Bốn Lần Gả
Chương 60
Tần Bồng nghe xong lời này, nhịn không được cười lên.
Nàng cảm thấy rất kỳ quái, nhiều năm như vậy, Tần Thư Hoài ở trên chuyện tình cảm này lại giống như khi vẫn là thiếu niên.
Nhưng nàng lại không giống, nàng nhìn khuôn mặt nhiệt tình kia, cảm thấy mình tựa như một người già đã đến tuổi xế chiều.
Đối với Tần Thư Hoài mà nói, đó chỉ là sáu năm, nhưng đối với nàng, đây là ba đời.
Sinh tử ba đời là đủ để cho một người buông bỏ quá nhiều tình cảm.
Tần Thư Hoài thấy Tần Bồng cười, trong lòng không biết như thế nào, thả lỏng hơn rất nhiều, thở ra một hơi, rồi xoay người rời đi.
Đến khi hắn đi rồi, Vệ Diễn mới đi vào, ngồi quỳ ở đối diện Tần Bồng.
“Tiểu thúc?”
Tần Bồng có chút nghi hoặc, không rõ vì sao Vệ Diễn lại đột nhiên tiến vào. Vệ Diễn ngồi rất đoan chính, nhìn Tần Bồng, lại nói: “Đại khái ít ngày nữa ta phải rời kinh.”
Tần Bồng ngẩn ngơ, có chút luống cuống tay chân đối với tin tức này: “Sao tiểu thúc lại đột nhiên rời kinh? Không phải đã nói rằng trở về thì không đi nữa rồi sao?”
“Biên cảnh phương nam có chút biến động, ta phải đi qua xem. Hơn nữa ta cũng không có thế lực kinh doanh ở kinh thành, lại còn rời biên cương quá lâu, sẽ bất lợi với Vệ gia.”
Nói xong, Vệ Diễn suy nghĩ, lại nói: “Cũng không tốt với tẩu tử.”
Nghe được lời này, trong lòng Tần Bồng ấm áp vài phần.
Người Vệ gia chính là như vậy, hắn coi ngươi là người một nhà, nên thay ngươi nghĩ nhiều chỗ.
Tần Bồng nhịn không được nói: “Nhiều việc ngươi nên suy xét cho bản thân mình nhiều hơn đi, ngươi đừng lo lắng những việc trong nhà, chỉ cần ta có ở đây thì sẽ chịu trách nhiệm. Hiện giờ tuy rằng cái danh trưởng công chúa không dùng được, nhưng là có chút việc nhỏ ta vẫn có thể làm.”
“Ngươi yên tâm đi. ” Vệ Diễn cười cười: “Ta trở về, cũng là ta nhớ mong chiến sự, không chỉ là suy xét các ngươi.”
“Vậy thì tốt.” Tần Bồng gật đầu, thầm nghĩ: “Khi nào xuất phát?”
“Mấy ngày gần đây đi, ta đã chuẩn bị lương thảo xong, đang chờ Binh Bộ phê văn.”
“Ừm,” Tần Bồng đáp lại, suy nghĩ nói: “Sau khi ngươi đi không cần lo lắng lương thảo, bên ta sẽ giúp ngươi nhìn chằm chằm. Ở Binh Bộ ngươi có người có thể sử dụng không? Đến lúc đó ta cũng giúp ngươi chăm sóc.”
“Những việc đó ngươi yên tâm, đến lúc đó ta sẽ để lại một thân tín giúp đỡ ngươi.”
Vệ Diễn nói, nhìn Tần Bồng, ánh mắt đặc biệt nhu hòa.
“Tẩu tử.”
“Ừ?”
Tần Bồng giương mắt, nhìn thấy ánh sáng nhu hoà của ngọn đèn dầu được phản chiếu trong mắt Vệ Diễn: “Cho tới hôm nay, ta mới cảm thấy, Vệ gia đã đứng lên rồi.”
Tần Bồng hiểu ý hắn.
Phàm là người luôn muốn có một ngôi nhà, đơn giản là vì muốn có người hỗ trợ, làm bạn. Vệ Diễn mười bốn tuổi đã tự lập môn hộ dựng Vệ gia dậy, một mình đi đến hôm nay, cuối cùng cũng có người hỗ trợ.
Tần Bồng lại hiểu rõ cảm giác một mình chống đỡ này, nàng vỗ vai hắn, ôn hòa nói: “Về sau có việc gì thì đừng chống đỡ một mình, tẩu tử ở đây.”
“Tẩu tử nói cũng đúng.”
Trong mắt Vệ Diễn mang theo ý hiểu rõ: “Vạn sự đã có ta, Vệ gia chúng ta không cần dùng hôn nhân để trao đổi cái gì, hôn sự của tẩu tử, phải để trái tim của mình quyết định mới đúng.”
Tần Bồng hơi sửng sốt, không ngờ Vệ Diễn thông thấu như thế. Chỉ là một câu “Ta chờ ngươi” như thế của Tần Thư Hoài mà hắn đã có thể đoán ra từ đầu đến cuối.
Nhưng mà con người Tần Bồng từ trước đến nay là “Ngươi suy nghĩ cho ta, ta càng suy nghĩ cho ngươi”, Vệ Diễn không đành lòng để nàng hy sinh hôn nhân của mình để đổi lấy cái gì, nàng lại càng có khuynh hướng vì Vệ gia, vì Tần Minh mà làm chút gì đó.
Thân là một công chúa, từ trước đến nay nên là tối đa hoá lợi ích của hôn nhân, đây là điều mà nàng vẫn luôn chuẩn bị, cũng không có oán giận gì quá lớn.
Chỉ là câu nói “Tối đa hoá lợi ích” của nàng là một sự cân nhắc toàn diện. Không chỉ là đối phương có thể cho nàng cái gì, đối phương còn phải thích nàng nữa.
Nàng nhìn trúng Liễu Thư Ngạn, không chỉ vì nháy mắt tâm động kia, còn bởi vì “Thích hợp nhất”.
Có lẽ Liễu Thư Ngạn cũng nhìn rõ động cơ của nàng không thuần, cho nên trước sau vẫn nói, muốn bồi dưỡng tình cảm với nàng.
Tần Bồng cũng không để ý ý của Liễu Thư Ngạn, nàng cũng cảm thấy, nếu nàng phải gả cho Liễu Thư Ngạn, nếu Liễu Thư Ngạn là thật tình thích nàng, đương nhiên nàng phải hồi đáp thật tình.
Cho nên nàng biết Liễu Thư Ngạn thích hợp, cũng là sau khi động tâm mới theo đuổi.
Quả thật, nàng động tâm có chút sớm.
Nhưng hôm nay Tần Thư Hoài đưa ra yêu cầu quá phong phú.
Cho nàng đất phong, cho nàng quân đội riêng, cho nàng ám tuyến, cho nàng cơ hội nhân khoa cử mà xếp nhân thủ vào, thậm chí còn nguyện ý thêm càng nhiều.
Có thể nói, gả cho Tần Thư Hoài, gần như có thể làm nàng biến thành một trưởng công chúa có thực quyền.
Tuy rằng Vệ gia có được đại quân, nhưng ở trong triều đình vẫn là có gốc rễ mỏng chút. Nàng cần có căn cơ của mình trên triều đình, mà hết thảy điều này, chỉ cần gả cho Tần Thư Hoài, có vẻ dễ như trở bàn tay.
Tần Bồng cân nhắc, không trả lời Vệ Diễn, Vệ Diễn nhịn không được nhắc nhở: “Tẩu tử?”
Tần Bồng phục hồi tinh thần lại, cười cười: “Mới vừa rồi thất thần. Những gì ngươi nói ta đều nhớ kỹ, ngươi yên tâm đi.”
Xong rồi Tần Bồng đứng dậy nói: “Còn mấy canh giờ nữa là hừng đông rồi, nhanh đi ngủ đi.”
Vệ Diễn gật đầu, cũng không quấy rầy, hành lễ xong liền lui xuống.
Sau khi Vệ Diễn đi rồi, Tần Bồng nằm trên giường, Bạch Chỉ trải giường chiếu cho nàng, sau khi các thị nữ đi xuống, Tần Bồng trở lại mép giường, vừa đến mép giường, đao của Bạch Chỉ ngừng ở trên cổ Tần Bồng.
“Tần Thư Hoài muốn cưới ngươi.”
Tần Bồng ngẩn người, ngay sau đó phản ứng lại.
Sở dĩ Bạch Chỉ đi theo bên người nàng, không phải bởi vì nàng là Triệu Bồng, mà là bởi vì nàng muốn giết Tần Thư Hoài.
Bạch Chỉ muốn dùng tay nàng giết Tần Thư Hoài, hoặc là làm Tần Thư Hoài hoàn toàn thất bại.
Tần Thư Hoài vì quyền thế mà từ bỏ Triệu Bồng, vậy Bạch Chỉ liền cướp đi quyền thế của hắn.
Đây là sự báo thù của Bạch Chỉ, nếu Tần Bồng không tính toán động vào Tần Thư Hoài, nàng liền mất đi ý nghĩa của việc báo thù.
“Ngươi có nhớ ngươi đồng ý với ta gì không?”
Bạch Chỉ tới gần Tần Bồng, Tần Bồng lạnh mặt: “Buông đao!”
“Có phải ngươi sẽ gả cho Tần Thư Hoài hay không?!”
“Chuyện còn chưa định, ngươi đừng kích động.”
Tần Bồng bình tĩnh nói: “Ngươi buông đao đã, chúng ta bàn lại.”
“Không có gì để nói cả. ” Bạch Chỉ cười lạnh: “Tần Bồng đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, Tần Thư Hoài cưới hai thê tử trước, đều là trao đổi ích lợi với hắn, kết cục của các nàng là gì?”
“Khương Y, Đổng Uyển Di, cỏ xanh trên mộ cũng cao đến eo rồi nhỉ?”
“Không cần ngươi nhắc nhở. ” Tần Bồng giơ tay nắm lấy lưỡi dao, đẩy đao của Bạch Chỉ ra, bình tĩnh nói: “Ta biết.”
“Vậy ngươi tính thế nào?”
“Đang suy xét.”
“Biết mà ngươi còn suy xét?!”
Bạch Chỉ lớn giọng lên tiếng: “Chẳng lẽ là ngươi điên rồi à?!”
“Bạch Chỉ. ” Tần Bồng giương mắt, thần sắc lạnh lẽo: “Đừng để cho báo thù che mất đôi mắt của ngươi, ngươi nên có những chuyện khác trong cuộc sống.”
“Ta không có.”
Bạch Chỉ siết chặt nắm tay: “Tần Thư Hoài còn sống tốt một ngày, ta sẽ không có được những sinh hoạt khác. Ta bảo vệ công chúa không được tốt, nên càng phải báo thù cho nàng.”
“Sao phải…”
Tần Bồng có chút bất đắc dĩ. Bạch Chỉ nhắm mắt lại: “Ngươi không hiểu.”
Nhìn thấy thần sắc của Bạch Chỉ, bực bội tức giận của Tần Bồng đều biến mất.
Nàng trầm mặc, tiến lên ôm lấy Bạch Chỉ.
“Là ta không tốt.”
Nàng nhỏ giọng nói: “Ngươi đừng nóng giận.”
Bạch Chỉ đẩy nàng một cái, khó chịu nói: “Ngươi làm gì vậy.”
Nói xong thì đi rồi.
Tần Bồng cười cười, trở về trên giường.
Đến sáng sớm ngày hôm sau lên triều, Tần Bồng vẫn còn đang suy nghĩ chuyện này.
Buổi sáng Tần Thư Hoài thay đổi triều phục, cố ý trau chuốt một chút, đứng ở bên ngoài mành của Tần Bồng, ai cũng có thể phát hiện được có vẻ tâm tình của hắn cực tốt.
Liễu Thư Ngạn ngẩng đầu nhìn Tần Thư Hoài và Tần Bồng một cái, trong mắt mang theo sự hiểu rõ.
Đến sau khi hạ triều, Liễu Thư Ngạn không rời đi trước mà ngược lại là chờ mọi người đều đi hết thì mới lên bậc thang, đi đến trước mặt Tần Bồng.
Lúc này Tần Thư Hoài còn đang chờ, vốn dĩ hắn nghĩ chờ khi không có ai, thì nói mấy câu với Tần Bồng, không nghĩ rằng Liễu Thư Ngạn chẳng những không đi, lại còn đi lên, đi đến trước người hắn, cung kính hành lễ rồi nói: “Vương gia còn chưa đi?”
Tần Thư Hoài gật đầu, hỏi ngược lại: “Thái phó còn chưa đi giảng bài cho bệ hạ?”
“Công chúa và bệ hạ tiện đường, chính xác là một đường, tại hạ liền cố ý ở lại chờ công chúa.”
“Đúng lúc thật.” Sắc mặt Tần Thư Hoài bất động, vẻ mặt đứng đắn: “Bổn vương cũng tìm công chúa có chuyện quan trọng cần thương lượng.”
“Hình như vương gia tìm công chúa trao đổi chuyện quan trọng đã trao đổi hơn nửa tháng.” Liễu Thư Ngạn cười tủm tỉm nói: “Còn chưa thương lượng xong ư?”
“Chính vụ trong triều bận rộn, hơn nửa tháng nữa cũng thương thảo không xong. Hiện giờ còn rất nhiều chuyện chưa nói rõ ràng.”
Hai người bất động thanh sắc đáp qua đáp lại bằng lời nói sắc bén, Tần Bồng thu dọn đồ vật đứng lên, cuốn mành, cung kính hành lễ với Tần Thư Hoài: “Đã lâu không đi xem bệ hạ đọc sách, trong lòng nhớ mong, hôm nay không thảo luận chính sự với vương gia nữa, định đi xem bệ hạ, ý Vương gia như thế nào?”
Ý như thế nào?
Hắn có thể như thế nào?
Tần Thư Hoài mím môi, chỉ có thể nói: “Vậy… Ngày mai lại nói.”
Tần Bồng gật đầu, cùng bước đi với Liễu Thư Ngạn.
Liễu Thư Ngạn cầm hốt bản* bằng ngà voi trong tay, cùng song hành với Tần Bồng, bất động thanh sắc nói: “Nghe nói gần đây vương gia rất quan tâm đến công chúa?”
*Hốt bản (笏板): Cái hốt (thẻ bằng ngà, bằng ngọc hoặc bằng tre của quan lại khi vào chầu, dùng để ghi việc thời xưa.)
“Ừ.” Tần Bồng gật đầu, còn suy tư vấn đề rốt cuộc nên chọn ai.
Đôi mắt Liễu Thư Ngạn tối lại, trên mặt lại không hiển lộ điều gì, tiếp tục mỉm cười nói: “Nghe nói chính sự cũng là tay cầm tay dạy công chúa?”
“Ừ.”
“Công chúa cảm thấy như thế nào?”
“Cái gì?”
Rốt cuộc Tần Bồng cũng tỉnh táo lại, cảm thấy có chút không đúng, Liễu Thư Ngạn không nhìn nàng, tuy rằng đầy mặt vẫn là tươi cười, ngữ điệu lại có chút chua: “Công chúa cảm thấy, Nhiếp Chính Vương như thế nào?”
Tần Bồng nghe xong lời này, nhịn không được cười lên: “Lần đầu tiên ta biết, thì ra khi thái phó ghen lại là như vậy.”
Liễu Thư Ngạn ngẩn người, bị Tần Bồng làm cho bừng tỉnh, lúc này mới nhớ lại.
Đúng rồi, đúng là hắn ghen.
Vốn dĩ cho rằng chỉ là có hảo cảm, nhưng mà khi Tần Thư Hoài xuất hiện, hắn chợt có cảm giác nguy cơ.
Cảm giác nguy cơ này không chỉ là bởi vì hắn biết người Tần Bồng thích lúc ban đầu chính là Tần Thư Hoài, còn bởi vì…
Hắn để ý.
Để ý, mới có thể sợ hãi mất đi.
Hắn chưa bao giờ có cảm giác như vậy, lần đầu tiên xuất hiện, thậm chí bản thân cũng hoàn toàn không biết. Mãi đến khi Tần Bồng nhắc nhở, lúc này mới phát hiện ra.
Hắn không khỏi có chút xấu hổ, Tần Bồng lại là cười thành tiếng: “Thái phó ghen, ta rất vui vẻ đó.”
Lời này làm trong lòng Liễu Thư Ngạn thoải mái rất nhiều, hắn ho nhẹ một tiếng, xoay đầu đi, nhỏ giọng nói: “Thật là xấu.”
Hai người cùng nhau tới nhà thuỷ tạ, Tần Bồng xem sổ con, Liễu Thư Ngạn dạy học.
Lúc này Tần Bồng liền cảm thấy trong lòng đặc biệt an tĩnh, âm thanh Liễu Thư Ngạn dạy học thật êm dịu, tựa như mang theo một cảm giác trấn an lòng người. Tần Bồng xem sổ con, lại ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Liễu Thư Ngạn.
Nàng đột nhiên cảm thấy, bản thân luyến tiếc những ngày như vậy.
Những ngày bình đạm, tốt đẹp, an tĩnh như vậy.
Đến sau khi tan học, Liễu Thư Ngạn đột nhiên nói: “Ta đưa ngươi đi du hồ nhé?”
Tần Bồng không từ chối, liền đi theo Liễu Thư Ngạn đến bờ sông.
Liễu Thư Ngạn ngựa quen đường cũ đưa theo nàng lên thuyền, chống thuyền nhỏ vào trong hồ.
“Chúng ta đi đâu đây?”
Tần Bồng thấy hắn có vẻ có mục tiêu, Liễu Thư Ngạn cười cười, vào mặt hồ, hắn đặt mái chèo sang một bên rồi nhảy vào.
Bởi vì hắn nhảy lên mà thuyền lắc nhẹ, Tần Bồng sợ nước, nhịn không được thay đổi sắc mặt, Liễu Thư Ngạn thấy nàng có vẻ sợ hãi, động tác chậm lại, ngồi vào đối diện nàng, một tay chống cằm, một tay đặt ở trên đầu gối, đánh giá Tần Bồng: “Sợ nước?”
“Ta không biết bơi.”
Tần Bồng nghiêm túc trả lời: “Cho nên ta ngã xuống, nhất định sẽ chết đuối.”
Thấy Tần Bồng nói nghiêm túc như vậy, Liễu Thư Ngạn ngẩn người, sau đó cười: “Công chúa, ngươi cũng thật thú vị.”
“Ta nghiêm túc.”
“Ngươi yên tâm. ” ánh mắt của Liễu Thư Ngạn nhu hòa: “Ta ở đây, ngươi sẽ không chết đuối.”
“Vẫn là không nên thử thì tốt hơn.”
Tần Bồng vô cùng nghiêm túc kiến nghị.
Liễu Thư Ngạn nhìn nàng, nhịn không được nói: “Thật ra khi ở cùng ngươi, ta sẽ thường nhớ tới một cố nhân.”
“Cố nhân?”
“Ừ.” Liễu Thư Ngạn rũ mắt xuống: “Có lẽ ngươi cũng biết, chính là thê tử tiền nhiệm của Tần Thư Hoài, Đổng Uyển Di.”
Nghe được lời này, Tần Bồng sửng sốt.
Trong trí nhớ của nàng, tựa hồ chưa từng xuất hiện nhân vật Liễu Thư Ngạn này?
“Sao ngươi lại quen biết Đổng Uyển Di?” Tần Bồng châm chước dùng từ: “Nàng chính là thê tử của Tần Thư Hoài mà?”
“Đúng vậy.”
Nụ cười của Liễu Thư Ngạn có chút chua xót: “Đời này của ta tiếc hận chuyện này nhất, đại khái chính là không thể gặp gỡ nàng ấy sớm hơn một chút.”
“Rốt cuộc là ngươi quen biết nàng như thế nào?”
Đối với một nam nhân tốt như thế, Tần Bồng cảm thấy mình không nên không có ấn tượng.
Liễu Thư Ngạn nhắm mắt lại, chậm rãi nói: “Trước kia ta cuồng ngạo, cảm thấy văn chương của mình viết rất hay, ai cũng không bỏ ở trong mắt. Khi đó giao tình của ta và đệ đệ của Đổng tiểu thư không tồi, có một ngày hắn đột nhiên nói với ta, có văn của một người cần ta giám định và thưởng thức một hai…”
Liễu Thư Ngạn nói, Tần Bồng dần dần nhớ tới.
Thời điểm nàng là Đổng Uyển Di, bởi vì bại liệt cho nên rất ít ra cửa, mỗi ngày rảnh rỗi ở nhà không thú vị, liền tiện tay viết rất nhiều thứ.
Khi đó nàng cũng không có người đọc, liền tìm đệ đệ Đổng Thừa thường tới thăm nàng một lần để hắn đọc rồi đánh giá.
Từ trước đến nay Đổng Thừa là kẻ ngốc nghếch, thấy sách là to đầu, đừng nói là bình luận văn chương? Nhưng mà vì để bản thân không mất mặt ở trước tỷ tỷ, Đổng Thừa liền nói sẽ trở về nghiên cứu.
Sau khi trở về nghiên cứu, hắn đã trở lại, phong cách biến đổi lớn, chỉ chỉ trỏ trỏ văn của nàng.
Nàng cho rằng Đổng Thừa không có can đảm này, nên đã truy hỏi là ai, Đổng Thừa liền cung khai những thứ Liễu Thư Ngạn đưa ra, nhưng cũng không nói ra tên của Liễu Thư Ngạn.
Không có chủ động báo tên, Tần Bồng là người biết điều, ngày thường cũng chính là giết thời gian, đối phương gửi một tin đến, nàng trả lời lại một tin, thường xuyên qua lại, cũng coi như quen biết.
Thật ra cũng chỉ là có thêm một việc vui trong cuộc sống, nói chuyện xong rồi cũng không cảm thấy có cái gì. Không có liên hệ nhiều. Cho nên trọng sinh đến đây, gần như Tần Bồng không hề nghĩ ngợi đến người này.
Nhưng mà hiện giờ nói đến, Tần Bồng mới biết được, thì ra người này, vậy mà lại là Liễu Thư Ngạn sao…
Thật ra Tần Bồng rất thích tâm thái của người bạn qua thư từ kia.
Trước kia khi nằm liệt ở trong sân ngắm xuân hoa thu nguyệt, nàng cũng ngẫu nhiên nghĩ tới, người bạn qua thư từ này có thể là một quý nhân đại phú đại quý hay không, có lẽ có một ngày có thể tới cứu nàng đi nhỉ?
Hiện giờ nhìn người lải nhải nói chuyện quá khứ dưới ánh trăng, Tần Bồng đột nhiên cảm thấy, trời cao thật sự rất tri kỷ với nàng.
Liễu Thư Ngạn nói chuyện xưa với Đổng Uyển Di, Tần Bồng ở bên cạnh rót rượu.
Vì Tần Bồng nghiêm túc lắng nghe lại còn suy nghĩ sự tình, nên đã không khống chế tửu lượng, rượu cứ uống một ly lại một ly, rất nhanh trên mặt Liễu Thư Ngạn liền biến thành một mảnh hồng hồng.
Nhưng mà hắn vẫn duy trì thanh tỉnh, nghiêm túc nói: “Ngươi biết vì sao ta nói với ngươi những chuyện này không?”
“Không biết.”
Tần Bồng thành thật trả lời, Liễu Thư Ngạn cười rồi nghiêng người qua, nhìn khuôn mặt của Tần Bồng: “Ngươi giống nàng, đặc biệt giống.”
“Cho nên ta rất sợ, rốt cuộc là ta thích ngươi, hay là coi ngươi trở thành thế thân. Nếu không phải thích, làm sao ta có thể làm ngươi thích ta đây?”
“Vậy bây giờ ngươi cảm thấy như thế nào đây?”
Tần Bồng nhìn người trước mặt cách nàng rất gần, cảm thấy có chút buồn cười, Liễu Thư Ngạn nhìn nàng, một lúc lâu sau, hắn cúi đầu, vùi đầu ở trong lòng bàn tay của Tần Bồng.
“Ta không vui.”
“Hả?”
Động tác trẻ con như vậy làm Tần Bồng có chút buồn cười.
Liễu Thư Ngạn cúi đầu, giọng buồn rầu: “Hắn thích ngươi, ta không vui.”
“Tần Bồng.”
Giọng của Liễu Thư Ngạn rất nhỏ: “Ta cảm thấy, có lẽ là ta, thích ngươi rồi.”
Tần Bồng hơi sửng sốt, nàng không biết nên trả lời như thế nào.
Nếu là trước kia, Liễu Thư Ngạn nói như vậy, đại khái nàng sẽ rất là vui vẻ. Nhưng giờ này khắc này lại không có.
Dáng vẻ của Tần Thư Hoài vẫn luôn quanh quẩn ở trong đầu nàng, hắn đứng ở trên hành lang dài, cao giọng, nói một câu ta chờ ngươi.
“Ngươi đang do dự.”
Liễu Thư Ngạn ngẩng đầu lên, nhìn Tần Bồng: “Nếu là trước kia, ngươi sẽ không do dự.”
“Ta…”
“Shhh.”
Liễu Thư Ngạn đặt ngón tay ở trên môi nàng, ôn nhu nhìn nàng: “Không quan trọng.”
Hắn lắc đầu, mang theo mùi rượu: “Những điều đó đều không quan trọng, Tần Bồng, ta có thể chờ.”
“Ngươi chỉ cần nói cho ta, ngươi có thích ta hay không, vậy là đủ rồi.”
Tần Bồng im lặng, dường như Liễu Thư Ngạn có chút thất vọng, lui về phía sau: “Aiz, còn chưa thích sao?”
“Không sao, không có việc gì.”
Liễu Thư Ngạn không chút để ý nói: “Ta chờ Đổng Uyển Di đến khi nàng chết cũng chờ nổi, ngươi…”
“Vẫn là rất thích.”
Tần Bồng nghe thấy hắn nói Đổng Uyển Di, không tự chủ được nhớ tới những ngày đêm làm Đổng Uyển Di đó, sự sung sướng và an ủi mà nàng hiếm có được.
Nàng không biết vì sao, tự dưng cảm thấy, dường như Liễu Thư Ngạn sớm đã không chỉ là một mình.
Hắn như là nơi ký thác tất cả những thứ tốt đẹp trong cuộc sống của nàng.
Bình tĩnh, ôn nhu, ổn định.
Để nàng không cảm thấy sợ hãi lùi bước, một người thích hợp kia.
Nàng cảm thấy rất kỳ quái, nhiều năm như vậy, Tần Thư Hoài ở trên chuyện tình cảm này lại giống như khi vẫn là thiếu niên.
Nhưng nàng lại không giống, nàng nhìn khuôn mặt nhiệt tình kia, cảm thấy mình tựa như một người già đã đến tuổi xế chiều.
Đối với Tần Thư Hoài mà nói, đó chỉ là sáu năm, nhưng đối với nàng, đây là ba đời.
Sinh tử ba đời là đủ để cho một người buông bỏ quá nhiều tình cảm.
Tần Thư Hoài thấy Tần Bồng cười, trong lòng không biết như thế nào, thả lỏng hơn rất nhiều, thở ra một hơi, rồi xoay người rời đi.
Đến khi hắn đi rồi, Vệ Diễn mới đi vào, ngồi quỳ ở đối diện Tần Bồng.
“Tiểu thúc?”
Tần Bồng có chút nghi hoặc, không rõ vì sao Vệ Diễn lại đột nhiên tiến vào. Vệ Diễn ngồi rất đoan chính, nhìn Tần Bồng, lại nói: “Đại khái ít ngày nữa ta phải rời kinh.”
Tần Bồng ngẩn ngơ, có chút luống cuống tay chân đối với tin tức này: “Sao tiểu thúc lại đột nhiên rời kinh? Không phải đã nói rằng trở về thì không đi nữa rồi sao?”
“Biên cảnh phương nam có chút biến động, ta phải đi qua xem. Hơn nữa ta cũng không có thế lực kinh doanh ở kinh thành, lại còn rời biên cương quá lâu, sẽ bất lợi với Vệ gia.”
Nói xong, Vệ Diễn suy nghĩ, lại nói: “Cũng không tốt với tẩu tử.”
Nghe được lời này, trong lòng Tần Bồng ấm áp vài phần.
Người Vệ gia chính là như vậy, hắn coi ngươi là người một nhà, nên thay ngươi nghĩ nhiều chỗ.
Tần Bồng nhịn không được nói: “Nhiều việc ngươi nên suy xét cho bản thân mình nhiều hơn đi, ngươi đừng lo lắng những việc trong nhà, chỉ cần ta có ở đây thì sẽ chịu trách nhiệm. Hiện giờ tuy rằng cái danh trưởng công chúa không dùng được, nhưng là có chút việc nhỏ ta vẫn có thể làm.”
“Ngươi yên tâm đi. ” Vệ Diễn cười cười: “Ta trở về, cũng là ta nhớ mong chiến sự, không chỉ là suy xét các ngươi.”
“Vậy thì tốt.” Tần Bồng gật đầu, thầm nghĩ: “Khi nào xuất phát?”
“Mấy ngày gần đây đi, ta đã chuẩn bị lương thảo xong, đang chờ Binh Bộ phê văn.”
“Ừm,” Tần Bồng đáp lại, suy nghĩ nói: “Sau khi ngươi đi không cần lo lắng lương thảo, bên ta sẽ giúp ngươi nhìn chằm chằm. Ở Binh Bộ ngươi có người có thể sử dụng không? Đến lúc đó ta cũng giúp ngươi chăm sóc.”
“Những việc đó ngươi yên tâm, đến lúc đó ta sẽ để lại một thân tín giúp đỡ ngươi.”
Vệ Diễn nói, nhìn Tần Bồng, ánh mắt đặc biệt nhu hòa.
“Tẩu tử.”
“Ừ?”
Tần Bồng giương mắt, nhìn thấy ánh sáng nhu hoà của ngọn đèn dầu được phản chiếu trong mắt Vệ Diễn: “Cho tới hôm nay, ta mới cảm thấy, Vệ gia đã đứng lên rồi.”
Tần Bồng hiểu ý hắn.
Phàm là người luôn muốn có một ngôi nhà, đơn giản là vì muốn có người hỗ trợ, làm bạn. Vệ Diễn mười bốn tuổi đã tự lập môn hộ dựng Vệ gia dậy, một mình đi đến hôm nay, cuối cùng cũng có người hỗ trợ.
Tần Bồng lại hiểu rõ cảm giác một mình chống đỡ này, nàng vỗ vai hắn, ôn hòa nói: “Về sau có việc gì thì đừng chống đỡ một mình, tẩu tử ở đây.”
“Tẩu tử nói cũng đúng.”
Trong mắt Vệ Diễn mang theo ý hiểu rõ: “Vạn sự đã có ta, Vệ gia chúng ta không cần dùng hôn nhân để trao đổi cái gì, hôn sự của tẩu tử, phải để trái tim của mình quyết định mới đúng.”
Tần Bồng hơi sửng sốt, không ngờ Vệ Diễn thông thấu như thế. Chỉ là một câu “Ta chờ ngươi” như thế của Tần Thư Hoài mà hắn đã có thể đoán ra từ đầu đến cuối.
Nhưng mà con người Tần Bồng từ trước đến nay là “Ngươi suy nghĩ cho ta, ta càng suy nghĩ cho ngươi”, Vệ Diễn không đành lòng để nàng hy sinh hôn nhân của mình để đổi lấy cái gì, nàng lại càng có khuynh hướng vì Vệ gia, vì Tần Minh mà làm chút gì đó.
Thân là một công chúa, từ trước đến nay nên là tối đa hoá lợi ích của hôn nhân, đây là điều mà nàng vẫn luôn chuẩn bị, cũng không có oán giận gì quá lớn.
Chỉ là câu nói “Tối đa hoá lợi ích” của nàng là một sự cân nhắc toàn diện. Không chỉ là đối phương có thể cho nàng cái gì, đối phương còn phải thích nàng nữa.
Nàng nhìn trúng Liễu Thư Ngạn, không chỉ vì nháy mắt tâm động kia, còn bởi vì “Thích hợp nhất”.
Có lẽ Liễu Thư Ngạn cũng nhìn rõ động cơ của nàng không thuần, cho nên trước sau vẫn nói, muốn bồi dưỡng tình cảm với nàng.
Tần Bồng cũng không để ý ý của Liễu Thư Ngạn, nàng cũng cảm thấy, nếu nàng phải gả cho Liễu Thư Ngạn, nếu Liễu Thư Ngạn là thật tình thích nàng, đương nhiên nàng phải hồi đáp thật tình.
Cho nên nàng biết Liễu Thư Ngạn thích hợp, cũng là sau khi động tâm mới theo đuổi.
Quả thật, nàng động tâm có chút sớm.
Nhưng hôm nay Tần Thư Hoài đưa ra yêu cầu quá phong phú.
Cho nàng đất phong, cho nàng quân đội riêng, cho nàng ám tuyến, cho nàng cơ hội nhân khoa cử mà xếp nhân thủ vào, thậm chí còn nguyện ý thêm càng nhiều.
Có thể nói, gả cho Tần Thư Hoài, gần như có thể làm nàng biến thành một trưởng công chúa có thực quyền.
Tuy rằng Vệ gia có được đại quân, nhưng ở trong triều đình vẫn là có gốc rễ mỏng chút. Nàng cần có căn cơ của mình trên triều đình, mà hết thảy điều này, chỉ cần gả cho Tần Thư Hoài, có vẻ dễ như trở bàn tay.
Tần Bồng cân nhắc, không trả lời Vệ Diễn, Vệ Diễn nhịn không được nhắc nhở: “Tẩu tử?”
Tần Bồng phục hồi tinh thần lại, cười cười: “Mới vừa rồi thất thần. Những gì ngươi nói ta đều nhớ kỹ, ngươi yên tâm đi.”
Xong rồi Tần Bồng đứng dậy nói: “Còn mấy canh giờ nữa là hừng đông rồi, nhanh đi ngủ đi.”
Vệ Diễn gật đầu, cũng không quấy rầy, hành lễ xong liền lui xuống.
Sau khi Vệ Diễn đi rồi, Tần Bồng nằm trên giường, Bạch Chỉ trải giường chiếu cho nàng, sau khi các thị nữ đi xuống, Tần Bồng trở lại mép giường, vừa đến mép giường, đao của Bạch Chỉ ngừng ở trên cổ Tần Bồng.
“Tần Thư Hoài muốn cưới ngươi.”
Tần Bồng ngẩn người, ngay sau đó phản ứng lại.
Sở dĩ Bạch Chỉ đi theo bên người nàng, không phải bởi vì nàng là Triệu Bồng, mà là bởi vì nàng muốn giết Tần Thư Hoài.
Bạch Chỉ muốn dùng tay nàng giết Tần Thư Hoài, hoặc là làm Tần Thư Hoài hoàn toàn thất bại.
Tần Thư Hoài vì quyền thế mà từ bỏ Triệu Bồng, vậy Bạch Chỉ liền cướp đi quyền thế của hắn.
Đây là sự báo thù của Bạch Chỉ, nếu Tần Bồng không tính toán động vào Tần Thư Hoài, nàng liền mất đi ý nghĩa của việc báo thù.
“Ngươi có nhớ ngươi đồng ý với ta gì không?”
Bạch Chỉ tới gần Tần Bồng, Tần Bồng lạnh mặt: “Buông đao!”
“Có phải ngươi sẽ gả cho Tần Thư Hoài hay không?!”
“Chuyện còn chưa định, ngươi đừng kích động.”
Tần Bồng bình tĩnh nói: “Ngươi buông đao đã, chúng ta bàn lại.”
“Không có gì để nói cả. ” Bạch Chỉ cười lạnh: “Tần Bồng đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, Tần Thư Hoài cưới hai thê tử trước, đều là trao đổi ích lợi với hắn, kết cục của các nàng là gì?”
“Khương Y, Đổng Uyển Di, cỏ xanh trên mộ cũng cao đến eo rồi nhỉ?”
“Không cần ngươi nhắc nhở. ” Tần Bồng giơ tay nắm lấy lưỡi dao, đẩy đao của Bạch Chỉ ra, bình tĩnh nói: “Ta biết.”
“Vậy ngươi tính thế nào?”
“Đang suy xét.”
“Biết mà ngươi còn suy xét?!”
Bạch Chỉ lớn giọng lên tiếng: “Chẳng lẽ là ngươi điên rồi à?!”
“Bạch Chỉ. ” Tần Bồng giương mắt, thần sắc lạnh lẽo: “Đừng để cho báo thù che mất đôi mắt của ngươi, ngươi nên có những chuyện khác trong cuộc sống.”
“Ta không có.”
Bạch Chỉ siết chặt nắm tay: “Tần Thư Hoài còn sống tốt một ngày, ta sẽ không có được những sinh hoạt khác. Ta bảo vệ công chúa không được tốt, nên càng phải báo thù cho nàng.”
“Sao phải…”
Tần Bồng có chút bất đắc dĩ. Bạch Chỉ nhắm mắt lại: “Ngươi không hiểu.”
Nhìn thấy thần sắc của Bạch Chỉ, bực bội tức giận của Tần Bồng đều biến mất.
Nàng trầm mặc, tiến lên ôm lấy Bạch Chỉ.
“Là ta không tốt.”
Nàng nhỏ giọng nói: “Ngươi đừng nóng giận.”
Bạch Chỉ đẩy nàng một cái, khó chịu nói: “Ngươi làm gì vậy.”
Nói xong thì đi rồi.
Tần Bồng cười cười, trở về trên giường.
Đến sáng sớm ngày hôm sau lên triều, Tần Bồng vẫn còn đang suy nghĩ chuyện này.
Buổi sáng Tần Thư Hoài thay đổi triều phục, cố ý trau chuốt một chút, đứng ở bên ngoài mành của Tần Bồng, ai cũng có thể phát hiện được có vẻ tâm tình của hắn cực tốt.
Liễu Thư Ngạn ngẩng đầu nhìn Tần Thư Hoài và Tần Bồng một cái, trong mắt mang theo sự hiểu rõ.
Đến sau khi hạ triều, Liễu Thư Ngạn không rời đi trước mà ngược lại là chờ mọi người đều đi hết thì mới lên bậc thang, đi đến trước mặt Tần Bồng.
Lúc này Tần Thư Hoài còn đang chờ, vốn dĩ hắn nghĩ chờ khi không có ai, thì nói mấy câu với Tần Bồng, không nghĩ rằng Liễu Thư Ngạn chẳng những không đi, lại còn đi lên, đi đến trước người hắn, cung kính hành lễ rồi nói: “Vương gia còn chưa đi?”
Tần Thư Hoài gật đầu, hỏi ngược lại: “Thái phó còn chưa đi giảng bài cho bệ hạ?”
“Công chúa và bệ hạ tiện đường, chính xác là một đường, tại hạ liền cố ý ở lại chờ công chúa.”
“Đúng lúc thật.” Sắc mặt Tần Thư Hoài bất động, vẻ mặt đứng đắn: “Bổn vương cũng tìm công chúa có chuyện quan trọng cần thương lượng.”
“Hình như vương gia tìm công chúa trao đổi chuyện quan trọng đã trao đổi hơn nửa tháng.” Liễu Thư Ngạn cười tủm tỉm nói: “Còn chưa thương lượng xong ư?”
“Chính vụ trong triều bận rộn, hơn nửa tháng nữa cũng thương thảo không xong. Hiện giờ còn rất nhiều chuyện chưa nói rõ ràng.”
Hai người bất động thanh sắc đáp qua đáp lại bằng lời nói sắc bén, Tần Bồng thu dọn đồ vật đứng lên, cuốn mành, cung kính hành lễ với Tần Thư Hoài: “Đã lâu không đi xem bệ hạ đọc sách, trong lòng nhớ mong, hôm nay không thảo luận chính sự với vương gia nữa, định đi xem bệ hạ, ý Vương gia như thế nào?”
Ý như thế nào?
Hắn có thể như thế nào?
Tần Thư Hoài mím môi, chỉ có thể nói: “Vậy… Ngày mai lại nói.”
Tần Bồng gật đầu, cùng bước đi với Liễu Thư Ngạn.
Liễu Thư Ngạn cầm hốt bản* bằng ngà voi trong tay, cùng song hành với Tần Bồng, bất động thanh sắc nói: “Nghe nói gần đây vương gia rất quan tâm đến công chúa?”
*Hốt bản (笏板): Cái hốt (thẻ bằng ngà, bằng ngọc hoặc bằng tre của quan lại khi vào chầu, dùng để ghi việc thời xưa.)
“Ừ.” Tần Bồng gật đầu, còn suy tư vấn đề rốt cuộc nên chọn ai.
Đôi mắt Liễu Thư Ngạn tối lại, trên mặt lại không hiển lộ điều gì, tiếp tục mỉm cười nói: “Nghe nói chính sự cũng là tay cầm tay dạy công chúa?”
“Ừ.”
“Công chúa cảm thấy như thế nào?”
“Cái gì?”
Rốt cuộc Tần Bồng cũng tỉnh táo lại, cảm thấy có chút không đúng, Liễu Thư Ngạn không nhìn nàng, tuy rằng đầy mặt vẫn là tươi cười, ngữ điệu lại có chút chua: “Công chúa cảm thấy, Nhiếp Chính Vương như thế nào?”
Tần Bồng nghe xong lời này, nhịn không được cười lên: “Lần đầu tiên ta biết, thì ra khi thái phó ghen lại là như vậy.”
Liễu Thư Ngạn ngẩn người, bị Tần Bồng làm cho bừng tỉnh, lúc này mới nhớ lại.
Đúng rồi, đúng là hắn ghen.
Vốn dĩ cho rằng chỉ là có hảo cảm, nhưng mà khi Tần Thư Hoài xuất hiện, hắn chợt có cảm giác nguy cơ.
Cảm giác nguy cơ này không chỉ là bởi vì hắn biết người Tần Bồng thích lúc ban đầu chính là Tần Thư Hoài, còn bởi vì…
Hắn để ý.
Để ý, mới có thể sợ hãi mất đi.
Hắn chưa bao giờ có cảm giác như vậy, lần đầu tiên xuất hiện, thậm chí bản thân cũng hoàn toàn không biết. Mãi đến khi Tần Bồng nhắc nhở, lúc này mới phát hiện ra.
Hắn không khỏi có chút xấu hổ, Tần Bồng lại là cười thành tiếng: “Thái phó ghen, ta rất vui vẻ đó.”
Lời này làm trong lòng Liễu Thư Ngạn thoải mái rất nhiều, hắn ho nhẹ một tiếng, xoay đầu đi, nhỏ giọng nói: “Thật là xấu.”
Hai người cùng nhau tới nhà thuỷ tạ, Tần Bồng xem sổ con, Liễu Thư Ngạn dạy học.
Lúc này Tần Bồng liền cảm thấy trong lòng đặc biệt an tĩnh, âm thanh Liễu Thư Ngạn dạy học thật êm dịu, tựa như mang theo một cảm giác trấn an lòng người. Tần Bồng xem sổ con, lại ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Liễu Thư Ngạn.
Nàng đột nhiên cảm thấy, bản thân luyến tiếc những ngày như vậy.
Những ngày bình đạm, tốt đẹp, an tĩnh như vậy.
Đến sau khi tan học, Liễu Thư Ngạn đột nhiên nói: “Ta đưa ngươi đi du hồ nhé?”
Tần Bồng không từ chối, liền đi theo Liễu Thư Ngạn đến bờ sông.
Liễu Thư Ngạn ngựa quen đường cũ đưa theo nàng lên thuyền, chống thuyền nhỏ vào trong hồ.
“Chúng ta đi đâu đây?”
Tần Bồng thấy hắn có vẻ có mục tiêu, Liễu Thư Ngạn cười cười, vào mặt hồ, hắn đặt mái chèo sang một bên rồi nhảy vào.
Bởi vì hắn nhảy lên mà thuyền lắc nhẹ, Tần Bồng sợ nước, nhịn không được thay đổi sắc mặt, Liễu Thư Ngạn thấy nàng có vẻ sợ hãi, động tác chậm lại, ngồi vào đối diện nàng, một tay chống cằm, một tay đặt ở trên đầu gối, đánh giá Tần Bồng: “Sợ nước?”
“Ta không biết bơi.”
Tần Bồng nghiêm túc trả lời: “Cho nên ta ngã xuống, nhất định sẽ chết đuối.”
Thấy Tần Bồng nói nghiêm túc như vậy, Liễu Thư Ngạn ngẩn người, sau đó cười: “Công chúa, ngươi cũng thật thú vị.”
“Ta nghiêm túc.”
“Ngươi yên tâm. ” ánh mắt của Liễu Thư Ngạn nhu hòa: “Ta ở đây, ngươi sẽ không chết đuối.”
“Vẫn là không nên thử thì tốt hơn.”
Tần Bồng vô cùng nghiêm túc kiến nghị.
Liễu Thư Ngạn nhìn nàng, nhịn không được nói: “Thật ra khi ở cùng ngươi, ta sẽ thường nhớ tới một cố nhân.”
“Cố nhân?”
“Ừ.” Liễu Thư Ngạn rũ mắt xuống: “Có lẽ ngươi cũng biết, chính là thê tử tiền nhiệm của Tần Thư Hoài, Đổng Uyển Di.”
Nghe được lời này, Tần Bồng sửng sốt.
Trong trí nhớ của nàng, tựa hồ chưa từng xuất hiện nhân vật Liễu Thư Ngạn này?
“Sao ngươi lại quen biết Đổng Uyển Di?” Tần Bồng châm chước dùng từ: “Nàng chính là thê tử của Tần Thư Hoài mà?”
“Đúng vậy.”
Nụ cười của Liễu Thư Ngạn có chút chua xót: “Đời này của ta tiếc hận chuyện này nhất, đại khái chính là không thể gặp gỡ nàng ấy sớm hơn một chút.”
“Rốt cuộc là ngươi quen biết nàng như thế nào?”
Đối với một nam nhân tốt như thế, Tần Bồng cảm thấy mình không nên không có ấn tượng.
Liễu Thư Ngạn nhắm mắt lại, chậm rãi nói: “Trước kia ta cuồng ngạo, cảm thấy văn chương của mình viết rất hay, ai cũng không bỏ ở trong mắt. Khi đó giao tình của ta và đệ đệ của Đổng tiểu thư không tồi, có một ngày hắn đột nhiên nói với ta, có văn của một người cần ta giám định và thưởng thức một hai…”
Liễu Thư Ngạn nói, Tần Bồng dần dần nhớ tới.
Thời điểm nàng là Đổng Uyển Di, bởi vì bại liệt cho nên rất ít ra cửa, mỗi ngày rảnh rỗi ở nhà không thú vị, liền tiện tay viết rất nhiều thứ.
Khi đó nàng cũng không có người đọc, liền tìm đệ đệ Đổng Thừa thường tới thăm nàng một lần để hắn đọc rồi đánh giá.
Từ trước đến nay Đổng Thừa là kẻ ngốc nghếch, thấy sách là to đầu, đừng nói là bình luận văn chương? Nhưng mà vì để bản thân không mất mặt ở trước tỷ tỷ, Đổng Thừa liền nói sẽ trở về nghiên cứu.
Sau khi trở về nghiên cứu, hắn đã trở lại, phong cách biến đổi lớn, chỉ chỉ trỏ trỏ văn của nàng.
Nàng cho rằng Đổng Thừa không có can đảm này, nên đã truy hỏi là ai, Đổng Thừa liền cung khai những thứ Liễu Thư Ngạn đưa ra, nhưng cũng không nói ra tên của Liễu Thư Ngạn.
Không có chủ động báo tên, Tần Bồng là người biết điều, ngày thường cũng chính là giết thời gian, đối phương gửi một tin đến, nàng trả lời lại một tin, thường xuyên qua lại, cũng coi như quen biết.
Thật ra cũng chỉ là có thêm một việc vui trong cuộc sống, nói chuyện xong rồi cũng không cảm thấy có cái gì. Không có liên hệ nhiều. Cho nên trọng sinh đến đây, gần như Tần Bồng không hề nghĩ ngợi đến người này.
Nhưng mà hiện giờ nói đến, Tần Bồng mới biết được, thì ra người này, vậy mà lại là Liễu Thư Ngạn sao…
Thật ra Tần Bồng rất thích tâm thái của người bạn qua thư từ kia.
Trước kia khi nằm liệt ở trong sân ngắm xuân hoa thu nguyệt, nàng cũng ngẫu nhiên nghĩ tới, người bạn qua thư từ này có thể là một quý nhân đại phú đại quý hay không, có lẽ có một ngày có thể tới cứu nàng đi nhỉ?
Hiện giờ nhìn người lải nhải nói chuyện quá khứ dưới ánh trăng, Tần Bồng đột nhiên cảm thấy, trời cao thật sự rất tri kỷ với nàng.
Liễu Thư Ngạn nói chuyện xưa với Đổng Uyển Di, Tần Bồng ở bên cạnh rót rượu.
Vì Tần Bồng nghiêm túc lắng nghe lại còn suy nghĩ sự tình, nên đã không khống chế tửu lượng, rượu cứ uống một ly lại một ly, rất nhanh trên mặt Liễu Thư Ngạn liền biến thành một mảnh hồng hồng.
Nhưng mà hắn vẫn duy trì thanh tỉnh, nghiêm túc nói: “Ngươi biết vì sao ta nói với ngươi những chuyện này không?”
“Không biết.”
Tần Bồng thành thật trả lời, Liễu Thư Ngạn cười rồi nghiêng người qua, nhìn khuôn mặt của Tần Bồng: “Ngươi giống nàng, đặc biệt giống.”
“Cho nên ta rất sợ, rốt cuộc là ta thích ngươi, hay là coi ngươi trở thành thế thân. Nếu không phải thích, làm sao ta có thể làm ngươi thích ta đây?”
“Vậy bây giờ ngươi cảm thấy như thế nào đây?”
Tần Bồng nhìn người trước mặt cách nàng rất gần, cảm thấy có chút buồn cười, Liễu Thư Ngạn nhìn nàng, một lúc lâu sau, hắn cúi đầu, vùi đầu ở trong lòng bàn tay của Tần Bồng.
“Ta không vui.”
“Hả?”
Động tác trẻ con như vậy làm Tần Bồng có chút buồn cười.
Liễu Thư Ngạn cúi đầu, giọng buồn rầu: “Hắn thích ngươi, ta không vui.”
“Tần Bồng.”
Giọng của Liễu Thư Ngạn rất nhỏ: “Ta cảm thấy, có lẽ là ta, thích ngươi rồi.”
Tần Bồng hơi sửng sốt, nàng không biết nên trả lời như thế nào.
Nếu là trước kia, Liễu Thư Ngạn nói như vậy, đại khái nàng sẽ rất là vui vẻ. Nhưng giờ này khắc này lại không có.
Dáng vẻ của Tần Thư Hoài vẫn luôn quanh quẩn ở trong đầu nàng, hắn đứng ở trên hành lang dài, cao giọng, nói một câu ta chờ ngươi.
“Ngươi đang do dự.”
Liễu Thư Ngạn ngẩng đầu lên, nhìn Tần Bồng: “Nếu là trước kia, ngươi sẽ không do dự.”
“Ta…”
“Shhh.”
Liễu Thư Ngạn đặt ngón tay ở trên môi nàng, ôn nhu nhìn nàng: “Không quan trọng.”
Hắn lắc đầu, mang theo mùi rượu: “Những điều đó đều không quan trọng, Tần Bồng, ta có thể chờ.”
“Ngươi chỉ cần nói cho ta, ngươi có thích ta hay không, vậy là đủ rồi.”
Tần Bồng im lặng, dường như Liễu Thư Ngạn có chút thất vọng, lui về phía sau: “Aiz, còn chưa thích sao?”
“Không sao, không có việc gì.”
Liễu Thư Ngạn không chút để ý nói: “Ta chờ Đổng Uyển Di đến khi nàng chết cũng chờ nổi, ngươi…”
“Vẫn là rất thích.”
Tần Bồng nghe thấy hắn nói Đổng Uyển Di, không tự chủ được nhớ tới những ngày đêm làm Đổng Uyển Di đó, sự sung sướng và an ủi mà nàng hiếm có được.
Nàng không biết vì sao, tự dưng cảm thấy, dường như Liễu Thư Ngạn sớm đã không chỉ là một mình.
Hắn như là nơi ký thác tất cả những thứ tốt đẹp trong cuộc sống của nàng.
Bình tĩnh, ôn nhu, ổn định.
Để nàng không cảm thấy sợ hãi lùi bước, một người thích hợp kia.
Tác giả :
Mặc Thư Bạch