Bối Đạo Nhi Trì
Quyển 2 - Chương 25: 【 Rung động 】
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Gần trường cấp 3 Henglian có một nhà xưởng bỏ hoang, ngày thường hoang tàn vắng vẻ, có điều sự ồn ào náo nhiệt bây giờ là do đang xảy ra sự kiện đổ máu. Hạng Ý im lặng đứng tại mảnh đất trống trước nhà xưởng, hai tay đút túi, bình tĩnh nhìn đám côn đồ trước mặt. Thiếu niên cầm đầu vừa thấy cậu liền bốc hỏa, nhưng cổ tay bị cậu bóp thật sự rất đau, không dám một mình xông lên, chỉ đứng cách thật xa rồi rống to, “Tao không tin một mình mày có thể đánh thắng được nhiều người như này đấy, hôm nay mày tới số rồi!”
Hạng Ý nhíu mày, thật sự ghét cái giọng cao chót vót của người này, cậu rút tay ra xoay cổ tay một chút, con người đen láy nhìn thẳng về phía trước, “Muốn đánh thì đánh mau, dài dòng cái gì.”
Thiếu niên kia nghẹn họng, không nhịn được nữa, bất chấp sức chiến đấu của hai bên chênh lệch cả lũy thừa, vung nắm đấm hét tiến lên, đám người sau lưng không nói hai lời liền vây vòng quanh Hạng Ý, bốn phương tám hướng giơ nắm đấm lên.
Hạng Ý vẫn đứng yên không nhúc nhích, đôi mắt tĩnh lặng đột nhiên lóe lên tia sắc bén.
Hai tay như mang theo lớp lưỡi dao, một bóng đen vụt nhanh như tia chớp, đám người hầu như không thể nhìn thấy rõ động tác của cậu. Mọi người chỉ trông thấy một thân ảnh đen mãnh liệt hạ thấp thân, hai tay chống đất, giây tiếp theo một đôi chân dài như dây roi quét ngang qua một vòng, khiến cho vòng người ngã hơn phân nửa. Tiếp đó người nọ lại đột ngột vọt lên, kéo tay của một người trước mặt, khuỷu tay dùng sức, hung hăng quất mạnh vào lồng ngực của đối phương.
Phía sau lại có người xông tới, Hạng Ý không quay đầu, cánh tay đưa về sau kéo mạnh, eo khẽ khom, trực tiếp quăng tên phía sau ra cách xa năm mét. Hơn mười người bị tốc độ ánh sáng của Hạng Ý tấn công đến không thể đánh trả, một lát sau, cả đám đều bị đánh đến không ngừng lùi về phía sau, ngã trái lăn phải. Đến khi Hạng Ý thong thả phủi tay đứng thẳng dậy, trên mặt đất đầy đám người kêu cha gọi mẹ, toàn bộ đều nằm úp sấp, hận không thể giả chết.
Hạng Ý bước đến hai bước ngồi xổm trước mặt thiếu niên kiêu ngạo ban nãy, tên oắt con bị dọa sợ đến mức hồn xiêu phách tán, xương cốt toàn thân đau đến rụng rời. Thấy bóng đen của Hạng Ý ngồi xổm xuống gần, hắn hận không thể trực tiếp đi gặp Diêm Vương, Hạng Ý vốn định cảnh cáo hắn hai câu, nhưng vừa nhìn thấy bộ dạng như gấu này của hắn liền lười mở miệng, đứng lên xong rời đi.
Thiếu niên kia cảm giác mình bị bỏ lại, chờ đi xa đám người mới run rẩy hét lên một câu, “Mày chờ đó cho tao, tao sẽ không bỏ qua cho mày, sớm muộn gì tao…”
Hạng Ý không kiên nhẫn mà quay đầu lại, câu sau của thiếu niên tức khắc bị nghẹn trong cổ, sặc đến nỗi lòng gan phèo phổi đều muốn trào ra, Hạng Ý im lặng chuyển mắt về, phủi phủi ống tay áo hiên ngang rời đi.
***
Đi đến cổng chính của trường, Hạng Ý tựa lên cột đèn đường, tiện tay rút ra một điếu thuốc lá, châm thuốc ngậm lên miệng, cúi đầu rít một hơi. Đoán chừng không lâu nữa sẽ đến ba giờ, Hạng Ý vô thức nhíu mày, trong lòng khó chịu.
Mỗi lần một mình ở chung với Mạc Bắc trong một không gian không hiểu sao cậu liền cảm thấy khó chịu, cực kỳ không tình nguyện, nhưng lại có cảm giác khó hiểu, cảm giác này cuồng cuộng trong trái tim, khiến cả người cậu đều phiền loạn. Khẽ chửi một tiếng, cậu dùng lực vỗ vỗ trái tim, không hiểu sao, cậu đột nhiên nhớ đến vẻ mặt của Mạc Bắc khi tim lên cơn đau, biểu tình ẩn nhẫn, âm thầm giãy dụa, mỗi lần nhìn thấy, cậu cũng cảm thấy trái tim mình quặn thắt theo, nhưng không phải là đau, mà là một cảm giác tê dại rất kỳ quái, bị đè nén đến nói không ra lời.
Hạng Ý phủi khói bụi, buộc mình phải tỉnh táo lại. Cái tên Mạc Bắc này, ngay cả mất trí nhớ mà còn có thể đóng kịch giống thật đến như vậy, lừa cậu xoay vòng vòng, lúc này còn giả vờ bị bệnh tim cái gì, nhất định là càng lúc càng dày công tôi luyện, cái loại người này, lợi dụng niềm tin của mình, lừa gạt tình cảm của mình, hại mình nhà tan cửa nát, coi như có bệnh thật, cũng là đáng đời, xứng đáng bị hành cho chết!
Mạc Bắc.
Mạc Bắc…
Cậu không biết mình đang suy nghĩ cái gì, chỉ là trong đầu chỉ liên tục lặp đi lặp lại cái tên này, giống như bảy năm qua, ép mình không nhìn không nghe không nghĩ đến, nhưng trái tim ngăn không được vẫn thì thầm gọi cái tên này không ngừng. Cậu buồn bực cắn răng, hận không thể tháo đầu mình xuống quẳng đi.
“Tiểu Ý.”
Toàn thân Hạng Ý run lên, ngốc ra một lát, sau đó cậu nhắm hai mắt lại, điều chỉnh lại hô hấp, nắm tay đang siết chặt chậm rãi thả lỏng ra, từ từ bình tĩnh.
“Chờ lâu sao? Anh xin lỗi, trên đường có chút kẹt xe…”
Hạng Ý dụi đầu thuốc lá, xoay người liếc đối phương, người đàn ông đối diện vẫn như vậy, mỉm cười nhàn nhạt, thân hình thon gầy, cả người tỏa ra hương vị thanh đạm yên tĩnh, nhưng cũng chính bộ dáng này, mỗi lần nhìn thấy đều khiến tâm trí cậu hỗn loạn, toàn bộ tinh thần đều trở nên đảo lộn. Cậu không nói gì, quay người đi về hướng chiếc xe cách đó không xa, người phía sau dường như ngưng trệ một cái, một lát sau mới theo sau cậu.
Cậu hoàn toàn có thể tưởng tượng được biểu lộ của người kia, bất đắc dĩ, lặng đi, vẻ mặt có chút đau thương.
Hạng Ý chịu không được lại cắn chặt răng, mở cửa xe ngồi vào trong chỗ, vung tay đóng sầm cửa xe lại.
Mạc Bắc đứng bên ngoài xe trong chốc lát, chờ cho cơn đau trong lồng ngực dịu đi một ít, mới mở cánh cửa bên kia ra hạ người ngồi vào ghế lái.
Hạng gia không có người lái xe riêng biệt cho Hạng Ý, cũng không ai mong muốn cho cậu đi học, hay dạy cậu các kỹ năng sinh tồn. Bảy năm trước, đứa bé này cô đơn một mình đứng tại một góc của biệt thự, bóng dáng bé nhỏ mang theo một tầng nghiêm nghị, trong bóng đêm ánh mắt đó vô cùng lạnh lẽo yên ắng, khi ấy Mạc Bắc vừa nhìn thoáng qua, cuối cùng vẫn quyết định ở lại, ở lại Hạng gia, ở lại bên cạnh đứa nhỏ này.
Nhưng hắn có đối xử tốt với cậu, thì trong mắt cậu, có lẽ cũng chỉ có châm biếm.
Mạc Bắc khẽ cười tự giễu, nỗ lực làm cho mình không để ý đến hơi thở lạnh như băng của người bên cạnh, yên lặng khởi động xe.
***
Thứ sáu sân tập bắn có không ít người, chẳng qua Mạc Bắc coi như đã là khách quen của chỗ này, mỗi tuần vào ngày này đều có phòng luyện tập đặc biệt được giữ lại cho hắn. Cả sân tập không có đến mười phòng kiểu này, tiền phí hiển nhiên cũng rất cao, hơn nữa bọn hắn đến đây rất nhiều lần, tuần nào cũng luyện tập trên vài giờ, vậy nên hàng năm đều phải bỏ ra một khoản tiền lớn cho nơi này. Mạc Bắc tự mình thắt lưng buộc bụng, hầu hết tiền đều tiêu hao ở chỗ này, nhưng may mắn rất có hiệu quả, kỹ thuật bắn súng hiện giờ của Hạng Ý đã muốn chuẩn hơn hắn, đây coi như cũng là điều vui mừng.
Phòng luyện tập bên cạnh là của Hạng Lê, mặc dù từ nhỏ hai anh em đều luyện bắn cùng một nơi, nhưng lại chưa bao giờ gặp mặt, dù sao Hạng Lê cũng là do người của Hạng gia đưa đến, Hạng Ý chỉ có mình hắn mà thôi.
Đến được phòng luyện tập, nhân viên phục vụ đã chuẩn bị xong quần áo huấn luyện và súng đạn cho bọn hắn, Hạng Ý không suy nghĩ nhiều, nhận lấy liền cởi áo khoát trên người mình ra, chuẩn bị thay đồ luyện tập, nhưng chỉ vừa nâng áo trong tay lên, thì chợt nghe thấy người phía sau lập tức tiến đến vài bước, ở bên cạnh cậu hỏi, “Cánh tay của em…”
Bởi vì trận đánh vừa rồi, miệng vết thương vất vả lắm mới lành được một chút lại rách ra lần nữa, trên cánh tay còn chồng chất thêm nhiều vết bầm tím. Hạng Ý trầm lặng một hồi, không nói chuyện, chỉ mặc áo tập luyện vào, xoay người đi đến bục tập bắn bên cạnh. Rõ ràng cảm nhận được sau lưng có người nhìn chằm chằm vào mình, Hạng Ý đột nhiên cảm giác ánh mắt kia mang theo một thứ nóng bỏng, làm cho cả người cậu không được tự nhiên.
Cố tự trấn định lắp từng viên đạn vào nòng súng, nhưng rốt cuộc vẫn không thể nhịn được, cậu cau mày quay người lại, trừng mắt với người phía sau, không kiên nhẫn mà quát, “Khuya khoắt anh đến phòng tôi làm gì!”
Mạc Bắc vốn đang đau lòng quan sát số vết thương trên người của Hạng Ý, lúc này đột nhiên Hạng Ý quay người lại nhìn hắn, còn chưa kịp vui mừng, đã bị tiếng quát tức giận của đối phương làm sửng sốt, có chút lúng túng mà giải thích, “Trên người em có vết thương, anh chỉ…”
“Chỉ cái gì?” Hạng Ý cười lạnh một tiếng, “Nửa đêm chạy đến phòng ngủ của người khác, còn chuốc thuốc mê, anh là biến thái à.”
Vừa nói xong, cậu nhìn thấy sắc mặt Mạc Bắc bỗng nhiên trắng bệch, cậu cảm thấy nhịp tim của mình cũng ngừng đi một nhịp theo biểu tình sững sờ kinh sợ của người nọ. Hạng Ý liếc Mạc Bắc, rốt cuộc cảm thấy vô vị, xoay người cầm súng lên, kéo mạnh chốt an toàn, ngắm về hướng bia bắn ở đằng xa rồi hung hăng bắn một phát.
Viên đạn xuyên qua không khí tạo nên một tiếng nổ tàn bạo, giây tiếp theo liền vang lên âm thanh máy móc trên radio, “Vòng mười, chính giữa tâm, 0.37 giây.”
*Vòng mười là vòng tâm í
Sau khi âm thanh kia biến mất, phòng luyện tập trở nên im lặng. Hạng Ý mắng xong cũng hết giận, nhưng vừa nả xong một phát súng, đột nhiên cảm thấy trái tim đập nhanh đến khó chịu, cậu cắn răng đứng đấy, không quay đầu lại, lấy tay điều chỉnh súng, vành tai dường như không tự chủ run lên một chút, cả cơ thể đều trở nên mẫn cảm mà cảm nhận động tĩnh phía sau lưng.
Không có gì cả, chút âm thanh cũng không có. Người nọ tựa như cứng đờ, vẫn đứng phía sau cậu không nhúc nhích, đến cả hơi thở cũng không cảm nhận được.
Cậu thật muốn tát cho mình một cái, dường như cậu đang quan tâm quá nhiều đến hắn. Tức giận nâng súng lên, trái tim đập càng thêm dữ dội, Hạng Ý cầm chặt khẩu súng ngắn, ngón tay không theo sự kiểm soát mà mạnh mẽ bóp cò nhanh một phát, trong phòng tập tiếng súng nổ lộ ra vẻ tàn nhẫn dị thường, đến cả âm thanh trên loa cũng chói tai vô cùng.
“Vòng mười, mép 5, tốc độ 0.15 giây.”
Giọng đọc kia như đang cười nhạo lỗi mất bình tĩnh của cậu, không hiểu sao trong lồng ngực như trào lên lửa giận, Hạng Ý đập mạnh khẩu súng lên bàn, phòng huấn luyện lập tức vang lên một tiếng “Rầm” chấn động.
Người đứng phía sau đột nhiên chuyển động, cả người Hạng Ý cứng đờ, cảm nhận được người nọ cách mình càng lúc càng gần, cho đến khi cuối cùng dừng ở bên cạnh cậu. Cậu cúi đầu, trừng mắt nhìn bàn bắn trước mặt, cố gắng làm mình bình tĩnh.
Trên mặt bàn, đột nhiên có thêm một chiếc lọ nhỏ.
Cậu nhìn chằm chằm vào chiếc lọ trắng tinh kia một lúc, rốt cuộc nhịn không được phải ngẩng đầu lên.
Người trước mặt tránh đi ánh mắt của cậu, chỉ cúi đầu khẽ nói một câu, “Thuốc này, khi về em bôi lên vết thương, rất nhanh lành. Em ghét anh, không cần phải tự làm khổ cơ thể mình…” Ánh mắt của người kia dường như nhìn thoáng qua miệng vết thương trên cánh tay của cậu, cuối cùng vẫn dừng mắt, “Khi về anh sẽ đưa cho em thuốc trị ngoại thương, anh để trước cửa, sẽ không đi vào.”
Nói xong, hắn ngừng một chút, sau đó chậm rãi xoay người, giọng nói khẽ khàn cất lên, “Anh xin lỗi, anh vào phòng của em… Không có ý gì khác. Em… Một mình luyện tập trong chốc lát đi, anh ra ngoài chờ em.”
Hạng Ý vô thức nghiêng người theo Mạc Bắc, cho đến khi bóng lưng người kia biến mất trước mặt cậu, cậu mới chợt tỉnh táo lại.
Trên bàn, chiếc bình nhỏ lẻ loi được đặt ở một góc. Hạng Ý ngẩn người, chầm chậm cầm lấy chiếc bình, mở nắp ra. Một mùi thơm lan tỏa ra ngoài, giống với mùi hương thơm ngát trên cơ thể của người kia, thanh đạm, nhưng lại có chút quyến rũ mơ màng.
Hạng Ý bừng tỉnh lại, đóng mạnh nắp bình, theo thói quen giơ tay lên muốn ném xuống, nhưng không hiểu sao tâm trí lại hiện lên vẻ mặt vừa rồi của Mạc Bắc, đột nhiên Hạng Ý cảm giác tâm mình run lên một cái, cậu siết chặt chiếc bình trong tay, trầm lặng đứng một lúc lâu, cuối cùng ném cái chai lên mặt bàn, một lần nữa cầm lấy khẩu súng ngắn bên cạnh.
***
Mạc Bắc dựa vào tường lắng nghe tiếng súng nổ tàn bạo phát ra từ bên trong, yên lặng chờ trái tim chậm rãi dịu đi cơn co rút. Vừa rồi trái tim tựa như ngừng lại ngay tức khắc, khiến cho hắn suýt nữa không thể thở được. Mạc Bắc ngơ ngác ngẩng đầu nhìn trần nhà, cơ thể vô thức run rẩy.
Mình… Điên rồi sao…
Trái tim như bị lửa thiêu đốt, giống như cảm giác tối hôm qua khi nhìn thấy cơ thể trần trụi của Hạng Ý, không chỉ hoảng loạn mà còn có chút căng thẳng lẫn hứng khởi. Mờ mịt nhớ lại làn da trơn bóng săn chắc của thiếu niên dưới ánh trăng, thân hình cao thon rắn chắc của người nọ dường như khắc sâu trong đầu, làm thế nào cũng không quên được.
“Anh là biến thái à.”
Bên tai đột nhiên vang lên tiếng quát tức giận của Hạng Ý, thân thể Mạc Bắc lại run lên, hắn đưa tay ôm lấy hai cánh tay của mình, chậm rãi ngồi xổm trên mặt đất. Nhận thấy đầu ngón tay mình đang run bần bật, hắn ngơ ngẩn siết chặt nắm tay, chôn đầu vào giữa hai tay.
Bảy năm trước hắn đã hỏi Mạc Lẫm, vì sao còn muốn ở lại bên cạnh Hạng Khôn. Người đàn ông kia là kẻ bội bạc, lợi dụng cảnh sát và Hoắc gia nắm tin tức của hai bên, lừa gạt Mạc Lẫm, vu oan hãm hại Đằng Lăng, rõ ràng thân là cảnh sát, nhưng lòng dạ còn ác độc hơn cả những tên trùm xã hội đen, khi người đàn ông kia rời bỏ đồng phục cảnh sát tháo lớp mặt nạ xuống đứng trước mặt hai anh em hắn, Mạc Lẫm lặng người thật lâu, cuối cùng vẫn bước từng bước đến bên cạnh gã.
Một thời gian dài sau, hắn hỏi Mạc Lẫm tại sao, tại sao phải ở lại, tại sao phải ở lại bên cạnh loại người này, khi ấy Mạc Lẫm chỉ trả lời hắn ba chữ, không nỡ rời.
Mạc Bắc ngẩng đầu ra khỏi hai tay, đột nhiên cảm thấy hoảng loạn, Mạc Lẫm đối với Hạng Khôn là tình cảm sâu nặng, không rời bỏ được, vậy… Còn hắn thì sao? Năm lần bảy lượt giúp đỡ Tiểu Ý, lần lượt mặc kệ đau lòng vẫn muốn đi đến bên cạnh người nọ, chấp nhất đối xử tốt với y, nghĩ hết mọi cách để làm y vui vẻ… Đây, là vì sao?
Mạc Bắc cảm thấy trong đầu như có thứ gì đó đâm mạnh vào, mạch suy nghĩ như đóng băng, bên tai chỉ lặp đi lặp lại câu hỏi vì sao, thân thể không kiểm soát được cũng run lên nhè nhẹ.
Mạc Bắc, người kia… Là em trai của mày, tại sao mày có thể có ý nghĩ dơ bẩn như vậy, huống chi… Y ghét mày, hận mày, vốn hận không thể làm mày biến mất khỏi thế giới này, kể cả mày có thích y, cũng có ý nghĩa gì…
Mạc Bắc run rẩy, cắn chặt môi dưới.
Thích…
Mình đối với y, thật sự là… Thật là thích sao…
Tiếng súng không ngừng vang lên trong phòng, mỗi một phát đạn đều mạnh mẽ tàn bạo, lẫn theo vẻ hung ác, giống như thông qua tiếng súng người kia đang cười nhạo hắn, Mạc Bắc cảm thấy nhịp tim mình nảy lên thất thường, hắn ngơ ngác ngồi dưới đất, nhịn không được chôn đầu vào sâu hơn.
Gần trường cấp 3 Henglian có một nhà xưởng bỏ hoang, ngày thường hoang tàn vắng vẻ, có điều sự ồn ào náo nhiệt bây giờ là do đang xảy ra sự kiện đổ máu. Hạng Ý im lặng đứng tại mảnh đất trống trước nhà xưởng, hai tay đút túi, bình tĩnh nhìn đám côn đồ trước mặt. Thiếu niên cầm đầu vừa thấy cậu liền bốc hỏa, nhưng cổ tay bị cậu bóp thật sự rất đau, không dám một mình xông lên, chỉ đứng cách thật xa rồi rống to, “Tao không tin một mình mày có thể đánh thắng được nhiều người như này đấy, hôm nay mày tới số rồi!”
Hạng Ý nhíu mày, thật sự ghét cái giọng cao chót vót của người này, cậu rút tay ra xoay cổ tay một chút, con người đen láy nhìn thẳng về phía trước, “Muốn đánh thì đánh mau, dài dòng cái gì.”
Thiếu niên kia nghẹn họng, không nhịn được nữa, bất chấp sức chiến đấu của hai bên chênh lệch cả lũy thừa, vung nắm đấm hét tiến lên, đám người sau lưng không nói hai lời liền vây vòng quanh Hạng Ý, bốn phương tám hướng giơ nắm đấm lên.
Hạng Ý vẫn đứng yên không nhúc nhích, đôi mắt tĩnh lặng đột nhiên lóe lên tia sắc bén.
Hai tay như mang theo lớp lưỡi dao, một bóng đen vụt nhanh như tia chớp, đám người hầu như không thể nhìn thấy rõ động tác của cậu. Mọi người chỉ trông thấy một thân ảnh đen mãnh liệt hạ thấp thân, hai tay chống đất, giây tiếp theo một đôi chân dài như dây roi quét ngang qua một vòng, khiến cho vòng người ngã hơn phân nửa. Tiếp đó người nọ lại đột ngột vọt lên, kéo tay của một người trước mặt, khuỷu tay dùng sức, hung hăng quất mạnh vào lồng ngực của đối phương.
Phía sau lại có người xông tới, Hạng Ý không quay đầu, cánh tay đưa về sau kéo mạnh, eo khẽ khom, trực tiếp quăng tên phía sau ra cách xa năm mét. Hơn mười người bị tốc độ ánh sáng của Hạng Ý tấn công đến không thể đánh trả, một lát sau, cả đám đều bị đánh đến không ngừng lùi về phía sau, ngã trái lăn phải. Đến khi Hạng Ý thong thả phủi tay đứng thẳng dậy, trên mặt đất đầy đám người kêu cha gọi mẹ, toàn bộ đều nằm úp sấp, hận không thể giả chết.
Hạng Ý bước đến hai bước ngồi xổm trước mặt thiếu niên kiêu ngạo ban nãy, tên oắt con bị dọa sợ đến mức hồn xiêu phách tán, xương cốt toàn thân đau đến rụng rời. Thấy bóng đen của Hạng Ý ngồi xổm xuống gần, hắn hận không thể trực tiếp đi gặp Diêm Vương, Hạng Ý vốn định cảnh cáo hắn hai câu, nhưng vừa nhìn thấy bộ dạng như gấu này của hắn liền lười mở miệng, đứng lên xong rời đi.
Thiếu niên kia cảm giác mình bị bỏ lại, chờ đi xa đám người mới run rẩy hét lên một câu, “Mày chờ đó cho tao, tao sẽ không bỏ qua cho mày, sớm muộn gì tao…”
Hạng Ý không kiên nhẫn mà quay đầu lại, câu sau của thiếu niên tức khắc bị nghẹn trong cổ, sặc đến nỗi lòng gan phèo phổi đều muốn trào ra, Hạng Ý im lặng chuyển mắt về, phủi phủi ống tay áo hiên ngang rời đi.
***
Đi đến cổng chính của trường, Hạng Ý tựa lên cột đèn đường, tiện tay rút ra một điếu thuốc lá, châm thuốc ngậm lên miệng, cúi đầu rít một hơi. Đoán chừng không lâu nữa sẽ đến ba giờ, Hạng Ý vô thức nhíu mày, trong lòng khó chịu.
Mỗi lần một mình ở chung với Mạc Bắc trong một không gian không hiểu sao cậu liền cảm thấy khó chịu, cực kỳ không tình nguyện, nhưng lại có cảm giác khó hiểu, cảm giác này cuồng cuộng trong trái tim, khiến cả người cậu đều phiền loạn. Khẽ chửi một tiếng, cậu dùng lực vỗ vỗ trái tim, không hiểu sao, cậu đột nhiên nhớ đến vẻ mặt của Mạc Bắc khi tim lên cơn đau, biểu tình ẩn nhẫn, âm thầm giãy dụa, mỗi lần nhìn thấy, cậu cũng cảm thấy trái tim mình quặn thắt theo, nhưng không phải là đau, mà là một cảm giác tê dại rất kỳ quái, bị đè nén đến nói không ra lời.
Hạng Ý phủi khói bụi, buộc mình phải tỉnh táo lại. Cái tên Mạc Bắc này, ngay cả mất trí nhớ mà còn có thể đóng kịch giống thật đến như vậy, lừa cậu xoay vòng vòng, lúc này còn giả vờ bị bệnh tim cái gì, nhất định là càng lúc càng dày công tôi luyện, cái loại người này, lợi dụng niềm tin của mình, lừa gạt tình cảm của mình, hại mình nhà tan cửa nát, coi như có bệnh thật, cũng là đáng đời, xứng đáng bị hành cho chết!
Mạc Bắc.
Mạc Bắc…
Cậu không biết mình đang suy nghĩ cái gì, chỉ là trong đầu chỉ liên tục lặp đi lặp lại cái tên này, giống như bảy năm qua, ép mình không nhìn không nghe không nghĩ đến, nhưng trái tim ngăn không được vẫn thì thầm gọi cái tên này không ngừng. Cậu buồn bực cắn răng, hận không thể tháo đầu mình xuống quẳng đi.
“Tiểu Ý.”
Toàn thân Hạng Ý run lên, ngốc ra một lát, sau đó cậu nhắm hai mắt lại, điều chỉnh lại hô hấp, nắm tay đang siết chặt chậm rãi thả lỏng ra, từ từ bình tĩnh.
“Chờ lâu sao? Anh xin lỗi, trên đường có chút kẹt xe…”
Hạng Ý dụi đầu thuốc lá, xoay người liếc đối phương, người đàn ông đối diện vẫn như vậy, mỉm cười nhàn nhạt, thân hình thon gầy, cả người tỏa ra hương vị thanh đạm yên tĩnh, nhưng cũng chính bộ dáng này, mỗi lần nhìn thấy đều khiến tâm trí cậu hỗn loạn, toàn bộ tinh thần đều trở nên đảo lộn. Cậu không nói gì, quay người đi về hướng chiếc xe cách đó không xa, người phía sau dường như ngưng trệ một cái, một lát sau mới theo sau cậu.
Cậu hoàn toàn có thể tưởng tượng được biểu lộ của người kia, bất đắc dĩ, lặng đi, vẻ mặt có chút đau thương.
Hạng Ý chịu không được lại cắn chặt răng, mở cửa xe ngồi vào trong chỗ, vung tay đóng sầm cửa xe lại.
Mạc Bắc đứng bên ngoài xe trong chốc lát, chờ cho cơn đau trong lồng ngực dịu đi một ít, mới mở cánh cửa bên kia ra hạ người ngồi vào ghế lái.
Hạng gia không có người lái xe riêng biệt cho Hạng Ý, cũng không ai mong muốn cho cậu đi học, hay dạy cậu các kỹ năng sinh tồn. Bảy năm trước, đứa bé này cô đơn một mình đứng tại một góc của biệt thự, bóng dáng bé nhỏ mang theo một tầng nghiêm nghị, trong bóng đêm ánh mắt đó vô cùng lạnh lẽo yên ắng, khi ấy Mạc Bắc vừa nhìn thoáng qua, cuối cùng vẫn quyết định ở lại, ở lại Hạng gia, ở lại bên cạnh đứa nhỏ này.
Nhưng hắn có đối xử tốt với cậu, thì trong mắt cậu, có lẽ cũng chỉ có châm biếm.
Mạc Bắc khẽ cười tự giễu, nỗ lực làm cho mình không để ý đến hơi thở lạnh như băng của người bên cạnh, yên lặng khởi động xe.
***
Thứ sáu sân tập bắn có không ít người, chẳng qua Mạc Bắc coi như đã là khách quen của chỗ này, mỗi tuần vào ngày này đều có phòng luyện tập đặc biệt được giữ lại cho hắn. Cả sân tập không có đến mười phòng kiểu này, tiền phí hiển nhiên cũng rất cao, hơn nữa bọn hắn đến đây rất nhiều lần, tuần nào cũng luyện tập trên vài giờ, vậy nên hàng năm đều phải bỏ ra một khoản tiền lớn cho nơi này. Mạc Bắc tự mình thắt lưng buộc bụng, hầu hết tiền đều tiêu hao ở chỗ này, nhưng may mắn rất có hiệu quả, kỹ thuật bắn súng hiện giờ của Hạng Ý đã muốn chuẩn hơn hắn, đây coi như cũng là điều vui mừng.
Phòng luyện tập bên cạnh là của Hạng Lê, mặc dù từ nhỏ hai anh em đều luyện bắn cùng một nơi, nhưng lại chưa bao giờ gặp mặt, dù sao Hạng Lê cũng là do người của Hạng gia đưa đến, Hạng Ý chỉ có mình hắn mà thôi.
Đến được phòng luyện tập, nhân viên phục vụ đã chuẩn bị xong quần áo huấn luyện và súng đạn cho bọn hắn, Hạng Ý không suy nghĩ nhiều, nhận lấy liền cởi áo khoát trên người mình ra, chuẩn bị thay đồ luyện tập, nhưng chỉ vừa nâng áo trong tay lên, thì chợt nghe thấy người phía sau lập tức tiến đến vài bước, ở bên cạnh cậu hỏi, “Cánh tay của em…”
Bởi vì trận đánh vừa rồi, miệng vết thương vất vả lắm mới lành được một chút lại rách ra lần nữa, trên cánh tay còn chồng chất thêm nhiều vết bầm tím. Hạng Ý trầm lặng một hồi, không nói chuyện, chỉ mặc áo tập luyện vào, xoay người đi đến bục tập bắn bên cạnh. Rõ ràng cảm nhận được sau lưng có người nhìn chằm chằm vào mình, Hạng Ý đột nhiên cảm giác ánh mắt kia mang theo một thứ nóng bỏng, làm cho cả người cậu không được tự nhiên.
Cố tự trấn định lắp từng viên đạn vào nòng súng, nhưng rốt cuộc vẫn không thể nhịn được, cậu cau mày quay người lại, trừng mắt với người phía sau, không kiên nhẫn mà quát, “Khuya khoắt anh đến phòng tôi làm gì!”
Mạc Bắc vốn đang đau lòng quan sát số vết thương trên người của Hạng Ý, lúc này đột nhiên Hạng Ý quay người lại nhìn hắn, còn chưa kịp vui mừng, đã bị tiếng quát tức giận của đối phương làm sửng sốt, có chút lúng túng mà giải thích, “Trên người em có vết thương, anh chỉ…”
“Chỉ cái gì?” Hạng Ý cười lạnh một tiếng, “Nửa đêm chạy đến phòng ngủ của người khác, còn chuốc thuốc mê, anh là biến thái à.”
Vừa nói xong, cậu nhìn thấy sắc mặt Mạc Bắc bỗng nhiên trắng bệch, cậu cảm thấy nhịp tim của mình cũng ngừng đi một nhịp theo biểu tình sững sờ kinh sợ của người nọ. Hạng Ý liếc Mạc Bắc, rốt cuộc cảm thấy vô vị, xoay người cầm súng lên, kéo mạnh chốt an toàn, ngắm về hướng bia bắn ở đằng xa rồi hung hăng bắn một phát.
Viên đạn xuyên qua không khí tạo nên một tiếng nổ tàn bạo, giây tiếp theo liền vang lên âm thanh máy móc trên radio, “Vòng mười, chính giữa tâm, 0.37 giây.”
*Vòng mười là vòng tâm í
Sau khi âm thanh kia biến mất, phòng luyện tập trở nên im lặng. Hạng Ý mắng xong cũng hết giận, nhưng vừa nả xong một phát súng, đột nhiên cảm thấy trái tim đập nhanh đến khó chịu, cậu cắn răng đứng đấy, không quay đầu lại, lấy tay điều chỉnh súng, vành tai dường như không tự chủ run lên một chút, cả cơ thể đều trở nên mẫn cảm mà cảm nhận động tĩnh phía sau lưng.
Không có gì cả, chút âm thanh cũng không có. Người nọ tựa như cứng đờ, vẫn đứng phía sau cậu không nhúc nhích, đến cả hơi thở cũng không cảm nhận được.
Cậu thật muốn tát cho mình một cái, dường như cậu đang quan tâm quá nhiều đến hắn. Tức giận nâng súng lên, trái tim đập càng thêm dữ dội, Hạng Ý cầm chặt khẩu súng ngắn, ngón tay không theo sự kiểm soát mà mạnh mẽ bóp cò nhanh một phát, trong phòng tập tiếng súng nổ lộ ra vẻ tàn nhẫn dị thường, đến cả âm thanh trên loa cũng chói tai vô cùng.
“Vòng mười, mép 5, tốc độ 0.15 giây.”
Giọng đọc kia như đang cười nhạo lỗi mất bình tĩnh của cậu, không hiểu sao trong lồng ngực như trào lên lửa giận, Hạng Ý đập mạnh khẩu súng lên bàn, phòng huấn luyện lập tức vang lên một tiếng “Rầm” chấn động.
Người đứng phía sau đột nhiên chuyển động, cả người Hạng Ý cứng đờ, cảm nhận được người nọ cách mình càng lúc càng gần, cho đến khi cuối cùng dừng ở bên cạnh cậu. Cậu cúi đầu, trừng mắt nhìn bàn bắn trước mặt, cố gắng làm mình bình tĩnh.
Trên mặt bàn, đột nhiên có thêm một chiếc lọ nhỏ.
Cậu nhìn chằm chằm vào chiếc lọ trắng tinh kia một lúc, rốt cuộc nhịn không được phải ngẩng đầu lên.
Người trước mặt tránh đi ánh mắt của cậu, chỉ cúi đầu khẽ nói một câu, “Thuốc này, khi về em bôi lên vết thương, rất nhanh lành. Em ghét anh, không cần phải tự làm khổ cơ thể mình…” Ánh mắt của người kia dường như nhìn thoáng qua miệng vết thương trên cánh tay của cậu, cuối cùng vẫn dừng mắt, “Khi về anh sẽ đưa cho em thuốc trị ngoại thương, anh để trước cửa, sẽ không đi vào.”
Nói xong, hắn ngừng một chút, sau đó chậm rãi xoay người, giọng nói khẽ khàn cất lên, “Anh xin lỗi, anh vào phòng của em… Không có ý gì khác. Em… Một mình luyện tập trong chốc lát đi, anh ra ngoài chờ em.”
Hạng Ý vô thức nghiêng người theo Mạc Bắc, cho đến khi bóng lưng người kia biến mất trước mặt cậu, cậu mới chợt tỉnh táo lại.
Trên bàn, chiếc bình nhỏ lẻ loi được đặt ở một góc. Hạng Ý ngẩn người, chầm chậm cầm lấy chiếc bình, mở nắp ra. Một mùi thơm lan tỏa ra ngoài, giống với mùi hương thơm ngát trên cơ thể của người kia, thanh đạm, nhưng lại có chút quyến rũ mơ màng.
Hạng Ý bừng tỉnh lại, đóng mạnh nắp bình, theo thói quen giơ tay lên muốn ném xuống, nhưng không hiểu sao tâm trí lại hiện lên vẻ mặt vừa rồi của Mạc Bắc, đột nhiên Hạng Ý cảm giác tâm mình run lên một cái, cậu siết chặt chiếc bình trong tay, trầm lặng đứng một lúc lâu, cuối cùng ném cái chai lên mặt bàn, một lần nữa cầm lấy khẩu súng ngắn bên cạnh.
***
Mạc Bắc dựa vào tường lắng nghe tiếng súng nổ tàn bạo phát ra từ bên trong, yên lặng chờ trái tim chậm rãi dịu đi cơn co rút. Vừa rồi trái tim tựa như ngừng lại ngay tức khắc, khiến cho hắn suýt nữa không thể thở được. Mạc Bắc ngơ ngác ngẩng đầu nhìn trần nhà, cơ thể vô thức run rẩy.
Mình… Điên rồi sao…
Trái tim như bị lửa thiêu đốt, giống như cảm giác tối hôm qua khi nhìn thấy cơ thể trần trụi của Hạng Ý, không chỉ hoảng loạn mà còn có chút căng thẳng lẫn hứng khởi. Mờ mịt nhớ lại làn da trơn bóng săn chắc của thiếu niên dưới ánh trăng, thân hình cao thon rắn chắc của người nọ dường như khắc sâu trong đầu, làm thế nào cũng không quên được.
“Anh là biến thái à.”
Bên tai đột nhiên vang lên tiếng quát tức giận của Hạng Ý, thân thể Mạc Bắc lại run lên, hắn đưa tay ôm lấy hai cánh tay của mình, chậm rãi ngồi xổm trên mặt đất. Nhận thấy đầu ngón tay mình đang run bần bật, hắn ngơ ngẩn siết chặt nắm tay, chôn đầu vào giữa hai tay.
Bảy năm trước hắn đã hỏi Mạc Lẫm, vì sao còn muốn ở lại bên cạnh Hạng Khôn. Người đàn ông kia là kẻ bội bạc, lợi dụng cảnh sát và Hoắc gia nắm tin tức của hai bên, lừa gạt Mạc Lẫm, vu oan hãm hại Đằng Lăng, rõ ràng thân là cảnh sát, nhưng lòng dạ còn ác độc hơn cả những tên trùm xã hội đen, khi người đàn ông kia rời bỏ đồng phục cảnh sát tháo lớp mặt nạ xuống đứng trước mặt hai anh em hắn, Mạc Lẫm lặng người thật lâu, cuối cùng vẫn bước từng bước đến bên cạnh gã.
Một thời gian dài sau, hắn hỏi Mạc Lẫm tại sao, tại sao phải ở lại, tại sao phải ở lại bên cạnh loại người này, khi ấy Mạc Lẫm chỉ trả lời hắn ba chữ, không nỡ rời.
Mạc Bắc ngẩng đầu ra khỏi hai tay, đột nhiên cảm thấy hoảng loạn, Mạc Lẫm đối với Hạng Khôn là tình cảm sâu nặng, không rời bỏ được, vậy… Còn hắn thì sao? Năm lần bảy lượt giúp đỡ Tiểu Ý, lần lượt mặc kệ đau lòng vẫn muốn đi đến bên cạnh người nọ, chấp nhất đối xử tốt với y, nghĩ hết mọi cách để làm y vui vẻ… Đây, là vì sao?
Mạc Bắc cảm thấy trong đầu như có thứ gì đó đâm mạnh vào, mạch suy nghĩ như đóng băng, bên tai chỉ lặp đi lặp lại câu hỏi vì sao, thân thể không kiểm soát được cũng run lên nhè nhẹ.
Mạc Bắc, người kia… Là em trai của mày, tại sao mày có thể có ý nghĩ dơ bẩn như vậy, huống chi… Y ghét mày, hận mày, vốn hận không thể làm mày biến mất khỏi thế giới này, kể cả mày có thích y, cũng có ý nghĩa gì…
Mạc Bắc run rẩy, cắn chặt môi dưới.
Thích…
Mình đối với y, thật sự là… Thật là thích sao…
Tiếng súng không ngừng vang lên trong phòng, mỗi một phát đạn đều mạnh mẽ tàn bạo, lẫn theo vẻ hung ác, giống như thông qua tiếng súng người kia đang cười nhạo hắn, Mạc Bắc cảm thấy nhịp tim mình nảy lên thất thường, hắn ngơ ngác ngồi dưới đất, nhịn không được chôn đầu vào sâu hơn.
Tác giả :
Tiêu Mạc Nhân