Bong Bóng Mùa Hè 2: Sợi Ren Lụa Màu Xanh
Chương 6
Vào lúc này, Trân Ân và Doãn Trừng đang ngồi ở một quán trà sữa trân châu. Không khí trong quán náo nhiệt.
Chỗ ngồi ngay sát đường.
Trân Ân cầm cốc trà sữa trong tay, lồng ngực đập thình thịch. Gặp ma rồi, đây đâu phải lần đầu tiên gặp Doãn Trừng, vậy mà không hiểu sao trái tim cô cứ nảy loạn lên như muốn vọt ra ngoài lồng ngực! Trân Ân có cảm giác hai má nóng bừng, cô lén nhìn Doãn Trừng phía đối diện. Chà chà, nom cậu giống như một chú nai con dễ thương thuần khiết, hai hàng lông mi đâm dày đôi mắt sáng trong suốt, trên đỉnh đầu cậu như có ánh sáng của những thiên thần.
Trân Ân ngẩn ngơ ngắm Tiểu Trừng.
Lần này phải…
Xem như là lần đầu tiên cô và Tiểu Trừng chính thức hẹn hò nhau…
Lúc nhận điện thoại của Tiểu Trừng, Trân Ân vui đến ngây ngất chẳng nghĩ ra được gì, cũng không nói lại với Hạ Mạt được mấy câu đã vù đi luôn. Tiểu Trừng đã gọi điện cho cô! Là chủ động hẹn cô.
“Chị Trân Ân…”
Doãn Trừng chăm chú nhìn Trân Ân, ánh mắt Doãn Trừng rất trịnh trọng.
“Đừng có gọi mình bằng chị đi”, Trân Ân nản lòng uể oải hút hạt trân châu dưới đáy cốc qua ống hút, “làm như mình già rồi, gọi là Trân Ân được rồi”.
Doãn Trừng ngơ ngác.
Trân Ân nhìn bộ dạng ngô nghê của Tiểu Trừng vội lật đật phủi tay, nở nụ cười nói: “Không sao, không sao! Cậu cứ nói tiếp đi!”
“Trân Ân…”, Doãn Trừng ngập ngừng, rốt cuộc cũng nén được chữ “chị” đó xuống, “tôi muốn nhờ bạn một việc, được không?”
“Được! Được!” Cô nàng xúc động suýt rơi nước mắt!
Ông trời ơi, Tiểu Trừng đã gọi mình là gì ấy nhỉ?! “Trân Ân”, ông trời ơi, hai tiếng đó được nói ra từ miệng Tiểu Trừng nghe sướng tai quá! Đừng có nói là nhờ có một việc, cho dù có là một trăm việc, có phải lên trời hái sao cũng không thành vần đề!
“Trước đây mình luôn cảm kích bạn”, ánh mắt Doãn Trừng trong suốt như nước mùa xuân, cậu cười, nói, “bạn là bạn của chị mình, ở bên cạnh chị mình, chăm sóc chị ấy, giúp đỡ chị ấy, cho nên mình rất cảm kích bạn”.
“À, thì việc đó là việc nên làm mà!”
Vả lại, Trân Ân nghĩ cũng thấy áy náy, thực ra là Doãn Hạ Mạt chăm sóc cô nhiều hơn. Ở trường giúp cô ghi chép, trong lúc làm thêm thường đỡ cho cô một phần công việc, nay lại đem đến cho cô cơ hội tốt như vậy, để cô có thể thực hiện được ước mơ trở thành người quản lý của mình.
“Có một vài chuyện, chị mình sợ mình lo lắng nên không chịu tâm sự với mình, mình mãi mãi là đứa em trai luôn cần phải được bảo vệ”, nụ cười trên gương mặt Doãn Trừng thoáng chút phiền muộn, “nhưng mà, mình cũng đã lớn rồi, mình cũng muốn bảo vệ chị mình, cũng muốn chia sẻ, gánh vác những đau khổ và phiền muộn cùng chị”.
Trân Ân há hốc miệng.
Cô biết ý tốt của Hạ Mạt đã làm tổn thương đến Tiểu Trừng.
Hôm trước, sau khi đọc được trên báo tin Hạ Mạt bị An Bân Ni tát, Trân Ân chạy ngay đến nhà Hạ Mạt, nhìn tờ báo, mặt Tiểu Trừng tái mét làm Trân Ân sợ hết hồn tưởng bệnh Tiểu Trừng phát tác. Điện thoại di động của Hạ Mạt lại tắt, Doãn Trừng ruột gan như lửa đốt, mất hết cả bình tĩnh, cậu bấm máy liên tục nhưng hết lần này đến lần khác đều không thể liên lạc nổi, cơ thể của Tiểu Trừng không còn chịu đựng được nữa, mặt trắng bệch rồi ngất lịm trên sofa.
May mà Trân Ân biết thuốc của Doãn Trừng để đâu, vội vàng lấy thuốc, mãi cậu ta mới từ từ tỉnh lại. Bấy giờ Trân Ân cuống cuồng định gọi xe cấp cứu đưa Tiểu Trừng đến bệnh viện, song Tiểu Trừng lại giật lấy điện thoại cố chấp bấm số di động của Hạ Mạt.
Rốt cuộc, mãi sau Hạ Mạt cũng điện thoại lại, Trân Ân thấy rõ ràng khuôn mặt của Doãn Trừng đầy lo lắng, song cậu vẫn có thể nói chuyện với Hạ Mạt bằng một giọng rất bình tĩnh và ôn hòa đến thế, trái tim Trân Ân muốn vỡ vụn. Trước khi Hạ Mạt quay về, Doãn Trừng còn dặn dò cô tuyệt đối không được đem chuyện cậu mới phát bệnh nói cho Hạ Mạt biết.
Tiểu Trừng đúng là người em trai tốt nhất trên đời…
“Hạ Mạt là không muốn cậu phải lo lắng.” Trân Ân khẽ nói. “Hạ Mạt rất kiên cường, có thể giải quyết và đối diện với rất nhiều, rất nhiều chuyện, cậu là người Hạ Mạt yêu quý nhất, Hạ Mạt chỉ là muốn cậu được sống vui vẻ và hạnh phúc.”
Doãn Trừng gật đầu.
“Cho nên, nếu chị ấy không cho mình biết, mình cũng không muốn chị ấy có cảm giác mình quá phiền phức.” Doãn Trừng biết chị Hạ Mạt của cậu là người cậu yêu quý nhất trên đời, cậu cũng muốn chị được sống vui vẻ và hạnh phúc. “Vậy, mình xin bạn hãy kể cho mình nghe được không? Tất tần tật những chuyện không hay chị mình gặp phải, lý do gì chị ấy phải buồn bực phiền muộn, chuyện gì khiến chị ấy cảm thấy bứt rứt không yên, xin bạn hãy nói cho mình biết được không?”
“Cậu nói là…”
“Bạn là người bạn thân nhất của chị mình, lại là người quản lý của chị ấy. Xin bạn lảm ơn hãy chăm sóc tốt cho chị Hạ Mạt, nhưng cũng xin bạn kể lại tình hình của chị ấy cho mình hay.” Có lẽ cậu không đủ sức để giúp chị, nhưng vào những lúc chị gặp chuyện không vui, cậu có thể an ủi chị, nấu cho chị những món ăn ngon.
Mắt Trân Ân ươn ướt.
Trong lòng cô khó chịu, nhưng đó lại là sự ghen tị.
“Sao mình lại phải giúp cậu nhỉ?”
Trân Ân cố hết sức ghìm viên trân chân dưới đáy cốc lại, cô cảm thấy mình vô duyên quá, chẳng hiểu sao tự dưng lại thấy khó chịu trong lòng, Doãn Trừng là em trai Hạ Mạt, cậu ta quan tâm Hạ Mạt là chuyện rất thường tình. Nhưng tại sao, lồng ngực cô lại đau rát cứ như là đang nổi máu ghen…
“…”
Doãn Trừng cũng ngỡ ngàng cứng đờ người, cậu không nghĩ là Trân Ân sẽ hỏi vậy.
“Như thế có ổn không?” Trân Ân cắn chặt ông hút, lén nhìn Doãn Trừng, mặt đỏ bừng nói mập mờ. “Trừ phi… cậu đồng ý hẹn hò với mình…”
Giọng Trân Ân rất nhỏ, rất nhỏ.
Trong quán trà sữa rất náo nhiệt.
Khách hàng cười cười nói nói.
Doãn Trừng căng tai cố gắng nghe xem, rốt cuộc Trân Ân vừa nói gì.
“Được! Mình đồng ý! Những việc liên quan tới Hạ Mạt, bất kể lớn hay nhỏ, mình sẽ kể hết lại cho cậu biết sớm nhất!” Trân Ân nắm chặt bàn tay, nói nhỏ như kiểu đang thề thốt. “Với lại, vì Tiểu Trừng là người tôi yêu thương nhất, tôi nhất định sẽ bảo vệ Hạ Mạt thật tốt, gặp bất cứ khó khăn nào tôi sẽ luôn là người đầu tiên đứng ra che chở cho cô ấy!”
Có lẽ…
Doãn Trừng sẽ ghét cô chăng…
Nếu như Doãn Trừng biết, cô thích cậu như thế nào. Bốn năm trước, từ lần đầu tiên nhìn thấy Doãn Trừng đứng ngoài lớp học, cô đã thích ngay rồi. Để có thể thường xuyên được gặp Doãn Trừng, cô đã quyết định trở thành người bạn tốt nhất của Doãn Hạ Mạt. Thực ra cô cũng có những tạp niệm như vậy trong tình bạn được Doãn Trừng cảm kích ấy…
“Cảm ơn bạn, Trân Ân.”
Gương mặt Doãn Trừng cười trong sáng biết bao, đôi mắt rực sáng không dính chút bụi trần. Trân Ân ngơ ngẩn nhìn Doãn Trừng, thôi, hãy cứ để cậu ấy không biết thì hơn, cứ như vậy mà giữ lấy Tiểu Trừng, mãi mãi giữ lấy cậu ấy, cũng là thay cậu ấy giữ lấy những thứ cậu ấy yêu quý.
Đột nhiên, Trân Ân nhớ ra hồi nãy đã bỏ mặc Hạ Mạt mà chạy tới đây, không biết có chuyện gì xảy ra không? Nhưng, đó chỉ là nghi thức bàn giao và tiếp nhận của công ty, vắng mặt cũng được mà, chắc chẳng có vấn đề gì đâu.
***
Phòng họp bố trí tuy đơn giản nhưng rất đẹp, sàn gạch đá cẩm thạch màu đen, chiếc bàn dài được đặt làm từ Pháp chạm trổ hoa văn màu vàng đẹp mắt, lãnh đạo cấp cao của công ty Âu Hoa Thịnh và nguyên lãnh đạo cấp cao Công ty Sun ngồi hàng ghế đầu, mùi hoa thơm quẩn quanh chỗ họ ngồi.
Vi An, Đào Thục Nhi và tất cả nghệ sĩ của Công ty Sun đều ngồi ghế nhung màu vàng ấm áp, họ vỗ tay, họ mỉm cười, họ nhìn các lãnh đạo chúc tụng nhau. Lãnh đạo cắt chiếc bánh kem rất to, họ bật nắp chai champagne, rượu champagne màu vàng chảy dần vào tháp ly thủy tinh xếp cao.
Một nghi thức hoàn mỹ.
Giống sự hoàn mỹ, suôn sẻ trong phim ảnh.
Doãn Hạ Mạc ngồi một góc yên lặng, đầu óc cô lại để tận đâu đâu, chẳng ăn nhập với tình cảnh lúc này. Hạ Mạt nhìn Âu Thần bị những cánh hoa thấp thoáng che khuất phía trước mặt, rồi cô lại quay về với những đau khổ, chua chát tận đáy lòng.
Công ty Âu Hoa Thịnh là công ty con của Tập đoàn Âu Thị, Âu Thần là Chủ tịch công ty mới đảm nhiệm chức vụ, sau đây, anh ấy sẽ là ông chủ của cô. Cô cứ nghĩ rằng Âu Thần sẽ từ từ rời xa cuộc đời cô, vậy mà đùng một cái, hai người lại bắt đầu một mối quan hệ, một sự ràng buộc mới.
Đôi mắt Hạ Mạt u sầu.
Trước mắt Âu Thần, mọi sự cố gắng chỉ là một cú đòn bất kham thôi.
Chỉ cần anh mua lại công ty cô đang làm việc là sẽ có ngay hợp đồng của cô, như vậy anh có thể dễ dàng vùi cô trong tuyết lạnh, không cho cô một lối thoát, một cơ hội làm việc…
Cô trầm lặng chăm chú nhìn Âu Thần kiêu ngạo, lạnh lùng đang nhìn phía trước.
Ánh nắng lành lạnh bao trùm lên người anh, xa lánh và lạnh giá, hình như anh không hề có chút tâm tư tình cảm nào, đôi mắt lãnh đạm như hồ nước sâu đóng băng vào mùa đông.
Đối với anh mà nói, có lẽ cô chỉ là một con kiến nhỏ..
Anh chỉ cần đưa một ngón tay ra là có thể nghiến cô nát bét, có thể hủy hoại mọi sự cố gắng của cô trước đây.
Khi Âu Thần lén nhìn Hạ Mạt, ánh mắt cô đã nhìn đi chỗ khác, cô đang hướng ra ngoài cửa sổ. Ánh nắng chiếu lên mái tóc dài của cô phản chiếu những quầng sáng dịu dàng choáng váng, cô như bị ánh sáng bao vây, thứ ánh sáng chói lòa chao liệng. Có vẻ như cô đang suy tư điều gì đó, nét mặt thoáng chút đau thương, lặng lẽ nhưng khóe môi lại như có nụ cười “chẳng có gì phải quan trọng”.
Là số mệnh ư…
Dù có bị cô làm tổn thương, đau khổ đến rớm máu nhưng anh vẫn không sao quên được cô, thậm chí không sao trả thù nổi, không thể rời xa cô… Khi thấy cô đau khổ, trái tim anh còn đau hơn gấp trăm gấp ngàn lần. Khi không còn cách nào để được nhìn thấy cô, trái tim anh biến thành một ngôi mộ hoang vu và lạnh lẽo…
Có lẽ…
Là số mệnh ư…
Thời gian chầm chậm trôi.
Nghi thức giao nhận đã kết thúc, dưới sự giới thiệu của Thái Ni, các lãnh đạo cấp cao của Công ty Âu Hoa Thịnh tham quan phòng thanh nhạc, phòng luyện tập, phòng làm việc, v.v… Chức vụ của Thái Ni không thay đổi, vẫn là giám đốc truyền thông, có thể nhìn thấy nét mặt vui vẻ của anh ấy, được làm việc dưới trướng cùa Công ty Âu Hoa Thịnh có nghĩa sau này cơ hội thăng tiến của anh càng lớn.
Thái Ni nhiệt tình giới thiệu tình hình hoạt động của công ty cũ.
Âu Thần trầm ngâm lắng nghe, lãnh đạo của Công ty Âu Hoa Thịnh lễ phép gật đầu cười.
Thái Ni phấn khởi giới thiệu các nghệ sĩ đã kí hợp đồng với công ty cũ.
Âu Thần lần lượt bắt tay từng nghệ sĩ: Vi An, Đào Thục Nhi, Doãn Hạ Mạt, Phan Nam, v.v… Thái độ của anh hệt như quý tộc Chân Âu, rất lịch sự mà cũng rất xa cách.
Khi mọi viêc kết thúc, trời cũng bắt dầu chạng vạng.
Ráng chiều dịu dàng từ kính cửa sổ chiếu vào đại sảnh, Âu Thần và đoàn lãnh đạo cấp cao chuẩn bị ra về, nghệ sĩ và tất cả nhân viên của Công ty Sun đứng sắp thành một hàng tiễn họ.
Doãn Hạ Mạt đứng trong đó.
Phan Nam độp nhỏ một câu bên tai cô.
“Ghét quá phải không?”
Doãn Hạ Mạt không hiểu:
“…?”
“Chúng mình giống dân đi ở, cậu chủ sắp đi khỏi, tôi tớ đứng sắp hàng ngay ngắn tiễn đưa. Chúng mình khom lưng chỉnh tề chào hắn, lại còn phải nói: Cậu chủ đi đường bình an”. Phan Nam xoa mũi, khẽ nói: “Đúng là… tiễn đưa long trọng quá!”
Doãn Hạ Mạt cười mỉm.
Trong ráng chiều đỏ nhạt, Âu Thần tuấn tú, đẹp lạnh lùng như thần Mặt Trời Apollo, trong đám đông lãnh đạo cấp cao của Công ty Âu Hoa Thịnh vây quanh, anh tiến vào đại sảnh.
Gió nhè nhẹ thổi tới.
Sợi ren lụa màu xanh trên cổ tay khẽ tung bay.
Anh đi ngang qua trước mặt mọi người, ai ai cũng cúi đầu chào, không biết là tại sao, dáng dấp của anh lúc này cũng tỏa ra khí chất tôn quý khiến người ta không dám lại gần nhìn.
Doãn Hạ Mạt cũng cúi đầu.
Ân Thần đi ngang qua cô.
Bước chân ấy.
Bỗng dưng.
Chậm lại.
Hạ Mạt cắn chặt môi, sống lưng trở nên cứng đờ, trong tầm mắt, cô vẫn nhìn thấy sợi ren lụa màu xanh ở cổ tay Âu Thần đột ngột tung bay.
Bước chân trở về với sự lạnh lùng.
Rời khỏi chỗ cô đứng.
Doãn Hạ Mạt từ từ nhẹ người, sợi ren lụa màu xanh vẫn tung bay như đang kêu gào, cô thất thần nhìn nó.
Trong gió chiều.
Sợi ren lụa màu xanh run rẩy bay trên cổ tay Âu Thần! Sau đó, vốn sợi ren được cuốn ở cổ tay nhưng lại tuột ra tung bay, tung bay trong không trung…
Sợi ren lụa xinh đẹp…
Lặng lẽ không một âm thanh…
Từ cổ tay Âu Thần nhẹ nhàng bay trong không trung…
Gió nhè nhẹ…
Ráng chiều xuyên qua những đường nét hoa văn của sợi ren lụa màu xanh của sợi ren lụa màu xanh xinh đẹp, màu đỏ nhạt của ráng chiều, màu xanh của sợi ren lụa, ánh sáng đỏ chuyển động uyển chuyển qua những khe hở trên sợi ren đẹp đến không tưởng, như trong truyện cố tích và cũng đẹp mềm mại, yếu ớt như bong bóng.
Trong khoảnh khắc đó thời gian như ngưng đọng.
Mọi người trong đại sảnh bất giác đưa mắt nhìn theo sợi ren lụa màu xanh đang bay trong không trung, sợi ren lụa màu xanh uyển chuyển uốn lượn, đẹp đẽ, như đột nhiên rơi vào giấc mộng khó mà tỉnh lại, sợi ren lụa màu xanh tung bay như có ma lực khiến người ta nghẹt thở.
Âu Thần dừng bước.
Nhíu mày nhìn theo sợi ren lụa màu xanh đang bay trong không trung đó.
Thái Ni nhảy về phía trước một bước định chụp sợi ren lại, song Âu Thần lại đưa tay ra ngăn anh ta.
“Thiếu gia?”
Thái Ni lên tiếng nghi hoặc.
Âu Thần lắc đầu, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào sợi ren lụa màu xanh đang bay trong không trung. Sợi ren bay mà chẳng có phương hướng, nó cũng lạc lõng như linh hồn đã bị mất của anh.
Âu Thần chuyển ánh mắt.
Cô đang nhìn sợi ren lụa màu xanh đó bay trong không trung.
Thật lâu.
Sợi ren lụa màu xanh bay chầm chậm.
Nhẹ nhàng…
Lượn xuống…
Bay tới trước mắt Doãn Hạ Mạt, nó nhẹ nhàng lượn xuống, theo bản năng, Hạ Mạt đưa ta ra, những ngón tay trắng ngần, khi sợi ren bay qua mặt Hạ Mạt, cô nhẹ nhàng bắt lấy…
Âu Thần đột nhiên có cảm giác cái gì đó trong lồng ngực cũng đang bị bàn tay đó nắm chặt…
Rõ ràng bàn tay không dùng chút sức lực nào, nhưng lại tóm rất chặt.
Xung quanh vang lên tiếng xuýt xoa kinh ngạc.
Khoảnh khắc sợi ren lụa màu xanh đỏ rơi vào tay Doãn Hạ Mạt, cô như thể nàng Lọ Lem trong truyện cổ tích, ánh mắt của tất cả mọi người đều trùm lên cô.
Tiếng xuýt xoa xung quanh dâng cao đột ngột khiến Doãn Hạ Mạt kinh ngạc sực tỉnh, cô ngơ ngẩn nhìn sợi ren lụa màu xanh trong tay, không hiểu tại sao nó lại rơi vào tay mình. Vừa mới thoáng đây, Hạ Mạt đột nhiên như rơi vào giấc mộng, tới khi tỉnh lại, sợi ren đã nằm trong tay cô.
Bất giác cô ngước mắt lên.
Âu Thần từ xa đang nhìn cô chăm chú.
Khuôn mặt của anh lạnh lùng không chút cảm xúc, nhưng lại mang chút ánh sáng u uất trong đáy mắt.
Âu Thần lại đi đến trước mặt cô.
Cô nhẹ nhàng đưa sợi ren lụa màu xanh ra.
Âu Thần không đón nhận.
Mà đưa tay về phía cô, lạnh lùng ra lệnh:
“Buộc nó lại.”
Khẩu khí đó, như thể anh là chủ nhân cao quý còn cô chỉ là một tì nữ hèn mọn. Mọi người đều đưa mắt nhìn nhau cảm thấy khó xử, nhưng lệnh của Thiếu gia xưa nay đâu ai dám cãi lại, đặc biệt lúc này đây đang là thời khắc anh chính thức tiếp nhận Công ty Sun.
Doãn Hạ Mạt ngẩng đầu kinh ngạc.
Phan Nam nhận ra sống lưng của Hạ Mạt cứng đơ lại, hai bờ môi mín chặt quật cường. Chính vào lúc Phan Nam cho rằng Hạ Mạt sẽ từ chối, Đào Thục Nhi đứng ở bên trái Hạ Mat khe khẽ giật áo Hạ Mạt, nói rất khẽ:
“Mau đi, cậu muốn đắc tội với Thiếu gia sao?”
Tuy rằng trong việc tuyển chọn gương mặt đại diện quảng cáo cho sản phẩm Lỗi Âu, Âu Thần rất xem trọng Hạ Mạt, nhưng lòng dạ của những thiếu gia con nhà giàu quyền thế kiểu như vậy vẫn hay thay đổi bất thường. Và giờ đây, khi mà hợp đồng biểu diễn của họ đều nằm trong tay của Thiếu gia, là vinh hay là nhục đều do suy nghĩ của anh quyết định chứ không thể theo cá tính của họ được.
Khuôn mặt Hạ Mạt trở nên nhợt nhạt.
Cô căn chặt môi.
Sau rồi cô cúi đầu, hàng lông mi dài che đi tâm trạng phức tạp trong đáy mắt, Hạ Mạt để tâm trạng mình trở lại với sự bình tĩnh ngày thường. Ngón tay trắng ngần quấn sợi ren lụa màu xanh xinh đẹp đó vào cổ tay Thiều gia, tung tầng từng tầng. Sợi ren lụa rất dài, cô cẩn thận, tỉ mỉ quấn lên cổ tay Âu Thần.
Ráng chiều dịu dàng chiếu cuộn Âu Thần và Doãn Hạ Mạt lại với nhau.
Khuôn mặt trắng trong.
Ngón tay mềm mại.
Ráng chiều trên hàng lông mi dài của cô.
Sự thô bạo, ngang ngược, lạnh lùng trong đáy mắt Âu Thần lúc đầu, dần dần, dưới tác động dịu dàng của Hạ Mạt, đã từ từ tan đi, chỉ còn lại chút ánh sáng yếu đuối, sự tuyệt vọng u uất như nước biển băng giá chầm chậm muốn dìm chết anh.
Sợi ren lụa từng vòng từng vòng quấn lấy cổ tay phải của Âu Thần, như số phận của anh và cô từng bước quấn vào nhau.
Thoáng hiện một luồng sáng của đèn flash.
Lông mày Âu Thần hơi cau lại.
Thái Ni cũng phát hiện ra tay phóng viên đang chụp ảnh lén, anh định đi qua thu lấy máy ảnh của tay phóng viên dó, nhưng Âu Thần lại ho nhẹ một tiếng.
Thái Ni nhanh ý dừng chân đắn đo nghi hoặc.
Ý của Thiếu gia là mặc kệ sao?
Nhưng mọi người đều biết Thiếu gia rất ghét bị chụp ảnh, tại sao lại…
Âu Thần lạnh lùng nhếch môi.
Anh cũng muốn thử xem, ngày mai ảnh đăng trên báo sẽ có tác động như thế nào…
***
“Ngày mai anh đi Nhật.”
Buổi tối, đồ của Lạc Hi đều đã xếp gọn trong va li, nghĩ đi nghĩ lại, anh lôi cuốn tấm ảnh anh chụp cùng Hạ Mạt để vào trong va li. Trong ảnh, anh đang nghịch ngợm hôn lên má Hạ Mạt, cô quay đầu, nét mặt ngạc nhiên vừa vui vừa buồn. Lạc Hi mỉm cười, dùng ngón tay xoa nhẹ lên khung ảnh, chà, trong bức ảnh, cô và anh xem ra thân mật giống như người sống cùng một nhà.
“Em sẽ nhớ anh chứ?”
Đi Nhật quay ngoại cảnh phải mất cả tháng, trước đây cuộc sống đi đi về về anh đã quen. Nhưng lần này chưa đi đã muốn quay về rồi. Lạc Hi giả bộ vô tình hỏi Hạ Mạt, giống như tâm trạng của người con trai đang yêu đợi câu trả lời bạn gái, động tác chậm lại, vậy mà đợi rất lâu vẫn không nghe thấy tiếng cô trả lời.
Lạc Hi ngoái đầu lại nhìn.
Doãn Hạ Mạt đang ôm gối ngồi trên sofa, khuôn mặt không trang điểm, đăm chiêu nhìn bầu trời đêm bên ngoài cửa sổ, đôi mắt có vẻ mơ màng. Sắc đêm yên tĩnh lặng lẽ bao phủ lấy cô. Trong thảng thốt, Hạ Mạt dường như không tồn tại, Lạc Hi có cảm giác cô chỉ là một cái bóng hoang tưởng giống như bong bóng vậy.
“Đang nghĩ gì vậy?”
Lạc Hi ngồi xuống bên cô, ôm lấy cô từ phía sau, ôm rất chặt, anh cảm nhận được cơ thể và hơi thở ấm áp của cô. Trái tim loạn nhịp đã bình tĩnh trở lại, anh đặt cằm mình lên gáy Hạ Mạt như một đứa trẻ, cô là của anh, không thể tùy hứng say mê đờ đẫn.
Được Lạc Hi ôm trong vòng tay, mạch suy nghĩ chuyện lúc sáng của Doãn Hạ Mạt quay trở lại với thực tế, cô mỉm cười hỏi lại để tránh câu hỏi của anh:
“Đồ đạc của anh đã chuẩn bị xong chưa?”
“Xong rồi.”
“Để em xem…”
Cô cẩn thận giúp anh kiểm tra lại đồ dùng trong va li, thấy tấm ảnh bên trong, ngón tay Hạ Mạt ngập ngừng, hai má Lạc Hi đỏ bừng, cô cúi đầu, đôi tai trắng ngần cũng từ từ chuyển qua màu đỏ.
“Anh quên mang thuốc rồi.”
Cô khẽ nói rồi đứng lên đi đến tủ thuốc lấy ra vài thứ thuốc thông dụng xếp vào một cái túi nhỏ, sau đó để túi thuốc vào va li của anh. Gần đây cô đến nhà Lạc Hi thường xuyên hơn, dần dần cô trang bị đầy đủ dụng cụ nhà bếp, sắm thêm luôn cả một tủ thuốc thông dụng.
Hạ Mạt nhẹ nhàng nói:
“Ở bên ngoài lúc nào cảm thấy khó chịu trong người, nhất định phải uống thuốc ngay, hoặc là đi khám bệnh. Nhớ là ngày nào cũng phải uống vitamin nhé.”
“Nếu như anh ốm”, trái tim Lạc Hi rừng rực, cảm giác hạnh phúc khiến giọng nói của anh càng thêm nũng nịu, “nếu anh sốt đến 40 độ, cực kì khó chịu, lại rất muốn nhìn thấy em, em có bay qua Nhật thăm anh không?”
“Nếu nhớ uống thuốc và nghỉ ngơi sẽ không dễ bị ốm đâu?” Doãn Hạ Mạt cười, cô thừa biết anh chắc chắn sẽ thích nghi ngay với cuộc sống quay ngoại cảnh ở nước ngoài, những tình huống lạ nước lạ cái chắc không nhiều.
“Giả dụ là thật thì sao?”
“…”
“Giả dụ anh bệnh chết đến nơi, trước lúc nhắm mắt chỉ muốn nhìn thấy em một lần”, Lạc Hi hạ giọng, “em có… có bất chấp tất cả để đến bên anh không?!”
Cô nhìn anh chăm chăm.
Chính vào lúc Lạc Hi cho rằng Hạ Mạt sẽ không trả lời câu hỏi buồn cười này.
Cô nắm chặt tay anh.
Khẽ đan ngón tay của mình vào mười ngón tay của anh.
“Không đâu”. Mắt cô dịu dàng như mặt biển buổi sáng. “Em sẽ luôn ở bên anh, cho anh uống thuốc, tìm bác sĩ tốt cho anh, không rời xa anh, dù anh có đuổi em đi, em cũng sẽ luôn ở bên anh.”
Lạc Hi nín thở.
Anh lóng ngóng, cuống cuồng ôm đầu cô vùi trong lòng mình, để cô không nhìn thấy được ánh mắt ngây ngô của mình, hồi lâu Lạc Hi mới nói ấp úng, không ra hơi:
“Phải nhớ là nghĩ về anh!”
“Vâng.”
“Di động không được phép tắt! Rảnh là anh sẽ gọi cho em liền, không được phép để anh không liên lạc được với em.”
“Vâng, lúc nào không diễn, em sẽ mở máy.”
“Còn nữa…”
“Không được gặp người đó”, cổ họng Lạc Hi nghẹn lại, “cũng không được để cho hắn gặp em, ngộ nhỡ chạm mặt hắn không được nói chuyện với hắn, không được nghe những lời hắn nói với em…”
Được Lạc Hi ôm chặt trong vòng tay, thần trí cô rối loạn, hơi thở dồn dập ngắt quãng, chút ngỡ ngàng, cô không biết nên nói gì, không biết có nên nói chuyện hồi chiều cho anh nghe không?
“Có nghe thấy không đấy?...”
“…”
“Nếu không anh sẽ rất khó chịu… rất khó chịu, rất khó chịu… nghe thấy không?...” Lạc Hi ỉu xìu vuốt mái tóc Hạ Mạt.
“Vâng…” Cô không còn lời gì để nói.
“Hạ Mạt”, Lạc Hi khoái chí cười, đặt cằm lên đầu cô xát nhẹ, “anh cảm thấy, anh thật sự cũng thấy rất hạnh phúc đó…”
Trái tim Hạ Mạt đau thắt.
Cô đang gạt anh?
Nhưng…
Chờ anh đi Nhật về rồi mới cho anh hay cũng được. Rốt cuộc tại sao Âu Thần lại mua công ty mà cô đang đầu quân, anh ta đang dự tính những gì thì giờ này cô vẫn chưa rõ.
Ngày hôm sau, Doãn Hạ Mạt đờ người ra khi nhìn thấy tấm ảnh đăng trên báo. Bên ngoài cửa sổ chốc chốc lại có bóng một chiếc máy bay lướt qua trên những tầng mây, Hạ Mạt thở dài, may mà Lạc Hi đã đi Nhật, chắc không đọc báo ở trong nước đâu.
“Ê? Sao lại có tấm ảnh thế này?”
Trân Ân tròn mắt, trong bức ảnh đăng trên báo, Hạ Mạt đang quấn sợi ren lụa màu xanh lên cổ tay Âu Thần, ráng chiều dịu dàng bao quanh hai người như khảm nạm khiến người ta có cảm giác Âu Thần và Hạ Mạt ở bên nhau giống như đôi tình nhân gắn bó đã lâu rồi.
Thiếu gia không phải là rất ghét bị chụp ảnh sao?
Chính vì thế mà báo chí hầu như không bao giờ đăng ảnh của Thiếu gia, cứ cho là có phóng viên chụp lén được đi, nhưng sự lo sợ ảnh hưởng từ Tập đoàn Âu Thị cũng không có báo nào dám tùy tiện đăng những tấm ảnh đó.
Tuy nhiên…
Đây không phải là điểm cốt lõi.
Quan trọng là, tại sao tấm ảnh này nhìn đẹp đến thế, huyền diệu mê hoặc nhường kia, chỉ cần nhìn tấm ảnh, đã khiến trống ngực người ta đập thình thịch rồi?
“Hạ Mạt này, cậu và Thiếu gia lại làm hòa à?” Trân Ân nghi ngờ hỏi. Thời gian vừa rồi, hình như Hạ Mạt và Lạc Hi rất thân nhau, Trân Ân cứ nghĩ hai người đang yêu nhau, thế nhưng cảm giác trước tấm ảnh này…
“Là vấn đề của góc độ chụp của bức ảnh.”
Doãn Hạ Mạt đẩy tờ báo sang bên, tiếp tục đọc kịch bản. Kịch bản mới này có rất nhiều cảm giác lúc trước cần phải thay đổi. Cảnh diễn chung của cô và Lăng Hạo cũng theo đó tăng lên khá nhiều, cần phải học thuộc một lượng lớn lời thoại.
“Cái đó…” Trân Ân do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được. “Thiếu gia thật sự thích cậu, ngày trước ở trường, đứa nào chẳng biết tình cảm của Thiếu gia đối với cậu. Tuy bây giờ, Thiếu gia có lạnh lùng hơn, nhưng mà hình như anh ta vẫn rất thích cậu, mỗi lần nhìn thấy cậu, tuy lạnh nhạt, nhưng ánh mắt nhìn cậu…”
Ngón tay Doãn Hạ Mạt bất động trên kịch bản.
“Mình không muốn… có bất cứ quan hệ nào với anh ta…” Hạ Mạt vừa ngắt lời Trân Ân, vừa thở sâu hơn.
“Tại sao?!”
“…”
Doãn Hạ Mạt không lên tiếng, sắc mặt có chút nhợt nhạt.
“… Mình xin lỗi.” Trân Ân chân thành nói. “Xin lỗi, mình biết là cậu không muốn nói… nhưng, không phải là mình muốn nhiều chuyện, có điều bây giờ cậu và Thiếu gia cùng chung một công ty, hồi nãy ngoài hành lang, hai người còn chạm mặt nhau, Thiếu gia không lên tiếng, cậu cũng chẳng nói gì, không khí cứ ngột ngạt quái dị thế nào ấy! Vả lại, bây giờ Thiếu gia đã thâu tóm công ty, ngộ nhỡ cậu chọc giận Thiếu gia, Thiếu gia có thể sẽ hủy bỏ tất cả cơ hội biểu diễn của cậu, nếu vậy biết tính sao đây…”
Từ khi Công ty Sun bị mua lại đã đổi tên thành Công ty Quản lý Biểu diễn Nghệ thuật Âu Hoa Thịnh, đồng thời cũng đề ra một số quy định mới, tất cả các nghệ sĩ khi không có show diễn phải thường xuyên về công ty tiến hành lên lớp bồi dưỡng thêm về thanh nhạc, diễn xuất, kiến thức…
Nói như vậy, Hạ Mạt và Thiếu gia không phải sẽ thường xuyên chạm trán nhau hay sao?
Tuy không hiểu rõ lắm về Thiếu gia, nhưng dựa vào những ấn tượng ngày còn đi học ở trường Thánh Huy, Trân Ân cũng biết Thiếu gia là một người tính tình lạnh lùng nhưng nóng nảy, bá đạo, tính cách của Hạ Mạt lại kiên cường như vậy, lỡ mà xảy ra chuyện thì biết tính sao đây?!”
“Tất cả rồi sẽ có cách.”
Giấu những lo lắng bứt rứt trong lòng, Doãn Hạ Mạt an ủi Trân Ân, cô mỉm cười để Trân Ân không phải lo lắng. Có thể Âu Thần đã không còn những tác phong như năm năm về trước, và cô cũng không phải là đứa con gái chỉ biết sống dựa dẫm như năm năm về trước.
“Ừ.” Trân Ân thừ người, xong lại cười vui vẻ nói:
“Dù gì đi nữa, giờ này vẫn rất suôn sẻ và thuận lợi mà, lượng khán giả theo dõi bộ phim Bản tình ca trong sáng vẫn đang tiếp tục tăng nhanh, lượng khán giả yêu thích cậu vẫn càng ngày càng nhiều, cha cha, đã vậy nhà biên kịch lại còn sửa kịch bản để cậu trở thành vai nữ chính thứ nhất! Mình có linh cảm rằng, không chừng tên của cậu sẽ có mặt trong đề cử Nữ diễn viên chính xuất sắc nhấtcủa giải thưởng Vương miện Vàng năm nay, album mới của cậu cũng nằm trong kế hoạch này…”
***
Ngày tháng qua đi yên bình.
Giới báo chí dường như đã nhanh chóng quên cái tiểu tiết xen vào giữa buổi lễ giao nhận của Công ty Âu Hoa Thịnh. Thay vào đó là những tin tức mới xảy ra hằng ngày.
Lạc Hi sang Nhật quay ngoại cảnh cho bộ phim Cờ chiến, bộ phim này đã bước vào giai đoạn giữa. Một số hình ảnh đẹp về bộ phimCờ chiến đã được tiết lộ, kỹ thuật làm phim tuyệt đẹp, kỹ năng diễn xuất của diễn viên tuyệt đỉnh khiến người ta háo hức mòn mỏi chờ đợi. Lạc Hi ở Nhật tham dự tất cả các hoạt động xã giao, vẻ đẹp tuấn tú gợi cảm của anh đã chinh phục tất cả giới báo chí Nhật, anh xuất hiện ở đâu là y như rằng sẽ bị các fan Nhật chen lấn bao vây…
Hầu hết các báo chí đều đưa tin về Lạc Hi, mở ti vi xem cũng toàn hình ảnh của Lạc Hi, tuy rằng có xen vào đó là một số tin tức về bộ phim Bản tình ca trong sáng, tin tức về quảng cáo cho album Thẩm Tường, việc gặp fan hâm mộ của Phan Nam, v.v…, nhưng hình ảnh điển trai, đẹp như làn sương đêm của Lạc Hi đã khiến tất cả những người khác đều trở thành vật làm nền cho anh.
Mãi đến chiều tối ngày thứ Năm.
Rốt cuộc tin tức một vụ scandal đã bùng nổ khiến tiêu điểm chú y của mọi người đều thay đổi.
Trên các kênh truyền hình giải trí.
Tại các buổi họp báo.
Dưới ánh sáng chói, An Bân Ni với sắc mặt tiêu tụy đã không thể che đậy được tinh thân bị tổn thương trầm trọng và tuyệt vọng.
Đối diện trước dãy micro.
Ánh mắt An Bân Ni trống rõng nhìn vào ống kính.
Tại sao cô căm hận Doãn Hạ Mạt, tại sao trong lúc quay phim cô đã tát Doãn Hạ Mạt liên tục mười mấy lần…
“Không còn cách nào giữ im lặng nữa, hôm nay, tôi phải nói cho mọi người biệt những việc cô ấy đã làm!” An Bân Ni hạ giọng nói, đau khổ và hận thù trong giọng nói khiến hầu hết các phóng viên và khán giả trước màn hình ti vi kinh ngạc.
Đường phố về đêm, những người qua đường ngạc nhiên dõi nhìn về màn hình tinh thể lỏng cực lớn ở bên đường, lắng nghe lời tuyên bố đầy đau thương của An Bân Ni: “… Tình yêu hai năm qua của tôi và Lăng Hạo đã chính thức kết thúc. Nguyên nhân là do… diễn viên mới Doãn Hạ Mạt trong thời gian quay bộ phim Bản tình ca trong sáng đã không từ thủ đoạn dụ dỗ Lăng Hạo, thậm chí ngang nhiên mặc đồ ngủ mỏng dính hẹn Lăng Hạo lúc đó không biết gì nên đã đưa tôi đi cùng. Tôi cảm thấy hãi hùng trước hành vi đáng sợ của Doãn Hạ Mạt. Sau khi bị phát giác, Doãn Hạ Mạt không những không thấy xấu hổ, trái lại cô ta chẳng nể nang gì, tiếp tục dụ dỗ Lăng Hạo.”
An Bân Ni tiều tụy rơi lệ.
Cô không oán hận Lăng Hạo, đối diện với người con gái đẹp như Hạ Mạt, có lẽ người con trai nào chẳng động lòng. Chỉ có điều An Bân Ni cho biết cô không ngờ rằng vì muốn có được Lăng Hạo mà Doãn Hạ Mạt lại có những việc làm vô liêm sỉ đến vậy.
An Bân Ni tuyên bố bắt đầu từ ngày hôm nay có thể cô sẽ rút lui khỏi làng giải trí.
Làng giải trí trở nên “dơ bẩn” như vậy, để mình phải sống trong cái thế giới “dơ bẩn” đó thì cô thà từ biệt nghề diễn mà cô yêu thích nhất và các fan thân yêu của cô còn hơn.
An Bân Ni vênh váo ngang ngạnh trước những ống kính máy quay.
Cô có thể đem vị trí nữ diễn viên chính thứ nhất trong Bản tình ca trong sáng nhường cho Doãn Hạ Mạt, cũng có thể nhường Lăng Hạo cho Doãn Hạ Mạt, nhưng cô sẽ không bao giờ vì việc tát Hạ Mạt mười mấy cái mà nói lời xin lỗi. Bởi vì, đó là sự trừng phạt Doãn Hạ Mạt đáng phải gánh chịu!
Ti vi trong phòng khách.
Chiếc điều khiển từ xa không ngừng chuyển kênh, các kênh đều xuất hiện hình ảnh tiều tụy rơi lệ của An Bân Ni.
“Dối trá…”
Sắc mặt Trân Ân trắng bệch, sợ hãi nhìn những hình ảnh phát đi phát lại trên ti vi. Từ sẩm tối tới giờ, trên đường từ công ty về nhà, máy di động của Hạ Mạt và của cô đổ chuông liên tục như phát điên, những giọng nói the thé thúc giục đề nghị họ gặp mặt. Điện thoại của công ty gọi tới nói là phóng viên các báo đài đã bao vây kín trước cửa công ty, công ty bảo họ tạm thời tránh mặt đi đâu đó một thời gian. Tới khi về đến nhà Hạ Mạt, con hẻm đã bị xe của các phóng viên bao vây tắc nghẽn từ lúc nào. Thế là họ chỉ còn cách trốn trong căn hộ nhỏ thuê của Trân Ân.
“Dối trá! Bịa đặt!! Cô ta đang dối trá…”
Trân Ân phẫn nộ hét ầm lên, bàn tay tức tối năm chặt, hận không thể xông được vào ti vi để xé nát cái mồm dối trá của An Bân Ni!! Doãn Hạ Mạt dụ dỗ Lăng Hạo?! Chuyện đó mà cũng bịa được sao! Cái hạng người vô liêm sỉ như An Bân Ni sẽ gặp phải báo ứng cho mà xem! Đúng là đã nói dối một cách vô liêm sỉ!!
Trân Ân phẫn nộ vơ mấy miếng khoai trên bàn ném vào ti vi.
Nhìn những miếng khoai dính trên mặt An Bân Ni trong ti vi, Trân Ân dịu vơi đi phần nào sự phẫn nộ khó lòng kiềm chế. Nét mặt Trân Ân thê thảm buồn bã, cô không dám nhìn Hạ Mạt đang ngồi trên sofa, cô không biết nên an ủi Hạ Mạt thế nào, trong lúc này cô cũng chẳng nghĩ ra nổi cách gì giải quyết hòng đập lại những lời nói dối của An Bân Ni.
“… Đừng xem ti vi nữa.”
Giọng Doãn Hạ Mạt trầm tĩnh vọng lại bên tai, giọng nói chẳng chút sợ hãi, bình tĩnh đến độ như không có chuyện gì xảy ra.
Trân Ân ngạc nhiên quay đầu lại nhìn Hạ Mạt.
“… Em tin chị, đúng không?...” Hạ Mạt đang cầm điện thoại bàn nói chuyện, cô mỉm cười như thể Tiểu Trừng đang ở trước mặt mình. “… Thế thì tắt ti vi đi, sau đó cũng đừng đi mua bất kì tờ báo hay tạp chí nào, đừng lên mạng, đừng nghe điện thoại của người lạ, đừng quan tâm đến những phóng viên ở bên ngoài, hay là em sang nhà bạn ở vài ngày đi… đừng lo… sẽ không có chuyện gì đâu… có thể mấy ngày này chị sẽ không về được, em phải nhớ uống thuốc đúng giờ nhé…”
Trước cảnh Hạ Mạt nói chuyện điện thoại với Tiểu Trừng, đột nhiên Trân Ân cảm thấy Hạ Mạt đúng là một cây đại thụ kiên cường, dù có gặp phong ba bão táp ra sao, Hạ Mạt vẫn luôn bình tĩnh đối diện với nó, sẽ không bị quật ngã, sẽ không gánh chịu tổn thương.
“… Chị không lo những chuyện tào lao vô vị như thế này, chị chỉ lo cho sức khỏe của em thôi… chỉ cần em không bị ảnh hưởng gì, chị chẳng còn phải sợ gì nữa, chuyện gì chị cũng có thể đối mặt được…”
Doãn Hạ Mạt dịu dàng nói.
“Ừ…”
Doãn Hạ Mạt mỉm cười, nhẹ nhàng đặt điện thoại xuống, rồi lại nhìn vào điện thoại và thẫn thờ vài giây, sau đó nhắm mắt lại, sắc mặt từ từ trắng bệch như tờ giấy, bờ môi tái mét.
“Giờ thì mình phải làm sao đây?”
Trân Ân cũng lúng túng không biết xử trí ra sao trước sự việc bất ngờ này. Cô đưa tay ra nắm chặt lấy tay Hạ Mạt, những ngón tay giá lạnh của Hạ Mạt khiến trái tim Trân Ân càng tê tái hơn.
Thì ra, vừa lúc nãy chỉ là vì an ủi Tiểu Trừng, sợ cậu ấy lo lắng, Hạ Mạt mới tỏ ra bình tĩnh thư thái như vậy. Trân Ân chua xót, thật ra có ai mà sinh ra đã kiên cường được như cây đại thụ kia, chẳng qua là trước mặt những người cần được bảo vệ, nhất thiết phải thể hiện sự kiên cường, không thể để cho người đó lo lắng, có vậy thôi. Còn cô, là người quản lý của Doãn Hạ Mạt, không những cô không có chủ kiến gì, lại còn để cho Hạ Mạt phải tự nghĩ ra cách giải quyết.
Cô hơi đỏ mặt, vội nói:
“Hay là, chúng ta cũng mở cuộc họp báo vạch trần quỷ kế của An Bân Ni! Rằng cô ta đã dối trá, không có ai tin cô ấy đâu! Chỉ cần chúng ta giải thích rõ, thì có thể…”
Hạ Mạt hít một hơi thật sâu.
Đôi mắt mở to, hàng lông mi đen nhánh, sắc mặt tái nhợt. Đôi mắt màu hổ phách có sự cô đơn trống vắng nhìn An Bân Ni tiều tụy rơi lệ trên ti vi, Hạ Mạt mím chặt môi lại.
“Không việc gì phải hoảng”. Hạ Mạt điềm tĩnh nói.
Trên màn hình ti vi.
Trước ống kính.
Đối diện với rất nhiều micro của các phóng viên.
“… Thà rút lui khỏi làng giải trí, không còn muốn gặp lại con người vô liêm sỉ này…” Gương mặt An Bân Ni đẫm lệ, giọng nói chứa đầy hận thù khó lòng tha thứ.
“Mày mới là kẻ vô liêm sỉ nhất…”
Trân Ân nổi khùng ném mạnh các loại sách báo trên bàn vào thẳng ti vi.
Nhìn An Bân Ni trong màn hình ti vi, hai mắt Doãn Hạ Mạt dần dần nhíu lại, chút lạnh lùng trong ánh mắt khiến cô đột nhiên như trở thành một con người khác.
Nếu việc lùi bước và khoan dung của cô không giải quyết được vấn đề, vậy thì…
Sẽ phải đón nhận sự tuyên chiến của An Bân Ni thôi.
Chỗ ngồi ngay sát đường.
Trân Ân cầm cốc trà sữa trong tay, lồng ngực đập thình thịch. Gặp ma rồi, đây đâu phải lần đầu tiên gặp Doãn Trừng, vậy mà không hiểu sao trái tim cô cứ nảy loạn lên như muốn vọt ra ngoài lồng ngực! Trân Ân có cảm giác hai má nóng bừng, cô lén nhìn Doãn Trừng phía đối diện. Chà chà, nom cậu giống như một chú nai con dễ thương thuần khiết, hai hàng lông mi đâm dày đôi mắt sáng trong suốt, trên đỉnh đầu cậu như có ánh sáng của những thiên thần.
Trân Ân ngẩn ngơ ngắm Tiểu Trừng.
Lần này phải…
Xem như là lần đầu tiên cô và Tiểu Trừng chính thức hẹn hò nhau…
Lúc nhận điện thoại của Tiểu Trừng, Trân Ân vui đến ngây ngất chẳng nghĩ ra được gì, cũng không nói lại với Hạ Mạt được mấy câu đã vù đi luôn. Tiểu Trừng đã gọi điện cho cô! Là chủ động hẹn cô.
“Chị Trân Ân…”
Doãn Trừng chăm chú nhìn Trân Ân, ánh mắt Doãn Trừng rất trịnh trọng.
“Đừng có gọi mình bằng chị đi”, Trân Ân nản lòng uể oải hút hạt trân châu dưới đáy cốc qua ống hút, “làm như mình già rồi, gọi là Trân Ân được rồi”.
Doãn Trừng ngơ ngác.
Trân Ân nhìn bộ dạng ngô nghê của Tiểu Trừng vội lật đật phủi tay, nở nụ cười nói: “Không sao, không sao! Cậu cứ nói tiếp đi!”
“Trân Ân…”, Doãn Trừng ngập ngừng, rốt cuộc cũng nén được chữ “chị” đó xuống, “tôi muốn nhờ bạn một việc, được không?”
“Được! Được!” Cô nàng xúc động suýt rơi nước mắt!
Ông trời ơi, Tiểu Trừng đã gọi mình là gì ấy nhỉ?! “Trân Ân”, ông trời ơi, hai tiếng đó được nói ra từ miệng Tiểu Trừng nghe sướng tai quá! Đừng có nói là nhờ có một việc, cho dù có là một trăm việc, có phải lên trời hái sao cũng không thành vần đề!
“Trước đây mình luôn cảm kích bạn”, ánh mắt Doãn Trừng trong suốt như nước mùa xuân, cậu cười, nói, “bạn là bạn của chị mình, ở bên cạnh chị mình, chăm sóc chị ấy, giúp đỡ chị ấy, cho nên mình rất cảm kích bạn”.
“À, thì việc đó là việc nên làm mà!”
Vả lại, Trân Ân nghĩ cũng thấy áy náy, thực ra là Doãn Hạ Mạt chăm sóc cô nhiều hơn. Ở trường giúp cô ghi chép, trong lúc làm thêm thường đỡ cho cô một phần công việc, nay lại đem đến cho cô cơ hội tốt như vậy, để cô có thể thực hiện được ước mơ trở thành người quản lý của mình.
“Có một vài chuyện, chị mình sợ mình lo lắng nên không chịu tâm sự với mình, mình mãi mãi là đứa em trai luôn cần phải được bảo vệ”, nụ cười trên gương mặt Doãn Trừng thoáng chút phiền muộn, “nhưng mà, mình cũng đã lớn rồi, mình cũng muốn bảo vệ chị mình, cũng muốn chia sẻ, gánh vác những đau khổ và phiền muộn cùng chị”.
Trân Ân há hốc miệng.
Cô biết ý tốt của Hạ Mạt đã làm tổn thương đến Tiểu Trừng.
Hôm trước, sau khi đọc được trên báo tin Hạ Mạt bị An Bân Ni tát, Trân Ân chạy ngay đến nhà Hạ Mạt, nhìn tờ báo, mặt Tiểu Trừng tái mét làm Trân Ân sợ hết hồn tưởng bệnh Tiểu Trừng phát tác. Điện thoại di động của Hạ Mạt lại tắt, Doãn Trừng ruột gan như lửa đốt, mất hết cả bình tĩnh, cậu bấm máy liên tục nhưng hết lần này đến lần khác đều không thể liên lạc nổi, cơ thể của Tiểu Trừng không còn chịu đựng được nữa, mặt trắng bệch rồi ngất lịm trên sofa.
May mà Trân Ân biết thuốc của Doãn Trừng để đâu, vội vàng lấy thuốc, mãi cậu ta mới từ từ tỉnh lại. Bấy giờ Trân Ân cuống cuồng định gọi xe cấp cứu đưa Tiểu Trừng đến bệnh viện, song Tiểu Trừng lại giật lấy điện thoại cố chấp bấm số di động của Hạ Mạt.
Rốt cuộc, mãi sau Hạ Mạt cũng điện thoại lại, Trân Ân thấy rõ ràng khuôn mặt của Doãn Trừng đầy lo lắng, song cậu vẫn có thể nói chuyện với Hạ Mạt bằng một giọng rất bình tĩnh và ôn hòa đến thế, trái tim Trân Ân muốn vỡ vụn. Trước khi Hạ Mạt quay về, Doãn Trừng còn dặn dò cô tuyệt đối không được đem chuyện cậu mới phát bệnh nói cho Hạ Mạt biết.
Tiểu Trừng đúng là người em trai tốt nhất trên đời…
“Hạ Mạt là không muốn cậu phải lo lắng.” Trân Ân khẽ nói. “Hạ Mạt rất kiên cường, có thể giải quyết và đối diện với rất nhiều, rất nhiều chuyện, cậu là người Hạ Mạt yêu quý nhất, Hạ Mạt chỉ là muốn cậu được sống vui vẻ và hạnh phúc.”
Doãn Trừng gật đầu.
“Cho nên, nếu chị ấy không cho mình biết, mình cũng không muốn chị ấy có cảm giác mình quá phiền phức.” Doãn Trừng biết chị Hạ Mạt của cậu là người cậu yêu quý nhất trên đời, cậu cũng muốn chị được sống vui vẻ và hạnh phúc. “Vậy, mình xin bạn hãy kể cho mình nghe được không? Tất tần tật những chuyện không hay chị mình gặp phải, lý do gì chị ấy phải buồn bực phiền muộn, chuyện gì khiến chị ấy cảm thấy bứt rứt không yên, xin bạn hãy nói cho mình biết được không?”
“Cậu nói là…”
“Bạn là người bạn thân nhất của chị mình, lại là người quản lý của chị ấy. Xin bạn lảm ơn hãy chăm sóc tốt cho chị Hạ Mạt, nhưng cũng xin bạn kể lại tình hình của chị ấy cho mình hay.” Có lẽ cậu không đủ sức để giúp chị, nhưng vào những lúc chị gặp chuyện không vui, cậu có thể an ủi chị, nấu cho chị những món ăn ngon.
Mắt Trân Ân ươn ướt.
Trong lòng cô khó chịu, nhưng đó lại là sự ghen tị.
“Sao mình lại phải giúp cậu nhỉ?”
Trân Ân cố hết sức ghìm viên trân chân dưới đáy cốc lại, cô cảm thấy mình vô duyên quá, chẳng hiểu sao tự dưng lại thấy khó chịu trong lòng, Doãn Trừng là em trai Hạ Mạt, cậu ta quan tâm Hạ Mạt là chuyện rất thường tình. Nhưng tại sao, lồng ngực cô lại đau rát cứ như là đang nổi máu ghen…
“…”
Doãn Trừng cũng ngỡ ngàng cứng đờ người, cậu không nghĩ là Trân Ân sẽ hỏi vậy.
“Như thế có ổn không?” Trân Ân cắn chặt ông hút, lén nhìn Doãn Trừng, mặt đỏ bừng nói mập mờ. “Trừ phi… cậu đồng ý hẹn hò với mình…”
Giọng Trân Ân rất nhỏ, rất nhỏ.
Trong quán trà sữa rất náo nhiệt.
Khách hàng cười cười nói nói.
Doãn Trừng căng tai cố gắng nghe xem, rốt cuộc Trân Ân vừa nói gì.
“Được! Mình đồng ý! Những việc liên quan tới Hạ Mạt, bất kể lớn hay nhỏ, mình sẽ kể hết lại cho cậu biết sớm nhất!” Trân Ân nắm chặt bàn tay, nói nhỏ như kiểu đang thề thốt. “Với lại, vì Tiểu Trừng là người tôi yêu thương nhất, tôi nhất định sẽ bảo vệ Hạ Mạt thật tốt, gặp bất cứ khó khăn nào tôi sẽ luôn là người đầu tiên đứng ra che chở cho cô ấy!”
Có lẽ…
Doãn Trừng sẽ ghét cô chăng…
Nếu như Doãn Trừng biết, cô thích cậu như thế nào. Bốn năm trước, từ lần đầu tiên nhìn thấy Doãn Trừng đứng ngoài lớp học, cô đã thích ngay rồi. Để có thể thường xuyên được gặp Doãn Trừng, cô đã quyết định trở thành người bạn tốt nhất của Doãn Hạ Mạt. Thực ra cô cũng có những tạp niệm như vậy trong tình bạn được Doãn Trừng cảm kích ấy…
“Cảm ơn bạn, Trân Ân.”
Gương mặt Doãn Trừng cười trong sáng biết bao, đôi mắt rực sáng không dính chút bụi trần. Trân Ân ngơ ngẩn nhìn Doãn Trừng, thôi, hãy cứ để cậu ấy không biết thì hơn, cứ như vậy mà giữ lấy Tiểu Trừng, mãi mãi giữ lấy cậu ấy, cũng là thay cậu ấy giữ lấy những thứ cậu ấy yêu quý.
Đột nhiên, Trân Ân nhớ ra hồi nãy đã bỏ mặc Hạ Mạt mà chạy tới đây, không biết có chuyện gì xảy ra không? Nhưng, đó chỉ là nghi thức bàn giao và tiếp nhận của công ty, vắng mặt cũng được mà, chắc chẳng có vấn đề gì đâu.
***
Phòng họp bố trí tuy đơn giản nhưng rất đẹp, sàn gạch đá cẩm thạch màu đen, chiếc bàn dài được đặt làm từ Pháp chạm trổ hoa văn màu vàng đẹp mắt, lãnh đạo cấp cao của công ty Âu Hoa Thịnh và nguyên lãnh đạo cấp cao Công ty Sun ngồi hàng ghế đầu, mùi hoa thơm quẩn quanh chỗ họ ngồi.
Vi An, Đào Thục Nhi và tất cả nghệ sĩ của Công ty Sun đều ngồi ghế nhung màu vàng ấm áp, họ vỗ tay, họ mỉm cười, họ nhìn các lãnh đạo chúc tụng nhau. Lãnh đạo cắt chiếc bánh kem rất to, họ bật nắp chai champagne, rượu champagne màu vàng chảy dần vào tháp ly thủy tinh xếp cao.
Một nghi thức hoàn mỹ.
Giống sự hoàn mỹ, suôn sẻ trong phim ảnh.
Doãn Hạ Mạc ngồi một góc yên lặng, đầu óc cô lại để tận đâu đâu, chẳng ăn nhập với tình cảnh lúc này. Hạ Mạt nhìn Âu Thần bị những cánh hoa thấp thoáng che khuất phía trước mặt, rồi cô lại quay về với những đau khổ, chua chát tận đáy lòng.
Công ty Âu Hoa Thịnh là công ty con của Tập đoàn Âu Thị, Âu Thần là Chủ tịch công ty mới đảm nhiệm chức vụ, sau đây, anh ấy sẽ là ông chủ của cô. Cô cứ nghĩ rằng Âu Thần sẽ từ từ rời xa cuộc đời cô, vậy mà đùng một cái, hai người lại bắt đầu một mối quan hệ, một sự ràng buộc mới.
Đôi mắt Hạ Mạt u sầu.
Trước mắt Âu Thần, mọi sự cố gắng chỉ là một cú đòn bất kham thôi.
Chỉ cần anh mua lại công ty cô đang làm việc là sẽ có ngay hợp đồng của cô, như vậy anh có thể dễ dàng vùi cô trong tuyết lạnh, không cho cô một lối thoát, một cơ hội làm việc…
Cô trầm lặng chăm chú nhìn Âu Thần kiêu ngạo, lạnh lùng đang nhìn phía trước.
Ánh nắng lành lạnh bao trùm lên người anh, xa lánh và lạnh giá, hình như anh không hề có chút tâm tư tình cảm nào, đôi mắt lãnh đạm như hồ nước sâu đóng băng vào mùa đông.
Đối với anh mà nói, có lẽ cô chỉ là một con kiến nhỏ..
Anh chỉ cần đưa một ngón tay ra là có thể nghiến cô nát bét, có thể hủy hoại mọi sự cố gắng của cô trước đây.
Khi Âu Thần lén nhìn Hạ Mạt, ánh mắt cô đã nhìn đi chỗ khác, cô đang hướng ra ngoài cửa sổ. Ánh nắng chiếu lên mái tóc dài của cô phản chiếu những quầng sáng dịu dàng choáng váng, cô như bị ánh sáng bao vây, thứ ánh sáng chói lòa chao liệng. Có vẻ như cô đang suy tư điều gì đó, nét mặt thoáng chút đau thương, lặng lẽ nhưng khóe môi lại như có nụ cười “chẳng có gì phải quan trọng”.
Là số mệnh ư…
Dù có bị cô làm tổn thương, đau khổ đến rớm máu nhưng anh vẫn không sao quên được cô, thậm chí không sao trả thù nổi, không thể rời xa cô… Khi thấy cô đau khổ, trái tim anh còn đau hơn gấp trăm gấp ngàn lần. Khi không còn cách nào để được nhìn thấy cô, trái tim anh biến thành một ngôi mộ hoang vu và lạnh lẽo…
Có lẽ…
Là số mệnh ư…
Thời gian chầm chậm trôi.
Nghi thức giao nhận đã kết thúc, dưới sự giới thiệu của Thái Ni, các lãnh đạo cấp cao của Công ty Âu Hoa Thịnh tham quan phòng thanh nhạc, phòng luyện tập, phòng làm việc, v.v… Chức vụ của Thái Ni không thay đổi, vẫn là giám đốc truyền thông, có thể nhìn thấy nét mặt vui vẻ của anh ấy, được làm việc dưới trướng cùa Công ty Âu Hoa Thịnh có nghĩa sau này cơ hội thăng tiến của anh càng lớn.
Thái Ni nhiệt tình giới thiệu tình hình hoạt động của công ty cũ.
Âu Thần trầm ngâm lắng nghe, lãnh đạo của Công ty Âu Hoa Thịnh lễ phép gật đầu cười.
Thái Ni phấn khởi giới thiệu các nghệ sĩ đã kí hợp đồng với công ty cũ.
Âu Thần lần lượt bắt tay từng nghệ sĩ: Vi An, Đào Thục Nhi, Doãn Hạ Mạt, Phan Nam, v.v… Thái độ của anh hệt như quý tộc Chân Âu, rất lịch sự mà cũng rất xa cách.
Khi mọi viêc kết thúc, trời cũng bắt dầu chạng vạng.
Ráng chiều dịu dàng từ kính cửa sổ chiếu vào đại sảnh, Âu Thần và đoàn lãnh đạo cấp cao chuẩn bị ra về, nghệ sĩ và tất cả nhân viên của Công ty Sun đứng sắp thành một hàng tiễn họ.
Doãn Hạ Mạt đứng trong đó.
Phan Nam độp nhỏ một câu bên tai cô.
“Ghét quá phải không?”
Doãn Hạ Mạt không hiểu:
“…?”
“Chúng mình giống dân đi ở, cậu chủ sắp đi khỏi, tôi tớ đứng sắp hàng ngay ngắn tiễn đưa. Chúng mình khom lưng chỉnh tề chào hắn, lại còn phải nói: Cậu chủ đi đường bình an”. Phan Nam xoa mũi, khẽ nói: “Đúng là… tiễn đưa long trọng quá!”
Doãn Hạ Mạt cười mỉm.
Trong ráng chiều đỏ nhạt, Âu Thần tuấn tú, đẹp lạnh lùng như thần Mặt Trời Apollo, trong đám đông lãnh đạo cấp cao của Công ty Âu Hoa Thịnh vây quanh, anh tiến vào đại sảnh.
Gió nhè nhẹ thổi tới.
Sợi ren lụa màu xanh trên cổ tay khẽ tung bay.
Anh đi ngang qua trước mặt mọi người, ai ai cũng cúi đầu chào, không biết là tại sao, dáng dấp của anh lúc này cũng tỏa ra khí chất tôn quý khiến người ta không dám lại gần nhìn.
Doãn Hạ Mạt cũng cúi đầu.
Ân Thần đi ngang qua cô.
Bước chân ấy.
Bỗng dưng.
Chậm lại.
Hạ Mạt cắn chặt môi, sống lưng trở nên cứng đờ, trong tầm mắt, cô vẫn nhìn thấy sợi ren lụa màu xanh ở cổ tay Âu Thần đột ngột tung bay.
Bước chân trở về với sự lạnh lùng.
Rời khỏi chỗ cô đứng.
Doãn Hạ Mạt từ từ nhẹ người, sợi ren lụa màu xanh vẫn tung bay như đang kêu gào, cô thất thần nhìn nó.
Trong gió chiều.
Sợi ren lụa màu xanh run rẩy bay trên cổ tay Âu Thần! Sau đó, vốn sợi ren được cuốn ở cổ tay nhưng lại tuột ra tung bay, tung bay trong không trung…
Sợi ren lụa xinh đẹp…
Lặng lẽ không một âm thanh…
Từ cổ tay Âu Thần nhẹ nhàng bay trong không trung…
Gió nhè nhẹ…
Ráng chiều xuyên qua những đường nét hoa văn của sợi ren lụa màu xanh của sợi ren lụa màu xanh xinh đẹp, màu đỏ nhạt của ráng chiều, màu xanh của sợi ren lụa, ánh sáng đỏ chuyển động uyển chuyển qua những khe hở trên sợi ren đẹp đến không tưởng, như trong truyện cố tích và cũng đẹp mềm mại, yếu ớt như bong bóng.
Trong khoảnh khắc đó thời gian như ngưng đọng.
Mọi người trong đại sảnh bất giác đưa mắt nhìn theo sợi ren lụa màu xanh đang bay trong không trung, sợi ren lụa màu xanh uyển chuyển uốn lượn, đẹp đẽ, như đột nhiên rơi vào giấc mộng khó mà tỉnh lại, sợi ren lụa màu xanh tung bay như có ma lực khiến người ta nghẹt thở.
Âu Thần dừng bước.
Nhíu mày nhìn theo sợi ren lụa màu xanh đang bay trong không trung đó.
Thái Ni nhảy về phía trước một bước định chụp sợi ren lại, song Âu Thần lại đưa tay ra ngăn anh ta.
“Thiếu gia?”
Thái Ni lên tiếng nghi hoặc.
Âu Thần lắc đầu, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào sợi ren lụa màu xanh đang bay trong không trung. Sợi ren bay mà chẳng có phương hướng, nó cũng lạc lõng như linh hồn đã bị mất của anh.
Âu Thần chuyển ánh mắt.
Cô đang nhìn sợi ren lụa màu xanh đó bay trong không trung.
Thật lâu.
Sợi ren lụa màu xanh bay chầm chậm.
Nhẹ nhàng…
Lượn xuống…
Bay tới trước mắt Doãn Hạ Mạt, nó nhẹ nhàng lượn xuống, theo bản năng, Hạ Mạt đưa ta ra, những ngón tay trắng ngần, khi sợi ren bay qua mặt Hạ Mạt, cô nhẹ nhàng bắt lấy…
Âu Thần đột nhiên có cảm giác cái gì đó trong lồng ngực cũng đang bị bàn tay đó nắm chặt…
Rõ ràng bàn tay không dùng chút sức lực nào, nhưng lại tóm rất chặt.
Xung quanh vang lên tiếng xuýt xoa kinh ngạc.
Khoảnh khắc sợi ren lụa màu xanh đỏ rơi vào tay Doãn Hạ Mạt, cô như thể nàng Lọ Lem trong truyện cổ tích, ánh mắt của tất cả mọi người đều trùm lên cô.
Tiếng xuýt xoa xung quanh dâng cao đột ngột khiến Doãn Hạ Mạt kinh ngạc sực tỉnh, cô ngơ ngẩn nhìn sợi ren lụa màu xanh trong tay, không hiểu tại sao nó lại rơi vào tay mình. Vừa mới thoáng đây, Hạ Mạt đột nhiên như rơi vào giấc mộng, tới khi tỉnh lại, sợi ren đã nằm trong tay cô.
Bất giác cô ngước mắt lên.
Âu Thần từ xa đang nhìn cô chăm chú.
Khuôn mặt của anh lạnh lùng không chút cảm xúc, nhưng lại mang chút ánh sáng u uất trong đáy mắt.
Âu Thần lại đi đến trước mặt cô.
Cô nhẹ nhàng đưa sợi ren lụa màu xanh ra.
Âu Thần không đón nhận.
Mà đưa tay về phía cô, lạnh lùng ra lệnh:
“Buộc nó lại.”
Khẩu khí đó, như thể anh là chủ nhân cao quý còn cô chỉ là một tì nữ hèn mọn. Mọi người đều đưa mắt nhìn nhau cảm thấy khó xử, nhưng lệnh của Thiếu gia xưa nay đâu ai dám cãi lại, đặc biệt lúc này đây đang là thời khắc anh chính thức tiếp nhận Công ty Sun.
Doãn Hạ Mạt ngẩng đầu kinh ngạc.
Phan Nam nhận ra sống lưng của Hạ Mạt cứng đơ lại, hai bờ môi mín chặt quật cường. Chính vào lúc Phan Nam cho rằng Hạ Mạt sẽ từ chối, Đào Thục Nhi đứng ở bên trái Hạ Mat khe khẽ giật áo Hạ Mạt, nói rất khẽ:
“Mau đi, cậu muốn đắc tội với Thiếu gia sao?”
Tuy rằng trong việc tuyển chọn gương mặt đại diện quảng cáo cho sản phẩm Lỗi Âu, Âu Thần rất xem trọng Hạ Mạt, nhưng lòng dạ của những thiếu gia con nhà giàu quyền thế kiểu như vậy vẫn hay thay đổi bất thường. Và giờ đây, khi mà hợp đồng biểu diễn của họ đều nằm trong tay của Thiếu gia, là vinh hay là nhục đều do suy nghĩ của anh quyết định chứ không thể theo cá tính của họ được.
Khuôn mặt Hạ Mạt trở nên nhợt nhạt.
Cô căn chặt môi.
Sau rồi cô cúi đầu, hàng lông mi dài che đi tâm trạng phức tạp trong đáy mắt, Hạ Mạt để tâm trạng mình trở lại với sự bình tĩnh ngày thường. Ngón tay trắng ngần quấn sợi ren lụa màu xanh xinh đẹp đó vào cổ tay Thiều gia, tung tầng từng tầng. Sợi ren lụa rất dài, cô cẩn thận, tỉ mỉ quấn lên cổ tay Âu Thần.
Ráng chiều dịu dàng chiếu cuộn Âu Thần và Doãn Hạ Mạt lại với nhau.
Khuôn mặt trắng trong.
Ngón tay mềm mại.
Ráng chiều trên hàng lông mi dài của cô.
Sự thô bạo, ngang ngược, lạnh lùng trong đáy mắt Âu Thần lúc đầu, dần dần, dưới tác động dịu dàng của Hạ Mạt, đã từ từ tan đi, chỉ còn lại chút ánh sáng yếu đuối, sự tuyệt vọng u uất như nước biển băng giá chầm chậm muốn dìm chết anh.
Sợi ren lụa từng vòng từng vòng quấn lấy cổ tay phải của Âu Thần, như số phận của anh và cô từng bước quấn vào nhau.
Thoáng hiện một luồng sáng của đèn flash.
Lông mày Âu Thần hơi cau lại.
Thái Ni cũng phát hiện ra tay phóng viên đang chụp ảnh lén, anh định đi qua thu lấy máy ảnh của tay phóng viên dó, nhưng Âu Thần lại ho nhẹ một tiếng.
Thái Ni nhanh ý dừng chân đắn đo nghi hoặc.
Ý của Thiếu gia là mặc kệ sao?
Nhưng mọi người đều biết Thiếu gia rất ghét bị chụp ảnh, tại sao lại…
Âu Thần lạnh lùng nhếch môi.
Anh cũng muốn thử xem, ngày mai ảnh đăng trên báo sẽ có tác động như thế nào…
***
“Ngày mai anh đi Nhật.”
Buổi tối, đồ của Lạc Hi đều đã xếp gọn trong va li, nghĩ đi nghĩ lại, anh lôi cuốn tấm ảnh anh chụp cùng Hạ Mạt để vào trong va li. Trong ảnh, anh đang nghịch ngợm hôn lên má Hạ Mạt, cô quay đầu, nét mặt ngạc nhiên vừa vui vừa buồn. Lạc Hi mỉm cười, dùng ngón tay xoa nhẹ lên khung ảnh, chà, trong bức ảnh, cô và anh xem ra thân mật giống như người sống cùng một nhà.
“Em sẽ nhớ anh chứ?”
Đi Nhật quay ngoại cảnh phải mất cả tháng, trước đây cuộc sống đi đi về về anh đã quen. Nhưng lần này chưa đi đã muốn quay về rồi. Lạc Hi giả bộ vô tình hỏi Hạ Mạt, giống như tâm trạng của người con trai đang yêu đợi câu trả lời bạn gái, động tác chậm lại, vậy mà đợi rất lâu vẫn không nghe thấy tiếng cô trả lời.
Lạc Hi ngoái đầu lại nhìn.
Doãn Hạ Mạt đang ôm gối ngồi trên sofa, khuôn mặt không trang điểm, đăm chiêu nhìn bầu trời đêm bên ngoài cửa sổ, đôi mắt có vẻ mơ màng. Sắc đêm yên tĩnh lặng lẽ bao phủ lấy cô. Trong thảng thốt, Hạ Mạt dường như không tồn tại, Lạc Hi có cảm giác cô chỉ là một cái bóng hoang tưởng giống như bong bóng vậy.
“Đang nghĩ gì vậy?”
Lạc Hi ngồi xuống bên cô, ôm lấy cô từ phía sau, ôm rất chặt, anh cảm nhận được cơ thể và hơi thở ấm áp của cô. Trái tim loạn nhịp đã bình tĩnh trở lại, anh đặt cằm mình lên gáy Hạ Mạt như một đứa trẻ, cô là của anh, không thể tùy hứng say mê đờ đẫn.
Được Lạc Hi ôm trong vòng tay, mạch suy nghĩ chuyện lúc sáng của Doãn Hạ Mạt quay trở lại với thực tế, cô mỉm cười hỏi lại để tránh câu hỏi của anh:
“Đồ đạc của anh đã chuẩn bị xong chưa?”
“Xong rồi.”
“Để em xem…”
Cô cẩn thận giúp anh kiểm tra lại đồ dùng trong va li, thấy tấm ảnh bên trong, ngón tay Hạ Mạt ngập ngừng, hai má Lạc Hi đỏ bừng, cô cúi đầu, đôi tai trắng ngần cũng từ từ chuyển qua màu đỏ.
“Anh quên mang thuốc rồi.”
Cô khẽ nói rồi đứng lên đi đến tủ thuốc lấy ra vài thứ thuốc thông dụng xếp vào một cái túi nhỏ, sau đó để túi thuốc vào va li của anh. Gần đây cô đến nhà Lạc Hi thường xuyên hơn, dần dần cô trang bị đầy đủ dụng cụ nhà bếp, sắm thêm luôn cả một tủ thuốc thông dụng.
Hạ Mạt nhẹ nhàng nói:
“Ở bên ngoài lúc nào cảm thấy khó chịu trong người, nhất định phải uống thuốc ngay, hoặc là đi khám bệnh. Nhớ là ngày nào cũng phải uống vitamin nhé.”
“Nếu như anh ốm”, trái tim Lạc Hi rừng rực, cảm giác hạnh phúc khiến giọng nói của anh càng thêm nũng nịu, “nếu anh sốt đến 40 độ, cực kì khó chịu, lại rất muốn nhìn thấy em, em có bay qua Nhật thăm anh không?”
“Nếu nhớ uống thuốc và nghỉ ngơi sẽ không dễ bị ốm đâu?” Doãn Hạ Mạt cười, cô thừa biết anh chắc chắn sẽ thích nghi ngay với cuộc sống quay ngoại cảnh ở nước ngoài, những tình huống lạ nước lạ cái chắc không nhiều.
“Giả dụ là thật thì sao?”
“…”
“Giả dụ anh bệnh chết đến nơi, trước lúc nhắm mắt chỉ muốn nhìn thấy em một lần”, Lạc Hi hạ giọng, “em có… có bất chấp tất cả để đến bên anh không?!”
Cô nhìn anh chăm chăm.
Chính vào lúc Lạc Hi cho rằng Hạ Mạt sẽ không trả lời câu hỏi buồn cười này.
Cô nắm chặt tay anh.
Khẽ đan ngón tay của mình vào mười ngón tay của anh.
“Không đâu”. Mắt cô dịu dàng như mặt biển buổi sáng. “Em sẽ luôn ở bên anh, cho anh uống thuốc, tìm bác sĩ tốt cho anh, không rời xa anh, dù anh có đuổi em đi, em cũng sẽ luôn ở bên anh.”
Lạc Hi nín thở.
Anh lóng ngóng, cuống cuồng ôm đầu cô vùi trong lòng mình, để cô không nhìn thấy được ánh mắt ngây ngô của mình, hồi lâu Lạc Hi mới nói ấp úng, không ra hơi:
“Phải nhớ là nghĩ về anh!”
“Vâng.”
“Di động không được phép tắt! Rảnh là anh sẽ gọi cho em liền, không được phép để anh không liên lạc được với em.”
“Vâng, lúc nào không diễn, em sẽ mở máy.”
“Còn nữa…”
“Không được gặp người đó”, cổ họng Lạc Hi nghẹn lại, “cũng không được để cho hắn gặp em, ngộ nhỡ chạm mặt hắn không được nói chuyện với hắn, không được nghe những lời hắn nói với em…”
Được Lạc Hi ôm chặt trong vòng tay, thần trí cô rối loạn, hơi thở dồn dập ngắt quãng, chút ngỡ ngàng, cô không biết nên nói gì, không biết có nên nói chuyện hồi chiều cho anh nghe không?
“Có nghe thấy không đấy?...”
“…”
“Nếu không anh sẽ rất khó chịu… rất khó chịu, rất khó chịu… nghe thấy không?...” Lạc Hi ỉu xìu vuốt mái tóc Hạ Mạt.
“Vâng…” Cô không còn lời gì để nói.
“Hạ Mạt”, Lạc Hi khoái chí cười, đặt cằm lên đầu cô xát nhẹ, “anh cảm thấy, anh thật sự cũng thấy rất hạnh phúc đó…”
Trái tim Hạ Mạt đau thắt.
Cô đang gạt anh?
Nhưng…
Chờ anh đi Nhật về rồi mới cho anh hay cũng được. Rốt cuộc tại sao Âu Thần lại mua công ty mà cô đang đầu quân, anh ta đang dự tính những gì thì giờ này cô vẫn chưa rõ.
Ngày hôm sau, Doãn Hạ Mạt đờ người ra khi nhìn thấy tấm ảnh đăng trên báo. Bên ngoài cửa sổ chốc chốc lại có bóng một chiếc máy bay lướt qua trên những tầng mây, Hạ Mạt thở dài, may mà Lạc Hi đã đi Nhật, chắc không đọc báo ở trong nước đâu.
“Ê? Sao lại có tấm ảnh thế này?”
Trân Ân tròn mắt, trong bức ảnh đăng trên báo, Hạ Mạt đang quấn sợi ren lụa màu xanh lên cổ tay Âu Thần, ráng chiều dịu dàng bao quanh hai người như khảm nạm khiến người ta có cảm giác Âu Thần và Hạ Mạt ở bên nhau giống như đôi tình nhân gắn bó đã lâu rồi.
Thiếu gia không phải là rất ghét bị chụp ảnh sao?
Chính vì thế mà báo chí hầu như không bao giờ đăng ảnh của Thiếu gia, cứ cho là có phóng viên chụp lén được đi, nhưng sự lo sợ ảnh hưởng từ Tập đoàn Âu Thị cũng không có báo nào dám tùy tiện đăng những tấm ảnh đó.
Tuy nhiên…
Đây không phải là điểm cốt lõi.
Quan trọng là, tại sao tấm ảnh này nhìn đẹp đến thế, huyền diệu mê hoặc nhường kia, chỉ cần nhìn tấm ảnh, đã khiến trống ngực người ta đập thình thịch rồi?
“Hạ Mạt này, cậu và Thiếu gia lại làm hòa à?” Trân Ân nghi ngờ hỏi. Thời gian vừa rồi, hình như Hạ Mạt và Lạc Hi rất thân nhau, Trân Ân cứ nghĩ hai người đang yêu nhau, thế nhưng cảm giác trước tấm ảnh này…
“Là vấn đề của góc độ chụp của bức ảnh.”
Doãn Hạ Mạt đẩy tờ báo sang bên, tiếp tục đọc kịch bản. Kịch bản mới này có rất nhiều cảm giác lúc trước cần phải thay đổi. Cảnh diễn chung của cô và Lăng Hạo cũng theo đó tăng lên khá nhiều, cần phải học thuộc một lượng lớn lời thoại.
“Cái đó…” Trân Ân do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được. “Thiếu gia thật sự thích cậu, ngày trước ở trường, đứa nào chẳng biết tình cảm của Thiếu gia đối với cậu. Tuy bây giờ, Thiếu gia có lạnh lùng hơn, nhưng mà hình như anh ta vẫn rất thích cậu, mỗi lần nhìn thấy cậu, tuy lạnh nhạt, nhưng ánh mắt nhìn cậu…”
Ngón tay Doãn Hạ Mạt bất động trên kịch bản.
“Mình không muốn… có bất cứ quan hệ nào với anh ta…” Hạ Mạt vừa ngắt lời Trân Ân, vừa thở sâu hơn.
“Tại sao?!”
“…”
Doãn Hạ Mạt không lên tiếng, sắc mặt có chút nhợt nhạt.
“… Mình xin lỗi.” Trân Ân chân thành nói. “Xin lỗi, mình biết là cậu không muốn nói… nhưng, không phải là mình muốn nhiều chuyện, có điều bây giờ cậu và Thiếu gia cùng chung một công ty, hồi nãy ngoài hành lang, hai người còn chạm mặt nhau, Thiếu gia không lên tiếng, cậu cũng chẳng nói gì, không khí cứ ngột ngạt quái dị thế nào ấy! Vả lại, bây giờ Thiếu gia đã thâu tóm công ty, ngộ nhỡ cậu chọc giận Thiếu gia, Thiếu gia có thể sẽ hủy bỏ tất cả cơ hội biểu diễn của cậu, nếu vậy biết tính sao đây…”
Từ khi Công ty Sun bị mua lại đã đổi tên thành Công ty Quản lý Biểu diễn Nghệ thuật Âu Hoa Thịnh, đồng thời cũng đề ra một số quy định mới, tất cả các nghệ sĩ khi không có show diễn phải thường xuyên về công ty tiến hành lên lớp bồi dưỡng thêm về thanh nhạc, diễn xuất, kiến thức…
Nói như vậy, Hạ Mạt và Thiếu gia không phải sẽ thường xuyên chạm trán nhau hay sao?
Tuy không hiểu rõ lắm về Thiếu gia, nhưng dựa vào những ấn tượng ngày còn đi học ở trường Thánh Huy, Trân Ân cũng biết Thiếu gia là một người tính tình lạnh lùng nhưng nóng nảy, bá đạo, tính cách của Hạ Mạt lại kiên cường như vậy, lỡ mà xảy ra chuyện thì biết tính sao đây?!”
“Tất cả rồi sẽ có cách.”
Giấu những lo lắng bứt rứt trong lòng, Doãn Hạ Mạt an ủi Trân Ân, cô mỉm cười để Trân Ân không phải lo lắng. Có thể Âu Thần đã không còn những tác phong như năm năm về trước, và cô cũng không phải là đứa con gái chỉ biết sống dựa dẫm như năm năm về trước.
“Ừ.” Trân Ân thừ người, xong lại cười vui vẻ nói:
“Dù gì đi nữa, giờ này vẫn rất suôn sẻ và thuận lợi mà, lượng khán giả theo dõi bộ phim Bản tình ca trong sáng vẫn đang tiếp tục tăng nhanh, lượng khán giả yêu thích cậu vẫn càng ngày càng nhiều, cha cha, đã vậy nhà biên kịch lại còn sửa kịch bản để cậu trở thành vai nữ chính thứ nhất! Mình có linh cảm rằng, không chừng tên của cậu sẽ có mặt trong đề cử Nữ diễn viên chính xuất sắc nhấtcủa giải thưởng Vương miện Vàng năm nay, album mới của cậu cũng nằm trong kế hoạch này…”
***
Ngày tháng qua đi yên bình.
Giới báo chí dường như đã nhanh chóng quên cái tiểu tiết xen vào giữa buổi lễ giao nhận của Công ty Âu Hoa Thịnh. Thay vào đó là những tin tức mới xảy ra hằng ngày.
Lạc Hi sang Nhật quay ngoại cảnh cho bộ phim Cờ chiến, bộ phim này đã bước vào giai đoạn giữa. Một số hình ảnh đẹp về bộ phimCờ chiến đã được tiết lộ, kỹ thuật làm phim tuyệt đẹp, kỹ năng diễn xuất của diễn viên tuyệt đỉnh khiến người ta háo hức mòn mỏi chờ đợi. Lạc Hi ở Nhật tham dự tất cả các hoạt động xã giao, vẻ đẹp tuấn tú gợi cảm của anh đã chinh phục tất cả giới báo chí Nhật, anh xuất hiện ở đâu là y như rằng sẽ bị các fan Nhật chen lấn bao vây…
Hầu hết các báo chí đều đưa tin về Lạc Hi, mở ti vi xem cũng toàn hình ảnh của Lạc Hi, tuy rằng có xen vào đó là một số tin tức về bộ phim Bản tình ca trong sáng, tin tức về quảng cáo cho album Thẩm Tường, việc gặp fan hâm mộ của Phan Nam, v.v…, nhưng hình ảnh điển trai, đẹp như làn sương đêm của Lạc Hi đã khiến tất cả những người khác đều trở thành vật làm nền cho anh.
Mãi đến chiều tối ngày thứ Năm.
Rốt cuộc tin tức một vụ scandal đã bùng nổ khiến tiêu điểm chú y của mọi người đều thay đổi.
Trên các kênh truyền hình giải trí.
Tại các buổi họp báo.
Dưới ánh sáng chói, An Bân Ni với sắc mặt tiêu tụy đã không thể che đậy được tinh thân bị tổn thương trầm trọng và tuyệt vọng.
Đối diện trước dãy micro.
Ánh mắt An Bân Ni trống rõng nhìn vào ống kính.
Tại sao cô căm hận Doãn Hạ Mạt, tại sao trong lúc quay phim cô đã tát Doãn Hạ Mạt liên tục mười mấy lần…
“Không còn cách nào giữ im lặng nữa, hôm nay, tôi phải nói cho mọi người biệt những việc cô ấy đã làm!” An Bân Ni hạ giọng nói, đau khổ và hận thù trong giọng nói khiến hầu hết các phóng viên và khán giả trước màn hình ti vi kinh ngạc.
Đường phố về đêm, những người qua đường ngạc nhiên dõi nhìn về màn hình tinh thể lỏng cực lớn ở bên đường, lắng nghe lời tuyên bố đầy đau thương của An Bân Ni: “… Tình yêu hai năm qua của tôi và Lăng Hạo đã chính thức kết thúc. Nguyên nhân là do… diễn viên mới Doãn Hạ Mạt trong thời gian quay bộ phim Bản tình ca trong sáng đã không từ thủ đoạn dụ dỗ Lăng Hạo, thậm chí ngang nhiên mặc đồ ngủ mỏng dính hẹn Lăng Hạo lúc đó không biết gì nên đã đưa tôi đi cùng. Tôi cảm thấy hãi hùng trước hành vi đáng sợ của Doãn Hạ Mạt. Sau khi bị phát giác, Doãn Hạ Mạt không những không thấy xấu hổ, trái lại cô ta chẳng nể nang gì, tiếp tục dụ dỗ Lăng Hạo.”
An Bân Ni tiều tụy rơi lệ.
Cô không oán hận Lăng Hạo, đối diện với người con gái đẹp như Hạ Mạt, có lẽ người con trai nào chẳng động lòng. Chỉ có điều An Bân Ni cho biết cô không ngờ rằng vì muốn có được Lăng Hạo mà Doãn Hạ Mạt lại có những việc làm vô liêm sỉ đến vậy.
An Bân Ni tuyên bố bắt đầu từ ngày hôm nay có thể cô sẽ rút lui khỏi làng giải trí.
Làng giải trí trở nên “dơ bẩn” như vậy, để mình phải sống trong cái thế giới “dơ bẩn” đó thì cô thà từ biệt nghề diễn mà cô yêu thích nhất và các fan thân yêu của cô còn hơn.
An Bân Ni vênh váo ngang ngạnh trước những ống kính máy quay.
Cô có thể đem vị trí nữ diễn viên chính thứ nhất trong Bản tình ca trong sáng nhường cho Doãn Hạ Mạt, cũng có thể nhường Lăng Hạo cho Doãn Hạ Mạt, nhưng cô sẽ không bao giờ vì việc tát Hạ Mạt mười mấy cái mà nói lời xin lỗi. Bởi vì, đó là sự trừng phạt Doãn Hạ Mạt đáng phải gánh chịu!
Ti vi trong phòng khách.
Chiếc điều khiển từ xa không ngừng chuyển kênh, các kênh đều xuất hiện hình ảnh tiều tụy rơi lệ của An Bân Ni.
“Dối trá…”
Sắc mặt Trân Ân trắng bệch, sợ hãi nhìn những hình ảnh phát đi phát lại trên ti vi. Từ sẩm tối tới giờ, trên đường từ công ty về nhà, máy di động của Hạ Mạt và của cô đổ chuông liên tục như phát điên, những giọng nói the thé thúc giục đề nghị họ gặp mặt. Điện thoại của công ty gọi tới nói là phóng viên các báo đài đã bao vây kín trước cửa công ty, công ty bảo họ tạm thời tránh mặt đi đâu đó một thời gian. Tới khi về đến nhà Hạ Mạt, con hẻm đã bị xe của các phóng viên bao vây tắc nghẽn từ lúc nào. Thế là họ chỉ còn cách trốn trong căn hộ nhỏ thuê của Trân Ân.
“Dối trá! Bịa đặt!! Cô ta đang dối trá…”
Trân Ân phẫn nộ hét ầm lên, bàn tay tức tối năm chặt, hận không thể xông được vào ti vi để xé nát cái mồm dối trá của An Bân Ni!! Doãn Hạ Mạt dụ dỗ Lăng Hạo?! Chuyện đó mà cũng bịa được sao! Cái hạng người vô liêm sỉ như An Bân Ni sẽ gặp phải báo ứng cho mà xem! Đúng là đã nói dối một cách vô liêm sỉ!!
Trân Ân phẫn nộ vơ mấy miếng khoai trên bàn ném vào ti vi.
Nhìn những miếng khoai dính trên mặt An Bân Ni trong ti vi, Trân Ân dịu vơi đi phần nào sự phẫn nộ khó lòng kiềm chế. Nét mặt Trân Ân thê thảm buồn bã, cô không dám nhìn Hạ Mạt đang ngồi trên sofa, cô không biết nên an ủi Hạ Mạt thế nào, trong lúc này cô cũng chẳng nghĩ ra nổi cách gì giải quyết hòng đập lại những lời nói dối của An Bân Ni.
“… Đừng xem ti vi nữa.”
Giọng Doãn Hạ Mạt trầm tĩnh vọng lại bên tai, giọng nói chẳng chút sợ hãi, bình tĩnh đến độ như không có chuyện gì xảy ra.
Trân Ân ngạc nhiên quay đầu lại nhìn Hạ Mạt.
“… Em tin chị, đúng không?...” Hạ Mạt đang cầm điện thoại bàn nói chuyện, cô mỉm cười như thể Tiểu Trừng đang ở trước mặt mình. “… Thế thì tắt ti vi đi, sau đó cũng đừng đi mua bất kì tờ báo hay tạp chí nào, đừng lên mạng, đừng nghe điện thoại của người lạ, đừng quan tâm đến những phóng viên ở bên ngoài, hay là em sang nhà bạn ở vài ngày đi… đừng lo… sẽ không có chuyện gì đâu… có thể mấy ngày này chị sẽ không về được, em phải nhớ uống thuốc đúng giờ nhé…”
Trước cảnh Hạ Mạt nói chuyện điện thoại với Tiểu Trừng, đột nhiên Trân Ân cảm thấy Hạ Mạt đúng là một cây đại thụ kiên cường, dù có gặp phong ba bão táp ra sao, Hạ Mạt vẫn luôn bình tĩnh đối diện với nó, sẽ không bị quật ngã, sẽ không gánh chịu tổn thương.
“… Chị không lo những chuyện tào lao vô vị như thế này, chị chỉ lo cho sức khỏe của em thôi… chỉ cần em không bị ảnh hưởng gì, chị chẳng còn phải sợ gì nữa, chuyện gì chị cũng có thể đối mặt được…”
Doãn Hạ Mạt dịu dàng nói.
“Ừ…”
Doãn Hạ Mạt mỉm cười, nhẹ nhàng đặt điện thoại xuống, rồi lại nhìn vào điện thoại và thẫn thờ vài giây, sau đó nhắm mắt lại, sắc mặt từ từ trắng bệch như tờ giấy, bờ môi tái mét.
“Giờ thì mình phải làm sao đây?”
Trân Ân cũng lúng túng không biết xử trí ra sao trước sự việc bất ngờ này. Cô đưa tay ra nắm chặt lấy tay Hạ Mạt, những ngón tay giá lạnh của Hạ Mạt khiến trái tim Trân Ân càng tê tái hơn.
Thì ra, vừa lúc nãy chỉ là vì an ủi Tiểu Trừng, sợ cậu ấy lo lắng, Hạ Mạt mới tỏ ra bình tĩnh thư thái như vậy. Trân Ân chua xót, thật ra có ai mà sinh ra đã kiên cường được như cây đại thụ kia, chẳng qua là trước mặt những người cần được bảo vệ, nhất thiết phải thể hiện sự kiên cường, không thể để cho người đó lo lắng, có vậy thôi. Còn cô, là người quản lý của Doãn Hạ Mạt, không những cô không có chủ kiến gì, lại còn để cho Hạ Mạt phải tự nghĩ ra cách giải quyết.
Cô hơi đỏ mặt, vội nói:
“Hay là, chúng ta cũng mở cuộc họp báo vạch trần quỷ kế của An Bân Ni! Rằng cô ta đã dối trá, không có ai tin cô ấy đâu! Chỉ cần chúng ta giải thích rõ, thì có thể…”
Hạ Mạt hít một hơi thật sâu.
Đôi mắt mở to, hàng lông mi đen nhánh, sắc mặt tái nhợt. Đôi mắt màu hổ phách có sự cô đơn trống vắng nhìn An Bân Ni tiều tụy rơi lệ trên ti vi, Hạ Mạt mím chặt môi lại.
“Không việc gì phải hoảng”. Hạ Mạt điềm tĩnh nói.
Trên màn hình ti vi.
Trước ống kính.
Đối diện với rất nhiều micro của các phóng viên.
“… Thà rút lui khỏi làng giải trí, không còn muốn gặp lại con người vô liêm sỉ này…” Gương mặt An Bân Ni đẫm lệ, giọng nói chứa đầy hận thù khó lòng tha thứ.
“Mày mới là kẻ vô liêm sỉ nhất…”
Trân Ân nổi khùng ném mạnh các loại sách báo trên bàn vào thẳng ti vi.
Nhìn An Bân Ni trong màn hình ti vi, hai mắt Doãn Hạ Mạt dần dần nhíu lại, chút lạnh lùng trong ánh mắt khiến cô đột nhiên như trở thành một con người khác.
Nếu việc lùi bước và khoan dung của cô không giải quyết được vấn đề, vậy thì…
Sẽ phải đón nhận sự tuyên chiến của An Bân Ni thôi.
Tác giả :
Minh Hiểu Khê