Bởi Vì Anh Là Đồ Đầu Gấu!
Chương 5: Có duyên gặp lại!
-A...
Cái mùi này... Hắn từ từ mở mắt, bỗng bật dậy, ho sặc sụa. Cái mùi thuốc sát trùng bệnh viện là 1 trong những thứ hắn ghét nhất. Nó đang ngồi nghịch chiếc điện thoại mới, thấy thế quay lại:
-Anh tỉnh rồi hả? Nằm yên đấy đi, mệnh hệ gì lại mất công tôi đưa anh đến đây.
-Cô là ai..?
-Tôi là ai thì có liên quan gì đến anh?
-Trả ơn! -Hắn trả lời, 2 từ ngắn gọn.
-Khỏi cần!
Nó thở dài. Đến một câu cảm ơn cũng không nói được thì trông mong gì chứ?
-Thôi khỏi. Đây có phải điện thoại của anh không? May cho anh là điện thoại tôi cũng cùng hãng với điện thoại của anh. Càng may hơn là hôm nay tôi mang sạc điện thoại. Chắc anh phải cảm ơn anh trai tôi nhiều đấy!- Cô hua hua chiếc điện thoại của hắn trên tay.
-Trả nó cho tôi!- Hắn trả lời, mặt lạnh tanh.
-Anh đang nói chuyện với ân nhân của mình đấy, liệu mà cư xử đàng hoàng. Còn nữa, người được lưu tên là “Ông già” là ba của anh đúng không. Để tôi gọi cho bác đến chăm anh, tôi còn đi học nữa.- Nó nhẹ nhành trả lời.
-Không cần! Tôi không muốn ba mẹ tôi dính đến những chuyện này.- Hắn trả lời, giật lại chiếc điện thoại.
-Tùy anh thôi. Tôi sẽ báo với y tế việc anh đã tỉnh lại. Trong balo của anh có tiền và thẻ tín dụng, tôi nghĩ anh có thể tự lo được. Tôi không hiểu tại sao học sinh Trung học Cơ sở lại có thẻ ATM được!- Nó ngao ngán. Chẳng bù cho nó, đi đâu cũng được ba mẹ, anh trai rước, lo cho từ A đến Z. Nó muốn mua gì chỉ cần ới anh trai 1 tiếng là có ngay thứ mình muốn. Thật là không cho con cái cơ hội để tự lập gì cả.
-Cô dám lục lọi balo của tôi sao? Cô muốn chết...- Hắn nổi cáu. Hắn ghét những ai đụng chạm vào đồ của mình.
-Anh nói hay nhỉ. Không lục cặp tìm thẻ học sinh của anh thì làm sao báo cho bệnh viện được? Tôi trả viện phí cho anh rồi. Coi như vì anh đẹp trai!- Nó cười tinh nghịch. Đôi mắt xám cong cong như vầng trăng. Hai má lúm cùng cái răng khểnh thật đáng yêu.
”Khụ, sao mình phải khen tên này chứ?” Nó trở về với vẻ mặt nghiêm túc.
-Cô không quan tâm đến lí do vì sao tôi lại bị thế này sao?- Hắn ngạc nhiên. Bình thường khi gặp người bị thương, sẽ hỏi han lí do và làm rõ vụ việc ra chứ, sao nó...?
-Tôi không quan tâm, tôi cũng không thích dính dáng đến những chuyện máu me! Tôi cũng không cần anh trả ơn. Chỉ cần anh không để bị thương nữa, chẳng may tôi lại liên lụy.
”Thật là, mới ngày đầu tiên đi học thôi mà... Xui dữ...” Nó lẩm bẩm rồi xách cặp bước đi.
Hắn nghe xong, túm lấy tay cô:
-Cô mới chuyển đến sao? Tư Mạc Dịch đúng không?
-Thì sao?
-Cho tôi xin quý danh của cô! Tôi không muốn mắc nợ ai cả.
-Tôi đã nói không cần. Có duyên gặp lại. Mà tôi cũng không cần có duyên với anh. Ngoài cái anh đẹp trai ra thì... Khụ...Hừm... Sớm khỏe rồi quay lại trường học. Thanh niên trai tráng mà để con gái đưa đi viện. Đến chịu...!.. A! Tôi không nhanh sẽ muộn giờ mất.
Nó nói rồi chạy đi, để lại hắn ta ngơ ngác trong phòng bệnh, chưa kịp nói câu cảm ơn. Mặt lạnh không còn mà trở nên ấp áp. Mắt xanh vì thế mà hiền hòa hơn.
-Cô ta cũng đáng yêu đấy chứ?!
Đây là lần đầu tiên hắn thấy người không cuồng loạn trước vẻ đẹp trai của hắn, mà chỉ không ngừng khen hắn rồi phủ nhận.
”Nằm trong này chán chết, nhanh chóng làm thủ tục xuất viện thôi! Cảm ơn cô vì đã sạc điện thoại cho tôi!“. Hắn mỉm cười, cầm chiếc điện thoại.
”Alo! Lâm Sơn? Mày rảnh không? Tao đang ở viện T^T Cần cứu gấp!”
Cái mùi này... Hắn từ từ mở mắt, bỗng bật dậy, ho sặc sụa. Cái mùi thuốc sát trùng bệnh viện là 1 trong những thứ hắn ghét nhất. Nó đang ngồi nghịch chiếc điện thoại mới, thấy thế quay lại:
-Anh tỉnh rồi hả? Nằm yên đấy đi, mệnh hệ gì lại mất công tôi đưa anh đến đây.
-Cô là ai..?
-Tôi là ai thì có liên quan gì đến anh?
-Trả ơn! -Hắn trả lời, 2 từ ngắn gọn.
-Khỏi cần!
Nó thở dài. Đến một câu cảm ơn cũng không nói được thì trông mong gì chứ?
-Thôi khỏi. Đây có phải điện thoại của anh không? May cho anh là điện thoại tôi cũng cùng hãng với điện thoại của anh. Càng may hơn là hôm nay tôi mang sạc điện thoại. Chắc anh phải cảm ơn anh trai tôi nhiều đấy!- Cô hua hua chiếc điện thoại của hắn trên tay.
-Trả nó cho tôi!- Hắn trả lời, mặt lạnh tanh.
-Anh đang nói chuyện với ân nhân của mình đấy, liệu mà cư xử đàng hoàng. Còn nữa, người được lưu tên là “Ông già” là ba của anh đúng không. Để tôi gọi cho bác đến chăm anh, tôi còn đi học nữa.- Nó nhẹ nhành trả lời.
-Không cần! Tôi không muốn ba mẹ tôi dính đến những chuyện này.- Hắn trả lời, giật lại chiếc điện thoại.
-Tùy anh thôi. Tôi sẽ báo với y tế việc anh đã tỉnh lại. Trong balo của anh có tiền và thẻ tín dụng, tôi nghĩ anh có thể tự lo được. Tôi không hiểu tại sao học sinh Trung học Cơ sở lại có thẻ ATM được!- Nó ngao ngán. Chẳng bù cho nó, đi đâu cũng được ba mẹ, anh trai rước, lo cho từ A đến Z. Nó muốn mua gì chỉ cần ới anh trai 1 tiếng là có ngay thứ mình muốn. Thật là không cho con cái cơ hội để tự lập gì cả.
-Cô dám lục lọi balo của tôi sao? Cô muốn chết...- Hắn nổi cáu. Hắn ghét những ai đụng chạm vào đồ của mình.
-Anh nói hay nhỉ. Không lục cặp tìm thẻ học sinh của anh thì làm sao báo cho bệnh viện được? Tôi trả viện phí cho anh rồi. Coi như vì anh đẹp trai!- Nó cười tinh nghịch. Đôi mắt xám cong cong như vầng trăng. Hai má lúm cùng cái răng khểnh thật đáng yêu.
”Khụ, sao mình phải khen tên này chứ?” Nó trở về với vẻ mặt nghiêm túc.
-Cô không quan tâm đến lí do vì sao tôi lại bị thế này sao?- Hắn ngạc nhiên. Bình thường khi gặp người bị thương, sẽ hỏi han lí do và làm rõ vụ việc ra chứ, sao nó...?
-Tôi không quan tâm, tôi cũng không thích dính dáng đến những chuyện máu me! Tôi cũng không cần anh trả ơn. Chỉ cần anh không để bị thương nữa, chẳng may tôi lại liên lụy.
”Thật là, mới ngày đầu tiên đi học thôi mà... Xui dữ...” Nó lẩm bẩm rồi xách cặp bước đi.
Hắn nghe xong, túm lấy tay cô:
-Cô mới chuyển đến sao? Tư Mạc Dịch đúng không?
-Thì sao?
-Cho tôi xin quý danh của cô! Tôi không muốn mắc nợ ai cả.
-Tôi đã nói không cần. Có duyên gặp lại. Mà tôi cũng không cần có duyên với anh. Ngoài cái anh đẹp trai ra thì... Khụ...Hừm... Sớm khỏe rồi quay lại trường học. Thanh niên trai tráng mà để con gái đưa đi viện. Đến chịu...!.. A! Tôi không nhanh sẽ muộn giờ mất.
Nó nói rồi chạy đi, để lại hắn ta ngơ ngác trong phòng bệnh, chưa kịp nói câu cảm ơn. Mặt lạnh không còn mà trở nên ấp áp. Mắt xanh vì thế mà hiền hòa hơn.
-Cô ta cũng đáng yêu đấy chứ?!
Đây là lần đầu tiên hắn thấy người không cuồng loạn trước vẻ đẹp trai của hắn, mà chỉ không ngừng khen hắn rồi phủ nhận.
”Nằm trong này chán chết, nhanh chóng làm thủ tục xuất viện thôi! Cảm ơn cô vì đã sạc điện thoại cho tôi!“. Hắn mỉm cười, cầm chiếc điện thoại.
”Alo! Lâm Sơn? Mày rảnh không? Tao đang ở viện T^T Cần cứu gấp!”
Tác giả :
Đan Du Minh