Bỗng Dưng Muốn Yêu Người
Chương 51
Buổi tối các cô đi ăn thịt nướng Hàn Quốc, Lạc Vĩ Vĩ ăn vui vẻ, khó tránh khỏi lại uống chút rượu. Đồng nghiệp có chút không rõ tình trạng còn muốn cùng Tùy Tâm uống rượu, đều bị Lạc Vĩ Vĩ ngăn cản, thời điểm bị hỏi nguyên nhân đành phải nói dối rằng Tùy Tâm đang uống thuốc đông y không thể uống rượu được.
Tùy Tâm không uống, bọn họ lại bắt đầu có ý đồ với Lục Thi Duy.
Lục Thi Duy còn nhớ rõ lúc mình mới tới đây, liên hoan với các đồng nghiệp cùng ngành, tình cảnh kia có biết bao lúng túng, nhưng mà nàng vẫn như cũ làm theo ý mình: "Tôi sẽ không uống rượu."
"Rượu này nồng độ thấp, uống ít một chút không có vấn đề gì đâu." Đồng nghiệp phòng khác nói.
Lục Thi Duy lần này so với trước có không chút thay đổi, nàng miễn cưỡng cười cười: "Thật sự không thể uống."
Tùy Tâm cũng hỗ trợ nói: "Cậu ấy cũng uống thuốc, mọi người uống với Vĩ Vĩ đi nha."
Có người đại khái uống say rồi, có chút không vui nói: "Sao đây, phòng tài chính các cô chỉ có mỗi Vĩ Vĩ thôi à?"
"..."
Bầu không khí lại trở nên lúng túng. Nói chuyện chính là một tiểu chủ nhiệm phòng quản lý, tuổi tác tuy không có lớn hơn bọn cô bao nhiêu tuổi, nhưng không thể không nể mặt người ta. Lạc Vĩ Vĩ một bên cười hì hì hoà giải một bên dùng ánh mắt tỏ ý Lục Thi Duy nói lời hữu ích một chút, kết quả Lục Thi Duy căn bản không nể mặt cô.
Lúc này đại mỹ nữ vốn vùi đầu ăn cũng không ăn nữa, trực tiếp đứng lên cạn ly cùng tiểu chủ nhiệm kia, Lạc Vĩ Vĩ cũng thuận thế bắt kịp, cuối cùng chậm rãi giải bầu không khí.
Lục Thi Duy không hề bị lay động, yên tĩnh ăn thịt, tựa như người khác nói cái gì làm cái gì đều không liên quan đến nàng, nàng chỉ đến đây để ăn thịt mà thôi.
Lạc Vĩ Vĩ xê dịch tới bên cạnh nàng, "Rượu này thật sự không có cao như rượu của chúng ta, cậu nhìn xem nữ nhân vật chính trong phim Hàn đều trực tiếp uống cạn một ly, căn bản không có gì cả, cậu uống thử một chút đi? Uống rất được, không cay."
Lạc Vĩ Vĩ ở đằng kia thao thao cuối đầu đến gần, không ngờ vừa ngẩng đầu, đối diện ánh mắt lạnh lùng của Lục Thi Duy, không khỏi choáng váng. Đêm qua hết thảy lại xông lên đầu, dù cho hiện tại nàng ăn mặc chỉnh tề, Lạc Vĩ Vĩ vẫn như cũ có thể liên tưởng đến bộ dạng không mặc quần áo của nàng.
Tựa như thời điểm trước đó Lạc Vĩ Vĩ xem bộ phim 《 Sắc giới 》 kia, sau khi xem xong liền có một tật xấu, về sau mặc kệ là xem phim gì, mỗi lần nhìn thấy nữ nhân vật chính đều là để trần...
Thừa dịp lúc Lục Thi Duy đến nhà vệ sinh, Tùy Tâm cùng Lạc Vĩ Vĩ cắn tai một lát.
"Cậu có cảm thấy Tiểu Duy có chút kỳ lạ không?" Tùy Tâm nói.
"Có sao?" Lạc Vĩ Vĩ trông thấy thịt đã nướng chín rồi, mau chóng kẹp hai miếng bỏ vào bát Lục Thi Duy, nghĩ thầm không uống rượu thì cũng ăn một chút đi.
Tùy Tâm tiếp tục hỏi: "Cậu không cảm thấy lần này cậu ấy đi rất không vui sao?"
"Thật không?" Lạc Vĩ Vĩ gắp một miếng rau bắt đầu gói thịt cho Lục Thi Duy.
"Sao cậu lại chậm chạp như vậy chứ... Mình luôn cảm thấy cậu ta nhất định xảy ra chuyện gì đó ở Hàn Quốc, hai cậu không phải lớn lên cùng nhau sao? Cậu nên biết chứ?" Tùy Tâm đều vì Lạc Vĩ Vĩ cảm thấy sốt ruột, tâm làm sao lớn như vậy, là không phải phụ nữ nha...
Lạc Vĩ Vĩ im lặng trong nháy mắt nói: "Mình không biết."
"Cậu có thể đi quan tâm một chút không?" Tùy Tâm cảm thấy Lạc Vĩ Vĩ không phải tâm lớn, là hoàn toàn không dài tâm nha.
"Tại sao cậu không đi?"
"Mình cũng phải có cơ hội mới được chứ, hai người các cậu không phải cùng một phòng sao, cậu hỏi xong ngày mai nói cho mình biết."
"..." Lạc Vĩ Vĩ nhịn không được mắng: "Quan tâm cái gì chứ hả, cậu muốn nhiều chuyện thì có?"
Tùy Tâm cười đối với cô trừng hai mắt.
Sau khi Lục Thi Duy quay lại, Lạc Vĩ Vĩ quả nhiên vô cùng để tâm mà quan sát một hồi, là mất hứng, thật sự giống như Tùy Tâm bởi vì chuyện không vui trước đây, hay bởi vì... Tối hôm qua? Hình như cũng không tính là quá phận nha... Lạc Vĩ Vĩ cảm thấy chột dạ cùng lo lắng không tên.
Lục Thi Duy nhìn thịt gói kỹ trên đĩa, quay đầu hỏi Lạc Vĩ Vĩ: "Ở đâu ra vậy?"
Lạc Vĩ Vĩ nịnh nọt nói: "Tôi gói cho cậu á, bỏ thêm tương ớt với ít tỏi, ăn rất ngon." Nói xong trực tiếp cầm lên đưa đến khóe miệng Lục Thi Duy. Gần như theo bản năng, hai người đều ngây ngẩn cả người.
Lục Thi Duy khe khẽ thở dài một cái, mở miệng ăn gói thịt mà Lạc Vĩ Vĩ tự tay gói cho nàng, bỗng nhiên có chút muốn khóc.
xxxx
"Chúng ta soi đèn nói chuyện đi." Lục Thi Duy vừa nằm xuống, chỉ nghe thấy Lạc Vĩ Vĩ nói một câu như vậy.
Lục Thi Duy không lập tức đáp lại, Lạc Vĩ Vĩ lại nho nhỏ nói thầm một câu: "Ngủ rồi? Nhanh như vậy à?"
"Không có." Cả buổi Lục Thi Duy mới lạnh nhạt đáp lại hai chữ này.
Các cô vốn nằm đưa lưng, vừa nghe thấy Lục Thi Duy không ngủ, Lạc Vĩ Vĩ liền trở mình tới vịn cơ thể nàng, "Cậu quay lại đây, chúng ta nói chuyện đêm khuya đi, tựa như ở phòng ngủ thời cao trung ấy, mọi người tắt đèn nằm trên giường chia sẻ bí mật của nhau."
"Vô duyên vô cớ nhắc đến chuyện này làm gì? Còn có, cậu quên là khi đó tôi không bao giờ tham gia vào cuộc nói chuyện đêm khuya của các cậu rồi à?" Lục Thi Duy tốt bụng nhắc nhở Lạc Vĩ Vĩ. Nàng cho tới bây giờ không nói một lời nào, sau đó nghe các cô nói, đương nhiên nàng cũng không phải có lòng muốn nghe, là những lời kia tự mình chui vào tai nàng mà thôi, nhưng thật ra những lời đó không có dinh dưỡng gì cả, đơn giản là ai thích ai, ai lại thích ai, ai thích ai nhưng mà ai không thích ai... Thật nhàm chán.
"..." Lạc Vĩ Vĩ nhất thời không nói tiếp được, đành phải lại kéo cánh tay nàng, "Cậu quay lại đây trước đi."
"Quay lại làm gì?" Nàng không tình nguyện mà lật người, bởi vì Lạc Vĩ Vĩ đến quá gần, hai cô biến thành đầu chạm đầu.
Một giây đã trôi qua, tuy nhiên hai cô lúc đó không tìm thấy đề tài gì.
Lạc Vĩ Vĩ lúng túng giật giật chăn lại phát hiện kéo không được, thẳng đến Lục Thi Duy động thủ dời góc chăn, cô mới phát hiện nãy giờ mình kéo là chăn của Lục Thi Duy.
"Cậu lạnh không?" Lạc Vĩ Vĩ đành phải tìm chút chủ đề không quan trọng.
"Không lạnh, làm sao?"
"Tôi cảm thấy hơi lạnh." Lạc Vĩ Vĩ trong tay còn cầm góc chăn của Lục Thi Duy.
Lục Thi Duy trong nháy mắt muốn đem hai cái chăn để cả hai cùng đắp, nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút vẫn từ bỏ, nàng nói: "Cút trở về trong chăn của cậu đi."
"..." Không hiểu phong tình. Trong đầu Lạc Vĩ Vĩ bỗng nhiên nhảy ra bốn chữ này.
"Thật ra... Liên quan đến hồi cao trung..." Lục Thi Duy do do dự dự mở miệng, "Cậu còn nhớ một số việc à?"
"Nhớ rất nhiều ấy, nói ví dụ như cậu cướp mối tình đầu của tôi; Lâm Tuyết đối với cậu anh hùng cứu mỹ nhân này; còn có mỗi cuộc thi chỉ có cậu... Nhiều lắm đếm không hết. Tôi khi đó một chút cũng không thích cậu."
Lục Thi Duy im lặng một lát mới nói: "Tôi biết. Bởi vì ba mẹ cậu so sánh tôi với cậu."
"Thật ra cũng không hoàn toàn đúng..." Lạc Vĩ Vĩ nói xong không biết vì sao lại thở dài.
"Sao?"
"Đều qua rồi." Lạc Vĩ Vĩ than thở một câu.
Lục Thi Duy cũng cảm thán một tiếng, "Đúng vậy, đã qua rồi."
"Cho nên rút cuộc cậu vì sao lại không vui? Dù sao đều là chuyện đã qua, cậu mau nói đi để tôi cười một chút." Nói tới nói lui, Lạc Vĩ Vĩ rút cuộc lại trở về ước nguyện ban đầu.
Cứ việc trong bóng đêm Lạc Vĩ Vĩ khả năng nhìn không thấy, nhưng Lục Thi Duy vẫn đưa cô một cái liếc mắt: "Cậu tự mình về chỗ của mình, hay muốn tôi giúp cậu?"
"Tự tôi là được rồi..." Lạc Vĩ Vĩ bọc chăn như con nhộng lăn hai vòng không rơi xuống đất, mới phát hiện mình vừa rồi cả người mình đều trên đến giường của người ta. Lục Thi Duy còn có thể nói chuyện với cô như vậy liền đại biểu không có việc gì, không có gì phải lo lắng, cho nên ngày mai muốn nói Tùy Tâm đừng có nhiều chuyện nữa.
Nghĩ đi nghĩ lại, cô mỉm cười chìm vào giấc ngủ.
xxxx
Trong đêm Lạc Vĩ Vĩ không lại dằn vật, ngủ rất yên tĩnh, Lục Thi Duy rút cuộc cũng có thể ngủ ngon.
Lục Thi Duy luôn dậy sớm, cho dù thời điểm ra ngoài du lịch cũng dậy sớm hơn Lạc Vĩ Vũ, buổi tối hôm trước Lạc Vĩ Vĩ chui vào ổ chăn của nàng, không phải là nàng không biết, chỉ là không có nói toạc ra mà thôi, nàng cho rằng lúc này Lạc Vĩ Vĩ có thể thu lại một chút, kết quả vẫn là đánh giá cao người nào đó.
Tư thế hôm nay so với ngày hôm qua, chỉ có hơn chứ không có kém.
Cả người Lạc Vĩ Vĩ không chỉ dán lên người nàng, móng vuốt rõ ràng tiến vào trong áo ngủ của nàng!
Nàng vốn muốn xù lông như ngày thường, trực tiếp cầm tay Lạc Vĩ Vĩ đẩy ra, nàng làm như thế mới hợp, thế nhưng nàng do dự. Tâm tình của nàng có chút phức tạp, phức tạp đến nỗi nàng cũng lười đi làm rõ manh mối.
Vì vậy ngay thời điểm nàng do dự, Lạc Vĩ Vĩ tỉnh dậy, cẩn thận từng li từng tí mà thu tay về.
Nói thật Lạc Vĩ Vĩ thật sự sợ nàng đánh mình, nhưng một nguyên nhân khác Lạc Vĩ VĨ nhất định phải thu tay về, nhưng lại bởi vì lúc nãy chạm vào nàng, bản thân lại không hiểu sao lại đỏ mặt. Lạc Vĩ Vĩ cảm thấy nhất định là không hợp phong thổ nên ngã bệnh, bằng không vô duyên vô cớ xấu hổ cái gì, cũng không phải chưa từng nhìn thấy cũng không phải chưa từng sờ qua...
Đợi đã nào...! Sờ lúc nào vậy? Lạc Vĩ Vĩ dừng lại suy nghĩ trong chốc lát. Nhưng mà cuối cùng cái gì cũng không nhớ ra được.
Cô chờ đợi nàng thức dậy trước, nàng cũng chờ đợi cô hành động trước, giằng co năm phút đồng hồ, cuối cùng Tùy Tâm bên cạnh đến gõ cửa, mới đưa hai kẻ ngây ngốc chờ đợi đối phương ngốc nghếch từ trong trầm mặc cứu ra.
Thời điểm đi đến địa điểm kế tiếp Lạc Vĩ Vĩ luôn ở trong trạng thái trôi nổi. Sau khi xuống xe vẫn mơ hồ đi theo mọi người, sau đó bị Tùy Tâm giữ lại chụp ảnh, mỉm cười.
Lúc Tùy Tâm cùng Lục Thi Duy bảo nàng hỗ trợ chụp hình, cô mới khôi phục tinh thần lại, bọn họ đã đi tới một quán nghệ thuật 4D, một nơi thích hợp để chụp ảnh.
"Tùy Tâm, đem bản mặt bự của cậu hướng lên một chút, Lục Thi Duy cậu lên phía trước một chút." Lạc Vĩ Vĩ vừa nhìn ống kính vừa chỉ huy bọn họ, ừm, từ cái góc độ vừa vặn chụp toàn bộ bối cảnh.
"Lục Thi Duy cậu cười cười không được sao?" Lạc Vĩ Vĩ tiếp tục gào to.
Lục Thi Duy bất đắc dĩ nhìn về phía cô, nhẹ nhàng cười cười, "Như vậy phải không?"
Tim Lạc Vĩ Vĩ bỗng nhiên lỡ một nhịp, nhịn không được xoa màn trập mấy lần. Vì sao hôm nay Lục Thi Duy lại đẹp như vậy?
Lúc đi đến quán kế tiếp, Lạc Vĩ Vĩ vẫn còn xúc động. Lục Thi Duy đi song song với cô, lơ đãng đụng phải bờ vai cô một chút, lòng cô lập tức kinh hoàng không dứt. Cái cảm giác khó nói này, như lúc trẻ rung động với mối tình đầu vậy; hoặc như cảm tình lắng đọng hồi lâu rút cuộc ở một khắc bộc phát. Cô không hiểu đây là cảm giác gì.
Cô mãnh liệt dừng bước lại che ngực, vì sao lại như vậy? Tại sao phải đối với Lục Thi Duy có loại cảm giác này?
Tùy Tâm hỏi cô: "Cậu làm sao vậy?"
Cô nói: "Hình như mình... Bị bệnh rồi..."