Boss Cẩn Thận, Vợ Hiền Có Độc
Chương 11: Người đàn ông kiêu ngạo bất khuất và chính trực
Editor: Pé Wũy
Đi đến ôm Noãn Noãn đã lâm vào trạng thái hôn mê nằm trên đất.
Trong lòng Chiến Vân Không hơi hồi hộp, kinh hoảng chốt lát nhưng trong lòng anh lại vô cùng kiên cường, trán khẽ nhăn lại.
Đúng vậy, Chiến thủ trưởng nổi giận rồi, không hiểu vì sao lại đau lòng giống như lông vũ nhẹ nhàng rơi trên mặt nước gợn lên thành cơn sóng trong lòng anh.
Anh ghét bộ dáng nhắm mắt không nổi giận của cô, có chút lo lắng, nóng nảy vỗ nhẽ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
“Này em, tỉnh tỉnh......”
“......”
Không phản ứng
“Noãn Noãn, Tinh Tiểu Noãn, tỉnh tỉnh.”
Bóp cái miệng nhỏ nhắn của cô hơi hé ra, đưa tay phải ấn vào ngực của cô, động tác vô ý này khiến cho mọi người nhìn ra được bọn họ có vẻ mờ ám.
Theo phía sau có Thiên An An và Đông Phương Chi Dao, lúc đuổi tới thấy một màn như vậy đều há to miệng.
Cuối cùng lúc Chiến thủ trưởng không ngừng cố gắng ấn ngực cùng hô hấp nhân tạo cấp cứu, đồng chí Noãn Noãn cũng tỉnh.
Được chú đặt ngồi vào xe lăn, vẻ mặt dịu dàng khi nãy đã không còn tồn tại, khuôn mặt tuấn tú lạnh băng như hoa tuyết Nam Cực xa xăm, đáy mắt lạnh lùng khiến người ta có cảm giác sợ hãi.
Sải bước đi thẳng về phía trước, nhấc một chân của Chu Tường lên, kéo lê hắn trên hành lang bệnh viện như con chó chết, chưa đến 20 bước đã kéo hắn đến trước mặt Noãn Noãn.
Khom người lôi cổ áo của hắn, cứng rắn xách Chu Tường lên còn đang trong trạng thái mềm nhũn, người đang dứng mà giống như bồng bềnh trong gió.
Chân phải Chiến Vân Không đạp nhẹ lên đỉnh đầu gối của Chu Tường, rầm một tiếng hai chân mềm nhũn quỳ gối trên đất, âm thanh xương bánh chè vỡ vụn rõ ràng lọt vào tai mọi người.
Mọi người hít một hơi khí lạnh.
Thủ trưởng đại nhân không e dè trước mặt hàng trăm người, thoải mái mà phế đi hai chân của cậu cả Chu - nhà bí thư thị ủy.
Máu chảy đầy mặt và đầu cổ như suối, Noãn Noãn nheo mắt, cắn chặt môi dưới.
Hình ảnh rất máu tanh mà thủ trưởng lại hờ hững.
“Nói, rốt cuộc mày có chạm vào Tinh Tiểu Noãn không?”
Chu Tường gian nan ngẩng đầu, suy nghĩ thoáng nhanh, xoay người ôm chân Chiến Vân Không, khóc lóc cầu xin.
“Tôi sai rồi, tôi không có chạm vào cô ấy, không phải ngày đó Ngài đã thấy hết rồi sao, đều là tôi nhất thời tức giận nói bậy, van cầu thủ trưởng tha thứ tôi đi, tôi sai rồi sai rồi.......”
Sau khi hắn tỉnh dậy, chuyện thứ nhất hắn hỏi cha hắn là Chiến Vân Không là ai?
Chu Phong nghe thấy tên sợ tới mức thiếu chút nữa ngã xuống ghế, đột nhiên sắc mặt thay đổi, hạ giọng cảnh cáo con trai, không nên trêu chọc người kia, đó là người mà bọn họ không thể trêu vào.
Không nghĩ tới, hậu trường đằng sau cô gái này lại hùng hậu như vậy, lần đầu tiên ở ‘GOLDENTIME’ tưởng là ngoài ý muốn, như vậy hôm nay chính là cố ý.
Không phải cố ý nhằm vào hắn mà là hắn đã động vào người không nên động.
Hôm nay Chiến Vân Không mặc Tây trang màu xám đậm, hai ống quần dài 9 phân bao lấy cặp chân thon dài, rất gợi cảm, một đôi giày da England Block màu rám nắng nâng cằm Chu Tường lên, đưa về phía trước.
“Mày nhận lầm người rồi.”
Chu Tường sửng sốt, bỗng nhiên bừng tỉnh, lo lắng dời chân mặc kệ vết thương trên đầu gối đau tới tê liệt, chật vật không chịu nổi nằm bên chân Noãn Noãn, dập đầu khẩn cầu, chung quanh tràn ra một bãi máu loãng, nhìn thấy rợn người.
“Tôi sai rồi cô Tinh, tôi sai rồi, tôi không nên chạm vào ngài, thật sự ngài vẫn còn trong sạch, là tôi bị coi thường nên nhất định phải quấn lấy ngài, ngài yên tâm từ nay về sau tôi sẽ biến mất không quấy rầy cuộc sống của ngài nữa, ngài coi như tôi đã chết rồi đi, van cầu ngài xin thủ trưởng tha thứ tôi đi, van cầu ngài.. .... “
Có bối cảnh hậu trường cứng rắn như vậy, thân phận tài trí hơn người, một chữ cô thăng cấp lên thành Ngài, Chu Tường dập đầu như băm tỏi, một người cao cao tại thượng như đại thiếu gia, thế nhưng bị người ta đánh quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, thần sắc Noãn Noãn phức tạp, con ngươi khẽ chớp.
Một giọt máu rơi trên mu bàn tay trắng nõn của cô, tay cô bỗng run lên, đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại, không vui mà mắng.
“Chu Tường, con mẹ nó nếu anh còn là đàn ông thì đứng dậy cho tôi, đừng giống như con chó chết mà quỳ gối ở đây khóc lóc cầu xin tha thứ, cơ hội là dựa vào năng lực của chính mình mà bắt lấy, không giống như bộ dạng bi ai cầu xin của anh bây giờ, cút ngay.”
Chu Tường quỳ trên đất kinh ngạc, mọi người cũng kinh ngạc.
Đáy mắt Chiến Vân Không thoáng hiện lên tia tán thưởng, khóe miệng cong lên nở nụ cười không dễ nhìn thấy.
Nghiêng đầu liếc nhìn người bên cạnh, đợi anh ta - thủ trưởng đại nhân hạ lệnh bác sĩ, y tá cấp cứu, không nói một tiếng, ngoắc ngón tay.
Chu Tường rất nhanh được người khác nâng lên, giọng nói khàn khàn ngu muội có chút khó hiểu cùng nghi ngờ.
“Vì sao cô tha thứ cho tôi?”
Trợn mắt một cái, mới vừa rồi còn kêu cha gọi mẹ, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, bây giờ như mong muốn rồi, ngược lại học được cách chất vấn.
Vấn đề này Chiến Vân Không cũng muốn biết, một lần nữa anh cảm thấy hứng thú cùng tò mò đối với cô gái này.
Ôm cô đứng dậy, hai cánh tay cô khoanh trước ngực, chuẩn bị nghe đáp án của cô
Thôi một hơi, Noãn Noãn nở nụ cười, sáng rực như mặt trời giữa trưa, ấm áp rực rỡ.
“Nếu như anh thực sự chạm vào tôi, cho dù anh có đập đầu chết ở đây, tôi cũng không tha thứ cho anh, ngược lại tôi sẽ biến anh thành thái giám, một dao cắt bảo bối của anh rồi treo trước cửa nhà anh. Nếu như ngay lúc tôi lấy quả cam đập anh mà anh cầu xin tha thứ thì tôi sẽ cho rằng anh đơn thuần chỉ là một kẻ vô dụng. Nhưng mà, may mắn là trong người anh vẫn còn một chút kiêu ngạo, bất khuất và chính trực của người đàn ông, không có bóp chết tôi.”
Một lúc sau --
Một mảng im lặng như tờ, vẻ mặt Chu Tường miễn cưỡng gật đầu, nếu như nói trước kia còn không chưa hiểu được vì sao hắn theo đuổi cô gái này bốn năm không thấy được cô nở nụ cười một lần.
Như vậy, hôm nay hắn đã hiểu, dạng người đàn ông như thế nào mới xứng đôi với cô, dạng đàn ông nào mới xứng có được nụ cười của cô.
Bỗng nhiên cũng hiểu ra con đường mà hắn cần phải đi, có lẽ, bây giờ vẫn chưa muộn......
Cuối cùng một trận náo loạn cũng kết thúc, Chiến Vân Không không nói lời nào, ôm Noãn Noãn về phòng bệnh của cô, theo phía đằng sau hai cô gái trao đổi ánh mắt với nhau.
Thật ra, trận náo loạn này chỉ kéo dài có 15 phút nhưng Noãn Noãn lại cảm thấy như cả một thế kỉ.
Trong nhất thời cơ thể bộc phát toàn bộ sức lực làm cho người ta quên đi cảm giác đau đớn, toàn bộ thần kinh tê liệt.
Nhưng tùy theo mức độ mà có thể để lại di chứng......
Nằm cuộn trên giường rên rỉ, miệng vết thương đầu gối đau đến cả người cô run rẩy, mồ hôi lạnh nhỏ giọt theo thái dương.
An An trong nhà vệ sinh xã nước ấm, thấm ướt khăn, vắt khô, cẩn thận lau chùi khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Noãn Noãn, Chi Dao gọi bác sĩ đến.
Bây giờ toàn bộ bệnh viện ai cũng biết chuyện đánh nhau của con gái ngài thị trưởng cùng con trai bí thư thị ủy.
Đi đến ôm Noãn Noãn đã lâm vào trạng thái hôn mê nằm trên đất.
Trong lòng Chiến Vân Không hơi hồi hộp, kinh hoảng chốt lát nhưng trong lòng anh lại vô cùng kiên cường, trán khẽ nhăn lại.
Đúng vậy, Chiến thủ trưởng nổi giận rồi, không hiểu vì sao lại đau lòng giống như lông vũ nhẹ nhàng rơi trên mặt nước gợn lên thành cơn sóng trong lòng anh.
Anh ghét bộ dáng nhắm mắt không nổi giận của cô, có chút lo lắng, nóng nảy vỗ nhẽ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
“Này em, tỉnh tỉnh......”
“......”
Không phản ứng
“Noãn Noãn, Tinh Tiểu Noãn, tỉnh tỉnh.”
Bóp cái miệng nhỏ nhắn của cô hơi hé ra, đưa tay phải ấn vào ngực của cô, động tác vô ý này khiến cho mọi người nhìn ra được bọn họ có vẻ mờ ám.
Theo phía sau có Thiên An An và Đông Phương Chi Dao, lúc đuổi tới thấy một màn như vậy đều há to miệng.
Cuối cùng lúc Chiến thủ trưởng không ngừng cố gắng ấn ngực cùng hô hấp nhân tạo cấp cứu, đồng chí Noãn Noãn cũng tỉnh.
Được chú đặt ngồi vào xe lăn, vẻ mặt dịu dàng khi nãy đã không còn tồn tại, khuôn mặt tuấn tú lạnh băng như hoa tuyết Nam Cực xa xăm, đáy mắt lạnh lùng khiến người ta có cảm giác sợ hãi.
Sải bước đi thẳng về phía trước, nhấc một chân của Chu Tường lên, kéo lê hắn trên hành lang bệnh viện như con chó chết, chưa đến 20 bước đã kéo hắn đến trước mặt Noãn Noãn.
Khom người lôi cổ áo của hắn, cứng rắn xách Chu Tường lên còn đang trong trạng thái mềm nhũn, người đang dứng mà giống như bồng bềnh trong gió.
Chân phải Chiến Vân Không đạp nhẹ lên đỉnh đầu gối của Chu Tường, rầm một tiếng hai chân mềm nhũn quỳ gối trên đất, âm thanh xương bánh chè vỡ vụn rõ ràng lọt vào tai mọi người.
Mọi người hít một hơi khí lạnh.
Thủ trưởng đại nhân không e dè trước mặt hàng trăm người, thoải mái mà phế đi hai chân của cậu cả Chu - nhà bí thư thị ủy.
Máu chảy đầy mặt và đầu cổ như suối, Noãn Noãn nheo mắt, cắn chặt môi dưới.
Hình ảnh rất máu tanh mà thủ trưởng lại hờ hững.
“Nói, rốt cuộc mày có chạm vào Tinh Tiểu Noãn không?”
Chu Tường gian nan ngẩng đầu, suy nghĩ thoáng nhanh, xoay người ôm chân Chiến Vân Không, khóc lóc cầu xin.
“Tôi sai rồi, tôi không có chạm vào cô ấy, không phải ngày đó Ngài đã thấy hết rồi sao, đều là tôi nhất thời tức giận nói bậy, van cầu thủ trưởng tha thứ tôi đi, tôi sai rồi sai rồi.......”
Sau khi hắn tỉnh dậy, chuyện thứ nhất hắn hỏi cha hắn là Chiến Vân Không là ai?
Chu Phong nghe thấy tên sợ tới mức thiếu chút nữa ngã xuống ghế, đột nhiên sắc mặt thay đổi, hạ giọng cảnh cáo con trai, không nên trêu chọc người kia, đó là người mà bọn họ không thể trêu vào.
Không nghĩ tới, hậu trường đằng sau cô gái này lại hùng hậu như vậy, lần đầu tiên ở ‘GOLDENTIME’ tưởng là ngoài ý muốn, như vậy hôm nay chính là cố ý.
Không phải cố ý nhằm vào hắn mà là hắn đã động vào người không nên động.
Hôm nay Chiến Vân Không mặc Tây trang màu xám đậm, hai ống quần dài 9 phân bao lấy cặp chân thon dài, rất gợi cảm, một đôi giày da England Block màu rám nắng nâng cằm Chu Tường lên, đưa về phía trước.
“Mày nhận lầm người rồi.”
Chu Tường sửng sốt, bỗng nhiên bừng tỉnh, lo lắng dời chân mặc kệ vết thương trên đầu gối đau tới tê liệt, chật vật không chịu nổi nằm bên chân Noãn Noãn, dập đầu khẩn cầu, chung quanh tràn ra một bãi máu loãng, nhìn thấy rợn người.
“Tôi sai rồi cô Tinh, tôi sai rồi, tôi không nên chạm vào ngài, thật sự ngài vẫn còn trong sạch, là tôi bị coi thường nên nhất định phải quấn lấy ngài, ngài yên tâm từ nay về sau tôi sẽ biến mất không quấy rầy cuộc sống của ngài nữa, ngài coi như tôi đã chết rồi đi, van cầu ngài xin thủ trưởng tha thứ tôi đi, van cầu ngài.. .... “
Có bối cảnh hậu trường cứng rắn như vậy, thân phận tài trí hơn người, một chữ cô thăng cấp lên thành Ngài, Chu Tường dập đầu như băm tỏi, một người cao cao tại thượng như đại thiếu gia, thế nhưng bị người ta đánh quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, thần sắc Noãn Noãn phức tạp, con ngươi khẽ chớp.
Một giọt máu rơi trên mu bàn tay trắng nõn của cô, tay cô bỗng run lên, đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại, không vui mà mắng.
“Chu Tường, con mẹ nó nếu anh còn là đàn ông thì đứng dậy cho tôi, đừng giống như con chó chết mà quỳ gối ở đây khóc lóc cầu xin tha thứ, cơ hội là dựa vào năng lực của chính mình mà bắt lấy, không giống như bộ dạng bi ai cầu xin của anh bây giờ, cút ngay.”
Chu Tường quỳ trên đất kinh ngạc, mọi người cũng kinh ngạc.
Đáy mắt Chiến Vân Không thoáng hiện lên tia tán thưởng, khóe miệng cong lên nở nụ cười không dễ nhìn thấy.
Nghiêng đầu liếc nhìn người bên cạnh, đợi anh ta - thủ trưởng đại nhân hạ lệnh bác sĩ, y tá cấp cứu, không nói một tiếng, ngoắc ngón tay.
Chu Tường rất nhanh được người khác nâng lên, giọng nói khàn khàn ngu muội có chút khó hiểu cùng nghi ngờ.
“Vì sao cô tha thứ cho tôi?”
Trợn mắt một cái, mới vừa rồi còn kêu cha gọi mẹ, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, bây giờ như mong muốn rồi, ngược lại học được cách chất vấn.
Vấn đề này Chiến Vân Không cũng muốn biết, một lần nữa anh cảm thấy hứng thú cùng tò mò đối với cô gái này.
Ôm cô đứng dậy, hai cánh tay cô khoanh trước ngực, chuẩn bị nghe đáp án của cô
Thôi một hơi, Noãn Noãn nở nụ cười, sáng rực như mặt trời giữa trưa, ấm áp rực rỡ.
“Nếu như anh thực sự chạm vào tôi, cho dù anh có đập đầu chết ở đây, tôi cũng không tha thứ cho anh, ngược lại tôi sẽ biến anh thành thái giám, một dao cắt bảo bối của anh rồi treo trước cửa nhà anh. Nếu như ngay lúc tôi lấy quả cam đập anh mà anh cầu xin tha thứ thì tôi sẽ cho rằng anh đơn thuần chỉ là một kẻ vô dụng. Nhưng mà, may mắn là trong người anh vẫn còn một chút kiêu ngạo, bất khuất và chính trực của người đàn ông, không có bóp chết tôi.”
Một lúc sau --
Một mảng im lặng như tờ, vẻ mặt Chu Tường miễn cưỡng gật đầu, nếu như nói trước kia còn không chưa hiểu được vì sao hắn theo đuổi cô gái này bốn năm không thấy được cô nở nụ cười một lần.
Như vậy, hôm nay hắn đã hiểu, dạng người đàn ông như thế nào mới xứng đôi với cô, dạng đàn ông nào mới xứng có được nụ cười của cô.
Bỗng nhiên cũng hiểu ra con đường mà hắn cần phải đi, có lẽ, bây giờ vẫn chưa muộn......
Cuối cùng một trận náo loạn cũng kết thúc, Chiến Vân Không không nói lời nào, ôm Noãn Noãn về phòng bệnh của cô, theo phía đằng sau hai cô gái trao đổi ánh mắt với nhau.
Thật ra, trận náo loạn này chỉ kéo dài có 15 phút nhưng Noãn Noãn lại cảm thấy như cả một thế kỉ.
Trong nhất thời cơ thể bộc phát toàn bộ sức lực làm cho người ta quên đi cảm giác đau đớn, toàn bộ thần kinh tê liệt.
Nhưng tùy theo mức độ mà có thể để lại di chứng......
Nằm cuộn trên giường rên rỉ, miệng vết thương đầu gối đau đến cả người cô run rẩy, mồ hôi lạnh nhỏ giọt theo thái dương.
An An trong nhà vệ sinh xã nước ấm, thấm ướt khăn, vắt khô, cẩn thận lau chùi khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Noãn Noãn, Chi Dao gọi bác sĩ đến.
Bây giờ toàn bộ bệnh viện ai cũng biết chuyện đánh nhau của con gái ngài thị trưởng cùng con trai bí thư thị ủy.
Tác giả :
Tinh Tinh Tiểu Bàn Nhi