Bong Bóng
Chương 26
Đi chơi cả ngày, Đỗ Nhược cảm thấy còn mệt mỏi hơn chạy việc khắp nơi, cũng may đến buổi chiều Kiều Cận Nam không còn làm mặt lạnh, thỉnh thoảng tình nguyện ôm Dĩ Mạc. Nhưng đến khi đi về, Kiều Dĩ Mạc nhất định muốn Đỗ Nhược ôm, còn chưa lên xe đã ngủ thiếp đi.
Không có Kiều Dĩ Mạc ríu rít trò chuyện, không khí trên xe bắt đầu lúng túng.
Đỗ Nhược để Kiều Cận Nam đưa tới đầu ngõ, tránh bị Tần Nguyệt Linh bắt gặp lại càm ràm.
Trước khi xuống xe, Kiều Dĩ Mạc lại tỉnh dậy, nắm tay cô không chịu buông: "Chị Hoa nhỏ, khi nào thì chúng ta lại đi chơi với nhau?"
Đỗ Nhược không biết phải trả lời thế nào, Kiều Dĩ Mạc còn nói: "Em gọi điện cho chị, lúc đó chị đừng làm lơ em được không?" Còn che miệng thì thầm: "Em không giống bố đâu, bố quá keo kiệt!"
Đỗ Nhược không hiểu tại sao cu cậu lại nói Kiều Cận Nam keo kiệt, nhưng bị bộ dạng đáng yêu ấy chọc cười, gật đầu: "Dĩ Mạc ngoan."
Kiều Dĩ Mạc ngủ một giấc, sau khi về nhà tinh thần rất hưng phấn, cơm tối chỉ ăn qua loa vài miếng rồi bỏ chạy về phòng ngủ, lấy tấm ảnh lúc chiều, chụp lại bằng điện thoại.
Đầu tiên là khoe với Mạnh Thiểu Trạch.
Giọng nói vui mừng rạo rực: "Chú Mạnh nhìn xem, hôm nay cháu đi chơi công viên!"
Mạnh Thiểu Trạch trả lời rất nhanh: "Ôi chao, Mạc Mạc có mẹ!"
Kiều Dĩ Mạc: "Không phải mẹ, đó là chị Hoa nhỏ!"
Mạnh Thiểu Trạch: "Bố dẫn hai người đi chơi, nếu hai người kết hôn chẳng phải chị Hoa nhỏ sẽ là mẹ cháu!"
Kiều Dĩ Mạc chống cằm, suy nghĩ rất nghiêm túc, hình như cũng có lý! Bố và chị Hoa nhỏ kết hôn, chị Hoa nhỏ là cô dâu của bố, là mẹ của cu cậu!
Kiều Dĩ Mạc lấy tấm ảnh ra, nhìn trái nhìn phải, mình và chị Hoa nhỏ rất giống nhau!
Nhưng...
Kiều Dĩ Mạc ủ rũ trả lời Mạnh Thiểu Trạch: "Nhưng chú Mạnh, cháu nghĩ chị Hoa nhỏ không nên kết hôn với bố."
Mạnh Thiểu Trạch: "Tại sao?"
Kiều Dĩ Mạc: "Bố dữ như vậy, không thích cười, không thích nói chuyện như ông già, còn hay tức giận, ngay cả tiền lương cũng không trả cho chị Hoa nhỏ, sẽ không có cô gái nào thích bố."
Ở đầu bên kia Mạnh Thiểu Trạch cười lớn, đập bàn liên tục, nhất định phải giữ lại cái tin này!
Kiều Dĩ Mạc chỉ buồn phiền một lúc, bà nội nói biết sai có thể sửa, mặc dù bố có rất nhiều khuyết điểm, nhưng cũng có rất nhiều ưu điểm, ví dụ như rất đẹp trai nha ~
Nhưng ưu điểm để cu cậu hài lòng nhất, đến hôm đi vườn trẻ liền bị cu cậu vứt qua một bên.
Đã mấy ngày liền Hà Kiều Kiều không đi học, hôm đầu quay lại lớp, cô bé liền lặng lẽ chuyển ghế nhỏ lại gần kiều dĩ mạc. Mặc dù Kiều Dĩ Mạc và Hà Kiều Kiều là bạn tốt, nhưng bình thường hà Kiều Kiều không nói nhiều, cho nên khi cô chủ động lại gần làm cu cậu được sủng ái mà lo sợ, tò mò nhìn cô bé.
Hà Kiều Kiều nghiêm túc hỏi cu cậu: "Kiều Dĩ Mạc, cậu có hình cô giáo Đỗ không?"
Nhắc đến hình Kiều Dĩ Mạc liền vui vẻ, ngay lập tức lấy điện thoại ra: "Có! Mình cho cậu xem!"
Chính là tấm ảnh hôm đi công viên.
Hà Kiều Kiều khẽ nhíu mày: "Đây là bố cậu à? Mình không cần ảnh chụp chung, chỉ cần một mình cô giáo Đỗ thôi."
Kiều Dĩ Mạc nghiêng đầu: "Không có một mình." Suy nghĩ một lúc, lại hỏi: "Cậu muốn hình chị Hoa nhỏ làm gì?"
Hà Kiều Kiều đảo con mắt vòng, ghé vào tai Kiều Dĩ Mạc: "Mình nói cho cậu một bí mật, cậu không được nói cho người khác biết."
Kiều Dĩ Mạc gật đầu.
"Ngoắc tay!"
"Ngoắc tay!"
Hà Kiều Kiều lại gần, thì thầm: "Thật ra cô giáo Đỗ là mẹ mình!"
Đột nhiên Kiều dĩ mạc nhảy dựng lên, hét lớn: "Cái gì! Cậu gạt người!"
Hà Kiều Kiều bị hù dọa, mắt to ngập nước nhìn cu cậu, bộ dạng mếu máo chỉ chực khóc, "Hừ" một tiếng, kéo ghế nhỏ ra xa không thèm để ý tới cu cậu.
Kiều Dĩ Mạc buồn bực cắn cắn môi.
Đến hoạt động ngoại khóa buổi chiều, Hà Kiều Kiều vẫn làm lơ cu cậu, Kiều Dĩ Mạc liếc nhìn cô bé mấy lần, nghĩ bé trai phải nhường bé gái, liền lại gần: "Hà Kiều Kiều, tại sao cậu lại nói chị Hoa nhỏ là mẹ cậu?"
Hà Kiều Kiều không thèm để ý cu cậu.
Kiều Dĩ Mạc nói tiếp: "Mình cảm thấy cô ấy phải là mẹ mình mới đúng."
Hà Kiều Kiều không thèm quay đầu lại: "Cậu mới gạt người, rõ ràng cô ấy là mẹ mình."
"Bà lão nói mình cười lên rất giống cô ấy."
"Bố mình và cô ấy từng yêu nhau."
"Chú Mạnh cũng nói, cô ấy và bố mình kết hôn sẽ trở thành mẹ mình."
"Bố mình và cô ấy từng yêu nhau."
"Cô ấy thích mình nhất, ngày hôm qua đưa mình đi chơi công viên.”
"Bố mình và cô ấy từng yêu nhau."
"Hà Kiều Kiều, cậu còn nói như vậy mình sẽ tức giận!"
"Kiều Dĩ Mạc mình đã tức giận!"
"Hừ!"
"Hừ!"
Kiều Dĩ Mạc thở phì phò trở lại lớp học, với trẻ con bốn năm tuổi cũng có chút khái niệm về cụm từ "Yêu nhau", quan trọng là cu cậu biết bố Hà Kiều Kiều là một người bố tốt, đưa cô bé đi học, tan học đón cô bé về, đưa cô bé đi chơi, mua cho cô bé búp bê, mời gia sư đến dạy, hơn nữa, cu cậu từng gặp một lần, bộ dạng cũng rất tuấn tú!
Kiều Dĩ Mạc đau lòng thông báo cho Mạnh Thiểu Trạch: "Huhu, chú Mạnh, mẹ sẽ bị đoạt mất..."
Mà người vô công rồi nghề là Mạnh Thiểu Trạch, mới sáng sớm đã trồng cây trong phòng làm việc của Kiều Cận Nam, phát đi phát lại câu nói kia của Kiều Dĩ Mạc: "Bố dữ như vậy, không thích cười, không thích nói chuyện như ông già, còn hay tức giận, ngay cả tiền lương cũng không trả cho chị Hoa nhỏ, sẽ không có cô gái nào thích."
Phát được chừng trăm lần, cuối cùng Kiều Cận Nam cũng ngẩng đầu, mặt không đổi sắc: "Mạnh Tử, lại đây một chút."
Mạnh Thiểu Trạch thấy cậu ta phản ứng lại, lắc điện thoại cười híp mắt lại gần: "Thế nào? Quyết định muốn chấn chỉnh lại bản thân?"
Kiều Cận Nam liếc mắt, tầm mắt rơi vào điện thoại trên tay Mạnh Thiểu Trạch.
Mạnh Thiểu Trạch không kịp phản ứng, điện thoại đã bị cậu ta lấy đi, trong nháy mắt điện thoại bị hủy ném vào thùng rác.
" Oh, no..."
Mạnh Thiểu Trạch đau lòng không tới ba giây, lập tức cười nhạo: "Ôi chao, thẹn quá hóa giận?"
"Năm nay cậu bao nhiêu tuổi?"
"26."
"Bỏ đi số 2 đằng trước mới đúng."
Mạnh Thiểu Trạch không phục: "Này, cậu không thể qua cầu rút ván như vậy! Ăn nói độc miệng, lần trước ở bệnh viện, nếu không phải là tôi an ủi người của cậu, chắc đóa Hoa nhỏ bị cậu chèn ép đến chết!"
"Phải cảm ơn cậu rất nhiều."
"Tất nhiên!" Mạnh Thiểu Trạch ngồi trên ghế sô pha: "Nhưng lần này là nghiêm túc?"
Mạnh Thiểu Trạch nói lời này rất nghiêm túc, hiếm khi thấy cậu ta có bộ dạng nghiêm chỉnh như thế. Anh rất nghiêm chỉnh hỏi Kiều Cận Nam, mặc dù từ lâu anh đã thấy cậu ta đối xử đặc biệt với Đỗ Nhược, ví dụ như người không thích người lạ như cậu ta lại mời Đỗ Hoa nhỏ gia sư cho Kiều Dĩ Mạc, nằm viện 20 ngày muốn cô ấy chăm sóc, còn công khai mang cô ấy đi dự tiệc,... Đúng là làm người ta mở rộng tầm mắt.
Có gian tình.
Kiều Cận Nam chỉ cười khẽ: "Nghiêm túc? Cậu quá lo lắng rồi."
Hôm qua anh nói với Đỗ Nhược, cảm thấy hứng thú với cô, nhưng phần lớn là do hiếu kỳ, tất nhiên, một phần là tính cách muốn chinh phục của đàn ông. Anh thừa nhận anh là người kiêu ngạo, trên người Đỗ Nhược cho anh cảm giác quen thuộc đã khơi dậy lòng hiếu kỳ, mà cô nhiều lần cự tuyệt anh, càng khơi dậy lòng háo thắng.
Nhưng anh không nghĩ đã yêu cô, muốn kết hôn với cô, hay muốn phát triển lâu dài ổn định.
Mạnh Thiểu Trạch cười cười: "Ở phương diện tình cảm, liêu cậu có quá tự phụ hay không?"
Kiều Cận Nam chê cười: "Những thứ lừa gạt thiếu nữ mà cậu vẫn còn tin?"
Từ trước đến nay Kiều Cận Nam là người lý trí cả phương diện làm ăn hay tình cảm. anh biết người phụ nữ nào đạt tiêu chuẩn bên cạnh anh, cho nên tất cả bạn gái đều hoàn mỹ, anh cũng biết cảm giác mình với mỗi người bạn gái, ánh mắt đẹp, đầu tóc mềm mại, hoặc là cách nói chuyện làm người ta thấy thoải mái, bạn gái cho anh cảm giác mẻ cảm, có lòng hiếu kỳ, ham muốn chinh phục, trong đầu của anh là công thức, phải độc nhất vô nhị.
Cho dù là loại nào, bên cạnh anh một thời gian, số ít ưu điểm được anh nhìn trúng liền nhanh chóng bị thay thế bởi khuyết điểm anh thấy không vừa mắt, anh không có lòng kiên nhẫn, cách tốt nhất là trực tiếp chia tay.
Đối với câu hỏi của Mạnh Thiểu Trạch, anh không tỏ rõ ý kiến, đúng lúc này thư ký Anne cầm văn kiện để anh ký tên.
Kiều Cận Nam chỉ nhìn lướt qua liền đưa về: "Số liệu sửa đổi trong hội nghị lần trước còn chưa sửa lại."
Thư ký Anne cực kỳ hoảng sợ, vội vàng cầm văn kiện chạy ra ngoài.
Mạnh Thiểu Trạch lại chế nhạo: "Ôi chao, từ khi nào thì ăn nói dịu dàng như vậy? Không giống phong cách của cậu."
Cách thức Kiều Cận Nam từ chối ký tên phải là môi mỏng môi nhếch lên, nhướng mày: "Cô cho là văn kiện này tôi có thể ký?" Sau đó thư ký bị hù dọa, rối tinh rối mù đi tìm soi sót.
Kiều Cận Nam mặt không đổi sắc trả lời: "Có người đề nghị tôi thay đổi phương thức nói chuyện."
Mạnh Thiểu Trạch cười nói: "Từ khi nào cậu bắt đầu nghe lời đề nghị của người khác?"
Kiều Cận Nam nhướng mày: "Vì cho tới bây giờ không ai dám đề nghị tôi."
Mạnh Thiểu Trạch đứng dậy, âm thầm tính toán, trước khi đi nở nụ cười ý vị sâu xa với Kiều Cận Nam.
E rằng Kiều gia Tam thiếu gia vẫn chưa nhận ra, khi bản thân bắt đầu tình nguyện thay đổi, cũng đã lúc tình yêu bắt đầu.
***
Nghỉ lễ qua đi, doanh nghiệp bên Châu Âu đã đi làm trở lại, Đỗ Nhược bắt đầu bận rộn, mỗi ngày phải điện thoại, gửi email cho đối tác, bận rộn đến nỗi chân không chạm đất.
Nhưng thời điểm bận rộn này, hết lần này tới lần khác có người muốn thiên hạ thêm loạn.
Mỗi ngày cậu thanh niên đưa hoa thấy cô, giống như trên mặt cô có nhân dân tệ, cười đến mặt cũng nở hoa: "Đỗ tiểu thư, mau tới ký tên."
Đỗ Nhược bất lực, đặt trước bàn lễ tân thì cậu thanh niên không đồng ý, nói người ta yêu cầu nhất định phải đưa đến phòng làm việc.
Phòng làm việc thì phòng làm việc, Đỗ Nhược mặc kệ, nhưng hoa càng ngày càng nhiều, không có chỗ để thì không nói, đến cái thùng rác cũng lao động không nghỉ.
Trên thiệp kí một chữ “Kiều”, nhưng lần này còn thêm một vài thứ, hôm thì "To my darling!", hôm thì "To my baby!", Đỗ Nhược nghĩ Kiều Cận Nam điên rồi.
Hôm nay còn khoa trương hơn, dùng hoa hồng nhận thầu cả phòng ăn, làm cô một đêm thành danh, thành người phóng khoáng nhất công ty.
Xã hội này kẻ yếu thế không đấu lại cường quyền, Đỗ Nhược không đoán được anh ta sẽ làm gì tiếp theo, càng không muốn làm loạn đến nhà cô để Tần Nguyệt Linh lại tra hỏi, cuối cùng không thể nhịn được nữa, cô gọi điện cho anh ta.
Lúc Đỗ Nhược gọi điện tới, Kiều Cận Nam đang đi họp.
Trong phòng họp yên tĩnh, điện thoại rung bần bật trên mặt bàn. Vì vậy tất cả mọi người đều quay sang nhìn.
Kiều Cận Nam cũng nhìn.
Điện thoại rung lên, anh chỉ gõ tay xuống bàn.
Từ trước tới nay, lúc đi họp, anh không có thói quen nghe điện thoại.
Một hồi lâu, mọi người đang nghĩ điện thoại ngừng rung thì đột nhiên Kiều Cận Nam nhẹ nhàng vươn tay, đứng lên nhận điện thoại, sau đó trong điện thoại truyền đến giọng nói của cô gái đang kìm nén tức giận: "Kiều tiên sinh, rốt cuộc anh muốn thế nào mới có thể dừng lại hành động ngây thơ này?"
Kiều Cận Nam không lên tiếng, toàn thể nhân viên trong phòng họp cúi đầu.
"Một tháng, lần trước Kiều tiên sinh nói nhiều nhất là một tháng đúng không?" Đỗ Nhược hít sâu một hơi.
Kiều Cận Nam cười khẽ: "Đỗ tiểu thư không cần tự tin như thế."
"Vậy được. Tôi đồng ý làm bạn gái anh, một tháng, bắt đầu tính từ hôm nay."
Kiều Cận Nam cong cong khóe môi: "Được."
Đỗ Nhược ngắt điện thoại, Kiều Cận Nam thong dong đặt điện thoại xuống, mọi người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, sau đó... Tiếp tục đi họp.
Không có Kiều Dĩ Mạc ríu rít trò chuyện, không khí trên xe bắt đầu lúng túng.
Đỗ Nhược để Kiều Cận Nam đưa tới đầu ngõ, tránh bị Tần Nguyệt Linh bắt gặp lại càm ràm.
Trước khi xuống xe, Kiều Dĩ Mạc lại tỉnh dậy, nắm tay cô không chịu buông: "Chị Hoa nhỏ, khi nào thì chúng ta lại đi chơi với nhau?"
Đỗ Nhược không biết phải trả lời thế nào, Kiều Dĩ Mạc còn nói: "Em gọi điện cho chị, lúc đó chị đừng làm lơ em được không?" Còn che miệng thì thầm: "Em không giống bố đâu, bố quá keo kiệt!"
Đỗ Nhược không hiểu tại sao cu cậu lại nói Kiều Cận Nam keo kiệt, nhưng bị bộ dạng đáng yêu ấy chọc cười, gật đầu: "Dĩ Mạc ngoan."
Kiều Dĩ Mạc ngủ một giấc, sau khi về nhà tinh thần rất hưng phấn, cơm tối chỉ ăn qua loa vài miếng rồi bỏ chạy về phòng ngủ, lấy tấm ảnh lúc chiều, chụp lại bằng điện thoại.
Đầu tiên là khoe với Mạnh Thiểu Trạch.
Giọng nói vui mừng rạo rực: "Chú Mạnh nhìn xem, hôm nay cháu đi chơi công viên!"
Mạnh Thiểu Trạch trả lời rất nhanh: "Ôi chao, Mạc Mạc có mẹ!"
Kiều Dĩ Mạc: "Không phải mẹ, đó là chị Hoa nhỏ!"
Mạnh Thiểu Trạch: "Bố dẫn hai người đi chơi, nếu hai người kết hôn chẳng phải chị Hoa nhỏ sẽ là mẹ cháu!"
Kiều Dĩ Mạc chống cằm, suy nghĩ rất nghiêm túc, hình như cũng có lý! Bố và chị Hoa nhỏ kết hôn, chị Hoa nhỏ là cô dâu của bố, là mẹ của cu cậu!
Kiều Dĩ Mạc lấy tấm ảnh ra, nhìn trái nhìn phải, mình và chị Hoa nhỏ rất giống nhau!
Nhưng...
Kiều Dĩ Mạc ủ rũ trả lời Mạnh Thiểu Trạch: "Nhưng chú Mạnh, cháu nghĩ chị Hoa nhỏ không nên kết hôn với bố."
Mạnh Thiểu Trạch: "Tại sao?"
Kiều Dĩ Mạc: "Bố dữ như vậy, không thích cười, không thích nói chuyện như ông già, còn hay tức giận, ngay cả tiền lương cũng không trả cho chị Hoa nhỏ, sẽ không có cô gái nào thích bố."
Ở đầu bên kia Mạnh Thiểu Trạch cười lớn, đập bàn liên tục, nhất định phải giữ lại cái tin này!
Kiều Dĩ Mạc chỉ buồn phiền một lúc, bà nội nói biết sai có thể sửa, mặc dù bố có rất nhiều khuyết điểm, nhưng cũng có rất nhiều ưu điểm, ví dụ như rất đẹp trai nha ~
Nhưng ưu điểm để cu cậu hài lòng nhất, đến hôm đi vườn trẻ liền bị cu cậu vứt qua một bên.
Đã mấy ngày liền Hà Kiều Kiều không đi học, hôm đầu quay lại lớp, cô bé liền lặng lẽ chuyển ghế nhỏ lại gần kiều dĩ mạc. Mặc dù Kiều Dĩ Mạc và Hà Kiều Kiều là bạn tốt, nhưng bình thường hà Kiều Kiều không nói nhiều, cho nên khi cô chủ động lại gần làm cu cậu được sủng ái mà lo sợ, tò mò nhìn cô bé.
Hà Kiều Kiều nghiêm túc hỏi cu cậu: "Kiều Dĩ Mạc, cậu có hình cô giáo Đỗ không?"
Nhắc đến hình Kiều Dĩ Mạc liền vui vẻ, ngay lập tức lấy điện thoại ra: "Có! Mình cho cậu xem!"
Chính là tấm ảnh hôm đi công viên.
Hà Kiều Kiều khẽ nhíu mày: "Đây là bố cậu à? Mình không cần ảnh chụp chung, chỉ cần một mình cô giáo Đỗ thôi."
Kiều Dĩ Mạc nghiêng đầu: "Không có một mình." Suy nghĩ một lúc, lại hỏi: "Cậu muốn hình chị Hoa nhỏ làm gì?"
Hà Kiều Kiều đảo con mắt vòng, ghé vào tai Kiều Dĩ Mạc: "Mình nói cho cậu một bí mật, cậu không được nói cho người khác biết."
Kiều Dĩ Mạc gật đầu.
"Ngoắc tay!"
"Ngoắc tay!"
Hà Kiều Kiều lại gần, thì thầm: "Thật ra cô giáo Đỗ là mẹ mình!"
Đột nhiên Kiều dĩ mạc nhảy dựng lên, hét lớn: "Cái gì! Cậu gạt người!"
Hà Kiều Kiều bị hù dọa, mắt to ngập nước nhìn cu cậu, bộ dạng mếu máo chỉ chực khóc, "Hừ" một tiếng, kéo ghế nhỏ ra xa không thèm để ý tới cu cậu.
Kiều Dĩ Mạc buồn bực cắn cắn môi.
Đến hoạt động ngoại khóa buổi chiều, Hà Kiều Kiều vẫn làm lơ cu cậu, Kiều Dĩ Mạc liếc nhìn cô bé mấy lần, nghĩ bé trai phải nhường bé gái, liền lại gần: "Hà Kiều Kiều, tại sao cậu lại nói chị Hoa nhỏ là mẹ cậu?"
Hà Kiều Kiều không thèm để ý cu cậu.
Kiều Dĩ Mạc nói tiếp: "Mình cảm thấy cô ấy phải là mẹ mình mới đúng."
Hà Kiều Kiều không thèm quay đầu lại: "Cậu mới gạt người, rõ ràng cô ấy là mẹ mình."
"Bà lão nói mình cười lên rất giống cô ấy."
"Bố mình và cô ấy từng yêu nhau."
"Chú Mạnh cũng nói, cô ấy và bố mình kết hôn sẽ trở thành mẹ mình."
"Bố mình và cô ấy từng yêu nhau."
"Cô ấy thích mình nhất, ngày hôm qua đưa mình đi chơi công viên.”
"Bố mình và cô ấy từng yêu nhau."
"Hà Kiều Kiều, cậu còn nói như vậy mình sẽ tức giận!"
"Kiều Dĩ Mạc mình đã tức giận!"
"Hừ!"
"Hừ!"
Kiều Dĩ Mạc thở phì phò trở lại lớp học, với trẻ con bốn năm tuổi cũng có chút khái niệm về cụm từ "Yêu nhau", quan trọng là cu cậu biết bố Hà Kiều Kiều là một người bố tốt, đưa cô bé đi học, tan học đón cô bé về, đưa cô bé đi chơi, mua cho cô bé búp bê, mời gia sư đến dạy, hơn nữa, cu cậu từng gặp một lần, bộ dạng cũng rất tuấn tú!
Kiều Dĩ Mạc đau lòng thông báo cho Mạnh Thiểu Trạch: "Huhu, chú Mạnh, mẹ sẽ bị đoạt mất..."
Mà người vô công rồi nghề là Mạnh Thiểu Trạch, mới sáng sớm đã trồng cây trong phòng làm việc của Kiều Cận Nam, phát đi phát lại câu nói kia của Kiều Dĩ Mạc: "Bố dữ như vậy, không thích cười, không thích nói chuyện như ông già, còn hay tức giận, ngay cả tiền lương cũng không trả cho chị Hoa nhỏ, sẽ không có cô gái nào thích."
Phát được chừng trăm lần, cuối cùng Kiều Cận Nam cũng ngẩng đầu, mặt không đổi sắc: "Mạnh Tử, lại đây một chút."
Mạnh Thiểu Trạch thấy cậu ta phản ứng lại, lắc điện thoại cười híp mắt lại gần: "Thế nào? Quyết định muốn chấn chỉnh lại bản thân?"
Kiều Cận Nam liếc mắt, tầm mắt rơi vào điện thoại trên tay Mạnh Thiểu Trạch.
Mạnh Thiểu Trạch không kịp phản ứng, điện thoại đã bị cậu ta lấy đi, trong nháy mắt điện thoại bị hủy ném vào thùng rác.
" Oh, no..."
Mạnh Thiểu Trạch đau lòng không tới ba giây, lập tức cười nhạo: "Ôi chao, thẹn quá hóa giận?"
"Năm nay cậu bao nhiêu tuổi?"
"26."
"Bỏ đi số 2 đằng trước mới đúng."
Mạnh Thiểu Trạch không phục: "Này, cậu không thể qua cầu rút ván như vậy! Ăn nói độc miệng, lần trước ở bệnh viện, nếu không phải là tôi an ủi người của cậu, chắc đóa Hoa nhỏ bị cậu chèn ép đến chết!"
"Phải cảm ơn cậu rất nhiều."
"Tất nhiên!" Mạnh Thiểu Trạch ngồi trên ghế sô pha: "Nhưng lần này là nghiêm túc?"
Mạnh Thiểu Trạch nói lời này rất nghiêm túc, hiếm khi thấy cậu ta có bộ dạng nghiêm chỉnh như thế. Anh rất nghiêm chỉnh hỏi Kiều Cận Nam, mặc dù từ lâu anh đã thấy cậu ta đối xử đặc biệt với Đỗ Nhược, ví dụ như người không thích người lạ như cậu ta lại mời Đỗ Hoa nhỏ gia sư cho Kiều Dĩ Mạc, nằm viện 20 ngày muốn cô ấy chăm sóc, còn công khai mang cô ấy đi dự tiệc,... Đúng là làm người ta mở rộng tầm mắt.
Có gian tình.
Kiều Cận Nam chỉ cười khẽ: "Nghiêm túc? Cậu quá lo lắng rồi."
Hôm qua anh nói với Đỗ Nhược, cảm thấy hứng thú với cô, nhưng phần lớn là do hiếu kỳ, tất nhiên, một phần là tính cách muốn chinh phục của đàn ông. Anh thừa nhận anh là người kiêu ngạo, trên người Đỗ Nhược cho anh cảm giác quen thuộc đã khơi dậy lòng hiếu kỳ, mà cô nhiều lần cự tuyệt anh, càng khơi dậy lòng háo thắng.
Nhưng anh không nghĩ đã yêu cô, muốn kết hôn với cô, hay muốn phát triển lâu dài ổn định.
Mạnh Thiểu Trạch cười cười: "Ở phương diện tình cảm, liêu cậu có quá tự phụ hay không?"
Kiều Cận Nam chê cười: "Những thứ lừa gạt thiếu nữ mà cậu vẫn còn tin?"
Từ trước đến nay Kiều Cận Nam là người lý trí cả phương diện làm ăn hay tình cảm. anh biết người phụ nữ nào đạt tiêu chuẩn bên cạnh anh, cho nên tất cả bạn gái đều hoàn mỹ, anh cũng biết cảm giác mình với mỗi người bạn gái, ánh mắt đẹp, đầu tóc mềm mại, hoặc là cách nói chuyện làm người ta thấy thoải mái, bạn gái cho anh cảm giác mẻ cảm, có lòng hiếu kỳ, ham muốn chinh phục, trong đầu của anh là công thức, phải độc nhất vô nhị.
Cho dù là loại nào, bên cạnh anh một thời gian, số ít ưu điểm được anh nhìn trúng liền nhanh chóng bị thay thế bởi khuyết điểm anh thấy không vừa mắt, anh không có lòng kiên nhẫn, cách tốt nhất là trực tiếp chia tay.
Đối với câu hỏi của Mạnh Thiểu Trạch, anh không tỏ rõ ý kiến, đúng lúc này thư ký Anne cầm văn kiện để anh ký tên.
Kiều Cận Nam chỉ nhìn lướt qua liền đưa về: "Số liệu sửa đổi trong hội nghị lần trước còn chưa sửa lại."
Thư ký Anne cực kỳ hoảng sợ, vội vàng cầm văn kiện chạy ra ngoài.
Mạnh Thiểu Trạch lại chế nhạo: "Ôi chao, từ khi nào thì ăn nói dịu dàng như vậy? Không giống phong cách của cậu."
Cách thức Kiều Cận Nam từ chối ký tên phải là môi mỏng môi nhếch lên, nhướng mày: "Cô cho là văn kiện này tôi có thể ký?" Sau đó thư ký bị hù dọa, rối tinh rối mù đi tìm soi sót.
Kiều Cận Nam mặt không đổi sắc trả lời: "Có người đề nghị tôi thay đổi phương thức nói chuyện."
Mạnh Thiểu Trạch cười nói: "Từ khi nào cậu bắt đầu nghe lời đề nghị của người khác?"
Kiều Cận Nam nhướng mày: "Vì cho tới bây giờ không ai dám đề nghị tôi."
Mạnh Thiểu Trạch đứng dậy, âm thầm tính toán, trước khi đi nở nụ cười ý vị sâu xa với Kiều Cận Nam.
E rằng Kiều gia Tam thiếu gia vẫn chưa nhận ra, khi bản thân bắt đầu tình nguyện thay đổi, cũng đã lúc tình yêu bắt đầu.
***
Nghỉ lễ qua đi, doanh nghiệp bên Châu Âu đã đi làm trở lại, Đỗ Nhược bắt đầu bận rộn, mỗi ngày phải điện thoại, gửi email cho đối tác, bận rộn đến nỗi chân không chạm đất.
Nhưng thời điểm bận rộn này, hết lần này tới lần khác có người muốn thiên hạ thêm loạn.
Mỗi ngày cậu thanh niên đưa hoa thấy cô, giống như trên mặt cô có nhân dân tệ, cười đến mặt cũng nở hoa: "Đỗ tiểu thư, mau tới ký tên."
Đỗ Nhược bất lực, đặt trước bàn lễ tân thì cậu thanh niên không đồng ý, nói người ta yêu cầu nhất định phải đưa đến phòng làm việc.
Phòng làm việc thì phòng làm việc, Đỗ Nhược mặc kệ, nhưng hoa càng ngày càng nhiều, không có chỗ để thì không nói, đến cái thùng rác cũng lao động không nghỉ.
Trên thiệp kí một chữ “Kiều”, nhưng lần này còn thêm một vài thứ, hôm thì "To my darling!", hôm thì "To my baby!", Đỗ Nhược nghĩ Kiều Cận Nam điên rồi.
Hôm nay còn khoa trương hơn, dùng hoa hồng nhận thầu cả phòng ăn, làm cô một đêm thành danh, thành người phóng khoáng nhất công ty.
Xã hội này kẻ yếu thế không đấu lại cường quyền, Đỗ Nhược không đoán được anh ta sẽ làm gì tiếp theo, càng không muốn làm loạn đến nhà cô để Tần Nguyệt Linh lại tra hỏi, cuối cùng không thể nhịn được nữa, cô gọi điện cho anh ta.
Lúc Đỗ Nhược gọi điện tới, Kiều Cận Nam đang đi họp.
Trong phòng họp yên tĩnh, điện thoại rung bần bật trên mặt bàn. Vì vậy tất cả mọi người đều quay sang nhìn.
Kiều Cận Nam cũng nhìn.
Điện thoại rung lên, anh chỉ gõ tay xuống bàn.
Từ trước tới nay, lúc đi họp, anh không có thói quen nghe điện thoại.
Một hồi lâu, mọi người đang nghĩ điện thoại ngừng rung thì đột nhiên Kiều Cận Nam nhẹ nhàng vươn tay, đứng lên nhận điện thoại, sau đó trong điện thoại truyền đến giọng nói của cô gái đang kìm nén tức giận: "Kiều tiên sinh, rốt cuộc anh muốn thế nào mới có thể dừng lại hành động ngây thơ này?"
Kiều Cận Nam không lên tiếng, toàn thể nhân viên trong phòng họp cúi đầu.
"Một tháng, lần trước Kiều tiên sinh nói nhiều nhất là một tháng đúng không?" Đỗ Nhược hít sâu một hơi.
Kiều Cận Nam cười khẽ: "Đỗ tiểu thư không cần tự tin như thế."
"Vậy được. Tôi đồng ý làm bạn gái anh, một tháng, bắt đầu tính từ hôm nay."
Kiều Cận Nam cong cong khóe môi: "Được."
Đỗ Nhược ngắt điện thoại, Kiều Cận Nam thong dong đặt điện thoại xuống, mọi người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, sau đó... Tiếp tục đi họp.
Tác giả :
Tây Tây Đông Đông