Bọn Săn Vàng
Chương 1
Trong cuộc đời, hợp tan là lẽ thường tình, buồn vui lẫn lộn, hết ngày rồi lại đêm. Người đến kẻ đi như công bình và lẽ phải luôn tồn tại trong cuộc sống đế vương bao đời nay không thay đổi.
Ba vị khách lặng lẽ ngồi nhấm nháp trên lầu thượng cao lâu Hàn Huyên Quán. Mặt tiền quán nhìn ra phía đường cái băng qua ngoại vi cửa Bắc Kinh đô. Từ bao đời nay mọi người vẫn nhớ đến quán cao lâu ba tầng gác, xây dựng trên gò đất phủ đầy thông reo. Nơi đây, theo tc lệ mấy ông quan đến họp để chúc mừng các quan nhậm chức mới trong nội cung. Và cũng là nơi tiễn đưa họ nhân ngày mãn nhiệm kỳ. Ngay trước cổng ra vào có treo bảng đề mấy vần thơ, ý thơ đặt tên quán.
Tiết trời vào xuân, mưa phùn lất phất dai dẳng cả ngày. Trong nghĩa trang nằm khuất sau lưng gò đất, có hai người phu tìm chỗ trú mưa dưới tàn cây thông già, xúm lại ngồi co ro.
Ba vị khách dùng xong bữa cơm trưa, bây giờ đến lúc phải chia tay. Phút cuối ra đi làm sao khỏi chạnh lòng, họ nhìn nhau không nói lên lời. Hai vị đội mũ gấm thêu, tiễn đưa vị đội mũ đen nhậm chức quan tòa ở một huyện.
Thừa phái Liang đặt ly rượu xuống bàn vẻ cương quyết. Ông nhìn vị quan tòa trẻ tuổi, giọng gắt gỏng nói: “Rõ ràng có những việc thật là vô ích khiến ta cảm thấy khó chịu! Ông vừa được bổ nhiệm vào chức vụ người đứng đầu Pháp đình ở Kinh đô. Ông còn được gặp Hou, - một người bạn đồng sự, rồi chúng ta lại cùng vui hưởng cuộc sống dễ chịu ở Kinh đô, vậy mà ông lại…”
Quan tòa Dee bồn chồn đưa tay vuốt thật mạnh chòm râu đen nhánh, ngài gắt gỏng cắt ngang:
“Chúng ta đã từng nếm trải việc đó rồi,” – Ngài lấy lại bình tĩnh ngay, mỉm cười ra vẻ biết điều. “Ta nói cho ông biết là ta chán cái công việc tra cứu mấy vụ án, nó chỉ tồn tại trên mặt giấy tờ mà thôi”.
“Vậy thì đâu cần phải rời bỏ kinh đô để lo mấy thứ đó”. – Thừa phái Liang nhắc nhở. “Ở đây không có đủ những vụ án nổi cộm hay sao? Còn chuyện gã Wang Yuan-đe hung thủ giết chết người giúp việc rồi cuỗm đi ba chục thoi vàng của Kho Bạc? Bạn ta có người chú tên là Kwang, Thuợng Thư Bộ Tài chánh, lúc nào cũng hỏi Tòa về việc đó.
Vị khách thứ ba, đeo phù hiệu thừa phái ở Pháp đình kinh đô, vẻ mặt biến sắc. Ngần ngừ một lúc ông mới nói: “Cho đến lúc này ta chưa tìm ra được manh mối đường đi nước bước của tên vô lại đó, một vụ án ly kỳ lắm đấy, thưa ngài Dee”.
“Ông biết đó,” – Quan tòa Dee giọng hờ hững nói, “vụ án này chính ngài quan tòa trên đặc biệt quan tâm. Cho đến lúc này ông với tôi chỉ nhìn thấy một mớ giấy tờ sao lục mà thôi.
Ông với tay đỡ lấy bầu rượu rót thêm cho đầy chén. Tất cả đều lặng thinh, chợt thừa phái Liang đánh tiếng.
“Tôi nghĩ ông nên chọn một nơi khá hơn, còn cái huyện Peng-lai này, quanh năm ướt át lại xa cách miền duyên hải. Ông đã nghe qua những chuyện kể kinh dị từ thời xa xưa ở vùng đất này rồi mà. Chuyện kể những đêm tối trời giông bão quanh những nấm mộ có ma hiện hồn. Những hình thù kỳ dị lập lờ, chập chờn theo luồng sương mù tấp vào đất liền. Rồi còn chuyện cọp ăn thịt người nữa, nó lẩn trốn giữa rừng già. Nếu một quan chức còn tỉnh táo họ sẽ khước từ, còn ông thì lại chọn chỗ đó.”
Vị quan tòa trẻ tuổi căng tai ra nghe, ông vồn vã đáp: “Ông thử nghĩ xem, vừa mới nhậm chức, ta phải lao vào phanh phui một trọng án. Đây là dịp để ta xóa sạch tàn tích những mớ lý thuyết suông, những vụ án trên giấy. Bây giờ ta phải đối phó với người thật việc thật, chứ ai lại để tâm đến những chuyện ma quỷ kia.
“Ông chớ quên là còn phải lo chuyện người đã chết trước đã” – Thừa phái Hou lạnh lùng nhắc “Quan đi điều tra Peng-lai về báo cáo, chưa tìm ra manh mối vụ án ngài cựu quan tòa. Và như tôi đã nói trước với ông, một sớ văn tự lưu chiểu trong văn khối pháp đình đã không cánh mà bay, hẳn ông còn nhớ chứ?”
“Tất cả đều có liên quan đến vụ án này” – Thừa phái Liang nhanh miệng tiếp lời: “Chắc ông cũng biết là vụ án ngài cựu quan tòa có dây mơ rễ má tận kinh đô. Có trời mới biết ông định ra tay phá án như thế nào, kể cả những mưu mô do những quan lớn xếp đặt và ông định phanh phui ra. Ông đã trải qua nhiều trường thi đỗ hạng cao, tại đất kinh đô này tương lai rực rỡ, vậy mà ông lại tính chôn vùi sự nghiệp ở cái chốn Peng-lai khỉ ho cò gáy.
Trong cuộc đời, hợp tan là lẽ thường tình, buồn vui lẫn lộn, hết ngày rồi lại đêm. Người đến kẻ đi như công bình và lẽ phải luôn tồn tại trong cuộc sống đế vương bao đời nay không thay đổi.
Ba vị khách lặng lẽ ngồi nhấm nháp trên lầu thượng cao lâu Hàn Huyên Quán. Mặt tiền quán nhìn ra phía đường cái băng qua ngoại vi cửa Bắc Kinh đô. Từ bao đời nay mọi người vẫn nhớ đến quán cao lâu ba tầng gác, xây dựng trên gò đất phủ đầy thông reo. Nơi đây, theo tc lệ mấy ông quan đến họp để chúc mừng các quan nhậm chức mới trong nội cung. Và cũng là nơi tiễn đưa họ nhân ngày mãn nhiệm kỳ. Ngay trước cổng ra vào có treo bảng đề mấy vần thơ, ý thơ đặt tên quán.
Tiết trời vào xuân, mưa phùn lất phất dai dẳng cả ngày. Trong nghĩa trang nằm khuất sau lưng gò đất, có hai người phu tìm chỗ trú mưa dưới tàn cây thông già, xúm lại ngồi co ro.
Ba vị khách dùng xong bữa cơm trưa, bây giờ đến lúc phải chia tay. Phút cuối ra đi làm sao khỏi chạnh lòng, họ nhìn nhau không nói lên lời. Hai vị đội mũ gấm thêu, tiễn đưa vị đội mũ đen nhậm chức quan tòa ở một huyện.
Thừa phái Liang đặt ly rượu xuống bàn vẻ cương quyết. Ông nhìn vị quan tòa trẻ tuổi, giọng gắt gỏng nói: “Rõ ràng có những việc thật là vô ích khiến ta cảm thấy khó chịu! Ông vừa được bổ nhiệm vào chức vụ người đứng đầu Pháp đình ở Kinh đô. Ông còn được gặp Hou, - một người bạn đồng sự, rồi chúng ta lại cùng vui hưởng cuộc sống dễ chịu ở Kinh đô, vậy mà ông lại…”
Quan tòa Dee bồn chồn đưa tay vuốt thật mạnh chòm râu đen nhánh, ngài gắt gỏng cắt ngang:
“Chúng ta đã từng nếm trải việc đó rồi,” – Ngài lấy lại bình tĩnh ngay, mỉm cười ra vẻ biết điều. “Ta nói cho ông biết là ta chán cái công việc tra cứu mấy vụ án, nó chỉ tồn tại trên mặt giấy tờ mà thôi”.
“Vậy thì đâu cần phải rời bỏ kinh đô để lo mấy thứ đó”. – Thừa phái Liang nhắc nhở. “Ở đây không có đủ những vụ án nổi cộm hay sao? Còn chuyện gã Wang Yuan-đe hung thủ giết chết người giúp việc rồi cuỗm đi ba chục thoi vàng của Kho Bạc? Bạn ta có người chú tên là Kwang, Thuợng Thư Bộ Tài chánh, lúc nào cũng hỏi Tòa về việc đó.
Vị khách thứ ba, đeo phù hiệu thừa phái ở Pháp đình kinh đô, vẻ mặt biến sắc. Ngần ngừ một lúc ông mới nói: “Cho đến lúc này ta chưa tìm ra được manh mối đường đi nước bước của tên vô lại đó, một vụ án ly kỳ lắm đấy, thưa ngài Dee”.
“Ông biết đó,” – Quan tòa Dee giọng hờ hững nói, “vụ án này chính ngài quan tòa trên đặc biệt quan tâm. Cho đến lúc này ông với tôi chỉ nhìn thấy một mớ giấy tờ sao lục mà thôi.
Ông với tay đỡ lấy bầu rượu rót thêm cho đầy chén. Tất cả đều lặng thinh, chợt thừa phái Liang đánh tiếng.
“Tôi nghĩ ông nên chọn một nơi khá hơn, còn cái huyện Peng-lai này, quanh năm ướt át lại xa cách miền duyên hải. Ông đã nghe qua những chuyện kể kinh dị từ thời xa xưa ở vùng đất này rồi mà. Chuyện kể những đêm tối trời giông bão quanh những nấm mộ có ma hiện hồn. Những hình thù kỳ dị lập lờ, chập chờn theo luồng sương mù tấp vào đất liền. Rồi còn chuyện cọp ăn thịt người nữa, nó lẩn trốn giữa rừng già. Nếu một quan chức còn tỉnh táo họ sẽ khước từ, còn ông thì lại chọn chỗ đó.”
Vị quan tòa trẻ tuổi căng tai ra nghe, ông vồn vã đáp: “Ông thử nghĩ xem, vừa mới nhậm chức, ta phải lao vào phanh phui một trọng án. Đây là dịp để ta xóa sạch tàn tích những mớ lý thuyết suông, những vụ án trên giấy. Bây giờ ta phải đối phó với người thật việc thật, chứ ai lại để tâm đến những chuyện ma quỷ kia.
“Ông chớ quên là còn phải lo chuyện người đã chết trước đã” – Thừa phái Hou lạnh lùng nhắc “Quan đi điều tra Peng-lai về báo cáo, chưa tìm ra manh mối vụ án ngài cựu quan tòa. Và như tôi đã nói trước với ông, một sớ văn tự lưu chiểu trong văn khối pháp đình đã không cánh mà bay, hẳn ông còn nhớ chứ?”
“Tất cả đều có liên quan đến vụ án này” – Thừa phái Liang nhanh miệng tiếp lời: “Chắc ông cũng biết là vụ án ngài cựu quan tòa có dây mơ rễ má tận kinh đô. Có trời mới biết ông định ra tay phá án như thế nào, kể cả những mưu mô do những quan lớn xếp đặt và ông định phanh phui ra. Ông đã trải qua nhiều trường thi đỗ hạng cao, tại đất kinh đô này tương lai rực rỡ, vậy mà ông lại tính chôn vùi sự nghiệp ở cái chốn Peng-lai khỉ ho cò gáy.
Ba vị khách lặng lẽ ngồi nhấm nháp trên lầu thượng cao lâu Hàn Huyên Quán. Mặt tiền quán nhìn ra phía đường cái băng qua ngoại vi cửa Bắc Kinh đô. Từ bao đời nay mọi người vẫn nhớ đến quán cao lâu ba tầng gác, xây dựng trên gò đất phủ đầy thông reo. Nơi đây, theo tc lệ mấy ông quan đến họp để chúc mừng các quan nhậm chức mới trong nội cung. Và cũng là nơi tiễn đưa họ nhân ngày mãn nhiệm kỳ. Ngay trước cổng ra vào có treo bảng đề mấy vần thơ, ý thơ đặt tên quán.
Tiết trời vào xuân, mưa phùn lất phất dai dẳng cả ngày. Trong nghĩa trang nằm khuất sau lưng gò đất, có hai người phu tìm chỗ trú mưa dưới tàn cây thông già, xúm lại ngồi co ro.
Ba vị khách dùng xong bữa cơm trưa, bây giờ đến lúc phải chia tay. Phút cuối ra đi làm sao khỏi chạnh lòng, họ nhìn nhau không nói lên lời. Hai vị đội mũ gấm thêu, tiễn đưa vị đội mũ đen nhậm chức quan tòa ở một huyện.
Thừa phái Liang đặt ly rượu xuống bàn vẻ cương quyết. Ông nhìn vị quan tòa trẻ tuổi, giọng gắt gỏng nói: “Rõ ràng có những việc thật là vô ích khiến ta cảm thấy khó chịu! Ông vừa được bổ nhiệm vào chức vụ người đứng đầu Pháp đình ở Kinh đô. Ông còn được gặp Hou, - một người bạn đồng sự, rồi chúng ta lại cùng vui hưởng cuộc sống dễ chịu ở Kinh đô, vậy mà ông lại…”
Quan tòa Dee bồn chồn đưa tay vuốt thật mạnh chòm râu đen nhánh, ngài gắt gỏng cắt ngang:
“Chúng ta đã từng nếm trải việc đó rồi,” – Ngài lấy lại bình tĩnh ngay, mỉm cười ra vẻ biết điều. “Ta nói cho ông biết là ta chán cái công việc tra cứu mấy vụ án, nó chỉ tồn tại trên mặt giấy tờ mà thôi”.
“Vậy thì đâu cần phải rời bỏ kinh đô để lo mấy thứ đó”. – Thừa phái Liang nhắc nhở. “Ở đây không có đủ những vụ án nổi cộm hay sao? Còn chuyện gã Wang Yuan-đe hung thủ giết chết người giúp việc rồi cuỗm đi ba chục thoi vàng của Kho Bạc? Bạn ta có người chú tên là Kwang, Thuợng Thư Bộ Tài chánh, lúc nào cũng hỏi Tòa về việc đó.
Vị khách thứ ba, đeo phù hiệu thừa phái ở Pháp đình kinh đô, vẻ mặt biến sắc. Ngần ngừ một lúc ông mới nói: “Cho đến lúc này ta chưa tìm ra được manh mối đường đi nước bước của tên vô lại đó, một vụ án ly kỳ lắm đấy, thưa ngài Dee”.
“Ông biết đó,” – Quan tòa Dee giọng hờ hững nói, “vụ án này chính ngài quan tòa trên đặc biệt quan tâm. Cho đến lúc này ông với tôi chỉ nhìn thấy một mớ giấy tờ sao lục mà thôi.
Ông với tay đỡ lấy bầu rượu rót thêm cho đầy chén. Tất cả đều lặng thinh, chợt thừa phái Liang đánh tiếng.
“Tôi nghĩ ông nên chọn một nơi khá hơn, còn cái huyện Peng-lai này, quanh năm ướt át lại xa cách miền duyên hải. Ông đã nghe qua những chuyện kể kinh dị từ thời xa xưa ở vùng đất này rồi mà. Chuyện kể những đêm tối trời giông bão quanh những nấm mộ có ma hiện hồn. Những hình thù kỳ dị lập lờ, chập chờn theo luồng sương mù tấp vào đất liền. Rồi còn chuyện cọp ăn thịt người nữa, nó lẩn trốn giữa rừng già. Nếu một quan chức còn tỉnh táo họ sẽ khước từ, còn ông thì lại chọn chỗ đó.”
Vị quan tòa trẻ tuổi căng tai ra nghe, ông vồn vã đáp: “Ông thử nghĩ xem, vừa mới nhậm chức, ta phải lao vào phanh phui một trọng án. Đây là dịp để ta xóa sạch tàn tích những mớ lý thuyết suông, những vụ án trên giấy. Bây giờ ta phải đối phó với người thật việc thật, chứ ai lại để tâm đến những chuyện ma quỷ kia.
“Ông chớ quên là còn phải lo chuyện người đã chết trước đã” – Thừa phái Hou lạnh lùng nhắc “Quan đi điều tra Peng-lai về báo cáo, chưa tìm ra manh mối vụ án ngài cựu quan tòa. Và như tôi đã nói trước với ông, một sớ văn tự lưu chiểu trong văn khối pháp đình đã không cánh mà bay, hẳn ông còn nhớ chứ?”
“Tất cả đều có liên quan đến vụ án này” – Thừa phái Liang nhanh miệng tiếp lời: “Chắc ông cũng biết là vụ án ngài cựu quan tòa có dây mơ rễ má tận kinh đô. Có trời mới biết ông định ra tay phá án như thế nào, kể cả những mưu mô do những quan lớn xếp đặt và ông định phanh phui ra. Ông đã trải qua nhiều trường thi đỗ hạng cao, tại đất kinh đô này tương lai rực rỡ, vậy mà ông lại tính chôn vùi sự nghiệp ở cái chốn Peng-lai khỉ ho cò gáy.
Trong cuộc đời, hợp tan là lẽ thường tình, buồn vui lẫn lộn, hết ngày rồi lại đêm. Người đến kẻ đi như công bình và lẽ phải luôn tồn tại trong cuộc sống đế vương bao đời nay không thay đổi.
Ba vị khách lặng lẽ ngồi nhấm nháp trên lầu thượng cao lâu Hàn Huyên Quán. Mặt tiền quán nhìn ra phía đường cái băng qua ngoại vi cửa Bắc Kinh đô. Từ bao đời nay mọi người vẫn nhớ đến quán cao lâu ba tầng gác, xây dựng trên gò đất phủ đầy thông reo. Nơi đây, theo tc lệ mấy ông quan đến họp để chúc mừng các quan nhậm chức mới trong nội cung. Và cũng là nơi tiễn đưa họ nhân ngày mãn nhiệm kỳ. Ngay trước cổng ra vào có treo bảng đề mấy vần thơ, ý thơ đặt tên quán.
Tiết trời vào xuân, mưa phùn lất phất dai dẳng cả ngày. Trong nghĩa trang nằm khuất sau lưng gò đất, có hai người phu tìm chỗ trú mưa dưới tàn cây thông già, xúm lại ngồi co ro.
Ba vị khách dùng xong bữa cơm trưa, bây giờ đến lúc phải chia tay. Phút cuối ra đi làm sao khỏi chạnh lòng, họ nhìn nhau không nói lên lời. Hai vị đội mũ gấm thêu, tiễn đưa vị đội mũ đen nhậm chức quan tòa ở một huyện.
Thừa phái Liang đặt ly rượu xuống bàn vẻ cương quyết. Ông nhìn vị quan tòa trẻ tuổi, giọng gắt gỏng nói: “Rõ ràng có những việc thật là vô ích khiến ta cảm thấy khó chịu! Ông vừa được bổ nhiệm vào chức vụ người đứng đầu Pháp đình ở Kinh đô. Ông còn được gặp Hou, - một người bạn đồng sự, rồi chúng ta lại cùng vui hưởng cuộc sống dễ chịu ở Kinh đô, vậy mà ông lại…”
Quan tòa Dee bồn chồn đưa tay vuốt thật mạnh chòm râu đen nhánh, ngài gắt gỏng cắt ngang:
“Chúng ta đã từng nếm trải việc đó rồi,” – Ngài lấy lại bình tĩnh ngay, mỉm cười ra vẻ biết điều. “Ta nói cho ông biết là ta chán cái công việc tra cứu mấy vụ án, nó chỉ tồn tại trên mặt giấy tờ mà thôi”.
“Vậy thì đâu cần phải rời bỏ kinh đô để lo mấy thứ đó”. – Thừa phái Liang nhắc nhở. “Ở đây không có đủ những vụ án nổi cộm hay sao? Còn chuyện gã Wang Yuan-đe hung thủ giết chết người giúp việc rồi cuỗm đi ba chục thoi vàng của Kho Bạc? Bạn ta có người chú tên là Kwang, Thuợng Thư Bộ Tài chánh, lúc nào cũng hỏi Tòa về việc đó.
Vị khách thứ ba, đeo phù hiệu thừa phái ở Pháp đình kinh đô, vẻ mặt biến sắc. Ngần ngừ một lúc ông mới nói: “Cho đến lúc này ta chưa tìm ra được manh mối đường đi nước bước của tên vô lại đó, một vụ án ly kỳ lắm đấy, thưa ngài Dee”.
“Ông biết đó,” – Quan tòa Dee giọng hờ hững nói, “vụ án này chính ngài quan tòa trên đặc biệt quan tâm. Cho đến lúc này ông với tôi chỉ nhìn thấy một mớ giấy tờ sao lục mà thôi.
Ông với tay đỡ lấy bầu rượu rót thêm cho đầy chén. Tất cả đều lặng thinh, chợt thừa phái Liang đánh tiếng.
“Tôi nghĩ ông nên chọn một nơi khá hơn, còn cái huyện Peng-lai này, quanh năm ướt át lại xa cách miền duyên hải. Ông đã nghe qua những chuyện kể kinh dị từ thời xa xưa ở vùng đất này rồi mà. Chuyện kể những đêm tối trời giông bão quanh những nấm mộ có ma hiện hồn. Những hình thù kỳ dị lập lờ, chập chờn theo luồng sương mù tấp vào đất liền. Rồi còn chuyện cọp ăn thịt người nữa, nó lẩn trốn giữa rừng già. Nếu một quan chức còn tỉnh táo họ sẽ khước từ, còn ông thì lại chọn chỗ đó.”
Vị quan tòa trẻ tuổi căng tai ra nghe, ông vồn vã đáp: “Ông thử nghĩ xem, vừa mới nhậm chức, ta phải lao vào phanh phui một trọng án. Đây là dịp để ta xóa sạch tàn tích những mớ lý thuyết suông, những vụ án trên giấy. Bây giờ ta phải đối phó với người thật việc thật, chứ ai lại để tâm đến những chuyện ma quỷ kia.
“Ông chớ quên là còn phải lo chuyện người đã chết trước đã” – Thừa phái Hou lạnh lùng nhắc “Quan đi điều tra Peng-lai về báo cáo, chưa tìm ra manh mối vụ án ngài cựu quan tòa. Và như tôi đã nói trước với ông, một sớ văn tự lưu chiểu trong văn khối pháp đình đã không cánh mà bay, hẳn ông còn nhớ chứ?”
“Tất cả đều có liên quan đến vụ án này” – Thừa phái Liang nhanh miệng tiếp lời: “Chắc ông cũng biết là vụ án ngài cựu quan tòa có dây mơ rễ má tận kinh đô. Có trời mới biết ông định ra tay phá án như thế nào, kể cả những mưu mô do những quan lớn xếp đặt và ông định phanh phui ra. Ông đã trải qua nhiều trường thi đỗ hạng cao, tại đất kinh đô này tương lai rực rỡ, vậy mà ông lại tính chôn vùi sự nghiệp ở cái chốn Peng-lai khỉ ho cò gáy.
Tác giả :
Robert van Gulik