Bóng Hình Tội Lỗi
Chương 21 Hai đầu tội lỗi (7)
Hơn 7 giờ 40 sáng, còn chưa đến giờ đi làm thì Mao Lệ đã vừa ngáp vừa cầm một chồng tài liệu bước vào văn phòng.
“Thế nào rồi?” Phùng Dịch Hoằng đang ngồi ở bàn làm việc không cần ngẩng đầu lên cũng biết ai tới, “Dấu chân ấy.”
“Không thu được gì, đã qua 1 tháng rồi, tất cả đều bị phá hủy hết.” Mao Lệ ném chồng tài liệu xuống bàn của mình, vặn eo một cái, “Đống rác nhặt được từ nhà vệ sinh công cộng đó cũng chỉ là của đám nhóc chơi xong bỏ lại thôi. Không nói đến hung thủ, cả dấu chân của Trịnh Bân còn không tìm ra.”
“Chơi ở chỗ hôi như nhà vệ sinh á?” Tiêu Lãng Duyệt ngừng chuyện trong tay lại, thốt lên một câu, “Tôi còn tưởng bọn trẻ bây giờ nếu không ở trường học thêm thì cũng nằm lì ở nhà đánh game thôi chứ. Vậy mà cũng có đứa đến công viên chơi à?”
“Chắc là chơi trò tìm kiếm ma quỷ gì đó, càng bị hàng rào cản lại thì tụi nhóc đó càng hiếu kỳ.” Phương Uy cũng góp chuyện.
“Nếu thật sự bọn nhỏ thường đến đó chơi thì chuyện hung thủ nhốt Trịnh Bân trong đó lại trở nên hơi khó tin đấy.” Không biết Lan Khâm đã vào văn phòng từ khi nào, “Tụi nhỏ rất có thể sẽ phát hiện và gọi người đến cứu Trịnh Bân ra trước khi ông ta chết khát. Tên hung thủ này đã mất một khoảng thời gian dài để thăm dò khả năng gây án, tuyệt đối sẽ không phạm phải sai lầm cấp thấp thế này.”
“Vậy là không thể loại trừ khả năng hung thủ cố ý dẫn đường cho đám nhóc đến phá hoại hiện trường à?” Trương Trác Bân có cùng suy nghĩ, “Tôi sẽ cố tìm ra đám trẻ đó thông qua video giám sát và nhân chứng, để xem có tìm được manh mối gì từ chúng không. Nhưng cũng đã lâu quá rồi, dòng người ra vào công viên Long Thê vốn rất lớn, chỉ e là hơi khó.”
“Nhắc tới video giám sát,” Tiêu Lãng Duyệt nhớ ra chuyện gì đó, “Tôi đã xem video lấy từ camera giám sát ở công viên cả đêm qua nhưng cũng không tìm được ai là đàn ông cao từ 1m8 đến 1m85 cả.”
“Xem hết video giám sát của tháng này chưa? Cả một người 1m8 cũng không có sao? Chiều cao trung bình của đàn ông nước ta đâu có thấp đến vậy.” Mao Lệ hỏi.
“Không, chỉ xem video của hai ngày 3 – 4 tháng 9 thôi. 4 cổng của công viên và đường xe chạy nhiều camera như thế làm sao có thể xem hết video giám sát trong vòng 1 đêm được chứ.” Tiêu Lãng Duyệt nói, “Nhưng tôi đã tìm ra hình ảnh của Trịnh Bân. Lúc 8 giờ 43 phút sáng ngày 4 tháng 9, ông ta một mình đi vào cổng phía Nam của công viên. Lúc đó còn đang cầm điện thoại, không biết đang gọi cho ai.”
“Như vậy là trùng khớp với quỹ tích của Trịnh Bân.” Trương Trác Bân nghe được thông tin của Tiêu Lãng Duyệt bèn vội vàng mở sổ tay mình ra, “Ông ta rời khỏi công ty luật lúc 7 giờ tối ngày 3 tháng 9, khoảng 7 giờ rưỡi thì về tới cổng tiểu khu nhà mình, sáng hôm sau ra khỏi cửa vào lúc 8 giờ 20. Lời khai của vợ con ông ta và video giám sát ở tiểu khu đều trùng khớp.”
“Nhà ông ta gần công viên Long Thê lắm à?” Lúc bọn Trương Trác Bân điều tra gia đình Trịnh Bân thì Lan Khâm đang cùng với Lý Trạch Phân điều tra vụ tai nạn, vì vậy anh cũng không biết chính xác chỗ ở của Trịnh Bân.
“Không xa lắm, ở tiểu khu cách Nguyệt Nha Loan 2 con đường, đi bộ đến cổng phía Nam công viên chỉ mất khoảng 20 phút.” Trương Trác Bân đáp.
“Vậy ông ta đi bộ qua công viên để đi làm à?” Dựa vào kinh nghiệm sống của mình, Lan Khâm chỉ nghĩ được lí do này.
“Đúng là nếu đi bộ thì qua công viên sẽ là đường tắt.” Phương Uy trả lời, “Nhưng bình thường ông ta đều lái xe. Chỉ là trước khi chuyện xảy ra chiếc xe đã bị người khác đâm thủng lốp, vậy nên ông ta mới phải đi bộ. Nhưng người nhà và Trịnh Bân cũng không quan tâm đến chuyện này lắm, vì sau khi thắng vụ kiện cướp của giết người kia thì những loại hành vi trả thù này nhà họ cũng đã thấy đủ rồi, kiểu như đập vỡ cửa sổ, ném trứng thối, đâm thủng lốp xe, gửi thư máu,…”
“Nhắc đến mới nhớ, vụ cướp của giết người kia rốt cuộc là thế nào vậy, dù nghi phạm đạp lên sự phẫn nộ của người dân để được trắng án, nhưng trong nửa năm qua vẫn chưa buông bỏ được à, còn xuống tay với cả luật sư nữa?” Theo quan điểm của Phùng Dịch Hoằng thì trong mắt dân chúng cảnh sát và luật sư không vừa mắt nhau, nhưng thật ra đều là người chấp hành pháp luật cả, trong công việc chắc chắn phải có tranh chấp, nhưng dù sao cũng có sự thông cảm cho nhau.
“Ôi anh hùng bàn phím làm ra thì có chuyện tốt nào đâu.” Mao Lệ nhún vai, “Tìm được mánh lới thì viết bài chi tiết một chút, vốn đen thì biến cho đen hơn, vốn trắng thì cũng phải viết cho thành đen. Giống như lần trước có một người thân của nạn nhân lên sóng truyền hình rồi thêm mắm dặm muối vào quá trình thụ lý và phán quyết ấy, thiếu điều muốn trực tiếp phun cho cảnh sát và thẩm phán bị sa thải luôn, còn muốn phán tội tử hình cho nghi phạm và luật sư nữa.”
“Vất vả lắm mới được nửa năm yên tĩnh lại, ai ngờ tháng 9 lại đùng lên chuyện của Giải trí Đạt Hỏa.” Mao Lệ cầm ly cà phê trên bàn của mình lên, lắc nhẹ 2 lần, “Để dời sự chú ý của người qua đường mà Giải trí Đạt Hỏa càn quét hết tất cả tin cũ trong showbiz, xào lại một lần, trong đó tất nhiên cũng có chuyện của Trịnh Bân này. Vậy nên lúc đó vợ Trịnh Bân mới vội vàng giải hòa cùng với gã tài xế kia, tới giờ còn chưa dám làm tang lễ, chuyện này một phần cũng là nhờ phúc của Giải trí Đạt Hỏa đấy.”
“Haizz.” Trương Trác Bân châm một điều thuốc, “Thời đại hiện đại thế này, không biết nên gọi Internet là tốt hay xấu nữa. Vừa xem được một cuốn tiểu thuyết, đọc Wikipedia mà đã xem mình là một người chuyên nghiệp rồi, biên soạn cả một “bài phân tích” văn vẻ hẳn hoi.”
“Nói đến đây,” Tiêu Lãng Duyệt gõ vài phím trên máy tính, đột nhiên nhớ ra vài chuyện, “Mặc dù bên phía An ninh mạng đã kiểm soát những nội dung trên mạng liên quan đến chi tiết hiện trường của vụ án Monica kia, nhưng mấy từ khóa “hành lý”, “giam cầm”, “chết khát” đã lên hotsearch hết rồi, chỉ sợ đến lúc đó có kẻ bắt chước gây án lại mệt, phải đề phòng một chút.”
“Sao lại truyền ra được?” Nghe tin này, Phùng Dịch Hoằng có chút không vui, “Địa điểm phát hiện án mạng như thế, chúng ta cũng đã nhắc đi nhắc lại với hai vợ chồng phát hiện đầu tiên rồi mà.”
Tiêu Lãng Duyệt: “Là một thực tập sinh ở đồn công an gọi điện thoại tám với bạn bè, kết quả là bị người bạn đó đăng lên Weibo thành một câu chuyện kỳ quái. Đã bị xử phạt rồi.”
“Ai.” Phùng Dịch Hoằng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, thở dài vài tiếng tiếc nuối.
“Quy tắc tồn tại vì có lý do của nó, vậy mà có một vài người không chịu tuân thủ, đúng là hết cách. Nếu ai cũng nghe theo thì đâu có chuyện gì cho cảnh sát chúng ta làm.” Trương Trác Bân cảm thán.
“Đợi một chút, Lãng Duyệt. Cậu vừa nói là lúc Trịnh Bân vào công viên đã gọi điện thoại à?” Trong đầu Lan Khâm đột nhiên nhảy ra vào câu hội thoại.
“Đúng vậy.”
Sau khi nhận được câu trả lời của Tiêu Lãng Duyệt, Lan Khâm lập tức mở máy tính lên xác nhận lại tài liệu vụ án: “Vậy là ông ta có cầm điện thoại vào công viên. Nhưng dù ở nhà vệ sinh công cộng hay chỗ phát sinh tai nạn, đều không tìm thấy được cái điện thoại nào hết.”
“Hay là bị hung thủ lấy đi rồi?” Mao Lệ lập tức nghĩ, “Camera của Monica cũng không thấy đâu cả. Đây là giết người liên hoàn, dây thừng trói tay Monica là do hung thủ rút kinh nghiệm từ sau khi Trịnh Bân trốn thoát được. Dùng còng tay, có cảm giác như đang thực hiện một nghi thức gì đó… Tôi sẽ đi kiểm tra xem có thể trích xuất ra DNA của người khác từ còng tay không.” Nói xong, cô ta lập tức đi đến chỗ điện thoại nội tuyến.
“Vậy là hung thủ nhân lúc Trịnh Bân vào công viên, đến nơi ít người và không có camera để đánh ngất ông ta, sau đó nhốt trong nhà vệ sinh công cộng. Sau khi biết chuyện tai nạn giao thông, hắn liền vội vàng chạy đến lấy lại còng tay và nghĩ cách cho đám trẻ trong công viên đến phá hoại dấu chân trong hiện trường.” Lan Khâm sắp xếp lại suy đoán, “Nhưng dù là Trịnh Bân hay Monica thì hắn đều hiểu rất rõ quỹ tích của họ, hẳn là đã quan sát trước đó rất lâu mới ra tay…”
“Tôi sẽ đi kiểm tra xem trong gần 1 tháng nay hai người họ có tiếp xúc chung với ai không, biết đâu sẽ tìm ra được kẻ theo dõi đó.” Trương Trác Bân ngậm điếu thuốc đứng lên.
Phương Uy cũng ăn ý đi theo.
“Ai từ từ,” Trương Trác Bân nhìn vào chỗ trống bên cạnh mình, “Em gái Chỉ hôm nay lại nghỉ phép à? Sao từ sáng đến giờ không thấy người đâu hết vậy?”
Lan Khâm đang định nói gì đó thì điện thoại đã vang lên.
Thật trùng hợp, người gọi đến lại là Lý Trạch Phân.
——————
10 phút trước, công viên Long Thê.
Lý Trạch Phân liếc nhìn đồng hồ, sau cuộc đấu tranh cho số phận muộn màng của mình, cô quyết định bắt một chiếc xe taxi.
Công viên Long Thê cũng được xem là một điểm thu hút khách du lịch ở Trường An, vì vậy các tài xế nhận chuyến rất nhanh, xe cũng nhanh chóng tới nơi. Lý Trạch Phân đang đi bộ đến cửa phía Tây thì trên APP thông báo tài xế đã đến.
Lý Trạch Phân nhìn đối chiếu biển số xe ở ngoài và trong điện thoại một chút, sau đó lịch sự cảm ơn tài xế rồi mở cửa xe sau bước vào.
Kết quả là ngay sau khi bước vào xe, mũi cô bị xộc thẳng vào một mùi hương quen thuộc ẩn dưới làn không khí tươi mát trong xe.
Đối với người bình thường mà nói, mùi này có lẽ chỉ như mùi hôi do trong xe đã lâu không vệ sinh, nhưng đối với một người là bác sĩ pháp y như Lý Trạch Phân mà nói thì còn rất nhiều ý nghĩa khác.
Gã tài xế rất chú ý đến động tác của Lý Trạch Phân bèn nở một nụ cười xin lỗi: “Ngại quá, tối qua có một vị khách uống say rồi nôn trong xe. Tôi đã dọn qua một lần rồi, còn mua xịt khử mùi nữa, nhưng vẫn không át được mùi. Nếu cô phiền thì tôi có thể hủy chuyến miễn phí cho cô, hoặc sau khi đến nơi tôi sẽ tìm cách để lấy voucher giảm 20% cho cô nhé. Chỉ cần cô đừng đánh giá 1 sao cho tôi là được.”
Lý Trạch Phân quan sát trong xe một vòng sau đó lắc đầu: “Không sao không sao, anh không cần bận tâm.” Cô vòng ra sau xe, “Anh mở cốp xe sau ra một chút được không?”
“Ai, cô có hành lý à?” Gã tài xế quay đầu nhìn lại hai bàn tay trống trơn của Lý Trạch Phân.
“Bạn tôi,” Lý Trạch Phân cười xin lỗi rồi chỉ về phía sau, “Anh ấy kéo hành lý nên hơi chậm, ở ngay phía sau thôi.”
“À à à, hóa ra là vậy,” Tài xe nghe vậy bèn ấn nút trên xe, cốp xe nhanh chóng được mở ra, “Phía sau có vài đồ linh tinh của tôi, nhưng cốp xe của tôi khá lớn, chắc còn chỗ trống đấy. Cô xem thử hành lý của mình có vừa không, nếu không bỏ vào được thì để tôi phụ nhét vào ghế sau xem sao.”
“Cảm ơn.” Lý Trạch Phân hơi cúi người xuống.
Sau đó, cô dùng tay áo áo khoác che khuất tay mình, mở cốp xe lên.
Đúng như lời tài xế nói, trong cốp xe có 1 thùng nước khoáng sắp hết, 2 chiếc ô, và… một chiếc vali màu đen.
Lý Trạch Phân hơi nhíu mày, gạt đi vẻ trầm tư trong đáy mắt. Cô vòng ra chỗ ghế phụ lái, vừa bình tĩnh quan sát vẻ mặt của lái xe, vừa hỏi: “Cái vali kia của của anh à? Vali của chúng tôi cũng hơi giống cái đó.”
“Vali?” Trên mặt gã tài xế hiện lên vẻ bất ngờ, “Sao lại có vali trong đó? Không phải của khách trước bỏ quên đấy chứ.” Nói xong anh ta vội vàng xuống xe.
Anh ta nhanh chóng đi ra sau xe, nét mặt chán nản nhìn chằm chằm chiếc vali: “Ầy, giờ phải làm sao đây…”
Lý Trạch Phân không đáp mà bước lên, thông qua lớp vải áo khoác mà kéo khóa vali xuống.
“Này, vị khách này, cứ như thế mở ra thì không tốt…”
Gã tài xế còn chưa dứt lời thì đã nhìn thấy thứ rơi ra từ trong vali, là một cái xác đang phân hủy.
Tài xế sợ đến mức lùi về sau 3 bước, xuýt chút nữa đã ngồi bệt xuống mặt đường: “Đây, đây, đây,… tôi… A, báo, báo cảnh sát, phải báo cảnh sát…” Anh ta run rẩy lấy điện thoại ra, cố gắng không để nó rơi xuống đường.
Lý Trạch Phân nhìn anh ta một cái thật sâu, thu lại nụ cười rồi lấy thẻ ngành ra. “Không phiền anh báo cảnh sát đâu, anh chỉ cần ở đây đợi đồng nghiệp tôi đến rồi phối hợp điều tra là được rồi.” Nói xong, cô lập tức gọi điện cho Lan Khâm.
“Thế nào rồi?” Phùng Dịch Hoằng đang ngồi ở bàn làm việc không cần ngẩng đầu lên cũng biết ai tới, “Dấu chân ấy.”
“Không thu được gì, đã qua 1 tháng rồi, tất cả đều bị phá hủy hết.” Mao Lệ ném chồng tài liệu xuống bàn của mình, vặn eo một cái, “Đống rác nhặt được từ nhà vệ sinh công cộng đó cũng chỉ là của đám nhóc chơi xong bỏ lại thôi. Không nói đến hung thủ, cả dấu chân của Trịnh Bân còn không tìm ra.”
“Chơi ở chỗ hôi như nhà vệ sinh á?” Tiêu Lãng Duyệt ngừng chuyện trong tay lại, thốt lên một câu, “Tôi còn tưởng bọn trẻ bây giờ nếu không ở trường học thêm thì cũng nằm lì ở nhà đánh game thôi chứ. Vậy mà cũng có đứa đến công viên chơi à?”
“Chắc là chơi trò tìm kiếm ma quỷ gì đó, càng bị hàng rào cản lại thì tụi nhóc đó càng hiếu kỳ.” Phương Uy cũng góp chuyện.
“Nếu thật sự bọn nhỏ thường đến đó chơi thì chuyện hung thủ nhốt Trịnh Bân trong đó lại trở nên hơi khó tin đấy.” Không biết Lan Khâm đã vào văn phòng từ khi nào, “Tụi nhỏ rất có thể sẽ phát hiện và gọi người đến cứu Trịnh Bân ra trước khi ông ta chết khát. Tên hung thủ này đã mất một khoảng thời gian dài để thăm dò khả năng gây án, tuyệt đối sẽ không phạm phải sai lầm cấp thấp thế này.”
“Vậy là không thể loại trừ khả năng hung thủ cố ý dẫn đường cho đám nhóc đến phá hoại hiện trường à?” Trương Trác Bân có cùng suy nghĩ, “Tôi sẽ cố tìm ra đám trẻ đó thông qua video giám sát và nhân chứng, để xem có tìm được manh mối gì từ chúng không. Nhưng cũng đã lâu quá rồi, dòng người ra vào công viên Long Thê vốn rất lớn, chỉ e là hơi khó.”
“Nhắc tới video giám sát,” Tiêu Lãng Duyệt nhớ ra chuyện gì đó, “Tôi đã xem video lấy từ camera giám sát ở công viên cả đêm qua nhưng cũng không tìm được ai là đàn ông cao từ 1m8 đến 1m85 cả.”
“Xem hết video giám sát của tháng này chưa? Cả một người 1m8 cũng không có sao? Chiều cao trung bình của đàn ông nước ta đâu có thấp đến vậy.” Mao Lệ hỏi.
“Không, chỉ xem video của hai ngày 3 – 4 tháng 9 thôi. 4 cổng của công viên và đường xe chạy nhiều camera như thế làm sao có thể xem hết video giám sát trong vòng 1 đêm được chứ.” Tiêu Lãng Duyệt nói, “Nhưng tôi đã tìm ra hình ảnh của Trịnh Bân. Lúc 8 giờ 43 phút sáng ngày 4 tháng 9, ông ta một mình đi vào cổng phía Nam của công viên. Lúc đó còn đang cầm điện thoại, không biết đang gọi cho ai.”
“Như vậy là trùng khớp với quỹ tích của Trịnh Bân.” Trương Trác Bân nghe được thông tin của Tiêu Lãng Duyệt bèn vội vàng mở sổ tay mình ra, “Ông ta rời khỏi công ty luật lúc 7 giờ tối ngày 3 tháng 9, khoảng 7 giờ rưỡi thì về tới cổng tiểu khu nhà mình, sáng hôm sau ra khỏi cửa vào lúc 8 giờ 20. Lời khai của vợ con ông ta và video giám sát ở tiểu khu đều trùng khớp.”
“Nhà ông ta gần công viên Long Thê lắm à?” Lúc bọn Trương Trác Bân điều tra gia đình Trịnh Bân thì Lan Khâm đang cùng với Lý Trạch Phân điều tra vụ tai nạn, vì vậy anh cũng không biết chính xác chỗ ở của Trịnh Bân.
“Không xa lắm, ở tiểu khu cách Nguyệt Nha Loan 2 con đường, đi bộ đến cổng phía Nam công viên chỉ mất khoảng 20 phút.” Trương Trác Bân đáp.
“Vậy ông ta đi bộ qua công viên để đi làm à?” Dựa vào kinh nghiệm sống của mình, Lan Khâm chỉ nghĩ được lí do này.
“Đúng là nếu đi bộ thì qua công viên sẽ là đường tắt.” Phương Uy trả lời, “Nhưng bình thường ông ta đều lái xe. Chỉ là trước khi chuyện xảy ra chiếc xe đã bị người khác đâm thủng lốp, vậy nên ông ta mới phải đi bộ. Nhưng người nhà và Trịnh Bân cũng không quan tâm đến chuyện này lắm, vì sau khi thắng vụ kiện cướp của giết người kia thì những loại hành vi trả thù này nhà họ cũng đã thấy đủ rồi, kiểu như đập vỡ cửa sổ, ném trứng thối, đâm thủng lốp xe, gửi thư máu,…”
“Nhắc đến mới nhớ, vụ cướp của giết người kia rốt cuộc là thế nào vậy, dù nghi phạm đạp lên sự phẫn nộ của người dân để được trắng án, nhưng trong nửa năm qua vẫn chưa buông bỏ được à, còn xuống tay với cả luật sư nữa?” Theo quan điểm của Phùng Dịch Hoằng thì trong mắt dân chúng cảnh sát và luật sư không vừa mắt nhau, nhưng thật ra đều là người chấp hành pháp luật cả, trong công việc chắc chắn phải có tranh chấp, nhưng dù sao cũng có sự thông cảm cho nhau.
“Ôi anh hùng bàn phím làm ra thì có chuyện tốt nào đâu.” Mao Lệ nhún vai, “Tìm được mánh lới thì viết bài chi tiết một chút, vốn đen thì biến cho đen hơn, vốn trắng thì cũng phải viết cho thành đen. Giống như lần trước có một người thân của nạn nhân lên sóng truyền hình rồi thêm mắm dặm muối vào quá trình thụ lý và phán quyết ấy, thiếu điều muốn trực tiếp phun cho cảnh sát và thẩm phán bị sa thải luôn, còn muốn phán tội tử hình cho nghi phạm và luật sư nữa.”
“Vất vả lắm mới được nửa năm yên tĩnh lại, ai ngờ tháng 9 lại đùng lên chuyện của Giải trí Đạt Hỏa.” Mao Lệ cầm ly cà phê trên bàn của mình lên, lắc nhẹ 2 lần, “Để dời sự chú ý của người qua đường mà Giải trí Đạt Hỏa càn quét hết tất cả tin cũ trong showbiz, xào lại một lần, trong đó tất nhiên cũng có chuyện của Trịnh Bân này. Vậy nên lúc đó vợ Trịnh Bân mới vội vàng giải hòa cùng với gã tài xế kia, tới giờ còn chưa dám làm tang lễ, chuyện này một phần cũng là nhờ phúc của Giải trí Đạt Hỏa đấy.”
“Haizz.” Trương Trác Bân châm một điều thuốc, “Thời đại hiện đại thế này, không biết nên gọi Internet là tốt hay xấu nữa. Vừa xem được một cuốn tiểu thuyết, đọc Wikipedia mà đã xem mình là một người chuyên nghiệp rồi, biên soạn cả một “bài phân tích” văn vẻ hẳn hoi.”
“Nói đến đây,” Tiêu Lãng Duyệt gõ vài phím trên máy tính, đột nhiên nhớ ra vài chuyện, “Mặc dù bên phía An ninh mạng đã kiểm soát những nội dung trên mạng liên quan đến chi tiết hiện trường của vụ án Monica kia, nhưng mấy từ khóa “hành lý”, “giam cầm”, “chết khát” đã lên hotsearch hết rồi, chỉ sợ đến lúc đó có kẻ bắt chước gây án lại mệt, phải đề phòng một chút.”
“Sao lại truyền ra được?” Nghe tin này, Phùng Dịch Hoằng có chút không vui, “Địa điểm phát hiện án mạng như thế, chúng ta cũng đã nhắc đi nhắc lại với hai vợ chồng phát hiện đầu tiên rồi mà.”
Tiêu Lãng Duyệt: “Là một thực tập sinh ở đồn công an gọi điện thoại tám với bạn bè, kết quả là bị người bạn đó đăng lên Weibo thành một câu chuyện kỳ quái. Đã bị xử phạt rồi.”
“Ai.” Phùng Dịch Hoằng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, thở dài vài tiếng tiếc nuối.
“Quy tắc tồn tại vì có lý do của nó, vậy mà có một vài người không chịu tuân thủ, đúng là hết cách. Nếu ai cũng nghe theo thì đâu có chuyện gì cho cảnh sát chúng ta làm.” Trương Trác Bân cảm thán.
“Đợi một chút, Lãng Duyệt. Cậu vừa nói là lúc Trịnh Bân vào công viên đã gọi điện thoại à?” Trong đầu Lan Khâm đột nhiên nhảy ra vào câu hội thoại.
“Đúng vậy.”
Sau khi nhận được câu trả lời của Tiêu Lãng Duyệt, Lan Khâm lập tức mở máy tính lên xác nhận lại tài liệu vụ án: “Vậy là ông ta có cầm điện thoại vào công viên. Nhưng dù ở nhà vệ sinh công cộng hay chỗ phát sinh tai nạn, đều không tìm thấy được cái điện thoại nào hết.”
“Hay là bị hung thủ lấy đi rồi?” Mao Lệ lập tức nghĩ, “Camera của Monica cũng không thấy đâu cả. Đây là giết người liên hoàn, dây thừng trói tay Monica là do hung thủ rút kinh nghiệm từ sau khi Trịnh Bân trốn thoát được. Dùng còng tay, có cảm giác như đang thực hiện một nghi thức gì đó… Tôi sẽ đi kiểm tra xem có thể trích xuất ra DNA của người khác từ còng tay không.” Nói xong, cô ta lập tức đi đến chỗ điện thoại nội tuyến.
“Vậy là hung thủ nhân lúc Trịnh Bân vào công viên, đến nơi ít người và không có camera để đánh ngất ông ta, sau đó nhốt trong nhà vệ sinh công cộng. Sau khi biết chuyện tai nạn giao thông, hắn liền vội vàng chạy đến lấy lại còng tay và nghĩ cách cho đám trẻ trong công viên đến phá hoại dấu chân trong hiện trường.” Lan Khâm sắp xếp lại suy đoán, “Nhưng dù là Trịnh Bân hay Monica thì hắn đều hiểu rất rõ quỹ tích của họ, hẳn là đã quan sát trước đó rất lâu mới ra tay…”
“Tôi sẽ đi kiểm tra xem trong gần 1 tháng nay hai người họ có tiếp xúc chung với ai không, biết đâu sẽ tìm ra được kẻ theo dõi đó.” Trương Trác Bân ngậm điếu thuốc đứng lên.
Phương Uy cũng ăn ý đi theo.
“Ai từ từ,” Trương Trác Bân nhìn vào chỗ trống bên cạnh mình, “Em gái Chỉ hôm nay lại nghỉ phép à? Sao từ sáng đến giờ không thấy người đâu hết vậy?”
Lan Khâm đang định nói gì đó thì điện thoại đã vang lên.
Thật trùng hợp, người gọi đến lại là Lý Trạch Phân.
——————
10 phút trước, công viên Long Thê.
Lý Trạch Phân liếc nhìn đồng hồ, sau cuộc đấu tranh cho số phận muộn màng của mình, cô quyết định bắt một chiếc xe taxi.
Công viên Long Thê cũng được xem là một điểm thu hút khách du lịch ở Trường An, vì vậy các tài xế nhận chuyến rất nhanh, xe cũng nhanh chóng tới nơi. Lý Trạch Phân đang đi bộ đến cửa phía Tây thì trên APP thông báo tài xế đã đến.
Lý Trạch Phân nhìn đối chiếu biển số xe ở ngoài và trong điện thoại một chút, sau đó lịch sự cảm ơn tài xế rồi mở cửa xe sau bước vào.
Kết quả là ngay sau khi bước vào xe, mũi cô bị xộc thẳng vào một mùi hương quen thuộc ẩn dưới làn không khí tươi mát trong xe.
Đối với người bình thường mà nói, mùi này có lẽ chỉ như mùi hôi do trong xe đã lâu không vệ sinh, nhưng đối với một người là bác sĩ pháp y như Lý Trạch Phân mà nói thì còn rất nhiều ý nghĩa khác.
Gã tài xế rất chú ý đến động tác của Lý Trạch Phân bèn nở một nụ cười xin lỗi: “Ngại quá, tối qua có một vị khách uống say rồi nôn trong xe. Tôi đã dọn qua một lần rồi, còn mua xịt khử mùi nữa, nhưng vẫn không át được mùi. Nếu cô phiền thì tôi có thể hủy chuyến miễn phí cho cô, hoặc sau khi đến nơi tôi sẽ tìm cách để lấy voucher giảm 20% cho cô nhé. Chỉ cần cô đừng đánh giá 1 sao cho tôi là được.”
Lý Trạch Phân quan sát trong xe một vòng sau đó lắc đầu: “Không sao không sao, anh không cần bận tâm.” Cô vòng ra sau xe, “Anh mở cốp xe sau ra một chút được không?”
“Ai, cô có hành lý à?” Gã tài xế quay đầu nhìn lại hai bàn tay trống trơn của Lý Trạch Phân.
“Bạn tôi,” Lý Trạch Phân cười xin lỗi rồi chỉ về phía sau, “Anh ấy kéo hành lý nên hơi chậm, ở ngay phía sau thôi.”
“À à à, hóa ra là vậy,” Tài xe nghe vậy bèn ấn nút trên xe, cốp xe nhanh chóng được mở ra, “Phía sau có vài đồ linh tinh của tôi, nhưng cốp xe của tôi khá lớn, chắc còn chỗ trống đấy. Cô xem thử hành lý của mình có vừa không, nếu không bỏ vào được thì để tôi phụ nhét vào ghế sau xem sao.”
“Cảm ơn.” Lý Trạch Phân hơi cúi người xuống.
Sau đó, cô dùng tay áo áo khoác che khuất tay mình, mở cốp xe lên.
Đúng như lời tài xế nói, trong cốp xe có 1 thùng nước khoáng sắp hết, 2 chiếc ô, và… một chiếc vali màu đen.
Lý Trạch Phân hơi nhíu mày, gạt đi vẻ trầm tư trong đáy mắt. Cô vòng ra chỗ ghế phụ lái, vừa bình tĩnh quan sát vẻ mặt của lái xe, vừa hỏi: “Cái vali kia của của anh à? Vali của chúng tôi cũng hơi giống cái đó.”
“Vali?” Trên mặt gã tài xế hiện lên vẻ bất ngờ, “Sao lại có vali trong đó? Không phải của khách trước bỏ quên đấy chứ.” Nói xong anh ta vội vàng xuống xe.
Anh ta nhanh chóng đi ra sau xe, nét mặt chán nản nhìn chằm chằm chiếc vali: “Ầy, giờ phải làm sao đây…”
Lý Trạch Phân không đáp mà bước lên, thông qua lớp vải áo khoác mà kéo khóa vali xuống.
“Này, vị khách này, cứ như thế mở ra thì không tốt…”
Gã tài xế còn chưa dứt lời thì đã nhìn thấy thứ rơi ra từ trong vali, là một cái xác đang phân hủy.
Tài xế sợ đến mức lùi về sau 3 bước, xuýt chút nữa đã ngồi bệt xuống mặt đường: “Đây, đây, đây,… tôi… A, báo, báo cảnh sát, phải báo cảnh sát…” Anh ta run rẩy lấy điện thoại ra, cố gắng không để nó rơi xuống đường.
Lý Trạch Phân nhìn anh ta một cái thật sâu, thu lại nụ cười rồi lấy thẻ ngành ra. “Không phiền anh báo cảnh sát đâu, anh chỉ cần ở đây đợi đồng nghiệp tôi đến rồi phối hợp điều tra là được rồi.” Nói xong, cô lập tức gọi điện cho Lan Khâm.
Tác giả :
Tuyết Dần