Bổn Cung Đã Trở Về
Chương 56 Iệp gia nhân kiêu ngạo
Sắc mặt Diệp Khuynh rốt cuộc biến đổi, nàng cố gắng kiềm chế không ra mặt, nàng chú ý tới trong số đó, mặt hai tỷ muội Diệp gia một xanh một trắng, Diệp Vân cắn răng, Diệp Như thì đỏ mặt.
Ở nhà các cô nương đều được nuông chiều, hai đường muội có tùy hứng chút cũng không sao, mà hiện tại ra ngoài, sự tình liên quan đến danh dự phủ Định Quốc công, Diệp Khuynh muốn nhìn xem Diệp Vân Diệp Như sẽ lựa chọn thế nào.
Diệp Như tuổi nhỏ, không chịu nổi kích thích, mấy cô nương kia nói qua vài câu nàng đã nhảy ra: “Diệp phủ chúng ta gia giáo rất tốt! Ai chẳng biết Hiếu Hiền Hoàng hậu chính là thiên cổ đệ nhất hiền hậu, Quý phi nương nương cũng được đương kim Thánh thượng chính miệng khen ngợi khéo hiểu lòng người, hiền lương thục đức!”
Chúng nữ tử trầm mặc, một tòa nhà cao cách đó không xa, Lâm Đống cùng vị nam tử hoàng bào lúc trước đứng sóng vai, nam tử nghe vậy nhướng mày, cười như có như không với Lâm Đống bên cạnh: “Ồ, danh khí Diệp Hoàng hậu lớn vậy sao?”
Lâm Đống từ nhỏ nghe sự tích của Diệp Hoàng hậu lớn lên, nghe vậy tất nhiên gật đầu đáp: “Đương nhiên, Diệp Hoàng hậu khiến Lương Bình đế thu lại tâm ham chơi, trở về chính sự, khi sứ giả Triều Tiên đến làm đối phương kiến thức đến phong phạm đại quốc chúng ta, tỉ mỉ dạy dỗ từng Hoàng tử một, nữ tử như vậy tất nhiên làm gương cho nữ tử khắp thiên hạ.”
Nam tử hoàng bào không cất tiếng trả lời, tươi cười không giảm xem phía dưới.
Đám quý nữ nhà cao cửa rộng kia cũng không phải ngồi không, trầm mặc một lát lại có người mở miệng: “Diệp Hoàng hậu làm gương cho nữ tử khắp thiên hạ, mà hành vi Thế tử hôm nay chẳng phải bôi nhọ người sao?”
Diệp An Trác vốn chất phác, nghe vậy sốt ruột mà miệng không nói ra lời, số thiếu nữ quý tộc nhất quyết không buông tha, tiếng chỉ trích càng lúc càng nhiều.
Diệp Vân rốt cuộc hạ quyết tâm, nàng dắt tay Diệp Như, lớn tiếng quát: “Các ngươi kêu la cái gì, thích thì đi gặp Quý phi nương nương phân xử?!”
Nàng vừa ra lời, xung quanh yên tĩnh trong nháy mắt, phần đồng thiếu nữ đều căm giận nghĩ trong đầu, ai chẳng biết Quý phi nương nương là cô cô ruột ngươi!
Diệp Vân nắm tay Diệp Như, ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra phía ngoài, cánh tay mãnh liệt đẩy đám quý nữ chắn trước mặt, khiến chúng nữ tử vừa tức vừa giận, nàng vừa đi vừa kêu với Diệp An Trác: “Nhị ca, chúng ta đi!”
Diệp Khuynh khóe miệng khẽ cong, đây mới là nữ nhân Diệp gia nàng, ở nhà cãi nhau không sao, mà chỉ cần ra cửa phải nhớ kỹ mình là người phủ Quốc công, bất cứ lúc nào cũng phải ôm thành đoàn, mới không khiến người khác coi thường.
Diệp Khuynh cất bước, chắn trước mặt đệ muội, cười híp mắt: “Ta mới đến mà ba huynh muội đã muốn đi, là định đi nơi nào?”
Diệp Vân Diệp Như nghe thấy tiếng Diệp Khuynh, đồng thời ngẩng đầu lên, vừa mừng vừa sợ kêu: “Đại tỷ!” “Tỷ tỷ!”
Ngay cả Diệp An Trác cũng lộ vẻ mặt vui mừng, sau đó lập tức xấu hổ cúi đầu.
Diệp Khuynh tiến về phía trước hai bước, kéo hai muội muội ra sau lưng, tầm mắt đảo quanh một vòng, nơi lướt qua, phần đông cao môn quý nữ tránh khỏi tầm mắt nàng — vị Diệp Đại cô nương này hung hãn hơn Diệp Vân Diệp Như nhiều!
Diệp Khuynh nghĩ thầm, xem ra Diệp Đại cô nương ngang ngược nổi tiếng đã sớm xâm nhập lòng người.
Diệp Khuynh nâng tay chỉ Diệp An Trác, khẽ cười: “Đệ đệ ta lo lắng hai muội muội cho nên theo xe đến, thiếu niên có tình có nghĩa cỡ này, chẳng lẽ không đáng khen ngợi sao?”
Lập tức có thiếu nữ mặc váy màu trăng bách điệp như ý phản bác: “Đã săn sóc muội muội thì vì sao không cùng ngồi xe đến, mà phải ẩn thân dưới xe ngựa?”
Diệp Khuynh nghiêm mặt đáp: “Hắn đúng là lo lắng đến khuê dự hai muội muội mới không ngồi trong xe.”
Lại có thiếu nữ mặc váy phượng vĩ bách hồ xuyên hoa bất mãn: “Hắn một nam tử, tiến vào chỗ tụ hội của nữ nhi khuê các chúng ta, nói thế nào cũng không thỏa đáng.”
Diệp Khuynh nghiêm túc gật đầu: “Đúng, quả thật hơi thiếu suy xét, chờ trở về ta lập tức bẩm báo gia tổ mẫu, nhất định nghiêm trị.”
Nàng vừa nói lời này, phần đông quý nữ đưa mắt nhìn nhau, nhất thời không nghĩ ra câu nào phản bác.
Trên tầng cao, nam tử hoàng bào khẽ cười ra tiếng: “Nhanh mồm nhanh miệng, Diệp Đại cô nương đúng là người thú vị.”
Lâm Đống mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nghĩ đến sở thích ác liệt của người bên cạnh, cất lời nhắc nhở: “Điện hạ, vị Diệp Đại cô nương này vẫn là khuê nữ, chưa có hôn phối.”
Nam tử kia nghe vậy, quay đầu lại, cười như có như không xem Lâm Đống, Lâm Đống phảng phất bị mãnh hổ nhìn chằm chằm, hắn cắn răng kiên trì một lúc, cuối cùng vẫn lùi lại nửa bước, biểu hiện quân thần có khác.
Nam tử kia quay đầu đi, nhàn nhạt nói: “Lâm ái khanh, loại lời này, đừng để ta nghe lại lần thứ hai.”
Dưới tầng cao, chúng quý nữ không nói nên lời phản bác, nghẹn một bụng tức, mà ba tỷ muội Diệp gia đứng chung một chỗ, đều mặc đồ màu vàng hạnh nhân, vốn Diệp Vân Diệp Như đã đủ xuất sắc — Diệp Như một thân đồ cưỡi ngựa tay áo bó, thắt lưng buộc, giữa phần đông thiếu nữ áo cánh tranh kỳ khoa sắc đã có một phong cách riêng; mà Diệp Vân trên người lụa choàng nhiều màu lòe lòe tỏa sáng, nổi bật một thân váy dài bách điệp vàng hạnh nhân tát hoa thuần diện của nàng hết sức kiều diễm, tựa như tiên nữ trên trời.
Kết quả Diệp Khuynh lại mặc trường bào thư sinh, giơ tay nhấc chân tiêu sái phóng khoáng không kể siết, ba tỷ muội đứng sóng vai, những người khác trong nháy mắt biến thành phông nền.
Quý nữ khác thật tự nhiên lùi lại sau vài bước, chia thành từng vòng luẩn quẩn, khe khẽ nói nhỏ, nghiễm nhiên cô lập ba tỷ muội Diệp gia.
Diệp Khuynh lại không nhìn bọn họ, vẫy gọi Diệp An Trác, Diệp An Trác chân tay luống cuống, đồng tay đồng chân đi tới, Diệp Khuynh xem mà đỡ trán, đệ đệ ngốc nhà nàng thật đúng là không thể dự trường hợp lớn.
Đợi Diệp An Trác đi đến bên người, Diệp Khuynh cố ý cất cao giọng dặn: “Đệ ra bên ngoài chờ, lát nữa Đoạn biểu ca đến, đệ bồi biểu ca tham dự đi.”
Còn chưa dứt lời, xoạt xoạt xoạt, tầm mắt tất cả quý nữ chuyển đến, tiếng nghị luận nháy mắt tăng cao, các thiếu nữ hưng phấn gào thét:
“Đoạn biểu ca? Là tiểu Đoạn Trạng Nguyên sao?”
“Trời ạ, thật không? Tiểu Đoạn Trạng Nguyên thật sự sẽ đến?”
“Buổi sáng thức dậy không thoải mái, vốn định không đến, may mắn hôm nay vẫn đi!”
Đến ngay cả Diệp Vân và Diệp Như bên cạnh Diệp Khuynh cũng hưng phấn, mỗi người ôm lấy một bên tay Diệp Khuynh, líu ríu hỏi: “Tỷ tỷ, Đoạn biểu ca thật sự đến sao?” “Thật là Đoạn biểu ca?”
Nghe thấy Diệp Vân Diệp Như đặt câu hỏi, toàn trường yên tĩnh, phần đông quý nữ nhìn lại, thân mình cũng lặng lẽ dời đến chỗ Diệp Khuynh, một đám dựng thẳng tai.
Quạt trong tay Diệp Khuynh khẽ phe phẩy, còn chưa nói chuyện đã thấy một nàng dâu quản sự vội vàng đi tới, vẻ mặt mừng rỡ, nói với các quý nữ: “Tiểu Đoạn Trạng Nguyên cũng tới tham gia Thất Tịch yến chúng ta! Phu nhân mời các vị hiện tại lên du thuyền, Thất Tịch hội lập tức bắt đầu!”
Ở nhà các cô nương đều được nuông chiều, hai đường muội có tùy hứng chút cũng không sao, mà hiện tại ra ngoài, sự tình liên quan đến danh dự phủ Định Quốc công, Diệp Khuynh muốn nhìn xem Diệp Vân Diệp Như sẽ lựa chọn thế nào.
Diệp Như tuổi nhỏ, không chịu nổi kích thích, mấy cô nương kia nói qua vài câu nàng đã nhảy ra: “Diệp phủ chúng ta gia giáo rất tốt! Ai chẳng biết Hiếu Hiền Hoàng hậu chính là thiên cổ đệ nhất hiền hậu, Quý phi nương nương cũng được đương kim Thánh thượng chính miệng khen ngợi khéo hiểu lòng người, hiền lương thục đức!”
Chúng nữ tử trầm mặc, một tòa nhà cao cách đó không xa, Lâm Đống cùng vị nam tử hoàng bào lúc trước đứng sóng vai, nam tử nghe vậy nhướng mày, cười như có như không với Lâm Đống bên cạnh: “Ồ, danh khí Diệp Hoàng hậu lớn vậy sao?”
Lâm Đống từ nhỏ nghe sự tích của Diệp Hoàng hậu lớn lên, nghe vậy tất nhiên gật đầu đáp: “Đương nhiên, Diệp Hoàng hậu khiến Lương Bình đế thu lại tâm ham chơi, trở về chính sự, khi sứ giả Triều Tiên đến làm đối phương kiến thức đến phong phạm đại quốc chúng ta, tỉ mỉ dạy dỗ từng Hoàng tử một, nữ tử như vậy tất nhiên làm gương cho nữ tử khắp thiên hạ.”
Nam tử hoàng bào không cất tiếng trả lời, tươi cười không giảm xem phía dưới.
Đám quý nữ nhà cao cửa rộng kia cũng không phải ngồi không, trầm mặc một lát lại có người mở miệng: “Diệp Hoàng hậu làm gương cho nữ tử khắp thiên hạ, mà hành vi Thế tử hôm nay chẳng phải bôi nhọ người sao?”
Diệp An Trác vốn chất phác, nghe vậy sốt ruột mà miệng không nói ra lời, số thiếu nữ quý tộc nhất quyết không buông tha, tiếng chỉ trích càng lúc càng nhiều.
Diệp Vân rốt cuộc hạ quyết tâm, nàng dắt tay Diệp Như, lớn tiếng quát: “Các ngươi kêu la cái gì, thích thì đi gặp Quý phi nương nương phân xử?!”
Nàng vừa ra lời, xung quanh yên tĩnh trong nháy mắt, phần đồng thiếu nữ đều căm giận nghĩ trong đầu, ai chẳng biết Quý phi nương nương là cô cô ruột ngươi!
Diệp Vân nắm tay Diệp Như, ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra phía ngoài, cánh tay mãnh liệt đẩy đám quý nữ chắn trước mặt, khiến chúng nữ tử vừa tức vừa giận, nàng vừa đi vừa kêu với Diệp An Trác: “Nhị ca, chúng ta đi!”
Diệp Khuynh khóe miệng khẽ cong, đây mới là nữ nhân Diệp gia nàng, ở nhà cãi nhau không sao, mà chỉ cần ra cửa phải nhớ kỹ mình là người phủ Quốc công, bất cứ lúc nào cũng phải ôm thành đoàn, mới không khiến người khác coi thường.
Diệp Khuynh cất bước, chắn trước mặt đệ muội, cười híp mắt: “Ta mới đến mà ba huynh muội đã muốn đi, là định đi nơi nào?”
Diệp Vân Diệp Như nghe thấy tiếng Diệp Khuynh, đồng thời ngẩng đầu lên, vừa mừng vừa sợ kêu: “Đại tỷ!” “Tỷ tỷ!”
Ngay cả Diệp An Trác cũng lộ vẻ mặt vui mừng, sau đó lập tức xấu hổ cúi đầu.
Diệp Khuynh tiến về phía trước hai bước, kéo hai muội muội ra sau lưng, tầm mắt đảo quanh một vòng, nơi lướt qua, phần đông cao môn quý nữ tránh khỏi tầm mắt nàng — vị Diệp Đại cô nương này hung hãn hơn Diệp Vân Diệp Như nhiều!
Diệp Khuynh nghĩ thầm, xem ra Diệp Đại cô nương ngang ngược nổi tiếng đã sớm xâm nhập lòng người.
Diệp Khuynh nâng tay chỉ Diệp An Trác, khẽ cười: “Đệ đệ ta lo lắng hai muội muội cho nên theo xe đến, thiếu niên có tình có nghĩa cỡ này, chẳng lẽ không đáng khen ngợi sao?”
Lập tức có thiếu nữ mặc váy màu trăng bách điệp như ý phản bác: “Đã săn sóc muội muội thì vì sao không cùng ngồi xe đến, mà phải ẩn thân dưới xe ngựa?”
Diệp Khuynh nghiêm mặt đáp: “Hắn đúng là lo lắng đến khuê dự hai muội muội mới không ngồi trong xe.”
Lại có thiếu nữ mặc váy phượng vĩ bách hồ xuyên hoa bất mãn: “Hắn một nam tử, tiến vào chỗ tụ hội của nữ nhi khuê các chúng ta, nói thế nào cũng không thỏa đáng.”
Diệp Khuynh nghiêm túc gật đầu: “Đúng, quả thật hơi thiếu suy xét, chờ trở về ta lập tức bẩm báo gia tổ mẫu, nhất định nghiêm trị.”
Nàng vừa nói lời này, phần đông quý nữ đưa mắt nhìn nhau, nhất thời không nghĩ ra câu nào phản bác.
Trên tầng cao, nam tử hoàng bào khẽ cười ra tiếng: “Nhanh mồm nhanh miệng, Diệp Đại cô nương đúng là người thú vị.”
Lâm Đống mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nghĩ đến sở thích ác liệt của người bên cạnh, cất lời nhắc nhở: “Điện hạ, vị Diệp Đại cô nương này vẫn là khuê nữ, chưa có hôn phối.”
Nam tử kia nghe vậy, quay đầu lại, cười như có như không xem Lâm Đống, Lâm Đống phảng phất bị mãnh hổ nhìn chằm chằm, hắn cắn răng kiên trì một lúc, cuối cùng vẫn lùi lại nửa bước, biểu hiện quân thần có khác.
Nam tử kia quay đầu đi, nhàn nhạt nói: “Lâm ái khanh, loại lời này, đừng để ta nghe lại lần thứ hai.”
Dưới tầng cao, chúng quý nữ không nói nên lời phản bác, nghẹn một bụng tức, mà ba tỷ muội Diệp gia đứng chung một chỗ, đều mặc đồ màu vàng hạnh nhân, vốn Diệp Vân Diệp Như đã đủ xuất sắc — Diệp Như một thân đồ cưỡi ngựa tay áo bó, thắt lưng buộc, giữa phần đông thiếu nữ áo cánh tranh kỳ khoa sắc đã có một phong cách riêng; mà Diệp Vân trên người lụa choàng nhiều màu lòe lòe tỏa sáng, nổi bật một thân váy dài bách điệp vàng hạnh nhân tát hoa thuần diện của nàng hết sức kiều diễm, tựa như tiên nữ trên trời.
Kết quả Diệp Khuynh lại mặc trường bào thư sinh, giơ tay nhấc chân tiêu sái phóng khoáng không kể siết, ba tỷ muội đứng sóng vai, những người khác trong nháy mắt biến thành phông nền.
Quý nữ khác thật tự nhiên lùi lại sau vài bước, chia thành từng vòng luẩn quẩn, khe khẽ nói nhỏ, nghiễm nhiên cô lập ba tỷ muội Diệp gia.
Diệp Khuynh lại không nhìn bọn họ, vẫy gọi Diệp An Trác, Diệp An Trác chân tay luống cuống, đồng tay đồng chân đi tới, Diệp Khuynh xem mà đỡ trán, đệ đệ ngốc nhà nàng thật đúng là không thể dự trường hợp lớn.
Đợi Diệp An Trác đi đến bên người, Diệp Khuynh cố ý cất cao giọng dặn: “Đệ ra bên ngoài chờ, lát nữa Đoạn biểu ca đến, đệ bồi biểu ca tham dự đi.”
Còn chưa dứt lời, xoạt xoạt xoạt, tầm mắt tất cả quý nữ chuyển đến, tiếng nghị luận nháy mắt tăng cao, các thiếu nữ hưng phấn gào thét:
“Đoạn biểu ca? Là tiểu Đoạn Trạng Nguyên sao?”
“Trời ạ, thật không? Tiểu Đoạn Trạng Nguyên thật sự sẽ đến?”
“Buổi sáng thức dậy không thoải mái, vốn định không đến, may mắn hôm nay vẫn đi!”
Đến ngay cả Diệp Vân và Diệp Như bên cạnh Diệp Khuynh cũng hưng phấn, mỗi người ôm lấy một bên tay Diệp Khuynh, líu ríu hỏi: “Tỷ tỷ, Đoạn biểu ca thật sự đến sao?” “Thật là Đoạn biểu ca?”
Nghe thấy Diệp Vân Diệp Như đặt câu hỏi, toàn trường yên tĩnh, phần đông quý nữ nhìn lại, thân mình cũng lặng lẽ dời đến chỗ Diệp Khuynh, một đám dựng thẳng tai.
Quạt trong tay Diệp Khuynh khẽ phe phẩy, còn chưa nói chuyện đã thấy một nàng dâu quản sự vội vàng đi tới, vẻ mặt mừng rỡ, nói với các quý nữ: “Tiểu Đoạn Trạng Nguyên cũng tới tham gia Thất Tịch yến chúng ta! Phu nhân mời các vị hiện tại lên du thuyền, Thất Tịch hội lập tức bắt đầu!”
Tác giả :
Mê Lộ Đích Long