Bổn Cung Đã Trở Về
Chương 30 Bất tác bất tử (Không làm không chết)
Mắt Lâm Đống híp lại, âm trầm cất lời: “Nói bậy! Lần đầu ta gặp nàng, nàng tiểu ướt hết người ta!”
Diệp Khuynh ngẩn ngơ: “Lúc đó nàng bao tuổi?”
Sắc mặt Lâm Đống càng âm trầm hơn: “Vừa tròn sáu tháng!”
Diệp Khuynh nói thầm, chuyện nhỏ như vậy mà ngươi còn nhớ!
Lâm Đống tiếp tục âm u kể: “Lần hai gặp mặt, nàng lấy tiểu binh cưỡi ngựa của ta —“
Diệp Khuynh chen lời hỏi: “Tiểu binh cưỡi ngựa gì?”
Lâm Đống nhíu mày suy nghĩ một lát, “Chính là tiểu binh cưỡi ngựa bằng gỗ lão cha làm cho Tam mao, bị lấy trộm!”
Diệp Khuynh nói thầm, được lắm, một trộm một cướp, hai người các ngươi đúng là mèo chê chó lắm lông.
Lâm Đống mặt âm trầm, nói hơn mười hành vi ác độc tàn bạo Diệp Khuynh từng làm, đơn giản là mấy việc lông gà vỏ tỏi linh tinh kiểu cướp bảo bối gì của hắn sau đó kẻ ác cáo trạng trước, nói xấu hắn trước mặt các trưởng bối.
Không biết bao lâu, Lâm Đống đột nhiên ngừng bặt, Diệp Khuynh ngẩn người: “Hết rồi?”
Lâm Đống hừ một tiếng: “Sau đó ta nhập ngũ, không gặp nàng ta!”
Diệp Khuynh dở khóc dở cười, chút ân oán lúc nhỏ mà người này nhớ nhiều năm như vậy, khó trách ấn tượng với Diệp Khuynh không tốt lắm.
Nàng sờ vết sẹo gần như biến mất trên mặt: “Vậy ngươi cũng không nên đánh roi vào mặt nàng.”
Lâm Đống tức giận: “Lúc đó nàng ta như phát điên cầm roi vụt lung tung, hạ nhân không tiếp cận nổi, ta chẳng còn cách nào, chỉ muốn cảnh cáo nàng, mà ai ngờ tự dưng nàng ta quay đầu, vốn là đánh lên lưng thôi!”
Dừng lại, Lâm Đống bổ sung: “Ta đã tính toán lực tay, cách quần áo, cùng lắm hơi đau sẽ không để lại sẹo!”
Thật ra Diệp Khuynh tin lời Lâm Đống, trước kia nàng từng nghịch roi một thời gian, roi vung ra, tuyệt đối làm người khác da tróc thịt bong, vết thương trên mặt nàng nhìn dọa người, thật ra không nghiêm trọng lắm, chỉ hơi sưng đỏ, xác nhận người ra tay đã khống chế lực vung, bị đuôi roi đảo qua mà thôi.
Có điều, hiểu là hiểu, mà Diệp Khuynh không định cứ thế biến chiến tranh thành tơ lụa, đây là một trong những thói quen dưỡng thành khi làm Hoàng hậu — thưởng phạt phân minh.
Mặc kệ vô tâm hay không, đã sai là phải phạt.
Nhớ có lần một vị phu nhân Quốc công tiến cung yết kiến Diệp Khuynh, lão phu nhân đã tầm tám mươi, Diệp Khuynh nói chuyện một lát thấy đầu lão thái thái bắt đầu đổ mồ hôi, kêu nữ quan Bạch Lộ bên người đưa lão phu nhân ra ngoài.
Lúc đó Bạch Lộ đang bận rộn, qua tay để một tiểu cung nữ dẫn dẫn đường, kết quả nửa đường lão thái thái không đi nổi nữa, tiểu cung nữ sốt ruột không biết trước tìm chỗ cho lão thái thái nghỉ ngơi hay là đi gọi người.
Ai ngờ vừa vặn bị Thục phi đi ngang qua nhìn thấy, Thục phi tự mình nâng lão thái thái lên xe giá của mình, lại phái hai nữ quan bên người đưa lão thái thái về nhà, còn lập tức phái Thái y qua.
Tiểu cung nữ sợ hãi, một đường khóc sướt mướt về, Bạch Lộ cũng sợ, liên tục quở trách tiểu cung nữ.
Diệp Khuynh lại rất bình tĩnh, nàng bắt đầu hạ một loạt mệnh lệnh, Bạch Lộ có sai, không nên đẩy việc của mình cho người khác, trực tiếp hạ ba bậc, từ Thượng cung Nhị phẩm giáng xuống Ngự tứ Tứ phẩm, phạt nửa năm bổng lộc, đồng thời giao trách nhiệm tự mình đến trước giường lão phu nhân phủ Quốc công chăm bệnh.
Tiểu cung nữ cũng nên phạt, lúc thân thể lão phu nhân không thoải mái, phải đi tìm người trước, mà không phải hoảng sợ rối loạn, phạt đi phủ Quốc công chăm bệnh cùng Bạch Lộ.
Thục phi nên thưởng, Diệp Khuynh tự mình ra ý chỉ Hoàng hậu, đủ loại từ khen ngợi như hiền lương thục đức, làm gương mẫu cho hậu cung, không cần tiền quăng hết cho Thục phi.
Cuối cùng, Diệp Khuynh lại tự mình truyền Y chính Thái Y viện, bảo hắn chuyên tâm chẩn trị cho lão phu nhân, bút vung lên, ban không ít thuốc bổ trân quý đưa đến phủ Quốc công.
Nhờ Diệp Khuynh phản ứng kịp thời, xử trí thích đáng cho nên không có lời đồn đãi gì truyền ra.
Đây là Hoàng hậu, bản thân không thể phạm sai, người bên cạnh cũng không thể phạm sai.
Phạm một chút sai lầm thôi, có vô số người đang đợi bắt để bắt lấy điểm yếu, sau đó trả giá lớn gấp trăm ngàn lần để vãn hồi.
Nửa năm sau, nữ quan Tứ phẩm Bạch Lộ trở về, trong Khôn Trữ cung đã không còn vị trí cho nàng.
Tóm lại, dù vô tâm hay hữu tâm, Lâm Đống đánh vào mặt nàng là sự thật, Diệp Khuynh thề, nhất định phải bắt Lâm Đống lúc tỉnh táo dâng đại lễ xin lỗi, chính miệng nói một câu hắn sai rồi, bằng không sẽ đấu với hắn đến cùng!
Lâm Đống thì vẫn còn đang lẩm bà lẩm bẩm, mừng rỡ vô cùng: “Về sau người đàn bà chanh chua Diệp gia kia chính là việc của tỷ!”
Còn người đàn bà chanh chua!
Diệp Khuynh nói thầm, không giết chết ngươi ta không phải họ Diệp!
Diệp Khuynh không muốn nghe Lâm Đống nói xấu mình, trong đầu chợt lóe, nhớ tới nguyên nhân dẫn tới Diệp Khuynh lúc trước phát giận, nghe nói Lâm Đống mang hai hồng nhan tri kỷ từ biên cương về, nàng tò mò hỏi: “Vậy ngươi có người trong lòng không?”
Lâm Đống ngây người, sau đó ngại ngùng gãi đầu, ngốc ngốc nở nụ cười.
Ban ngày nóng nực, mà buổi tối lại rất mát mẻ, gió đêm thổi qua, vài sợi tóc rủ xuống, Diệp Khuynh nhẹ nhàng vén ra sau tai, xem Lâm Đống vẻ mặt ngốc ngốc, xem ra có người trong lòng.
Diệp Khuynh dịu giọng, dụ dỗ: “Là nữ tử thế nào, nói với tỷ tỷ đi!”
Lâm Đống đột nhiên thở dài, Diệp Khuynh nghĩ, xem ra tình trường không thuận lợi cho lắm, thế thì hay ho rồi.
Lâm Đống ngẩng đầu, nhìn trăng sáng trên cao, vẻ mặt hướng tới: “Nàng đoan trang hiền thục, dịu dàng săn sóc, đối nhân xử thế hào phóng thỏa đáng, không sai nửa phần, còn hiếu kính trưởng bối, đối xử tử tế với các con, hơn nữa toàn tâm toàn ý phụ tá trượng phu —“
Diệp Khuynh càng nghe càng thấy không đúng, hình như người trong lòng hắn là phụ nữ đã có chồng?!
Lâm Đống nói tròn nửa khắc, tóm lại nữ tử này chính là hiền thê lương mẫu, đất trời chỉ có một, vạn dặm khó tìm, cuối cùng, hắn thở dài: “Đáng tiếc, đáng tiếc.”
Diệp Khuynh tò mò: “Đáng tiếc gì? Đáng tiếc nàng đã gả làm vợ người ta?”
Lâm Đống uể oải nhìn nàng, thở dài: “Đáng tiếc quân sinh ta chưa sinh, ta sinh quân đã mất.”
Dừng lại, giọng nói Lâm Đống cất cao, mang theo vài phần trào dâng: “Đại trượng phu lấy vợ, đương nhiên phải lấy nữ tử như Hiếu Hiền Hoàng hậu!”
Diệp Khuynh: “…”
Có cần phải thế không, tình nhân trong mộng của ngươi vừa mới quyết định giết chết ngươi xong!
Diệp Khuynh nghĩ, nếu không phải câu cuối cùng, nàng thật không thể ngờ rằng người Lâm Đống nói là nàng, xem ra nhóc con này triệt để bị sách sử làm lầm đường lạc lối.
Lâm Đống nói xong như đột nhiên buông gánh nặng, đứng bật dậy, ngẩng đầu nhìn mặt trăng trên cao, lại nghiêng đầu xem Diệp Khuynh, “Tỷ có biết không, thật ra hồi nhỏ ta muốn làm một văn nhân!”
Hai mắt hắn lóe sáng, trên mặt tràn ngập vui sướng, không đợi Diệp Khuynh phản ứng lại đã quay đầu nhìn lên cao, gật gù đắc ý.
Dáng vẻ như hứng thơ dâng trào, “Ừm, minh nguyệt, minh nguyệt nên thế nào đây —“
“Ờm hừm —“
“Minh nguyệt vì sao lại tròn —” nghẹn nửa ngày, Lâm Đống rốt cuộc nghẹn ra một câu, Diệp Khuynh không thể nhịn nổi, quay mặt ra chỗ khác, che miệng, bả vai rung không ngừng.
Diệp Khuynh ngẩn ngơ: “Lúc đó nàng bao tuổi?”
Sắc mặt Lâm Đống càng âm trầm hơn: “Vừa tròn sáu tháng!”
Diệp Khuynh nói thầm, chuyện nhỏ như vậy mà ngươi còn nhớ!
Lâm Đống tiếp tục âm u kể: “Lần hai gặp mặt, nàng lấy tiểu binh cưỡi ngựa của ta —“
Diệp Khuynh chen lời hỏi: “Tiểu binh cưỡi ngựa gì?”
Lâm Đống nhíu mày suy nghĩ một lát, “Chính là tiểu binh cưỡi ngựa bằng gỗ lão cha làm cho Tam mao, bị lấy trộm!”
Diệp Khuynh nói thầm, được lắm, một trộm một cướp, hai người các ngươi đúng là mèo chê chó lắm lông.
Lâm Đống mặt âm trầm, nói hơn mười hành vi ác độc tàn bạo Diệp Khuynh từng làm, đơn giản là mấy việc lông gà vỏ tỏi linh tinh kiểu cướp bảo bối gì của hắn sau đó kẻ ác cáo trạng trước, nói xấu hắn trước mặt các trưởng bối.
Không biết bao lâu, Lâm Đống đột nhiên ngừng bặt, Diệp Khuynh ngẩn người: “Hết rồi?”
Lâm Đống hừ một tiếng: “Sau đó ta nhập ngũ, không gặp nàng ta!”
Diệp Khuynh dở khóc dở cười, chút ân oán lúc nhỏ mà người này nhớ nhiều năm như vậy, khó trách ấn tượng với Diệp Khuynh không tốt lắm.
Nàng sờ vết sẹo gần như biến mất trên mặt: “Vậy ngươi cũng không nên đánh roi vào mặt nàng.”
Lâm Đống tức giận: “Lúc đó nàng ta như phát điên cầm roi vụt lung tung, hạ nhân không tiếp cận nổi, ta chẳng còn cách nào, chỉ muốn cảnh cáo nàng, mà ai ngờ tự dưng nàng ta quay đầu, vốn là đánh lên lưng thôi!”
Dừng lại, Lâm Đống bổ sung: “Ta đã tính toán lực tay, cách quần áo, cùng lắm hơi đau sẽ không để lại sẹo!”
Thật ra Diệp Khuynh tin lời Lâm Đống, trước kia nàng từng nghịch roi một thời gian, roi vung ra, tuyệt đối làm người khác da tróc thịt bong, vết thương trên mặt nàng nhìn dọa người, thật ra không nghiêm trọng lắm, chỉ hơi sưng đỏ, xác nhận người ra tay đã khống chế lực vung, bị đuôi roi đảo qua mà thôi.
Có điều, hiểu là hiểu, mà Diệp Khuynh không định cứ thế biến chiến tranh thành tơ lụa, đây là một trong những thói quen dưỡng thành khi làm Hoàng hậu — thưởng phạt phân minh.
Mặc kệ vô tâm hay không, đã sai là phải phạt.
Nhớ có lần một vị phu nhân Quốc công tiến cung yết kiến Diệp Khuynh, lão phu nhân đã tầm tám mươi, Diệp Khuynh nói chuyện một lát thấy đầu lão thái thái bắt đầu đổ mồ hôi, kêu nữ quan Bạch Lộ bên người đưa lão phu nhân ra ngoài.
Lúc đó Bạch Lộ đang bận rộn, qua tay để một tiểu cung nữ dẫn dẫn đường, kết quả nửa đường lão thái thái không đi nổi nữa, tiểu cung nữ sốt ruột không biết trước tìm chỗ cho lão thái thái nghỉ ngơi hay là đi gọi người.
Ai ngờ vừa vặn bị Thục phi đi ngang qua nhìn thấy, Thục phi tự mình nâng lão thái thái lên xe giá của mình, lại phái hai nữ quan bên người đưa lão thái thái về nhà, còn lập tức phái Thái y qua.
Tiểu cung nữ sợ hãi, một đường khóc sướt mướt về, Bạch Lộ cũng sợ, liên tục quở trách tiểu cung nữ.
Diệp Khuynh lại rất bình tĩnh, nàng bắt đầu hạ một loạt mệnh lệnh, Bạch Lộ có sai, không nên đẩy việc của mình cho người khác, trực tiếp hạ ba bậc, từ Thượng cung Nhị phẩm giáng xuống Ngự tứ Tứ phẩm, phạt nửa năm bổng lộc, đồng thời giao trách nhiệm tự mình đến trước giường lão phu nhân phủ Quốc công chăm bệnh.
Tiểu cung nữ cũng nên phạt, lúc thân thể lão phu nhân không thoải mái, phải đi tìm người trước, mà không phải hoảng sợ rối loạn, phạt đi phủ Quốc công chăm bệnh cùng Bạch Lộ.
Thục phi nên thưởng, Diệp Khuynh tự mình ra ý chỉ Hoàng hậu, đủ loại từ khen ngợi như hiền lương thục đức, làm gương mẫu cho hậu cung, không cần tiền quăng hết cho Thục phi.
Cuối cùng, Diệp Khuynh lại tự mình truyền Y chính Thái Y viện, bảo hắn chuyên tâm chẩn trị cho lão phu nhân, bút vung lên, ban không ít thuốc bổ trân quý đưa đến phủ Quốc công.
Nhờ Diệp Khuynh phản ứng kịp thời, xử trí thích đáng cho nên không có lời đồn đãi gì truyền ra.
Đây là Hoàng hậu, bản thân không thể phạm sai, người bên cạnh cũng không thể phạm sai.
Phạm một chút sai lầm thôi, có vô số người đang đợi bắt để bắt lấy điểm yếu, sau đó trả giá lớn gấp trăm ngàn lần để vãn hồi.
Nửa năm sau, nữ quan Tứ phẩm Bạch Lộ trở về, trong Khôn Trữ cung đã không còn vị trí cho nàng.
Tóm lại, dù vô tâm hay hữu tâm, Lâm Đống đánh vào mặt nàng là sự thật, Diệp Khuynh thề, nhất định phải bắt Lâm Đống lúc tỉnh táo dâng đại lễ xin lỗi, chính miệng nói một câu hắn sai rồi, bằng không sẽ đấu với hắn đến cùng!
Lâm Đống thì vẫn còn đang lẩm bà lẩm bẩm, mừng rỡ vô cùng: “Về sau người đàn bà chanh chua Diệp gia kia chính là việc của tỷ!”
Còn người đàn bà chanh chua!
Diệp Khuynh nói thầm, không giết chết ngươi ta không phải họ Diệp!
Diệp Khuynh không muốn nghe Lâm Đống nói xấu mình, trong đầu chợt lóe, nhớ tới nguyên nhân dẫn tới Diệp Khuynh lúc trước phát giận, nghe nói Lâm Đống mang hai hồng nhan tri kỷ từ biên cương về, nàng tò mò hỏi: “Vậy ngươi có người trong lòng không?”
Lâm Đống ngây người, sau đó ngại ngùng gãi đầu, ngốc ngốc nở nụ cười.
Ban ngày nóng nực, mà buổi tối lại rất mát mẻ, gió đêm thổi qua, vài sợi tóc rủ xuống, Diệp Khuynh nhẹ nhàng vén ra sau tai, xem Lâm Đống vẻ mặt ngốc ngốc, xem ra có người trong lòng.
Diệp Khuynh dịu giọng, dụ dỗ: “Là nữ tử thế nào, nói với tỷ tỷ đi!”
Lâm Đống đột nhiên thở dài, Diệp Khuynh nghĩ, xem ra tình trường không thuận lợi cho lắm, thế thì hay ho rồi.
Lâm Đống ngẩng đầu, nhìn trăng sáng trên cao, vẻ mặt hướng tới: “Nàng đoan trang hiền thục, dịu dàng săn sóc, đối nhân xử thế hào phóng thỏa đáng, không sai nửa phần, còn hiếu kính trưởng bối, đối xử tử tế với các con, hơn nữa toàn tâm toàn ý phụ tá trượng phu —“
Diệp Khuynh càng nghe càng thấy không đúng, hình như người trong lòng hắn là phụ nữ đã có chồng?!
Lâm Đống nói tròn nửa khắc, tóm lại nữ tử này chính là hiền thê lương mẫu, đất trời chỉ có một, vạn dặm khó tìm, cuối cùng, hắn thở dài: “Đáng tiếc, đáng tiếc.”
Diệp Khuynh tò mò: “Đáng tiếc gì? Đáng tiếc nàng đã gả làm vợ người ta?”
Lâm Đống uể oải nhìn nàng, thở dài: “Đáng tiếc quân sinh ta chưa sinh, ta sinh quân đã mất.”
Dừng lại, giọng nói Lâm Đống cất cao, mang theo vài phần trào dâng: “Đại trượng phu lấy vợ, đương nhiên phải lấy nữ tử như Hiếu Hiền Hoàng hậu!”
Diệp Khuynh: “…”
Có cần phải thế không, tình nhân trong mộng của ngươi vừa mới quyết định giết chết ngươi xong!
Diệp Khuynh nghĩ, nếu không phải câu cuối cùng, nàng thật không thể ngờ rằng người Lâm Đống nói là nàng, xem ra nhóc con này triệt để bị sách sử làm lầm đường lạc lối.
Lâm Đống nói xong như đột nhiên buông gánh nặng, đứng bật dậy, ngẩng đầu nhìn mặt trăng trên cao, lại nghiêng đầu xem Diệp Khuynh, “Tỷ có biết không, thật ra hồi nhỏ ta muốn làm một văn nhân!”
Hai mắt hắn lóe sáng, trên mặt tràn ngập vui sướng, không đợi Diệp Khuynh phản ứng lại đã quay đầu nhìn lên cao, gật gù đắc ý.
Dáng vẻ như hứng thơ dâng trào, “Ừm, minh nguyệt, minh nguyệt nên thế nào đây —“
“Ờm hừm —“
“Minh nguyệt vì sao lại tròn —” nghẹn nửa ngày, Lâm Đống rốt cuộc nghẹn ra một câu, Diệp Khuynh không thể nhịn nổi, quay mặt ra chỗ khác, che miệng, bả vai rung không ngừng.
Tác giả :
Mê Lộ Đích Long