Bồi Hồi
Chương 4
Tròng trành nghiêng ngả trên chiếc xe ngựa ba ngày, lại hao tổn tinh lực thi châm cấp cứu… chuyến đi đến phủ Bách Thắng Hầu lần này so với đánh giặc còn vất vả hơn.
Nói cũng phải, căn bản là đánh xông vào mà.
Bắc Trần an trí cho nàng một tòa tiểu viện cách phủ Bách Thắng Hầu không xa, xe ngựa đi chậm rãi cũng chỉ một khắc chung, ra roi thúc ngựa chỉ rẽ ngoặt một cái. Nhưng nàng đã mệt đến mí mắt trên dưới đánh nhau, miễn cưỡng uống non nửa bát cháo cũng thiếu chút nữa chúi đầu vào trong bát, cuối cùng vẫn nên xa hoa một phen, nhờ Kim Câu và Thiết Hoàn đỡ nàng đi tắm, nếu không nàng còn sợ chết đuối trong bồn tắm.
Nàng vừa gật gà ngủ vừa để cho hai tỳ nữ chà lưng, cho nên không thấy được vẻ mặt Thiết Hoàn căm giận chỉ chỉ những đốt sống lưng lồi rõ ra đến mức có thể đếm được của nàng, và Kim Câu vẻ mặt ngưng trọng gật đầu.
Cuối cùng làm cách nào nằm lên giường, đã không nhớ nổi, vừa đánh một giấc, là ngủ mê man, ngay cả mộng mị cũng không có.
*
Trời tờ mờ sáng, nàng mở mắt, cắn răng nén xuống một tiếng rên rỉ, như thể vừa bị hành hung vậy, cả người từ trên xuống dưới không có chỗ nào mà không đau nhức.
Kỳ thực chỉ là xe ngựa mệt nhọc và khẩn cấp thi châm hao tổn tinh lực, nên gân cốt đau nhức chút mà thôi. Nhưng phiền là, bàn chân như quấn ủng dày, không thấy cảm giác gì.
Hậu di chứng của rượu độc. Nàng im lặng thở dài. Lúc trước mạo hiểm cứng rắn ép độc đến hai chân, đã có chuẩn bị sẽ mất đi một cái hoặc một đôi chân. Nếu như nói, nàng có thể xúc động vì hán tử kia khóc thương vợ, thì sao nàng có thể lờ đi nước mắt của phụ huynh chảy vì nàng được?
Gập người, nàng thử sờ chân mình, xoa bóp huyệt đạo, dần dần có chút cảm giác đau, nàng mới âm thầm thở phào.
Sắc trời lại sáng hơn một chút, nàng ngắm nhìn bốn phía, đột nhiên có chút mờ mịt, tưởng là mình còn đang ở trong nhà Thập Nhất ca. Sàn nhà trải ván gỗ được bào nhẵn quét sơn dầu, sạp thấp bàn thấp, chỗ ngồi được trải đệm. Bình phong khóm trúc mộc mạc, song cửa sổ được dán vải thô màu trắng.
Đây rõ ràng là cách bố trí phòng của nàng ở Sơn Dương.
…Bộ khúc của Bắc Trần cũng thật lợi hại! Bọn họ cũng biết để ý, nhiều lắm chỉ tốn thời gian hai ba ngày, liền rõ ràng phục chế được một gian khuê phòng nàng đang cư trú.
Quả nhiên Hiệp Mặc không chỉ đủ võ lực để vi phạm lệnh cấm, khéo tay tỉ mỉ cũng hiểu biết học hỏi uyên bác.
Thành ý này cũng có hơi quá thừa… hay là mâu thuẫn giữa Nam – Bắc Trần còn tệ hơn so với nàng tưởng tượng?
“Chủ tử, ngài dậy chưa ạ?” Kim Câu ở bên ngoài dè dặt gọi.
“Chủ tử gì a?” Trần Thập Thất bất đắc dĩ trả lời, “Gọi ta là Thập Thất hoặc Thập Thất nương là được rồi.”
Sau đó lại không thể không phú quý một phen, nhờ Kim Câu và Thiết Hoàn tới hầu hạ nàng rửa mặt, ba năm qua đều đã quen tay làm hàm nhai, quả nhiên mọi việc đều thấy không thích ứng.
“Bữa sáng một món mặn một món rau một món canh, thêm một chén cơm tẻ là được rồi.” Nàng vội vàng dặn dò, được đối xử quá mức trang trọng thực sự làm cho người có hơi bực.
Hai tỳ nữ trái lại rất cung kính vâng dạ, làm cho nàng thiếu chút nữa nhảy dựng lên, “Thiếu chủ chờ truyền, nương tử muốn gặp không ạ?”
Chờ chút! Thiếu chủ nhà các ngươi, không phải là Cự Tử kế nhiệm của Bắc Trần sao? Còn chờ truyền cái gì nữa a!
Nàng lập tức khoác vào một tấm áo dài, kéo cửa ra, phát hiện trong sân đang đứng một nam tử dáng người cao ngất, một thân áo quan hiên ngang, đứng quay lưng về phía nàng.
Nàng vội vàng xỏ guốc gỗ vào ra nghênh đón, nam tử kia xoay người lại cúi người đáp lễ, Trần Thập Thất đáy lòng đánh thót…
Giai binh bất tường*, dù có ở trong vỏ thì vẫn hung quang đầy tràn tứ phía!
(*Giai binh bất tường: dù cho dụng binh giỏi hơn nữa thì cũng là điềm không may, cũng có thể hiểu: hiếu chiến không phải điều tốt)
Thật ra vị thiếu chủ này có lẽ chỉ lớn hơn nàng mấy tuổi, mày ngài mắt phượng, khuôn mặt có thể nói là tinh trí tuấn tú. Nhưng giữa hai đầu mày nhăn lại hiện ra ý tức giận, uy áp (áp lực uy nghi) rất nặng, người mà nhát gan một chút có thể sẽ chân cẳng mềm nhũn, sao có can đảm giương mắt nhìn.
“Mỗ, Thôi quan của Đại Lý Tự, Trần Tế Nguyệt. Bái kiến Thập Thất nương tử.”
…Này!! Ngươi có đúng là Cự Tử kế nhiệm của Bắc Trần Hiệp Mặc không đó, kết quả lại vào triều làm quan… Có lầm hay không a?!
Trần Thập Thất rất nhanh lướt mắt qua liếc nhìn đám Bộ khúc của Bắc Trần, tuy rằng cả đám đều túc mục nghiêm trang, nhưng cũng có một tia nhàn nhạt xấu hổ. Xem ra, vị thiếu chủ này cũng là một tên gia hỏa thường khoái cởi bỏ quy củ… thể nào cha hắn cũng rất phẫn nộ.
Thôi quan của Đại Lý Tự, thất phẩm. Công việc cũng không khác mấy với Thập Nhất ca nhà nàng, đều là chủ quản hình sự. Nhưng ông anh nhà nàng là quản lý điêu dân của một huyện, còn người ta coi quản chính là hình án của bách quan thế gia hoàng thân quốc thích.
Đó là một vị trí phiền phức, kết quả vị thiếu chủ của Hiệp Mặc kiên trì ngoan cố không cầm quyền, ‘thiên binh vạn mã chen chúc qua một cây cầu độc mộc’ để được tiến cử vào triều làm một cái chức quan dễ dàng đắc tội với người nhất.
(*thiên quân vạn mã chen chúc qua một cây cầu độc mộc, cách dùng so sánh với những kỳ thi)
“Không tiếp đón từ xa được, Trần Thập Thất bái kiến Trần thiếu chủ.” Mặc dù có hơi thất thần, Thập Thất vẫn phải phép đáp lễ.
Trần Tế Nguyệt theo thói quen chau mày. Kỳ thực hắn không hề tin vào vị nương tử Nam Trần gió thổi một cái liền bay này, nhưng phụ thân tin, lệnh của Cự Tử khó vi phạm, hắn không thể không đến chào hỏi một chút… Hắn còn phải vội đến Đại Lý Tự nữa.
“Vốn lẽ là Quý Vân Thường… Tĩnh quốc công phải tới bái kiến, nhưng không thích hợp với quốc lễ, đành phải do mỗ đến thăm hỏi.”
Gọi thẳng tên quốc công gia a? Thực sự là Bộ khúc của Hiệp Mặc rất tử trung (trung thành đến chết), phú quý cũng không thể thay đổi được lề thói cũ.
“Không dám làm phiền.” Trần Thập Thất xua tay, ngẫm nghĩ, đoạn có chút xấu hổ nói, “Không biết quý Bộ khúc có thể cho biết không, hôm qua đến phủ Bách Thắng Hầu có chút hiểu lầm…”
Hiểu lầm? Mặc dù không tin, nhưng nương tử Nam Trần này vậy mà cũng sát phạt đủ quyết đoán. Trần Tế Nguyệt giãn đầu mày, bình thản nói, “Đánh vào thì cứ đánh đi, vậy cũng không sao cả, Quý… Tĩnh quốc công sẽ tự mình đi giải quyết. Nếu phủ Bách Thắng Hầu vẫn không thức thời…” Hắn ngước mắt lên, hung quang chợt lóe, “Hộ vệ ở tất cả các phủ trong kinh thành, một ngàn hai trăm người đều tùy Thập Thất nương tử sai phái.”
…Xét nhà chắc?!
Đây không phải là hiệp khí (tác phong nghĩa hiệp – hiệp mặc) nữa rồi mà là phỉ khí (tác phong thổ phỉ) thì đúng hơn! Thảo nào các ca ca luôn nói Bắc Trần mọi rợ mà…
Đợi Trần thiếu chủ đi rồi, Trần Thập Thất đăm chiêu suy nghĩ. Mặc dù chỉ là lời nói khách sáo lễ tiết, nhưng người này căn bản không tin tưởng nàng. Có thể việc này cũng đại biểu cho hơn phân nửa thái độ của Hiệp Mặc đi… Tử mã đương hoạt mã y*.
* Tử mã đương hoạt mã y: đem ngựa chết ra chữa cho ngựa sống. Là một câu thành ngữ, so sánh với việc đã biết rõ sự tình đã bất trị, nhưng vẫn ôm hy vọng 1 phần ngàn, tích cực cứu lại. Cũng phiếm chỉ cố gắng làm thử nghiệm cuối cùng.
Quá coi thường người khác rồi. Mặc dù đã dự đoán được trước.
Nàng yên lặng ăn bữa sáng đơn giản, rồi kêu người chuẩn bị xe ngựa chạy đến một cửa hàng đã buôn bán trăm năm ở kinh thành – Tế Đức Đường, kết quả rất thất vọng. “Các ngươi đổi sư phụ bào chế?”
Kết quả tên tiểu nhị kiêu căng mắt trợn trắng, “Tiệm chúng ta ấy thế mà là tiệm đã mở trên trăm năm…”
Trần Thập Thất lười phí lời với hắn, đang muốn móc tiền, Kim Câu đã giành trả. “Thuốc kia không cần đâu.” Trần Thập Thất ngăn nàng lại, “Thành danh trăm năm chưa đủ, muốn hủy ba năm có thừa.”
Cuối cùng lại chạy đến mấy tiệm thuốc nữa, mới xem như tìm được tiệm thuốc Phùng Ký là bào chế thuốc theo quy củ, nhưng buôn bán cũng không được khá khẩm là bao.
Kinh thành thực sự ngày càng thổi phồng theo đuổi cái thực tế nổi danh không cầu rồi. (đã nổi danh thì không cần khách)
“Nhớ kỹ tên tiệm thuốc này.” Nàng nói với Kim Câu, “Sau này thiếu phu nhân nhà các ngươi phải dựa vào tiệm thuốc này cứu mạng.”
Một phương thuốc cho dù được kê tốt hơn nữa, nhưng dược liệu không được bào chế đàng hoàng không ra hiệu quả thậm chí còn làm hại, thì còn tác dụng gì?
Chạy thẳng đến phủ Bách Thắng Hầu, vừa vặn chính ngọ. Lần này ngược lại không cần xông vào, nhanh chóng đã có quản sự ma ma ra nghênh đón, còn một đường đưa đến Cẩn Chính Viên.
Quả nhiên máu đã ngừng chảy, thiếu phu nhân vui mừng không thôi, nếu không một mực đè nàng ta lại, thể nào cũng đòi xuống giường bái lạy cảm tạ rồi.
Trần Thập Thất rất bình tĩnh, “Đã có lòng tin chút nào chưa?”
Nụ cười của thiếu phu nhân hơi khựng lại, có chút ngượng ngùng.
“Cứ chiếu theo đơn thuốc mà uống, sau đó, ta sẽ kê cho cô một thang tĩnh tâm. Lại chờ xem thế nào.”
Nàng quyết định trở về viết thư cho những con cháu Nam Trần ở kinh thành.
Nói cũng phải, căn bản là đánh xông vào mà.
Bắc Trần an trí cho nàng một tòa tiểu viện cách phủ Bách Thắng Hầu không xa, xe ngựa đi chậm rãi cũng chỉ một khắc chung, ra roi thúc ngựa chỉ rẽ ngoặt một cái. Nhưng nàng đã mệt đến mí mắt trên dưới đánh nhau, miễn cưỡng uống non nửa bát cháo cũng thiếu chút nữa chúi đầu vào trong bát, cuối cùng vẫn nên xa hoa một phen, nhờ Kim Câu và Thiết Hoàn đỡ nàng đi tắm, nếu không nàng còn sợ chết đuối trong bồn tắm.
Nàng vừa gật gà ngủ vừa để cho hai tỳ nữ chà lưng, cho nên không thấy được vẻ mặt Thiết Hoàn căm giận chỉ chỉ những đốt sống lưng lồi rõ ra đến mức có thể đếm được của nàng, và Kim Câu vẻ mặt ngưng trọng gật đầu.
Cuối cùng làm cách nào nằm lên giường, đã không nhớ nổi, vừa đánh một giấc, là ngủ mê man, ngay cả mộng mị cũng không có.
*
Trời tờ mờ sáng, nàng mở mắt, cắn răng nén xuống một tiếng rên rỉ, như thể vừa bị hành hung vậy, cả người từ trên xuống dưới không có chỗ nào mà không đau nhức.
Kỳ thực chỉ là xe ngựa mệt nhọc và khẩn cấp thi châm hao tổn tinh lực, nên gân cốt đau nhức chút mà thôi. Nhưng phiền là, bàn chân như quấn ủng dày, không thấy cảm giác gì.
Hậu di chứng của rượu độc. Nàng im lặng thở dài. Lúc trước mạo hiểm cứng rắn ép độc đến hai chân, đã có chuẩn bị sẽ mất đi một cái hoặc một đôi chân. Nếu như nói, nàng có thể xúc động vì hán tử kia khóc thương vợ, thì sao nàng có thể lờ đi nước mắt của phụ huynh chảy vì nàng được?
Gập người, nàng thử sờ chân mình, xoa bóp huyệt đạo, dần dần có chút cảm giác đau, nàng mới âm thầm thở phào.
Sắc trời lại sáng hơn một chút, nàng ngắm nhìn bốn phía, đột nhiên có chút mờ mịt, tưởng là mình còn đang ở trong nhà Thập Nhất ca. Sàn nhà trải ván gỗ được bào nhẵn quét sơn dầu, sạp thấp bàn thấp, chỗ ngồi được trải đệm. Bình phong khóm trúc mộc mạc, song cửa sổ được dán vải thô màu trắng.
Đây rõ ràng là cách bố trí phòng của nàng ở Sơn Dương.
…Bộ khúc của Bắc Trần cũng thật lợi hại! Bọn họ cũng biết để ý, nhiều lắm chỉ tốn thời gian hai ba ngày, liền rõ ràng phục chế được một gian khuê phòng nàng đang cư trú.
Quả nhiên Hiệp Mặc không chỉ đủ võ lực để vi phạm lệnh cấm, khéo tay tỉ mỉ cũng hiểu biết học hỏi uyên bác.
Thành ý này cũng có hơi quá thừa… hay là mâu thuẫn giữa Nam – Bắc Trần còn tệ hơn so với nàng tưởng tượng?
“Chủ tử, ngài dậy chưa ạ?” Kim Câu ở bên ngoài dè dặt gọi.
“Chủ tử gì a?” Trần Thập Thất bất đắc dĩ trả lời, “Gọi ta là Thập Thất hoặc Thập Thất nương là được rồi.”
Sau đó lại không thể không phú quý một phen, nhờ Kim Câu và Thiết Hoàn tới hầu hạ nàng rửa mặt, ba năm qua đều đã quen tay làm hàm nhai, quả nhiên mọi việc đều thấy không thích ứng.
“Bữa sáng một món mặn một món rau một món canh, thêm một chén cơm tẻ là được rồi.” Nàng vội vàng dặn dò, được đối xử quá mức trang trọng thực sự làm cho người có hơi bực.
Hai tỳ nữ trái lại rất cung kính vâng dạ, làm cho nàng thiếu chút nữa nhảy dựng lên, “Thiếu chủ chờ truyền, nương tử muốn gặp không ạ?”
Chờ chút! Thiếu chủ nhà các ngươi, không phải là Cự Tử kế nhiệm của Bắc Trần sao? Còn chờ truyền cái gì nữa a!
Nàng lập tức khoác vào một tấm áo dài, kéo cửa ra, phát hiện trong sân đang đứng một nam tử dáng người cao ngất, một thân áo quan hiên ngang, đứng quay lưng về phía nàng.
Nàng vội vàng xỏ guốc gỗ vào ra nghênh đón, nam tử kia xoay người lại cúi người đáp lễ, Trần Thập Thất đáy lòng đánh thót…
Giai binh bất tường*, dù có ở trong vỏ thì vẫn hung quang đầy tràn tứ phía!
(*Giai binh bất tường: dù cho dụng binh giỏi hơn nữa thì cũng là điềm không may, cũng có thể hiểu: hiếu chiến không phải điều tốt)
Thật ra vị thiếu chủ này có lẽ chỉ lớn hơn nàng mấy tuổi, mày ngài mắt phượng, khuôn mặt có thể nói là tinh trí tuấn tú. Nhưng giữa hai đầu mày nhăn lại hiện ra ý tức giận, uy áp (áp lực uy nghi) rất nặng, người mà nhát gan một chút có thể sẽ chân cẳng mềm nhũn, sao có can đảm giương mắt nhìn.
“Mỗ, Thôi quan của Đại Lý Tự, Trần Tế Nguyệt. Bái kiến Thập Thất nương tử.”
…Này!! Ngươi có đúng là Cự Tử kế nhiệm của Bắc Trần Hiệp Mặc không đó, kết quả lại vào triều làm quan… Có lầm hay không a?!
Trần Thập Thất rất nhanh lướt mắt qua liếc nhìn đám Bộ khúc của Bắc Trần, tuy rằng cả đám đều túc mục nghiêm trang, nhưng cũng có một tia nhàn nhạt xấu hổ. Xem ra, vị thiếu chủ này cũng là một tên gia hỏa thường khoái cởi bỏ quy củ… thể nào cha hắn cũng rất phẫn nộ.
Thôi quan của Đại Lý Tự, thất phẩm. Công việc cũng không khác mấy với Thập Nhất ca nhà nàng, đều là chủ quản hình sự. Nhưng ông anh nhà nàng là quản lý điêu dân của một huyện, còn người ta coi quản chính là hình án của bách quan thế gia hoàng thân quốc thích.
Đó là một vị trí phiền phức, kết quả vị thiếu chủ của Hiệp Mặc kiên trì ngoan cố không cầm quyền, ‘thiên binh vạn mã chen chúc qua một cây cầu độc mộc’ để được tiến cử vào triều làm một cái chức quan dễ dàng đắc tội với người nhất.
(*thiên quân vạn mã chen chúc qua một cây cầu độc mộc, cách dùng so sánh với những kỳ thi)
“Không tiếp đón từ xa được, Trần Thập Thất bái kiến Trần thiếu chủ.” Mặc dù có hơi thất thần, Thập Thất vẫn phải phép đáp lễ.
Trần Tế Nguyệt theo thói quen chau mày. Kỳ thực hắn không hề tin vào vị nương tử Nam Trần gió thổi một cái liền bay này, nhưng phụ thân tin, lệnh của Cự Tử khó vi phạm, hắn không thể không đến chào hỏi một chút… Hắn còn phải vội đến Đại Lý Tự nữa.
“Vốn lẽ là Quý Vân Thường… Tĩnh quốc công phải tới bái kiến, nhưng không thích hợp với quốc lễ, đành phải do mỗ đến thăm hỏi.”
Gọi thẳng tên quốc công gia a? Thực sự là Bộ khúc của Hiệp Mặc rất tử trung (trung thành đến chết), phú quý cũng không thể thay đổi được lề thói cũ.
“Không dám làm phiền.” Trần Thập Thất xua tay, ngẫm nghĩ, đoạn có chút xấu hổ nói, “Không biết quý Bộ khúc có thể cho biết không, hôm qua đến phủ Bách Thắng Hầu có chút hiểu lầm…”
Hiểu lầm? Mặc dù không tin, nhưng nương tử Nam Trần này vậy mà cũng sát phạt đủ quyết đoán. Trần Tế Nguyệt giãn đầu mày, bình thản nói, “Đánh vào thì cứ đánh đi, vậy cũng không sao cả, Quý… Tĩnh quốc công sẽ tự mình đi giải quyết. Nếu phủ Bách Thắng Hầu vẫn không thức thời…” Hắn ngước mắt lên, hung quang chợt lóe, “Hộ vệ ở tất cả các phủ trong kinh thành, một ngàn hai trăm người đều tùy Thập Thất nương tử sai phái.”
…Xét nhà chắc?!
Đây không phải là hiệp khí (tác phong nghĩa hiệp – hiệp mặc) nữa rồi mà là phỉ khí (tác phong thổ phỉ) thì đúng hơn! Thảo nào các ca ca luôn nói Bắc Trần mọi rợ mà…
Đợi Trần thiếu chủ đi rồi, Trần Thập Thất đăm chiêu suy nghĩ. Mặc dù chỉ là lời nói khách sáo lễ tiết, nhưng người này căn bản không tin tưởng nàng. Có thể việc này cũng đại biểu cho hơn phân nửa thái độ của Hiệp Mặc đi… Tử mã đương hoạt mã y*.
* Tử mã đương hoạt mã y: đem ngựa chết ra chữa cho ngựa sống. Là một câu thành ngữ, so sánh với việc đã biết rõ sự tình đã bất trị, nhưng vẫn ôm hy vọng 1 phần ngàn, tích cực cứu lại. Cũng phiếm chỉ cố gắng làm thử nghiệm cuối cùng.
Quá coi thường người khác rồi. Mặc dù đã dự đoán được trước.
Nàng yên lặng ăn bữa sáng đơn giản, rồi kêu người chuẩn bị xe ngựa chạy đến một cửa hàng đã buôn bán trăm năm ở kinh thành – Tế Đức Đường, kết quả rất thất vọng. “Các ngươi đổi sư phụ bào chế?”
Kết quả tên tiểu nhị kiêu căng mắt trợn trắng, “Tiệm chúng ta ấy thế mà là tiệm đã mở trên trăm năm…”
Trần Thập Thất lười phí lời với hắn, đang muốn móc tiền, Kim Câu đã giành trả. “Thuốc kia không cần đâu.” Trần Thập Thất ngăn nàng lại, “Thành danh trăm năm chưa đủ, muốn hủy ba năm có thừa.”
Cuối cùng lại chạy đến mấy tiệm thuốc nữa, mới xem như tìm được tiệm thuốc Phùng Ký là bào chế thuốc theo quy củ, nhưng buôn bán cũng không được khá khẩm là bao.
Kinh thành thực sự ngày càng thổi phồng theo đuổi cái thực tế nổi danh không cầu rồi. (đã nổi danh thì không cần khách)
“Nhớ kỹ tên tiệm thuốc này.” Nàng nói với Kim Câu, “Sau này thiếu phu nhân nhà các ngươi phải dựa vào tiệm thuốc này cứu mạng.”
Một phương thuốc cho dù được kê tốt hơn nữa, nhưng dược liệu không được bào chế đàng hoàng không ra hiệu quả thậm chí còn làm hại, thì còn tác dụng gì?
Chạy thẳng đến phủ Bách Thắng Hầu, vừa vặn chính ngọ. Lần này ngược lại không cần xông vào, nhanh chóng đã có quản sự ma ma ra nghênh đón, còn một đường đưa đến Cẩn Chính Viên.
Quả nhiên máu đã ngừng chảy, thiếu phu nhân vui mừng không thôi, nếu không một mực đè nàng ta lại, thể nào cũng đòi xuống giường bái lạy cảm tạ rồi.
Trần Thập Thất rất bình tĩnh, “Đã có lòng tin chút nào chưa?”
Nụ cười của thiếu phu nhân hơi khựng lại, có chút ngượng ngùng.
“Cứ chiếu theo đơn thuốc mà uống, sau đó, ta sẽ kê cho cô một thang tĩnh tâm. Lại chờ xem thế nào.”
Nàng quyết định trở về viết thư cho những con cháu Nam Trần ở kinh thành.
Tác giả :
Hồ Điệp Seba