Bóng Sói Hú
Chương 34
“Thế nào, có phải cảm giác không tốt hắn hay không?” Hắn ác độc nắm lấy cằm tôi.
“Giang Nặc, người đàn ông này sẽ gây bất lợi cho Phí Như Phong, anh thật sự hợp tác với hắn ta? Anh biết rõ tình cảm Phí Như Phong đối với anh không hề thay đổi!” Trước mặt chỉ có mỗi tình cảm của Giang Nặc với Phí Như Phong là có thể lợi dụng, tôi cố ý dùng xưng hô không vui nhất để nói về Như Phong.
Ánh mắt hắn híp lại thành một đường. “Độc xà này không phải là tôi kéo đến, là cô! Nếu không phải A Phong sợ cô oán hận cậu ấy, ném chuột sợ vỡ bình, thì với tác phong của cậu ấy đã sớm trừ bỏ hắn rồi, cái này gọi là tự làm bậy không thể sống!”
“Đúng!” Tôi thừa nhận, “Nhưng mà anh thì sao? Không phải cũng từng bước từng bước rập khuôn theo tôi sao?”
“Trên lập trường tôi và hắn có chút giống nhau, chính là cùng không muốn cô gả cho A Phong, mục đích khác nhau nhưng kết quả cũng vậy cả thôi!” Hắn nhếch môi, lộ ra răng nanh đầy mồm, “Bởi vì cô mà A Phong vứt tôi ra ngoài cuộc sống của hắn, bởi vì cô mà mọi chuyện đảo lộn, cô giống như một ngôi sao chổi, đem mọi việc làm cho long trời lở đất, bây giờ tôi muốn đưa tất cả trở về vị trí cũ!” Hắn ngừng một chút, làm tăng hiệu quả của giọng điệu “Tôi muốn cưới cô, Liễu Đình!”
Tôi suýt chút nữa thì cười lớn lên
“Cưới tôi có thể làm mọi chuyện trở về chỗ cũ, đây là cái logic gì? Đầu óc anh hỏng rồi à?” Tôi thật sự không nhịn nổi mà trào phúng hắn.
“Tôi không thể giết cô, cũng không muốn giết cô, tôi phát hiện,” Hắn tới gần tôi, một loại hơi thở nguy hiểm phả trên mặt tôi, “Cô là người phụ nữ đầu tiên làm tôi tán thưởng một chút, tôi muốn cô, mà thông qua cô, A Phong sẽ vĩnh viễn nhớ rõ tôi, khi hắn nhớ tới cô thì đồng thời cũng sẽ nghĩ tới tôi!”
Hắn điên rồi!
Tôi cấp tốc chuyển động vặn vẹo người, tìm kiếm nơi mở khóa, còng tay là máy móc, muốn đánh nhau thì không thể không mở nó ra, nhưng nhất động tác sẽ rất lớn, sẽ rất dễ dàng bị hắn phát hiện, hắn túm lấy cằm tôi, đau nhức truyền vào theo độ ấm của những ngón tay.
“Cô không muốn? Không sao cả, cha cố đã đến, rất nhanh tôi và cô sẽ trở thành vợ chồng hợp pháp, bộ dáng thân mật của chúng ta sẽ được phát tán rộng rãi trên truyền hình, toàn thế giới sẽ được chia sẻ niềm vui với tôi!” Ánh mắt hắn tà ác đến cực điểm.
Âm mưu này quá mức âm độc, cho dù Phí Như Phong có tìm được tôi, chúng tôi cũng không thể bên nhau nữ! Tôi thở nhẹ, thân thể khẽ rung động một chút.
Trong mắt hắn chứa đầy vẻ chiến thắng, “Rốt cục cô cũng thua, Liễu Đình, chỉ cần nhìn người phụ nữ kiêu ngạo như cô nằm dưới thân tôi, tôi đều căng lên!” Hắn áp lên cơ thể tôi, “Chỉ cần cô có một chút phản kháng nào, tôi sẽ khiến cô toàn thân tê dại, đến lúc đó đừng trách tôi không mang lại khoái cảm cho cô!” Hắn thở phì phò, thô lỗ tách môi tôi ra, đầu lưỡi hắn giống như móc câu muốn chen vào miệng tôi.
Rung động vừa rồi của tôi chẳng qua là để che giấu việc tôi bẻ khóa, tôi thở nhẹ là để che dấu tiếng khóa văng ra, cánh tay tôi run lên rất nhỉ, cổ tay giãy khỏi còng tay, tôi đưa tay hung hăng chém xuống gáy hắn, làm hắn hôn mê.
Tôi nhảy xuống giường, bước từng bước đến bên cửa sổ, bây giờ đã là buổi tối, bóng đêm đủ để che dấu thân mình tôi, cơ thể tôi lách ra ngoài cửa sổ, tôi đang ở một ngôi nhà trên đảo, rất cao, ngã xuống từ độ cao này tuyệt đối không thể sống, tôi dùng hai tay túm chặt lấy khe hở ở vách tường, sức lực của tay tôi không chống đỡ được lâu, tôi cũng không có nhiều thời gian, thân thể tôi nhanh chóng di chuyển, dưới loại tình huống này thì di chuyển càng nhanh càng giữ thăng bằng tốt, tôi vừa dựa vào hai tay và lưng để khống chế nắm giữ hướng đi xuống, vừa dùng những bước chân nhỏ vụn đi nhanh. Miệng, lưỡi và phổi tôi như lửa đốt, cách mặt đất còn một đoạn ngắn, cuối cùng tay tôi không còn sức lực nữa, bàn tay đã loang lổ vết máu, ngã! Tôi phi người nhảy xuống, rầm, một tiếng vang nhẹ, ý thức mơ hồ, tôi lảo đảo ngã quỳ trên đất, xương sườn đứt gãy, tôi cắn răng, hướng về bờ biển mà chạy, một chiếc thuyền nhỏ đứng bên bờ.
“Phấn khích! Vô cùng phấn khích! Rất xuất sắc!” Tiếng vỗ tay như vang lên từ trong mơ, tôi cười khổ, đầu ngón tay hắn hắn ra, mùi tử cận tràn ngập.
“Tôi thật sự không thể tin bản thân mình, tôi không dám nghe dù chỉ một câu của cô, cũng không dám đến gần cô, cô thật sự là một người phụ nữ quá nguy hiểm!” Hai tay hắn ôm trước ngực, nhàn nhã nói.
Tôi chỉ kịp nhìn bầu trời, tối nay ánh trăng như nước, Như Phong, cái tên này lởn vởn trong lòng tôi, có một chút ca thán biến mất trong không khí.
“Cách duy nhất có thể làm người đàn ông như Phí Như Phong thống khổ chính là làm tổn thương nữ nhân hắn yêu thương nhất, hắn chết cũng không nhắm mắt!” Hắn tới gần tôi, nhẹ nhàng lau đi vết máu trên tay tôi, bôi thuốc lên, lại băng bó tốt xương sườn đã gãy của tôi “Nhưng mà tôi cũng sẽ không để Giang Nặc bắt nạt cô!”
Hắn đạp mô tơ, điều chỉnh tốc độ, “Vĩnh biệt, Liễu Đình.” Hắn ôn nhu thì thầm như nói với người yêu. Du thuyền thong thả chạy đi, hắn nhảy xuống thuyền nhỏ.
Ôn Trạch đi lên bờ, chậm rãi bước đi, nghênh đón Giang Nặc đang lảo đảo chạy tới, trên đầu có thêm một vết máu: “Trên vách tường còn có vết máu của cô ta, cô ta không chạy xa được!” Hắn dữ tợn nói, lập tức phát hiện thuyền nhỏ kia “Cậu thả cô ta đi rồi?” hắn hung ác như muốn ăn thịt người
“Tôi hạ độc cô ta, trên biển phiêu lưu, tỷ lệ sống sót không quá 5%!”
“Tôi không muốn cô ta chết! Tôi chỉ muốn cô ta không thể gả được cho Phí Như Phong! Cậu là đồ ngu ngốc!” hắn rít gào, chạy nhanh vào nhà lớn lại vội vàng chạy ra, hắn giơ súng trong tay, tiếng súng vang lên, nhắm thẳng đến mô tơ trên thuyền, vô cùng chuẩn, chính giữa mục tiêu, một tiếng nổ, tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc, du thuyền kia giống như một tờ giấy trong ánh lửa chói mắt, biến thành vô số mảnh nhỏ, giống như giấy bụi, theo cột nước bay lên, lơ lửng giữa không trung.
Giang Nặc giống như trúng bùa định thân, không thể cử động!
“Trên du thuyền chứa đầy xăng!” Ôn Trạch ôn hòa giải thích.
Đầu Giang Nặc như một cỗ máy, cạch, cạch, cạch, xoay lại, hắn còn không kịp hỏi gì thì trên không trung đã có tiếng động lạ, đó là tiếng cánh quạt trực thăng đảo khí, bọn họ không hẹn mà cùng nhìn về bầu trời, trên không xuất hiện 5 chiếc trực thăng.
Một chiếc trực thăng như phát điên lao xuống mặt biển, cánh quạt đảo khí khiến mặt biển cháy sáng bị quấy lên tạo thành những làn sóng hình tròn thật lớn, khoang máy bay mở ra, một cái thanh dây rơi xuống, trên thang dây đứng một bóng người, hắn điên cuồng nhảy vào trong đám lửa, hoàn toàn không để tâm tới tính mạng của mình!
“A Phong!” Trong ngực Giang Nặc phát ra một tiếng gào, vội vàng chạy đến.
“Thật khiến người ta bội phục, hắn không chết cũng bỏng nặng!” Ôn Trạch tiếc nuối nói, hắn nhảy lên đá ra một cước, đá Giang Nặc đang vội vàng chạy ngã lăn ra, tay chém một chưởng, đánh Giang Nặc ngất đi. “Nếu cho anh biểu diễn tiết mục huynh đệ tình thâm thì sao tôi có thể chứng kiến màn diễn huynh đệ tương tàn chứ?” Hắn nhếch lên nụ cười lạnh đến tận xương, khiêng Giang Nặc lên nhanh chóng rời khỏi bờ biển.
******
Hắn giãy dụa trong bóng đêm, mỗi lần muốn thử thoát ra, hắn đều rơi vào đau đớn khôn cùng, đau đớn nóng rực vô cùng mãnh liệt không chỉ đánh vào tận cùng, hắn không thể biết được đau đớn này phát ra từ nơi nào, hắn chỉ thấy toàn thân từ trên xuống dưới đều đau đớn, không chỗ nào không đau. Có người đang gọi hắn, một người phụ nữ, giọng nói rất quen thuộc nhưng bản năng cho hắn biết rằng, đó không phải giọng nói hắn khao khát, giọng nói này không thể giúp hắn rời khỏi bóng đêm. Hắn giãy dụa dịch chuyển cánh tau, hắn dùng hết sức lực hắn có. Đau đớn thống khổ đánh úp lại, nhưng khao khát của bản thân, khao khát có được ấm áp khiến hắn sinh ra sức lực không ngừng đấu đá trong thống khổ với bóng tối, cô ấy ở đâu vậy, cánh tay hắn bỗng nhiên co rúm, run rẩy như thân thể hắn.
“Anh ấy tỉnh, anh ấy có ý thức rồi!”
Tiếng động của gót giày vội vã nghiến trên sàn.
Trước mắt vẫn là bóng tối vô tận, rốt cuộc hắn đang ở nơi nào, có phải thế giới này căn bản không tồn tại hay không? Đau đớn thống khổ bén nhọn xuyên qua ý thức hắn, chà đạp thân thể hắn, mồ hôi túa ra như mưa.
“Phong, anh tỉnh rồi đúng không? Anh lại động đậy tay một chút đi, em ở đây, ông nội cũng ở đây!”
Ở nơi nào đó xương thịt bị rút ra từ cuộc đời hắn, một lỗ hổng không thể lấp đầy giương nay múa vuốt xé rách hắn.
“Phong, anh muốn nói gì, cổ họng anh đã nghẹn đặc, anh không thể nói chuyện đâu!”
Đôi môi mấp máy một cách khó khăn, hắn liều lĩnh, không sợ phải trả giá đắt cũng quyết không buông tha, hắn thử lại, tiếp tục thử, đôi môi không có chút màu máu nào mấp máy thống khổ, rốt cuộc hắn tạo ra được một khẩu hình trong im lặng, đền từ sâu trong linh hồn hắn “Tiểu Đình!”
Hắn lại chìm sâu vào bóng tối!
La Rochelle hít mạnh một hơi, khi hắn gọi tên cô ấy, sự thật này như một thanh tao đâm thẳng vào trái tim cô, cô không hề cảm giác được nước mắt đã chảy xuống hai má mình, “Phong, là em, em là La Rochelle, anh có nhìn thấy em không?” Cô nghẹn ngào.
Phí Thanh Xa vỗ vỗ vai cô an ủi: “Nó sẽ tỉnh lại!”
“Ông!” La Rochelle ngã vào lòng Phí lão thái gia mà khóc, khóc đến toàn bộ tim gan đều đau đớn, nước mắt này khi nào mới ngừng đây.
Phí Thanh Xa nhìn đứa cháu nằm trên giường, bị tầng tầng băng vải quấn chặt, trong ngực đầy điện cực và dây dẫn, trước ngực và sau sườn eo đều cắm ống dẫn. Hắn bất lực như một đứa trẻ, kim truyền đâm vào mạch máu hắn, mặt bác sĩ không chút thay đổi ghi lại nhịp đập trái tim hắn. Bọn họ kiểm tra hắn như đối đãi với một miếng thịt, Phí Thanh Xa cảm thấy buồn bã, đây là đứa cháu nội bình thường vô cùng mạnh mẽ đó sao? Ông cảm thấy mắt cũng có chút ướt át.
Trong giấc mơ luôn có giọng nói vô cùng ôn nhu kêu gọi hắn, giọng nói này như một ngọn đèn sáng chiếu rọi trái tim hắn, hắn cảm giác được bàn tay tinh tế ấm áp của cô ấy chạm vào hắn, cảm giác tồn tại như cô ấy là một phần xương thịt, như tế bào, như sinh mệnh của hắn. Cô ấy đang khóc, hắn nghe không rõ lời của cô ấy nhưng tiếng khóc nức nở của cô làm cho hắn cảm thấy gan ruột mình đứt ra từng khúc, hắn ép buộc bản thân phải nhảy ra khỏi vùng sương mù này, đừng đi, đừng giận hắn mà đi, hắn không muốn bị cô vứt lại, nơi này chỉ có bóng tối, trống rỗng và rét lạnh! Hắn cần cô, hắn cần đến gần cô, hắn chạy khỏi bóng tối quỷ dị khiến hắn không thể hít thở nổi, cô ở nơi nào? Hắn tỉnh, hắn hoàn toàn tỉnh táo, hắn không thể di chuyển, giống như bị trói chặt trong một cái lồng cứng ngắc, hắn hò hét trong im lặng, hắn từ trong bóng tối đi ra nhưng lại rơi vào một bóng tối càng sâu hơn, sợ hãi cực đoan tra tấn hắn, hắn không cảm giác được hơi thở của cô ấy, cô ấy ở đâu? “Gọi cô ấy tới gặp tôi” hắn muốn hét lên nhưng lại không thể phát ra tiếng, hắn không nhìn thấy được!
“Giang Nặc, người đàn ông này sẽ gây bất lợi cho Phí Như Phong, anh thật sự hợp tác với hắn ta? Anh biết rõ tình cảm Phí Như Phong đối với anh không hề thay đổi!” Trước mặt chỉ có mỗi tình cảm của Giang Nặc với Phí Như Phong là có thể lợi dụng, tôi cố ý dùng xưng hô không vui nhất để nói về Như Phong.
Ánh mắt hắn híp lại thành một đường. “Độc xà này không phải là tôi kéo đến, là cô! Nếu không phải A Phong sợ cô oán hận cậu ấy, ném chuột sợ vỡ bình, thì với tác phong của cậu ấy đã sớm trừ bỏ hắn rồi, cái này gọi là tự làm bậy không thể sống!”
“Đúng!” Tôi thừa nhận, “Nhưng mà anh thì sao? Không phải cũng từng bước từng bước rập khuôn theo tôi sao?”
“Trên lập trường tôi và hắn có chút giống nhau, chính là cùng không muốn cô gả cho A Phong, mục đích khác nhau nhưng kết quả cũng vậy cả thôi!” Hắn nhếch môi, lộ ra răng nanh đầy mồm, “Bởi vì cô mà A Phong vứt tôi ra ngoài cuộc sống của hắn, bởi vì cô mà mọi chuyện đảo lộn, cô giống như một ngôi sao chổi, đem mọi việc làm cho long trời lở đất, bây giờ tôi muốn đưa tất cả trở về vị trí cũ!” Hắn ngừng một chút, làm tăng hiệu quả của giọng điệu “Tôi muốn cưới cô, Liễu Đình!”
Tôi suýt chút nữa thì cười lớn lên
“Cưới tôi có thể làm mọi chuyện trở về chỗ cũ, đây là cái logic gì? Đầu óc anh hỏng rồi à?” Tôi thật sự không nhịn nổi mà trào phúng hắn.
“Tôi không thể giết cô, cũng không muốn giết cô, tôi phát hiện,” Hắn tới gần tôi, một loại hơi thở nguy hiểm phả trên mặt tôi, “Cô là người phụ nữ đầu tiên làm tôi tán thưởng một chút, tôi muốn cô, mà thông qua cô, A Phong sẽ vĩnh viễn nhớ rõ tôi, khi hắn nhớ tới cô thì đồng thời cũng sẽ nghĩ tới tôi!”
Hắn điên rồi!
Tôi cấp tốc chuyển động vặn vẹo người, tìm kiếm nơi mở khóa, còng tay là máy móc, muốn đánh nhau thì không thể không mở nó ra, nhưng nhất động tác sẽ rất lớn, sẽ rất dễ dàng bị hắn phát hiện, hắn túm lấy cằm tôi, đau nhức truyền vào theo độ ấm của những ngón tay.
“Cô không muốn? Không sao cả, cha cố đã đến, rất nhanh tôi và cô sẽ trở thành vợ chồng hợp pháp, bộ dáng thân mật của chúng ta sẽ được phát tán rộng rãi trên truyền hình, toàn thế giới sẽ được chia sẻ niềm vui với tôi!” Ánh mắt hắn tà ác đến cực điểm.
Âm mưu này quá mức âm độc, cho dù Phí Như Phong có tìm được tôi, chúng tôi cũng không thể bên nhau nữ! Tôi thở nhẹ, thân thể khẽ rung động một chút.
Trong mắt hắn chứa đầy vẻ chiến thắng, “Rốt cục cô cũng thua, Liễu Đình, chỉ cần nhìn người phụ nữ kiêu ngạo như cô nằm dưới thân tôi, tôi đều căng lên!” Hắn áp lên cơ thể tôi, “Chỉ cần cô có một chút phản kháng nào, tôi sẽ khiến cô toàn thân tê dại, đến lúc đó đừng trách tôi không mang lại khoái cảm cho cô!” Hắn thở phì phò, thô lỗ tách môi tôi ra, đầu lưỡi hắn giống như móc câu muốn chen vào miệng tôi.
Rung động vừa rồi của tôi chẳng qua là để che giấu việc tôi bẻ khóa, tôi thở nhẹ là để che dấu tiếng khóa văng ra, cánh tay tôi run lên rất nhỉ, cổ tay giãy khỏi còng tay, tôi đưa tay hung hăng chém xuống gáy hắn, làm hắn hôn mê.
Tôi nhảy xuống giường, bước từng bước đến bên cửa sổ, bây giờ đã là buổi tối, bóng đêm đủ để che dấu thân mình tôi, cơ thể tôi lách ra ngoài cửa sổ, tôi đang ở một ngôi nhà trên đảo, rất cao, ngã xuống từ độ cao này tuyệt đối không thể sống, tôi dùng hai tay túm chặt lấy khe hở ở vách tường, sức lực của tay tôi không chống đỡ được lâu, tôi cũng không có nhiều thời gian, thân thể tôi nhanh chóng di chuyển, dưới loại tình huống này thì di chuyển càng nhanh càng giữ thăng bằng tốt, tôi vừa dựa vào hai tay và lưng để khống chế nắm giữ hướng đi xuống, vừa dùng những bước chân nhỏ vụn đi nhanh. Miệng, lưỡi và phổi tôi như lửa đốt, cách mặt đất còn một đoạn ngắn, cuối cùng tay tôi không còn sức lực nữa, bàn tay đã loang lổ vết máu, ngã! Tôi phi người nhảy xuống, rầm, một tiếng vang nhẹ, ý thức mơ hồ, tôi lảo đảo ngã quỳ trên đất, xương sườn đứt gãy, tôi cắn răng, hướng về bờ biển mà chạy, một chiếc thuyền nhỏ đứng bên bờ.
“Phấn khích! Vô cùng phấn khích! Rất xuất sắc!” Tiếng vỗ tay như vang lên từ trong mơ, tôi cười khổ, đầu ngón tay hắn hắn ra, mùi tử cận tràn ngập.
“Tôi thật sự không thể tin bản thân mình, tôi không dám nghe dù chỉ một câu của cô, cũng không dám đến gần cô, cô thật sự là một người phụ nữ quá nguy hiểm!” Hai tay hắn ôm trước ngực, nhàn nhã nói.
Tôi chỉ kịp nhìn bầu trời, tối nay ánh trăng như nước, Như Phong, cái tên này lởn vởn trong lòng tôi, có một chút ca thán biến mất trong không khí.
“Cách duy nhất có thể làm người đàn ông như Phí Như Phong thống khổ chính là làm tổn thương nữ nhân hắn yêu thương nhất, hắn chết cũng không nhắm mắt!” Hắn tới gần tôi, nhẹ nhàng lau đi vết máu trên tay tôi, bôi thuốc lên, lại băng bó tốt xương sườn đã gãy của tôi “Nhưng mà tôi cũng sẽ không để Giang Nặc bắt nạt cô!”
Hắn đạp mô tơ, điều chỉnh tốc độ, “Vĩnh biệt, Liễu Đình.” Hắn ôn nhu thì thầm như nói với người yêu. Du thuyền thong thả chạy đi, hắn nhảy xuống thuyền nhỏ.
Ôn Trạch đi lên bờ, chậm rãi bước đi, nghênh đón Giang Nặc đang lảo đảo chạy tới, trên đầu có thêm một vết máu: “Trên vách tường còn có vết máu của cô ta, cô ta không chạy xa được!” Hắn dữ tợn nói, lập tức phát hiện thuyền nhỏ kia “Cậu thả cô ta đi rồi?” hắn hung ác như muốn ăn thịt người
“Tôi hạ độc cô ta, trên biển phiêu lưu, tỷ lệ sống sót không quá 5%!”
“Tôi không muốn cô ta chết! Tôi chỉ muốn cô ta không thể gả được cho Phí Như Phong! Cậu là đồ ngu ngốc!” hắn rít gào, chạy nhanh vào nhà lớn lại vội vàng chạy ra, hắn giơ súng trong tay, tiếng súng vang lên, nhắm thẳng đến mô tơ trên thuyền, vô cùng chuẩn, chính giữa mục tiêu, một tiếng nổ, tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc, du thuyền kia giống như một tờ giấy trong ánh lửa chói mắt, biến thành vô số mảnh nhỏ, giống như giấy bụi, theo cột nước bay lên, lơ lửng giữa không trung.
Giang Nặc giống như trúng bùa định thân, không thể cử động!
“Trên du thuyền chứa đầy xăng!” Ôn Trạch ôn hòa giải thích.
Đầu Giang Nặc như một cỗ máy, cạch, cạch, cạch, xoay lại, hắn còn không kịp hỏi gì thì trên không trung đã có tiếng động lạ, đó là tiếng cánh quạt trực thăng đảo khí, bọn họ không hẹn mà cùng nhìn về bầu trời, trên không xuất hiện 5 chiếc trực thăng.
Một chiếc trực thăng như phát điên lao xuống mặt biển, cánh quạt đảo khí khiến mặt biển cháy sáng bị quấy lên tạo thành những làn sóng hình tròn thật lớn, khoang máy bay mở ra, một cái thanh dây rơi xuống, trên thang dây đứng một bóng người, hắn điên cuồng nhảy vào trong đám lửa, hoàn toàn không để tâm tới tính mạng của mình!
“A Phong!” Trong ngực Giang Nặc phát ra một tiếng gào, vội vàng chạy đến.
“Thật khiến người ta bội phục, hắn không chết cũng bỏng nặng!” Ôn Trạch tiếc nuối nói, hắn nhảy lên đá ra một cước, đá Giang Nặc đang vội vàng chạy ngã lăn ra, tay chém một chưởng, đánh Giang Nặc ngất đi. “Nếu cho anh biểu diễn tiết mục huynh đệ tình thâm thì sao tôi có thể chứng kiến màn diễn huynh đệ tương tàn chứ?” Hắn nhếch lên nụ cười lạnh đến tận xương, khiêng Giang Nặc lên nhanh chóng rời khỏi bờ biển.
******
Hắn giãy dụa trong bóng đêm, mỗi lần muốn thử thoát ra, hắn đều rơi vào đau đớn khôn cùng, đau đớn nóng rực vô cùng mãnh liệt không chỉ đánh vào tận cùng, hắn không thể biết được đau đớn này phát ra từ nơi nào, hắn chỉ thấy toàn thân từ trên xuống dưới đều đau đớn, không chỗ nào không đau. Có người đang gọi hắn, một người phụ nữ, giọng nói rất quen thuộc nhưng bản năng cho hắn biết rằng, đó không phải giọng nói hắn khao khát, giọng nói này không thể giúp hắn rời khỏi bóng đêm. Hắn giãy dụa dịch chuyển cánh tau, hắn dùng hết sức lực hắn có. Đau đớn thống khổ đánh úp lại, nhưng khao khát của bản thân, khao khát có được ấm áp khiến hắn sinh ra sức lực không ngừng đấu đá trong thống khổ với bóng tối, cô ấy ở đâu vậy, cánh tay hắn bỗng nhiên co rúm, run rẩy như thân thể hắn.
“Anh ấy tỉnh, anh ấy có ý thức rồi!”
Tiếng động của gót giày vội vã nghiến trên sàn.
Trước mắt vẫn là bóng tối vô tận, rốt cuộc hắn đang ở nơi nào, có phải thế giới này căn bản không tồn tại hay không? Đau đớn thống khổ bén nhọn xuyên qua ý thức hắn, chà đạp thân thể hắn, mồ hôi túa ra như mưa.
“Phong, anh tỉnh rồi đúng không? Anh lại động đậy tay một chút đi, em ở đây, ông nội cũng ở đây!”
Ở nơi nào đó xương thịt bị rút ra từ cuộc đời hắn, một lỗ hổng không thể lấp đầy giương nay múa vuốt xé rách hắn.
“Phong, anh muốn nói gì, cổ họng anh đã nghẹn đặc, anh không thể nói chuyện đâu!”
Đôi môi mấp máy một cách khó khăn, hắn liều lĩnh, không sợ phải trả giá đắt cũng quyết không buông tha, hắn thử lại, tiếp tục thử, đôi môi không có chút màu máu nào mấp máy thống khổ, rốt cuộc hắn tạo ra được một khẩu hình trong im lặng, đền từ sâu trong linh hồn hắn “Tiểu Đình!”
Hắn lại chìm sâu vào bóng tối!
La Rochelle hít mạnh một hơi, khi hắn gọi tên cô ấy, sự thật này như một thanh tao đâm thẳng vào trái tim cô, cô không hề cảm giác được nước mắt đã chảy xuống hai má mình, “Phong, là em, em là La Rochelle, anh có nhìn thấy em không?” Cô nghẹn ngào.
Phí Thanh Xa vỗ vỗ vai cô an ủi: “Nó sẽ tỉnh lại!”
“Ông!” La Rochelle ngã vào lòng Phí lão thái gia mà khóc, khóc đến toàn bộ tim gan đều đau đớn, nước mắt này khi nào mới ngừng đây.
Phí Thanh Xa nhìn đứa cháu nằm trên giường, bị tầng tầng băng vải quấn chặt, trong ngực đầy điện cực và dây dẫn, trước ngực và sau sườn eo đều cắm ống dẫn. Hắn bất lực như một đứa trẻ, kim truyền đâm vào mạch máu hắn, mặt bác sĩ không chút thay đổi ghi lại nhịp đập trái tim hắn. Bọn họ kiểm tra hắn như đối đãi với một miếng thịt, Phí Thanh Xa cảm thấy buồn bã, đây là đứa cháu nội bình thường vô cùng mạnh mẽ đó sao? Ông cảm thấy mắt cũng có chút ướt át.
Trong giấc mơ luôn có giọng nói vô cùng ôn nhu kêu gọi hắn, giọng nói này như một ngọn đèn sáng chiếu rọi trái tim hắn, hắn cảm giác được bàn tay tinh tế ấm áp của cô ấy chạm vào hắn, cảm giác tồn tại như cô ấy là một phần xương thịt, như tế bào, như sinh mệnh của hắn. Cô ấy đang khóc, hắn nghe không rõ lời của cô ấy nhưng tiếng khóc nức nở của cô làm cho hắn cảm thấy gan ruột mình đứt ra từng khúc, hắn ép buộc bản thân phải nhảy ra khỏi vùng sương mù này, đừng đi, đừng giận hắn mà đi, hắn không muốn bị cô vứt lại, nơi này chỉ có bóng tối, trống rỗng và rét lạnh! Hắn cần cô, hắn cần đến gần cô, hắn chạy khỏi bóng tối quỷ dị khiến hắn không thể hít thở nổi, cô ở nơi nào? Hắn tỉnh, hắn hoàn toàn tỉnh táo, hắn không thể di chuyển, giống như bị trói chặt trong một cái lồng cứng ngắc, hắn hò hét trong im lặng, hắn từ trong bóng tối đi ra nhưng lại rơi vào một bóng tối càng sâu hơn, sợ hãi cực đoan tra tấn hắn, hắn không cảm giác được hơi thở của cô ấy, cô ấy ở đâu? “Gọi cô ấy tới gặp tôi” hắn muốn hét lên nhưng lại không thể phát ra tiếng, hắn không nhìn thấy được!
Tác giả :
Ngã Nguyện Thừa Phong