Bổn Cung Đã Trở Về
Chương 43 Vừa buồn ngủ đã có người đưa gối đầu
Diệp An Trác và Diệp An phong ăn uống no căng, cáo từ rời đi, Diệp An Phong ngáp dài dẫn đầu phía trước, Diệp An Trác đi được vài bước, quay đầu lại, khom người thật sâu với Diệp Khuynh, môi động đậy thật lâu, cuối cùng nghẹn ra một câu: “Đừng lo lắng, không lấy chồng cũng tốt.”
Diệp Khuynh lập tức ấm áp trong lòng, nàng dịu dàng nhìn đường đệ chất phác, gật đầu, khẽ ừ một tiếng, xem Diệp An Trác quay đầu, cả người cứng ngắc, tay phải chân phải cùng giơ lên rời đi.
Tiễn bước hai đường đệ, Diệp Khuynh trở lại phòng, thay đồ ngủ lụa mỏng, bước đến giường, trên giường đã trải sẵn chiếu dùng mảnh trúc rất nhỏ bện thành, vừa mát vừa mềm mại, vô cùng thoải mái.
Phỉ Thúy ngồi bên quạt cho nàng, Diệp Khuynh rất nhanh buồn ngủ, trong lúc mơ màng nhớ tới một chuyện, hàm hồ hỏi: “Có phải phụ thân rất không thích Diệp An Trác?”
Phỉ Thúy ngẩn người, nhỏ giọng đáp lời: “Không phải cô nương sớm biết rồi sao, Quốc công gia chê thế tử quá chất phác.”
Thở dài, Phỉ Thúy xem Diệp Khuynh nhắm mắt, lẩm bẩm: “Đừng nói Quốc công gia, đến ngay cả chúng nô tỳ cũng không muốn Thế tử kế vị, nghe nói nhiều năm như vậy, Thế tử ngay cả một người bạn tri giao cũng không có, về sau biết làm thế nào!”
Diệp Khuynh quay người, bước vào giấc ngủ.
Một giấc ngủ ngon vô cùng, nhà cậu thành hậu thuẫn kiên cố, hôn sự đáng ghét đã được giải quyết, phủ Quốc công không hỗn loạn như nàng tưởng, mọi chuyện đều tốt đẹp như vậy.
Không ngờ tỉnh giấc lại nghe được thêm tin tức tốt.
Theo lý thuyết, chuyện Lâm Đống lần này, các quý tộc nhà giàu trong Kinh ít nhất phải nghị luận đôi ba tháng mới từ từ lắng xuống, đối với Lâm Đống chịu đòn nhận tội tất nhiên là chuyện tốt, mà đối với người bị từ hôn như nàng thì chẳng có gì hay ho.
Đồn đãi thời gian dài sẽ ảnh hưởng đến danh dự, lan truyền càng rộng thì khác sự thật càng xa.
Rất có khả năng biến một thiếu nữ thẹn thùng hướng nội truyền thành người lạnh băng không thèm để ý ai khác, sau đó thêm kiêu căng, làm người quái gở, tóm lại càng lan truyền càng hỏng bét.
Kết quả Diệp Khuynh vừa rời giường Trương thị đã đến thăm nàng, thuận tiện mang đến tin tức – Lúc giữa trưa, Nhị Hoàng tử chèo thuyền uống rượu mua vui với chư vị mỹ cơ trong nhà, hai mỹ cơ tranh sủng, Nhị Hoàng tử đang hòa giải hai người thì trượt chân rơi xuống hồ, bây giờ đang sốt cao, bất tỉnh nhân sự, Thánh thượng tự mình đến thăm, mọi hoạt động giải trí trong Kinh tạm thời đình chỉ.
Đương kim Hiển Khánh đế con nối dòng không nhiều, chỉ có hai Hoàng tử đã trưởng thành cùng vài tiểu Công chúa nhỏ tuổi, bởi vậy tuy rằng xưa nay không thích con thứ hai, mà nghe thấy con gặp chuyện không may cũng vội vàng chạy đến.
Thật ra Nhị Hoàng tử xuất sắc hơn nhiều so với Thái tử chỉ biết sống phóng túng, bất luận văn thao hay võ lược đều được xưng nổi danh, vấn đề duy nhất khiến người đời lên án chính là tính háo sắc.
Đây không tính bệnh gì nghiêm trọng, chung quy là người trong Hoàng thất, mỹ nhân khắp thiên hạ không phải mặc cho hắn thích lấy thì lấy sao, tiếc rằng hắn chỉ thích lão bà của người khác!
Ban đầu là nương tử bán đậu hủ, hắn ngồi xe ngựa ra ngoài, vô tình nhìn thoáng qua, kết quả liếc mắt đã thích, sau đó tên khốn này mặc xác thân phận, mỗi ngày chạy đến mua đậu hủ, ngày qua ngày, cuối cùng bị hắn kéo về phủ.
Còn có một nhà tiểu nương tử, phu quân làm ăn bên ngoài có chỗ cần cầu đến Nhị Hoàng tử, mời bạn tốt ba năm tiếp rượu cùng, bằng hữu trêu ghẹo mỹ cơ bồi rượu không bằng kiều thê trong nhà thương nhân, Nhị Hoàng tử nghe xong để ý đến.
Thừa dịp thương nhân xuôi nam nhập hàng, mua gian nhà bên cạnh nơi thương nhân ở, ngày ngày sênh ca, hằng đêm rượu chè không ngừng, cuối cùng câu được tiểu nương tử kia ngoại tình.
Gần đây người xui xẻo là nương tử nhà Hàn lâm, chỉ vào cung thỉnh an Hoàng hậu nương nương đúng một lần, đụng mặt hắn trong hoa viên, lắc mình biến hóa, Nhị Hoàng tử trở thành người bán rong, mỗi ngày chạy đến cửa sau nhà Hàn lâm bán kim chỉ.
Dần dà, trước tiên quen thân với nha hoàn bên người tiểu nương tử, lúc bắt đầu tiếp xúc với nương tử thì bị Hàn lâm phát hiện, Hàn lâm này có chút cốt khí, biết không thể trêu vào, cả đêm từ quan, mang già trẻ cả nhà hồi hương mới miễn được nguy cơ bị đội nón xanh.
May mắn Nhị Hoàng tử có một nguyên tắc, trước giờ chưa từng mạnh tay cưỡng ép dân nữ, bằng không sớm bị Hiển Khánh để nhốt lại, cho dù hiện tại hằng tháng vẫn không ít Ngự sử dâng sớ vạch tội!
Bản thân Hiển Khánh đế không phải người ham mê nữ sắc, theo số lượng cung tần hậu phi đã có thể nhìn ra, hơn nữa Nhị Hoàng tử chỉ thích lão bà vừa già vừa của người khác, cho nên ông thật chướng mắt cách làm người của Nhị Hoàng tử.
Cho nên mới nói Hiển Khánh đế đủ buồn bực, hai đứa con trai, đứa thích thì chẳng ra gì, đứa thành tại thì lại không thích.
Có điều, theo Thái tử và Nhị Hoàng tử dần lớn lên, tiếng hô ủng hộ Nhị Hoàng tử càng lúc càng nhiều, một mặt cũng vì hành vi Thái tử thật sự khiến người khác chán ngán thất vọng.
Còn một nguyên nhân quan trọng chính là tuy hai vị Hoàng tử đều chưa lấy vợ mà Thái tử đến nay vẫn không có con, Nhị Hoàng tử thì đã được hai lân nhi do cơ thiếp sinh ra.
Hiện giờ huyết mạch Hoàng thất mỏng manh, khai hoa tán diệp quan trọng hơn bất cứ điều gì.
Vậy nên Nhị Hoàng tử vừa hôn mê bất tỉnh, Hiển Khánh đế lập tức bỏ lại mọi sự vụ, trực tiếp chạy qua, tổng cộng chỉ có hai Hoàng tử trưởng thành, không để ý sao được!
Quyền quý khắp Kinh thành nghe đến tin tức lập tức hành động, không ai còn chú ý đến chuyện Diệp Khuynh bị từ hôn, người quan hệ gần với Hoàng gia chạy nhanh tặng thuốc tặng quà, người quan hệ xa cũng hỏi thăm khắp nơi.
Diệp Khuynh thở phào nhẹ nhõm, cả người thả lỏng, dựa vào ghế thái sư, không thể không nói, vận khí của nàng đúng là không phải tốt bình thường, dường như vừa buồn ngủ đã có người đưa gối đầu, nàng cười với Trương thị: “Ngược lại thật tốt, thuận lợi lùi được hôn sự.”
Trương thị chung quy chủ trì sự vụ phủ Quốc công nhiều năm cũng là nhân vật lợi hại, thấy Diệp Khuynh chủ động đưa bậc thềm, bà cũng không đến mức khó xử cháu gái, nữ nhi gia mà, chờ vài năm nữa sẽ gả ra ngoài, Trương thị nhấp ngụm trà: “Nói gì đâu, thời gian này con cứ ở nhà, chờ đoạn thời gian nữa đến Thất Tịch yến dạo quanh, xem có thích ai không, về nói với thím, thím sẽ tìm hiểu kỹ hơn thay con.”
Diệp Khuynh cười khẽ hai tiếng, lập gia đình là việc tất phải qua, Trương thị nói vậy đã để lại đường sống thật lớn cho nàng.
Dù sao có mấy thế gia để nữ nhi tự mình chọn lựa!
Đây là vì Trương thị không phải mẫu thân ruột của Diệp Khuynh, thật ra cũng ngầm chứa ý từ chối — nếu thành, dù tốt hay xấu đều do tự nàng chọn, không liên quan gì đến thím!
Diệp Khuynh đẩy số điểm tâm còn lại trên bàn đến chỗ Trương thị: “Thím nếm thử món này đi, vừa bảo các tiểu nha đầu làm ra đấy, táo giã mịn làm nhân, chua ngọt ngon miệng.”
Diệp Khuynh lập tức ấm áp trong lòng, nàng dịu dàng nhìn đường đệ chất phác, gật đầu, khẽ ừ một tiếng, xem Diệp An Trác quay đầu, cả người cứng ngắc, tay phải chân phải cùng giơ lên rời đi.
Tiễn bước hai đường đệ, Diệp Khuynh trở lại phòng, thay đồ ngủ lụa mỏng, bước đến giường, trên giường đã trải sẵn chiếu dùng mảnh trúc rất nhỏ bện thành, vừa mát vừa mềm mại, vô cùng thoải mái.
Phỉ Thúy ngồi bên quạt cho nàng, Diệp Khuynh rất nhanh buồn ngủ, trong lúc mơ màng nhớ tới một chuyện, hàm hồ hỏi: “Có phải phụ thân rất không thích Diệp An Trác?”
Phỉ Thúy ngẩn người, nhỏ giọng đáp lời: “Không phải cô nương sớm biết rồi sao, Quốc công gia chê thế tử quá chất phác.”
Thở dài, Phỉ Thúy xem Diệp Khuynh nhắm mắt, lẩm bẩm: “Đừng nói Quốc công gia, đến ngay cả chúng nô tỳ cũng không muốn Thế tử kế vị, nghe nói nhiều năm như vậy, Thế tử ngay cả một người bạn tri giao cũng không có, về sau biết làm thế nào!”
Diệp Khuynh quay người, bước vào giấc ngủ.
Một giấc ngủ ngon vô cùng, nhà cậu thành hậu thuẫn kiên cố, hôn sự đáng ghét đã được giải quyết, phủ Quốc công không hỗn loạn như nàng tưởng, mọi chuyện đều tốt đẹp như vậy.
Không ngờ tỉnh giấc lại nghe được thêm tin tức tốt.
Theo lý thuyết, chuyện Lâm Đống lần này, các quý tộc nhà giàu trong Kinh ít nhất phải nghị luận đôi ba tháng mới từ từ lắng xuống, đối với Lâm Đống chịu đòn nhận tội tất nhiên là chuyện tốt, mà đối với người bị từ hôn như nàng thì chẳng có gì hay ho.
Đồn đãi thời gian dài sẽ ảnh hưởng đến danh dự, lan truyền càng rộng thì khác sự thật càng xa.
Rất có khả năng biến một thiếu nữ thẹn thùng hướng nội truyền thành người lạnh băng không thèm để ý ai khác, sau đó thêm kiêu căng, làm người quái gở, tóm lại càng lan truyền càng hỏng bét.
Kết quả Diệp Khuynh vừa rời giường Trương thị đã đến thăm nàng, thuận tiện mang đến tin tức – Lúc giữa trưa, Nhị Hoàng tử chèo thuyền uống rượu mua vui với chư vị mỹ cơ trong nhà, hai mỹ cơ tranh sủng, Nhị Hoàng tử đang hòa giải hai người thì trượt chân rơi xuống hồ, bây giờ đang sốt cao, bất tỉnh nhân sự, Thánh thượng tự mình đến thăm, mọi hoạt động giải trí trong Kinh tạm thời đình chỉ.
Đương kim Hiển Khánh đế con nối dòng không nhiều, chỉ có hai Hoàng tử đã trưởng thành cùng vài tiểu Công chúa nhỏ tuổi, bởi vậy tuy rằng xưa nay không thích con thứ hai, mà nghe thấy con gặp chuyện không may cũng vội vàng chạy đến.
Thật ra Nhị Hoàng tử xuất sắc hơn nhiều so với Thái tử chỉ biết sống phóng túng, bất luận văn thao hay võ lược đều được xưng nổi danh, vấn đề duy nhất khiến người đời lên án chính là tính háo sắc.
Đây không tính bệnh gì nghiêm trọng, chung quy là người trong Hoàng thất, mỹ nhân khắp thiên hạ không phải mặc cho hắn thích lấy thì lấy sao, tiếc rằng hắn chỉ thích lão bà của người khác!
Ban đầu là nương tử bán đậu hủ, hắn ngồi xe ngựa ra ngoài, vô tình nhìn thoáng qua, kết quả liếc mắt đã thích, sau đó tên khốn này mặc xác thân phận, mỗi ngày chạy đến mua đậu hủ, ngày qua ngày, cuối cùng bị hắn kéo về phủ.
Còn có một nhà tiểu nương tử, phu quân làm ăn bên ngoài có chỗ cần cầu đến Nhị Hoàng tử, mời bạn tốt ba năm tiếp rượu cùng, bằng hữu trêu ghẹo mỹ cơ bồi rượu không bằng kiều thê trong nhà thương nhân, Nhị Hoàng tử nghe xong để ý đến.
Thừa dịp thương nhân xuôi nam nhập hàng, mua gian nhà bên cạnh nơi thương nhân ở, ngày ngày sênh ca, hằng đêm rượu chè không ngừng, cuối cùng câu được tiểu nương tử kia ngoại tình.
Gần đây người xui xẻo là nương tử nhà Hàn lâm, chỉ vào cung thỉnh an Hoàng hậu nương nương đúng một lần, đụng mặt hắn trong hoa viên, lắc mình biến hóa, Nhị Hoàng tử trở thành người bán rong, mỗi ngày chạy đến cửa sau nhà Hàn lâm bán kim chỉ.
Dần dà, trước tiên quen thân với nha hoàn bên người tiểu nương tử, lúc bắt đầu tiếp xúc với nương tử thì bị Hàn lâm phát hiện, Hàn lâm này có chút cốt khí, biết không thể trêu vào, cả đêm từ quan, mang già trẻ cả nhà hồi hương mới miễn được nguy cơ bị đội nón xanh.
May mắn Nhị Hoàng tử có một nguyên tắc, trước giờ chưa từng mạnh tay cưỡng ép dân nữ, bằng không sớm bị Hiển Khánh để nhốt lại, cho dù hiện tại hằng tháng vẫn không ít Ngự sử dâng sớ vạch tội!
Bản thân Hiển Khánh đế không phải người ham mê nữ sắc, theo số lượng cung tần hậu phi đã có thể nhìn ra, hơn nữa Nhị Hoàng tử chỉ thích lão bà vừa già vừa của người khác, cho nên ông thật chướng mắt cách làm người của Nhị Hoàng tử.
Cho nên mới nói Hiển Khánh đế đủ buồn bực, hai đứa con trai, đứa thích thì chẳng ra gì, đứa thành tại thì lại không thích.
Có điều, theo Thái tử và Nhị Hoàng tử dần lớn lên, tiếng hô ủng hộ Nhị Hoàng tử càng lúc càng nhiều, một mặt cũng vì hành vi Thái tử thật sự khiến người khác chán ngán thất vọng.
Còn một nguyên nhân quan trọng chính là tuy hai vị Hoàng tử đều chưa lấy vợ mà Thái tử đến nay vẫn không có con, Nhị Hoàng tử thì đã được hai lân nhi do cơ thiếp sinh ra.
Hiện giờ huyết mạch Hoàng thất mỏng manh, khai hoa tán diệp quan trọng hơn bất cứ điều gì.
Vậy nên Nhị Hoàng tử vừa hôn mê bất tỉnh, Hiển Khánh đế lập tức bỏ lại mọi sự vụ, trực tiếp chạy qua, tổng cộng chỉ có hai Hoàng tử trưởng thành, không để ý sao được!
Quyền quý khắp Kinh thành nghe đến tin tức lập tức hành động, không ai còn chú ý đến chuyện Diệp Khuynh bị từ hôn, người quan hệ gần với Hoàng gia chạy nhanh tặng thuốc tặng quà, người quan hệ xa cũng hỏi thăm khắp nơi.
Diệp Khuynh thở phào nhẹ nhõm, cả người thả lỏng, dựa vào ghế thái sư, không thể không nói, vận khí của nàng đúng là không phải tốt bình thường, dường như vừa buồn ngủ đã có người đưa gối đầu, nàng cười với Trương thị: “Ngược lại thật tốt, thuận lợi lùi được hôn sự.”
Trương thị chung quy chủ trì sự vụ phủ Quốc công nhiều năm cũng là nhân vật lợi hại, thấy Diệp Khuynh chủ động đưa bậc thềm, bà cũng không đến mức khó xử cháu gái, nữ nhi gia mà, chờ vài năm nữa sẽ gả ra ngoài, Trương thị nhấp ngụm trà: “Nói gì đâu, thời gian này con cứ ở nhà, chờ đoạn thời gian nữa đến Thất Tịch yến dạo quanh, xem có thích ai không, về nói với thím, thím sẽ tìm hiểu kỹ hơn thay con.”
Diệp Khuynh cười khẽ hai tiếng, lập gia đình là việc tất phải qua, Trương thị nói vậy đã để lại đường sống thật lớn cho nàng.
Dù sao có mấy thế gia để nữ nhi tự mình chọn lựa!
Đây là vì Trương thị không phải mẫu thân ruột của Diệp Khuynh, thật ra cũng ngầm chứa ý từ chối — nếu thành, dù tốt hay xấu đều do tự nàng chọn, không liên quan gì đến thím!
Diệp Khuynh đẩy số điểm tâm còn lại trên bàn đến chỗ Trương thị: “Thím nếm thử món này đi, vừa bảo các tiểu nha đầu làm ra đấy, táo giã mịn làm nhân, chua ngọt ngon miệng.”
Tác giả :
Mê Lộ Đích Long