Bốn Lần Gả
Chương 82
Bởi vì lời Tần Thư Hoài nói, Tần Bồng trầm mặc một lúc lâu.
Tần Thư Hoài cứng cổ, bên tai hồng hồng, làm ra vẻ chính mình chưa nói gì hết.
Qua hồi lâu, Tần Bồng chậm chạp nói: “Thư Hoài, ngươi phải làm một người đứng đắn.”
Tần Thư Hoài vờ như cái gì cũng không nghe hiểu, cứng giọng nói: “Ồ.”
Nhưng mà suy nghĩ của Tần Bồng rất nhanh quay về hình hoa mai kia, nếu hoa mai là biểu tượng của Vu tộc, trên người nàng cũng có hoa mai, vậy đại biểu cho điều gì?
Nàng cảm thấy chuyện này nàng nên đến đi tìm Vu Lễ hỏi một câu.
Nàng đem nghi hoặc chôn ở trong lòng, cùng Tần Thư Hoài đến cửa phòng Vu Lễ, chờ Vu Lễ bình phục cảm xúc.
Đợi một hồi, cuối cùng Vu Lễ từ trong phòng đi ra, đôi mắt ông ta còn có chút hồng rõ ràng là đã khóc, nhưng phong độ cũng nhẹ nhàng, nói với Tần Bồng và Tần Thư Hoài: “Đi thôi.”
Tần Bồng và Vu Lễ sóng vai mà đi, hành lang dài nhưng không tính là to rộng, Tần Thư Hoài lui một bước, đi theo phía sau Tần Bồng. Vu Lễ đảo mắt nhìn hai người, ánh mắt lộ ra vẻ vừa lòng, nói với Tần Thư Hoài: “Năm đó khi A Cầm còn ở trong tộc, ta cũng giống như vậy.”
Tần Thư Hoài có chút mê mang, giương mắt nhìn Vu Lễ, Vu Lễ cười, hoài niệm nói: “Mọi việc đều nhường nàng, nghĩ về nàng, luôn muốn đem những thứ tốt nhất cho nàng.”
Tần Thư Hoài phản ứng lại, Vu Lễ với thần nữ Vu Cầm năm đó, hẳn là có cảm tình sâu đậm.
Hắn gật đầu, bình tĩnh nói: “Hẳn là như thế.”
Vu Lễ giơ tay vuốt tóc, trên tay lộ ra đóa hoa mai có chữ Lễ kia, Tần Bồng đúng lúc mở miệng: “Đoá hoa mai trên tay tiên sinh thật độc đáo.”
“Hả?”
Vu Lễ theo tầm mắt nàng rơi xuống hình hoa mai trên tay mình, Tần Bồng cười nói: “Chữ Lễ ở trên đó, là tên tiên sinh sao?”
“Đúng vậy.” Vu Lễ cũng không phủ nhận, gật đầu nói: “Chữ ở trên đây, đều là tên cả.”
“Người Vu tộc đều có một đóa hoa mai như vậy ư?”
Đối với vấn đề này, Vu Lễ cười mà không nói, nhưng Tần Bồng lại chắc chắn tám chín phần mười, đây hẳn là một biểu tượng của người Vu tộc.
“Năm đó diệt tộc, không phải người Vu tộc đều đã chết rồi sao?”
Tần Bồng phỏng đoán, ánh mắt Vu Lễ lộ ra chút bi ai: “Công chúa thảo luận việc này cùng một người vong tộc, không thích hợp lắm nhỉ?”
Nghe được lời này, Tần Bồng chợt nhớ tới thân phận hiện tại của mình là Tần Bồng, là trưởng công chúa của Tề Quốc đã diệt Vu tộc.
Nàng nhất thời nghẹn lời, khi nói chuyện, ba người đã trở lại trong phòng.
Triệu Ngọc mới vừa rồi kích động, phun máu xong liền trở nên vô cùng suy yếu, Tần Bồng vừa nhìn thấy Triệu Ngọc thở thoi thóp nằm ở trên giường bệnh, nôn nóng đi qua, Vu Lễ chậm rì rì đi tới, giơ tay đặt trên cổ tay của Triệu Ngọc.
Ông ta bắt mạch khám bệnh cho Triệu Ngọc nửa canh giờ, sau đó đứng dậy viết phương thuốc thứ nhất: “Bốc thuốc dựa theo phương thuốc này, nấu thành nước canh, mang những châm này ngâm ở trong nước thuốc, ngâm nửa canh giờ, lấy về đưa cho ta.”
Nói rồi ông ta đưa phương thuốc qua, Tần Thư Hoài đưa mắt ra hiệu cho Triệu Nhất, Triệu Nhất nhận phương thuốc, lui xuống. Sau khi rời khỏi đây, Triệu Nhất lập tức đến một căn phòng khác, giao phương thuốc cho đại phu xem qua rồi mới để dược phòng đi sắc thuốc.
Vu Lễ viết một mạch bốn phương thuốc, vừa viết vừa nói với Tần Bồng: “Đứa nhỏ này có thói quen dùng ngũ thạch tán, thứ đó là độc, hiện giờ đã tích tụ sâu ở trong xương cốt, cũng không biết là đã ăn bao nhiêu năm. Ta cho hắn một phương thuốc đẩy chất độc ra sạch sẽ, ngươi nói rõ ràng cho hắn, hết độc rồi thì về sau đừng ăn nữa.”
Nghe xong lời này, cả người Tần Bồng ngây ngốc.
Triệu Ngọc ăn ngũ thạch tán? Còn ăn rất nhiều năm?
Chuyện bắt đầu từ khi nào? Nàng tỉ mỉ nuôi lớn đệ đệ, làm sao lại dính đến loại đồ vật này?
Ngũ thạch tán là thứ mà quý tộc dùng để hưởng lạc, ai cũng biết thứ này ăn xong sẽ phiêu phiêu dục tiên, nhưng cũng dễ dàng nghiện, làm hỏng thân thể của mình, năm đó nàng quản giáo Triệu Ngọc cực nghiêm, thứ này là thứ cấm hàng đầu.
“Thứ này… Hắn ăn ít nhất bao lâu rồi?”
Tần Bồng nhịn không được mở miệng, Vu Lễ nhíu nhíu mày: “Ít nhất mười năm.”
Mười năm.
Cũng chính là năm nàng còn ở Bắc Yến, thời điểm mới vừa gả cho Tần Thư Hoài.
Trong lòng nàng dâng lên tức giận, cảm thấy Triệu Ngọc thật sự xằng bậy. Vậy mà năm đó giấu nàng ăn mấy thứ này!
Nhưng hiện giờ cũng không phải lúc so đo với Triệu Ngọc, nàng hít sâu một hơi, gian nan cười lên: “Làm phiền tiên sinh.”
Vu Lễ gật đầu, cũng không nói thêm gì.
Kê phương thuốc xong, Vu Lễ châm cứu cho Triệu Ngọc đã là ban đêm.
Tần Bồng chờ lượt thuốc cuối cùng đi lên, đút thuốc cho Triệu Ngọc rồi đi ngủ.
Ban đêm thật yên tĩnh, chỉ có thể nghe được âm thanh của dế mèn. Tần Bồng kéo chăn cho Triệu Ngọc, nhìn khuôn mặt tuấn tú tái nhợt của hắn, trong lòng có chút nhói lên.
Nàng cảm thấy mình vẫn luôn nỗ lực chăm Triệu Ngọc, hy vọng hắn có thể trôi qua tốt hơn.
Những năm ở trong cung đó, phàm là những chuyện âm u, nàng đều không để hắn dính nửa phần. Nàng chỉ hy vọng hắn có thể lớn lên giống những đứa bé được cha mẹ cưng chiều, trong lòng lỗi lạc thẳng thắn, nội tâm mạnh mẽ an ổn.
Nhưng mà hiện giờ sống lại một đời, đứng ở góc độ của Tần Bồng, nàng mới chợt nhận ra, đệ đệ này, nàng thật sự một chút cũng không hiểu hắn.
Nàng ngơ ngác nhìn Triệu Ngọc, suy tư rốt cuộc là bắt đầu từ khi nào, Triệu Ngọc thoát khỏi phạm vi nàng biết được.
Triệu Ngọc phát hiện ánh mắt của nàng, nhắm mắt lại, suy yếu nói: “Tỷ tỷ, còn chưa ngủ sao?”
“Đệ còn một bát thuốc.”
Giọng của Tần Bồng ôn hòa: “Ta đút đệ uống xong sẽ đi ngủ.”
Triệu Ngọc không nói chuyện, hắn gian nan mở to mắt, nhìn về phía Tần Bồng.
“Tỷ hối hận không?”
“Hối hận cái gì?”
Tần Bồng ngẩn người, Triệu Ngọc lẳng lặng nhìn nàng: “Ta không phải người giống như trong tưởng tượng của tỷ, ta rất xấu, ta đã làm rất nhiều chuyện xấu, những việc tỷ không cho ta làm, ta đã làm rất nhiều.”
“Trước kia tỷ không đồng ý cho ta uống rượu, ta đã uống. Tỷ không cho ta ăn ngũ thạch tán, ta đã ăn. Tỷ bảo ta làm một quân chủ thẳng thắn, ta không phải. Nếu biết hôm nay ta như thế này, tỷ có hối hận hay không, vì năm đó đã che chở ta như vậy.”
“Ta nhớ khi đó… Lãnh cung cũng chỉ có tỷ, ta, còn có mẫu thân.”
“Mẫu thân luôn mặc kệ chúng ta, bà ấy thường ngồi một mình ở một bên, tự ai tự oán. Ta bị người ta bắt nạt, tỷ liền xông tới, tỷ đánh không thắng bọn họ, lập tức che chở ta, đè ta ở dưới thân, mặc kệ bọn họ xô đẩy, tỷ đều bảo vệ ta kín đáo, không để ta bị người khác đụng tới chút nào.”
“Có một năm vào mùa đông, chúng ta tranh đoạt than củi mới vừa phát xuống với con trai của Trân Phi, hắn kêu vài người giúp đỡ, đánh tỷ đến mức toàn thân là vết thương. Tỷ ngất ở trên nền tuyết, ta kéo tỷ trở về, ngày đó tỷ phát sốt rất cao, mãi không tỉnh lại.”
“Ta rất sợ hãi, canh giữ ở bên cạnh tỷ, ôm tỷ chỉ biết khóc. Nửa đêm tỷ tỉnh lại, nhìn ta, câu đầu tiên nói chính là, A Ngọc đừng sợ, ta ở đây.”
“Ngày đó ta thật sự quá sợ hãi, khóc lóc hỏi đi hỏi lại tỷ, có thể rời khỏi ta hay không. Tỷ nói với ta, tỷ ở bên A Ngọc cả đời, vĩnh viễn sẽ không rời đi.”
Nói xong Triệu Ngọc nhịn không được cười lên. Hắn cười rất bình thản, tựa như có thể xuyên qua thời gian, nhìn đến thật lâu trước kia.
“Khi đó chúng ta luôn là ăn không đủ no, rõ ràng tỷ bị đói, còn muốn lừa ta tỷ đã ăn rồi, cái gì tốt thì tỷ đều cho ta trước.”
“Đệ cũng không giống vậy sao?” Tần Bồng cảm thấy hốc mắt có chút chua xót, giọng khàn khàn nói: “Đệ cũng luôn giấu thứ tốt nhất để cho ta.”
“Đúng vậy.” Triệu Ngọc nhìn nàng: “Ta luôn muốn đem thứ tốt nhất cho tỷ, tỷ muốn cái gì ta muốn cho tỷ cái đó. Tỷ muốn A Ngọc học hành cho tốt, ta liền học hành thật tốt.”
“Tỷ thích cưỡi ngựa bắn cung, ta lập tức học cưỡi ngựa bắn cung được đứng đầu. Tỷ thích người thẳng thắn, ta coi như người thẳng thắn. Ta muốn trở thành dáng vẻ tỷ tỷ thích, trở thành nam nhi tốt nhất trên đời này.”
“Đệ… vẫn luôn như vậy.” Tần Bồng nghe Triệu Ngọc nói, nắm lấy tay hắn, khàn giọng nói: “Cho dù thế nào, đệ học được hay không, đệ có thể cưỡi ngựa bắn cung hay không, đệ có phải người thẳng thắn không, đệ vẫn là đệ đệ ta, trong lòng ta, A Ngọc vốn dĩ chính là nam tử tốt nhất trên đời này.”
“Thật sao?”
“Thật.”
“Vậy so với Tần Thư Hoài thì sao?”
Nghe được lời này, Tần Bồng có chút kinh ngạc, không rõ vì sao Triệu Ngọc lại so sánh với Tần Thư Hoài.
Triệu Ngọc nhẹ nhàng cầm tay nàng, nhắm mắt lại: “Vào năm mười ba tuổi ấy, ta học được ăn ngũ thạch tán.”
“Năm ấy tỷ gả cho Tần thư hoài, ta cõng tỷ lên kiệu hoa.”
“Buổi tối trước ngày tỷ xuất giá, người khác nói với ta, ngày mai tỷ gả cho Tần Thư Hoài, là thê tử của Tần Thư Hoài, tỷ có gia đình mới, tương lai cũng sẽ có đứa nhỏ mới.”
Giọng điệu của Triệu Ngọc rất bình tĩnh.
Nhưng mà một ngày kia, hắn vĩnh viễn nhớ rõ.
Trước mười ba tuổi, hắn vẫn luôn cho rằng, nàng sẽ vĩnh viễn làm bạn với hắn. Hắn vĩnh viễn là người quan trọng nhất trong lòng nàng, vĩnh viễn là người làm bạn duy nhất bên người nàng, người duy nhất mà nàng để ý. Cho dù đi đến nơi đó, bọn họ đều sẽ giống như khi ở lãnh cung vậy.
Hắn ôm lấy nàng, giống như ôm lấy sự ấm áp duy nhất.
Nàng phải gả cho người ta, trong lòng hắn sợ hãi, nhưng mà hắn cũng biết, mỗi một cô nương đều sẽ phải gả.
Hắn chạy ra khỏi cung, đến nơi nàng được gả đi.
Hắn lén bò tường vào, vừa qua được, đã bị Tần Thư Hoài túm được cổ áo.
“Ngươi ở đây làm gì?”
Tần Thư Hoài cau mày, cúi đầu nhìn hắn.
Khi đó hắn mới cao đến ngực Tần Thư Hoài, trong mắt Tần Thư Hoài, hắn cũng chỉ là đứa trẻ ranh.
Hắn đẩy Tần Thư Hoài ra, cả giận nói: “Ngươi ở đây làm gì?”
Từ trước đến nay hắn không quen nhìn Tần Thư Hoài, Tần Thư Hoài nghe xong lời này, lại cười lên: “Ta đến xem tân nương tử của ta, ngươi cho rằng ta ở đây làm cái gì?”
“Ta đây là đến xem tỷ tỷ của ta!”
Hắn chính trực.
Khi đó hắn còn không hiểu, vị hôn phu và thê không thể gặp mặt, Tần Thư Hoài cũng là lặng lẽ tới, nhưng hắn nghe Tần Thư Hoài nói ba chữ tân nương tử, vô cớ liền cảm thấy chính mình thấp hơn một bậc.
Tần Thư Hoài nhíu nhíu mày, lạnh lùng nói: “Trở về đi.”
“Ta xem tỷ tỷ của ta, ngươi dựa vào cái gì mà bắt ta trở về?”
“Dựa vào cái gì?” Tần Thư Hoài cười: “Chỉ dựa ta là tỷ phu của ngươi, chỉ dựa tỷ tỷ của ngươi ngày mai gả cho ta, trở thành thê tử của ta, theo họ Tần của ta, về sau người khác sẽ không gọi nàng là công chúa Ngọc Dương nữa mà là thế tử phi.”
Tần Thư Hoài nói xong làm hắn sửng sốt, hắn ngơ ngác nhìn thiếu niên trước mặt, hơi hơi hé miệng, nhưng cái gì cũng không nói nên lời.
Tần Thư Hoài mím môi, có vẻ cũng cảm thấy lời nói có chút nặng, nhưng vẫn nói: “Ngươi không thể luôn quấn lấy nàng. Triệu Ngọc, nàng sẽ có cuộc sống của riêng mình, hiện giờ nàng gả cho ta, ngươi cần tuân thủ nghiêm ngặt lễ tiết, ngày sau ngươi tới gặp nàng, cần phải thông báo với ta trước một tiếng.”
“Cũng phải duy trì khoảng cách với nàng, nếu là ở Nam Tề, cho dù tỷ đệ gặp nhau, sau khi mười tuổi cũng phải ngồi riêng ra, buông rèm trò chuyện với nhau. Ngươi phải quen với việc nàng không ở bên ngươi nữa.”
Lời của Tần Thư Hoài làm hắn siết chặt nắm tay, trong lòng hắn như là có rắn độc gặm cắn, đau đến cả người hắn đều run rẩy.
“Ta sẽ có hài tử với nàng, sau này cũng sẽ đưa nàng về Nam Tề…”
“Sẽ không!”
Cuối cùng hắn không nhịn được, đột nhiên mở miệng, gào rống thành tiếng: “Sẽ không, không thể, không có khả năng!”
Nói rồi hắn đột nhiên rút kiếm, kiếm của hắn chỉ về phía Tần Thư Hoài, tay run nhè nhẹ, trong mắt đều là nước mắt.
“Ngươi đừng mơ mang nàng đi, nàng là của ta, là của ta!”
Nàng là của hắn.
Năm đó nàng từng hứa hẹn với hắn, cả đời ở bên hắn, tuyệt đối sẽ không buông bỏ hắn.
Hắn nỗ lực làm bạn với nàng như vậy, nỗ lực đi theo nàng như vậy, nỗ lực trở thành dáng vẻ tốt nhất trong lòng nàng như vậy.
Hắn đột nhiên hận chính mình như vậy, hận chính mình tuổi quá nhỏ, quá yếu ớt.
Nếu hắn đủ mạnh mẽ, nếu hắn cũng đủ năng lực, nếu hắn có thể sớm hiểu được phần tâm tư độc chiếm kia, có thể sớm hiểu được gả chồng nghĩa là gì, hắn tuyệt đối sẽ không buông nàng ra.
Hắn sẽ nói cho nàng chân tướng, nói cho nàng những lời mẫu thân nói với hắn trước khi chết, sau đó nghênh thú* nàng, cùng nàng vĩnh viễn ở bên nhau.
*Cưới
Hắn đem những thứ tốt nhất trên đời này đều cho nàng, bao gồm cả hắn.
Tần Thư Hoài không nói gì, hắn nhíu mày thật chặt, cuối cùng chỉ nói một câu: “Triệu Ngọc, ngươi vẫn còn quá nhỏ.”
Nói xong, Tần Thư Hoài xoay người rời đi. Hắn tránh ở hậu viện của Triệu Bồng, khóc suốt một đêm.
Mãi đến khi tiếng kèn xô na ở bên ngoài vang lên, hắn điều chỉnh lại cảm xúc của bản thân, đi tìm Triệu Bồng.
Triệu Bồng mặc áo cưới đứng ở trước gương đồng, nghe nói hắn tới, vui mừng lên tiếng: “A Ngọc.”
Ánh mặt trời dừng ở trên người nàng, lòng hắn dâng lên áy náy. Hắn nhìn nàng mặc áo cưới màu lửa đỏ, trong nháy mắt kia chợt có một ý niệm cả đời này cũng không thể buông.
Hắn muốn nàng mặc thân quần áo này đi đến thế giới của hắn.
Cho dù con đường này có bao nhiêu khổ bao nhiêu khó, hắn nhất định phải đưa nàng trở về.
Hắn biết mình tuổi nhỏ, hắn có thể lớn lên.
Hắn biết mình nhỏ yếu, hắn có thể trở nên mạnh mẽ.
Khi cõng Triệu Bồng lên kiệu hoa, Triệu Bồng nói nhỏ ở bên tai hắn: “A Ngọc, sau này đệ phải chăm sóc tốt cho bản thân.”
Hắn không nói chuyện, nở một nụ cười.
Khi hắn đưa nàng vào kiệu hoa, lặng lẽ vén khăn voan của nàng.
“Tỷ tỷ.” Hắn nhỏ giọng mở miệng: “Chờ sau này, ta tới đón ngươi.”
Triệu Bồng kinh ngạc ngẩng đầu, không hiểu được ý nghĩa của những lời này. Triệu Ngọc mỉm cười đứng dậy, xoay người tiến lên mở đường.
Chờ sau này, hắn tới đón nàng.
Sớm muộn gì cũng có một ngày, hắn muốn bày ra ngàn dặm hồng trang, dùng cử quốc thịnh thế, đón nàng trở về bên người hắn.
Buổi tối ngày nàng thành hôn, hắn không giống như những thiếu niên tò mò có ý đồ đi nghe lén góc tường đôi tân nhân.
Hắn trở về tẩm cung của mình, quỳ gối trong thư phòng. Trong lòng hắn đau đến hít thở không thông, lại không cách nào giảm bớt, hắn nhắm mắt lại, cuối cùng gọi cung nhân tới.
“Mang chút ngũ thạch tán tới đây cho ta.”
Nghe nói đây là thứ có thể làm người ta quên sầu.
Chẳng sợ biết rõ nó mang theo độc mãn tính, chẳng sợ biết rõ nó sẽ nghiện.
Nhưng hắn không có cách nào, hắn không chịu đựng được.
Không mượn dùng ngoại lực, cái đêm kia, hắn không chịu đựng được nữa.
Thời điểm không có nàng, hắn tìm vô số biện pháp muốn chống đỡ. Hắn biết mình mất đi nàng, biết mình lúc nào cũng có khả năng không có cách nào vãn hồi. Nhưng hắn vẫn mạnh mẽ chống đỡ, cảm giác mình như là đang đi ở trên dây thép, phía dưới là vực sâu vạn trượng. Hắn cũng không biết mình có thể đi đến khi nào, nhưng hắn vẫn đi.
Hắn nhất định phải đi về phía trước, đến ngày hắn có thể đón nàng trở về.
Những lời này hắn sẽ không nói cho Tần Bồng, cũng vĩnh viễn sẽ không nói cho bất cứ kẻ nào, hắn chôn chặt ở trong lòng, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Khi đó ta nghĩ, tỷ tỷ phải đi, về sau ta chỉ có một mình.”
“Lòng ta khó chịu, nên đã ăn mấy thứ này.”
Nói rồi hắn giương mắt nhìn Tần Bồng: “Tỷ tỷ trách ta sao?”
Nhưng mà dù hắn nói ra rất nhẹ nhàng, Tần Bồng lại sáng tỏ, có thể ép Triệu Ngọc đến mức này, có thể làm Triệu Ngọc năm đó ngày ngày đêm đêm không có cách nào đi vào giấc ngủ, nàng gả cho Tần Thư Hoài, việc nàng rời khỏi hắn này, đã đánh sâu vào lòng Triệu Ngọc, còn nhiều hơn nàng nghĩ.
“Làm sao ta sẽ trách đệ chứ?” Nàng khàn giọng mở miệng: “Ta chỉ tự trách mình, sao lại không phát hiện điều này sớm một chút.”
Triệu Ngọc cười, trong mắt được trấn an: “Tỷ tỷ khi đó, cũng chỉ là một thiếu niên.”
“Vậy coi nó đều đã đi qua rồi, được không?”
Tần Bồng giơ tay đặt tay Triệu Ngọc ở lòng bàn tay, giương mắt nhìn hắn: “Hiện tại đệ và ta đều đã trưởng thành, sau này đệ đừng ăn những thứ kia, không vui thì nói cho ta biết, được không?”
“Được.” Triệu Ngọc nghiêm túc gật đầu: “Tỷ tỷ đã trở lại, ta sẽ không ăn.”
“Lần này không được lừa ta.”
“Không lừa tỷ.”
Vẻ mặt Triệu Ngọc dịu dàng: “Ta đã lừa gạt tỷ bao giờ đâu?”
Nghe Triệu Ngọc nói, Tần Bồng mới nhớ tới, hình như từ trước tới giờ đúng là Triệu Ngọc chưa bao giờ hứa hẹn với nàng là không ăn ngũ thạch tán.
Khi nàng nói chuyện, Tần Thư Hoài bưng bát thuốc đi đến.
Nhìn thấy Tần Bồng kéo tay Triệu Ngọc, hắn nắm chặt chiếc khay đựng chén thuốc.
Nhưng mà hắn không phát tác trước, trên mặt hắn tựa như vô cùng bình tĩnh, đi đến trước mặt Tần Bồng, rũ mắt xuống, nói với nàng: “Nàng đi ngủ trước đi, ta đút cho hắn.”
“Ta không cần ngươi đút.”
Triệu Ngọc quyết đoán mở miệng, Tần Thư Hoài lại không nói chuyện, kéo Tần Bồng lui ra, ngồi vào chỗ của Tần Bồng, múc một muỗng thuốc nói: “Há miệng.”
Triệu Ngọc bất động, Tần Thư Hoài giương mắt nhìn hắn: “Triệu Ngọc, ngươi đã hai mươi ba tuổi, không phải mười ba tuổi, làm việc phải đúng mực.”
Triệu Ngọc không nói chuyện, nhìn về phía Tần Bồng: “Ta không cần hắn.”
Vừa dứt lời, một tay Tần Thư Hoài cầm chén, một tay trực tiếp ra tay bóp cằm Triệu Ngọc, rót cả chén thuốc vào trong miệng hắn, Tần Bồng chặn tay của Tần Thư Hoài lại, cao giọng hét lên: “Tần Thư Hoài!”
Triệu Ngọc đau đến mức trong mắt có hơi nước, đôi mắt hắn vốn chính là kiểu hồ thu ngập nước, hiện giờ có chút hơi nước, hợp lại với sắc mặt tái nhợt kia, càng thêm vẻ suy yếu đáng thương.
Tần Thư Hoài giương mắt nhìn Tần Bồng, lạnh lùng nói: “Tránh ra.”
Tần Bồng hít sâu một hơi, lấy chén trong tay Tần Thư Hoài ra.
Khi xưa tình huống như thế này không phải không có, mỗi một lần bọn họ đều muốn cãi nhau. Từ trước đến nay Tần Thư Hoài làm việc có chút thẳng thắn, hiện giờ hắn không vui sẽ biểu hiện ra ngoài rõ ràng. Dĩ vãng nàng cũng thẳng thắn, giờ phút này đã trực tiếp cãi nhau.
Nhưng mà sống ba đời, người có ngu ngốc đến đâu cũng sẽ có một trái tim linh lung, nàng đặt bát lên bàn, đè nén giận dữ nói: “Ngươi ra ngoài với ta.”
Tần Thư Hoài không nói chuyện, hắn bị Tần Bồng túm đi ra ngoài. Tần Bồng kéo hắn tới chỗ ngoặt âm u trên hành lang dài, Tần Thư Hoài căng mặt nói: “Nàng đừng nói tốt cho hắn…”
Nói còn chưa dứt lời, Tần Bồng liền kiễng chân, đột nhiên hôn lên.
Tần Thư Hoài mở to mắt, cảm thấy không thể tưởng tượng.
Tần Bồng giơ tay vòng qua cổ hắn, hiện giờ hắn cao hơn nàng nhiều, hắn không khom lưng, nàng hôn lên có chút cố hết sức.
Cũng may Tần Thư Hoài rất nhanh phản ứng lại, đảo khách thành chủ, trực tiếp đè người ở trên tường, khom lưng hôn lên.
Hắn sợ người khác nhìn thấy, nâng tay lên để ở trên cửa sổ, dùng tay áo rộng rũ xuống che khuất hình ảnh hai người hôn môi, hơi hơi khom lưng, để cô nương này chỉ cần ngẩng đầu là có thể chạm vào hắn.
Hắn bị nàng hôn đến động tình, muốn làm động tác bước tiếp theo, liền bị người kéo tay lại.
Hắn ngẩng đầu lên, Tần Bồng sáng mắt nhìn hắn.
Môi nàng còn mang theo vệt nước sáng bóng, đôi mắt như chứa đầy ánh sao ở trong bóng đêm, mang theo một chút giảo hoạt và cười nhạo, nhỏ giọng nói: “Nhiếp Chính Vương không tức giận nữa?”
Tần Thư Hoài mím môi, thật ra vốn đã không còn tức giận, nhưng vẫn căng mặt nói: “Cần phải hôn một chút nữa.”
Tần Bồng nhịn không được cười thành tiếng, đẩy hắn: “Sao ngươi lại học thành như vậy?”
Tần Thư Hoài đứng bất động, nàng đẩy một cái giống như gãi ngứa vậy, cũng không làm hắn động đậy chút nào.
Tần Bồng giơ tay treo ở trên cổ hắn, giọng nói ôn hòa: “Ngươi đó, chính là ghen đến quá mức. A Ngọc dù sao cũng là đệ đệ ruột của ta, ngươi đừng nghĩ nhiều. Vừa nãy ta cũng chỉ là kích động chút mới kéo tay hắn, là hy vọng hắn đừng quá tự ai tự oán.”
“Ừ.” Tần Thư Hoài rũ xuống đôi mắt, đáp lại.
“Đút hắn cho tốt.” Tần Bồng giương mắt nhìn hắn: “Hử?”
“Có khen thưởng không?” Tần Thư Hoài căng giọng, Tần Bồng ngẩn người, sau đó không nhịn được cười: “Ngươi… ngươi cái người này…”
“Có không?” Tần Thư Hoài lại là cố chấp dò hỏi, Tần Bồng đè nén giọng nói, cười không ngừng được, gật đầu nói: “Có, nếu chăm sóc tốt, bổn cung có thưởng!”
“Được.” Tần Thư Hoài gật gật đầu, lại nói: “Muốn giống như vừa rồi, hoặc hơn càng tốt.”
“Ngươi còn cò kè mặc cả với ta…”
Tần Bồng cảm thấy có chút không thể tưởng tượng, cũng không rõ người này khôn khéo như thế từ khi nào. Tần Thư Hoài lại là nói: “Con người luôn phải học tập.”
“Được được được.” Tần Bồng đẩy hắn: “Nhanh đi đi, ngươi không đi đút thì ta đi.”
“Ta đi.”
Tần Thư Hoài lập tức xoay người, đi vào trong phòng.
Triệu Ngọc nhắm mắt dưỡng thần, Tần Thư Hoài đi qua, giơ tay nâng cằm hắn lên, Triệu Ngọc mắt lạnh nhìn qua: “Cút!”
Tần Thư Hoài cũng không tức giận, bưng bát thuốc, ngồi ở bên cạnh Triệu Ngọc, tính tình tốt đến không ngờ, giọng ôn hòa nói: “A Ngọc, mới vừa rồi là ta không đúng, nể mặt tỷ tỷ ngươi, uống thuốc này đi.”
Nghe được lời này, Triệu Ngọc chợt mở to mắt, ngơ ngác nhìn Tần Thư Hoài trước mặt với vẻ mặt khác thường.
Gặp quỷ rồi sao?!!
Này nhất định là gặp quỷ rồi?!!
Nhiều năm như vậy, trước nay Tần Thư Hoài chưa từng hòa ái với hắn như vậy! Tần Thư Hoài này tuyệt đối là người giả mạo!
Một khắc kia, Triệu Ngọc nhìn Tần Thư Hoài, trong lòng phức tạp.
Mà Tần Bồng đứng ở cửa nhìn Tần Thư Hoài, đột nhiên phát hiện, ngươi tuyệt đối không thể coi thường năng lực học tập bất cứ cái gì của một nam nhân muốn tiếp cận tức phụ nhà mình.
Thật sự, vì đạt tới mục đích, cái gì hắn cũng làm được.
Tần Thư Hoài cứng cổ, bên tai hồng hồng, làm ra vẻ chính mình chưa nói gì hết.
Qua hồi lâu, Tần Bồng chậm chạp nói: “Thư Hoài, ngươi phải làm một người đứng đắn.”
Tần Thư Hoài vờ như cái gì cũng không nghe hiểu, cứng giọng nói: “Ồ.”
Nhưng mà suy nghĩ của Tần Bồng rất nhanh quay về hình hoa mai kia, nếu hoa mai là biểu tượng của Vu tộc, trên người nàng cũng có hoa mai, vậy đại biểu cho điều gì?
Nàng cảm thấy chuyện này nàng nên đến đi tìm Vu Lễ hỏi một câu.
Nàng đem nghi hoặc chôn ở trong lòng, cùng Tần Thư Hoài đến cửa phòng Vu Lễ, chờ Vu Lễ bình phục cảm xúc.
Đợi một hồi, cuối cùng Vu Lễ từ trong phòng đi ra, đôi mắt ông ta còn có chút hồng rõ ràng là đã khóc, nhưng phong độ cũng nhẹ nhàng, nói với Tần Bồng và Tần Thư Hoài: “Đi thôi.”
Tần Bồng và Vu Lễ sóng vai mà đi, hành lang dài nhưng không tính là to rộng, Tần Thư Hoài lui một bước, đi theo phía sau Tần Bồng. Vu Lễ đảo mắt nhìn hai người, ánh mắt lộ ra vẻ vừa lòng, nói với Tần Thư Hoài: “Năm đó khi A Cầm còn ở trong tộc, ta cũng giống như vậy.”
Tần Thư Hoài có chút mê mang, giương mắt nhìn Vu Lễ, Vu Lễ cười, hoài niệm nói: “Mọi việc đều nhường nàng, nghĩ về nàng, luôn muốn đem những thứ tốt nhất cho nàng.”
Tần Thư Hoài phản ứng lại, Vu Lễ với thần nữ Vu Cầm năm đó, hẳn là có cảm tình sâu đậm.
Hắn gật đầu, bình tĩnh nói: “Hẳn là như thế.”
Vu Lễ giơ tay vuốt tóc, trên tay lộ ra đóa hoa mai có chữ Lễ kia, Tần Bồng đúng lúc mở miệng: “Đoá hoa mai trên tay tiên sinh thật độc đáo.”
“Hả?”
Vu Lễ theo tầm mắt nàng rơi xuống hình hoa mai trên tay mình, Tần Bồng cười nói: “Chữ Lễ ở trên đó, là tên tiên sinh sao?”
“Đúng vậy.” Vu Lễ cũng không phủ nhận, gật đầu nói: “Chữ ở trên đây, đều là tên cả.”
“Người Vu tộc đều có một đóa hoa mai như vậy ư?”
Đối với vấn đề này, Vu Lễ cười mà không nói, nhưng Tần Bồng lại chắc chắn tám chín phần mười, đây hẳn là một biểu tượng của người Vu tộc.
“Năm đó diệt tộc, không phải người Vu tộc đều đã chết rồi sao?”
Tần Bồng phỏng đoán, ánh mắt Vu Lễ lộ ra chút bi ai: “Công chúa thảo luận việc này cùng một người vong tộc, không thích hợp lắm nhỉ?”
Nghe được lời này, Tần Bồng chợt nhớ tới thân phận hiện tại của mình là Tần Bồng, là trưởng công chúa của Tề Quốc đã diệt Vu tộc.
Nàng nhất thời nghẹn lời, khi nói chuyện, ba người đã trở lại trong phòng.
Triệu Ngọc mới vừa rồi kích động, phun máu xong liền trở nên vô cùng suy yếu, Tần Bồng vừa nhìn thấy Triệu Ngọc thở thoi thóp nằm ở trên giường bệnh, nôn nóng đi qua, Vu Lễ chậm rì rì đi tới, giơ tay đặt trên cổ tay của Triệu Ngọc.
Ông ta bắt mạch khám bệnh cho Triệu Ngọc nửa canh giờ, sau đó đứng dậy viết phương thuốc thứ nhất: “Bốc thuốc dựa theo phương thuốc này, nấu thành nước canh, mang những châm này ngâm ở trong nước thuốc, ngâm nửa canh giờ, lấy về đưa cho ta.”
Nói rồi ông ta đưa phương thuốc qua, Tần Thư Hoài đưa mắt ra hiệu cho Triệu Nhất, Triệu Nhất nhận phương thuốc, lui xuống. Sau khi rời khỏi đây, Triệu Nhất lập tức đến một căn phòng khác, giao phương thuốc cho đại phu xem qua rồi mới để dược phòng đi sắc thuốc.
Vu Lễ viết một mạch bốn phương thuốc, vừa viết vừa nói với Tần Bồng: “Đứa nhỏ này có thói quen dùng ngũ thạch tán, thứ đó là độc, hiện giờ đã tích tụ sâu ở trong xương cốt, cũng không biết là đã ăn bao nhiêu năm. Ta cho hắn một phương thuốc đẩy chất độc ra sạch sẽ, ngươi nói rõ ràng cho hắn, hết độc rồi thì về sau đừng ăn nữa.”
Nghe xong lời này, cả người Tần Bồng ngây ngốc.
Triệu Ngọc ăn ngũ thạch tán? Còn ăn rất nhiều năm?
Chuyện bắt đầu từ khi nào? Nàng tỉ mỉ nuôi lớn đệ đệ, làm sao lại dính đến loại đồ vật này?
Ngũ thạch tán là thứ mà quý tộc dùng để hưởng lạc, ai cũng biết thứ này ăn xong sẽ phiêu phiêu dục tiên, nhưng cũng dễ dàng nghiện, làm hỏng thân thể của mình, năm đó nàng quản giáo Triệu Ngọc cực nghiêm, thứ này là thứ cấm hàng đầu.
“Thứ này… Hắn ăn ít nhất bao lâu rồi?”
Tần Bồng nhịn không được mở miệng, Vu Lễ nhíu nhíu mày: “Ít nhất mười năm.”
Mười năm.
Cũng chính là năm nàng còn ở Bắc Yến, thời điểm mới vừa gả cho Tần Thư Hoài.
Trong lòng nàng dâng lên tức giận, cảm thấy Triệu Ngọc thật sự xằng bậy. Vậy mà năm đó giấu nàng ăn mấy thứ này!
Nhưng hiện giờ cũng không phải lúc so đo với Triệu Ngọc, nàng hít sâu một hơi, gian nan cười lên: “Làm phiền tiên sinh.”
Vu Lễ gật đầu, cũng không nói thêm gì.
Kê phương thuốc xong, Vu Lễ châm cứu cho Triệu Ngọc đã là ban đêm.
Tần Bồng chờ lượt thuốc cuối cùng đi lên, đút thuốc cho Triệu Ngọc rồi đi ngủ.
Ban đêm thật yên tĩnh, chỉ có thể nghe được âm thanh của dế mèn. Tần Bồng kéo chăn cho Triệu Ngọc, nhìn khuôn mặt tuấn tú tái nhợt của hắn, trong lòng có chút nhói lên.
Nàng cảm thấy mình vẫn luôn nỗ lực chăm Triệu Ngọc, hy vọng hắn có thể trôi qua tốt hơn.
Những năm ở trong cung đó, phàm là những chuyện âm u, nàng đều không để hắn dính nửa phần. Nàng chỉ hy vọng hắn có thể lớn lên giống những đứa bé được cha mẹ cưng chiều, trong lòng lỗi lạc thẳng thắn, nội tâm mạnh mẽ an ổn.
Nhưng mà hiện giờ sống lại một đời, đứng ở góc độ của Tần Bồng, nàng mới chợt nhận ra, đệ đệ này, nàng thật sự một chút cũng không hiểu hắn.
Nàng ngơ ngác nhìn Triệu Ngọc, suy tư rốt cuộc là bắt đầu từ khi nào, Triệu Ngọc thoát khỏi phạm vi nàng biết được.
Triệu Ngọc phát hiện ánh mắt của nàng, nhắm mắt lại, suy yếu nói: “Tỷ tỷ, còn chưa ngủ sao?”
“Đệ còn một bát thuốc.”
Giọng của Tần Bồng ôn hòa: “Ta đút đệ uống xong sẽ đi ngủ.”
Triệu Ngọc không nói chuyện, hắn gian nan mở to mắt, nhìn về phía Tần Bồng.
“Tỷ hối hận không?”
“Hối hận cái gì?”
Tần Bồng ngẩn người, Triệu Ngọc lẳng lặng nhìn nàng: “Ta không phải người giống như trong tưởng tượng của tỷ, ta rất xấu, ta đã làm rất nhiều chuyện xấu, những việc tỷ không cho ta làm, ta đã làm rất nhiều.”
“Trước kia tỷ không đồng ý cho ta uống rượu, ta đã uống. Tỷ không cho ta ăn ngũ thạch tán, ta đã ăn. Tỷ bảo ta làm một quân chủ thẳng thắn, ta không phải. Nếu biết hôm nay ta như thế này, tỷ có hối hận hay không, vì năm đó đã che chở ta như vậy.”
“Ta nhớ khi đó… Lãnh cung cũng chỉ có tỷ, ta, còn có mẫu thân.”
“Mẫu thân luôn mặc kệ chúng ta, bà ấy thường ngồi một mình ở một bên, tự ai tự oán. Ta bị người ta bắt nạt, tỷ liền xông tới, tỷ đánh không thắng bọn họ, lập tức che chở ta, đè ta ở dưới thân, mặc kệ bọn họ xô đẩy, tỷ đều bảo vệ ta kín đáo, không để ta bị người khác đụng tới chút nào.”
“Có một năm vào mùa đông, chúng ta tranh đoạt than củi mới vừa phát xuống với con trai của Trân Phi, hắn kêu vài người giúp đỡ, đánh tỷ đến mức toàn thân là vết thương. Tỷ ngất ở trên nền tuyết, ta kéo tỷ trở về, ngày đó tỷ phát sốt rất cao, mãi không tỉnh lại.”
“Ta rất sợ hãi, canh giữ ở bên cạnh tỷ, ôm tỷ chỉ biết khóc. Nửa đêm tỷ tỉnh lại, nhìn ta, câu đầu tiên nói chính là, A Ngọc đừng sợ, ta ở đây.”
“Ngày đó ta thật sự quá sợ hãi, khóc lóc hỏi đi hỏi lại tỷ, có thể rời khỏi ta hay không. Tỷ nói với ta, tỷ ở bên A Ngọc cả đời, vĩnh viễn sẽ không rời đi.”
Nói xong Triệu Ngọc nhịn không được cười lên. Hắn cười rất bình thản, tựa như có thể xuyên qua thời gian, nhìn đến thật lâu trước kia.
“Khi đó chúng ta luôn là ăn không đủ no, rõ ràng tỷ bị đói, còn muốn lừa ta tỷ đã ăn rồi, cái gì tốt thì tỷ đều cho ta trước.”
“Đệ cũng không giống vậy sao?” Tần Bồng cảm thấy hốc mắt có chút chua xót, giọng khàn khàn nói: “Đệ cũng luôn giấu thứ tốt nhất để cho ta.”
“Đúng vậy.” Triệu Ngọc nhìn nàng: “Ta luôn muốn đem thứ tốt nhất cho tỷ, tỷ muốn cái gì ta muốn cho tỷ cái đó. Tỷ muốn A Ngọc học hành cho tốt, ta liền học hành thật tốt.”
“Tỷ thích cưỡi ngựa bắn cung, ta lập tức học cưỡi ngựa bắn cung được đứng đầu. Tỷ thích người thẳng thắn, ta coi như người thẳng thắn. Ta muốn trở thành dáng vẻ tỷ tỷ thích, trở thành nam nhi tốt nhất trên đời này.”
“Đệ… vẫn luôn như vậy.” Tần Bồng nghe Triệu Ngọc nói, nắm lấy tay hắn, khàn giọng nói: “Cho dù thế nào, đệ học được hay không, đệ có thể cưỡi ngựa bắn cung hay không, đệ có phải người thẳng thắn không, đệ vẫn là đệ đệ ta, trong lòng ta, A Ngọc vốn dĩ chính là nam tử tốt nhất trên đời này.”
“Thật sao?”
“Thật.”
“Vậy so với Tần Thư Hoài thì sao?”
Nghe được lời này, Tần Bồng có chút kinh ngạc, không rõ vì sao Triệu Ngọc lại so sánh với Tần Thư Hoài.
Triệu Ngọc nhẹ nhàng cầm tay nàng, nhắm mắt lại: “Vào năm mười ba tuổi ấy, ta học được ăn ngũ thạch tán.”
“Năm ấy tỷ gả cho Tần thư hoài, ta cõng tỷ lên kiệu hoa.”
“Buổi tối trước ngày tỷ xuất giá, người khác nói với ta, ngày mai tỷ gả cho Tần Thư Hoài, là thê tử của Tần Thư Hoài, tỷ có gia đình mới, tương lai cũng sẽ có đứa nhỏ mới.”
Giọng điệu của Triệu Ngọc rất bình tĩnh.
Nhưng mà một ngày kia, hắn vĩnh viễn nhớ rõ.
Trước mười ba tuổi, hắn vẫn luôn cho rằng, nàng sẽ vĩnh viễn làm bạn với hắn. Hắn vĩnh viễn là người quan trọng nhất trong lòng nàng, vĩnh viễn là người làm bạn duy nhất bên người nàng, người duy nhất mà nàng để ý. Cho dù đi đến nơi đó, bọn họ đều sẽ giống như khi ở lãnh cung vậy.
Hắn ôm lấy nàng, giống như ôm lấy sự ấm áp duy nhất.
Nàng phải gả cho người ta, trong lòng hắn sợ hãi, nhưng mà hắn cũng biết, mỗi một cô nương đều sẽ phải gả.
Hắn chạy ra khỏi cung, đến nơi nàng được gả đi.
Hắn lén bò tường vào, vừa qua được, đã bị Tần Thư Hoài túm được cổ áo.
“Ngươi ở đây làm gì?”
Tần Thư Hoài cau mày, cúi đầu nhìn hắn.
Khi đó hắn mới cao đến ngực Tần Thư Hoài, trong mắt Tần Thư Hoài, hắn cũng chỉ là đứa trẻ ranh.
Hắn đẩy Tần Thư Hoài ra, cả giận nói: “Ngươi ở đây làm gì?”
Từ trước đến nay hắn không quen nhìn Tần Thư Hoài, Tần Thư Hoài nghe xong lời này, lại cười lên: “Ta đến xem tân nương tử của ta, ngươi cho rằng ta ở đây làm cái gì?”
“Ta đây là đến xem tỷ tỷ của ta!”
Hắn chính trực.
Khi đó hắn còn không hiểu, vị hôn phu và thê không thể gặp mặt, Tần Thư Hoài cũng là lặng lẽ tới, nhưng hắn nghe Tần Thư Hoài nói ba chữ tân nương tử, vô cớ liền cảm thấy chính mình thấp hơn một bậc.
Tần Thư Hoài nhíu nhíu mày, lạnh lùng nói: “Trở về đi.”
“Ta xem tỷ tỷ của ta, ngươi dựa vào cái gì mà bắt ta trở về?”
“Dựa vào cái gì?” Tần Thư Hoài cười: “Chỉ dựa ta là tỷ phu của ngươi, chỉ dựa tỷ tỷ của ngươi ngày mai gả cho ta, trở thành thê tử của ta, theo họ Tần của ta, về sau người khác sẽ không gọi nàng là công chúa Ngọc Dương nữa mà là thế tử phi.”
Tần Thư Hoài nói xong làm hắn sửng sốt, hắn ngơ ngác nhìn thiếu niên trước mặt, hơi hơi hé miệng, nhưng cái gì cũng không nói nên lời.
Tần Thư Hoài mím môi, có vẻ cũng cảm thấy lời nói có chút nặng, nhưng vẫn nói: “Ngươi không thể luôn quấn lấy nàng. Triệu Ngọc, nàng sẽ có cuộc sống của riêng mình, hiện giờ nàng gả cho ta, ngươi cần tuân thủ nghiêm ngặt lễ tiết, ngày sau ngươi tới gặp nàng, cần phải thông báo với ta trước một tiếng.”
“Cũng phải duy trì khoảng cách với nàng, nếu là ở Nam Tề, cho dù tỷ đệ gặp nhau, sau khi mười tuổi cũng phải ngồi riêng ra, buông rèm trò chuyện với nhau. Ngươi phải quen với việc nàng không ở bên ngươi nữa.”
Lời của Tần Thư Hoài làm hắn siết chặt nắm tay, trong lòng hắn như là có rắn độc gặm cắn, đau đến cả người hắn đều run rẩy.
“Ta sẽ có hài tử với nàng, sau này cũng sẽ đưa nàng về Nam Tề…”
“Sẽ không!”
Cuối cùng hắn không nhịn được, đột nhiên mở miệng, gào rống thành tiếng: “Sẽ không, không thể, không có khả năng!”
Nói rồi hắn đột nhiên rút kiếm, kiếm của hắn chỉ về phía Tần Thư Hoài, tay run nhè nhẹ, trong mắt đều là nước mắt.
“Ngươi đừng mơ mang nàng đi, nàng là của ta, là của ta!”
Nàng là của hắn.
Năm đó nàng từng hứa hẹn với hắn, cả đời ở bên hắn, tuyệt đối sẽ không buông bỏ hắn.
Hắn nỗ lực làm bạn với nàng như vậy, nỗ lực đi theo nàng như vậy, nỗ lực trở thành dáng vẻ tốt nhất trong lòng nàng như vậy.
Hắn đột nhiên hận chính mình như vậy, hận chính mình tuổi quá nhỏ, quá yếu ớt.
Nếu hắn đủ mạnh mẽ, nếu hắn cũng đủ năng lực, nếu hắn có thể sớm hiểu được phần tâm tư độc chiếm kia, có thể sớm hiểu được gả chồng nghĩa là gì, hắn tuyệt đối sẽ không buông nàng ra.
Hắn sẽ nói cho nàng chân tướng, nói cho nàng những lời mẫu thân nói với hắn trước khi chết, sau đó nghênh thú* nàng, cùng nàng vĩnh viễn ở bên nhau.
*Cưới
Hắn đem những thứ tốt nhất trên đời này đều cho nàng, bao gồm cả hắn.
Tần Thư Hoài không nói gì, hắn nhíu mày thật chặt, cuối cùng chỉ nói một câu: “Triệu Ngọc, ngươi vẫn còn quá nhỏ.”
Nói xong, Tần Thư Hoài xoay người rời đi. Hắn tránh ở hậu viện của Triệu Bồng, khóc suốt một đêm.
Mãi đến khi tiếng kèn xô na ở bên ngoài vang lên, hắn điều chỉnh lại cảm xúc của bản thân, đi tìm Triệu Bồng.
Triệu Bồng mặc áo cưới đứng ở trước gương đồng, nghe nói hắn tới, vui mừng lên tiếng: “A Ngọc.”
Ánh mặt trời dừng ở trên người nàng, lòng hắn dâng lên áy náy. Hắn nhìn nàng mặc áo cưới màu lửa đỏ, trong nháy mắt kia chợt có một ý niệm cả đời này cũng không thể buông.
Hắn muốn nàng mặc thân quần áo này đi đến thế giới của hắn.
Cho dù con đường này có bao nhiêu khổ bao nhiêu khó, hắn nhất định phải đưa nàng trở về.
Hắn biết mình tuổi nhỏ, hắn có thể lớn lên.
Hắn biết mình nhỏ yếu, hắn có thể trở nên mạnh mẽ.
Khi cõng Triệu Bồng lên kiệu hoa, Triệu Bồng nói nhỏ ở bên tai hắn: “A Ngọc, sau này đệ phải chăm sóc tốt cho bản thân.”
Hắn không nói chuyện, nở một nụ cười.
Khi hắn đưa nàng vào kiệu hoa, lặng lẽ vén khăn voan của nàng.
“Tỷ tỷ.” Hắn nhỏ giọng mở miệng: “Chờ sau này, ta tới đón ngươi.”
Triệu Bồng kinh ngạc ngẩng đầu, không hiểu được ý nghĩa của những lời này. Triệu Ngọc mỉm cười đứng dậy, xoay người tiến lên mở đường.
Chờ sau này, hắn tới đón nàng.
Sớm muộn gì cũng có một ngày, hắn muốn bày ra ngàn dặm hồng trang, dùng cử quốc thịnh thế, đón nàng trở về bên người hắn.
Buổi tối ngày nàng thành hôn, hắn không giống như những thiếu niên tò mò có ý đồ đi nghe lén góc tường đôi tân nhân.
Hắn trở về tẩm cung của mình, quỳ gối trong thư phòng. Trong lòng hắn đau đến hít thở không thông, lại không cách nào giảm bớt, hắn nhắm mắt lại, cuối cùng gọi cung nhân tới.
“Mang chút ngũ thạch tán tới đây cho ta.”
Nghe nói đây là thứ có thể làm người ta quên sầu.
Chẳng sợ biết rõ nó mang theo độc mãn tính, chẳng sợ biết rõ nó sẽ nghiện.
Nhưng hắn không có cách nào, hắn không chịu đựng được.
Không mượn dùng ngoại lực, cái đêm kia, hắn không chịu đựng được nữa.
Thời điểm không có nàng, hắn tìm vô số biện pháp muốn chống đỡ. Hắn biết mình mất đi nàng, biết mình lúc nào cũng có khả năng không có cách nào vãn hồi. Nhưng hắn vẫn mạnh mẽ chống đỡ, cảm giác mình như là đang đi ở trên dây thép, phía dưới là vực sâu vạn trượng. Hắn cũng không biết mình có thể đi đến khi nào, nhưng hắn vẫn đi.
Hắn nhất định phải đi về phía trước, đến ngày hắn có thể đón nàng trở về.
Những lời này hắn sẽ không nói cho Tần Bồng, cũng vĩnh viễn sẽ không nói cho bất cứ kẻ nào, hắn chôn chặt ở trong lòng, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Khi đó ta nghĩ, tỷ tỷ phải đi, về sau ta chỉ có một mình.”
“Lòng ta khó chịu, nên đã ăn mấy thứ này.”
Nói rồi hắn giương mắt nhìn Tần Bồng: “Tỷ tỷ trách ta sao?”
Nhưng mà dù hắn nói ra rất nhẹ nhàng, Tần Bồng lại sáng tỏ, có thể ép Triệu Ngọc đến mức này, có thể làm Triệu Ngọc năm đó ngày ngày đêm đêm không có cách nào đi vào giấc ngủ, nàng gả cho Tần Thư Hoài, việc nàng rời khỏi hắn này, đã đánh sâu vào lòng Triệu Ngọc, còn nhiều hơn nàng nghĩ.
“Làm sao ta sẽ trách đệ chứ?” Nàng khàn giọng mở miệng: “Ta chỉ tự trách mình, sao lại không phát hiện điều này sớm một chút.”
Triệu Ngọc cười, trong mắt được trấn an: “Tỷ tỷ khi đó, cũng chỉ là một thiếu niên.”
“Vậy coi nó đều đã đi qua rồi, được không?”
Tần Bồng giơ tay đặt tay Triệu Ngọc ở lòng bàn tay, giương mắt nhìn hắn: “Hiện tại đệ và ta đều đã trưởng thành, sau này đệ đừng ăn những thứ kia, không vui thì nói cho ta biết, được không?”
“Được.” Triệu Ngọc nghiêm túc gật đầu: “Tỷ tỷ đã trở lại, ta sẽ không ăn.”
“Lần này không được lừa ta.”
“Không lừa tỷ.”
Vẻ mặt Triệu Ngọc dịu dàng: “Ta đã lừa gạt tỷ bao giờ đâu?”
Nghe Triệu Ngọc nói, Tần Bồng mới nhớ tới, hình như từ trước tới giờ đúng là Triệu Ngọc chưa bao giờ hứa hẹn với nàng là không ăn ngũ thạch tán.
Khi nàng nói chuyện, Tần Thư Hoài bưng bát thuốc đi đến.
Nhìn thấy Tần Bồng kéo tay Triệu Ngọc, hắn nắm chặt chiếc khay đựng chén thuốc.
Nhưng mà hắn không phát tác trước, trên mặt hắn tựa như vô cùng bình tĩnh, đi đến trước mặt Tần Bồng, rũ mắt xuống, nói với nàng: “Nàng đi ngủ trước đi, ta đút cho hắn.”
“Ta không cần ngươi đút.”
Triệu Ngọc quyết đoán mở miệng, Tần Thư Hoài lại không nói chuyện, kéo Tần Bồng lui ra, ngồi vào chỗ của Tần Bồng, múc một muỗng thuốc nói: “Há miệng.”
Triệu Ngọc bất động, Tần Thư Hoài giương mắt nhìn hắn: “Triệu Ngọc, ngươi đã hai mươi ba tuổi, không phải mười ba tuổi, làm việc phải đúng mực.”
Triệu Ngọc không nói chuyện, nhìn về phía Tần Bồng: “Ta không cần hắn.”
Vừa dứt lời, một tay Tần Thư Hoài cầm chén, một tay trực tiếp ra tay bóp cằm Triệu Ngọc, rót cả chén thuốc vào trong miệng hắn, Tần Bồng chặn tay của Tần Thư Hoài lại, cao giọng hét lên: “Tần Thư Hoài!”
Triệu Ngọc đau đến mức trong mắt có hơi nước, đôi mắt hắn vốn chính là kiểu hồ thu ngập nước, hiện giờ có chút hơi nước, hợp lại với sắc mặt tái nhợt kia, càng thêm vẻ suy yếu đáng thương.
Tần Thư Hoài giương mắt nhìn Tần Bồng, lạnh lùng nói: “Tránh ra.”
Tần Bồng hít sâu một hơi, lấy chén trong tay Tần Thư Hoài ra.
Khi xưa tình huống như thế này không phải không có, mỗi một lần bọn họ đều muốn cãi nhau. Từ trước đến nay Tần Thư Hoài làm việc có chút thẳng thắn, hiện giờ hắn không vui sẽ biểu hiện ra ngoài rõ ràng. Dĩ vãng nàng cũng thẳng thắn, giờ phút này đã trực tiếp cãi nhau.
Nhưng mà sống ba đời, người có ngu ngốc đến đâu cũng sẽ có một trái tim linh lung, nàng đặt bát lên bàn, đè nén giận dữ nói: “Ngươi ra ngoài với ta.”
Tần Thư Hoài không nói chuyện, hắn bị Tần Bồng túm đi ra ngoài. Tần Bồng kéo hắn tới chỗ ngoặt âm u trên hành lang dài, Tần Thư Hoài căng mặt nói: “Nàng đừng nói tốt cho hắn…”
Nói còn chưa dứt lời, Tần Bồng liền kiễng chân, đột nhiên hôn lên.
Tần Thư Hoài mở to mắt, cảm thấy không thể tưởng tượng.
Tần Bồng giơ tay vòng qua cổ hắn, hiện giờ hắn cao hơn nàng nhiều, hắn không khom lưng, nàng hôn lên có chút cố hết sức.
Cũng may Tần Thư Hoài rất nhanh phản ứng lại, đảo khách thành chủ, trực tiếp đè người ở trên tường, khom lưng hôn lên.
Hắn sợ người khác nhìn thấy, nâng tay lên để ở trên cửa sổ, dùng tay áo rộng rũ xuống che khuất hình ảnh hai người hôn môi, hơi hơi khom lưng, để cô nương này chỉ cần ngẩng đầu là có thể chạm vào hắn.
Hắn bị nàng hôn đến động tình, muốn làm động tác bước tiếp theo, liền bị người kéo tay lại.
Hắn ngẩng đầu lên, Tần Bồng sáng mắt nhìn hắn.
Môi nàng còn mang theo vệt nước sáng bóng, đôi mắt như chứa đầy ánh sao ở trong bóng đêm, mang theo một chút giảo hoạt và cười nhạo, nhỏ giọng nói: “Nhiếp Chính Vương không tức giận nữa?”
Tần Thư Hoài mím môi, thật ra vốn đã không còn tức giận, nhưng vẫn căng mặt nói: “Cần phải hôn một chút nữa.”
Tần Bồng nhịn không được cười thành tiếng, đẩy hắn: “Sao ngươi lại học thành như vậy?”
Tần Thư Hoài đứng bất động, nàng đẩy một cái giống như gãi ngứa vậy, cũng không làm hắn động đậy chút nào.
Tần Bồng giơ tay treo ở trên cổ hắn, giọng nói ôn hòa: “Ngươi đó, chính là ghen đến quá mức. A Ngọc dù sao cũng là đệ đệ ruột của ta, ngươi đừng nghĩ nhiều. Vừa nãy ta cũng chỉ là kích động chút mới kéo tay hắn, là hy vọng hắn đừng quá tự ai tự oán.”
“Ừ.” Tần Thư Hoài rũ xuống đôi mắt, đáp lại.
“Đút hắn cho tốt.” Tần Bồng giương mắt nhìn hắn: “Hử?”
“Có khen thưởng không?” Tần Thư Hoài căng giọng, Tần Bồng ngẩn người, sau đó không nhịn được cười: “Ngươi… ngươi cái người này…”
“Có không?” Tần Thư Hoài lại là cố chấp dò hỏi, Tần Bồng đè nén giọng nói, cười không ngừng được, gật đầu nói: “Có, nếu chăm sóc tốt, bổn cung có thưởng!”
“Được.” Tần Thư Hoài gật gật đầu, lại nói: “Muốn giống như vừa rồi, hoặc hơn càng tốt.”
“Ngươi còn cò kè mặc cả với ta…”
Tần Bồng cảm thấy có chút không thể tưởng tượng, cũng không rõ người này khôn khéo như thế từ khi nào. Tần Thư Hoài lại là nói: “Con người luôn phải học tập.”
“Được được được.” Tần Bồng đẩy hắn: “Nhanh đi đi, ngươi không đi đút thì ta đi.”
“Ta đi.”
Tần Thư Hoài lập tức xoay người, đi vào trong phòng.
Triệu Ngọc nhắm mắt dưỡng thần, Tần Thư Hoài đi qua, giơ tay nâng cằm hắn lên, Triệu Ngọc mắt lạnh nhìn qua: “Cút!”
Tần Thư Hoài cũng không tức giận, bưng bát thuốc, ngồi ở bên cạnh Triệu Ngọc, tính tình tốt đến không ngờ, giọng ôn hòa nói: “A Ngọc, mới vừa rồi là ta không đúng, nể mặt tỷ tỷ ngươi, uống thuốc này đi.”
Nghe được lời này, Triệu Ngọc chợt mở to mắt, ngơ ngác nhìn Tần Thư Hoài trước mặt với vẻ mặt khác thường.
Gặp quỷ rồi sao?!!
Này nhất định là gặp quỷ rồi?!!
Nhiều năm như vậy, trước nay Tần Thư Hoài chưa từng hòa ái với hắn như vậy! Tần Thư Hoài này tuyệt đối là người giả mạo!
Một khắc kia, Triệu Ngọc nhìn Tần Thư Hoài, trong lòng phức tạp.
Mà Tần Bồng đứng ở cửa nhìn Tần Thư Hoài, đột nhiên phát hiện, ngươi tuyệt đối không thể coi thường năng lực học tập bất cứ cái gì của một nam nhân muốn tiếp cận tức phụ nhà mình.
Thật sự, vì đạt tới mục đích, cái gì hắn cũng làm được.
Tác giả :
Mặc Thư Bạch