Bông Hồng Tuyết
Chương 55
Trên máy bay riêng, Thuỷ Du đang nhắm mắt ngủ say như chết. Cô hết nằm kiểu này đến nằm kiểu khác. Khi đã đến nơi cô vẫn đang còn ngủ khò. Phải nhờ đến An Tường đánh thức cô dậy mà cô còn chẳng muốn dậy.
Thuỷ Du ngáp ngắn, ngáp dìa thức dậy. Từ khi lên máy bay giờ cô mới để ý ngoài những người mà cô quen biết ra thì có một cô gái với mái tóc ngắn đang ngồi tít ở xa. Cô ấy cứ nhìn cô chằm chằm. Ngay cả khi xuống máy bay, Thuỷ Du vẫn bắt gặp ánh mắt của cô ấy. Thuỷ Du vừa có cảm giác lạ lẫm vừa có cảm giác quen thuộc.
Cô gái đó có vẻ muốn nói với Thuỷ Du điều gì đó nhưng lại có khi cố tạo khoảng cách. Tưởng chừng như không thể chịu nổi nữa, Thuỷ Du tới trước mặt cô gái ấy để hỏi chuyện:
- Cô biết tôi sao?
- Không.
- Vậy…cô là ai? Tôi nhìn cô thấy quen lắm.
Cô gái ấy cười nhạt:
- Chắc cô có nhầm lẫn gì rồi. Cô không có quen biết tôi đâu.
- Vậy sao? Vậy thì chào cô, tôi là Thuỷ Du rất quen được làm quen với cô.
- Tôi là Tử Yên, rất vui khi biết cô.
- Ừ, Tử Yên…Tử Yên
Thuỷ Du lẩm bẩm trong miệng.
- Tử Yên, là cậu sao? Là cậu phải không?
- Không phải, tôi không phải là Tử Yên mà cô quen biết. Cô gái ấy đã chết mười năm trước rồi.
Thuỷ Du lao đến ôm chầm lấy Tử Yên:
- Xin lỗi, tớ xin lỗi cậu. Tớ thật sự rất nhớ cậu.
Nước mắt Tử Yên bắt đầu rơi. Cô cũng không ngờ cô lại gặp lại Thuỷ Du. Một nửa cô rất vui vì Thuỷ Du vẫn khoẻ mạnh và đã gặp lại được Thuỷ Du qua mấy năm xa cách. Nửa còn lại cô vẫn còn rất giận Thuỷ Du.
Nước mắt của Tử Yên rơi không ngừng, cô khóc, cô trách Thuỷ Du trong làn nước mắt. Thuỷ Du cứ liên tục xin lỗi cô. Thuỷ Du cảm thấy rất có lỗi với Tử Yên. Tử Yên là cô gái yếu đuối. Tuy cô rất hận Thuỷ Du nhưng đứng trước Thuỷ Du và lời xin lỗi của Thuỷ Du, Tử Yên đã mềm lòng. Cả hai nhận ra nhau và khóc với nhau trong vòng tay ấm.
_____________________________
- Vậy ra là ậu làm quản lý cho Dương Khánh sao?
- Cũng không phải là quản lý, chỉ là trợ lý cảu trợ lý của quản lý cậu ta thôi.
- Xa vậy sao. Mà này, trông hai người đẹp đôi lắm đấy.
- Gì chứ! Tớ với cậu ta như nước với lửa. LÀm sao mà có chuyện đó chứ.
- Chắc không, nếu là như nước với lửa thì sao mà cậu tham gia chuyến đi này.
Tử Yên lại cố gắng bạo biện:
- Cậu nghĩ tớ thích chắc, không đâu, là do cậu ta cứ cố năn nỉ mình thôi.
- Ai năn nỉ cậu.
Dương Khánh từ đâu chen lời vào.
- Ôi giật cả mình.
Thuỷ Du và Tử Yên đồng thanh nói.
- Chẳng qua tớ thấy cậu làm việc mệt mỏi quá nên muốn rủ cậu đi thư giãn thôi. Đừng tưởng tớ không biết, cậu đi theo tớ vì để canh chừng tớ làm loạn chứ gì. Đúng thật là. Cậu tưởng tớ không biết cậu với anh quản lý thông đồng với nhau chắc.
- Ai bảo cậu chứ. Mà cậu nói cũng đúng đấy, chỉ vì sợ cái tên ngốc nghếch, thiếu suy nghĩ như cậu nên tôi mới đi thôi. Mình đi thôi Thuỷ Du.
- Êy, các cậu…
Tử Yên kéo tay Thuỷ Du đi trước. Để lại Dương Khánh đang nhìn theo đầy tức tối.
- Cậu bị phũ rồi sao? Thật tội nghiệp.
An Tường trêu chọc Dương Khánh.
- Ai bị phũ chứ.
- Ngôi sao lớn mà bị bỏ rơi giữa lòng đường thế này thật không can tâm mà.
Thiên Quân còn hùa theo giễu cợt cậu.
- Các cậu đúng là…
Dương Khánh giận dỗi bỏ đi. Thiên Quân, An Tường nháy mắt nhau kéo đến quàng lấy vai, lấy cổ Dương Khánh:
- Đau, đau tớ, các cậu thả tớ ra đi.
Rất lâu rồi, mọi người không có dịp vui chơi với nhau như thế. Họ đi khắp nơi ở London. Họ đi đến công viên Hyde Park, họ xem các màn trình diễn ở chợ Convent Garden,… Mọi người ai cũng cười tươi vui vẻ. Chỉ riêng mình Hạ Băng là không thấy thoải mái chút nào.
Hạ Băng cứ mãi dõi theo nhìn An Tường. Nhưng ánh mắt An Tường cứ hướng đến Thuỷ Du. Mỗi lần Thuỷ Du tay trong tay đùa giỡn với Tử Yên là anh cũng cảm thấy hạnh phúc lây.
Hạ Băng lảng vảng đến gần An Tường rồi vờ bị vấp ngã. Theo phản xạ tự nhiên, cậu đỡ lấy Hạ Băng. Đúng là hoàn hảo như trong sự tính toán của cô.
- Cậu không sao chứ?
- Tớ không sao. Cảm ơn cậu.
Thuỷ Du đã nhìn thấy tất cả. Cô thấy An Tường và Hạ Băng đang nói chuyện than thiết với nhau. Khuôn mặt cô bắt đầu lo lắng:
- Không được, không được rồi.
- Thuỷ Du cậu nói gì thế?
Thuỷ Du không trả lời câu hỏ của Tử Yên, cô đi đến cạnh An Tường, nhẹ nhàng choàng lấy tay của anh. An Tường nhìn cô đầy kinh hãi khi thấy ánh mắt cô long lánh lấp lánh, chớp chớp tỏ vẻ đáng yêu.
- Cậu…lại bị sao nữa thế?
Cô kéo dài từng chữ và cố gắng nói thật ngọt ngào:
- An Tường, tớ muốn đến chỗ kia. Cậu đi với tớ chứ?
An Tường nghe Thuỷ Du nói mà lạnh cả sống lưng:
- Ừ.. ừ. Tớ đi.
Thuỷ Du lấy lại giọng thật của mình, cô nói ngắn gọn:
- Vậy đi thôi.
Thuỷ Du kéo lấy An Tường đi trước để cho Hạ Băng nỗi tức giận tràn trề.
- Mà này, lần sau cậu đừng nói thế nữa, tớ sợ lắm. Á…đau. Tớ xin lỗi, tớ sai, sai rồi, cậu đừng nhéo tớ nữa.
Thuỷ Du vận cả nội công mà nhéo vào tay An Tường.
“Cho cậu ngậm mồm lại bớt”
Khi đã tham quan đủ mọi nơi ở trời tây. Bọn họ vào khách sạn nghĩ ngơi chuẩn bị cho buổi ăn tối đầy lãng mạn và sang trọng.
Trong khi mọi người vẫn chưa đến thì Hạ Băng đã ngồi chờ sẵn. Hạ băng ăn mặc thật lộng lẫy và xinh đẹp. Trông cô chẳng khác nào là một tiểu thư con nhà gìau có cả.
Thuỷ Du là người thứ hai đến nhà hàng. Cô vừa thấy Hạ Băng đang ngồi đó thì cô tính quay đầu bỏ đi nhưng lại bị cô ta gọi lại:
- Cô sao thế? Đã đến thì ngồi đi chứ.
Nghe thế, Thuỷ Du quay đầu lại, cô từ từ bước tới, kéo ghế ngồi xuống.
- Cô thấy tôi thế nào? Có xứng đôi với An tường chưa?
Thuỷ Du nhếch môi, cười khỉnh:
- Tôi thấy cô vẫn đê tiện như ngày nào.
- Cô nói gì? Đê tiện sao? Cậu nhìn lại bản thân rồi hẵng lên tiếng. Thất bại, ngu ngốc, quê mùa,…không vì cái mác tiểu thư nhà họ Châu thì cô đã chết thảm dưới tay tôi rồi.
Máu trong người Thuỷ Du đang dần nóng lên, tay Thuỷ Du run lên vì tức giận, nhưng cô vẫn kiềm chế:
- Vậy sao? Thế mà tôi lại cứ tưởng cô sẽ chết trước tôi sau khi tôi “chết thảm” dưới tay cô.
Ánh mắt Hạ Băng cũng phừng phừng ngọn lửa, nhưng cô ta lại giở giọng khích bang Thuỷ Du:
- Cô đúng là mặt dày mà, cô không xứng đáng với An tường chút nào. Thế mà suốt ngày cứ đeo bám cậu ấy. Tôi còn thấy nhục thay cho cô.
Thuỷ Du tức giận xô cái ghế đang ngồi ra, đứng bật dậy:
- Cảm ơn, tôi thấy cô nên để dành cái nhục ấy cho bản thân mình đi thì hơn.
Thuỷ Du nói xong liền quay mặt bỏ đi.
- Khoan đã. Cô giận sao. Đừng nóng. Nào cầm lấy…
Hạ Băng một tay cầm tay Thuỷ Du lên tay kia đưa ly rượu vang đỏ trên tay mình qua cho Thuỷ Du.
- Uống cái này cho hạ hoả.
Thuỷ Du cảm thấy nực cười bởi hành động đó của Hạ Băng.
Bỗng Hạ Băng cầm chặt tay Thuỷ Du mà kéo, miệng không ngừng khóc lóc, van xin:
- Thuỷ Du à, cậu đừng làm vậy, đừng làm vậy mà. Tớ xin lỗi cậu.
Thuỷ Du càng giật tay lại thì cô ta càng vùng vẫy mạnh hơn và cuối cùng cô ta nắm chặt lấy tay Thuỷ Du đẩy mạnh vào người mình làm ly rượu trên tay cô bắn cả vào người cô ta.
Thuỷ Du ngáp ngắn, ngáp dìa thức dậy. Từ khi lên máy bay giờ cô mới để ý ngoài những người mà cô quen biết ra thì có một cô gái với mái tóc ngắn đang ngồi tít ở xa. Cô ấy cứ nhìn cô chằm chằm. Ngay cả khi xuống máy bay, Thuỷ Du vẫn bắt gặp ánh mắt của cô ấy. Thuỷ Du vừa có cảm giác lạ lẫm vừa có cảm giác quen thuộc.
Cô gái đó có vẻ muốn nói với Thuỷ Du điều gì đó nhưng lại có khi cố tạo khoảng cách. Tưởng chừng như không thể chịu nổi nữa, Thuỷ Du tới trước mặt cô gái ấy để hỏi chuyện:
- Cô biết tôi sao?
- Không.
- Vậy…cô là ai? Tôi nhìn cô thấy quen lắm.
Cô gái ấy cười nhạt:
- Chắc cô có nhầm lẫn gì rồi. Cô không có quen biết tôi đâu.
- Vậy sao? Vậy thì chào cô, tôi là Thuỷ Du rất quen được làm quen với cô.
- Tôi là Tử Yên, rất vui khi biết cô.
- Ừ, Tử Yên…Tử Yên
Thuỷ Du lẩm bẩm trong miệng.
- Tử Yên, là cậu sao? Là cậu phải không?
- Không phải, tôi không phải là Tử Yên mà cô quen biết. Cô gái ấy đã chết mười năm trước rồi.
Thuỷ Du lao đến ôm chầm lấy Tử Yên:
- Xin lỗi, tớ xin lỗi cậu. Tớ thật sự rất nhớ cậu.
Nước mắt Tử Yên bắt đầu rơi. Cô cũng không ngờ cô lại gặp lại Thuỷ Du. Một nửa cô rất vui vì Thuỷ Du vẫn khoẻ mạnh và đã gặp lại được Thuỷ Du qua mấy năm xa cách. Nửa còn lại cô vẫn còn rất giận Thuỷ Du.
Nước mắt của Tử Yên rơi không ngừng, cô khóc, cô trách Thuỷ Du trong làn nước mắt. Thuỷ Du cứ liên tục xin lỗi cô. Thuỷ Du cảm thấy rất có lỗi với Tử Yên. Tử Yên là cô gái yếu đuối. Tuy cô rất hận Thuỷ Du nhưng đứng trước Thuỷ Du và lời xin lỗi của Thuỷ Du, Tử Yên đã mềm lòng. Cả hai nhận ra nhau và khóc với nhau trong vòng tay ấm.
_____________________________
- Vậy ra là ậu làm quản lý cho Dương Khánh sao?
- Cũng không phải là quản lý, chỉ là trợ lý cảu trợ lý của quản lý cậu ta thôi.
- Xa vậy sao. Mà này, trông hai người đẹp đôi lắm đấy.
- Gì chứ! Tớ với cậu ta như nước với lửa. LÀm sao mà có chuyện đó chứ.
- Chắc không, nếu là như nước với lửa thì sao mà cậu tham gia chuyến đi này.
Tử Yên lại cố gắng bạo biện:
- Cậu nghĩ tớ thích chắc, không đâu, là do cậu ta cứ cố năn nỉ mình thôi.
- Ai năn nỉ cậu.
Dương Khánh từ đâu chen lời vào.
- Ôi giật cả mình.
Thuỷ Du và Tử Yên đồng thanh nói.
- Chẳng qua tớ thấy cậu làm việc mệt mỏi quá nên muốn rủ cậu đi thư giãn thôi. Đừng tưởng tớ không biết, cậu đi theo tớ vì để canh chừng tớ làm loạn chứ gì. Đúng thật là. Cậu tưởng tớ không biết cậu với anh quản lý thông đồng với nhau chắc.
- Ai bảo cậu chứ. Mà cậu nói cũng đúng đấy, chỉ vì sợ cái tên ngốc nghếch, thiếu suy nghĩ như cậu nên tôi mới đi thôi. Mình đi thôi Thuỷ Du.
- Êy, các cậu…
Tử Yên kéo tay Thuỷ Du đi trước. Để lại Dương Khánh đang nhìn theo đầy tức tối.
- Cậu bị phũ rồi sao? Thật tội nghiệp.
An Tường trêu chọc Dương Khánh.
- Ai bị phũ chứ.
- Ngôi sao lớn mà bị bỏ rơi giữa lòng đường thế này thật không can tâm mà.
Thiên Quân còn hùa theo giễu cợt cậu.
- Các cậu đúng là…
Dương Khánh giận dỗi bỏ đi. Thiên Quân, An Tường nháy mắt nhau kéo đến quàng lấy vai, lấy cổ Dương Khánh:
- Đau, đau tớ, các cậu thả tớ ra đi.
Rất lâu rồi, mọi người không có dịp vui chơi với nhau như thế. Họ đi khắp nơi ở London. Họ đi đến công viên Hyde Park, họ xem các màn trình diễn ở chợ Convent Garden,… Mọi người ai cũng cười tươi vui vẻ. Chỉ riêng mình Hạ Băng là không thấy thoải mái chút nào.
Hạ Băng cứ mãi dõi theo nhìn An Tường. Nhưng ánh mắt An Tường cứ hướng đến Thuỷ Du. Mỗi lần Thuỷ Du tay trong tay đùa giỡn với Tử Yên là anh cũng cảm thấy hạnh phúc lây.
Hạ Băng lảng vảng đến gần An Tường rồi vờ bị vấp ngã. Theo phản xạ tự nhiên, cậu đỡ lấy Hạ Băng. Đúng là hoàn hảo như trong sự tính toán của cô.
- Cậu không sao chứ?
- Tớ không sao. Cảm ơn cậu.
Thuỷ Du đã nhìn thấy tất cả. Cô thấy An Tường và Hạ Băng đang nói chuyện than thiết với nhau. Khuôn mặt cô bắt đầu lo lắng:
- Không được, không được rồi.
- Thuỷ Du cậu nói gì thế?
Thuỷ Du không trả lời câu hỏ của Tử Yên, cô đi đến cạnh An Tường, nhẹ nhàng choàng lấy tay của anh. An Tường nhìn cô đầy kinh hãi khi thấy ánh mắt cô long lánh lấp lánh, chớp chớp tỏ vẻ đáng yêu.
- Cậu…lại bị sao nữa thế?
Cô kéo dài từng chữ và cố gắng nói thật ngọt ngào:
- An Tường, tớ muốn đến chỗ kia. Cậu đi với tớ chứ?
An Tường nghe Thuỷ Du nói mà lạnh cả sống lưng:
- Ừ.. ừ. Tớ đi.
Thuỷ Du lấy lại giọng thật của mình, cô nói ngắn gọn:
- Vậy đi thôi.
Thuỷ Du kéo lấy An Tường đi trước để cho Hạ Băng nỗi tức giận tràn trề.
- Mà này, lần sau cậu đừng nói thế nữa, tớ sợ lắm. Á…đau. Tớ xin lỗi, tớ sai, sai rồi, cậu đừng nhéo tớ nữa.
Thuỷ Du vận cả nội công mà nhéo vào tay An Tường.
“Cho cậu ngậm mồm lại bớt”
Khi đã tham quan đủ mọi nơi ở trời tây. Bọn họ vào khách sạn nghĩ ngơi chuẩn bị cho buổi ăn tối đầy lãng mạn và sang trọng.
Trong khi mọi người vẫn chưa đến thì Hạ Băng đã ngồi chờ sẵn. Hạ băng ăn mặc thật lộng lẫy và xinh đẹp. Trông cô chẳng khác nào là một tiểu thư con nhà gìau có cả.
Thuỷ Du là người thứ hai đến nhà hàng. Cô vừa thấy Hạ Băng đang ngồi đó thì cô tính quay đầu bỏ đi nhưng lại bị cô ta gọi lại:
- Cô sao thế? Đã đến thì ngồi đi chứ.
Nghe thế, Thuỷ Du quay đầu lại, cô từ từ bước tới, kéo ghế ngồi xuống.
- Cô thấy tôi thế nào? Có xứng đôi với An tường chưa?
Thuỷ Du nhếch môi, cười khỉnh:
- Tôi thấy cô vẫn đê tiện như ngày nào.
- Cô nói gì? Đê tiện sao? Cậu nhìn lại bản thân rồi hẵng lên tiếng. Thất bại, ngu ngốc, quê mùa,…không vì cái mác tiểu thư nhà họ Châu thì cô đã chết thảm dưới tay tôi rồi.
Máu trong người Thuỷ Du đang dần nóng lên, tay Thuỷ Du run lên vì tức giận, nhưng cô vẫn kiềm chế:
- Vậy sao? Thế mà tôi lại cứ tưởng cô sẽ chết trước tôi sau khi tôi “chết thảm” dưới tay cô.
Ánh mắt Hạ Băng cũng phừng phừng ngọn lửa, nhưng cô ta lại giở giọng khích bang Thuỷ Du:
- Cô đúng là mặt dày mà, cô không xứng đáng với An tường chút nào. Thế mà suốt ngày cứ đeo bám cậu ấy. Tôi còn thấy nhục thay cho cô.
Thuỷ Du tức giận xô cái ghế đang ngồi ra, đứng bật dậy:
- Cảm ơn, tôi thấy cô nên để dành cái nhục ấy cho bản thân mình đi thì hơn.
Thuỷ Du nói xong liền quay mặt bỏ đi.
- Khoan đã. Cô giận sao. Đừng nóng. Nào cầm lấy…
Hạ Băng một tay cầm tay Thuỷ Du lên tay kia đưa ly rượu vang đỏ trên tay mình qua cho Thuỷ Du.
- Uống cái này cho hạ hoả.
Thuỷ Du cảm thấy nực cười bởi hành động đó của Hạ Băng.
Bỗng Hạ Băng cầm chặt tay Thuỷ Du mà kéo, miệng không ngừng khóc lóc, van xin:
- Thuỷ Du à, cậu đừng làm vậy, đừng làm vậy mà. Tớ xin lỗi cậu.
Thuỷ Du càng giật tay lại thì cô ta càng vùng vẫy mạnh hơn và cuối cùng cô ta nắm chặt lấy tay Thuỷ Du đẩy mạnh vào người mình làm ly rượu trên tay cô bắn cả vào người cô ta.
Tác giả :
Lục Quân