Bối Đạo Nhi Trì
Quyển 3 - Chương 88: 【 Tín hiệu 】
Sáng hôm sau thức dậy tự nhiên lại bị Da Mỗ trừng mắt oán giận một trận, Nhan Lập Khả cũng tự cảm thấy xấu hổ, sao có thể dựa lên trên đùi Karo mà ngủ, còn ngủ say như chết. Mấy tháng nay chưa bao giờ được ngủ ngon như vậy, đến cả cậu cũng cảm thấy không ngờ.
Theo Da Mỗ xuống tầng trệt mua đồ ăn sáng rồi quay lại phòng, Karo rất ngoan ngoãn ăn cơm, thìa đưa tới liền tự giác há miệng, nhai chậm nuốt kỹ, nhìn rất ưu nhã. Nhan Lập Khả ở bên cạnh nhìn, không biết Da Mỗ lại muốn làm khó cậu cái gì, đút ăn được một nửa thì đột nhiên nhét thìa vào tay cậu, nói là hắn có việc gì đó, sau đó chạy mất xác. Nhan Lập Khả nơm nớp lo sợ cẩn thận cầm thìa đút cơm cho Karo ăn, sợ làm đối phương nghẹn, đến hít thở cũng cẩn thận từng li từng tí. Chờ đến khi ăn xong còn lấy khăn lau miệng cho Karo, đến lúc đứng lên thì lưng áo đã ướt đẫm mồ hôi.
Ngoài trời đã sáng hẳn, Nhan Lập Khả ngồi đợi trên giường cả buổi cũng không thấy Da Mỗ trở về, đành phải để lại tờ giấy nói mình phải đi trước, trước khi rời đi còn quay lại nhìn Karo thêm một lúc, sau đó mới vẫy tay tạm biệt hắn.
Về đến ký túc xá, Nhan Lập Khả ngẩn ngơ nằm sấp trên giường của mình, thật ra hôm qua chỉ là tâm trạng hoảng loạn, không hiểu sao cậu lại đi đến bệnh viện, càng không hiểu sao có thể ngủ ngay bên người Karo. Trên thực tế, kế hoạch đêm qua của cậu là phải trở về ký túc xá, đổi sim điện thoại gọi cho Hạng Ý, như thế nào mà ngủ ở đó chính cậu cũng cảm thấy mơ màng.
Qua cả một đêm, bên kia nhất định rất lo lắng. Nhan Lập Khả áy náy trong lòng, nhân lúc phòng không có ai, tranh thủ trốn vào góc giường bấm điện thoại.
Chưa đến hai tiếng vang, đầu bên kia lập tức tiếp điện thoại.
“Tiểu Khả?” Giọng của Hạng Ý hiếm khi cấp bách như vậy.
Nhan Lập Khả nhanh chóng trả lời, “Ý, tôi xin lỗi, làm anh đợi lâu rồi.”
Nghe được giọng của Nhan Lập Khả, bên kia Hạng Ý ngây người một chút, sau đó tựa như thở phào nhẹ nhõm, “Tôi lo lắng cả đêm… Sao hôm qua không liên lạc với tôi? Hay sáng nay mới về đến?”
Nhan Lập Khả cong mắt cười tươi, cả người nằm lên tấm chăn mềm mại cuộn tròn một vòng, “Đêm qua tôi ra ngoài giải khuây, sau đó liền ngủ quên, bây giờ mới tỉnh dậy.”
Hạng Ý cũng không hỏi cậu đi giải khuây ở đâu, chỉ ừ một tiếng rồi đi thẳng vào vấn đề, “Như thế nào? Là người đó sao?”
Nụ cười trên khóe miệng của Nhan Lập Khả bất chợt cứng đờ, thất thần một lúc mới khẽ ừ một tiếng, “Đúng vậy, hơn nữa, Mạc Lẫm… biến đổi rất nhiều.”
Hạng Ý không quan tâm vấn đề này, giọng trầm xuống hỏi, “Bọn chúng ở nơi nào?”
Nhan Lập Khả nuốt cổ họng một cái, cảm thấy hơi chột dạ, “Tôi xin lỗi… Bọn họ đưa tôi đến bến tàu, sau đó cho tôi uống thuốc mê, cả quãng đường tôi đều ngủ say, đến khi mở mắt thì đã đến nơi, vì vậy…”
Bên kia bỗng nhiên im lặng, Nhan Lập Khả bất an mà ngồi bật lên, nhịn không được lại nằm xuống, cắn môi dưới, “Ý, xin lỗi…”
“… Không sao đâu, bọn chúng làm vậy cũng là chuyện bình thường, thể nào cũng có chút thủ đoạn bảo vệ.” Hạng Ý nói xong, ngừng một chút, “Có điều xem ra, Lăng Viêm cũng không hoàn toàn tin tưởng em.”
Nhan Lập Khả cụp mắt ừ một tiếng.
Hạng Ý như đang suy nghĩ gì đó, đột nhiên cười, “Lần tiếp theo là khi nào?”
“Một tháng sau…”
“Tốt…” Bên kia Hạng Ý chợt giảm thấp giọng xuống, “Vài ngày sau tôi sẽ gửi cho em một thứ, bên trong có chứa thiết bị định vị GPS, lần tiếp theo em đến chỗ đó thì khởi động nó lên, tôi sẽ biết được vị trí của em.”
Nhan Lập Khả sững sờ, trái tim lại bắt đầu đập mạnh khó chịu, nhưng cậu không có lý do để từ chối, đành phải lẳng lặng nghẹn giọng đồng ý, “Nhưng…”
“Sao thế?”
“Tôi… tôi nhìn Mạc Lẫm, cảm thấy rất quen thuộc, không, không chỉ là quen thuộc, tôi…” Không biết nên diễn tả thế nào, Nhan Lập Khả gấp gáp đến độ hít thở dồn dập một chút, “Hình dạng kia của y, anh không thấy được, rất gầy, đến nỗi không còn hình người, hơn nữa…”
“Vậy em có ý gì?” Đầu kia Hạng Ý đột ngột cắt ngang cậu, giọng lạnh lùng, “Không nỡ xuống tay?”
Nhan Lập Khả ngừng hô hấp, cổ họng tắc nghẽn không biết đáp lại như thế nào.
Hạng Ý im lặng một lúc, cuối cùng thở dài một tiếng, “Trước đây hắn sống chung với chúng ta nhiều năm như vậy, em cảm thấy quen thuộc cũng là đương nhiên. Nếu như… Nếu em thật sự không làm được, coi như bỏ đi, tìm lý do từ chối việc này với Lăng Viêm, sau này cũng đừng lo lắng nữa.” Giọng của Hạng Ý rất dịu dàng, giống như đang đau lòng, “Vậy nên tôi không muốn em tham gia vào những chuyện này, kẻ thù của tôi không liên quan đến em, cùng lắm là tự mình mạo hiểm một chút, nếu như thật sự xảy ra chuyện, tôi cũng không muốn làm liên lụy đến em…”
Nhan Lập Khả nghe đến đây liền cảm thấy sợ hãi trong lòng, Hạng Ý đau lòng cho cậu như vậy, không nỡ bỏ cậu như vậy, thế mà cậu lại ở đây do do dự dự, chỉ vì vài ảo giác liền rụt rè tay chân, thật sự rất có lỗi với y, Nhan Lập Khả nghĩ vậy, nắm chặt điện thoại trong tay, vội vàng cắt ngang câu nói của Hạng Ý, “Anh yên tâm, lần sau tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ, nhất định không để cho anh thất vọng nữa.”
Hạng Ý thở dài một tiếng, “Tiểu khả, em hãy suy nghĩ kỹ một chút, thật sự không cần.”
Nhan Lập Khả lắc đầu, ôm điện thoại rút vào trong chăn, “Tôi chỉ muốn giúp anh, giúp anh trả thù sớm một chút, tôi cũng sẽ trở về bên anh sớm hơn.”
Nhưng Hạng Ý bỗng dưng im lặng, qua một lúc lâu mới khẽ ừ một tiếng, “Được, tôi chờ em trở về.”
Cúp điện thoại, Nhan Lập Khả tháo sim ra, sau đó nằm xuống giường nhìn lên trần nhà đến xuất thần.
Cậu nhất định không được rung động một lần nữa, những ảo ảnh kia, dù sao cũng chỉ là ảo ảnh, không thể giải thích cho điều gì.
Cậu yêu Hạng Ý, cậu muốn nhanh chóng có một ngày, cậu có thể khiến cho người đàn ông kia thật sự cười rộ lên một tiếng.
Cậu làm nhiều như vậy, cũng chỉ là chờ đợi đến ngày đó mà thôi.
***
Hạng Ý nói thiết bị định vị là một chiếc cúc áo cực kỳ nhỏ, được đính ở bên ngoài tay áo sơ mi, khéo léo tinh vi, không gây chú ý ánh mắt của người ngoài. Một tuần sau, Nhan Lập Khả nhận được vật đó, khi ấy cậu đang ngồi trên giảng đường, ngồi yên trong phòng học với các đồng bạn xung quanh, lúc đó có một thiếu niên xa lạ ngồi bên cạnh, cậu cũng không để ý gì, dù sao ngồi học chung cũng là chuyện bình thường. Nhưng đợi đến khi hết tiết, trong phòng học ồn ào loạn lên, thiếu niên kia đột nhiên thả thứ gì đó vào trong hộp bút của cậu, thứ đó rất nhỏ, nếu không phải lúc này cậu đang sửa lại hộp bút thì chắc cũng không biết được. Cậu bất ngờ một chút, ngẩng đầu thì nhìn thấy thiếu niên kia cúi thấp người, bên tai vang lên năm chữ cực kỳ thấp, “Thiết bị định vị, Hạng Ý.”
Đồng tử Nhan Lập Khả co rụt lại, trông thấy thiếu niên đang cúi người cột dây giày, sau đó phủi phủi tay rồi rời đi. Nhan Lập Khả tỏ vẻ không có gì tiếp tục chỉnh sửa hộp bút, dọn dẹp đồ đạc xong rồi xếp ghế lại, lúc này mới bình thản rời khỏi lớp.
Buổi tối trở về ký túc xá, nằm trong chăn, cậu rốt cuộc mới lấy túi nhựa nho nhỏ kia ra, nhìn thấy hai chiếc cúc áo nằm ở bên trong, còn có một mảnh giấy mỏng.
“Mở trái đóng phải.”Nhìn giống như là bản hướng dẫn sử dụng chiếc cúc áo, nhưng Nhan Lập Khả biết, đây là hướng dẫn sử dụng thiết bị định vị.
Vì vậy một tháng sau khi đi đến hoang đảo kia, cậu cố ý mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, cúc áo đính ở phía trên, nhìn rất bình thường.
Một tháng này, cậu cố gắng bỏ qua những ảo ảnh ngổn ngang, thật sự bị giày vò đến muốn điên, không chịu nổi liền chạy đến bệnh viện trung tâm trò chuyện với Karo. Mặc dù chỉ có một mình cậu nói, người kia ngồi ngây ngốc lắng nghe, chỉ là như vậy, nhưng cậu cũng cảm giác bình an hơn rất nhiều, tâm trạng cũng tốt lên.
Vậy nên lần tiếp theo đặt chân đến hoang đảo, tâm tình của Nhan Lập Khả bình tĩnh hơn hẳn.
Bệnh trạng của Mạc Lẫm rất phức tạp, trước tiên cậu thử áp dụng chế độ bổ sung dinh dưỡng cho người này, thiết kế một chiếc ống nhỏ giọt được đặt giờ, mỗi ngày ba lần, mỗi lần một giờ, từng giọt dịch nhỏ xuống đều được tự tay cậu điều chế rồi lưu trữ vào trong chai. Trước khi đến bỗng nhiên nghe nói sắc mặt của Mạc Lẫm đã khá hơn một chút, chí ít là không còn trắng tái mất sức sống như xưa. Nhan Lập Khả cúi đầu nhìn sắc mặt có chút màu máu của Mạc Lẫm, đè nén cảm giác phức tạp trong lòng, tập trung tinh thần kiểm tra lại một lần nữa.
Tiếp tục tiến hành một giai đoạn trị liệu khác, Nhan Lập Khả thu xếp vật dụng, vừa định bước ra khỏi nhà gỗ, Lăng Diệc Phong ở bên cạnh đột nhiên tiến tới, đứng ở trước mặt cậu, dáng vẻ tươi cười trở nên cởi mở hơn nhiều, “Tiểu Khả,” người này dường như rất vui, cách xưng hô cũng thay đổi, “Thật sự cảm ơn cậu, tháng này em ấy tốt lên rất nhiều, cũng không phát sốt, nhìn như cũng mập ra một chút, ha ha, rất cảm ơn cậu.”
Thực tế cũng không mập ra bao nhiêu… Phản ứng tâm lý của người này có cần phải lớn như vậy không…
Nhan Lập Khả âm thầm thở dài một tiếng, an ủi cười nói, “Ngài yên tâm, thầy của tôi cứu tỉnh ngài, tôi cứu tỉnh được thế thân kia, Mạc Lẫm ca sớm muộn gì cũng có thể tỉnh lại.”
Ánh mắt Lăng Diệc Phong sáng lên, cười càng thêm rạng rỡ, “Ha ha, đúng vậy, tôi đã nói, em ấy nhất định sẽ tỉnh lại!”
Nhan Lập Khả đau nhói trong lòng, nụ cười trên mặt không thể duy trì nữa, đành phải tim cớ rời đi, “Có nhà vệ sinh không nhỉ?”
“A, có có.” Lăng Diệc Phong trở nên rất nhiệt tình, tự mình dẫn đường cho cậu, “Bên này, đi theo tôi.”
Được Lăng Diệc Phong dẫn đến góc lầu hai, ngay cả cửa phòng vệ sinh cũng được hắn mở cho, thật sự là dịch vụ phục vụ cao cấp. Nhan Lập Khả nói cảm ơn rồi đóng cửa phòng, lúc này mới chậm rãi thu lại nụ cười cứng ngắc trên khóe môi.
Nhịp tim đập thình thịch, Nhan Lập Khả đứng ở trong phòng vệ sinh, tùy tiện nhìn lướt một chút, quả nhiên nhìn thấy một chiếc camera được che giấu ở góc phòng.
Thật ra không cần phải tìm, cậu đã sớm đoán toàn bộ hòn đảo này đều được lắp đặt thiết bị theo dõi.
May mà Hạng Ý cho cậu một chiếc cúc áo, chỉ cần làm bộ xoắn tay áo rồi ấn vào là thành công.
Hít sâu vào một hơi, Nhan Lập Khả cởi quần ngồi lên bồn cầu, tay trái giả vờ ôm lấy bụng, tay phải tùy tiện xoắn ống tay áo lên.
Dò xét một chút, lập tức di chuyển ngón tay, cậu dùng sức ấn xuống chiếc cúc trên tay áo.
Đột nhiên, cậu sững sờ, nhíu mày, dường như không chắc chắn mà ấn thêm một lần nữa.
Không có phản ứng.
Lại ấn một lần nữa.
Vẫn không có phản ứng.
Để đảm bảo không có sơ hở, lúc trước cậu đã tập thử nhiều lần với hai chiếc cúc áo này, chỉ cần tín hiệu phóng ra thành công, cúc áo trên tay sẽ rung nhẹ một cái, rung lên rất khẽ, chỉ có cổ tay cậu mới cảm nhận được.
Nhưng bây giờ, hoàn toàn yên lặng.
Nhíu mày thử lặp lại vài lần mà vẫn không có phản ứng, cậu híp mắt đứng lên, vẻ mặt dần khôi phục như thường.
Nhưng trong lòng đã hoảng loạn thành một mớ.
Chuyện gì vậy?
Vì sao không có phản ứng?
Ra khỏi nhà vệ sinh, Nhan Lập Khả đi xuống lầu, lòng tràn đầy nghi ngờ. Cậu và Hạng Ý đã thử qua rất nhiều lần, cậu phát tín hiệu bên này, bên kia Hạng Ý cũng thu được, thiết bị này chắc chắn không có vấn đề…
Vậy là xảy ra chuyện gì?
Bầu trời dần đen đi, Nhan Lập Khả nhìn ra ngoài cửa sổ, đáy lòng càng lúc càng sốt ruột.
Đã trễ như vậy rồi… Tức khắc sẽ rời đi…
Vô thức lấy điện thoại ra để xem đồng hồ, nhưng vừa nhìn qua, Nhan Lập Khả đột nhiên siết chặt điện thoại.
Hóa ra… là như vậy.
Màn hình điện thoại hiển thị – hoàn toàn không có sóng.
Nhan Lập Khả âm thầm siết chặt bàn tay, cất điện thoại vào trong túi áo.
Lăng Diệc Phong… Thế mà cũng liệu trước trường hợp này…
Chẳng lẽ toàn bộ hòn đảo đều bị cản tín hiệu?
Nhan Lập Khả vừa suy nghĩ vừa đi xuống lầu, vô thức đi đến trước căn phòng bên trái của ngôi nhà gỗ.
Không, không có khả năng.
Bọn họ vẫn phải liên lạc với bên ngoài, không có khả năng ngăn cản toàn bộ tín hiệu được.
Nhất định là có chỗ nào đó…
Nhất định là có chỗ nào đó có thể thu phát tín hiệu, nhất định có…
“Tiểu Khả, đang nghĩ gì thế?” Nhan Lập Khả giật mình, nhanh chóng quay đầu lại, trông thấy Lăng Diệc Phong đang lo lắng nhìn cậu, cười vui vẻ, “Làm sao vậy? Sợ đến như thế?”
Nhan Lập Khả vội vàng lắc đầu, thắc mắc nhìn xung quanh, “Lăng Viêm đâu nhỉ? Từ nãy giờ không thấy đâu.”
“À,” Lăng Diệc Phong cười, “Nó đi nghe điện thoại, sẽ về sớm thôi.”
“À…” Chỉ là thuận miệng hỏi để che giấu tâm tình, cậu cũng không có để ý đến câu trả lời của Lăng Diệc Phong. Nhưng khi nghĩ lại thì chợt sực tỉnh, Nhan Lập Khả đột nhiên sững sờ.
Nghe điện thoại?
Nhan Lập Khả híp mắt, bỗng nhiên cắn môi mỉm cười có chút ngượng ngùng, “Vậy bây giờ y đang ở đâu? Tôi đi tìm y.”
Lăng Diệc Phong bất ngờ, nhìn bộ dáng có chút ngại ngùng của thiếu niên, đột nhiên cười lớn, “Thằng nhóc kia, quả nhiên là lừa tôi.”
“Hả?” Nhan Lập Khả chớp mắt mấy cái, tỏ vẻ không hiểu.
“Ha ha,” Lăng Diệc Phong cười, trêu chọc cậu, “Sao đây? Mới không gặp một chút mà đã nhớ nó rồi hả?”
Nhan Lập Khả mím môi, rũ mắt xuống không trả lời, mặt hơi ửng đỏ lên.
Lăng Diệc Phong tiếp tục cười ha hả, giọng điệu lớn hơn, “Yên tâm, nó sẽ về ngay thôi, cậu ở đây đợi một chút.”
“Gọi điện thoại lâu như vậy, chạy đi đâu…” Nhan Lập Khả bâng quơ nói nhỏ, buồn chán lấy di động ra nghịch, “Vừa rồi định gửi cho y một tin nhắn, nhưng điện thoại lại không có tín hiệu, thật là… Làm sao y có thể gọi điện thoại được, haiz…”
Lăng Diệc Phong ngừng cười, quan sát cậu một lát, vừa cười vừa nói, “Đợi chút nữa đi, nếu không thì lên phòng nghỉ ngơi một lát, nó về thì tôi nói nó lên đó nhé?”
Nhan Lập Khả gật đầu, cất điện thoại vào ngoan ngoãn làm theo, “Được, vậy tôi lên lầu nghỉ ngơi.”
Lăng Diệc Phong cười gật đầu, đưa mắt nhìn thấy thiếu niên đi lên lầu, sau đó quay người đi về hướng căn phòng cuối cùng trong nhà gỗ.
Có điều hắn đi quá vội vàng, không chú ý đến bước chân đi lên lầu của người đằng sau chợt dừng lại, đứng yên thật lâu, mới từ từ đi tiếp.
***
“Cốc cốc.”
Tiếng gõ cửa vang lên, Lăng Viêm vừa cầm điện thoại vừa đi qua bên cạnh mở cửa, miệng cũng không hề nhàn rỗi, “Cho nên tôi muốn cậu xác định thời gian ngày mai là khi nào, đừng nói mấy thứ vô dụng kia với tôi, chính xác một chút!”
Mở cửa ra, Lăng Diệc Phong đi vào, nhìn thấy cháu trai nhà mình đang nhíu mày giậm chân.
“Còn bão?? Chết tiệt, không thể yên!!” Lăng Viêm giận dữ đá thẳng vào cột giường, hậm hực ngã ập lên giường, “Được được, vậy để khuya đi, cũng không được?”
Lại đá một phát, Lăng Viêm cuối cùng cũng cúp máy, nhưng tâm trạng rất ảo não nằm ở trên giường hầm hầm.
Lăng Diệc Phong cười, lại gần ngồi lên mép giường, lấy tay xoa đầu của hắn, “Sao vậy, cái gì khiến nhóc giận đến thế?”
Lăng Viêm ngồi bật dậy, phồng má hừ hừ, ” Hôm nay ven biển thành phố B có bão to, ngập lụt gần hết thành phố.”
Lăng Diệc Phong kinh ngạc, “Lớn vậy sao?”
“Ừm,” Lăng Viêm gật đầu, “Lô Quân nói thời tiết gần đây không ổn định, đi biển rất nguy hiểm, nói cháu một thời gian sau hãy về. Vừa nãy mới cãi lộn cả buổi, rốt cuộc mới quyết định là ngày mai.”
Lăng Diệc Phong cau mày, “Ngày mai không nguy hiểm à?”
“Thật ra vẫn còn chút nguy…” Rụt cổ một cái, Lăng Viêm e dè nhìn Lăng Diệc Phong.
Quả nhiên, người kia trừng mắt không đồng ý, “Bao nhiêu tuổi rồi mà còn tính tình trẻ con? Đi ra biển gặp bão rồi làm sao? Đến cả Lô Quân cũng không quản được mày, thật là…”
Lăng Viêm bĩu môi.
Lăng Diệc Phong nói vài câu, bất đắc dĩ xoa đầu hắn vài phát, nói, “Được rồi, đừng ngang bướng, tối nay không về, Lô Quân đề nghị khi nào khởi hành?”
“Trễ lắm, mười ngày sau!”
“Tốt, mười ngày sau đi.”
“Có lầm hay không vậy, mười ngày đó?!” Lăng Viêm rống lớn, mắt trợn to, “Một đống hàng hóa trong kho phải làm sao, mười ngày không về đống đó biết làm sao bây giờ, nghỉ một ngày là mất một ngày tiền, gần đây cháu thật sự rất nghèo!”
Lăng Diệc Phong liếc mắt, “Chú mày nghĩ bọn Lô Quân ăn cơm chùa chắc? Thỉnh thoảng giao cho bọn họ cũng tốt, cũng nên nghỉ ngơi chút đi.”
Lăng Viêm hừ một tiếng, bĩu môi tự lèm bèm. Lăng Diệc Phong rất thích đứa cháu trai này, chủ yếu cảm thấy tính tình của hắn rất giống với mình, có thể cùng đùa giỡn, mặc dù là quan hệ chú cháu, nhưng còn thân hơn anh em của Lăng Viêm.
“Được rồi, nói nghiêm túc.” Lăng Diệc Phong rút tay về, nhìn ra ngoài cửa, “Vừa rồi Nhan Lập Khả tìm nhóc đấy, nhóc gọi xong rồi thì đi tìm cậu ấy đi.”
“Hả?” Vẻ mặt ủy khuất chớp mắt mất tiêu, đôi mắt dài nhỏ nhanh chóng híp lại, cười hắc hắc, “Y tìm cháu sao?”
Lăng Diệc Phong nhìn hắn, ho một tiếng, sau đó cẩn thận nháy mắt vài cái, “Thế nào, người hiếm có à?”
Lăng Viêm chậc lưỡi, “Kỳ thật cảm giác không nói nên lời.”
“Hả?”
“Có chút thích, nhưng mà giống như bây giờ cũng không tệ, để tên nhóc kia làm bạn cũng rất được, đôi lúc còn có thể chơi đùa ~”
Lăng Diệc Phong bó tay, dứt khoát quất mạnh vào mông hắn một phát, “Cút nhanh, người ta chờ mày từ nãy giờ.”
“Hừ hừ.”
Vì vậy Lăng Viêm hậm hực cút đi, Lăng Diệc Phong nhìn thấy bộ dạng phấn khích thằng cháu trai, trong lòng cũng vui lên không ít. Nhưng khi mở cửa ra ngoài, nụ cười trên mặt cạn đi, màu mắt cũng nhạt dần. Đứng ở trước cửa phòng Mạc Lẫm, Lăng Diệc Phong nhắm hai mắt lại, sau đó cố gắng nặn ra một nụ cười, rồi mới cẩn thận xoay nắm tay lặng lẽ bước vào.
Theo Da Mỗ xuống tầng trệt mua đồ ăn sáng rồi quay lại phòng, Karo rất ngoan ngoãn ăn cơm, thìa đưa tới liền tự giác há miệng, nhai chậm nuốt kỹ, nhìn rất ưu nhã. Nhan Lập Khả ở bên cạnh nhìn, không biết Da Mỗ lại muốn làm khó cậu cái gì, đút ăn được một nửa thì đột nhiên nhét thìa vào tay cậu, nói là hắn có việc gì đó, sau đó chạy mất xác. Nhan Lập Khả nơm nớp lo sợ cẩn thận cầm thìa đút cơm cho Karo ăn, sợ làm đối phương nghẹn, đến hít thở cũng cẩn thận từng li từng tí. Chờ đến khi ăn xong còn lấy khăn lau miệng cho Karo, đến lúc đứng lên thì lưng áo đã ướt đẫm mồ hôi.
Ngoài trời đã sáng hẳn, Nhan Lập Khả ngồi đợi trên giường cả buổi cũng không thấy Da Mỗ trở về, đành phải để lại tờ giấy nói mình phải đi trước, trước khi rời đi còn quay lại nhìn Karo thêm một lúc, sau đó mới vẫy tay tạm biệt hắn.
Về đến ký túc xá, Nhan Lập Khả ngẩn ngơ nằm sấp trên giường của mình, thật ra hôm qua chỉ là tâm trạng hoảng loạn, không hiểu sao cậu lại đi đến bệnh viện, càng không hiểu sao có thể ngủ ngay bên người Karo. Trên thực tế, kế hoạch đêm qua của cậu là phải trở về ký túc xá, đổi sim điện thoại gọi cho Hạng Ý, như thế nào mà ngủ ở đó chính cậu cũng cảm thấy mơ màng.
Qua cả một đêm, bên kia nhất định rất lo lắng. Nhan Lập Khả áy náy trong lòng, nhân lúc phòng không có ai, tranh thủ trốn vào góc giường bấm điện thoại.
Chưa đến hai tiếng vang, đầu bên kia lập tức tiếp điện thoại.
“Tiểu Khả?” Giọng của Hạng Ý hiếm khi cấp bách như vậy.
Nhan Lập Khả nhanh chóng trả lời, “Ý, tôi xin lỗi, làm anh đợi lâu rồi.”
Nghe được giọng của Nhan Lập Khả, bên kia Hạng Ý ngây người một chút, sau đó tựa như thở phào nhẹ nhõm, “Tôi lo lắng cả đêm… Sao hôm qua không liên lạc với tôi? Hay sáng nay mới về đến?”
Nhan Lập Khả cong mắt cười tươi, cả người nằm lên tấm chăn mềm mại cuộn tròn một vòng, “Đêm qua tôi ra ngoài giải khuây, sau đó liền ngủ quên, bây giờ mới tỉnh dậy.”
Hạng Ý cũng không hỏi cậu đi giải khuây ở đâu, chỉ ừ một tiếng rồi đi thẳng vào vấn đề, “Như thế nào? Là người đó sao?”
Nụ cười trên khóe miệng của Nhan Lập Khả bất chợt cứng đờ, thất thần một lúc mới khẽ ừ một tiếng, “Đúng vậy, hơn nữa, Mạc Lẫm… biến đổi rất nhiều.”
Hạng Ý không quan tâm vấn đề này, giọng trầm xuống hỏi, “Bọn chúng ở nơi nào?”
Nhan Lập Khả nuốt cổ họng một cái, cảm thấy hơi chột dạ, “Tôi xin lỗi… Bọn họ đưa tôi đến bến tàu, sau đó cho tôi uống thuốc mê, cả quãng đường tôi đều ngủ say, đến khi mở mắt thì đã đến nơi, vì vậy…”
Bên kia bỗng nhiên im lặng, Nhan Lập Khả bất an mà ngồi bật lên, nhịn không được lại nằm xuống, cắn môi dưới, “Ý, xin lỗi…”
“… Không sao đâu, bọn chúng làm vậy cũng là chuyện bình thường, thể nào cũng có chút thủ đoạn bảo vệ.” Hạng Ý nói xong, ngừng một chút, “Có điều xem ra, Lăng Viêm cũng không hoàn toàn tin tưởng em.”
Nhan Lập Khả cụp mắt ừ một tiếng.
Hạng Ý như đang suy nghĩ gì đó, đột nhiên cười, “Lần tiếp theo là khi nào?”
“Một tháng sau…”
“Tốt…” Bên kia Hạng Ý chợt giảm thấp giọng xuống, “Vài ngày sau tôi sẽ gửi cho em một thứ, bên trong có chứa thiết bị định vị GPS, lần tiếp theo em đến chỗ đó thì khởi động nó lên, tôi sẽ biết được vị trí của em.”
Nhan Lập Khả sững sờ, trái tim lại bắt đầu đập mạnh khó chịu, nhưng cậu không có lý do để từ chối, đành phải lẳng lặng nghẹn giọng đồng ý, “Nhưng…”
“Sao thế?”
“Tôi… tôi nhìn Mạc Lẫm, cảm thấy rất quen thuộc, không, không chỉ là quen thuộc, tôi…” Không biết nên diễn tả thế nào, Nhan Lập Khả gấp gáp đến độ hít thở dồn dập một chút, “Hình dạng kia của y, anh không thấy được, rất gầy, đến nỗi không còn hình người, hơn nữa…”
“Vậy em có ý gì?” Đầu kia Hạng Ý đột ngột cắt ngang cậu, giọng lạnh lùng, “Không nỡ xuống tay?”
Nhan Lập Khả ngừng hô hấp, cổ họng tắc nghẽn không biết đáp lại như thế nào.
Hạng Ý im lặng một lúc, cuối cùng thở dài một tiếng, “Trước đây hắn sống chung với chúng ta nhiều năm như vậy, em cảm thấy quen thuộc cũng là đương nhiên. Nếu như… Nếu em thật sự không làm được, coi như bỏ đi, tìm lý do từ chối việc này với Lăng Viêm, sau này cũng đừng lo lắng nữa.” Giọng của Hạng Ý rất dịu dàng, giống như đang đau lòng, “Vậy nên tôi không muốn em tham gia vào những chuyện này, kẻ thù của tôi không liên quan đến em, cùng lắm là tự mình mạo hiểm một chút, nếu như thật sự xảy ra chuyện, tôi cũng không muốn làm liên lụy đến em…”
Nhan Lập Khả nghe đến đây liền cảm thấy sợ hãi trong lòng, Hạng Ý đau lòng cho cậu như vậy, không nỡ bỏ cậu như vậy, thế mà cậu lại ở đây do do dự dự, chỉ vì vài ảo giác liền rụt rè tay chân, thật sự rất có lỗi với y, Nhan Lập Khả nghĩ vậy, nắm chặt điện thoại trong tay, vội vàng cắt ngang câu nói của Hạng Ý, “Anh yên tâm, lần sau tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ, nhất định không để cho anh thất vọng nữa.”
Hạng Ý thở dài một tiếng, “Tiểu khả, em hãy suy nghĩ kỹ một chút, thật sự không cần.”
Nhan Lập Khả lắc đầu, ôm điện thoại rút vào trong chăn, “Tôi chỉ muốn giúp anh, giúp anh trả thù sớm một chút, tôi cũng sẽ trở về bên anh sớm hơn.”
Nhưng Hạng Ý bỗng dưng im lặng, qua một lúc lâu mới khẽ ừ một tiếng, “Được, tôi chờ em trở về.”
Cúp điện thoại, Nhan Lập Khả tháo sim ra, sau đó nằm xuống giường nhìn lên trần nhà đến xuất thần.
Cậu nhất định không được rung động một lần nữa, những ảo ảnh kia, dù sao cũng chỉ là ảo ảnh, không thể giải thích cho điều gì.
Cậu yêu Hạng Ý, cậu muốn nhanh chóng có một ngày, cậu có thể khiến cho người đàn ông kia thật sự cười rộ lên một tiếng.
Cậu làm nhiều như vậy, cũng chỉ là chờ đợi đến ngày đó mà thôi.
***
Hạng Ý nói thiết bị định vị là một chiếc cúc áo cực kỳ nhỏ, được đính ở bên ngoài tay áo sơ mi, khéo léo tinh vi, không gây chú ý ánh mắt của người ngoài. Một tuần sau, Nhan Lập Khả nhận được vật đó, khi ấy cậu đang ngồi trên giảng đường, ngồi yên trong phòng học với các đồng bạn xung quanh, lúc đó có một thiếu niên xa lạ ngồi bên cạnh, cậu cũng không để ý gì, dù sao ngồi học chung cũng là chuyện bình thường. Nhưng đợi đến khi hết tiết, trong phòng học ồn ào loạn lên, thiếu niên kia đột nhiên thả thứ gì đó vào trong hộp bút của cậu, thứ đó rất nhỏ, nếu không phải lúc này cậu đang sửa lại hộp bút thì chắc cũng không biết được. Cậu bất ngờ một chút, ngẩng đầu thì nhìn thấy thiếu niên kia cúi thấp người, bên tai vang lên năm chữ cực kỳ thấp, “Thiết bị định vị, Hạng Ý.”
Đồng tử Nhan Lập Khả co rụt lại, trông thấy thiếu niên đang cúi người cột dây giày, sau đó phủi phủi tay rồi rời đi. Nhan Lập Khả tỏ vẻ không có gì tiếp tục chỉnh sửa hộp bút, dọn dẹp đồ đạc xong rồi xếp ghế lại, lúc này mới bình thản rời khỏi lớp.
Buổi tối trở về ký túc xá, nằm trong chăn, cậu rốt cuộc mới lấy túi nhựa nho nhỏ kia ra, nhìn thấy hai chiếc cúc áo nằm ở bên trong, còn có một mảnh giấy mỏng.
“Mở trái đóng phải.”Nhìn giống như là bản hướng dẫn sử dụng chiếc cúc áo, nhưng Nhan Lập Khả biết, đây là hướng dẫn sử dụng thiết bị định vị.
Vì vậy một tháng sau khi đi đến hoang đảo kia, cậu cố ý mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, cúc áo đính ở phía trên, nhìn rất bình thường.
Một tháng này, cậu cố gắng bỏ qua những ảo ảnh ngổn ngang, thật sự bị giày vò đến muốn điên, không chịu nổi liền chạy đến bệnh viện trung tâm trò chuyện với Karo. Mặc dù chỉ có một mình cậu nói, người kia ngồi ngây ngốc lắng nghe, chỉ là như vậy, nhưng cậu cũng cảm giác bình an hơn rất nhiều, tâm trạng cũng tốt lên.
Vậy nên lần tiếp theo đặt chân đến hoang đảo, tâm tình của Nhan Lập Khả bình tĩnh hơn hẳn.
Bệnh trạng của Mạc Lẫm rất phức tạp, trước tiên cậu thử áp dụng chế độ bổ sung dinh dưỡng cho người này, thiết kế một chiếc ống nhỏ giọt được đặt giờ, mỗi ngày ba lần, mỗi lần một giờ, từng giọt dịch nhỏ xuống đều được tự tay cậu điều chế rồi lưu trữ vào trong chai. Trước khi đến bỗng nhiên nghe nói sắc mặt của Mạc Lẫm đã khá hơn một chút, chí ít là không còn trắng tái mất sức sống như xưa. Nhan Lập Khả cúi đầu nhìn sắc mặt có chút màu máu của Mạc Lẫm, đè nén cảm giác phức tạp trong lòng, tập trung tinh thần kiểm tra lại một lần nữa.
Tiếp tục tiến hành một giai đoạn trị liệu khác, Nhan Lập Khả thu xếp vật dụng, vừa định bước ra khỏi nhà gỗ, Lăng Diệc Phong ở bên cạnh đột nhiên tiến tới, đứng ở trước mặt cậu, dáng vẻ tươi cười trở nên cởi mở hơn nhiều, “Tiểu Khả,” người này dường như rất vui, cách xưng hô cũng thay đổi, “Thật sự cảm ơn cậu, tháng này em ấy tốt lên rất nhiều, cũng không phát sốt, nhìn như cũng mập ra một chút, ha ha, rất cảm ơn cậu.”
Thực tế cũng không mập ra bao nhiêu… Phản ứng tâm lý của người này có cần phải lớn như vậy không…
Nhan Lập Khả âm thầm thở dài một tiếng, an ủi cười nói, “Ngài yên tâm, thầy của tôi cứu tỉnh ngài, tôi cứu tỉnh được thế thân kia, Mạc Lẫm ca sớm muộn gì cũng có thể tỉnh lại.”
Ánh mắt Lăng Diệc Phong sáng lên, cười càng thêm rạng rỡ, “Ha ha, đúng vậy, tôi đã nói, em ấy nhất định sẽ tỉnh lại!”
Nhan Lập Khả đau nhói trong lòng, nụ cười trên mặt không thể duy trì nữa, đành phải tim cớ rời đi, “Có nhà vệ sinh không nhỉ?”
“A, có có.” Lăng Diệc Phong trở nên rất nhiệt tình, tự mình dẫn đường cho cậu, “Bên này, đi theo tôi.”
Được Lăng Diệc Phong dẫn đến góc lầu hai, ngay cả cửa phòng vệ sinh cũng được hắn mở cho, thật sự là dịch vụ phục vụ cao cấp. Nhan Lập Khả nói cảm ơn rồi đóng cửa phòng, lúc này mới chậm rãi thu lại nụ cười cứng ngắc trên khóe môi.
Nhịp tim đập thình thịch, Nhan Lập Khả đứng ở trong phòng vệ sinh, tùy tiện nhìn lướt một chút, quả nhiên nhìn thấy một chiếc camera được che giấu ở góc phòng.
Thật ra không cần phải tìm, cậu đã sớm đoán toàn bộ hòn đảo này đều được lắp đặt thiết bị theo dõi.
May mà Hạng Ý cho cậu một chiếc cúc áo, chỉ cần làm bộ xoắn tay áo rồi ấn vào là thành công.
Hít sâu vào một hơi, Nhan Lập Khả cởi quần ngồi lên bồn cầu, tay trái giả vờ ôm lấy bụng, tay phải tùy tiện xoắn ống tay áo lên.
Dò xét một chút, lập tức di chuyển ngón tay, cậu dùng sức ấn xuống chiếc cúc trên tay áo.
Đột nhiên, cậu sững sờ, nhíu mày, dường như không chắc chắn mà ấn thêm một lần nữa.
Không có phản ứng.
Lại ấn một lần nữa.
Vẫn không có phản ứng.
Để đảm bảo không có sơ hở, lúc trước cậu đã tập thử nhiều lần với hai chiếc cúc áo này, chỉ cần tín hiệu phóng ra thành công, cúc áo trên tay sẽ rung nhẹ một cái, rung lên rất khẽ, chỉ có cổ tay cậu mới cảm nhận được.
Nhưng bây giờ, hoàn toàn yên lặng.
Nhíu mày thử lặp lại vài lần mà vẫn không có phản ứng, cậu híp mắt đứng lên, vẻ mặt dần khôi phục như thường.
Nhưng trong lòng đã hoảng loạn thành một mớ.
Chuyện gì vậy?
Vì sao không có phản ứng?
Ra khỏi nhà vệ sinh, Nhan Lập Khả đi xuống lầu, lòng tràn đầy nghi ngờ. Cậu và Hạng Ý đã thử qua rất nhiều lần, cậu phát tín hiệu bên này, bên kia Hạng Ý cũng thu được, thiết bị này chắc chắn không có vấn đề…
Vậy là xảy ra chuyện gì?
Bầu trời dần đen đi, Nhan Lập Khả nhìn ra ngoài cửa sổ, đáy lòng càng lúc càng sốt ruột.
Đã trễ như vậy rồi… Tức khắc sẽ rời đi…
Vô thức lấy điện thoại ra để xem đồng hồ, nhưng vừa nhìn qua, Nhan Lập Khả đột nhiên siết chặt điện thoại.
Hóa ra… là như vậy.
Màn hình điện thoại hiển thị – hoàn toàn không có sóng.
Nhan Lập Khả âm thầm siết chặt bàn tay, cất điện thoại vào trong túi áo.
Lăng Diệc Phong… Thế mà cũng liệu trước trường hợp này…
Chẳng lẽ toàn bộ hòn đảo đều bị cản tín hiệu?
Nhan Lập Khả vừa suy nghĩ vừa đi xuống lầu, vô thức đi đến trước căn phòng bên trái của ngôi nhà gỗ.
Không, không có khả năng.
Bọn họ vẫn phải liên lạc với bên ngoài, không có khả năng ngăn cản toàn bộ tín hiệu được.
Nhất định là có chỗ nào đó…
Nhất định là có chỗ nào đó có thể thu phát tín hiệu, nhất định có…
“Tiểu Khả, đang nghĩ gì thế?” Nhan Lập Khả giật mình, nhanh chóng quay đầu lại, trông thấy Lăng Diệc Phong đang lo lắng nhìn cậu, cười vui vẻ, “Làm sao vậy? Sợ đến như thế?”
Nhan Lập Khả vội vàng lắc đầu, thắc mắc nhìn xung quanh, “Lăng Viêm đâu nhỉ? Từ nãy giờ không thấy đâu.”
“À,” Lăng Diệc Phong cười, “Nó đi nghe điện thoại, sẽ về sớm thôi.”
“À…” Chỉ là thuận miệng hỏi để che giấu tâm tình, cậu cũng không có để ý đến câu trả lời của Lăng Diệc Phong. Nhưng khi nghĩ lại thì chợt sực tỉnh, Nhan Lập Khả đột nhiên sững sờ.
Nghe điện thoại?
Nhan Lập Khả híp mắt, bỗng nhiên cắn môi mỉm cười có chút ngượng ngùng, “Vậy bây giờ y đang ở đâu? Tôi đi tìm y.”
Lăng Diệc Phong bất ngờ, nhìn bộ dáng có chút ngại ngùng của thiếu niên, đột nhiên cười lớn, “Thằng nhóc kia, quả nhiên là lừa tôi.”
“Hả?” Nhan Lập Khả chớp mắt mấy cái, tỏ vẻ không hiểu.
“Ha ha,” Lăng Diệc Phong cười, trêu chọc cậu, “Sao đây? Mới không gặp một chút mà đã nhớ nó rồi hả?”
Nhan Lập Khả mím môi, rũ mắt xuống không trả lời, mặt hơi ửng đỏ lên.
Lăng Diệc Phong tiếp tục cười ha hả, giọng điệu lớn hơn, “Yên tâm, nó sẽ về ngay thôi, cậu ở đây đợi một chút.”
“Gọi điện thoại lâu như vậy, chạy đi đâu…” Nhan Lập Khả bâng quơ nói nhỏ, buồn chán lấy di động ra nghịch, “Vừa rồi định gửi cho y một tin nhắn, nhưng điện thoại lại không có tín hiệu, thật là… Làm sao y có thể gọi điện thoại được, haiz…”
Lăng Diệc Phong ngừng cười, quan sát cậu một lát, vừa cười vừa nói, “Đợi chút nữa đi, nếu không thì lên phòng nghỉ ngơi một lát, nó về thì tôi nói nó lên đó nhé?”
Nhan Lập Khả gật đầu, cất điện thoại vào ngoan ngoãn làm theo, “Được, vậy tôi lên lầu nghỉ ngơi.”
Lăng Diệc Phong cười gật đầu, đưa mắt nhìn thấy thiếu niên đi lên lầu, sau đó quay người đi về hướng căn phòng cuối cùng trong nhà gỗ.
Có điều hắn đi quá vội vàng, không chú ý đến bước chân đi lên lầu của người đằng sau chợt dừng lại, đứng yên thật lâu, mới từ từ đi tiếp.
***
“Cốc cốc.”
Tiếng gõ cửa vang lên, Lăng Viêm vừa cầm điện thoại vừa đi qua bên cạnh mở cửa, miệng cũng không hề nhàn rỗi, “Cho nên tôi muốn cậu xác định thời gian ngày mai là khi nào, đừng nói mấy thứ vô dụng kia với tôi, chính xác một chút!”
Mở cửa ra, Lăng Diệc Phong đi vào, nhìn thấy cháu trai nhà mình đang nhíu mày giậm chân.
“Còn bão?? Chết tiệt, không thể yên!!” Lăng Viêm giận dữ đá thẳng vào cột giường, hậm hực ngã ập lên giường, “Được được, vậy để khuya đi, cũng không được?”
Lại đá một phát, Lăng Viêm cuối cùng cũng cúp máy, nhưng tâm trạng rất ảo não nằm ở trên giường hầm hầm.
Lăng Diệc Phong cười, lại gần ngồi lên mép giường, lấy tay xoa đầu của hắn, “Sao vậy, cái gì khiến nhóc giận đến thế?”
Lăng Viêm ngồi bật dậy, phồng má hừ hừ, ” Hôm nay ven biển thành phố B có bão to, ngập lụt gần hết thành phố.”
Lăng Diệc Phong kinh ngạc, “Lớn vậy sao?”
“Ừm,” Lăng Viêm gật đầu, “Lô Quân nói thời tiết gần đây không ổn định, đi biển rất nguy hiểm, nói cháu một thời gian sau hãy về. Vừa nãy mới cãi lộn cả buổi, rốt cuộc mới quyết định là ngày mai.”
Lăng Diệc Phong cau mày, “Ngày mai không nguy hiểm à?”
“Thật ra vẫn còn chút nguy…” Rụt cổ một cái, Lăng Viêm e dè nhìn Lăng Diệc Phong.
Quả nhiên, người kia trừng mắt không đồng ý, “Bao nhiêu tuổi rồi mà còn tính tình trẻ con? Đi ra biển gặp bão rồi làm sao? Đến cả Lô Quân cũng không quản được mày, thật là…”
Lăng Viêm bĩu môi.
Lăng Diệc Phong nói vài câu, bất đắc dĩ xoa đầu hắn vài phát, nói, “Được rồi, đừng ngang bướng, tối nay không về, Lô Quân đề nghị khi nào khởi hành?”
“Trễ lắm, mười ngày sau!”
“Tốt, mười ngày sau đi.”
“Có lầm hay không vậy, mười ngày đó?!” Lăng Viêm rống lớn, mắt trợn to, “Một đống hàng hóa trong kho phải làm sao, mười ngày không về đống đó biết làm sao bây giờ, nghỉ một ngày là mất một ngày tiền, gần đây cháu thật sự rất nghèo!”
Lăng Diệc Phong liếc mắt, “Chú mày nghĩ bọn Lô Quân ăn cơm chùa chắc? Thỉnh thoảng giao cho bọn họ cũng tốt, cũng nên nghỉ ngơi chút đi.”
Lăng Viêm hừ một tiếng, bĩu môi tự lèm bèm. Lăng Diệc Phong rất thích đứa cháu trai này, chủ yếu cảm thấy tính tình của hắn rất giống với mình, có thể cùng đùa giỡn, mặc dù là quan hệ chú cháu, nhưng còn thân hơn anh em của Lăng Viêm.
“Được rồi, nói nghiêm túc.” Lăng Diệc Phong rút tay về, nhìn ra ngoài cửa, “Vừa rồi Nhan Lập Khả tìm nhóc đấy, nhóc gọi xong rồi thì đi tìm cậu ấy đi.”
“Hả?” Vẻ mặt ủy khuất chớp mắt mất tiêu, đôi mắt dài nhỏ nhanh chóng híp lại, cười hắc hắc, “Y tìm cháu sao?”
Lăng Diệc Phong nhìn hắn, ho một tiếng, sau đó cẩn thận nháy mắt vài cái, “Thế nào, người hiếm có à?”
Lăng Viêm chậc lưỡi, “Kỳ thật cảm giác không nói nên lời.”
“Hả?”
“Có chút thích, nhưng mà giống như bây giờ cũng không tệ, để tên nhóc kia làm bạn cũng rất được, đôi lúc còn có thể chơi đùa ~”
Lăng Diệc Phong bó tay, dứt khoát quất mạnh vào mông hắn một phát, “Cút nhanh, người ta chờ mày từ nãy giờ.”
“Hừ hừ.”
Vì vậy Lăng Viêm hậm hực cút đi, Lăng Diệc Phong nhìn thấy bộ dạng phấn khích thằng cháu trai, trong lòng cũng vui lên không ít. Nhưng khi mở cửa ra ngoài, nụ cười trên mặt cạn đi, màu mắt cũng nhạt dần. Đứng ở trước cửa phòng Mạc Lẫm, Lăng Diệc Phong nhắm hai mắt lại, sau đó cố gắng nặn ra một nụ cười, rồi mới cẩn thận xoay nắm tay lặng lẽ bước vào.
Tác giả :
Tiêu Mạc Nhân