Boss Cẩn Thận, Vợ Hiền Có Độc
Chương 116: Là địch hay là bạn!
Edit: Tịnh Hảo
Giữa trưa ngày hôm sau.
Ba người còn đang trong giấc mộng, đột nhiên có một tiếng vang thật lớn, cửa sắt bị người con gái đá văng ra, trên vai còn mang theo vài bông tuyết, một tay cầm súng nhấc Tinh Tiểu Noãn đã xụi lơ lên, níu lấy cổ áo nhấc đến trước mặt cô ta.
“Tinh Tiểu Noãn, bây giờ tôi muốn giết cô.” Đáy mắt bị màu đỏ hung tàn mang theo vẻ bi thương ẩn nhẫn nhuộm lấy, đầu óc hỗn độn không nghe rõ cô ta đang nói gì, Noãn Noãn ho khan ngày càng nghiêm trọng, nghiêm trọng đến mức hít một hơi cũng ho, không thể nói lời nào.
“Cô buông cậu ấy ra, không nhìn thấy cậu ấy đã rất khó chịu sao, Bạch Nguyệt Oánh, cô còn có một chút lương tâm hay không hả, Noãn Noãn đã cứu em trai cô, nếu không có cậu ấy thì em trai của cô đã chết sớm!”
"Đừng nói đến em trai tôi......." Bạch Nguyệt Oánh rống giận với Tô Thanh, quay đầu lại hỏi, "Làm sao cô biết hả, là ai nói cô biết tôi có em trai, nói."
Động tác nhanh nhẹn, một khẩu súng đặt trên trán của Tô Thanh, họng súng lạnh lẽo chui vào lỗ chân lông xuyên vào máu, Tô Thanh bị dọa, lời muốn nói cũng bị nghẹn trở về, đầu tránh né lui về sau thì súng tiến về trước, cô ta chỉ muốn chọc giận Bạch Nguyệt Oánh một chút, không đúng, chỉ muốn một chút thôi, nhất định Tô Thanh sẽ bể đầu, bã đậu rơi đầy đất.
Hù chết rồi, hai chân của Tô Thanh run rẩy liều mạng nắm chặt thành đấm, móng tay đâm vào trong thịt đau không thua gì lần trước, mười năm trước, hoảng sợ đau đớn giống như cơn ác mộng bao chặt cô ta, cô ta không quên được khi chị Nguyệt Mộng chết, đôi mắt vùng vẫy đau khổ kia, nhìn chằm chằm cô ta không chớp mắt, cho nên bây giờ cô ta không dám nhìn bất cứ ánh mắt của ai.
Cô ta sợ đôi mắt màu đen trong giấc mơ, tựa như máu tươi sền sệch…
Ngày 15 tháng Giêng ấy, cha dẫn cô ta theo đi thả đèn cầu nguyện, trước một đêm kia cha con bọn họ chưa bao giờ nói chuyện nhiều, cha và cô ta nói chuyện về 10 năm trước, nói cho cô ta biết một số chuyện vẫn luôn bị cô ta hiểu lầm, trừ cái chết của Nguyệt Mộng là ngoài ý muốn ra, cũng do chính chị ta ích kỷ không nghe lời mà tạo thành, nếu như không có Nguyệt Mộng tự mình dẫn theo Nguyệt Chân lén chạy trốn, những người kia cũng sẽ không phát hiện Noãn Noãn tốn sức đào phá một cái hang bí mật bằng bàn tay, cũng sẽ không bị bắt trở về che mất cái hang, lại đánh Noãn Noãn tàn nhẫn một trận, cũng sẽ không có một loạt chuyện xảy ra, cha nói nếu như không có Noãn Noãn, ông không dám tưởng tượng có phải sẽ mất luôn con gái mãi mãi không.
Cho đến khoảnh khắc đó, Tô Thanh chợt đã hiểu, đã hiểu tại sao cha hận người nhà họ Tinh nhưng chưa từng làm kẻ địch với nhà họ Tinh, bảo cô ta cách xa Tinh Tiểu Noãn, không muốn để mình vì cô mà xảy ra bất trắc gì, hiểu rồi, thì ra nỗi hận đó còn chứa sự cảm ơn.
Cha nói, Tinh Tiểu Noãn là độc nhất vô nhị, chính bởi vì cô là độc nhất vô nhị nên bên cạnh mới có thể thường xảy ra những chuyện mà người ngoài nhìn vào không thể tưởng tượng nổi, thậm chí là chuyện xui xẻo, cha nói, cô dũng cảm còn thông minh, cô thừa kế sự dũng cảm của nhà họ Tinh, lanh trí và khiêm tốn…
Mà cái cô ta thiếu chính là năng lực phân tích và loại thanh nhã này, đúng vậy, cô ta cũng xuất sắc, nhưng từ nhỏ lại bị so sánh với Noãn Noãn, ai cũng nhìn thấy bên ngoài cô ta vẻ vang nhưng lại không biết sự nỗ lực của cô ta, thì ra hận và không hận cũng chính là một loại chấp niệm của buông tha và không buông tha, buông rồi thì sẽ không rối rắm nữa, lòng chợt nhẹ đi.
Thì ra là, rất nhiều chuyện, phải dùng con tim để cảm nhận, dùng lỗ tai để lắng nghe, mà không phải bị cặp mắt che mờ......
Hất cằm lên, Tô Thanh khiêu khích cười nói, "Tôi không chỉ biết em trai cô, tôi còn biết, không phải người em trai kia của cô là ruột thịt của cô sao, một bình thuốc nhỏ, ở trên thế giới này chỉ còn có cô là người thân duy nhất, hừ, bây giờ tôi và em trai cô là bạn tốt đấy, nếu như không muốn em trai cô đối xử với cô độc ác thì sớm bỏ súng của cô xuống đi, OK, Miss Bạch?”
Ánh mắt như mũi khoan nhìn chằm chằm cô ta, Bạch Nguyệt Oánh do dự, em trai là bảo bối ở trong tim của cô, hàng năm sống một mình ở nước ngoài, quen biết bọn họ khi nào thế? Còn nữa, Tô Thanh đang nói láo. Chỉ là, chuyện cô không tiếp nhận nổi chính là Tinh Tiểu Noãn lại cứu em trai của cô.
Vào nửa tiếng trước, cô nhận được điện thoại của Chiến Vân Không, khi thấy hiển thị trên điện thoại thì tim cô đã sắp nhảy ra khỏi cổ họng rồi, càng hận thì càng yêu, có phải rất nồng đậm không?
"Em trai của cô đang ở trong tay tôi, tôi muốn vợ của tôi không có chút tổn thương nào, cô muốn nhìn thấy Bạch Tử Tuần còn sống, 9 giờ tối nay, ở bến tàu Tây Thành…”
Trong điện thoại mang sự âm u xông vào tuyến thần kinh của cô, rối loạn, luống cuống, càng thêm hận rồi…
Máu chảy lên não, không để ý A Nam ngăn cản rút súng ra liền tiến vào.
“Cô nói Tinh Tiểu noãn đã cứu em trai tôi là chuyện khi nào hả?” Em trai cô trở về nước khi nào cô cũng không biết, gánh nặng của cô đã trở về, bây giờ lại bị Chiến Vân Không bắt được, đối phương đều có lợi thế quan trọng trong tay, lần đầu tiên cô bắt đầu luống cuống.
Bạch Tử Tuần, là người thân duy nhất của Bạch Nguyệt Oánh, nhỏ hơn cô bảy tuổi, cùng tuổi với Noãn Noãn, có lẽ khi còn bé chịu khổ quá nhiều, cũng do khi sinh sự miễn dịch của cơ thể yếu, lúc mười tuổi bị khám ra có bệnh ung thư máu bẩm sinh, thật may khi đó về mặt kinh tế, Bạch Nguyệt Oánh đã là một phú bà nhỏ, tiền không thành vấn đề, thấy mỗi lần em trai trị bệnh bằng hóa chất hành hạ khắp nơi, lòng cô đau như bị dao cắt.
Chuyện như vậy nhắc tới cũng trùng hợp, hẳn là vào kỳ nghỉ đông một tuần trước, cô ta và Nguyệt Chân đi ngang qua nhà sách đối diện Cầu Đại đúng lúc nhìn thấy Tinh Tiểu Noãn va vào một cậu con trai, cậu trai ôm một chồng sách rất dày bị va vào rơi lung tung dưới đất. Tinh Tiểu Noãn vội vàng khom người giúp cậu nhặt lên liên tục nói xin lỗi, cậu con trai cười lắc đầu, hình như nói là không sao, một giây kế tiếp thì đột nhiên té xỉu.
Lúc ấy, Nguyệt Chân còn châm chọc cười nói, “Nhìn đi, sao chổi dính vào một chút thì sẽ xui xẻo cả đời, thứ người như thế nên sớm chết mới đúng nhất.”
Về sau, trong lòng tò mò, Tô Thanh phái người theo dõi Tinh Tiểu Noãn, mới biết được cậu trai kia có bệnh ung thư máu, hơn nữa bị tuột huyết áp là nguyên nhân bị té xỉu, nếu như không phải Noãn Noãn kịp thời đưa cậu đến bệnh viện, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, thậm chí có thể trực tiếp dẫn đến cái chết.
Cũng là lúc Bạch Tử Tuần nằm viện, nhìn thấy tên của Bạch Nguyệt Oánh trong tài liệu, cô mới chắc chắn kết luận mối quan hệ giữa hai người.
"Lại còn là chị ruột đấy, năm trước em trai cô đã đến Cổ Thành rồi, cô mới biết sao, nhưng mà cậu ấy cũng là người có tài, lịch sự, làm người khác cảm thấy rất thoải mái, không giống như cô, vẻ mặt giết người tựa như người ta thiếu nợ cô vậy.”
“Nói lại lần nữa, có tin một phát súng bắn chết cô, nhà họ Tô của cô cũng tuyệt tử tuyệt tôn luôn.”
"Mẹ nó, miệng cô có độc sao, cô giáo Bạch.” Con ngươi vừa mở ra nhìn thấy Tô Thanh đang bên cạnh, “Không phải là… Bạch Tử Tuần bị thủ trưởng Chiến… bắt lại rồi chứ, ha ha!”
Lúc này cô ta thật thông minh, Noãn Noãn ngồi trên đất, nở nụ cười, nghỉ ngơi cả đêm coi như miễn cưỡng có thể đứng lên, chống cái ghế khẽ nhếch môi đứng dậy, “Bạch Nguyệt Oánh, thả hai người bọn họ đi, cô dẫn tôi đi thôi, cô hiểu thủ đoạn của thủ trưởng Chiến nhất, cô hận anh ấy còn gấp hơn ngàn lần.”
"Vậy cô có biết hay không, lợi thế trên tay tôi chính là tất cả của Chiến Vân Không, trừ cô ra, cô nghĩ lại xem còn có ai là người quan trọng nhất của Chiến Vân Không không? Tôi rất thích sự thông minh của cô, nhưng tình trạng của cô không phải là đối thủ của tôi, tôi muốn lập tức giết chết cô đều có thể đấy.”
Liếc nhìn A Nam, A Nam hiểu ý, tiến lên túm lấy Noãn Noãn nhấc lên đi ra ngoài, bị Giang Y Trạch đã sớm đứng ở cửa cản lại, “Cô muốn dẫn cô ấy đi đâu?”
‘pằng’ một tiếng súng vang lên, một viên đạn bay ngang qua tai của A Nam, chỉ thấy đùi phải của Giang Y Trạch không có sức lực, quỳ một chân trên đất.
"Giang Y Trạch, nhiệm vụ của anh chính là ở đâu ra thì cút về đấy, chuyện của tôi không cần anh đi hỏi, dẫn đi.”
Một phát súng làm cắt đứt dây chằng của chân Giang Y Trạch, Bạch Nguyệt Oánh và A Nam nhanh chóng mang Noãn Noãn rời đi, một phát súng làm thức tỉnh Tinh Hạ, nhìn bóng lưng của Noãn Noãn biến mất, cô ta hô to, “Bạch Nguyệt Oánh con mẹ nó cô khốn kiếp, có gan thì cô trở lại đi… Giang Y Trạch, anh là đồ phế vật, đi dẫn người yêu của anh trở về đi, không phải bị phế một chân thôi sao còn có chân khác nữa là được rồi, đuổi theo đi…”
Giang Y Trạch sững sờ nhìn Tinh Hạ, giữa trưa ánh mắt sáng chói như tia nắng, xuyên thấu qua tầng mây chiếu thẳng xuống đây, toàn thân Tinh Hạ đều là vầng sáng màu vàng ấm áp, chói mắt làm Giang Y Trạch không mở mắt ra được.
Tinh Hạ ở trong trí nhớ, vẫn luôn là một cô gái trong ngoài đều kiên cường, sẽ không rơi lệ cũng không khóc, thích hay không thích cũng sẽ không nhìn nhiều một chút, sẽ không quan tâm, yêu và hận phân biệt rất rõ ràng, nhưng cũng là người có tình cảm, có lẽ anh là người hiểu Tinh Hạ nhất vũ trụ này, tất cả sa ngã, điêu ngoa, tùy hứng làm vậy, đơn giản là muốn làm cho ông nội nhớ đến một người, giữa hận và yêu, mà cuối cùng cô ta lại lựa chọn hận, càng hận thì ký ức càng khắc sâu.
“Cho dù là đuổi theo, cho dù Bạch Nguyệt Oánh giết tôi chết, cô ta cũng sẽ không bỏ qua cho Noãn Noãn, cô ta muốn Noãn Noãn chết chắc cô cũng biết.”
Ngay cả La Hải cũng không ngăn cản được, hoặc nói là...... mục đích của La Hải chính là muốn dùng bọn họ dẫn Chiến Vân Không tới......
Ở nhà cổ của nhà họ Chiến, sáu giờ tối.
Quan Lê Hiên và Chiến Tả không biết đang tranh chấp cái gì, mà mặt đỏ tới mang tai, không ai nhường ai, “Tại sao không thể điều động bộ đội đặc chủng, bây giờ vấn đề đã lên tới tình trạng nghiêm trọng, đã uy hiếp đến sự an nguy nhân dân quốc gia, không điều động bộ đội đặc chủng cậu có nghĩ đến hậu quả hay không, Quan Lê Hiên, mau động não của cậu suy nghĩ một chút đi.”
Chiến Tả tức giận hận không thể đâm vào trán của Quan Lê Hiên, bên trong phòng sách tất cả đều là khói thuốc do mấy người đàn ông tạo ra, Chiến Vân Không thờ ơ lạnh nhạt tất cả, đột nhiên cửa bị người mở ra.
"Thủ trưởng, phu nhân...... Phu nhân đã xảy ra chuyện!"
Toàn bộ yên tĩnh, Cổ Thanh Dạ ấn đầu thuốc lá trong tay để dập tắt, nhìn chằm chằm Thiên Lý hỏi, “Nói rõ ràng, rốt cuộc xảy ra chuyện gì.”
Cúi đầu, vẻ hối hận của Thiên Lý không cách nào che giấu, vào một tiếng trước, cậu lái xe đến tập đoàn Mộ Thị đón Mộ Thanh Nhi, nhưng không ngờ còn chưa đến tập đoàn thì ở phía xa lầu dưới nhìn thấy ba người áo đen đè ép Mộ Thanh Nhi lên một chiếc xe màu đen chạy đi, trợ lý và người được sắp xếp đi theo bảo vệ bà, Hổ Tử và Thạch Đầu đều ngã xuống đất bị thương nặng, Thiên Lý đua xe chạy thẳng vượt đèn đỏ, khi đuổi theo tới trên cầu vẫn bị bọn họ trốn thoát mất.
“Mẹ nó, cái đám này quá ức hiếp người rồi, tôi muốn đại khai sát giới, chơi chết hắn.” Chiến Tả đập tay ở trên bàn, ly trà theo tiếng động mà vỡ ra.
Mẹ bị người ta bắt đi, chuyện của nhà này tuyệt đối không thể thoát khỏi liên quan đến Bạch Nguyệt Oánh, lòng nặng trĩu giống như tăng thêm một quả cân, lòng anh như từng cánh hoa từng tầng bị xé rách, cục diện cực kỳ rối loạn anh không thể nào làm bậy, cứng rắn bình tĩnh trầm giọng nói.
“Đúng 8 giờ chúng ta lên đường, thông báo cho mọi người ở chỗ đó đợi lệnh, không có mệnh lệnh của tôi không được tự mình nổ súng.”
"Vân Không, có cần triệu tập bộ đội đặc chủng trợ giúp không?” Chiến Tả lo lắng, đây là một trận chiến lâu dài, nếu người không đủ, đoán chừng mỗi người phải phân tán lực chú ý cũng không phải là một chuyện tốt.
Ngón tay chuyển động trên màn hình, ngón trỏ nhịp nhàng đánh chữ, lông mày chau lại, thu mắt, chớp mắt, một phút đồng hồ sau, mắt đen lóe lên ánh sáng, “Bảo lầu dưới dọn cơm, tôi đói rồi.”
Quần thể ngã quỵ. Lửa đã sắp đến mông rồi, đây là thủ trưởng đại nhân muốn nháo cái gì hả, chẳng lẽ bây giờ rất không vui sao.
Nhắc tới cũng quái lạ, từ khi Noãn Noãn bị bắt cóc, đã năm ngày rồi, thủ trưởng không vội không hoảng hốt ban ngày ngồi trong phòng sách chỉ huy, quả thật mỗi buổi tối đều không ngủ, buổi tối ngày đầu tiên, trở về phòng ngủ, trong bóng tối bóng lưng vắng vẻ cao lớn đứng chừng nửa tiếng, anh thật sự không dám ngủ một mình, vì không có Noãn Noãn, không có nhiệt độ cơ thể quen thuộc của cô, cho dù căn phòng được sưởi ấm nhưng lòng vẫn lạnh lẽo.
Bên trong phòng ăn, mọi người ăn rất nhanh, bầu không khí vừa kỳ quái vừa ngột ngạt, quản gia chạy vào giống như gặp quỷ nhỏ giọng nói với Chiến Vân Không đang ăn, “Nhị thiếu gia, Nhị thiếu gia, cái đó, cái đó, phòng khách có một thanh niên giống với thiếu gia Thành như đúc nói muốn gặp cậu, ngay lập tức.”
Mọi người sững sờ, tất cả đều dừng đũa trong tay, nhìn Chiến Vân Không, dưới tình huống này Cố Trì lại xuất hiện, là có ý gì đây, ngày hôm qua anh ta gọi điện thoại, bọn họ nghe rõ ràng là gì, nhưng không có truy ra được nơi phát tín hiệu, bởi vì có cao thủ che giấu vị trí của bọn họ. Cố Trì là địch hay là bạn, rất khó kết luận, có lẽ chỉ có Chiến Vân Không là người hiểu rõ bộ mặt thật của anh ta nhất.
"Gọi cậu ấy vào nói cùng nhau ăn cơm."
Lời nói của Chiến thủ trưởng lại một lần nữa làm kinh động đến mọi người, mình thì cúi đầu ăn thật ngon lành, dường như rất hứng thú với dĩa gà xé phay đậu cô-ve này.
Còn nhớ rõ, đây là món sở trường của Mộ Thanh Nhi, mãi mãi không quên đây là một trong những món Noãn Noãn thích nhất…
Giữa trưa ngày hôm sau.
Ba người còn đang trong giấc mộng, đột nhiên có một tiếng vang thật lớn, cửa sắt bị người con gái đá văng ra, trên vai còn mang theo vài bông tuyết, một tay cầm súng nhấc Tinh Tiểu Noãn đã xụi lơ lên, níu lấy cổ áo nhấc đến trước mặt cô ta.
“Tinh Tiểu Noãn, bây giờ tôi muốn giết cô.” Đáy mắt bị màu đỏ hung tàn mang theo vẻ bi thương ẩn nhẫn nhuộm lấy, đầu óc hỗn độn không nghe rõ cô ta đang nói gì, Noãn Noãn ho khan ngày càng nghiêm trọng, nghiêm trọng đến mức hít một hơi cũng ho, không thể nói lời nào.
“Cô buông cậu ấy ra, không nhìn thấy cậu ấy đã rất khó chịu sao, Bạch Nguyệt Oánh, cô còn có một chút lương tâm hay không hả, Noãn Noãn đã cứu em trai cô, nếu không có cậu ấy thì em trai của cô đã chết sớm!”
"Đừng nói đến em trai tôi......." Bạch Nguyệt Oánh rống giận với Tô Thanh, quay đầu lại hỏi, "Làm sao cô biết hả, là ai nói cô biết tôi có em trai, nói."
Động tác nhanh nhẹn, một khẩu súng đặt trên trán của Tô Thanh, họng súng lạnh lẽo chui vào lỗ chân lông xuyên vào máu, Tô Thanh bị dọa, lời muốn nói cũng bị nghẹn trở về, đầu tránh né lui về sau thì súng tiến về trước, cô ta chỉ muốn chọc giận Bạch Nguyệt Oánh một chút, không đúng, chỉ muốn một chút thôi, nhất định Tô Thanh sẽ bể đầu, bã đậu rơi đầy đất.
Hù chết rồi, hai chân của Tô Thanh run rẩy liều mạng nắm chặt thành đấm, móng tay đâm vào trong thịt đau không thua gì lần trước, mười năm trước, hoảng sợ đau đớn giống như cơn ác mộng bao chặt cô ta, cô ta không quên được khi chị Nguyệt Mộng chết, đôi mắt vùng vẫy đau khổ kia, nhìn chằm chằm cô ta không chớp mắt, cho nên bây giờ cô ta không dám nhìn bất cứ ánh mắt của ai.
Cô ta sợ đôi mắt màu đen trong giấc mơ, tựa như máu tươi sền sệch…
Ngày 15 tháng Giêng ấy, cha dẫn cô ta theo đi thả đèn cầu nguyện, trước một đêm kia cha con bọn họ chưa bao giờ nói chuyện nhiều, cha và cô ta nói chuyện về 10 năm trước, nói cho cô ta biết một số chuyện vẫn luôn bị cô ta hiểu lầm, trừ cái chết của Nguyệt Mộng là ngoài ý muốn ra, cũng do chính chị ta ích kỷ không nghe lời mà tạo thành, nếu như không có Nguyệt Mộng tự mình dẫn theo Nguyệt Chân lén chạy trốn, những người kia cũng sẽ không phát hiện Noãn Noãn tốn sức đào phá một cái hang bí mật bằng bàn tay, cũng sẽ không bị bắt trở về che mất cái hang, lại đánh Noãn Noãn tàn nhẫn một trận, cũng sẽ không có một loạt chuyện xảy ra, cha nói nếu như không có Noãn Noãn, ông không dám tưởng tượng có phải sẽ mất luôn con gái mãi mãi không.
Cho đến khoảnh khắc đó, Tô Thanh chợt đã hiểu, đã hiểu tại sao cha hận người nhà họ Tinh nhưng chưa từng làm kẻ địch với nhà họ Tinh, bảo cô ta cách xa Tinh Tiểu Noãn, không muốn để mình vì cô mà xảy ra bất trắc gì, hiểu rồi, thì ra nỗi hận đó còn chứa sự cảm ơn.
Cha nói, Tinh Tiểu Noãn là độc nhất vô nhị, chính bởi vì cô là độc nhất vô nhị nên bên cạnh mới có thể thường xảy ra những chuyện mà người ngoài nhìn vào không thể tưởng tượng nổi, thậm chí là chuyện xui xẻo, cha nói, cô dũng cảm còn thông minh, cô thừa kế sự dũng cảm của nhà họ Tinh, lanh trí và khiêm tốn…
Mà cái cô ta thiếu chính là năng lực phân tích và loại thanh nhã này, đúng vậy, cô ta cũng xuất sắc, nhưng từ nhỏ lại bị so sánh với Noãn Noãn, ai cũng nhìn thấy bên ngoài cô ta vẻ vang nhưng lại không biết sự nỗ lực của cô ta, thì ra hận và không hận cũng chính là một loại chấp niệm của buông tha và không buông tha, buông rồi thì sẽ không rối rắm nữa, lòng chợt nhẹ đi.
Thì ra là, rất nhiều chuyện, phải dùng con tim để cảm nhận, dùng lỗ tai để lắng nghe, mà không phải bị cặp mắt che mờ......
Hất cằm lên, Tô Thanh khiêu khích cười nói, "Tôi không chỉ biết em trai cô, tôi còn biết, không phải người em trai kia của cô là ruột thịt của cô sao, một bình thuốc nhỏ, ở trên thế giới này chỉ còn có cô là người thân duy nhất, hừ, bây giờ tôi và em trai cô là bạn tốt đấy, nếu như không muốn em trai cô đối xử với cô độc ác thì sớm bỏ súng của cô xuống đi, OK, Miss Bạch?”
Ánh mắt như mũi khoan nhìn chằm chằm cô ta, Bạch Nguyệt Oánh do dự, em trai là bảo bối ở trong tim của cô, hàng năm sống một mình ở nước ngoài, quen biết bọn họ khi nào thế? Còn nữa, Tô Thanh đang nói láo. Chỉ là, chuyện cô không tiếp nhận nổi chính là Tinh Tiểu Noãn lại cứu em trai của cô.
Vào nửa tiếng trước, cô nhận được điện thoại của Chiến Vân Không, khi thấy hiển thị trên điện thoại thì tim cô đã sắp nhảy ra khỏi cổ họng rồi, càng hận thì càng yêu, có phải rất nồng đậm không?
"Em trai của cô đang ở trong tay tôi, tôi muốn vợ của tôi không có chút tổn thương nào, cô muốn nhìn thấy Bạch Tử Tuần còn sống, 9 giờ tối nay, ở bến tàu Tây Thành…”
Trong điện thoại mang sự âm u xông vào tuyến thần kinh của cô, rối loạn, luống cuống, càng thêm hận rồi…
Máu chảy lên não, không để ý A Nam ngăn cản rút súng ra liền tiến vào.
“Cô nói Tinh Tiểu noãn đã cứu em trai tôi là chuyện khi nào hả?” Em trai cô trở về nước khi nào cô cũng không biết, gánh nặng của cô đã trở về, bây giờ lại bị Chiến Vân Không bắt được, đối phương đều có lợi thế quan trọng trong tay, lần đầu tiên cô bắt đầu luống cuống.
Bạch Tử Tuần, là người thân duy nhất của Bạch Nguyệt Oánh, nhỏ hơn cô bảy tuổi, cùng tuổi với Noãn Noãn, có lẽ khi còn bé chịu khổ quá nhiều, cũng do khi sinh sự miễn dịch của cơ thể yếu, lúc mười tuổi bị khám ra có bệnh ung thư máu bẩm sinh, thật may khi đó về mặt kinh tế, Bạch Nguyệt Oánh đã là một phú bà nhỏ, tiền không thành vấn đề, thấy mỗi lần em trai trị bệnh bằng hóa chất hành hạ khắp nơi, lòng cô đau như bị dao cắt.
Chuyện như vậy nhắc tới cũng trùng hợp, hẳn là vào kỳ nghỉ đông một tuần trước, cô ta và Nguyệt Chân đi ngang qua nhà sách đối diện Cầu Đại đúng lúc nhìn thấy Tinh Tiểu Noãn va vào một cậu con trai, cậu trai ôm một chồng sách rất dày bị va vào rơi lung tung dưới đất. Tinh Tiểu Noãn vội vàng khom người giúp cậu nhặt lên liên tục nói xin lỗi, cậu con trai cười lắc đầu, hình như nói là không sao, một giây kế tiếp thì đột nhiên té xỉu.
Lúc ấy, Nguyệt Chân còn châm chọc cười nói, “Nhìn đi, sao chổi dính vào một chút thì sẽ xui xẻo cả đời, thứ người như thế nên sớm chết mới đúng nhất.”
Về sau, trong lòng tò mò, Tô Thanh phái người theo dõi Tinh Tiểu Noãn, mới biết được cậu trai kia có bệnh ung thư máu, hơn nữa bị tuột huyết áp là nguyên nhân bị té xỉu, nếu như không phải Noãn Noãn kịp thời đưa cậu đến bệnh viện, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, thậm chí có thể trực tiếp dẫn đến cái chết.
Cũng là lúc Bạch Tử Tuần nằm viện, nhìn thấy tên của Bạch Nguyệt Oánh trong tài liệu, cô mới chắc chắn kết luận mối quan hệ giữa hai người.
"Lại còn là chị ruột đấy, năm trước em trai cô đã đến Cổ Thành rồi, cô mới biết sao, nhưng mà cậu ấy cũng là người có tài, lịch sự, làm người khác cảm thấy rất thoải mái, không giống như cô, vẻ mặt giết người tựa như người ta thiếu nợ cô vậy.”
“Nói lại lần nữa, có tin một phát súng bắn chết cô, nhà họ Tô của cô cũng tuyệt tử tuyệt tôn luôn.”
"Mẹ nó, miệng cô có độc sao, cô giáo Bạch.” Con ngươi vừa mở ra nhìn thấy Tô Thanh đang bên cạnh, “Không phải là… Bạch Tử Tuần bị thủ trưởng Chiến… bắt lại rồi chứ, ha ha!”
Lúc này cô ta thật thông minh, Noãn Noãn ngồi trên đất, nở nụ cười, nghỉ ngơi cả đêm coi như miễn cưỡng có thể đứng lên, chống cái ghế khẽ nhếch môi đứng dậy, “Bạch Nguyệt Oánh, thả hai người bọn họ đi, cô dẫn tôi đi thôi, cô hiểu thủ đoạn của thủ trưởng Chiến nhất, cô hận anh ấy còn gấp hơn ngàn lần.”
"Vậy cô có biết hay không, lợi thế trên tay tôi chính là tất cả của Chiến Vân Không, trừ cô ra, cô nghĩ lại xem còn có ai là người quan trọng nhất của Chiến Vân Không không? Tôi rất thích sự thông minh của cô, nhưng tình trạng của cô không phải là đối thủ của tôi, tôi muốn lập tức giết chết cô đều có thể đấy.”
Liếc nhìn A Nam, A Nam hiểu ý, tiến lên túm lấy Noãn Noãn nhấc lên đi ra ngoài, bị Giang Y Trạch đã sớm đứng ở cửa cản lại, “Cô muốn dẫn cô ấy đi đâu?”
‘pằng’ một tiếng súng vang lên, một viên đạn bay ngang qua tai của A Nam, chỉ thấy đùi phải của Giang Y Trạch không có sức lực, quỳ một chân trên đất.
"Giang Y Trạch, nhiệm vụ của anh chính là ở đâu ra thì cút về đấy, chuyện của tôi không cần anh đi hỏi, dẫn đi.”
Một phát súng làm cắt đứt dây chằng của chân Giang Y Trạch, Bạch Nguyệt Oánh và A Nam nhanh chóng mang Noãn Noãn rời đi, một phát súng làm thức tỉnh Tinh Hạ, nhìn bóng lưng của Noãn Noãn biến mất, cô ta hô to, “Bạch Nguyệt Oánh con mẹ nó cô khốn kiếp, có gan thì cô trở lại đi… Giang Y Trạch, anh là đồ phế vật, đi dẫn người yêu của anh trở về đi, không phải bị phế một chân thôi sao còn có chân khác nữa là được rồi, đuổi theo đi…”
Giang Y Trạch sững sờ nhìn Tinh Hạ, giữa trưa ánh mắt sáng chói như tia nắng, xuyên thấu qua tầng mây chiếu thẳng xuống đây, toàn thân Tinh Hạ đều là vầng sáng màu vàng ấm áp, chói mắt làm Giang Y Trạch không mở mắt ra được.
Tinh Hạ ở trong trí nhớ, vẫn luôn là một cô gái trong ngoài đều kiên cường, sẽ không rơi lệ cũng không khóc, thích hay không thích cũng sẽ không nhìn nhiều một chút, sẽ không quan tâm, yêu và hận phân biệt rất rõ ràng, nhưng cũng là người có tình cảm, có lẽ anh là người hiểu Tinh Hạ nhất vũ trụ này, tất cả sa ngã, điêu ngoa, tùy hứng làm vậy, đơn giản là muốn làm cho ông nội nhớ đến một người, giữa hận và yêu, mà cuối cùng cô ta lại lựa chọn hận, càng hận thì ký ức càng khắc sâu.
“Cho dù là đuổi theo, cho dù Bạch Nguyệt Oánh giết tôi chết, cô ta cũng sẽ không bỏ qua cho Noãn Noãn, cô ta muốn Noãn Noãn chết chắc cô cũng biết.”
Ngay cả La Hải cũng không ngăn cản được, hoặc nói là...... mục đích của La Hải chính là muốn dùng bọn họ dẫn Chiến Vân Không tới......
Ở nhà cổ của nhà họ Chiến, sáu giờ tối.
Quan Lê Hiên và Chiến Tả không biết đang tranh chấp cái gì, mà mặt đỏ tới mang tai, không ai nhường ai, “Tại sao không thể điều động bộ đội đặc chủng, bây giờ vấn đề đã lên tới tình trạng nghiêm trọng, đã uy hiếp đến sự an nguy nhân dân quốc gia, không điều động bộ đội đặc chủng cậu có nghĩ đến hậu quả hay không, Quan Lê Hiên, mau động não của cậu suy nghĩ một chút đi.”
Chiến Tả tức giận hận không thể đâm vào trán của Quan Lê Hiên, bên trong phòng sách tất cả đều là khói thuốc do mấy người đàn ông tạo ra, Chiến Vân Không thờ ơ lạnh nhạt tất cả, đột nhiên cửa bị người mở ra.
"Thủ trưởng, phu nhân...... Phu nhân đã xảy ra chuyện!"
Toàn bộ yên tĩnh, Cổ Thanh Dạ ấn đầu thuốc lá trong tay để dập tắt, nhìn chằm chằm Thiên Lý hỏi, “Nói rõ ràng, rốt cuộc xảy ra chuyện gì.”
Cúi đầu, vẻ hối hận của Thiên Lý không cách nào che giấu, vào một tiếng trước, cậu lái xe đến tập đoàn Mộ Thị đón Mộ Thanh Nhi, nhưng không ngờ còn chưa đến tập đoàn thì ở phía xa lầu dưới nhìn thấy ba người áo đen đè ép Mộ Thanh Nhi lên một chiếc xe màu đen chạy đi, trợ lý và người được sắp xếp đi theo bảo vệ bà, Hổ Tử và Thạch Đầu đều ngã xuống đất bị thương nặng, Thiên Lý đua xe chạy thẳng vượt đèn đỏ, khi đuổi theo tới trên cầu vẫn bị bọn họ trốn thoát mất.
“Mẹ nó, cái đám này quá ức hiếp người rồi, tôi muốn đại khai sát giới, chơi chết hắn.” Chiến Tả đập tay ở trên bàn, ly trà theo tiếng động mà vỡ ra.
Mẹ bị người ta bắt đi, chuyện của nhà này tuyệt đối không thể thoát khỏi liên quan đến Bạch Nguyệt Oánh, lòng nặng trĩu giống như tăng thêm một quả cân, lòng anh như từng cánh hoa từng tầng bị xé rách, cục diện cực kỳ rối loạn anh không thể nào làm bậy, cứng rắn bình tĩnh trầm giọng nói.
“Đúng 8 giờ chúng ta lên đường, thông báo cho mọi người ở chỗ đó đợi lệnh, không có mệnh lệnh của tôi không được tự mình nổ súng.”
"Vân Không, có cần triệu tập bộ đội đặc chủng trợ giúp không?” Chiến Tả lo lắng, đây là một trận chiến lâu dài, nếu người không đủ, đoán chừng mỗi người phải phân tán lực chú ý cũng không phải là một chuyện tốt.
Ngón tay chuyển động trên màn hình, ngón trỏ nhịp nhàng đánh chữ, lông mày chau lại, thu mắt, chớp mắt, một phút đồng hồ sau, mắt đen lóe lên ánh sáng, “Bảo lầu dưới dọn cơm, tôi đói rồi.”
Quần thể ngã quỵ. Lửa đã sắp đến mông rồi, đây là thủ trưởng đại nhân muốn nháo cái gì hả, chẳng lẽ bây giờ rất không vui sao.
Nhắc tới cũng quái lạ, từ khi Noãn Noãn bị bắt cóc, đã năm ngày rồi, thủ trưởng không vội không hoảng hốt ban ngày ngồi trong phòng sách chỉ huy, quả thật mỗi buổi tối đều không ngủ, buổi tối ngày đầu tiên, trở về phòng ngủ, trong bóng tối bóng lưng vắng vẻ cao lớn đứng chừng nửa tiếng, anh thật sự không dám ngủ một mình, vì không có Noãn Noãn, không có nhiệt độ cơ thể quen thuộc của cô, cho dù căn phòng được sưởi ấm nhưng lòng vẫn lạnh lẽo.
Bên trong phòng ăn, mọi người ăn rất nhanh, bầu không khí vừa kỳ quái vừa ngột ngạt, quản gia chạy vào giống như gặp quỷ nhỏ giọng nói với Chiến Vân Không đang ăn, “Nhị thiếu gia, Nhị thiếu gia, cái đó, cái đó, phòng khách có một thanh niên giống với thiếu gia Thành như đúc nói muốn gặp cậu, ngay lập tức.”
Mọi người sững sờ, tất cả đều dừng đũa trong tay, nhìn Chiến Vân Không, dưới tình huống này Cố Trì lại xuất hiện, là có ý gì đây, ngày hôm qua anh ta gọi điện thoại, bọn họ nghe rõ ràng là gì, nhưng không có truy ra được nơi phát tín hiệu, bởi vì có cao thủ che giấu vị trí của bọn họ. Cố Trì là địch hay là bạn, rất khó kết luận, có lẽ chỉ có Chiến Vân Không là người hiểu rõ bộ mặt thật của anh ta nhất.
"Gọi cậu ấy vào nói cùng nhau ăn cơm."
Lời nói của Chiến thủ trưởng lại một lần nữa làm kinh động đến mọi người, mình thì cúi đầu ăn thật ngon lành, dường như rất hứng thú với dĩa gà xé phay đậu cô-ve này.
Còn nhớ rõ, đây là món sở trường của Mộ Thanh Nhi, mãi mãi không quên đây là một trong những món Noãn Noãn thích nhất…
Tác giả :
Tinh Tinh Tiểu Bàn Nhi