Bối Đạo Nhi Trì
Quyển 2 - Chương 37: 【 Thuốc 】
Ngoài cửa sổ cảnh đêm sâu thẳm, vừa vào mùa đông Tam Giác Vàng có chút ít ẩm ướt.
Mạc Bắc nhìn ngôi sao Bắc Cực trên bầu trời, qua một hồi lâu thì lặng lẽ thu tầm mắt. Người bên cạnh dường như sợ hắn bị lạnh, hai cánh tay ôm chặt lấy hắn. Mạc Bắc nằm trong vòng tay người nọ, trái tim tê dại, thật ấm áp, nhưng cũng có chút cay đắng. Thân người thiếu niên mang theo mùi vị tươi mát, Mạc Bắc kìm không được cúi đầu nhẹ nhàng hít ngửi, một mình cười ngây ngốc một lúc, rồi mới chậm rãi khó khăn để thân mình tựa vào lồng ngực của cậu. Hạng Ý ngủ rất say, hô hấp phả đều giữa cổ của hắn, rất an ổn. Mạc Bắc đưa mắt ngơ ngác nhìn cậu, nhịn không được lấy tay vuốt ve cánh tay đang ôm mình.
Rất mệt, nhưng không thể ngủ được, khắp cơ thể đều vô cùng mẫn cảm, nhất là nơi dính sát với cơ thể Hạng Ý còn mang theo run rẩy rất nhỏ. Trong màn đêm, bóng hình của thiếu niên như mang theo ma lực, Mạc Bắc tròn mắt ngắm nhìn, không nỡ nhắm lại.
Tiểu Ý.
Âm thầm khắc ghi trong đáy lòng, Mạc Bắc lặng lẽ nhích gần thêm một chút.
Ha ha, đứa bé kia, khi nào đã lớn như vậy…
Chớp chớp đôi mắt đen láy, Mạc Bắc cúi đầu dựa lên bả vai của cậu. Động tác rất khẽ nhưng dường như đã quấy nhiễu đến người ngủ say, Hạng Ý buộc chặt cánh tay theo bản năng, sau đó điều chỉnh tư thế thoải mái, ôm người trong lòng chặt thêm chút ít. Mạc Bắc bị cậu ôm có chút khó thở, bất giác khẽ lùi về sau, nhưng Hạng Ý đang trong cơn mộng lại cau mày, bĩu môi một cái, “Đừng đi…”
Mạc Bắc đau lòng, liền không động đậy nữa, để cho Hạng Ý ôm sát eo của mình, nhưng tia sáng trong mắt lại có chút ảm đạm, xen lẫn do dự.
Có nên hay không… Tin một lần?
Mạc Bắc ngơ ngác nhìn cậu, khóe mắt trông thấy một đống lớn cánh hoa hồng, hắn cảm giác sống mũi cay cay, một nửa người được Hạng Ý ôm cũng nóng lên, nửa khác thì rét lạnh. Hắn ngây người nhìn Hạng Ý thật lâu, cuối cùng cẩn thận đưa tay lên, cũng ôm chặt lại cậu.
***
Sáng hôm sau Hạng Ý thức dậy không thấy Mạc Bắc đâu, trong lòng có chút trống trải lạ thường. Cậu cũng quên hôm qua mình ngủ lúc nào, chỉ nhớ rõ đêm qua Mạc Bắc như hòa tan trong bóng đêm, làm cho toàn thân cậu đều trở nên hưng phấn. Hình dáng người nọ ở trong lòng cậu khó thở rên rỉ như đã khắc sâu trong đầu, đến cả tiếng thở dốc khe khẽ cũng thỉnh thoảng lặp lại quanh tai. Âm thanh của Mạc Bắc rất êm tai, nhỏ nhẹ mềm mại, mang theo chút âm tiết rung động, rên lên tựa như một loại nhạc khí mê người. Mỗi lần hắn dùng âm thanh mê mẩn đó gọi tên cậu, dục vọng vất vả lắm mới ngừng lại của Hạng Ý lại lập tức ngẩng cao đầu. Ôm như thế nào cũng không đủ, cậu hận không thể trực tiếp khảm người nọ vào trong lòng mình. Chỉ có ở trước mặt cậu Mạc Bắc mới bộ dáng này, như vậy Mạc Bắc hoàn toàn thuộc về cậu, không người nào chiêm ngưỡng được, chỉ thuộc về một mình cậu.
Nghĩ đến đây cậu liền phấn khởi, còn có chút đắc ý thỏa mãn.
Sáng sớm tâm trạng đặc biệt tốt, Hạng Ý chống người đứng lên, cúi đầu liền trông thấy bên giường có bày ra vài bộ quần áo mới, cậu cong miệng mỉm cười, đưa tay cầm chúng lên mũi hít hà. Vẫn là mùi hương thơm ngát quen thuộc, bảy năm qua Mạc Bắc dùng bột giặt gì để giặt đồ, dùng thứ nước gì cậu đều biết rõ, lúc này ngửi thấy mùi hương thanh thoát nhàn nhạt, Hạng Ý không hiểu sao cũng cảm thấy đắc ý, nắm lấy quần áo trong tay, vuốt vài cái mới ngoan ngoãn mặc vào.
Đi xuống lầu, Hạng Ý trông thấy bàn ăn đã ngồi đủ người, chẳng qua tất cả mọi người đều đang ăn, không biết suy nghĩ gì, một khoảng yên tĩnh. Cậu liếc qua chiếc ghế trống bên cạnh Mạc Bắc, sau đó đi tới không coi ai ra gì mà hôn xuống trán Mạc Bắc một cái, cúi đầu nhìn hắn mỉm cười, “Chào buổi sáng.”
Mạc Bắc khẽ run lên, phản ứng chậm chạp mất hai giây, ngốc người cười đáp lại, “Ha ha, ăn sáng đi.”
Sáng ra Hạng Ý vốn định tiếp tục đấu võ mồm, kết quả bàn ăn lại vô cùng yên tĩnh, không ai đếm xỉa đến cậu. Cậu cúi đầu ăn cơm, khóe miệng nhịn không được mà cong cao, đôi mắt đen nhánh hiện lên vẻ vui thú như đạt được ý nguyện.
Tối qua cậu làm rất nhẹ nhàng, hầu như hoàn toàn để tâm đến phản ứng của Mạc Bắc, người kia chỉ hơi nhíu mày một chút cậu liền dừng lại, sau đó hôn môi vuốt ve từng chút để hắn có được khoái cảm rồi mới tiếp tục động tác. Cậu rất thích nghe âm thanh của Mạc Bắc, nhọc nhằn thở gấp, cố nén rên rỉ, tiếng kêu chảy ra từ trong cổ họng, cậu nghe rất hưởng thụ. Hạng Ý còn cố ý nắm lấy tay Mạc Bắc, hôn khắp những điểm nhạy cảm của hắn, dồn ép hắn phải không kiềm được mà rên nhẹ thành tiếng, thậm chí khi Hạng Ý dùng sức thêm chút ít, trong tiếng rên kia còn xen lẫn thêm vài lần ngắt ngửng. Cậu nghe rất thoải mái, nhưng cậu cũng biết, âm thanh như vậy, cách mấy cánh cửa bọn họ nhất định cũng nghe thấy.
Hạng Ý vui sướng càng quét xong bữa sáng của mình, ăn no rồi bỏ chạy lên lầu lấy túi sách. Lúc xuống lầu nhìn thấy Thầy Tôn cũng tự giác bước vào trong xe, Nhan Lập Khả ở bên cạnh tức giận hận không thể đạp cậu. Ngồi ổn định phía sau xe, Hạng Ý hạ cửa thủy tinh xuống, mỉm cười nhìn Mạc Bắc đứng tiễn ở bên ngoài, “Ca, chiều nay chúng em có trận đấu bóng, anh đến xem không? Ba giờ chiều ở sân bóng rổ.”
Mạc Bắc đến gần vài bước, gật đầu, “Được, cần đem cho em thứ gì không?”
“Anh đến là đủ rồi.” Hạng Ý nháy mắt.
Ánh mắt lóe lên tia sáng, Mạc Bắc nhìn vào nụ cười trên mặt Hạng Ý, ngốc người một lát mới trả lời, “Ừ…”
Khóe miệng cậu cong vút lên, Hạng Ý cười vẫy tay, cho đến khi xe đi rồi, không còn nhìn thấy Mạc Bắc, cậu mới nâng cửa thủy tinh lên. Nhan Lập Khả ở bên cạnh cười khẩy nhìn cậu, Hạng Ý đang vui trong lòng, không muốn so đo với hắn, giãn người ra dựa vào ghế, tay còn nghệch nghoạt như thể chỉ huy dàn nhạc. Nhan Lập Khả không thể nhìn được nữa, ôm túi sách quay đầu, xoay người hừ mũi mạnh một tiếng.
***
Xe rời đi, Mạc Bắc vẫn đứng tại chỗ nhìn vết bánh xe lăn đi, nhớ đến khuôn mặt tươi cười của Hạng Ý đến ngẩn người.
Nếu như…
Hắn nuốt cổ họng, ánh mắt vô thức nhìn sang mảnh vườn hoa hồng.
Nếu như, nếu… Y thật sự yêu mình… Mình có lẽ, không cần rời đi…
Mạc Bắc ngẩn ngơ nghĩ đến, cảm giác mình có chút đáng buồn. Không biết bắt đầu từ lúc nào, cuộc sống của hắn vẫn luôn bị động như vậy, hắn đã quên mất cảm giác tự do nhẹ nhõm của ngày trước. Đưa tay sờ vào đồ vật trong túi quần, đó là một con dao găm nhỏ, là của Hạng Ý ném đi. Cắt hoa cả đêm, con dao cùn hẳn, Hạng Ý cầm theo một con dao mới, ném thứ này vào thùng rác. Không biết tại sao Mạc Bắc liền nhanh chóng đi qua nhặt lên, còn ngây ngốc để trong túi quần mà nắm thật chặt.
Hắn lấy con dao găm ra, nhìn lưỡi dao của nó, qua một lúc lâu mới cất lại.
“Không được, em không thể để em ấy đi!” Vừa bước vào phòng, Mạc Bắc nghe được giọng nói có chút kích động của A Lẫm, “Hạng đại ca, cử người khác được không? Đừng để Tiểu Bắc đi.”
Hình như hai người đang cãi nhau, giọng điệu Hạng Khôn không còn kiên nhẫn được nữa, nhưng vẫn cố gắng dịu dàng, “Đến Tam Giác Bạc mà nói là chuyện tốt đối với Mạc Bắc, em không thấy Hạng Ý như vậy sao, rõ ràng là đang lợi dụng em ấy. Làm gì có người nào lạnh nhạt bảy năm, trong vòng một đêm liền thân mật như vậy? Mạc Bắc lại không nỡ bỏ mặc nó, sớm muộn gì cũng bị thằng nhãi đó lừa gạt thật!”
Mạc Bắc dừng chân, bàn tay run rẩy.
A Lẫm như đang trầm lặng, qua một lúc sau mới khẽ nói, “Em, em biết, nhưng…” Hắn có chút gấp, “Nhưng em không thể để em ấy rời xa… Nếu không thì, Hạng đại ca, anh đuổi Hạng Ý đi được không? Để nó đi đi, đừng để Tiểu Bắc đi.”
Mạc Bắc ẩn người, nấp đằng sau cây cột lặng lẽ nhìn bọn họ. Hắn loáng thoáng trông thấy trong túi áo A Lẫm có một cái chai nhỏ, hắn không nhìn rõ được thứ bên trong, cái chai đó có màu đen trong suốt, không biết chứa thứ gì.
Hạng Khôn nhìn chằm chằm A Lẫm, bỗng nhiên thở dài một tiếng, “Số lần anh đuổi nó đi còn ít hay sao? Lần nào chẳng được Mạc Bắc đưa về? Em xin anh đuổi nó đi, còn không bằng xin Mạc Bắc đừng đem nó về nữa…” Hạng Khôn xoa trán, giọng mệt mỏi, “Cũng phải có người đến Tam Giác Bạc, không em thì là em ấy, hơn nữa, em ấy đã lớn như vậy, đã hơn hai mươi, biết tự chăm sóc bản thân mình.”
Mạc Lẫm bỗng nhiên đưa tay vào trong túi áo, nắm chặt thứ kia, giọng nói run run, “Hạng đại ca, vậy… Em…” Hắn cắn răng, nghẹn một chút, rốt cuộc ngẩng đầu nói, “Em đi cùng em ấy, em sẽ cùng đến Tam Giác Bạc…”
Hạng Khôn kinh ngạc, không kịp phản ứng.
Mạc Lẫm nói xong cũng cắn chặt môi, vô thức lại gần một bước, rồi lại yên lặng lùi về sau.
Hạng Khôn ngây người một lát, bỗng nhiên như mơ màng, cười đến yếu ớt, “Không phải em đã nói, mãi mãi đi cùng anh sao?” Ngừng một chút, Hạng Khôn bước về trước, lại gần A Lẫm, “Không phải em đã nói… Vĩnh viễn bên cạnh anh sao?”
Mạc Lẫm cảm thấy ngón tay cứng ngắc, trái tim đau đớn một trận.
Hạng Khôn nhìn chằm chằm vào cái đầu gục xuống kia, qua một lúc thì thở dài, yên lặng xoay người sang chỗ khác, “Đi đi, là anh ích kỷ, không nghĩ đến em sẽ lo lắng cho em ấy như vậy.” Gã dừng một chút, sau đó tiếp tục trầm giọng nói một câu, “Đi đi.”
Mạc Lẫm vô thức bước theo, nhưng tựa như nghĩ đến điều gì, bước chân dừng lại. Hắn nhìn bóng lưng có chút cứng ngắc của người kia dần dần mất hút, hắn ngây ngốc đứng đấy, chịu đựng đau đớn trong lồng ngực, lẳng lặng nắm chặt chiếc bình nhỏ trong túi áo.
Tiểu Bắc…
A Lẫm nhắm chặt mắt, khẽ gọi dưới đáy lòng.
Tiểu Bắc, đừng sợ, ca ca sẽ bảo vệ em.
Ca ca nhất định sẽ không để em biến thành cái thứ này.
Vậy nên…
Vậy nên Hạng đại ca, em xin lỗi.
Ẩn trong góc tối, Mạc Bắc nhìn vào bóng lưng A Lẫm thật lâu, sau đó yên lặng quay người, đi về hướng phòng thí nghiệm dưới lòng đất.
***
Trọng lượng của cỏ Linh Âm lần này rất đủ, đơn thuốc này còn được bổ sung thêm vài phần so với lần trước. Mạc Bắc lấy số viên thuốc từ tủ đông lạnh ra, cẩn thận chọn từng viên một, đặt vào trong túi bảo quản kín đáo. Hắn đếm, ba mươi hai viên, làm nhiều hơn vài viên so với một tháng. Những viên thuốc này có thể bảo toàn mạng sống của người đàn ông kia, nhưng làm cách nào để y tỉnh lại, Mạc Bắc đã thử rất nhiều phương pháp, đến giờ vẫn chưa có hiệu quả. Bảy năm trước, người đó bị thương quá nặng, để bảo trụ tính mạng cũng tốn bao nhiêu tâm huyết của A Lẫm, y nằm yên ngủ say bảy năm, thương thế đã lành hẳn, thân thể cũng dần khôi phục, nhưng chỉ có là, vẫn chưa tỉnh lại.
Mạc Bắc nhìn vào những viên thuốc một lúc lâu, tựa như đang do dự, sau đó nhắm mắt lại, như đã quyết định, bỗng nhiên đi đến tủ thuốc C, lấy ra một cái túi phun, phun lên mấy viên thuốc một lớp, lật lại phun bên mặt bên kia. Chờ những viên thuốc khô dần, hắn mới cẩn thận gói chúng kỹ lưỡng, sau đó lấy ra một quyển sổ.
Cẩn thận ghi lại phương thuốc trên trang đầu tiên, cho bao nhiêu ml nước, phối bao nhiêu tỉ lệ phần trăm thuốc dạng lỏng thì tốt, đến khi viết xong, hắn nhìn qua chiếc túi phun trên tay, âm thầm hít vào một hơi, sau đó viết lên chữ phun thuốc vào cuối cùng.
Hắn muốn tự tay điều chế thuốc cho A Lẫm, nhưng điều kiện không cho phép, cỏ Linh Âm chỉ có thể sinh trưởng trong khu rừng kia, lại không giữ tươi được quá lâu, vì vậy chỉ còn cách nhờ người khác.
Mạc Bắc viết xong phương thuốc, lật sang tờ thứ hai, ngòi bút tinh tế viết xuống kinh nghiệm hai mươi năm tâm huyết của mình. Nhan Lập Khả là một đứa trẻ thông minh, y đã có một nền tảng vững chắc, chỉ cần dựa vào quyển sổ này mà học hỏi, sớm muộn gì cũng có thể học xong những nghiên cứu của mình. Thời gian dần trôi qua, Mạc Bắc không biết mình viết bao lâu, mãi đến khi ghi xong chữ cuối cùng, dạ dày đã cồn cào đến mức đau nhói.
Hắn lật lật trái phải, kiểm tra cẩn thận, sau đó cất quyển sổ đi, cầm lấy túi thuốc đi ra khỏi phòng thí nghiệm.
***
“Ca,” A Lẫm vẫn còn ngồi trong đại sảnh, nghe thấy tiếng gọi thì quay lại, trông thấy Mạc Bắc đi lên từ phòng thí nghiệm dưới lòng đất, sau đó đưa túi nhỏ trong tay cho mình, “Sao lại ngồi ở đây?”
A Lẫm nhận lấy, nhìn thấy gói nhỏ liền biết là thứ gì, nhanh chóng nhét vào trong ngực, “Không có chuyện làm, tùy tiện đi một chút.”
Mạc Bắc nghiêng đầu nhìn A Lẫm, bỗng nhiên đi qua nhẹ nhàng ôm lấy y, Mạc Lẫm ngẩn người, đưa tay xoa đầu hắn theo phản xạ, “Sao thế?”
Mạc Bắc ôm chằm lấy tấm lưng của y, vùi đầu vào trong ngực y, nhỏ giọng nói, “Ca, rốt cuộc anh yêu ai?”
Mạc Lẫm tức khắc cứng người, bất động, Mạc Bắc cười trừ trong lồng ngực y, buông tay ra, “Ngày mai đi thành phố B rồi nhỉ?”
A Lẫm cứng người một lúc lâu, ừ một tiếng. Mạc Bắc đưa tay nắm túi thuốc trong ngực của y, im lặng một lúc, ngẩng đầu tươi cười nhìn vào A Lẫm, “Trở về sớm một chút, lần nào Hạng đại ca cũng đợi anh đến khuya.”
A Lẫm cắn răng, cứng cổ nhẹ gật đầu.
Mỗi tháng y đều đại diện cho Hạng gia đến thành phố B để làm vài giao dịch, Tam Giác Vàng trực tiếp đầu tư vào thành phố B sẽ đem lại lợi nhuận rất lớn, đây cũng là lý do Hoắc Kiêu xông ra, có điều bây giờ đã thuộc về tay bọn họ. Mỗi tháng Hạng Khôn đều để y đi làm giao dịch, nhưng trên thực tế, không chỉ là như vậy.
Mạc Lẫm nắm túi thuốc nhỏ trong ngực, chỉ cảm thấy trái tim bắt đầu đau đớn, trái tim như hòa với số thuốc này trông thấy gương mặt tuấn tú của một người, tựa như nghe được giọng nói cưng chiều sảng khoái của người nọ, Mạc Lẫm ngây người một chút, yên lặng nhắm mắt lại.
Mạc Bắc nhìn ngôi sao Bắc Cực trên bầu trời, qua một hồi lâu thì lặng lẽ thu tầm mắt. Người bên cạnh dường như sợ hắn bị lạnh, hai cánh tay ôm chặt lấy hắn. Mạc Bắc nằm trong vòng tay người nọ, trái tim tê dại, thật ấm áp, nhưng cũng có chút cay đắng. Thân người thiếu niên mang theo mùi vị tươi mát, Mạc Bắc kìm không được cúi đầu nhẹ nhàng hít ngửi, một mình cười ngây ngốc một lúc, rồi mới chậm rãi khó khăn để thân mình tựa vào lồng ngực của cậu. Hạng Ý ngủ rất say, hô hấp phả đều giữa cổ của hắn, rất an ổn. Mạc Bắc đưa mắt ngơ ngác nhìn cậu, nhịn không được lấy tay vuốt ve cánh tay đang ôm mình.
Rất mệt, nhưng không thể ngủ được, khắp cơ thể đều vô cùng mẫn cảm, nhất là nơi dính sát với cơ thể Hạng Ý còn mang theo run rẩy rất nhỏ. Trong màn đêm, bóng hình của thiếu niên như mang theo ma lực, Mạc Bắc tròn mắt ngắm nhìn, không nỡ nhắm lại.
Tiểu Ý.
Âm thầm khắc ghi trong đáy lòng, Mạc Bắc lặng lẽ nhích gần thêm một chút.
Ha ha, đứa bé kia, khi nào đã lớn như vậy…
Chớp chớp đôi mắt đen láy, Mạc Bắc cúi đầu dựa lên bả vai của cậu. Động tác rất khẽ nhưng dường như đã quấy nhiễu đến người ngủ say, Hạng Ý buộc chặt cánh tay theo bản năng, sau đó điều chỉnh tư thế thoải mái, ôm người trong lòng chặt thêm chút ít. Mạc Bắc bị cậu ôm có chút khó thở, bất giác khẽ lùi về sau, nhưng Hạng Ý đang trong cơn mộng lại cau mày, bĩu môi một cái, “Đừng đi…”
Mạc Bắc đau lòng, liền không động đậy nữa, để cho Hạng Ý ôm sát eo của mình, nhưng tia sáng trong mắt lại có chút ảm đạm, xen lẫn do dự.
Có nên hay không… Tin một lần?
Mạc Bắc ngơ ngác nhìn cậu, khóe mắt trông thấy một đống lớn cánh hoa hồng, hắn cảm giác sống mũi cay cay, một nửa người được Hạng Ý ôm cũng nóng lên, nửa khác thì rét lạnh. Hắn ngây người nhìn Hạng Ý thật lâu, cuối cùng cẩn thận đưa tay lên, cũng ôm chặt lại cậu.
***
Sáng hôm sau Hạng Ý thức dậy không thấy Mạc Bắc đâu, trong lòng có chút trống trải lạ thường. Cậu cũng quên hôm qua mình ngủ lúc nào, chỉ nhớ rõ đêm qua Mạc Bắc như hòa tan trong bóng đêm, làm cho toàn thân cậu đều trở nên hưng phấn. Hình dáng người nọ ở trong lòng cậu khó thở rên rỉ như đã khắc sâu trong đầu, đến cả tiếng thở dốc khe khẽ cũng thỉnh thoảng lặp lại quanh tai. Âm thanh của Mạc Bắc rất êm tai, nhỏ nhẹ mềm mại, mang theo chút âm tiết rung động, rên lên tựa như một loại nhạc khí mê người. Mỗi lần hắn dùng âm thanh mê mẩn đó gọi tên cậu, dục vọng vất vả lắm mới ngừng lại của Hạng Ý lại lập tức ngẩng cao đầu. Ôm như thế nào cũng không đủ, cậu hận không thể trực tiếp khảm người nọ vào trong lòng mình. Chỉ có ở trước mặt cậu Mạc Bắc mới bộ dáng này, như vậy Mạc Bắc hoàn toàn thuộc về cậu, không người nào chiêm ngưỡng được, chỉ thuộc về một mình cậu.
Nghĩ đến đây cậu liền phấn khởi, còn có chút đắc ý thỏa mãn.
Sáng sớm tâm trạng đặc biệt tốt, Hạng Ý chống người đứng lên, cúi đầu liền trông thấy bên giường có bày ra vài bộ quần áo mới, cậu cong miệng mỉm cười, đưa tay cầm chúng lên mũi hít hà. Vẫn là mùi hương thơm ngát quen thuộc, bảy năm qua Mạc Bắc dùng bột giặt gì để giặt đồ, dùng thứ nước gì cậu đều biết rõ, lúc này ngửi thấy mùi hương thanh thoát nhàn nhạt, Hạng Ý không hiểu sao cũng cảm thấy đắc ý, nắm lấy quần áo trong tay, vuốt vài cái mới ngoan ngoãn mặc vào.
Đi xuống lầu, Hạng Ý trông thấy bàn ăn đã ngồi đủ người, chẳng qua tất cả mọi người đều đang ăn, không biết suy nghĩ gì, một khoảng yên tĩnh. Cậu liếc qua chiếc ghế trống bên cạnh Mạc Bắc, sau đó đi tới không coi ai ra gì mà hôn xuống trán Mạc Bắc một cái, cúi đầu nhìn hắn mỉm cười, “Chào buổi sáng.”
Mạc Bắc khẽ run lên, phản ứng chậm chạp mất hai giây, ngốc người cười đáp lại, “Ha ha, ăn sáng đi.”
Sáng ra Hạng Ý vốn định tiếp tục đấu võ mồm, kết quả bàn ăn lại vô cùng yên tĩnh, không ai đếm xỉa đến cậu. Cậu cúi đầu ăn cơm, khóe miệng nhịn không được mà cong cao, đôi mắt đen nhánh hiện lên vẻ vui thú như đạt được ý nguyện.
Tối qua cậu làm rất nhẹ nhàng, hầu như hoàn toàn để tâm đến phản ứng của Mạc Bắc, người kia chỉ hơi nhíu mày một chút cậu liền dừng lại, sau đó hôn môi vuốt ve từng chút để hắn có được khoái cảm rồi mới tiếp tục động tác. Cậu rất thích nghe âm thanh của Mạc Bắc, nhọc nhằn thở gấp, cố nén rên rỉ, tiếng kêu chảy ra từ trong cổ họng, cậu nghe rất hưởng thụ. Hạng Ý còn cố ý nắm lấy tay Mạc Bắc, hôn khắp những điểm nhạy cảm của hắn, dồn ép hắn phải không kiềm được mà rên nhẹ thành tiếng, thậm chí khi Hạng Ý dùng sức thêm chút ít, trong tiếng rên kia còn xen lẫn thêm vài lần ngắt ngửng. Cậu nghe rất thoải mái, nhưng cậu cũng biết, âm thanh như vậy, cách mấy cánh cửa bọn họ nhất định cũng nghe thấy.
Hạng Ý vui sướng càng quét xong bữa sáng của mình, ăn no rồi bỏ chạy lên lầu lấy túi sách. Lúc xuống lầu nhìn thấy Thầy Tôn cũng tự giác bước vào trong xe, Nhan Lập Khả ở bên cạnh tức giận hận không thể đạp cậu. Ngồi ổn định phía sau xe, Hạng Ý hạ cửa thủy tinh xuống, mỉm cười nhìn Mạc Bắc đứng tiễn ở bên ngoài, “Ca, chiều nay chúng em có trận đấu bóng, anh đến xem không? Ba giờ chiều ở sân bóng rổ.”
Mạc Bắc đến gần vài bước, gật đầu, “Được, cần đem cho em thứ gì không?”
“Anh đến là đủ rồi.” Hạng Ý nháy mắt.
Ánh mắt lóe lên tia sáng, Mạc Bắc nhìn vào nụ cười trên mặt Hạng Ý, ngốc người một lát mới trả lời, “Ừ…”
Khóe miệng cậu cong vút lên, Hạng Ý cười vẫy tay, cho đến khi xe đi rồi, không còn nhìn thấy Mạc Bắc, cậu mới nâng cửa thủy tinh lên. Nhan Lập Khả ở bên cạnh cười khẩy nhìn cậu, Hạng Ý đang vui trong lòng, không muốn so đo với hắn, giãn người ra dựa vào ghế, tay còn nghệch nghoạt như thể chỉ huy dàn nhạc. Nhan Lập Khả không thể nhìn được nữa, ôm túi sách quay đầu, xoay người hừ mũi mạnh một tiếng.
***
Xe rời đi, Mạc Bắc vẫn đứng tại chỗ nhìn vết bánh xe lăn đi, nhớ đến khuôn mặt tươi cười của Hạng Ý đến ngẩn người.
Nếu như…
Hắn nuốt cổ họng, ánh mắt vô thức nhìn sang mảnh vườn hoa hồng.
Nếu như, nếu… Y thật sự yêu mình… Mình có lẽ, không cần rời đi…
Mạc Bắc ngẩn ngơ nghĩ đến, cảm giác mình có chút đáng buồn. Không biết bắt đầu từ lúc nào, cuộc sống của hắn vẫn luôn bị động như vậy, hắn đã quên mất cảm giác tự do nhẹ nhõm của ngày trước. Đưa tay sờ vào đồ vật trong túi quần, đó là một con dao găm nhỏ, là của Hạng Ý ném đi. Cắt hoa cả đêm, con dao cùn hẳn, Hạng Ý cầm theo một con dao mới, ném thứ này vào thùng rác. Không biết tại sao Mạc Bắc liền nhanh chóng đi qua nhặt lên, còn ngây ngốc để trong túi quần mà nắm thật chặt.
Hắn lấy con dao găm ra, nhìn lưỡi dao của nó, qua một lúc lâu mới cất lại.
“Không được, em không thể để em ấy đi!” Vừa bước vào phòng, Mạc Bắc nghe được giọng nói có chút kích động của A Lẫm, “Hạng đại ca, cử người khác được không? Đừng để Tiểu Bắc đi.”
Hình như hai người đang cãi nhau, giọng điệu Hạng Khôn không còn kiên nhẫn được nữa, nhưng vẫn cố gắng dịu dàng, “Đến Tam Giác Bạc mà nói là chuyện tốt đối với Mạc Bắc, em không thấy Hạng Ý như vậy sao, rõ ràng là đang lợi dụng em ấy. Làm gì có người nào lạnh nhạt bảy năm, trong vòng một đêm liền thân mật như vậy? Mạc Bắc lại không nỡ bỏ mặc nó, sớm muộn gì cũng bị thằng nhãi đó lừa gạt thật!”
Mạc Bắc dừng chân, bàn tay run rẩy.
A Lẫm như đang trầm lặng, qua một lúc sau mới khẽ nói, “Em, em biết, nhưng…” Hắn có chút gấp, “Nhưng em không thể để em ấy rời xa… Nếu không thì, Hạng đại ca, anh đuổi Hạng Ý đi được không? Để nó đi đi, đừng để Tiểu Bắc đi.”
Mạc Bắc ẩn người, nấp đằng sau cây cột lặng lẽ nhìn bọn họ. Hắn loáng thoáng trông thấy trong túi áo A Lẫm có một cái chai nhỏ, hắn không nhìn rõ được thứ bên trong, cái chai đó có màu đen trong suốt, không biết chứa thứ gì.
Hạng Khôn nhìn chằm chằm A Lẫm, bỗng nhiên thở dài một tiếng, “Số lần anh đuổi nó đi còn ít hay sao? Lần nào chẳng được Mạc Bắc đưa về? Em xin anh đuổi nó đi, còn không bằng xin Mạc Bắc đừng đem nó về nữa…” Hạng Khôn xoa trán, giọng mệt mỏi, “Cũng phải có người đến Tam Giác Bạc, không em thì là em ấy, hơn nữa, em ấy đã lớn như vậy, đã hơn hai mươi, biết tự chăm sóc bản thân mình.”
Mạc Lẫm bỗng nhiên đưa tay vào trong túi áo, nắm chặt thứ kia, giọng nói run run, “Hạng đại ca, vậy… Em…” Hắn cắn răng, nghẹn một chút, rốt cuộc ngẩng đầu nói, “Em đi cùng em ấy, em sẽ cùng đến Tam Giác Bạc…”
Hạng Khôn kinh ngạc, không kịp phản ứng.
Mạc Lẫm nói xong cũng cắn chặt môi, vô thức lại gần một bước, rồi lại yên lặng lùi về sau.
Hạng Khôn ngây người một lát, bỗng nhiên như mơ màng, cười đến yếu ớt, “Không phải em đã nói, mãi mãi đi cùng anh sao?” Ngừng một chút, Hạng Khôn bước về trước, lại gần A Lẫm, “Không phải em đã nói… Vĩnh viễn bên cạnh anh sao?”
Mạc Lẫm cảm thấy ngón tay cứng ngắc, trái tim đau đớn một trận.
Hạng Khôn nhìn chằm chằm vào cái đầu gục xuống kia, qua một lúc thì thở dài, yên lặng xoay người sang chỗ khác, “Đi đi, là anh ích kỷ, không nghĩ đến em sẽ lo lắng cho em ấy như vậy.” Gã dừng một chút, sau đó tiếp tục trầm giọng nói một câu, “Đi đi.”
Mạc Lẫm vô thức bước theo, nhưng tựa như nghĩ đến điều gì, bước chân dừng lại. Hắn nhìn bóng lưng có chút cứng ngắc của người kia dần dần mất hút, hắn ngây ngốc đứng đấy, chịu đựng đau đớn trong lồng ngực, lẳng lặng nắm chặt chiếc bình nhỏ trong túi áo.
Tiểu Bắc…
A Lẫm nhắm chặt mắt, khẽ gọi dưới đáy lòng.
Tiểu Bắc, đừng sợ, ca ca sẽ bảo vệ em.
Ca ca nhất định sẽ không để em biến thành cái thứ này.
Vậy nên…
Vậy nên Hạng đại ca, em xin lỗi.
Ẩn trong góc tối, Mạc Bắc nhìn vào bóng lưng A Lẫm thật lâu, sau đó yên lặng quay người, đi về hướng phòng thí nghiệm dưới lòng đất.
***
Trọng lượng của cỏ Linh Âm lần này rất đủ, đơn thuốc này còn được bổ sung thêm vài phần so với lần trước. Mạc Bắc lấy số viên thuốc từ tủ đông lạnh ra, cẩn thận chọn từng viên một, đặt vào trong túi bảo quản kín đáo. Hắn đếm, ba mươi hai viên, làm nhiều hơn vài viên so với một tháng. Những viên thuốc này có thể bảo toàn mạng sống của người đàn ông kia, nhưng làm cách nào để y tỉnh lại, Mạc Bắc đã thử rất nhiều phương pháp, đến giờ vẫn chưa có hiệu quả. Bảy năm trước, người đó bị thương quá nặng, để bảo trụ tính mạng cũng tốn bao nhiêu tâm huyết của A Lẫm, y nằm yên ngủ say bảy năm, thương thế đã lành hẳn, thân thể cũng dần khôi phục, nhưng chỉ có là, vẫn chưa tỉnh lại.
Mạc Bắc nhìn vào những viên thuốc một lúc lâu, tựa như đang do dự, sau đó nhắm mắt lại, như đã quyết định, bỗng nhiên đi đến tủ thuốc C, lấy ra một cái túi phun, phun lên mấy viên thuốc một lớp, lật lại phun bên mặt bên kia. Chờ những viên thuốc khô dần, hắn mới cẩn thận gói chúng kỹ lưỡng, sau đó lấy ra một quyển sổ.
Cẩn thận ghi lại phương thuốc trên trang đầu tiên, cho bao nhiêu ml nước, phối bao nhiêu tỉ lệ phần trăm thuốc dạng lỏng thì tốt, đến khi viết xong, hắn nhìn qua chiếc túi phun trên tay, âm thầm hít vào một hơi, sau đó viết lên chữ phun thuốc vào cuối cùng.
Hắn muốn tự tay điều chế thuốc cho A Lẫm, nhưng điều kiện không cho phép, cỏ Linh Âm chỉ có thể sinh trưởng trong khu rừng kia, lại không giữ tươi được quá lâu, vì vậy chỉ còn cách nhờ người khác.
Mạc Bắc viết xong phương thuốc, lật sang tờ thứ hai, ngòi bút tinh tế viết xuống kinh nghiệm hai mươi năm tâm huyết của mình. Nhan Lập Khả là một đứa trẻ thông minh, y đã có một nền tảng vững chắc, chỉ cần dựa vào quyển sổ này mà học hỏi, sớm muộn gì cũng có thể học xong những nghiên cứu của mình. Thời gian dần trôi qua, Mạc Bắc không biết mình viết bao lâu, mãi đến khi ghi xong chữ cuối cùng, dạ dày đã cồn cào đến mức đau nhói.
Hắn lật lật trái phải, kiểm tra cẩn thận, sau đó cất quyển sổ đi, cầm lấy túi thuốc đi ra khỏi phòng thí nghiệm.
***
“Ca,” A Lẫm vẫn còn ngồi trong đại sảnh, nghe thấy tiếng gọi thì quay lại, trông thấy Mạc Bắc đi lên từ phòng thí nghiệm dưới lòng đất, sau đó đưa túi nhỏ trong tay cho mình, “Sao lại ngồi ở đây?”
A Lẫm nhận lấy, nhìn thấy gói nhỏ liền biết là thứ gì, nhanh chóng nhét vào trong ngực, “Không có chuyện làm, tùy tiện đi một chút.”
Mạc Bắc nghiêng đầu nhìn A Lẫm, bỗng nhiên đi qua nhẹ nhàng ôm lấy y, Mạc Lẫm ngẩn người, đưa tay xoa đầu hắn theo phản xạ, “Sao thế?”
Mạc Bắc ôm chằm lấy tấm lưng của y, vùi đầu vào trong ngực y, nhỏ giọng nói, “Ca, rốt cuộc anh yêu ai?”
Mạc Lẫm tức khắc cứng người, bất động, Mạc Bắc cười trừ trong lồng ngực y, buông tay ra, “Ngày mai đi thành phố B rồi nhỉ?”
A Lẫm cứng người một lúc lâu, ừ một tiếng. Mạc Bắc đưa tay nắm túi thuốc trong ngực của y, im lặng một lúc, ngẩng đầu tươi cười nhìn vào A Lẫm, “Trở về sớm một chút, lần nào Hạng đại ca cũng đợi anh đến khuya.”
A Lẫm cắn răng, cứng cổ nhẹ gật đầu.
Mỗi tháng y đều đại diện cho Hạng gia đến thành phố B để làm vài giao dịch, Tam Giác Vàng trực tiếp đầu tư vào thành phố B sẽ đem lại lợi nhuận rất lớn, đây cũng là lý do Hoắc Kiêu xông ra, có điều bây giờ đã thuộc về tay bọn họ. Mỗi tháng Hạng Khôn đều để y đi làm giao dịch, nhưng trên thực tế, không chỉ là như vậy.
Mạc Lẫm nắm túi thuốc nhỏ trong ngực, chỉ cảm thấy trái tim bắt đầu đau đớn, trái tim như hòa với số thuốc này trông thấy gương mặt tuấn tú của một người, tựa như nghe được giọng nói cưng chiều sảng khoái của người nọ, Mạc Lẫm ngây người một chút, yên lặng nhắm mắt lại.
Tác giả :
Tiêu Mạc Nhân