Bổn Tọa Vì Nam Chính Lo Nát Tâm
Chương 10: Hiếm khi có được một lần nhân vật chính muốn ám sát bổn tọa
“Cố Hoàn!”
Nhân vật chính ôm (đè) bổn tọa, nghĩ lại vẫn còn sợ hãi kêu: “Làm ta sợ gần chết, còn tưởng ngã chết rồi chứ.”
Đúng thế, chưa nói đến chuyện bổn tọa phải làm miếng lót đệm cho hắn, bổn tọa thoắt cái giấu eo nhỏ đi trước đã. Bổn tọa trừng tên ngu xuẩn này hồi lâu, thu hồi lời vừa nói, dù sao cũng vất vả lắm mới kéo được hắn tới đây…
“Sao ngươi vẫn ở cấp 8?!”
Bổn tọa hỏi.
“Vì sao ta không thể ở cấp 8?”
Nhân vật chính hỏi lại.
Bổn tọa nghẹn họng không nói được gì, bởi vì lúc bổn tọa đi cùng ngươi chỉ cần đánh một con quái nhỏ là đã thăng cấp được rồi, thế mà ngươi đến một con quái nhỏ cũng không đánh! Bổn tọa chật vật bò dậy, khập khiễng bước đến bên giường, lạnh lùng hỏi hắn, “Sao ngươi lại đến chỗ ta?”
Nhân vật chính bề ngoài thì có vẻ lý lẽ hùng hồn lắm, thực ra chẳng có chút lực: “Ta, ta tới làm nhiệm vụ!”
Lồng ngực bổn tọa nhói một cái, ấy mà so với trên người còn đau hơn, chẳng lẽ hắn nhận nhiệm vụ ám sát bổn tọa rồi? Vẻ mặt chột dạ của nhân vật chính như chứng thực cho suy đoán của bổn tọa, bổn tọa cau mày không nói gì, không nghĩ tới tình tiết đã tiến triển tới mức này rồi, thế nhưng… làm sao mới có thể để nhân vật chính thành công giết chết ta bây giờ?
Nhân vật chính đương nhiên sẽ có vòng sáng bổ trợ, bổn tọa cũng không thể quá nương tay, bổn tọa còn đang tự hỏi phải làm sao ở đây, nhân vật chính lại chột dạ hỏi: “Ngươi nhận ra rồi à?”
Bổn tọa trầm giọng: “Biết hết rồi, bổn tọa đã sớm biết.”
Nhân vật chính lập tức làm nũng, “Vậy người giúp ta làm nhiệm vụ này luôn đi~”
Bổn tọa giật nẩy cả mình, nhân vật chính đã không biết xấu hổ tới loại trình độ này rồi cơ à? Hơn nữa, bổn tọa giúp hắn sao được? Chẳng lẽ tự đâm hai đao vào người mình?
Bổn tọa do dự hỏi: “Thật, thật sự phải làm vậy à?”
Nhân vật chính tỏ vẻ đương nhiên, “Đúng vậy, đối với ngươi mà nói chẳng qua chỉ là một cái nhấc tay thôi mà.”
… Một cái nhấc tay thôi á?! Cái gọi là ‘một cái nhấc tay’ này hăn là cái ‘cung cấp cứu trợ’ người ta hay nói nhỉ? Nhân vật chính sao dùng vẻ mặt đó để yêu cầu vậy được chứ?
Bổn tọa lặng lẽ phân vân liệu có nên đáp ứng hay không.
Không đáp ứng đương nhiên là không ổn, dù sao thì hiếm lắm nhân vật chính mới có được lòng hăng hái tới ám sát bổn tọa, không thể đả kích điều đó được.
Nhưng nếu đáp ứng, không phải là nhường quá rõ ràng luôn rồi à? Hơn nữa kiểu chết này nhục nhã lắm.
Lúc bổn tọa còn đang chần chừ, nhân vật chính lại bắt chuyện: “Quyết định khó khăn đến vậy à?”
…Chẵng lẽ lại không sao?
Bổn tọa run rẩy nói: “Không thì ngươi tự mình tới đi?”
“Cũng được.”
Nhân vật chính thoải mái đáp ứng.
Bổn tỏa nhắm mắt chờ chết, nhân vật chính thúc giục: “Nói mau đi.”
…Nói, nói cái gì mới được? Đến tâm pháp ra tay ngươi cũng phải để bổn tọa dạy ngươi à?
Bổn tọa rưng rưng bắt đầu đọc thầm: “Ngũ lôi mãnh tương, hỏa xa tương quân, đằng thiên đảo địa, khu lôi bôn vân, đội trượng thiên vạn, thống lĩnh thần binh, khai kỳ cấp triệu, bất đắc kê đình…”
Nhân vật chính hỏi: “…Cái gì đây?”
Bổn tọa nhịn hết chua xót khàn giọng nói: “Thuật dẫn lôi.”
Nhân vật chính mặt đầy dấu chấm hỏi, ù ù cạc cạc chẳng hiểu gì sất: “Ta hỏi ngươi để dế ở đâu, ngươi đọc bí tịch gì đó để làm gì?”
Giờ bổn tọa mới nhìn đến nhiệm vụ trên người nhân vật chính:
[Hoàng đế nhỏ xin giúp đỡ: Trộm về con dế bị quốc sư đoạt mất]
Hóa ra nhân vật chính không phải tới giết bổn tọa mà là đến trộm dế thôi, tốt quá rồi… Bổn tọa đang vui vẻ cái gì thế?
“Cố Hoàn, Cố Hoàn, ngươi làm sao vậy?”
Nhân vật nắm lấy vai bổn tọa lo lắng lắc lắc, bổn tọa dựng thẳng thắt lưng ken két một tiếng, hơi lệch. Bổn tọa đau không chịu nổi, nhân vật chính lại cứ ở bên chi chi oa oa hỏi dế ở đâu dế ở đâu ta muốn tìm dế…
“Đủ rồi!”
Bổn tọa vỗ ván giường, mặt lạnh như sắt đá ra lệnh, “Không được giúp nó tìm nữa!”
“Vì sao?”
“Dế là của bổn tọa… Không, hoàng đế nhỏ phải trị quốc thật tốt, không được phép mải mê ham chơi!”
“Nhưng mà…”
“Không nhưng gì hết!”
“Chẳng qua…”
“Cũng không có chẳng qua nào cả!”
“Vậy…”
“Có gì nói mau đi!”
Bổn tọa sắp bị nhân vật chính liên tha liên thiên làm cho tức đến hộc máu rồi, giờ thắt lưng còn đang ken két đau nhức đây này, nhân vật còn tỏ ra đáng thương nói: “Ngươi muốn ta thăng cấp, lại không để ta làm nhiệm vụ, làm sao ta thăng cấp được chứ?”
Bổn tọa hiện tại tâm trạng rất tệ, giọt nước tràn ly, cười lạnh nói: “Bổn tọa có nghe lầm không nhỉ? Cái kẻ đến một con quái nhỏ cũng không chịu đánh tới giảng cho bổn tọa về chuyện thăng cấp?”
“Cố Hoàn, sao ngươi có thể nói ta như vậy!”
Nhân vật chính tủi thân, bổn tọa tiếp tục cười nhạt, “Lẽ nào bổn tọa nói sai à? Còn cả chuyện lần trước lừa dối bổn tọa nữa, ngươi cho rằng bổn tọa là kẻ ngu sao?”
“Chẳng lẽ không… Đương nhiên là không phải rồi! Cố Hoàn, ngươi hiểu lầm rồi.”
Bổn tọa hừ lạnh một tiếng, ném quyển sách kia qua, “Tự mình xem đi! Bổn tọa biết hết cả rồi.”
Nhân vật chính lật vài trang thì căm phẫn trào dâng, ném quyển sách lên mặt đất, “Thật quá đáng!”
Bổn tọa: “…” Ngươi cũng biết mình quá đáng à?
Nhân vật chính hỏi: “Ai cho ngươi xem quyển sách này?”
Bổn tọa đáp: “Tiểu Hà.”
Nhân vật chính không định trả đũa chứ?
“Cái tên Tiểu Hà này… Thật quá đáng! Sao hắn có thể lừa gạt ngươi chứ!”
Nhân vật chính vỗ bàn một cái nói.
Bổn tọa ngây ngẩn cả người.
“Cố Hoàn, ngươi dễ lừa quá.” Nhân vật chính nâng mặt bổn tọa lên nghiêm túc nói, “Sao ngươi lại có thể tin cậu ta chứ? Những gì ta dạy ngươi mới là chính xác.”
Bổn tọa lung lay, ngờ vực nhìn nhân vật chính, nhân vật chính trưng ra bản mặt đau khổ, “Cậu ta nói có hai câu ngươi đã tin, ngươi không có một chút tín nhiệm nào dành cho ta hay sao?”
Nhỡ, nhỡ đâu sách người ta lấy ra chính là quyển phổ cập khoa học thì sao, bổn tọa định nói như vậy đấy, nhưng sát khí trên mặt nhân vật chính dày đặc, bổn tọa nhìn đến ngây người mất một giây đồng hồ, tỉnh táo lại mới phản ứng kịp tư thế của hai người như sau:
Bổn tọa bởi vì đau thắt lưng vốn đang nằm lỳ trên giường, hiện tại lại bị nhân vật chính ôm chặt eo kéo dậy, đầu gối nhân vật chính chống giữa hai chân bổn tọa, không sao cách nào khép lại được…
Bổn tọa run rẩy, nhân vật chính… như vậy là đang muốn bị chịch à?
Nhân vật chính ôm (đè) bổn tọa, nghĩ lại vẫn còn sợ hãi kêu: “Làm ta sợ gần chết, còn tưởng ngã chết rồi chứ.”
Đúng thế, chưa nói đến chuyện bổn tọa phải làm miếng lót đệm cho hắn, bổn tọa thoắt cái giấu eo nhỏ đi trước đã. Bổn tọa trừng tên ngu xuẩn này hồi lâu, thu hồi lời vừa nói, dù sao cũng vất vả lắm mới kéo được hắn tới đây…
“Sao ngươi vẫn ở cấp 8?!”
Bổn tọa hỏi.
“Vì sao ta không thể ở cấp 8?”
Nhân vật chính hỏi lại.
Bổn tọa nghẹn họng không nói được gì, bởi vì lúc bổn tọa đi cùng ngươi chỉ cần đánh một con quái nhỏ là đã thăng cấp được rồi, thế mà ngươi đến một con quái nhỏ cũng không đánh! Bổn tọa chật vật bò dậy, khập khiễng bước đến bên giường, lạnh lùng hỏi hắn, “Sao ngươi lại đến chỗ ta?”
Nhân vật chính bề ngoài thì có vẻ lý lẽ hùng hồn lắm, thực ra chẳng có chút lực: “Ta, ta tới làm nhiệm vụ!”
Lồng ngực bổn tọa nhói một cái, ấy mà so với trên người còn đau hơn, chẳng lẽ hắn nhận nhiệm vụ ám sát bổn tọa rồi? Vẻ mặt chột dạ của nhân vật chính như chứng thực cho suy đoán của bổn tọa, bổn tọa cau mày không nói gì, không nghĩ tới tình tiết đã tiến triển tới mức này rồi, thế nhưng… làm sao mới có thể để nhân vật chính thành công giết chết ta bây giờ?
Nhân vật chính đương nhiên sẽ có vòng sáng bổ trợ, bổn tọa cũng không thể quá nương tay, bổn tọa còn đang tự hỏi phải làm sao ở đây, nhân vật chính lại chột dạ hỏi: “Ngươi nhận ra rồi à?”
Bổn tọa trầm giọng: “Biết hết rồi, bổn tọa đã sớm biết.”
Nhân vật chính lập tức làm nũng, “Vậy người giúp ta làm nhiệm vụ này luôn đi~”
Bổn tọa giật nẩy cả mình, nhân vật chính đã không biết xấu hổ tới loại trình độ này rồi cơ à? Hơn nữa, bổn tọa giúp hắn sao được? Chẳng lẽ tự đâm hai đao vào người mình?
Bổn tọa do dự hỏi: “Thật, thật sự phải làm vậy à?”
Nhân vật chính tỏ vẻ đương nhiên, “Đúng vậy, đối với ngươi mà nói chẳng qua chỉ là một cái nhấc tay thôi mà.”
… Một cái nhấc tay thôi á?! Cái gọi là ‘một cái nhấc tay’ này hăn là cái ‘cung cấp cứu trợ’ người ta hay nói nhỉ? Nhân vật chính sao dùng vẻ mặt đó để yêu cầu vậy được chứ?
Bổn tọa lặng lẽ phân vân liệu có nên đáp ứng hay không.
Không đáp ứng đương nhiên là không ổn, dù sao thì hiếm lắm nhân vật chính mới có được lòng hăng hái tới ám sát bổn tọa, không thể đả kích điều đó được.
Nhưng nếu đáp ứng, không phải là nhường quá rõ ràng luôn rồi à? Hơn nữa kiểu chết này nhục nhã lắm.
Lúc bổn tọa còn đang chần chừ, nhân vật chính lại bắt chuyện: “Quyết định khó khăn đến vậy à?”
…Chẵng lẽ lại không sao?
Bổn tọa run rẩy nói: “Không thì ngươi tự mình tới đi?”
“Cũng được.”
Nhân vật chính thoải mái đáp ứng.
Bổn tỏa nhắm mắt chờ chết, nhân vật chính thúc giục: “Nói mau đi.”
…Nói, nói cái gì mới được? Đến tâm pháp ra tay ngươi cũng phải để bổn tọa dạy ngươi à?
Bổn tọa rưng rưng bắt đầu đọc thầm: “Ngũ lôi mãnh tương, hỏa xa tương quân, đằng thiên đảo địa, khu lôi bôn vân, đội trượng thiên vạn, thống lĩnh thần binh, khai kỳ cấp triệu, bất đắc kê đình…”
Nhân vật chính hỏi: “…Cái gì đây?”
Bổn tọa nhịn hết chua xót khàn giọng nói: “Thuật dẫn lôi.”
Nhân vật chính mặt đầy dấu chấm hỏi, ù ù cạc cạc chẳng hiểu gì sất: “Ta hỏi ngươi để dế ở đâu, ngươi đọc bí tịch gì đó để làm gì?”
Giờ bổn tọa mới nhìn đến nhiệm vụ trên người nhân vật chính:
[Hoàng đế nhỏ xin giúp đỡ: Trộm về con dế bị quốc sư đoạt mất]
Hóa ra nhân vật chính không phải tới giết bổn tọa mà là đến trộm dế thôi, tốt quá rồi… Bổn tọa đang vui vẻ cái gì thế?
“Cố Hoàn, Cố Hoàn, ngươi làm sao vậy?”
Nhân vật nắm lấy vai bổn tọa lo lắng lắc lắc, bổn tọa dựng thẳng thắt lưng ken két một tiếng, hơi lệch. Bổn tọa đau không chịu nổi, nhân vật chính lại cứ ở bên chi chi oa oa hỏi dế ở đâu dế ở đâu ta muốn tìm dế…
“Đủ rồi!”
Bổn tọa vỗ ván giường, mặt lạnh như sắt đá ra lệnh, “Không được giúp nó tìm nữa!”
“Vì sao?”
“Dế là của bổn tọa… Không, hoàng đế nhỏ phải trị quốc thật tốt, không được phép mải mê ham chơi!”
“Nhưng mà…”
“Không nhưng gì hết!”
“Chẳng qua…”
“Cũng không có chẳng qua nào cả!”
“Vậy…”
“Có gì nói mau đi!”
Bổn tọa sắp bị nhân vật chính liên tha liên thiên làm cho tức đến hộc máu rồi, giờ thắt lưng còn đang ken két đau nhức đây này, nhân vật còn tỏ ra đáng thương nói: “Ngươi muốn ta thăng cấp, lại không để ta làm nhiệm vụ, làm sao ta thăng cấp được chứ?”
Bổn tọa hiện tại tâm trạng rất tệ, giọt nước tràn ly, cười lạnh nói: “Bổn tọa có nghe lầm không nhỉ? Cái kẻ đến một con quái nhỏ cũng không chịu đánh tới giảng cho bổn tọa về chuyện thăng cấp?”
“Cố Hoàn, sao ngươi có thể nói ta như vậy!”
Nhân vật chính tủi thân, bổn tọa tiếp tục cười nhạt, “Lẽ nào bổn tọa nói sai à? Còn cả chuyện lần trước lừa dối bổn tọa nữa, ngươi cho rằng bổn tọa là kẻ ngu sao?”
“Chẳng lẽ không… Đương nhiên là không phải rồi! Cố Hoàn, ngươi hiểu lầm rồi.”
Bổn tọa hừ lạnh một tiếng, ném quyển sách kia qua, “Tự mình xem đi! Bổn tọa biết hết cả rồi.”
Nhân vật chính lật vài trang thì căm phẫn trào dâng, ném quyển sách lên mặt đất, “Thật quá đáng!”
Bổn tọa: “…” Ngươi cũng biết mình quá đáng à?
Nhân vật chính hỏi: “Ai cho ngươi xem quyển sách này?”
Bổn tọa đáp: “Tiểu Hà.”
Nhân vật chính không định trả đũa chứ?
“Cái tên Tiểu Hà này… Thật quá đáng! Sao hắn có thể lừa gạt ngươi chứ!”
Nhân vật chính vỗ bàn một cái nói.
Bổn tọa ngây ngẩn cả người.
“Cố Hoàn, ngươi dễ lừa quá.” Nhân vật chính nâng mặt bổn tọa lên nghiêm túc nói, “Sao ngươi lại có thể tin cậu ta chứ? Những gì ta dạy ngươi mới là chính xác.”
Bổn tọa lung lay, ngờ vực nhìn nhân vật chính, nhân vật chính trưng ra bản mặt đau khổ, “Cậu ta nói có hai câu ngươi đã tin, ngươi không có một chút tín nhiệm nào dành cho ta hay sao?”
Nhỡ, nhỡ đâu sách người ta lấy ra chính là quyển phổ cập khoa học thì sao, bổn tọa định nói như vậy đấy, nhưng sát khí trên mặt nhân vật chính dày đặc, bổn tọa nhìn đến ngây người mất một giây đồng hồ, tỉnh táo lại mới phản ứng kịp tư thế của hai người như sau:
Bổn tọa bởi vì đau thắt lưng vốn đang nằm lỳ trên giường, hiện tại lại bị nhân vật chính ôm chặt eo kéo dậy, đầu gối nhân vật chính chống giữa hai chân bổn tọa, không sao cách nào khép lại được…
Bổn tọa run rẩy, nhân vật chính… như vậy là đang muốn bị chịch à?
Tác giả :
Đồng Hạo 瞳浩