Bóng Hình Tội Lỗi
Chương 117 Thuyền buồm lang thang
Ngày 2 tháng 5 năm 2026, 2 giờ chiều, tầng 67 tháp Lạc Dương.
Lan Khâm lách qua một nhóm du khách đội mũ vàng cầm cờ xanh, đi tới ven khu đặt kính viễn vọng. Anh không chạm vào kính viễn vọng mà chỉ đi tới cánh cửa kính trong suốt phía trước, ngây ngốc nhìn toàn bộ khung cảnh Lạc Dương.
Tiếng chụp ảnh từ đủ loại camera và điện thoại di động vang lên tanh tách bên tai. Người không cầm điện thoại ra tạo dáng chụp ảnh như Lan Khâm, đứng giữa họ bỗng trở nên lạc lõng. Nhưng anh cũng không thèm quan tâm chuyện này, những suy nghĩ bay loạn xạ trong đầu anh, xen lẫn với những âm thanh ồn ào trong tai.
“Này, sao lại có vết xước trên kính thế này? Vừa rồi hình như ở tầng 80 cũng bị như thế. Loại thủy tinh này đều là kính cường lực, thậm chí còn chống được đạn mà? Sao có thể làm ra như thế này được, lại còn là từ bên ngoài gây ra nữa.”
“Có lẽ là trong lúc vệ sinh kính gây ra chăng?”
“Loại kính này còn phải lau chùi à? Cao mấy trăm mét thế này, công việc cũng nguy hiểm lắm đấy.”
Lan Khâm nhìn thật sâu vào vết xước mà du khách kia nói đến, sau đó xoay người rời đi.
Anh cũng không biết nguyên nhân chính xác gây ra vết xước này là gì, có thể là do những thiết bị và dụng cụ đặc biệt, nhưng anh đoán được lý do tại sao vết xước lại xuất hiện. Mặc dù những suy đoán này cũng không thể chứng thực được, nhưng anh hy vọng là đúng.
5 năm nay, mỗi năm đến Lạc Dương anh đều mua vé tham quan tháp Lạc Dương để xem đi xem lại những vết xước này, cho dù tự biết hành vi này của bản thân cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Nhưng đó là một loại tâm lý…
Sau khi rời khỏi tháp Lạc Dương, anh lái xe đi đến nghĩa trang. Hôm nay là ngày giỗ của Lan Huệ.
Có lẽ vì là cuối tuần nên trên đường đi anh không bị kẹt xe, đến nghĩa trang sớm hơn nửa tiếng so với giờ hẹn với Lan Triết. Anh không đợi bên ngoài mà cầm hoa vào trước, định nói chuyện một chút với em gái trước khi ông ấy đến. Tuy rằng chuyện “tán gẫu” này rốt cuộc cũng chỉ là tự lẩm bẩm với bản thân mình.
Mộ của Lan Huệ cách cổng vào nghĩa trang không xa, Lan Khâm đi vài bước đã đến, nhưng không ngờ là trước mộ đã có người ở đó. Là một người phụ nữ mặc váy dài màu đen. Lan Khâm lập tức nghĩ ngay tới chuyện hàng năm trừ anh và Lan Triết ra, trên mộ của Lan Huệ còn có một bó hoa thứ 3 nữa. Không phải anh chưa từng đoán thử thân phận của người đi tảo mộ kia, nhưng khả năng lớn nhất đã bị hiện thực phủ nhận rồi, anh cũng chưa từng được gặp qua người đó.
Nhưng hôm nay…
Anh vô thức nín thở, sải chân nhanh hơn. Trái tim anh như đang dựng đứng, lông mày nhíu lại theo từng bước chân.
Người đứng trước mộ dường như nghe thấy âm thanh sau lưng, nhanh chóng quay đầu lại.
Lan Khâm dừng lại. Thời gian như bị kéo dài ra, 1 giây biến thành 1 phút, người trước mặt quay lại thật lâu, lâu đến mức hai chân của Lan Khâm đã bắt đầu run lên, anh mới nhìn thấy mặt của người đó.
… Không phải cô ấy.
Là một người phụ nữ xa lạ.
Không, cũng không hẳn là xa lạ. Dù sao thì đã là người Đường Quốc thì không thể nói lạ với khuôn mặt này được.
“… Hoàng hậu nương nương?”
“Hoàng hậu cái *** gì chứ.” Vũ Nguyệt vừa hé miệng đã lập tức phá hỏng hình tượng cao nhã của mình, đồng thời cũng hủy luôn hình tượng “Mẫu nghi thiên hạ” trong lòng hàng vạn người dân Đường Quốc.
“…” Lan Khâm hóa đá tại chỗ, không biết vì xấu hổ hay là vì điều gì khác.
“Ài, giờ là thời đại nào rồi mà còn bị gọi là Hoàng hậu nương nương chứ, đúng là phim cổ trang làm hại người mà.”
“…”
Vũ Nguyệt tự tay làm hỏng hình tượng của mình xong mới nhận ra tình huống hiện tại, nhanh chóng quay về lễ nghi hoàng thất. Cô gật đầu với Lan Khâm, mặt không biến sắc nở một nụ cười đoan trang: “Nếu tôi đoán không sai thì đây chính là cảnh sát Lan Khâm đúng không?”
“… Phải.” Lan Khâm mơ hồ đoán được lý do tại sao hoàng hậu điện hạ lại biết được thân phận của mình, ngực không khỏi co thắt lại.
“Tôi là Vũ Nguyệt,” Đoan trang chưa được 3 giây cô ấy lại trở về dáng vẻ bình thường của mình, hoàn toàn trái ngược với thân phận hoàng thất, “Nhưng có lẽ cậu quen với tên tự “Hàm Tinh” của tôi hơn đúng không?” Vươn tay hướng về phía Lan Khâm.
Lan Khâm sửng sốt nắm lấy tay cô ấy, sau đó mới hoàn toàn ý thức được mình đang thực sự được bắt tay với người mà đến cả tổng quản cũng không có tư cách đụng vào, trong nháy mắt anh lại trở nên thất thần.
“Đừng sợ đến thế chứ, đâu phải cậu chưa từng gặp hoàng thất bao giờ đâu.” Vũ Nguyệt bị bộ dạng của Lan Khâm chọc cho bật cười.
“… Chúng ta có biết nhau sao?”
“Không,” Vũ Nguyệt lập tức phủ nhận, “Không biết.” Vừa nói vừa quan sát Lan Khâm, trong ánh mắt còn mang theo ý dò xét.
“Vậy…”
“Tôi đến để tảo mộ thay một người bạn tồi.” Cô cố ý nhấn mạnh hai chữ “bạn tồi”.
Lan Khâm ngước mắt lên, khuôn mặt trong trí nhớ của anh lập tức trùng khớp với “người bạn tồi” mà Vũ Nguyệt vừa nhắc đến, làm cho anh vô thức nín thở.
“Cô ấy…”
“A, từ từ đã,” Vũ Nguyệt cắt lời Lan Khâm, lấy điện thoại di động ra xem thời gian, “Còn nửa tiếng nữa bọn cấm quân kia sẽ đến đây, vậy là còn thời gian nửa tiếng nữa. Nếu vậy thì, chúng ta ngồi xuống nói chuyện chút đi?”
“… Hả?”
“Là vậy đó, vui vẻ mà quyết định thôi, đi thôi.” Cô không chờ Lan Khâm phản ứng lại, tự mình đi về phía con đường phía trước.
Lan Khâm nhìn trái nhìn phải, sau đó vẻ mặt mơ hồ đi theo, đầu óc như bị chập mạch, cứ như thế đi theo một “người lạ” vào một chiếc ô tô màu đen có rèm che.
Kính cửa xe là loại một chiều, mãi đến khi mở cửa ngồi vào băng ghế phía sau Lan Khâm mới phát hiện trên ghế lái hiện tại có người đang ngồi.
Người đó kia đội một cái mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang, chỉ để lộ đôi mắt ra ngoài. Cặp chân mày dưới chóp mũ đã quá quen thuộc, ngoại trừ màu mắt là nâu đen như người Châu Á thì những điểm khác hoàn toàn trùng khớp với ánh mắt trong trí nhớ của anh.
Cơn đau nhói trong ngực lại càng rõ hơn.
“Vị này là?” Người ngồi ở ghế lái mở miệng, giọng nói và ngữ khí rất giống người trong trí nhớ.
“Cảnh sát Lan Khâm, chắc anh cũng nhớ.” Vũ Nguyệt ngồi ở ghế phụ lái quay sang đáp, rõ ràng là có quan hệ đặc biệt với người này.
“Hóa ra là cảnh sát Lan.” Người đàn ông tháo khẩu trang xuống, quay người lại, “Rất vui được gặp mặt.”
Lan Khâm cũng không cần hỏi thân phận của đối phương nữa, rõ ràng anh ấy chính là Hoàng đế của Đường Quốc – Lý Tiềm Chi.
“Tham, tham kiến…”
“Không cần tham kiến, cũng đâu phải là dịp gì trang trọng.” Vũ Nguyệt xua tay, giải vây cho Lan Khâm đang không biết chào hỏi thế nào, “Nói chuyện như bạn bè bình thường là được rồi. Chúng tôi cũng chỉ tò mò không biết “đội trưởng Lan” trong miệng của A Chỉ rốt cuộc là người như thế nào thôi.”
“A, A Chỉ?” Lan Khâm phát hiện giọng nói của mình đã khàn đặc.
Vũ Nguyệt: “Là Lý Chỉ đó, Lý Trạch Phân, cậu đừng nói là không biết nhé. Mặc dù hiện tại cậu ấy đã đổi theo họ cha cậu ấy rồi, không dùng tên này nữa.”
“Không phải cô ấy…”
“Không phải cảnh sát Lan đã sớm đoán ra rồi sao?” Lý Trạch Thâm cười.
“Vậy là cô ấy thật sự vẫn còn sống?” Giọng nói của Lan Khâm trở nên kích động lên, “Chuyện xảy ra trên tháp Lạc Dương 5 năm trước chỉ là một vở kịch thôi ư? Trong chiếc túi cô ấy đeo có thiết bị đặc biệt giúp cô ấy có thể hạ cánh an toàn trong lúc rơi xuống từ tháp sao? Vì vậy nên cửa kính của tháp Lạc Dương mới có những vết xước kia?”
“Ừm…” Lý Trạch Thâm sờ cằm, “Câu hỏi thứ 2 tôi không tiện trả lời. Nhưng câu hỏi thứ nhất của cậu tôi có thể nói, nếu cảnh sát Lan cam đoan sau khi nghe sẽ giữ bí mật.”
Lan Khâm gật đầu như giã tỏi.
Lý Trạch Thâm: “Hôm qua nó vừa lên máy bay rời khỏi Tân Đại Lục* rồi, hẳn là giờ đã đáp xuống ở Canada.”
(*) Ý chỉ Châu Mỹ.
“Canada…”
Vũ Nguyệt: “Đúng vậy, Canada. Cậu cũng biết thân thế của cậu ấy mà, cậu ấy vốn sinh ra ở Canada, cha cũng là người Canada. Theo pháp luật nơi đó thì cậu ấy vốn có thêm quốc tịch của Canada. Chẳng qua sau khi quay về Đường Quốc thì thân phận đó đã bị bỏ qua. Mặc dù nói là bỏ qua nhưng cậu ấy cũng chưa hủy bỏ quốc tịch này, vì vậy chỉ cần làm một số thủ tục cho phía chính phủ là có thể trở về, 5 năm trước lúc đang ở đầu sóng ngọn gió, cậu ấy đã dùng thân phận này để rời khỏi đây. Ô, có phải em nói nhiều quá rồi không.” Cô ấy vô tội quay sang nhìn Lý Trạch Thâm.
Lý Trạch Thâm cười bất lực, vươn tay giúp Vũ Nguyệt vén mấy sợi tóc ra sau tai: “Cho dù không nói thì cảnh sát Lan hẳn cũng có thể đoán ra.”
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Vũ Nguyệt kéo bàn tay đang đặt trên tay mình xuống ghế ngồi, ở một góc Lan Khâm không nhìn thấy nghịch đường chỉ tay trong lòng bàn tay.
Lý Trạch Thâm nắm tay lại ngăn cô ấy nghịch ngợm, nhưng ngược lại càng khiến cô ấy không kiêng nể gì.
Cũng may Lan Khâm không còn tâm tình nào đế ý đến hành động mờ ám của hoàng hậu nữa.
Lý Trạch Phân không sao, cô ấy vẫn còn sống!
Lý Trạch Thâm chú ý đến vẻ mặt của Lan Khâm, “Tôi nghĩ chiếc xe kia hình như là của Trung tá Lan, nếu Trung tá đã đến thì chúng tôi cũng không quấy rầy nhà họ Lan đoàn viên nữa.” Đến lúc tiễn khách rồi.
Lan Khâm bị giọng nói của Lý Trạch Thâm đánh thức, lúng túng nói cảm ơn rồi tạm biệt xuống xe.
Cuộc trò chuyện ngắn ngủi với hoàng đế và hoàng hậu rất nhanh đã trôi theo thời gian. Lan Khâm trở lại Trường An không bao lâu đã được thăng chức làm đội phó đội điều tra hình sự thuộc cục Hình sự Thiểm Châu, cũng chính là vị trí ban đầu của Vũ Nhuận Khoa. Vũ Nhuận Khoa trở thành Phó Cục trưởng mới. Sau khi thăng chức, hàng loạt các vụ án lớn xảy ra khiến anh cảm thấy choáng váng, đến khi định thần thì đã là 2 năm sau.
Lan Khâm nhìn tấm ảnh chụp màn hình WeChat vẫn còn lưu trong điện thoại, cắn răng xin nghỉ phép hơn 1 tháng. Sau đó anh thông qua Vũ Nhuận Khoa liên hệ với Vũ Nguyệt, lấy được một địa chỉ từ cô ấy.
…
Trước lễ Giáng Sinh, ở Canada đã hạ xuống -230, nhất là ở khu trượt tuyết núi Lam Sơn, có thể hạ xuống tới -40o. Lý Trạch Phân đã sống ở thị trấn này được nửa năm, trong thời gian đó cô làm việc vặt trong khu trượt tuyết, đến cuối tuần cô sẽ đến một số gia đình người Hoa trong thị trấn để dạy tiếng Trung cho con họ.
5 năm nay cô vẫn luôn trải qua như thế. Như tấm bèo trôi, lang thang khắp nơi trên thế giới. Đi qua nơi chiến trường loạn lạc, cũng đã đi qua nơi yên bình tĩnh lặng, nhưng cô không bao giờ ở lại quá nửa năm. Phần lớn tiền ăn uống đều là nhờ làm đủ thứ nghề lặt vặt, dạy tiếng Anh, tiếng Trung, tiếng Pháp, cứ như thế không bao giờ thay đổi. Mặc dù kém hơn trước đây rất nhiều, nhưng cũng có thể xem là không cần lo ăn mặc, tự cấp tự túc.
Vốn dĩ dựa vào bằng cấp thật sự của cô thì cô không cần phải làm việc ở tầng chót lao động thế này. Nhưng tiếc là lý lịch của cô từ năm 3 tuổi đến nay đã để trống không, ngay cả bằng tốt nghiệp mầm non cũng không có, dù cho có đầy đủ kiến thức và tài năng thì cũng không có đơn vị nào dám nhận.
Cũng may là cô ấy cũng không theo đuổi ước mơ gì. Đối với cô mà nói, việc phát ván trượt ở khu trượt tuyết này cũng chẳng khác gì với việc ở Cục điều tra, đều chỉ là “công việc” mà thôi.
Ngày mùa đông ngắn đến mức đáng thương, cộng với mùa đông luôn kéo dài, thường thì chưa đến 5 giờ trời đã sụp tối, tuyết cũng đã ngừng rơi từ lúc 4 giờ. Nhưng cũng may núi Lam Sơn tuyết đọng quanh năm, màu đen của bóng đêm xen lẫn màu trắng toát của tuyết khiến không gian trở nên sáng sủa hơn hẳn.
Sau khi Lý Trạch Phân giao ban, cô không vội về nhà mà mặc một chiếc áo khoác lông dày vào, đi ra băng ghế ở cửa sau khu phục vụ, cầm bút và sổ phác thảo.
Vị trí của khu phục vụ rất chiếm ưu thế, vừa lúc được phong cảnh núi non bao quanh. Cửa sau này không có tác dụng gì hết, quá lắm cũng chỉ là nơi để vài người đến tìm đồ bị mất thôi. Từ khi cô đến, nơi này đã vô tình trở thành chỗ vẽ tranh độc quyền của cô.
Cuốn sổ phác họa trong tay cô chỉ còn lại 3 4 trang trống. Sau khi hoàn thành trang cuối cùng, nó cũng sẽ bị đốt đi như 4 cuốn trước được Lý Trạch Phân mua ở một cửa hàng tiện lợi Pháp 5 năm trước.
Lúc đó, cô vừa dứt ra khỏi quá khứ và rơi vào một vũng lầy trước nay chưa từng gặp phải. “Khởi đầu mới” trong truyền thuyết đã không xuất hiện, thay vào đó là nháy mắt đã nhìn thấy được tận cùng của sinh mệnh, như lúc từ trên tháp Lạc Dương rơi xuống.
Không có nơi nào để đến, không có nơi nào để đi, không có nơi nào để trở về.
Lúc đi trên đường ở Pháp, nghe tiếng người cười vui tức giận, cô chỉ cảm thấy mình không thuộc về nơi này. Ngôn ngữ ở đây sử dụng âm tiết vay mượn, cử chỉ tay chân cũng chỉ là một sự giả tạo đáng khinh. Cũng giống như người lạ từ phương xa, chỉ có thể lang thang vô ích xung quanh lâu đài* mà không thể bước vào cho đến khi chết đi, lang thang khắp nơi, thậm chí quên mất mình đã từng là ai.
(*) Tiểu thuyết Lâu Đài (Das Schloss) của Kafla, kể về nhân vật chính tên K. – người đấu tranh vì những lý do không rõ ràng để tiếp cận nhà cầm quyền huyền bí của một lâu đài cai trị một ngôi làng. Có thể xem thêm tạiđây.
Có lẽ tâm trạng lúc đó của cô đã được viết hết lên mặt, hoặc có lẽ khuôn mặt đó “rất giống” với người từng gây ồn ào huyên náo trước kia, công chúa Lý Chỉ, vì vậy có một du học sinh Đường Quốc làm thêm ở một cửa hàng tiện lợi đã gọi cô lại. Người đó nói rất nhiều chuyện với cô, sau đó khiến cô mua cả đống sổ phác họa kia.
Kể từ đó, phác họa đã trở thành một “mục đích” mới của cô, giống như “chỉnh đốn Cao Kiển” và “giải quyết X” vậy. Mỗi khi đến một nơi mới, cô lại vẽ ra những khung cảnh đặc sắc nhất ở đó, cảnh vật chỉ là cảnh vật, nhưng dưới ngòi bút lại vô tình mang theo tâm trạng của cô, khiến thành quả thường đối lập với cảnh thật.
Tựa như… Ừm, tựa như lúc trước khi còn ở Trường An, bức tranh vẽ Lan Huệ chạy tới ở nhờ hôm đó. Trong hòa bình ẩn chứa địa ngục, bên trong địa ngục lại có hòa bình.
Nhìn cuốn sổ phác thảo trong tay đã sắp hết, cảm giác cánh buồm thang thang không chỗ thả neo lại xuất hiện. Cô không nghĩ lần này mình sẽ lại gặp một nhân viên tốt bụng khác, cũng không nghĩ được cuối cùng sẽ có chuyện gì xảy ra tiếp đến.
Cô không thấy hận, không có khát khao, không cô độc, không lo lắng, không tiếc nuối.
Vì cuộc sống của cô vẫn luôn là thế, từ trước đến nay vẫn vậy, cô đã sớm quen rồi.
Thỉnh thoảng một số hình ảnh trong quá khứ sẽ hiện lên trong đầu cô, chẳng hạn như những trò đùa vui trong văn phòng, cảm giác hồi hộp khi điều tra vụ án, những lời chỉ trích và đánh giá của ai đó, và những câu chuyện cổ tích được viết trong hộp thư hoàng thất.
Thật ra không thể phủ nhận trong lòng mình có một thứ gọi là “hoài niệm”, nhưng vậy thì sao? Dù sao mọi chuyện cũng đã là dĩ vãng.
Đó chỉ là một bãi đá ngầm yếu ớt giữa biển đời mênh mông hùng vĩ, không thể chịu nổi chiếc neo sắt nặng nề của con thuyền đơn độc là cô.
Vùng biển này không có nơi nào có thể thả neo, nên…
“Lý Trạch Phân?”
Là cô đang ngủ quên trong khi vẽ tranh sao? Sao lại nghe được cái tên tiếng Trung đã lâu không ai gọi kia chứ.
“Là em đúng không, Trạch Phân?” Người nào đó đang đến gần.
Lý Trạch Phân vô thức quay đầu lại.
Sau đó, cô nhìn thấy khuôn mặt kia.
“…” Cô thở gấp, mở miệng tạo ra khẩu hình gọi “Lan Khâm”, nhưng hoàn toàn không phát ra chút âm thanh nào.
“Đúng là em rồi! Hóa ra em đang vẽ tranh à,” Lan Khâm nghiêng người, “Oa, lợi hại quá, y như thật ấy.”
“… Sao đội trưởng Lan lại ở đây?”
“Đến du lịch thôi, gom ngày nghỉ phép lại để đi ấy mà.”
“Vừa xuống máy bay à?” Cô thấy Lan Khâm vẫn còn mang ba lô và xách theo hành lý.
“Đúng vậy, khách sạn ở ngay đây thôi.”
“Ừm,” Lý Trạch Phân thu ánh mắt lại, “Khu nghỉ dưỡng này khá tốt, ánh mắt của đội trưởng Lan không tồi.”
“Haizz, tôi cũng chỉ được người ta giới thiệu thôi, bản thân không rành rọt gì, dù sao cũng là lần đầu tiên ra nước ngoài mà.”
Hai người ăn ý không đụng vào một vài đề tài, cứ như thế một câu rồi lại một câu.
“Đội trưởng Lan tới một mình à?”
“Ừ, vốn định gọi ông già cùng đi nhưng ông ấy lại không muốn. Bọn anh Trương nghe xong thì ồn ào đòi đi, nhưng còn chưa có visa nữa làm sao đi được. Đúng rồi, chưa nói cho em biết, anh Trương giờ là đội trưởng đội điều tra đặc biệt rồi, Phương Uy là đội phó, còn tôi bị điều đến cục Thiểm Châu.”
“Ừm, chúc mừng anh thăng chức.”
“Haizz, có gì mà chúc mừng chứ, chỉ có bận thêm thôi. Mặc dù bây giờ đội điều tra đặc biệt cũng không thoải mái gì, anh Trương còn oán thán nói em đi rồi mấy tên pháp y mới đến đều không theo kịp tiến độ, cứ vài tháng lại có người bỏ về Trung tâm, nhân lực khan hiếm cực kỳ.”
“Ừm… Đội trưởng Lan định chơi ở đây bao lâu?” Không biết tại sao cô lại chuyển chủ đề.
“23 ngày, giao thừa năm đến sớm, chắc là sẽ về trước năm mới.”
“Vậy thì chúc đội trưởng Lan chơi vui vẻ.”
“A…” Lan Khâm gãi gáy, “Tuy nói là thế, nhưng lần này tôi đi không có kinh nghiệm gì hết, còn chưa quyết định được lịch trình nữa. Nếu có ai đó dẫn đường thì tốt rồi.”
“…”
“Nhìn đồng phục của em, giờ em đang làm nhân viên cho khu trượt tuyết này à?”
“… Đúng vậy.”
“Uầy, đúng là lãng phí nhân tài, anh Trương biết chuyện này chắc sẽ điên tiết lên mất.”
“…”
“Em không cân nhắc đổi một việc khác à?”
“… Hợp đồng đến cuối tháng mới hết, sau đó tôi mới tính đến công việc tương lai.”
“Vậy à,” Lan Khâm gãi chóp mũi, đột nhiên nắm chặt tay lại thành nắm đấm, “Nếu vậy thì sau đó em cứ đi cùng tôi đi?”
Ba. Cây bút trong tay Lý Trạch Phân lăn trên tuyết.
Mặt Lan Khâm thoáng đỏ lên, “Không, không phải, ý tôi là sau khi hợp đồng của em kết thúc thì hãy ký hợp đồng với tôi đi, làm người dẫn đường cho tôi 1 tháng. Sau này nếu có thể thì cùng nhau về nước, tất cả mọi người đều rất nhớ em.”
Một cảm xúc kỳ lạ cuộn trào trong lồng ngực Lý Trạch Phân, làm cô đột nhiên cảm thấy gió tuyết mùa đông năm nay không còn lạnh nữa. Thậm chí còn hơi nóng.
Dưới ánh trăng, cô không khỏi ngẩng đầu lên nhìn người trước mắt: quần áo trên người rõ ràng là vừa mới mua, sau mười mấy tiếng bay chỉ hơi nhăn nhẹ. Cái cằm lởm chởm râu vì vội vàng điều tra mà quên cạo đã hoàn toàn biến mất, tóc cũng hiếm khi được tạo hình, vì không mang áo mũ lông nên tai bị gió tuyết lạnh làm cho đỏ bừng, trên đầu còn một đám tuyết chưa kịp tan, nhìn như một cái tổ chim tuyết.
Chỉ là một chút cảm giác vui vẻ, lại thêm một chút… khiến người ta mềm lòng.
Cô nhìn anh hít sâu một hơi, khoác lên vẻ mặt trịnh trọng.
“Không, không chỉ là mọi người, anh, anh cũng nhớ em, Trạch Phân.”
Hai ánh mắt cùng chạm vào nhau.
“Cho anh một cơ hội, để anh làm người đồng hành của em, có được không?”
Cô thấy anh vươn tay ra về phía mình.
Cô ngây ngẩn cả người.
Ngay cả khi là bèo bọt phải đối mặt với tội ác hư không, trên con thuyền buồm này sẽ có người tình nguyện vươn tay ra sao?
Một lúc lâu sau.
“… Được.”Phiêu bạt thì phiêu bạt, thấp thỏm thì thấp thỏm, con thuyền đã thả neo, cô nắm lấy bàn tay ấm áp trước mặt.
[HOÀN TOÀN VĂN]
Lan Khâm lách qua một nhóm du khách đội mũ vàng cầm cờ xanh, đi tới ven khu đặt kính viễn vọng. Anh không chạm vào kính viễn vọng mà chỉ đi tới cánh cửa kính trong suốt phía trước, ngây ngốc nhìn toàn bộ khung cảnh Lạc Dương.
Tiếng chụp ảnh từ đủ loại camera và điện thoại di động vang lên tanh tách bên tai. Người không cầm điện thoại ra tạo dáng chụp ảnh như Lan Khâm, đứng giữa họ bỗng trở nên lạc lõng. Nhưng anh cũng không thèm quan tâm chuyện này, những suy nghĩ bay loạn xạ trong đầu anh, xen lẫn với những âm thanh ồn ào trong tai.
“Này, sao lại có vết xước trên kính thế này? Vừa rồi hình như ở tầng 80 cũng bị như thế. Loại thủy tinh này đều là kính cường lực, thậm chí còn chống được đạn mà? Sao có thể làm ra như thế này được, lại còn là từ bên ngoài gây ra nữa.”
“Có lẽ là trong lúc vệ sinh kính gây ra chăng?”
“Loại kính này còn phải lau chùi à? Cao mấy trăm mét thế này, công việc cũng nguy hiểm lắm đấy.”
Lan Khâm nhìn thật sâu vào vết xước mà du khách kia nói đến, sau đó xoay người rời đi.
Anh cũng không biết nguyên nhân chính xác gây ra vết xước này là gì, có thể là do những thiết bị và dụng cụ đặc biệt, nhưng anh đoán được lý do tại sao vết xước lại xuất hiện. Mặc dù những suy đoán này cũng không thể chứng thực được, nhưng anh hy vọng là đúng.
5 năm nay, mỗi năm đến Lạc Dương anh đều mua vé tham quan tháp Lạc Dương để xem đi xem lại những vết xước này, cho dù tự biết hành vi này của bản thân cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Nhưng đó là một loại tâm lý…
Sau khi rời khỏi tháp Lạc Dương, anh lái xe đi đến nghĩa trang. Hôm nay là ngày giỗ của Lan Huệ.
Có lẽ vì là cuối tuần nên trên đường đi anh không bị kẹt xe, đến nghĩa trang sớm hơn nửa tiếng so với giờ hẹn với Lan Triết. Anh không đợi bên ngoài mà cầm hoa vào trước, định nói chuyện một chút với em gái trước khi ông ấy đến. Tuy rằng chuyện “tán gẫu” này rốt cuộc cũng chỉ là tự lẩm bẩm với bản thân mình.
Mộ của Lan Huệ cách cổng vào nghĩa trang không xa, Lan Khâm đi vài bước đã đến, nhưng không ngờ là trước mộ đã có người ở đó. Là một người phụ nữ mặc váy dài màu đen. Lan Khâm lập tức nghĩ ngay tới chuyện hàng năm trừ anh và Lan Triết ra, trên mộ của Lan Huệ còn có một bó hoa thứ 3 nữa. Không phải anh chưa từng đoán thử thân phận của người đi tảo mộ kia, nhưng khả năng lớn nhất đã bị hiện thực phủ nhận rồi, anh cũng chưa từng được gặp qua người đó.
Nhưng hôm nay…
Anh vô thức nín thở, sải chân nhanh hơn. Trái tim anh như đang dựng đứng, lông mày nhíu lại theo từng bước chân.
Người đứng trước mộ dường như nghe thấy âm thanh sau lưng, nhanh chóng quay đầu lại.
Lan Khâm dừng lại. Thời gian như bị kéo dài ra, 1 giây biến thành 1 phút, người trước mặt quay lại thật lâu, lâu đến mức hai chân của Lan Khâm đã bắt đầu run lên, anh mới nhìn thấy mặt của người đó.
… Không phải cô ấy.
Là một người phụ nữ xa lạ.
Không, cũng không hẳn là xa lạ. Dù sao thì đã là người Đường Quốc thì không thể nói lạ với khuôn mặt này được.
“… Hoàng hậu nương nương?”
“Hoàng hậu cái *** gì chứ.” Vũ Nguyệt vừa hé miệng đã lập tức phá hỏng hình tượng cao nhã của mình, đồng thời cũng hủy luôn hình tượng “Mẫu nghi thiên hạ” trong lòng hàng vạn người dân Đường Quốc.
“…” Lan Khâm hóa đá tại chỗ, không biết vì xấu hổ hay là vì điều gì khác.
“Ài, giờ là thời đại nào rồi mà còn bị gọi là Hoàng hậu nương nương chứ, đúng là phim cổ trang làm hại người mà.”
“…”
Vũ Nguyệt tự tay làm hỏng hình tượng của mình xong mới nhận ra tình huống hiện tại, nhanh chóng quay về lễ nghi hoàng thất. Cô gật đầu với Lan Khâm, mặt không biến sắc nở một nụ cười đoan trang: “Nếu tôi đoán không sai thì đây chính là cảnh sát Lan Khâm đúng không?”
“… Phải.” Lan Khâm mơ hồ đoán được lý do tại sao hoàng hậu điện hạ lại biết được thân phận của mình, ngực không khỏi co thắt lại.
“Tôi là Vũ Nguyệt,” Đoan trang chưa được 3 giây cô ấy lại trở về dáng vẻ bình thường của mình, hoàn toàn trái ngược với thân phận hoàng thất, “Nhưng có lẽ cậu quen với tên tự “Hàm Tinh” của tôi hơn đúng không?” Vươn tay hướng về phía Lan Khâm.
Lan Khâm sửng sốt nắm lấy tay cô ấy, sau đó mới hoàn toàn ý thức được mình đang thực sự được bắt tay với người mà đến cả tổng quản cũng không có tư cách đụng vào, trong nháy mắt anh lại trở nên thất thần.
“Đừng sợ đến thế chứ, đâu phải cậu chưa từng gặp hoàng thất bao giờ đâu.” Vũ Nguyệt bị bộ dạng của Lan Khâm chọc cho bật cười.
“… Chúng ta có biết nhau sao?”
“Không,” Vũ Nguyệt lập tức phủ nhận, “Không biết.” Vừa nói vừa quan sát Lan Khâm, trong ánh mắt còn mang theo ý dò xét.
“Vậy…”
“Tôi đến để tảo mộ thay một người bạn tồi.” Cô cố ý nhấn mạnh hai chữ “bạn tồi”.
Lan Khâm ngước mắt lên, khuôn mặt trong trí nhớ của anh lập tức trùng khớp với “người bạn tồi” mà Vũ Nguyệt vừa nhắc đến, làm cho anh vô thức nín thở.
“Cô ấy…”
“A, từ từ đã,” Vũ Nguyệt cắt lời Lan Khâm, lấy điện thoại di động ra xem thời gian, “Còn nửa tiếng nữa bọn cấm quân kia sẽ đến đây, vậy là còn thời gian nửa tiếng nữa. Nếu vậy thì, chúng ta ngồi xuống nói chuyện chút đi?”
“… Hả?”
“Là vậy đó, vui vẻ mà quyết định thôi, đi thôi.” Cô không chờ Lan Khâm phản ứng lại, tự mình đi về phía con đường phía trước.
Lan Khâm nhìn trái nhìn phải, sau đó vẻ mặt mơ hồ đi theo, đầu óc như bị chập mạch, cứ như thế đi theo một “người lạ” vào một chiếc ô tô màu đen có rèm che.
Kính cửa xe là loại một chiều, mãi đến khi mở cửa ngồi vào băng ghế phía sau Lan Khâm mới phát hiện trên ghế lái hiện tại có người đang ngồi.
Người đó kia đội một cái mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang, chỉ để lộ đôi mắt ra ngoài. Cặp chân mày dưới chóp mũ đã quá quen thuộc, ngoại trừ màu mắt là nâu đen như người Châu Á thì những điểm khác hoàn toàn trùng khớp với ánh mắt trong trí nhớ của anh.
Cơn đau nhói trong ngực lại càng rõ hơn.
“Vị này là?” Người ngồi ở ghế lái mở miệng, giọng nói và ngữ khí rất giống người trong trí nhớ.
“Cảnh sát Lan Khâm, chắc anh cũng nhớ.” Vũ Nguyệt ngồi ở ghế phụ lái quay sang đáp, rõ ràng là có quan hệ đặc biệt với người này.
“Hóa ra là cảnh sát Lan.” Người đàn ông tháo khẩu trang xuống, quay người lại, “Rất vui được gặp mặt.”
Lan Khâm cũng không cần hỏi thân phận của đối phương nữa, rõ ràng anh ấy chính là Hoàng đế của Đường Quốc – Lý Tiềm Chi.
“Tham, tham kiến…”
“Không cần tham kiến, cũng đâu phải là dịp gì trang trọng.” Vũ Nguyệt xua tay, giải vây cho Lan Khâm đang không biết chào hỏi thế nào, “Nói chuyện như bạn bè bình thường là được rồi. Chúng tôi cũng chỉ tò mò không biết “đội trưởng Lan” trong miệng của A Chỉ rốt cuộc là người như thế nào thôi.”
“A, A Chỉ?” Lan Khâm phát hiện giọng nói của mình đã khàn đặc.
Vũ Nguyệt: “Là Lý Chỉ đó, Lý Trạch Phân, cậu đừng nói là không biết nhé. Mặc dù hiện tại cậu ấy đã đổi theo họ cha cậu ấy rồi, không dùng tên này nữa.”
“Không phải cô ấy…”
“Không phải cảnh sát Lan đã sớm đoán ra rồi sao?” Lý Trạch Thâm cười.
“Vậy là cô ấy thật sự vẫn còn sống?” Giọng nói của Lan Khâm trở nên kích động lên, “Chuyện xảy ra trên tháp Lạc Dương 5 năm trước chỉ là một vở kịch thôi ư? Trong chiếc túi cô ấy đeo có thiết bị đặc biệt giúp cô ấy có thể hạ cánh an toàn trong lúc rơi xuống từ tháp sao? Vì vậy nên cửa kính của tháp Lạc Dương mới có những vết xước kia?”
“Ừm…” Lý Trạch Thâm sờ cằm, “Câu hỏi thứ 2 tôi không tiện trả lời. Nhưng câu hỏi thứ nhất của cậu tôi có thể nói, nếu cảnh sát Lan cam đoan sau khi nghe sẽ giữ bí mật.”
Lan Khâm gật đầu như giã tỏi.
Lý Trạch Thâm: “Hôm qua nó vừa lên máy bay rời khỏi Tân Đại Lục* rồi, hẳn là giờ đã đáp xuống ở Canada.”
(*) Ý chỉ Châu Mỹ.
“Canada…”
Vũ Nguyệt: “Đúng vậy, Canada. Cậu cũng biết thân thế của cậu ấy mà, cậu ấy vốn sinh ra ở Canada, cha cũng là người Canada. Theo pháp luật nơi đó thì cậu ấy vốn có thêm quốc tịch của Canada. Chẳng qua sau khi quay về Đường Quốc thì thân phận đó đã bị bỏ qua. Mặc dù nói là bỏ qua nhưng cậu ấy cũng chưa hủy bỏ quốc tịch này, vì vậy chỉ cần làm một số thủ tục cho phía chính phủ là có thể trở về, 5 năm trước lúc đang ở đầu sóng ngọn gió, cậu ấy đã dùng thân phận này để rời khỏi đây. Ô, có phải em nói nhiều quá rồi không.” Cô ấy vô tội quay sang nhìn Lý Trạch Thâm.
Lý Trạch Thâm cười bất lực, vươn tay giúp Vũ Nguyệt vén mấy sợi tóc ra sau tai: “Cho dù không nói thì cảnh sát Lan hẳn cũng có thể đoán ra.”
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Vũ Nguyệt kéo bàn tay đang đặt trên tay mình xuống ghế ngồi, ở một góc Lan Khâm không nhìn thấy nghịch đường chỉ tay trong lòng bàn tay.
Lý Trạch Thâm nắm tay lại ngăn cô ấy nghịch ngợm, nhưng ngược lại càng khiến cô ấy không kiêng nể gì.
Cũng may Lan Khâm không còn tâm tình nào đế ý đến hành động mờ ám của hoàng hậu nữa.
Lý Trạch Phân không sao, cô ấy vẫn còn sống!
Lý Trạch Thâm chú ý đến vẻ mặt của Lan Khâm, “Tôi nghĩ chiếc xe kia hình như là của Trung tá Lan, nếu Trung tá đã đến thì chúng tôi cũng không quấy rầy nhà họ Lan đoàn viên nữa.” Đến lúc tiễn khách rồi.
Lan Khâm bị giọng nói của Lý Trạch Thâm đánh thức, lúng túng nói cảm ơn rồi tạm biệt xuống xe.
Cuộc trò chuyện ngắn ngủi với hoàng đế và hoàng hậu rất nhanh đã trôi theo thời gian. Lan Khâm trở lại Trường An không bao lâu đã được thăng chức làm đội phó đội điều tra hình sự thuộc cục Hình sự Thiểm Châu, cũng chính là vị trí ban đầu của Vũ Nhuận Khoa. Vũ Nhuận Khoa trở thành Phó Cục trưởng mới. Sau khi thăng chức, hàng loạt các vụ án lớn xảy ra khiến anh cảm thấy choáng váng, đến khi định thần thì đã là 2 năm sau.
Lan Khâm nhìn tấm ảnh chụp màn hình WeChat vẫn còn lưu trong điện thoại, cắn răng xin nghỉ phép hơn 1 tháng. Sau đó anh thông qua Vũ Nhuận Khoa liên hệ với Vũ Nguyệt, lấy được một địa chỉ từ cô ấy.
…
Trước lễ Giáng Sinh, ở Canada đã hạ xuống -230, nhất là ở khu trượt tuyết núi Lam Sơn, có thể hạ xuống tới -40o. Lý Trạch Phân đã sống ở thị trấn này được nửa năm, trong thời gian đó cô làm việc vặt trong khu trượt tuyết, đến cuối tuần cô sẽ đến một số gia đình người Hoa trong thị trấn để dạy tiếng Trung cho con họ.
5 năm nay cô vẫn luôn trải qua như thế. Như tấm bèo trôi, lang thang khắp nơi trên thế giới. Đi qua nơi chiến trường loạn lạc, cũng đã đi qua nơi yên bình tĩnh lặng, nhưng cô không bao giờ ở lại quá nửa năm. Phần lớn tiền ăn uống đều là nhờ làm đủ thứ nghề lặt vặt, dạy tiếng Anh, tiếng Trung, tiếng Pháp, cứ như thế không bao giờ thay đổi. Mặc dù kém hơn trước đây rất nhiều, nhưng cũng có thể xem là không cần lo ăn mặc, tự cấp tự túc.
Vốn dĩ dựa vào bằng cấp thật sự của cô thì cô không cần phải làm việc ở tầng chót lao động thế này. Nhưng tiếc là lý lịch của cô từ năm 3 tuổi đến nay đã để trống không, ngay cả bằng tốt nghiệp mầm non cũng không có, dù cho có đầy đủ kiến thức và tài năng thì cũng không có đơn vị nào dám nhận.
Cũng may là cô ấy cũng không theo đuổi ước mơ gì. Đối với cô mà nói, việc phát ván trượt ở khu trượt tuyết này cũng chẳng khác gì với việc ở Cục điều tra, đều chỉ là “công việc” mà thôi.
Ngày mùa đông ngắn đến mức đáng thương, cộng với mùa đông luôn kéo dài, thường thì chưa đến 5 giờ trời đã sụp tối, tuyết cũng đã ngừng rơi từ lúc 4 giờ. Nhưng cũng may núi Lam Sơn tuyết đọng quanh năm, màu đen của bóng đêm xen lẫn màu trắng toát của tuyết khiến không gian trở nên sáng sủa hơn hẳn.
Sau khi Lý Trạch Phân giao ban, cô không vội về nhà mà mặc một chiếc áo khoác lông dày vào, đi ra băng ghế ở cửa sau khu phục vụ, cầm bút và sổ phác thảo.
Vị trí của khu phục vụ rất chiếm ưu thế, vừa lúc được phong cảnh núi non bao quanh. Cửa sau này không có tác dụng gì hết, quá lắm cũng chỉ là nơi để vài người đến tìm đồ bị mất thôi. Từ khi cô đến, nơi này đã vô tình trở thành chỗ vẽ tranh độc quyền của cô.
Cuốn sổ phác họa trong tay cô chỉ còn lại 3 4 trang trống. Sau khi hoàn thành trang cuối cùng, nó cũng sẽ bị đốt đi như 4 cuốn trước được Lý Trạch Phân mua ở một cửa hàng tiện lợi Pháp 5 năm trước.
Lúc đó, cô vừa dứt ra khỏi quá khứ và rơi vào một vũng lầy trước nay chưa từng gặp phải. “Khởi đầu mới” trong truyền thuyết đã không xuất hiện, thay vào đó là nháy mắt đã nhìn thấy được tận cùng của sinh mệnh, như lúc từ trên tháp Lạc Dương rơi xuống.
Không có nơi nào để đến, không có nơi nào để đi, không có nơi nào để trở về.
Lúc đi trên đường ở Pháp, nghe tiếng người cười vui tức giận, cô chỉ cảm thấy mình không thuộc về nơi này. Ngôn ngữ ở đây sử dụng âm tiết vay mượn, cử chỉ tay chân cũng chỉ là một sự giả tạo đáng khinh. Cũng giống như người lạ từ phương xa, chỉ có thể lang thang vô ích xung quanh lâu đài* mà không thể bước vào cho đến khi chết đi, lang thang khắp nơi, thậm chí quên mất mình đã từng là ai.
(*) Tiểu thuyết Lâu Đài (Das Schloss) của Kafla, kể về nhân vật chính tên K. – người đấu tranh vì những lý do không rõ ràng để tiếp cận nhà cầm quyền huyền bí của một lâu đài cai trị một ngôi làng. Có thể xem thêm tạiđây.
Có lẽ tâm trạng lúc đó của cô đã được viết hết lên mặt, hoặc có lẽ khuôn mặt đó “rất giống” với người từng gây ồn ào huyên náo trước kia, công chúa Lý Chỉ, vì vậy có một du học sinh Đường Quốc làm thêm ở một cửa hàng tiện lợi đã gọi cô lại. Người đó nói rất nhiều chuyện với cô, sau đó khiến cô mua cả đống sổ phác họa kia.
Kể từ đó, phác họa đã trở thành một “mục đích” mới của cô, giống như “chỉnh đốn Cao Kiển” và “giải quyết X” vậy. Mỗi khi đến một nơi mới, cô lại vẽ ra những khung cảnh đặc sắc nhất ở đó, cảnh vật chỉ là cảnh vật, nhưng dưới ngòi bút lại vô tình mang theo tâm trạng của cô, khiến thành quả thường đối lập với cảnh thật.
Tựa như… Ừm, tựa như lúc trước khi còn ở Trường An, bức tranh vẽ Lan Huệ chạy tới ở nhờ hôm đó. Trong hòa bình ẩn chứa địa ngục, bên trong địa ngục lại có hòa bình.
Nhìn cuốn sổ phác thảo trong tay đã sắp hết, cảm giác cánh buồm thang thang không chỗ thả neo lại xuất hiện. Cô không nghĩ lần này mình sẽ lại gặp một nhân viên tốt bụng khác, cũng không nghĩ được cuối cùng sẽ có chuyện gì xảy ra tiếp đến.
Cô không thấy hận, không có khát khao, không cô độc, không lo lắng, không tiếc nuối.
Vì cuộc sống của cô vẫn luôn là thế, từ trước đến nay vẫn vậy, cô đã sớm quen rồi.
Thỉnh thoảng một số hình ảnh trong quá khứ sẽ hiện lên trong đầu cô, chẳng hạn như những trò đùa vui trong văn phòng, cảm giác hồi hộp khi điều tra vụ án, những lời chỉ trích và đánh giá của ai đó, và những câu chuyện cổ tích được viết trong hộp thư hoàng thất.
Thật ra không thể phủ nhận trong lòng mình có một thứ gọi là “hoài niệm”, nhưng vậy thì sao? Dù sao mọi chuyện cũng đã là dĩ vãng.
Đó chỉ là một bãi đá ngầm yếu ớt giữa biển đời mênh mông hùng vĩ, không thể chịu nổi chiếc neo sắt nặng nề của con thuyền đơn độc là cô.
Vùng biển này không có nơi nào có thể thả neo, nên…
“Lý Trạch Phân?”
Là cô đang ngủ quên trong khi vẽ tranh sao? Sao lại nghe được cái tên tiếng Trung đã lâu không ai gọi kia chứ.
“Là em đúng không, Trạch Phân?” Người nào đó đang đến gần.
Lý Trạch Phân vô thức quay đầu lại.
Sau đó, cô nhìn thấy khuôn mặt kia.
“…” Cô thở gấp, mở miệng tạo ra khẩu hình gọi “Lan Khâm”, nhưng hoàn toàn không phát ra chút âm thanh nào.
“Đúng là em rồi! Hóa ra em đang vẽ tranh à,” Lan Khâm nghiêng người, “Oa, lợi hại quá, y như thật ấy.”
“… Sao đội trưởng Lan lại ở đây?”
“Đến du lịch thôi, gom ngày nghỉ phép lại để đi ấy mà.”
“Vừa xuống máy bay à?” Cô thấy Lan Khâm vẫn còn mang ba lô và xách theo hành lý.
“Đúng vậy, khách sạn ở ngay đây thôi.”
“Ừm,” Lý Trạch Phân thu ánh mắt lại, “Khu nghỉ dưỡng này khá tốt, ánh mắt của đội trưởng Lan không tồi.”
“Haizz, tôi cũng chỉ được người ta giới thiệu thôi, bản thân không rành rọt gì, dù sao cũng là lần đầu tiên ra nước ngoài mà.”
Hai người ăn ý không đụng vào một vài đề tài, cứ như thế một câu rồi lại một câu.
“Đội trưởng Lan tới một mình à?”
“Ừ, vốn định gọi ông già cùng đi nhưng ông ấy lại không muốn. Bọn anh Trương nghe xong thì ồn ào đòi đi, nhưng còn chưa có visa nữa làm sao đi được. Đúng rồi, chưa nói cho em biết, anh Trương giờ là đội trưởng đội điều tra đặc biệt rồi, Phương Uy là đội phó, còn tôi bị điều đến cục Thiểm Châu.”
“Ừm, chúc mừng anh thăng chức.”
“Haizz, có gì mà chúc mừng chứ, chỉ có bận thêm thôi. Mặc dù bây giờ đội điều tra đặc biệt cũng không thoải mái gì, anh Trương còn oán thán nói em đi rồi mấy tên pháp y mới đến đều không theo kịp tiến độ, cứ vài tháng lại có người bỏ về Trung tâm, nhân lực khan hiếm cực kỳ.”
“Ừm… Đội trưởng Lan định chơi ở đây bao lâu?” Không biết tại sao cô lại chuyển chủ đề.
“23 ngày, giao thừa năm đến sớm, chắc là sẽ về trước năm mới.”
“Vậy thì chúc đội trưởng Lan chơi vui vẻ.”
“A…” Lan Khâm gãi gáy, “Tuy nói là thế, nhưng lần này tôi đi không có kinh nghiệm gì hết, còn chưa quyết định được lịch trình nữa. Nếu có ai đó dẫn đường thì tốt rồi.”
“…”
“Nhìn đồng phục của em, giờ em đang làm nhân viên cho khu trượt tuyết này à?”
“… Đúng vậy.”
“Uầy, đúng là lãng phí nhân tài, anh Trương biết chuyện này chắc sẽ điên tiết lên mất.”
“…”
“Em không cân nhắc đổi một việc khác à?”
“… Hợp đồng đến cuối tháng mới hết, sau đó tôi mới tính đến công việc tương lai.”
“Vậy à,” Lan Khâm gãi chóp mũi, đột nhiên nắm chặt tay lại thành nắm đấm, “Nếu vậy thì sau đó em cứ đi cùng tôi đi?”
Ba. Cây bút trong tay Lý Trạch Phân lăn trên tuyết.
Mặt Lan Khâm thoáng đỏ lên, “Không, không phải, ý tôi là sau khi hợp đồng của em kết thúc thì hãy ký hợp đồng với tôi đi, làm người dẫn đường cho tôi 1 tháng. Sau này nếu có thể thì cùng nhau về nước, tất cả mọi người đều rất nhớ em.”
Một cảm xúc kỳ lạ cuộn trào trong lồng ngực Lý Trạch Phân, làm cô đột nhiên cảm thấy gió tuyết mùa đông năm nay không còn lạnh nữa. Thậm chí còn hơi nóng.
Dưới ánh trăng, cô không khỏi ngẩng đầu lên nhìn người trước mắt: quần áo trên người rõ ràng là vừa mới mua, sau mười mấy tiếng bay chỉ hơi nhăn nhẹ. Cái cằm lởm chởm râu vì vội vàng điều tra mà quên cạo đã hoàn toàn biến mất, tóc cũng hiếm khi được tạo hình, vì không mang áo mũ lông nên tai bị gió tuyết lạnh làm cho đỏ bừng, trên đầu còn một đám tuyết chưa kịp tan, nhìn như một cái tổ chim tuyết.
Chỉ là một chút cảm giác vui vẻ, lại thêm một chút… khiến người ta mềm lòng.
Cô nhìn anh hít sâu một hơi, khoác lên vẻ mặt trịnh trọng.
“Không, không chỉ là mọi người, anh, anh cũng nhớ em, Trạch Phân.”
Hai ánh mắt cùng chạm vào nhau.
“Cho anh một cơ hội, để anh làm người đồng hành của em, có được không?”
Cô thấy anh vươn tay ra về phía mình.
Cô ngây ngẩn cả người.
Ngay cả khi là bèo bọt phải đối mặt với tội ác hư không, trên con thuyền buồm này sẽ có người tình nguyện vươn tay ra sao?
Một lúc lâu sau.
“… Được.”Phiêu bạt thì phiêu bạt, thấp thỏm thì thấp thỏm, con thuyền đã thả neo, cô nắm lấy bàn tay ấm áp trước mặt.
[HOÀN TOÀN VĂN]
Tác giả :
Tuyết Dần