Bóng Hình
Chương 19
Phần khó nhất trong chiến dịch đối với Olivia là nói dối ba cô. Edward Henderson đã hoàn toàn hồi phục sau căn bệnh viêm phổi. Ông đang tỏ ra tràn trề sức lực và thậm chí còn nghĩ đến việc sẽ lên New York. Olivia thuyết phục ông nên để dự định đó lại sau, như vậy sẽ làm phức tạp thêm kế hoạch riêng của cô. Victoria và Geoffrey sẽ về nghỉ hè vào tháng 6 cùng với 2 cha con ta, cô khéo léo nhắc ông, có nghĩa là chỉ 1 tháng thôi. Edward nghe lời khuyên của con gái. Thực tế, chờ họ ở Croton có vẻ hợp lý hơn.
Vào tháng 7 và 8, gia đình Dawson sẽ đi Newport, nơi đó Charles đã thuê 1 căn nhà thôn quê bên bờ nước. Olivia và cha cô được mời đi cùng. Thời gian họ quay lại New York cũng là lúc Victoria trở về từ châu Âu, ít nhất cũng là điều Olivia hy vọng, và tất cả sẽ đâu vào đấy. Olivia đã đặt giấy thông hành của cô ở 1 nơi chắc chắn để đưa cho em cô.
Cô đang soạn sẵn trong đầu lá thư cô sẽ viết cho cha, giải thích với ông rằng cô theo 1 cái gì đại loại như 1 sự ẩn cư tôn giáo ở California, cầu xin rằng ông sẽ tin cô, bỗng giọng nói của ông Edward cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
- Con có nghĩ rằng 2 vợ chồng nó hạnh phúc không? Ba lo cho Victoria, đôi lúc … Charles rất tử tế, thế mà vẫn không cảm thấy nó hạnh phúc khi ở với anh ta.
Olivia ngỡ ngàng. Cô nhìn cha cô, ấn tượng mạnh vì những quan sát thích đáng của ông.
- Con không biết, - cô nói, muốn xoa dịu những lo lắng của ông để chuẩn bị dễ dàng hơn cho chuyến Victoria ra đi. – Con tin rằng cuối cùng họ sẽ hòa thuận với nhau. Charlesđã rất yêu thương người vợ đầu tiên của mình, con nghĩ rằng chuyện đó rất nặng nề đối với anh ấy và Geoffrey.
- Ba hy vọng là con đúng. Nó không ở yên chỗ của mình, lần cuối cùng chúng về đây … Chúa ơi! Căng thẳng làm sao!
Olivia quay đi để giấu những giọt nước mắt. Trong vài ngày nữa cô sẽ giáng cho ông 1 đòn nặng. Cô căm ghét ý nghĩ này nhưng không thể quay trở lại nữa rồi.
- Thế con, con yêu của ba, con cảm thấy thế nào khi không có em con?
- Em ấy thiếu vắng với con lắm … đôi khi thật khủng khiếp. Nhưng con yêu ba, ba à … dù con có ở đâu đi nữa, con vẫn luôn luôn yêu ba
Ông bỗng nhận thấy 1 biểu hiện khác lạ trong ánh mắt cô, 1 cái gì đó mà ông đã nhận ra, nhưng tốt hơn là ông không nên nói về chuyện ấy.
- Con thật đáng quý, - ông mỉm cười, vỗ nhẹ lên tay cô. – Ba cũng rất yêu con. – ông nói thêm và bước ra vườn.
Cùng với những tình cảm ấy, khi đêm xuống, Olivia viết cho ông bằng bàn tay run rẩy lá thư cô sẽ mang theo lên New York và cô sẽ mang trở lại Croton với tư cách là Victoria. Từng giờ trôi qua, trò dối lừa này với cô càng phức tạp phi lý hơn. Đáng lẽ cô chỉ cần giao là thư cho Bertie và bà sẽ đưa lại cho ông 3 ngày sau. Nhưng điều đó vượt quá khả năng của cô. Thực tế cô đang tìm cách kéo dài thời gian.
Đúng như ba cô đã đoán, - cô viết trong thư, - cô đã cảm thấy quá cô đơn khi không có em gái mình. Cô cần được suy nghĩ riêng 1 mình, tìm lại mình. Vì vậy cô đã quyết định sẽ ẩn cư cầu nguyện 1 thời gian ở California, để nhìn rõ chính mình hơn … (Vừa giải thích những lý lẽ ấy, cô vừa cảm thấy chúng thật huyễn hoặc, nhưng cô vẫn cố sức tiếp tục). Cô sẽ trở về vào cuối mùa hè này. Ở đó cô sẽ đến thăm 1 vài người bạn cũ theo lời mời của họ. Miễn là ông đừng nghi ngờ gì, cô tự nhủ, nhớ lại các cô đã rời trường học từ năm 10 tuổi và cha cô đã gửi gắm việc giáo dục cho các gia sư. Cô nhắc đi nhắc lại rằng cô yêu ông, rằng ông không phải chịu trách nhiệm gì về chuyện ra đi của cô cả, đó chỉ là vấn đề thời gian và những suy nghĩ cá nhân … Nước mắt lăn dài trên gò má, rớt xuống trang giấy … Mắt cô mờ nhòa khi ghi tên mình cuối thư. Sau đó, cô viết 1 lá thư khác cho Geoffrey, và 1 vài từ cho Bertie: “Cháu sẽ trở lại sớm. Chăm sóc cho ba cháu nhé. Hôn bác, Ollie”. Rồi cô đi nằm, mắt đỏ hoe, chong chong nhìn lên trần nhà, thở 1 cách khó nhọc. Cơn buồn ngủ cứ chạy biến đi đâu. Hàng ngàn ý nghĩ chất chứa trong đầu. Cô đang dấn thân vào chuyện điên rồ gì thế này? Victoria đủ táo tợn để sẵn sàng cho những mưu mô bạo gan thế này, nhưng cô, cô đã sai khi chấp nhận. Quá muộn rồi … Cô chỉ còn có thể hy vọng rằng sức khòe của ba cô sẽ ổn và rằng Charles sẽ không phát hiện ra trò gian trá này.
Vai diễn đang đến gần đè nặng lên vai cô như 1 gánh nặng khôn cùng. Sáng hôm sau, cô trở dậy, quyết tâm sẽ nói chuyện với em gái. Nhưng trong tiềm thức cô biết rằng sẽ vô ích khi thử thuyết phục em. Victoria thà chết còn hơn từ bỏ dự định này.
Olivia ôm hôn ba cô trước khi lên đường đi New York với cái cớ là thăm em gái. Cô choàng tay quanh cổ ông và cứ giữ yên trong vòng tay ông, để ông hôn lên má thật lâu. Cô muốn bên ông mãi mãi, sống cuộc sống ở Croton trong sự bình an êm dịu, dù rằng ngày xưa cô đã từng mơ 1 cuộc sống khác.
- Hãy vui vẻ ở New York nhé, ông nói và ôm hôn con. – Hãy mua váy áo đẹp cho con và em con.
Mũi nhọn của mặc cảm tội lỗi xoáy vào tim cô.
- Tạm biệt ba, con yêu ba lắm.
Cô đã không còn nói với ba theo cách ấy từ nhiều năm nay rồi. Lại 1 cái hôn nữa … 1 cái siết tay thật chặt … rồi Edward trở ra vườn, bắt đầu cuộc đi dạo hàng ngày của mình.
Suốt quãng đường, Olivia ngồi ngây ra im lặng, khác hẳn thường ngày, điều đó không thể không khiến Donovan ngạc nhiên. Người tài xế nhớ lại sau đó, khi mọi người đã hiểu lý do, dù chỉ 1 phần. Olivia hẳn cảm thấy có lỗi khủng khiếp khi trốn chạy tới California như vậy … Người ta không tưởng tượng được rằng cô đã không hề rời khỏi New York, rằng cô đang chung sống với Charles Dawson và đang đổi chỗ cho em gái mình … Điều đó vượt quá những tư duy thông thường.
Olivia đến New York lúc 3h chiều, trước khi Geoffrey từ trường học về. Victoria đang chờ cô, thoải mái tự nhiên gần như lạnh lùng mặc dù trong lòng cô bồn chồn sốt ruột không yên. Cô sẽ phải lên tàu đi châu Âu vào sáng ngày mai. Ban đầu họ dự định sẽ gặp nhau sớm hơn, vì cả 2 đều muốn được ở bên nhau vui vẻ trong những ngày cuối cùng trước khi xa nhau lâu như vậy. Nhưng sự căng thẳng và thái độ khác thường của họ có nguy cơ sẽ phản lại họ, mặt khác, Olivia cũng muốn ở lại lâu nhất có thể được với cha mình.
Cô đưa cho em gái giấy thông hành. Cô em sẽ đi du lịch dưới cái tên Olivia Henderson, không phải là Victoria Dawson. Về ảnh hộ chiếu thì chẳng là vấn đề gì. Đến lượt mình, Victoria đưa cho Olivia chum chìa khóa và 1 danh sách những tên mà cô không được quên: tên những người làm trong nhà, tên thư ký của Charles, cô giáo của Geoffrey. Sáng ngày mai, Olivia chỉ còn việc thế vào chỗ em gái cô nữa mà thôi. Với ý nghĩ này, một nỗi kinh hãi căng thẳng giày vò trong cô. Khi Geoffrey từ trường về, cậu đã thấy ngay cô có vẻ gì rất kỳ cục.
- Có chuyện gì vậy, dì Ollie? Ngoại Edward bị ốm sao?
- Không, ông khỏe. Khỏe hơn nhiều so với mùa đông vừa rồi, quả vậy. Ông hôn cháu nhiều.
Ngay ngày mai, cô sẽ phải thận trọng trong cách đối xử với thằng bé, cho dù Victoria đã tỏ ra ân cần với nó hơn. Điều đó chứng tỏ rằng khi muốn cô ấy cũng có thể làm được, cô tự nhủ, - Olivia nói nhận xét đo với Victoria, cô em cười tinh nghịch.
- Đúng, nhưng em phải làm ra vẻ như vậy thôi. Thời gian còn lại em thậm chí không nghĩ đến nó.
- Được rồi, em sẽ nghĩ đến nó khi em trở về, - Olivia trả lời bằng giọng nghiêm khắc.
Ngay từ bây giờ cô đã muốn xây dựng dự án cho tương lai rồi. Cô đã đi đến việc tự thuyết phục được mình rằng thời gian gián đoạn ngắn ngủi này sẽ cứu vãn được cuộc hôn nhân của Victoria và Charles. Trong tưởng tượng của Olivia, Victoria sẽ trở lại, sung sướng vì được gặp lại Charles và có được 1 đứa con trai như Geoffrey. Tất cả những gì kết thúc tốt đẹp đều là tốt đẹp … Victoria sẽ ôm chặt họ trong vòng tay và Olivia cuối cùng sẽ được tự do về Croton … “và họ sẽ sống bên nhau hạnh phúc đến trọn đời”. trong giấc mơ của cô câu chuyện kết thúc như thế đó …
Cô quá bối rối khi Charles trở về từ văn phòng và, không báo trước, Victoria hối thúc cô đóng giả mình để trò chuyện với anh. Olivia đã bắt chuyện với anh với vẻ gần như lạnh nhạt, điều đó không có vẻ làm anh ngạc nhiên, cô hỏi anh đã trải qua 1 ngày như thế nào, và nói tới 1 vài điều cô đã đọc được trong báo. Lát sau, anh lẩn vào phòng làm việc trên tầng. Anh tuyệt đối không nhận thức được trong 10 phút vừa qua anh đã trò chuyện với Olivia chứ không phải với vợ anh.
- Chị thấy dễ thế nào chưa? – Victoria đắc thắng. – Chúng ta luôn luôn thành công mà, và không ai, không bao giờ có thể thấy được sự khác biệt.
Đêm đó – đêm cuối cùng – Olivia ngủ trong phòng cùng Geoffrey. Cô ôm nó thật chặt, trong giấc ngủ, cô muốn dành cho nó sự yêu thương trìu mến nhất trước khi cô chui vào cái vỏ bọc Victoria. Dưới danh nghĩa Victoria, cô vẫn luôn có thể cố gắng duy trì tình bạn. 1 điều còn làm cô lo lắng là Geoffrey sẽ đau khổ khi biết “dì Ollie” đã bỏ đi California mà không nói gì trước với nó. Ngày hôm sau, khi cô giúp nó mặc quần áo để đến chơi nhà bạn cả ngày – Victoria đã phải tốn nhiều thời gian để tổ chức cuộc thăm viếng này – Olivia nói, như muốn thay lời nhắn nhủ:
- Cô yêu cháu nhiều lắm, cháu biết đấy. Dù cô có đi đâu, dù chuyện gì có đến, cô sẽ trở lại … không … (những từ này ngoan cố mắc lại trong cổ họng) không như mẹ cháu đâu … - Cô muốn thằng bé biết rằng cô sẽ không bao giờ bỏ rơi nó.
Geoffrey nhìn cô.
- Cô sẽ đi đâu ư? – nó hỏi giọng lo lắng … - Tại sao cô lại khóc, dì Ollie?
- Cô không khóc. Cô chỉ đang cảm cúm thôi … và cô quá ngốc nghếch … và nữa, cô yêu cháu …
- Vâng, cháu cũng vậy.
Cậu bé mỉm cười với cô, nụ cười đẹp nhất và rời khỏi phòng cùng chú chó nhỏ bám theo gót. Họ gặp nhau trong bữa điểm tâm. Victoria chưa bao giờ vui vẻ hơn thế, hoạt bát hơn thế, nhiều chuyện hơn thế. Cô không ngừng nói, không ngừng dẫn ra những bài báo về chiến tranh và không ngớt cười. Thậm chí chính cô đã đến bên Geoffrey và hôn lên trán nó khi nó chuẩn bị đến nhà bạn. Cô phải nén niềm vui của mình lại. Không phải gặp họ trong 3 tháng nữa đã khiến cô có cảm tưởng như mình được tắm trong suối nguồn tươi trẻ … Chỉ với ý nghĩ này thôi, cô đã muốn hét lên tiếng kêu được giải phóng. Không muộn hơn chiều nay, cô sẽ lại có thể hút thuốc … và cô sẽ được tung cánh bay như 1 con chim vừa thoát khỏi lồng.
Khi Charles rời nhà để đến chỗ làm, điều đó rất thường xảy ra vào các thứ Bảy, cô đã bình tĩnh hơn chút ít.
- Nhiệm vụ của 2 cô là đừng làm quá nhiều điều tai hại nhé, - anh nói với 2 cô gái sinh đôi, với giọng gần như bông đùa trêu chọc. – Tôi có cả ngàn việc phải làm trong sáng nay đấy.
Victoria đã tính trước vệc đó. Cô hẳn sẽ lúng túng nếu Charles chọn việc tại nhà hôm đó nhưng cô sẽ biết tìm 1 trò xảo trá nào đó. Cô đã quyết, không 1 chướng ngại nào có thể cản trở cuộc trốn chạy của cô.
- Anh vui vẻ nhé! – cô buông lời châm chọc.
Cô nhìn anh chạy nhanh xuống bậc thềm. Cánh cổng đóng lại, và đó là hình ảnh cuối cùng cô lưu giữ về người chồng mình.
Ngay lập tức 2 chị em chui vào phòng. Victoria khóa trái cửa lại. Victoria rút chiếc nhẫn cưới và nhẫn kim cương của mẹ Charles đưa cho Olivia, cô đeo vào ngón đeo nhẫn. Chúng tuyệt đối vừa vặn với tay cô. Không có gì sai khác. Rồi, Victoria đưa mắt nhìn quanh 1 lượt trước khi dừng lại, nhìn thẳng vào chị.
- Thế thôi. Đã xong.
- Đã xong? Em thấy chuyện này đơn giản thế sao?
Victoria gật đầu. Cô không giấu giếm sự hưng phấn của mình nữa. Nỗi buồn phải xa người chị gái sinh đôi có giằng xé cô, nhưng sự nhẹ nhõm vì được bỏ lại đàng sau, thật xa, Charles và ngôi nhà nhỏ New York với tất cả những nhàm chán hàng ngày của nó đã thật sự lôi cuốn cô. Cô biết đó là điều cô muốn. từ 11 tháng nay, cô đã hối tiếc vì cuộc hôn nhân cưỡng ép này, cuộc hôn nhân được tổ chức bởi bàn tay cha cô, 1 người mà cô không bao giờ còn muốn phải vâng lời.
- Hãy chăm sóc cho mình, Ollie, em yêu chị. – cô ôm chị thật chặt vào ngực mình, rồi đứng tách ra.
- Chị cũng thế, chị yêu em, - Olivia trả lời, nước mắt làm giọng cô nghẹn lại … - Nhỡ có điều gì xảy ra với em … - Cô dừng lại giữa chừng, không thể nói tiếp nữa.
- Sẽ không có chuyện gì xảy ra với em đâu, Trong 3 tháng tới em sẽ lái xe cứu thương, sẽ băng bó, chăm sóc cho thương binh, họ sẽ không được biết đến nước sạch, xà phòng từ rất lâu rồi … , - cô đang mừng vui trong khi Olivia thì nhăn nhó.
- Thật dễ chịu nhỉ! Cái gì đã khiến em ném mình vào cuộc phiêu lưu thế? Chị không hiểu em …
Còn hơn là ở lại trong bức bối với Charles và Geoffrey … Không bao giờ, không có ai có thể hiểu được tại sao Victoria lại mong được mạo hiểm cuộc sống của mình chỉ với lý do muốn thấy mình có ích hơn.
- Sẽ có 1 người nào đấy phải làm điều đó, - Victoria trả lời thản nhiên.
Cô thay quần áo, mặc chiếc váy đen đơn giản, và trèo lên tầng áp mái, nơi cô giấu 1 vali hành lý duy nhất. Cô trở lại phòng ngủ để đội 1 chiếc mũ thanh nhã, được trang bị thêm 1 khăn voan đen dày.
- Cái gì thế? – Olivia hỏi.
Người ta có thể nói cô giống 1 góa phụ. Tấm voan nặng nề giấu nét mặt cô.
- Sẽ có những nhà nhiếp ảnh trên bến cảng. Đây là 1 chiếc tàu thủy tuyệt vời, sang trọng hơn tàu Aquatiania nhiều.
Chuyến đi này chẳng có gì giống với chuyến trăng mật buồn tẻ của cô. Cô đặt 1 cabin giản dị hạng nhất, đã thận trọng rút 1 phần tiền mặt trong khoản mà ba cô đã cho nhân dịp đám cưới. Charles đã không nghi ngờ gì cả. Cô đang có 500 lirve tiền mặt trong túi xách lúc này. Cô không cần tiền khi ở chiến hào … vali cô đã xếp gọn vài bộ đồ giản dị và tiện dụng, thêm 1, 2 bộ mềm mại lúc đi tàu thủy. Cô dự tính phần lớn thời gian sẽ ở trong cabin, e có 1 người quen biết nào đó của ba cô sẽ có mặt trên tàu.
- Em đã tính hết mọi chuyện, - Olivia nhận xét buồn bã.
Tim cô tan nát khi thấy em mình vui đến thế.
2 chị em cùng đi ra ngoài và vẫy 1 chiếc taxi Đường 14, nó sẽ thả họ ở cảng số 54. Xung quanh con tàu bao trùm 1 không khí lễ hội quen thuộc, tiếng cười, rôm rả những giọng nói.
Rượu sâm banh chảy thành thác ở khoang hạng nhất, trong khi những hành khách và những người đi tiễn dồn đến lúc một đông. Người góa phụ trong trang phụ đen tuyền đi kèm 1 người chị em gái bước nhanh lên khoang tàu, họ dễ dàng tìm được cabin của mình, những phu khuân vác đã đặt vali từ trước.
Họ đau đáu nhìn nhau, rất lâu. Không còn gì để nói nữa lúc này. Những từ ngữ không còn cần thiết nữa. Victoria đã để cuộc sống nơi đây vào tay chị gái mình. Olivia sẽ lo toan tất cả khi cô vắng mặt … Giây phút khủng khiếp của sự chia tay đã đến … rất nhanh. Nếu Victoria lắng nghe cô, Olivia sẽ quỳ ngay xuống cầu xin em ở lại. Nhưng cô không có 1 may mắn nào, dù chỉ là 1 thoáng mơ hồ.
- Chị sẽ biết được tất cả những gì em đang làm, chị biết ở đây này …, Olivia đặt tay lên trái tim mình, - hãy đừng làm chị phát điên lên vì lo lắng.
- Em sẽ cố gắng, - Victoria nói và cười. – Còn chị, chị đừng quên sáng tối cãi nhau với Charles nhé, nếu không anh ấy sẽ thấy thiếu vắng em lắm đấy.
Olivia ôm em thật chặt.
- Hãy hứa với chị sẽ trở về bình an vô sự nhé.
- Em hứa với chị!
Còi tàu đã rít lên, báo hiệu mời những người đưa tiễn rời tàu. Trái tim Olivia như bị vo tròn lại.
- Chị không thể … không thể để em đi … - cô bám chặt vào em gái mình, nức nở
- Có chứ, chị có thể mà, - Victoria bình tĩnh trả lời. – Giống như chị đã có thể làm như vậy khi em đi du lịch trăng mật.
Olivia chỉ có thể tuân theo Victoria mà thôi. Em gái cô dẫn cô lên cầu tàu. 1 lần nữa, Victoria hạ tấm khăn voan xuống … Olivia không thể không mỉm cười vì cách ăn mặc khôi hài này.
- Chị yêu em lắm, em ngốc của chị ạ! Chị không biết tại sao chị lại để em bám vào câu chuyện như thế này.
- Vì chị biết rằng cần phải thế.
Đó là sự thật. Victoria đã kiên quyết ra đi bằng mọi cách, và cô đã ra đi. 1 lần ôm chặt nhau cuối cùng, 1 nụ hôn cuối cùng. Olivia nhận ra đôi mắt em sau làn khăn voan đang nhòa lệ.
- Chị yêu em, - cô nhắc lại.
Victoria ôm chị bằng tất cả sức lực của mình.
- Em cũng vậy … Ôi, Ollie, cảm ơn chị! Cảm ơn vì chị đã trả em về với cuộc sống.
- Chúa phù hộ cho em, - Olivia thì thầm.
Rồi cô chầm chậm bước lên bờ, tàu Lusitania dần dần rời xa bến cảng …
Vào tháng 7 và 8, gia đình Dawson sẽ đi Newport, nơi đó Charles đã thuê 1 căn nhà thôn quê bên bờ nước. Olivia và cha cô được mời đi cùng. Thời gian họ quay lại New York cũng là lúc Victoria trở về từ châu Âu, ít nhất cũng là điều Olivia hy vọng, và tất cả sẽ đâu vào đấy. Olivia đã đặt giấy thông hành của cô ở 1 nơi chắc chắn để đưa cho em cô.
Cô đang soạn sẵn trong đầu lá thư cô sẽ viết cho cha, giải thích với ông rằng cô theo 1 cái gì đại loại như 1 sự ẩn cư tôn giáo ở California, cầu xin rằng ông sẽ tin cô, bỗng giọng nói của ông Edward cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
- Con có nghĩ rằng 2 vợ chồng nó hạnh phúc không? Ba lo cho Victoria, đôi lúc … Charles rất tử tế, thế mà vẫn không cảm thấy nó hạnh phúc khi ở với anh ta.
Olivia ngỡ ngàng. Cô nhìn cha cô, ấn tượng mạnh vì những quan sát thích đáng của ông.
- Con không biết, - cô nói, muốn xoa dịu những lo lắng của ông để chuẩn bị dễ dàng hơn cho chuyến Victoria ra đi. – Con tin rằng cuối cùng họ sẽ hòa thuận với nhau. Charlesđã rất yêu thương người vợ đầu tiên của mình, con nghĩ rằng chuyện đó rất nặng nề đối với anh ấy và Geoffrey.
- Ba hy vọng là con đúng. Nó không ở yên chỗ của mình, lần cuối cùng chúng về đây … Chúa ơi! Căng thẳng làm sao!
Olivia quay đi để giấu những giọt nước mắt. Trong vài ngày nữa cô sẽ giáng cho ông 1 đòn nặng. Cô căm ghét ý nghĩ này nhưng không thể quay trở lại nữa rồi.
- Thế con, con yêu của ba, con cảm thấy thế nào khi không có em con?
- Em ấy thiếu vắng với con lắm … đôi khi thật khủng khiếp. Nhưng con yêu ba, ba à … dù con có ở đâu đi nữa, con vẫn luôn luôn yêu ba
Ông bỗng nhận thấy 1 biểu hiện khác lạ trong ánh mắt cô, 1 cái gì đó mà ông đã nhận ra, nhưng tốt hơn là ông không nên nói về chuyện ấy.
- Con thật đáng quý, - ông mỉm cười, vỗ nhẹ lên tay cô. – Ba cũng rất yêu con. – ông nói thêm và bước ra vườn.
Cùng với những tình cảm ấy, khi đêm xuống, Olivia viết cho ông bằng bàn tay run rẩy lá thư cô sẽ mang theo lên New York và cô sẽ mang trở lại Croton với tư cách là Victoria. Từng giờ trôi qua, trò dối lừa này với cô càng phức tạp phi lý hơn. Đáng lẽ cô chỉ cần giao là thư cho Bertie và bà sẽ đưa lại cho ông 3 ngày sau. Nhưng điều đó vượt quá khả năng của cô. Thực tế cô đang tìm cách kéo dài thời gian.
Đúng như ba cô đã đoán, - cô viết trong thư, - cô đã cảm thấy quá cô đơn khi không có em gái mình. Cô cần được suy nghĩ riêng 1 mình, tìm lại mình. Vì vậy cô đã quyết định sẽ ẩn cư cầu nguyện 1 thời gian ở California, để nhìn rõ chính mình hơn … (Vừa giải thích những lý lẽ ấy, cô vừa cảm thấy chúng thật huyễn hoặc, nhưng cô vẫn cố sức tiếp tục). Cô sẽ trở về vào cuối mùa hè này. Ở đó cô sẽ đến thăm 1 vài người bạn cũ theo lời mời của họ. Miễn là ông đừng nghi ngờ gì, cô tự nhủ, nhớ lại các cô đã rời trường học từ năm 10 tuổi và cha cô đã gửi gắm việc giáo dục cho các gia sư. Cô nhắc đi nhắc lại rằng cô yêu ông, rằng ông không phải chịu trách nhiệm gì về chuyện ra đi của cô cả, đó chỉ là vấn đề thời gian và những suy nghĩ cá nhân … Nước mắt lăn dài trên gò má, rớt xuống trang giấy … Mắt cô mờ nhòa khi ghi tên mình cuối thư. Sau đó, cô viết 1 lá thư khác cho Geoffrey, và 1 vài từ cho Bertie: “Cháu sẽ trở lại sớm. Chăm sóc cho ba cháu nhé. Hôn bác, Ollie”. Rồi cô đi nằm, mắt đỏ hoe, chong chong nhìn lên trần nhà, thở 1 cách khó nhọc. Cơn buồn ngủ cứ chạy biến đi đâu. Hàng ngàn ý nghĩ chất chứa trong đầu. Cô đang dấn thân vào chuyện điên rồ gì thế này? Victoria đủ táo tợn để sẵn sàng cho những mưu mô bạo gan thế này, nhưng cô, cô đã sai khi chấp nhận. Quá muộn rồi … Cô chỉ còn có thể hy vọng rằng sức khòe của ba cô sẽ ổn và rằng Charles sẽ không phát hiện ra trò gian trá này.
Vai diễn đang đến gần đè nặng lên vai cô như 1 gánh nặng khôn cùng. Sáng hôm sau, cô trở dậy, quyết tâm sẽ nói chuyện với em gái. Nhưng trong tiềm thức cô biết rằng sẽ vô ích khi thử thuyết phục em. Victoria thà chết còn hơn từ bỏ dự định này.
Olivia ôm hôn ba cô trước khi lên đường đi New York với cái cớ là thăm em gái. Cô choàng tay quanh cổ ông và cứ giữ yên trong vòng tay ông, để ông hôn lên má thật lâu. Cô muốn bên ông mãi mãi, sống cuộc sống ở Croton trong sự bình an êm dịu, dù rằng ngày xưa cô đã từng mơ 1 cuộc sống khác.
- Hãy vui vẻ ở New York nhé, ông nói và ôm hôn con. – Hãy mua váy áo đẹp cho con và em con.
Mũi nhọn của mặc cảm tội lỗi xoáy vào tim cô.
- Tạm biệt ba, con yêu ba lắm.
Cô đã không còn nói với ba theo cách ấy từ nhiều năm nay rồi. Lại 1 cái hôn nữa … 1 cái siết tay thật chặt … rồi Edward trở ra vườn, bắt đầu cuộc đi dạo hàng ngày của mình.
Suốt quãng đường, Olivia ngồi ngây ra im lặng, khác hẳn thường ngày, điều đó không thể không khiến Donovan ngạc nhiên. Người tài xế nhớ lại sau đó, khi mọi người đã hiểu lý do, dù chỉ 1 phần. Olivia hẳn cảm thấy có lỗi khủng khiếp khi trốn chạy tới California như vậy … Người ta không tưởng tượng được rằng cô đã không hề rời khỏi New York, rằng cô đang chung sống với Charles Dawson và đang đổi chỗ cho em gái mình … Điều đó vượt quá những tư duy thông thường.
Olivia đến New York lúc 3h chiều, trước khi Geoffrey từ trường học về. Victoria đang chờ cô, thoải mái tự nhiên gần như lạnh lùng mặc dù trong lòng cô bồn chồn sốt ruột không yên. Cô sẽ phải lên tàu đi châu Âu vào sáng ngày mai. Ban đầu họ dự định sẽ gặp nhau sớm hơn, vì cả 2 đều muốn được ở bên nhau vui vẻ trong những ngày cuối cùng trước khi xa nhau lâu như vậy. Nhưng sự căng thẳng và thái độ khác thường của họ có nguy cơ sẽ phản lại họ, mặt khác, Olivia cũng muốn ở lại lâu nhất có thể được với cha mình.
Cô đưa cho em gái giấy thông hành. Cô em sẽ đi du lịch dưới cái tên Olivia Henderson, không phải là Victoria Dawson. Về ảnh hộ chiếu thì chẳng là vấn đề gì. Đến lượt mình, Victoria đưa cho Olivia chum chìa khóa và 1 danh sách những tên mà cô không được quên: tên những người làm trong nhà, tên thư ký của Charles, cô giáo của Geoffrey. Sáng ngày mai, Olivia chỉ còn việc thế vào chỗ em gái cô nữa mà thôi. Với ý nghĩ này, một nỗi kinh hãi căng thẳng giày vò trong cô. Khi Geoffrey từ trường về, cậu đã thấy ngay cô có vẻ gì rất kỳ cục.
- Có chuyện gì vậy, dì Ollie? Ngoại Edward bị ốm sao?
- Không, ông khỏe. Khỏe hơn nhiều so với mùa đông vừa rồi, quả vậy. Ông hôn cháu nhiều.
Ngay ngày mai, cô sẽ phải thận trọng trong cách đối xử với thằng bé, cho dù Victoria đã tỏ ra ân cần với nó hơn. Điều đó chứng tỏ rằng khi muốn cô ấy cũng có thể làm được, cô tự nhủ, - Olivia nói nhận xét đo với Victoria, cô em cười tinh nghịch.
- Đúng, nhưng em phải làm ra vẻ như vậy thôi. Thời gian còn lại em thậm chí không nghĩ đến nó.
- Được rồi, em sẽ nghĩ đến nó khi em trở về, - Olivia trả lời bằng giọng nghiêm khắc.
Ngay từ bây giờ cô đã muốn xây dựng dự án cho tương lai rồi. Cô đã đi đến việc tự thuyết phục được mình rằng thời gian gián đoạn ngắn ngủi này sẽ cứu vãn được cuộc hôn nhân của Victoria và Charles. Trong tưởng tượng của Olivia, Victoria sẽ trở lại, sung sướng vì được gặp lại Charles và có được 1 đứa con trai như Geoffrey. Tất cả những gì kết thúc tốt đẹp đều là tốt đẹp … Victoria sẽ ôm chặt họ trong vòng tay và Olivia cuối cùng sẽ được tự do về Croton … “và họ sẽ sống bên nhau hạnh phúc đến trọn đời”. trong giấc mơ của cô câu chuyện kết thúc như thế đó …
Cô quá bối rối khi Charles trở về từ văn phòng và, không báo trước, Victoria hối thúc cô đóng giả mình để trò chuyện với anh. Olivia đã bắt chuyện với anh với vẻ gần như lạnh nhạt, điều đó không có vẻ làm anh ngạc nhiên, cô hỏi anh đã trải qua 1 ngày như thế nào, và nói tới 1 vài điều cô đã đọc được trong báo. Lát sau, anh lẩn vào phòng làm việc trên tầng. Anh tuyệt đối không nhận thức được trong 10 phút vừa qua anh đã trò chuyện với Olivia chứ không phải với vợ anh.
- Chị thấy dễ thế nào chưa? – Victoria đắc thắng. – Chúng ta luôn luôn thành công mà, và không ai, không bao giờ có thể thấy được sự khác biệt.
Đêm đó – đêm cuối cùng – Olivia ngủ trong phòng cùng Geoffrey. Cô ôm nó thật chặt, trong giấc ngủ, cô muốn dành cho nó sự yêu thương trìu mến nhất trước khi cô chui vào cái vỏ bọc Victoria. Dưới danh nghĩa Victoria, cô vẫn luôn có thể cố gắng duy trì tình bạn. 1 điều còn làm cô lo lắng là Geoffrey sẽ đau khổ khi biết “dì Ollie” đã bỏ đi California mà không nói gì trước với nó. Ngày hôm sau, khi cô giúp nó mặc quần áo để đến chơi nhà bạn cả ngày – Victoria đã phải tốn nhiều thời gian để tổ chức cuộc thăm viếng này – Olivia nói, như muốn thay lời nhắn nhủ:
- Cô yêu cháu nhiều lắm, cháu biết đấy. Dù cô có đi đâu, dù chuyện gì có đến, cô sẽ trở lại … không … (những từ này ngoan cố mắc lại trong cổ họng) không như mẹ cháu đâu … - Cô muốn thằng bé biết rằng cô sẽ không bao giờ bỏ rơi nó.
Geoffrey nhìn cô.
- Cô sẽ đi đâu ư? – nó hỏi giọng lo lắng … - Tại sao cô lại khóc, dì Ollie?
- Cô không khóc. Cô chỉ đang cảm cúm thôi … và cô quá ngốc nghếch … và nữa, cô yêu cháu …
- Vâng, cháu cũng vậy.
Cậu bé mỉm cười với cô, nụ cười đẹp nhất và rời khỏi phòng cùng chú chó nhỏ bám theo gót. Họ gặp nhau trong bữa điểm tâm. Victoria chưa bao giờ vui vẻ hơn thế, hoạt bát hơn thế, nhiều chuyện hơn thế. Cô không ngừng nói, không ngừng dẫn ra những bài báo về chiến tranh và không ngớt cười. Thậm chí chính cô đã đến bên Geoffrey và hôn lên trán nó khi nó chuẩn bị đến nhà bạn. Cô phải nén niềm vui của mình lại. Không phải gặp họ trong 3 tháng nữa đã khiến cô có cảm tưởng như mình được tắm trong suối nguồn tươi trẻ … Chỉ với ý nghĩ này thôi, cô đã muốn hét lên tiếng kêu được giải phóng. Không muộn hơn chiều nay, cô sẽ lại có thể hút thuốc … và cô sẽ được tung cánh bay như 1 con chim vừa thoát khỏi lồng.
Khi Charles rời nhà để đến chỗ làm, điều đó rất thường xảy ra vào các thứ Bảy, cô đã bình tĩnh hơn chút ít.
- Nhiệm vụ của 2 cô là đừng làm quá nhiều điều tai hại nhé, - anh nói với 2 cô gái sinh đôi, với giọng gần như bông đùa trêu chọc. – Tôi có cả ngàn việc phải làm trong sáng nay đấy.
Victoria đã tính trước vệc đó. Cô hẳn sẽ lúng túng nếu Charles chọn việc tại nhà hôm đó nhưng cô sẽ biết tìm 1 trò xảo trá nào đó. Cô đã quyết, không 1 chướng ngại nào có thể cản trở cuộc trốn chạy của cô.
- Anh vui vẻ nhé! – cô buông lời châm chọc.
Cô nhìn anh chạy nhanh xuống bậc thềm. Cánh cổng đóng lại, và đó là hình ảnh cuối cùng cô lưu giữ về người chồng mình.
Ngay lập tức 2 chị em chui vào phòng. Victoria khóa trái cửa lại. Victoria rút chiếc nhẫn cưới và nhẫn kim cương của mẹ Charles đưa cho Olivia, cô đeo vào ngón đeo nhẫn. Chúng tuyệt đối vừa vặn với tay cô. Không có gì sai khác. Rồi, Victoria đưa mắt nhìn quanh 1 lượt trước khi dừng lại, nhìn thẳng vào chị.
- Thế thôi. Đã xong.
- Đã xong? Em thấy chuyện này đơn giản thế sao?
Victoria gật đầu. Cô không giấu giếm sự hưng phấn của mình nữa. Nỗi buồn phải xa người chị gái sinh đôi có giằng xé cô, nhưng sự nhẹ nhõm vì được bỏ lại đàng sau, thật xa, Charles và ngôi nhà nhỏ New York với tất cả những nhàm chán hàng ngày của nó đã thật sự lôi cuốn cô. Cô biết đó là điều cô muốn. từ 11 tháng nay, cô đã hối tiếc vì cuộc hôn nhân cưỡng ép này, cuộc hôn nhân được tổ chức bởi bàn tay cha cô, 1 người mà cô không bao giờ còn muốn phải vâng lời.
- Hãy chăm sóc cho mình, Ollie, em yêu chị. – cô ôm chị thật chặt vào ngực mình, rồi đứng tách ra.
- Chị cũng thế, chị yêu em, - Olivia trả lời, nước mắt làm giọng cô nghẹn lại … - Nhỡ có điều gì xảy ra với em … - Cô dừng lại giữa chừng, không thể nói tiếp nữa.
- Sẽ không có chuyện gì xảy ra với em đâu, Trong 3 tháng tới em sẽ lái xe cứu thương, sẽ băng bó, chăm sóc cho thương binh, họ sẽ không được biết đến nước sạch, xà phòng từ rất lâu rồi … , - cô đang mừng vui trong khi Olivia thì nhăn nhó.
- Thật dễ chịu nhỉ! Cái gì đã khiến em ném mình vào cuộc phiêu lưu thế? Chị không hiểu em …
Còn hơn là ở lại trong bức bối với Charles và Geoffrey … Không bao giờ, không có ai có thể hiểu được tại sao Victoria lại mong được mạo hiểm cuộc sống của mình chỉ với lý do muốn thấy mình có ích hơn.
- Sẽ có 1 người nào đấy phải làm điều đó, - Victoria trả lời thản nhiên.
Cô thay quần áo, mặc chiếc váy đen đơn giản, và trèo lên tầng áp mái, nơi cô giấu 1 vali hành lý duy nhất. Cô trở lại phòng ngủ để đội 1 chiếc mũ thanh nhã, được trang bị thêm 1 khăn voan đen dày.
- Cái gì thế? – Olivia hỏi.
Người ta có thể nói cô giống 1 góa phụ. Tấm voan nặng nề giấu nét mặt cô.
- Sẽ có những nhà nhiếp ảnh trên bến cảng. Đây là 1 chiếc tàu thủy tuyệt vời, sang trọng hơn tàu Aquatiania nhiều.
Chuyến đi này chẳng có gì giống với chuyến trăng mật buồn tẻ của cô. Cô đặt 1 cabin giản dị hạng nhất, đã thận trọng rút 1 phần tiền mặt trong khoản mà ba cô đã cho nhân dịp đám cưới. Charles đã không nghi ngờ gì cả. Cô đang có 500 lirve tiền mặt trong túi xách lúc này. Cô không cần tiền khi ở chiến hào … vali cô đã xếp gọn vài bộ đồ giản dị và tiện dụng, thêm 1, 2 bộ mềm mại lúc đi tàu thủy. Cô dự tính phần lớn thời gian sẽ ở trong cabin, e có 1 người quen biết nào đó của ba cô sẽ có mặt trên tàu.
- Em đã tính hết mọi chuyện, - Olivia nhận xét buồn bã.
Tim cô tan nát khi thấy em mình vui đến thế.
2 chị em cùng đi ra ngoài và vẫy 1 chiếc taxi Đường 14, nó sẽ thả họ ở cảng số 54. Xung quanh con tàu bao trùm 1 không khí lễ hội quen thuộc, tiếng cười, rôm rả những giọng nói.
Rượu sâm banh chảy thành thác ở khoang hạng nhất, trong khi những hành khách và những người đi tiễn dồn đến lúc một đông. Người góa phụ trong trang phụ đen tuyền đi kèm 1 người chị em gái bước nhanh lên khoang tàu, họ dễ dàng tìm được cabin của mình, những phu khuân vác đã đặt vali từ trước.
Họ đau đáu nhìn nhau, rất lâu. Không còn gì để nói nữa lúc này. Những từ ngữ không còn cần thiết nữa. Victoria đã để cuộc sống nơi đây vào tay chị gái mình. Olivia sẽ lo toan tất cả khi cô vắng mặt … Giây phút khủng khiếp của sự chia tay đã đến … rất nhanh. Nếu Victoria lắng nghe cô, Olivia sẽ quỳ ngay xuống cầu xin em ở lại. Nhưng cô không có 1 may mắn nào, dù chỉ là 1 thoáng mơ hồ.
- Chị sẽ biết được tất cả những gì em đang làm, chị biết ở đây này …, Olivia đặt tay lên trái tim mình, - hãy đừng làm chị phát điên lên vì lo lắng.
- Em sẽ cố gắng, - Victoria nói và cười. – Còn chị, chị đừng quên sáng tối cãi nhau với Charles nhé, nếu không anh ấy sẽ thấy thiếu vắng em lắm đấy.
Olivia ôm em thật chặt.
- Hãy hứa với chị sẽ trở về bình an vô sự nhé.
- Em hứa với chị!
Còi tàu đã rít lên, báo hiệu mời những người đưa tiễn rời tàu. Trái tim Olivia như bị vo tròn lại.
- Chị không thể … không thể để em đi … - cô bám chặt vào em gái mình, nức nở
- Có chứ, chị có thể mà, - Victoria bình tĩnh trả lời. – Giống như chị đã có thể làm như vậy khi em đi du lịch trăng mật.
Olivia chỉ có thể tuân theo Victoria mà thôi. Em gái cô dẫn cô lên cầu tàu. 1 lần nữa, Victoria hạ tấm khăn voan xuống … Olivia không thể không mỉm cười vì cách ăn mặc khôi hài này.
- Chị yêu em lắm, em ngốc của chị ạ! Chị không biết tại sao chị lại để em bám vào câu chuyện như thế này.
- Vì chị biết rằng cần phải thế.
Đó là sự thật. Victoria đã kiên quyết ra đi bằng mọi cách, và cô đã ra đi. 1 lần ôm chặt nhau cuối cùng, 1 nụ hôn cuối cùng. Olivia nhận ra đôi mắt em sau làn khăn voan đang nhòa lệ.
- Chị yêu em, - cô nhắc lại.
Victoria ôm chị bằng tất cả sức lực của mình.
- Em cũng vậy … Ôi, Ollie, cảm ơn chị! Cảm ơn vì chị đã trả em về với cuộc sống.
- Chúa phù hộ cho em, - Olivia thì thầm.
Rồi cô chầm chậm bước lên bờ, tàu Lusitania dần dần rời xa bến cảng …
Tác giả :
Danielle Steel