Bong Bóng Mùa Hè 2: Sợi Ren Lụa Màu Xanh
Chương 11
Sự kiện Cờ chiến lại đột ngột xoay chuyển sang tình thế mới.
Theo một vài tờ báo tiết lộ, Thiếu gia Âu Thần bị xuất huyết dạ dày đã phải nhập viện. Trong thời gian nằm viện, Âu Thần đã sai người mang đến một đoạn phim Cờ chiến đã được quay để xem thử, xem xong, Âu Thần rất tán thưởng kỹ thuật diễn xuất của Lạc Hi, từ đó anh trực tiếp đứng ra giải quyết những tin đồn về việc Công ty Âu Hoa Thịnh sẽ thay vai của Lạc Hi.
Công ty Âu Hoa Thịnh cũng ra mặt để trấn an dư luận, họ nói rằng từ trước tới nay, công ty rất hài lòng với lối diễn xuất và tài năng của Lạc Hi, rồi thì Lạc Hi là diễn viên ưu tú nhất trong đội ngũ diễn viên của họ những năm gần đây. Cái gọi là thay vai chỉ là những mẩu tin vịt ngớ ngẩn của một vài tờ báo lá cải. Công ty Âu Hoa Thịnh tin tưởng rằng trong bộ phim Cờ chiến, Lạc Hi sẽ hoàn thành vai diễn cực kỳ xuất sắc, và Cờ chiến sẽ là bộ phim bom tấn rất đáng được mong đợi của năm! Bên cạnh đó, công ty Âu Hoa Thịnh còn tuyên bố sẽ đầu tư một khoản tiền lớn để bộ phimCờ chiến trở thành một kiệt tác để đời trong lịch sự điện ảnh.
Diễn biến sự việc phát triển có vẻ rất kỳ quái, tuy nhiên, người ta cũng đã quá quen với những trò thật thật giả giả, thực hư lẫn lộn trong làng giải trí rồi. Rất có khả năng cái trò thay đổi Lạc Hi chẳng qua chỉ là một chiêu tuyên truyền rùm beng để lăng xê thu hút sự chú ý của quần chúng trước khi bộ phim được trình chiếu, khiến khẩu vị của khán giả càng được nâng cao hơn. Nhưng dù sao, rốt cuộc thì Lạc Hi cũng không bị thay thế, hơn nữa, năng lực và kỹ thuật diễn xuất của anh cũng đã được Công ty Âu Hoa Thịnh khẳng định và hết sức khen ngợi, riêng đối với các fan thì trong lòng vẫn nghi là bên sản xuất đã quảng cáo cho Lạc Hi theo lối thiếu tôn trọng, tuy nhiên, họ cũng đã thở phào nhẹ nhõm.
Quản lý Kiều vẫn còn nhớ như in người của Công ty Âu Hoa Thịnh ngạo mạn, nạt nộ ngang ngược khi anh điện thoại liên hệ mấy ngày trước, ấy vậy mà nhoáy một cái, đứng trước bàn dân thiên hạ, bọn họ lại thay đổi thái độ ngay, điều này mới thực sự làm anh kinh ngạc mãi. Kiều đã nổi trận lôi đình với Công ty Âu Hoa Thịnh, anh lên tiếng quở trách bọn họ đã làm tổn hại tới danh dự của Lạc Hi. Công ty Âu Hoa Thịnh vội vàng lên tiếng nhận lỗi, thái độ thành khẩn của họ một lần nữa lại làm cho Kiều kinh ngạc. Công ty Âu Hoa Thịnh là công ty lớn, đóng vai trò là một con tàu mẫu hạm trong làng giải trí, anh nổi giận với họ tuy là xuất phát từ sự bảo vệ Lạc Hi, nhưng nếu so đo với những khuôn phép chuẩn mực thường ngày, thực sự anh cũng chả dám chọc giận họ, không ngờ Công ty Âu Hoa Thịnh lại chân thành nhận lỗi.
Kiều đặt điện thoại xuống, anh vừa lật xem những tin tức có liên quan trên các tờ báo đang bày trên bàn vừa nói với Lạc Hi:
“Công ty Âu Hoa Thịnh đã nhượng bộ và xin lỗi rồi, hơn nữa còn lên tiếng chính thức thanh minh trên tất cả các tờ báo, danh tiếng của cậu cũng được lấy lại, thế nào? Giờ là lúc cậu có thể đường đường chính chính quay trở lại rồi đó.” Suy cho cùng, đạo diễn, kịch bản, diễn viên quần chúng, quay phim của Cờ chiến đều là những người được tinh tuyển, quyền lực của Âu Hoa Thịnh cũng cực kỳ hùng mạnh.
Gương mặt Lạc Hi thờ ơ, anh bảo:
“Tôi lại rất muốn biết, nếu như tôi không quay lại thì họ sẽ có kết cục như thế nào.”
Lạc Hi thừa biết tất cả đều do Âu Thần dứng đằng sau thao túng, anh căm ghét số mệnh của mình một lần nữa lại bị nằm gọn trong tay Âu Thần, làm như mình giống như con kiến để cho Âu Thần có thể tùy ý chi phối, muốn làm gì thì làm. Năm năm trước anh không có khả năng cùng Âu Thần so tài cao thấp, nhưng năm năm sau, anh hoàn toàn có thể thoát ra khỏi cái bóng của Âu Thần mà vẫn sống tốt. Chính vì thế khi Lạc Hi nhận ra rằng Âu Thần đứng đằng sau Âu Hoa Thịnh để khống chế mình, anh chẳng có gì phải lấy làm nhục nhã trước thủ đoạn nham hiểm mà Âu Thần đã dùng để đối phó với anh, ngược lại, Lạc Hi muốn xem xem nếu anh rời khỏi ê kíp làm phim Cờ chiến, kết cục Âu Thần sẽ phải giải quyết ra sao!
Bộ phim Cờ chiến nếu như mất đi diễn xuất của anh chắc chắn sẽ kém chất lượng hơn trước, thêm vào đó là những phản kháng, tẩy chay từ phía các fan ủng hộ anh bấy lâu nay, doanh thu của bộ phim nhất định sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng và sự đàm tiếu của miệng lưỡi thế gian thì không thể lường. Lạc Hi sẽ kệ thây, bình thản đứng nhìn, Âu Thần hành động như vậy thì hãy đợi xem, người bị tổn thương cuối cùng sẽ là ai?!
Thái độ cự tuyệt, không quay lại đoàn làm phim Cờ chiến của Lạc Hi khiến cho Công ty Âu Hoa Thịnh và quản lý Kiều đều phát hoảng, hoang mang lo lắng.
Giai đoạn đầu, Cờ chiến đã được đầu tư rất lớn, mất đi Lạc Hi có nghĩa là tất cả đều phải bấm máy quay lại từ đầu, mà vai Lạc Hi diễn trong phim đã quy hoàn tất khoảng tám mươi phần trăm rồi.
Tuy nhiên điều khiến A Kiều lo nghĩ lại là chuyện khác!
Anh có thể hiểu tâm tư của Lạc Hi cũng chẳng vui thú gì, thế nhưng chọc giận Công ty Âu Hoa Thịnh có ảnh hưởng rất lớn trong làng giải trí, từ mạng lưới rạp chiếu phim hùng hậu đến những dãy cửa hàng băng đĩa với số lượng kinh doanh khiếp đảm, lại thêm khả năng đứng đằng sai khống chế giới báo chí nữa, nếu như đã chọc giận Công ty Âu Hoa Thịnh rồi, thì không chỉ riêng một bộ phim Cờ chiến mà sau này, sự việc sẽ còn phát triển ở những phương diện khác, Lạc Hi tất yếu sẽ gặp rất nhiều khó khăn, trở ngại sẽ cực lớn! Hơn nữa nếu Lạc Hi cứ cố tình rút lui, Công ty Âu Hoa Thịnh sẽ yêu cầu anh phải bồi thường thiệt hại, con số đó nhất định sẽ không nhỏ.
Những suy nghĩ khác nhau nhưng lại cùng chung một ý kiến, Công ty Âu Hoa Thịnh và quản lý Kiều đều ra sức khuyên can Lạc Hi, hy vọng anh sẽ nghĩ lại, tiếp tục tham gia phim Cờ chiến. Cả hai đều đã tìm đến khá nhiều bạn bè của Lạc Hi, tìm đến những bậc tiền nhân danh tiếng được trọng vọng trong làng giải trí để nhờ họ khuyên anh, thậm chí cuối cùng, họ còn phải mời đến cả ông chủ đứng đằng sau Công ty Tinh Điểm được Lạc Hi coi trọng như người anh cả, người ngày xưa đã đích thân dẫn dắt Lạc Hi chính thức gia nhập làng giải trí. Không biết ông chủ Hạ đã nói những gì với Lạc Hi, ngày hôm sau, Lạc Hi đồng ý quay lại với ê kíp làm phim Cờ chiến. Tuy nhiên Lạc Hi ra một điều kiện là Âu Thần nhất thiết phải mở một cuộc họp báo tự mình công bố, xoa dịu dư luận về việc đổi vai trongCờ chiến, đồng thời phải đánh giá cao tài năng diễn xuất của anh.
Công ty Âu Hoa Thịnh thất kinh!
Sự việc trước mắt đã có cơ xoay chuyển, ấy vậy mà Lạc Hi dám đưa ra điều kiện oái oăm vậy sao! Thiếu gia Âu Thần xưa nay đâu có thích xuất hiện trước báo giới, lại càng không thể vì vấn đề của một diễn viên trong bộ phim mà phải đích thân mở cuộc họp báo để công bố?
Nhưng ai đâu ngờ, điều khiến cho những người quản lý Âu Hoa Thịnh càng ngạc nhiên hơn đó lại là...
Âu Thần sau khi nhận được tin này đã không phản ứng gì, chỉ có đôi mắt có vẻ ngầm chứa nụ cười khó mà nhận ra, anh thản nhiên nói:
“Tôi chấp nhận yêu cầu của họ.”
Buổi họp báo được diễn ra đúng vào ngày đã định. Đối diện với hàng trăm phóng viên báo chí và những ánh sáng đèn từ flash máy chụp ảnh, Âu Thần và Lạc Hi cùng ngồi tại vị trí dành cho người phát ngôn. Có lẽ vì mới khỏi bệnh nên trông Âu Thần có vẻ gầy đi đôi chút, màu xanh trong đôi mắt càng thêm sâu thẳm, chất quý tộc kiêu ngạo toát ra từ người anh càng thêm mãnh liệt. Trước ống kính, Âu Thần bình tĩnh, thản nhiên khẳng định tài năng diễn xuất của Lạc Hi, đồng thời tuyên bố bộ phim Cờ chiến tiếp tục được quay.
Đáp ứng yêu cầu của các nhà báo, để tượng trưng cho sự việc này đã được giải quyết êm thấm, Âu Thần và Lạc Hi cùng đứng dậy bắt tay nhau.
Dưới sánh sáng chớp nháy của máy chụp hình.
Bàn tay hai người cùng nắm chặt lấy nhau.
Lạc Hi nhìn thẳng và Âu Thần khẽ mỉm cười, trong đôi mắt có làn sương mù ngưng đọng, giống như đang thương hại nhìn một tù binh trong cuộc chiến. Âu Thần cũng nhìn Lạc Hi, thản nhiên cười nhạt, nơi đáy mắt đầy u ám, nhưng trên nét mặt lại không biểu lộ bất cứ điều gì.
Ngày hôm sau, tất cả các báo đều đăng tin tức liên quan đến việc bộ phim Cờ chiến tiếp tục được quay, ảnh Lạc Hi và Âu Thần trong buổi họp báo bắt tay nhau gần như xuất hiện trên tất cả các mặt báo. Qua cơn sóng gió này, bộ phim Cờ chiến trước kia vốn đã là mục tiêu chú ý thì nay lại càng thu hút dân tình quan tâm nhiều hơn. Ai ai cũng đều mong chờ bộ phim được trình chiếu, mọi người đặc biệt đón đợi những thể hiện diễn xuất của Lạc Hi trong phim.
Lạc Hi chưa được xem những tờ báo này.
Bốn giờ sáng, anh đã ngồi ở trong phòng hóa trang, chuyên viên hóa trang và chuyên viên phục trang đã hoàn tất công tác tạo hình cho anh, sau đó sẽ là những cảnh quay khẩn trương. Bởi vì bộ phim đang quay nửa chừng thì bị gián đoạn một thời gian dài như vậy, nên để kịp thời gian công chiếu, nhất thiết đoàn làm phim phải tăng tiến độ. Từ sáng đến trưa, rồi tối, Lạc Hi gần như không có thời gian để nghỉ, cảnh nọ nối tiếp cảnh kia, trong số đó có rất nhiều cảnh tuy đạo diễn đã rất hài lòng, nhưng Lạc Hi vẫn yêu cầu làm lại, anh hy vọng mình diễn không chỉ là tốt hoặc rất tốt, mà phải là diễn xuất thật đỉnh, thật rung động lòng người!
Tuy ông chủ hậu trường của bộ phim Cờ chiến là Âu Thần, điều này khiến chông anh không vui, nhưng không vì thế mà Lạc Hi suy nghĩ theo hướng tiêu cực, anh cũng không cố ý diễn không ra gì để công ty bị thất thu. Danh tiếng là thuộc về chính con người anh, Lạc Hi nắm rất rõ điều này, chỉ cần là tác phẩm của anh, chắc chắn sẽ phải được ghi tên anh, chính vì thế nhất định phải diễn một cách hoàn mỹ nhất, không cần để tâm đến việc mình đã từng bị đối đãi thế nào. Anh sẽ khiến cả thế giới này phải ngả mũ vái chào trước tài năng diễn xuất của anh trong Cờ chiến, anh sẽ dùng lối diễn xuất tuyệt đỉnh để đập tan những mỉa mai châm kích những ngày trước, đó cũng chính là điều khiến cho Âu Thần phải đón nhận những chỉ trích nặng nề.
Âu Thần...
Âu Thần tự cao tự đại của ngày xưa là thế đã bị bức bách phải phát biểu trong buổi họp báo, hắn đã phải khẳng định anh với mọi người trên thế giới này. Nghĩ tới ánh mắt u uất tối sầm của Âu Thần lúc đó, Lạc Hi cảm thấy khoái chí vô cùng, tựa như một thứ hạnh phúc, tựa như những điều bất hạnh trong số phận đang từ từ buông anh ra. Có lẽ con người có định số khổ tận cam lai, mà những bi kịch của anh giờ cũng đã xảy ra hết rồi, có lẽ hạnh phúc của anh đang từ từ hé mở...
Những lúc ngừng quay giữa giờ, nhận được điện thoại của Hạ Mạt, nghe cô ấy nói đã làm rất nhiều món ngon chờ ở nhà, Lạc Hi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh ngoài cửa sổ, nhoẻn miệng cười. Ông trời hóa ra cũng rất công bằng, lấy đi thứ này sẽ tặng lại thứ khác, mà lần này, ông trời đã tặng anh thứ mà anh muốn có nhất.
Kết thúc một ngày quay phim, trời đã tối. Khiết Ni đi lấy xe trong bãi giữ xe, Lạc Hi qua về phòng hóa trang để tẩy trang, trên đường, các diễn viên khác và những người làm việc trong đoàn làm phim đều vui vẻ chào hỏi anh, anh cũng cười và nói vài ba câu chuyện phiếm với họ.
Bối cảnh trường quay mô phỏng theo thời cổ đại, nó được dựng lên chỉ để dành riêng cho bộ phimCờ chiến, hành lang với những đường nét chạm trổ hoa văn cổ xưa, những cánh cửa gỗ rất đẹp và tinh xảo, phía cuối hành lang có một phòng rất yên tĩnh dành riêng cho Lạc Hi để nghỉ ngơi và hóa trang, phải rẽ vào hành lang mới có thể nhìn thấy. Lúc này thợ tạo hình và thợ hóa trang đang có mặt ở bên trong chờ anh tẩy trang.
Mặt trời chiều đã xuống phía tây, ráng chiều ấm áp chiếu khắp một vùng trời, Lạc Hi mỉm cười lấy điện thoại ra định gọi cho Hạ Mạt, bảo cô chừng nửa tiếng nữa anh mới có thể về tới nhà được. Đễn chỗ ngoặt, trước mặt là phòng hóa trang của anh.
Nhưng...
Một bóng đen đổ dài trên mặt đất...
Lạc Hi ngừng tay không bấm số nữa, sững người nhìn theo cái bóng đó, ngay tức khắc, ánh mắt trở nên lạnh lùng!
Sắc vàng chạng vạng của buổi chiều đang chiếu xuống.
Âu Thần hai tay nắm trên những đường nét hoa văn chạm trổ của lan can, say sưa ngắm nhìn ráng chiều phủ đầy trời. Mái tóc đen nhánh, đôi mắt xanh sâu thăm thẳm giống như mặt hồ, trong nắng chiều dịu dàng, khuôn mặt Âu Thần dường như lại bao phủ bằng tuyết lạnh mùa đông, khí chất lạnh lùng kiêu ngạo như buộc thời gian ngưng lại. Nghe thấy tiếng bước chân, Âu Thần quay lại lãnh đạm nhìn Lạc Hi.
Trong hành lang trống trải.
Ráng chiều phơn phớt đỏ.
Lạc Hi và Âu Thần đứng lặng nhìn nhau, không khí thật kỳ quái và cứng nhắc, hai người đều không nói gì, dường như đang muốn thi tài đọ sức xem ai kiên nhẫn hơn ai.
Cuối cùng vẫn là Lạc Hi phá tan sự bế tắc trước, anh từ từ cất điện thoại vào túi rồi lạnh lùng nhìn Âu Thần, nói: “Không có người tùy tùng tiền hô hậu ủng, gọi là Thiếu gia xem ra lại có thể tầm thường như vậy sao?”.
Âu Thần lạnh lùng đứng đó làm như không nghe thấy lời giễu cợt của Lạc Hi.
“Anh đến đây làm gì?”
Lạc Hi không còn đủ kiên nhẫn với Âu Thần, những ân oán trước đây anh không còn muốn vướng bận nữa, chỉ muốn nắm chặt hạnh phúc cuối cùng mình đã có trong tay. Nếu như có thể, anh hy vọng hai chữ “Âu Thần” này vĩnh viễn không còn xuất hiện trong cuộc đời anh nữa.
“Xem diễn.”
Âu Thần nói một cách lạnh lùng.
“Hả? Xem tôi đóng phim sao?” Lạc Hi như cười mà không, anh nói, “Sao cơ, lẽ nào bộ phim Cờ chiến quan trọng đến thế hay sao, cảm phiền anh tới mức phải thân chinh đến tận nơi ngó nghiêng xem diễn sao? Đối với tập đoàn Âu Thị, việc đầu tư vào bộ phim Cờ chiến lẽ nào không phải là quá nhỏ bé hay sao?”
“Hôm nay quay phim thuận lợi chứ?” Giọng Âu Thần không chút tức giận.
“...”
“Có gặp vấn đề rắc rối gì không?”
“Anh muốn nói gì?”
“Nhân viên trong đoàn làm phim đối xử tốt với cậu chứ?”
Lạc Hi vẫn không trả lời, hỏi ngược lại Âu Thần:
“Hôm nay anh nhàn rồi đến vậy sao?”
Sự xuất hiện của Âu Thần nhất định là có nguyên nhân khác, cái cớ thăm buổi diễn thật buồn cười. Anh và Âu Thần có lẽ là kẻ thù không đội trời chung, nếu như không phải vì tranh đấu thì chắc chắn quyết không xuất hiện trước mặt nhau.
Trong ráng chiều.
Âu Thần dựa lưng vào lan can chạm trổ hoa văn, sợi ren lụa xanh trên cổ tay nhẹ bay theo gió. Anh nhìn Lạc Hi, nét mặt lạnh lùng đột nhiên thoáng một cái nhìn thương hại, như thể đang nhìn một đứa trẻ tội nghiệp ăn xin ven đường giữa trời tuyết lạnh, trong giọng nói hàm chưa sự bố thí:
“Sau này, nếu trong lúc quay phim có khó khăn gì, cứ đến tìm tôi.”
Nói xong, Âu Thần quay người định bỏ đi.
Ánh mắt vừa rồi của Âu Thần chợt hiện lên là...
Là sự thương hại chăng...
Lạc Hi ngây người ra một lúc, sau đó đột nhiên đôi môi hé mở, bộ mặt tươi cười xán lạn giống như mặt trời chói chang của mùa hè. Lạc Hi nói từ phía sau Âu Thần:
“Tối hôm qua trong buổi họp báo thật là làm khó cho anh. Đó là lần đầu anh nhận lỗi trước công chúng sao?”
Âu Thần đứng lại.
Anh từ từ quay người lại, gương mặt chẳng tỏ vẻ gì là bị kích động, sự thương hại trong đôi mắt Âu Thần lại càng rõ nét hơn, dường như thằng bé giữa trời tuyết đáng thương kia đang chìa tay về phía anh xin đồ ăn.
Âu Thần bình thản nói với Lạc Hi:
“Cậu...có vẻ như có đôi chút hiểu lầm.”
“Cái gì?”
Lạc Hi cau mày. Tất cả những phản ứng của Âu Thần hôm nay hầu như nằm ngoài tầm dự đoán của anh, đột nhiên Lạc Hi có một dự cảm bất an.
Âu Thần chăm chú nhìn vào Lạc Hi, chậm rãi nõi:
“Cậu đối với Cờ chiến mà nói chẳng là cái thá gì, cậu đối với Công ty Âu Hoa Thịnh mà nói cũng chẳng là cái thá gì, cậu đối với tôi mà nói...”, Âu Thần lạnh lùng cười với Lạc Hi, “lại càng không đáng là cái thá gì”.
Ráng chiều như máu, đôi mắt Lạc Hi nhíu lại dần, bờ môi lại càng thêm phần tuyệt sắc. Lạc Hi mỉm cười khẽ nói:
“Hóa ra chả là cái thá gì như tôi đây cuối cùng lại có thể làm cho Thiếu gia Âu Thần mất đi sự tôn nghiêm, phải cúi đầu hạ thấp sự cao quý với tôi trước mặt mọi người, điều này quả thật là không dám nhận.”
Âu Thần bình lặng như mặt hồ, trong sâu thẳm ánh mắt chứa đựng sự u ám.
“Cậu cho rằng, tôi làm thế là vì cậu ư?”
Người của Lạc Hi như đông cứng lại.
“Tất cả chẳng qua chỉ là một vụ trao đổi, có người tới cầu xin tôi, xin tôi tha cho cậu...” Âu Thần bỏ lửng câu nói.
Không khí dường như bị bao phủ bởi một lớp sương trắng khiến người ta cảm thấy ngạt thở.
Hồi lâu, Lạc Hi cười thất thanh:
“Anh cho rằng tôi sẽ tin sao?”
“Cậu tin hay không, tôi không quan tâm.” Âu Thần cúi đầu nhìn sợi ren lụa màu xanh đang bay vờn trên cổ tay, khé môi lạnh lùng kia lại chút gì đó dịu hẳn xuống.
“Chỉ cần cô ấy chấp nhận điều kiện của tôi, tôi sẽ thực hiện yêu cầu của cô ấy.”
Cơn mưa tối hôm đó...
Mưa lớn như trút nước, tàn nhẫn xé những vết máu đầm đìa, giống như một vết thương, máu chảy đầm đìa không muốn đông lại, thời gian trôi đi, vết thương lại càng thêm tươi mới.
Anh và cô ấy... đã là hai thế giới rồi kia mà...
Không thể quay về với nhau được nữa sao...
Sự đau đớn của thế xác chẳng thể nào sánh được với vết thương tận đáy lòng, giống như chất kịch độc của thứ rượu mạnh, từng chút, từng chút một ăn mòn tim gan Âu Thần nhưng lại chẳng thể ngất hay chết đi ngay được, chỉ có thể tỉnh táo mà cảm nhận sự thiêu rụi của nó trong sự đau đớn khôn cùng...
Cô ấy và Lạc Hi...
Là người trong cùng một thế giới sao...
Trong bóng đêm, nỗi đau đớn dần dần lắng xuống rồi lạnh buốt. Từ thời khắc đó, anh đã quyết định. Người cùng một thế giới thì sao chứ, đã có quá nhiều người tương tự nhau, thì sự tin tưởng lẫn nhau sẽ càng mong manh, suy diễn và hoài nghi lại càng dễ nảy sinh.
Âu Thần lại muốn thử xem sự tin tưởng của hai người, cuối cùng sâu sắc đến mức nào!
Ráng chiều như một bức tranh.
Ngón tay Âu Thần như là người tình vuốt ve sợi ren lụa màu xanh, hồi lâu anh ngẩng đầu nhìn Lạc Hi, đáy mắt ẩn hiện những âm u mờ ảo.
“Còn hôm nay, tôi chỉ đến đề hoàn thành những điều khoản cuối cùng của hợp đồng thôi.”
Lạc Hi cười tươi như hoa, giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại ẩn chứa sự mỉa mai giễu cợt.
“Anh không thấy rằng thủ đoạn này đã rất xưa rồi hay sao? Vì sự nghiệp, tiền đồ của tôi mà phải đi cầu xin anh, sao mà nó giống với những đoạn kịch phải lụy vì tình xưa kia đến vậy. Âu Thần, mỗi người đều có quyền lựa chọn, cho dù cô ấy đã từng bên anh, nhưng hiện giờ người cô ấy yêu thương là tôi. Đừng cố gắng dừng thủ đoạn bỉ ổi này nữa, như vậy chỉ làm cho người ta khinh thường anh mà thôi.”
Âu Thần tỏ ra dửng dưng, nhếch mép nói:
“Tạm biệt.”
Lúc Âu Thần quay người bước đi, bầu trời chỉ còn rớt lại một tia nắng chiều cuối cùng.
Lạc Hi tức cười nhìn theo cái bóng của Âu Thần, ngáp nhẹ một cái, lẽ nào Âu Thần lại cho rằng câu nói ấy có thể khiến cho anh phẫn nộ mà mất đi lý trí hay sao? Đòn đánh vào tâm lý bắt người ta hiểu lầm kiểu như vậy thì lúc ở cô nhi viện, anh đã chơi chán rồi.
Vậy mà...
Trong màn đêm, sợi ren lụa màu xanh trên cổ tay của Âu Thần nhẹ bay trong gió.
Lạc Hi hồi tưởng lại!
Trong đầu anh hiện lên hình ảnh một tờ báo anh đã xem lúc quay ngoại cảnh ở Nhật Bản. trong tấm ảnh, Hạ Mạt đang buộc sợi ren lụa màu xanh lên cổ tay Âu Thần, ráng chiều dịu dàng bao quanh hai người như khảm một viền sáng tuyệt đẹp khiến người ta có cảm giác Hạ Mạt và Âu Thần ở bên nhau giống như đôi tình nhân yêu nhau đã rất lâu rồi.
Nhắm mắt lại...
Lạc Hi cố gắng xua đi hình ảnh đang lởn vởn trong đầu, khóe môi đôn hậu cũng dần mất đi. Anh có vẻ hơi cứng nhắc khi mở cánh cửa phòng nghỉ, bước vào trong, Lạc Hi ngồi trên sofa màu đỏ đặt trước tấm gương trang điểm. Anh ngồi đó lặng lẽ, trong gương, tuyết trắng trên mặt anh giống như những cánh hoa anh đào, đôi mắt đen sẫm, toàn thân dường như bị một lớp sương mỏng bủa vây.
***
Buổi tối.
Nồi canh đang sôi sùng sục trên bếp, cánh gà đã dần dần chuyển thành màu nâu, trong bếp ngào ngạt mùi thơm hấp dẫn. Hạ Mạt dùng muỗng cẩn thận từng li từng tí lật chiếc cánh gà không để chúng dính lại nơi đáy nổi, chờ nước canh đặc lại mới có thể múc ra được.
“Thơm quá!”
Doãn Trừng thò đầu và trong bếp. Từ lúc chị gái gia nhập làng giải trí, thời gian chị ở nhà ngày càng ít, tuy kinh tế trong gia đình đã được cải thiện nhiều, nhưng cậu chỉ muốn giống như trước đây, có thể luôn gặp được chị, ở bên chị.
“Không phải là để em nghỉ ngơi sao?”
Hạ Mạt nói nhẹ, cô vặn lửa nhỏ hết cỡ để ninh nồi cánh gà thật chậm rồi ngó lại Tiểu Trừng đang từng bước từng bước tiến lại gần phía mình. Tiểu Trừng có vẻ gầy đi, nước da tái hơn, hai con mắt trông vừa đen, vừa to như đôi mắt của chú hươu non.
“Em không mệt.” Doãn Trừng mỉm cười, nói. “Có phải anh Lạc Hi sắp tới không? Hạnh phúc quá ta, anh Lạc Hi được ăn món do chính tay chị nấu cơ đấy.”
“Chị cũng vẫn thường nấu cho em ăn đấy thôi.”
“Nhưng mà... em cứ nghĩ là...” Tiểu Trừng vẫn luôn nghĩ là chị sẽ mãi chỉ nấu cơm cho một mình cậu ăn thôi. Đột nhiên cậu lại cảm thấy mình ích kỷ quá, người cùng chia sẻ chị gái với mình chính là anh Lạc Hi mà từ nhỏ cậu đã thích chứ nào phải ai xa lạ đâu. Doãn Trừng đổi qua chuyện khác, cậu cẩn thận dò hỏi: “Chị, chị thích anh Lạc Hi à?”.
Hạ Mạt sững người một chút rồi ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Doãn Trừng, cô cười dịu dàng:
“Tiểu Trừng à, em thích anh ấy không?”
“Dạ?”
Gắp món cánh gà ra đĩa, Doãn Hạ Mạt nói nừa đùa nửa thật:
“Nếu như Tiểu Trừng không thích anh ấy, vậy thì chị cũng không thích anh ấy. Nếu Tiểu Trừng có thể chấp nhận anh ấy, thì chị mới thích anh ấy.”
“Chị...”
Mắt của Tiểu Trừng hơi ươn ướt, hàng lông mi dài như đọng giọt sương long lanh.
“...”
Hạ Mạt nhìn Doãn Trừng, cô mỉm cười. Cô thừa biết Tiểu Trừng ngay từ nhỏ đã yêu quý Lạc Hi. Hồi đó, cả ngày Tiểu Trừng bám đuôi Lạc Hi.
“Em rất thích anh Lạc Hi.” Tiểu Trừng mỉm cười.
“Tại sao vậy?”
“Bởi vì...”, bởi vì chị thích ai thì em nhất định sẽ thích người đó, “... vì anh Lạc Hi rất tốt với chị, đã nhiều lần giúp đỡ chị, vả lại em thấy anh ấy cũng rất thích chị”. Tuy nhiên thế giới này không ai có thể yêu thích chị Hạ Mạt được bằng cậu, Tiểu Trừng trong lòng thầm nghĩ thêm như vậy.
“Có điều...” Đột nhiên Tiểu Trừng lại do dự.
“Sao cơ?” Hạ Mạt vội hỏi.
“Chị sau này chị có thích anh Lạc Hi... hơn... thích em không?” Vẻ mặt của Tiểu Trừng lắng xuống.
“Chỉ toàn nghĩ bậy!”
Hạ Mạt mắng yêu. Lúc này nước trong bình đã sôi, cô vội tắt lửa, rót nước vào phích. Xong việc, thấy Tiểu Trừng vẫn còn đứng đờ người ở đó, phát hiện sắc mặt của Tiểu Trừng nhợt nhạt khác thường, Hạ Mạt sững người thất kinh.
“Hồi này em có đi bệnh viện khám định kỳ đầy đủ không đấy?” Doãn Hạ Mạt lo lắng hỏi.
“Có, lần nào em cũng đi mà.” Doãn Trừng nhanh chóng chuyển về trạng thái bình thường, ra vẻ cười làm như không có chuyện gì trả lời chị.
“Bác sĩ nói sao?”
“Nói tình trạng sức khỏe của em rất tốt, chỉ cần hằng ngày uống thuốc đúng giờ, sẽ giống như một bé bi khỏe mạnh đó!”
“Vẫn là bác sĩ Trịnh à?” Bác sĩ Trịnh nhận điều trị cho Tiểu Trừng đã bốn năm, tuy bà đã lớn tuổi nhưng là người nhân từ, tay nghề lại rất cao, Hạ Mạt rất yên tâm. Nhưng không hiểu sao, hôm nay tuy là nghe Tiểu Trừng khuếch trương tình hình sức khỏe “như một bé bi khỏe mạnh” mà trong lòng Hạ Mạt không hề yên tâm chút nào, trái lại cô có cảm giác như thể mây đen đang ngày càng tích dày lại.
“...vâng.” Tiểu Trừng hơi do dự một chút.
“Tuần sau kiểm tra, chị sẽ đi cùng em.” Doãn Hạ Mạt quyết định.
“Không cần đâu, một mình em đi là được rồi, đi nhiều năm như vậy rồi, hộ tá bác sĩ trong bệnh viện đều...”
“Chị sẽ sắp xếp thời gian vào thứ Năm tuần sau.”
“Chị! Thực sự là không cần đâu...”
“Bing boong!”
Chuông cửa reo lên.
“Em đi mở cửa!” Tiểu Trừng như túm được cơ hội, vội vàng đi mở cửa.
Trái tim Hạ Mạt đập rộn, cô biết chắc chắn là Lạc Hi đã tới. Quả nhiên phòng khách vọng lại tiếng trò chuyện của Tiểu Trừng và Lạc Hi, Hạ Mạt mỉm cười bưng thức ăn vừa mới nấu xong ra.
Trên bàn bày đầy thức ăn, giữa bàn đặt đĩa cánh gà màu nâu hồng.
Hạ Mạt gắp một miếng bỏ vào bát của Tiểu Trừng, Tiểu Trừng cười khoái chí, vừa ăn vừa khen chị Hạ Mạt càng ngày càng khéo tay, chị làm món cánh gà này là “thiên hạ đệ nhất mỹ vị”. Lạc Hi cũng mỉm cười nhưng ánh mắt lại ẩn chứa điều gì đó không rõ.
“Ăn nhanh đi, xem ra cánh gà bỏ nhiều đường quá rồi, miệng lưỡi sao mà ngọt thế.” Hạ Mạt mắng yêu Tiểu Trừng, cô lại gắp một miếng cánh gà khẽ đặt vào bát của Lạc Hi khẽ nói: “Anh cũng ăn nhiều vào nhé”.
“Cảm ơn.”
Lạc Hi khách sáo, nhưng anh lại chỉ ăn rau, chằng màng đụng tới miếng cánh gà trong bát. Hạ Mạt ngạc nhiên, ngước mắt nhìn Lạc Hi, chỉ thấy con ngươi đen láy tựa mặt hồ của anh, đôi môi tuy có vẻ đang cười nhưng lại hơi cố chấp, mím vào không tự nhiên.
“Hôm nay anh quay mấy cảnh?” Hạ Mạt giọng rất quan tâm hỏi.
“Tám cảnh.”
“Thế thì nhất định là rất mệt, lát nữa anh về sớm mà nghỉ ngơi.”
“Không mệt.”
Lạc Hi thản nhiên nói, anh gắp một miếng rau lên ăn, miếng cánh gà trong bát vẫn chưa đụng tới. Hạ Mạt lại ngỡ ngàng, Tiểu Trừng cũng nhận ra không khí bất thường này, cậu ăn vội rồi buông bát đũa xuống, nói:
“Chị à, tối nay bọn lớp em tụ tập, em đi đây.”
“Ở nhà bạn nào đấy?” Hạ Mạt hỏi,
Đó chỉ là cái cớ nhất thời Tiểu Trừng nghĩ ra để cho chị Hạ Mạt và anh Lạc Hi ở riêng với nhau, vậy mà lúc này lại nghĩ không ra cái tên của bạn nào cho hợp lý một chút, Tiểu Trừng bối rối nói:
“Là...”
“Trời tối, gió to, sức khỏe của em lại không tốt”, Hạ Mạt ôn tồn nói, “ở nhà mà nghỉ ngơi cho khỏe, tối nay đừng đi ra ngoài nữa, được không?”. Tâm ý của Tiểu Trừng sao cô lại không hiểu, chỉ có điều, làm sao cô có thể vì sự giận dỗi vô lý của Lạc Hi mà để Tiểu Trừng phải ra ngoài lánh mặt.
“Dạ”, Tiểu Trừng trù trừ do dự, nói, “thôi được, vậy em về phòng vẽ tranh vậy, ngày mai phải giao một bức vẽ màu nước”.
Tiểu Trừng đi khỏi, còn lại hai người, Lạc Hi và Hạ Mạt cùng nhau ăn cơm.
Chú mèo Sữa Bò nằm ngủ trên bệ cửa sổ tỉnh giấc, nó nhanh nhẹn chạy tới cọ vào giày Lạc Hi làm nũng, Lạc Hi vẫn giữ nguyên sự yên lặng ăn cơm, chẳng thèm để ý, quan tâm tới nó. Hạ Mạt ngạc nhiên nhìn Lạc Hi vài giây rồi lấy chiếc đĩa nhỏ đổ chút thức ăn đặt trên mặt đất để Sữa Bò ăn. Sữa Bò quẩn quang chân Lạc Hi kêu thêm mấy tiếng “meo meo” rồi mới thất vọng chui vào một góc, ăn phần ăn của mình.
“Anh có chuyện gì không vui à?”
Hạ Mạt nhìn Lạc Hi chằm chặp, lên tiếng hỏi. Nước da anh trắng muốt, đôi môi đỏ tươi roi rói, hai con ngươi đen láy sâu thẳm như mặt đầm đen. Lạc Hi lặng lẽ ăn cơm, nhưng vẫn chưa đụng tới miếng cánh gà trong bát.
“Không có.”
Lạc Hi cười với cô làm như chẳng có chuyện gì.
Hạ Mạt nhìn Lạc Hi rất lấu, cô không nói thêm gì nữa, bắt đầu thu dọn bát đĩa. Hạ Mạt nhìn món cánh gà trong đĩa còn thừa khá nhiều, đôi mắt cô trầm xuống. Hạ Mạt lau sạch bàn, bưng mọi thứ vào bếp mở vòi nước, rửa sạch chén đĩa, nước rào rào chảy xuống tạo ra rất nhiều bọt. Hạ Mạt từ từ rửa chén bát, cô bắt đầu nghĩ ngợi.
Sự kiện Cờ chiến phát triển nằm ngoài dự đoán của cô. Buổi tối trời mưa hôm đó, Âu Thần rõ ràng là đã cáu giận như vậy, cô cứ nghĩ rằng việc thay vai trong Cờ chiến là không thể cứu vãn nổi, Hạ Mạt đâm ra càng lo lắng việc Âu Thần sẽ không từ mọi thủ đoạn thọc ngoáy vào sự nghiệp của Lạc Hi. Vậy mà Công ty Âu Hoa Thịnh lại hạ mình mời Lạc Hi quay về đoàn làm phim, thậm chí Âu Thần còn đích thân lộ diện trong buổi họp báo.
Kể cũng hơi kỳ lạ.
Dựa vào những gì cô biết về Âu Thần, Âu Thần nhất định sẽ không dễ gì buông tha cho cô và Lạc Hi. Nếu biểu hiện bề ngoài là sự bình thản như vậy thì ẩn dưới sự bình thản đó sẽ là những đợt sóng ngầm đáng sợ.
Còn Lạc Hi, thái độ của anh hôm nay giống như một đứa trẻ cáu kỉnh vậy, điều này có liên quan gì tới cô chăng? Hạ Mạt suy nghĩ kỹ lưỡng và tỉ mỉ. Rửa xong cái bát cuối cùng, Hạ Mạt lau khô tay, quyết định trực tiếp hỏi Lạc Hi.
Đêm lặng như mặt hồ.
Lạc Hi đứng trước cửa sổ phòng khách, vầng trăng sáng trong chiếu lên người anh, quanh anh như có lớp sương trắng mờ bao phủ, anh dường như có thể biến mất vào trong sương mù bất cứ lúc nào. Hạ Mạt cố gắng xua đi sự lo lắng trong lòng, nhẹ nhàng tiến tới gần gọi Lạc Hi:
“Lạc Hi...”
Lạc Hi quay đầu nhìn cô, đôi mắt đen sầu u ám.
“Dọn dẹp xong rồi à?”
“Vâng.” Cô đưa tay nắm chặt lấy cánh tay Lạc Hi, ngẩng mặt lên nhìn anh, Hạ Mạt cười, hỏi: “Hôm nay có phải anh bị đạo diễn trách mắng phải không, tới giờ vẫn còn buồn à?”.
“Không có.”
“Là trên đường bị kẹt xe à?”
“Không phải.”
“Là vì... hôm nay em làm cơm không ngon?” Hạ Mạt làm ra vẻ đáng yêu lắc lắc cánh tay Lạc Hi, tính làm cho anh vui lên.
“Rất ngon.”
“... Nếu anh không muốn nói, em cũng không ép anh nữa.” Hạ Mạt yên lặng rồi liếc nhìn Lạc Hi, đôi mắt màu hổ phách sáng trong như pha lê. “Nhưng, xin anh, sau này nếu như không muốn nói, thì đừng để cho người khác phát hiện ra anh đang buồn. Dựa vào tài diễn của anh, điều này chắc chẳng có gì là khó.”
Người Lạc Hi cứng đờ.
Đúng vậy, anh không muốn nói cho cô biết những lời Âu Thần đã nói, anh rất rõ đó là thủ đoạn Âu Thần dùng để chia cắt anh với Hạ Mạt mà thôi. Nhưng cái cảm giác bất an dường như đã ăn sâu vào trong máu thịt khiến anh lại như phát điên, muốn tìm đến Hạ Mạt để kiểm chứng rằng rốt cuộc có hay không vụ giao dịch gì đó với Âu Thần. Nếu quả thực có vụ giao dịch thì Hạ Mạt đã chấp nhận điều kiện gì của Âu Thần để có thể khiến hắn phải hạ mình trước bàn dân thiên hạ làm ra vẻ nhượng bộ anh! Suy đi nghĩ lại, sự kiện Cờ chiến trước sau có những bước thay đổi lớn như vậy thật sự có gì đó là lạ?
Hơn nữa anh từng dặn...
...
Trong căn hộ của anh.
Cô nhìn anh chằm chằm.
“Nếu là do anh ta, vậy mọi chuyện đều bắt nguồn từ em mà ra. Em sẽ tìm cách giải quyết, không thể để anh ta hại anh được.”
...
Vậy thì Hạ Mạt đã tìm Âu Thần thật sao? Để có thể khiến Âu Thần nhượng bộ, Hạ Mạt rốt cuộc đã chấp nhận những điều kiện gì? Đầu óc Lạc Hi cứ vấn vương mãi câu hỏi đáng sợ này. Ngực anh đau nhói từng cơn, dường như có một tảng đá lớn đè lên nặng trịch, không thể thở được, mà như vậy thì anh sao còn tâm trí mà diễn cho được cái dáng vẻ làm như không chuyện gì cơ chứ.
“Hết buổi đóng phim hôm nay...” Trong gió đêm thổi, đôi mắt Lạc Hi trầm tư, anh nhìn Hạ Mạt chăm chú kể lại. “Âu Thần đã đến xem anh diễn.”
Hạ Mạt giật mình, “Anh ta đến xem buổi diễn?”.
Lạc Hi dán chặt mắt vào Hạ Mạt, ngưng một chút, anh lại chậm rãi nói: “Đúng thế, và hắn nói với anh nguyên nhân mà đoàn làm phim mời anh quay lại bộ phim Cờ chiến, em... biết nguyên nhân đó là gì không?”.
“Là gì?” Hạ Mạt ngơ ngác hỏi, cô thoáng nghĩ đến điều không hay.
“Em không biết à?”
Lạc Hi nhìn cô bằng ánh mắt kỳ dị.
“Anh định nói gì?”
Cô nhìn thằng vào anh, ánh mắt không né tránh, trong lòng biết sự xuất hiện của Âu Thần là nguyên nhân trực tiếp gây ra sự giận dỗi của Lạc Hi tối nay, hơn nữa, nguyên nhân, với cô... chắc cũng có liên quan?
“Hắn nói”, Lạc Hi chậm rãi, “đó là một cuộc trao đổi”.
“...?”
“Bởi vì anh chấp nhận điều kiện của hắn, cho nên hắn đã thực hiện theo thỏa thuận”. Bờ môi Lạc Hi toát ra vẻ thảm sầu, anh dịu dàng hạ thấp giọng hỏi: “Anh muốn biết, rốt cuộc em đã chấp nhận điều kiện gì của hắn?”.
“...?”
Trong phút chốc, sắc mặt của Hạ Mạt lại tái nhợt, sống lưng dần dần ớn lạnh.
Bờ môi đẹp thảm sầu của Lạc Hi kinh động lòng người.
“Em đã đi tìm hắn à?”
Người Hạ Mạt cứng đờ.
Nếu như thừa nhận cô đã đi tìm Âu Thần, vậy thì, đối với Lạc Hi mà nói, giải thích ra sao cũng sẽ không chấp nhận?
“Em đến tìm hắn à?! Em đã cầu xin hắn đúng không?!” Nhìn dáng vẻ chần chừ của Hạ Mạt, trái tim Lạc Hi như muốn nổ tung.
“Anh tin tất cả những điều anh ta nói sao?” Hạ Mạt nhìn thẳng vào Lạc Hi.
“Là anh đang hỏi em!” Lạc Hi gầm lên.
“Được, vậy em nói cho anh biết”, ngực Hạ Mạt phập phồng một lát, cô nghiến răng nói, “em chẳng trao đổi gì với anh ta cả, cũng chẳng chấp nhận bất cứ điều kiện gì của anh ta.”
“Vậy thì tại sao...”
“Bởi vì như vậy đối với anh ta mà nói, sẽ chẳng gây tổn thất gì, song đó lại là cách tốt nhất làm tổn thương tới anh và em. Anh quay lại với Cờ chiến, Âu Hoa Thịnh có thể tạo được cơn sốt đối với bộ phim, lại có thể tránh được rủi ro trong đầu tư. Mà vài câu nói của anh ta lại có thể làm cho anh nghi ngờ em ngấm ngầm đi làm cái vụ giao dịch thỏa thuận không muốn cho người khác biết đó sao?” Hạ Mạt cố ý dùng câu chữ khó nghe, lạnh lùng nói. “Anh nghĩ em đã đáp ứng những gì? Lên giường hay lại sống cùng anh ta? Lẽ nào anh rời bỏ bộ phim Cờ chiến thì anh sẽ ngã không dậy nổi sao? Trong lòng em, anh đâu phải là người mới chịu một đòn đã bị quật ngã!”
“Em không… dối anh đấy chứ?”
Hạ Mạt nhắm mắt lại, không muốn nói thêm gì nữa. Trong lòng cô trào lửa giận khiến gương mặt càng thêm lạnh lùng như đóng băng, không nói một lời, Hạ Mạt quay người định bỏ đi!
Lạc Hi tóm mạnh lấy tay Hạ Mạt.
Ngón tay anh...
Lạnh buốt...
Giữ chặt tay cô, trong giọng nói khàn khàn có sự run rẩy không dễ nhận ra.
“Anh tin em.”
Hạ Mạt cứng đờ người lưng quay về phía anh, anh từ từ nâng hai cánh tay ôm chặt lấy Hạ Mạt từ đằng sau, lặng lẽ đặt cằm lên đầu cô.
Rất lâu, rất lâu sau người Hạ Mạt mới mềm mại trở lại, cô nói nhỏ nhẹ:
“Lạc Hi, em và anh cùng sinh tồn trong cái làng giải trí đầy sóng gió này, thật giả rất khó nói rõ, không chỉ dựa vào mắt thấy tai nghe, mà phải có sự tin tưởng lẫn nhau. Nếu một chút tin tưởng lẫn nhau cũng không có thì chắc chắn chia tay là điều tất yếu mà thôi.”
Lạc Hi ôm Hạ Mạt như ôm chính sinh mệnh của mình.
“Anh sẽ học cách để tin em.”
Trong đôi mắt bao phủ một lớp sương mù, anh líu tíu, không biết nói cho cô nghe hay là nói cho chính mình nghe nữa.
Hai người đứng im, yên lặng.
Gió đêm từ cửa sổ thổi vào, mùi vị đêm bao phủ căn phòng, ánh trăng lạnh chiếu lên hai người, anh và cô đang ở bên nhau mà lại như biển trời cách biệt.
***
Hạ Mạt cho rằng sự việc như thế là đã kết thúc.
Mấy ngày sau, cô và đoàn làm phim Bản tình ca trong sáng tham gia chương trình giải trí của các kênh truyền hình, nhận phỏng vấn của các phóng viên, bận rộn không có thời gian để nghỉ ngơi. Cả ngày hôm nay cô ngồi ở phòng thu âm nghe thử hai mươi mấy bài nhạc ngắn, cùng trù tính kế hoạch chọn lựa, biên tập và thu thêm bài hát cho đĩa hát mới. Xong việc thì trời đã tối, cô ra khỏi phòng thu âm, Trân Ân đang ngồi trong xe đợi cô ở ngoài.
Hạ Mạt mở cửa xe.
Trân Ân đang ngồi chỗ tay lái mải xem báo, nghe thấy tiếng động, giật phắt mình ngẩng đầu lên mở to hai mắt nhìn cô vừa kinh hãi, vừa ngạc nhiên.
“Cậu đã biết trước rồi à?”
“Cái gì?”
“Lạc Hi tuyên bố bỏ vai diễn trong bộ phim Cờ chiến.”
Nét mặt Trân Ân thất kinh đưa tờ báo cho Hạ Mạt. Khi đi mua cơm hộp cho Hạ Mạt ngang qua quầy báo, Trân Ân thấy các đề mục tất cả các báo đều đăng hàng tít rất rõ: Sóng gió của Cờ chiếnlại nổi lên, Lạc Hi tuyên bố rút khỏi đoàn làm phim, Trân Ân dường như không còn tin vào mắt mình nữa! Sự kiện Cờ chiến không phải là đã sóng yên biển lặng rồi hay sao? Không cần biết sóng gió lần trước bắt nguồn từ đâu nhưng Công ty Âu Hoa Thịnh đã chính thức đứng ra cải chính, hơn nữa lại còn mở một cuộc họp báo, thậm chí đích thân Âu Thần đã mời Lạc Hi quay trở lại đoàn làm phim. Lạc Hi cũng đã nhận lời. Làm sao mới chỉ vài ngày đã lại xuất hiện biến cố lớn như vậy được?!
Trân Ân vội vàng truy vấn Doãn Hạ Mạt.
“Hạ Mạt, rốt cuộc là có chuyện gì?! Lạc Hi sao lại có thể đắc tội với Âu Hoa Thịnh như thế này?! Cậu xem báo chí nói gì này? Nói một đằng làm một nẻo! Hơn nữa Công ty Âu Hoa Thịnh giờ là ông chủ của chúng ta, nếu làm khó họ thì cậu và Lạc Hi...”
Hạ Mạt hơi tái mặt, cô nhận tờ báo từ tay Trân Ân, quả nhiên trong đó có bài viết đề cập việc Lạc Hi đã công bố trước công chúng bỏ vai diễn trong bộ phim Cờ chiến. Khi được phóng viên hỏi lý do, Lạc Hi đã không trực tiếp trả lời câu hỏi mà chỉ nói nguyên nhân cụ thể thi ban lãnh đạo cấp cao của Âu Hoa Thịnh đã biết rõ. Trong ảnh, Lạc Hi cười rất ôn hòa, làm như thể không có gì phải giật mình quá đáng trước số tiền đầu tư sản xuất thuộc hàng khủng cho bộ phim Cờ chiến.
Đúng là tính trẻ con...
Anh đã chọn cách như vậy...
Tờ báo trên tay cô từ từ rơi xuống, Hạ Mạt không nghe thấy tiếng gọi lo lắng của Trân Ân. Đầu óc cô trống rỗng, tai ù đi. Theo bản năng, Hạ Mạt rút điện thoại ra bấm số, cả ngón tay cũng cứng đờ, sự việc đã đến mức này rồi thì còn làm gì được nữa, Lạc Hi đã kiên quyết như vậy, thậm chí thời gian để xoay chuyển tình thế cũng chẳng còn.
“Hạ Mạt...”
Trân Ân lo lắng khẽ gọi, sau lại thấy Hạ Mạt từ từ cất điện thoại đi, gương mặt thất kinh vừa rồi đã nhanh chóng quay trở lại vẻ thản nhiên như lúc thường. Hạ Mạt tựa đầu ra sau ghế nhắm mắt lại, hàng lông mi đen trên làn da trắng khẽ lay động.
“Tại sao Lạc Hi lại làm như thế?” Trân Ân nghi hoặc.
Hạ Mạt yên lặng rất lâu.
Một lúc sau, đúng lúc Trân Ân tưởng rằng Hạ Mạt sẽ không trả lời câu hỏi của mình thì lại nghe trong xe có tiếng nói nho nhỏ...
“Nếu làm như vậy có thể khiến anh ấy vui thì cứ thế mà làm.”
Vui ư?
Trân Ân nghi hoặc gãi đầu, cô không hiểu ý tứ của câu nói này. Mà sự phát triển phức tạp của sự kiện Cờ chiến quá nhanh, đã bỏ xa trí tưởng tượng của cô.
Cùng với sự công bố rút lui khỏi đoàn làm phim Cờ chiến của Lạc Hi, ông chủ Hạ, nhà tài phiệt đứng sau hậu trường của Công ty Tinh Điểm đã xuất đầu lộ diện, giới thiệu sẽ quay bộ phim mới có tựa đề: Thiên hạ thịnh thế. Bộ phim được sản xuất với quy mô cực lớn, kịch bản được cải biên từ tác phẩm văn học kinh điển mà đọc giả yêu thích và thuộc hàng sách bán chạy nhất trong nước, đạo diễn cũng là người có tiếng nhất nhì trong nước, số vốn đầu tư cò bỏ xa cả con số đầu tư choCờ chiến một cách đáng kinh ngạc.
Ông chủ Hạ tiết lộ, thực ra bộ phim Thiên hạ thịnh thế đã được trù bị hơn một năm nay, tiền đầu tư đã có, chỉ có điều vì mong muốn bộ phim thu được kết quả hoàn mỹ nhất nên họ vẫn chờ thời gian công chiếu bộ phim Cờ chiến có Lạc Hi đóng. Trả lời phỏng vấn về việc những sóng gió xoay quanh Cờ chiến, ông chủ Hạ cho hay Lạc Hi là một nghệ sĩ xưa nay vẫn luôn tôn trọng công việc, phía công ty tin rằng việc anh rút lui khỏi bộ phim Cờ chiến nhất định là có nguyên nhân và có lý do của anh, hơn nữa, họ tin rằng bộ phimThiên hạ thịnh thế chắc chắn sẽ là một bộ phim cực kỳ đình đám.
Tiếp đến, vai nữ của Thiên hạ thịnh thế chính thức lộ diện, đó là ca sĩ đang cực hot, Thiên Hậu Siêu Cự Tinh Thẩm Tường!
“Thiếu gia đây là những ghi chép trong cuộc họp ban lãnh đạo cấp cao của Công ty Âu Hoa Thịnh liên quan đến sự kiện Cờ chiến.” Simon đặt xấp báo cáo lên mặt bàn làm việc của Âu Thần, Âu Thần lật xem, ánh nắng chiếu trên khuôn mặt chỉ có sự lạnh lùng.
Không thể kiên nhẫn đợi được câu trả lời, Simon nói:
“Thiếu gia...”
Âu Thần không ngẩng đầu lên, trầm tư lật từng trang giấy.
“Mời nói.”
“Xét tình hình trước mắt mà nói, rất khó giữ được Lạc Hi. Tuy nhiên, việc rút lui của anh ta là vi phạm hợp đồng, chúng ta có thể yêu cầu Lạc Hi phải bồi thường tất cả những tổn thất trong việc sản xuất phim Cờ chiến.”
“Tình hình kinh tế của Lạc Hi thế nào?”
“Qua khoảng thời gian vừa mới điều tra, những năm gần đây, thu nhập của Lạc Hi từ quảng cáo, quay phim, ca hát, biểu diễn cũng đáng phải kinh ngạc. Hơn nữa, việc đầu tư vào bất động sản, shop thời trang, kinh doanh nhà hàng mang lại cho anh ta doanh thu rất lớn.” Nhiều ngôi sao cũng đầu tư vào các ngành nghề khác nhau, nhưng hầu như là kinh doanh buôn bán không được thuận buồm nên rất ít người kiếm chác được món lời kha khá. Còn với Lạc Hi, dường như anh được trời ban tặng tài năng và con mắt kinh doanh nên chỉ trong mấy năm gần đây anh đã có số tài sản khổng lồ.
“Nếu như anh ta bồi thường thiệt hại cho Cờ chiến, con số ước tính là bao nhiêu?” Âu Thần nhìn Simon. Sau khi nghe con số từ phía Simon, Âu Thần lại hỏi: “Số tiền này đối với tình hình kinh tế của Lạc Hi có gây ra ảnh hưởng gì không?”.
“Gần như không gây ảnh hưởng gì.” Simon trả lời.
Âu Thần trầm ngâm:
“Số tiền này rút từ tài khoản cá nhân của tôi giao lại cho Công ty Âu Hoa Thịnh, về phần tài vụ, nhờ cậu xử lý cho thỏa đáng nhé.”
“Thiếu gia!”
Simon kinh ngạc, tuy nhiên thần sắc của Thiếu gia khiến Simon phải nuốt lại câu hỏi. Ngay từ lúc mới bắt đầu, tác phong hành sự của Thiếu gia trong sự kiện Cờ chiến này khác hẳn với cách làm việc thường ngày, dường như đó không phải là việc công mà là ân oán cá nhân. Chẳng qua, đối với các công ty con khác trong tập đoàn, Thiếu gia hành sự vẫn vững vàng quyết đoán, rõ ràng minh bạch, nên mặc dù lãnh đạo cấp cao của Công ty Âu Hoa Thịnh trong buổi họp của tập đoàn có tỏ ra bất mãn, nhưng họ cũng không tỏ thái độ muốn thay đổi ghế ngồi của Thiếu gia.
“Vâng. Ngoài ra lãnh đạo của Công ty Âu Hoa Thịnh cho rằng phải lập tức tìm người thay thế vai diễn của Lạc Hi trong Cờ chiến, nếu không thời gian càng kéo dài tổn thất càng lớn.”
“Có tuyển được người thích hợp không?”
“... Không có.” Simon cũng tham gia cuộc họp của Công ty Âu Hoa Thịnh và cũng đã lên tiếng đề xuất một số người thay thế Lạc Hi, tuy nhiên không có ai ngoại hình, danh tiếng vượt qua Lạc Hi, thậm chí những diễn viên có khả năng diễn xuất như Lạc Hi lại quá ít.
Ánh mắt Âu Thần lạnh lùng.
“Nói cách khác, việc mất Lạc Hi, toàn bộ bộ phim Cờ chiến sẽ thất bại?”
“Đúng thế.” Simon giải thích thêm: “Bộ phim Cờ chiến vốn là do công ty sản xuất dành riêng cho Lạc Hi, cũng chính vì thế mà Lạc Hi mới tham gia đóng bộ phim này”.
Ánh mặt trời xuyên qua ly rượu thủy tinh.
Trong muôn vàn ánh hào quang lóng lánh, hơi thở của Âu Thần lại lạnh lùng như thể vừa từ một hang động tối mo bước ra, ánh gấp tập báo cáo lại, sắc mặt không biểu hiện gì.
“Đã thế thì...”
***
Khi Lạc Hi tuyên bố bỏ vai diễn trong bộ phim Cờ chiến, giới báo chí rầm rầm phỏng đoán những nguyên nhân tại sao anh lại tự quyết định như vậy. Báo chí tán đủ thứ nguyên nhân khiến người ta mù tịt chả biết đằng nào mà lần. Họ ồ ạt dự đoán những phản ứng từ phía Công ty Âu Hoa Thịnh, công ty này có căn cứ theo luật pháp quy trách nhiệm cho Lạc Hi đã vi phạm hợp đồng, hay là từ chuyện này, Lạc Hi sẽ bị liệt vào danh sách đen của các rạp chiếu phim và các cửa hàng băng đĩa. Thế nhưng, mọi suy đoán của giới truyền thông đều không xảy ra. Ngược lại, Công ty Âu Hoa Thịnh công khai phát biểu họ thông cảm cho Lạc Hi vì anh cảm thấy không đủ khả năng tham gia diễn tiếp nên đành phải rút lui khỏi đoàn làm phim, đây là biểu hiện của một thái độ có trách nhiệm với nghệ thuật. Thêm vào đó, Công ty Âu Hoa Thịnh công bố vì trách nhiệm đối với công chúng, họ sẽ bỏ kế hoạch sản xuất phim Cờ chiến.
Làng giải trí xôn xao!
Từ trước đến nay chưa bao giờ có chuyện như thế này. Một bộ phim được đầu tư cực lớn như thế nhưng lại đóng máy một cách nhẹ nhàng, bình yên đến vậy sao! Mặc dù danh tiếng của Lạc Hi không hề bị giảm sút, nhưng suy cho cùng, anh đã làm trái với tinh thần nghề nghiệp của một diễn viên, trong làng giải trí; Công ty Âu Hoa Thịnh thuộc loại có máu mặt như thế mà lại dung túng cho hành vi buông thả tùy hứng quá đáng như vậy của Lạc Hi, không oán trách, không buộc anh phải gánh vác những tổn thất, thậm chí lại còn chủ động tìm cớ cho Lạc Hi thoát khỏi trách nhiệm! Trong chuyện này ắt phải có ẩn giấu mà họ không muốn nói ra.
Trong làng giải trí xôn xao những tin đồn. Có người nói rằng vì Công ty Âu Hoa Thịnh tuy làm ra vẻ mời Lạc Hi quay lại, nhưng khi tiếp tục quay phim, vẫn mặc sức la lối, trách cứ Lạc Hi. Cũng có người nói thực ra tiền vốn đầu tư của Công ty Âu Hoa Thịnh đang gặp khó khăn nên đã ngầm gợi ý để Lạc Hi từ chối đóng phim. Có người còn cho rằng Lạc Hi vì muốn dành thời gian để tham gia Thiên hạ thịnh thế mà đã quá quắt và hiểm ác từ chối đóng phim Cờ chiến.
Một cách diễn giải cuối cùng, thậm chí còn được giới nghệ sĩ ngầm công nhận, đó là ông chủ Hạ, nhà tài phiệt đứng sau hậu trường của Công ty Tinh Điểm có thế lực về tài sản trong giới không phải là hạng tầm thường, giới nghệ sĩ thuộc sự quản lý của Công ty Tinh Điểm, Lạc Hi đương nhiên phải toàn tâm hợp tác với kế hoạch đầu tư của ông chủ Hạ. Thế nhưng Công ty Âu Hoa Thịnh không những không truy cứu hành vi vi phạm hợp đồng của Lạc Hi, lại còn thông cảm cho anh, cũng là vì Công ty Âu Hoa Thịnh nể nang trước vị thế của ông chủ Hạ.
Cúi đầu đọc báo, nghĩ đến những quan điểm, dự đoán những đồn đại mấy ngày nay mà Trân Ân nghe được, Doãn Hạ Mạt trong lòng không khỏi lo âu, đột nhiên cố có cảm giác, tất cả những chuyện này đều bị một bàn tay nào đó ngầm thao túng, dường như có một trận bão đang tiến lại gần, nhưng cô tuyệt đối không thể đoán biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Mấy ngày này Lạc Hi tham gia giới thiệu bộ phim Thiên hạ thịnh thế, trả lời phỏng vấn của báo giới, xuất hiện trong nhiều chương trình, cô và Lạc Hi vẫn chưa có thời gian gặp nhau, thậm chí qua điện thoại cũng chỉ có thể nói vài câu rồi cúp máy luôn. Trong điện thoại, tiếng Lạc Hi vẫn êm dịu, như không xảy ra chuyện gì, chuyện bỏ vai diễn trong bộ phim Cờ chiến là chuyện không đáng đề cập, mỗi lần Hạ Mạt tính thử nói đá vào chuyện này, Lạc Hi thờ ơ cho qua.
Thế là hỏng rồi.
Hạ Mạt thở dài, cô đột nhiên phát hiện ra bản thân mình không hiểu vì sao lại đặt hết tâm tình vào Lạc Hi. Ngoài Tiểu Trừng ra, nguyên tắc của cô là không can thiệp vào cuộc sống của người khác, đối với chuyện Lạc Hi lúc này, cô lại không thể không để tâm được.
Nếu như sự kiện Cờ chiến không phải là do Âu Thần, thì không thể có chuyện Công ty Âu Hoa Thịnh dễ dàng chấp nhận để Lạc Hi rời bỏ Cờ chiến như thế được. Nếu như sự kiện Cờ chiến là do Âu Thần khơi mào thì chuyện này cũng không thể kết thúc một cách đơn giản như vậy, nhất định còn có những hành động tiếp theo. Hạ Mạt nhẹ nhàng đặt lại tờ báo lên bàn, cô suy nghĩ xem bước tiếp theo, Âu Thần sẽ làm gì?
Những sự kiện ồ ạt xuất hiện khiến giới báo chí đồng loạt chấn động!
Sau khi Công ty Âu Hoa Thịnh quyết định đóng máy bộ phim Cờ chiến, đột nhiên họ tuyên bố sẽ bắt tay sản xuất bộ phim Hoàng Kim Vũ ngay lập tức. Bộ phim này cơ bản sẽ sử dụng tất cả ê kíp làm phim Cờ chiến từ đạo diễn đến các diễn viên chính và phụ, bộ phim cũng được đầu tư cao hơn. Tin tức vừa phát ra, làng giải trí gần như ngay lập tức lại như có lũ lớn tràn về.
Từ kế hoạch quay phim mà Âu Hoa Thịnh công bố và nhìn trên tình hình thị trường, Hoàng Kim Vũ và Thiên hạ thịnh thế sẽ được công chiếu gần như vào cùng một thời điểm. Liên hệ đến sự kiện Cờ chiến lúc trước, bất kỳ ai cũng đều có thể nhìn nhận ra, mặc dù trước việc Lạc Hi rời khỏi ê kíp phim Cờ chiến, Công ty Âu Hoa Thịnh có vẻ như sống trong hòa bình, rõ ràng bộ phimHoàng Kim Vũđược sản xuất chính là nhằm vào Thiên hạ thịnh thế.
Bộ phim Hoàng Kim Vũ có nhân vật chính là một vai nữ, cho nên người môi giới của rất nhiều diễn viên nữ đã lần lượt liên hệ với Công ty Âu Hoa Thịnh. Được tham gia đóng bộ phim Hoàng Kim Vũ đối với bất kỳ một diễn viên nữ nào mà nói là một cơ hội tuyệt vời không phải dễ mà có được. Mà dù có được vai trong bộ phim Hoàng Kim Vũ, chắc chắn sẽ rơi vào cục diện phải đối mặt so tài cao thấp với vai diễn của Lạc Hi trong phim Thiên hạ thịnh thế, tuy nhiên phân tích kỹ càng thì cũng chưa chắc nhất định sẽ thua. Những điều kiện sản xuất giai đoạn đầu của hai bên không khác nhau là mấy, cả hai đều có một ê kíp làm phim siêu đẳng, cả hai đều có được số tiền đầu tư cực lớn. Nhưng đến giai đoạn sau khi bộ phim được công chiếu sẽ không còn giống nhau nữa. Công ty Âu Hoa Thịnh có cả hệ thống phân phối những sản phẩm biểu diễn nghệ thuật cực mạnh, những dãy cửa hàng băng đĩa với số lượng kinh doanh khiếp đảm và mạng lưới rạp chiếu phim có sức chứa lớn, chính vì thế Công ty Âu Hoa Thịnh chắc chắn sẽ chiếm ưu thế trong việc tuyên truyền và tung sản phẩm ra thị trường, điểm này thì Công ty Tinh Điểm không thể so sánh được.
Do đó, đương nhiên ngoài những tin tức về bộ phim Thiên hạ thịnh thế thì việc ai sẽ là người đảm nhận vai nữ chính trong Hoàng Kim Vũ đang là những tin cực hot.
Ấy vậy mà.
Công ty Âu Hoa Thịnh lại không mời bất cứ diễn viên nữ nào tới thử vai.
Mấy ngày sau, Âu Hoa Thịnh trực tiếp công bố trước giới báo chí.
Vai nữ chính số một của Hoàng Kim Vũ được giao cho Doãn Hạ Mạt đảm nhận!
Dư luận một lần nữa lại sôi sục!
Doãn Hạ Mạt tuy đã từng đoạt giải thưởng Gương mặt mới xuất sắc nhất của năm, và vai diễn của cô trong bộ phim Bản tình ca trong sáng đư
Theo một vài tờ báo tiết lộ, Thiếu gia Âu Thần bị xuất huyết dạ dày đã phải nhập viện. Trong thời gian nằm viện, Âu Thần đã sai người mang đến một đoạn phim Cờ chiến đã được quay để xem thử, xem xong, Âu Thần rất tán thưởng kỹ thuật diễn xuất của Lạc Hi, từ đó anh trực tiếp đứng ra giải quyết những tin đồn về việc Công ty Âu Hoa Thịnh sẽ thay vai của Lạc Hi.
Công ty Âu Hoa Thịnh cũng ra mặt để trấn an dư luận, họ nói rằng từ trước tới nay, công ty rất hài lòng với lối diễn xuất và tài năng của Lạc Hi, rồi thì Lạc Hi là diễn viên ưu tú nhất trong đội ngũ diễn viên của họ những năm gần đây. Cái gọi là thay vai chỉ là những mẩu tin vịt ngớ ngẩn của một vài tờ báo lá cải. Công ty Âu Hoa Thịnh tin tưởng rằng trong bộ phim Cờ chiến, Lạc Hi sẽ hoàn thành vai diễn cực kỳ xuất sắc, và Cờ chiến sẽ là bộ phim bom tấn rất đáng được mong đợi của năm! Bên cạnh đó, công ty Âu Hoa Thịnh còn tuyên bố sẽ đầu tư một khoản tiền lớn để bộ phimCờ chiến trở thành một kiệt tác để đời trong lịch sự điện ảnh.
Diễn biến sự việc phát triển có vẻ rất kỳ quái, tuy nhiên, người ta cũng đã quá quen với những trò thật thật giả giả, thực hư lẫn lộn trong làng giải trí rồi. Rất có khả năng cái trò thay đổi Lạc Hi chẳng qua chỉ là một chiêu tuyên truyền rùm beng để lăng xê thu hút sự chú ý của quần chúng trước khi bộ phim được trình chiếu, khiến khẩu vị của khán giả càng được nâng cao hơn. Nhưng dù sao, rốt cuộc thì Lạc Hi cũng không bị thay thế, hơn nữa, năng lực và kỹ thuật diễn xuất của anh cũng đã được Công ty Âu Hoa Thịnh khẳng định và hết sức khen ngợi, riêng đối với các fan thì trong lòng vẫn nghi là bên sản xuất đã quảng cáo cho Lạc Hi theo lối thiếu tôn trọng, tuy nhiên, họ cũng đã thở phào nhẹ nhõm.
Quản lý Kiều vẫn còn nhớ như in người của Công ty Âu Hoa Thịnh ngạo mạn, nạt nộ ngang ngược khi anh điện thoại liên hệ mấy ngày trước, ấy vậy mà nhoáy một cái, đứng trước bàn dân thiên hạ, bọn họ lại thay đổi thái độ ngay, điều này mới thực sự làm anh kinh ngạc mãi. Kiều đã nổi trận lôi đình với Công ty Âu Hoa Thịnh, anh lên tiếng quở trách bọn họ đã làm tổn hại tới danh dự của Lạc Hi. Công ty Âu Hoa Thịnh vội vàng lên tiếng nhận lỗi, thái độ thành khẩn của họ một lần nữa lại làm cho Kiều kinh ngạc. Công ty Âu Hoa Thịnh là công ty lớn, đóng vai trò là một con tàu mẫu hạm trong làng giải trí, anh nổi giận với họ tuy là xuất phát từ sự bảo vệ Lạc Hi, nhưng nếu so đo với những khuôn phép chuẩn mực thường ngày, thực sự anh cũng chả dám chọc giận họ, không ngờ Công ty Âu Hoa Thịnh lại chân thành nhận lỗi.
Kiều đặt điện thoại xuống, anh vừa lật xem những tin tức có liên quan trên các tờ báo đang bày trên bàn vừa nói với Lạc Hi:
“Công ty Âu Hoa Thịnh đã nhượng bộ và xin lỗi rồi, hơn nữa còn lên tiếng chính thức thanh minh trên tất cả các tờ báo, danh tiếng của cậu cũng được lấy lại, thế nào? Giờ là lúc cậu có thể đường đường chính chính quay trở lại rồi đó.” Suy cho cùng, đạo diễn, kịch bản, diễn viên quần chúng, quay phim của Cờ chiến đều là những người được tinh tuyển, quyền lực của Âu Hoa Thịnh cũng cực kỳ hùng mạnh.
Gương mặt Lạc Hi thờ ơ, anh bảo:
“Tôi lại rất muốn biết, nếu như tôi không quay lại thì họ sẽ có kết cục như thế nào.”
Lạc Hi thừa biết tất cả đều do Âu Thần dứng đằng sau thao túng, anh căm ghét số mệnh của mình một lần nữa lại bị nằm gọn trong tay Âu Thần, làm như mình giống như con kiến để cho Âu Thần có thể tùy ý chi phối, muốn làm gì thì làm. Năm năm trước anh không có khả năng cùng Âu Thần so tài cao thấp, nhưng năm năm sau, anh hoàn toàn có thể thoát ra khỏi cái bóng của Âu Thần mà vẫn sống tốt. Chính vì thế khi Lạc Hi nhận ra rằng Âu Thần đứng đằng sau Âu Hoa Thịnh để khống chế mình, anh chẳng có gì phải lấy làm nhục nhã trước thủ đoạn nham hiểm mà Âu Thần đã dùng để đối phó với anh, ngược lại, Lạc Hi muốn xem xem nếu anh rời khỏi ê kíp làm phim Cờ chiến, kết cục Âu Thần sẽ phải giải quyết ra sao!
Bộ phim Cờ chiến nếu như mất đi diễn xuất của anh chắc chắn sẽ kém chất lượng hơn trước, thêm vào đó là những phản kháng, tẩy chay từ phía các fan ủng hộ anh bấy lâu nay, doanh thu của bộ phim nhất định sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng và sự đàm tiếu của miệng lưỡi thế gian thì không thể lường. Lạc Hi sẽ kệ thây, bình thản đứng nhìn, Âu Thần hành động như vậy thì hãy đợi xem, người bị tổn thương cuối cùng sẽ là ai?!
Thái độ cự tuyệt, không quay lại đoàn làm phim Cờ chiến của Lạc Hi khiến cho Công ty Âu Hoa Thịnh và quản lý Kiều đều phát hoảng, hoang mang lo lắng.
Giai đoạn đầu, Cờ chiến đã được đầu tư rất lớn, mất đi Lạc Hi có nghĩa là tất cả đều phải bấm máy quay lại từ đầu, mà vai Lạc Hi diễn trong phim đã quy hoàn tất khoảng tám mươi phần trăm rồi.
Tuy nhiên điều khiến A Kiều lo nghĩ lại là chuyện khác!
Anh có thể hiểu tâm tư của Lạc Hi cũng chẳng vui thú gì, thế nhưng chọc giận Công ty Âu Hoa Thịnh có ảnh hưởng rất lớn trong làng giải trí, từ mạng lưới rạp chiếu phim hùng hậu đến những dãy cửa hàng băng đĩa với số lượng kinh doanh khiếp đảm, lại thêm khả năng đứng đằng sai khống chế giới báo chí nữa, nếu như đã chọc giận Công ty Âu Hoa Thịnh rồi, thì không chỉ riêng một bộ phim Cờ chiến mà sau này, sự việc sẽ còn phát triển ở những phương diện khác, Lạc Hi tất yếu sẽ gặp rất nhiều khó khăn, trở ngại sẽ cực lớn! Hơn nữa nếu Lạc Hi cứ cố tình rút lui, Công ty Âu Hoa Thịnh sẽ yêu cầu anh phải bồi thường thiệt hại, con số đó nhất định sẽ không nhỏ.
Những suy nghĩ khác nhau nhưng lại cùng chung một ý kiến, Công ty Âu Hoa Thịnh và quản lý Kiều đều ra sức khuyên can Lạc Hi, hy vọng anh sẽ nghĩ lại, tiếp tục tham gia phim Cờ chiến. Cả hai đều đã tìm đến khá nhiều bạn bè của Lạc Hi, tìm đến những bậc tiền nhân danh tiếng được trọng vọng trong làng giải trí để nhờ họ khuyên anh, thậm chí cuối cùng, họ còn phải mời đến cả ông chủ đứng đằng sau Công ty Tinh Điểm được Lạc Hi coi trọng như người anh cả, người ngày xưa đã đích thân dẫn dắt Lạc Hi chính thức gia nhập làng giải trí. Không biết ông chủ Hạ đã nói những gì với Lạc Hi, ngày hôm sau, Lạc Hi đồng ý quay lại với ê kíp làm phim Cờ chiến. Tuy nhiên Lạc Hi ra một điều kiện là Âu Thần nhất thiết phải mở một cuộc họp báo tự mình công bố, xoa dịu dư luận về việc đổi vai trongCờ chiến, đồng thời phải đánh giá cao tài năng diễn xuất của anh.
Công ty Âu Hoa Thịnh thất kinh!
Sự việc trước mắt đã có cơ xoay chuyển, ấy vậy mà Lạc Hi dám đưa ra điều kiện oái oăm vậy sao! Thiếu gia Âu Thần xưa nay đâu có thích xuất hiện trước báo giới, lại càng không thể vì vấn đề của một diễn viên trong bộ phim mà phải đích thân mở cuộc họp báo để công bố?
Nhưng ai đâu ngờ, điều khiến cho những người quản lý Âu Hoa Thịnh càng ngạc nhiên hơn đó lại là...
Âu Thần sau khi nhận được tin này đã không phản ứng gì, chỉ có đôi mắt có vẻ ngầm chứa nụ cười khó mà nhận ra, anh thản nhiên nói:
“Tôi chấp nhận yêu cầu của họ.”
Buổi họp báo được diễn ra đúng vào ngày đã định. Đối diện với hàng trăm phóng viên báo chí và những ánh sáng đèn từ flash máy chụp ảnh, Âu Thần và Lạc Hi cùng ngồi tại vị trí dành cho người phát ngôn. Có lẽ vì mới khỏi bệnh nên trông Âu Thần có vẻ gầy đi đôi chút, màu xanh trong đôi mắt càng thêm sâu thẳm, chất quý tộc kiêu ngạo toát ra từ người anh càng thêm mãnh liệt. Trước ống kính, Âu Thần bình tĩnh, thản nhiên khẳng định tài năng diễn xuất của Lạc Hi, đồng thời tuyên bố bộ phim Cờ chiến tiếp tục được quay.
Đáp ứng yêu cầu của các nhà báo, để tượng trưng cho sự việc này đã được giải quyết êm thấm, Âu Thần và Lạc Hi cùng đứng dậy bắt tay nhau.
Dưới sánh sáng chớp nháy của máy chụp hình.
Bàn tay hai người cùng nắm chặt lấy nhau.
Lạc Hi nhìn thẳng và Âu Thần khẽ mỉm cười, trong đôi mắt có làn sương mù ngưng đọng, giống như đang thương hại nhìn một tù binh trong cuộc chiến. Âu Thần cũng nhìn Lạc Hi, thản nhiên cười nhạt, nơi đáy mắt đầy u ám, nhưng trên nét mặt lại không biểu lộ bất cứ điều gì.
Ngày hôm sau, tất cả các báo đều đăng tin tức liên quan đến việc bộ phim Cờ chiến tiếp tục được quay, ảnh Lạc Hi và Âu Thần trong buổi họp báo bắt tay nhau gần như xuất hiện trên tất cả các mặt báo. Qua cơn sóng gió này, bộ phim Cờ chiến trước kia vốn đã là mục tiêu chú ý thì nay lại càng thu hút dân tình quan tâm nhiều hơn. Ai ai cũng đều mong chờ bộ phim được trình chiếu, mọi người đặc biệt đón đợi những thể hiện diễn xuất của Lạc Hi trong phim.
Lạc Hi chưa được xem những tờ báo này.
Bốn giờ sáng, anh đã ngồi ở trong phòng hóa trang, chuyên viên hóa trang và chuyên viên phục trang đã hoàn tất công tác tạo hình cho anh, sau đó sẽ là những cảnh quay khẩn trương. Bởi vì bộ phim đang quay nửa chừng thì bị gián đoạn một thời gian dài như vậy, nên để kịp thời gian công chiếu, nhất thiết đoàn làm phim phải tăng tiến độ. Từ sáng đến trưa, rồi tối, Lạc Hi gần như không có thời gian để nghỉ, cảnh nọ nối tiếp cảnh kia, trong số đó có rất nhiều cảnh tuy đạo diễn đã rất hài lòng, nhưng Lạc Hi vẫn yêu cầu làm lại, anh hy vọng mình diễn không chỉ là tốt hoặc rất tốt, mà phải là diễn xuất thật đỉnh, thật rung động lòng người!
Tuy ông chủ hậu trường của bộ phim Cờ chiến là Âu Thần, điều này khiến chông anh không vui, nhưng không vì thế mà Lạc Hi suy nghĩ theo hướng tiêu cực, anh cũng không cố ý diễn không ra gì để công ty bị thất thu. Danh tiếng là thuộc về chính con người anh, Lạc Hi nắm rất rõ điều này, chỉ cần là tác phẩm của anh, chắc chắn sẽ phải được ghi tên anh, chính vì thế nhất định phải diễn một cách hoàn mỹ nhất, không cần để tâm đến việc mình đã từng bị đối đãi thế nào. Anh sẽ khiến cả thế giới này phải ngả mũ vái chào trước tài năng diễn xuất của anh trong Cờ chiến, anh sẽ dùng lối diễn xuất tuyệt đỉnh để đập tan những mỉa mai châm kích những ngày trước, đó cũng chính là điều khiến cho Âu Thần phải đón nhận những chỉ trích nặng nề.
Âu Thần...
Âu Thần tự cao tự đại của ngày xưa là thế đã bị bức bách phải phát biểu trong buổi họp báo, hắn đã phải khẳng định anh với mọi người trên thế giới này. Nghĩ tới ánh mắt u uất tối sầm của Âu Thần lúc đó, Lạc Hi cảm thấy khoái chí vô cùng, tựa như một thứ hạnh phúc, tựa như những điều bất hạnh trong số phận đang từ từ buông anh ra. Có lẽ con người có định số khổ tận cam lai, mà những bi kịch của anh giờ cũng đã xảy ra hết rồi, có lẽ hạnh phúc của anh đang từ từ hé mở...
Những lúc ngừng quay giữa giờ, nhận được điện thoại của Hạ Mạt, nghe cô ấy nói đã làm rất nhiều món ngon chờ ở nhà, Lạc Hi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh ngoài cửa sổ, nhoẻn miệng cười. Ông trời hóa ra cũng rất công bằng, lấy đi thứ này sẽ tặng lại thứ khác, mà lần này, ông trời đã tặng anh thứ mà anh muốn có nhất.
Kết thúc một ngày quay phim, trời đã tối. Khiết Ni đi lấy xe trong bãi giữ xe, Lạc Hi qua về phòng hóa trang để tẩy trang, trên đường, các diễn viên khác và những người làm việc trong đoàn làm phim đều vui vẻ chào hỏi anh, anh cũng cười và nói vài ba câu chuyện phiếm với họ.
Bối cảnh trường quay mô phỏng theo thời cổ đại, nó được dựng lên chỉ để dành riêng cho bộ phimCờ chiến, hành lang với những đường nét chạm trổ hoa văn cổ xưa, những cánh cửa gỗ rất đẹp và tinh xảo, phía cuối hành lang có một phòng rất yên tĩnh dành riêng cho Lạc Hi để nghỉ ngơi và hóa trang, phải rẽ vào hành lang mới có thể nhìn thấy. Lúc này thợ tạo hình và thợ hóa trang đang có mặt ở bên trong chờ anh tẩy trang.
Mặt trời chiều đã xuống phía tây, ráng chiều ấm áp chiếu khắp một vùng trời, Lạc Hi mỉm cười lấy điện thoại ra định gọi cho Hạ Mạt, bảo cô chừng nửa tiếng nữa anh mới có thể về tới nhà được. Đễn chỗ ngoặt, trước mặt là phòng hóa trang của anh.
Nhưng...
Một bóng đen đổ dài trên mặt đất...
Lạc Hi ngừng tay không bấm số nữa, sững người nhìn theo cái bóng đó, ngay tức khắc, ánh mắt trở nên lạnh lùng!
Sắc vàng chạng vạng của buổi chiều đang chiếu xuống.
Âu Thần hai tay nắm trên những đường nét hoa văn chạm trổ của lan can, say sưa ngắm nhìn ráng chiều phủ đầy trời. Mái tóc đen nhánh, đôi mắt xanh sâu thăm thẳm giống như mặt hồ, trong nắng chiều dịu dàng, khuôn mặt Âu Thần dường như lại bao phủ bằng tuyết lạnh mùa đông, khí chất lạnh lùng kiêu ngạo như buộc thời gian ngưng lại. Nghe thấy tiếng bước chân, Âu Thần quay lại lãnh đạm nhìn Lạc Hi.
Trong hành lang trống trải.
Ráng chiều phơn phớt đỏ.
Lạc Hi và Âu Thần đứng lặng nhìn nhau, không khí thật kỳ quái và cứng nhắc, hai người đều không nói gì, dường như đang muốn thi tài đọ sức xem ai kiên nhẫn hơn ai.
Cuối cùng vẫn là Lạc Hi phá tan sự bế tắc trước, anh từ từ cất điện thoại vào túi rồi lạnh lùng nhìn Âu Thần, nói: “Không có người tùy tùng tiền hô hậu ủng, gọi là Thiếu gia xem ra lại có thể tầm thường như vậy sao?”.
Âu Thần lạnh lùng đứng đó làm như không nghe thấy lời giễu cợt của Lạc Hi.
“Anh đến đây làm gì?”
Lạc Hi không còn đủ kiên nhẫn với Âu Thần, những ân oán trước đây anh không còn muốn vướng bận nữa, chỉ muốn nắm chặt hạnh phúc cuối cùng mình đã có trong tay. Nếu như có thể, anh hy vọng hai chữ “Âu Thần” này vĩnh viễn không còn xuất hiện trong cuộc đời anh nữa.
“Xem diễn.”
Âu Thần nói một cách lạnh lùng.
“Hả? Xem tôi đóng phim sao?” Lạc Hi như cười mà không, anh nói, “Sao cơ, lẽ nào bộ phim Cờ chiến quan trọng đến thế hay sao, cảm phiền anh tới mức phải thân chinh đến tận nơi ngó nghiêng xem diễn sao? Đối với tập đoàn Âu Thị, việc đầu tư vào bộ phim Cờ chiến lẽ nào không phải là quá nhỏ bé hay sao?”
“Hôm nay quay phim thuận lợi chứ?” Giọng Âu Thần không chút tức giận.
“...”
“Có gặp vấn đề rắc rối gì không?”
“Anh muốn nói gì?”
“Nhân viên trong đoàn làm phim đối xử tốt với cậu chứ?”
Lạc Hi vẫn không trả lời, hỏi ngược lại Âu Thần:
“Hôm nay anh nhàn rồi đến vậy sao?”
Sự xuất hiện của Âu Thần nhất định là có nguyên nhân khác, cái cớ thăm buổi diễn thật buồn cười. Anh và Âu Thần có lẽ là kẻ thù không đội trời chung, nếu như không phải vì tranh đấu thì chắc chắn quyết không xuất hiện trước mặt nhau.
Trong ráng chiều.
Âu Thần dựa lưng vào lan can chạm trổ hoa văn, sợi ren lụa xanh trên cổ tay nhẹ bay theo gió. Anh nhìn Lạc Hi, nét mặt lạnh lùng đột nhiên thoáng một cái nhìn thương hại, như thể đang nhìn một đứa trẻ tội nghiệp ăn xin ven đường giữa trời tuyết lạnh, trong giọng nói hàm chưa sự bố thí:
“Sau này, nếu trong lúc quay phim có khó khăn gì, cứ đến tìm tôi.”
Nói xong, Âu Thần quay người định bỏ đi.
Ánh mắt vừa rồi của Âu Thần chợt hiện lên là...
Là sự thương hại chăng...
Lạc Hi ngây người ra một lúc, sau đó đột nhiên đôi môi hé mở, bộ mặt tươi cười xán lạn giống như mặt trời chói chang của mùa hè. Lạc Hi nói từ phía sau Âu Thần:
“Tối hôm qua trong buổi họp báo thật là làm khó cho anh. Đó là lần đầu anh nhận lỗi trước công chúng sao?”
Âu Thần đứng lại.
Anh từ từ quay người lại, gương mặt chẳng tỏ vẻ gì là bị kích động, sự thương hại trong đôi mắt Âu Thần lại càng rõ nét hơn, dường như thằng bé giữa trời tuyết đáng thương kia đang chìa tay về phía anh xin đồ ăn.
Âu Thần bình thản nói với Lạc Hi:
“Cậu...có vẻ như có đôi chút hiểu lầm.”
“Cái gì?”
Lạc Hi cau mày. Tất cả những phản ứng của Âu Thần hôm nay hầu như nằm ngoài tầm dự đoán của anh, đột nhiên Lạc Hi có một dự cảm bất an.
Âu Thần chăm chú nhìn vào Lạc Hi, chậm rãi nõi:
“Cậu đối với Cờ chiến mà nói chẳng là cái thá gì, cậu đối với Công ty Âu Hoa Thịnh mà nói cũng chẳng là cái thá gì, cậu đối với tôi mà nói...”, Âu Thần lạnh lùng cười với Lạc Hi, “lại càng không đáng là cái thá gì”.
Ráng chiều như máu, đôi mắt Lạc Hi nhíu lại dần, bờ môi lại càng thêm phần tuyệt sắc. Lạc Hi mỉm cười khẽ nói:
“Hóa ra chả là cái thá gì như tôi đây cuối cùng lại có thể làm cho Thiếu gia Âu Thần mất đi sự tôn nghiêm, phải cúi đầu hạ thấp sự cao quý với tôi trước mặt mọi người, điều này quả thật là không dám nhận.”
Âu Thần bình lặng như mặt hồ, trong sâu thẳm ánh mắt chứa đựng sự u ám.
“Cậu cho rằng, tôi làm thế là vì cậu ư?”
Người của Lạc Hi như đông cứng lại.
“Tất cả chẳng qua chỉ là một vụ trao đổi, có người tới cầu xin tôi, xin tôi tha cho cậu...” Âu Thần bỏ lửng câu nói.
Không khí dường như bị bao phủ bởi một lớp sương trắng khiến người ta cảm thấy ngạt thở.
Hồi lâu, Lạc Hi cười thất thanh:
“Anh cho rằng tôi sẽ tin sao?”
“Cậu tin hay không, tôi không quan tâm.” Âu Thần cúi đầu nhìn sợi ren lụa màu xanh đang bay vờn trên cổ tay, khé môi lạnh lùng kia lại chút gì đó dịu hẳn xuống.
“Chỉ cần cô ấy chấp nhận điều kiện của tôi, tôi sẽ thực hiện yêu cầu của cô ấy.”
Cơn mưa tối hôm đó...
Mưa lớn như trút nước, tàn nhẫn xé những vết máu đầm đìa, giống như một vết thương, máu chảy đầm đìa không muốn đông lại, thời gian trôi đi, vết thương lại càng thêm tươi mới.
Anh và cô ấy... đã là hai thế giới rồi kia mà...
Không thể quay về với nhau được nữa sao...
Sự đau đớn của thế xác chẳng thể nào sánh được với vết thương tận đáy lòng, giống như chất kịch độc của thứ rượu mạnh, từng chút, từng chút một ăn mòn tim gan Âu Thần nhưng lại chẳng thể ngất hay chết đi ngay được, chỉ có thể tỉnh táo mà cảm nhận sự thiêu rụi của nó trong sự đau đớn khôn cùng...
Cô ấy và Lạc Hi...
Là người trong cùng một thế giới sao...
Trong bóng đêm, nỗi đau đớn dần dần lắng xuống rồi lạnh buốt. Từ thời khắc đó, anh đã quyết định. Người cùng một thế giới thì sao chứ, đã có quá nhiều người tương tự nhau, thì sự tin tưởng lẫn nhau sẽ càng mong manh, suy diễn và hoài nghi lại càng dễ nảy sinh.
Âu Thần lại muốn thử xem sự tin tưởng của hai người, cuối cùng sâu sắc đến mức nào!
Ráng chiều như một bức tranh.
Ngón tay Âu Thần như là người tình vuốt ve sợi ren lụa màu xanh, hồi lâu anh ngẩng đầu nhìn Lạc Hi, đáy mắt ẩn hiện những âm u mờ ảo.
“Còn hôm nay, tôi chỉ đến đề hoàn thành những điều khoản cuối cùng của hợp đồng thôi.”
Lạc Hi cười tươi như hoa, giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại ẩn chứa sự mỉa mai giễu cợt.
“Anh không thấy rằng thủ đoạn này đã rất xưa rồi hay sao? Vì sự nghiệp, tiền đồ của tôi mà phải đi cầu xin anh, sao mà nó giống với những đoạn kịch phải lụy vì tình xưa kia đến vậy. Âu Thần, mỗi người đều có quyền lựa chọn, cho dù cô ấy đã từng bên anh, nhưng hiện giờ người cô ấy yêu thương là tôi. Đừng cố gắng dừng thủ đoạn bỉ ổi này nữa, như vậy chỉ làm cho người ta khinh thường anh mà thôi.”
Âu Thần tỏ ra dửng dưng, nhếch mép nói:
“Tạm biệt.”
Lúc Âu Thần quay người bước đi, bầu trời chỉ còn rớt lại một tia nắng chiều cuối cùng.
Lạc Hi tức cười nhìn theo cái bóng của Âu Thần, ngáp nhẹ một cái, lẽ nào Âu Thần lại cho rằng câu nói ấy có thể khiến cho anh phẫn nộ mà mất đi lý trí hay sao? Đòn đánh vào tâm lý bắt người ta hiểu lầm kiểu như vậy thì lúc ở cô nhi viện, anh đã chơi chán rồi.
Vậy mà...
Trong màn đêm, sợi ren lụa màu xanh trên cổ tay của Âu Thần nhẹ bay trong gió.
Lạc Hi hồi tưởng lại!
Trong đầu anh hiện lên hình ảnh một tờ báo anh đã xem lúc quay ngoại cảnh ở Nhật Bản. trong tấm ảnh, Hạ Mạt đang buộc sợi ren lụa màu xanh lên cổ tay Âu Thần, ráng chiều dịu dàng bao quanh hai người như khảm một viền sáng tuyệt đẹp khiến người ta có cảm giác Hạ Mạt và Âu Thần ở bên nhau giống như đôi tình nhân yêu nhau đã rất lâu rồi.
Nhắm mắt lại...
Lạc Hi cố gắng xua đi hình ảnh đang lởn vởn trong đầu, khóe môi đôn hậu cũng dần mất đi. Anh có vẻ hơi cứng nhắc khi mở cánh cửa phòng nghỉ, bước vào trong, Lạc Hi ngồi trên sofa màu đỏ đặt trước tấm gương trang điểm. Anh ngồi đó lặng lẽ, trong gương, tuyết trắng trên mặt anh giống như những cánh hoa anh đào, đôi mắt đen sẫm, toàn thân dường như bị một lớp sương mỏng bủa vây.
***
Buổi tối.
Nồi canh đang sôi sùng sục trên bếp, cánh gà đã dần dần chuyển thành màu nâu, trong bếp ngào ngạt mùi thơm hấp dẫn. Hạ Mạt dùng muỗng cẩn thận từng li từng tí lật chiếc cánh gà không để chúng dính lại nơi đáy nổi, chờ nước canh đặc lại mới có thể múc ra được.
“Thơm quá!”
Doãn Trừng thò đầu và trong bếp. Từ lúc chị gái gia nhập làng giải trí, thời gian chị ở nhà ngày càng ít, tuy kinh tế trong gia đình đã được cải thiện nhiều, nhưng cậu chỉ muốn giống như trước đây, có thể luôn gặp được chị, ở bên chị.
“Không phải là để em nghỉ ngơi sao?”
Hạ Mạt nói nhẹ, cô vặn lửa nhỏ hết cỡ để ninh nồi cánh gà thật chậm rồi ngó lại Tiểu Trừng đang từng bước từng bước tiến lại gần phía mình. Tiểu Trừng có vẻ gầy đi, nước da tái hơn, hai con mắt trông vừa đen, vừa to như đôi mắt của chú hươu non.
“Em không mệt.” Doãn Trừng mỉm cười, nói. “Có phải anh Lạc Hi sắp tới không? Hạnh phúc quá ta, anh Lạc Hi được ăn món do chính tay chị nấu cơ đấy.”
“Chị cũng vẫn thường nấu cho em ăn đấy thôi.”
“Nhưng mà... em cứ nghĩ là...” Tiểu Trừng vẫn luôn nghĩ là chị sẽ mãi chỉ nấu cơm cho một mình cậu ăn thôi. Đột nhiên cậu lại cảm thấy mình ích kỷ quá, người cùng chia sẻ chị gái với mình chính là anh Lạc Hi mà từ nhỏ cậu đã thích chứ nào phải ai xa lạ đâu. Doãn Trừng đổi qua chuyện khác, cậu cẩn thận dò hỏi: “Chị, chị thích anh Lạc Hi à?”.
Hạ Mạt sững người một chút rồi ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Doãn Trừng, cô cười dịu dàng:
“Tiểu Trừng à, em thích anh ấy không?”
“Dạ?”
Gắp món cánh gà ra đĩa, Doãn Hạ Mạt nói nừa đùa nửa thật:
“Nếu như Tiểu Trừng không thích anh ấy, vậy thì chị cũng không thích anh ấy. Nếu Tiểu Trừng có thể chấp nhận anh ấy, thì chị mới thích anh ấy.”
“Chị...”
Mắt của Tiểu Trừng hơi ươn ướt, hàng lông mi dài như đọng giọt sương long lanh.
“...”
Hạ Mạt nhìn Doãn Trừng, cô mỉm cười. Cô thừa biết Tiểu Trừng ngay từ nhỏ đã yêu quý Lạc Hi. Hồi đó, cả ngày Tiểu Trừng bám đuôi Lạc Hi.
“Em rất thích anh Lạc Hi.” Tiểu Trừng mỉm cười.
“Tại sao vậy?”
“Bởi vì...”, bởi vì chị thích ai thì em nhất định sẽ thích người đó, “... vì anh Lạc Hi rất tốt với chị, đã nhiều lần giúp đỡ chị, vả lại em thấy anh ấy cũng rất thích chị”. Tuy nhiên thế giới này không ai có thể yêu thích chị Hạ Mạt được bằng cậu, Tiểu Trừng trong lòng thầm nghĩ thêm như vậy.
“Có điều...” Đột nhiên Tiểu Trừng lại do dự.
“Sao cơ?” Hạ Mạt vội hỏi.
“Chị sau này chị có thích anh Lạc Hi... hơn... thích em không?” Vẻ mặt của Tiểu Trừng lắng xuống.
“Chỉ toàn nghĩ bậy!”
Hạ Mạt mắng yêu. Lúc này nước trong bình đã sôi, cô vội tắt lửa, rót nước vào phích. Xong việc, thấy Tiểu Trừng vẫn còn đứng đờ người ở đó, phát hiện sắc mặt của Tiểu Trừng nhợt nhạt khác thường, Hạ Mạt sững người thất kinh.
“Hồi này em có đi bệnh viện khám định kỳ đầy đủ không đấy?” Doãn Hạ Mạt lo lắng hỏi.
“Có, lần nào em cũng đi mà.” Doãn Trừng nhanh chóng chuyển về trạng thái bình thường, ra vẻ cười làm như không có chuyện gì trả lời chị.
“Bác sĩ nói sao?”
“Nói tình trạng sức khỏe của em rất tốt, chỉ cần hằng ngày uống thuốc đúng giờ, sẽ giống như một bé bi khỏe mạnh đó!”
“Vẫn là bác sĩ Trịnh à?” Bác sĩ Trịnh nhận điều trị cho Tiểu Trừng đã bốn năm, tuy bà đã lớn tuổi nhưng là người nhân từ, tay nghề lại rất cao, Hạ Mạt rất yên tâm. Nhưng không hiểu sao, hôm nay tuy là nghe Tiểu Trừng khuếch trương tình hình sức khỏe “như một bé bi khỏe mạnh” mà trong lòng Hạ Mạt không hề yên tâm chút nào, trái lại cô có cảm giác như thể mây đen đang ngày càng tích dày lại.
“...vâng.” Tiểu Trừng hơi do dự một chút.
“Tuần sau kiểm tra, chị sẽ đi cùng em.” Doãn Hạ Mạt quyết định.
“Không cần đâu, một mình em đi là được rồi, đi nhiều năm như vậy rồi, hộ tá bác sĩ trong bệnh viện đều...”
“Chị sẽ sắp xếp thời gian vào thứ Năm tuần sau.”
“Chị! Thực sự là không cần đâu...”
“Bing boong!”
Chuông cửa reo lên.
“Em đi mở cửa!” Tiểu Trừng như túm được cơ hội, vội vàng đi mở cửa.
Trái tim Hạ Mạt đập rộn, cô biết chắc chắn là Lạc Hi đã tới. Quả nhiên phòng khách vọng lại tiếng trò chuyện của Tiểu Trừng và Lạc Hi, Hạ Mạt mỉm cười bưng thức ăn vừa mới nấu xong ra.
Trên bàn bày đầy thức ăn, giữa bàn đặt đĩa cánh gà màu nâu hồng.
Hạ Mạt gắp một miếng bỏ vào bát của Tiểu Trừng, Tiểu Trừng cười khoái chí, vừa ăn vừa khen chị Hạ Mạt càng ngày càng khéo tay, chị làm món cánh gà này là “thiên hạ đệ nhất mỹ vị”. Lạc Hi cũng mỉm cười nhưng ánh mắt lại ẩn chứa điều gì đó không rõ.
“Ăn nhanh đi, xem ra cánh gà bỏ nhiều đường quá rồi, miệng lưỡi sao mà ngọt thế.” Hạ Mạt mắng yêu Tiểu Trừng, cô lại gắp một miếng cánh gà khẽ đặt vào bát của Lạc Hi khẽ nói: “Anh cũng ăn nhiều vào nhé”.
“Cảm ơn.”
Lạc Hi khách sáo, nhưng anh lại chỉ ăn rau, chằng màng đụng tới miếng cánh gà trong bát. Hạ Mạt ngạc nhiên, ngước mắt nhìn Lạc Hi, chỉ thấy con ngươi đen láy tựa mặt hồ của anh, đôi môi tuy có vẻ đang cười nhưng lại hơi cố chấp, mím vào không tự nhiên.
“Hôm nay anh quay mấy cảnh?” Hạ Mạt giọng rất quan tâm hỏi.
“Tám cảnh.”
“Thế thì nhất định là rất mệt, lát nữa anh về sớm mà nghỉ ngơi.”
“Không mệt.”
Lạc Hi thản nhiên nói, anh gắp một miếng rau lên ăn, miếng cánh gà trong bát vẫn chưa đụng tới. Hạ Mạt lại ngỡ ngàng, Tiểu Trừng cũng nhận ra không khí bất thường này, cậu ăn vội rồi buông bát đũa xuống, nói:
“Chị à, tối nay bọn lớp em tụ tập, em đi đây.”
“Ở nhà bạn nào đấy?” Hạ Mạt hỏi,
Đó chỉ là cái cớ nhất thời Tiểu Trừng nghĩ ra để cho chị Hạ Mạt và anh Lạc Hi ở riêng với nhau, vậy mà lúc này lại nghĩ không ra cái tên của bạn nào cho hợp lý một chút, Tiểu Trừng bối rối nói:
“Là...”
“Trời tối, gió to, sức khỏe của em lại không tốt”, Hạ Mạt ôn tồn nói, “ở nhà mà nghỉ ngơi cho khỏe, tối nay đừng đi ra ngoài nữa, được không?”. Tâm ý của Tiểu Trừng sao cô lại không hiểu, chỉ có điều, làm sao cô có thể vì sự giận dỗi vô lý của Lạc Hi mà để Tiểu Trừng phải ra ngoài lánh mặt.
“Dạ”, Tiểu Trừng trù trừ do dự, nói, “thôi được, vậy em về phòng vẽ tranh vậy, ngày mai phải giao một bức vẽ màu nước”.
Tiểu Trừng đi khỏi, còn lại hai người, Lạc Hi và Hạ Mạt cùng nhau ăn cơm.
Chú mèo Sữa Bò nằm ngủ trên bệ cửa sổ tỉnh giấc, nó nhanh nhẹn chạy tới cọ vào giày Lạc Hi làm nũng, Lạc Hi vẫn giữ nguyên sự yên lặng ăn cơm, chẳng thèm để ý, quan tâm tới nó. Hạ Mạt ngạc nhiên nhìn Lạc Hi vài giây rồi lấy chiếc đĩa nhỏ đổ chút thức ăn đặt trên mặt đất để Sữa Bò ăn. Sữa Bò quẩn quang chân Lạc Hi kêu thêm mấy tiếng “meo meo” rồi mới thất vọng chui vào một góc, ăn phần ăn của mình.
“Anh có chuyện gì không vui à?”
Hạ Mạt nhìn Lạc Hi chằm chặp, lên tiếng hỏi. Nước da anh trắng muốt, đôi môi đỏ tươi roi rói, hai con ngươi đen láy sâu thẳm như mặt đầm đen. Lạc Hi lặng lẽ ăn cơm, nhưng vẫn chưa đụng tới miếng cánh gà trong bát.
“Không có.”
Lạc Hi cười với cô làm như chẳng có chuyện gì.
Hạ Mạt nhìn Lạc Hi rất lấu, cô không nói thêm gì nữa, bắt đầu thu dọn bát đĩa. Hạ Mạt nhìn món cánh gà trong đĩa còn thừa khá nhiều, đôi mắt cô trầm xuống. Hạ Mạt lau sạch bàn, bưng mọi thứ vào bếp mở vòi nước, rửa sạch chén đĩa, nước rào rào chảy xuống tạo ra rất nhiều bọt. Hạ Mạt từ từ rửa chén bát, cô bắt đầu nghĩ ngợi.
Sự kiện Cờ chiến phát triển nằm ngoài dự đoán của cô. Buổi tối trời mưa hôm đó, Âu Thần rõ ràng là đã cáu giận như vậy, cô cứ nghĩ rằng việc thay vai trong Cờ chiến là không thể cứu vãn nổi, Hạ Mạt đâm ra càng lo lắng việc Âu Thần sẽ không từ mọi thủ đoạn thọc ngoáy vào sự nghiệp của Lạc Hi. Vậy mà Công ty Âu Hoa Thịnh lại hạ mình mời Lạc Hi quay về đoàn làm phim, thậm chí Âu Thần còn đích thân lộ diện trong buổi họp báo.
Kể cũng hơi kỳ lạ.
Dựa vào những gì cô biết về Âu Thần, Âu Thần nhất định sẽ không dễ gì buông tha cho cô và Lạc Hi. Nếu biểu hiện bề ngoài là sự bình thản như vậy thì ẩn dưới sự bình thản đó sẽ là những đợt sóng ngầm đáng sợ.
Còn Lạc Hi, thái độ của anh hôm nay giống như một đứa trẻ cáu kỉnh vậy, điều này có liên quan gì tới cô chăng? Hạ Mạt suy nghĩ kỹ lưỡng và tỉ mỉ. Rửa xong cái bát cuối cùng, Hạ Mạt lau khô tay, quyết định trực tiếp hỏi Lạc Hi.
Đêm lặng như mặt hồ.
Lạc Hi đứng trước cửa sổ phòng khách, vầng trăng sáng trong chiếu lên người anh, quanh anh như có lớp sương trắng mờ bao phủ, anh dường như có thể biến mất vào trong sương mù bất cứ lúc nào. Hạ Mạt cố gắng xua đi sự lo lắng trong lòng, nhẹ nhàng tiến tới gần gọi Lạc Hi:
“Lạc Hi...”
Lạc Hi quay đầu nhìn cô, đôi mắt đen sầu u ám.
“Dọn dẹp xong rồi à?”
“Vâng.” Cô đưa tay nắm chặt lấy cánh tay Lạc Hi, ngẩng mặt lên nhìn anh, Hạ Mạt cười, hỏi: “Hôm nay có phải anh bị đạo diễn trách mắng phải không, tới giờ vẫn còn buồn à?”.
“Không có.”
“Là trên đường bị kẹt xe à?”
“Không phải.”
“Là vì... hôm nay em làm cơm không ngon?” Hạ Mạt làm ra vẻ đáng yêu lắc lắc cánh tay Lạc Hi, tính làm cho anh vui lên.
“Rất ngon.”
“... Nếu anh không muốn nói, em cũng không ép anh nữa.” Hạ Mạt yên lặng rồi liếc nhìn Lạc Hi, đôi mắt màu hổ phách sáng trong như pha lê. “Nhưng, xin anh, sau này nếu như không muốn nói, thì đừng để cho người khác phát hiện ra anh đang buồn. Dựa vào tài diễn của anh, điều này chắc chẳng có gì là khó.”
Người Lạc Hi cứng đờ.
Đúng vậy, anh không muốn nói cho cô biết những lời Âu Thần đã nói, anh rất rõ đó là thủ đoạn Âu Thần dùng để chia cắt anh với Hạ Mạt mà thôi. Nhưng cái cảm giác bất an dường như đã ăn sâu vào trong máu thịt khiến anh lại như phát điên, muốn tìm đến Hạ Mạt để kiểm chứng rằng rốt cuộc có hay không vụ giao dịch gì đó với Âu Thần. Nếu quả thực có vụ giao dịch thì Hạ Mạt đã chấp nhận điều kiện gì của Âu Thần để có thể khiến hắn phải hạ mình trước bàn dân thiên hạ làm ra vẻ nhượng bộ anh! Suy đi nghĩ lại, sự kiện Cờ chiến trước sau có những bước thay đổi lớn như vậy thật sự có gì đó là lạ?
Hơn nữa anh từng dặn...
...
Trong căn hộ của anh.
Cô nhìn anh chằm chằm.
“Nếu là do anh ta, vậy mọi chuyện đều bắt nguồn từ em mà ra. Em sẽ tìm cách giải quyết, không thể để anh ta hại anh được.”
...
Vậy thì Hạ Mạt đã tìm Âu Thần thật sao? Để có thể khiến Âu Thần nhượng bộ, Hạ Mạt rốt cuộc đã chấp nhận những điều kiện gì? Đầu óc Lạc Hi cứ vấn vương mãi câu hỏi đáng sợ này. Ngực anh đau nhói từng cơn, dường như có một tảng đá lớn đè lên nặng trịch, không thể thở được, mà như vậy thì anh sao còn tâm trí mà diễn cho được cái dáng vẻ làm như không chuyện gì cơ chứ.
“Hết buổi đóng phim hôm nay...” Trong gió đêm thổi, đôi mắt Lạc Hi trầm tư, anh nhìn Hạ Mạt chăm chú kể lại. “Âu Thần đã đến xem anh diễn.”
Hạ Mạt giật mình, “Anh ta đến xem buổi diễn?”.
Lạc Hi dán chặt mắt vào Hạ Mạt, ngưng một chút, anh lại chậm rãi nói: “Đúng thế, và hắn nói với anh nguyên nhân mà đoàn làm phim mời anh quay lại bộ phim Cờ chiến, em... biết nguyên nhân đó là gì không?”.
“Là gì?” Hạ Mạt ngơ ngác hỏi, cô thoáng nghĩ đến điều không hay.
“Em không biết à?”
Lạc Hi nhìn cô bằng ánh mắt kỳ dị.
“Anh định nói gì?”
Cô nhìn thằng vào anh, ánh mắt không né tránh, trong lòng biết sự xuất hiện của Âu Thần là nguyên nhân trực tiếp gây ra sự giận dỗi của Lạc Hi tối nay, hơn nữa, nguyên nhân, với cô... chắc cũng có liên quan?
“Hắn nói”, Lạc Hi chậm rãi, “đó là một cuộc trao đổi”.
“...?”
“Bởi vì anh chấp nhận điều kiện của hắn, cho nên hắn đã thực hiện theo thỏa thuận”. Bờ môi Lạc Hi toát ra vẻ thảm sầu, anh dịu dàng hạ thấp giọng hỏi: “Anh muốn biết, rốt cuộc em đã chấp nhận điều kiện gì của hắn?”.
“...?”
Trong phút chốc, sắc mặt của Hạ Mạt lại tái nhợt, sống lưng dần dần ớn lạnh.
Bờ môi đẹp thảm sầu của Lạc Hi kinh động lòng người.
“Em đã đi tìm hắn à?”
Người Hạ Mạt cứng đờ.
Nếu như thừa nhận cô đã đi tìm Âu Thần, vậy thì, đối với Lạc Hi mà nói, giải thích ra sao cũng sẽ không chấp nhận?
“Em đến tìm hắn à?! Em đã cầu xin hắn đúng không?!” Nhìn dáng vẻ chần chừ của Hạ Mạt, trái tim Lạc Hi như muốn nổ tung.
“Anh tin tất cả những điều anh ta nói sao?” Hạ Mạt nhìn thẳng vào Lạc Hi.
“Là anh đang hỏi em!” Lạc Hi gầm lên.
“Được, vậy em nói cho anh biết”, ngực Hạ Mạt phập phồng một lát, cô nghiến răng nói, “em chẳng trao đổi gì với anh ta cả, cũng chẳng chấp nhận bất cứ điều kiện gì của anh ta.”
“Vậy thì tại sao...”
“Bởi vì như vậy đối với anh ta mà nói, sẽ chẳng gây tổn thất gì, song đó lại là cách tốt nhất làm tổn thương tới anh và em. Anh quay lại với Cờ chiến, Âu Hoa Thịnh có thể tạo được cơn sốt đối với bộ phim, lại có thể tránh được rủi ro trong đầu tư. Mà vài câu nói của anh ta lại có thể làm cho anh nghi ngờ em ngấm ngầm đi làm cái vụ giao dịch thỏa thuận không muốn cho người khác biết đó sao?” Hạ Mạt cố ý dùng câu chữ khó nghe, lạnh lùng nói. “Anh nghĩ em đã đáp ứng những gì? Lên giường hay lại sống cùng anh ta? Lẽ nào anh rời bỏ bộ phim Cờ chiến thì anh sẽ ngã không dậy nổi sao? Trong lòng em, anh đâu phải là người mới chịu một đòn đã bị quật ngã!”
“Em không… dối anh đấy chứ?”
Hạ Mạt nhắm mắt lại, không muốn nói thêm gì nữa. Trong lòng cô trào lửa giận khiến gương mặt càng thêm lạnh lùng như đóng băng, không nói một lời, Hạ Mạt quay người định bỏ đi!
Lạc Hi tóm mạnh lấy tay Hạ Mạt.
Ngón tay anh...
Lạnh buốt...
Giữ chặt tay cô, trong giọng nói khàn khàn có sự run rẩy không dễ nhận ra.
“Anh tin em.”
Hạ Mạt cứng đờ người lưng quay về phía anh, anh từ từ nâng hai cánh tay ôm chặt lấy Hạ Mạt từ đằng sau, lặng lẽ đặt cằm lên đầu cô.
Rất lâu, rất lâu sau người Hạ Mạt mới mềm mại trở lại, cô nói nhỏ nhẹ:
“Lạc Hi, em và anh cùng sinh tồn trong cái làng giải trí đầy sóng gió này, thật giả rất khó nói rõ, không chỉ dựa vào mắt thấy tai nghe, mà phải có sự tin tưởng lẫn nhau. Nếu một chút tin tưởng lẫn nhau cũng không có thì chắc chắn chia tay là điều tất yếu mà thôi.”
Lạc Hi ôm Hạ Mạt như ôm chính sinh mệnh của mình.
“Anh sẽ học cách để tin em.”
Trong đôi mắt bao phủ một lớp sương mù, anh líu tíu, không biết nói cho cô nghe hay là nói cho chính mình nghe nữa.
Hai người đứng im, yên lặng.
Gió đêm từ cửa sổ thổi vào, mùi vị đêm bao phủ căn phòng, ánh trăng lạnh chiếu lên hai người, anh và cô đang ở bên nhau mà lại như biển trời cách biệt.
***
Hạ Mạt cho rằng sự việc như thế là đã kết thúc.
Mấy ngày sau, cô và đoàn làm phim Bản tình ca trong sáng tham gia chương trình giải trí của các kênh truyền hình, nhận phỏng vấn của các phóng viên, bận rộn không có thời gian để nghỉ ngơi. Cả ngày hôm nay cô ngồi ở phòng thu âm nghe thử hai mươi mấy bài nhạc ngắn, cùng trù tính kế hoạch chọn lựa, biên tập và thu thêm bài hát cho đĩa hát mới. Xong việc thì trời đã tối, cô ra khỏi phòng thu âm, Trân Ân đang ngồi trong xe đợi cô ở ngoài.
Hạ Mạt mở cửa xe.
Trân Ân đang ngồi chỗ tay lái mải xem báo, nghe thấy tiếng động, giật phắt mình ngẩng đầu lên mở to hai mắt nhìn cô vừa kinh hãi, vừa ngạc nhiên.
“Cậu đã biết trước rồi à?”
“Cái gì?”
“Lạc Hi tuyên bố bỏ vai diễn trong bộ phim Cờ chiến.”
Nét mặt Trân Ân thất kinh đưa tờ báo cho Hạ Mạt. Khi đi mua cơm hộp cho Hạ Mạt ngang qua quầy báo, Trân Ân thấy các đề mục tất cả các báo đều đăng hàng tít rất rõ: Sóng gió của Cờ chiếnlại nổi lên, Lạc Hi tuyên bố rút khỏi đoàn làm phim, Trân Ân dường như không còn tin vào mắt mình nữa! Sự kiện Cờ chiến không phải là đã sóng yên biển lặng rồi hay sao? Không cần biết sóng gió lần trước bắt nguồn từ đâu nhưng Công ty Âu Hoa Thịnh đã chính thức đứng ra cải chính, hơn nữa lại còn mở một cuộc họp báo, thậm chí đích thân Âu Thần đã mời Lạc Hi quay trở lại đoàn làm phim. Lạc Hi cũng đã nhận lời. Làm sao mới chỉ vài ngày đã lại xuất hiện biến cố lớn như vậy được?!
Trân Ân vội vàng truy vấn Doãn Hạ Mạt.
“Hạ Mạt, rốt cuộc là có chuyện gì?! Lạc Hi sao lại có thể đắc tội với Âu Hoa Thịnh như thế này?! Cậu xem báo chí nói gì này? Nói một đằng làm một nẻo! Hơn nữa Công ty Âu Hoa Thịnh giờ là ông chủ của chúng ta, nếu làm khó họ thì cậu và Lạc Hi...”
Hạ Mạt hơi tái mặt, cô nhận tờ báo từ tay Trân Ân, quả nhiên trong đó có bài viết đề cập việc Lạc Hi đã công bố trước công chúng bỏ vai diễn trong bộ phim Cờ chiến. Khi được phóng viên hỏi lý do, Lạc Hi đã không trực tiếp trả lời câu hỏi mà chỉ nói nguyên nhân cụ thể thi ban lãnh đạo cấp cao của Âu Hoa Thịnh đã biết rõ. Trong ảnh, Lạc Hi cười rất ôn hòa, làm như thể không có gì phải giật mình quá đáng trước số tiền đầu tư sản xuất thuộc hàng khủng cho bộ phim Cờ chiến.
Đúng là tính trẻ con...
Anh đã chọn cách như vậy...
Tờ báo trên tay cô từ từ rơi xuống, Hạ Mạt không nghe thấy tiếng gọi lo lắng của Trân Ân. Đầu óc cô trống rỗng, tai ù đi. Theo bản năng, Hạ Mạt rút điện thoại ra bấm số, cả ngón tay cũng cứng đờ, sự việc đã đến mức này rồi thì còn làm gì được nữa, Lạc Hi đã kiên quyết như vậy, thậm chí thời gian để xoay chuyển tình thế cũng chẳng còn.
“Hạ Mạt...”
Trân Ân lo lắng khẽ gọi, sau lại thấy Hạ Mạt từ từ cất điện thoại đi, gương mặt thất kinh vừa rồi đã nhanh chóng quay trở lại vẻ thản nhiên như lúc thường. Hạ Mạt tựa đầu ra sau ghế nhắm mắt lại, hàng lông mi đen trên làn da trắng khẽ lay động.
“Tại sao Lạc Hi lại làm như thế?” Trân Ân nghi hoặc.
Hạ Mạt yên lặng rất lâu.
Một lúc sau, đúng lúc Trân Ân tưởng rằng Hạ Mạt sẽ không trả lời câu hỏi của mình thì lại nghe trong xe có tiếng nói nho nhỏ...
“Nếu làm như vậy có thể khiến anh ấy vui thì cứ thế mà làm.”
Vui ư?
Trân Ân nghi hoặc gãi đầu, cô không hiểu ý tứ của câu nói này. Mà sự phát triển phức tạp của sự kiện Cờ chiến quá nhanh, đã bỏ xa trí tưởng tượng của cô.
Cùng với sự công bố rút lui khỏi đoàn làm phim Cờ chiến của Lạc Hi, ông chủ Hạ, nhà tài phiệt đứng sau hậu trường của Công ty Tinh Điểm đã xuất đầu lộ diện, giới thiệu sẽ quay bộ phim mới có tựa đề: Thiên hạ thịnh thế. Bộ phim được sản xuất với quy mô cực lớn, kịch bản được cải biên từ tác phẩm văn học kinh điển mà đọc giả yêu thích và thuộc hàng sách bán chạy nhất trong nước, đạo diễn cũng là người có tiếng nhất nhì trong nước, số vốn đầu tư cò bỏ xa cả con số đầu tư choCờ chiến một cách đáng kinh ngạc.
Ông chủ Hạ tiết lộ, thực ra bộ phim Thiên hạ thịnh thế đã được trù bị hơn một năm nay, tiền đầu tư đã có, chỉ có điều vì mong muốn bộ phim thu được kết quả hoàn mỹ nhất nên họ vẫn chờ thời gian công chiếu bộ phim Cờ chiến có Lạc Hi đóng. Trả lời phỏng vấn về việc những sóng gió xoay quanh Cờ chiến, ông chủ Hạ cho hay Lạc Hi là một nghệ sĩ xưa nay vẫn luôn tôn trọng công việc, phía công ty tin rằng việc anh rút lui khỏi bộ phim Cờ chiến nhất định là có nguyên nhân và có lý do của anh, hơn nữa, họ tin rằng bộ phimThiên hạ thịnh thế chắc chắn sẽ là một bộ phim cực kỳ đình đám.
Tiếp đến, vai nữ của Thiên hạ thịnh thế chính thức lộ diện, đó là ca sĩ đang cực hot, Thiên Hậu Siêu Cự Tinh Thẩm Tường!
“Thiếu gia đây là những ghi chép trong cuộc họp ban lãnh đạo cấp cao của Công ty Âu Hoa Thịnh liên quan đến sự kiện Cờ chiến.” Simon đặt xấp báo cáo lên mặt bàn làm việc của Âu Thần, Âu Thần lật xem, ánh nắng chiếu trên khuôn mặt chỉ có sự lạnh lùng.
Không thể kiên nhẫn đợi được câu trả lời, Simon nói:
“Thiếu gia...”
Âu Thần không ngẩng đầu lên, trầm tư lật từng trang giấy.
“Mời nói.”
“Xét tình hình trước mắt mà nói, rất khó giữ được Lạc Hi. Tuy nhiên, việc rút lui của anh ta là vi phạm hợp đồng, chúng ta có thể yêu cầu Lạc Hi phải bồi thường tất cả những tổn thất trong việc sản xuất phim Cờ chiến.”
“Tình hình kinh tế của Lạc Hi thế nào?”
“Qua khoảng thời gian vừa mới điều tra, những năm gần đây, thu nhập của Lạc Hi từ quảng cáo, quay phim, ca hát, biểu diễn cũng đáng phải kinh ngạc. Hơn nữa, việc đầu tư vào bất động sản, shop thời trang, kinh doanh nhà hàng mang lại cho anh ta doanh thu rất lớn.” Nhiều ngôi sao cũng đầu tư vào các ngành nghề khác nhau, nhưng hầu như là kinh doanh buôn bán không được thuận buồm nên rất ít người kiếm chác được món lời kha khá. Còn với Lạc Hi, dường như anh được trời ban tặng tài năng và con mắt kinh doanh nên chỉ trong mấy năm gần đây anh đã có số tài sản khổng lồ.
“Nếu như anh ta bồi thường thiệt hại cho Cờ chiến, con số ước tính là bao nhiêu?” Âu Thần nhìn Simon. Sau khi nghe con số từ phía Simon, Âu Thần lại hỏi: “Số tiền này đối với tình hình kinh tế của Lạc Hi có gây ra ảnh hưởng gì không?”.
“Gần như không gây ảnh hưởng gì.” Simon trả lời.
Âu Thần trầm ngâm:
“Số tiền này rút từ tài khoản cá nhân của tôi giao lại cho Công ty Âu Hoa Thịnh, về phần tài vụ, nhờ cậu xử lý cho thỏa đáng nhé.”
“Thiếu gia!”
Simon kinh ngạc, tuy nhiên thần sắc của Thiếu gia khiến Simon phải nuốt lại câu hỏi. Ngay từ lúc mới bắt đầu, tác phong hành sự của Thiếu gia trong sự kiện Cờ chiến này khác hẳn với cách làm việc thường ngày, dường như đó không phải là việc công mà là ân oán cá nhân. Chẳng qua, đối với các công ty con khác trong tập đoàn, Thiếu gia hành sự vẫn vững vàng quyết đoán, rõ ràng minh bạch, nên mặc dù lãnh đạo cấp cao của Công ty Âu Hoa Thịnh trong buổi họp của tập đoàn có tỏ ra bất mãn, nhưng họ cũng không tỏ thái độ muốn thay đổi ghế ngồi của Thiếu gia.
“Vâng. Ngoài ra lãnh đạo của Công ty Âu Hoa Thịnh cho rằng phải lập tức tìm người thay thế vai diễn của Lạc Hi trong Cờ chiến, nếu không thời gian càng kéo dài tổn thất càng lớn.”
“Có tuyển được người thích hợp không?”
“... Không có.” Simon cũng tham gia cuộc họp của Công ty Âu Hoa Thịnh và cũng đã lên tiếng đề xuất một số người thay thế Lạc Hi, tuy nhiên không có ai ngoại hình, danh tiếng vượt qua Lạc Hi, thậm chí những diễn viên có khả năng diễn xuất như Lạc Hi lại quá ít.
Ánh mắt Âu Thần lạnh lùng.
“Nói cách khác, việc mất Lạc Hi, toàn bộ bộ phim Cờ chiến sẽ thất bại?”
“Đúng thế.” Simon giải thích thêm: “Bộ phim Cờ chiến vốn là do công ty sản xuất dành riêng cho Lạc Hi, cũng chính vì thế mà Lạc Hi mới tham gia đóng bộ phim này”.
Ánh mặt trời xuyên qua ly rượu thủy tinh.
Trong muôn vàn ánh hào quang lóng lánh, hơi thở của Âu Thần lại lạnh lùng như thể vừa từ một hang động tối mo bước ra, ánh gấp tập báo cáo lại, sắc mặt không biểu hiện gì.
“Đã thế thì...”
***
Khi Lạc Hi tuyên bố bỏ vai diễn trong bộ phim Cờ chiến, giới báo chí rầm rầm phỏng đoán những nguyên nhân tại sao anh lại tự quyết định như vậy. Báo chí tán đủ thứ nguyên nhân khiến người ta mù tịt chả biết đằng nào mà lần. Họ ồ ạt dự đoán những phản ứng từ phía Công ty Âu Hoa Thịnh, công ty này có căn cứ theo luật pháp quy trách nhiệm cho Lạc Hi đã vi phạm hợp đồng, hay là từ chuyện này, Lạc Hi sẽ bị liệt vào danh sách đen của các rạp chiếu phim và các cửa hàng băng đĩa. Thế nhưng, mọi suy đoán của giới truyền thông đều không xảy ra. Ngược lại, Công ty Âu Hoa Thịnh công khai phát biểu họ thông cảm cho Lạc Hi vì anh cảm thấy không đủ khả năng tham gia diễn tiếp nên đành phải rút lui khỏi đoàn làm phim, đây là biểu hiện của một thái độ có trách nhiệm với nghệ thuật. Thêm vào đó, Công ty Âu Hoa Thịnh công bố vì trách nhiệm đối với công chúng, họ sẽ bỏ kế hoạch sản xuất phim Cờ chiến.
Làng giải trí xôn xao!
Từ trước đến nay chưa bao giờ có chuyện như thế này. Một bộ phim được đầu tư cực lớn như thế nhưng lại đóng máy một cách nhẹ nhàng, bình yên đến vậy sao! Mặc dù danh tiếng của Lạc Hi không hề bị giảm sút, nhưng suy cho cùng, anh đã làm trái với tinh thần nghề nghiệp của một diễn viên, trong làng giải trí; Công ty Âu Hoa Thịnh thuộc loại có máu mặt như thế mà lại dung túng cho hành vi buông thả tùy hứng quá đáng như vậy của Lạc Hi, không oán trách, không buộc anh phải gánh vác những tổn thất, thậm chí lại còn chủ động tìm cớ cho Lạc Hi thoát khỏi trách nhiệm! Trong chuyện này ắt phải có ẩn giấu mà họ không muốn nói ra.
Trong làng giải trí xôn xao những tin đồn. Có người nói rằng vì Công ty Âu Hoa Thịnh tuy làm ra vẻ mời Lạc Hi quay lại, nhưng khi tiếp tục quay phim, vẫn mặc sức la lối, trách cứ Lạc Hi. Cũng có người nói thực ra tiền vốn đầu tư của Công ty Âu Hoa Thịnh đang gặp khó khăn nên đã ngầm gợi ý để Lạc Hi từ chối đóng phim. Có người còn cho rằng Lạc Hi vì muốn dành thời gian để tham gia Thiên hạ thịnh thế mà đã quá quắt và hiểm ác từ chối đóng phim Cờ chiến.
Một cách diễn giải cuối cùng, thậm chí còn được giới nghệ sĩ ngầm công nhận, đó là ông chủ Hạ, nhà tài phiệt đứng sau hậu trường của Công ty Tinh Điểm có thế lực về tài sản trong giới không phải là hạng tầm thường, giới nghệ sĩ thuộc sự quản lý của Công ty Tinh Điểm, Lạc Hi đương nhiên phải toàn tâm hợp tác với kế hoạch đầu tư của ông chủ Hạ. Thế nhưng Công ty Âu Hoa Thịnh không những không truy cứu hành vi vi phạm hợp đồng của Lạc Hi, lại còn thông cảm cho anh, cũng là vì Công ty Âu Hoa Thịnh nể nang trước vị thế của ông chủ Hạ.
Cúi đầu đọc báo, nghĩ đến những quan điểm, dự đoán những đồn đại mấy ngày nay mà Trân Ân nghe được, Doãn Hạ Mạt trong lòng không khỏi lo âu, đột nhiên cố có cảm giác, tất cả những chuyện này đều bị một bàn tay nào đó ngầm thao túng, dường như có một trận bão đang tiến lại gần, nhưng cô tuyệt đối không thể đoán biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Mấy ngày này Lạc Hi tham gia giới thiệu bộ phim Thiên hạ thịnh thế, trả lời phỏng vấn của báo giới, xuất hiện trong nhiều chương trình, cô và Lạc Hi vẫn chưa có thời gian gặp nhau, thậm chí qua điện thoại cũng chỉ có thể nói vài câu rồi cúp máy luôn. Trong điện thoại, tiếng Lạc Hi vẫn êm dịu, như không xảy ra chuyện gì, chuyện bỏ vai diễn trong bộ phim Cờ chiến là chuyện không đáng đề cập, mỗi lần Hạ Mạt tính thử nói đá vào chuyện này, Lạc Hi thờ ơ cho qua.
Thế là hỏng rồi.
Hạ Mạt thở dài, cô đột nhiên phát hiện ra bản thân mình không hiểu vì sao lại đặt hết tâm tình vào Lạc Hi. Ngoài Tiểu Trừng ra, nguyên tắc của cô là không can thiệp vào cuộc sống của người khác, đối với chuyện Lạc Hi lúc này, cô lại không thể không để tâm được.
Nếu như sự kiện Cờ chiến không phải là do Âu Thần, thì không thể có chuyện Công ty Âu Hoa Thịnh dễ dàng chấp nhận để Lạc Hi rời bỏ Cờ chiến như thế được. Nếu như sự kiện Cờ chiến là do Âu Thần khơi mào thì chuyện này cũng không thể kết thúc một cách đơn giản như vậy, nhất định còn có những hành động tiếp theo. Hạ Mạt nhẹ nhàng đặt lại tờ báo lên bàn, cô suy nghĩ xem bước tiếp theo, Âu Thần sẽ làm gì?
Những sự kiện ồ ạt xuất hiện khiến giới báo chí đồng loạt chấn động!
Sau khi Công ty Âu Hoa Thịnh quyết định đóng máy bộ phim Cờ chiến, đột nhiên họ tuyên bố sẽ bắt tay sản xuất bộ phim Hoàng Kim Vũ ngay lập tức. Bộ phim này cơ bản sẽ sử dụng tất cả ê kíp làm phim Cờ chiến từ đạo diễn đến các diễn viên chính và phụ, bộ phim cũng được đầu tư cao hơn. Tin tức vừa phát ra, làng giải trí gần như ngay lập tức lại như có lũ lớn tràn về.
Từ kế hoạch quay phim mà Âu Hoa Thịnh công bố và nhìn trên tình hình thị trường, Hoàng Kim Vũ và Thiên hạ thịnh thế sẽ được công chiếu gần như vào cùng một thời điểm. Liên hệ đến sự kiện Cờ chiến lúc trước, bất kỳ ai cũng đều có thể nhìn nhận ra, mặc dù trước việc Lạc Hi rời khỏi ê kíp phim Cờ chiến, Công ty Âu Hoa Thịnh có vẻ như sống trong hòa bình, rõ ràng bộ phimHoàng Kim Vũđược sản xuất chính là nhằm vào Thiên hạ thịnh thế.
Bộ phim Hoàng Kim Vũ có nhân vật chính là một vai nữ, cho nên người môi giới của rất nhiều diễn viên nữ đã lần lượt liên hệ với Công ty Âu Hoa Thịnh. Được tham gia đóng bộ phim Hoàng Kim Vũ đối với bất kỳ một diễn viên nữ nào mà nói là một cơ hội tuyệt vời không phải dễ mà có được. Mà dù có được vai trong bộ phim Hoàng Kim Vũ, chắc chắn sẽ rơi vào cục diện phải đối mặt so tài cao thấp với vai diễn của Lạc Hi trong phim Thiên hạ thịnh thế, tuy nhiên phân tích kỹ càng thì cũng chưa chắc nhất định sẽ thua. Những điều kiện sản xuất giai đoạn đầu của hai bên không khác nhau là mấy, cả hai đều có một ê kíp làm phim siêu đẳng, cả hai đều có được số tiền đầu tư cực lớn. Nhưng đến giai đoạn sau khi bộ phim được công chiếu sẽ không còn giống nhau nữa. Công ty Âu Hoa Thịnh có cả hệ thống phân phối những sản phẩm biểu diễn nghệ thuật cực mạnh, những dãy cửa hàng băng đĩa với số lượng kinh doanh khiếp đảm và mạng lưới rạp chiếu phim có sức chứa lớn, chính vì thế Công ty Âu Hoa Thịnh chắc chắn sẽ chiếm ưu thế trong việc tuyên truyền và tung sản phẩm ra thị trường, điểm này thì Công ty Tinh Điểm không thể so sánh được.
Do đó, đương nhiên ngoài những tin tức về bộ phim Thiên hạ thịnh thế thì việc ai sẽ là người đảm nhận vai nữ chính trong Hoàng Kim Vũ đang là những tin cực hot.
Ấy vậy mà.
Công ty Âu Hoa Thịnh lại không mời bất cứ diễn viên nữ nào tới thử vai.
Mấy ngày sau, Âu Hoa Thịnh trực tiếp công bố trước giới báo chí.
Vai nữ chính số một của Hoàng Kim Vũ được giao cho Doãn Hạ Mạt đảm nhận!
Dư luận một lần nữa lại sôi sục!
Doãn Hạ Mạt tuy đã từng đoạt giải thưởng Gương mặt mới xuất sắc nhất của năm, và vai diễn của cô trong bộ phim Bản tình ca trong sáng đư
Tác giả :
Minh Hiểu Khê