Bổn Cung Đã Trở Về
Chương 42 Hảo huynh đệ, hảo tỷ muội!
Diệp Khuynh thoải mái trong lòng, bút nợ mắng chửi người đã báo, bánh bao thịt cũng đáp lễ, bây giờ mới coi như thanh toán xong!
Lại nói, hiểu nàng nhất vẫn là Lâm Giác, hai người gặp mặt không lâu mà có thể nói ra nàng lấy đại cục làm trọng không câu nệ tiểu tiết, quả thật đúng phong cách hành sự của nàng, dưới điều kiện tiên quyết lấy đại cục làm trọng, nhưng nhất định phải có thù báo thù, có oán báo oán!
Xử sự làm người, phải nhanh chóng kết thúc ân oán tình thù!
Diệp Khuynh đợi rượu nặng phát huy hết công dụng, mới cẩn thận bôi thuốc mỡ cho Diệp An Phong.
Diệp An Phong sau lưng mát lạnh, reo lên: “Thuốc mỡ chỗ tỷ tỷ không tệ, có điều lúc bắt đầu đau kinh khủng.”
Diệp Khuynh cười tủm tỉm, đóng nắp lọ thuốc mỡ, tiện tay nhét vào lòng Diệp An Phong, “Giữ lại về sau dùng đi!”
Diệp An Phong cười hắc hắc vui vẻ, cầm bằng hai tay như ôm bảo bối, Diệp Khuynh mặc lại quần áo cho hắn, Diệp An Phong hai mắt sáng ngời xem nàng: “Đại tỷ, tỷ thật giống mẹ ta!”
Tay Diệp Khuynh khẽ dừng, nâng lên gõ đầu hắn: “Tiểu tử thối, nói vớ vẩn gì thế!”
Diệp An Phong ai u một tiếng, nói năng lộn xộn: “Ý ta là, Đại tỷ giống hệt mẹ trong tưởng tượng của ta, không không, Đại tỷ có chút giống mẹ Diệp Lâm, là mẹ Diệp Lâm đối xử với hắn ấy!”
Diệp Khuynh ngẩn người, hỏi ngược lại: “Mẹ đệ không như thế sao?”
Vừa nói vừa cẩn thận bẻ cổ áo cho Diệp An Phong, đội miện ngọc, Diệp An Phong vẻ mặt ảm đảm: “Mẹ bận lắm, còn phải chăm sóc đệ đệ.”
Diệp Khuynh nhún vai, Nhị thẩm Trương thị một hơi sinh năm đứa trẻ, giữa các phu nhân là rất hiếm thấy, lại còn phải chủ trì sự vụ trong phủ, sợ rằng khó chu đáo với từng đứa trẻ một.
Trong lúc Diệp Khuynh thất thần, Diệp An Phong quần áo đã chỉnh tề chủ động đặt bàn tay nhỏ nhắn mềm mại vào tay Diệp Khuynh, vẻ mặt tự nhiên nhìn nàng: “Tỷ tỷ, chúng ta ra ngoài đi!”
Diệp Khuynh buồn cười buông tay, gõ nhẹ vào trán hắn: “Đệ quần áo sạch sẽ, ta còn một thân đầy dầu mỡ đây!”
Diệp Khuynh nghiêng người, Diệp An Phong thấy một vết dầu mỡ rõ ràng sau lưng nàng, biết là dấu vết bánh bao thịt để lại, thè lưỡi cười hắc hắc.
Diệp Khuynh xua Diệp An Phong ra ngoài, Phỉ Thúy cùng Trân Châu tiến lên, thay bộ áo cánh vàng nhạt thường mặc cho nàng, Diệp Khuynh nâng cánh tay, khẽ hoạt động, cảm khái: “Quần áo cũ vẫn mặc thoải mái hơn!”
Trân Châu và Phỉ Thúy cùng nở nụ cười, Phỉ Thúy vừa vuốt thẳng làn váy vừa cười nói: “Ngày xưa luôn chê quần áo không nhiều, cứ tám ngày mười ngày lại làm bộ mới, ngay cả tủ quần áo chúng nô tỳ cũng bị nhét đầy, hôm nay đúng là đổi tính rồi.”
Diệp Khuynh cười không nói, thấy đã sửa soạn xong, xoay người đến đại sảnh, liếc mắt thấy hai đường đệ, Diệp An Trác thành thật ngồi trên ghế, Diệp An Phong vò đầu bứt tai, nhìn chằm chằm Hoa hồng cao cùng bánh đậu xanh, không dám động tay.
Diệp Khuynh cười: “Đang làm gì đấy, nhìn đã thấy no rồi?”
Quay đầu phân phó Phỉ Thúy: “Pha bình trà hoa đến, đúng rồi, nhớ dùng ấm lưu ly.”
Phỉ Thúy đáp lời, chốc lát sau quay lại, tay nâng khay đặt ấm trà lưu ly óng ánh trong suốt, cánh hoa màu hồng đào chìm nổi bên trong, hết sức xinh đẹp.
Diệp An Phong hai mắt tròn xoe, xem Diệp Khuynh cầm ấm lưu ly rót chén trà hoa cho hắn, lại bỏ thêm mật ong, cẩn thận nâng chén, ngắm ngắm rồi mới nhấp ngụm nhỏ.
Diệp An Trác thì không dám động một chút, cho đến khi Diệp Khuynh thúc giục mãi mới uống.
Diệp Khuynh cầm một miếng bánh đậu xanh, bẻ làm đôi, dịu dàng cười: “Sắp đến giờ cơm, ăn ít thôi không lát nữa ăn không ngon.”
Diệp An Phong cầm lấy, hai miếng ngốn sạch, cuối cùng tha thiết trông mong nửa miếng còn lại trên tay Diệp An Trác, Diệp An Trác mặt không biểu cảm ăn luôn nửa miếng trong tay.
Trân Châu đến hỏi buổi trưa Diệp Khuynh ăn gì, Diệp Khuynh cầm lật mở tờ danh sách phòng bếp báo lên, thấy toàn đồ béo ngậy như kho tàu, hầm tương, mất khẩu vị, tùy tiện vứt sang bên, “Bảo người ra hồ hái vài lá sen tươi, thêm gạo tẻ, làm nồi cháo lá sen, thêm rau trộn ngó sen thái mỏng, cà tím ủ rượu, cùng khoai sọ hoa quế, măng tây xào mềm —“
Nói tới đây, Diệp Khuynh nhìn hai đường đệ bên cạnh, cười: “Ta quên mất, hai đứa đang tuổi ăn thịt, vậy thêm bồ câu nướng, chân giò hổ.”
Diệp An Phong nuốt nước miếng: “Vừa nghe đã thấy ngon, tỷ tỷ, đồ ăn chỗ tỷ hay thật đấy, được tự mình gọi đồ ăn như ngoài tiệm.”
Diệp Khuynh hiếu kỳ: “Hai đệ không ăn cơm như thế này sao?”
Trước kia lúc nàng chưa lấy chồng đều tách ra ăn cơm với các ca ca, đều là đám không thịt không vui, ăn với bọn họ, được vài ba bữa mặt nàng nổi đầy mụn luôn.
Nàng nhớ bởi vì các ca ca đặc biệt thích ăn, cho nên hạ công phu rất nhiều ở phòng bếp, liên tục giật vài đại sư phụ từ các nhà tửu lâu, cho nên đồng nghiệp các ca ca rất thích đến nhà uống rượu.
Nàng nhìn về phía Diệp An Trác, Diệp An Trác trầm mặc ít lời, không hiểu sao làm người khác cảm thấy an tâm, Diệp An Trác chú ý tới ánh mắt của Diệp Khuynh, gật đầu, tỏ vẻ đãi ngộ giống Diệp An Phong.
Diệp Khuynh nghĩ một lát: “Có câu nữ hài phải nuông chiều, nam hài phải dưỡng thô, xem ra các trưởng bối đang mài luyện hai đệ đấy!”
Dừng lại, Diệp Khuynh chớp chớp mắt với Diệp An Phong, ý tứ sâu xa: “Về sau nếu thèm, không ngại đến chỗ tỷ tỷ ăn một bữa, thích thứ gì cứ nói trước một tiếng.”
Diệp An Phong hoan hô, nhào về phía Diệp Khuynh, Diệp An Trác đen mặt, túm lấy cổ áo hắn, Diệp An Phong không thể động đậy mà vẫn nhiệt tình khen ngợi Diệp Khuynh: “Đại tỷ, tỷ thật tốt! Về sau chúng ta chính là hảo huynh đệ! Không, hảo tỷ muội!!”
Phỉ Thúy bật cười, Trân Châu cũng quay đầu đi, chỉ riêng Diệp Khuynh nghiêm trang gật đầu, nhịn cười: “Ừ, về sau chúng ta chính là hảo tỷ muội!”
Rất nhanh đồ ăn bưng lên, tay nghề đại sư phụ Diệp phủ vẫn như trước, cháo lá sen thơm ngát, rau trộn ngó sen chua ngọt vừa đủ, khoai sọ tuyết trắng phủ mật hoa quế vàng sáng, măng tây xanh biếc ăn vào vô cùng ngon miệng.
Được chào đón nhất đương nhiên là bồ câu nướng bơ vàng óng ánh, cùng chân giò hổ bóng loáng hơi hồng.
Diệp Khuynh xem hai đường đệ ăn như hổ đói, nghĩ thầm, dưỡng cũng quá thô đi, chẳng khác nào quỷ đầu thai.
Hai người không biết ăn bao lâu, cuối cùng Diệp An Phong xoa bụng tròn vo, mỹ mãn nói: “Ợ ~ ăn quá ngon! Tỷ tỷ, về sau tỷ nhớ thường xuyên mời đệ đến đó! Đệ ăn bánh bao ăn ngấy lắm rồi!”
Diệp Khuynh cười tủm tỉm nhận lời: “Yên tâm đi, hảo tỷ muội!”
Diệp An Phong: “Ô ô ~”
Lại nói, hiểu nàng nhất vẫn là Lâm Giác, hai người gặp mặt không lâu mà có thể nói ra nàng lấy đại cục làm trọng không câu nệ tiểu tiết, quả thật đúng phong cách hành sự của nàng, dưới điều kiện tiên quyết lấy đại cục làm trọng, nhưng nhất định phải có thù báo thù, có oán báo oán!
Xử sự làm người, phải nhanh chóng kết thúc ân oán tình thù!
Diệp Khuynh đợi rượu nặng phát huy hết công dụng, mới cẩn thận bôi thuốc mỡ cho Diệp An Phong.
Diệp An Phong sau lưng mát lạnh, reo lên: “Thuốc mỡ chỗ tỷ tỷ không tệ, có điều lúc bắt đầu đau kinh khủng.”
Diệp Khuynh cười tủm tỉm, đóng nắp lọ thuốc mỡ, tiện tay nhét vào lòng Diệp An Phong, “Giữ lại về sau dùng đi!”
Diệp An Phong cười hắc hắc vui vẻ, cầm bằng hai tay như ôm bảo bối, Diệp Khuynh mặc lại quần áo cho hắn, Diệp An Phong hai mắt sáng ngời xem nàng: “Đại tỷ, tỷ thật giống mẹ ta!”
Tay Diệp Khuynh khẽ dừng, nâng lên gõ đầu hắn: “Tiểu tử thối, nói vớ vẩn gì thế!”
Diệp An Phong ai u một tiếng, nói năng lộn xộn: “Ý ta là, Đại tỷ giống hệt mẹ trong tưởng tượng của ta, không không, Đại tỷ có chút giống mẹ Diệp Lâm, là mẹ Diệp Lâm đối xử với hắn ấy!”
Diệp Khuynh ngẩn người, hỏi ngược lại: “Mẹ đệ không như thế sao?”
Vừa nói vừa cẩn thận bẻ cổ áo cho Diệp An Phong, đội miện ngọc, Diệp An Phong vẻ mặt ảm đảm: “Mẹ bận lắm, còn phải chăm sóc đệ đệ.”
Diệp Khuynh nhún vai, Nhị thẩm Trương thị một hơi sinh năm đứa trẻ, giữa các phu nhân là rất hiếm thấy, lại còn phải chủ trì sự vụ trong phủ, sợ rằng khó chu đáo với từng đứa trẻ một.
Trong lúc Diệp Khuynh thất thần, Diệp An Phong quần áo đã chỉnh tề chủ động đặt bàn tay nhỏ nhắn mềm mại vào tay Diệp Khuynh, vẻ mặt tự nhiên nhìn nàng: “Tỷ tỷ, chúng ta ra ngoài đi!”
Diệp Khuynh buồn cười buông tay, gõ nhẹ vào trán hắn: “Đệ quần áo sạch sẽ, ta còn một thân đầy dầu mỡ đây!”
Diệp Khuynh nghiêng người, Diệp An Phong thấy một vết dầu mỡ rõ ràng sau lưng nàng, biết là dấu vết bánh bao thịt để lại, thè lưỡi cười hắc hắc.
Diệp Khuynh xua Diệp An Phong ra ngoài, Phỉ Thúy cùng Trân Châu tiến lên, thay bộ áo cánh vàng nhạt thường mặc cho nàng, Diệp Khuynh nâng cánh tay, khẽ hoạt động, cảm khái: “Quần áo cũ vẫn mặc thoải mái hơn!”
Trân Châu và Phỉ Thúy cùng nở nụ cười, Phỉ Thúy vừa vuốt thẳng làn váy vừa cười nói: “Ngày xưa luôn chê quần áo không nhiều, cứ tám ngày mười ngày lại làm bộ mới, ngay cả tủ quần áo chúng nô tỳ cũng bị nhét đầy, hôm nay đúng là đổi tính rồi.”
Diệp Khuynh cười không nói, thấy đã sửa soạn xong, xoay người đến đại sảnh, liếc mắt thấy hai đường đệ, Diệp An Trác thành thật ngồi trên ghế, Diệp An Phong vò đầu bứt tai, nhìn chằm chằm Hoa hồng cao cùng bánh đậu xanh, không dám động tay.
Diệp Khuynh cười: “Đang làm gì đấy, nhìn đã thấy no rồi?”
Quay đầu phân phó Phỉ Thúy: “Pha bình trà hoa đến, đúng rồi, nhớ dùng ấm lưu ly.”
Phỉ Thúy đáp lời, chốc lát sau quay lại, tay nâng khay đặt ấm trà lưu ly óng ánh trong suốt, cánh hoa màu hồng đào chìm nổi bên trong, hết sức xinh đẹp.
Diệp An Phong hai mắt tròn xoe, xem Diệp Khuynh cầm ấm lưu ly rót chén trà hoa cho hắn, lại bỏ thêm mật ong, cẩn thận nâng chén, ngắm ngắm rồi mới nhấp ngụm nhỏ.
Diệp An Trác thì không dám động một chút, cho đến khi Diệp Khuynh thúc giục mãi mới uống.
Diệp Khuynh cầm một miếng bánh đậu xanh, bẻ làm đôi, dịu dàng cười: “Sắp đến giờ cơm, ăn ít thôi không lát nữa ăn không ngon.”
Diệp An Phong cầm lấy, hai miếng ngốn sạch, cuối cùng tha thiết trông mong nửa miếng còn lại trên tay Diệp An Trác, Diệp An Trác mặt không biểu cảm ăn luôn nửa miếng trong tay.
Trân Châu đến hỏi buổi trưa Diệp Khuynh ăn gì, Diệp Khuynh cầm lật mở tờ danh sách phòng bếp báo lên, thấy toàn đồ béo ngậy như kho tàu, hầm tương, mất khẩu vị, tùy tiện vứt sang bên, “Bảo người ra hồ hái vài lá sen tươi, thêm gạo tẻ, làm nồi cháo lá sen, thêm rau trộn ngó sen thái mỏng, cà tím ủ rượu, cùng khoai sọ hoa quế, măng tây xào mềm —“
Nói tới đây, Diệp Khuynh nhìn hai đường đệ bên cạnh, cười: “Ta quên mất, hai đứa đang tuổi ăn thịt, vậy thêm bồ câu nướng, chân giò hổ.”
Diệp An Phong nuốt nước miếng: “Vừa nghe đã thấy ngon, tỷ tỷ, đồ ăn chỗ tỷ hay thật đấy, được tự mình gọi đồ ăn như ngoài tiệm.”
Diệp Khuynh hiếu kỳ: “Hai đệ không ăn cơm như thế này sao?”
Trước kia lúc nàng chưa lấy chồng đều tách ra ăn cơm với các ca ca, đều là đám không thịt không vui, ăn với bọn họ, được vài ba bữa mặt nàng nổi đầy mụn luôn.
Nàng nhớ bởi vì các ca ca đặc biệt thích ăn, cho nên hạ công phu rất nhiều ở phòng bếp, liên tục giật vài đại sư phụ từ các nhà tửu lâu, cho nên đồng nghiệp các ca ca rất thích đến nhà uống rượu.
Nàng nhìn về phía Diệp An Trác, Diệp An Trác trầm mặc ít lời, không hiểu sao làm người khác cảm thấy an tâm, Diệp An Trác chú ý tới ánh mắt của Diệp Khuynh, gật đầu, tỏ vẻ đãi ngộ giống Diệp An Phong.
Diệp Khuynh nghĩ một lát: “Có câu nữ hài phải nuông chiều, nam hài phải dưỡng thô, xem ra các trưởng bối đang mài luyện hai đệ đấy!”
Dừng lại, Diệp Khuynh chớp chớp mắt với Diệp An Phong, ý tứ sâu xa: “Về sau nếu thèm, không ngại đến chỗ tỷ tỷ ăn một bữa, thích thứ gì cứ nói trước một tiếng.”
Diệp An Phong hoan hô, nhào về phía Diệp Khuynh, Diệp An Trác đen mặt, túm lấy cổ áo hắn, Diệp An Phong không thể động đậy mà vẫn nhiệt tình khen ngợi Diệp Khuynh: “Đại tỷ, tỷ thật tốt! Về sau chúng ta chính là hảo huynh đệ! Không, hảo tỷ muội!!”
Phỉ Thúy bật cười, Trân Châu cũng quay đầu đi, chỉ riêng Diệp Khuynh nghiêm trang gật đầu, nhịn cười: “Ừ, về sau chúng ta chính là hảo tỷ muội!”
Rất nhanh đồ ăn bưng lên, tay nghề đại sư phụ Diệp phủ vẫn như trước, cháo lá sen thơm ngát, rau trộn ngó sen chua ngọt vừa đủ, khoai sọ tuyết trắng phủ mật hoa quế vàng sáng, măng tây xanh biếc ăn vào vô cùng ngon miệng.
Được chào đón nhất đương nhiên là bồ câu nướng bơ vàng óng ánh, cùng chân giò hổ bóng loáng hơi hồng.
Diệp Khuynh xem hai đường đệ ăn như hổ đói, nghĩ thầm, dưỡng cũng quá thô đi, chẳng khác nào quỷ đầu thai.
Hai người không biết ăn bao lâu, cuối cùng Diệp An Phong xoa bụng tròn vo, mỹ mãn nói: “Ợ ~ ăn quá ngon! Tỷ tỷ, về sau tỷ nhớ thường xuyên mời đệ đến đó! Đệ ăn bánh bao ăn ngấy lắm rồi!”
Diệp Khuynh cười tủm tỉm nhận lời: “Yên tâm đi, hảo tỷ muội!”
Diệp An Phong: “Ô ô ~”
Tác giả :
Mê Lộ Đích Long