Bóng Ma Trong Nhà Vệ Sinh
Chương 1
【 Ngày thi không nên gọi bút tiên 】
“Cậu biết không? Nếu như vào lúc thi không làm được bài thì có thể gọi bút tiên tới làm dùm đó.”
“Hả? chẳng lẽ mời trong phòng thi được luôn hả? Có linh nghiệm không vậy?”
“Tất nhiên sẽ linh nghiệm rồi, cậu có thể nhờ bút tiên nói cho cậu biết đáp án bài thi, tôi thử rồi.”
“Vậy điểm số cuối kỳ năm nay của cậu là bao nhiêu?”
“0đ, bởi vì tôi đã chết rồi.”
Trong mơ, một khuôn mặt đẫm máu đột nhiên xuất hiện trước mắt Trương Chí, dọa Trương Chí giật mình tỉnh dậy, cả người toát mồ hôi lạnh.
Đoạn hội thoại này xuất hiện trong mơ của cậu hơn mười lần rồi, lần nào cũng không thấy bóng người, chỉ nghe được giọng nói.
Thời gian kỳ thi sắp đến gần, cậu cũng muốn thử cách mời bút tiên.
Nhưng mà nghe nói những người thi lúc mời bút tiên xong, đều sẽ đột ngột chết, sau khi nộp bài xong. Tay Trương Chí đang đánh răng hơi dừng lại một chút, rồi nhìn chính mình trong gương. Trong mắt đầy tơ máu, rơi vào trong trầm tư. Thật sự sẽ chết sao? Nhưng mà cuộc thi năm nay rất nghiêm ngặt, phần thưởng cũng rất nhiều, nghe nói thành tích xuất sắc nhất có thể được miễn tiền học phí cũng như phí ăn trong trường.
Thành tích của Trương Chí ở trong lớp thuộc hàng trung bình. Năm trước cha cậu mua cho cậu một chiếc điện thoại mới, cũng nói là nếu thành tích kiểm tra năm nay của cậu không tăng thì sẽ tịch thu điện thoại.
Nhớ đến đối thoại trong giấc mơ, hình như là nếu mời bút tiên xong thì sẽ chết, dù sao thế nào cũng chết, thử một lần xem sao.
Trương Chí nuốt một ngụm nước, cúi đầu nhổ về phía vòi nước, “Trương Chí” trong gương không di chuyển theo hình phản chiếu, hắn cong khóe môi cười như không cười nhìn chằm chằm bóng lưng của Trương Chí.
Vào trong trường thi, giáo viên coi thi phát bài thi xong, Trương Chí lấy tờ giấy nháp đã chuẩn bị sẵn ra, rồi vẽ hình mời bút tiên lên, rồi chuẩn bị sẵn một cây bút chì.
“Bút tiên, bút tiên mời xuất hiện, bút tiên bút tiên mời xuất hiện” Người nói những câu này không phải Trương Chí, mà là thí sinh ngồi bên cạnh Trương Chí.
Cậu chỉ thấy thí sinh kia cầm bút, rồi vẽ thêm gì đó lên tấm giấy, Trương Chí dẹp hết giấy và bút đi, cậu phát hiện mấy câu hỏi trong đề thi đều rất quen thuộc. Cậu lập tức cầm bút lên, bắt đầu làm bài.
Khi tiếng chuông tan học vang lên, Trương Chí thở ra một hơi, chuẩn bị đứng dậy nộp bài thi, thì phát hiện mình không cử động được.
“Bút tiên, ngài vất vả rồi” Thí sinh bên cạnh Trương Chí lấy bài thi của Trương Chí rồi xuyên qua cơ thể cậu.
Hóa ra cậu là bút tiên!!
Sau khi nhận ra điều này, Trương Chí phẫn nộ, dựa vào cái gì mà cậu ta có thể tùy tiện lấy bài thi của cậu như vậy chứ? Trương Chí bỗng nhiên đứng dậy siết chặt cổ thí sinh đó, đột nhiên hô hấp của thí sinh đó dồn dập, rồi ngã đất, miệng sùi bọt mép, không lâu sao liền tắt thở, chết.
“Ê, nghe gì chưa? Lúc diễn ra kỳ thi tuyệt đối không nên mời bút tiên.”
“Tại sao?”
“Bởi vì mời bút tiên nhất định phải chết!”
【 Xe Ma Kỳ Lịch 】
Mã Hổ lê thê lếch thếch bước vào một chuyến xe buýt kỳ lạ, anh nhìn thoáng qua thì thấy trên chuyến xe buýt này có vài hành khách ngồi trên xe, rõ ràng là còn chỗ trống nhưng lại có vài hành khách đang đứng! Cái này còn chưa tính là gì, điều kỳ lạ nhất là mỗi hành khách có vẻ mặt hốc hác của người chết! Người thì mất tay người thì mất chân hoặc là khuôn mặt của họ sẽ trắng bệch cơ thể biến dạng.
Với kinh nghiệm xem phim ma nhiều năm, Mã Hổ biết đây là một chiếc xe ma đi đến địa phủ. Anh thật rất hối hận, khó trách hôm nay khi vừa bước lên xe, hành khách ở ga đều nhìn anh với ánh mắt kỳ lạ sớm biết như thế anh đã không lên xe.
Hơn nữa chiếc xe buýt này không có tài xế!
Lúc này, đoạn đường xe chạy có chút gồ ghề, xe xóc nảy, cả người anh bất cẩn nghiêng về phía trước. Tình thế cấp bách, anh đưa tay ra chộp lấy một chiếc vòng treo.
“Đừng kéo nó!” Một giọng nữ yếu ớt vang lên từ phía sau: “Nếu kéo nó, nó sẽ quyết định kiếp sau cậu sẽ sinh ra trong gia đình như thế nào.”
Quả nhiên, Mã Hổ ngẩng đầu nhìn lên thì thấy chiếc vòng anh định kéo có khắc dòng chữ “Nhà thương nhân*”. Mã Hổ nhìn lại phía sau người đang nói là một chiếc ghế có hàm răng sắc nhọn!
(*Thương nhân bao gồm tổ chức kinh tế được thành lập hợp pháp, cá nhân hoạt động thương mại một cách độc lập, thường xuyên và có đăng ký kinh doanh. – Thương nhân có quyền hoạt động thương mại trong các ngành nghề, tại các địa bàn, dưới các hình thức và theo các phương thức mà pháp luật không cấm. Nguồn: Gg.)
Chiếc ghế âm u nói: “Mau tới ngồi lên tôi đi, đứng lâu mệt lắm!”
Ánh mắt Mã Hổ dại ra, bước chân bắt đầu đi về phía trước khi sắp ngồi xuống, Mã Hổ dừng lại.
Xe buýt dừng rồi! Chỉ thấy trên biển số xe viết: “Nơi thông hành của địa phủ”. Mã Hổ vội vàng chạy tới cửa xe, bỗng nhiên thấy bên ngoài xe có những bông hoa bỉ ngạn đỏ thẫm nở chi chít, mỗi đóa hoa dài như con mắt, nhìn anh với ánh mắt quỷ dị, căn bản không có chỗ dừng chân.
Đột nhiên một nhân viên bán vé từ đâu xuất hiện: “Anh bạn trẻ, cậu có muốn xuống ga không? Trạm tiếp theo mới là địa phủ!”
Mã Hổ bị giọng nói của nhân viên bán vé làm cho sợ hãi lùi vào trong xe buýt, người soát vé lại nói: “Nếu mệt thì có thể ngồi nghỉ nhưng nếu ngồi thì kiếp sau đầu thai làm súc sinh, mà nếu đứng thì kiếp sau sẽ được đầu thai làm người, ngồi hay đứng là tùy cậu.”
“Xe này có thể quay trở về không?” Mã Hổ sợ đến mức phát khóc
Người soát vé lúng túng lắc đầu, xé vé đưa cho Mã Hổ: “Đưa tiền xe cho tôi, cám ơn.” Thứ này có phải vé xe đâu, rõ ràng là một cánh tay bị đứt!
Xém chút nữa Mã Hổ đã ói ra vì sợ, người soát vé lại nói: “Úi, tôi xin lỗi, tôi lấy nhầm cánh tay của hành khách thành vé xe.” Vừa nói, người soát vé vừa ném cánh tay bị gãy vào tay một hành khách, hành khách này nhìn Mã Hổ một cái rồi nở nụ cười âm hiểm.
Mã Hổ sợ tới mức chạy tới ghế lái, hai tay cầm vô lăng, tự nhủ nói: “Tôi không muốn xuống địa phủ, tôi muốn về nhà.”
Đột nhiên tay lái mềm nhũn biến thành vũng nước trong tay Mã Hổ, mắt thấy sắp va phải vách núi, dưới tình thế nguy cấp Mã Hổ nắm lấy một cái vòng trên xe buýt, cái vòng có khắc 4 chữ “Người nhà phú quý”, mặc kệ cho dù chết rồi thì kiếp sau anh phải làm một kẻ có tiền.
Nhưng vừa chạm vào nó thì chiếc xe lắc lư một trận, Mã Hổ va vào một cái ghế, đúng lúc này răng nanh của chiếc ghế hung hăng cắn vào mông anh, khiến anh không thể động đậy thấy xe buýt đang chạy về phía âm phủ. Một luồng ánh sáng mạnh chiếu vào, Mã Hổ mở mắt phát hiện mình đang nằm trong nhà ga, anh nhìn thời gian mới phát hiện mình sắp muộn rồi. Lúc này, một chiếc xe buýt màu trắng chạy đến, xung quanh mọi người dường như không thấy được chiếc xe này.
Mã Hổ cảm thấy buồn bực, chiếc xe buýt này rốt cuộc anh có nên lên hay không?
【 Găng tay da người 】
Mùa đông thời tiết trở nên lạnh hơn, Lưu Dương đến cửa hàng mới mở để mua hai đôi găng tay tình nhân, một cho bạn gái Trương Na và một cho anh.
Quả nhiên giống với lời giới thiệu của bạn học, đôi găng tay này khi đeo vào tay vô cùng thoải mái, vô cùng ấm áp.
Thậm chí tối đi ngủ, Lưu Dương cũng không cởi găng tay ra, đối với anh mà nói chiếc găng tay này chính là một phần của cơ thể anh, nếu không chú ý tới mỗi đêm anh đều gặp ác mộng thì mọi thứ đều hoàn hảo.
Lại nói tiếp cũng thật kỳ quái, từ sau khi mua đôi găng tay này, mỗi đêm Lưu Dương đều nằm mơ thấy mình bị đôi găng tay này bóp cổ. Sau khi tỉnh lại thì tay chân anh lạnh ngắt, lúc đầu anh cảm thấy bình thường, nhưng càng về sau anh nhận ra mình thường xuyên thẫn thờ, khi hoàn hồn lại thì phát hiện hai tay cầm vật sắc nhọn nhắm thẳng vào tim mình. Tư thế đó khiến các bạn học xung quanh giật mình, họ tưởng là Lưu Dương muốn tự tử!
Lưu Dương thông minh nhận ra một loạt những chuyện kỳ lạ này xảy ra sau khi anh mua đôi găng tay, anh quyết định đến cửa hàng để hỏi xem găng tay được làm từ chất liệu gì.
Không ngờ, khi vừa định băng qua đường thì đụng phải một người đàn ông trung niên đang có hành động kỳ lạ, người đàn ông này mất kiểm soát chạy đến giữa đường. Lưu Dương nhạy bén phát hiện đôi vớ mà người đàn ông trung niên này mang giống với đôi găng tay của anh. Lưu Dương biết ông ta lúc vào cửa hàng mua đôi bao tay Lưu Dương đã gặp ông ta mua một đôi vớ ở đó.
Xem ra, của hàng bán găng tay và vớ có vấn đề.
“Ầm” một tiếng, người đàn ông trung niên lao tới trước một chiếc ô tô. Người đàn ông trung niên bị đâm tới tan xương nát thịt, não văng tung tóe!
Lưu Dương bị dọa tới mức chảy mồ hôi lạnh, có khi nào mình cũng giống người đàn ông trung niên này, chết bởi chính đôi găng tay này không?
Lưu Dương nhớ tới cách đây không lâu anh đã tặng bạn gái đôi găng tay như vậy, anh lập tức chạy vội đến nhà bạn gái. Vừa mở cửa ra thì đã quá muộn.
Trương Na đã chết rất lâu, bị một con dao đâm vào bụng, Lưu Dương đau đớn đi về phía thi thể bạn gái thì bất ngờ hai tay không thể khống chế hướng về phía con dao.
Đôi găng tay này muốn giết anh! Đây là suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Lưu Dương, dưới tình huống cấp bách, Lưu Dương cố hết sức chạy ra cửa, hai tay anh đan vào nhau hướng về đầu Lưu Dương.
Lẽ nào đôi bao tay muốn bóp chết mình giống như trong mơ sao?
Sau khi nhận ra điều này, Lưu Dương đã cố gắng hết sức để ngăn hai tay của mình chạm vào nhau, nhưng lại vô tình té xuống đất.
Lúc này một đôi giày cao gót màu đỏ xuất hiện trước cửa. Là bà chủ của cửa hàng bán găng tay!
“Thật đáng tiếc, đôi găng tay này muốn cứu cậu.” Bà chủ cười nham hiểm nói.
Lưu Dương lúc này mới phát giác tay mình đang kẹp đầu ngón tay của tay kia rồi cẩn thận kéo chúng ra, nhưng đã quá muộn, bàn tay anh hòa làm một với đôi găng tay, Lưu Dương đau đến nhe răng trợn mắt..
Bà chủ nói cho biết: “Mùa đông sắp tới rồi, càng ngày càng nhiều người cần bao tay da người, chặt bỏ tay của cậu để làm cái bao tay cũng rất thích hợp.”
Trong cửa hàng lớn, một lô sản phẩm mới đã được bổ sung, cũng có nhiều người đến mua găng tay da người hơn.
【 Tôi phải làm người nổi tiếng 】
Kể từ sau cái chết của nữ ca sĩ xinh đẹp trong làng nhạc Đỗ Sa Sa, chẳng mấy ai quan tâm đến chuyện của giới giải trí nữa. Nhưng Đỗ Quyên thì khác với mọi người cô điển hình là một kẻ theo đuổi người nổi tiếng, tình yêu của cô với người nổi tiếng gần như điên cuồng, để đến gần một người nổi tiếng mà cô đã tôn sùng suốt 5 năm, cô đã một mình đến thành phố C để tham gia cuộc thi tuyển tú.
Nghe nói trở thành quán quân của cuộc thi thì có thể ăn tối cùng người nổi tiếng mà mình ngưỡng mộ, đây chính là điều mà Đỗ Quyên đã chờ mong rất lâu!
Cuộc thi chọn lựa vô cùng nghiêm khắc, may mắn thay Đỗ Quyên là một thí sinh tài năng của học viện âm nhạc, cô đã giành được tiếng vỗ tay của ban giám khảo với giọng hát tuyệt vời của mình, cô chắc chắn mình là quán quân của cuộc thi năm nay!.
Khi Đỗ Quyên đang ngồi trong phòng khách sạn 5 sao đợi người đến, cô khẩn trương đến mức không dám thở mạnh! Cuối cùng, một người phụ nữ xinh đẹp ngồi đối diện cô. Khoảnh khắc Đỗ Quyên mong chờ đã đến, cô kích động chọp lấy điện thoại và ảnh chụp ta, cô muốn người nổi tiếng chụp hình và ký tên cho cô để làm kỷ niệm!
Người phụ nữ nở nụ cười quyến rũ, nhưng giọng nói lại vô cùng khàn: “Tôi nghe nói tiếng hát của cô rất hay không biết cô có thể hát một đoạn hay không?”
Có được sự cổ vũ và chờ đợi của người nổi tiếng, Đỗ Quyên rât kích động, cô lập tức đứng lên và bắt đầu hát.
Thấy người hâm mộ nghe lời như vậy, người phụ nữ cũng rất vui, cô ta rót một ly rượu vang cho Đỗ Quyên và kêu cô uống.
Sau khi uống cạn ly rượu vang đỏ, Đỗ Quyên cảm thấy cổ họng rất nóng, cô dùng ánh mắt cầu cứu nhìn người nổi tiếng mà mình thích suốt 5 năm.
Người phụ nữ lạnh lùng nhìn cô, nói với giọng nói khàn khàn của mình: “Biết tại sao người nổi tiếng lại hoàn mỹ như vậy không? Bởi vì chúng tôi giỏi về sử dụng ưu điểm của người khác để bù đắp khuyết điểm của chính mình. Giống như năm trước, tôi thấy đôi mắt mình không đẹp, liền lừa một cô gái dụ dỗ cô ta cho tôi đôi mắt đó, cho nên vì lí do này mà năm trước đôi mắt của tôi to hơn một chút.” Nói xong người phụ nữ thở dài: “Khuyết điểm duy nhất của tôi là không có giọng hát tuyệt vời giống cô, cho nên cô có thể cho tôi lưỡi của cô được không?”
Đỗ Quyên bị dọa tới mức mồ hôi lạnh, cô lập tức chạy về phía cửa, sao có thể được, lưỡi của mình sao có thể đưa cho người khác được?
Nhưng sự phản kháng của Đỗ Quyên không có hiệu quả, rất nhanh cô đã bị bảo vệ ngoài của chặn lại, lại bị đưa vào phòng, người phụ nữ lạnh lùng rót một ly rượu, bỏ một loại thuốc bột vào ly rượu ép Đỗ Quyên uống cạn, Đỗ Quyên nước mắt lưng tròng uống cạn ly rượu, cô quỳ rạp trên mặt đất, nhân viên bảo an buông tay rời khỏi phòng, Đỗ Quyên lập tức ngẩng đầu ngậm lấy miệng người phụ nữ, cũng rót vào miệng người phụ nữ số rượu vang vừa nuốt vào.
Người phụ nữ sững sờ, đột nhiên hai chân mất hết sức lực, chỉ có thể ngơ ngác ngồi dưới đất không nhúc nhích, Đỗ Quyên cười haha: “Tiện nhân, cô biết tôi là ai không?”
Người phụ nữ nói với giọng điệu không rõ: “Đỗ Sa Sa?”
“Không sai! Nếu không phải bởi vì thanh xuân của cô, tôi mới giả chết!”
Người phụ nữ khóc lóc nói: “Cô… Cô muốn thanh xuân của tôi?”
Đỗ Sa Sa cười lạnh một tiếng: “Tôi sắp 40 tuổi, da mặt đã lão hóa hết rồi, nếu không phải vì tuổi trẻ của cô, tôi cũng không muốn giả làm fan của cô rồi.”
Người phụ nữ muốn kêu lớn lại phát hiện cổ họng của cô ta không thể nói được, người phụ nữ ngơ ngác nhìn Đỗ Sa Sa, cô dùng dao phẫu thuật từng tất từng tất lột làn da của cô xuống……
Trên sân khấu, người nổi tiếng đều rạng rỡ, nhưng đâu ai biết, người nổi tiếng đó lại dùng bộ phận của người khác để làm vỏ bọc cho mình?
“Cậu biết không? Nếu như vào lúc thi không làm được bài thì có thể gọi bút tiên tới làm dùm đó.”
“Hả? chẳng lẽ mời trong phòng thi được luôn hả? Có linh nghiệm không vậy?”
“Tất nhiên sẽ linh nghiệm rồi, cậu có thể nhờ bút tiên nói cho cậu biết đáp án bài thi, tôi thử rồi.”
“Vậy điểm số cuối kỳ năm nay của cậu là bao nhiêu?”
“0đ, bởi vì tôi đã chết rồi.”
Trong mơ, một khuôn mặt đẫm máu đột nhiên xuất hiện trước mắt Trương Chí, dọa Trương Chí giật mình tỉnh dậy, cả người toát mồ hôi lạnh.
Đoạn hội thoại này xuất hiện trong mơ của cậu hơn mười lần rồi, lần nào cũng không thấy bóng người, chỉ nghe được giọng nói.
Thời gian kỳ thi sắp đến gần, cậu cũng muốn thử cách mời bút tiên.
Nhưng mà nghe nói những người thi lúc mời bút tiên xong, đều sẽ đột ngột chết, sau khi nộp bài xong. Tay Trương Chí đang đánh răng hơi dừng lại một chút, rồi nhìn chính mình trong gương. Trong mắt đầy tơ máu, rơi vào trong trầm tư. Thật sự sẽ chết sao? Nhưng mà cuộc thi năm nay rất nghiêm ngặt, phần thưởng cũng rất nhiều, nghe nói thành tích xuất sắc nhất có thể được miễn tiền học phí cũng như phí ăn trong trường.
Thành tích của Trương Chí ở trong lớp thuộc hàng trung bình. Năm trước cha cậu mua cho cậu một chiếc điện thoại mới, cũng nói là nếu thành tích kiểm tra năm nay của cậu không tăng thì sẽ tịch thu điện thoại.
Nhớ đến đối thoại trong giấc mơ, hình như là nếu mời bút tiên xong thì sẽ chết, dù sao thế nào cũng chết, thử một lần xem sao.
Trương Chí nuốt một ngụm nước, cúi đầu nhổ về phía vòi nước, “Trương Chí” trong gương không di chuyển theo hình phản chiếu, hắn cong khóe môi cười như không cười nhìn chằm chằm bóng lưng của Trương Chí.
Vào trong trường thi, giáo viên coi thi phát bài thi xong, Trương Chí lấy tờ giấy nháp đã chuẩn bị sẵn ra, rồi vẽ hình mời bút tiên lên, rồi chuẩn bị sẵn một cây bút chì.
“Bút tiên, bút tiên mời xuất hiện, bút tiên bút tiên mời xuất hiện” Người nói những câu này không phải Trương Chí, mà là thí sinh ngồi bên cạnh Trương Chí.
Cậu chỉ thấy thí sinh kia cầm bút, rồi vẽ thêm gì đó lên tấm giấy, Trương Chí dẹp hết giấy và bút đi, cậu phát hiện mấy câu hỏi trong đề thi đều rất quen thuộc. Cậu lập tức cầm bút lên, bắt đầu làm bài.
Khi tiếng chuông tan học vang lên, Trương Chí thở ra một hơi, chuẩn bị đứng dậy nộp bài thi, thì phát hiện mình không cử động được.
“Bút tiên, ngài vất vả rồi” Thí sinh bên cạnh Trương Chí lấy bài thi của Trương Chí rồi xuyên qua cơ thể cậu.
Hóa ra cậu là bút tiên!!
Sau khi nhận ra điều này, Trương Chí phẫn nộ, dựa vào cái gì mà cậu ta có thể tùy tiện lấy bài thi của cậu như vậy chứ? Trương Chí bỗng nhiên đứng dậy siết chặt cổ thí sinh đó, đột nhiên hô hấp của thí sinh đó dồn dập, rồi ngã đất, miệng sùi bọt mép, không lâu sao liền tắt thở, chết.
“Ê, nghe gì chưa? Lúc diễn ra kỳ thi tuyệt đối không nên mời bút tiên.”
“Tại sao?”
“Bởi vì mời bút tiên nhất định phải chết!”
【 Xe Ma Kỳ Lịch 】
Mã Hổ lê thê lếch thếch bước vào một chuyến xe buýt kỳ lạ, anh nhìn thoáng qua thì thấy trên chuyến xe buýt này có vài hành khách ngồi trên xe, rõ ràng là còn chỗ trống nhưng lại có vài hành khách đang đứng! Cái này còn chưa tính là gì, điều kỳ lạ nhất là mỗi hành khách có vẻ mặt hốc hác của người chết! Người thì mất tay người thì mất chân hoặc là khuôn mặt của họ sẽ trắng bệch cơ thể biến dạng.
Với kinh nghiệm xem phim ma nhiều năm, Mã Hổ biết đây là một chiếc xe ma đi đến địa phủ. Anh thật rất hối hận, khó trách hôm nay khi vừa bước lên xe, hành khách ở ga đều nhìn anh với ánh mắt kỳ lạ sớm biết như thế anh đã không lên xe.
Hơn nữa chiếc xe buýt này không có tài xế!
Lúc này, đoạn đường xe chạy có chút gồ ghề, xe xóc nảy, cả người anh bất cẩn nghiêng về phía trước. Tình thế cấp bách, anh đưa tay ra chộp lấy một chiếc vòng treo.
“Đừng kéo nó!” Một giọng nữ yếu ớt vang lên từ phía sau: “Nếu kéo nó, nó sẽ quyết định kiếp sau cậu sẽ sinh ra trong gia đình như thế nào.”
Quả nhiên, Mã Hổ ngẩng đầu nhìn lên thì thấy chiếc vòng anh định kéo có khắc dòng chữ “Nhà thương nhân*”. Mã Hổ nhìn lại phía sau người đang nói là một chiếc ghế có hàm răng sắc nhọn!
(*Thương nhân bao gồm tổ chức kinh tế được thành lập hợp pháp, cá nhân hoạt động thương mại một cách độc lập, thường xuyên và có đăng ký kinh doanh. – Thương nhân có quyền hoạt động thương mại trong các ngành nghề, tại các địa bàn, dưới các hình thức và theo các phương thức mà pháp luật không cấm. Nguồn: Gg.)
Chiếc ghế âm u nói: “Mau tới ngồi lên tôi đi, đứng lâu mệt lắm!”
Ánh mắt Mã Hổ dại ra, bước chân bắt đầu đi về phía trước khi sắp ngồi xuống, Mã Hổ dừng lại.
Xe buýt dừng rồi! Chỉ thấy trên biển số xe viết: “Nơi thông hành của địa phủ”. Mã Hổ vội vàng chạy tới cửa xe, bỗng nhiên thấy bên ngoài xe có những bông hoa bỉ ngạn đỏ thẫm nở chi chít, mỗi đóa hoa dài như con mắt, nhìn anh với ánh mắt quỷ dị, căn bản không có chỗ dừng chân.
Đột nhiên một nhân viên bán vé từ đâu xuất hiện: “Anh bạn trẻ, cậu có muốn xuống ga không? Trạm tiếp theo mới là địa phủ!”
Mã Hổ bị giọng nói của nhân viên bán vé làm cho sợ hãi lùi vào trong xe buýt, người soát vé lại nói: “Nếu mệt thì có thể ngồi nghỉ nhưng nếu ngồi thì kiếp sau đầu thai làm súc sinh, mà nếu đứng thì kiếp sau sẽ được đầu thai làm người, ngồi hay đứng là tùy cậu.”
“Xe này có thể quay trở về không?” Mã Hổ sợ đến mức phát khóc
Người soát vé lúng túng lắc đầu, xé vé đưa cho Mã Hổ: “Đưa tiền xe cho tôi, cám ơn.” Thứ này có phải vé xe đâu, rõ ràng là một cánh tay bị đứt!
Xém chút nữa Mã Hổ đã ói ra vì sợ, người soát vé lại nói: “Úi, tôi xin lỗi, tôi lấy nhầm cánh tay của hành khách thành vé xe.” Vừa nói, người soát vé vừa ném cánh tay bị gãy vào tay một hành khách, hành khách này nhìn Mã Hổ một cái rồi nở nụ cười âm hiểm.
Mã Hổ sợ tới mức chạy tới ghế lái, hai tay cầm vô lăng, tự nhủ nói: “Tôi không muốn xuống địa phủ, tôi muốn về nhà.”
Đột nhiên tay lái mềm nhũn biến thành vũng nước trong tay Mã Hổ, mắt thấy sắp va phải vách núi, dưới tình thế nguy cấp Mã Hổ nắm lấy một cái vòng trên xe buýt, cái vòng có khắc 4 chữ “Người nhà phú quý”, mặc kệ cho dù chết rồi thì kiếp sau anh phải làm một kẻ có tiền.
Nhưng vừa chạm vào nó thì chiếc xe lắc lư một trận, Mã Hổ va vào một cái ghế, đúng lúc này răng nanh của chiếc ghế hung hăng cắn vào mông anh, khiến anh không thể động đậy thấy xe buýt đang chạy về phía âm phủ. Một luồng ánh sáng mạnh chiếu vào, Mã Hổ mở mắt phát hiện mình đang nằm trong nhà ga, anh nhìn thời gian mới phát hiện mình sắp muộn rồi. Lúc này, một chiếc xe buýt màu trắng chạy đến, xung quanh mọi người dường như không thấy được chiếc xe này.
Mã Hổ cảm thấy buồn bực, chiếc xe buýt này rốt cuộc anh có nên lên hay không?
【 Găng tay da người 】
Mùa đông thời tiết trở nên lạnh hơn, Lưu Dương đến cửa hàng mới mở để mua hai đôi găng tay tình nhân, một cho bạn gái Trương Na và một cho anh.
Quả nhiên giống với lời giới thiệu của bạn học, đôi găng tay này khi đeo vào tay vô cùng thoải mái, vô cùng ấm áp.
Thậm chí tối đi ngủ, Lưu Dương cũng không cởi găng tay ra, đối với anh mà nói chiếc găng tay này chính là một phần của cơ thể anh, nếu không chú ý tới mỗi đêm anh đều gặp ác mộng thì mọi thứ đều hoàn hảo.
Lại nói tiếp cũng thật kỳ quái, từ sau khi mua đôi găng tay này, mỗi đêm Lưu Dương đều nằm mơ thấy mình bị đôi găng tay này bóp cổ. Sau khi tỉnh lại thì tay chân anh lạnh ngắt, lúc đầu anh cảm thấy bình thường, nhưng càng về sau anh nhận ra mình thường xuyên thẫn thờ, khi hoàn hồn lại thì phát hiện hai tay cầm vật sắc nhọn nhắm thẳng vào tim mình. Tư thế đó khiến các bạn học xung quanh giật mình, họ tưởng là Lưu Dương muốn tự tử!
Lưu Dương thông minh nhận ra một loạt những chuyện kỳ lạ này xảy ra sau khi anh mua đôi găng tay, anh quyết định đến cửa hàng để hỏi xem găng tay được làm từ chất liệu gì.
Không ngờ, khi vừa định băng qua đường thì đụng phải một người đàn ông trung niên đang có hành động kỳ lạ, người đàn ông này mất kiểm soát chạy đến giữa đường. Lưu Dương nhạy bén phát hiện đôi vớ mà người đàn ông trung niên này mang giống với đôi găng tay của anh. Lưu Dương biết ông ta lúc vào cửa hàng mua đôi bao tay Lưu Dương đã gặp ông ta mua một đôi vớ ở đó.
Xem ra, của hàng bán găng tay và vớ có vấn đề.
“Ầm” một tiếng, người đàn ông trung niên lao tới trước một chiếc ô tô. Người đàn ông trung niên bị đâm tới tan xương nát thịt, não văng tung tóe!
Lưu Dương bị dọa tới mức chảy mồ hôi lạnh, có khi nào mình cũng giống người đàn ông trung niên này, chết bởi chính đôi găng tay này không?
Lưu Dương nhớ tới cách đây không lâu anh đã tặng bạn gái đôi găng tay như vậy, anh lập tức chạy vội đến nhà bạn gái. Vừa mở cửa ra thì đã quá muộn.
Trương Na đã chết rất lâu, bị một con dao đâm vào bụng, Lưu Dương đau đớn đi về phía thi thể bạn gái thì bất ngờ hai tay không thể khống chế hướng về phía con dao.
Đôi găng tay này muốn giết anh! Đây là suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Lưu Dương, dưới tình huống cấp bách, Lưu Dương cố hết sức chạy ra cửa, hai tay anh đan vào nhau hướng về đầu Lưu Dương.
Lẽ nào đôi bao tay muốn bóp chết mình giống như trong mơ sao?
Sau khi nhận ra điều này, Lưu Dương đã cố gắng hết sức để ngăn hai tay của mình chạm vào nhau, nhưng lại vô tình té xuống đất.
Lúc này một đôi giày cao gót màu đỏ xuất hiện trước cửa. Là bà chủ của cửa hàng bán găng tay!
“Thật đáng tiếc, đôi găng tay này muốn cứu cậu.” Bà chủ cười nham hiểm nói.
Lưu Dương lúc này mới phát giác tay mình đang kẹp đầu ngón tay của tay kia rồi cẩn thận kéo chúng ra, nhưng đã quá muộn, bàn tay anh hòa làm một với đôi găng tay, Lưu Dương đau đến nhe răng trợn mắt..
Bà chủ nói cho biết: “Mùa đông sắp tới rồi, càng ngày càng nhiều người cần bao tay da người, chặt bỏ tay của cậu để làm cái bao tay cũng rất thích hợp.”
Trong cửa hàng lớn, một lô sản phẩm mới đã được bổ sung, cũng có nhiều người đến mua găng tay da người hơn.
【 Tôi phải làm người nổi tiếng 】
Kể từ sau cái chết của nữ ca sĩ xinh đẹp trong làng nhạc Đỗ Sa Sa, chẳng mấy ai quan tâm đến chuyện của giới giải trí nữa. Nhưng Đỗ Quyên thì khác với mọi người cô điển hình là một kẻ theo đuổi người nổi tiếng, tình yêu của cô với người nổi tiếng gần như điên cuồng, để đến gần một người nổi tiếng mà cô đã tôn sùng suốt 5 năm, cô đã một mình đến thành phố C để tham gia cuộc thi tuyển tú.
Nghe nói trở thành quán quân của cuộc thi thì có thể ăn tối cùng người nổi tiếng mà mình ngưỡng mộ, đây chính là điều mà Đỗ Quyên đã chờ mong rất lâu!
Cuộc thi chọn lựa vô cùng nghiêm khắc, may mắn thay Đỗ Quyên là một thí sinh tài năng của học viện âm nhạc, cô đã giành được tiếng vỗ tay của ban giám khảo với giọng hát tuyệt vời của mình, cô chắc chắn mình là quán quân của cuộc thi năm nay!.
Khi Đỗ Quyên đang ngồi trong phòng khách sạn 5 sao đợi người đến, cô khẩn trương đến mức không dám thở mạnh! Cuối cùng, một người phụ nữ xinh đẹp ngồi đối diện cô. Khoảnh khắc Đỗ Quyên mong chờ đã đến, cô kích động chọp lấy điện thoại và ảnh chụp ta, cô muốn người nổi tiếng chụp hình và ký tên cho cô để làm kỷ niệm!
Người phụ nữ nở nụ cười quyến rũ, nhưng giọng nói lại vô cùng khàn: “Tôi nghe nói tiếng hát của cô rất hay không biết cô có thể hát một đoạn hay không?”
Có được sự cổ vũ và chờ đợi của người nổi tiếng, Đỗ Quyên rât kích động, cô lập tức đứng lên và bắt đầu hát.
Thấy người hâm mộ nghe lời như vậy, người phụ nữ cũng rất vui, cô ta rót một ly rượu vang cho Đỗ Quyên và kêu cô uống.
Sau khi uống cạn ly rượu vang đỏ, Đỗ Quyên cảm thấy cổ họng rất nóng, cô dùng ánh mắt cầu cứu nhìn người nổi tiếng mà mình thích suốt 5 năm.
Người phụ nữ lạnh lùng nhìn cô, nói với giọng nói khàn khàn của mình: “Biết tại sao người nổi tiếng lại hoàn mỹ như vậy không? Bởi vì chúng tôi giỏi về sử dụng ưu điểm của người khác để bù đắp khuyết điểm của chính mình. Giống như năm trước, tôi thấy đôi mắt mình không đẹp, liền lừa một cô gái dụ dỗ cô ta cho tôi đôi mắt đó, cho nên vì lí do này mà năm trước đôi mắt của tôi to hơn một chút.” Nói xong người phụ nữ thở dài: “Khuyết điểm duy nhất của tôi là không có giọng hát tuyệt vời giống cô, cho nên cô có thể cho tôi lưỡi của cô được không?”
Đỗ Quyên bị dọa tới mức mồ hôi lạnh, cô lập tức chạy về phía cửa, sao có thể được, lưỡi của mình sao có thể đưa cho người khác được?
Nhưng sự phản kháng của Đỗ Quyên không có hiệu quả, rất nhanh cô đã bị bảo vệ ngoài của chặn lại, lại bị đưa vào phòng, người phụ nữ lạnh lùng rót một ly rượu, bỏ một loại thuốc bột vào ly rượu ép Đỗ Quyên uống cạn, Đỗ Quyên nước mắt lưng tròng uống cạn ly rượu, cô quỳ rạp trên mặt đất, nhân viên bảo an buông tay rời khỏi phòng, Đỗ Quyên lập tức ngẩng đầu ngậm lấy miệng người phụ nữ, cũng rót vào miệng người phụ nữ số rượu vang vừa nuốt vào.
Người phụ nữ sững sờ, đột nhiên hai chân mất hết sức lực, chỉ có thể ngơ ngác ngồi dưới đất không nhúc nhích, Đỗ Quyên cười haha: “Tiện nhân, cô biết tôi là ai không?”
Người phụ nữ nói với giọng điệu không rõ: “Đỗ Sa Sa?”
“Không sai! Nếu không phải bởi vì thanh xuân của cô, tôi mới giả chết!”
Người phụ nữ khóc lóc nói: “Cô… Cô muốn thanh xuân của tôi?”
Đỗ Sa Sa cười lạnh một tiếng: “Tôi sắp 40 tuổi, da mặt đã lão hóa hết rồi, nếu không phải vì tuổi trẻ của cô, tôi cũng không muốn giả làm fan của cô rồi.”
Người phụ nữ muốn kêu lớn lại phát hiện cổ họng của cô ta không thể nói được, người phụ nữ ngơ ngác nhìn Đỗ Sa Sa, cô dùng dao phẫu thuật từng tất từng tất lột làn da của cô xuống……
Trên sân khấu, người nổi tiếng đều rạng rỡ, nhưng đâu ai biết, người nổi tiếng đó lại dùng bộ phận của người khác để làm vỏ bọc cho mình?
Tác giả :
Xí Sở Hữu Quỷ