Bóng Dáng Người Hầu
Chương 5
Trong khu vực phát triển nhất của thành phố, là một tòa nhà với kiến trúc mười lăm tầng, nơi đây vẫn thường được thế giới nhắc đến với cái tên “So Push”, đó là một công ty kỹ thuật đã thành lập được bốn năm, chuyên cung cấp cho khách hàng các sản phẩm thiết bị mã hóa đặc biệt, cùng với các dịch vụ game giải trí đang nằm trong kế hoạch cũng sắp được tung ra thị trường. Từ công ty chỉ có hai người lãnh đạo giờ đây đã phát triển lên năm mươi chủ quản lý, mở rộng nhanh chóng, lập trình viên lên đến số lượng ba mươi, bất cứ trò chơi nào, cho dù là game trực tuyến hay các thể loại khác, chỉ cần thông qua những kỹ thuật của So Push, đều sẽ bán chạy, các phương thức lập trình của So Push cũng được mã hóa cẩn thận, do đó đã trở thành độc nhất vô nhị, không ai có thể vượt qua.
Nhìn khắp khu vực châu Á, không người nào có thể tiến xa hơn vị trí của So Push, lại nhìn toàn thế giới, rất hiếm công ty nào có thể sánh ngang.
So Push là niềm kiêu hãnh của Ngụy Kính Nghiêu, là thành tựu lớn nhất trong cuộc đời anh, nhưng khi trở về sau gần hai tháng vắng mặt, lại làm cho anh gặp không ít khó khăn.
“Boss đã trở lại!” Nhân viên đang lười biếng ngồi trong góc cà phê của công ty, ánh mắt đột nhiên nhìn thấy vị lãnh đạo bước vào sau khoảng thời gian biệt tăm, liền hướng mọi người thông báo.
“Báo cáo, báo cáo, bên cạnh Boss còn có một cô gái!”
“Thật không vậy? Boss lại bắt đầu bước vào con đường phong lưu sao? Cả cái công ty So Push này chỉ có duy nhất Boss là không bị nhúng chàm mà.”
Hay lắm, hai tháng anh không đến công ty, trong công ty không có người lãnh đạo, bây giờ anh bắt đầu trở lại, bọn người kia lại coi như anh đã chết, dám chạm vào nỗi đâu của anh.
Ngụy Kính Nghiêu thừa nhận bản thân mình không phải một người đàn ông tốt, nhiều năm sống phóng đãng, hứng thú lớn nhất của anh là vui vẻ với phụ nữ, nhưng anh chưa bao giờ mang những người bạn gái đến công ty, lại càng không cho phép họ gọi điện đến công ty làm phiền, ảnh hưởng đến công việc của anh, điểm này anh thật sự rất nghiêm khắc.
Nhưng Hoa Xảo Hủy không giống vậy, anh muốn mang cô theo bên người, công khai nắm tay cô, ngẩng cao đầu mà bước vào công ty.
Nhưng cô có quan tâm những lời kêu gào bàn tán của nhân viên hay không?
“Công ty của anh…. thật đặc biệt”. Hoa Xảo Hủy trợn mắt há mồm mà nhìn như đang được bước vào một khách sạng hạng nhất, hoàn toàn không có chú ý đến những điều khác, bởi vì vừa bước vào thang máy đã ngửi thấy mùi hương cà phê nồng đậm, đó nhất định không phải là cà phê hòa tan, mà là cà phê được xay nấu nguyên chất, nơi đây cũng thật biết hưởng thụ đúng không?
Vượt qua sự đón chào của các trưởng phòng và nhân viên, bước vào văn phòng, đập vào tầm mắt chính là cách bài trí rất sang trọng và cao cấp, mỗi người đều ngồi trên chiếc ghế sô pha hạng nhất, mặt chiếc bàn dài hình chữ L, rõ ràng là đi làm việc, những mỗi người đều có chiếc máy tính thông dụng, được trang bị màn hình tinh thể lỏng hai mươi tư inch, trên bạn mỗi người đều có những món đồ chơi nho nhỏ, mô hình, đồ vật cá nhân, thậm chí còn có người dẫn chó theo làm việc. (@K.Bee: Đây là cái thể loại công ti gì vậy?????????????? >”<)
“Gâu gâu ”. Một cái đầu đen bóng cùng với hai tiếng chó sủa vang lên, chú chó nhe răng nhếch miệng lộ ra chiếc ranh nanh với Ngụy Kính Nghiêu, tư thế phục thù, có lẽ giây tiếp theo sẽ lao đến cắn xé một phen.
Cái con Đại Hắc này thật sự càng ngày càng đáng chết, mới hai tháng không chà đạp nó thì nó không biết ai là chủ nhân! Ngụy Kính Nghiêu sắc mặt không đổi, chậm rãi xắn ống tay áo lên.
“Đại Hắc à, mày muốn gây chuyện với miếng cơm manh áo của mày à? Đi ra cho tao!” Một nhân viên đột nhiên chạy đến cứu chữa tình huống, vỗ đầu con chó một chút, làm cho chú chó đen vốn đang nhe răng nanh với người ta bèn kêu lên một tiếng, ánh mắt đen láy nhìn chủ nhân, nghiêng đầu vô tội, động đậy lỗ tai.
“Phản ứng này rất quen thuộc…” Hoa Xảo Hủy nhìn chú chó thân to lông đen kia, cảm thấy hành động của nó có vẻ giống như cô đã từng quen biết.
Ngụy Kính Nghiêu tuyệt đối sẽ không thừa nhận, anh nhìn thấy bóng dáng của chính mình thông qua con chó ngu ngốc này. (@K.Bee: OMG!!! =))))))
“Ông chủ, ôi trời ơi ngài sao lại rảnh rỗi đến đây? Ngài có khỏe không? Ngài có muốn tôi giúp ngài đi quan sát đây đó không?” Một tên nhân viên khoa trương xoa xoa bàn tay, vẻ mặt kiểu chân chó nịnh nọt.
Ngụy Kính Nghiêu nhìn người này, không khỏi hoài nghi, anh ta thật sự là cao thủ chuyên nghiệp đã làm việc nửa năm trong công ty sao? Cố ý bày ra gương mặt này trước mặt anh, là đang đùa giỡn sao?
Anh lần đầu mang phụ nữ tới công ty, đã không nể mặt thì thôi, còn làm cho mọi người nghĩ anh là một kẻ trăng hoa!
“Văn phòng của tôi ở đâu?” Anh biết rõ những còn cố ý hỏi, quyết tâm muốn quan sát một chút tên nhân viên tự do quá mức này.
“Vâng, tôi dẫn đường cho ngài!” Tên nhân viên kia đi đằng trước, đưa anh và Hoa Xảo Hủy đến văn phòng, bộ dạng mời mọc, tiếp tục làm một tiểu thái giám. “Ông chủ, có cần chuẩn bị bữa tối ở khách sạn không? Mời tiểu thư đi cùng, giống như ngày trước ngài vẫn hay nhờ tôi thuê phòng giúp ngài.”
Bước vào văn phòng, thấy một không gian sáng sủa sạch sẽ, bàn ghế bằng gỗ, đặt trên chiếc bàn làm việc là một chiếc laptop màu bạc tiện lợi, chiếc bút hiệu Montblanc anh quen dùng vẫn cắm trên giá, bên phải chiếc bàn làm việc có một ngăn kéo khóa mật mã.
“Hoa Xảo Hủy, em đến đây ngồi đi”. Ngụy Kính Nghiêu tự mình đưa cô đến chiếc ghế bên cạnh bàn làm việc của anh, giúp cô ngồi xuống, bộ dạng chăm sóc dịu dàng, không chỉ làm choáng váng tên cao thủ chuyên nghiệp trước mặt, mà còn cả những nhân viên đang rình coi bên ngoài.
Anh ngồi xuống trước bàn àm việc, thích ứng với cảm giác của cương vị công việc, lười nhác lâu lắm rồi, dường như đã quên mất phải bắt đâu như thế nào chỉ là dường như.
“Thế nào? Có nhớ ra cái gì không?” Hoa Xảo Hủy nhìn biểu tình nặng nề của anh, không khỏi quan tâm hỏi.
Ngụy Kính Nghiêu lắc lắc đầu, nhíu mày, bộ dáng giống như rất buồn rầu, nhưng giây tiếp theo lại rất lưu loát kéo chiếc ngăn tủ bên phải ra, trên chiếc khóa mã hóa điện tử, rất nhanh ấn xuống một loạt hai mươi sáu chữ cái tiếng Anh để mở mật mã, ấn hết dãy ký tự đó, cạch một tiếng, ngăn kéo đã tự động mở ra.
Ngụy Kính Nghiêu chậm rãi, lấy ra một quyển sỏ ghi chép bằng da, bắt đầu lật xem từng tờ từng tờ một.
“Xem ra thật sự có hiệu quả, anh nhớ ra mật mã, nhớ được quyển sổ ghi chép này”. Đối mặt với hành động bất thình lình của anh, cô cảm thấy rất vui vẻ. “Anh có ấn tượng? Có nhớ thêm gì không?”
“Chỉ là những hình ảnh chợt lóe rồi biến mất mà thôi, không nhớ nhiều lắm”. Chuyện cho tới nay, anh đã có thói quen nói dối như cơm bữa, mặt cũng không đỏ, hô hấp ổn định giải thích rằng những hành động của mình đều do có hình ảnh chợt lóe trong đầu rồi biến mất.
“Không vấn đề gì, mởi chỉ ngày đầu tiên thôi, như vậy cũng đã quá tốt rồi”. Hoa Xảo Hủy mỉm cười nhìn anh an ủi, động viên anh không nên nổi giận, “trí nhớ không nhanh hồi phục như vậy đâu, từ từ sẽ đến, ban đầu đều phải như vậy, không thể lấp tức nhớ ra mọi thứ được.”
Cô là thật sự muốn tốt cho anh, hy vọng anh nhanh chóng khôi phục trí nhớ, trở lại với cuộc sống trước đây.
“Ừm…” Anh một bên nghe cô an ủi, trong lòng lại âm thầm giằng co, nhưng không thể khống chế đôi tay mình, sau khi mở laptop và khởi động máy xong, bắt đầu nhập vào mật mã riêng của tài khoản cá nhân, tiến vào hệ thống.
Những hình ảnh trên đó khác với hệ điều hành Microsoft thông thường, đây là hệ điều hành của riêng Ngụy Kính Nghiêu, do Đổng Diệc Hà đã nhằm vào nhu cầu công việc của anh mà thiết kế, chỉ cần khởi động máy và đăng nhập, những hồ sơ chi tiết lớn nhỏ trong nội bộ công ty đều được cập nhật, thời gian biểu làm việc trong ngày của mỗi nhân viên, bao gồm cả những người nhàn rỗi, cùng với những người bạn luôn mắng anh là ông chủ cuồng công việc, anh đều nắm bắt rất rõ.
Ngón tay trên màn hình di chuyển một chút, nhìn thời gian làm việc trong suốt hai tháng qua, anh tập trung tinh thần nhìn, đầu óc không ngừng xoay chuyển, dựa vào những tin tức này để nắm bắt tình hình của công ty.
Ngồi tại vị trí này, Ngụy Kính Nghiêu không thể áp chế được lòng tham công việc, nhìn không được muốn đem những bộ phận anh thấy không vừa mắt, điều chỉnh cho đến khi nào anh xem thuận mắt mới thôi.
“Ông chủ… ngài… đã khôi phục chưa?” Không thể trách sự hoài nghi của nhân viên, Ngụy Kính Nghiêu lúc làm việc nghiêm khắc không chịu được, hoàn toàn tương phản với tấm ảnh chụp trên báo chí truyền thông, tuy rằng trên báo tin đồn rất nhiều, làm cho người khác đã quen với hình ảnh một công tử đào hoa, nhưng đối với công việc, anh lại rất nghiên túc.
Những tin đồn chỉ phát sinh ở bên ngoài công ty, anh chưa bao giờ cho phép bạn gái đến quấy rầy công việc của anh, tuyệt đối không cho phép điện thoại đến công ty để làm phiền, không cho phép đến công ty dò hỏi, lại càng không cho đứng chờ anh ở dười lầu, chứ đừng nói đến có một cô gái ngồi bên cạnh xem anh làm việc, theo dõi những mật mã quan trọng anh nhập vào máy tính.
“Văn Sâm, anh cứ chuẩn bị tinh thần, bất quá sẽ chậm hơn so với dự kiến một tháng”. Không để ý tới sự hỏi thăm nhàm chán của hắn, thuận tay cầm lấy cây bút trên bàn, xoay một vòng trên đầu ngón tay, sau đó bắt đầu ghi chép lia lịa vào cuốn sổ tay bọc da.
Toàn bộ nhân viên trong So Push đều biết rằng, vị quản lý nhân sự kiêm luôn lãnh đạo tài vụ Ngụy Kính Nghiêu, trong tay có một quyển sổ tay bằng da, luôn luôn cất vào ngăn tủ sắt bảo mật trong phòng làm việc, những ưu nhược điểm của nhân viên, tiền thưởng của quý và tiền thưởng cuối năm đều phải dựa và cuốn sổ ghi chép này.
Bởi vì động tác này của anh, hơn nữa nghe thấy những lời nói nghiêm khắc, làm cho Văn Sâm vốn đang định thử trí nhớ của lãnh đạo sắc mặt đại biến.
“Giám đốc!” Tha mạng đi, tôi chỉ nói giỡn thôi mà.
“Thì ra tôi vẫn âm thầm ủy thác cho anh làm công việc kim ốc tàng kiều, nói như vậy, giao tình giữa chúng ta cũng không phải ít nhỉ?”. Ngụy Kính Nghiêu mỉm cười bộ dáng thực ma quỷ, bởi vì ánh mắt hoàn toàn không mang ý cười.
“Giám đốc à, tôi hay nói giỡn, thói quen hay nói giỡn thôi mà”. Giả lả cười hối lỗi, hắn không khỏi đem tầm mắt hướng đến Hoa Xảo Hủy đang ngồi bên cạnh Ngụy Kính Nghiêu, hy vọng người “phụ nữ đặc biệt” đầu tiên được lãnh đạo mang vào công ty này, sẽ mở miệng giúp hắn nói vài câu.
“Tôi bất quá chỉ mất trí nhớ, anh lại cho tôi là bị mất não luôn, đúng không?” Một câu nói nhẹ nhàng, lại mang theo cảm giác áp bách. “Anh đang nhìn cái gì? Còn nhìn nữa, cẩn thận tôi đem hai con mắt của anh moi ra!” Giây trước còn nhẹ nhành bâng quơ buông một câu, giây tiếp theo đã lập tức nổi giận, ánh mắt nguy hiểm nheo lại nhìn trừng trừng cấp dưới. “Còn nhìn nữa?”
“Này”. Hoa Xảo Hủy căn bản không định nhúng tay vào chuyện công việc của anh, vốn muốn nhìn phản ứng của anh đối với sự việc con người quen thuộc xung quanh, chờ mong xem anh có thể nhớ những gì, nhưng lại thấy anh bắt đầu lên cơn, nhịn không được đẩy anh một cái. “Bình tĩnh một chút.”
“Hừ” Bị sư tiên thuần phục, Ngụy Kính Nghiêu mới thu hồi lại tính tình, hừ một tiếng đối với Văn Sâm.
Anh đối đãi với nhân viên vẫn luôn rất phóng khoáng, chỉ cần làm tốt công việc, anh sẽ không ngại đến chuyện biến văn phòng của mình trở thành căn phòng khách, buông thả một chút cũng không sao, thậm chí còn có cà phê xay nguyên chất tùy lúc có thể đến thưởng thức, công ty thì được trang trí như một khách sạn hạng sang, mặt khác còn có cả hồ bơi và hội trường ngoài trời, cho phép nhân viên được hưởng những giây phút thư giãn thoải mái nhất.
Anh cung cấp môi trường làm việc lý tưởng, dùng tiền thưởng kếch xù để động viên, nhưng xác thực, nhân viên làm việc đã mang đến những thành quả cao, anh biết rằng việc anh bỏ ra một khoản tiền lớn như vậy, nhất định có thể đào tạo ra nhiều nhân viên chuyên nghiệp, rất đáng giá.
“Một mớ hỗn độn, đã mấy giờ rồi, sao anh vẫn còn ở nơi này? Hôm nay là thứ Hai, hiện tại đã là mười giờ, lúc này anh hẳn là đang ở văn phòng triển khai hội nghị kiểm điểm cho tuần trước, hội nghị đâu? Không cần mở sao?” Ngụy Kính Nghiêu hấp háy mí mắt, nhìn người quản lý đang lâm vào trận địch trước mắt.
Ăn miếng trả miếng, không thể tức giận vì ánh mắt lộn xộn của hắn, vậy thì trả thù ngay tại phương diện công việc đi! (Nhìn chị Hoa Xảo Hủy của ổng đây mà…)
“Cái đó, bởi vì …. Đã xong rồi.” Hắn không thể nói trắng ra, cái hội nghị kia chỉ họp nửa tiếng là đã xong rồi, bởi vì thiếu vị lãnh đạo hay xét nét soi mói, không phải bị “đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than” nghe giáo huấn nữa, hắn rất nhanh đã hoàn thành việc kiểm điểm, mọi người trong phòng đều như trâu đói được thả đã chạy ra ngoài ăn cơm trưa.
“Đã xong?” Rõ ràng không hài lòng đối với kết quả này, biểu tình Ngụy Kính Nghiêu rất khó coi. “Biên bản hội nghị đâu?”
Ai mà biết lãnh đạo đột nhiên xuất hiện, trợ lý phụ trách việc ghi chép lại còn chưa giao biên bản cho hắn, đã đi theo những người khác xuống quán cà phê ăn Muffin.
Theo quy định của So Push, nếu biên bản của hội nghị không được giao lên, sẽ chứng minh rằng hội nghị đó không tồn tại.
“Tôi cho anh mười phút, triệu tập mọi người lại cho tôi, anh gọi luôn Tiểu Chung lại đây, anh ta đã làm mất bản hợp đồng với bên Kĩ Vương, tôi muốn nghe một lời giải thích hợp lý”. Ánh mắt Ngụy Kính Nghiêu nhìn chằm chằm vào máy tính, nhìn những tư liệu liên tiếp được gửi đến, nhìn vào thời gian, ước chừng là năm phút sau khi anh bước vào văn phòng này mới đột nhiên tải lên, anh ung dung cười, di chuyển con chuột bấm nút chặn lại, đem toàn bộ những tư liệu nước đến chân mới nhảy kia hoàn toàn bị gián đoạn.
Không ngoài ý muốn, những tiếng kêu la, khóc than, tất cả mọi thứ tiếng đều từ bên ngoài bay vào phòng anh.
Kỳ thật không phải bọn họ làm việc không tốt, mà là cách thức làm việc lười nhác của bọn họ khiến anh không thể chấp nhận được, thoải mái thì có thể, nhưng không thể lười biếng lơ là công việc.
Ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, phát ra một tiếng vang thanh thúy, một tiếng rồi lại một tiếng, làm cho người ta sởn hết tóc gáy, mà Ngụy Kính Nghiêu ánh mắt đang lộ ra tia chết chóc, anh nhìn tên cấp dưới đang cắn môi ở phía trước gằn từng chữ: “Tôi nói lại lần nữa, cho anh mười phút, mười phút sau, tôi muốn nhìn thấy tất cả mọi người đều phải có mặt tại phòng họp, nhớ kỹ, tôi ghét nhất người chậm trễ.”
***
Hoa Xảo Hủy ngồi một mình trong văn phòng của Ngụy Kính Nghiêu, dù sao cũng chẳng có gì để làm, nhưng cứ bước ra khỏi cửa phòng, sẽ có một đám nhân viên vội vàng chạy đến, hỏi xem cô cần những gì.
“Hoa tiểu thư, giám đốc có dặn lại, cô cần gì cứ nói một tiếng cho chúng tôi biết, chúng tôi sẽ giúp cô.”
Bộ dáng khép nép thế kia, hẳn là bị Ngụy Kính Nghiêu dọa cho rồi!
“Không cần, tôi muốn tự mình đi xem”. Nhẹ nhàng cười, cô lui về văn phòng đợi, bởi vì mọi ánh mắt bên ngoài đều nhìn chằm chằm vào cô, tò mò quan hệ giữa cô và Ngụy Kính Nghiêu.
Anh đã trở về Ngụy Kính Nghiêu mà cô từng biết, tự tin, kiêu ngạo, ăn nói thong dong, mỗi lần mở miệng đều làm cho người xung quanh phải ngừng động tác, yên lặng mà nghe anh nói.
Ánh mắt của mọi người không hề có một tia xét nét dòm ngó, hoặc là âm thầm mỉa mai sau lưng, mà là kính cẩn, tôn trọng không dám khinh thường anh.
Vừa mới ngồi xuống lật lật trang tạp chí, chợt nghe thấy cửa bị người đẩy ra, Ngụy Kính Nghiêu nghênh ngang mà đi vào.
“Mệt chết được!” Anh vừa chấm dứt hội nghị, đã nhanh chóng trở về văn phòng, thấy cô vẫn còn ở nơi này, ngồi trên sô pha đọc tạp chí mà anh đã phái người mua đến, trái tim đang treo cao bây giờ mới bắt đầu thả lỏng xuống.
Cô không đi, thật tốt quá.
Gỡ bỏ chiếc cà vạt đi đến bên cô, tiếp theo cởi luôn chiếc áo vest ngoài, cố gắng làm cho chính mình không bị trói buộc, đặt mông ngồi bên cạnh cô, thân thể một phen ngả xuống, không hỏi qua sự đồng ý của cô, liền gối lên đùi cô, mắt nhắm lại.
“Xảo Hủy, anh mệt mỏi quá đi…..” Miệng anh chu lên làm nũng, nào có nhìn ra sự tàn khốc nguyên một ngày đối với nhân viên? Còn ngủ ở trên đùi người khác, cầm lấy tay cô, muốn chờ cô xoa đầu anh.
Hoa Xảo Hủy không khỏi bật cười, mới cảm thấy anh trở về là một Ngụy Kính Nghiêu trước kia, lập tức liền bị đánh đổ, lại thấy anh trở lại bộ dạng ngây thơ này.
“Nhưng mà, tôi thấy anh làm việc thật sự rất hứng thú, thuận buồm xuôi gió, giống như hồi anh chưa mất trí nhớ vậy, thế nào? Có nhớ thêm được gì không?” Theo ý anh, cô đặt tạp chí sang một bên, hai tay bắt đầu xoa tóc của anh, vò qua vò lại, làm cho anh phát ra âm thanh thỏa mãn.
Thật sự rất giống cún… Hoa Xảo Hủy cắn môi dưới, nhịn cười.
Ngụy Kính Nghiêu nghe vậy giật mình, nghĩ rằng quả nhiên, văn phòng là nơi dễ dàng làm cho anh dễ lộ ra dấu vết nhất, bởi vì anh không thể khắc chế được tham muốn công việc của mình.
“Làm sao hứng thú được, bọn họ căn bản là muốn anh chết”. Không những không khắc chế được tham muốn công việc, mà trước mặt cô cũng không ngăn được bản thân mình thổ lộ việc rèn sắt không thành đối với nhân viên. “Hợp đồng đã không ký được, lại còn cố kiếm cớ, căn bản là muốn đem anh trở thành một tên ngốc”. Ngụy Kính Nghiêu càng nghĩ càng tức giận. “Anh là mất trí nhớ, chức không phải mất não!”
Không giống nhau, anh đối với cô rất khác biệt, bản thân anh sẽ không bao giờ nhắc đến công việc trước mặt các cô gái khác, ít nhất anh cũng sẽ không lộ ra bộ mặt buồn rầu của mình. Đối với mọi người, anh vẫn phải mạnh hơn, sĩ diện, hư vinh, thói quen nhận lấy những ánh mắt cực kỳ hâm mộ của mọi người, không bao giờ để người khác thấy bộ mặt vất vả của anh.
Nhưng anh biết, cho dù bản thân trước mặt Xảo Hủy chật vật như thế nào, cô cũng sẽ không cười nhạo anh.
“Có lẽ là do anh bình thường quá nghiêm khắc, anh đó, vẫn luôn yêu cầu sự hoàn mỹ …. Cứ phải gấp gáp như vậy sao? Muốn anh trở lại công ty, là muốn anh từ từ quen thuộc với hoàn cảnh, xem có thể nhớ ra thứ gì không, nhưng trông anh bây giờ bộ dáng thật mệt mỏi.”
Hoàn toàn như anh dự liệu, cô không hề cười chê anh, ngược lại còn an ủi anh, lo lắng anh sẽ bị mỏi mệt vì bề bộn công việc.
Những lo lắng, buồn bực trong lòng vì công việc không thuận lợi giờ phút này đều không còn.
“Cho nên em phải ở lại đây giúp anh”. Ngụy Kính Nghiêu ngồi dậy, nhìn vào mặt cô, trong ánh mắt thâm thúy chỉ có hình bóng cô, ngón tay hướng đến gương mặt của cô, nhẹ nhàng trượt xuống, thanh âm khàn khàn, từ tốn nói với cô: “Có em giúp đỡ anh sẽ không mệt.”
“Giám đốc, ngài nói…. Thật xin lỗi.”
Mẹ kiếp! Khó có được lúc anh thể hiện thành ý của mình, toàn là những lời tâm huyết của anh, muốn dùng hết khả năng để đánh gục cô, vậy mà có người đến gây rối! Ngụy Kính Nghiêu nhịn không được trừng mắt nghiêm khắc với nhân viên phá rối kia.
“Anh cứ làm việc đi, tôi ở bên cạnh chờ anh”. Hoa Xảo Hủy đúng lúc ra mặt giải vây, một câu đơn giản vô cùng, lập tức làm tiêu tan cơn tức của Ngụy Kính Nghiêu.
“Được, anh làm việc ngay đây”. Ngụy Kính Nghiêu tự nhiên cười như một đứa ngốc, đơn giản là vì một câu của cô, anh cũng thấy rất vui vẻ.
Cô nói cô sẽ chờ anh, những lời này làm cho anh cảm thấy rất an tâm.
“Chuyện gì?” Đối mặt với cấp dưới, anh liền thu hồi vẻ dịu dàng, bày ra một biểu tình lạnh lùng, không cười, ngữ điệu lạnh như băng làm cho người ta không rét mà run, ánh mắt đảo nhanh đại biểu rằng anh không có tính nhẫn nại, không được lãng phí thời gian.
Anh bắt đâu cùng cấp dưới thảo luận về công việc, dùng thái độ lạnh nhạt lắng nghe, có khi làm cho người ta tưởng rằng anh căn bản chẳng chú tâm, nhưng giây tiếp theo sẽ đưa ra một câu trời giáng.
Lật mấy tờ tạp chí, tâm tư cũng không nằm trên đó, Hoa Xảo Hủy tầm mắt thỉnh thoảng bị người đang ngồi ở bàn làm việc kia hấp dẫn.
Nhìn nghiêng khuôn mặt đẹp trai của anh, khuôn mặt uy nghi tự tin, cô thích bộ dáng hăng say của anh, cực kỳ giống một thuyền trưởng đứng trước đầu sóng ngọn gió.
Chưa bao giờ phủ nhận rằng, anh chính là hoàng tử trong lòng cô.
“Nhìn anh chằm chằm như vậy, em đang nghĩ gì thế?” Dặn dò xong cấp dưới, Ngụy Kính Nghiêu khẩn cấp hỏi, trong lúc làm việc thỉnh thoảng anh bắt gặp cô đang nhìn anh chăm chú, làm cho tâm anh xoay chuyển, nhịn không được đẩy nhanh tốc độ xử lý công việc, một khi không có người liền lập tức chạy đến bên cô.
“Tôi đang nghĩ, anh chẳng lẽ không phát hiện ra điều gì sao?” Cô ngồi trong này cả một ngày không làm việc gì, nhưng ánh mắt cũng không có vẻ nghỉ ngơi, nhịn không được hoài nghi. “Anh vừa bước vào công ty liền làm việc không ngừng, xứ lý công việc có trình tự đàng hoàng, chẳng lẽ thật sự không nhớ tới cái gì sao? Anh cũng nhớ rõ nhân viên của anh chứ?”
“Anh cũng không phải lập tức biết được, ngay từ đầu bản thân đã cảm thấy có chút quen thuộc, ngồi ở vị trí này, tự nhiên nghĩ đến một chuỗi mật mã, lấy ra cuốn sổ tay này, sau đó…” Cầm lên cuốn sổ tay bằng da, anh nhún vai. “Tiếp tục làm việc”. Chính mình cũng cảm thấy chột dạ, quả nhiên giống như lời cha nói, sau một lời nói dối, sẽ phát sinh ra nhiều lời nói dối khác.
Nếu có một ngày, anh rốt cuộc lấy không ra chứng cứ để chứng minh lời nói dối của bản thân vậy, phải làm sao bây giờ?
“Kỳ thật không phải là anh nhớ ra, mà là tư liệu đều rất đầy đủ, em xem, bản ghi chép tay này đã nói lên rất nhiều”. Anh mở cuốn sổ tay mà chưa có người nào được chạm đến cho cô xem, chỉ vào một danh sách liệt kê các hành trình và hạng mục công tác, cho dù là đã hoàn thành hay vẫn còn đều nằm trong kế hoạch, người phụ trách là ai, nhóm thành viên có những ai, hoặc khi nào thì phải bàn giao hoàn thành, cứ dựa vào đây, không khó tra ra người.
Ngụy Kính Nghiêu không khỏi thầm nghĩ may mắn vì bản thân có thói quen ghi chép lại những hạng mục công tác, cái hành động mà người bạn tốt luôn cho là “tự rước phiền toái” này, bây giờ lại trở thành cứu tinh.
“Anh thật là một người chu đáo!” Hoa Xảo Hủy trợn mắt há mồm mà nhìn cuốn sổ trong tay anh, chữ viết rất đẹp, biểu đồ rành mạch, nếu không biết được đây là bản chép tay của một người kinh doanh, có lẽ sẽ nhầm tưởng là bút kỹ cua một nghiên cứu sinh.
“Hình như vậy”. Điểm này Ngụy Kính Nghiêu không phủ nhận, anh là một người yêu cầu sự hoàn mỹ, từ nhỏ đã là một đứa trẻ thích soi mói, anh tự tin tự phụ, không chỉ nghiêm khác đối với bản thân mình, tiêu chuẩn đối với người khác cũng rất cao.
Trước mặt người khác, anh rất coi trọng hình tượng, tuyệt đối sẽ không để người ta thấy được vẻ khó khăn của anh, ngay cả đối tượng kết giao, cũng phải là người có điều kiện tốt nhất, anh sống ba mươi năm, nhưng điều đó vẫn chưa từng thay đổi, cho đến khi gặp phải tai nạn xe cộ hai tháng trước, sự va chạm đó mới làm cho anh hiểu được, thì ra bản thân thật nông cạn.
Bây giờ nhớ lại lúc tỉnh dậy sau một thời gian bị hôn mê, không hiểu sao trước mặt xuất hiện một đám phụ nữ đang cào cấu nhau, anh khi đó, phản ứng còn châm chạp, ngơ ngẩn, không chỉ mất trí nhớ, cả phản ứng liên quan cũng bị ảnh hưởng, nhìn như một người thiểu năng trí tuệ, phải cần người khác giúp đỡ.
Kết quả là những người phụ nữ vẫn thường vây quanh anh, mà anh cho rằng là xứng đôi với mình nhất, ngay tại lúc bác sĩ tuyên bố anh cả đởi có khả năng không thể hồi phục, thì biến mất tăm không thấy bóng dáng.
Thì ra là câu ‘không nên đánh giá một con người bằng vẻ bề ngoài’ là chính xác, họ chỉ có thể cùng hưởng phúc, chứ không thể đồng cam cộng khổ.
Ngụy Kính Nghiêu rất chán ghét cảm giác mất trí nhớ, nhưng thật may mắn là anh từng bị mất trí nhớ, nếu không cứ theo sự mù quáng và nông cạn của anh, tuyệt đối sẽ không thấy được Xảo Hủy đối với mình là tốt nhất, có khả năng cả đời này cũng không biết, cảm giác có được tình yêu là tuyệt vời như thế nào.
“Hơn nữa cảm giác anh có chút gì đó không giống”. Hoa Xảo Hủy nhìn kỹ mặt anh, quay trái quay phải, suy nghĩ xem đến tột cùng là anh không giống chỗ nào.
Anh cũng rất muốn biết biểu tình lúc này của mình như thế nào, thoạt nhìn thì chân thực, nhưng ý tứ có chút xấu xa, bình thường tán gái nếu dùng chiêu này,sẽ thấy đối phương mặt đỏ tim đập.
“Thật sự là rất kì lạ…” Báp một tiếng, hai tay cô bắt lấy mặt anh, làm cho khuôn mặt tuấn tú của anh biến hình, sau đó lại thả ra. “Anh có vẻ đã trở nên thành thục trầm ổn, vì sao anh lại không ầm ĩ đòi rời khỏi nơi này? Rõ ràng anh không có tính nhẫn nại cơ mà?”
“À, có lẽ vậy”. Ngụy Kính Nghiêu sờ sờ sống mũi, trong lòng chột dạ nhưng rất nhanh đã biến mất, “Tuy rằng anh không nhớ rõ, nhưng anh cảm thấy, ở trong này không thể làm nũng, phải đứng đắn một chút, sau đó tự nhiên thành ra như vậy, cứ như thế. Có lẽ theo như bác sĩ nói, khối máu tụ sẽ tự dần dần thu nhỏ đi, anh sẽ mau chõng hồi phục cũng không chừng”. Cũng tốt, anh nghĩ nếu anh cứ tiếp tục giả ngu nữa, chính mình sẽ không chịu nổi. “Xảo Hủy, anh trước khi mất trí nhớ và hiện tại, có gì khác nhau sao?”
“Làm sao mà phân biệt được, anh chính là anh mà”. Cô trả lời một cách đương nhiên, còn bật cười. “Anh sao lại hỏi vấn đề ngốc nghếch này chứ?”
Vấn đề này rất ngốc nghếch sao?
Ngay cả chính anh cũng cảm thấy trước và sau khi mất trí nhớ, Ngụy Kính Nghiêu đã trở thành hai người khác nhau, chỉ có cô mới hiểu, cho dù hôm nay Ngụy Kính Nghiêu bị hóa thành một đứa ngốc, cũng vẫn chỉ là anh.
Cô nhất định là yêu anh, nhưng lại không nghĩ sẽ có được anh, vì sao?
“Vậy, anh trước kia và bây giờ thì có gì khác nhau? Ý anh là thời điểm lần đầu tiên em gặp anh ấy.”
“Em cảm thấy…” Hoa Xảo Hủy không khỏi hồi tưởng lại, sau đó nhìn gương mặt chờ mong của anh, thở dài một hơi. “Em không thích nói dối, cho nên sẽ thành thực nói cho anh, lần đầu tiên nhìn thấy anh, em cảm thấy anh rất khó gần, em sợ anh phát khiếp”. (@K.Bee: =))) Anh Nghiêu ăn đất rồi!)
Hả, anh còn tưởng rằng thứ cô coi trọng đầu tiên phải là vẻ ngoài tuấn tú của anh, từ nhỏ đã thầm mến anh, kết quả là không phải?
Đáp án này làm anh có chút buồn, nhịn không được nhíu mày, quyết định tiếp tục truy hỏi cô.
“Anh không nhớ rõ những chuyện trước kia,em mười tuổi đã đến nhà anh, mãi cho đến khi mười tám tuổi đi đến Pháp, tính ra thì chúng ta ở cùng nhau đã nhiều năm rồi, vậy em nói xem, hồi đó trông anh như thế nào?” Anh muốn nghe thử một chút, để xem bản thân mình có quá đáng gây ra những vết thương lòng cho cô hay không, anh mới có thể nghĩ ra biện pháp cứu vãn.
“Sao đột nhiên anh lại tò mò đối với chuyện trước kia?” Hoa Xảo Hủy cảm thấy kinh ngạc, nhưng nhanh chóng bỏ qua, bắt đầu suy tư hồi tưởng. “Trước kia…”
Nhìn khắp khu vực châu Á, không người nào có thể tiến xa hơn vị trí của So Push, lại nhìn toàn thế giới, rất hiếm công ty nào có thể sánh ngang.
So Push là niềm kiêu hãnh của Ngụy Kính Nghiêu, là thành tựu lớn nhất trong cuộc đời anh, nhưng khi trở về sau gần hai tháng vắng mặt, lại làm cho anh gặp không ít khó khăn.
“Boss đã trở lại!” Nhân viên đang lười biếng ngồi trong góc cà phê của công ty, ánh mắt đột nhiên nhìn thấy vị lãnh đạo bước vào sau khoảng thời gian biệt tăm, liền hướng mọi người thông báo.
“Báo cáo, báo cáo, bên cạnh Boss còn có một cô gái!”
“Thật không vậy? Boss lại bắt đầu bước vào con đường phong lưu sao? Cả cái công ty So Push này chỉ có duy nhất Boss là không bị nhúng chàm mà.”
Hay lắm, hai tháng anh không đến công ty, trong công ty không có người lãnh đạo, bây giờ anh bắt đầu trở lại, bọn người kia lại coi như anh đã chết, dám chạm vào nỗi đâu của anh.
Ngụy Kính Nghiêu thừa nhận bản thân mình không phải một người đàn ông tốt, nhiều năm sống phóng đãng, hứng thú lớn nhất của anh là vui vẻ với phụ nữ, nhưng anh chưa bao giờ mang những người bạn gái đến công ty, lại càng không cho phép họ gọi điện đến công ty làm phiền, ảnh hưởng đến công việc của anh, điểm này anh thật sự rất nghiêm khắc.
Nhưng Hoa Xảo Hủy không giống vậy, anh muốn mang cô theo bên người, công khai nắm tay cô, ngẩng cao đầu mà bước vào công ty.
Nhưng cô có quan tâm những lời kêu gào bàn tán của nhân viên hay không?
“Công ty của anh…. thật đặc biệt”. Hoa Xảo Hủy trợn mắt há mồm mà nhìn như đang được bước vào một khách sạng hạng nhất, hoàn toàn không có chú ý đến những điều khác, bởi vì vừa bước vào thang máy đã ngửi thấy mùi hương cà phê nồng đậm, đó nhất định không phải là cà phê hòa tan, mà là cà phê được xay nấu nguyên chất, nơi đây cũng thật biết hưởng thụ đúng không?
Vượt qua sự đón chào của các trưởng phòng và nhân viên, bước vào văn phòng, đập vào tầm mắt chính là cách bài trí rất sang trọng và cao cấp, mỗi người đều ngồi trên chiếc ghế sô pha hạng nhất, mặt chiếc bàn dài hình chữ L, rõ ràng là đi làm việc, những mỗi người đều có chiếc máy tính thông dụng, được trang bị màn hình tinh thể lỏng hai mươi tư inch, trên bạn mỗi người đều có những món đồ chơi nho nhỏ, mô hình, đồ vật cá nhân, thậm chí còn có người dẫn chó theo làm việc. (@K.Bee: Đây là cái thể loại công ti gì vậy?????????????? >”<)
“Gâu gâu ”. Một cái đầu đen bóng cùng với hai tiếng chó sủa vang lên, chú chó nhe răng nhếch miệng lộ ra chiếc ranh nanh với Ngụy Kính Nghiêu, tư thế phục thù, có lẽ giây tiếp theo sẽ lao đến cắn xé một phen.
Cái con Đại Hắc này thật sự càng ngày càng đáng chết, mới hai tháng không chà đạp nó thì nó không biết ai là chủ nhân! Ngụy Kính Nghiêu sắc mặt không đổi, chậm rãi xắn ống tay áo lên.
“Đại Hắc à, mày muốn gây chuyện với miếng cơm manh áo của mày à? Đi ra cho tao!” Một nhân viên đột nhiên chạy đến cứu chữa tình huống, vỗ đầu con chó một chút, làm cho chú chó đen vốn đang nhe răng nanh với người ta bèn kêu lên một tiếng, ánh mắt đen láy nhìn chủ nhân, nghiêng đầu vô tội, động đậy lỗ tai.
“Phản ứng này rất quen thuộc…” Hoa Xảo Hủy nhìn chú chó thân to lông đen kia, cảm thấy hành động của nó có vẻ giống như cô đã từng quen biết.
Ngụy Kính Nghiêu tuyệt đối sẽ không thừa nhận, anh nhìn thấy bóng dáng của chính mình thông qua con chó ngu ngốc này. (@K.Bee: OMG!!! =))))))
“Ông chủ, ôi trời ơi ngài sao lại rảnh rỗi đến đây? Ngài có khỏe không? Ngài có muốn tôi giúp ngài đi quan sát đây đó không?” Một tên nhân viên khoa trương xoa xoa bàn tay, vẻ mặt kiểu chân chó nịnh nọt.
Ngụy Kính Nghiêu nhìn người này, không khỏi hoài nghi, anh ta thật sự là cao thủ chuyên nghiệp đã làm việc nửa năm trong công ty sao? Cố ý bày ra gương mặt này trước mặt anh, là đang đùa giỡn sao?
Anh lần đầu mang phụ nữ tới công ty, đã không nể mặt thì thôi, còn làm cho mọi người nghĩ anh là một kẻ trăng hoa!
“Văn phòng của tôi ở đâu?” Anh biết rõ những còn cố ý hỏi, quyết tâm muốn quan sát một chút tên nhân viên tự do quá mức này.
“Vâng, tôi dẫn đường cho ngài!” Tên nhân viên kia đi đằng trước, đưa anh và Hoa Xảo Hủy đến văn phòng, bộ dạng mời mọc, tiếp tục làm một tiểu thái giám. “Ông chủ, có cần chuẩn bị bữa tối ở khách sạn không? Mời tiểu thư đi cùng, giống như ngày trước ngài vẫn hay nhờ tôi thuê phòng giúp ngài.”
Bước vào văn phòng, thấy một không gian sáng sủa sạch sẽ, bàn ghế bằng gỗ, đặt trên chiếc bàn làm việc là một chiếc laptop màu bạc tiện lợi, chiếc bút hiệu Montblanc anh quen dùng vẫn cắm trên giá, bên phải chiếc bàn làm việc có một ngăn kéo khóa mật mã.
“Hoa Xảo Hủy, em đến đây ngồi đi”. Ngụy Kính Nghiêu tự mình đưa cô đến chiếc ghế bên cạnh bàn làm việc của anh, giúp cô ngồi xuống, bộ dạng chăm sóc dịu dàng, không chỉ làm choáng váng tên cao thủ chuyên nghiệp trước mặt, mà còn cả những nhân viên đang rình coi bên ngoài.
Anh ngồi xuống trước bàn àm việc, thích ứng với cảm giác của cương vị công việc, lười nhác lâu lắm rồi, dường như đã quên mất phải bắt đâu như thế nào chỉ là dường như.
“Thế nào? Có nhớ ra cái gì không?” Hoa Xảo Hủy nhìn biểu tình nặng nề của anh, không khỏi quan tâm hỏi.
Ngụy Kính Nghiêu lắc lắc đầu, nhíu mày, bộ dáng giống như rất buồn rầu, nhưng giây tiếp theo lại rất lưu loát kéo chiếc ngăn tủ bên phải ra, trên chiếc khóa mã hóa điện tử, rất nhanh ấn xuống một loạt hai mươi sáu chữ cái tiếng Anh để mở mật mã, ấn hết dãy ký tự đó, cạch một tiếng, ngăn kéo đã tự động mở ra.
Ngụy Kính Nghiêu chậm rãi, lấy ra một quyển sỏ ghi chép bằng da, bắt đầu lật xem từng tờ từng tờ một.
“Xem ra thật sự có hiệu quả, anh nhớ ra mật mã, nhớ được quyển sổ ghi chép này”. Đối mặt với hành động bất thình lình của anh, cô cảm thấy rất vui vẻ. “Anh có ấn tượng? Có nhớ thêm gì không?”
“Chỉ là những hình ảnh chợt lóe rồi biến mất mà thôi, không nhớ nhiều lắm”. Chuyện cho tới nay, anh đã có thói quen nói dối như cơm bữa, mặt cũng không đỏ, hô hấp ổn định giải thích rằng những hành động của mình đều do có hình ảnh chợt lóe trong đầu rồi biến mất.
“Không vấn đề gì, mởi chỉ ngày đầu tiên thôi, như vậy cũng đã quá tốt rồi”. Hoa Xảo Hủy mỉm cười nhìn anh an ủi, động viên anh không nên nổi giận, “trí nhớ không nhanh hồi phục như vậy đâu, từ từ sẽ đến, ban đầu đều phải như vậy, không thể lấp tức nhớ ra mọi thứ được.”
Cô là thật sự muốn tốt cho anh, hy vọng anh nhanh chóng khôi phục trí nhớ, trở lại với cuộc sống trước đây.
“Ừm…” Anh một bên nghe cô an ủi, trong lòng lại âm thầm giằng co, nhưng không thể khống chế đôi tay mình, sau khi mở laptop và khởi động máy xong, bắt đầu nhập vào mật mã riêng của tài khoản cá nhân, tiến vào hệ thống.
Những hình ảnh trên đó khác với hệ điều hành Microsoft thông thường, đây là hệ điều hành của riêng Ngụy Kính Nghiêu, do Đổng Diệc Hà đã nhằm vào nhu cầu công việc của anh mà thiết kế, chỉ cần khởi động máy và đăng nhập, những hồ sơ chi tiết lớn nhỏ trong nội bộ công ty đều được cập nhật, thời gian biểu làm việc trong ngày của mỗi nhân viên, bao gồm cả những người nhàn rỗi, cùng với những người bạn luôn mắng anh là ông chủ cuồng công việc, anh đều nắm bắt rất rõ.
Ngón tay trên màn hình di chuyển một chút, nhìn thời gian làm việc trong suốt hai tháng qua, anh tập trung tinh thần nhìn, đầu óc không ngừng xoay chuyển, dựa vào những tin tức này để nắm bắt tình hình của công ty.
Ngồi tại vị trí này, Ngụy Kính Nghiêu không thể áp chế được lòng tham công việc, nhìn không được muốn đem những bộ phận anh thấy không vừa mắt, điều chỉnh cho đến khi nào anh xem thuận mắt mới thôi.
“Ông chủ… ngài… đã khôi phục chưa?” Không thể trách sự hoài nghi của nhân viên, Ngụy Kính Nghiêu lúc làm việc nghiêm khắc không chịu được, hoàn toàn tương phản với tấm ảnh chụp trên báo chí truyền thông, tuy rằng trên báo tin đồn rất nhiều, làm cho người khác đã quen với hình ảnh một công tử đào hoa, nhưng đối với công việc, anh lại rất nghiên túc.
Những tin đồn chỉ phát sinh ở bên ngoài công ty, anh chưa bao giờ cho phép bạn gái đến quấy rầy công việc của anh, tuyệt đối không cho phép điện thoại đến công ty để làm phiền, không cho phép đến công ty dò hỏi, lại càng không cho đứng chờ anh ở dười lầu, chứ đừng nói đến có một cô gái ngồi bên cạnh xem anh làm việc, theo dõi những mật mã quan trọng anh nhập vào máy tính.
“Văn Sâm, anh cứ chuẩn bị tinh thần, bất quá sẽ chậm hơn so với dự kiến một tháng”. Không để ý tới sự hỏi thăm nhàm chán của hắn, thuận tay cầm lấy cây bút trên bàn, xoay một vòng trên đầu ngón tay, sau đó bắt đầu ghi chép lia lịa vào cuốn sổ tay bọc da.
Toàn bộ nhân viên trong So Push đều biết rằng, vị quản lý nhân sự kiêm luôn lãnh đạo tài vụ Ngụy Kính Nghiêu, trong tay có một quyển sổ tay bằng da, luôn luôn cất vào ngăn tủ sắt bảo mật trong phòng làm việc, những ưu nhược điểm của nhân viên, tiền thưởng của quý và tiền thưởng cuối năm đều phải dựa và cuốn sổ ghi chép này.
Bởi vì động tác này của anh, hơn nữa nghe thấy những lời nói nghiêm khắc, làm cho Văn Sâm vốn đang định thử trí nhớ của lãnh đạo sắc mặt đại biến.
“Giám đốc!” Tha mạng đi, tôi chỉ nói giỡn thôi mà.
“Thì ra tôi vẫn âm thầm ủy thác cho anh làm công việc kim ốc tàng kiều, nói như vậy, giao tình giữa chúng ta cũng không phải ít nhỉ?”. Ngụy Kính Nghiêu mỉm cười bộ dáng thực ma quỷ, bởi vì ánh mắt hoàn toàn không mang ý cười.
“Giám đốc à, tôi hay nói giỡn, thói quen hay nói giỡn thôi mà”. Giả lả cười hối lỗi, hắn không khỏi đem tầm mắt hướng đến Hoa Xảo Hủy đang ngồi bên cạnh Ngụy Kính Nghiêu, hy vọng người “phụ nữ đặc biệt” đầu tiên được lãnh đạo mang vào công ty này, sẽ mở miệng giúp hắn nói vài câu.
“Tôi bất quá chỉ mất trí nhớ, anh lại cho tôi là bị mất não luôn, đúng không?” Một câu nói nhẹ nhàng, lại mang theo cảm giác áp bách. “Anh đang nhìn cái gì? Còn nhìn nữa, cẩn thận tôi đem hai con mắt của anh moi ra!” Giây trước còn nhẹ nhành bâng quơ buông một câu, giây tiếp theo đã lập tức nổi giận, ánh mắt nguy hiểm nheo lại nhìn trừng trừng cấp dưới. “Còn nhìn nữa?”
“Này”. Hoa Xảo Hủy căn bản không định nhúng tay vào chuyện công việc của anh, vốn muốn nhìn phản ứng của anh đối với sự việc con người quen thuộc xung quanh, chờ mong xem anh có thể nhớ những gì, nhưng lại thấy anh bắt đầu lên cơn, nhịn không được đẩy anh một cái. “Bình tĩnh một chút.”
“Hừ” Bị sư tiên thuần phục, Ngụy Kính Nghiêu mới thu hồi lại tính tình, hừ một tiếng đối với Văn Sâm.
Anh đối đãi với nhân viên vẫn luôn rất phóng khoáng, chỉ cần làm tốt công việc, anh sẽ không ngại đến chuyện biến văn phòng của mình trở thành căn phòng khách, buông thả một chút cũng không sao, thậm chí còn có cà phê xay nguyên chất tùy lúc có thể đến thưởng thức, công ty thì được trang trí như một khách sạn hạng sang, mặt khác còn có cả hồ bơi và hội trường ngoài trời, cho phép nhân viên được hưởng những giây phút thư giãn thoải mái nhất.
Anh cung cấp môi trường làm việc lý tưởng, dùng tiền thưởng kếch xù để động viên, nhưng xác thực, nhân viên làm việc đã mang đến những thành quả cao, anh biết rằng việc anh bỏ ra một khoản tiền lớn như vậy, nhất định có thể đào tạo ra nhiều nhân viên chuyên nghiệp, rất đáng giá.
“Một mớ hỗn độn, đã mấy giờ rồi, sao anh vẫn còn ở nơi này? Hôm nay là thứ Hai, hiện tại đã là mười giờ, lúc này anh hẳn là đang ở văn phòng triển khai hội nghị kiểm điểm cho tuần trước, hội nghị đâu? Không cần mở sao?” Ngụy Kính Nghiêu hấp háy mí mắt, nhìn người quản lý đang lâm vào trận địch trước mắt.
Ăn miếng trả miếng, không thể tức giận vì ánh mắt lộn xộn của hắn, vậy thì trả thù ngay tại phương diện công việc đi! (Nhìn chị Hoa Xảo Hủy của ổng đây mà…)
“Cái đó, bởi vì …. Đã xong rồi.” Hắn không thể nói trắng ra, cái hội nghị kia chỉ họp nửa tiếng là đã xong rồi, bởi vì thiếu vị lãnh đạo hay xét nét soi mói, không phải bị “đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than” nghe giáo huấn nữa, hắn rất nhanh đã hoàn thành việc kiểm điểm, mọi người trong phòng đều như trâu đói được thả đã chạy ra ngoài ăn cơm trưa.
“Đã xong?” Rõ ràng không hài lòng đối với kết quả này, biểu tình Ngụy Kính Nghiêu rất khó coi. “Biên bản hội nghị đâu?”
Ai mà biết lãnh đạo đột nhiên xuất hiện, trợ lý phụ trách việc ghi chép lại còn chưa giao biên bản cho hắn, đã đi theo những người khác xuống quán cà phê ăn Muffin.
Theo quy định của So Push, nếu biên bản của hội nghị không được giao lên, sẽ chứng minh rằng hội nghị đó không tồn tại.
“Tôi cho anh mười phút, triệu tập mọi người lại cho tôi, anh gọi luôn Tiểu Chung lại đây, anh ta đã làm mất bản hợp đồng với bên Kĩ Vương, tôi muốn nghe một lời giải thích hợp lý”. Ánh mắt Ngụy Kính Nghiêu nhìn chằm chằm vào máy tính, nhìn những tư liệu liên tiếp được gửi đến, nhìn vào thời gian, ước chừng là năm phút sau khi anh bước vào văn phòng này mới đột nhiên tải lên, anh ung dung cười, di chuyển con chuột bấm nút chặn lại, đem toàn bộ những tư liệu nước đến chân mới nhảy kia hoàn toàn bị gián đoạn.
Không ngoài ý muốn, những tiếng kêu la, khóc than, tất cả mọi thứ tiếng đều từ bên ngoài bay vào phòng anh.
Kỳ thật không phải bọn họ làm việc không tốt, mà là cách thức làm việc lười nhác của bọn họ khiến anh không thể chấp nhận được, thoải mái thì có thể, nhưng không thể lười biếng lơ là công việc.
Ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, phát ra một tiếng vang thanh thúy, một tiếng rồi lại một tiếng, làm cho người ta sởn hết tóc gáy, mà Ngụy Kính Nghiêu ánh mắt đang lộ ra tia chết chóc, anh nhìn tên cấp dưới đang cắn môi ở phía trước gằn từng chữ: “Tôi nói lại lần nữa, cho anh mười phút, mười phút sau, tôi muốn nhìn thấy tất cả mọi người đều phải có mặt tại phòng họp, nhớ kỹ, tôi ghét nhất người chậm trễ.”
***
Hoa Xảo Hủy ngồi một mình trong văn phòng của Ngụy Kính Nghiêu, dù sao cũng chẳng có gì để làm, nhưng cứ bước ra khỏi cửa phòng, sẽ có một đám nhân viên vội vàng chạy đến, hỏi xem cô cần những gì.
“Hoa tiểu thư, giám đốc có dặn lại, cô cần gì cứ nói một tiếng cho chúng tôi biết, chúng tôi sẽ giúp cô.”
Bộ dáng khép nép thế kia, hẳn là bị Ngụy Kính Nghiêu dọa cho rồi!
“Không cần, tôi muốn tự mình đi xem”. Nhẹ nhàng cười, cô lui về văn phòng đợi, bởi vì mọi ánh mắt bên ngoài đều nhìn chằm chằm vào cô, tò mò quan hệ giữa cô và Ngụy Kính Nghiêu.
Anh đã trở về Ngụy Kính Nghiêu mà cô từng biết, tự tin, kiêu ngạo, ăn nói thong dong, mỗi lần mở miệng đều làm cho người xung quanh phải ngừng động tác, yên lặng mà nghe anh nói.
Ánh mắt của mọi người không hề có một tia xét nét dòm ngó, hoặc là âm thầm mỉa mai sau lưng, mà là kính cẩn, tôn trọng không dám khinh thường anh.
Vừa mới ngồi xuống lật lật trang tạp chí, chợt nghe thấy cửa bị người đẩy ra, Ngụy Kính Nghiêu nghênh ngang mà đi vào.
“Mệt chết được!” Anh vừa chấm dứt hội nghị, đã nhanh chóng trở về văn phòng, thấy cô vẫn còn ở nơi này, ngồi trên sô pha đọc tạp chí mà anh đã phái người mua đến, trái tim đang treo cao bây giờ mới bắt đầu thả lỏng xuống.
Cô không đi, thật tốt quá.
Gỡ bỏ chiếc cà vạt đi đến bên cô, tiếp theo cởi luôn chiếc áo vest ngoài, cố gắng làm cho chính mình không bị trói buộc, đặt mông ngồi bên cạnh cô, thân thể một phen ngả xuống, không hỏi qua sự đồng ý của cô, liền gối lên đùi cô, mắt nhắm lại.
“Xảo Hủy, anh mệt mỏi quá đi…..” Miệng anh chu lên làm nũng, nào có nhìn ra sự tàn khốc nguyên một ngày đối với nhân viên? Còn ngủ ở trên đùi người khác, cầm lấy tay cô, muốn chờ cô xoa đầu anh.
Hoa Xảo Hủy không khỏi bật cười, mới cảm thấy anh trở về là một Ngụy Kính Nghiêu trước kia, lập tức liền bị đánh đổ, lại thấy anh trở lại bộ dạng ngây thơ này.
“Nhưng mà, tôi thấy anh làm việc thật sự rất hứng thú, thuận buồm xuôi gió, giống như hồi anh chưa mất trí nhớ vậy, thế nào? Có nhớ thêm được gì không?” Theo ý anh, cô đặt tạp chí sang một bên, hai tay bắt đầu xoa tóc của anh, vò qua vò lại, làm cho anh phát ra âm thanh thỏa mãn.
Thật sự rất giống cún… Hoa Xảo Hủy cắn môi dưới, nhịn cười.
Ngụy Kính Nghiêu nghe vậy giật mình, nghĩ rằng quả nhiên, văn phòng là nơi dễ dàng làm cho anh dễ lộ ra dấu vết nhất, bởi vì anh không thể khắc chế được tham muốn công việc của mình.
“Làm sao hứng thú được, bọn họ căn bản là muốn anh chết”. Không những không khắc chế được tham muốn công việc, mà trước mặt cô cũng không ngăn được bản thân mình thổ lộ việc rèn sắt không thành đối với nhân viên. “Hợp đồng đã không ký được, lại còn cố kiếm cớ, căn bản là muốn đem anh trở thành một tên ngốc”. Ngụy Kính Nghiêu càng nghĩ càng tức giận. “Anh là mất trí nhớ, chức không phải mất não!”
Không giống nhau, anh đối với cô rất khác biệt, bản thân anh sẽ không bao giờ nhắc đến công việc trước mặt các cô gái khác, ít nhất anh cũng sẽ không lộ ra bộ mặt buồn rầu của mình. Đối với mọi người, anh vẫn phải mạnh hơn, sĩ diện, hư vinh, thói quen nhận lấy những ánh mắt cực kỳ hâm mộ của mọi người, không bao giờ để người khác thấy bộ mặt vất vả của anh.
Nhưng anh biết, cho dù bản thân trước mặt Xảo Hủy chật vật như thế nào, cô cũng sẽ không cười nhạo anh.
“Có lẽ là do anh bình thường quá nghiêm khắc, anh đó, vẫn luôn yêu cầu sự hoàn mỹ …. Cứ phải gấp gáp như vậy sao? Muốn anh trở lại công ty, là muốn anh từ từ quen thuộc với hoàn cảnh, xem có thể nhớ ra thứ gì không, nhưng trông anh bây giờ bộ dáng thật mệt mỏi.”
Hoàn toàn như anh dự liệu, cô không hề cười chê anh, ngược lại còn an ủi anh, lo lắng anh sẽ bị mỏi mệt vì bề bộn công việc.
Những lo lắng, buồn bực trong lòng vì công việc không thuận lợi giờ phút này đều không còn.
“Cho nên em phải ở lại đây giúp anh”. Ngụy Kính Nghiêu ngồi dậy, nhìn vào mặt cô, trong ánh mắt thâm thúy chỉ có hình bóng cô, ngón tay hướng đến gương mặt của cô, nhẹ nhàng trượt xuống, thanh âm khàn khàn, từ tốn nói với cô: “Có em giúp đỡ anh sẽ không mệt.”
“Giám đốc, ngài nói…. Thật xin lỗi.”
Mẹ kiếp! Khó có được lúc anh thể hiện thành ý của mình, toàn là những lời tâm huyết của anh, muốn dùng hết khả năng để đánh gục cô, vậy mà có người đến gây rối! Ngụy Kính Nghiêu nhịn không được trừng mắt nghiêm khắc với nhân viên phá rối kia.
“Anh cứ làm việc đi, tôi ở bên cạnh chờ anh”. Hoa Xảo Hủy đúng lúc ra mặt giải vây, một câu đơn giản vô cùng, lập tức làm tiêu tan cơn tức của Ngụy Kính Nghiêu.
“Được, anh làm việc ngay đây”. Ngụy Kính Nghiêu tự nhiên cười như một đứa ngốc, đơn giản là vì một câu của cô, anh cũng thấy rất vui vẻ.
Cô nói cô sẽ chờ anh, những lời này làm cho anh cảm thấy rất an tâm.
“Chuyện gì?” Đối mặt với cấp dưới, anh liền thu hồi vẻ dịu dàng, bày ra một biểu tình lạnh lùng, không cười, ngữ điệu lạnh như băng làm cho người ta không rét mà run, ánh mắt đảo nhanh đại biểu rằng anh không có tính nhẫn nại, không được lãng phí thời gian.
Anh bắt đâu cùng cấp dưới thảo luận về công việc, dùng thái độ lạnh nhạt lắng nghe, có khi làm cho người ta tưởng rằng anh căn bản chẳng chú tâm, nhưng giây tiếp theo sẽ đưa ra một câu trời giáng.
Lật mấy tờ tạp chí, tâm tư cũng không nằm trên đó, Hoa Xảo Hủy tầm mắt thỉnh thoảng bị người đang ngồi ở bàn làm việc kia hấp dẫn.
Nhìn nghiêng khuôn mặt đẹp trai của anh, khuôn mặt uy nghi tự tin, cô thích bộ dáng hăng say của anh, cực kỳ giống một thuyền trưởng đứng trước đầu sóng ngọn gió.
Chưa bao giờ phủ nhận rằng, anh chính là hoàng tử trong lòng cô.
“Nhìn anh chằm chằm như vậy, em đang nghĩ gì thế?” Dặn dò xong cấp dưới, Ngụy Kính Nghiêu khẩn cấp hỏi, trong lúc làm việc thỉnh thoảng anh bắt gặp cô đang nhìn anh chăm chú, làm cho tâm anh xoay chuyển, nhịn không được đẩy nhanh tốc độ xử lý công việc, một khi không có người liền lập tức chạy đến bên cô.
“Tôi đang nghĩ, anh chẳng lẽ không phát hiện ra điều gì sao?” Cô ngồi trong này cả một ngày không làm việc gì, nhưng ánh mắt cũng không có vẻ nghỉ ngơi, nhịn không được hoài nghi. “Anh vừa bước vào công ty liền làm việc không ngừng, xứ lý công việc có trình tự đàng hoàng, chẳng lẽ thật sự không nhớ tới cái gì sao? Anh cũng nhớ rõ nhân viên của anh chứ?”
“Anh cũng không phải lập tức biết được, ngay từ đầu bản thân đã cảm thấy có chút quen thuộc, ngồi ở vị trí này, tự nhiên nghĩ đến một chuỗi mật mã, lấy ra cuốn sổ tay này, sau đó…” Cầm lên cuốn sổ tay bằng da, anh nhún vai. “Tiếp tục làm việc”. Chính mình cũng cảm thấy chột dạ, quả nhiên giống như lời cha nói, sau một lời nói dối, sẽ phát sinh ra nhiều lời nói dối khác.
Nếu có một ngày, anh rốt cuộc lấy không ra chứng cứ để chứng minh lời nói dối của bản thân vậy, phải làm sao bây giờ?
“Kỳ thật không phải là anh nhớ ra, mà là tư liệu đều rất đầy đủ, em xem, bản ghi chép tay này đã nói lên rất nhiều”. Anh mở cuốn sổ tay mà chưa có người nào được chạm đến cho cô xem, chỉ vào một danh sách liệt kê các hành trình và hạng mục công tác, cho dù là đã hoàn thành hay vẫn còn đều nằm trong kế hoạch, người phụ trách là ai, nhóm thành viên có những ai, hoặc khi nào thì phải bàn giao hoàn thành, cứ dựa vào đây, không khó tra ra người.
Ngụy Kính Nghiêu không khỏi thầm nghĩ may mắn vì bản thân có thói quen ghi chép lại những hạng mục công tác, cái hành động mà người bạn tốt luôn cho là “tự rước phiền toái” này, bây giờ lại trở thành cứu tinh.
“Anh thật là một người chu đáo!” Hoa Xảo Hủy trợn mắt há mồm mà nhìn cuốn sổ trong tay anh, chữ viết rất đẹp, biểu đồ rành mạch, nếu không biết được đây là bản chép tay của một người kinh doanh, có lẽ sẽ nhầm tưởng là bút kỹ cua một nghiên cứu sinh.
“Hình như vậy”. Điểm này Ngụy Kính Nghiêu không phủ nhận, anh là một người yêu cầu sự hoàn mỹ, từ nhỏ đã là một đứa trẻ thích soi mói, anh tự tin tự phụ, không chỉ nghiêm khác đối với bản thân mình, tiêu chuẩn đối với người khác cũng rất cao.
Trước mặt người khác, anh rất coi trọng hình tượng, tuyệt đối sẽ không để người ta thấy được vẻ khó khăn của anh, ngay cả đối tượng kết giao, cũng phải là người có điều kiện tốt nhất, anh sống ba mươi năm, nhưng điều đó vẫn chưa từng thay đổi, cho đến khi gặp phải tai nạn xe cộ hai tháng trước, sự va chạm đó mới làm cho anh hiểu được, thì ra bản thân thật nông cạn.
Bây giờ nhớ lại lúc tỉnh dậy sau một thời gian bị hôn mê, không hiểu sao trước mặt xuất hiện một đám phụ nữ đang cào cấu nhau, anh khi đó, phản ứng còn châm chạp, ngơ ngẩn, không chỉ mất trí nhớ, cả phản ứng liên quan cũng bị ảnh hưởng, nhìn như một người thiểu năng trí tuệ, phải cần người khác giúp đỡ.
Kết quả là những người phụ nữ vẫn thường vây quanh anh, mà anh cho rằng là xứng đôi với mình nhất, ngay tại lúc bác sĩ tuyên bố anh cả đởi có khả năng không thể hồi phục, thì biến mất tăm không thấy bóng dáng.
Thì ra là câu ‘không nên đánh giá một con người bằng vẻ bề ngoài’ là chính xác, họ chỉ có thể cùng hưởng phúc, chứ không thể đồng cam cộng khổ.
Ngụy Kính Nghiêu rất chán ghét cảm giác mất trí nhớ, nhưng thật may mắn là anh từng bị mất trí nhớ, nếu không cứ theo sự mù quáng và nông cạn của anh, tuyệt đối sẽ không thấy được Xảo Hủy đối với mình là tốt nhất, có khả năng cả đời này cũng không biết, cảm giác có được tình yêu là tuyệt vời như thế nào.
“Hơn nữa cảm giác anh có chút gì đó không giống”. Hoa Xảo Hủy nhìn kỹ mặt anh, quay trái quay phải, suy nghĩ xem đến tột cùng là anh không giống chỗ nào.
Anh cũng rất muốn biết biểu tình lúc này của mình như thế nào, thoạt nhìn thì chân thực, nhưng ý tứ có chút xấu xa, bình thường tán gái nếu dùng chiêu này,sẽ thấy đối phương mặt đỏ tim đập.
“Thật sự là rất kì lạ…” Báp một tiếng, hai tay cô bắt lấy mặt anh, làm cho khuôn mặt tuấn tú của anh biến hình, sau đó lại thả ra. “Anh có vẻ đã trở nên thành thục trầm ổn, vì sao anh lại không ầm ĩ đòi rời khỏi nơi này? Rõ ràng anh không có tính nhẫn nại cơ mà?”
“À, có lẽ vậy”. Ngụy Kính Nghiêu sờ sờ sống mũi, trong lòng chột dạ nhưng rất nhanh đã biến mất, “Tuy rằng anh không nhớ rõ, nhưng anh cảm thấy, ở trong này không thể làm nũng, phải đứng đắn một chút, sau đó tự nhiên thành ra như vậy, cứ như thế. Có lẽ theo như bác sĩ nói, khối máu tụ sẽ tự dần dần thu nhỏ đi, anh sẽ mau chõng hồi phục cũng không chừng”. Cũng tốt, anh nghĩ nếu anh cứ tiếp tục giả ngu nữa, chính mình sẽ không chịu nổi. “Xảo Hủy, anh trước khi mất trí nhớ và hiện tại, có gì khác nhau sao?”
“Làm sao mà phân biệt được, anh chính là anh mà”. Cô trả lời một cách đương nhiên, còn bật cười. “Anh sao lại hỏi vấn đề ngốc nghếch này chứ?”
Vấn đề này rất ngốc nghếch sao?
Ngay cả chính anh cũng cảm thấy trước và sau khi mất trí nhớ, Ngụy Kính Nghiêu đã trở thành hai người khác nhau, chỉ có cô mới hiểu, cho dù hôm nay Ngụy Kính Nghiêu bị hóa thành một đứa ngốc, cũng vẫn chỉ là anh.
Cô nhất định là yêu anh, nhưng lại không nghĩ sẽ có được anh, vì sao?
“Vậy, anh trước kia và bây giờ thì có gì khác nhau? Ý anh là thời điểm lần đầu tiên em gặp anh ấy.”
“Em cảm thấy…” Hoa Xảo Hủy không khỏi hồi tưởng lại, sau đó nhìn gương mặt chờ mong của anh, thở dài một hơi. “Em không thích nói dối, cho nên sẽ thành thực nói cho anh, lần đầu tiên nhìn thấy anh, em cảm thấy anh rất khó gần, em sợ anh phát khiếp”. (@K.Bee: =))) Anh Nghiêu ăn đất rồi!)
Hả, anh còn tưởng rằng thứ cô coi trọng đầu tiên phải là vẻ ngoài tuấn tú của anh, từ nhỏ đã thầm mến anh, kết quả là không phải?
Đáp án này làm anh có chút buồn, nhịn không được nhíu mày, quyết định tiếp tục truy hỏi cô.
“Anh không nhớ rõ những chuyện trước kia,em mười tuổi đã đến nhà anh, mãi cho đến khi mười tám tuổi đi đến Pháp, tính ra thì chúng ta ở cùng nhau đã nhiều năm rồi, vậy em nói xem, hồi đó trông anh như thế nào?” Anh muốn nghe thử một chút, để xem bản thân mình có quá đáng gây ra những vết thương lòng cho cô hay không, anh mới có thể nghĩ ra biện pháp cứu vãn.
“Sao đột nhiên anh lại tò mò đối với chuyện trước kia?” Hoa Xảo Hủy cảm thấy kinh ngạc, nhưng nhanh chóng bỏ qua, bắt đầu suy tư hồi tưởng. “Trước kia…”
Tác giả :
Lê Tiêm