốn để em trở thành cô dâu hạnh phúc nhất thế giới này…”
Khoảnh khắc một cô gái xinh đẹp nhất chính là mặc bộ áo cưới trắng tinh gả cho người mình thích nhất, Đường Đóa và Diệu Diệu cũng đã đề cập chuyện bổ sung hôn lễ giữa cô và Chiến Vân Không, cố tình hỏi cô thích kiểu áo cưới gì, muốn hôn lễ thế nào, Noãn Noãn thật sự không để ở trong lòng.
Lông mày cong lên tức giận, đôi mắt đẹp không dịu dàng quyến rũ người như lúc nãy.
“Đây đều là chuyện anh đã chuẩn bị trước đó sao, hèn chi chị dâu luôn hỏi em chuyện áo cưới, em nói em không muốn thì sao?”
"Em dám!" Trong lòng Chiến Vân Không hơi hồi hộp, tức thì trừng mắt.
Bĩu môi, Noãn Noãn xì khẽ một tiếng, "Ban đầu anh không nói một tiếng liền vỗ giấy hôn thú lên bàn mà không hỏi ý kiến của em trước, em mơ màng u mê lên thuyền giặc… Ưm ưm ưm…”
Tất cả lời nói còn lại đều bị đôi môi lạnh bạc khêu gợi ngậm chặt, Chiến Vân Không điên cuồng hút ngọt ngào trong miệng cô, Noãn Noãn bị động tiếp nhận, rất đau nhưng đôi mắt lại cong lên mang theo ý cười, người đàn ông kiêu căng này mãi mãi đều thế này…
Hai cánh tay vòng lên anh, trong hoảng sợ khẽ đáp lại nhiệt tình, Chiến Vân Không sợ rồi, không mau chóng để khắp thiên hạ biết cô là người phụ nữ của mình thì ngày đó anh không yên tâm.
Ngày hôn lễ của thương gia nhà họ Tam định vào ngày 18 tháng 9, là ngày bọn họ quen biết, cũng không biết là trùng hợp hay là cái gì, khi Noãn Noãn nghe ngày xong, nhớ tới một người đầu tiên, nhưng không phải là Chiến Vân Không.
Mấy ngày nay, Noãn Noãn đều ở núi sương mù, bởi vì thủ trưởng có nhiệm vụ tập huấn khẩn cấp bí mật, Chiến Vân Không không yên lòng với Noãn Noãn, nói đúng hơn là mỗi sáng mở mắt ra phải nhìn thấy cô, nên vừa dỗ vừa gạt người đi vào nơi này.
Trong bốn năm cô rời đi, nơi này hầu như không có thay đổi, đến lúc Diệu Diệu thành khách quen ở nơi này, gả cho Cổ Thanh Dạ đương nhiên phải là quân tẩu đi theo quân nhân, trừ mỗi thứ hai đến thứ ba, và thứ năm đến lớp ra, thời gian còn lại đều ở tập đoàn Star, bây giờ cô ấy là thư ký thân cận nhất của Đường Đóa.
"Ừ, trà hoa cúc này thật sự uống rất ngon, thanh đạm mà không đắng, trà nghệ của phu nhân Cổ thật sự rất tuyệt.”
Ngồi ở sân thượng, quần áo Bạch Diệu thanh lịch màu đen, tóc dài ở sau ót, đoan trang ưu nhã hoàn toàn khác với cô gái hung hăng mấy năm trước, rót đầy trà thêm cho Noãn Noãn.
"Tất nhiên, tớ pha trà ngay cả vị thủ trưởng hay soi mói nhà cậu uống còn khen không ngớt nữa mà, cô nhóc, cậu đặt áo cô dâu chưa?”
"Còn chưa có." Noãn Noãn dứt khoát trả lời.
"Còn chưa quyết định, đại tiểu thư của tôi, cách hôn lễ chỉ còn có hai tháng, hơn nữa là đồ thủ công cao cấp, có lẽ sẽ tốn rất nhiều thời gian, sao hả, có phải không vừa ý với kiểu dáng không?”
Khẽ thè lưỡi, đôi mắt Noãn Noãn cảm nhận sự dịu dàng xinh đẹp của ánh mặt trời vào giữa trưa, “Quả thật phong cách không hợp.”
"Vậy sao, ngay cả nhà đại nghệ thuật áo cưới Vương Vi Vi mà cậu cũng không coi trọng, có phải cô gái nhỏ hơi làm kiêu không?”
Noãn Noãn nhấp trà, cười nói, "Giáo sư cũng vô ích, thiết kế không phải là nhìn nhà thiết kế, mà là nhìn tác phẩm, tác phẩm của cô ấy quả thật rất được, nhưng không có cảm giác mà tớ muốn, tớ lại cảm thấy áo cưới của chị dâu rất tuyệt.”
Đường Đóa có một phòng trưng bày, chuyên để áo cưới mà lúc chị ấy kết hôn, Noãn Noãn còn từng cười nói người có tiền chính là thích giày vò.
Bạch Diệu dựa đầu vào cửa, cô ấy đang hồi tưởng dáng vẻ bà chủ Đường mặc áo cưới…
"À —— tớ nhớ ra rồi, áo cưới đó của chị dâu không phải của Vương Vi Vi, mà là của một người vô cùng thần bí rất nổi danh… Dù sao tớ không rõ lắm, cậu có thể hỏi chị dâu, chẳng qua tớ nghe nói nhà thiết kế đó rất quái dị…”
Nhìn Bạch Diệu lải nhải, lòng hiếu kỳ nổi lên, lôi cái ghế lại gần Bạch Diệu, “Quái? Nói nhanh lên sao lại quái, là nam hay nữ......ơ, hay là gay? Cậu có gặp qua chưa?”
Nhăn mày lại, Diệu Diệu nghiêng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, cô ấy suy nghĩ một chút nói, "Tớ nhớ trước đó bởi vì có đồng nghiệp muốn kết hôn, rối rắm khi chọn áo cưới, sau khi tớ hỏi chị dâu có nhắc chuyện áo cưới của chị ấy có phải đặt làm ở nước ngoài không, cậu nghĩ xem với thực lực bối cảnh của nhà họ Chiến… Nhưng mà, lúc đó phản ứng của chị dâu có chút hả hê, nói áo cưới của chị ấy không phải may ở nước ngoài mà là tư nhân may…”
"Sau đó thì sao?" Noãn Noãn nghe thấy rất phấn chấn.
"Sau đó, nói thật thì, tớ rất kinh ngạc, trước đó tớ có thấy áo cưới hoàn chỉnh rồi, thật sự đẹp như áo cưới thiên sứ, chị dâu lại nói với tớ là tư nhân may trong nước, tớ hỏi nhà thiết kế là ai? Chị dâu nói nhà thiết kế đó một năm chỉ nhận có ba đơn, hơn nữa khách hàng của cô ấy phải do cô ấy tự chọn, có rất ít người từng thấy cô ấy, nói đúng hơn là không thích người khác biết.”
“Chị dâu từng gặp cô ấy rồi sao? Cô ấy tên gì?” Trực giác nói cho Noãn Noãn, đây mới là nhà thiết kế cô muốn, bốn năm trước cô từng thấy áo cưới của chị dâu, lụa mỏng màu trắng, thiết kế tự nhiên trong sáng, cắt xén độc đáo giống như một tình yêu cảm động sâu sắc… cô rất thích.
"Đương nhiên rồi, còn nghe nói bọn họ là bạn tốt đấy, hình như tên là… Quả Tiểu Quả!”
Đầy tháng của Tiểu Thất và Tiểu Cửu, vừa đúng cũng là sinh nhật của Mộ Thanh Nhi, có thể nói nhà Họ Chiến rất rộn ràng vang trời, vô cùng náo nhiệt, Hữu Hữu mặc lễ phục dạ hội hăng hái giống như con thỏ nhỏ, Đường Đóa ôm Đường Đường đuổi theo phía sau cậu, “Hữu Hữu, con chậm một chút, cẩn thận đừng để ngã đấy… Còn chạy, chạy nữa coi chừng chú nhỏ của con đánh vào mông con đấy… Con đứng lại cho bác gái.”
Hữu Hữu vừa chạy vừa quay đầu lại, giọng nói non nớt đáng yêu hô to với Đường Đóa, “Bác gái lớn, nhanh lên một chút, sắp đuổi không kịp rồi!”
"Chị dâu, chị ôm Đường Đường định đi đâu ạ.” Phong Tây nửa đường nhảy ra ôm lấy Hữu Hữu, tên nhóc kia giống như tên lửa bắn ra, thật may là bị anh chặn lại, bằng không Noãn Noãn đưa lưng về phía bọn họ sẽ bị Hữu Hữu đụng ngã lăn.
Đường Đóa thở hổn hển, chạy đến không có hơi sức, "Còn không phải là Hữu Hữu, lúc nãy tụi chị tình cờ chạm mặt với Tô Thần, cũng không biết anh ta nói gì với Hữu Hữu, trên đường về cứ la hét nói không còn kịp rồi, xe chưa dừng hẳn đã chạy xuống…”
Nói đến chỗ này Đường Đóa dừng lại, nhìn trong tay Hữu Hữu nắm chặt lá thư, lại suy nghĩ Tô Thần gặp phải ở cửa hàng, dường như bỗng hiểu ra cái gì, “Phong Tây buông Hữu Hữu xuống đi, để thằng bé đi đi, Hữu Hữu làm anh hùng bị chúng ta làm trễ rồi…”
Toàn thân Noãn Noãn đau nhức, ngay cả đầu ngón chân cũng không muốn động, nằm lỳ ở trên giường miễn cưỡng mơ màng, nhắm mắt lại chợp mắt, ngón trỏ của cô bị Tiểu Cửu nắm chặt trong đôi tay nho nhỏ béo ú, hai người một lớn một nhỏ nằm cùng nhau, hình ảnh rất ấm áp, rèm cửa sổ lụa trắng bị gió cuốn bay lên, phất phơ mờ ảo giữa không trung…
Chiến Vân Không đứng lẳng lặng yên tĩnh như vậy, tinh thần tốt giống như đám mây bay giữa trần gian núi xa, nhẹ nhàng không bị gió ràng buộc, chẳng bao lâu sau anh từng nằm mơ cảnh tượng như vậy, có cô, có anh, và đứa con của bọn họ, một đời cùng nhau ngắm mặt trời chiều ngã về tây, cùng nhau nắm tay về nhà.......
Tiểu Thất ở trong ngực Chiến Vân Không, tay nhỏ bé y y a a chơi đùa vui vẻ với Chiến Vân Không, cô thích Tiểu Cửu, thích sờ tay của cô bé, mặc dù cô bé vẫn còn rất nhỏ…
Diệp Tử ở trong khe cửa nhìn cảnh tượng này chừng mười phút, Tiểu Thất và Tiểu Cửu thân với Noãn Noãn và Chiến Vân Không không có quan hệ hơn cả cô ấy là mẹ ruột đây, cô ấy cũng không ghen, có thể nói hai đứa bé là do Noãn Noãn tự tay chăm sóc lớn lên, giống như đứa bé của cô vậy, khẽ đóng cửa.
Về phần Chiến Vân Không, trước kia An An nói với cô ấy, thủ trưởng Chiến là người chuyên chăm sóc đứa bé, cô ấy có chết cũng không tin, Đường Đóa lại nói với cô ấy, thủ trưởng Chiến là một cao thủ chăm sóc đứa bé có kinh nghiệm phong phú, cô ấy có chết cũng không tin, sau này, ngày Tiểu Thất, Tiểu Cửu ra đời, làm cô ấy chính mắt thấy, thì ra truyền thuyết đều là thật…
Con người sắt đá giàu tình cảm, có phải là miêu tả anh không?
Gần bảy giờ tối, bữa tiệc đúng giờ bắt đầu, bởi vì liên quan đến thân phận đặc biệt nhạy cảm của Diệp Tử, nhóm bạn thân vào giữa trưa đã ăn cơm đầy tháng của Tiểu Thất và Tiểu Cửu, Noãn Noãn không tìm thấy Diệp Tử, kỳ lạ, lúc nãy còn nhìn thấy cô ấy ở dưới lầu.
“Thím nhỏ, dì Diệp Tử nói tối nay dì ấy không trở về, bảo chúng ta đừng chờ dì ấy, bà nội gọi chúng ta đi qua cắt bánh ngọt."
Khi Hữu Hữu thuận lợi giao thư cho Diệp Tử thì Diệp Tử suýt chút nữa ném thằng bé đi, tên nhóc thúi giúp ai không giúp, cố tình giúp tên khốn kiếp Tô Thần kia, xem nội dung trong thư xong càng thêm tức điên, a ——! Lần này cô ấy muốn xem rốt cuộc Tô Thần muốn chơi trò gì.
Trên đường về nhà, Noãn Noãn kiệt sức tựa vào trên xe ngủ, Phong Tây ngồi bên ghế tài xế nhìn về phía sau, trêu ghẹo nói, "Anh hai, sao gần đây Noãn Noãn mệt mỏi vậy, chỉ cần ngồi xuống là lập tức có thể ngủ."
Nhìn kính chiếu hậu, dáng vẻ Noãn Noãn ngủ không biết trời đất, cũng cực kỳ giống Tiểu Cửu, “Hôm nay chơi với Tiểu Cửu một ngày, có lẽ là mệt mỏi.”
“Vậy à, Noãn Noãn và Diệp Tử thay phiên chăm sóc đứa bé, cũng may mà Tiểu Thất, Tiểu Cửu coi như nghe lời, không phải đứa bé thích khóc, nếu không có lẽ sẽ mệt hơn bây giờ, Diệp Tử không tin bảo mẫu trong nhà, cái gì cũng tự thân tự lực, thật không nhìn ra, một cô gái miệng toàn lời thô tục, sau khi sinh con xong, vậy mà có thể nâng tố chất lên, không phải hệ thống trên người cô ấy thăng cấp thành hệ thống 2.0 chứ, ha ha.”
Chiến Vân Không cười, hỏi anh ấy, “Đã chuẩn bị xong chưa.”
Phong Tây dương dương tự đắc hài lòng nâng cằm lên, “Tất cả đã chuẩn bị ổn thỏa xong…”
Hummer chạy nhanh trên đường về phía bắc, Phong Tây xuống xe trên phố Kim, liếc Noãn Noãn vẫn ngủ say như cũ, “Anh hai, em nghi ngờ Tiểu Noãn Noãn… có rồi! Tránh trước đây, bye bye!”
Nhăn đầu lông mày, thủ trưởng đang đợi Phong Tây nói “có” là ý gì?
Một cước đạp cần ga, xe như một con báo săn, một tiếng ầm vang lên, xe chạy đi mất.
Nửa đêm yên tĩnh ở dưới biển rộng, như một cánh ve mỏng manh, nhẹ nhàng lơ lửng ở trên mặt biển, cơn gió như lông vũ thổi qua gương mặt mềm mại trắng trẻo như sữa của Noãn Noãn, mặc dù đã là mùa thu nhưng buổi tối vẫn hơi lạnh, mơ màng bị thủ trưởng ôm đặt trên nắp động cơ xe, trên môi ẩm ướt, một nụ hôn kéo dài và dịu dàng làm Noãn Noãn hít thở không thông, cô gái nhỏ miễn cưỡng tựa đầu vào bờ vai rộng chắc của Chiến Vân Không, đôi mắt vẫn trong trạng thái nửa khép nửa hở.
"Em...... Phải về nhà...... Về nhà ngủ...... Thủ trưởng." Trề môi nói khẽ, không rõ mình đang nói gì.
Thủ trưởng ngủ? Vạch đen hiện đầy trán, thủ trưởng Chiến vừa tức vừa buồn cười, đây là con ma ngủ à, bất đắc dĩ, đẩy cơ thể ấm áp của cô ra, để hai người mặt đối mặt, hắng giọng một cái, khụ khụ —— dịu dàng nói, "Phu nhân Chiến, đã đến Vịnh Thiển Thủy của Cố Thành rồi.”
"...... Ừ, quay đầu, em muốn về nhà."
Than thở, giọng điệu này mang bất đắc dĩ cũng hàm chứa sự cưng chìu, toàn quân khu trên dưới ai cũng biết, thủ trưởng Chiến nói một không nói hai, duy chỉ có, duy chỉ có với bà xã, nâng ở lòng bàn tay sợ bể, hứng như hứng hoa.
"Đã trễ rồi, đời này, anh đi đâu thì em đi đó…” Lại gần bên tai cô nói nhỏ, phun ra hơi nóng lượn lờ bên tai Noãn Noãn, lông tơ trên da trắng sáng lất phất, toàn thân cô run rẩy, tỉnh táo một nửa ngẩng đầu lên nhìn anh.
Khuya không trở về nhà, tới nơi này.
"Thủ trưởng, anh sai rồi, phải là em đi đâu thì anh đi đó, kiếp này, kiếp sau, mãi mãi… ôi chao, vậy có phải sẽ có một ngày anh chán em không, vẫn không muốn bỏ, chỉ cần đời này chúng ta không chia ly nữa là tốt rồi.”
Chiến Vân Không nhíu mày, chạm trán cô, trong tay xoa tay trắng mịn mềm mại của cô, giọng nói của anh giống như phong trần xa xa du dương, mang theo quyến luyến và tình yêu sâu thẳm, “Noãn Noãn, nếu như cả đời này anh không gặp được em, em sẽ ở đâu, nếu như anh không gặp được em, cuộc đời này anh sẽ không cưới bất kỳ cô gái nào không phải là em, chúng ta gặp nhau giống như một trò chơi của ông trời, bây giờ nhớ lại anh cũng sợ, sợ nếu như đêm đó anh không đến, thì có phải em sẽ bị…”
Cuối cùng không nói câu kia ra, ngón cái thô ráp vuốt ve gò má hồng hào của cô, cảm giác lưu luyến làm anh yên tâm không buông tay, “Cưới em, là hạnh phúc lớn nhất đời này của Chiến Vân Không, nhóc con, biết chuyện anh tiếc nuối nhất là gì không?”
Nước mắt theo động tác lắc đầu của cô tràn ra từ khóe mắt, ướt bàn tay Chiến Vân Không, mũi hít hít, chua xót.
"Nhóc con ngốc, khóc cái gì." Chiến Vân Không vỗ nhẹ phía sau lưng của cô, lau đi giọt nước mắt cho cô, “Anh hận tại sao mình, tại sao lúc đầu không sắp xếp kín đáo cẩn thận hơn, làm em bị tổn thương lớn như vậy, thật xin lỗi, 4 năm rồi anh nợ em một câu xin lỗi, xin lỗi em vì đã không cứu được em lúc em gặp nguy hiểm nhất, xin lỗi đã để em đau đớn chịu đựng tất cả tổn thương, thực xin lỗi, lúc em cần anh nhất thì đã không ở bên cạnh em, thật xin lỗi Noãn Noãn, từ nay về sau, anh sẽ không làm mất em nữa, anh dùng cả sinh mạng này…”
"Đừng nói nữa...... Xin anh đừng nói nữa…” Ôm lấy anh, hung hăng ôm lấy anh, nước mắt kiên cường của cô, gió biển thổi qua làm mắt vừa đau vừa chát, sao trên bầu trời cao cao, chiếu sáng lấp lóe.
Ở trong tình yêu không có ai xin lỗi ai, yêu chính là yêu, không so đo quá trình, không chấp nhất quá khứ, chỉ mong có thể nắm tay đi tới đầu bạc, bên nhau cả đời, cuối cùng có thể cùng anh đi đến cuối cùng mới là chuyện đáng quý nhất, cuộc đời này của Chiến Vân Không không gặp được Noãn Noãn cũng sẽ không biết yêu, là cô cho anh dũng khí, là cô chiếu sáng thế giới tối tăm của anh, Noãn Noãn chính là tất cả của anh…
Xế chiều hôm nay anh gặp Lãnh Thương, đây cũng là lần đầu gặp mặt sau bốn năm của bọn họ, Lãnh Thương đến đâu cũng đều là dáng vẻ cười ha ha hiền hòa, anh ấy mở miệng trước phá vỡ cục diện bế tắc, anh ấy nói mục đích hôm nay tới tìm thủ trưởng Chiến, anh ấy cũng đang rất muốn hẹn anh để ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng, Chiến Vân Không hỏi tất cả mọi chuyện xảy ra trong bốn năm nay của Noãn Noãn, Lãnh Thương không chút che giấu nói nói cho anh biết… Một đêm kia anh ôm Noãn Noãn ngủ rất yên ổn, mất mà có lại, trằn trọc chờ đợi quanh đi quẩn lại, rốt cuộc anh đã hiểu, thì ra là yêu thì có thể chờ từ mùa xuân đến sang thu, chờ hoa nở rộ…
Trên bầu trời, đột nhiên có một tiếng vang thật lớn, biến thành màn khói nhiều màu sắc trong đêm tối mờ ảo, sáng ngời trong ánh mắt Noãn Noãn, bay như bươm bướm, Noãn Noãn vui mừng ngẩng đầu lên, nhếch miệng lên tạo thành nụ cười xinh đẹp…
"Thật là xinh đẹp......"
"Gả cho anh!" Pháo hoa ở trên bầu trời, giống như mưa cánh hoa muôn màu sắc, từng nhánh nở rộ thành hàng vạn đá thủy tinh, lóa mắt.
Noãn Noãn sững sờ, sờ trán thủ trưởng, gả cho anh? Trong ấn tượng bọn họ đã sớm lãnh giấy chứng nhận rồi, cô cũng đã sớm là phu nhân nhà họ Chiến, không phải anh ngốc rồi chứ, “Không phải em đã gả cho thủ trưởng rồi ư, có phải anh mất trí nhớ không, ừm, có phải, có phải không.” Cô gái nhỏ cười lăn lộn trong ngực Chiến Vân Không dựa vào người thủ trưởng, cô thật sự mệt muốn ngủ đấy, “Anh, em về nhà ngủ nha, em mệt quá.” Kéo dài âm cuối, chiêu làm nũng này của cô gái lần nào cũng chuẩn.
Chạm vào chóp mũi xinh xắn của cô gái, chê cười cô là con heo lười nhỏ, thu chặt cánh tay trên eo cô, “Mặc dù anh và em đã sớm kết hôn, nhưng anh nợ em một hôn lễ, cuộc đời này chuyện khó quên nhất chính là hôn lễ, anh muốn để em trở thành cô dâu hạnh phúc nhất thế giới này…”
Khoảnh khắc một cô gái xinh đẹp nhất chính là mặc bộ áo cưới trắng tinh gả cho người mình thích nhất, Đường Đóa và Diệu Diệu cũng đã đề cập chuyện bổ sung hôn lễ giữa cô và Chiến Vân Không, cố tình hỏi cô thích kiểu áo cưới gì, muốn hôn lễ thế nào, Noãn Noãn thật sự không để ở trong lòng.
Lông mày cong lên tức giận, đôi mắt đẹp không dịu dàng quyến rũ người như lúc nãy.
“Đây đều là chuyện anh đã chuẩn bị trước đó sao, hèn chi chị dâu luôn hỏi em chuyện áo cưới, em nói em không muốn thì sao?”
"Em dám!" Trong lòng Chiến Vân Không hơi hồi hộp, tức thì trừng mắt.
Bĩu môi, Noãn Noãn xì khẽ một tiếng, "Ban đầu anh không nói một tiếng liền vỗ giấy hôn thú lên bàn mà không hỏi ý kiến của em trước, em mơ màng u mê lên thuyền giặc… Ưm ưm ưm…”
Tất cả lời nói còn lại đều bị đôi môi lạnh bạc khêu gợi ngậm chặt, Chiến Vân Không điên cuồng hút ngọt ngào trong miệng cô, Noãn Noãn bị động tiếp nhận, rất đau nhưng đôi mắt lại cong lên mang theo ý cười, người đàn ông kiêu căng này mãi mãi đều thế này…
Hai cánh tay vòng lên anh, trong hoảng sợ khẽ đáp lại nhiệt tình, Chiến Vân Không sợ rồi, không mau chóng để khắp thiên hạ biết cô là người phụ nữ của mình thì ngày đó anh không yên tâm.
Ngày hôn lễ của thương gia nhà họ Tam định vào ngày 18 tháng 9, là ngày bọn họ quen biết, cũng không biết là trùng hợp hay là cái gì, khi Noãn Noãn nghe ngày xong, nhớ tới một người đầu tiên, nhưng không phải là Chiến Vân Không.
Mấy ngày nay, Noãn Noãn đều ở núi sương mù, bởi vì thủ trưởng có nhiệm vụ tập huấn khẩn cấp bí mật, Chiến Vân Không không yên lòng với Noãn Noãn, nói đúng hơn là mỗi sáng mở mắt ra phải nhìn thấy cô, nên vừa dỗ vừa gạt người đi vào nơi này.
Trong bốn năm cô rời đi, nơi này hầu như không có thay đổi, đến lúc Diệu Diệu thành khách quen ở nơi này, gả cho Cổ Thanh Dạ đương nhiên phải là quân tẩu đi theo quân nhân, trừ mỗi thứ hai đến thứ ba, và thứ năm đến lớp ra, thời gian còn lại đều ở tập đoàn Star, bây giờ cô ấy là thư ký thân cận nhất của Đường Đóa.
"Ừ, trà hoa cúc này thật sự uống rất ngon, thanh đạm mà không đắng, trà nghệ của phu nhân Cổ thật sự rất tuyệt.”
Ngồi ở sân thượng, quần áo Bạch Diệu thanh lịch màu đen, tóc dài ở sau ót, đoan trang ưu nhã hoàn toàn khác với cô gái hung hăng mấy năm trước, rót đầy trà thêm cho Noãn Noãn.
"Tất nhiên, tớ pha trà ngay cả vị thủ trưởng hay soi mói nhà cậu uống còn khen không ngớt nữa mà, cô nhóc, cậu đặt áo cô dâu chưa?”
"Còn chưa có." Noãn Noãn dứt khoát trả lời.
"Còn chưa quyết định, đại tiểu thư của tôi, cách hôn lễ chỉ còn có hai tháng, hơn nữa là đồ thủ công cao cấp, có lẽ sẽ tốn rất nhiều thời gian, sao hả, có phải không vừa ý với kiểu dáng không?”
Khẽ thè lưỡi, đôi mắt Noãn Noãn cảm nhận sự dịu dàng xinh đẹp của ánh mặt trời vào giữa trưa, “Quả thật phong cách không hợp.”
"Vậy sao, ngay cả nhà đại nghệ thuật áo cưới Vương Vi Vi mà cậu cũng không coi trọng, có phải cô gái nhỏ hơi làm kiêu không?”
Noãn Noãn nhấp trà, cười nói, "Giáo sư cũng vô ích, thiết kế không phải là nhìn nhà thiết kế, mà là nhìn tác phẩm, tác phẩm của cô ấy quả thật rất được, nhưng không có cảm giác mà tớ muốn, tớ lại cảm thấy áo cưới của chị dâu rất tuyệt.”
Đường Đóa có một phòng trưng bày, chuyên để áo cưới mà lúc chị ấy kết hôn, Noãn Noãn còn từng cười nói người có tiền chính là thích giày vò.
Bạch Diệu dựa đầu vào cửa, cô ấy đang hồi tưởng dáng vẻ bà chủ Đường mặc áo cưới…
"À —— tớ nhớ ra rồi, áo cưới đó của chị dâu không phải của Vương Vi Vi, mà là của một người vô cùng thần bí rất nổi danh… Dù sao tớ không rõ lắm, cậu có thể hỏi chị dâu, chẳng qua tớ nghe nói nhà thiết kế đó rất quái dị…”
Nhìn Bạch Diệu lải nhải, lòng hiếu kỳ nổi lên, lôi cái ghế lại gần Bạch Diệu, “Quái? Nói nhanh lên sao lại quái, là nam hay nữ......ơ, hay là gay? Cậu có gặp qua chưa?”
Nhăn mày lại, Diệu Diệu nghiêng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, cô ấy suy nghĩ một chút nói, "Tớ nhớ trước đó bởi vì có đồng nghiệp muốn kết hôn, rối rắm khi chọn áo cưới, sau khi tớ hỏi chị dâu có nhắc chuyện áo cưới của chị ấy có phải đặt làm ở nước ngoài không, cậu nghĩ xem với thực lực bối cảnh của nhà họ Chiến… Nhưng mà, lúc đó phản ứng của chị dâu có chút hả hê, nói áo cưới của chị ấy không phải may ở nước ngoài mà là tư nhân may…”
"Sau đó thì sao?" Noãn Noãn nghe thấy rất phấn chấn.
"Sau đó, nói thật thì, tớ rất kinh ngạc, trước đó tớ có thấy áo cưới hoàn chỉnh rồi, thật sự đẹp như áo cưới thiên sứ, chị dâu lại nói với tớ là tư nhân may trong nước, tớ hỏi nhà thiết kế là ai? Chị dâu nói nhà thiết kế đó một năm chỉ nhận có ba đơn, hơn nữa khách hàng của cô ấy phải do cô ấy tự chọn, có rất ít người từng thấy cô ấy, nói đúng hơn là không thích người khác biết.”
“Chị dâu từng gặp cô ấy rồi sao? Cô ấy tên gì?” Trực giác nói cho Noãn Noãn, đây mới là nhà thiết kế cô muốn, bốn năm trước cô từng thấy áo cưới của chị dâu, lụa mỏng màu trắng, thiết kế tự nhiên trong sáng, cắt xén độc đáo giống như một tình yêu cảm động sâu sắc… cô rất thích.
"Đương nhiên rồi, còn nghe nói bọn họ là bạn tốt đấy, hình như tên là… Quả Tiểu Quả!”
Tác giả :
Tinh Tinh Tiểu Bàn Nhi